Hướng Về Trái Tim - Chương 10

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Đúng như Giang Văn Khê nghĩ, họp xong đã là năm giờ rưỡi, vừa đúng giờ tan sở. Bảng dự toán kia, có làm với tốc độ nhanh nhất, cũng phải đến chín giờ mới xong.
Dọn dẹp xong đồ đạc trên bàn họp, mắt cô liếc thấy ly “cà phê đen” kia, nhân lúc mọi người chưa phát hiện bên trong là mực, cô vội bưng lên, ra khỏi phòng họp.
[1] Do Mã Lương Thành phát âm tiếng Anh kém, tách từng cụm trong Hotmail ra nên Giang Văn Khê nghe nhầm thành “phía sau không có” do phát âm tương tự.
Bộ ly đĩa cà phê này là của Lương Tiểu Linh phòng Kế hoạch, hiện giờ chỉ có Quỷ Tóc Bạc biết cô đã nhầm lẫn, cô không thể để những đồng nghiệp khác biết cô xem mực là cà phê được, cô phải xử lý bộ ly cà phê này, đến lúc đó lại mua một bộ mới lén lút trả lại cho Tiểu Lương là được. Nhưng, trước đó nghe Tiểu Lương đau xót cho bộ ly vì nó rất đắt, vả lại chạy hơn nửa thành phố mới mua được, cô lại nhăn nhó mặt mày, tại sao mình cứ phải lấy tiền để dập lửa vậy?
Nếu để cha mẹ đã mất biết hoàn cảnh khốn cùng hiện giờ của cô, nhất định sẽ ngẩng mặt lên trời bốn mươi lăm độ, kêu lên thảm thiết: “Tội lỗi quá! Chúng ta sao lại đẻ ra một đứa con gái ngốc nghếch như thế chứ!”.
Nghiêm Tố nhìn thấy Giang Văn Khê vẻ mặt kỳ quặc ra khỏi nhà vệ sinh thì quan tâm hỏi: “Sao vậy? Có phải là khó chịu ở đâu không?”.
“Ồ, không sao ạ”, Giang Văn Khê bước nhanh đến bàn làm việc, mở tập tài liệu ra.
Lúc nãy cô vứt ly cà phê kia đi, không ai phát hiện.
Xách túi lên, Nghiêm Tố thấy cô không định về thì tỏ ra nghi ngờ: “Chẳng phải em nói tối nay đi nhà thờ chơi với bạn sao? Tan sở rồi sao chưa chịu đi?”.
Nhắc đến chuyện này, Giang Văn Khê rất đau khổ, cô bĩu môi: “… Tại em không tỉ mỉ, sếp Lạc nói, bảng dự toán này tối nay không tính xong thì không cho về…”.
“Hả?” Vẻ kinh ngạc trên mặt Nghiêm Tố như nói lên cô không dám tin đó là sự thật, ngẫm nghĩ rồi nở một nụ cười mờ ám, “Vậy em cố lên nhé, chị đi trước đây. Bye bye”.
Giang Văn Khê nhìn chị Nghiêm với vẻ khó hiểu. Tại sao chị Nghiêm bình thường rất đáng yêu mà sau khi nghe cô nói tối nay phải tăng ca, lại cười đáng ghét như thế?
Tiếng cười đùa sung sướng của các đồng nghiệp tan sở cứ bay vào tai Giang Văn Khê, khiến cô thấy buồn bực vô cùng.
Haizzz, cô đúng là xui xẻo cả tám đời rồi.
Hai tay nắm chặt, rồi lại buông ra, hét to một tiếng “fighting” trong lòng, rồi vùi đầu vào đống con số phức tạp.
Văn phòng tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, Giang Văn Khê gõ xong con số cuối cùng, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cô có thể về được rồi, nhìn đồng hồ đeo tay đã chín giờ mười phút, cô lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lý Nghiên, bảo với bạn rằng trước chín giờ rưỡi sẽ đến nơi.
Dọn dẹp xong đồ đạc, đang định đặt bảng dự toán vào văn phòng bên trong, vừa đi đến cửa thì cô nghe thấy bên trong vẳng ra tiếng động khiến cô giật bắn mình, tim cứ đập thình thịch không ngừng.
Lúc này cả tòa nhà ngoài cô ra, chắc chỉ còn lại bảo vệ thôi.
Chẳng lẽ trong văn phòng có ma?
Office có ma?!
Trong tích tắc, đầu cô hiện ra bộ phim tên Office có ma mà hồi học lớp Mười, Lý Nghiên đã kéo cô đi xem, lúc đó chỉ do hiếu kỳ, kết quả là xem xong đã khiến cô sợ đến mức ba ngày ba đêm không ngủ ngon nổi.
Hai tay ôm chặt tập văn kiện trước ***, để tránh cho tim đập quá dữ dội mà nhảy cả ra ngoài, cô lấy hết can đảm đẩy nhẹ cánh cửa, căng thẳng đến mức lưng đổ cả mồ hôi lạnh.
Trong văn phòng tối đen như mực, cô run lẩy bẩy, hai chân C*ng c*ng khó nhọc bước từng bước, đưa một tay ra sờ lên vách tường định bật đèn lên.
Đúng lúc này, cột đèn trên tòa nhà đối diện chiếu vào, cả gian phòng sáng bừng, cô nhìn thấy một bóng người nằm bất động bên bàn làm việc, sợ đến mức phải bịt chặt miệng, lùi ra phía sau, tập tài liệu trong tay rơi xuống đất.
Chỉ trong mấy giây cô đã nhận ra người gục trên bàn là ai. Hai tay chặn trước ***, cô thở hổn hển, bật đèn lên.
Nhìn một đống tài liệu rơi đầy trên đất, cô hiểu ra âm thanh lúc nãy là gì. Trái tim đập cuồng loạn trong *** dần bình tĩnh lại, cô thầm rủa một câu: Đúng là người dọa người, dọa ૮ɦếƭ người!
Nhìn Lạc Thiên vẫn đang nằm gục trên bàn, cô khẽ gọi: “Tổng giám đốc Lạc, bảng dự toán tôi đã tính xong rồi”.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, cô nhíu mày, tên này định giở trò gì đây, tối nay là đêm Bình An, sao lại tăng ca đến giờ này, còn gục lên bàn ngủ nữa chứ.
Nhặt tập văn kiện dưới chân lên, cô tiến đến rồi đặt lên bàn.
Ngước lên nhìn Lạc Thiên vẫn nằm gục trên bàn, cô không kìm được lại gọi: “Tổng giám đốc Lạc?!”.
“… Ưm…”, rất khẽ, một giọng nói cực kỳ yếu ớt đáp lại.
Giang Văn Khê nghi ngại, nhận ra sự bất thường của anh, bước đến khẽ chạm vào anh rồi gọi: “Tổng giám đốc Lạc, anh không sao chứ?”.
“… Ưm”, lại một tiếng ậm ừ khẽ, đầu anh hơi nghiêng sang để lộ nửa khuôn mặt, mái tóc bạc dán sát vào má, làn da có vẻ đỏ ửng.
Trạng thái đó của Lạc Thiên khiến Giang Văn Khê nhớ đến mấy hôm nay anh ho rất dữ dội, giọng nói khàn đặc, sắc mặt cũng rất kém.
Cô lại dùng Ng'n t khẽ chạm vào anh, thấy anh không phản ứng gì, cô nghĩ ngợi rồi dìu anh ngồi dựa vào ghế, nhìn rõ màu đỏ bất thường trên gương mặt anh, đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mày nhíu chặt, vẻ mặt trông rất đau đớn.
Cô không kìm được đưa tay lên sờ trán anh, hơi nóng khiến cô rụt phắt tay về.
Nóng quá! Anh đang sốt!
Cô thầm nguyền rủa: Đúng là báo ứng! Đáng đời! Ai bảo buổi chiều anh dạy bảo cô, còn bắt cô tăng ca trong đêm Bình An đến tận giờ này, lúc nãy còn dọa cô suýt ૮ɦếƭ. Xem kìa, thiện ác rồi cũng có báo ứng, không phải không báo, mà là thời khắc chưa đến.
Trừng mắt nhìn anh, cô nhìn đồng hồ đeo tay, nếu không đi thì không kịp mất.
Quay người, chưa kịp cất bước thì người sau lưng đã phát ra một *** rỉ.
Khựng lại, Giang Văn Khê nhăn nhó, lẩm nhẩm: “Anh ta bệnh thì liên quan gì đến mình? Hơn nữa anh ta bệnh đến mê sảng rồi, chắc chắn là không biết mình biết anh ta bệnh, mình đi thế này chắc không sao đâu”.
Chân tiến lên một bước, đang định đi bước thứ hai thì một giọng nói khác trong lòng lại vang lên: Không được đi, nếu cứ bỏ mặc anh ta sốt cao thế này, sốt thành một tên ngốc thì tổng giám đốc là anh ta sẽ không còn tồn tại, còn cần đến trợ lý là mày làm gì nữa? Vì bát cơm, mày không thể đi!
Đặt chân xuống, một tiếng nói khác trong lòng lại cất lên: Sao có thể sốt thành tên ngốc được, anh ta có phải trẻ con lên ba đâu. Huống hồ đây là báo ứng của anh ta, ai bảo anh ta cứ thích bắt nạt chủ nhân của chúng ta, có sốt thành tên ngốc đi nữa thì cũng đáng đời.
Giọng thứ nhất: Hưởng thụ sự sảng khoái nhất thời có thể khiến mày ăn no được à?
Giọng thứ hai: Có lúc con người ta sống, không ăn bánh bao thì cũng phải tranh đấu với đời chứ1.
Giọng thứ nhất: Đưa anh ta đi bệnh viện.
Giọng thứ hai: Không đưa.
Giọng thứ nhất: Đưa!
Giọng thứ hai: Không đưa!

Hai tiếng “đưa” và “không đưa” cứ xoay mòng mòng trong đầu Giang Văn Khê khiến cô phát điên.
Cắn môi, cô quay lại nhìn anh đang ngồi dựa trên ghế, vẻ mặt đau đớn vô cùng, nếu không phải vì bệnh thì trên gương mặt anh mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện vẻ yếu đuối như thế.
“Anh ta bất nhân, nhưng mình không thể bất nghĩa”, nghiến răng, giậm chân, cô quyết định đưa anh vào bệnh viện.
Quay lại cạnh anh, cô dùng Ng'n t khẽ đẩy đầu anh, cô không dám đẩy mạnh, chỉ sợ người đàn ông này ghi thù. Tỏ vẻ cao thượng, cô nói: “Tuy anh đối xử tệ với tôi, tối nay còn bắt tôi tăng ca, nhưng nể tình anh cho tôi công việc, tôi không tính toán với anh nữa. Vậy, nói trước nhé, anh phải trả tôi tiền tăng ca, còn cả tiền xe lát nữa đi bệnh viện, phí khám chữa bệnh, phí thuốc men thì anh tự chi trả, có điều là tôi trả trước cho anh thôi, nhưng anh nhất định phải trả lại cho tôi”.
“… Ưm.” Ai đó sốt li bì, ngoài phát ra tiếng “ưm” thì không còn âm thanh nào khác nữa.
Giang Văn Khê xem như anh đã đồng ý liền đẩy nhẹ anh: “Có ngồi dậy tự đi được không?”. Vừa nói xong, cô liền cắn môi, đúng là ngốc thật, nếu anh tự đi được thì lúc này còn nằm gục ở đây như một con ỉn không?
1 Đây là một câu thành ngữ ý chỉ việc làm người phải có cốt khí, có dũng khí, phàm là những việc người khác nói mình làm không được, mình càng phải làm tốt.
Thôi, bỏ đi, cô lại chịu thiệt thòi dìu anh vậy.
Cô đưa tay ra, một tay nhấc cánh tay anh đặt lên vai mình, tay kia đỡ lấy cơ thể anh, mong anh có chút phản ứng, nhưng người đàn ông ấy vẫn trong tình trạng cũ. Cô ngửa mặt lên, đôi môi mím chặt của anh rơi vào trong tầm mắt, đường cong đôi môi gợi cảm khiến mặt cô nóng lên, lắp bắp: “Anh… anh cũng phải nhúc nhích chứ, nặng thế này làm sao tôi đỡ anh được?”.
Lạc Thiên đang mê man thấp thoáng nghe thấy một giọng nói dễ thương dịu dàng bảo anh nhúc nhích, anh từ từ mở mắt, nhìn thấy ngay một đôi mắt to trong vắt sáng rỡ như đã từng gặp ở đâu đó. Anh không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, cảm giác toàn thân nóng rực, cơ bắp đau nhức, tứ chi rã rời, đầu óc nặng nề không làm chủ được cơ thể.
“Anh nhúc nhích một chút đi mà.”
Trong đôi mắt to đen sáng rỡ ấy chứa đầy sự trách móc, như thể nếu anh không nhúc nhích thì nơi đó nhất định sẽ rơi ra những giọt nước mắt khiến người ta phải xót xa.
Anh không thích phụ nữ khóc, không thích.
“Á…”, Giang Văn Khê hét lên.
૮ɦếƭ thật! Tên này sao đến lúc sốt cũng Biến th' thế, dám đưa tay sờ lên mắt và mặt cô.
Cô không hề nương tình, đưa tay gạt bàn tay hư hỏng của anh ra.
Cuối cùng, Lạc Thiên đứng dậy.
Đúng lúc Giang Văn Khê mừng rỡ thì chân anh đứng không vững, cả người mềm nhũn đổ ập lên người cô, hai người cùng ngã nhào xuống tấm thảm bằng lông cừu trắng tinh dưới đất, thể hiện rõ tư thế mờ ám “nam trên nữ dưới”.
A! Nặng quá! Nặng ૮ɦếƭ được!
Mặt anh áp vào hõm cổ cô, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô khiến cô vừa đau khổ vừa xấu hổ nhắm nghiền mắt lại.
Rõ ràng là anh ta cố ý, ngay cả lúc bệnh cũng không quên lợi dụng cô.
Bị đè phía dưới, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên trên, nghiến răng, vận hết toàn lực đẩy anh ra. Cô phẫn nộ đánh lên *** anh mấy cái, giây sau đó mới nhận ra anh đã sốt đến mức mất đi tri giác rồi.
Tạo nghiệt! Nếu lúc nãy bỏ rơi anh thì không chừng bây giờ cô đã đến nhà thờ rồi.
Cô nhăn nhó, nhìn Lạc Thiên rồi cắn răng, nhanh chóng bò dậy, gọi số nội bộ, tìm một người bảo vệ vác Lạc Thiên cao to lên taxi.
Giang Văn Khê vốn còn lo rằng đến bệnh viện rồi, chỉ với sức một mình cô thì làm sao khiêng ai kia như một con ỉn ૮ɦếƭ rồi vào trong được.
Kết quả là, cô đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của ai kia, ngay cả ai kia khi phát sốt như một con ỉn đã ૮ɦếƭ rồi, thì vẫn có thể phát ra sự cám dỗ tỏa ánh hào quang dài vạn trượng. Ngoài việc nhờ bác tài xế taxi giúp khiêng ai kia vào phòng cấp cứu ra, thì những việc khác hoàn toàn không cần đến Giang Văn Khê nhúng tay. Theo lời cô y tá trực ban là: “Cô chỉ cần chịu trách nhiệm trả tiền, còn những việc khác giao cho chúng tôi là được”.
Đến khi cô trả tiền rồi, lấy thuốc giao cho y tá, dưới sự chỉ dẫn của cô ta, thấy ai kia đã yên ổn nằm trên giường bệnh. Trong phòng tuy ba người một gian, nhưng lúc này chỉ có mình anh nằm trên giường chính giữa.
Bệnh viện lúc nào cũng đông đúc bất kể mọi lúc lại tiêu điều như thế này trong đêm Bình An.
Giang Văn Khê ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bên trái ngay cửa ra vào, một lúc sau thì thấy hai cô y tá trẻ trung đẩy xe thuốc đến truyền dịch.
Lòng cô khó tránh khỏi sự phẫn nộ bất bình.
Xem kìa, đó chính là nguyên lý “cùng cực đẩy nhau, trái cực hút nhau” vĩnh hẵng đấy. Nhớ lại lúc cô bệnh đến nỗi suýt không bò vào nổi bệnh viện, cũng chẳng thấy mấy cô y tá kia nhiệt tình với cô như vậy. Quỷ Tóc Bạc vừa vào đến sảnh cấp cứu đã nhận được đãi ngộ đặc biệt, ngay cả tiêm thuốc truyền dịch cũng có đến hai y tá hầu hạ.
Bĩu môi, cô lặng lẽ nhìn thuốc nước từ túi truyền dịch nhỏ xuống từng giọt, theo ống truyền đi vào cánh tay Lạc Thiên. Tuy nhiệt độ trong bệnh viện rất ấm áp nhưng hễ nhớ lại lúc trước khi truyền dịch, cánh tay đó lạnh băng cứng đơ là cô lại rùng mình.
Cô nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ rưỡi, thế là gửi tin nhắn cho Lý Nghiên, bảo lát nữa cô sẽ tới.
Cất di động vào, cô nhìn Lạc Thiên nằm trên giường, rồi lại nhìn hai cô y tá trực ban ngoài kia, thầm nghĩ: Có hai người đó, lát nữa đổi thuốc chắc không còn lo ngại gì nữa, cô ở lại cũng chẳng giúp được gì.
Đứng lên, xách túi, quyết định đi về.
Vẫn chưa quay đi đã liếc thấy người trên giường động đậy, tay trái đang truyền dịch hất mạnh lên, khiến túi truyền và ống truyền rung lắc dữ dội.
Cô thấy thế vội vàng ném túi xuống, túm chặt lấy hai cánh tay không ngừng vùng vẫy của anh, cuống quýt: “Anh đang truyền dịch, không được nhúc nhích”. Cũng may cô giữ tay anh kịp thời, đầu kim không bị xê dịch.
Người trên giường vẫn chưa tỉnh, mắt nhắm nghiền, đôi lông mày nhíu chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tôi bị oan… Tôi không… Tôi bị oan… Thả tôi ra… Thả tôi ra… Tôi bị oan… Tôi bị oan… Thả tôi ra…”.
Anh đang gặp ác mộng?!
Những lời lẩm bẩm đó khiến Giang Văn Khê rất kinh ngạc, tiếng thét đó sao quen thuộc đến thế? Nhưng, chàng trai mười năm trước luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô và Quỷ Tóc Bạc lúc này, căn bản không thể là cùng một người.
Anh vẫn liên tục giãy giụa, sức rất mạnh, Giang Văn Khê đành nắm chặt lấy tay anh, nắm thật chặt, dịu giọng vỗ về: “Ừ, anh vô tội, anh bị oan, đừng nghĩ quá nhiều, ngủ một giấc thì bệnh sẽ khỏi. Phải ngoan, đừng động đậy làm kim bị bung ra, anh lại phải tiêm nữa sẽ càng đau hơn đấy”.
Trong tiếng an ủi dịu dàng của cô, đôi lông mày nhíu chặt của anh cuối cùng cũng giãn ra, cơ thể dần thả lỏng, hô hấp dần đều đặn hơn.
“Thì ra anh cũng gặp ác mộng cơ đấy”, Giang Văn Khê cười giễu.
Vừa khẽ khàng đặt tay anh lên giường, tay trái của cô đã bị giữ chặt. Tuy anh vẫn đang ngủ say nhưng lực tay vẫn quá mạnh, cô rút ra mấy lần cũng không được, cuối cùng đành từ bỏ, ngồi xuống chiếc ghế đầu giường, để mặc anh nắm lấy tay trái của mình.
Chăm chú nhìn anh đang say ngủ, cô bắt đầu quan sát thật kỹ gương mặt tuấn tú của anh.
Người đàn ông này bình thường gương mặt lúc nào cũng lạnh nhạt kiểu “cấm người đến gần”, nhưng lúc ngủ lại tỏ ra dịu dàng bất ngờ. Cô nhớ lại lần đầu nhìn thấy anh trong thang máy, sang trọng vô cùng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng kiêu ngạo ẩn giấu trong xương tủy. Ở anh có một khí chất khó tả, không ai có thể đến gần, nhưng những người phụ nữ hễ đã nhìn thấy anh thì gần như không ai không kìm được muốn ngắm anh thêm lần nữa.
Cô cũng không ngoại lệ.
Cô thừa nhận, tuy anh đối với cô chưa bao giờ dễ chịu, nhưng mỗi ngày ngồi bên ngoài, chỉ cách một bức tường, cô cũng sẽ không kìm được mà lén liếc nhìn anh.
Dù sao lòng yêu cái đẹp, con người ai cũng có, có cơ hội ngắm trai đẹp mà không mất phí, hà tất không tận hưởng.
Không biết trong giấc ngủ anh nằm mơ thấy gì, tại sao lại nói ra những lời đó trong mơ? Với thân phận và địa vị của anh, sao có thể bị oan bị nhốt chứ?
Đột nhiên, một hồi chuông di động đánh thức Giang Văn Khê đang suy nghĩ ௱ô** lung.
Là Lý Nghiên.
Nghe điện thoại, đầu dây bên kia Lý Nghiên nói vừa nhanh vừa cuống: “Chẳng phải cậu nói lát nữa tới sao, đi đâu rồi? Có phải là ngồi xe đi đến sao Hỏa rồi không?”.
Trong phòng bệnh, Giang Văn Khê nghe điện thoại không dám nói to, chỉ hạ thấp giọng thì thào: “Hiện giờ tớ đang ở bệnh viện…”.
Giang Văn Khê chưa nói hết, Lý Nghiên nghe thấy hai chữ “bệnh viện” đã hét lên: “Cái gì?! Bệnh viện?! Cậu bị ***ng xe hả?! ૮ɦếƭ thật, Khê Khê, cậu không sao chứ?! Bệnh viện nào đấy, tớ đến ngay…”.
Giơ xa điện thoại ra khỏi tai theo phản xạ, đến khi vẳng ra tiếng gọi của Lý Nghiên, Giang Văn Khê mới áp điện thoại vào tai, bất lực thở dài: “Tớ không bị xe ***ng, là Quỷ Tóc Bạc…”.
“Boss đẹp trai nhà cậu bị xe ***ng? ૮ɦếƭ thật, anh ấy không sao chứ? Ủa, mà nói lại nhé, anh ấy bị xe ***ng thì liên quan gì đến cậu? Chẳng lẽ đưa cậu đi nên bị xe ***ng? Ủa, không đúng, anh ấy bị ***ng thì sao cậu lại không bị?”
“Dừng dừng dừng!!!” Giang Văn Khê không chịu nổi, làm gì có người bạn nào lại trù ẻo mình bị xe ***ng? Cuối cùng đã có cơ hội lên tiếng, cô giải thích, “Trời ơi, không phải, là anh ta sốt cao, hôn mê trong văn phòng, công ty lại chẳng có ai nên tớ mới phải đưa anh ta vào bệnh viện”.
Đầu dây bên kia im lặng, một lúc sau nói: “Hết rồi?”.
“Ừ? Hết rồi, cậu tưởng thế nào nữa? Tớ đang định đi rồi đây”, Giang Văn Khê lại hạ giọng, “Dù sao ở đây cũng có rất nhiều y tá, bọn họ chắc chắn vui còn không hết, không biết mệt ấy chứ”.
Vừa nói dứt, Lý Nghiên bên kia đã kêu lên: “Xem bộ dạng chả ra sao của cậu kìa”.
“Được rồi, đừng nói nữa, tớ sắp đến chỗ cậu ngay đây mà.”
“Mau đến đi, tớ và Hùng đang đợi cậu trước cửa hàng hoa Hồ Thiên Nga.”
Lúc này di động phát ra hai tiếng “tít tít”, Giang Văn Khê không nghe rõ vị trí cụ thể.
“A lô? Nghe không rõ. A lô? A lô?” Giang Văn Khê nói liền mấy tiếng, rồi bên tai vang lên tiếng chuông tắt máy.
Di động hết pin rồi.
Cô trừng mắt với cái điện thoại: “Ôi trời, sao tự dưng lại hết pin? Rõ ràng buổi sáng vừa nạp đầy mà…”.
“Đây là phòng bệnh, chẳng lẽ không biết là trong phòng bệnh không được gọi điện thoại à?”
Giang Văn Khê giật bắn mình bởi giọng nói đột ngột đó, quay đầu lại, thì ra là y tá trưởng đang đi thăm các phòng. Cô đỏ mặt, cười ngượng nghịu rồi nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”.
“Xin lỗi tôi thì có ích gì?” Y tá trưởng sa sầm mặt bước vào, nhìn lưu lượng trong ống truyền dịch và vị trí kim cắm đều không có vấn đề, mới nói tiếp với Giang Văn Khê: “Chú ý đến thuốc nước trong túi, đừng mải gọi điện thoại, bạn trai bệnh rồi thì phải chăm sóc, bớt đi một lễ Giáng Sinh thì có sao đâu”.
Bạn trai?!
Nghe bà y tá trưởng bảo Lạc Thiên là bạn trai, Giang Văn Khê mới nhận ra tay mình vẫn bị Lạc Thiên nắm chặt, vội vàng rút ra rồi khoát tay lia lịa: “Anh ấy không phải bạn trai tôi”.
“Không phải?” Ánh mắt sắc nhọn của y tá trưởng dời từ gương mặt Giang Văn Khê sang Lạc Thiên, cuối cùng quay về với gương mặt thoắt đỏ thoắt tái của Giang Văn Khê, thầm nghĩ: Thì ra còn có dự bị, người này bệnh thì mục tiêu lại di chuyển, chẳng trách cuống lên đòi đi.
Bà y tá trưởng vẻ mặt khinh thị, lạnh lùng nói: “Truyền xong mới được đi”.
“Hả?” Giang Văn Khê rất muốn nói, “Chẳng phải đã có y tá rồi sao?”, nhưng thấy đôi mắt trừng trừng giận dữ của bà ta, lời đến miệng lại đành nuốt xuống, trở thành tiếng đồng ý bất lực: “… Vâng”.
Nghe câu trả lời, bà y tá trưởng mới hài lòng bỏ đi.
Giang Văn Khê ngẩng lên, nhìn túi truyền mới được một nửa, vẫn còn hai túi thuốc đầy ắp chưa truyền, nhiều thế này đến hai giờ đêm cũng chưa truyền xong, xem ra lễ Giáng Sinh và đêm Bình An năm nay của cô chỉ có thể ở trong bệnh viện với boss rồi. Nhớ đến Lý Nghiên có thể vẫn đang đợi mình, cô liền cuống lên, lát nữa phải nghĩ cách gọi điện, bảo Lý Nghiên rằng cô không đi được.
Cánh tay tê nhức, toàn thân không còn cảm giác nóng hực đau đớn nữa. Bên tai loáng thoáng có tiếng ai nói, Lạc Thiên từ từ mở mắt, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào chói đến mức anh phải nhắm mắt lại.
Lúc mở ra, đập vào mắt anh là một màu trắng xóa, đầu óc trống rỗng mấy giây, cảnh xa lạ này khiến anh hơi ngạc nhiên. Giây sau đó anh liền nhận ra, đây chính là bệnh viện – nơi mà anh ghét nhất.
Sao lại ở bệnh viện?
Anh chậm rãi nhấc cánh tay phải tê cứng lên, vết kim châm xanh tái trên đó nhắc anh nhớ đã bị ai đó tiêm vào.
Anh nhớ lại tối qua là đêm Bình An, bệnh cảm nặng giày vò anh bao ngày nay mãi không khỏi, đến nỗi phải từ chối cả việc tiếp khách, vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng không hiểu sao lại đang nằm trong bệnh viện thế này.
Ai đưa anh vào đây nhỉ, thật lắm chuyện!
Trong gian phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường “tích tắc tích tắc” vang lên, kim đồng hồ vừa chỉ đến bảy giờ ba mươi phút sáng.
Cau mày, anh định ngồi dậy thì cửa phòng đột ngột mở toang.
Là một cô y tá mặc đồng phục màu hồng, chỉ thấy đôi mắt cô ta cong cong như vầng trăng non, ngọt ngào nói: “Anh tỉnh rồi à? Có thấy đỡ hơn chút nào không?”.
Lạc Thiên nhìn cô ta, vẻ mặt kỳ lạ, chỉ đáp gọn “ừ” một tiếng, đôi lông mày nhíu chặt.
“Thế thì tốt”, ánh mắt cô y tá liếc thấy áo vest mỏng trên giường, thế là lại nói, “Gần đây không khí lạnh tăng cường, phải chú ý phòng lạnh giữ ấm, chính vì anh mặc quá ít nên mới bị bệnh. Buổi chiều nhớ phải đến truyền dịch”.
Nghe những lời “lải nhải” của cô y tá, gương mặt trắng bệch của Lạc Thiên tỏ ra bực bội, mím chặt môi, như sực nhớ điều gì, anh hỏi: “Người đưa tôi đến bệnh viện còn đây không?”. Cổ họng vẫn rất đau, giọng vẫn khàn, nhưng đã khá hơn hôm qua.
“Hả? Ồ, bạn gái anh ra ngoài gọi điện rồi, cô ấy nói lát nữa sẽ quay lại.”
Bạn gái?
Hơi nhíu mày, Lạc Thiên thắc mắc nhìn cô y tá, sao anh không biết mình có bạn gái nhỉ? Đột nhiên, anh nhớ ra hôm qua khi anh quay về văn phòng thì cô nàng Giang Văn Khê vẫn chưa về. Chắc không phải người đưa anh đi bệnh viện chính là Giang Văn Khê, sau đó thì người trở thành “bạn gái” mà cô y tá kia nói, chính là cô?!
“Cảm ơn.” Lạc Thiên rất lịch sự gật đầu với cô y tá, nhấc áo vest lên mặc vào rồi ra khỏi phòng.
“Anh không đợi bạn gái sao?”
Lạc Thiên nhướng mày, đáp gọn: “Tự cô ấy biết đường”.
Quay người, anh bỏ ra ngoài, để lại cô y tá đờ đẫn nhìn theo bóng anh: “Ồ, VIP có khác, không hổ là ông chủ của K.O, ngay cả lúc bệnh cũng toát lên một vẻ đẹp mệt mỏi như thế”.
Xuyên qua hành lang dài dằng dặc, thứ mùi hỗn hợp giữa cồn và thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện xộc vào mũi Lạc Thiên khiến anh nhăn mặt.
Chỉ còn hai bước nữa, qua cánh cửa đó là đến thang máy.
Loáng thoáng nghe thấy có tiếng phụ nữ khóc, sau đó phía thang máy vẳng đến một giọng nữ cao vút sắc nhọn: “Đứng lại đó cho tôi!”.
Lạc Thiên đút một tay vào túi quần, cảm thấy chán ghét giọng nói của người đó. Bước qua cánh cửa, anh nhìn thấy thang máy tập trung rất nhiều người đang xì xào bàn tán, thậm chí còn có hai cô y tá cũng tham gia vào đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc