Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt! - Chương 40

Tác giả: Tát Không Không

“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Em chỉ tin vào mắt thấy là sự thật.” Phó Dương Dương nâng lên ánh mắt, mỉm cười: “Ví như, người nào đó trong khi đã có người yêu lại lén lút hẹn hò ngắm cảnh với người khác đều là chuyện thật.”
Nói đã muốn quá rõ rang như thế, Chu Tráng Tráng hít sâu, *** có chút đau.
“Tôi cũng tin tưởng mắt thấy là chân thật, tận mắt thấy sau khi chia tay nam thì tự nhiên không vui, nữ rơi lệ thương tâm, nếu đều còn tình cảm với đối phương, sao lại phải tách ra, ngàn sai vạn sai, chẳng qua là lỗi của người bên ngoài.” Hải Nhĩ bỗng nhiên bưng cái ly lên, rót tràn đầy ly R*ợ*u, giơ lên đối Thường Hoằng nói: “Anh họ, em lấy R*ợ*u tạ tội, chuyện trước kia đều là lỗi em gây nên.”
Nói xong, cũng không quản Thường Hoằng nhận hay không, ngữa cổ lên, một ngụm uống cạn.
Mĩ Địch, Tần Trung muốn đoạt đi, nhưng tốc độ quá nhanh, không kịp ngăn lại.
Thường Hoằng mặt âm trầm: “Càn quấy, sức khoẻ em không tốt, còn uống R*ợ*u gì chứ!”
Mĩ Địch thần sắc cũng lo lắng: “Đúng đó Hải Nhĩ, em không được uống R*ợ*u đâu.”
Hải Nhĩ mỉm cười: “Cho dù uống không được, ly R*ợ*u này nhất định phải uống, vì để xin lỗi trước kia bản thân em quá ngang bướng.”
Ở đây ngoại trừ Phó Dương Dương không biết rõ tình hình, còn lại mọi người vẻ mặt đều buộc chặt, Chu Tráng Tráng hiểu được, bệnh tình của Hải Nhĩ ở trong nhà không phải là cái bí mật.
Bọn họ từ trước đến nay đều là gạt hắn.
“Anh họ, xin anh tha thứ.” Hải Nhĩ định tiếp tục rót thêm một ly nữa nhưng bị Chu Tráng Tráng cùng Mĩ Địch đoạt được.
Thường Hoằng rốt cục nói: “Không ai trách em. . . . . . Không trách bất luận kẻ nào.”
“Anh họ, cám ơn anh.” Hải Nhĩ tự đáy lòng nói.
Loại cảnh tượng này khiến Chu Tráng Tráng tâm can rối rắm siết chặt, đang lúc vướng mắc, ai ngờ trong lúc vô tình cúi đầu lại phát hiện một tin nhắn làm cho nàng càng rối rắm hơn.
“Anh đang ở cửa khách sạn Tường Lệ, cho em năm phút để đi ra, nếu không anh sẽ tự mình vào đó bắt người.”
Người gởi tín nhắn đúng là Tả Nhất.
Nhìn kỹ thời gian, đã là năm phút đồng hồ trước, trên trán Chu Tráng Tráng đột nhiên lại túa ra dào dạt mồ hôi hột.
Tả Nhất này, thật sự là đủ loạn thêm mà.
Đóng nắp di động, ngẩn đầu ngó chung quanh, quả nhiên phát hiện Tả Nhất đã đi vào trong phòng đãi tiệc, đang nhìn ngó lung tung xung quanh.
Chu Tráng Tráng nhất thời giống một con mèo long xù, cả kinh nhất thời đứng phắt dậy, động tác độ ngột này khiến toàn bộ ánh mắt mọi người trong bàn đều dồn về phía nàng.
“Em phải . . . . . . đi tiểu gấp.” (TT thật thô bĩ quá đi àh) Chu Tráng Tráng chỉ có thể tự hủy hình tượng, lấy cớ này thoát bàn Hải Nhĩ ngồi này, hướng Tả Nhất chạy đi.
Cũng may hình tượng của nàng cũng giống nhân phẩm, không có chừng mực nên không có ai cảm thấy kỳ quái.
Chu Tráng Tráng lập tức chạy hướng Tả Nhất, lôi hắn kéo vào trong một góc, tức giận hổn hển hỏi: “Anh có bệnh phải không hả? Sao lại tới đây làm gì?”
“Anh thích, em quản được sao?” Tả Nhất vẫn tinh nghịch ngạo nghễ.
“Chỉ cần anh đừng tới phiền tôi, tôi tình nguyện ăn no ói ra cũng không nguyện ý quan tâm anh!” Chu Tráng Tráng cay độc.
Những lời này đã làm lòng tự trọng Tả Nhất bị thương tổn, lúc này trừng mắt Chu Tráng Tráng, hung tợn.
Chu Tráng Tráng cũng không sợ, quay về trừng hắn, cũng tức giận.
Anh mắt hai người trong khaỏng không tiến hành giao phong, ngộ thương vô số người qua đường.
Cuối cùng Tả Nhất chấm dứt trận này trước: “Đúng là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó địch nhất, không cùng em tranh luận nữa, đến ăn cơm trước, ăn xong rồi anh đưa em ra ngoài chơi.”
Nói xong liền lôi kéo Chu Tráng Tráng ngồi xuống bàn tiệc bên cạnh.
“Anh đúng là mặt dày, anh không quen biết chủ nhân người ta, cũng dám ngồi xuống ăn tiệc?” Chu Tráng Tráng khinh bỉ.
“Anh lúc vào đã bỏ tiền mừng, sao lại không được ăn a? Ít nói nhảm, ăn mau.” Tả Nhất kéo nàng ngồi xuống ghế.
Chu Tráng Tráng đầu óc vẫn còn loạn: “Tôi hỏi sao anh lại tới đây? Còn có, lần trước tôi đã nói rõ rang với anh rồi còn gì, xin anh đừng quấn quít lấy tôi nữa, sao anh nghe lại không hiểu chứ?”
“Anh phải nhập học rồi, cho nên mới trở lại.” Tả Nhất tự phục vụ, vừa ăn vừa giải thích: “Còn có, em nói em không đồng ý theo anh thì có thể không theo anh sao? Em cho em là ai?”
Nếu không tiếc thức ăn trước mặt, Chu Tráng Tráng chắc chắn đem chén đĩa đập lên đầu hắn.
Thừa lúc Chu Tráng Tráng đang tức giận, Tả Nhất lại nói: “Đúng rồi, em không phải cùng bạn tới đây sao, nếu không chúng ta đi qua, em giới thiệu anh với họ chút.”
Chu Tráng Tráng vừa nghe, huyệt Thái Dương đều đau. Người nhà Hải Nhĩ bên kia đã muốn đủ loạn rồi, làm sao còn chịu nổi Tả Nhất này chạy tới làm rối?
Vì thế vội nói dối: “Không không không, một mình tôi tới, cô dâu là một người bạn của tôi.”
“Oh.” Tả Nhất cũng không nghi ngờ.
“Cái kia, anh cứ ăn ở đây trước đi, tôi muốn đi tiểu, đi WC đây.” Chu Tráng Tráng đứng dậy nói.
Nói đi tiểu thật đúng là một cái cớ tốt.
Lúc nàng đang định chạy đi, Tả Nhất mở miệng: “Chu Tráng Tráng, anh cảnh cáo em mau mau trở lại, nếu không đợi lát nữa anh đến WC bắt người.”
Chu Tráng Tráng đặc biệt buồn rầu, vì cái gì hàm răng trắng sắc kia sắp xếp cho Thường Hoằng mà không sinh trưởng trong miệng mình đi, nếu không có thể một ngụm cắn ૮ɦếƭ tên Tả Nhất kia thì tốt biết mấy!
Bởi vì răng không dài, Chu Tráng Tráng chỉ có thể lại chạy về bàn Hải Nhĩ, còn chưa có ngồi xuống đã bị Mĩ Địch đặt câu hỏi: “Tráng Tráng em đi toilet thế nào mà đầu đầy mồ hôi thế kia?”
Chu Tráng Tráng chỉ có thể nói: “Em táo bón.”
“Em không phải nói đi tiểu sao?” Mĩ Địch khó hiểu. (Thế mà cũng ráng hỏi)
“Ân, thấy bồn cầu, cảm giác thân thiết, kìm lòng không đậu đại tiện một cái.” Chu Tráng Tráng bình tĩnh trả lời.
Toàn bộ người trên bàn dung ánh mắt ai oán nhìn Mĩ Địch, oán hận nàng vì cái gì muốn hỏi Chu Tráng Tráng những vấn đề mất hình tượng nữ nhân như vậy.
Đi một chút, khi trở về, Chu Tráng Tráng phát hiện trong bát mình có thêm nhiều thức ăn, lúc này sung sướng chuẩn bị ăn.
Chu Tráng Tráng đã ăn cá, Phó Dương Dương tuyệt đối không cho phép nàng lại ăn Thường Hoằng, thừa dịp Chu Tráng Tráng đang ăn đến sung sướng, bắt đầu một vòng công kích mới: “Đúng rồi Tráng Tráng, nghe nói mấy ngày trước đây Nguyệt Nguyệt đến tìm em. Con bé đó rất tùy hứng, lúc trở về mới nói với chúng tôi rằng nó đi tìm em bảo em đem Hải Nhĩ trả lại cho nó, cả nhà chúng tôi đều khiển trách nó, dù sao em cùng Hải Nhĩ mới là một đôi, nó cố chấp chen vào không tốt. Bất quá nó sau lại nói cho chúng tôi biết em không có tức giận, còn nói em sẽ hạnh phúc bên Hải Nhĩ, khiến nó đã hết hy vọng. Như vậy cũng tốt, về sau nếu nó lại đến tìm em, em cũng đừng lo lắng cho nó, trực tiếp nói cho nó là được.”
Thốt ra lời này, Hải Nhĩ thật vất vả uống chén R*ợ*u mới giải thích rõ rang mọi chuyện, mắt thấy sẽ bị phá thất bại.
Hải Nhĩ duỗi tay chĩa chĩa Chu Tráng Tráng: “Em đã nói như vậy sao?”
“Nguyên gốc nói không phải như thế.” Chu Tráng Tráng oán hận nhóm người này vì cái gì nhất định phải nhằm ngay lúc miệng nàng đang ngấu nghiến phồng mang mà đặt vấn đề dưới tình huống này? Các người quá tàn ác rồi.
“Nguyệt Nguyệt con bé này mọi người cũng không phải không biết, từ nhỏ nói chuyện cứ thích bẻ cong sự thật, lúc còn nhỏ làm gãy cây lược của chị, xin lỗi thì có thể xong rồi, kết quả nó lại nói là chị đây làm gãy, còn nói chị nói xấu nó, aizz, nhỏ như vậy đã có tâm cơ, thật sự là. . . . . . chắt chắt chắt (tiếng chắt lưỡi) . . .” Nói đến này, Mĩ Địch bỗng nhiên vỗ đầu, biểu tình có chút khoa trương: “Sai rồi sai rồi, oan uổng nó quá, bỗng nhiên nhớ tới lần đó không phải Nguyệt Nguyệt, mà là Dương Dương em nha, aizz, em xem trí nhớ chị nè, ngại quá, ngại quá.”
Tuy nói ngượng ngùng nhưng ánh mắt công kích lại trực tiếp vọt tới Phó Dương Dương, Phó Dương Dương trên mặt xuất hiện một trận xấu hổ, nhưng đã biến hoà ngay tức khắc: “Chị Mĩ Địch nếu đã nói là trí nhớ không tốt, chuyện này hẳn là cũng nhớ lầm đi, em cũng không nhớ cái lược gì hết.”
“Chuyện này chị chắc không nhớ lầm đâu.” Mĩ Địch cười hì hì nói: “Lúc ấy bởi vì chuyện này, chị bị mẹ đánh cho ௱ôЛƓ sưng lên ba ngày, nào dám quên.”
Chu Tráng Tráng run lên, dì cả nhà Thường Hoằng quá hung tàn a!
Mới vừa ăn xong một chén đích đồ ăn, di động lại truyền tới cuộc gọi của Tả Nhất, Chu Tráng Tráng sợ Tả Nhất chạy tới tìm, lúc này lại đứng dậy: “Cái kia. . . . . . em còn muốn đi toilet.” (nói thế phải vệ sinh hơn không?)
Trải qua cảnh vấn đáp vừa rồi cùng Mĩ Địch, không ai còn dám hỏi Chu Tráng Tráng vấn đề gì, kết quả là Chu Tráng Tráng có thể tự do rời đi.
Bước nhanh chạy đến Tả Nhất bên kia, phát hiện trên mặt hắn tràn đầy không kiên nhẫn: “Sao lại đi lâu như vậy? Rơi vào đó mới vừa bò lên sao?”
“Anh quản trời quản đất thì kệ, còn quản tôi thời gian đi nhà xí, từ khi nào mà cho mình không phải là người ngoài?” Chu Tráng Tráng bất mãn.
“Anh vốn không phải người ngoài, anh là bạn trai chuẩn của em.” Tả Nhất tiếp tục gắp thức ăn cho nàng, nhô cao sắp tràn đầy ra.
“Canh này rất thích hợp cho anh nè, uống đi.” Chu Tráng Tráng đem canh trong chén sứ trắng chuyển tới trước mặt Tả Nhất.
“Nga? Đây là canh gì?”
“Canh vương bát.” (vương bát: con rùa)
“. . . . . .”
Tả Nhất nuốt xuống khí, quyết định không so đo cùng tiểu nhân cũng như nữ nhân, chỉ nói: “Ăn nhanh lên, ăn xong anh đưa em đi gặp các bạn anh, hôm nay là sinh nhật anh, bọn họ có tổ chức cho anh một bữa tiệc sinh nhật.”
“Tôi không đi, tôi còn có việc, anh lát nữa tự đi đi.” Chu Tráng Tráng cự tuyệt không lưu tình chút nào.
“Việc gì?” Tả Nhất truy vấn tới cùng: “Anh cùng em đi làm, xong xuôi lại theo anh tham gia tiệc sinh nhật.”
“Anh sao lại phiền như vậy a?” Chu Tráng Tráng nổi giận. (tự nhiên thấy tội tội Tả Nhất, bị từ chối thẳng thừng vậy mà bám riết, tính ra cũng thật dũng cảm)
Tả Nhất ngay từ đầu phát giác ra có chút không thích hợp: “Em không phải là trong khoảng thời gian này đi tìm nam nhân đó?”
“Nếu đúng thì liên quan gì tới anh?” Chu Tráng Tráng hỏi.
“Nếu đúng, phải đưa anh đi gặp mặt hắn, anh sẽ cùng hắn so sánh, anh cũng không tin mình thua hắn.” Tả Nhất khí thế có đủ.
Chu Tráng Tráng đưa dáng người hắn cùng Thường Hoằng so sánh trong não, hình như là không thua kém bao nhiêu.
Bất quá, nếu Tả Nhất thực cùng Thường Hoằng gặp mặt, kia có thể còn rối loạn hơn 2012, Chu Tráng Tráng kiên quyết không thể làm cho chuyện này phát sinh, lúc này phủ nhận: “Không, không có nam nhân nào hết.”
Cùng Tả Nhất ngồi một tí, ăn xong thức ăn trong bát lại lấy cớ đi toilet chạy về bên Hải Nhĩ, sau một lúc lại giở trò cũ chạy về bên Tả Nhất, vòng đi vòng lại vài lần.
Nhưng ngày bão bất ngờ, dạ dày không thích ứng nổi chủng loại thức ăn, Chu Tráng Tráng qua lại ăn hai bàn, ăn quá nhiều, dạ dày có ý kiến, lần này là thật sự muốn đi WC.
Ở toilet bùm bụp rào rào huyên náo hồi lâu, rốt cục đi ra, nhưng vừa ló mặt ra tới liền gặp Tả Nhất.
“Anh làm gì lại đứng trước WC nữ chứ, biến thái!” Chu Tráng Tráng tức giận.
“Anh đến xem em rốt cuộc có ở trong toilet nữ hay không.” Tả Nhất nói.
“Kết quả sao?”
“Kết quả . . . em đi WC thanh âm thật lớn.”
“. . . . . .” . . . .”
Nếu đều đã đến WC, Tả Nhất cũng không đến không, vào WC nam, bắt Chu Tráng Tráng ở bên ngoài toilet chờ hắn.
“Tôi cũng không phải biến thái, sao phải chờ anh ở đây chứ!” Chu Tráng Tráng không muốn.
Tả Nhất lại cúi đầu, uy hiếp nói: “Nếu em không đợi, anh lại sẽ giống như lần trước, hôn cho em trời đen kịt.”
Uy hiếp này thật là đúng chỗ, Chu Tráng Tráng chỉ có thể cắn răng đáp ứng.
Đợi sau khi Tả Nhất đi vào, Chu Tráng Tráng cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy chạy tới chạy lui như vậy không phải biện pháp hay, liền gọi điện thoại cho Hải Nhĩ, nói với hắn mình không thoải mái, đi về trước, Hải Nhĩ quan tâm vài câu, không lay chuyển được nàng, liền đáp ứng.
Buông điện thoại, mới vừa thở phào ra, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: “Chu Tráng Tráng, thói quen một chân đứng hai thuyền em vẫn chưa sửa sao?”
Chu Tráng Tráng chậm rãi quay đầu lại, thấy người từng là huấn luyện viên, từng là bạn trai, hiện là sĩ quan đang tại ngũ với khuôn mặt âm lãnh – Thường Hoằng đại nhân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc