Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé - Chương 24

Tác giả: Sao Băng

Lần này là vừa mới chợp mắt được một tý.
– Ta đã để cho ông nghỉ ngơi 5 năm nay rồi còn gì.
Thiên Lãnh, đây là quỷ câu hồn, chào ông ấy đi.
– Ân, chào Câu hồn lão gia.
– Ha ha, khỏi khách khí.
Ủa mà sao hắn nhìn thấy ta??? - Là ta thi pháp.
Quỷ Câu hồn, ta muốn giải ma chú của Canh Mạnh Bà, ông giúp ta có được không? – Việc này… – Câu Hồn lão gia ( Thiên Lãnh khẩn khoản), cầu ông hãy giúp chúng ta, Lạc Hy còn có tâm ma trong người, nếu không mau giải trừ sẽ biến thành ác ma a.
Hãy giúp chúng ta đi, ta đồng ý trả mọi giá để cứu được nàng.
– Thôi được rồi.
Hầy… Các ngươi phải tìm cho ra Tuyết liên hoa ở Tuyết Sơn, Cao Linh Chi ở Cốc Quỷ, Huyết Linh Đan của Cửu Vĩ Linh Hồ, Lạc Di Sương hứng từ hoa của Hàn mai ngàn năm cùng với máu của hắn ( chỉ Thiên Lãnh), nhưng nhất thiết phải là máu ở tim hắn thì mới được.
– Quỷ Câu Hồn à, những thứ kia ta có thể tìm được, nhưng còn máu ở tim hắn… cái này không được, sẽ nguy hiểm đến tính mạng a… – Bé con, không sao đâu.
Để giải được ma chú, ta chấp nhận lấy máu của mình… – Không được, ngươi ૮ɦếƭ rồi mẫu tử ta phải làm sao? Không được, không nhớ thì thôi, ta không cần nhớ nữa… – Hầy… Các ngươi khẩn trương cái gì? Ta nói máu ở tim hắn đâu có phải là moi tim hắn ra đâu.
Thứ máu này chính là Huyết Tình a.
Chỉ cần rạch một đường nhỏ ở иgự¢ hắn, làm cho máu ở đó chảy ra rồi hoà với nước mắt tình yêu chân thành của hắn vì ngươi mà rơi.
Đó chính là máu trong tim a.
– Thật vậy sao? Vậy mà ta cứ tưởng… – Tưởng gì? Tưởng Giới Thạch ૮ɦếƭ lâu rồi, ở đây mà tưởng.
Thôi đi tìm Linh dược đi, ta về ngủ đã.
Chừng nào tìm được rồi thì gọi ta, nhớ phải phone trước rồi mới niệm chú nha.
Bùm một tiếng, Quỷ Cầu Hồn biến mất.
Trong phòng chỉ còn lại Lạc Hy và Thiên Lãnh, bọn họ siết chặt vòng ôm, ngước mắt nhìn nhau nở nụ cười hạnh phúc… – Chủ nhân, đã tìm được những thứ người yêu cầu rồi, đây là Huyết Linh Đan của ta, người hãy cầm lấy đi.
– Cảm ơn ngươi, Yên Phong.
– CHủ nhân đừng nói vậy.
Nếu không có người ta cùng Lạc Lạc đâu có ngày hôm nay.
Chủ nhân, hãy gọi quỷ câu hồn tới đi.
– Ân.
Lạc Hy liền mò mò trong túi quần ra chiếc Iphone 4 nàng “mượn” của diêm vương bấm số gọi cho quỷ câu hồn.
Ở nơi nàng đừng không biết bao nhiêu con mắt đang đổ dồn về phía nàng, chính xác là cái “vật thể lạ” trên tay nàng.
– A lô, Quỷ câu hồn hử.
Lạc Hy đây.
Mấy thứ ông dặn ta tìm được rồi, ông mau tới đi.
Cái gì? Giờ mấy giờ rồi mà còn tắm với chả táp, cho ông 5 phút nữa.
ờ… ờ… thế nhá.
Nàng cúp máy, ngẩng lên thì nhận được không biết nhiêu ánh mắt tròn xoe cùng cái miệng cũng mở lớn tới độ nhét được quả trứng gà vô.
Lạc Hy cười hì hì, rồi ném trả cái điện thoại về chỗ cũ.
Cũng may diêm vương đang họp để máy ở nhà không thì quỷ câu hồn ૮ɦếƭ chắc.
5 phút sau… – oa… tắm xong thật là thoải mái a.
Kiếm đủ thật chưa, đưa ta xem nào… Ừ thế này là được rồi.
Ngươi ( CHỉ Thiên Lãnh) come on.
– (ngơ ngác) – Lại đây.
– ân.
Thiên Lãnh lại gần, Quỷ câu hồn đưa tay mở áo của hắn ra để lộ quầng иgự¢ cường trang làm Lạc Hy nuốt nước bọt ừng ực.
Nàng thật hận là không thể đè hắn ra mà ăn ngay nha.
Quỷ câu hồn lấy trong chiếc túi đeo bên hông của ông ấy một con dao cán bạc, lưỡii dao màu xanh lam sáng loáng nhẹ nhàng khứa lên da thịt Thiên Lãnh làm tâm mọi người không khỏi thắt lại.
Lãnh Nguyệt chỉ thiếu chút nữa là khóc thé lên.
Khi máu bắt đầu chảy , quỷ câu hồn niệm chú rồi đặt hai ngón tay lên giữa trán Thiên Lãnh.
Hắn từ từ nhắm mắt lại.
Một khắc trôi qua, từ trên mi hắn hay hạt châu lấp lánh rơi xuống, máu trên иgự¢ cũng theo đó mà bay lên hòa lại làm một rồi rơi xuống cái chén trên tay Quỷ câu hồn, biến thành một thứ nước màu xanh đen, lóng lánh.
Vết thương trên иgự¢ hắn cũng từ từ khép lại.
– Như vậy là được rồi.
Các ngươi mau ra ngoài hết, Lạc Hy ở lại đây.
Mọi người vâng lời đi ra ngoài, Thiên Lãnh vừa đi vừa ngoái lại, trong lòng lo âu đủ thứ.
– Quỷ câu hồn, vừa rồi ông làm thế nào mà lấy được máu trong tim vậy? – À, ta cho hắn xem kí ức của các ngươi, từ hạnh phúc đến đau khổ… ( vừa nói vừa nghiền nghiền trộn trộn thuốc).
Lạc Hy, ngươi đã uống Canh Mạnh bà một lần rồi, sau này không thể tái sử dụng nữa, bằng không sẽ là người ngoại tam giớ, bị tam giớ tiêu diệt a.
– Nguy hiểm vậy sao? – Đúng, vì loại này chỉ dùng cho hồn ma, mà ngưoi lại là người vậy nên sẽ phản tác dụng.
Xong rồi, nào uống vào đi.
– Ân.
Lạc Hy nhìn chén thuốc maùy đen đặc lại phát ra một mùi khó ngửi thì mày hơi nhíu, nhưng nghĩ đến phải phục hồi kí ức, nàng đành nhắm mắt bịt mũi uống 1 hơi cạn sạch.
– Ơ… buồn ngủ quá… ( leo lên giường).
Quỷ câu hồn đặt Lạc Hy ngay ngắn trên giường, sau đó đặt Huyết Linh Đan trên trán nàng.
Huyết Linh Đan tỏa sáng, đỏ chói một màu rồi dần dần trở lại màu đen như ban đầu.
Lạc Hy chìm sâu vào giấc ngủ.
– Câu Hồn lão gia, Lạc Hy thế nào ( khẩn trương).
– không cần phải lo lắng (đưa trả Huyết Linh Đan cho Yên Phong) Nàng ta sẽ ngủ khoảng 3 ngày, trong giấc ngủ kí ức sẽ dần dần hiện về giống như người ta nằm mơ vậy.
Ngươi, ngươi phải ở bên cạnh nàng ta, đề phòng kí ức quá tồi tệ khiến nàng ta không muốn tỉnh dậy nữa.
Nhớ kĩ, lúc nào ngươi cũng phải gọi tên nàng ta.
– vâng, đa tạ Câu Hồn lão gia.
– ân, đừng khách khí.
Ta phải về ngủ đây, nếu không bà xã lại tưởng ta nuôi bồ nhí bên ngoài.
Nói xong, quỷ câu hồn xoay người biến mất.
Trong 3 ngày sau đó, Thiên Lãnh lúc nào cũng ngồi bên giường Lạc Hy gọi tên nàng.
Trong mơ, nàng mỉm cười – hắn cười, nàng khóc – hắn khóc cho đến khi đôi mi dài lay động, nàng từ từ mở mắt ra… – Bé con, nàng tỉnh? Thế nào? Nàng cảm thấy sao rồi? Lạc Hy không nói gì cả, chỉ ngước mắt nhìn hắn thâm trầm.
Hắn bị nàng làm cho bối rối, không biết phải làm sao mới đứng.
– Bé con, ba ngày nay nàng chưa có ăn gì.
Hoa Nhi mới mang đến một ít cháo, vẫn còn nóng.
Ta bón cho nàng ăn nhé.
Nào… Hắn đút cho nàng từng thìa cháo, nàng cũng đón nhận, chỉ có điều đôi mắt sâu như nước vẫn nhìn hắn không chớp, thật không thể đoán biết nàng đang nghĩ gì.
- Mọi người đâu cả rồi??? – Vì đêm muộn rồi nên ta bảo họ đi ngủ cả rồi, hai đứa nhỏ thì được nhũ mẫu của Vương phủ ẵm đi ngủ rồi.
– Ân.
Ta muốn uống nước.
– Nước đây (chạy đi lấy), Nào uống từ từ… – để tự ta ( giật lấy), ngươi, ra chốt cửa lại đi.
– ????? – ( Trừng mắt) Thiên Lãnh hốt hoảng chạy đi cài then cửa lại, hắn đương nhiên không biết người đằng sau tu chén nước đến ực một cái rùi nhìn hắn bằng ánh mắt nham hiểm chợt lóe lên rồi vụt tắt… Phần 2: Ta muốn ăn ngươi (18+)/*_ – Bé con, cửa đã đóng rồi.
Nàng uống nước xong rồi sao? Đưa chén để ta cất.
Thiên Lãnh mới đi đến chỗ cái bàn, Lạc Hy đã xuongs giường bước theo sau, nhẹ như một con thỏ.
Khi hắn quay lại đã thấy cái mặt nàng chình ình ngay đằng sau thì không khỏi giật bắn người.
– Bé… bé… con, nàng… Lạc Hy không nói năng gì, cái mặt đằng đằng sát khí vẫn cứ gí sat mặt hắn.
Hắn lùi một bước, nàng tiến một bước, chẳng mấy chốc đã tới gần chiếc giường.
Nàng bất ngờ đưa tay đẩy hắn ngã xuống giường sau đó ngay lập tức nhảy chồm lên người hắn.
Không để hắn kịp phản ứng, đôi môi nóng bỏng của nàng đã áp chặt vào môi hắn, ʍúŧ mát bạc môi chưa kịp khép lại vì nangc nhiên.
Chỉ một lúc sau khi đơ người, Thiên Lãnh đã cuồng nhiệt đáp trả nụ hôn muốn thiêu đốt hắn của nàng, đôi tay ghì chặt vuốt ve cơ thể nàng.
Nàng luồn tay vào иgự¢ áo hắn, chỗ иgự¢ trái vẫn còn vết sẹo do dao của Quỷ Câu Hồn để lại.
Nàng khe khẽ mỉm cười, bóc lớp áo che chắn thân thể hắn, từng lớp từng lớp, đôi môi vấn áp lên môi hắn, cái lưỡi lươn lẹo không ngừng khiêu khích lửa trong người hắn.
Thiên Lãnh đã muốn lật ngửa nàng lại, để hắn hảo hảo yêu nàng… – Đừng động, hôm nay ta mới là người trừng phạt ngươi… Lạc Hy khàn khàn giọng, phả từng lời nói mị hoặc bên vành tai hắn rồi lại Lเế๓ láק.
– Ân… A… Bị nàng đùa giỡn, đôi gò má hắn cũng ửng hồng như một thiếu nữ khiến Lạc Hy càng mê đắm.
Hắn sao lại đáng yêu quá vậy.
Vốn chỉ muốn trêu trọc hắn một chút thôi, không nghĩ rằng hắn cư nhiên lại có cái bộ dạng này, khiến nàng cũng bị lửa dụng vọng thiêu đốt, không kiềm chế được mà muốn hắn.
Nàng rõ ràng là thiếu kinh nghiệm mà.
Khiêu khích hắn như thế, khiến hắn muốn nổ tung ra, thế nhưng lại vụng về trong bước tiếp theo.
Hắn bất chấp lời nàng nói, vòng tay qua lật người nàng trở lại.
Đôi môi cuồng nhiệt hôn lên vành tai nàng, nhẹ nhàng trượt xuống cổ, rồi đến xương quai xanh.
Miệng hắn ʍúŧ mát đôi bồng đào, tay thì nhẹ nhàng vuốt ve thân thể đã sớm mềm nhũn vì khoái lạc của nàng.
Hắn từ từ đưa vật thể ấm nóng vào bên trong nàng.
Lạc Hy không còn nghĩ gì đến trừng phạt hắn nữa, nàng bây giờ chỉ biết tận hưởng những khoái cảm mà hắn mang tới.
– Ân… a..a…a… – Hy nhi, ta yêu nàng, ta yêu nàng….
– A a a a a a Triền miên, triền miên… Không biết bao lâu, hắn mới gối đầu nàng lên tay hắn, nàng càng lúc càng rúc sâu vào иgự¢ hắn hơn.
Cảm giác thật hạnh phúc không biết nên diễn ta thế nào.
Hỏi thế gian tình là gì? Mà đôi lứa thề nguyền sống ૮ɦếƭ Nam bắc đôi đàng rồi li biệt Mỏi cánh quay về, nhớ lúc hàn ôn – Hy nhi… – Ân? – Đợi khi Cảnh Thiên tỉnh lại, chúng ta cùng trở về nhé!!! – Trở về??? – Ân.
Trở về Linh Quốc, trở về nhà của chúng ta.
– Vậy đưa Cảnh Thiên đi cùng cho đến khi hắn tự đi lại được nhé.
Chúng ta không thể nào cứ để hắn về trong tình trạng đó được.
– Hảo.
Bất quá, nàng phải cách xa hắn một chút.
– Tại sao? – Vì hắn yêu nàng, ta không thích hắn đến gần nàng.
– Chàng ghen? – Không có.
– Cái gì mà không có chứ.
Chữ ghen khắc lên trên mặt chàng rồi kìa… – Không có – Có… – Không có mà… Mặt hắn phụng phịu đáng yêu lắm cơ, Lạc Hy nhìn hắn nở 1 nụ cười dâm tà… – Tướng công ~~~~ – ? – Thi*p muốn nữa~~ – Cái gì? 5 lần ròi cơ mà ( hốt hoảng)… – Mặc kệ, ta muốn nữa.
– ngô, bé con… ngô, ân… a….
Mấy ngày hôm sau, Thiên Lãnh dường như chỉ nằm bẹp trên giường không đứng dậy nổi.
Trong lòng hắn thầm than: “Bé con a bé con, nàng phạt ta cũng quá nặng đi.
Đáng lẽ người nằm đây phải là nàng mới đúng sao lại là ta a.
Oa oa, ta không chịu đâu…” – Lãnh, dậy ăn cơm đi.
– Không ăn (hờn dỗi).
– Lại làm sao vậy? Ai làm gì chàng hả? – Còn phải hỏi.
nàng đó, ai kêu nàng….
(ngượng) làm mấy nha hoàn trong phủ này vào dọn dẹp cũng liếc ta cười đểu.
ta ghét nàng ( quay mặt vào trong) (híc, Thiên Lãnh ca ca huynh mấy tuổi rồi).
– Hi hi hi… ha ha ha… Đó là hình phạt dành cho chàng.
Ai dô, chàng còn dám giận dỗi.
được, vậy ta phạt chàng thêm nha… – Không cần (vừa sợ vừa đỏ mặt, lắc đầu nguây nguẩy).
– Hì.
Báo cho chàng 1 tin, Cảnh Thiên đã tỉnh rồi.
Đoán chắc khoảng vài ngày nữa chúng ta có thể rời khỏi.
Thật không ngờ y thuật của Tú Bình cao minh đến vậy.
– Vậy sao? Vậy nàng kêu mọi người chuẩn bị đi.
– Ta đã nhắc rồi.
Mà nè, chàng nói đã xoá bỏ hậu cung, là thật? – Thật.
nàng không tin ta sao? – Tin, ta tin.
Nhưng nếu chàng dám gạt ta thì hãy nhỡ hậu quả đấy.
– … (nuột nước bọt cái ực) Vài ngày sau, bọn họ lên đường tới Linh quốc.
Ban đầu Cảnh Thiên không muốn đi, nhưng Lạc hy kì kèo mãi, thêm Lãnh Nguyệt làm nũng, lại bị Thiên Lạnh doạ nạt, hắn bắt buộc phải tuân mệnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc