Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé - Chương 20

Tác giả: Sao Băng

Năm năm sau…
– Đồng chí nương, đồng chí muội, 2 người định chuồn đâu đó?
– A, ha ha, đồng chí Lãnh Phong, xin chào. Hôm nay trời thật đẹp ha.
– Ca ca, hôm nay nhìn huynh thật đẹp giai nha. Huynh hôm nay định làm gì?
– Không đánh trống lảng. Nói, hai người ăn mặc như thế này định đi đâu? Đừng nói lại đi kỹ viện nha. Hôm trước hai người nhá òn chưa đủ sao?
– Đâu có, ta sao lại đến nơi đó chứ. Phong nhi, chúng ta đi tậ hể dục thôi mà. Phải không Nguyệt Nhi.( nháy mắt).
– Phải a, tập thể dục thôi mà. 1 2 1 2…
Nhìn bóng hai người lắc lắc cái ௱ôЛƓ quay về phòng, Lãnh Phon hì cười. Sao hắn lại có người nương này nha, không chịu tu thân đã đành còn dạy hư cả muội muội. Hôm trước, hai người giả nam đ ô kĩ viện tranh giành nữ nhân với người ta, gây ra một trận đánh kinh thiên động địa. Từ hôm đó, ngoại công đã phái hắn cùng 2 vị sự phụ Ngân, Thuỷ giám sát chặt chẽ họ.
Lạc hy cũng Lãnh Nguyệt về phòng thở phì phì, hai mẹ con nhì hau, quay ra cửa nguyền rủa:
– Lãnh Phong ૮ɦếƭ bầm, ૮ɦếƭ dẫm, Lãnh Phong thối.
Lạc Hy thầm nhủ, sao nàng lại có đứa con trai đáng sợ thế chứ.
Hắn mới có 5 tuổi thôi mà đã hành sự như kẻ 15 tuổi vậy. Lạn ùng, lãnh huyết.
/Cảnh Lãnh Phong – Vương Lãnh Phong/
/Tương lai khi lớn lên là đây /
– Nương, con muốn đi chơi a. Mấy ngày nay ở trong nhà con sắ ọc rễ đến nơi rồi.
– Con tưởng ta không muốn đi sao. Nhưng mà phải nghĩ cách thoá hỏi Lãnh Phong mới được.
– Hai người muốn thoát khỏi ai????? ( lù lù đi vào)
– Đâu, làm gì có. Ai nói thế? ( chối ngay được).
– Hừ, biết điều là tốt (hỏng nặng, con mà nói với mẹ thế à?).
Đây là thiệp mời trong cung, hôm nay hoàng đế Linh quốc đíc hân sang Hạ Quốc mừng thọ hoàng thượng, nhưng mục đích chính là để cầu thân. Bảo di nương muốn nương chuẩn bị một số trang phụ hượng hạng tặng cho người ta. Nương chuẩn bị đi.
– Hoàng đế Linh Quốc ư, ông ta trông như thế nào? Có đẹp trai không?
– Ai mà biết. Không nói với nương, con đi luyện công đây.
– Hắc hắc, Nguyệt Nhi, tối nay chúng ta lại được đi chơi rồi.
– Con cũng được đi sao?
– Được chứ. Mau, cùng nương chuẩn bị.
– Yes, madam. ( bé này giỏi tiếng anh ghê).
/Cảnh Lãnh Nguyệt – Vương Lãnh Nguyệt/
/Tương lai là đây/
Quay lại mấy tháng trước, hoàng cung Linh Quốc…
– Mẫu hậu, người đừng khóc nữa, làm ơn đi mà.
– Lãnh Nhi, con nói 5 năm, nếu 5 năm không tìm được Hy nhi, co ẽ lập tân hậu mà. Sao giờ lại thoái thác. Mẫu hậu đã già lắ ồi, muốn có một đứa cháu a, muốn nhìn thấy có người nối ngôi a.
Bao nhiêu năm qua con chỉ vùi đầu vào chính sự, nữ nhân khôn àng. Ta chọn nữ nhân cho con, con liền đuổi đi. Rốt cuộc co uốn thế nào? Con muốn ta ૮ɦếƭ mới vừa lòng phải không?
– Mẫu hậu, xin đừng quá xúc động. Hoàng huynh ( Thiên Chính đưa
đôi mắt ai oán nhìn Thiên Lãnh).
– …
– Ây da, trời đất ơi, con ta không nghe lời nữa rồi, ta sống để làm cái gì? Hoàng thượng à ta không còn mặt mũi nào gặp ngườ ữa ( hoàng thượng ở đây là tiên hoàng ý). Thiên a, hãy để t hết đi cho rồi ( nói rồi nhắm mắt lao đầu về phía cây cột) (giống Hoa Nhi ghê).
- Mẫu hậu, đừng… Hài nhi nghe theo người. Thiên Chính, việ riều chính giao lại cho đệ, ta lập tức đến Hạ Quốc cầu thân.
Lập tức đi liền. Trường Khanh… ( phi thân đi, thực ra là đi trốn)
– … Khà khà khà ( hai người nìn nhau cười nham hiểm).
Hiện tại, Hạ Quốc…
– Nương, mau lên, nếu không sẽ không kịp thấy mặt hoàng đế Lin uốc đâu.
– Chứ tại ai mà chúng ta tới muộn thế này, ai kêu con giữa đườn àm nữ hiệp làm gì?
– Tại tên đó rất xấu xa, chọc ghẹo con gái nhà người ta a…
– Ai? ( chặn lại).
– Là ta.
– Quận chúa, tiểu quận chúa. Xin mời vào trong. Hoàng thượn ùng hoàng hậu đang đợi. ( oai ghê, lên quận chúa hồi nào vậy).
– Ừm… Hy nhi/ Nguyệt nhi, tham kiến hoàng thượng, hoàng hậ ương nương.
– Nghĩa muội, nghĩa tử bình thân. Mau tiến lại đây. ( chỉ mộ ái ghế bên cạnh tiểu Bảo).
– Tạ hoàng thượng… Tiểu Bảo ( thì thầm), hoàng đế Linh Quốc đâu?
– Hắn đi đường xa mới tới, đang tẩy trần ở Khan phòng. Chắc mộ át nữa sẽ tới.
– Ừm. À, ta nhớ ra có việc, ta đi ra ngoài một chút lát quay lạ iền. ( nói rồi nhanh chóng đi, Cảnh Thiên còn chưa kịp chào hỏi).
- Xì… di nương ( thì thầm), nương con chắc lẻn đi xem mặt hoàng
đế Linh quốc rồi.
– Đúng thế, gì chứ nếu nghe thấy tiếng trai đẹp mà không đượ ặp ngay, nàng ta không chịu ngồi yên đâu.
Đúng như hai người họ bàn luận, Lạc Hy mới đi ra khỏi Hạ Thanh
điện liền dáo dác ngó trước nhìn sau, xác định không có ai mớ oá thành con mèo trắng rất đẹp, nhanh chóng phi thân lên nó hà, mất hút trong màn đêm.
Chẳng mấy chốc mà đến Khan phòng. Hoàng cung này, Lạc Hy đi nhẵn đất rồi, chẳng nơi nào nàng không biết cả. Cạy một hòn ngói nhỏ, con mèo nhìn quanh. Quái, sao không có ai. Nghĩ vậy, nàng uố ái thân mèo, phi xuống đáp trên cái bàn. Nhìn quanh thấy có
người đang tắm, trong hơi nước mập mờ, người đó thoắt ẩn thoắ iện. Sự tò mò Gi*t ૮ɦếƭ con mèo, nàng mèo Lạc Hy rón rén lạ ần. Xịt…. Máu mũi phun toán loạn. Mẹ ơi mỹ nam, phải nói là cự hẩm của nhân gian a, mỹ đến tột cùng. Mấy nam nhân nàng gặ rước đây bao gồm cả Ngân và Thuỷ cũng không đẹp bằng hắn nha.
Nhưng mà… gương mặt này… Nàng nhảy lên thành dục bồn, cố đưa cá ặt với đôi mắt mèo lại gần hắn. Chợt hắn mở trừng mắt, Lạc H ững người. Một người một mèo kinh ngạc nhìn nhau. Lạc hy mấ hăng bằng đang muốn đám xuống mặt nước, nhưng nàng nhắm mắt hồ âu vẫn không thấy gì, mở mắt ra thấy hắn đang đỡ nàng.
– Ô một con mèo, rất xinh đẹp. Đôi mắt của ngươi rất giống ngườ rong lòng của ta. Ngươi là mèo của ai? Mặc kệ. ta chiếm ngươ àm của riêng.( đứng dậy).
– Xịt… meo meo meo ( này đừng có câu dẫn ta thế chứ) ( đưa ta èo lên che mắt).
– Nga, một con mèo háo sắc. Rất thú vị.
Hắn đem nàng đặt trên cái giá, cứ thế tồng ngồng trước mặt nàn ặc quần áo, Lạc Hy không biết đã chảy không biết bao nhiêu má èo, nếu hắn không nhanh mặc đồ vào thì chắc nàng sẽ ૮ɦếƭ vì mấ uá nhiều máu.
– Cùng ta đi đến yến hội nào. ( bế nàng đi cùng).
– Trường Khanh… đi thôi.
Mẹ ơi, lại một soái ca nữa. Hôm nay ta thật may mắn, gặp được 2
cực phẩm nhân gian a, lại còn được ở trong lòng một tên sờ mó
khắp nơi. Hắc hắc, đậu hũ của tên này hảo ngon a.
– Sắc miêu, làm cái gì đây? Sàm sỡ ta hả?
– Meo. ( đâu có, lắc lắc đầu mèo).
– Nga, hoàng thượng. Con mèo này thật lạ a.
– ừ. Đến rồi.
– HOÀNG ĐẾ LINH QUỐC GIÁ ĐÁO.
- THAM KIẾN CẬN ĐẾ.
– Đa tạ, các vị miễn lễ. Hoàng đế Linh quốc kính chào bệ hạ,
chào hoàng hậu.
– Cận hoàng không cần khách sáo. Mời ngồi ( chỉ một cái ghế nga ạnh mình).
– Đa tạ.
Các công chúa, quận chúa của Linh quốc thấy mặt Thiên Lãnh thì tim đập chân run, mặt đỏ tưng bừng. Có nàng xúc động quá cò gất tại trận phải đưa đi “ cấp cứu”. Trong suốt buổi yến tiệ àng nàng thi nhau trổ tài, bất quá Thiên Lãnh vẫn chả thèm ngó lấy một cái. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ chăm chú đút cho “con mèo” ăn. Lãnh Nguyệt thấy Lạc Hy trong lòng Thiên Lãnh hưởng thụ thì đôi mắt tinh ranh loé lên. Nương à, người muốn hương thụ mỹ na ao? Bất quá ta không thể cho người toại nguyện a. Nói rồi rờ hế đi tới phía Thiên Lãnh…
Kinh thành Hạ quốc… – hộc hộc, Trường… Trường Khanh… ngươi làm gì mà kéo ta chạy như điên vậy.
Hộc… hộc… – hộc hộc… thần… thần nhìn thấy… một người… rất giống… Hoa Nhi… – đâu… đâu???? – Mất… mất dấu rồi… tới đây không thấy nữa… – Hay là người của phủ này? Thử vào xem thế nào.
– Nhưng tự dưng vào nha người ta, thần thấy hơi kỳ a.
– Vậy thì trèo tường vào.
– … Thiên Lãnh vừa mới phi thân lên thì ᴆụng ngay một vật nhỏ nhỏ từ trong bay ra.
“Bịch”… – Ui da, đau ૮ɦếƭ ta rồi.
ô ô ô… – Ngươi nằm lên người ta thì đau cái nỗi gì? – Là thằng nào cản đường của bà… ơ… đây chẳng phải là thúc thúc xinh đẹp sao? Sao lại trèo tường ăn trộm a? – Là cháu sao? Ta không trộm, chỉ là thử nhảy lên xem thôi.
Vậy chứ sao cháu lại bay từ trong ra, còn nhỏ mà võ công cũng lợi hại a.
– Suỵt… cháu trốn ca ca đi chơi.
Để ca ca biết được thì thảm lắm đó… – KHÔNG PHẢI THẢM ĐÂU MÀ LÀ CỰC KỲ THẢM.
Mấy người bọn họ ngước lên nhìn.
Một tiểu mỹ nam đang đứng trên bờ tường nhìn họ.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn không khỏi có một tầng sương lạnh.
Thiên Lãnh hơi ngẩn người.
Tiểu tử này có mái tóc rất đặc biệt, cũng có ấn ký trên trán, bất quá lại nằm phía bên trái.
Trường Khanh cũng hơi hoảng.
Hắn chơi cùng với Thiên Lãnh từ khi còn nhỏ nên khi nhìn thằng nhóc này, hắn tưởng như nhìn thấy một Thiên Lãnh thứ hai.
- Ca ca, cho muội đi chơi đi mà.
Muội đi cùng với thúc thúc xinh đẹp này a, không sao đâu mà.
Muội thề lần này muội không nháo nữa.
nha, nha.
– Ta nhắc lại lần thứ 100 lẻ 7.
Ta không bao giờ tin muội lần thứ ba đâu.
Theo ta trở về.
– Không chịu đâu, hu hu, thúc thúc à, người thuyết phục ca ca cho con đi, nha nha ( mắt long lanh).
– Ân ( hoàn toàn bị thuyết phục).
ta muốn nhờ Nguyệt Nhi đưa đi dạo phố.
Nếu không tin tưởng, cháu có thể đi cùng chúng ta.
Thế nào? ( ánh mắt nghiệm nghị) – … ( nhảy xuống)… đi thôi.
– Yeah, yeah… Lãnh Nguyệt nhảy cẫng lên vui sướng kéo tay Thiên Lãnh đi hết chỗ này chỗ khác.
Lãnh phong ôm kiếm đi theo phía sau, mày hơi nhíu lại.
Vì sao lúc nãy hắn lại đồng ý đi cùng họ nha, hắn cảm thấy lời người kia nói ra, hắn không thể không nghe theo.
Trường Khanh đi song song với Lãnh Phong, nhìn hắn không rời, chốc chốc lại đưa mắt nhìn Thiên Lãnh đang cười toe toét chơi đùa với Lãnh Nguyệt.
Sau cùng, nhịn không được nữa… – Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì? – Cảnh Lãnh Phong.
– Cảnh Lãnh Phong, cái tên thật đặc biệt.
Ta thấy hai huynh muội ngươi có vẻ xuất chúng.
Cha mẹ ngươi chắc không tầm thường a.
– Cha ta đã qua đời năm năm trước rồi, nương ta là Lạc Sương Quận chúa, là nghĩa muội của hoàng hậu, cũng là chủ nhân của Mỹ nhân y cục chuyên phục vụ chuyện may mặc cho cả nước.
– Nga, nói vậy ngươi cũng coi là hoàng thân quốc thích rồi.
Nương ngươi tên gì? – Không tuỳ tiện nói được.
– Ngươi không nói ta đi hỏi người khác cũng bằng nhau cả thôi.
– Tiêu Lạc Hy.
– Hả? - Tên của nương ta, Tiêu Lạc Hy.
Nơi các ngươi mới đứng vừa rồi là phủ đệ của nhà ta, Tiêu phủ.
“Ầm, ầm, ầm”… Trường Khanh bị sốc đứng ૮ɦếƭ trân một chỗ.
Đi mòn đế dầy tìm không ra, không ngờ sắp bỏ cuộc đến nơi lại vô tình gặp lại.
Hắn quay ngoắt lại, nắm chặt vai Lãnh Phong khiến Lãnh Phong hơi nhăn mặt… – Nương ngươi thật tên Tiêu Lạc Hy, có phải nàng ta có phụ thân là Tiêu Thượng Bình, nghĩa muội Tiêu Hoa Nhi còn có cả hai con Tuyết Linh Hồ ngàn năm tên Lạc Lạc và Yên Phong???? – Làm sao ngươi biết điều này? ?( há hốc miệng ngạc nhiên).
– Cha ngươi tên gì??? – Cãnh Lãnh Thiên.
Uỳnh… uỳnh… trời ơi.
Đang nói chuyện với hắn chính là Thái tử a, là con của hoàng thượng a.
Trường Khanh đang muốn chạy đến nói cho Thiên Lãnh hay thì trong tầm mắt xuất hiện một thân ảnh làm tâm hắn thắt lại.
– A, Hoa di nương, con ở đây.
( Lãnh Nguyệt vẫy vẫy tay với một thân ảnh áo tím).
Hoa Nhi nghe tiếng quay lại tươi cười, đang định mở miệng gọi nhưng lại nhìn thấy thân ảnh phía sau Lãnh Nguyệt, nàng sững sờ, giỏ táo trên tay rơi xuống… – Hoàng… hoàng… sao… sao… lại… – Hoa Nhi ( Thiên Lãnh cùng Trường Khanh đồng thời thốt lên).
– Hoa Nhi, Hoa Nhi của ta ( nhào lên ôm chặt lấy), ngươi có biết ta nhớ ngươi đến nhường nào không? Sao lại nhẫn tâm đối xử với ta như vậy ( mắt đỏ hoe).
– Trường Khanh… hức… Trường Khanh… ta cũng thật nhớ ngươi ( ôm chặt lấy Trường Khanh, khóc ròng).
Lãnh Phong và Lãnh Nguyệt đứng trân trân chả hiểu chuyện gì, hai người này quen Hoa di nương? – Hoa Nhi, Lạc Hy đâu? Nàng đang ở đâu, nàng thế nào??? ( khẩn trương).
– Hoàng thượng, nơi này không tiện nói chuyện, hãy đến trà lâu kia đi.
Phong Nhi, Nguyệt Nhi cùng đi đi, đã đến lúc cho các con biết mọi chuyện rồi.
Bọn họ tiến đến một trà lâu phía nam thành.
Thiên Lãnh vừa ngồi xuống, Lãnh Nguyệt đã leo tót lên ngồi ung dung trên đùi hắn.
Lãnh Phong nhăn mày, lên tiếng nhắc nhở, Hoa Nhi mỉm cười nói không sao.
– Lãnh Phong, Lãnh Nguyệt, người này chính là hoàng đế của Linh quốc, là phụ hoàng của hai con.
– Hả??? ( đồng thanh) Di nương nói gì vậy, cái gì mà phụ hoàng a? – Hoa Nhi, ngươi nói chúng chính là con của ta??? ( ngạc nhiên + vui mừng).
– Phải, Phong nhi, Nguyệt Nhi, phụ hoàng chính là phụ thân, là cha.
– Thế là thế nào? Không phải nương nói cha của chúng con đã ૮ɦếƭ rồi sao? Sao bây giờ lại mọc ra một cha nữa? ( Nguyệt Nhi ngây thơ hỏi, Thiên Lãnh đau lòng, Hy nhi, nàng hận ta đến vậy sao?).
– Hai đứa nghe di nương nói đây, chuyện xảy ra từ năm năm trước… !~@#$%%^&&*&%$#@!… – Thật vậy sao? Nói vậy thúc thúc xinh đẹp đây là phụ thân của chúng con sao? Nga, phụ thân.
( ôm cổ Thiên Lãnh, Thiên Lãnh mừng rớt nước mắt).
– Di nương, theo lời người nói thì chúng con họ Vương chứ không phải họ Cảnh sao? Nương của con đã quên hết tất cả mọi chuyện? Vậy làm sao mới có thể làm nương nhớ lại? – Ta cũng không biết, Phong Nhi, đến bên phụ thân con đi.
( đẩy đẩy).
– Phong Nhi, lại đây ( xoè tay ra).
– Không.
– … ( sốc toàn tập)… – Chừng nào nương của ta chịu gọi ngươi hai tiếng phu quân, ta mới nhận ngươi là phụ thân của ta.
( nói xong lạnh lùng bước đi).
– Phong Nhi, Phong… – Phụ thân, mặc kệ đi.
Ca ca luôn như vậy mà.
Huynh ấy chỉ giả vờ thôi, chứ từ lúc đầu huynh ấy đã công nhận người là phụ thân rồi.
Phụ thân, Nguyệt Nhi thật vui quá, vậy là Nguyệt Nhi có phụ thân rồi.
( dụi dụi mặt vào cổ Thiên Lãnh).
– Ân, Nguyệt Nhi, phụ thân cũng thật hạnh phúc a.
Nguyệt Nhi, chúng ta về gặp nương của con, được không? – Vâng, a, phụ thân biết không, con mèo mà hôm qua phụ thân ôm chính là nương a.
hihi – Thật vậy sao? Thảo nào ta thích nó như vậy.
Nào, chúng ta đi.
Cõng Lãnh Nguyệt trên vai, Thiên Lãnh vừa đi vừa hát, làm trò cho Lãnh Nguyệt cười, bản thân hắn cũng cười thật hạnh phúc.
Hắn sắp gặp lại nàng…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc