Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản - Chương 83

Tác giả: Tương Tử Bối

Người yêu của em ấy hay ghen

Tần Mãn định hỏi có thả ớt vào trong mì không, đến gần phòng ngủ, anh nghe thấy âm thanh nghẹn ngào thoáng truyền đến từ bên trong.
Anh đặt tay lên cửa, cuối cùng vẫn không tiến vào.
Tạm thời tắt bếp, Tần Mãn cầm di động đi về phía ban công, gọi điện thoại.
Chờ người bên kia nhận máy, anh hỏi: “Chú đang làm việc?”
“Cháu cài camera trong bệnh viện của chú à?”. Viện trưởng *** blouse trắng, thở phào nhẹ nhõm. “Vừa xuống bàn mổ, đang định nghỉ ngơi, sao thế?”
Tần Mãn nhìn đèn đường phía xa, cảm xúc trong đáy mắt nhạt nhòa. “Cháu có chuyện cần chú giúp”
Viện trưởng hơi bất ngờ.
Từ nhỏ đến lớn, Tần Mãn là nhân tài xuất chúng trong đám bạn đồng trang lứa, chưa từng khiến người lớn bận tâm, cũng rất hiếm khi mở miệng cầu xin trợ giúp với bọn họ, ít nhất đây là lần đầu với ông.
Đương nhiên không tính yêu cầu nhờ ông giữ bí mật chuyện bị thương.
“Cháu cứ nói”. Viện trưởng ngừng một lát rồi bổ sung thêm: “Không nguy hiểm đến bệnh nhân hoặc tổn hại y đức”
“Tất nhiên là không”. Tần Mãn mỉm cười, nói ra yêu cầu của mình.
Viện trưởng đồng ý chẳng hề do dự, cuối cùng còn hỏi han vài câu về tay phải của anh rồi mới cúp máy.
Ở phía bên kia, Kỷ lão phu nhân lo lắng nhìn người trên giường bệnh.
Quản gia già đã nhiều lần khuyên bà về nhà nghỉ ngơi nhưng đều bị từ chối. Bây giờ trong đầu bà rất hỗn loạn, cảm xúc cuồn cuộn, không thể ngủ nổi.
Kỷ Quốc Chính ngất xỉu trên đường rời công ty, lần này ông ta bị bệnh quá bất ngờ, trước khi vào phòng phẫu thuật, bác sĩ còn dặn họ chuẩn bị tinh thần, kết quả không ngoài ý dự đoán, là khối u ác tính.
Nếu điều trị thích hợp… Kiên trì ba, bốn năm trở lên cũng không phải vấn đề lớn.
Nghe bác sĩ nói vậy, Kỷ lão phu nhân suýt lịm đi.
Sau đó bác sĩ còn nói rất nhiều, chọn ra một ca bệnh trong hàng vạn ca để an ủi bà, bà nghe vậy còn thấy khó chịu hơn.
Kỷ Duy ngồi cạnh bà, mặt hắn rất tiều tụy, dù trên người vẫn mặc đồ âu nhưng đã không còn ý chí phấn chấn như nửa tháng trước.
Hắn không ngờ bệnh tình của Kỷ Quốc Chính lại nghiêm trọng đến vậy.
Dù đã biết những chuyện khó nói của bố ruột nhưng dẫu sao đối phương cũng nuôi dưỡng và dạy dỗ hắn hơn hai mươi năm, nói không buồn là chuyện không thể. Hắn xoa ấn đường, cố gắng giả vờ bình tĩnh. “Bà nội, bà về nghỉ ngơ trước đi, nếu bố tỉnh, cháu sẽ liên lạc với bà”
“Ta không về”. Kỷ lão phu nhân đanh mặt, mỉa mai: “Lát nữa cháu bỏ mặc bố cháu rồi lại chơi trò bỏ nhà ra đi”
Kỷ Duy bất đắc dĩ. “Bà nội”
“Bệnh của bố cháu quá nửa là do cháu chọc giận mà ra”. Kỷ lão phu nhân dùng tay lau nước mắt, đến lúc này vẫn không quên sắp đặt. “Nếu cháu nhanh chóng kết hôn, có lẽ tâm tình của nó sẽ tốt hơn một chút”
Kỷ Duy không còn gì để nói. “Bà nội… Thôi, cháu không tranh cãi với bà nữa”
Kỷ lão phu nhân cũng không lên tiếng, bà ngồi trên ghế, nhìn người trên giường bệnh.
Ba, bốn năm, còn là dưới tình hình lạc quan.
Không một đứa cháu nào của bà có thể tiếp nhận trọng trách Vĩnh Thế, ban đầu bà coi trọng Kỷ Duy nhất, dù thằng bé không bằng lòng kết hôn nhưng chí ít năng lực công tác không tồi. Có điều, khoảng thời gian này bà phát hiện Kỷ Duy và mẹ ruột đang âm thầm liên lạc với nhau.
Dã tâm của người đàn bà kia còn lớn hơn mấy lão cổ đông.
Đây cũng là nguyên nhân bà và Kỷ Quốc Chính gọi Kỷ Nhiên đến công ty, một là dễ bề quản lí, hai là đánh động Kỷ Duy, để hắn đừng có ý định khác.
Nhớ đến Kỷ Nhiên, đầu của bà cụ càng đau hơn.
Bấy giờ, cửa phòng bệnh mở ra, viện trưởng bước vào trong, gật đầu. “Lão phu nhân, đã lâu không gặp”
Kỷ lão phu nhân có nhiều mối quan hệ, cộng thêm tuổi tác đã cao nên ai nấy đều đồng ý cho bà thêm vài phần thể diện.
“Đã lâu không gặp”. Kỷ lão phu nhân điều chỉnh cảm xúc của mình, ân cần nói: “Trông cậu mệt mỏi quá, vừa xong việc à?”
“Vẫn ổn, vẫn ổn”
Viện trưởng trả lời, tiện thể cầm bệnh án từ trên tay bác sĩ, nhìn kĩ một lát. “Theo lẽ thường, tình hình này của anh ấy phải hay thấy đau đầu… Sao lại kéo dài đến bây giờ mới phát hiện?”
Kỷ lão phu nhân hằng năm đều ở nước ngoài, sao có thể chú ý nhiều như vậy, bà lườm Kỷ Duy rồi đáp: “Do chúng tôi sơ sót”
Bà nhìn người sau lưng đối phương, nở một nụ cười. “Viện trưởng, chúng ta đổi chỗ khác trò chuyện nhé?”
Viện trưởng do dự một chút rồi gật đầu, hai người cùng ra ngoài hành lang.
Không hề bất ngờ, Kỷ lão phu nhân mong ông có thể tiếp nhận chức tránh bác sĩ điều trị chính cho Kỷ Quốc Chính, cũng đề xuất yêu cầu cho Kỷ Quốc Chính nằm phòng bệnh đơn.
Mặt viện trưởng không để lộ điều gì nhưng trong lòng lại thầm hoảng hốt.
Tần Mãn đoán trúng phóc.
Lúc đưa ra những yêu cầu này, Kỷ lão phu nhân đã tính toán trước, dù sao họ cũng có giao tình, trong nhà ông có không ít người theo nghiệp buôn bán, thuận tiện hỗ trợ lẫn nhau.
Chẳng ngờ, đối phương im lặng hồi lâu rồi mở miệng nói: “Kỷ lão phu nhân, thật sự ngại quá”
“Trước mắt trong tay tôi có không ít ca bệnh, bình thường trong viện cũng có nhiều chuyện cần tôi xử lí, không rút ra thời gian trống để phụ trách thêm bệnh nhân. Thật ra bác sĩ điều trị chính của Kỷ tiên sinh hiện giờ có năng lực không tồi, kinh nghiệm sâu, giao việc cho cậu ta hay cho tôi đều như nhau. Bà không cần lo lắng”
Bà không lo lắng?!
Ngay cả câu “Kiên trì ba, bốn năm trở lên cũng không phải vấn đề lớn”, vị bác sĩ kia cũng nói ra được thì bà phải tin tưởng thế nào?
“Còn về phòng bệnh…”. Dường như viện trưởng không nhìn ra vẻ bất mãn trên mặt bà cụ, tiếp tục nói: “Dạo gần đây phòng bệnh trong viện vô cùng thiếu thốn, rất nhiều bệnh nhân phải xếp hàng chờ chỗ nằm, thật sự không có cách dành ra một phòng đơn cho bà”
Kỷ lão phu nhân trợn mắt, bà đè thấp giọng: “Nhưng bốn người một gian cũng quá… Chật chội”. Bà tìm một từ hình dung dễ nghe, nhịn cơn tức. “Trước kia tôi nằm viện, chẳng phải vẫn có phòng đơn hay sao? Như vậy cũng không tồi”
“Thật sự không có biện pháp”
“Biện pháp đều do con người nghĩ ra…”
Viện trưởng gật đầu. “Xin lỗi”
Con trai mới xuống bàn mổ, tâm trạng của Kỷ lão phu nhân rất tệ, giọng điệu cũng khó tránh khỏi có phần mất khống chế. “Cậu không bằng lòng giúp phải không?”
Mặt viện trưởng hờ hững, nói ra lời trích dẫn top1 của đàn ông cặn bã: “Nếu bà nghĩ vậy thì tôi cũng đành chịu”
Lúc Kỷ Nhiên nhận được điện thoại thì đã sang ngày thứ hai, cậu đang chơi game trên TV cùng Tần Mãn.
Cậu nhìn biểu tượng máy bay luôn dán sát vào mình trên màn hình. “Boss sắp đến rồi… Máy bay của anh cách xa tôi một chút được không?”
Tần Mãn khựng lại, ngoảnh mặt sang cười. “… Em đồi trụy thế” (1)
(1) Bên Trung có cụm từ “đánh máy bay” dùng để chỉ việc *** nên “máy bay” ở đây chính là chym
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc