Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ - Chương 24

Tác giả: Lạc Lạc Nhật

Lời của An Nặc như một tia sét đánh thẳng vào gia đình cô.
Bốn người đối diện đều trợn to hai mắt, ba An Nặc tức giận vỗ mạnh tay xuống bàn: “Con lặp lại lần nữa.”
“Ba, anh ấy rất tốt với con, con cũng chỉ cần có vậy.” An Nặc chân thành nói.
“Không được, nó hơn con nhiều tuổi như vậy, lại làm lính, sẽ không có nhiều thời gian bên con. Hơn nữa con tưởng vợ lính dễ làm sao. Đến lúc đó mấy tháng không được gặp mặt. Con có chịu được không.” Lúc ba An Nặc nói tâm tình vẫn rất kích động: “Trong trường con bạn học không ít, bệnh viện cũng có nhiều nam đồng nghiệp, sao con không tìm một chỗ ở đấy. Đến lúc đó con sẽ thấy con và Phó Quốc Hoa không thích hợp.”
“Ba, không phải vẫn đề có thích hợp hay không, là anh ấy thật lòng với con. Hơn nữa là do con thích anh ấy trước, con từ trước tới nay chỉ thích những người có lòng trách nhiệm, dù người đó là quân nhận cũng được.”
“Con bây giờ còn nhỏ, còn chưa hiểu rõ chuyện này, hai người các con chênh lệch quá lớn. Số tuổi cũng lớn, sau này con nhất định sẽ hối hận, với điều kiện của con bây giờ rõ ràng có thể tìm được đối tượng tốt hơn, nhưng con lại đi chọn nó, rồi con sẽ hối hận, sẽ lại rời bỏ nó. Con có từng nghĩ đến chuyện này chưa, cũng có thể con sẽ làm tổn thương nó. Đến lúc đó, Quốc Hoa phải làm thế nào? Nghe mẹ, con phải tìm người xứng đôi với con về mọi mặt, như vậy con mới có thể hạnh phúc.” Mẹ An Nặc không nhịn được ở bên cạnh nói.
An Nặc biết tại sao ba mẹ lại lo lắng điều này, Dương Thanh Mỹ ban đầu cũng như vậy, gả cho Phó Quốc Hoa sau cũng không an phận bỏ đi theo người khác. Khiến Phó Quốc Hoa bị tổn thương. Nhưng cô cùng Dương Thanh Mỹ không giống nhau, Dương Thanh Mỹ và Phó Quốc Hoa đến với nhau không phải vì tình yêu, cô không biết tương lai cô ta có thể hối hận hay không, bởi vì khi đó cô chưa từng thấy qua thế giới hấp dẫn bên ngoài. Nhưng cô không giống vậy, đối vơi phồn hoa bên ngoài xã hội, cô đã thấy quá nhiều, cũng bởi vì thấy nhiều, cô mới biết Phó Quốc Hoa là loại đàn ông quý giá cỡ nào, cũng biết anh chính là người mình cần. Ở trước mặt anh, cô có thể là chính mình, cũng không cần phải che dấu mặt xấu của cô trước mặt anh.
Mặc dù trong lòng cô biết, nhưng cô lại không thể dùng những lý do này để thuyết phục ba mẹ cô, trong mắt ba mẹ, cô chỉ là đứa con gái mới lớn vừa bước ra ngoài xa hội, mặc dù thông minh, nhưng rất nhiều chuyện vẫn cần phải có ba mẹ chỉ điểm dẫn dắt.
“Cha, mẹ. Dương Thanh Mỹ gả cho anh ấy là có mục đích riêng, khi đạt được cái mục đích đó rồi, cô ta tự nhiên sẽ không nguyện ý ở lại nữa, hơn nữa lòng của cô ta cũng không đặt trên người anh Quốc Hoa. Nhưng con lại thật lòng thích anh ấy, cho nên điểm xuất phát giữa con và cô ta hoàn toàn bất đồng. Khi người khác xuất hiện thì cô ta đương nhiên có thể buông tay, hơn nữa còn là không kịp chờ đợi, nhưng An Nặc cô thì khác, cô sẽ nỗ lực giải quyết vấn đề, cũng Quốc Hoa nói chuyện bàn bạc với nhau.” An Nặc chỉ có thể trả lời như vậy.
“An Nặc, nghe chị đâu, làm vợ lính thật sự rất khổ, em bao lâu mới có thể gặp cậu ấy một lần, công việc của em cũng bận rộn, không có ai chăm sóc không nói, đến lúc ốm đau, cậu ấy cũng không thể ở bên cạnh em được, đến lúc đó em mới nến được mùi khổ của cô đơn, khi đó hối hận cũng đã muộn.” Lời của chị dâu An Nặc nói là lời thật lòng, chuyện này cũng không phải một hai người than vãn, người nghe liền thấy khó chịu, huống chi người trong cuộc.
An Nặc mỉn cười nhìn chị dâu mình, biết bọn họ thật lòng muốn tốt cho cô. Nhìn anh trai, không biết anh ấy định nói gì. Kết quả hắn nhìn thấy em gái nhìn mình, thở dài, chỉ nói một câu: “Anh ủng hộ em.”
Lời này vừa nói xong, liền bị vợ đang ngồi bên cạnh dùng cùi chỏ chọc vào người, hắn nhìn ba mẹ không có phản ứng gì, dáng vẻ như đang suy tính, cũng chưa lên tiếng.
Không phải tất cả mọi người đều phản đối, An Nặc thở dài một hơi, có người tán thành như vậy chuyện này vẫn còn khả năng, chỉ là mọi người đói với chuyện tiếp nhận có chút bất đồng thôi, nếu cô cố gắng, đoán chừng không bao lâu nữa cô có thể gả cho anh rồi.
Vi An Nặc đã cho người nhà đủ thời gian để suy nghĩ, nên khi Phó Quốc Hoa đi tới nhà An Nặc gặp trưởng bối, mọi người mặc dù không có sắc mặt tốt, nhưng cũng không bị lúng túng quá mức. Nhiều lắm chính là thông báo trực tiếp với Phó Quốc Hoa chính là: Không đồng ý.
Đối với kết quả này, Phó Quốc Hoa cũng đã chuẩn bị tâm lý. Ngày hôm qua hắn mới về nhà nói chuyện cụ thể với mẹ, đối với chuyện An Nặc để mắt tới con tri nhà mình, mẹ hắn cực kỳ vui mừng, một là do bà rất thích An Nặc, là sinh viên đại học không nói, dáng dấp lại ưu nhìn, mấu chốt là con trai bà cũng thích. Chỉ cần con trai có thể hạnh phúc, bà còn có mong muốn gì hơn. Chuyện này còn có thể giúp bà mở mày mở mặt, con trai của bà, bà nhìn đương nhiên là tốt ở mọi điểm. Chuyện Dương Thanh Mỹ khiến con trai bà bị tổn thương, trong lòng bà vẫn còn lo lắng.
Cho nên đối với quyết định của con trai lần này bà hết sức ủng hộ, cũng nghĩ đến chuyện gia đình An Nặc có thể phản đối. Không sao, con trai nó có biện pháp, bà cũng không quan tâm. Ủng hộ là đươck.
Phó Quốc Hoa lúc về đến nhà, An NẶc không có ở đây, vẫn còn đi làm ở bệnh viện. Hắn cũng không thông báo cho cô biết. Lần đầu tiên đến gặp trưởng bối nhà cô có thể họ sẽ đồng ý, nhưng cũng có thể không đồng ý, hắn không muốn cô bị kẹp ở giữa hai bên.
Rạng sáng ngày thứ 2, Phó Quốc Hoa xách theo lễ vật đặt mua từ tỉnh thành tới cửa. Đầu tiên là thăm dò thái độ người nhà cô. Hắn nói rõ ý đến của mình, ba mẹ cô cũng không làm ra phản ứng dữ dôi, chỉ nói ba chữ: không đồng ý.
Chỉ là Phó Quốc Hoa vẫn quyết tâm tới, không đồng ý không sao, hắn sẽ dần dần khiến cho họ đồng ý. Có người nói con rể là nửa con trai, Phó Quốc Hoa đã quyết tâm là con rể nhà họ An, thì phải làm con trai nhà họ trước. Trong nhà có chuyện gì hắn có thể làm hắn đều xắn tay vào làm.
Lúc mới bắt đầu, mẹ An Nặc còn ngăn, không để cho hắn làm, nói để người ngoài như hắn làm mấy chuyện này thì còn ra thể thống gì. Nhưng không có hiệu quả. Ba An Nặc nhìn thấy vậy cũng không để cho mẹ cô ngan cản nữa, chỉ nói nếu hắn muốn là cứ để cho hắn làm, dù sao ông nhất quyết không gả con gái cho hắn.
Mấy ngày liên tiếp, Phó Quốc Hoa sáng sớm đã tới nhà, bởi vì là quân nhân được huấn luyện trong một thời gian dài, nên làm bao nhiêu cũng không thấy mệt, tốc độ còn nhanh, mỗi ngày ở nhà An Nặc làm xong hết mọi việc, còn có thời gian về làm việc nhà mình.
Hắn thực sự lấy thành ý như một người con trai của gia đình An Nặc, trọng điểm là hắn thật ra nói không nhiều lắm, đều là dùng hành động thực tế để chứng minh. Hơn nữa, lúc hắn trở lại không thông báo với An Nặc, khiến gia đình An Nặc cũng cảm thấy hắn thật tâm thật ý để An Nặc ở trong lòng. Nếu như hắn cùng An Nặc trở về, con gái nếu còn cứng gắn, nếu là gia đình thương yêu chiều con, khẳng định sẽ đồng ý. Nhưng làm như vậy sẽ tổn thương đến tình cảm của họ, khiến tình cảm giữa con gái và bố mẹ bị sứt mẻ.
Cho nên mấy ngày trôi qua, anh trai An Nặc không nói gì, dù sao từ đầu hắn đã đứng bên phía ủng hộ, là một người đàn ông, hắn đương nhiên biết Phó Quốc Hoa là hàng người gì, người như vậy sẽ không dễ cam kết (hứa), nhưng nếu đã cam kết (nên là gì ta) thì nhất định sẽ coi trọng và giữ lời hứa, cho nên hắn tin tưởng giao em gái cho Phó Quốc Hoa, trừ khi là em gái không muốn hắn chăm sóc, nếu không nhất định Quốc Hoa sẽ chăm sóc cho em gái mình còn tốt hơn cả bọn họ. Điều này khẳng định Ba cũng biết, chẳng qua là quan tâm đến con gái nên suy nghĩ bị rối loạn, cảm giác An Nặc có thể tìm được một người tốt hơn. Nhưng lại không nghĩ đến, tốt hơn không nhất định sẽ thích hợp hơn.
Thật ra thì mấy ngày qua, ba An Nặc cũng không ngừng tự hỏi mình, kết luận cuối cùng cũng giống như anh trai của An Nặc, chẳng qua là một người cha, ông không muốn để cho con gái yêu của mình đi theo người khác một cách dễ dàng như vậy, ông muốn làm khó Phó Quốc Hoa, muốn thử thách làm khó cậu ta.
Nhìn biểu hiện của Phó Quốc Hoa, chị dâu An Nặc là người đầu hàng đầu tiên, cũng dần dần nói tốt cho anh trước mặt bố mẹ chồng. Một người đàn ông âm thầm làm được như vậy, nếu là cô, cô cũng sẽ động lòng. Kế tiếp mẹ An Nặc cũng đầu hàng. Thái độ đối với Phó Quốc Hoa cũng đã tốt hơn rất nhiều. Mỗi ngày hắn làm việc xong nhất đinh sẽ giữ hắn lại uống chén nước, nghỉ ngơi tán dóc với hắn một chút. Nội dung nói chuyện đương nhiên là hỏi thăm tình hình của hắn hiện tại, mục đích rất rõ ràng.
Mà ba An Nặc, vẫn mặt lạnh nhìn Phó Quốc Hoa làm việc ở nhà mình.
Cách hai ngày, An Nặc được nghỉ phép về nhà. Nói gần nói xa cảm giác thái độ của mọi người trong nhà đã thay đổi không ít, vốn còn cảm thấy có chút kỳ quặc, kết quả là ngày hôm sau thấy Phó Quốc Hoa tới nhà cô mới hiểu ra. Thật ra An Nặc muốn nói một câu: “Ngu quá, sao không dùng trí?” nhưng nhìn anh dùng hành động chất phác để đả động lòng gia đình cô, thì trong lòng cô cũng vô cùng cảm động. Anh yên lặng vì cô mà chịu đựng, cô tin tưởng anh có thẻ vì cô mà chống lên một mảng bầu trời, bảo vệ cô thật tốt.
Vì vậy An Nặc cũng không nói gì, chỉ tôn trọng quyết định của anh. Cũng không đem chuyện này nói lại với người trong nhà nữa, chỉ cười cười. Cùng anh cũng thế, trước mặt người nhà, cô tỏ ra rất biết điều, không động thủ tay chân.
Nhưng ánh mắt cô nhìn anh, có thể thấy rõ sự nhớ nhung cùng tình cảm mãnh liệt.
Mẹ An Nặc không đành lòng, đem lão già nhà mình kéo vào trong phòng, hỏi xem ông suy nghĩ thế nào. Ba An Nặc vẫn bình thản ***, không lên tiếng.. Mẹ An Nặc nhìn thấy vậy, tức giận nói: “Tôi nói ông rút cuộc có quan tâm đến con gái không vậy, trước kia thấy hai đứa chênh lệch quá nhiều, sợ Nhị Nha để tâm vào mấy chuyện vụt vặt, khuyên nó là phải, nhưng hiện tại thì khác, Quốc Hoa đúng là có thành ý, tôi xem nó đối với Nhị Nha rất tốt, sẽ không để cho Nhị Nha khổ đâu.” Sau khi nói xong ngó ba An Nặc, ông vẫn cúi đầu *** lá, giống như tất cả chỉ tập trung vào *** lá ấy.
“Tôi hỏi rốt cuộc ông có nghe điều tôi vừa nói không? Tôi thấy Quốc Hoa so với ban đầu ông đối với tôi còn tốt hơn nhiều.” Mẹ An Nặc nóng nảy nói.
Lúc này ba An Nặc cũng hút xong, ngẩng đầu lên ném điều thuốc xuống đất rồi dùng chân dập tàn thuốc, hướng về phía mẹ An Nặc nói một câu: “Bà nói mò gì vậy, cũng không biết ngượng.” Sau đó vẫy vẫy tay áo đi ra ngoài.
Rúc cuộc vẫn không chịu trả lời. Mẹ An Nặc ở phía sau hừ một tiếng.
Ba An Nặc ra cửa, đi tới sân thấy Phó Quôc Hoa đang xếp gọn lại đống củi đốt trong sân. Ho một tiếng, Phó Quốc Hoa xoay người lại nhìn ông. Lúc này ba An Nặc mới mở miệng: “Ra ngoài nói chuyện với tôi một lát.”
Phó Quốc Hoa buông đồ trong tay, phủi phủi quần áo một trước một sau đi theo ba An Nặc ra cửa. Hai người ở bên ngoài đi dạo hồi lâu, cũng không biết nói những cái gì. Sau khi trở về, ba An Nặc trở về phòng, còn Phó Quốc Hoa tiếp tục đến phòng bếp làm việc mình còn chưa làm xong.
Thấy ánh mắt nghi vấn của An Nặc: “Ba em đồng ý rồi, đừng lo lắng, lát nữa anh sẽ kể tỉ mỉ với em.”
An Nặc nghe anh nói liền bật cười, anh chính là một người đàn ông có thể tin tưởng, chỉ cần đứng ở sau lưng anh, tin tưởng anh, ủng hộ anh là được.
Buổi tối, An Nặc cùng Phó Quốc Hoa tản bộ trên con đường nhỏ cách ngoài thôn không xa.
“Trưa nay anh và ba em đã nói những gì vậy, sao ba em lại đồng ý?” An Nặc hỏi.
“Thế nào, em không hy vọng ba em đồng ý sao?” Phó Quốc Hoa liếc cô một cái.
“Làm sao có thể, em chính là tò mò chứ sao. Anh không phải đã nói có thời gian sẽ kể tỉ mỉ với em sao, giờ không phải có thời gian rồi sao? Anh mau nói đi.” Giọng nói của An Nặc vô cùng ngọt ngào, chỉ cần nghe âm điêu thôi cũng đủ cho người khác thấy cô giống như đang làm nũng.
“Ngày mai anh phải quay lại quân doanh rồi, lần này trở về anh đến gặp trưởng bối nhà em, lần sau trở lại sẽ dẫn em đi gặp mẹ anh. “Phó Quốc Hoa đi ở bên cạnh hỏi: “Em có nguyện ý gả cho anh không?”
Hiện tại mới hỏi có thể hay không đã quá muộn? An Nặc nghĩ, anh khẳng định biết cô nguyện ý gả. Đại khái anh hỏi như vậy chính là tương tự với cầu hôn, dù hình thức câu hỏi giống nhau, cũng tránh khỏi tiếc nuối về sau. Nhìn sắc mặt Phó Quốc Hoa, mặc dù trời quá tối không nhìn thấy rõ, nhưng nhìn dáng vẻ cứng ngắc của anh là có thể khẳng định anh đang đỏ mặt.
“Ừ” An Nặc cũng không muốn quanh co trêu chọc anh, phòng ngừa anh thẹn quá hóa giận.
Trong lòng An Nặc vẫn cảm thấy gặp gia trưởng thì phải thừa dịp gặp sớm, nhưng Phó Quốc Hoa về nhà không thông báo cho cô, cô cũng không chuẩn bị quà tặng gì. Hơn nữa cô ngày mai cũng phải quay trở về bệnh viện, buổi tối còn có ca trực. Anh ngày mai cũng phải quay lại doanh trại rồi. Không có biện pháp, cũng đành phải như vậy trước.
Hai người đi vào trong thôn, buổi tối người ở bên ngoài cũng không ít, cho nên lần này An Nặc ucngx không dám có động tác to gan gì.
Hôm sau, An Nặc trở về bệnh viện, Phó Quốc Hoa cũng thu dọn hành lý trở về doanh trại. Nhưng còn chưa kịp thông báo hỷ, khách không mời mà đến lại tới rồi.
Buổi trưa huấn luyện xong đang chuẩn bị về nghỉ ngơi, lại có người ngăn cản đường đi.
“Anh Quốc Hoa, em nghe nói anh đã có vợ sắp cưới.” Ngăn Phó Quốc Hoa lại là một người con gái cao chừng một metd sáu mưoi lắm (nói chiều cao ra làm gì), chính là cô gái trong đoàn văn nghệ, tên là Tôn Oánh Oánh.
Phó Quốc Hoa hơi nhíu mày, khẽ gật đầu, cũng không muốn dây dưa nhiều với cô. Tránh qua cô định tiếp tục đi về phía trước.
“Phó Quốc Hoa, sao lúc tôi biểu đạt tâm ý của tôi sao anh không nói mình đã có vị hôn thê.” Tôn Oánh Oánh giận.
“Tôi cũng không nói tôi không có.” Lại bị ngăn cản đường một lần nữa, Phó Quốc Hoa có chút mất hứng.
Tôn Oánh Oánh là một lính văn nghệ, là một người có tài, dáng dấp lại đẹp, nên trong đoàn thường được cử làm vai chính, vốn cô coi trọng Phó Quốc Hoa là bởi vì Phó Quốc Hoa đối với cô luôn luôn là sắc mặt không chút thay đổi. Cô nghĩ thầm, Phó Quốc Hoa là một người chính chắn sâu sắc, khác hắn với những binh lính nông cạn hời hợt kia. Ai biết được lần trước Phó Quốc Hoa không nói rõ lý do cự tuyệt. Tôn Oánh Oánh lại tưởng nhầm Phó Quốc Hoa ngượng nên không nhận, hơn nữa còn là cô mở miệng trước. Nếu không phải là Phó Quốc Hoa tuổi tác không lớn cấp bậc cũng không thấp, cô cũng không thèm để mắt đến hắn.
Lúc ấy Phó Quốc Hoa cùng Dương Thanh Mỹ đã kết hôn, mặc dù giữa bọn họ không có tình yêu, nhưng dù vậy hắn cũng rất có trách nhiệm, cho nên Phó Quốc Hoa từ đó trở đi nhìn phụ nữ khác sắc mặt đều không thay đổi. Cũng không phải bởi vì hắn không chú trọng diện mạo, mà là hắn không hề để ý tới.
Lúc ấy vì kết hôn cùng Dương Thanh Mỹ mà hắn không chú ý đến người phụ nữ nào nữa, huống chi giờ cô gái nhỏ kia đã chiếm trọn trái tim hắn, để cho cả tâm trí hắn chỉ có mình cô.
“Phiền toái, tránh ra.” Phó Quốc Hoa căn bản không muốn cùng người xa lạ bàn luận vấn đề này, nói càng nhiều lại càng nói không rõ ràng.
Nhưng nhìn Tôn Oánh Oánh mặt vẫn cậy mạnh không có ý từ nhường đường, Phó Quốc Hoa cũng không muốn khách khi với cô ta nữa. Đưa tay gạt nhẹ cô sang một bên, còn mình thình nhanh chóng vượt qua người cô.
Tôn Oánh Oánh không hề phòng bị, dưới hành động bất ngờ của Phó Quốc Hoa, cô cắn răng hận hắn muốn ૮ɦếƭ, cô thích hắn, hắn chẳng những không cảm kích ý tốt lại còn ra tay với cô. Lần đầu tiên cô lâm vào tình cảnh khó xử như vậy, mặc dù bên cạnh không có ai trông thấy, nhưng cũng khiến cô xấu hổ muốn đến muốn chui xuống đất. Dậm chân một cái, cô cố nén nước mắt quay người bỏ chạy đi.
Thật tốt trong cuộc sống mực dù có những việc nhỏ xen giữa, nhưng cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đến tâm tình của hắn, xế chiều hôm đó Phó Quốc Hoa liền đem tin mình chuẩn bị kết hôn báo cáo với cấp trên. Điều hắn muốn làm ngay bây giờ chính là muốn cưới An Nặc vào cửa.
Dương Thanh Mỹ quyết tâm gây dựng sự nghiệp quả nhiên đã thành công, chuyện này An Nặc đã sớm biết, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc gì. Cô ta đúng là đã tự lập cho mình một nhãn hiệu riêng. Những ngày sau này của Dương Thanh Mỹ đều rất thuận buồm xuôi gió. Con trai có mẹ chồng lo, chồng lại toàn lực ủng hộ công việc của cô.
Ở cái thời đại cải cách mới mở cửa này, đàn ông buôn bán cũng cần dùng mọi tâm trí để tính toán, huống chi là phụ nữ, lúc này sự ủng hộ của Trương Diệu khiến cô cảm động biêt chừng nào. Bởi vì có Trương Diệu ủng hộ, cô từ từ có sự nghiệp của riêng mình, cô mới bắt đầu hiểu, hành động của cô đối với An Nặc là nhỏ mọn cỡ nào. Mặc dù bây giờ chỉ là một cửa hàng nhỏ, nhưng nếu so sánh giữa người chỉ ở nhà giúp chồng dạy con hay một người làm công nhân ở nhà máy nào đó thì còn tốt hơn nhiều lắm, cô cho là như vậy.
Hơn nữa hiện tại làm ăn, hộ cá thể (cửa hàng nhỏ) cũng được quốc gia khích lệ, cô cũng coi như là hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, cô cảm giác như cô đã thể hiện được giá trị của mình, lòng dạ cũng mở rộng ra rất nhiều, lúc ấy An Nặc là một thầy thuốc, mà cô lại được Trương Diệu nuôi dưỡng ở trong nhà, mặc dù trước kia cô quả thật cảm thấy như vậy là không tệ, tối thiểu không cần đi theo Phó Quốc Hoa sống một cuộc sống khổ sở thiếu thốn, cô càng không ngừng tự nói với mình rằng cô không có sai, không phải theo đuổi hạnh phúc là quyền của mọi người sao? Nhưng khi thấy Phó Quốc Hoa có người tốt hơn cô ở bên cạnh, thì trong lòng cô làm cách nào cũng không cân bằng lại được. Từ bỏ Phó Quốc Hoa, cô cẫn cảm thấy sau này mình nhất định sẽ cao cao tại thượng khiến cho hắn phải ngước lên nhìn cô, thời gian hắn ở trong quân đội không có thời gian chăm sóc cho vợ, hết thời gian nhập ngũ hắn lại muốn làm bộ đội chuyên nghiệp, như vậy cô lại phải sống những ngày tháng cô đơn khổ sở. Cô là người mạnh mẽ, cô không cho phép người khác xem thường cô, lại càng không cam tâm cả đời sống một cuộc sống bình thản, thật may là, Trương Diệu tìm đến cô, mấy ngày đầu khi theo Trương Diệu về nhà, cô ngay cả nằm mơ cũng cười đến khi tỉnh lại.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, thời điểm gặp lại Phó Quốc Hoa hắn đã lên chức thượng tá trong quân đội, mà chồng cô người không mở miệng khen người khác bao giờ nay lại mở miệng khen người một người phụ nữ khác, mà người phụ nữ đó lấy thân phận là một bác sĩ, xuất hiện trước mặt cô. Chính cô không thể không thừa nhận, cô gái đó so với cô tốt hơn nhiều.
Áp lực đó đã khiến cô ngày đêm phiền muộn, cô thế nào cũng không ngĩ ra, người đàn ông cô từ bỏ, không có cô cuộc sống trôi qua lại tốt hơn, còn tìm được một người phụ nữ khác so với cô còn tốt hơn.
Một lần cô thiếu chút nữa không thể điều chỉnh tam tình của mình, cô bị chìm đắm trong sự ghen ghét không thể tự thoát ra được, nhưng khi có sự nghiệp của riêng mình, giờ nghĩ lại An Nặc cùng Phó Quốc Hoa, cũng không hẳn làm cho người ta khó chịu như vậy. Dù sao người nào sống tốt hơn bây giờ cũng chưa nói trước được, cô còn chưa có bắt đầu cố gắng không phải sao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc