Huyền Vũ Dạ Nguyệt - Chương 80

Tác giả: Tiểu Mạc Tử

Ngoại Truyện: Chút Ít Chuyện Cũ

Chi nhất, Hoàng Bá Hạo Minh khi sinh ra đã rất yếu ớt, thường hay mắc bệnh, còn ở chi hai, vì sao Hoàng Bá Hạo Minh lại khỏe mạnh, tất cả là do từ nhỏ y đã rất chăm chỉ luyện tập võ công, có nội công hộ thể, nên thân thể từ từ biến chuyển.
Năm Hoàng Bá Dạ Mỵ – nữ hài thứ hai của Hoàng Bá Thuần lên năm tuổi.
“Choang” tiếng bình bông vỡ kéo theo tiếng khóc của một nữ hài.
Hoàng Bá Thuần là người tới hiện trường đầu tiên “Thiên a, Mỵ nhi” hắn hoảng hốt, vội ôm con ra khỏi mặt đất.
Khi đang khom người, chân hắn không cẩn thận giẫm phải mảnh vụn của bình bông, làm cho máu liền ứa ra “Đáng ૮ɦếƭ” hắn hống lên, đứa bé trên tay hắn cũng ô ô khóc, một là do tay bị chảy máu, hai là cảm thấy mình có lỗi.
“Thiên, tiểu thơ, đại thiếu gia” một nữ nha hoàn vừa đi vào cũng hoảng sợ “Đi tìm đại phu, mau, à, trước khi đi, bưng thau nước lại được đây”
Bưng thau nước vào, Hoàng Bá Thuần tỉ mỉ lau vết thương cho tiểu bảo bối của mình, sau đó lại lau vết thương dưới chân mình, và bỏ khăn vào thau nước lại.
Muốn vắt khăn thì lúc này hắn mới kinh hách lên, không chờ đại phu đến, hắn giao Hoàng Bá Dạ Mỵ cho nha hoàn bên cạnh “Nhớ chăm sóc tiểu thơ”.
“Ân”
Tới giờ ăn cơm hắn cũng chưa về, vì giận, nên Huyền Vũ Dạ Nguyệt đã không thèm ăn nữa, quyết về phòng ngủ.
“Kẽo kẹt” vừa thấy cửa mở ra, mắt Huyền Vũ Dạ Nguyệt không tự chủ híp lại, sau đó nhắm nghiền mắt lại, quyết không thèm quan tâm cái nam nhân hoa tâm kia.
“Nàng chưa ngủ?” vừa cởi bỏ hài ra, Hoàng Bá Thuần nhẹ nhàng hỏi.
Chỉ thấy người trên gường lạnh lùng đắp chăn qua đầu, không trả lời.
Hắn cười thầm, nàng lại nghĩ hắn tới là để trăng hoa rồi, khi nãy hắn về, hắn nghe tiểu đệ nói: “Mùi dấm rất chua, xem ra đêm nay đại ca không thể ngủ trên gường được rồi”
Hắn có kém cỏi như lời tiểu đệ hắn nói không?
Đương nhiên là không!
“Nguyệt nhi, chớ sinh khí, ta tới Di Hồng Lâu là để làm đại sự” vừa nghe được lời nói này, nàng vội mở miệng châm biếm “Với hoa nữ tử sao?”
Hôn nhân qua đi ba năm, tưởng chừng hắn rất chung thủy, nào ngờ, đến bây giờ liền lộ ra đuôi, ngựa quen đường cũ.
“Nguyệt nhi, nàng thật đã nghi oan ta!”
“Hừ” đáp trả lại hắn là cái hừ lạnh, Hoàng Bá Thuần vội minh oan “Ta sở dĩ nán lại lâu là chờ kết quả của việc năm xưa, nàng tới Di Hồng Lâu….”
“Sao, chàng muốn bắt bẻ ta?” nàng không ngờ hắn lại vô lại như vậy, cãi không lại, liền đem chuyện này ra uy hiếp nàng, hỏi tội nàng.
“Ta chính là nam nhân khi đó”
“Ta biết ta không trong…cái gì cơ” vốn dĩ một bụng tràn đầy bất mãn, khi nghe đến câu nói kia, nàng lập tức bật dậy, hét.
“Ta nói, nam nhân cường bạo nàng năm ấy, chính là ta” nói xong, hắn liền cụp mi xuống.
Nàng miệng chữ A, mồm chữ O.
Kéo nàng lại gần mình, hắn âm thầm giải thích “Mặc dù năm đó, nàng mất đi ba năm, cũng chính ngày đó, là ngày nàng mất, nên ta đến Di Hồng Lâu giải sầu, trong lúc R*ợ*u vào quẫn trí, liền…liền…” tóm lại một vật gì đó để phát tiết, nhưng câu sau hắn thật không dám nói ra.
“Chàng…chàng đừng tưởng rằng đưa lại một lý do nào đó, ta sẽ tha thứ cho chàng” nguyên do khiến nàng nhớ không được mặt của hung thủ, chính là nàng cũng say, nên loạn tính.
“Không, Nguyệt nhi ta nói thật, bằng chứng là, máu của ta cùng Mỵ nhi hòa chung lại với nhau được, Mỵ nhi là con gái của ta” sáng nay, khi thấy được thau nước màu đỏ, máu hòa tan vào nhau thì hắn rất hoảng sợ.
Sau đó ba chân bốn cẳng đi tới Di Hồng Lâu để tìm ra ngọ ngành, chính vì năm đó, hắn uống rất say, nên Thẫm Hồng nhớ rất rõ, vả lại, mỗi khách nhân tới đây, đều có ghi lại tên.
“Có phải năm đó nàng đi trăng hoa, lấy tên là Tần công tử” câu nói của hắn khiến nàng có chút kinh hách, ngẫm lại “Phải” nàng luôn lấy mỗi họ Tần sau khi cải nam trang.
“Vậy thì đúng rồi, vả lại Thẫm Hồng có phác lại bức họa của nàng khi đó” từ vạt áo móc ra một bức họa, chính vì đã từng nhìn thấy nàng cải nam trang, nên vừa nhìn vào đã nhận ra.
Thẫm Hồng nói: vốn dĩ, nàng cũng không nhớ ra đâu, nhưng là vì vị Tần công tử đã đem theo cái ván gỗ rất kỳ lạ, trượt tới trượt lui trước Di Hồng Lâu, mà nghệ thuật trượt rất cao siêu, khiến cho mọi người không ngừng tán thưởng, khuôn mặt lại thanh tú, nên Thẫm Hồng nhớ rất rõ.
“Chàng” răng kêu ken két, Hoàng Bá Thuần thở dài “Nha, năm đó, hai ta đều sai, nàng không thể đem hết mọi tội đổ lên người ta” đúng là nói cũng ૮ɦếƭ, không nói cũng ૮ɦếƭ, vậy hắn thà ૮ɦếƭ thanh thanh bạch bạch.
“Chàng còn dám nói” phản ứng kế tiếp khiến cho Hoàng Bá Thuần cũng phải đứng im 5s “Ô…ô….ô…” ngã vào lòng hắn, nàng khóc lên.
“Tiểu thê tử” ôm chặt nàng, thấy nàng khóc như vậy, hắn cũng thay nàng đau xót.
“Chàng hư hỏng, chàng xấu xa” đánh nhẹ vào hõm vai hắn, nàng sụt sùi khóc.
“Tiểu thê tử, ta biết, ta biết” xoa xoa lấy lưng nàng, giúp nàng thông khí, hắn nhận tội, hắn sai, hắn quấy, hắn biết, năm đó, chắc hẳn nàng đã chịu rất nhiều sợ hãi, tổn thương.
Bằng chứng là khi hỏi nàng, vì sao không nhận hắn, thì nàng chỉ biết khóc, vì nàng cảm thấy có lỗi với hắn, hắn quả đáng ૮ɦếƭ.
Nhẹ nhàng dỗ nàng “Tiểu thê tử, ân, ngoan, không khóc, được không?”
“Nếu khi đó….không phải là ta, mà là nữ nhân khác, chàng nói, chàng nói xem…ô…ô…ô…” lúc đó, nàng không biết phải làm sao, khi nữ nhân khác có mang cốt nhục của hắn.
“Không có khả năng” hắn thẳng thắn nói
Nàng nấc lên, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai nàng “Bởi vì ở trên gường với nữ nhân khác, ta luôn rất tỉnh táo”
Nha, cái này hắn không nói dối đâu, nếu không, cả Hoàng Bá phủ cũng tràn ngập tiếng khóc của trẻ con rồi!
“Chàng” mặt nàng đỏ lên, mắt vì khóc mà ngấn lệ, hàng mi dài ướt đẫm, môi vì bị chính mình ђàภђ ђạ, trở nên sưng tấy lên đôi chút, còn có dấu răng, đúng là hấp dẫn tầm mắt của hắn.
Thấy được ánh mặt cực nóng bỏng của hắn, nàng biết hắn đang muốn gì, vì vậy, vội nhảy xuống gường “Ta đói, vì chờ chàng mà ta đã…á”
Chưa nói hết một câu, hắn đã ôm nàng lên gường, tước đoạt đi toàn bộ tiếng của nàng.
“Ta cũng đói, nhưng là ta chắc rằng, nàng sẽ no” nói xong, hắn cười tà mị, mau chóng Th** y của cả hai người.
Bắt nàng ngồi trên người hắn “Trước hết, nàng muốn no, hãy yêu thương nó” nói xong, vật *** hắn ngẩng cao đầu.
Nàng bĩu môi “Chàng”
“Ngoan” mặc dù có chút không đồng tình, nhưng là nàng vẫn dịch dịch xuống, *** chà xát cơ bụng của hắn, sau đó cố tình lướt qua nơi mẫn cảm của hắn “Đáng ૮ɦếƭ” hắn rầm nhẹ, nàng cố ý chơi xấu hắn.
Nàng meo meo cười, sau đó cầm lấy *** của hắn, miệng nhỏ nhắn ngậm lấy, lưỡi phấn hồng vờn quanh một vòng quanh đỉnh.
“A” hắn rên lên, tràn đầy H**g phấn, trải qua ba năm dạy dỗ của hắn, nàng đã trở nên thành thục trong việc này, nàng chính là yêu nữ hại người, miệng của nàng ẩm ướt nóng bỏng không thua gì *** của nàng, làm cho hắn muốn phát điên lên.
Tay không tự chủ đi lên đi xuống, nhẹ nhàng mà có lực vuốt ve binh khí của hắn “A” khiến hắn lập tức thở gấp, lưỡi nàng vẫn chơi đùa quang đỉnh của hắn.
Không lâu sau, gậy nóng bỏng của hắn phình to ra, gân xanh hiện lên, vừa nóng, lại cứng, trong phòng chỉ còn lại tiếng hắn ***, cùng âm thành tục tằng.
Sau khi phóng thích hết mầm móng của mình trong miệng ẩm ướt, nóng bỏng của nàng.
“A, thật lợi hại” trải qua cao trào một lần, hắn nằm bệch xuống, ***, khen ngợi nàng, sau đó lại đè nàng Dưới *** một cách nhanh chóng “Bé ngoan sẽ có thưởng”
Dứt lời, thắt lưng một động đã đi sâu vào ***, chạm vào hoa tâm “A” không tử chủ rên lên, tuyết đồn theo đó cũng nâng lên, chân kẹp chặt lấy thắt lưng hắn, hùa theo của hắn.
Cảm nhận hoa tâm gắt gao siết chặt hắn, hắn phát điên, lập tức rút ra, rồi ấn vào thật mạnh “A” chân càng kẹp chặt lấy hắn, lắc lắc ௱ô**, nàng phát ra thanh âm phóng đãng “Hảo tuyệt, ân”
Bên trong nàng vừa nóng, lại trơn và mịm, hấp lấy hắn, khiến hắn dục tiên dục tử, thấy nàng đã thích ứng, hắn liền tăng tốc độ ma sát, xuyên xỏ qua ***.
Yêu dịch giảo ra không ít, phát ra thanh âm khiến người ta nghe vào cũng phải đỏ tía tai.
Hai tay cầm chặt eo mảnh khảng của nàng, hắn ghì sát vào trong, hung hăng rời đi, lại mạnh bao cắm vào “A”
Nàng yêu kiều rên lên, cảm nhận của hắn vừa to lại dài, khiến nàng mất cả hồn vía.
Hắn bắt đầu di chuyển nhanh lại “A…a….a…” miệng không khỏi dật ra lời phóng đãng
Cảm nhận quá nhiều niềm vui khiến *** nàng run rẩy “A…ư…”
Biết nàng sắp cao trào, hắn rầm nhẹ “Chờ…a…” một cú thúc đẩy cuối cùng, hắn rên lên, lập tức rút ra, bạch dịch nóng ẩm theo đó phun trào ở cái bụng nhỏ nhắn của nàng.
“Ư” nàng thở dốc ở bên gường, miệng nhỏ nhắn không khỏi vang lên lời mị hoặc nhân tâm, đôi mắt sương mù mê loạn, đôi môi nhỏ nhắn khép ra đóng lại, má anh đào ửng hồng, khiến người ta muốn cắn một ngụm.
Vốn là qua cao trào, hắn sẽ ôm nàng cùng ngủ, nhưng nhìn được nàng kích tình, diễm sắc động nhân như vậy, hắn làm sao mà không khỏi nâng lên *** vừa dứt đi của mình chứ.
Tay to lớn cầm chặt eo nàng, *** giữa chân ngang hiên đứng thẳng, ma sát nhẹ huyệt khẩu.
“Không, ta không chịu được nữa” nàng khước từ đi sự yêu thương điên cuồng của hắn, nhưng nơi riêng tư không tự chủ co rút lại, hoa dịch trào ra.
Nhìn thấy cánh hoa run rẩy, có chút ửng đỏ, lại phiếm lên một màn mỏng thủy quang, quả thật càng khiến cho nam nhân muốn lập tức động dục.
“Nàng được mà” nói xong, của hắn đẩy đù* đi trùng trùng điệp điệp, tiến sau vào ***.
“A, không” nàng nức nở khóc, nơi mẫn cảm vừa trải qua cao trào, cảm thấy đau râm ran, chua xót, nhưng là khi hắn đi vào, nàng lại cảm thấy dễ chịu, miệng phấn nộn ngâm lên “Ân”
“Thấy chưa, nàng có thể” thấy nàng đã mị người, dụ hoặc như vậy, hắn lập tức kéo bóng dáng nàng lên.
Lưng dựa vào vách gường gỗ, đặt nàng ngồi trên người hắn, từ khi di chuyển, của hắn vẫn không rời nơi **** kia, mà ở tư thế này, khiến cho hắn càng đi sâu vào nàng, nàng than nhẹ, mắt ௱ô** lung “Ư”
“Ngoan, muốn, thì động đi” nhẹ nhàng chỉ dẫn cho nàng, nghe lời, nàng liền ôm chặt lấy hắn, ௱ô** nhỏ nhắn liền đi lên, đi xuống.
Thủy huyệt tiết ra không ít dâm dịch, đem *** hai người ướt đẫm một mảnh, ngồi trên người hắn, nàng không nhẹ nhàng di chuyển “Ưm…a….”
Hai tay bắt lấy ***, nhẹ nhàng vuốt ve, *** ra nhiều loại hình dạng, thấy hắn vuốt ve, nàng liền cong người lên, hưởng ứng sự vuốt ve của hắn.
“Thực ngoan” vuốt ve ௱ô** nàng, miệng hắn ngậm lấy một nhũ miên của nàng, chậm rãi ***, *** cũng chậm rãi hưởng thụ thư sướng ***.
Tiếng nam nữ ngâm nga, thở dốc, thanh âm phóng đãng, tục tiểu không ngừng vang lên.
Thấy nàng mất sức, hắn liền giúp nàng một tay, đẩy nhẹ nàng xuống, mở rộng hai chân nàng ra, ra sức trừu cằm vào “A” nàng hô nhẹ, sau đó lại thoải mái cảm thụ.
Không đi vào sâu, hắn sẽ không ra, mà động luật ngày càng tăng, không ngừng chạy nước rút bên trong nàng, mau chóng đem nàng lên thiên đường của ***, đêm đó, hắn như điên, không ngừng phát tiết ở trên người nàng.
Trong lúc mơ hồ, nhân lúc nàng còn trí thức hắn hỏi “Phải rồi, vì sao năm đó ở trận đại chiến, nàng lại hất bỏ ta ra” vốn dĩ hắn đã đem chuyện này quên đi, nhưng khi nhớ lại chuyện xưa kia, chỉ có chuyện này luôn là cái gai trong tâm hắn.
Nàng giật bắn mình, tim đập nhanh một nhịp, vì nàng đang nằm trên người hắn, cảm nhận được nhịp tim bất bình thường của nàng, hắn liền nheo mắt “Nàng còn có chuyện giấu ta?”
Nghe được thanh âm hờn giận, nàng cắn chặt môi “Chàng có tin trên đời này là có ma hay không?”
“Hoang đường” chính câu nói này của hắn, khiến cho nàng không sao mà nói tiếp.
“Vậy ý nàng nói, nàng là bị ma nhập?” mặc dù hắn vốn không tin chuyện quỷ thần, nhưng là nghĩ lại về cuộc chiến năm đó, nàng thay đổi tới độ, hắn không thể nhận ra nàng.
“Chàng sợ?” bị nàng hỏi lại thì hắn cười xòa lên “Nếu có con ma nữ nào đẹp như nàng, ta có ૮ɦếƭ cũng không tiếc”
“Chàng” trừng mắt hắn, nàng hữu khí vô lực, rồi nói “Thiếp vốn là linh hồn mượn xác, thiếp đến từ một thế giới khác, vì chủ nhân của thân thể này giao phó, nên thiếp ký sinh tại đây”
“Chủ nhân của thân thể này” hắn lập lại, sau đó mắt lóe sáng “Vậy ra ba năm về trước, người đẩy ta ra, là chân chính Huyền Vũ Dạ Nguyệt”
Nàng cắn môi, gật gật đầu “Vậy chàng có sợ thiếp?”
“Tiểu ngốc, ta vui mừng còn không kịp nữa là” nàng ngày thường cũng hung hăng lắm rồi, nghĩ lại ba năm về trước, người kia hành xử ngoan độc, hắn quả thật vô phúc tiếp thu.
Đang uống trà, thì chân chính Huyền Vũ Dạ Nguyệt lập tức hắc xì lên.
“Nếu thiếp nói, thiếp đồng tuổi với chàng, thì chàng có ghét thiếp” rất hên là nàng đồng tuổi hắn, nếu không xảy ra thảm cảnh “trâu già ngặm cỏ non” rồi.
“Hử?” cái này hắn quả thật to mắt, trong lòng nở hoa, vòng tay ôm lấy nàng “Ta yêu nàng còn không kịp” hắn luôn tự ti chính mình già hơn nàng, đến đây, hắn có thể ngon giấc.
Chỉ biết, đời này kiếp này, hắn mãi yêu nàng.
“Ừ” nàng nũng nịu nép vào lòng hắn, nàng nào biết chính hành động này đã gợi lên *** cho nam nhân phía dưới.
“Thêm một lần nha” giọng khàn khàn, hắn thở gấp.
“Chàng…đi ૮ɦếƭ đi” nói xong, nàng lập tức xuống gường, nhưng chân vừa chạm đất, cả người nàng liền bị “ai đó” tóm lên gường, cả hai liền tiếp tục chơi trò “nhào lộn” trên gường….
Trải qua sự cầu hoan quá độ, nàng đã nằm liệt gường hẳn 3 ngày, mới có thể rời gường, cũng dạy cho Hoàng Bá Thuần một bài học, tốt nhất không nên ăn quá nhanh, nếu không có thể sẽ hết thực phẩm, dẫn tới tình trạng nhịn đói dài dài…
Cũng vào mùa trung thu năm nay, nàng đã gặp lại một cố nhân.
“Tiểu Mỵ, đừng chạy nhanh quá, nương đuổi không kịp” nhìn bóng dáng nhỏ bé, lăng xăng của Hoàng Bá Dạ Mỵ chạy khắp chín con phố thì Huyền Vũ Dạ Nguyệt không khỏi lo lắng.
Khục, đính chính lại nàng lo lắng là phải chăng tuổi đã già, nên sức chịu đựng kém, vừa mới chạy hai ba con phố đã xỉu lên xỉu xuống?
Thật ra cũng không thể trách nàng, ai bảo nàng đi đâu cũng có người hầu hạ, căn bản không cần ***ng vào cái gì, cũng có cơm dâng tới miệng.
Đang ngừng lại ở vách tường ngoài hẻm thở dốc, sau khi ngước đầu lên, thì nàng hoảng hốt “Mỵ nhi”
Hoàng Bá Dạ Mỵ cầm ***g đèn, bóng dáng nhỏ bé chui rúc vào chỗ đông người, muốn chơi trò mèo vờn chuột với mẫu thân mình, nhưng khi xoay đầu lại mới phát hiện, mẫu thân thì không thấy, còn bản thân nàng thì đã lạc đường.
Vì chịu đựng không được nổi sợ hãi, Hoàng Bá Dạ Mỵ khóc rống lên, giữa phố đông người, ai cũng bị tiếng khóc của nàng thu hút, dẫn dụ không ít ánh nhìn tò mò, len lén nhìn vào nàng.
“Tiểu nha đầu, vì sao lại khóc?” giọng nam dịu dàng, trầm thấp dễ nghe vang lên, theo phản xạ, Hoàng Bá Dạ Mỵ liền ngẩng đầu lên.
“Cái này” vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Bá Dạ Mỵ, trên khuôn mặt nam nhân không tự chủ lộ ra chút kinh ngạc, lẫn tái nhợt.
“Thúc thúc, ngươi biết ta” hít mũi, Hoàng Bá Dạ Mỵ rưng rưng đôi mắt hỏi.
Nam nhân thu lại sắc mặt tái nhợt, hai tay nâng nàng lên “Có một cố nhân của thúc thúc rất giống ngươi”
“Vậy thúc thúc thích nàng ta?” Hoàng Bá Dạ Mỵ rất an tâm cho người lạ không quen biết ôm ấp.
“Ngươi không sợ ta bắt cóc ngươi sao?” hỏi ngược lại, vì vấn đề này, hắn không muốn đáp.
“Phụ thân nói, những nam nhân mặc mày xấu xí, tục tằng, ăn mặc rách rưới, mới cần phải tránh xa” rồi sau đó chớp chớp mắt, vờ ngây thơ “Còn thúc thì hảo soái ca!”
Nói xong câu này, nam nhân không thể kìm chế, cười khanh khách lên “Tiểu sắc nữ”
Hoàng Bá Dạ Mỵ vội bác bỏ “Ngô, thúc thúc nói sai rồi, ta chẳng qua chỉ là thẳng thắn nhận xét thôi” còn lâu nàng mới thừa nhận là ‘tiểu sắc nữ’ trong lời nói của vị soái ca thúc thúc này.
Nếu chưa tiếp xúc qua, hắn không biết, nguyên lai, tiểu nữ của nàng cũng mỏ nhọn, lanh lợi như nàng.
“Mỵ nhi, Mỵ nhi” từ chốn đông người truyền tới thanh âm mềm mại pha chút muộn phiền của nữ nhân.
Nghe được mẫu thân gọi, Hoàng Bá Dạ Mỵ liền nhảy xuống từ người của nam nhân, rồi chạy theo tiếng gọi “Nương, nương”
Vừa gặp thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nữ nhi nhà mình, nàng hoan hỉ, nhưng rồi mạnh miệng tháu gắt “Tử Mỵ nhi, ngươi chạy đi đâu, làm cho a nương sợ muốn ૮ɦếƭ”
Mặt phụng phịu Hoàng Bá Dạ Mỵ, môi nhỏ nhắn trề trề, nàng ủy khuất nói “Là a nương bất lực thôi”
“Ngươi” thụ kích, nàng gương cao giọng.
“Đã lâu không gặp” vừa vặn một thanh âm nhẹ nhàng như cơn gió xuân thổi tới, đã thu hút được tầm mắt của Huyền Vũ Dạ Nguyệt.
Mặc dù nàng có hơi sửng sốt nhìn nam nhân hiện tại, ăn mặc như nho sinh, dáng vẻ nhu nhược, khuôn mặt ngọc, đôi mắt nhu thuần, nàng làm sao không nhận ra đây là ai cơ chứ.
Mộ Dung Vô Nhai, là hắn!
Hồi lâu, nàng nở lên nụ cười mềm mại “Công tử, người đã nhận nhầm người”
Mùa trung thu năm đó, vĩnh viễn khắc sâu vào lòng của Mộ Dung Vô Nhai, mãi mãi không quen được hình ảnh của nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc