Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé - Chương 12

Tác giả: Sao Băng

Nguyệt thực

Vì người dân ở Giang Khê hâm mộ các nàng quá, ngày ngày vây kín các nàng lại không cho đi nên nửa đêm, cả bọn phải len lén mò theo đường bìa rừng mà chuồn.
Lại nói, thời hạn nửa tháng cũng hết nên bọn người Vương Thiên Lãnh được trở về làm chính mình, không phải giả trang nữ nhi nữa. Huyết Nguyệt trở về làm Lạc Hy, Liêu Bình trở về làm Vương Tú Bình, Hoa Vô Khuyết thì lại về làm Hoa Nhi. Thực ra, hôm nay tâm Lạc Hy cảm thấy bất an, muốn ở lại đến gần sáng mới đi nhưng Tú Bình cứ than ngắn thở dài mãi nên nàng đành chiều theo. Vương Thiên Lãnh rất là bức xúc bởi Tú Bình nói gì Lạc Hy cũng nghe theo, thậm chí hai người còn thân mật một cách quá thể với nhau ví dụ như ôm ấp, cầm tay, hôn má… ( những cái rất chi là bình thường) trong khi hắn chả bao giờ được cái đặc cách ấy. Thậm chí Lạc Hy gọi Tú Bình thật quá thân thiết, một câu Bình, hai câu cũng Bình làm hắn rất chi là bực mình. ( èo, ghen với cả nữ nhân kìa).
Lạc Hy nhìn sắc mặt xám đen của Thiên Lãnh thì nàng chỉ biết lắc đầu. Hầy, đàn ông đẹp luôn luôn mang theo một bình dấm, chỉ cần có chút lay động nhẹ dấm sẽ rò rỉ ngay. Nhưng cái nàng quan tâm bây giờ không phải là bình dấm của Thiên Lãnh. Nàng thực sự rất nóng ruột. Hôm nay là ngày nhật nguyệt hợp nhất, pháp thuật của nàng cùng 2 Linh Hồ sẽ mất hết. Mặc dù võ công của nàng không đến nổi tệ nếu không muốn nói có thể xếp vào hàng cao thủ nhưng nàng vẫn thấy lo lo. Nàng giục bọn họ cưỡi ngựa thật nhanh nên 6 người ba con ngựa chẳng mấy chốc mất hút trong bóng đêm. Chỉ cần qua khỏi khu rừng này, họ sẽ tới Vũ Châu. Từ đó về kinh thành cũng không còn bao xa nữa. chợt….
- Kiu kiu.
- ૮ɦếƭ tiệt. Là sát khí.
Lạc Hy vừa mới nói xong thì bốn xung quanh vang lên tiếng lá rừng xào xạc. Rồi một đám hắc y nhân ở đâu bay ra quây tròn họ lại.
- Vương Thiên Lãnh, ngày ૮ɦếƭ của ngươi đã tới. Mau đi xuống gặp Diêm Vương đi. SÁT…
- KHỐN KIẾP, CÁC NGƯƠI LÀ NGƯỜI CỦA VƯƠNG THIÊN LONG.
Chỉ nói tới đây hai bên đã sáp lại đánh nhau. Với võ công của 3 nam nhân cùng với Lạc Hy thì bọn này không đáng gì. Nhưng Hoa Nhi không có võ công, Tú Bình chỉ có ít công phu mèo cào hơn nữa hỗn chiến thế này nàng cũng phải bảo vệ Hoa Nhi, cũng không dám dụng độc, sợ ảnh hưởng đến người của mình. Chính vì thế nên…
- Bình. Coi chừng…. Á..
- Hy Hy, Hy Hy cậu có sao không? Hy Hy…
- Khốn kiếp, yaaaaaaaaaaaaaaa ( Vương Thiên Lãnh điên cuồng chém giết)
Chỉ một loáng đã không còn một bóng tên sát thủ nào. Mọi người nháo nhào về phía người vừa bị thương.
- Bé con, bé con, nàng không sao chứ.
- Ta không sao. Ta…( ánh mắt chợt loé lên)… CẨN THẬN. phập….AAAAAAAAAA
- KHÔNG BÉ CON….
Thực ra lúc nàng đỡ một đao cho Tú Bình, chỉ bị thương nhẹ sau lưng. Vừa lúc nàng nhìn lên thì thấy một mũi tên ở đâu nhắm Vương Thiên Lãnh mà bay đến. Nàng chỉ kịp hét lên rồi đẩy Thiên Lãnh sang một bên. Mũi tên vì thế mà cắm phập vào *** nàng,cách tim chỉ đúng có vài centi. Nàng ngay lập tức hôn mê.
Từ Trường Khanh vội hướng theo đường mũi tên bay đến mà đuổi theo nhưng không tìm được gì đành lủi thủi quay về. Lúc này, mặt Tú Bình không còn giọt máu : mũi tên có độc, là Tử Dương độc. Nếu không kịp thời trừ độc, khi bình minh lên, Lạc Hy sẽ ૮ɦếƭ.
- Mau mau lên, đặt nàng nằm kia. Ma cô, lấy cho ta cái túi trên lưng ngựa. Hoa Nhi, mau đem nước lại đây.
Tú Bình cẩn thận rửa vết thương và rắc vào đó một thứ bột. Nàng bảo Trường Khanh đốt lửa lên rồi lấy con dao hơ trên đó.
- Hoàng huynh, hãy bẻ gẫy đầu mũi tên và rút nó ra. Cẩn thận một chút, tên có độc. Nào, làm đi.
Tay Thiên Lãnh run run. Hắn không phải chưa từng làm những chuyện này, nhưng bây giờ hắn rất sợ, sợ làm đau nàng. Nhưng nếu không làm thì nàng sẽ không toàn mạng. Nghĩ đến đây hắn liền cắn răng, nhổ mũi tên ra. Chỉ thấy Lạc Hy nảy người lên đau đớn rồi lại bất tỉnh. Tú Bình lấy con dao rạch một đường ở vết thương của Lạc Hy, rồi dùng tay nặn độc ra. Bọn họ ai nấy cũng đều nín thở, mồ hôi ròng ròng. Sau đó, Tú Bình lại lấy nước rửa qua vết thương, lau khô rồi thoa dược lên đó. Sắc mặt Lạc Hy tuy vẫn tái nhợt nhưng đã có chút khởi sắc. Tú Bình thở dài nhẹ nhõm. Thật may mũi tên không trúng vào tim, hơn nữa độc cũng chưa kịp ngấm. Tuy nhiên, vẫn phải cho nàng uống thuốc để bài trừ toàn bộ độc. Lúc này mặt trăng trên cao kia dần dần bị nuốt mất, để lại cho mảnh rừng một màu âm u, tĩnh mịch đến đáng sợ. Cũng may, Tú BÌnh đã kịp băng bó xong cho Lạc Hy.
- Thì ra là ngày nhật nguyệt hợp nhất, thảo nào Hy Hy Cùng Lạc Lạc với Yên Phong không dùng được pháp thuật. Hoàng huynh, mau đi nhanh vào thành tìm một khách điếm để ở tạm. Muội phải sắc thuốc cho Hy Hy.
- Được, mọi người mau xuất phát thôi. Chú ý cảnh giác.
- Vâng.
Bọn họ lại cấp tốc lên đường. Đến lúc trời vừa hừng đông thì đến được Vũ Châu. Vương Thiên Lãnh lo sợ ở khách điếm không an toàn nên đã đến thẳng biệt viện của Nhị hoàng đệ hắn. Vương Thiên Chính là kẻ không cầu danh lợi nên không ở kinh thành. Hắn mua một số biệt viện ở một vài nơi trên lãnh thổ Linh Quốc cùng các quốc gia lân cận ( đại ca này giàu ghớm). Thiên Lãnh nhớ không lầm thì ở Vũ Châu này, hoàng đệ hắn cũng có một biệt viện tên Bình Nguyên Viện. Rốt cuộc cũng tới nơi…
- Xin hỏi các vị đây là…
- ( Từ Trường Khanh giơ kim bài) Đây chính là đương kim thánh thượng cải trang vi hành. Chúng ta muốn mượn biệt viện của Nhị vương gia vài ngày.
- Dạ, nô tài đáng ૮ɦếƭ. Mời hoàng thượng cùng các vị đại nhân vào…
- ( quay lại phân phó) việc hoàng thượng tới đây phải giữ bí mật tuyệt đối có biết chưa?
- Dạ tiểu nhân đã biết.
Bọn họ đi vào trong. Thiên Lãnh bế Lạc Hy vào căn phòng mà hắn đã từng ở. Đặt nàng lên giường hắn phân phó:
- Ngũ muội, hãy mau xem mạch cho nàng đi. Trương lão đầu ( vị quản gia vừa nãy). Phân phó người dọn dẹp phòng cho bọn họ, nhớ phải cung kính họ như đối với ta. Hơn nữa căn phòng này, không có lệnh của ta thì không kẻ nào được tới gần. Nghe rõ chưa.
- Dạ. Nô tài đã biết. Các vị đại nhân, mời theo nô tài.
Nói rồi dẫn bọn người Lưu Thần đi xuống. Trong phòng chỉ còn lại Thiên Lãnh và Lạc Hy…
Ngươi đã làm gì hắn?

- Ư…
- Bé con, nàng tỉnh rồi hả?
- ừm, đây là đâu vậy. Vai ta đau quá.
- Nàng đang bị thương đừng nên cử động. Đây là biệt viện của nhị hoàng đệ. Tạm thời chúng ta ở lại đây.
- Được. ta khát nước quá.
- Đợi chút ta lấy nước cho nàng…. Nào, để ta bón cho nàng.
- ….
Ba ngày sau…
- Bé con, nàng thế nào rồi.
- Ta thấy khoẻ nhiều rồi, ngươi đừng có chốc lát lại hỏi có được không? Hơn nữa mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi rất ít, mau trở về nghỉ đi.
- Bé con, nàng đừng lãnh đạm với ta thế được không? ( đôi mắt long lanh, cái miệng chu chu giống hết trẻ con).
Lạc Hy không kìm được lòng, nàng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt đã vì nàng mà tiều tuỵ đi không ít. Thiên Lãnh thấy tim đập liên hồi, gương mặt thoáng một tầng mây hồng…
- Bé con, cho ta xem vết thương của nàng được không?
- Không được, rất xấu xí.
- Cho ta xem đi mà, nha, nha ( miệng chu chu).
- Thôi được rồi, ta cũng chịu thua ngươi.
Nói rồi, nàng kéo nhẹ vai áo để lộ ra vết thương đang lên da non. Nói cũng thật khâm phục Tú Bình, có thể khiến vết thương của nàng bình phục một cách thần kỳ như vậy. Mấy ngày nay vì bị thương nên nàng không dùng được pháp thuật nếu không đã không thành ra thế này. Vương Thiên Lãnh chua xót nhìn vết thương của nàng. Nàng vì cứu hắn mà bị thương. Hắn cúi người xuống hôn nhẹ vào vết thương. Hành động này của hắn đã khiến người nào đó tim đập liên hồi, khuôn mặt ửng hồng nhìn vô cùng yêu mị. Nhìn gương mặt đáng yêu đó của nàng, hắn nhịn không được kề môi lên đôi môi anh đào chum chím kia.
- Này ngươi…ưm ưm…
Hắn lại cưỡng hôn nàng. Nhưng mà lần này nàng thấy thật ngọt ngào a. Ngăn không được nhưng xúc cảm trong lòng, nàng đáp trả lại hắn. H*m mu*n bên trong hắn lại dâng lên, nhẹ nhàng nhẹ nhàng thoát bỏ y phục của nàng. Hai người đang trong tình trạng thừa thịt thiếu vải, đang muốn tiến tới chuyện nóng bỏng thì…
- Oanh… ( tiếng cửa mở). Hy Hy à, cậu tỉnh chưa? Ra ngoài hít thở không… hả… ( ngẩn người + đỏ mặt)… hề hề, rất xin lỗi. Không có gì đâu, hai ngươi cứ tiếp tục, cứ tiếp tục đi ha… ( cười ngượng + đóng sầm cửa lại, chạy biến).
- ….
- ….
- Aaaaaaaaaaa, ngươi biến ra ngoài cho ta. Hu hu, ta không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi.
Nàng úp mặt xuống gối khóc nức nở.
- Bé con à, ta…
- Ngươi còn không đi ra ( vớ lấy cái gối, ném), ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa. A ( nhăn mặt).
- Bé con, nàng đau sao?
- Ngươi còn ở đây nữa ta tự tử cho ngươi coi…
- Được được ta đi, nàng đừng kích động. Ta đi, ta đi ngay ha…
Nói rồi, hắn lủi thủi ra ngoài, đóng cửa lại. Thấy Tú Bình cùng Lưu Thần đang đứng ở đằng xa, hắn tiến lại, nhìn Tú Bình bằng ánh mắt căm tức, ánh mắt đó còn sắc hơn cả dao. Tú Bình sợ quá, núp đằng sau Lưu Thần. Vương Thiên Lãnh tưởng chừng có thể sùi được bọt mép ra luôn. Nhưng vì có Lưu Thần ở đây, hắn không muốn mất thể diện nên đành ôm cục tức rời đi. Khi hắn đi rồi, Lưu Thần quay người nhìn tiểu dã miêu đang co rúm ở đằng sau lưng mình, mắt híp híp…
- Mèo hoang, ngươi làm gì mà để hắn tức giận giống như muốn luộc ngươi lên vậy?
- Hầy, cũng tại ta phá hư chuyện tốt của hắn mà.
- Chuyện tốt gì thế?
- Là thế này ( ghé vào tai Lưu Thần nói nhỏ)…
Chỉ thấy Lưu Thần nghe xong sắc mặt cũng ửng đỏ. Chuyện như vậy mà nàng cũng làm ra được thảo nào Vương Thiên Lãnh sắc mặt âm ngao thế, đổi lại là hắn cũng thế thôi.
- Hầy, ngươi thật là. Vợ chồng ngươi ta đang ***, ngươi xong vô làm gì. Nếu sau này ta với ngươi… (Lấy tay bụm miệng: “éc, ta đang nói gì vậy trời”)
- Ta với ngươi làm sao? ( còn giả bộ ngây thơ)
- Không… không sao. Vậy bây giờ ngươi tính sao? Chả lẽ để hắn ghét ngươi luôn à?
- Ta cũng không biết…( đi đi lại lại, tay xoa cằm suy nghĩ)… A, có cách rồi.
- Cách gì?
- Lại đây ( lại nói nhỏ)
- Làm như vậy cũng được sao?
- Đương nhiên là được rồi. Quyết định vậy đi. Ngươi đi cùng ta triển khai kế hoạch.
Thế là Lưu Thần cùng Tú Bình đi tìm Trường Khanh và Hoa Nhi, nói cho họ kế hoạch yêu cầu họ hợp tác. Hai người họ ban đầu cùng chần chừ, sau cùng cũng gật đầu đồng ý. Thế là bốn người lục ***c suốt cả buổi chiều chuẩn bị mọi thứ.
- Cuối cùng cũng xong xuôi chỉ đợi đến tối nay…
Động phòng

Tối hôm ấy…
– Hy Hy à, Hy Hy…
Nhân vật chính của chúng ta lúc này vẫn giấu mặt vào trong chăn.
– Ngủ rồi, ta ngủ rồi. Ngươi đi đi.
– Ây da, ngủ rồi sao? Tiếc ghê, ta đây đã tự thân xuống bếp làm món chè hạt sen ngươi thích ăn nhất để bồi dưỡng, không ngờ ngươi lại đi ngủ sơm như vậy. Hầy, Hoa Nhi, Trường Khanh, mau vào ăn… ưm ưm…
– ấy đường gọi đừng gọi. Món này của ta mà. (nói xong vồ lấy tô chè ăn lấy ăn để) ( ૮ɦếƭ vì ăn).
– Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn. Ấy, ta quên chưa mang thức ăn cho Lạc Lạc với Yên Phong. Ngươi cứ ăn từ từ ha, lát ta quay lại dọn dẹp.
Tú Bình ra ngoài cửa nháy nháy mắt với Trường Khanh. Hắn hiểu ý phi thân về căn phòng Lưu Thần ở.
Trong khi đó…
– Ây da, ngươi cứ từ từ. Nè uống chén trà đi rồi ta sẽ nói cho ngươi cách làm lành với Lạc Hy.
– ( tu sạch) ngươi mau nói đi, nãy giờ cứ vòng vo làm ta sốt ruột quá.
– ừ thì là thế này…
– Không xong rồi hoàng thượng. Hoàng hậu xảy ra chuyện rồi. Ngài ấy tự nhiên kêu đau…
– Cái gì? ( phi thân thẳng đến phòng của Lạc Hy).
Chỉ còn lại Lưu Thần và Trường Khanh nhìn nhau cười rất chi là gian manh.
– Hoàng thượng, tỷ tỷ…
– ( không thèm nói câu nào).
Thiên Lãnh phi thẳng vào trong phòng. Vì quá sốt sắng nên hắn cũng chẳng để ý cánh cửa đã được Hoa Nhi nhẹ nhàng khép lại từ bao giờ. Để cho chắc ăn, nàng còn khoá thêm 2 cái khoá ở bên ngoài nữa. Xong đâu đây nàng cười đắc ý, nguẩy ௱ô** rời đi. Lúc này, ở trong phòng…
– Bé con, bé con, nàng sao rồi.
– Ta không có sao, chỉ thấy rất nóng. Rất khó chịu.
Nói đến nóng, hắn cũng cảm thấy có chút nóng thật.
– Hay nàng bị sốt rồi. không được ta phải đi tìm Tú Bình.
Hắn vừa đứng lên đinh rời đi thì có cánh tay từ sau lưng ôm lấy hắn.
– Bé con, nàng…
– Tướng công, thiếp muốn chàng…
Giọng nói yêu mị từ đôi môi anh đào cất lên, thêm vào đó là cắn *** vành tai hắn, một tay thì xoa ***, một tay thì rờ xuống cởi thắt lưng của hắn. Bị nàng K**h th**h, hắn thấy người càng lúc càng nóng như muốn bốc cháy. Nhịn không nổi, hắn quay phắt lại hôn ngấu nghiến lên đôi môi không an phận cùa nàng. Hắn còn muốn nhiều hơn. Đẩy nàng nằm trên giường, hắn nằm đè lên trên, tay sờ soạng khắp thân thể nàng. Quần áo của nàng bị hắn xé tung. Đôi môi hắn không ngừng khiêu khích nàng.
– Ưm… a….
*** rỉ phát ra từ miệng nàng khiến hắn càng thêm điên cuồng. Nóng, hắn thấy rất nóng, chỉ muốn nổ tung ra. Miệng tham luyến M't m't hai trái đào tiên, tay thì đưa xuống vuốt ve vùng cấm địa của nàng. Lạc Hy càng lúc càng lâm vào si mê, gương mặt đã ửng hồng ***, đôi môi không ngừng cất lên *** rỉ ***.
– Á…. Aaaaaa
Hắn đi vào trong nàng, xé tan đi lớp màng ngăn cách giữa nàng và hắn.
– Ân, a a a a a…….
Cả hai cứ triền miên, triền miên không biết bao nhiêu lần mãi đến khi trời sắp sáng mới chịu ngừng lại, quyện lấy nhau mà ngủ.
Sáng hôm sào, khi mặt trời đã cao bằng sào…
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Chủ nhân của tiếng hét làm rung chuyển trời đất ấy không ai khác ngoài Lạc Hy.
– Vương Thiên Lãnh, ngươi như thế nào…. Ngươi và ta… ( Nàng lắp bắp không nói lên lời).
– Bé con, chúng ta hôm qua đã động phòng. ( hắn nở một nụ cười vui sướng). Bé con, nàng đã chính thức là nương tử của ta rồi.
– Không… thể… nào…
Lạc Hy nhắm mắt lại, những hình ảnh tối hôm qua lại hiện lên rõ mồn một trong đầu nàng. Gương mặt nàng chin như gấc. Đêm hôm qua, nàng thật đã cùng hắn…
– Cộc… cộc… ( tiếng gõ cửa) Tỷ tỷ, người đã dậy chưa?
– Hả? chưa… ta chưa có dậy… ( cuống cuồng tìm cái gì đó mặc nhưng mà quần áo đã tanh bành hết cả rồi).
– Xì… ( phì cười)… Hoa Nhi, ngươi lấy một bộ quần áo lại cho Lạc Hy, chuẩn bị luôn nước tắm đi, nhớ chuẩn bị nước ấm một chút.
– Vâng, hi hi ( che miệng cười, lon ton chạy đi)
– … ( mặt đỏ, tai đỏ, cổ đỏ, toàn thân đỏ).
– Hì, bé con của ta, nàng ngại cái gì chứ. Chúng ta trước sau gì chả phải làm điều này, ( ghé sát mặt nàng, tà mị) phải không?
– Ngươi… ngươi… ngươi…
– Nương tử, không cần xúc động ha.
– Ngươi… còn dám nói. ta đánh ૮ɦếƭ ngươi… ai da.
– Bé con, nàng sao vậy?
– Còn sao giăng gì. Ai da ( xuýt xoa), ngươi sao lại tham lam quá vậy, hại ta đau hết mình mẩy. ui da…
– Thế chứ ai kêu lên: Tướng công, thiếp muốn nữa… ( giả giọng giống thái giám)
– Ngươi… ( xấu hổ quay đi) không thèm nói với ngươi nữa.
– Nương tử, đừng giận mà. Lát nữa ngâm mình trong nước ấm sẽ hết đau ngay thôi, ha.
– Ngươi, ta nói cho ngươi biết. Từ bây giờ trở đi, ngươi đã là nam nhân của ta. Nếu không tuân thủ tam tong tứ đức, ta sẽ hưu ngươi.
– Tam tòng tứ đức?
– Tam tòng chính là : Tại gia tòng mẫu, xuất giá tòng thê, thê tử tự vẫn. Tứ đức chính là: công, dung, ngôn, hạnh. Công tức là phải làm mọi việc vợ giao không được làm trái, dung nghĩa là phải thay vợ quán xuyến việc nhà từ nhỏ tới lớn, ngôn chính là vợ nói một không được nói hai, hạnh chính là tuyệt đối chung thuỷ, ngoài vợ ra không được có mối quan hệ với bất kỳ nữ nhân nào. Hiểu chưa? Ngươi vi phạm chỉ một điều ta lập tức hưu ngươi.
– Được được ta tuân theo là được chứ gì ( mặc dù điều đó rất vô lý).
– Hoàng thương, tỷ tỷ, nước và quần áo đã xong rồi đây.
– Mang vào đi.
Hoa Nhi sai người đem vào một dục bồn, đổ nước ấm, rắc lên trên mấy cánh hoa hồng. Nàng để quần áo của Lạc Hy và Thiên Lãnh trên giá rồi lui ra ngoài đóng cửa lại, từ đầu tới cuối tuyệt không nhìn về phía họ một lần.
Thiên Lãnh ôm Lạc Hy bước vào dục bồn. Cảm giác ấm áp lan toả khiến Lạc Hy thấy bớt đau, khoan khoái lạ thường. Thiên Lãnh chỉ mỉm cười nhìn tiểu nhân nhi đang nhắm mắt hưởng thụ kia. Nàng thật quyến rũ. *** của hắn lại trỗi dậy.
– Bé con…
– Ngươi… ngươi không phải lại muốn… ( mở to mắt, bặm môi lại).
– Ân…
– Này ngươi đừng có tham lam như vậy, ngươi… ưm… ưm…
Hắn không để nàng nói hết câu đã vội áp đôi môi nóng bỏng lên đôi môi nàng. Hai người lại tiếp tục triền miên.
Lúc này, ở ngoài đại sảnh…
– Ha ha ha ( ngửa cổ lên cười)…
– Dã miêu cười ít thôi, đứt ruột bây giờ.
Chủ nhân của tiếng cười đó không ai khác chính là Tú Bình. Nàng đang rất tự hào về tác phẩm của mình. Nguyên lai mọi chuyện đều do nàng mà ra. Trong chè hạt sen mà Lạc Hy ăn cùng chén trà của Thiên Lãnh uống, nàng đã cho một lượng rất chi là nhỏ Xuân dc ( tg: nhỏ quá ha, nhỏ mà ngươi ta phải cật lực làm việc mãi giờ còn chửa dậy. TB: Hê hê, với ta thế là nhỏ lắm rồi. tg: tỷ tỷ *cười gian* có thể nào cho ta một lượng nhỏ nhỏ thế không. TB: *nhìn khinh bỉ* không cho.)
Loại Xuân dc này do nàng đặc chế, mặc dù có thể làm người uống mê man trong H*m mu*n Nhục dc nhưng lại khiến họ nhớ rõ mồn một từng chi tiết, từng câu nói của mình cũng như đối phương.
– Hy Hy à, cậu đừng oán tớ. Tớ là tớ cũng chỉ vì hạnh phúc của cậu thôi. Há há há…..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc