Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản - Chương 90

Tác giả: Tương Tử Bối

Chia tay đi

Kỷ Nhiên hoảng hốt nghe anh nói hết, trái tim đập nhanh vài giây rồi tức khắc tỉnh táo lại.
“Con mẹ nó… Ngoài những lời đường mật này thì anh còn biết gì?”. Cậu liếc mắt sang chỗ khác, không đối mặt với Tần Mãn. “Nói nhiều hơn nữa thì anh vẫn là kẻ lừa đảo”
Cứ nghĩ đến việc mình tìm kiếm tư liệu, lại còn bán xe vì kẻ lừa đảo này, lòng cậu bừng lên lửa giận.
Tần Mãn gật gù. “Ừ, anh sẽ sửa đổi, làm lại cuộc đời”
“… Thế anh đi đi, chỗ của bố đây không phải trại cải tạo lao động”. Kỷ Nhiên ngồi trên sofa, hai tay ôm eo, vắt chéo chân như sếp lớn. “Chờ đã, anh qua đây trước, tôi vẫn còn chuyện muốn hỏi anh”
Tần Mãn ngồi gần cậu.
Anh mím môi, nét mặt nghiêm túc, trên mặt viết hai chữ ngoan ngoãn rất to.
“Cút xéo, không được ngồi bên cạnh tôi”
Tần Mãn cúi đầu, di chuyển đến sofa nhỏ bên cạnh.
“Bạn gái của anh đâu? Gọi ra cho tôi xem”. Kỷ Nhiên hỏi.
“Anh không có bạn gái”. Tần Mãn đáp: “Chỉ có bạn trai, họ Kỷ, tên là…”
“Anh im đi, tôi không hỏi tên, bây giờ anh cũng chẳng có bạn trai nữa rồi!”. Kỷ Nhiên cau mày. “Vậy anh dựa vào đâu mà nói với dì là anh có bạn gái? Bố đây giống gái chỗ nào? Anh nói đi, hôm nay anh không liệt kê được ba bốn năm ra đây, tôi sẽ vặt đầu anh xuống”
Lúc Tần Mãn trở về phòng riêng thì không thấy cậu ở đó nữa, chưa nói vài câu đã vội vã rời đi, căn bản không hề nghe mẹ mình giải thích.
“Anh chưa từng nói anh có bạn gái”. Tần Mãn nhất thời không biết nên cười hay nên tức. “Anh chỉ nói anh có người thương, ngoài ra đều do bà ấy tự tưởng tượng, không liên quan đến anh”
Kỷ Nhiên nhìn anh đầy nghi ngờ.
Bây giờ, giá trị tin tưởng của cậu với người này đã thấp kịch sàn.
Cảm nhận được tầm mắt của cậu, Tần Mãn rút di động, trước khi cậu kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng kết nối một cuộc điện thoại.
Sợ Kỷ Nhiên không tin, anh mở chế độ rảnh tay, mở miệng nói: “Mẹ, trước kia con chưa nói với mẹ rằng người con thích là phụ nữ… Ưm”
Kỷ Nhiên giật thót, vội vã xông lên bịt miệng anh.
Ở đầu bên kia, bà Tần rất khó hiểu. “Hả? Chỗ mẹ hơi ồn, con nói lại đi…”
Kỷ Nhiên nhanh tay nhanh mắt tắt máy.
“Anh sợ em nghĩ anh gọi điện thoại giả”. Thấy cậu lườm mình, Tần Mãn bật cười. “Anh làm quá nhiều việc xấu, chỉ thế này em mới tin anh”
Kỷ Nhiên mắng: “… Bớt giả ngoan đi”
Bà Tần gọi lại, Kỷ Nhiên còn định từ chối thì Tần Mãn tránh né, hỏi cậu: “Em có tin anh không?”
“Anh cúp máy trước đã”
“Không được”. Tần Mãn nhìn cậu. “Bây giờ anh không thể vướng thêm tội danh khác, anh sợ em phán anh tử hình”
Kỷ Nhiên nghẹn họng, hồi lâu sau mới ngồi thẳng người. “… Tin, anh cúp đi”
Tần Mãn cúp di động, tạm thời kéo số của bà Tần vào danh sách từ chối nhận cuộc gọi.
“Xem di động của anh được không?”. Kỷ Nhiên uống một ngụm nước, hỏi.
“Em có thể xem thoải mái mọi chỗ của anh”
Kỷ Nhiên làm thinh trước câu nói sặc mùi đồi trụy của anh, lấy di động qua.
Cậu mở Wechat, bấm vào tường nhà.
Trạng thái gần đây nhất của Tần Mãn chính là dòng “Tìm việc” ngắn gọn, phía dưới có một kí hiệu chia nhóm nho nhỏ, cậu bèn bấm vào xem.
[Bạn bè có thể nhìn thấy: Em khóa Dưới *** yêu]
Cậu sững sờ, thoát ra rồi lướt xuống dưới, ngoài ảnh chụp của Kiều Kiều thì quả thật không còn gì khác.
Sống lưng Kỷ Nhiên tê rần, cậu bỗng cảm thấy mình giống như con mồi còn Tần Mãn là thợ săn, anh sắp đặt hoàn hảo vô số cái bẫy và mưu kế trước mặt cậu, chỉ chờ cậu nhảy vào.
Dù thợ săn chỉ muốn ôm cậu về nhà làm thú cưng, không hề có ý định ăn thịt thì vẫn khiến cậu cảm thấy khó chịu như cũ.
“Đây là cơ hội cuối cùng cho anh thành thật”. Kỷ Nhiên dần bình tĩnh lại, nói: “Anh còn nói dối điều gì nữa?”
“Hết rồi”. Tần Mãn dứt lời bèn dừng lại một chút. “Chờ đã…”
“?”
Tần Mãn lặng im chốc lát. “Hồi trước ở bệnh viện, thật ra không cần em nâng, anh có thể tự đi vệ sinh”
“…”
“Tay cũng không đến mức không thể ăn cơm”. Mặt Tần Mãn tỉnh bơ, tim đập bình thường. “Anh chỉ muốn em đút cho anh ăn nên mới giả vờ”
Gò má Kỷ Nhiên nóng bừng. “Con mẹ nó… Tôi không bảo anh kể mấy cái này”
“Chuyện này không tính à?”. Tần Mãn nhướn mày. “Vậy thì hết rồi”
Kỷ Nhiên: “Chắc chắn chứ?”
“Ừ”. Tần Mãn nói: “Sau này không như thế nữa”
Kỷ Nhiên gật gù, ném di động về. “Vậy anh thu dọn hành lí đi”
Tần Mãn khẽ giật mình. “Cái gì?”
“Chẳng phải anh bảo tôn trọng tôi, muốn chia tay còn gì?”. Kỷ Nhiên hỏi: “Còn muốn trả tiền phạm hợp đồng cho tôi nữa chứ?”
Lần này đến lượt Tần Mãn nghẹn họng.
“Chúng ta không còn là người yêu, cũng chẳng phải bồ bịch, anh chình ình trong nhà tôi làm gì? Chỗ của tôi không phải viện tế bần, không cho người ở lại”. Kỷ Nhiên lại cầm lấy điều khiển game, đặt tên cho nhân vật mới của mình.
[Chào mừng đến với trò chơi, Tần chó già côi cút!]
Thấy anh không nhúc nhích, Kỷ Nhiên trêu ghẹo: “Còn đờ ra đấy làm gì, tôi tiễn anh đi nhé?”
“Không cần, anh tự đi”. Tần Mãn bật cười, đứng dậy.
Anh biết, lần này mình đã chạm vào ranh giới của Kỷ Nhiên, không dễ dỗ dành nên đã chuẩn bị tâm lí xong từ lâu.
“Vậy em còn nhớ ban nãy anh nói muốn theo đuổi lại em không?”
“Anh theo đuổi đi”. Kỷ Nhiên cười khẩy. “Để tôi xem anh có theo đuổi ra một đóa hoa không”
Cậu vốn tưởng Tần Mãn phải vùng vẫy thêm một lát, ai ngờ anh quay về phòng cho khách chẳng hề do dự.
Một lát sau, tiếng nói của đàn ông phát ra từ bên trong. “Em mua nhiều quần áo cho anh quá, vali cũ của anh không để hết”
Tay Kỷ Nhiên ấn mạnh, “Tần chó già côi cút” bất cẩn nhảy xuống biển.
Cậu mất kiên nhẫn đáp: “… Dùng của tôi ấy, trên nóc tủ”
Vài phút sau, Tần Mãn ra khỏi phòng ngủ, anh dựa vào tường, mở lời: “Em khóa dưới… Thương lượng thêm với em một chuyện nhé”
Kỷ Nhiên cảnh giác liếc anh. “Nói”
“Em cho anh một bộ quần áo em từng mặc được không?”
“Anh muốn làm gì?”
Tần Mãn khẽ cười. “Dùng khi nhớ em”
Đầu óc Kỷ Nhiên phản ứng chậm chạp, chưa hiểu ra. “Anh có ý gì? Dùng để làm gì…”
Mấy phút trôi qua, vị trí từ vành tai trở xuống của Kỷ Nhiên đỏ ửng.
Cậu với lấy hộp thuốc trên bàn, ném mạnh về phía cửa. “… Không cho! Đm… Anh là đồ Biến th' ૮ɦếƭ tiệt!”
Tần Mãn thu dọn xong, xách vali ra ngoài, chó già “Tần chó già côi cút” đã nhảy sang level năm mươi.
Anh nhìn người trên sofa. “Anh đi nhé?”
“Đi mạnh giỏi, không tiễn, cảm ơn từng có anh”. Kỷ Nhiên không thèm ngoảnh đầu lại.
Tần Mãn bật cười. “Trước khi đi, em kéo anh ra khỏi danh sách đen đã”
“Không thích, anh cứ ở trong đó là được”
“Đã đồng ý cho anh theo đuổi, em đừng chơi xấu”
“Tôi đồng ý với anh bao giờ?”
“Thế thì anh cũng chơi xấu, anh không chia tay nữa”. Tần Mãn nhướn mày.
“… Hứ”
Kỷ Nhiên đặt điều khiển xuống, lấy di động ra, kéo Tần Mãn ra khỏi danh sách đen. “Ưng ý chưa? Chia tay được rồi chứ?”
Tần Mãn hài lòng, đút di động vào túi quần.
“Hút ít thuốc, bớt uống R*ợ*u, ăn cơm đúng giờ”
“Đủ rồi, anh là bạn trai cũ hay mẹ già?”. Kỷ Nhiên giục anh. “Lượn đi cho nước nó trong”
Nửa phút sau, Tần Mãn rời khỏi nhà cậu.
Mãi đến lúc bên ngoài yên ắng, Kỷ Nhiên mới đặt điều khiển xuống, vào phòng ngủ ngó một cái.
Dường như bên trong chẳng có gì thay đổi, tới khi mở tủ quần áo, cuối cùng cậu mới cảm thấy hơi chân thực, bên trong trống rỗng, chỉ còn lại trang phục của cậu.
Cậu chưa kịp suy nghĩ thì di động đã vang lên.
Q: Anh đến rồi.
Bố Kỷ:???
Bố Kỷ: Anh vừa bước chân khỏi cửa hai phút mà đã đến nơi??? Anh trêu bố à.
Q đã gửi vị trí chung.
Kỷ Nhiên mở ra xem, khoảng cách tọa độ của hai người gần như dính sát vào nhau…
Q: Anh mua căn hộ đối diện nhà em.
Bố Kỷ: …
Q: Dạo trước chủ căn hộ sắp ra nước ngoài nên bán gấp, anh thấy rẻ nên mua.
Q: Việc này không tính là lừa em nhỉ? Em có hỏi anh đâu.
Q: Kỷ Nhiên?
Q: Em khóa dưới?
Q: Daddy?
Q: Em để ý đến anh đi.
Kỷ Nhiên đéo còn gì để nói.
Cậu bước nhanh đến ban công, nhìn về phía đối diện.
Tần Mãn đứng ở đầu ban công khác, bên cạnh có vài chậu hoa, trông thấy Kỷ Nhiên, anh còn hôn gió về phía cậu.
Kỷ Nhiên lạnh mặt kéo căng rèm cửa, đang định về phòng khách chơi game thì di động vang lên.
Q: Bao giờ em sang nhà hàng xóm chơi?
Bố Kỷ: Cút đi!

“Thế là ông chạy ra ngoài hả?”. Trình Bằng nghe xong, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Kỷ Nhiên uống một ngụm R*ợ*u, nét mặt như thường. “Không, chơi game chán nên đi hóng gió”
Nhạc Văn Văn cạn lời.
Hôm nay cậu cháy nắng cả ngày ngoài công trường, định tối về nhà ngâm mình một tiếng, sau đó cẩn thận đắp mặt nạ, ngủ mười hai tiếng cảm giác thẩm mỹ (1) để đối phó với cái nắng cháy bỏng ngày mai.
(1) Cảm giác thẩm mỹ: từ 10h tối hôm trước đến 2h sáng hôm sau, trong thời gian này có sự trao đổi chất nhiều nhất và điều chỉnh tốt nhất, vậy nên nhất định phải quý trọng, không được thức khuya.
Ai ngờ vừa về đến nhà thì thấy Kỷ Nhiên gửi “Chia tay rồi, ra ngoài uống R*ợ*u” trong nhóm.
Cậu nào dám nghĩ đến mặt nạ làm đẹp, tắm vội vàng rồi lao đi.
Kết quả là nói với cậu cái này?
“Thứ cho tui nói thẳng, bồ khẳng định là hai người chia tay?”. Mà không phải thú vui nho nhỏ giữa người yêu à?
Kỷ Nhiên đáp: “Còn sao nữa?”
Được, bồ nói thế nào thì là thế ấy.
Nhạc Văn Văn bày ra vẻ mặt “Tui đã nhìn thấu đám nam nam chó má các người rồi”. “Chịch chia tay chưa? Phân đoạn K**h th**h như vậy, tui nghĩ rằng hai người không thể bỏ qua”
“Chịch cái lìn…”. Tai của Kỷ Nhiên như bị bỏng, cậu uống một ngụm R*ợ*u. “Đừng nói linh tinh nữa, cậu có uống không?”
Được lắm, lúc dỗ cậu ra khỏi nhà thì gọi Văn Văn, bây giờ ngồi ở đây lại bảo cậu đừng nói linh tinh.
Nhạc Văn Văn thở dài, chống cằm. “Uống, thiếu gia, thiếp cùng chàng uống thâu đêm”
Thấy hai người đều không nghiêm túc, Trình Bằng lắc đầu cười, lấy di động ra nhìn.
“Bằng Bằng, sao tối nay ông cứ xem di động mãi thế?”. Cảnh tượng này bị Nhạc Văn Văn tóm gọn. “Cũng đâu có ai tìm ông”
“… Không có gì”. Trình Bằng duỗi tay đưa cho Kỷ Nhiên một ***. “Hút không?”
Kỷ Nhiên ngoảnh sang chỗ khác. “Không hút”
“Không cai nữa mà?”
“Không muốn hút…”. Kỷ Nhiên nói: “Được rồi, bỏ ra”
Đêm nay Kỷ Nhiên không say, cậu gọi lái xe đưa mình về nhà.
Trước khi vào trong, cậu liếc nhìn căn hộ phía đối diện.
Đèn tầng hai đang sáng.
Vài giây sau, dường như người bên trong cảm nhận được, rèm cửa sổ chợt lay động.
Kỷ Nhiên hốt hoảng, nhanh chóng bước vội đi.
Cậu tắm ào, nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà một lát, sau đó nghiêng đầu xem di động bên cạnh.
Suốt một buổi tối, Tần Mãn chẳng gửi tin nhắn, tin cuối cùng vào lúc tám giờ tối.
Hứ, còn theo đuổi người ta cơ đấy, chỉ kiên trì tí tẹo, theo đuổi cún, cún cũng chẳng thèm ngó ngàng đến anh.
Kỷ Nhiên uống R*ợ*u nên hơi choáng váng, thầm mắng chửi trong lòng mà đã mơ màng buồn ngủ.
Trở mình vài lần, di động trượt vào trong chăn, cậu lấy ra, lơ đãng nhét xuống gối, thế rồi… Cậu chạm vào một thứ gì đó.
Kỷ Nhiên hoang mang rút ra.
Đó là chiếc áo phông màu xám cậu mua cho Tần Mãn, bình thường anh hay dùng làm áo ngủ.
Sao nó lại ở dưới gối của cậu?
Đang suy nghĩ, mùi Eau de Cologne tỏa ra từ trong áo, len lỏi vào khoang mũi của cậu.
… “Dùng lúc nhớ em”
Câu nói thoảng qua bên tai, Kỷ Nhiên choàng tỉnh, bỗng cảm thấy thứ mình đang cầm nóng phỏng tay, vô thức vứt nó sang bên cạnh.
Cậu nhớ ra một chuyện, bèn đứng phắt dậy, mở tủ đồ của mình, lục lọi hồi lâu.
Sau đó hoảng loạn phát hiện…
Cái áo ngủ cậu hay mặc nhất… Cũng… Con mẹ nó… Biến mất rồi…
Trong đầu Kỷ Nhiên lập tức hiện lên dáng vẻ Tần Mãn ôm quần áo của cậu để…, gương mặt tức thì đỏ bừng như sắp nổ tung.
Bấy giờ, Tần Mãn đang ở phòng sách, nhìn máy tính cân nhắc xem nên điều chỉnh chức vụ của nhân viên cũ ra sao.
Di động kêu ting ting, anh cầm lên nhìn.
Em khóa Dưới *** yêu:?
Em khóa Dưới *** yêu: [ảnh]
Nền ảnh là chiếc giường quen thuộc, em khóa dưới dựng thẳng ngón giữa trước camera, áo phông của anh nằm trên giường, bên cạnh còn có một chiếc kéo.
Em khóa Dưới *** yêu: Anh ૮ɦếƭ đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc