Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại - Chương 07

Tác giả: Nguyên Viện

“Cô ấy vừa mới nhậm chức, còn nhiều công việc cần xử lý, không có thời gian cùng chúng ta ăn cơm...”
Mạnh Nhược Kiều ngồi ở quầy bar, cầm trong tay ly rượu, sắc mặt tràn đầy khó chịu, hơi say, suy nghĩ lại những lời này.
“Cái gì cùng cái gì chứ!” Cô tức giận, một miệng uống sạch ly Whisky, đem ly rượu không bỏ lên trên bàn. “Tiểu đệ, cho tôi thêm một ly… Brandy được rồi.”
“Ách... tiểu thư, cô đã uống rất nhiều rồi!” Người bán rượu lo lắng nhìn cô, cô đã uống rất nhiều rượu mạnh rồi.
“Yên tâm, tôi không có say.” Mạnh Nhược Kiều phất tay một cái, tửu lượng của cô rất tốt, hiện tại chỉ mới say một chút, vẫn chưa hoàn toàn say mà.
Bình thường cô không uống rượu, nhưng hôm nay tâm tình thật sự quá tệ rồi, làm xong công việc, cô qua quầy rượu, quyết định uống rượu giải sầu.
Tốt nhất là say, như vậy buổi tối mới không mơ ác mộng nữa, ngày ngày mơ “mộng tình” như vậy rất mệt mỏi.
Nghe cô nói như vậy người bán rượu không còn cách nào khác hơn là bất đắt dĩ rót rượu cho cô: “Tiểu thư, Brandy của cô.”
“Cám ơn.” Bưng ly rượu lên, Mạnh Nhược Kiều đem cằm dán cái bàn, một hớp uống hết ly, sau đó táp táp lưỡi.
“Tiểu đệ, rượu của các người thật khó uống!” Không bằng rượu ngon trong thị trấn Hoa Đào, vừa thanh mát, uống giống rượu trái cây, nhưng lại rất mạnh.
“Ách…” Người bán rượu thoáng chốc kinh ngạc. “Tiểu thư, cô say rồi!”
“Nào có, tôi đâu có say.” Cô rõ ràng rất tỉnh táo, còn nhớ rõ sắc mặt của ác uỷ Phạm Sĩ Hách, a a... càng nghĩ càng khó chịu.
“Tiểu thư, uống rượu cùng không?” Một tên lưu manh tới bên cạnh cô, tục tĩu quan sát cô.
Anh ta quan sát cô lâu rồi, hiếm khi đến quầy rượu lại gặp đại mỹ nhân, thấy cô uống say, anh ta mượn dịp đến gần.
“Tránh ra!” Mặc kệ ngươi, Mạnh Nhược Kiều tức giận mở miệng.
“Một người uống rượu rất nhàm chán, tôi cùng cô uống!” Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, đưa tay sờ mặt cô.
Mạnh Nhược Kiều đẩy tay anh ta ra, nhìn anh ta chằm chằ: “Tôi nói tránh ra! Anh nghe không hiểu tiếng người sao?”
“Tiểu thư...” Người đàn ông không bỏ cuộc, đưa tay lại muốn ᴆụng tới cô.
Mạnh Nhược Kiều giận, bắt được tay của anh ta ta dùng sức ngắt một cái.
“A!” Người đàn ông kia đau đến gào khóc. “Tiểu, tiểu thư cô...”
“Tôi nói tránh ra, anh không nghe được à? À?” Lay con mắt say, cô cắn răng hỏi, ngón tay dùng sức hơn.
“A...” Người đàn ông kia đau đến quỳ xuống, vẻ mặt vặn vẹo, đau đến mức muốn khóc. “Có có có có...”
“Hừ!” Mạnh Nhược Kiều hừ nhẹ một tiếng, buông tay ra. “Cút!”
Cô chẳng thèm nhìn người đàn ông kia một cái, quay đầu nằm trên quầy bar.
Người đàn ông kia xoa tay, không cam lòng nhìn chằm chằm Mạnh Nhược Kiều, lấy ánh mắt ám hiệu người bán rượu.
Thấy ám hiệu của người đàn ông kia, người bán rượu không khỏi do dự.
“Tiểu đệ, cho tôi thêm một ly.” Uống cạn Brandy, Mạnh Nhược Kiều lại đem ly rượu giao cho người bán rượu.
Thấy vậy, người đàn ông kia cùng người bán rượu gật đầu một cái, thấy người bán rượu chần chừ, anh ta lấy ra tờ tiền giơ lên.
Đột nhiên, một cái tay rút đi tờ tiền.
“Anh bây giờ muốn hối lộ sao?” Nhìn tờ tiền năm ngàn kia, Mạnh Nhược Kiều lười biếng hỏi, ly rượu rỗng chiếu ra cái bóng mà cô nhìn thấy vừa rồi.
“Ách… tôi...” Người đàn ông bị dọa đến mức không nói ra lời.
“Hả?” Mạnh Nhược Kiều nhíu mày, nhảy xuống chân ghế cao, bước chân khẽ dao động sáng ngời. “Nói!”
“Tôi... Tôi...” Sợ cô lại động thủ, người đàn ông không dám nói gì, quay người bỏ chạy.
“Hừ!” Mạnh Nhược Kiều hừ, xoay người nhìn về phía người bán rượu. “…! Đây là tiền thưởng.” Đem tờ tiền bỏ lên trên bàn, cầm ví da, thân hình uốn éo từ từ đi ra khỏi quầy rượu.
Vừa mở cửa ra, khí nóng lập tức đập vào mặt, khiến cô khó chịu nhíu mày, bước đi mấy bước dặt dẹo, cuối cùng không chịu nổi, cô ngồi xổm người xuống, nôn mửa dưới mặt đất.
Cô căn bản không ăn bữa tối, nôn ra tất cả đều là nước chua nha... Trong bụng, rượu cứ như tập thể quấy phá, nôn xong cô cảm thấy đau đầu.
Lau miệng, cô chống tường từ từ đứng dậy, cũng may chỗ cô cách quán rượu không xa, cách mấy con đường là đến.
Lắc bước chân, cô cơ hồ lách vòng lên vòng đi bộ, rõ ràng không say nhưng đầu cũng rất ngất rất trầm. “Nha...” Giày cao gót dẫm lên cục đá, không may bị ngã.
Một thân hình cao lớn cũng may đỡ được cô.
“Hử?” Cô nắm được y phục đối phương, chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó cười.
“Hử? Hôm nay lại bình thường như mọi hôm sao?”
Cô đưa tay sờ mặt anh cùng tóc, còn có y phục trên người. “Ừ... Hôm nay là Tổng giám đốc cay nghiệt với thư kí nhỏ sao?” Vừa phù hợp với thân phận hiện nay!
Phạm Sĩ Hách cau mày: “Em uống say rồi.”
“Không có!” Cô gật gù hả hê. “Tôi rất tỉnh táo nha!” Cô kéo lấy cà vạt của anh, đem anh kéo xuống dưới, đi theo kiễng gót chân.
“A, hôm nay anh phải thế nào lấy lòng tôi đây?” Cô cười khanh khách, há mồm cắn lấy cái cằm đẹp đẽ, cả người dính trên người anh không ngừng mè nheo.
Con mắt Phạm Sĩ Hách sắc bén tối lại, thấy cô uống say, âm thanh của anh trầm thấp. “Lấy lòng em?”
“Đúng vậy!” Cô nhẹ gặm cổ của anh, tay nhỏ bé không an phận vuốt Ⱡồ₦g иgự¢ của anh. “Anh không phải mỗi ngày đều ở trong mơ lấy lòng tôi sao? Thế nào hôm nay lại chẳng làm gì vậy?”
“Trong mơ?” Đây chính là lý do mà một tuần lễ cô liền mất hôn mất vía, tránh né tầm mắt của anh sao?
“Hi! Anh hôm nay tốt nghiêm chỉnh ồ!” Cô khẽ cười, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên cái miệng của anh, gặm môi dưới, đùi phải lớn mật chen vào giữa hai chân của anh, khẽ cong đầu gối cách quần tây trêu chọc nam tính của anh.
Phạm Sĩ Hách không nói, đưa tay ôm hông của cô, đem cô ôm ngang lên.
Mạnh Nhược Kiều không phản kháng, cánh tay tự động ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều dán mặt của anh, há mồm ngậm lỗ tai của anh, ghé vào lỗ tai anh thổi nhẹ. “Anh muốn làm gì?”
Anh khẽ nhếch môi, tròng mắt đen xẹt qua một tia ánh lửa chói mắt, âm thanh trầm thấp lại hấp dẫn, giống như thơ quyến rũ. “Lấy lòng em.”
Phạm Sĩ Hách đem Mạnh Nhược Kiều về chỗ ở của cô, mở cửa, không kịp nói, liền ôm cô đi vào gian phòng, đặt cô lên trên giường. Căn nhà trọ này là do bố cô vì cô mà tìm, nhưng cô lại không biết phòng ốc này là do anh cung cấp, trước khi cô chuyển vào đây, nơi này từng là nhà của anh.
Vì vậy, cô hiện tại nằm giường này, là thuộc về anh.
“Hô...” Mạnh Nhược Kiều lâng lâng mà nằm ở trên giường, đôi mắt đẹp mịt mờ nhìn trước bốn phía, a... Hôm nay trong mở cảnh tượng rất quen thuộc nha, hình như là gian phòng của cô!
Cô nhìn về phía Phạm Sĩ Hách, âu phục phẳng phiu, cẩn thận chặt chẽ tựa như dáng vẻ bình thường, chậc chậc, liền âu phục cùng một dạng với hôm nay sao!
Nhìn dáng dấp, nhân vật kia đã không thể thỏa mãn cô sao? Cô đối với anh bất mãn Dụς ∀ọηg, phải đến giày xéo bộ dáng hiện tại của anh sao?
Cái này không tệ!
Cô cười, bò dậy, ngỗm chồm hỗm ở trên giường, tự nhiên ra lệnh: “Tôi khát, rót nước cho tôi” Trong mộng chính anh rất nghe lời, khác hẳn với đầu máy ác quỷ ngoài đời.
Phạm Sĩ Hách không lên tiếng, thấy cô say đến mờ mịt, lại nghĩ đến lời nói lúc nãy, cô hiện tại cho là mình đang nằm mơ, mà trong mơ... Cô đều như vậy với anh sao?
Anh nâng môi lên, theo ý của cô, ra khỏi phòng, chỉ chốc lát sau, anh cầm ly nước đi tới bên giường. “Nước đây.”
Mạnh Nhược Kiều nghiêng đầu nhìn anh, hướng anh ngoắc ngoắc ngón tay, muốn anh cong người xuống.
Phạm Sĩ Hách khẽ nhíu mày, theo ý của cô cúi người xuống.
Cô bắt lấy cà vạt của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ giơ lên, hơi thở thơm như hoa lan. “Đút tôi.” Thấy anh muốn đem ly nước đưa tới bờ môi cô, cô lắc đầu, ngón tay chạm nhẹ cánh môi. “Dùng miệng.”
Phạm Sĩ Hách trầm mặc, đem chén nước tới môi, nhấp một hớp, cúi đầu đặt lên môi của cô, đút nước vào trong miệng cô.
Đột nhiên, cô dùng sức kéo cà vạt của anh, kéo anh lên trên giường, lật người giạng chân ở trên người anh.
Phạm Sĩ Hách không kịp phòng bị, ly nước toàn bộ chảy ra, ướt y phục trên người anh.
“A! Y phục của anh ướt.” Cô nhìn áo sơ mi cùng áo khoác ướt, khuôn mặt vô tội, chỉ là nâng môi lên nhưng lại như trò đùa giai của đứa trẻ.
Phạm Sĩ Hách miễn cưỡng nhíu mày,cô an vị ngồi ngang hông anh, váy màu trắng gạo bởi vì động tác của cô mà đẩy lên trên, lộ ra bắp đùi trắng nõn, cái ௱ôЛƓ mềm mại đè ép bộ phận nhạy cảm của anh, tay nhỏ bé dán bụng của anh, trên người hơi nghiêng, từ cổ áo có thể thấy cặp иgự¢ đầy đặn rất tròn.
“Em bây giờ là đang dụ dỗ tôi sao?” Cô nàng uống rượu này trở nên lớn mật khiến cho người ta vừa mừng lại vừa lo.
Mạnh Nhược Kiều cười khanh khách, ngón tay trên иgự¢ anh vẽ vòng vòng, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ quyết: “Kỳ lạ, hôm nay làm sao lại như vậy? Bình thường anh sớm nhào lên rồi cơ mà!” Chỉ là như vậy trông anh không tệ, mặc âu phục đeo caravat, tóc chải rất tinh tế, như bạch mã hoàng tử ngoan ngoãn, a... Như vậy càng làm cho người ta muốn dùng lực giằng xéo.
“Hả?” Anh tự tay bắt được cổ áo nơ con bướm của cô, ngón tay khẽ kéo, nơ con bướm chậm rãi rơi ra, cổ áo nhất thời mở rộng, áo lót viền tơ kiểu nữa иgự¢ nặn ra những đường cong mê người trên đôi tuyết nhũ.
“Nói một chút xem, tôi đều nhào đến như thế nào?” Âm thanh của anh rất thấp, rất trầm, mơ hồ như khàn khàn khêu gợi, ngón tay đem áo иgự¢ kéo xuống, một ภђũ ђ๏ค lộ ra, giống như quả anh đào hồng được tô điểm lên, trở nên ngon miệng.
Anh vốn không thích ăn đồ ngọt, giờ lại muốn một hớp ăn cô.
“Ừ… Rất nhiều kiểu nha!” Mạnh Nhược Kiều phiền não nghĩ, bảy ngày, mỗi ngày một dạng, nhưng hôm nay anh mê người nhất.
Cô ép người xuống, dán lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn sát gần anh, chớp chớp mắt với anh, cười đáng yêu. “Nhưng mà hôm nay đến lượt tôi rồi” Dứt lời cô nhiệt tình hôn anh.
Đầu lưỡi cạy mở môi mỏng, trượt vào trong miệng anh, liếm qua lưỡi, rồi lại lập tức tránh, một lần lại một lần đùa nghịch.
Phạm Sĩ Hách lay con mắt, trong miệng cô có mùi rượu, cũng không ảnh hưởng đến sự vui vẻ của anh, ngược lại để cho anh nếm như được thưởng thức rượu ngon.
Môi của cô rất mềm, đầu lưỡi bướng bỉnh, dán lấy thân thể của anh mà thân thể thơm mềm giống như kẹo đường, dù xinh đẹp mà đường cong lại như ma nữ mê người.
Đầu lưỡi cô cũng hấp dẫn anh, mỗi cái cuốn lấy lưỡi anh, rồi lại lập tức lui ra, hàm răng cắn nhẹ môi anh, lưỡi lần nữa nhẹ nhàng liếm qua, sau đó lại muốn lui ra. Thế nhưng anh lại không cho cô đi, dùng tay giữ chặt gáy của cô, bắt lưỡi của cô, không để cô trốn, mạnh liệt ʍúŧ lấy đầu lưỡi, chiếm đoạt hơi thở của cô. Đùi phải cong lên, chen vào giữa hai chân cô, quần bó đã sớm kéo tới ௱ôЛƓ, đầu gối dán vào ҨЦầЛ ŁóŤ viền tơ màu hồng, nhẹ nhàng cọ vào tư mật mềm mại của cô.
“Um…” Cô thở khẽ, đầu lưỡi nhiệt tình cùng anh quấn quít, tay nhỏ bé cũng không an phạm sờ vào áo sơ mi của anh.
Mãnh liệt mà sờ lấy Ⱡồ₦g иgự¢ to lớn kia.
A... Hôm nay mộng so với bình thường cũng thật thực, mùi vị của anh cũng thật tuyệt vời, ngay cả cảm giác sờ cũng thật tuyệt.
Sự nhiệt tình của cô đủ để kích thích bất kì Dụς ∀ọηg của người đàn ông nào, Phạm Sĩ Hách cũng không chống cự, tự mình đưa tới cửa ngọt ngào của con mồi, anh làm sao bỏ qua được?
Buông ra môi ướƭ áƭ, anh ʍúŧ lấy môi dưới khiến nó sưng lên. “Ở trong mộng tôi đều như vậy hôn em sao?” Anh hỏi, ngón tay vê vê nhụy hoa trên đầย שú, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn.
“Ừ...” Cô không thôi lộ ra đầu lưỡi hôn trả lại anh. “Hôm nay tương đối kịch liệt...” Nụ hôn của anh khiến cả người cô nóng ran.
Chỗ kín nhạy cảm không chịu được anh trêu đùa, đã sớm hơi ẩm ướt, quần tây của anh cũng sớm có vết ướt tròn nhỏ.
“Vậy em thích tôi hôm nay như thế này sao?” Mặc dù biết là mơ, nhưng nghĩ cô so sánh cô với anh trong mộng với hiện tại, Phạm Sĩ Hách cảm thấy không vui. Bắt được miên nhũ, bàn tay khẽ dùng sức, đầu ngón tay xoa Ϧóþ bầu ✓ú tuyết trắng, anh nâng cô lên thân, há mồm ngậm đầย שú đầy đặn.
Lưỡi khẽ liếm qua nụ hoa, ở иgự¢ tuyết trắng lộ ra dấu viết, từng miếng từng miệng gặm, cắn, môi nóng bóng từ từ đi xuống liếm ʍúŧ.
“A… Sẽ nhột...” Cảm giác tê dại khiến cô cắn môi, da thịt bởi vì anh liếm ʍúŧ mà khẽ run, lộ ra dấu viết hồng nhạt, giống như vết hoa hồng nở rộ.
Anh đẩy cô xuống, để cho cô nằm trên giường, bàn tay thô lỗ đẩy cao y phục của cô, áo lót sớm đã bị kéo xuống dưới иgự¢, bộ иgự¢ mềm cao ✓út mê người, bị đùa giỡn mà đầย שú đã sớm cứng lên và ướƭ áƭ.
Anh cút đầu, môi lưỡi ʍúŧ qua bụng, ở rốn nhẹ nhàng vòng quanh, cảm thấy cô càng thở khẽ, biết nơi này là điểm nhạy cảm của cô.
Anh nhếch môi, tốc độ liếm ʍúŧ chậm đi, răng nhọn nhẹ cắn, nhiệt lưỡi thấp nữa liếm qua, bàn tay cũng đem quần bó đẩy lên cao đến thắt lưng, ngón tay đặt lên ҨЦầЛ ŁóŤ, cảm thấy ngọt ngào ướƭ áƭ.
“Em thật là ướt.” Âm thanh của anh vì Dụς ∀ọηg mà nhỏ giọng.
Cô nũng nịu trừng mắt nhìn anh. “Còn không phải tại anh...” Nói xong, cô phóng đãng mà kéo chân ra, đôi mắt đẹp quyến rũ nhìn anh.
“Còn không mau lấy lòng tôi?” Dù sao đây cũng là mơ, có cái gì xấu hổ chứ? Cô mạnh bạo có thể làm bất cứ chuyện gì.
“Lấy lòng thế nào?” Anh nhíu mày, gương mặt không còn nghiêm chỉnh, tóc đen rối loạn, nụ cười chứa đựng tà khí mê người.
“Như vậy phải không?” Ngón tay đẩy ҨЦầЛ ŁóŤ mỏng ra, trêu đùa qua lại cánh hoa ướƭ áƭ, tìm được hoa châu non nớt, đầu ngón tay lập tức xoa nắn nhị hoa run rẩy.
“A...” Cô ngẩng đầu lên, tay nhỏ bé chống đỡ, nâng lên cái ௱ôЛƓ tròn, hàm răng vì vui sướng mà cắn môi dưới. “Lại dùng sức một chút...”
Tròng mắt đen thưởng thức được bộ dạng phóng túng của cô, ánh lửa lấp lánh, ngón tay càng tăng thêm ma sát, ướƭ áƭ cánh hoa.
Ái dịch bởi vì sảng khoái mà chảy tiết, chỉ chốc lát sau, hoa tâm đã sớm tràn lan,mùi hương vui sướng tràn đầy, ngón tay dính đầy hoạt dịch ẩm ướt, liền đâm ngay vào u cốc kia.
Vách tường thịt chặt khít mà co rút lại, hấp thụ ngón tay dài càng chặt hơn, mùi vị ngọt ngào như thế này càng tăng lên Dụς ∀ọηg của anh.
Thật muốn lập túc vùi vào cơ thể cô, nhưng lại nuổi tiếc hình dáng rung động của cô, tròng mắt đen không chớp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng kia, ngón tay dài hơi cong, ma sát vách tường thịt.
“Ừ… a...” Cô kiều mị than nhẹ, cái ௱ôЛƓ tròn khẽ vặn vẹo, ngón tay dài thỉnh thoảng nhanh chóng ra vào, thỉnh thoảng xoay tròn rút ra rút vào, thân thể mềm mại bởi vì sung sướng mà khẽ run.
“Thích như vậy phải không? Hửm?” Hình dáng của cô thật vô cùng mê người, gương mặt phiếm đỏ ửng, con mắt mị mờ mịt, ngay cả ✓ú cũng trở nên sung sướng, đầย שú trở nên đỏ thẩm.
“Thích a...” Cô nâng lên đùi phải, mũi chân chạm vào đáy quần của anh, cảm thấy anh cứng rắn, mũi chân mềm mại trêu chọc anh.
Cô đối với anh trở nên mê người, nở nụ cười quyến rũ vô cùng. “Đi vào...”
Ngón tay không thể thỏa mãn cô, cô chân chính muốn anh.
Hô hấp Phạm Sĩ Hách tăng lên, con mắt sắc trở nên sâu hơn, anh ta rút ra ngón tay dài khỏi hoa tâm, đầu lưỡi khẽ liếm chỉ bạc ái dịch, gương mặt tuấn tú tràn đầy tà nịnh.
“Giúp tôi ૮ởเ φµầɳ áo.” Anh ra lệnh, tròng mắt đen phiếm làm cho người ta cảm thấy có tia lửa.
Cô bởi vì hình dáng của anh mà tim đập rộn lên, bò dậy, ngồi chồm hỗm trước người anh, ngón tay giúp anh cởi bỏ áo sơ mi, mỗi nút áo một nụ hôn ngày càng xuống dưới.
Hô hấp của anh vì cô trêu đùa mà trở nên hỗn loạn, con mắt nhìn cô tay đi xuống ҨЦầЛ ŁóŤ của anh, tay nhỏ bé cởi ra khóa kéo, đem quần tây với ҨЦầЛ ŁóŤ kéo xuống dưới, nam tính giữa hai chân đã sớm ngạo nghễ đứng thẳng, bởi vì hưng phấn mà tràn ra nhiệt dịch nóng bỏng.
Tay nhỏ bé cầm nam tính phía dưới, cô ngước mắt liếc anh một cái, một tay đem mái tóc sau tai, cúi đầu lấy đầu lưỡi khẽ liếm qua đầu cứng rung động kia.
“Đáng ૮ɦếƭ!” Cô như vậy khiến anh nổi điên, không đè nén Dụς ∀ọηg được nữa, đẩy cô xuống, bàn tay kéo ra đùi phải của cô, cái cứng rắn kia chống đỡ cánh hoa, sức lực eo trầm xuống, thật sâu vùi vào bên trong hoa tâm.
Nam tính cứng răng đẩy ra hoa kính, cô cảm thấy một tia nhỏ đau thương, nhưng nhiều hơn lại là cảm giác vui sướng khoái cảm.
Cô than nhẹ một tiếng, nâng lên ௱ôЛƓ trắng xinh đẹp, chịu đựng anh mạnh liệt tiến vào.
Hai chân thon dài tự động ôm hông của anh, cô nâng người lên, cánh tay ôm chặt cổ anh, tư thế như vậy để cho anh càng dễ dàng xâm nhập trong cơ thể cô.
Cô phóng đãng như vậy càng thêm Dụς ∀ọηg của anh, dùng sức lực mãnh liệt hơn nữa, hai nhũ thịt theo anh mà không ngừng lay động, mê hoặc ánh mắt của anh.
Anh há mồm ngậm một đầย שú mềm, răng nhọn cắn đầย שú hồng, nam tính càng sâu vào hoa tâm, thô ráp đi ra đi vào vách tường thịt.
“Ừ… a...” Anh từng cái va chạm khiến cô ՐêՈ Րỉ yêu kiều. “Lại dùng sức một chút a...” Cô lắc lắc cái ௱ôЛƓ tròn, khi anh đi vào, càng ma sát sâu hơn, thật sảng khoái. Đôi mắt đẹp trong suốt đã sớm cuồng loạn, cô mất lý trí, bị tình dục bao vây, chỉ muốn bản thân được cảm giác sung sướng hơn.
Tay nhỏ bé nâng mặt anh lên, cô hôn môi anh, đầu lưỡi kịch tính cùng anh quấn quít, ʍúŧ ra nước miếng nhỏ xuống, hơi thở hai người đã sớm hỗn độn.
Anh dùng lực hôn trả lại cô, môi lưỡi như bánh quai chèo nhiệt tình quấn quít, mà bàn tay cũng đưa đến trước иgự¢ cô, tóm được ✓ú mềm. Năm ngón tay thu hẹp, cầm nắm bầu ✓ú trắng nõn, ngón tay kéo đi đầย שú, mà nam tính cũng nặng nề chuẩn bị lên đỉnh, khiến ái dịch ướt nhẹp.
Hai người âи áι đã sớm ẩm ướt, mỗi một lần xâm nhập mà phát ra âm thanh mê người khiến người ta xấu hổ.
“Ừ...” Kịch liệt hôn để cô gần như không thể hô hấp, tại thân thể không dừng giao hoạt, tăng lên khoái cảm khiến cô sắp nổi điên.
Tay của cô kích động giữ chặt vai của anh, móng tay xâm nhập da thịt của anh, vách tường thịt lại chặt khít, cảm giác sảng khoái.
Cảm nhân được hoa tâm cấp tóc co rút lại, bàn tay giữ chặt eo nhỏ nhắn, đâm càng sâu hơn, thấy cô há mồm ՐêՈ Րỉ, anh lại muốn cô dùng đầu lưỡi này liếm qua Dụς ∀ọηg của anh.
Nam tính to dài nhất thời cứng rắn hơn mấy phần, anh dùng lực hôn cô, yêu ૮ɦếƭ ngọt ngào của cô, suy nghĩ nếu cái miệng nhỏ nhắn này ngậm Dụς ∀ọηg của anh nhất định rất tuyệt.
Tưởng tượng khiến cho lửa dục của anh càng tăng lên, nhưng anh không vội, về sau còn rất nhiều cơ hội.
Con mồi không thích hợp ăn hết trong một lần, mà phải từ từ ăn dần, khai phá tất cả ngọt ngào của cô.
Anh ngậm lưỡi của cô, đột nhiên dùng lực, đâm thật sâu vào hoa tâm.
“Ưmh... ừ...” Cô run rấy kịch liệt, u cốc mãnh liệt co rút lại run rẩy, đầu ngón tay bởi vì hưng phấn mà xẹt qua da thịt của anh.
Mà anh hưởng thụ hoa tâm chặt khít kia, bả vai đau nhói khiến anh vỡ bờ, đột nhiên chạy nước rút phía sâu,cuối cùng chất lỏng nóng rực xuất vào hoa tâm ướƭ áƭ kia...
“Nha...” Mạnh Nhược Kiều khóc rống, lông mày nhọn khẽ nhéo, trong óc cảm thấy có nhiều hỗn độn, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô mệt mỏi mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào trần nhà, chờ đau đớn trong đầu nhanh chóng biến mất.
Kỳ quái sao cô cảm giác thân thể rất mệt mỏi nhỉ?
Cô nghĩ đến tối hôm qua làm “mộng tình”, so với bảy ngày tước còn kịch liệt hơn, tựa như chân thật trải qua vậy, tỉnh lại cũng có cảm giác như vừa qua một cuộc đại chiến.
A! Cuộc sống này còn bao lâu nữa?
Cô có nên tuỳ tiện tìm một người đàn ông tốt, chơi tình một đêm, như vậy “mộng tình” sẽ kết thúc chứ?
Có thể tưởng tượng như vậy, cô cảm giác có cái gì thiếu thiếu, chậm rãi ngồi dậy. “A?” Kỳ lạ, cảm giác thân thể là lạ, không khỏi chua xót đau đớn.
Cô cúi đầu, trợn tròn mắt khi*p sợ - Cô sao có thể không mặc gì????
Dùng sức vén lên chăn bông, cô thấy thân thể trần như nhộng, là như thế nào?? Cô mơ “mộng tình” mà khiến toàn thân cở sạch như vậy sao? Hình như không đúng nha!
Cô đưa tay vuốt иgự¢, lại nhìn thấy các dấu hôn rãi rác, ở bụng, bắp đùi đến cả những chỗ kín đáo cũng có… Cô dù thế nào đi nữa cũng không thể đem chính mình hôn thành cái dạng này nha? Hơn nữa giữa hai chân không khỏi bủn rủn…
Sắc mặt cô tức thời biến sắc, trong lòng có dự cảm không tốt.
Tình một đêm!
Cô không phải là uống rượu say rồi chạy đi ℓàм тìин một đêm chứ?
“Không thể nào!” Cô nhớ cô ở quầy rượu dạy dỗ một tên háo sắc, sau đó đi ra quầy rượu! Sau đó sau đó...
Mộng tình lại bắt đầu!
A a! Cô chỉ nhớ nội dung của “mộng tình”, những thứ khác không nhớ á!
Tốt! Coi như là trải qua tình một đêm, nhưng với ai? Cùng cô tình một đêm rồi chạy đi hả? Sẽ chiếm hết tiện nghi của cô, sau đó phủi ௱ôЛƓ đi luôn à?
Bì bõm!
Cửa phòng tắm trong phòng đột nhiên mở ra, Mạnh Nhược Kiều ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người đứng ở cửa phòng tắm, cô bị dọa đến mất hồn.
Không! Ngàn vạn lần không thể!
“Anh, Phạm Sĩ Hách!” Cô kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, thấy anh chỉ quấn khăn tắm ở thắt lưng, tay cô bắt đầu run lên. “Anh… anh tại sao lại ở nhà tôi...”
Cô không thể nào hiểu rõ mọi chuyện được, không! Không thể nào… Có khi là anh chỉ đến nhà cô tắm nhờ, mặc dù lý do vô lý này thế nào cô cũng không tin.
Phạm Sĩ Hách dựa vào cửa phòng tắm, mặc dù trên người chỉ quấn khăn tắm, nhưng anh lại tự do như là đang ở nhà mình, tròng mắt đen nhìn vào người cô, ánh mắt nóng rực.
Tầm mắt của anh để cô cúi đầu, phát hiện ra chăn mềm trên người trượt xuống tới thắt lưng, bộ иgự¢ trắng tuyết hoàn toàn lộ ra ngoài.
“A! Phạm Sĩ Hách, anh nhắm mắt lại! Không cho phép nhìn!” Cô kêu lên, vội vàng lấy chăn bọc mình chặt.
Phạm Sĩ Hách nhún vai, môi mỏng khẽ nhếch. “Có khác biệt gì không? Tối hôm qua tôi đã xem hết, hôn qua, toàn thân cao thấp của em nơi nào tôi không chạm qua.”
“Anh… anh...” Mỗi một câu nói của anh làm cho Mạnh Nhược Kiều vừa thẹn vừa tức, môi cô run, mắt đẹp dùng sức trừng anh.
“Họ Phạm kia, sao anh lại dám làm thế với em vợ của mình chứ? Anh không sợ tôi nói cho ba tôi nói sao? Còn nữa, anh không sợ Mạnh Uyển Lôi biết sao?” Nhắc tới ba chữ Mạnh Uyển Lôi, khí thế của cô giảm xuống, âm thanh cũng nhỏ dần.
“Em có thể nói, điện thoại đang ở cạnh em, em có thể cho người ta bắt gian tại trận luôn cũng được.” Anh cười, không sợ cô uy Hi*p.
“Anh…” Tại sao anh ta không sợ sệt tí gì vậy?
Phạm Sĩ Hách đi về phía bên giường, mới vừa tắm rửa xong nên thân thể tràn đầy cám dỗ nồng nặc, cơ иgự¢ theo hô hấp mà phập phòng, bắp chân tráng kiện bởi vì anh đi lại mà lộ ra đường cong mê người, khăn tăm bên hông có chút lỏng, có thể rơi xuống bất kì lúc nào.
Mạnh Nhược Kiều choáng váng, nước miếng trong miệng tiết ra. “Em lại suy nghĩ đen tối về tôi sao?” Trên mặt cô hiện rõ vẻ đói khát như vậy, để cho anh bỏ qua cũng không được.
“À? Tôi... Tôi nào có?” Giọng nói của cô chột dạ, thấy anh lên giường, cô sợ chỉ một chút nữa cũng nhảy dựng lên, đành phải đem chăn cuốn chặt hơn, liều mạng lui về phía sau co lại. “Này! Anh lên đó làm gì? Đi xuống!”
“Không có sao?” Phạm Sĩ Hách nhìn cô, gương mặt tuấn tú chứa đựng nhàn nhạt nhẹ trào. “Em không phải liên tục mấy ngày nay đều trong mộng tình với tôi ấy à?”
“Làm sao anh biết... Uhm!” Cô che miệng.
“Tối hôm qua có những gì thì em đều nói với tôi rồi, chẳng nhẽ em đã quên tối qua đã làm gì với tôi sao? Hử?” Âm thanh của anh rất thấp rất trầm, thân thể càng đến gần cô.
Cô lại ngửi thấy mùi thơm trên người anh, đó là sữa tắm cô hay dùng, bây giờ lại xuất hiện trên người anh, cảm giác rất kỳ quái -
Giống như đã làm chuyện xấu gì vậy.
Cô nghĩ đến giấc mơ đêm qua, nếu như không phải là mơ, này, cô đã… Mạnh Nhược Kiều nhớ lại cô to gan cử động như thế nào, nhớ ra cô đã hấp dẫn anh ra sao, thậm chí còn vô cùng chủ động...
Nha... Cô thật nhớ ૮ɦếƭ mà!
Thấy sắc mặt của cô lúc trắng lúc xanh, Phạm Sĩ Hách biết cô nhớ ra cái gì, gương mặt tuấn tú gần sát cô, lộ ra nụ cười mê người. “Em thèm thuồng tôi rất lâu rồi đúng không? Hửm?”
“Không, tôi không có...” Cô tâm lý hoảng loạn, mặt của anh gần như vậy, lại còn cười đẹp mắt như thế, tim của cô cứ đập thật mạnh.
“Nói láo!” Anh không tin lời cô…, tiếp tục trêu chọc cô, mặt ngày càng sát, ngón tay vạch ra sợi tóc bên má, môi cơ hồ đặt lên cô.
Cho là anh muốn hôn cô, Mạnh Nhược Kiều ngừng thở, trực giác nhắm mắt lại.
Nhưng chờ thật lâu, môi của anh vẫn không rơi xuống, cô nghi ngờ mở mắt ra, lại thấy anh vẫn ung dung nhìn mặt cô trước mắt.
Cô sững sờ, nghĩ lại hành động lúc nãy của mình, gương mặt nhanh chóng đỏ lên.
“Thừa nhận đi! Em khát vọng tôi.” Bàn tay dò vào chăn bông, bừa bãi lướt qua chân cô, chạm vào hoa tâm mềm mại.
“Đừng!” Cô bắt lấy tay của anh, nhưng ngón tay của anh lại vuốt ve cánh hoa nhạy cảm, khẽ đâm vào u cốc.
Mạnh Nhược Kiều thở khẽ, dùng sức kẹp chặt chân, không để anh tiếp tục, cô tức giận trừng anh, không hiểu anh muốn làm gì, chẳng nhẽ anh quên đi thân phận của mình rồi sao?
“Phạm Sĩ Hách, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô chất vấn, thăm dò ý đồ của anh, tối hôm qua rõ ràng cùng Mạnh Uyển Lôi ăn cơm, nhưng đêm lại cùng cô lên giường.
Thật là rối loạn, nhưng sao anh cũng chả quan tâm, cũng chẳng sợ cô nói cho Mạnh Uyển Lôi, tại sao vậy? Hay là tin rằng ăn cô rồi cô vẫn không nói, vẫn có niềm tin Mạnh Uyển Lôi sẽ không rời khỏi anh sao?
“Đây là một vấn đề tốt.” Phạm Sĩ Hách thu tay về, tròng mắt đen hơi thu lại, thoáng qua một tia sáng. “Chỉ là tôi không muốn nói cho em biết.”
“Anh…” Cô trừng anh, bị người này ăn cảm giác rất kém cỏi, kỳ lạ, rõ ràng người lợi dụng là cô, vì sao bây giờ cô lại lép vế thế này chứ?
Không được! Cô phải quay về bình thường.
“Ưmh!” Phạm Sĩ Hách đột nhiên cau mày kêu rên. “ Thật đau!”
Anh tự tay sờ về phía vai trái, quay đầu nhìn xuống, trên vai này rõ ràng có vết cào.
Anh nhíu mày, ngụ ý liếc về phía cô.
Mạnh Nhược Kiều nhìn anh chằm chằm sau vết trảo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, иgự¢ giơ cao nhất thời lùi về, mắt chột dạ rũ xuống.
Ôi! Đừng bảo là hòa nhau trong tình cảnh xấu rồi, mà còn làm việc xấu đến nỗi cô không thể nói gì được.
Nhìn bộ dáng xấu hổ muốn ૮ɦếƭ của cô, Phạm Sĩ Hách nâng môi lên, gương mặt tuấn tú xẹt qua một tia dịu dàng, nhưng chỉ trong nháy mắt, rồi lại quay về với vẻ bình thường.
“Mạnh Nhược Kiều, tôi đói rồi, đi kiếm đồ cho tôi ăn.” Anh xuống giường, duỗi người một cái, vóc người hoàn mỹ vẽ ra đường cong mê người.
“Tôi là cái gì...”
“Tối hôm qua bị bóc lột, vừa đói vừa mệt...” Anh nhìn cô, đầu lông mày giương nhẹ. “Ngược lại, tinh thần em đang tốt không phải sao!”
Cô trợn tròn mắt, anh bây giờ ám hiệu cô là yêu nữ hút dương bổ âm sao? Đi ૮ɦếƭ đi! Cô nếu có thể hút dương bổ âm, sớm để anh ૮ɦếƭ ở trên giường rồi chứ không phải để anh nói như thế này đâu.
“Mau dậy đi chuẩn bị, buổi chiều còn phải vào công ty, chà chà! Tổng giám đốc cùng thư kí cùng đến trễ... Không thông báo có khi dễ gây nên hiểu lầm nhỉ?
“Tôi…” Hai chữ từ chức còn không có nói ra khỏi miệng, anh tựa như đoán được, hiện vẻ lễ độ và nụ cười ôn hòa với cô. “Đúng rồi, em ngàn vạn lần không được đột nhiên biến mất, lời đồn đại rất kinh khủng, tôi không chắc chắn là việc em hấp dẫn tôi lên giường có thể bị truyền đi hay không…”
Anh cười rất mê người, nhưng trong lời nói lại uy Hi*p rõ ràng như vây.
Mạnh Nhược Kiều giận đến cắn răng, cô nào có dụ dỗ anh… Nhưng nghĩ tới tối hôm qua, cô lập tức im lặng, chỉ có thể trợn mắt nhìn anh đi ra khỏi phòng.
Trước khi đi, Phạm Sĩ Hách lại mở miệng: “Đúng rồi, giúp tôi chuẩn bị một bộ âu phục mới, nếu mặc lại một bộ âu phục kia vào công ty sẽ khiến người ta hiểu lầm, tôi nghĩ em cũng không muốn chuyện này xảy ra chứ?”
Nhìn anh rời đi, Mạnh Nhược Kiều giận đến mức dùng sức cắn chăn, âm thanh buồn bực thét chói tai - Phạm, Sĩ,Hách!
Cô tức giận suy nghĩ muốn Gi*t anh, cũng muốn Gi*t mình.
A a... Chuyện như thế nào lại thành như vậy?!
Cùng một người đàn ông lên giường đã là chuyện không nên rồi, đã thế còn là đối tượng mình ghét cay đắng, quan trọng nhất là, người đàn ông kia sắp trở thành anh rể của cô.
Bình thường theo phim bộ truyền hình diễn thì cô là người phụ nữ xấu xa hấp dẫn người đàn ông của chị mình, hơn nữa không chừa thủ đoạn nào để đưa người đàn ông kia đến tay, vì vậy, sau khi lên giường, vai nam chính kia vừa chột dạ lại vừa áy náy và sẽ rất hối hận, mà người phụ nữ xấu là cô nhất định rất hả hê...
Hài lòng cái khỉ ý!
Cô cảm giác mình đen tới cực điểm rồi, đúng, cô là suy nghĩ đen tối với anh, còn ngày ngày mơ “mộng tình”, nhưng nằm mơ có tội sao? Có sao? Cô làm sao biết một ngày nào đó, trong mơ lại thay đổi thành thực tế chứ? Cô biết say rượu sẽ hỏng việc, nhưng cô nằm mơ cũng không nghĩ tới việc kịch tính này sẽ xảy ra với cô.
Thật sao! Sai làm lớn đã tạo thành, cô cũng đành nhận!
Vụ việc như vậy người phụ nữ phải thua thiệt hơn người đàn ông chứ? Coi như thua thiệt cô chịu, thì cứ làm như chuyện gì cũng không xảy ra được chưa?
Nhưng… Mạch Nhược Kiều nhìn trên tay lịch làm việc chuyển đến người đàn ông đối diện mình, cô đang cùng anh đọc báo buổi sáng, nói rõ lịch trình hôm nay.
Cô rất muốn nói với chính mình là hãy coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mỗi ngày đều nhìn thấy anh, mà vừa nhìn thấy cô lại nghĩ đến chuyện của hai người.
Bi thảm nhất, “mộng tình” vẫn chưa chấm dứt, hai người dù đã lên giường, nhưng “mộng tình” vẫn bám lấy cô.
Như thế nào vậy? Không có làm gì, cô nghĩ đen tối tới anh, cố hiểu, tất cả đã qua, vì sao cô vẫn không thoát nổi “mộng tình” ૮ɦếƭ tiệt này?
Năng lực của anh mãnh liệt đến mức cô nhớ mãi không quên sao?
Mạnh Nhược Kiều nghĩ đến hình ảnh hai người lên giường…Thôi, coi như một câu cô cũng chưa nói.
Bực mình nhất chính là, cảm giác để ý này chỉ có cô, Phạm Sĩ Hách một chút ảnh hưởng cũng không có, đối mặt với cô thì lạnh nhạt, một điểm thoải mái dành cho cô cũng không có.
Ngược lại với cô, đang cố gắng trốn khỏi anh, nhưng là thư ký thì có thể tránh đi sao? Nhắm mắt đối mặt, nhìn bộ dáng tỉnh táo tư thái lạnh nhạt của anh, cô đang quá mức để ý... giống như người phụ nữ ngu xuẩn.
Cô buồn bực rũ xuống con mắt, âm thanh không có cao thấp phập phòng kéo dài nói: “Buổi tối có buổi tiệc mừng thọ Lưu tổng, thời gian là bảy giờ, quà tặng đã chuẩn bị xong chờ CEO mang đi.” Báo cáo xong, cô đóng lại laptop, tròng mắt cúi đầu chờ phân phó.
Phạm Sĩ Hách chạm nhẹ vào mặt bàn, tròng mắt đen quét về phía cô, lạnh nhạt mở miệng. “Gọi cho Lôi Lôi, bảo cô ấy buổi tối theo tôi tới đó.”
“Vâng, không có chuyện gì tôi ra ngoài trước.” Cô xoay người, chuẩn bị rời đi. “Bữa tiệc này em cũng tham gia.”
Bước chân dừng lại, cô cau mày xoay người, giọng nói lạnh: “Tôi đi làm gì?”
Anh cũng có vị hôn thê cùng anh rồi, còn có thư kí như cô làm gì?
“Em bây giờ là chất vấn tôi sao?” Phạm Sĩ Hách nhàn nhạt nhíu mày, gương mặt tuấn tú nâng lên vẻ châm chọc nhàn nhạt.
“Tôi chỉ cảm thấy tôi không cần thiết phải đi.” Cô nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, bướng bỉnh nhìn lại anh.
“Quan trọng không phải là em cảm thấy thế nào, mà là tôi muốn em tham gia.”
Thấy cô còn muốn mở miệng, Phạm Sĩ Hách giọng nói lạnh lẽo: “Thư kí Mạnh, em quên thân phận của mình sao?”
Mạnh Nhược Kiều nắm chặt tay, hít sâu một cái: “Tổng giám đốc, giờ làm việc của tôi chỉ có đến 8 giờ, ngoại trừ tôi tự nguyện làm thêm giờ bên ngoài, anh thân là cấp trên không có quyền lợi yêu cầu tôi lúc tan việc tham gia bữa tiệc.”
Cô dừng một chút, kiêu ngạo nhìn anh. “Nếu tổng giám đốc không hài lòng, có thể khai trừ tôi.” Cô cầu cũng không được!
“Em không sợ mất đi kế hoạch hợp tác của trấn Hoa Đào sao?”
“Mất đi cũng không ૮ɦếƭ.” Cô hướng anh hừ lạnh, cô không sợ nhé!
Rất tốt! Phạm Sĩ Hách híp mắt, gương mặt tuấn tú khác thường nâng lên nụ cười, dựa lưng vào ghế da trâu, hai chân thon dài đặt lên, thú vị nhìn bộ dạng khiêu khích của cô.
“Tôi muốn nói với Lôi Lôi là em cùng tôi chung sống trải qua rất hứng thú, muốn tôi nói cho cô ấy nghe sao?”
Mạnh Nhược Kiều trừng anh, nghe ra uy Hi*p của anh, nhưng cô không sợ, cằm nâng lên. “Đi mà nói!”
“Tốt.” Anh làm như cô mong muốn, cầm ống nghe lên, đưa tay nhấn mấy con số, cánh môi chứa đựng cười nhạt, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô.
Cô không sợ nha!
Nắm chặt tay, Mạnh Nhược Kiều hung hăng trừng anh.
“Lôi, là anh” Phạm Sĩ Hách ngón tay gõ nhẹ lên bàn, hướng về phía ống nghe nói chuyện, ánh mắt chưa rời đi khỏi mặt Mạnh Nhược Kiều. “Anh muốn nói cho em biết chuyện của Kiều Kiều, mấy ngày trước vào buổi tối bọn anh...”
Tạch…!
Anh nhìn cô đè xuống tay cầm điện thoại, môi mỏng giương càng sâu.
Mạnh Nhược Kiều giận đến phát khóc, tức trừng trừng nhìn anh, cả người cũng phát run, nhưng cô lại không biết vì sao, nhưng cô lại không biết bởi vì cái này, còn là...
“Như thế nào?” Anh nhíu mày
Cô cắn chặt môi. “Phạm Sĩ Hách! Anh thật… rất khiến người ta chán ghét!” Cô nhịn, nhưng vẫn không thể ngăn nước mắt chảy ra.
Cô vội vàng xoay người, dùng sức lau đi nước mắt.
“Bữa tiệc tôi sẽ tham gia.” Gào xong, cô bước nhanh khỏi phòng làm việc.
Bước qua cửa, nụ cười của Phạm Sĩ Hách lập tức biến mất, nhìn trên bàn của anh, đó là giọt nước mắt của cô.
Cô tức giận đến phát khóc...Ngón tay sẹt qua giọt nước mắt trên bàn, nhìn đầu ngón tay ướƭ áƭ, cánh môi ngoắc ngoắc, cười đùa cợt.
“Như vậy... em sẽ nhớ tôi thật sâu chứ?”
Mạnh Nhược Kiều gương mặt ảm đạm, núp ở góc, hết sức ẩn mình giấu đi.
Bởi vì Phạm Sĩ Hách uy Hi*p, cô không thể không tham gia, nhưng tham gia thì tham gia, cô có thể trốn chứ? Dù sao cũng chẳng ai chú ý tới cô.
Bữa tiệc như vậy mà mọi người chỉ chăm chú nhìn cặp đôi hoàn mỹ kia.
Cô nhìn bọn họ, Phạm Sĩ Hách mặc âu phục màu đen, Mạnh Uyển Lôi mặc chiếc váy màu trắng đi cùng, hai người đứng chung một chỗ, không chỉ xứng đôi, nhìn qua ánh mắt chăm chú có thể nhận ra tình cảm hai người rất tốt.
Ngày cưới không xa - Cô nghe được quan khách hâm mộ và bàn luận.
Đại tiểu thư họ Mạnh từ trước đến giờ rất được hâm mô, tao nhã lại có phong cách, là một công chúa hoàn mỹ.
Cô nhìn Phạm Sĩ Hách, nhìn anh cười với Mạnh Uyển Lôi, thì thầm nói chuyện với nhau.
Cô mở to mắt, không muốn nhìn nữa.
Cô vẫn tức giận, anh bắt cô phải tham gia bữa tiệc, nhưng đến đây rồi, đối với cô làm như không thấy, trong mắt chỉ có Mạnh Uyển Lôi, vậy vì sao anh phải ép cô tới?
Cô rốt cuộc tới đây làm gì?
Mạnh Nhược Kiều mím môi, nhìn trong bể bơi hiện ra cái bóng của cô.
Cô mặc lễ phục màu đỏ, váy hở vai dài tới mắt cá chân, thắt lưng xẻ tà, chỉ cần cô chuyển động chút thì làn váy bay lên, có như không lộ ra chân dài tuyết trắng.
Tóc ngắn hơi vểnh ra hiện ra đường cong, đeo đôi khuyên tai màu đỏ, ngay cả khuôn mặt cũng nhàn nhạt, cô rất lâu rồi không trang điểm nên cũng đánh qua thôi.
Cô vốn là muốn mặc đồ công sở tham gia, thực không nghĩ tới Mạnh Uyển Lôi lại đem lễ phục cho cô, hơn nữa lễ phục này được thiết kế dành riêng cho cô.
Cô muốn từ chối, nhưng Mạnh Uyển Lôi vẫn kiên trì, kết quả là đành phải nghe theo.
Nhưng mà, ăn mặc đẹp vậy thì có ích lợi gì? Cũng chẳng có ai nhìn cô…
Cô không nhịn được ngước mặt lên lần nữa, nhìn về phía Phạm Sĩ Hách, nhưng rồi lại quay đi, tại sao mình vẫn nhìn anh ta cơ chứ?
Mạnh Nhược Kiều, cô bị bệnh sao? Rõ ràng tức giận, ghét anh, làm gì lại nhìn anh như thế?
Cô nhìn chằm chằm bóng dáng của mình hiện lên ở bể bơi, thấy biểu cảm ngỡ ngàng của mình, cảm giác như chính mình cũng không biết nguyên nhân là gì, nhưng ánh mắt phức tạp như muốn biết cái gì đó.
Cô kinh hãi, sợ hãi né tránh ánh mắt.
“Tiểu thư, làm sao một mình cô ở chỗ này vậy?” Một người đàn ông trung niên tới gần cô, trên người anh ta có mùi rượu, giống như say rượu rồi, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Mạnh Nhược Kiều quay đầu, đây là ông chủ của xí nghiệp nhỏ nào đó, nhìn qua thấy không tốt chút nào.
Cô không thèm để ý, xoay người rời đi.
“A, đừng đi nha, tôi cũng một mình này, chúng ta làm bạn đi” Người đàn ông trung niên này bắt được cô.
Mạnh Nhược Kiều cau mày hất tay của ông ta ra, lập tức trả lời: “ Ông chủ Vương, ông uống say rồi.”
“Ha ha, tôi là say... Gặp tiểu thư xinh đẹp như cô thì càng say nha!” Ông chủ Vương cười ha ha, thấy mình đang ở góc khuất, chẳng sợ sệt gì, không ngừng sát vào cô.
“Đến, chơi với tôi nào, tôi sẽ cho cô chỗ tốt.” Ông chủ Vương háo sắc nhìn Mạnh Nhược Kiều, đã thế còn nhìn thấy làn váy xẻ ta của cô, cười càng hạ lưu hơn.
“Chà chà! Xem đôi chân này của cô...” Ông ta tự tay muốn sờ.
Mạnh Nhược Kiều giữ chặt tay của ông ta, dùng sức ngắt một cái.
“Ha...” Ông chủ Vương đau kêu lên,sợ mọi người chú ý đành phải hạ thấp giọng xuống.
“Ông chủ Vương, mong ông giữ tự trọng của mình.” Mạnh Nhược Kiều không muốn gây chuyện, chỉ muốn dạy dỗ ông ta một chút, xoay người chuẩn bị rời đi.
Ông chủ Vương không can tâm, thừa dịp lúc cô xoay người dùng sức ôm lấy cô, đưa tay che miệng cô. “Cô nương này đừng hòng chạy!”
Mạnh Nhược Kiều cong cùi chỏ lui về phía sau một kích, ông chủ Vương đau đến cong người xuống, nhưng tay vẫn không buông cô ra.
“Buông ra!” Mạnh Nhược Kiều giãy giụa, giơ chân lên định đá ông ta, thấy cô định đá người, ông chủ Vương giật mình, sợ đến mức vội vàng buông ra.
Không ngờ khi ông chủ Vương buông tay, cô nhất thời không dừng được bước chân, chân phải trẹo đi.
“A!” Cô kêu lên, mắt cá chân đau đớn khiến cô cau mày, thân thể vặn vẹo, đột nhiên ngã xuống hồ bơi.
Tiếng nước chảy khiến mọi người chú ý tới hồ bơi.
“Ưmh...” Mạnh Nhược Kiều muốn bơi lên bờ, nhưng mắt cá chân lại vô cùng đau, “Đáng ૮ɦếƭ! Ưmh...” Sặc nước, cô khổ sở giãy giụa.
“Rơi xuống nước! Có người rơi xuống nước...” Có người kêu lên.
Đột nhiên có bóng người nhanh chóng nhảy vào hồ bơi, đưa tay bắt được Mạnh Nhược Kiều.
“Khụ khụ...” Mạnh Nhược Kiều khổ sở ôm lấy người đó, được ôm bơi lên bờ. Cô dùng sức hô hấp.
“Thế nào? Có sao không?” Cả người Phạm Sĩ Hách ướt sũng, khẩn trương nhìn cô, thấy cô vẫn sặc nước, dứt khoát ôm lấy cô, bước nhanh vào trong nhà, mượn chủ nhân một gian phòng, bước nhanh đưa cô vào phòng.
Anh đặt cô lên giường, bàn tay sờ lên má cô, trút đi vẻ nghiêm trang hằng ngày, bây giờ thì anh rất hốt hoảng.
“Có khỏe không? Nơi nào không thoải mái?” Anh khẩn trương hỏi, thấy cô không nói lời nào, dứt khoát để tự mình kiểm tra. “Có bị thương không? Hửm?”
Mạnh Nhược Kiều kinh ngạc nhìn anh, thấy cả người anh ướt đẫm, trên mặt còn rất lo lắng, cô có cảm giác không nói nên lời.
Anh cứu cô như thế nào vậy...
“A!” Anh đột nhiên chạm vào mắt cá chân của cô, khiến cô đau kêu lên.
“Sưng lên rồi.” Phạm Sĩ Hách cau mày, đưa tay cởi xuống tất chân của cô.
“Anh làm cái gì vậy?” Cô khẩn trương đưa tay ngăn cản.
“Đừng động vào!” Anh tức giận hét lên.
Lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô, Mạnh Nhược Kiều không khỏi sợ hết hồn, nhất thời quên phản kháng.
Tất chân bị anh thô lỗ xé đi, nâng lên đùi phải của cô, thấy mắt cá chân sưng lên, bàn tay dịu dàng giữ lấy ngón chân cái của cô vân vê.
“Sẽ có một chút đau, cố gắng nhịn.” Sắc mặt của anh rất khó coi, chân mày nhíu đi, âm thanh cũng rất lạnh, nhưng bàn tay lại vô cùng dịu dàng.
Mạnh Nhược Kiều cắn môi nhịn đau, tròng mắt không nhịn được, nhìn về anh, cô biết là anh đang tức giận, nhưng không phải là giận cô, hơn nữa… anh đang khẩn trương vì cô.
Cô nhớ các cử chỉ của anh lúc nãy, khác hẳn bộ dạng thường ngày, hiếm khi thấy anh hốt hoảng như thế này, trong lòng cô hiện lên cảm giác khác thường.
Người anh vẫn ướt, tóc vẫn còn rãnh nhỏ nước, không còn bộ dạng ưu nhã cao quý hằng ngày, nhìn anh bây giờ thật nhếch nhác, nhưng với cô, bất cứ lúc nào nhìn anh cũng rất tuyệt.
иgự¢ tự nhiên dao động, giống như đã sớm tồn tại, nhưng vào lúc nãy lại đột nhiên bộc phát, khiến cô sợ hãi, có chút bối rối, không biết nên làm sao.
“Vẫn còn rất đau...” Anh đột nhiên ngẩng đầu, thấy vẻ mặt của cô, chưa nói xong thì nhất thời dừng lại, tròng mắt đen trở nên sâu dần.
“Tại sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Cô có biết rằng vẻ mặt của cô bây giờ khiến ọi đàn ông có thể vì cô làm bất cứ chuyện gì.”
“Cái gì?” Cô không hiểu lời của anh, vẫn nhìn thẳng vào anh.
Từ tròng mắt của anh thấy bóng của cô, đột nhiên cô cảm thấy mình khác lạ.
Một… người phụ nữ giống mình, một… bản thân đang động tình.
“Em không nên nhìn tôi như vậy.” Âm thành của anh khàn đi, khuôn mặt gần sát cô.
Không…
Cô nên né tránh, nên đẩy anh ra, nhưng cô không thể động đậy, mặc anh đặt môi lên…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc