Hướng Về Trái Tim - Chương 05

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Giang Văn Khê nghe thế, không nói câu nào.
Bồi thường? Cô dám đòi bồi thường gì? Chuyện lúc nãy mà nói ra sẽ không ai tin cô bị cưỡng hôn, đa phần người ta sẽ cho là cô dàn cảnh để hôn cấp trên đẹp trai, chuyện tốt này đúng là vừa ăn ςướק vừa la làng. Xã hội bây giờ cho dù là bị người ta lợi dụng thì cũng là vì người ta coi trọng mình.
Chuyện này, xem như cô xui xẻo vậy.
Chị Lý Văn đang đợi, cô đã chậm trễ lâu lắm rồi.
Lại lau khóe mắt, cô đứng thẳng lên, quay người chạy về phía sảnh tiệc.
Lúc này một nhân viên phục vụ bê một đĩa hoa quả đi qua, cô không nhìn kỹ đâm sầm vào, hoa quả trong đĩa bay tứ tung.
“Loảng xoảng” mấy tiếng, âm thanh vỡ vụn chói tai của đồ sứ xuyên thẳng vào tai Giang Văn Khê, ánh đèn mạnh bên tường chiếu thẳng vào khiến cô không quen mà nheo mắt lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nhân viên phục vụ kia liên tục xin lỗi, vội vàng cùng một phục vụ khác quỳ xuống thu dọn hoa quả và những mảnh vỡ.
“Rất xin lỗi, không làm bẩn áo cô chứ?”, hai người phục vụ thu dọn xong lại xin lỗi Giang Văn Khê.
Giang Văn Khê cau mày, lắc đầu một cách cứng nhắc, hai nhân viên đó thở phào rồi rời đi.
Lạc Thiên không có ý làm tổn thương Giang Văn Khê, lặng lẽ đứng sau cô nhìn mọi thứ vừa xảy ra.
Thấy cô đứng bất động, anh ngỡ cô vẫn đang buồn vì chuyện hồi nãy. Trong một lúc, anh không biết nên nói gì, lấy bật lửa trong túi quần ra định châm *** rồi sực nhớ gì đó, anh dừng tay, nói: “Tiền bộ quần áo đó bỏ đi. Tháng này phát lương, tôi sẽ bảo tài vụ phát bù cho cô tiền khấu trừ tháng trước. Ngày mai phòng Nhân sự sẽ giúp cô làm thủ tục chuyển thành nhân viên chính thức”.
Vừa nói dứt, chỉ thấy người đó liền quay phắt lại, sau đó “chát” một tiếng, một cái bạt tai đanh gọn giáng xuống mặt anh.
“Anh tưởng anh là tổng giám đốc, là cấp trên của tôi, đẹp trai hơn kẻ khác, nhiều tiền hơn kẻ khác, cao ráo hơn kẻ khác, thì có thể muốn làm gì thì làm hả? Bồi thường? Ai thèm sự bồi thường của anh? Tát anh một cái xem như lời cho anh quá rồi!”, Giang Văn Khê hoàn toàn mất đi dáng vẻ yếu đuối trước đó, hung hăng như một bà vợ đi đánh ghen ở trên đường phố vậy.
Sự chuyển biến đột ngột của Giang Văn Khê khiến Lạc Thiên kinh ngạc trong phút chốc, nhưng cơn đau bỏng rát trên má khiến anh nhanh chóng từ trạng thái ngẩn ngơ chuyển sang nổi giận. Bàn tay nắm chặt chiếc bật lửa khiến các khớp xương đều trắng bệch ra, anh nghiến răng, cười lạnh: “Một cái tát đổi một nụ hôn, đây là thứ cô muốn?”.
Giang Văn Khê giận dữ trừng mắt: “Một cái tát? Tôi chỉ hận không thể tát cho anh mấy cái nữa, đồ háo sắc Biến th'!”.
Vừa nói cô vừa giơ tay lên, định tát Lạc Thiên nữa nhưng cổ tay đã bị anh giữ chặt.
“Cô chớ có được nước làm tới!”, Lạc Thiên lạnh lùng nhìn cô.
Lúc đó căn phòng kế bên có một người bước ra, thấy tư thế căng thẳng như dây cung của hai người, người đó ngượng ngùng cười: “Làm phiền cho qua”.
Lạc Thiên kéo Giang Văn Khê dịch sang bên để nhường đường cho người đó đi qua.
Đến khi không thấy bóng dáng người đó nữa, Giang Văn Khê mới ra sức hất tay Lạc Thiên ra, hừ lạnh một tiếng: “Mặt người dạ thú!”, đồng thời không quên đá mạnh anh một cú rồi quay người đi vào sảnh tiệc.
Lạc Thiên nhìn theo bóng Giang Văn Khê mất hút ở ngã rẽ hành lang, sờ một bên má, sắc mặt hơi tái, trong lòng càng có nỗi khổ khó nói.
Tựa lưng vào tường, anh rút từ túi quần ra một *** rồi châm lửa, rít một hơi thật sâu, nhìn *** trên tay cứ cháy dần cháy dần đến xuất thần.
Anh những tưởng mười năm đã qua, cuối cùng đã có thể quên đi vết nhơ cả đời không xóa sạch được kia, nhưng đến khi gặp lại Phương Tử Hạ và Châu Mộng Kha, anh mới hiểu hóa ra anh vẫn luôn dối mình lừa người.
Một người anh em đã chơi thân từ nhỏ, tình cảm thậm chí còn vượt xa tình anh em, một người phụ nữ từng yêu sâu sắc, từng thề rằng không phải cô thì anh không cưới ai, hai gương mặt đó hòa lẫn vào nhau, chuyện cũ như một sợi dây leo uốn quanh trườn bò vào trái tim anh, vết thương bị đè nén suốt mười năm trong sâu thẳm trái tim lại nứt toác.
Sâu thẳm trong ký ức, đêm đầu tiên mới vào tù, hai tay anh nắm chặt lấy những song sắt lạnh lẽo không buông, anh cứ gào thét không ngừng trong phòng giam, thậm chí vang vọng cả khu nhà tù. Cũng vì thế mà dẫn đến một trận ẩu đả với phạm nhân cùng phòng. Sau đêm đó, anh bị nhốt riêng, mái tóc đen chỉ sau một đêm đã trở thành trắng xóa, do đó anh có một biệt danh là “Tiểu Bạch”.
Quản giáo cảnh cáo liên tục, bạn tù giễu cợt liên tục, cuối cùng cũng có ngày anh nhận rõ rằng, cho dù bị oan, cho dù anh có hét rách cổ đi chăng nữa, anh cũng phải ngồi đây thụ án đến khi đủ bốn năm.
Ban đầu, ngày nào anh cũng mong mỏi Mộng Kha đến thăm anh, nghe anh giải thích, anh không *** cô gái đó, những thứ được gọi là chứng cứ ấy – BCS có *** của anh là ngụy tạo, anh bị oan. Thời gian trôi qua từng chút một, Mộng Kha không đến thăm anh, chỉ có Tử Hạ ghé thăm anh ba lần, lần nào cũng chỉ hỏi han vài câu an ủi ngắn ngủi.
Lúc đó, chỉ cách một tấm song sắt mà anh còn cảm nhận được tình cảm anh em đã cạn. Lần cuối cùng, Tử Hạ nói cậu ta rất bận học, sau này có lẽ sẽ không có nhiều thời gian đến thăm anh nữa, trước khi đi, Tử Hạ cuối cùng đã nhắc đến Mộng Kha, Mộng Kha chỉ cho anh hai chữ “Hết rồi”. Anh cười nhạt, nói với Tử Hạ, sau này đừng đến nữa.
Dần dần, anh cũng quen với cuộc sống trong tù, đồng thời quen một người sau này làm thay đổi cuộc đời anh – Giang Hoài Thâm. Lúc đó anh không thân lắm với chú Giang, đến một ngày trước khi chú Giang ra tù, ông nói với anh, sau này ra đời có bất cứ khó khăn gì cứ đến tìm chú. Chú Giang không để lại cho anh bất kỳ địa chỉ hay cách thức liên lạc nào, lúc ấy anh chỉ thấy buồn cười, sau này nếu ra tù dù có khó khăn thì anh cũng chưa chắc tìm đến ông.
Trải qua bốn năm ấy, mọi giấc mộng đều phải tỉnh lại.
Bốn năm sau, bước ra khỏi nơi ấy, đón chào anh chỉ có một trận mưa to. Anh đứng trong mưa rất lâu, muốn cơn mưa này tẩy sạch hết thảy mọi thứ trong bốn năm qua, rửa sạch từ đầu đến chân. Nhưng, chỉ học chưa đến một năm đại học, đồng thời có tiền án tiền sự sẽ rất khó mà sinh tồn trong xã hội này, huống hồ dấu vết lưu lại trên người anh là tội danh đáng hổ thẹn nhất – tội ***.
Có lẽ trong lúc tối tăm nhất cũng là lúc ông trời cuối cùng đã để mắt đến anh. Lúc anh sống khó nhọc nhất, vất vả nhất, chú Giang đã xuất hiện, đến nay anh cũng không biết chú Giang đã tìm ra mình như thế nào. Sau đó, chú Giang đưa anh vào Giang Hàng.
“Nhớ! Vào cánh cổng này rồi, con không còn là Lạc Thiên trước đây, mọi chuyện trong quá khứ dù tốt hay xấu con phải bỏ hết. Từ nay về sau, không còn ai khinh thường con nữa!”
Bây giờ địa vị của anh trong Giang Hàng dưới một người trên vạn người, trong ngành này, không một ai không biết tên Lạc Thiên của anh.
Khói thuốc nhàn nhạt lan tỏa trong hành lang mờ tối, rồi dần dần tản mác, tàn thuốc rơi từng chút từng chút một xuống chân anh, không gợi lên tí âm thanh nào, giống như cơn ác mộng trong bốn năm ấy, cái còn lại chỉ có đốm tro tàn xác trắng này.
Bị Giang Văn Khê tát cho một cái, xem như đáng đời anh, dù sao cũng là anh xâm phạm cô trước.
Anh hôn cô không chỉ vì sự xuất hiện của Phương Tử Hạ và Châu Mộng Kha khiến anh nhớ lại chuyện năm nào, mà là vô tình nghe được cuộc tranh cãi giữa hai người họ. Từ ánh mắt Châu Mộng Kha nhìn theo mình vào đêm đó, anh đã đọc được một điều mà anh không muốn nhìn thấy nhất.
Mọi chuyện đều đã nhòa nhạt, anh không muốn tạo ảo giác cho bất cứ ai, quá khứ hãy để nó trôi đi.
Có lẽ, tối nay anh uống hơi nhiều R*ợ*u.
Tắt ***, anh bực bội cào cào tóc, sa sầm mặt bước vào sảnh tiệc.
Bùm” một tiếng, một quả bóng bay nổ ngay trước mặt khiến Giang Văn Khê giật bắn mình.
“Giang Văn Khê! Cậu ૮ɦếƭ ở đâu vậy hả?! Đi vệ sinh bị lọt hố hay sao?! Chị tớ tìm không thấy cậu, cuống sắp điên lên rồi kia kìa.” Giang Văn Khê chưa kịp bước vào sảnh thì Lý Nghiên đã như hung thần ác quỷ chui ra khỏi cửa gầm gào với cô.
Bóng bay lúc nãy cũng do Lý Nghiên châm cho nổ.
Theo phản xạ, Giang Văn Khê đưa hai tay nhấn vào huyệt đạo gần tai, hoang mang nhìn sàn nhà lát gạch bông, chỉ trong tích tắc, ngọn lửa bực bội trong lòng đã biến mất sạch.
Cô ngẩng lên, vẻ mặt vô tội: “Làm gì lọt hố đâu. Tớ đi vệ sinh xong là ra mà, chỉ tại cái hành lang ૮ɦếƭ tiệt hình vòng cung đấy chứ…” Nhớ đến chuyện Lạc Thiên ôm và cưỡng hôn mình, gò má cô lại như có lửa thiêu đốt.
“Thế mà cũng lạc đường? Tớ nghi là dù trên người cậu có gắn hệ thống định vị toàn cầu GPS thì cậu vẫn sẽ đi lạc thôi. Nhanh lên, kính R*ợ*u rồi, còn đứng đần ra đó làm gì?”, Lý Nghiên kéo cô đi.
“Người ta đâu có tệ như cậu nói…”
“Xì! Đừng nói người Trái đất mà cả người sao Hỏa cũng biết chuyện đó.” Lý Nghiên chú ý thấy mặt Giang Văn Khê rất đỏ, tỏ ra nghi ngờ, “Ủa? Lúc nãy cậu làm gì đấy? Đi vệ sinh mà sao mặt đỏ thế? Còn nữa, son môi sao mất rồi?”.
“À… cái đó… nóng quá, son bị lem mất trong nhà vệ sinh rồi. Không nói chuyện nữa, chị Lý Văn đang đợi tớ.”
Từ xa, Giang Văn Khê đã thấy Lạc Thiên tiến đến, căng thẳng giằng ra khỏi tay Lý Nghiên, quay mặt đi.
Lý Nghiên không hiểu, còn chủ động chào Lạc Thiên.
Lạc Thiên đáp lại, lúc đi ngang Giang Văn Khê, thoáng thấy nét cười trên môi cô, cơn giận anh cố kìm nén trong lòng đành tiếp tục đè xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô rồi bước vào sảnh tiệc.
Sao anh còn trừng mắt với cô, rõ ràng là anh vô lễ trước mà.
Giang Văn Khê biết ngay người lắm tiền hay có kiểu thế mà.
“Mau vào, còn đứng ngẩn ra à? Haizzz, thua cậu thật!” Lý Nghiên thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cô thì chịu không nổi.
Giang Văn Khê vội đi nhanh vào trong.
Cảnh kính R*ợ*u khiến Giang Văn Khê sợ hãi hóa ra lại rất êm ả, căn bản không cần cô phải uống gì cả. Các bạn học và đồng nghiệp của Châu Thành chỉ uống một tí cho có rồi giải tán, chuyển sang tấn công phòng ngủ, họ đều đòi chú rể Châu Thành có một đêm tân hôn suốt đời không quên được.
Tục ngữ nói đúng, lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Sự thực này đã được chứng minh từ những luật sư có vẻ ngoài cực kỳ nho nhã.
Châu Thành và Lý Văn hiểu rõ trong lòng, đó toàn là những kiểu nho nhã giả tạo, thường ngày khoác áo lông cừu nhưng thực chất toàn là sói cả, nên đã chuẩn bị đủ mọi đạo cụ để ứng tiếp họ.
Phương Tử Hạ và Châu Mộng Kha do đi đường dài đã quá mệt mỏi, về khách sạn nghỉ trước nên không tham gia trận hỗn chiến này.
Trước khi đi, Phương Tử Hạ còn nói với Giang Văn Khê một câu “Đến lúc đó nhớ đừng quên đưa chúng tôi một tấm thiệp hồng nhé”, Giang Văn Khê ngẩn ra rất lâu mới hiểu ra anh ta ám chỉ chuyện gì, đành đỏ mặt cười ngượng ngùng.
Lý Nghiên đã truy cứu tận gốc chuyện này, hỏi cô sao lại quen biết vợ chồng Phương Tử Hạ, không chống nổi sự lắm chuyện của cô bạn, Giang Văn Khê đành kéo cô nàng ra một góc vắng người, thành thật kể lại từ đầu tới cuối chuyện đã xảy ra.
Lý Nghiên nghe xong ôm lấy cô hét lên: “Giang Văn Khê, cuối cùng cậu đã làm được chuyện giống người nhất trong cuộc đời cậu rồi”.
Giang Văn Khê nhăn nhó, im lặng, lẽ nào trước kia những việc cô làm đều không phải người làm?
Lý Nghiên thở dài, nói: “Tớ biết ngay năm nay vận đào hoa của cậu sẽ đến mà, haizzz, thực ra tớ vốn định giới thiệu Cố Đình Hòa cho cậu, nhưng thấy cậu của cậu…. Ôi, thôi đi. Cũng may không phí công tớ ban đầu nói khô cả nước bọt, để cậu có cơ hội õng ẹo trước mắt anh tóc bạc đẹp trai, vậy nên cực phẩm ‘ba có một không’ này, cậu nhất định phải túm chặt đấy!”.
Lại nữa… ba có một không: có tiền, có nhà, có xe, không vợ…
Giang Văn Khê bất lực lườm bạn: “Đừng nói linh tinh. Haizzz, tớ thấy năm nay phải là năm tuổi xui xẻo của tớ mới đúng”.
Tiễn hết khách rồi, Lý Văn sợ mấy đồng nghiệp của Châu Thành nghịch phá quá lại khiến Giang Văn Khê sợ, nên bảo cô về thẳng nhà mà nghỉ ngơi.
Đến khi về nhà rồi, nằm lên giường, Giang Văn Khê vẫn không thể xua nổi hình bóng Lạc Thiên ra khỏi đầu, có lẽ, điều khiến cô ngạc nhiên hơn là nỗi khổ trong lòng anh mà cô cảm nhận được từ nụ hôn ấy, một nỗi khổ không thể nói ra.
Thực ra, anh hôn cô có lẽ vì lòng tự tôn chăng, để che giấu sự hụt hẫng trống vắng trong lòng trước mặt người anh em và người yêu cũ, nên mới túm lấy cô lúc đó trùng hợp đi ngang. Nói cách khác là, nếu lúc đó người phụ nữ khác đi qua, anh cũng sẽ hôn thôi, chỉ có điều lúc đó lại trùng hợp là cô.
Đúng, sự thực là thế.
Tuy anh đã xâm phạm cô, nhưng từ đáy lòng, cô lại thấy có phần đồng cảm với anh, như thế cô cũng sẽ không quá để tâm. Còn sự hoang tưởng của Lý Nghiên hoàn toàn là thừa thãi. Anh và cô, cho dù Trái đất đảo ngược cũng sẽ không thể giao nhau. Thế mới nói, Lý Nghiên đã hoàn toàn H**g phấn quá mức. Đối với cô mà nói, lựa chọn tốt nhất là quên hết thảy mọi chuyện xảy ra tối nay. So ra thì, cái khiến cô mong đợi hơn chính là có thể giữ được công việc này.
Lý Nghiên chỉ vào đầu mắng cô ngốc nghếch, một nụ hôn có thể đổi được rất nhiều thứ.
Đúng, lần này cô thừa nhận mình hơi ngu ngốc, nhưng chuyện bán rẻ mình như thế cô không làm được. Cậu đã dạy cô “quân tử chỉ thích những vật có được một cách chính đáng, đường hoàng”. Tuy cô không phải quân tử, nhưng đạo lý vẫn là thế. Cô luôn kiên trì rằng, nếu nghĩ theo chiều hướng xấu thì xem như cô xui xẻo, nếu nghĩ theo chiều hướng tích cực thì giúp người làm vui cũng là một đức tính tốt.
Có lẽ, còn có một cảm giác không thể nói ra, trong khoảnh khắc ấy, cô thật sự cảm nhận được nội tâm anh rất đau khổ…
Đêm ấy, Giang Văn Khê ngủ rất sâu, thậm chí tiếng chuông báo thức vang lên cô cũng không nghe thấy, mở mắt ra đã bảy giờ rưỡi, vội vàng thay đồ rồi ra ngoài.
Giang Văn Khê biết tư chất của mình kém hơn người khác vài phần, nên chỉ vùi đầu vào làm, nói ít làm nhiều. Tuy chỉ là một cô tiếp tân nhỏ bé, nhưng dường như cô bận rộn hơn những người khác trong văn phòng rất nhiều. Lý Nghiên an ủi cô: “Cuộc đời giống như bị *** vậy, không thể chống cự thì chỉ có thể nằm mà hưởng thụ”.
Phải, hưởng thụ.
Càng hưởng, càng “thụ”…
Nhà vệ sinh luôn luôn là địa điểm tuyệt nhất để phụ nữ nhiều chuyện.
Bận rộn cả ngày, Giang Văn Khê phải cố bớt thời gian ra để đi vệ sinh. Vốn dĩ họ nói chuyện không liên quan đến cô, cô cũng không muốn nghe, nhưng ba cô nàng ngoài kia từ lúc vào tới giờ đã hơn mười phút rồi mà vẫn không có ý đi ra, càng nói càng hăng, mũi dùi tự dưng lại chĩa vào cô.
“Nghe người trong tổng bộ tập đoàn nói, Tổng giám đốc Lạc gần đây như uống *** ấy, ngày nào họ cũng làm việc đến chóng mặt, gấp rút…”
“Bọn mình cũng thế mà? Mấy hôm nay cậu có thấy ai dám thở mạnh đâu?”
“Hôm qua tớ còn nghe nói Tiểu Mã bị Tổng giám đốc Lạc giáo huấn suốt cả buổi trưa đấy.”
“Đúng là xui xẻo, chuyển đến chỗ này chẳng tốt lành gì mà suốt ngày căng thẳng thần kinh, thật chỉ nhớ đến quãng thời gian trước kia ở tổng bộ.”
“Đúng rồi, các cậu có biết không, nghe nói tâm trạng Tổng giám đốc Lạc không vui là vì cái cô tiếp tân đó đấy.”
“Hả, không phải chứ? Sao có thể được? Đừng nói với tớ là Tổng giám đốc Lạc với cô ta có gì nhé, nếu thế thì tớ không muốn sống đâu!”
“Mau nói nghe xem nào!”
“Tiểu Dương chẳng phải được điều từ bộ phận tiếp tân sang phòng Nhân sự đó thôi, cậu ấy nói Giang Văn Khê kia vốn là nhân viên thu ngân của siêu thị ở đây, về sau nơi này được Giang Hàng chúng ta mua lại, cũng không biết cô ta đã quen biết Tổng giám đốc Lạc như thế nào, mới làm xong thủ tục chuyển giao từ siêu thị sang chỗ chúng ta đấy.”
“Ái chà chà… tớ thấy tám phần là có gì mờ ám rồi.”
“Không phải tám, mà là trăm phần trăm. Mấy hôm trước phòng Nhân sự mới làm thủ tục chuyển sang nhân viên chính thức cho cô ta, cậu có thấy ai đi làm một tháng đã được tuyển làm nhân viên chính thức chưa? Ngoài việc đào góc tường vào. Mà các cậu còn nhớ chuyện quẹt thẻ giùm lần đó không, lúc ấy bao nhiêu người bị phê bình, ngay cả bên Nhân sự cũng xui xẻo lây, chỉ mỗi cô ta là yên lành.”
“Nhưng về sau người phòng Hành chính cố ý chơi cô ta, buổi trưa vừa đến thời gian ăn cơm là cả tầng lầu chẳng còn ai, văn phòng sắp xếp cho cô ta ở lại giữ phòng, có người ăn xong về thay thì cô ta mới được xuống mà.”
“Đúng, nhắc chuyện này, còn nhớ nửa tháng trước không? Phòng Hành chính tự dưng lại ra thông báo mới, ra lệnh nhân viên các văn phòng buổi trưa luân phiên đi ăn cơm. Nghe lão Mã ở nhà ăn nói, hôm đó Giang Văn Khê là người cuối cùng, không còn thức ăn, kết quả Tổng giám đốc Lạc trùng hợp cũng đến đó ăn cơm, còn bảo lão Mã nấu thêm hai món, sau đó hai người ăn chung bàn đấy.”
“Ôi trời, tớ ở Giang Hàng ba năm rồi cũng chẳng được ngồi cùng bàn ăn cơm với Tổng giám đốc Lạc bao giờ. Tạo nghiệt thật, các cậu ai có đậu phụ không, cho tớ đập đầu ૮ɦếƭ đi.”
“Đập vào người cô ta, đậu phụ ở *** cô ta là to nhất.”
“Cút đi! Đừng pha trò. Về sau không biết hai người nói gì, giận dỗi nhau, nghe nói Tổng giám đốc Lạc còn đập bàn bỏ đi, cơm cũng chẳng ăn nữa.”
“Có chuyện ấy cơ à? Cô gái đó không phải là do vô gian đạo[1] phái lên đó chứ? Nếu không dựa vào đâu mà Tổng giám đốc Lạc lại đối đãi đặc biệt thế? Tớ thấy sau này chúng ta cứ nên cẩn thận cho lành.”
[1] Vô gian đạo: Một bộ phim hình sự, trinh thám nổi tiếng của Hồng Kông, sản xuất năm 2002. Bộ phim kể về những cuộc đấu tranh giữa cảnh sát và tội phạm khi cảnh sát được cài vào làm cảnh sát chìm trong băng đảng xã hội đen, còn tội phạm lại được cài vào trong hàng ngũ cảnh sát. Hư hư thực thực, trắng đen bất phân chính là cảm xúc mà Vô gian đạo đem lại cho khán giả. Về sau cụm từ “vô gian đạo” được dùng để chỉ những hành vi ám muội, lá mặt lá trái.
“Tớ không thể chấp nhận sự thực này. Tội lỗi, đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.”
“Cậu bớt mê trai đi. Đi thôi.”
Đến khi không nghe thấy tiếng bước chân ba cô đồng nghiệp kia nữa, Giang Văn Khê mới dám mở cửa phòng vệ sinh bước ra.
Thì ra sau này mỗi ngày cô đều được ăn cơm nóng canh nóng là do mệnh lệnh của anh. Về chuyện nhân viên chính thức, lúc nhận được thông báo của phòng Nhân sự, cô cũng giật mình. Còn nữa, lúc phát lương tháng này, cô nhìn màn hình máy ATM một lúc lâu, lương chẳng hề thiếu, cũng tức là tiền bộ quần áo ấy căn bản không trừ vào lương của cô. Về sau nghĩ lại, có lẽ vì nụ hôn đó mà anh cảm thấy mắc nợ cô chăng, như thế, cô cũng không thấy ngượng, nhưng cũng đâu đến nỗi giống lời ba cô nàng nhiều chuyện nói khó nghe vậy.
Nghe ba cô nàng đó nói, gần đây anh rất nóng tính, hơn nữa vẫn còn đang tiếp diễn, nhưng cô nghĩ người nên giận đáng ra phải là cô, người thua thiệt trong bữa tiệc đó rõ ràng là cô mà. Hơn nữa cô đâu có gì linh tinh với anh, luôn bị anh đàn áp, nếu có tiếp xúc cơ thể thì cũng là bị ép…
Lời đồn, chính là từ miệng ba cô nàng lắm điều này mà ra.
Đoán chừng thế nào các đồng nghiệp cũng đều nhìn cô bằng con mắt khác cho mà xem.
Giang Văn Khê vừa quay về quầy tiếp tân thì thấy Lữ Phi phòng Thiết kế tìm cô: “Tiểu Giang, mau mang catalog tường mẫu xuống quảng trường đối diện, Tổng giám đốc Lạc đang đợi đấy”.
“Hả? Tôi mang á?” Giang Văn Khê kinh ngạc nhìn Lữ Phi, bởi phàm là những việc tiếp cận Quỷ Tóc Bạc đều không thể đến lượt cô làm, chỉ hơi có gió động cỏ chút thôi là những đàn bướm bên trong đều lao vào như điên ngay.
“Ừ, nhanh lên, xuống dưới đưa cho Tổng giám đốc Lạc là được.” Lữ Phi đưa quyển catalog dày cộp cho Giang Văn Khê, thở phào nhẹ nhõm. Gần đây Tổng giám đốc Lạc vui buồn bất định, lúc nãy gọi điện thoại còn nổi giận một trận, lát nữa cô ta phải xuống đưa catalog thì chắc chắn sẽ bị giáo huấn, nên chuyện xui xẻo như thế thì cứ để “người nhàn rỗi” như Giang Văn Khê đi là được.
Đón lấy quyển catalog mẫu nặng trịch dày cộp, Giang Văn Khê như muốn run lên.
Cái thứ gì thế này, sao nặng vậy?
“Xe của Tổng giám đốc Lạc cô biết chứ?” Giang Văn Khê lắc đầu, Lữ Phi đọc số xe, “Mau xuống đi”.
Lữ Phi nói nhanh như S***g bắn laser, Giang Văn Khê đang định hỏi kỹ hơn thì đã bị đẩy vào thang máy.
Cô bĩu môi, ôm quyển catalog, trong đầu cứ lặp đi lặp lại biển số xe mà Lữ Phi nói, đọc mãi đọc mãi, chỉ còn nhớ hai số cuối cùng – 8 và 6.
Ra khỏi thang máy, mùi vị khó chịu xộc vào mũi. Nhà hàng đang đập gõ sửa chữa, khoan điện, máy cắt… bao nhiêu tạp âm *** ý chí con người, trên đất đầy những phế liệu. Giang Văn Khê nhăn mặt, một tay bịt mũi, tay kia ôm tài liệu, nhón chân đi qua chỗ sửa chữa này.
Ra khỏi cổng, đứng bên đường gần quảng trường, cô nhìn trái ngó phải tìm chiếc xe màu đen có biểu tượng là bốn cái vòng, bảng số xe có hai số cuối là 8 và 6.
Cô nhìn những chiếc xe qua lại, đợi khoảng năm phút cũng chẳng thấy chiếc xe mà Lữ Phi nói đâu cả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc