Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé - Chương 11

Tác giả: Sao Băng

Hoàng thượng giá lâm

- Xin hỏi các vị ở đây có ý kiến gì không?
- Nghe nói Long Thân Vương tài đức song toàn, hơn nữa lại là hoàng thúc của hoàng thượng, chỉ có ông ấy mới đủ tư cách ngồi lên hoàng vị thôi.
- Phải a, phải a…
- Nếu đã nhất đồng quan điểm vậy đại hội võ lâm chính thức bắt đầu. xin hỏi vị nào lên trước.
- Ta,( bước lên), tại hạ tên Chu Minh Dương, người của phái Nguyệt Sơn. Xin thỉnh giáo.
Một tên bước lên đài, 2 tên rồi ba tên. Cứ thế họ đấu đá lẫn nhau liên tục không ngừng nghỉ. Còn Lạc Hoa, Ngọc Khanh, Trân Trân sớm đã không thấy đâu. Lúc này, trên dài còn một người đứng đó…
- Xin hỏi vị nào tiếp theo?
Không một ai bước lên…
- Nếu không ai lên tỷ võ, vậy ta xin tuyên bố, ngôi vị minh chủ võ lâm thuộc về….
- Khoan đã… ( Huyết Nguyệt lên tiếng)
- Vị huynh đài này có gì thắc mắc sao?
- Không có, chỉ là lúc nãy ta ngủ gật, giờ mới tỉnh, không ngờ đã gần xong rồi. Ta muốn tỷ thí với tiền bối đây.
Mọi người xôn xao. Nãy giờ tất cả đều căng mắt lên để theo dõi trận đấu vậy mà tên này cư nhiên ngủ gật. Thật không coi ai ra gì mà.
- Tại hạ Huyết Nguyệt, xin tiền bối chỉ giáo.
- Trưởng môn phải Ngũ sơn, Trương Hiệp ,xin thỉnh giáo huynh đệ.
- Mời tiền bối.
- Trương trưởng môn, dậy cho tên hậu bối đó một bài học đi… phải đó, phải đó, hắn dám coi thường chúng ta, dạy cho hắn biết lễ đọ đi ( một lũ nhao nhao lên)
- Huynh đệ, xin hỏi thuộc môn phái nào?
- Nguyệt Băng Cung.
- Nguyệt Băng cung? Chưa nghe thấy bao giờ.
- Chúng ta không bao giờ xuất hiện trên giang hồ. Chẳng qua hôm nay trốn cung chủ đi chơi, lại gặp cảnh này, nên thật muốn chơi thử xem mùi vị thế nào.
- Ngươi…
- Thật là hỗn xược. Đại hội võ lâm của chúng ta mà hắn coi như là chỗ để vui chơi. Trương trưởng môn đánh hắn đi, đánh, đánh đi….
Trương Hiệp vận nội công, tung chưởng hướng Huyết Nguyệt đánh tới. Huyết Nguyệt đứng im không nhúc nhích.
- Tiểu tử, đi ૮ɦếƭ đi, yaaaaaaaaaaaaa
Huyết Nguyệt nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh băng. Khi trưởng lực tới gần, nàng chỉ vung tay một cái. Không khí xung quanh bị bao quanh bởi một màn sương lạnh, còn Trương Hiệp thì bay xa vài mét, miệng phun một ngụm máu tươi. Hắn ôm *** loạng choạng đứng dậy. Không chỉ hắn mà toàn bộ nhân sĩ võ lâm đều cả kinh. Đây là thứ công phu gì, tiểu tử đó thậm chí còn không thèm dịch chuyển 1 bước.
- Không hổ là cao thủ, trúng Ảnh Sương của ta mà vẫn có thể đứng lên được.
- Đừng phí lời. Tiếp tục đi.
Nói rồi lại tiến tới đánh Huyết Nguyệt. Huyết Nguyệt giơ tay lên, có vô vàn cánh hoa hồng bay ra bao quanh lấy Trương Hiệp. Nàng vận công, những cánh hoa hồng bị xé nhỏ kết tinh thành muôn ngàn băng châm có màu đỏ tươi. Nàng phẩy phẩy tay, băng châm lướt qua, lướt lại cắt vào từng mảnh *** trên người hắn. Chỉ thấy hắn rú lên một tiếng đau đớn rồi lăn ra bất tỉnh.
- Ây nha, mới có 2 chiêu cơ bản thôi, làm sao đã bất tỉnh nhân sự rồi. Ta còn chưa kịp dùng chiêu thức cấp trung. Haizzzz thật là mất hứng quá đi à.
- Đây là thứ võ công gì, lợi hại quá. Thật đó, chúng ta còn chẳng nhìn thấy hắn ra tay thế nào nữa… đúng a đúng a… ( xì xầm, xì xầm)
- Hoàng thượng giá lâm mmmmmmmmmmmmmm.
Cả nhân sĩ giang hồ quay lại tập trung vào thân ảnh màu vàng đứng ở phía ngoài. Thì ra, lúc nãy, bọn họ đã lui về khách điếm, thay trang phục, Huyết Nguyệt đã âm thầm biến họ trở lại hình dáng cũ. Vương Thiên Lãnh dùng pháo hiệu triệu tập ám vệ nằm vùng ở Lan Lang và các thành lân cận, nhanh chóng tập hợp chứng cớ tạo phản của Long Thân Vương đã thu thập nhiều năm cùng thư cấu kết của Lương Vĩnh Sơn với hắn. Sau khi Huyết Nguyệt chơi chán, họ mới xuất đầu lộ diện. Kim bài chứng thân giơ lên, nhân sĩ võ lâm đồng luột quỳ xuống tung hô:
- Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Miễn lễ. Trẫm cái trang vi hành, các người không cần làm lớn. Như vậy sẽ không hay cho lắm.
- Vâng.
- Hoàng thượng không phải vì hoàng hậu mà không màng triều chính ư? Như thế nào lại ở nơi này? … đúng vậy, chẳng lẽ có gì không đúng… phải a.. phải a… ( rì rầm rì rầm)
- To gan, dám mạo danh thánh thượng. Người đâu, giết bọn chúng cho ta. ( Lương Vĩnh Sơn cay cú ra lệnh)
Bọn người của Vĩnh Sơn trang nhất loạt xông lên. Thế nhưng vạt áo Vương Lãnh Thiên còn chưa chạm tới, chỉ thấy 1 dải lụa trắng bay qua, chúng đã hoá thành những mảnh huyết băng cắm khắp nơi trên mặt sân. Bọn nhân sĩ kinh hãi. Là Huyết Nguyệt, hắn ra tay như thế nào vậy?
- Lương Vĩnh Sơn, ngươi cùng Long Thân Vương câu kết mưu đồ làm phản, tội này phải xử trí như thế nào? ( Từ Trường Khanh hung hổ quát, Hoa Nhi hai mắt đã sớm thành hình trái tim).
- Hư, ngậm máu phun người. các ngươi lấy gì chứng minh ta tạo phản.
- Muốn chứng cứ. Được. Người đâu, mang ra đây cho trẫm.
- Rõ.
- Các vị ( TTK) đây là thư từ cùng chứng cứ chứng minh Lương Vĩnh Sơn câu kết Long Thân Vương mưu đồ soán ngôi. Mọi người hãy nhìn đi.
- Đúng a, đúng a, Lương Vĩnh Sơn, không ngờ ngươi thân là trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang mà lại làm ra những chuyện bỉ ổi này. Chúng ta suýt nữa bị ngươi lừa rồi. Hoàng thượng, xin hãy đinh tội hắn…
Lúc này từ trên cao xà xuống chục hồng y nhân, mỗi người đều đeo môt chiếc mặt nạ, quỳ xuống trước mặt Vương Thiên Lãnh.
- Hoàng thượng thứ tội, Vương Thiên Long đã bị một đám hắc y nhân cứu đi mất rồi.
- Như thế nào lại như vậy? Chúng ra tay cũng thật nhanh.
- Hoàng thượng. Lương Vĩnh Sơn xử lí thế nào? ( Vừa rồi Lương Vĩnh Sơn định chuồn nhưng đã bị Lưu Thần nhanh chân túm trở lại).
- Huyết Nguyệt, theo ngươi thì làm thế nào?
- Ai nha, thần cũng không biết đâu hoàng thượng. Chi bằng giao cho Liêu Bình đi. Hắn ta cũng là hàng cao thủ đó nha.
- Cái gì? Hắn là cao thủ? ( mấy cặp mắt không thể tin tưởng được bắn về phía Tú Bình).
- Thế nào? Sao lại nhìn ta như vậy. Ta không biết võ công nhưng nếu nói về y thuật và độc thuật, ta là số 2 không ai dám nhận số một đâu. ( tg: thật sao? * tròn mắt* TB: ngươi thử thì biết ngay thôi tg: dạ không. Em tin tưởng chị)
- Thật sao? Mèo hoang, ngươi thật giỏi như vậy sao?
- Không tin ư? Vậy nhìn hắn đi.( chỉ Lương Vĩnh Sơn)
- AAAAAAAAAAAAAAAA
Chỉ thấy Lương Vĩnh Sơn lúc này hai con mắt chảy máu ròng ròng, *** từng mảng từng mảng tróc ra, rơi ra đến đâu thành máu đến đấy. Chỉ trong nháy mắt không còn lại thứ gì, chỉ còn một vũng máu đen sì dần dần đặc quánh lại. Mọi người cả kinh. Hắn từ khi nào đã hạ độc, hắn thậm chí còn chưa cả đến gần Lương Vĩnh Sơn. Vương Thiên Lãnh thì khỏi phải nói, ngũ muội hắn từ nhỏ yếu ớt bệnh tật, từ bao giờ nó lại lợi hại quá vậy nè. Lưu Thần thì mặt cắt không còn hột máu. “ Khổ rồi, khổ rồi. Đắc tội với Lạc Hy thì còn được ૮ɦếƭ yên ổn chứ đắc tội với dã miêu này thì sống còn không bằng ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ cũng không toàn thây. Xong rồi,xong rồi, xong đời ta rồi”. ( giờ mới nhận ra sao anh? đã quá muộn rồi, hé hé hé).
- Vậy bây giờ làm sao a? Đại hội võ lâm đã xong rồi nhưng Lương Vĩnh Sơn lại ૮ɦếƭ, minh chủ còn chưa có công bố a. Hay là hoàng thượng, người làm chủ đi.
- Phải đó, hoàng thượng làm chủ đi a.
- Trẫm không theo dõi trận đấu này nên không thể biết được ai có thực tài. Huyết Nguyệt, ngươi đã xem trận đấu, vậy ngươi nói coi ai xứng đáng a. ( tg: sao cái gì cũng Hy tỷ vậy??? VTL: vợ là tất cả.)
- Hoàng thượng, thần thấy có một người rất xứng đáng.
- Là ai a? phải, ai vậy?
- Chính là vị Hoàng Đang San đại hiệp này. Mọi người có lẽ không để ý nhưng ta thấy, hắn là cố tình để thua Trương Hiệp.
- Thật vậy sao?
- Huyết Nguyệt huynh, tại hạ thật đáng khâm phục. Tại Lương trang chủ có đến gặp tại hạ từ trước ngụ ý muốn tại hạ thua Trương trưởng môn a. không ngờ lại bị huynh nhìn ra được.
- Vậy theo ý của Huyết Nguyệt đi. Trẫm sắc phong Hoàng Đang San, phái Nhật Trân làm tân nhiệm minh chủ.
- Tạ thánh ân, Hoàng Đang San thề ૮ɦếƭ trung thành với hoàng thượng, với thần dân Linh Quốc.
Rồi hắn đứng lên võ đài. Toàn thể nhân sĩ võ lâm ở đấy tung hô:
- Tham kiến minh chủ……
Giang Khê

Giải quyết xong ổn thoả mọi việc ở đại hội võ lâm, họ lại lên đường về kinh. Chẳng mấy chốc đã tới Giang Khê…
- Ây nha, họ là ai mà đẹp quá vậy?
- Phải đó, đẹp như vậy không biết là phúc hay là hoạ đây…
- Haizzzzz
Dọc đường họ đi vào thành, ai ai cũng nhìn họ chỉ trỏ bàn tán. Một số người còn lắc đầu tỏ vẻ xót thương cho họ. Mặc dù vậy, các nhân vật chính của chúng ta vẫn không hiểu nguyên do, bởi họ cứ đến gần ai, người đó lại tránh xa, không hỏi thăm được gì. Chán chê họ đành tìm một khách điếm nghỉ chân, nhưng…
- Ây da, khách quan à. Mời đi cho. Mấy người đẹp như vậy chúng tôi không cáng đáng nổi đâu. Đi đi, đi đi.
Lần này nhịn không nổi nữa Liêu Bình hung hăng túm cổ tên tiểu nhị trừng mắt…
- Nói, rốt cuộc thì tại sao các người lại đối với chúng ta giống như quỷ Tu La thế vậy? không nói, ta cắt lưỡi ngươi.
- ( xanh mặt) khách quan à, tha cho tôi, tôi còn có vợ già… à nhầm… mẹ già, con nhỏ nữa. Tôi còn phải nuôi họ a.
- Bình, đừng vô lễ. ( kéo tay LB, vuốt lại cổ áo cho hắn) Ngươi nói đi, tại sao lại như vậy? Có uẩn khúc gì chăng?
- Vị khách quan này… ( nhìn ngang, nhìn dọc)… chả dấu gì các vị, ở huyện này chúng ta có 1 đôi cẩu nam nữ ***, không coi vương pháp ra gì. Bọn chúng thấy gái đẹp thì ***, thấy trai đẹp thì bắt về làm nô dịch. Những ai chứa chấp người đẹp mà không bẩm cho chúng thì sẽ ૮ɦếƭ rất thảm a. Cùng làm người chả ai nỡ làm vậy a.
- Thì ra thế… ( Lạc Hoa lên tiếng). vị huynh đài này hãy cho chúng tôi vào trong đi. Nhân tiện kể luôn những gì xảy ra ở đây cho chúng tôi biết. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ.
- Việc này…
- Yên tâm đi ( Huyết Nguyệt). Chúng ta tuyệt đối không làm liên luỵ đến các ngươi.
- Vậy… mấy người vào đi…. Mời ngồi đây.
Chuyện là thế này: Ở Huyện chúng tôi có vị quan huyện tên Huỳnh Phong. Hắn có 2 đứa con, một trai một gái. Đứa con gái tên Huỳnh Chi được tiến cung làm phi nhưng vì lập mưu hại Hoàng hậu bị lộ nên bị đuổi trở về. Nàng ta không những không biết nhục mà còn cùng đại ca của mình huênh hoang đi khắp nơi, thấy nam nhân tuấn tú thì bắt về làm nô dịch. Không biết nàng ta đã làm gì họ mà chỉ thấy họ chịu nhục nhã hầu hạ nàng ta, mặc nàng ta ђàภђ ђạ, đêm đêm sử dụng làm công cụ thoả mãn Nhục dc. Những người trốn trở về thì chỉ đc 2 ngày liền bị hộc máu, toàn thân thôi rữa mà ૮ɦếƭ. Còn đứa con trai tên Huỳnh Lâm, thường xuyên *** con gái nhà lành, có khi còn làm nhục họ giữa đường xá. Không biết bao nhiêu cô nương chịu nhục đã tự vẫn. Bây giờ ở nơi này, đến một nam thanh nữ tú còn không có nữa a. Thậm chí cả xú nam, xú nữ cũng chẳng dám ra ngoài a.
- Vô lý, tại sao như vậy được. ( Lạc Hoa đập bàn). Huỳnh Phong nổi tiếng là thanh quan, tại sao lại dung túng cho con cái mình như vậy được. Thật không coi Vương pháp ra gì.
- Thanh quan? Pi, thanh quan cái con khỉ gì ( tiểu nhị cay cú). Hắn không những dung túng con cái làm bậy, mà còn thường xuyên ђàภђ ђạ bá tính, bóc lột từng xu từng hào, nhận hối lộ của người ta đổi trắng thay đen mọi chuyện. Đấy, vừa rồi nhà bà Trương ở xóm bên bị người ta ςướק mất ruộng, kêu lên hắn còn bị hắn cho là vu oan người khác, đánh cho tới ૮ɦếƭ. Nguyên lai vì hắn đã nhận tiền của tên bá hộ kia nên như vậy. Chỉ tội cho mấy đứa bé, không ai chăm sóc, phải lang thang đâu đường xó chợ.
- Khốn kiếp… ( Lạc Hoa nghiến răng nghiến lợi, mất hết bình tĩnh)…
- ấy nương tử, ( Huyết Nguyệt nắm lấy tay nàng), hãy bình tĩnh lại. Chúng ta ngồi xuống đây nghĩ cách ha. Từ từ, đừng nóng giận mà hại sức khoẻ. Tiểu Nhị, đa tạ ngươi. Phiền ngươi cho chúng ta chút thức ăn cùng chút trà thượng đẳng.
- vâng, khách quan đợi một lúc.
Tiểu nhị đi rồi…
- quá đáng, quá đáng mà. Dưới sự cai trị của ta lại xảy ra chuyện tày đình, vô pháp vô thiên như vậy tai sao ta lại không hay biết chứ. Như vậy ta làm hoàng đế có ý nghĩa gì… ( nghiến răng kèn kẹt).
- Bình tĩnh. Ta đã có biện pháp rồi. Các người ghé tai lại đây. (@!#$%%^&*()_+_)(*&^%$#@!) hiểu chưa?
- Hiểu rồi, Huyết Nguyệt à, ngươi thật thông minh nha. ( toàn bộ ánh mắt sung bái đều hướng về nàng).
- Được rồi, lát ăn xong ta sẽ tiến hành.
Một lát sau…
- Tiểu nhị.
- Có, khách quan có gì dặn dò.
- Ngươi hãy đến bào với đôi cẩu nam nữa đó, có một đôi huynh muội đẹp như tiên đang ở tại khách điếm nhà ngươi, còn có nói với chúng là bọn họ có rất nhiều tiền.
- Khách quan, cái này…
- Không sao, đây là chủ ý của ta, đương nhiên ta có biện pháp. Ngươi hãy mau đi đi.
- Vậy tiểu nhân đi đây.
Sau khi tiểu nhị đi rồi, bọn họ mỗi người làm một việc mà Huyết Nguyệt phân phó còn nàng thì cùng “ muội muội” Lạc Hoa của mình ung dung ngồi thưởng trà, khoé miệng nhếch lên cười trào phúng. Bọn họ sắp diễn một vở kịch lớn à nha….
Huỳnh Chi, thù cũ, nợ mới, ta trả cho ngươi

Quả nhiên như bọn họ đoán, chỉ một lúc sau…
- Ây nha, ca ca, họ đẹp quá. Muội chưa từng thấy ai đẹp như vậy a. Ca ca, muội muốn hắn.( chỉ Huyết Nguyệt, ưỡn ẹo).
- Được được muội muội, còn tiểu mỹ nhân đó sẽ là của ta ( nhỏ nước dãi). Người đâu, bắt họ về cho ta.
- Ơ ở các người là ai, làm gì vậy? mau thả ta ra. Ca, cứu muội ( Lạc Hoa giẫy giẫy)
- Các ngươi muốn làm gì? Mau thả muội muội ta ra. ( Huyết Nguyệt lúc này đúng chất một thư sinh).
- Thả? Nực cười. Các ngươi là trọng phạm, cư nhiên trộm tiền của bổn thiếu gia ta.
- Ngậm máu phun người, ta trộm tiền của ngươi hồi nào chứ.
- Còn chối. Người đâu lục soát
- Thiếu gia, không có gì.
- Cái gì? (Túm lấy tiểu nhị). Ngươi nói bọn họ có nhiều tiền. vậy sao giờ không có.
- Dạ dạ, Huỳnh thiếu gia. bọn họ có tới 6 người a , còn có hẳn một bọc tiền lớn nữa. Sao giờ còn có 2 người vậy nè.
Đúng lúc ấy thì…
- Này, các ngươi làm gì? Mau thả các con ta ra ( một đôi phu phụ trung niên đi vào, 2 người này không ai khác là Tú Bình cùng Lưu Thần).
- Các ngươi thật to gan, dám ra lệnh cho bổn thiếu gia. Mau bắt hết bọn chúng về phủ cho ta.
- Này buông chúng ta ra, các ngươi thật vô lý mà.
Bọn chúng đưa các nàng đi đến huyện đường. Hai “ huynh muội” các nàng thì được bọn chúng rinh về phòng riêng còn “phụ mẫu” các nàng được đưa đến công đường để huyện lão gia “ hỏi tội”.
- Đừng nha, ngươi không được qua đây. ( Lạc Hoa tỏ vẻ sợ hãi giật lùi về phía sau, vớ được cái gì là ném cái ấy).
- Hí hí hí, tiểu mỹ nhân, đừng có sợ. Ta sẽ không làm gì nàng đâu. ( hai tay xoa xoa vào nhau, môi *** ***) ( tg: eo, ta muốn ói quá. Lạc Hoa: ta còn muốn ói hơn ngươi. Tg: vậy chúng ta cùng…).
- Đừng, đừng qua đây. Cầu xin ngươi, tha cho ta.
- Tha nàng? Tiểu mỹ nhân, nàng thật ngây thơ. ( nhào tới)
Ở bên kia Huyết Nguyệt cũng không kém phần long trọng. Nàng bị trói chân trói tay ở trên giường. Huỳnh Chi không ngừng vuốt ve thân thể nàng, nằm lên người nàng, lưỡi *** khắp mặt, cổ, vành tai của nàng. (tg: sao da của ta lại thành da gà thế này)
- Ngươi… nữ nhân này, ngươi không biết xấu hổ. Thả ta ra….
- Tướng công, người đừng có như vậy nha. Uổng công thiếp lắm. Nào, nằm ngoan ngoãn để thiếp phục vụ chàng nào. Hí hí hí…
- Không kiếp, Biến th' nữ nhân. Cút đi, tránh xa ta raaaaaaaaaaaaaaaaa.
- Ai nha, tướng công. Chàng làm thiếp đau lòng đó nha. ( *** Huyết Nguyệt)
Ở trên công đường, “ phụ mẫu” 2 người họ đã thương lượng xong với Huỳnh Phong…
- Huyện thái gia, khế ước nhà đất cũng giao cho ngài rồi, ngài cũng phải ký cam kết thả chúng tôi ra. Chúng tôi là thương nhân nên không thể tin tưởng ai một cách dễ dàng được. Mong ngài hiểu cho.
- Được, mau viết cam kết đi.
- … đây thưa đại nhân…
- … ( ký ký) được. Mọi việc coi như đã ước định.
Đúng lúc ấy thì…..
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
- Chuyện gì, có chuyện gì vậy?
Huỳnh phong cùng mọi người có mặt ở đây nháo nhào chạy vào hậu viện. Chỉ thấy Huỳnh Chi cùng Huỳnh Lâm đang nằm chỏng vó giữa sân, trước mặt họ là một đôi nam nữ xinh đẹp tựa tiên giáng phàm, hai người này hoàn toàn khác xa với hai người mà bọn họ bắt về.
Nguyên lai mọi chuyện là thế này:
Huyết Nguyệt cùng Lạc Hoa đang chật vật chống đỡ sự “phục vụ” nhiệt tình của đôi cẩu nam nữ thì nghe tiếng Lạc Lạc cùng Yên Phong kêu trên mái nhà. Biết mọi chuyện đã xong xuôi, Huyết Nguyệt lẩm bẩm đọc thật chú…
- Hé hé, mỹ nhân, nàng là của ta. ( hôn tới tấp + xé quần áo). Hả? cái gì đây? Sao lại không có ***???
- ( cười khẩy) vì ta là nam nhân a.
- Ngươi? Không thể nào. Ngươi… ( chưa nói xong đã bị đạp một cước bay ra ngoài sân)
Phòng bên cạnh…
- Á. Nữ nhân? Người là ai? Sao lại như vậy? dây trói của ta, sao ngươi lại thoát được.
- Huỳnh Chi, Huỳnh phi đáng kính. Nàng không nhận ra ta sao?
- Ngươi, ngươi là ai?
- Haiz, Huỳnh phi nương nương sao mà nhanh quên thế nhỉ? Ta tên Tiêu Lạc Hy, ngươi nhớ chứ? ( ánh mắt cực kỳ nguy hiểm).
- Ngươi… ngươi chính là phế hậu? không thể nào. Ngươi vẫn chưa ૮ɦếƭ?
- Nhận ra rồi sao? Đáng tiếc ngươi không sống được bao lâu nữa. ( nói rồi tiến đến đánh Huỳnh Chi)
- Muốn giết ta? Nằm mơ.
Nói rồi ả ta tiếp chưởng của Lạc Hy. Từng chiêu nàng ta đánh ra âm độc vô cùng, toàn nhằm vào những điểm chí mạng mà đánh tới.
- Nguyên lai là Âm ma công thất truyền. Thảo này ngươi lại cần đàn ông đến vậy. Có điều ngươi không phải là đối thủ của ta.
Nói rồi Lạc Hy sử dụng Hồng Băng ( chính là chiêu hoa hồng mà nàng ý dùng trong đại hội võ lâm ý). Chỉ thấy Huỳnh Chi hét lên đau đớn rồi cũng bị bật ra ngoài cửa nằm cạnh ca ca của ả.
Lạc Hoa bây giờ cũng biến trở lại thành Vương Thiên Lãnh, nàng cũng trở về là Lạc Hy.
- Tuần phủ đại nhân tới…
Người được gọi là tuần phủ đại nhân chính là Trương Lĩnh, Tuần phủ Lương Châu.
- Tham kiến tuần phủ đại nhân. Không biết đại nhân tới không kịp đón tiếp, mong đại nhân lượng thứ.
Huỳnh Phong một thân mồ hôi hột, hắn âm thầm kêu không hay. Trương Lĩnh chỉ liếc nhìn Huynh Phong bằng ánh mắt khinh bỉ rồi bước tới trước Thiên Lãnh.
- Thần, Trương lĩnh, tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương. Thần chậm trễ không kịp cứu giá, khiến hoàng thượng cùng nương nương phải chịu sợ hãi. Thần tội thật đáng muôn ૮ɦếƭ.
- Miễn lễ. ái khanh không cần tự trách. Hãy mau lôi ba phụ tử Huynh Phong vào công đường, kêu gọi mọi người trong thành đến xem xử tội chúng.
- Thần tuân lệnh.
Thì ra Trường Khanh cùng Hoa Nhi đã cấp tốc lên dường tới Lương Châu thành mang mệnh lệnh của Thiên Lãnh tới cho Trương Lĩnh. Trên đường cấp tốc đến Giang Khê, bọn họ đã kịp tường thuật chi tiết sự tình cũng như kế hoạch của Huyết Nguyệt.
Lúc này, trên đường phố…
- Này này, ngươi biết gì chưa? Hai người hôm nay bị bắt đi chính là Hoàng thượng cùng hoàng hậu cải trang vi hành đó. Bây giờ Người đang xử tội cha con Huỳnh Phong trên công đường đấy. Mau mau đi xem thôi.
- Thật sao? Mau mau đi thôi.
Thế là người dân cả huyện vứt bỏ công việc đang làm tới công đường xem xử án. Vì công đường quá chật nên Vương Thiên Lãnh lệnh đem cha con Huỳnh Phong ra trước cửa Huỳnh phủ. Thấy mọi việc đã ổn thoả, hắn ra lệnh:
- Trương Lĩnh, bắt đầu xử án được rồi.
- Vâng. Huỳnh Phong, thân là trọng quan của triều đình lại dung túng cho con cái làm bậy, nhận hối lộ đút lót, lại lừa gạt thương nhân ép họ giao khế ước nhà đất, bưng bít sự thật, dối trên lừa dưới. Ngươi có nhận tội hay không?
- Thần thật không hề phạm phải những tội danh mà ngài vừa nêu ra. Mong đại nhân minh xét ( vẫn còn cứng mồm).
- Ngươi vẫn còn cãi. Ngươi đâu. Mau đọc to thư từ cấu kết với gian thương cùng những thống kê chi tiêu hàng ngày của Huỳnh phủ cho ta. Đem những thứ đã lục xét được ra đây để mọi người chứng kiến.
- Vâng. ….
Từng thứ được đọc lên, trong đó có khế ước nhà đất, thư giao kết với thương nhân,… Huỳnh Phong vã mồ hôi như tắm, mặt xanh mét.
- Huỳnh Phong, ngươi còn gì để chối.
- Thần xin nhận tội.
- Quan tri huyện Giang Khê tâm địa bất chính, cấu kết gian thương, đảo lộn trắng đen hại lê dân bá tính. Tuy nhiên, đã biết hối lối đem tất cả gia sản giao lại cho triều đình mở kho cứu tế cùng trả lại ruộng đất cho các hộ bị lừa gạt nên bị cách chức quan, giáng xuống làm thường dân.
Huỳnh Phong ngớ người. Hắn giao lại gia sản cho triều đình bao giờ. Hắn chợt nhìn lại đôi phu phụ đang đứng cạnh Hoàng thượng cùng hoàng hậu kia. Sao họ lại được phép đứng đó.
Giật mình, hắn liền lấy tờ giấy khế ước nhà đất giấu trong *** áo ra xem thì chỉ thấy có hình vẽ đầu heo cùng dòng chữ : “ Cẩu quan, ngươi chính là ngu như một con heo, bị ta lừa mà không biết, ha ha ha” ( ta cá đây là tác phẩm của Tú Bình).
Huỳnh Phong cả đời gian manh chuyên bày mưu hại người khác nay lại bị người hãm hại lại. Vì uất quá, hắn ngay lập tức hộc máu mà ૮ɦếƭ.
- Cha, cha…
- Huỳnh Chi, Huỳnh Lâm. Các ngươi cậy quyền thế bắt người trong huyện để thoả mãn ***, ђàภђ ђạ lê dân bá tánh, khiến cho bao nhiêu tài nữ tài nam chịu nhục mà ૮ɦếƭ, hôm nay lại còn dám kinh động đến thánh thượng. Các ngươi có chịu nhận tội không?
- Hoàng thượng tha mạng, ô ô, hoàng thượng tha mạng…
- Hoàng thượng, người xem bọn chúng xử như thế nào.
Vương Thiên Lãnh liếc nhìn Lạc Hy. nàng quay sang hỏi Tú Bình:
- Bình, cái đó có mang theo không?
- Cái gì cơ?
- Thì cái gọi là Đoạn Nhục Xuân cậu chế ra, nhưng bị gia gia cấm sử dụng ấy. Mang theo không?
- Có chứ. Lúc nào cũng mang theo, đây nè.
- Đưa tớ… Bà con. Hôm nay ta dùng thân phận hoàng hậu để thay bà con trút hết những oan tình cùng sợ hãi lên những kẻ đã gây tội với mọi người. Bọn chúng dâm loạn, khiến cho nhiều nam thanh nữ tú ૮ɦếƭ oan uổng, lại chịu nhục nhã muôn đời. Hôm nay, ta sẽ để chúng ૮ɦếƭ trong Nhục dc của chính mình.
Nói đoạn nàng đổ thuốc một nửa vào miệng Huỳnh Lâm, một nửa vào Huỳnh Chi, rồi đem nhốt chúng vào một cái cũi.
Chỉ thấy chúng điên cuồng xé áo quần nhau rồi lao vào nhau *** như những con thú. Trong cơn dâm loạn ấy, chúng kêu la thảm thiết giống như heo bị chọc tiết vậy. Chưa đây 1 canh giờ, cả 2 bọn chúng xác thịt rữa ra rồi ૮ɦếƭ. Mọi người thấy vậy thì thoả mãn vô cùng. Họ vừa kính sợ vừa nể phục vị hoàng hậu này lắm.( TB: thuốc của ta, sao không nể phục ta? Tg: thế tỷ có nghĩ ra được hình thức Tra t** dã man thế không? TB: không. Tg: thế thì đúng rồi, kêu ca gì nữa). Riêng về phần Lưu Thần, hắn khều khều Tú Bình:
- Nè, cái đó là độc dược gì vậy? ta không hiểu lắm.
- Đó là Đoạn Nhục Xuân, là Xuân dc do ta đặc chế. Loại này chỉ dùng để Tra t** thôi bởi khi uống nó, người ta sẽ *** thoả mãn ***, thế nhưng khi *** lại cảm thấy *** đau đớn như bị người ta róc từng miếng, từng miếng vậy. Không đầy một canh giờ, *** cùng *** sẽ bị thối rữa mà ૮ɦếƭ, đau đớn đến khôn cùng.
- Thật lợi hại vậy sao? ( ánh mắt sùng bái)
- Ngươi muốn thử không? ( ánh mắt gian tà)
- Không có, nương tử yêu dấu. Nàng nỡ lòng nào làm thế, phải không? ( đấm đấm, P0'p P0'p vai cho Tú Bình).
- .. ( vênh mặt).. coi như ngươi biết điều.
Lạc Hy nhìn đống bầy nhầy trong cũi, lạnh lùng:
- Huỳnh Chi, thù cũ, nợ mới, ta trả hết cho ngươi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc