Hứa Một Mùa Xuân Về Hoa Sẽ Nở - Chương 10 (hết)

Tác giả: Trùng Tiểu Biển

Anh Còn Chưa Có Nói Lời Kia Nha.

“Ai Thư Ngư, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy không có cãi nhau lấy một lần làm sao bây giờ ? Không phải nói có gây gổ mới có kích tình sao ?”
Không thể không nói năng lực thích ứng của Nghiêm Nhạc Nhạc đúng là cực mạnh, không cần nhiều thời gian lắm đã hoàn toàn dung nhập làm bạn gái của Thư Ngư, liên tục ra sức lực ở bên cạnh hắn líu ríu.
“Còn có, chúng ta quen biết lâu như vậy, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều chuyện chúng ta cũng chưa có làm nha!” trong lời nói của Nghiêm Nhạc Nhạc không khỏi lộ ra sự tiếc nuối .
Không đợi hắn đáp lại, nàng đột nhiên vỗ bàn một cái nói: “Em muốn đi! Chúng ta tìm một ngày đẹp trời, truy đuổi trên bờ cát, em cởi giày, cười ha ha ha chạy, anh đạp bọt sóng, ở phía sau hi hi hi đuổi theo, sau đó anh nói, ‘ bảo bối đừng chạy đừng chạy, anh lập tức sẽ bắt được em! ’ Aha ha ha. . . . . .”
Thư Ngư: “=.=….”
Nghiêm Nhạc Nhạc thấy Thư Ngư không nói gì, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng ảo tưởng, “Còn có còn có, mấy ngày nữa chúng ta tìm cơ hội cãi nhau một trận, em khóc chạy đi, anh vốn còn đang giận dỗi a, một lát sau anh liền không kiềm được lòng mà đuổi theo, gấp gáp chạy đi tìm em, sau đó em liền núp ở cách anh không xa, hai mắt đẫm lệ nhìn anh!”
Thư Ngư: ” =.=. . . .”
“Còn có!Lúc trời đang mưa, anh đứng ở dưới ký túc xá chờ em, đáy mắt như muốn lấp đầy bằng tình yêu ௱o^ЛƓ lung, không được che dù a!”
Thư Ngư: “=.=. . . . . .”
“Còn có còn có, chúng ta sẽ đi lên núi nhìn mặt trời mọc, thời tiết lãng mạn sẽ đi ngắm hoa anh đào, vào ngày lễ tình nhân, bầu trời có tuyết rơi, em tới trễ, anh kiên nhẫnvuốt vuốt bàn tay, ở trong tuyết trắng chờ em hai giờ, thấy bộ mặt áy náy của em, anh buồn cười lắc đầu một cái nói, ‘ Mới đến! ’ còn có em muốn anh bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày gấp cho em một ngôi sao may mắn, nghiêm chỉnh bỏ vô bình ——”
Tiếng nói của Nghiêm Nhạc Nhạc bị biến mất khi Thư Ngư cúi thấp đầu áp sát môi xuống đôi môi đỏ mọng của cô, “Ưm ưm ưm. . . . . .” Cô dĩ nhiên vẫn biết xấu hổ nói đừng mà, cả khuôn mặt đỏ bừng, cơ hồ không hô hấp nổi .
Khó khăn lắm mới giãy ra được, Nghiêm Nhạc Nhạc từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, Thư Ngư cúi đầu nói khẽ , “Đúng vậy, hơn nữa vào lúc cần thiết, anh còn muốn đè em lên trên tường cường hôn.”
“Anh anh anh. . . . . .” Nghiêm Nhạc Nhạc thẹn thùng nhìn anh, ngẩng đầu giận dữ, khẽ cau mày có mấy phần nghiêm túc nói: “Bạn học Thư Ngư , anh còn chưa có nói lời kia nha.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc