Huyền Vũ Dạ Nguyệt - Chương 67

Tác giả: Tiểu Mạc Tử

Sàm Sỡ Phụ Nữ Trung Niên
Sau khi ngủ đủ giấc, việc đầu tiên mà Liễu Thiên Nguyệt làm chính là thực hiện lời hứa của mình, chữa trị cho Hoàng Bá lão gia.
Đặt tay ông về lại trước bụng mình, mím chặt môi, hồi lâu, ta nói “Việc này, để ta về tra lại sách y đã”
Mặt của Hoàng Bá Thuần cùng Hoàng Bá Thuật hiện lên vài hắc tuyến….
“Ta nói này, không phải ta bất lực, chỉ là lâu quá chưa lao động, có chút mệt mỏi, ngươi cũng nên thông cảm cho bà lão này chứ nhỉ?” liếc xéo hai người, ta thu dọn đồ nghề nói, dám nghi ngờ ta, đồ không biết điều!
“Vậy có cách trị?” bạc môi khạc ra một câu, Liễu Thiên Nguyệt thở dài, nói “Không tin thì đừng dùng”
Trước khi bước ra cửa, ta nhớ lại một việc gì đó, rồi hướng tới họ nói thêm “Hoặc là có một chuyện gì hoan hỉ, kích thích được não bộ của Hoàng Bá lão gia, nếu không, dù có tiên nhân hạ phàm đi chăng nữa, cũng chịu trói”
Một tiếng thở dài, Hoàng Bá Thuần nhìn lại phụ thân của mình, vốn dĩ ông rất khỏe mạnh, vậy mà giờ đây…lại bị hắn hại tới như vậy, ngồi tại mép gường, nắm lấy tay ông “Có phải hài nhi đã sai, đã sai rồi không…”
Vì trả thù cho Nguyệt nhi, hắn đã bất chấp tất cả, làm một bất hiếu nhi tử, lãnh tâm mà đối với ông, nên ông mới bị biến dạng như vậy.
Một bàn tay đặt lên vai hắn “Hãy nói cho phụ thân nghe, vì sao huynh đã biến trở thành như vậy, có lẽ vì điều này, sẽ kích thích được phụ thân?”
Hoàng Bá Thuần không nói, chỉ âm thầm liếc nhìn nam nhân trung niên trên gường.
…..
Tại hoàng cung, trong ngự thiện phòng.
“Khải bẩm Hoàng Thượng, Lý công công diện kiến”
Nam tử dừng lại động tác “Truyền”, từ cánh cửa của ngoại điện liền vang lên tiếng bước chân của Lý công công.
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế, Tứ vương gia vạn phúc” Lý công công đầu cúi thấp, mắt nhìn xuống mặt đất, quỳ rạp xuống mặt đấy, khan giọng cung kính nói.
“Bình thân” yết hầu lên xuống, Lý công công liền ngước mặt lên nhìn nam tử toàn thân màu vàng trước mặt, иgự¢ thêu con rồng uy mãnh, liền nói “Khải bẩm, có thư của quận chúa”
Tứ vương gia vốn đang chăm chỉ cúi đầu ăn nhồm nhoàm, liền ngoái đầu lên, hai mắt sáng trưng như lượm được của quý, liền ‘vô phép vô thiên’ đẩy ghế ra, vọt tới sau lưng của ‘thiên tử’
Khẽ lắc đầu “Lui xuống đi”
“Ân” Lý công công liền lui xuống.
Giật lấy bức thư trong tay, giọng ai oán “Con quỷ này, cuối cùng cũng chịu bước chân vào kinh thành rồi sao?”
“Đệ không thể chừa cho hoàng huynh chút mặt mũi nào sao” mắt đẹp híp lại khó lường, giọng băng lãnh vang lên.
Mày khẽ chau lại, miệng chu chu ra, Tứ vương gia –Thần Vũ Phong liền mếu máo miệng “Huynh bắt nạn ta?”
Day day huyệt thái dương, Thần Vũ Hiên thanh minh “Con mắt nào của đệ thấy hoàng huynh ức Hi*p đệ?” chẳng lẽ y cảm thấy hắn đối xử chưa đủ ‘tốt’ với y sao?
“Mắt trái cùng mắt phải” Thần Vũ Phong chớp chớp đôi mắt, ngây thơ vô số tội đáp, khiến cho ‘thiên tử’ không biết phải nói làm sao.
“Lão thiên đã bất công với đệ, nay cả huynh cũng ức Hi*p đệ sao” một bộ mặt bi thảm được trưng ra khiến cho ‘thiên tử’ dở khóc dở cười.
“Hảo, liền chiều ý đệ, muốn gì tùy đệ” hắn chỉ biết gương cờ trắng đầu hàng, lười tranh cãi với hạng người không nói lý.
Thần Vũ Phong liền trở lại sắc thái sáng lạn, vui vẻ cầm chặt bả vai của ‘hoàng huynh’ mình mà lay mạnh “Biết mỗi huynh tốt với đệ”
Không ngại hôn nụ hôn nhẹ trên trán của Thần Vũ Hiên, liền tung tăng ra đi.
“Oẹ” sau khi tiểu đệ ra đi thì Thần Vũ Hiên liền chịu không được cái xốc mạnh liên tiếp của y, liền ‘ói’ hết buổi ăn vừa mới được đắp vào bụng.
….
Nàng đã bế quan tận hai ngày, cũng không bước chân ra cửa, việc ăn uống đều đương nhờ ở hai nha hoàn.
“Chủ nhân, mau nghỉ ngơi, uống hớp trà sâm” vừa đẩy cửa vào, Tố Lạc Hiểu đau lòng nói, nhìn chủ nhân ngày đêm đọc sách y đến quên ăn, quên ngủ, thì Tố Lạc Hiểu không khỏi cảm thấy đau lòng.
Buông y thư ra, Liễu Thiên Nguyệt xoa xoa huyệt thái dương, hai ngón tay lần lượt lướt nhẹ qua bầu mắt, như muốn xóa tan đi sự buồn ngủ.
Sau đó hớp một ngụm trà sâm để điều dưỡng lại, lúc này Tố Lạc Hiểu mới nói “Chủ nhân, kỳ thật bệnh trạng của Hoàng Bá lão gia các đại phu có tiếng tại tứ phương đều phải đầu hàng, chủ nhân không nên hao tâm tổn lực vào chuyện đâu không”
Nở lên nụ cười mỏng không thể mỏng hơn “Cám ơn ngươi đã quan tâm ta, nhưng là ta đã hứa với hắn, không thể thất hứa được, vả lại ta phải mau chóng trị hết bệnh cho phụ thân hắn, có vậy, ta mới có thể mau chóng rời khỏi đây” khi nói xong, không hiểu vì sao, tim ta lại co quắp lại, rất đau rất đau…
“Thật sự?” Tố Lạc Hiểu ngờ vực, hỏi.
“Thật sự!” mắt híp lại như tân nguyệt, ta đưa ra đáp án cuối cùng, rồi lẩn tránh đi ánh mắt dò xét của Tố Lạc Hiểu, liền chúi đầu vào sách.
Tố Lạc Hiểu thầm than, rồi đem chén ra ngoài, trước khi đi, liếc nhìn vào người bên trong, rồi thở dài, sau đó khép lại cửa.
Thấy cửa đóng lại, thì Liễu Thiên Nguyệt mới dám thở mạnh, hy vọng nha đầu kia không tinh mắt tới vậy….
Nói tới đây ta lại trầm ngâm, khuôn mặt hiện lên một tia u sầu, vươn tay lên, cổ tay tích tụ lại đạo lực vừa phải.
“Bốp” thanh âm giòn tan từ phòng vang lên.
Năm ngón tay in hằn trên má trắng nõn, ta cắn môi, nhịn không nổi, rên lên “A, ૮ɦếƭ tiệt”
Không ngờ đau như vậy!
Thật ngu, còn nhiều cách khiến mình thanh tỉnh, đâu nhất thiết phải tự làm thương mình như vậy? Ách, Khả Tâm Nguyệt, mày thật ngu!
Vì tự nhốt mình trong phòng hai ngày, nên ngày ít nhiều gì cũng rất phiền não, một là chuyện của Hoàng Bá đại lão gia, hai là muốn tránh mặt hắn, khoan đã, có phải ta đã đảo ngược lại?
“….”
“Aiz” ta lắc đầu than thở, dọc theo hành lang, khi đi ngang qua một nơi, bước chân ta không tự chủ dừng lại.
Uống tới ngà say, trời đất cũng không biết, hắn chỉ biết dúi thẳng mặt vào bàn đá, rồi tự lẩm bẩm một mình.
Chân bước nhẹ nhàng, khi tới gần, mới nghe rõ được hắn đang nói cái gì, tất cả chỉ vì bản năng tò mò của nàng….
Đang mơ màng, chóp mũi vươn đến một mùi hương quen thuộc, mày không tự giác cau lại.
Mày nhướn lên, ta cảm thấy có gì đó buồn cười, nguyên lai, khi uống say, hắn như một tiểu hài tử vậy, chỉ biết ôm bàn, nằm bẹp ra, thật tức cười.
Ta lại phát hiện ra với tư thế này, hắn rất đang yêu, càng khiến cho người ta cảm thấy thương yêu không ngớt…. “૮ɦếƭ tiệt” quỷ tha ma bắt ta đi, thấp rủa một câu, nếu ta mà ở đây thêm một phút giây nào nữa, ta nghĩ, ta sẽ nhào tới quyến rũ hắn…36 kế, tẩu là thượng sách.
Đã muộn, bóng dáng đảo đảo liền đẩy ta tới mép tường, bạc môi đã thi*p lên môi của ….
Mở to con mắt, nàng ngốc lăng ra, không thể tin nổi sự thật trước mặt, nàng bị sàm sỡ?
Mà người sàm sỡ nàng lại là hắn!
Nguyên lai ngay cả nữ nhân trung niên, hắn cũng không tha!
Mặc dù ta mới hai mươi, ba mươi, nhưng là…ta đang giả dạng nha? Không lý nào hắn không biết?
Mùi rượu xộc vào mũi, ta biết hắn đã say, tay liền đẩy hắn ra, nào ngờ hắn càng ôm chặt, cạy miệng ta ra, đầu lưỡi ẩm ướt như linh xà chui vào, quấn chặt lấy lưỡi thơm tho của ta, tận lực hút hết mật ngọt trong khoang miệng của ta.
Mắt của nàng chỉ có ngày một to ra, ước chừng, tròng mắt cũng muốn rớt ra, nàng muốn phản kháng, liều mình giãy giụa, nhưng là kháng cự vô lực, hơi thở của hắn tràn đầy trong mũi, miệng của nàng, khiến nàng cũng say theo hắn.
Đã từ rất lâu, rất lâu, không ai hôn nàng như vậy….theo bản năng tìm tòi, nàng liền ôm lấy hắn, đáp lại nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt của hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc