Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ - Chương 54

Tác giả: Lạc Lạc Nhật

Xúc cảm ấm áp khi khăn lông lau trên *** khiến lỗ chân lông trên người Phó Quốc Hoa mở ra, thậm chó còn nổi cả da gà, hắn vừa được thể nghiệm một cảm giác chưa từng có. Cô muốn hắn nhắm mắt, không để cho hắn cử động. Khiến mọi giác quan của hắn đều tập trung ở dưới dụng, khoái cũng cũng được phóng đại lên nhiều lần.
Hơn nữa hắn biết An Nặc đang làm gì, nhưng không nhìn được, khi cô biến mất ở trong chăn, hướng vật nhỏ nói chuyện, cười, thậm chí hôn nó. Trong lòng cùng thân thể đồng thời K**h th**h khiến cho Phó Quốc Hoa bây giờ run rẩy đến nỗi không đứng lên được, thời đại này con người còn rất bảo thủ, thế nhưng hắn lại cưới được một báu vật thanh thuần. (sắc nữ rồi còn thanh thuần gì nữa.)
An Nặc nằm xuống bên cạnh hắn một lần nữa, Phó Quốc Hoa liền ôm lấy cô, vùi đầu ở bên cổ cô. An Nặc nhìn thấy anh như vậy, bình thường là một quân nhân kiên nghị thế nhưng có lúc lại núp ở trong *** của cô xấu hổ. Cô đem anh ôm vào trong ***, lấu tay chậm rãi vuốt ve xương sống của anh. Chờ tâm tình anh dịu xuống.
Qua một hồi lâu, Phó Quốc Hoa lên tiếng: “Em còn chưa nói, Trương Diệu tìm em làm gì?”
Lúc này bàn tay An Nặc dời từ xương sống đến trên lỗ tai anh, hai ngón tay vuốt ve vành tay của anh. Mọi người đếu nói vành tai lớn là người có phúc, vành tai của anh cũng không nhot, sao số mạng trong kịch bản lại khổ như vậy? An Nặc vừa vuốt ve vừa trả lời: “Nói là muốn mời chúng ta ăn một bữa cơm.”
“Ừ.” Phó Quốc Hoa trầm ngâm một tiếng. “Mấy ngày trước Dương Thanh Mỹ cũng gọi điện thoại nói chuyện này.”
An Nặc nghe thấy Phó Quốc Hoa nói nhận điện thoại của Dương Thanh Mỹ, động tác trong tay đang vuốt ve biến thành vặn. Trong nháy mắt cơn đau truyền đến khiến Phó Quốc Hoa hít một hơi. Đưa tay kéo bàn tay đang quấy rối xuống: “Sao vậy?”
“Anh còn liên lạc với Dương Thanh Mỹ?” An Nặc hỏi. Thật ra thì không phải cô ghen, chỉ là một điểm nhỏ tình thú giữa hai vợ chồng mà thôi, cô chính là thích bộ dạng Phó Quốc Hoa dụ dỗ mình.
“Không có, là cô ta gọi điện tìm anh, lính truyền tin gọi anh cũng không nói rõ là người nào nên anh nhận.” Phó Quốc Hoa giải thích.
An Nặc cũng không nghe, dêm hắn từ bên người đẩy ra. Xoay người lại làm bộ tức giận.
Phó Quốc Hoa muốn ôm cô, nhưng nhìn bóng lưng cô rõ ràng muốn cự tuyệt. Hai người trầm mặc một lúc, cuối cùng hắn quyết định sán tới, vươn ra một cánh tay: “Vừa rồi là anh sai, em cắn một cái đi, sau đó đừng giận nữa.” An Nặc nhìn người phía sau vươn ra một cánh tay. Không biết nên khóc hay cười: “Ai muốn cắn anh, khổ.”
An Nặc rốt cuộc để ý hắn, Phó Quốc Hoa thấy cô không giận mới dám ôm cô về bên người. “Tốt lắm, đừng nóng giạn, lần sau anh tuyệt đối sẽ không nhận điện thoại của cô ta, cũng không để ý hắn.”
An Nặc lật người mắt lé nhìn anh: “Thật? Nếu cô ta gọi điện thoại cho anh thì làm thế nào.”
“Thì nói anh đang bận việc, không rảnh.”
An Nặc nhìn thằng vào mắt anh, gật đầu một cái: “Vậy bữa cơm này có đi hay không?”
“Không đi.” Phó Quốc Hoa trả lời dứt khoát, hắn vốn không muốn nhìn lại quá khứ.
“Không được, em muốn đi, em muốn để cho cô ta thấy chúng ta đang rất hạnh phúc, đừng quấn lấy người đàn ông của em nữa.” An Nặc nói xong lại cắn anh một cái.
Phó Quốc Hoa gật đầu một cái, không có phản đối, trong lòng lại nghĩ: Dương Thanh Mỹ khẳng định đối với hắn không có ý gì, chỉ là để Trương Diệu chứng kiến một chút cũng tốt.
Hai người thương lượng xong, An Nặc sảng khoái đồng ý lời mời của Trương Diệu.
Trương Diệu vừa nghĩ, chuyện này đoán chừng có hy vọng.
Đi tới địa điểm ước định, Trương Diệu cùng Dương Thanh Mỹ đã ngồi ở bên trong đợi. Dương Thanh Mỹ toàn thân mặc đồ công sở màu xanh dương, mà Trương Diệu mặc âu phục, vừa nhìn là biết nhân sĩ thành công.
Thời điểm An Nặc cùng Phó Quốc Hoa đi vào, hai người không hẹn mà cùng đứng lên gọi: “Anh Phó, chào anh.” Trương Diệu mở miệng cùng Phó Quốc Hoa bắt tay xong đang chuẩn bị hướng tới An Nặc đưa tay, Phó Quốc Hoa lại nhanh hơn một bước kéo ghế để An Nặc ngồi xuống.
Trương Diệu có chút xấu hổ, chỉ trong nháy mắt đã vội cười để xóa bỏ không khí ngại ngùng: “An Nặc, hôm nay cô thật là xinh đẹp động lòng người.” An Nặc cũng cười cười coi như đáp lại. Đừng ở sau lưng Trương Diệu Dương Thanh Mỹ cũng hướng Phó Quốc Hoa gật đầu một cái.
Bốn người khách khí ngồi xuống. An Nặc ngồi bên cạnh Dương Thanh Mỹ, còn Phó Quốc Hoa ngồi đối diện An Nặc, hôm nay cô mặc một áo lông màu vàng nhạt, đơn giản không có gì đặc biệt, nhưng ngồi bên cạnh Dương Thanh Mỹ cũng không khiến mình bị hạ thấp, ngược lại toát ra vẻ khí thế thành thạo. Loại này dĩ nhiên đã từng ở các buổi xã giao trước đây luyện thành, rất bình tĩnh, địch không động ta không động.
Sau khi ổn định, Trương Diệu gọi nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ đưa thực đưn tới rồi đứng ở một bên chờ. Trương Diệu đem thực đơn cho Phó Quốc Hoa xem trước, điều này chứng tỏ bọn họ nhất định có chuyện muốn nhờ vả Phó Quốc Hoa, thì ra lấy cớ lâu ngày không gặp mời cơm là giả, mà chỉ là bình mới R*ợ*u cũ mà thôi.
Phó Quốc Hoa lấy thực đơn, cũng không hỏi ý kiến An Nặc, mà trực tiếp gọi món với phục vụ. Dương Thanh Mỹ vẫn ngồi ở đối diện nhìn trong lòng bắt đầu khinh bỉ, đã qua vài năm, Phó Quốc Hoa vẫn y nguyên như vậy, không biết cách chăm sóc phụ nữ. Trong lòng còn muốn tiếp tục chửi, lại thấy Phó Quốc Hoa sau khi gọi xong đưa thực đơn cho An Nặc, chỉ vào thực đơn nói với cô: “Em thích ăn đậu rán, đậu cô ve xào cùng đậu hũ Ma Bà anh đã gọi, em xem còn muốn ăm thêm món gì nữa không?” An Nặc hướng anh lắc đầu một cái. Lúc này trong tiệm cơm cũng chỉ bán mấy món ăn gia định, không có những món ăn tinh xảo như ở đời trước cô sống, nhưng mùi vị lại rất ngon. Đặc biệt là đầu cô ve xào. Trước kia lúc còn làm minh tinh vì tính chất của công việc không được ăn đồ quá nhiều chất có chứa dầu hay quá cay, nên cô phải hạn chế ăn nó.
Sau khi hỏi xong, Phó Quốc Hoa thỏa mãn, đem thực đơn đưa cho Trương Diệu: “Vậy chúng tôi gọi ba món này, anh xem hai n gười còn muốn gọi thêm gì không?”
Trương Diệu không nhớ rõ Dương Thanh Mỹ thích ăn cái gì, không thể làm gì khác hơn là hỏi ý kiến của cô, rồi gọi thêm ba món ăn nữa.
Sau khi phục vụ ra ngoài, Trương Diệu mới bắt đầu lộ ra thâm tình: “Anh Phó, hai chúng tôi nợ anh quá nhiều, hôm nay mời hai người một bữa cơm chính là muốn xem hai cuộc sống hai người trôi qua có tốt không. Giờ thấy hai người *** như vậy. Áy náy trong lòng tôi cũng vơi đi một phần.” Nói xong hắn nhìn phản ứng Phó Quốc Hoa, thấy hắn giống như không có phản ứng gì, liền nói tiếp: “Anh Phó, anh bây giờ đã có một cuộc sống mới, tôi chúc phúc anh, hâm mộ anh, cũng hi vọng anh vẫn có thể tiếp tục như vậy. Ngàn vạn lần đừng giống tôi......”
Trương Diệu mượn cái đề tai chuyện xả ra trong công xưởng gần đây khiến hắn mất ăn mất ngủ, còn phóng đại vô số lần nói cho Phó Quốc Hoa nghe. Cố tình Phó Quốc Hoa là dầu ma – dút không vào, dáng vẻ là một bộ nghiêm túc đang chờ món ăn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc