Hướng Về Trái Tim - Chương 07

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Anh chưa hề thấy người nào có thể biến thành một người khác trong tích tắc như cô. Nếu nói rằng cô muốn dùng cách này để đổi lấy sự chú ý của anh thì cô đã thành công rồi.
Cô gái này hao tốn tâm sức để vào được Giang Hàng rốt cuộc là vì mục đích gì?
“Giang Văn Khê, cô không đi đóng phim thật đáng tiếc”, anh nói.
“Đóng phim?” Cô không hề mong muốn được làm ngôi sao, chỉ muốn làm cảnh sát, tiếc rằng tố chất cơ thể quá kém, hiện giờ chỉ có thể làm “trợ lý đặc biệt”, con cừu non đáng thương để người ta lột da.
Vẫn diễn kịch?
Lạc Thiên cười lạnh lẽo: “Giang Văn Khê, cô dựng nên màn diễn trong quán bar đóng với bạn thân của cô rốt cuộc là có mục đích gì?”.
“Trong quán bar?” Đêm đó cô uống say, những chuyện xảy ra sau đó đều do Lý Nghiên kể lại, “Tối đó tôi uống say mà”.
“Vâng”, Lạc Thiên lại ho một tiếng.
“Tuy là thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng, có cỏ rồi hà tất phải chạy quanh nữa? Nếu có ý thì tặng con một câu, phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Lạc Thiên khẽ 乃úng tàn thuốc trong tay, tàn thuốc qua kẽ ngón tay, lặng lẽ rơi vào gạt tàn bằng pha lê.
“A Thiên, đã đến lúc con nên tìm một cô gái để kết hôn rồi đấy.”
Chú Thâm đi lâu rồi mà câu nói đó vẫn vang vọng mãi trong đầu Lạc Thiên.
Bao năm nay, không phải anh chưa từng có ai, nhưng trái tim anh không còn rung động nữa. Từ khi bị nhốt vào đó, anh dần dần khoét từng chút một hình ảnh cô gái khiến anh ngày đêm chờ đợi ra khỏi trái tim, rồi không còn rung động vì ai được nữa. Không, nói chính xác là tình cảm của anh đã dùng cạn vào lúc đó, tim cũng ૮ɦếƭ theo rồi. Anh đã quen với cô độc, dần dần tĩnh lặng trong sự ồn ào cô độc, cứ tĩnh lặng đến mức mọi thứ đều trở nên câm nín…
Một người mà trái tim đã ૮ɦếƭ thì làm sao còn sống lại được nữa…
Tìm một cô gái để kết hôn, sống qua ngày?
Hiện nay với thân phận, tiền bạc, địa vị của anh, không thiếu thứ gì, thứ duy nhất thiếu là một người phụ nữ, một người phụ nữ anh có thể chung sống.
Anh cười giễu, lặng lẽ nhìn vòng khói nhạt lan tỏa quanh đầu ngón tay, từ từ bay đi, thoảng qua mái tóc, lan xa trong không trung. Hít một hơi thật sâu, như nuốt xuống mọi cay đắng, không để cho sợi khói nào bay ra, toàn bộ đều tan biến hết trong lòng.
Sống qua ngày, chẳng qua là từng ngày trôi đi.
Giang Văn Khê gõ nhẹ lên cánh cửa, người bên trong không phản ứng, cô nhẹ nhàng mở cửa, thò đầu vào, nhìn thấy người đàn ông ấy đang nhắm mắt, ngồi dựa nghiêng trên sofa một mình, lặng lẽ hút thuốc, thẫn thờ.
“Tổng giám đốc Lạc, biên bản họp tôi đã làm xong.” Cô gồng mình thốt ra một câu, nhanh chóng đặt hai tờ giấy lên bàn làm việc, không đợi ai kia mở mắt nói gì liền ra khỏi văn phòng như chạy trốn.
Kỳ thực, trong tích tắc Giang Văn Khê bước vào, Lạc Thiên đã nheo mắt nhìn theo cô.
Cô gái này không có nhan sắc tuyệt mỹ, nhiều nhất cũng chỉ có đôi mắt to đen nhánh có khả năng rung động lòng người, làn da mịn màng cùng mái tóc dài mềm mượt sáng bóng; không có khí chất sang trọng, nhiều nhất cũng chỉ có những cử chỉ thục nữ, nhưng lại hơi quá đà, nói cách khác là ngốc nghếch giống hệt một con ỉn.
Con thỏ chuyển qua ăn cỏ gần hang thì cũng phải là cỏ chất lượng tốt, huống hồ anh đâu phải một con thỏ biến thái ăn tạp!
Đã hẹn với Lý Nghiên từ lâu, tan sở rồi, Giang Văn Khê đi thẳng đến đó.
Lý Nghiên đi công tác một tuần, Giang Văn Khê buồn rầu một tuần, lại thêm buổi chiều bị Quỷ Tóc Bạc ђàภђ ђạ lâu như vậy, nhìn thấy Lý Nghiên như nhìn thấy người thân, vội vội vàng vàng dốc hết nỗi lòng.
Giang Văn Khê càng nghĩ càng thấy anh biến thái, qua những lời đồn đại cô vô tình nghe được trong nhà vệ sinh, thì nghe đồn cô là trợ lý nữ “trẻ trung” duy nhất có thời gian ở cạnh anh lâu nhất tính đến thời điểm hiện tại. Còn vì sao lại nhấn mạnh hai chữ “trẻ trung” thì là do chưa có cô gái nào có độ tuổi như hoa như ngọc giống cô lại ở văn phòng tổng bộ được quá một tháng.
Với tướng mạo, thân phận, địa vị của anh, theo định luật của tiểu thuyết ngôn tình thì bên cạnh phải có rất nhiều hoa thơm bướm lượn, nhưng ngoài một người phụ nữ xinh đẹp đã kết hôn ra, thì hình như chưa từng thấy một cô gái nào có thân phận không rõ ràng bước chân qua cửa văn phòng anh, thỉnh thoảng cũng có vài người gọi điện, nhưng hiếm khi cô nghe thấy một giọng nói đến hai lần.
Cuối cùng, cô thà đúc kết lại là anh biến thái, cũng không muốn thừa nhận anh thay phụ nữ như thay áo.
Trước đó, khi Lý Nghiên biết Giang Văn Khê là “trợ lý đặc biệt” của Lạc Thiên thì đã kích động rất lâu. Tối đó lại biết “gian tình” giữa anh chàng đẹp trai cực phẩm tóc bạc kia và Giang Văn Khê bị sếp lớn bắt gặp, Lý Nghiên nhìn chằm chằm Giang Văn Khê và nở nụ cười tà ác phải đến gần nửa tiếng đồng hồ.
Lý Nghiên chọc cô: “Này, cô ngốc kia, cậu nói xem anh chàng tóc bạc đẹp trai kia có phải đã thích cậu rồi không?”.
“Đừng sỉ nhục tớ nữa.” Khóe môi Giang Văn Khê giật giật, đến khi di động của Lý Nghiên đổ chuông, cô nàng mới ngừng tiếng cười đáng sợ kia lại.
“Được rồi, ăn cái này đi, đảm bảo cậu sẽ hết giận.” Lý Nghiên nhét một cái lọ nhỏ vào tay Giang Văn Khê rồi nghe điện thoại.
Giang Văn Khê nghi ngờ nhìn thứ đựng trong cái lọ, và đó là lọ kẹo cao su hiệu “Lotte”. Cô đã quên bẵng chuyện đi mua kẹo cao su nhãn hiệu này, nhét một viên vào miệng, vị cà phê thơm lừng khiến cô bất giác nhớ đến người đàn ông đáng ghét ấy rất thích uống cà phê.
Cô nhai thật mạnh, răng nghiến ken két giống như đang gặm thịt anh vậy, tâm trạng bực bội xem như đã được giải tỏa một chút.
Lý Nghiên nghe điện thoại xong thì nói với cô: “Đi, đến K.O giải tỏa tinh thần, ngày mai ngủ một giấc dậy là mọi buồn phiền đều vứt ra khỏi đầu hết”.
“Hôm nay cậu mới về mà? Không nghỉ ngơi à?”
“Cuộc đời ngắn ngủi, phải cố mà vui vẻ”, không nói không rằng, Lý Nghiên kéo cô đến K.O.
Đến K.O thì thấy Hùng Diệc Vĩ và Cố Đình Hòa đợi ở đó tự bao giờ. Tống Tân Thần trong “kiềng ba chân” vì bị bạn gái kéo đi nên chỉ còn lại hai chân kiềng, chán chường và buồn bã.
Lý Nghiên và Hùng Diệc Vĩ thường xuyên rủ cô đi chơi, chỉ cần Cố Đình Hòa không có nhiệm vụ thì đa phần cũng sẽ có mặt. Qua lễ cưới lần trước, Giang Văn Khê và Cố Đình Hòa cũng đã trở nên quen thân hơn.
Do kinh nghiệm uống rượu gây sự lần trước nên sau đó Giang Văn Khê vào quán bar cũng chỉ dám chọn nước trái cây. Cô hớp một ngụm nước, nhìn Cố Đình Hòa và cười: “Bao lâu không gặp anh rồi nhỉ?”.
Cố Đình Hòa nghịch chìa khóa trong tay, khóe môi nhướn lên: “Còn nói nữa à, hôm sau lễ cưới của anh họ tôi, vốn định ngủ một giấc cho thỏa thì lại bị lôi đến Cục cảnh sát, bận mãi đến hôm qua, bây giờ xem như đã khỏe rồi”.
“Haizzz, lần này lại gặp vụ án gì mà sao bận lâu thế?”, Hùng Diệc Vĩ tò mò.
Cố Đình Hòa tỏ ra bí ẩn: “Ừ, mật danh kỳ này là Tàn Hoa Bại Liễu”.
Lý Nghiên vừa nghe đã tỏ ra hứng thú: “Hê, mới nghe mật danh này là biết người bị hại chắc chắn là phụ nữ rồi”.
“Chính xác. Người bị hại là một cô gái, đồng thời là một cô gái làm trong nghề ‘phục vụ đặc thù’ nào đó”, Cố Đình Hòa lúc nói đến mấy chữ “phục vụ đặc thù” thì cố ý ngừng lại, nhấn mạnh.
Lý Nghiên lập tức huơ tay múa chân kêu lên: “Tôi biết rồi. Có phải không? Có phải không?”. Cô nheo mắt nhíu mày với Cố Đình Hòa.
Hùng Diệc Vĩ lườm cô nàng một cái.
Cố Đình Hòa cười, nói: “Ừ, một cô gái của tiệm hớt tóc. Ba tháng trước cô gái đó đến báo án, nói rằng người bạn thân đột nhiên nhận được một bó hoa hồng champagne héo, bên trên có cắm vài cành liễu xơ xác héo rũ”.
“Wow, quả nhiên là tàn hoa bại liễu, kẻ gây án đúng là biến thái thật”, Lý Nghiên kéo vạt áo Hùng Diệc Vĩ, hưng phấn kêu lên.
Cố Đình Hòa tiếp tục: “Ừ, sau khi nhận được hoa, cô ta và bạn tuy bực bội nhưng chỉ xem như có người đang đùa dai nên không để tâm. Một ngày nọ, bạn cô ta sau khi làm việc xong đã biến mất đột ngột, mấy ngày liền cũng chẳng liên lạc với cô ta, cô ta cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ nên đã báo án, ba ngày sau thi thể của bạn cô ta được phát hiện ở gầm cầu ngoại ô phía tây thành phố. Thi thể đã bắt đầu phân hủy, qua khám nghiệm, người bị hại được xác định đã ૮ɦếƭ vào bảy hôm trước, nguyên nhân ૮ɦếƭ là bị siết cổ bằng khăn quàng, đồng thời trước khi ૮ɦếƭ người bị hại đã bị đánh đập một cách dã man”.
“Ôi, biến thái quá!”, Lý Nghiên càng nghe càng sợ, căng thẳng ôm lấy Giang Văn Khê.
Giang Văn Khê nhíu mày, hai mắt nhìn Cố Đình Hòa chăm chăm.
Cố Đình Hòa lại cười: “Một tháng sau lại một cô gái đến báo án, cô ta cũng nhận được một bó hoa y hệt, trên những đóa hoa hồng champagne có cắm những cành liễu héo rũ”.
“Có phải đã ૮ɦếƭ rồi không?”, Lý Nghiên hỏi gấp.
“Ừ, đúng vậy. Người ૮ɦếƭ sau khi tử vong, đến sáng hôm sau thì được phát hiện ở một công trường xây dựng ngoại ô phía tây, nguyên nhân ૮ɦếƭ là bị kẻ thủ ác siết ૮ɦếƭ bằng tất, trước khi ૮ɦếƭ cũng bị đánh đập thê thảm.” Cố Đình Hòa nhìn Giang Văn Khê nãy giờ không nói tiếng nào, vẻ mặt rất chăm chú, đưa tay ra huơ huơ trước mặt cô, “Có sợ không? Nếu sợ thì tôi không kể nữa”.
Giang Văn Khê hoàn hồn, nói ngay: “Không không, tôi đang nghe đây”.
“Vậy thì được”, Cố Đình Hòa lại nói tiếp.
“Tối hôm Châu Thành và Lý Văn kết hôn, cô gái thứ ba cũng nhận được một đóa hồng champagne héo rũ. Vì trước đó đã ૮ɦếƭ mất hai người nên cô gái thứ ba sau khi nhận được hoa đã sợ đến mất vía, thậm chí còn nhờ Cục cảnh sát giúp đỡ. Qua điều tra, ba cô gái này đều có một đặc điểm giống nhau, đều là người Thái Thuận, sau khi đến thành phố N thì ‘làm việc’ ở nơi tập trung người ngoại tỉnh nổi tiếng nhất khu phía tây thành phố.” Sau khi khóa chặt mục tiêu, đội của Cố Đình Hòa đã mai phục mười ngày, cuối cùng tóm được tên sát nhân hàng loạt biến thái đó. Thì ra hắn chính là người phụ trách đưa hoa của một tiệm hoa ở khu phố ấy, vì gặp một cú shock tình cảm, bạn gái chính là người Thái Thuận, bỏ rơi hắn nên hắn rất căm hận người Thái Thuận, do đó đã nhắm vào các cô gái người Thái Thuận để ra tay.
“Haizzz, đúng là biến thái. Hả? Sao các anh biết là tên đưa hoa gây án?”, Lý Nghiên nghe mà mù mờ không hiểu.
Hùng Diệc Vĩ nói: “Họ không biết thì làm sao làm cảnh sát?”.
Lý Nghiên lườm một cái: “Biến đi”.
“Tôi biết”, Giang Văn Khê trầm tư nãy giờ bỗng thốt lên, khiến Lý Nghiên giật thót mình.
“Khê Khê, hôm nay cậu không uống rượu mà hồ đồ thế?”
Cố Đình Hòa nghe thấy liền nói: “Nói nghe thử xem”.
“Thứ nhất, nếu có khách đặt ‘tàn hoa bại liễu’ như thế, nhân viên cửa hàng nhất định sẽ tò mò, ít nhiều cũng có ấn tượng với kẻ đó, mà ba đóa hoa này sau khi được đưa đi lại không tra ra được là ai tặng, cho dù người đặt hoa bí ẩn thế nào cũng sẽ có sơ hở để tìm ra. Muốn làm mọi chuyện mà không để lại chút dấu vết nào, trừ phi người đó chính là nhân viên của cửa hàng hoa, cố tình che giấu thân phận người đặt hoa. Thứ hai, từ số liệu thống kê tội phạm ngoại tỉnh khá điển hình mấy năm gần đây, loại tội phạm này thường chọn buổi tối để ra tay gây án ở ngoại ô thành phố, trong vụ án này là ngoại ô phía tây. Tại sao các cô gái bị hại đều là người ngoại tỉnh tập trung ở khu phía tây, chứ không phải là ở khu khác, còn hiện trường vụ án lại là ngoại ô phía tây? Có nghĩa là, hung thủ vô cùng quen thuộc với khu vực tập trung người ngoại tỉnh phía tây, bạn gái của hung thủ chắc chắn cũng đã từng làm nghề đó đúng không?” Đôi mắt sáng rực của Giang Văn Khê rất nghiêm túc và thông minh.
“Khê Khê…”, Lý Nghiên kinh ngạc nắm lấy cánh tay Giang Văn Khê.
“Đúng, chính xác.” Cố Đình Hòa nheo mắt, chăm chú quan sát Giang Văn Khê, cô lúc này khác hẳn với lúc bình thường.
Nghe câu trả lời của Cố Đình Hòa, Lý Nghiên sửng sốt kêu lên: “Khê Khê, sao cậu biết?!”.
“Tiểu Cố đã nói đó thôi. Tuy hung thủ bị bạn gái bỏ rơi, nhưng trong thành phố N này các cô gái người Thái Thuận làm trong rất nhiều ngành nghề khác nhau, chứ không chỉ có ba cô gái đó, tại sao hung thủ chỉ chọn ra tay với ba cô đó? Vì bọn họ là ‘gái’. Hung thủ gây án đều có động cơ, hơn nữa có quy luật hẳn hoi. Phân tích từ góc độ tâm lý học tội phạm, hung thủ bạo lực là một loại nhân cách biến thái, loại người này chủ yếu có biểu hiện khác thường trong hoạt động tình cảm và hoạt động ý thức, còn tư duy và hoạt động trí óc lại hoàn toàn bình thường, tình cảm không ổn định thì rất dễ nổi điên. Người ૮ɦếƭ trước khi tử vong bị đánh đập là do hung thủ có mối hận thù mãnh liệt với ‘gái’. Hung thủ sở dĩ nhắm vào các cô làm ‘gái’ thì chỉ có một nguyên nhân, đó là bạn gái hắn đã từng hoặc hiện giờ làm ‘gái’. Đã cùng làm việc đó, và đều là người Thái Thuận, ba cô gái kia không có lý do gì mà không quen biết bạn gái của hung thủ, mà bạn gái của hắn tuyệt đối cũng không thể kê cao gối ngủ ngon được. Từ các đầu mối này, phạm vi mục tiêu đã được rút gọn, hung thủ đương nhiên khó thoát khỏi lưới pháp luật.”
“Bốp bốp bốp…”, Cố Đình Hòa vỗ tay, trong đôi mắt tỏ rõ vẻ tán thưởng.
Lý Nghiên buông Giang Văn Khê ra, lảm nhảm nói: “Đúng là không hiểu nổi, nhất định là có ai đó xuyên không, nhập hồn vào nó, chứ với tư chất của nó thì kiểu lý luận này hoàn toàn không thể”.
Giang Văn Khê phớt lờ Lý Nghiên, nhìn vào đôi mắt Cố Đình Hòa, nói: “Vụ án lúc nãy toàn bộ là do anh bịa ra, đúng không?”.
Cố Đình Hòa cười to sảng khoái: “Ha ha ha, cũng bị đoán trúng rồi”.
“Gì cơ? Anh bịa à?” Lý Nghiên kéo áo Giang Văn Khê, chỉ vào Cố Đình Hòa, nói với cô, “Khê Khê, rốt cuộc là sao đây?”.
Giang Văn Khê quay sang, bảo Lý Nghiên: “Nếu thành phố N chúng ta xảy ra vụ án lớn như vậy thì toàn thành phố đã chấn động rồi, còn đợi cậu ngồi đây mà nghe anh ấy kể à? Nếu ba tháng lâu như thế mà vẫn không phá án được thì mấy cô gái ở khu thành phía tây đã bạo động rồi, anh ấy còn bình thản làm phù rể được không?”.
Lý Nghiên sửng sốt nhìn Giang Văn Khê trông khác hoàn toàn với lúc bình thường, căng thẳng hỏi: “Khê Khê, tại sao lúc nãy khi cậu phân tích tình huống vụ án không hề xấu hổ, cũng không vấp váp lúng túng, miệng lưỡi nhanh nhẹn, lý luận sắc sảo, tư duy sáng suốt thế? Cậu có chắc là cậu không bị ai đó nhập hồn không?”.
Bị Lý Nghiên nói thế, Giang Văn Khê bỗng đỏ mặt, lúng túng không nói được gì.
Thấy phản ứng bình thường của Giang Văn Khê, Lý Nghiên giả vờ Ϧóþ cổ cô: “Nói! Rốt cuộc cậu là ai? Trả lại Khê Khê nhút nhát nhà tôi đây!”.
“Nghiên Nghiên… tớ đây mà…”, Giang Văn Khê bị Lý Nghiên chọc phá, suýt nữa không thở nổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc