Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé - Chương 21

Tác giả: Sao Băng

– Nương/ tỷ tỷ.
– Ân.
Ơ.
Ai đây? Trông quen quen… – À, ta là Vương Thiên Lãnh, hoàng đế Linh Quốc.
– Ngươi… đúng, chính là ngươi ( hung hổ bước đến), ta hỏi nguwoi, tại sao ngươi cùng tướng công ta giống nhau đến vậy? Các nguwoif có quan hệ gì sao? – Hy Nhi, xin lỗi nàng.
Ta đã khiến nàng chịu khổ rồi… – ????? – Thực ra, là ta giả ૮ɦếƭ… – ????? – Nàng là hoàng hậu của ta, trên đường cải trang vi hành, chúng ta bị hoàng thúc của ta mưu sát.
Lúc đó ta bị thương, đoán chắc sẽ không sống nổi, nàng bị sốc quá mà bất tỉnh.
Chúng ta mỗi người một nơi, ta may mắn được cao nhân tương trợ nên thoát nạn.
Hy nhi, ( ôm chầm lấy), năm năm qua ta kiếm nàng thật vất vả quá… ( lại khóc rồi) ( Lãnh Phong + Lãnh Nguyệt : không hổ là phu thê, tài nói phét đỉnh ngang nhau).
– Stop, khoan khoan đã ( đẩy đẩy ra), ngươi nói ta là hoàng hậu của ngươi? – Ân.
– Ngươi là phụ thân của các con ta? – Ân.
– Hoa Nhi, tại sao lại gạt ta a? – Tỷ tỷ, lúc đó chúng ta sợ phản đồ sẽ truy ra tung tích của người nên đành phải dấu diếm.
tỷ tỷ, tất cả cũng vì an nguy của tỷ, hoàng tử và công chúa a.
( đổ mồ hôi hột).
– Khoan khoan đã, chuyện này tạm thời ta tiêu không nổi.
Ta… ta thật có chút chút rung động với ngươi, nhưng không có nghĩa là ta chấp nhận ngươi.
Ta… ta… hầy, ta chẳng biết làm sao.
– Không sao, Hy nhi.
( ôn nhu) Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu a.
Có được không? ( Chu chu mỏ, mắt long lanh, Lạc Hy thấy có hai cái tai mọc ra trên đầu hắn và đằng sau mọc ra một cái đuôi đang vẫy vẫy).
– Đáng… đáng yêu quá à.
Yes, ta đồng ý ( đã dính bẫy, tất cả mọi người đều nhìn Thiên Lãnh nửa khinh bỉ nửa kính phục).
– Nương tử… ( ngân dài).
– Ách, ta nói, ngươi đừng gọi ta như vậy, ta thấy muốn ói.
- Mặc kệ ta cứ gọi ( trẻ con hết mức).
– … ( ^^!)… Vậy là bắt đầu từ ngày hôm đó, hắn báo với hoàng đế Hạ quốc là ở lại Tiêu phủ, ngày ngày bám lại nàng không rời.
Nàng ăn, hắn ăn, nàng ngủ, hắn hát ru cho nàng ngủ, ru luôn 2 đứa nhóc phá đám đêm nào cũng chen vào nằm giữa hai vợ chồng hắn, nàng quậy hắn cũng quậy.
Lạc Hy càng ngày càng thích người chồng này nha.
Có điều, cái hũ dấm của hắn mang theo khiến nàng bớt thích hắn một chút.
Nàng nói chuyện với ông Trương hàng xóm, ghen; nàng cùng tiểu Bảo ở một chỗ có cử chỉ hơi thân mật một chút, ghen; Cảnh Thiên đến tìm nàng, ghen… Hắn thậm chí còn không cho nàng giao du với Cảnh Thiên nữa, cứ lúc nào Cảnh Thiên đến hắn liền trưng ngay ra cái bộ mặt lạnh trên mức lạnh.
Cảnh Thiên tới hồi lâu, mới nói được vài câu, chơi với Lãnh Phong cùng Lãnh Nguyệt một tý đã bị hắn nhìn cho tới chịu không nổi, xách ௱ôЛƓ ra về ( tội quá, thương thầm Hy tỷ cả mấy năm trời).
Hầy, hắn là đàn ông mà, tại sao cái hũ dấm lại đầy như vậy a? Bất quá nàng lại nghĩ ra trò mới a.
Hắc hắc.
– Nương, nương cười thật đáng sợ.
– Ân, hai đứa lại đây.
Từ hôm nay trở đi việc tắm giặt, nấu nướng, ăn uống của hai đứa, nương không phụ trách nữa.
– Tại sao? ( Lãnh Phong lại nhăn mày) – Không sao giăng gì hết.
Hai đứa dạo này chỉ quấn lại phụ thân, bỏ rơi nương nên những việc như vậy, kêu phụ thân của các con làm đi.
( nói rồi ngúng nguẩy bỏ đi) – … Thế là… – Phụ thân, tắm cho con… – Phụ thân con đói, con muốn ăn cháo đậu đỏ.
– Phụ thân, nhanh lên, con bẩn lắm rồi.
– Phụ thân/phụ thân/ phụ thân….
– …… Thiên Lãnh chạy ngược lại chạy xuôi, chóng hết cả mặt.
vừa tắm cho Lãnh Phong vừa nấu cháo cho Lãnh Nguyệt, vừa mặc quần áo cho con trai lại đút cháo cho con gái, xong rồi lại giặt một đống quần áo, dạy con gái văn, dạy con trai võ… Trong khi đó Lạc Hy chỉ đứng một bên hắc hắc cười rất đểu.
Đến nửa đêm, hắn mệt nhoài bò về phòng, vừa ϲởí áօ ra tắm, hai đứa đã xông tuột vào… – Oa, phụ thân.
Thân hình của người thật đẹp nha ( Lãnh Nguyệt).
– Ru con ngủ ( Lãnh Phong).
– … haizzzz Sáng hôm sau, hắn vác đôi mắt gấu mèo đi tìm Lạc Hy… – Nương tử… ( thều thào).
– Ân? A, trời.
mới có một ngày mà ngươi đã thành thế này sao? Thật là, ai lại ђàภђ ђạ ngươi như vậy? ( con tỷ chứ ai, mẹ nào con nấy) – … ( gục mặt trên bàn)… Nương tử, ta biết ta sai rồi, nàng tha cho ta được không? – Ơ, ngươi nó lạ thật, ta có làm gì ngươi đâu a.
mang tiếng.
Ta phải vào cung đây, trưa nay ta muốn ăn thịt viên tứ hỷ.
( nói rồi phắn luôn để lại Thiên Lãnh đau xót với theo).
– Nương… tử… Một ngày, lại một ngày cứ thế trôi qua.
Thiên Lãnh ngán ngẩm nhìn đống quần áo đã cao bằng hòn giả sơn.
Hầy, cả đời làm hoàng đế anh minh thần võ, thế mà dưới tay vợ cũng chỉ là một siêu cấp thê nô.
Thiên a, đúng là tự chuốc khổ vào thân mà.
– Phụ thân, con muốn đi chơi.
– Không được đâu Nguyệt Nhi, ta đang giặt quần áo , lát nữa còn phải dạy ca ca con văn thư.
Con ở nhà chờ nương về được không? – Không được, con muốn đi chơi.
Không chịu đâu, ô ô ô, con muốn đi chơi, đi chơi, đi chơi… ( mè nheo).
– Việc này… – Nguyệt Nhi, đừng làm khó phụ thân con, bá bá đưa con đi chơi, chịu không? ( Cảnh Thiên mới tới đã nghe tiếng Lãnh Nguyệt phụng phịu).
– Thiên bá bá, hay quá.
Vậy cho con đi cùng Thiên bá nha phụ thân, nha nha… ( long lanh).
– Được rồi, được rồi.
nhưng nhớ đưng ăn vặt nhiều quá, trưa về còn ăn cơm a.
– Ok.
Đi thôi Thiên bá.
– Ân.
Lãnh Nguyệt tung tăng kéo Hạ Cảnh Thiên hết chỗ nọ đến chỗ kia, ăn luôn miệng.
Cảnh Thiên nói thế nào cũng không chịu nghe, hắn đành mặc kệ.
– A, Thiên bá bá, cửa hàng bán bánh bao thịt mở cửa rồi.
Thiên bá, người chạy qua mua cho con đi.
– Đông quá làm sao mà con chen vô được.
– Bá bá, con đứng đây được rồi.
Người đi mua đi a.
Bánh bao ở nơi này ngon nổi tiếng đó.
Số lượng có hạn thôi.
Đi mà, mua cho con đi, đi, điiii ( lại mè nheo).
– Đượ rồi, đứng đây chờ bá bá nha.
Nhớ đứng yên ở đó đó, không được chạy lung tung nghe chưa.
Nhớ đó Nói rồi Cảnh Thiên chạy vội đi, chen vào đám người đông đúc phía trước.
Một lát sau… – ặc ặc, thiếu chút nữa là tắc thở.
Nguyệt nhi, mua được bánh rồi.
Nguyệt Nhi? Nguyệt Nhi….
NGUYỆT NHIIIIIIIIIIIIIIIIIIII
Kinh thành Hạ Quốc về đêm vẫn nhộn nhịp đông vui, nhưng ở bên trong kinh thành đệ nhất phủ Tiêu phủ kia, một tầng mây đen đang bao phủ… – thế nào rồi Lạc Lạc, đã liên lạc được với Nguyệt Nhi chưa? ( Lạc Hy sốt ruột).
– Vẫn chưa ( lắc đầu chán nản).
Ta đã dạy Liên tâm thuật cho Nguyệt Nhi, tinh thần của chúng ta lúc nào cũng thông nhau, nhưng tới bây giờ vẫn khôn cảm nhận được, có nghĩa là Nguyệt Nhi đã bị mất ý thức.
- Sao lại như vậy? nó có thể đi đâu a? Con gái của ta ( khóc lóc).
– Ta xin lỗi, lỗi tại ta không trông chừng cẩn thận, nếu không Nguyệt Nhi sẽ không xảy ra chuyện a.
Cảnh Thiên ngồi trên ghế thở dài, mặt cúi xuống nhìn mặt đất.
Hôm nay, hắn đi mua bánh cho Lãnh Nguyệt trở về, đã không thấy tăm hơi nó đâu.
Tìm khắp cả kinh thành cả ngày trời mà không thấy, hắn thật lo lắng.
Nếu Nguyệt Nhi có mệnh hệ gì, hắn phải đối mặt với Lạc Hy thế nào đây? – Kẻ nào ???? Trường Khanh đang đứng tựa ở cửa liền nghe thấy thanh âm lạ.
“ ✓út”….
Một mũi tên từ đâu bay tới trước mặt hắn, hắn né sang một bên.
Mũi tên cắm phấp vào tường.
Hắn liền phi thân đuổi theo hắc y nhân kia.
Trong lúc đó, Thiên Lãnh đã đi tới gỡ mũi tên trên tường xuống… – Đây là ngọc bội ta đã tặng cho Nguyệt Nhi… – Phụ thân, còn có một bức thư.
( nói rồi mở bức thư ra đọc).
“ Vương Thiên Lãnh, nữ tử của ngươi đang ở trong tay ta, nếu muốn nó sống sót, hãy mang hoàng ấn cùng thư thoái vị một mình đến gặp ta ở rừng trúc phía sau thành.
Nếu ngươi giở trò gì, con gái ngươi sẽ phải ૮ɦếƭ.
Vương Thiên Long”.
Phụ thân, Vương Thiên Long là ai? Tại sao lại bắt muội muội??? – Khốn kiếp, tên phản tặc đó.
Ta đã tha cho hắn nhiều lần vậy mà không biết điều, lại dám bắt cóc Nguyệt Nhi để uy Hi*p ta.
– Hóa ra là tại ngươi.
Tại ngươi mà Nguyệt Nhi mới bị người ta bắt cóc.
Ngươi xuất hiện làm đảo lộn hết cuộc sống của chúng ta.
Mau trả Nguyệt Nhi lại cho ta, trả con gái lại cho ta, trả nó lại cho taaaaaaaa ( đấm thật lực vào иgự¢ Thiên Lãnh, khóc không ngừng).
– Bé con… ( nước mắt lưng tròng, đau lòng không biết nói gì)… – Hoa Nhi, đưa tỷ tỷ con về nghỉ ngơi đi.
Hy nhi, đừng lo lắng quá, tế tử nhất định sẽ đưa Nguyệt Nhi về.
Con về phòng đi.
Phong Nhi, con cùng nương trở về đi.
– Vâng… Lạc Hy không đi nổi nữa, phải vịn vào Hoa Nhi mà đi, đôi mắt nhìn Thiên Lãnh vừa oán trách, vừa đau lòng.
Hắn liệu có mang giang sơn của hắn để đổi lấy cuộc sống yên bình cho mẹ con nàng không? Lạc Hy vừa đi khuất, Trường Khanh mới trở về… – Thế nào? – … ( lắc đầu) không đuổi kịp, thân thủ của người này khá lợi hại.
e rằng… – Khốn kiếp.
( nghiến răng kèn kẹt, tay siết chặt đến nỗi bật máu).
– Hoàng thượng, phải làm thế nào đây? Tuyệt đối không thể làm theo ý hắn được.
giang sơn xã tắc rơi vào tay Vương Thiên Long thì sẽ sớm lụi tàn thôi.
( Tiêu Thượng Bình ngao ngán lắc đầu).
– Nhưng làm thế nào để cứu Nguyệt Nhi đây? Cả đám người cứ thế đi đi lại lại, than ngắn thở dài cả một đêm cũng không nghĩ ra biện pháp.
Sáng hôm sau… – Lạc Lạc, Yên Phong, các ngươi thử liên lạc với Nguyệt Nhi xem thế nào? – Vâng….
ụa.
( hộc máu)… – Sao vậy? các ngươi làm sao vậy? – Hoàng thượng, không được rồi, hôm nay là ngày Nguyệt thực a.
( nói rồi gục xuống, biến thành hai con cáo, ngủ say).
– ૮ɦếƭ tiệt….
( nắm chặt tay kêu răng rắc).
– Phải làm sao đây a? ( lo lắng, mắt đỏ hoe).
– Hy nhi, đừng lo lắng.
Ta nhất định có biện pháp.
Các người đi làm việc của mình đi.
Ta muốn ở một mình suy nghĩ ( nói rồi vào trong phòng, đóng cửa lại).
Lạc Hy nhìn thân ảnh từ từ khuất sau cánh cửa kia mà tim đau nhói.
Đôi vai hắn, đã quá nặng rồi, mà nàng cùng các con lại làm cho cái gánh trên vai hắn thêm nặng.
Rồi đây hắn sẽ làm thế nào a.
Tối đến, Hoa Nhi gọi hắn ăn cơm, hắn cũng không ăn, chỉ ngồi trong phòng.
Hạ Cảnh Thiên nhân lúc mọi người không chú ý, lẻn ra phía sau, đi về phía phòng Thiên Lãnh… – Không ngoài dự đoán của ta.
Ngươi cư nhiên muốn làm như vậy??? – Ngươi sao lại ở đây? Thiên Lãnh gói ghém những thứ Vương Thiên Long yêu cầu, hắn muốn nhân lúc mọi người không để ý đến rừng trúc.
Đang lúc muốn phi thân đi thì nghe giọng nói gọi giật lại.
quay đầu lại thấy Hạ Cảnh Thiên đang nhìn hắn đăm đăm, môi hơi bặm lại… – Ngươi thật muốn đem giang sơn để đổi lấy Nguyệt Nhi? – Phải.
Ta không muốn nhìn Lạc Hy đau khổ thêm một lần nào nữa.
– Là ngươi ngu ngốc hay giả ngu đây.
Lấy được Ngai vàng của ngươi rồi, hắn sẽ tha cho các ngươi sao? Tại sao ngươi… – Ta biết ( cắt ngang).
Dù thế nào ta cũng phải cứu Nguyệt Nhi.
Chỉ cần đánh thức con bé, nó sẽ tự tìm được đường về.
Hạ Cảnh Thiên, nếu như ta không may mắn, ngươi hãy thay ta chăm sóc mẹ con nàng, hãy bảo vệ họ khỏi Vương Thiên Long.
Thiên Lãnh đầy kiên quyết, Cảnh Thiên chỉ đứng nhìn hắn.
Một hồi, vẻ mặt hắn bỗng chuyển sang kinh ngạc, nhìn về phía sau Thiên Lãnh… – Hy nhi… – Hả? Thiên Lãnh vội quay đầu lại… không có ai.
Đúng lúc đó, một bàn tay cứng rắn nhanh nhẹn điểm huyệt hắn, điểm luôn cả huyệt câm… – Vương Thiên Lãnh, Nguyệt Nhi là do ta làm mất, chính ta sẽ đưa nó về.
Nói đoạn, Cảnh Thiên liền vác Thiên Lãnh trở vào phòng, đặt hắn lên giường, cởi cái bọc trên vai hắn cất dưới gầm giường.
Xong rồi hắn quệt một thứ chất lỏng gì đó lên mặt Thiên Lãnh, một lúc lấy ra, đeo lên mặt mình.
Hạ Cảnh Thiên bây giờ là Vương Thiên Lãnh.
Người kia vẫn kinh ngạc nằm trên giường, đôi mắt bàng hoàng muốn nói mà không thể nói.
“ Thiên Lãnh” mỉm cười nhìn hắn… – Chỉ có ngươi mới mang lại hạnh phúc cho Hy nhi.
“ Thiên Lãnh” phi thân đi, bỏ mặc người đang nằm bất động trên giường kia, đôi mắt người đó đã đỏ hoe…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc