Huyền Vũ Dạ Nguyệt - Chương 10

Tác giả: Tiểu Mạc Tử

Hảo Bằng Hữu
Kinh thành lại xôn xao nhốn nháo lên một trận, nào là là chỉ xuất hiện sau một đêm liền mai danh ẩn tích, khiến cho không ít các đại gia, thương buôn nhớ nhung giọng hát thánh thót của nàng ta, nếu mời được nàng ta xuất hiện thì bỏ bao nhiêu tiền cũng không nuối tiếc.
Sau lần xuất hiện của nàng ta đã bị sập nay đã được sửa chữa và thu hút thêm nhiều lượng khách, họ đều mòn mỏi chờ mong một kỳ tích nào đó xuất hiện.
Chỉ cần diện kiến là biết được người đó chính là do cùng người dân bầu chọn, ngoài nàng ta ra không còn ai là xứng đáng với cái danh hiệu đó.
Kinh thành còn thổi lên thông tin hôm qua ‘Yến Huân’ đại hiệp đã tái xuất giang hồ liền ‘ghé thăm’ quan tham quan chuyên ức Hi*p bá tánh và thu thuế liên tục làm cho người dân khốn khổ, nay đã có ‘Yến Huân’ trả thù dùm họ, chẳng những thế mà còn đòi lại được số tiền bị đánh mất, thật là tạ ơn thiên tạ ơn đất, mà ‘Yến Huân’ đại hiệp cũng thu hoạch không kém chôm đi một trong 4 bảo vật quý hiếm của Bạch Ngọc gia là , nghe đồn chỉ cần trống nổi lên, thì người ta liền bị tiếng trống đó mị hoặc và nhảy múa điên cuồng như bị thôi miên.
Tại Trà Lâu Đệ Nhất quán đã chật cứng hết người, có một nam tử vận áo hắc bào, mắt hí, mặt xẹo đang ngồi nghe các vị đồng liêu ‘tam cô lục bà’
Hóa ra cây cầm của ta có lai lịch thật không nhỏ giống như của tỷ tỷ, ưm, tỷ phu ta thật là hào phóng, đào đâu ra cây ‘Sáo Bạch Ngọc Thủy Tinh’? Cũng phải, để mua được một nụ cười của mỹ nhân, mà cũng đán! Sinh thần tỷ tỷ tròn 18 tuổi ưm rất đáng chứ!
Bước khỏi tửu lâu, ta liền men theo con đường lên núi để thư giãn gân cốt, và rút kinh nghiệm lần trước cho dù giỏi tới đâu cũng không được tự phụ phải luyện tập thường xuyên, nếu không sẽ bị ‘lụt nghề’ nha.
Đến đây thì ta nhớ ra được, tiện ta rút tay ra cầm tấm ngọc bội có khắc chữ nguyên lai người hôm đó ta gặp là ‘Yến Huân’ sao? Aiz, thật có lỗi với ngươi, ta lại lấy chữ ‘Yến’ trêu ghẹo ngươi, thậm chí còn nhận định ngươi lấy đính vật định tình của ‘tiểu thê’ tương lai ngươi tặng cho ta
Vẫn nằm tại đó, vẫn là ngọn gió hôm đó thổi vi vu bên tai ta, bất chợt nghe thấy một hơi thở gần đây, nhếch mép ta cười mỉa “Quân tử không nên lén lén lút lút như vậy”
Một tên nam tử vận áo hắc bào vẫn che lấy mặt mặt, ta đã nhận ra hắn, nguyên lai là hắn, ta cười nhạt “Thì ra là ‘Yến Huân’ – Yến đại hiệp”
Nhăn đôi mày rậm của mình, hắn nói “Ngươi đã biết mặt ta, ta phải Gi*t ૮ɦếƭ ngươi”
“Ngươi tin tưởng ngươi có khả năng đó?” dù thế nhưng ta vẫn lộ ra phong thái ung dung, dõng dạc, tựa như rất tiêu sái
Hắn trầm ngâm không nói, ta liền cười khanh khách lên nói “Vì sao tiểu tử nhà ngươi nhận ra lão nương, lão nương nhớ rằng lão nương đã hóa trang kỹ càng lắm rồi”
Hắn cười thật hào phóng đúng với dáng vẻ đại hiệp – ngọc thụ lâm phong của mình, tiêu sái đáp “Vì ngươi vẫn nằm ngay vị trí này”
Nhìn hắn ta cười “Ngươi bảo ta nhận được mặt ngươi, nếu như gặp nhau ở ngoài đường ta thật không nhận ra ngươi, bất quá dáng dấp ngươi…” nói tới đây nàng liền im lặng, làm sao có thể nói nhân lúc hắn ‘xỉu’ nàng chôm chút ít ‘tiện nghi’ của hắn?
Mày nhướn lên một cách phi thường ngây ngô, hắn không vui nói “Nhà ngươi không hề ‘thục nữ’ giống các ‘tiểu thơ khuê các’ chút nào”
Nhún nhún vai ta liền nói “Đa tạ, ta căn bản không thích danh hiệu ‘thục nữ’ chút nào cả” ta có chút tán dương hắn, hắn rất tinh mắt, nhìn ra ta là ‘danh môn khuê các’, aiz, rất tiếc ta chỉ thiếu chút mùi vị ‘nữ tính’ thôi, cần gì xỉ vả ta như vậy?
Bất chợt hắn liền cười sảng khoái nhìn ta, ta cũng nhìn hắn, tuy rằng lần thứ nhất chạm mặt không ai nhìn rõ ai, nhưng lần thứ 2 gặp lại nhau liền có thể trò chuyện thoải mái như vậy sao?
Hắn ngắm nhìn cái nữ nhân giả trang nam nhân hiện giờ, thật xấu xí, nhưng đôi mắt rất đẹp, như hắc trân trâu thượng hạng nhất, và cũng là loại hắc ngọc hắn thích nhất, hắn thở dài, liền nằm xuống bãi cỏ một cách thoải mái rồi hỏi “Ngươi tên gì?”
“Sao, ta cứu mạng ngươi, ngươi còn đòi hỏi gì?” thấy hắn nằm xuống ta cũng học theo hắn, hai tay đưa vào sau gáy làm gối dựa, ngắm nhìn bầu trời và đáp trả lại hắn
“Ngươi thích cùng kẻ khác so đo như vậy, aiz, đúng là nữ nhân mà”, hắn liền lắc đầu, ra vẻ nhạo báng, ta trừng mắt nhìn hắn “Có nữ nhân nào mà hào phóng? Có nữ nhân nào mà độ lượng? Nếu có, ta e rằng các nam nhân như ngươi liền thua thiệt!”
Hắn liền giật mình, vì cái nữ nhân này nói rất đúng, nam nhân vốn hào phóng hơn nữ nhân nên thích hợp đi giao tiếp hơn, còn nữ là thiếu một chút lòng độ lượng và không có được sự sảng khoái như nam nhân, hắn cười lên, nói “Ngươi là nữ nhân rất đặc biệt”
“Ta biết”, ta không ngại ngùng mà cười hí hửng trước mặt hắn, đừng quên rằng thân phận của ta là tổng giám đốc, ta tự biết rõ bản thân của mình, mặc dù là tổng giám đốc của một công ty, điều dắt hơn hàng trăm ngàn nhân viên đi lên, nhưng chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc thôi!
Hắn cũng cười không ngừng, cái nữ nhân này tuy có chút xấu xí, nhưng mà rất tinh ranh, lanh lợi, lại rất thông minh nữa, hắn rất thưởng thức loại nữ nhân này, hắn liền nói “Chúng ta có thể kết giao làm bằng hữu?”
“Đương nhiên”, nhìn hắn ta sảng khoái nói, sẵn tiện trêu hắn thêm một phen “Nếu không ngươi liền nói ta không hào phóng là thảm nha”
Hắn liền cười ái ngại, nữ nhân hay nhớ dai, bất quá người đời nói không sai “Hảo, liền làm bằng hữu”
“Được”, rồi cùng hắn ngéo tay nhau “Một lời đã định”
“Hảo, một lời đã định”, hắn cũng đáp trả, cả hai liền cùng nhau cùng lên thêm một trận, tiếng cười vang tận lên trời xanh
“Này hảo bằng hữu, ngươi tên gì?” đã làm bằng hữu không lý nào lại không biết tên nhau, nên hắn liền hỏi
“Ta họ Tần tên Bạch”, ta vẫn nói cái tên cũ của ta cho hắn nghe, hắn nhăn mày, ta trừng mắt nhìn hắn, hắn thở dài nói “Tên của ngươi một tháng trước bị treo ra đấu giá tại đại hội sát thủ”
Ta ngẩn người ra, ngây ngô nhìn hắn, hắn liền nói “Kẻ đó họ Bạch, ngươi từng đắc tội người Bạch gia?”
Ta liền lắc đầu “Rất may mắn cho ngươi kẻ họ Bạch đó đã rút lại lệnh truy sát ngươi, nếu không giờ đây chúng ta là kẻ thù”
“Thì ra ngoài việc ‘trộm cắp’ ngươi kiêm luôn nghề ‘sát thủ’” ta cười mỉa nhìn hắn, hắn trừng mắt lại với ta “Nếu ta là người như thế ta đã Gi*t ૮ɦếƭ ngươi ngay từ đầu”
Hôm đó hắn tỉnh dậy thấy cái ‘nữ nhân’ ૮ɦếƭ tiệt dám chỉnh hắn, hắn thấu hận không thể một đao đâm ૮ɦếƭ cái ‘nữ nhân’ không biết phép tắc này, rất may hắn lương thiện bỏ qua nếu không giờ này hắn hối hận vì đánh mất một ‘bằng hữu’.
“Này, ta có thể chiêm ngưỡng ‘dung nhan’ ngươi chứ”, thấy hắn trầm ngâm ta biết hắn đang suy nghĩ, liền 乃úng tay ‘tách, tách’ giúp hắn hồi hồn, ta liền hỏi, vì thân hình ‘tuyệt mỹ’ như vậy không lý nào lại là ‘xú nam nhân’?
“Ngươi chưa diện kiến qua khuôn mặt ta?”, hắn ngẩn người ra, chớp mắt hỏi ta, nhìn bản mặt hắn kinh ngạc như vậy ta liền lắc đầu.
Hắn thở dài, ra vẻ nuối tiếc “Hóa ra là vậy”, đến lượt ta ngớ ngẩn nhìn hắn, không đợi hắn nói, ta vươn tay tháo khăn bịch mắt của hắn xuống “Oa”
Ta hét lên, hắn rất tuấn mỹ, chứng tỏ hắn chỉ mới 18 tuổi, đang là một thanh niên đang trưởng thành, nhưng mà thân hình hắn rất ‘hoàn mỹ’ nha.
Hắn nhăn mày nói “Nha đầu, ngươi thật vô phép vô tắc”, ta liền cười khanh khách một cách giảo hoạt “Đúng, ta không phải là ‘thục nữ’ yểu điệu như các con chim công”
Hắn hết cách chỉ biết nở nụ cười tươi sáng vốn có của mình, nhớ tới, ta liền hỏi “Ngươi xếp hạng thứ mấy?”
Kinh ngạc hắn nhìn ta, ta nói lại “Ngươi xếp hạng thứ mấy trong , hử”
Mới đầu hắn ái ngại không trả lời, sau một hồi tranh đấu kịch liệt hắn chào thua nói “Tam”
Nàng gật đầu sờ sờ cằm, cười một cách quỷ quyệt “Chuẩn xác, các lão thái bà kia cũng rất tinh mắt”
Trong các thiếu phụ giữ việc bình chọn các mỹ nam, các nam nhân trung niên giữ việc bình chọn các mỹ nữ, bọn họ liền phân chia công việc và cập nhật hằng ngày
“Họ là trưởng bối, nên tôn trọng họ” hắn nhìn ta nghiêm nghị nói, ta chọt chọt hắn nói “Phi dạ, phi dạ, ngươi rất giả dối”
Nhịn không được cả hai liền cười thêm một trận, tới đây ta liền nhớ ra ta bận một việc cực kỳ quan trọng liền ‘cáo biệt’ hắn, hai người đường ai nấy về.
Một con phố sầm uất tấp nập người đi, một nam tử mang tướng mạo tuấn tú, thân hình tuấn mỹ đang tiêu sái dõng dạc tiến tới, trước mặt hắn là một nam tử khác cũng tuấn tú không kém nhưng lại trẻ trung hơn tiến tới “Đại ca, người đã về”
Gật đầu, hắn nói “Ân, Vũ đệ, đệ lại muốn gì?” mỗi lần Âu Nhã Vũ hớn hở gặp hắn là hắn biết ‘tiểu tử thối’ này nhất định nhờ vả hắn chuyện gì đây ><
“Đệ, hahaha” bị đại ca nhìn thấu Âu Nhã Vỹ chỉ biết cười ngượng ngại sờ đầu nói “Đệ nghe nói mấy ngày trước xuất hiện một đại mỹ nhân, nên có hứng thú muốn đi ‘kiến thức, kiến thức’ nhưng mà đại nương lại…..”
Aiz, hắn thở dài lắc đầu, hắn năm nay đã 17 rồi, vừa mới từ nơi xa học về, chỉ muốn mở mang kiến thức cùng tầm mắt thôi.
Sao lại quản thúc hắn nghiêm ngặt như thế? Dù rằng nho sĩ không được đi tới nơi trăng hoa ghẹo nguyệt kia, nhưng hắn không phải là Liễu Hạ Huệ nha, hắn cũng chỉ là một nam nhân thôi!
“Hảo, liền dẫn đệ đi”, nói tới đây, mấy ngày nay quả thật kinh thành đều thổi lên tin này, hắn vì quá bận việc trong giáo phái nên đã quên mất, nay có dịp hắn cũng phải đi thưởng thức, thưởng thức chứ
Bất chợt cả hai huynh đệi liền nở lên nụ cười của một ‘hoa hoa công tử’ nên có.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc