Hứa!Đừng buông tay anh…em nhé - Chương 19

Tác giả: Dambo & Dobo

Trời đầu đông, sáng sớm đã có những vạt gió vu vơ thoảng qua, vô tình cuốn những chiếc lá bay xào xạc rồi an nhàn tiếp đất. Nắng ẩn mình sau đám mây,thỉnh thoảng có những sợi nhỏ xuyên mình qua lớp mấy điểm vào nền trời xanh những dải màu vàng dịu dàng ngọt ngào và mềm mại.
Sáng chủ nhật, công ty được nghỉ, sinh viên năm 4 lại không phải học, tha hồ mà ngủ nướng. Thực ra, muốn biết người nào có hạnh phúc có hay không chỉ cần xem người đó tự nhiên thức giấc hay phải tỉnh giấc vì bị áp lực. Linh Tuệ vô cùng đồng ý!.
“But if you wanna cry Cry on my shoulder If you need someone Who cares for youIf you’re feeling sad Your heart gets colder Yes I show you what real love can do”.
“Cry on my shoulde” là một bài hát hay, rất ngọt ngào nhưng vang lên vào lúc 6 giờ sáng thì thật chẳng khác nào tiếng lợn mới đẻ. Linh Tuệ mơ mơ màng màng ấn nút tắt di động rồi xoay người ngủ tiếp.
“But if you wanna cry Cry on my shoulder If you need someone Who cares for youIf you’re feeling sad Your heart gets colder Yes I show you what real love can do”. Tiếng lợn vang lần nữa, hừ cái đứa làm phiền nhân dân đang ngủ nhất định ra đường sẽ bị công tơ nơ cáng cho gẫy chân. Linh Tuệ áp tai vào điện thoại, ngái ngủ: – Ai đó?!.
- Tôi đói!. – Bên kia đáp!.
Linh Tuệ cáu nhặng lên:
- Đói thì tự đi mà ăn, bộ mày bị liệt à?
Một lúc sau bên kia có giọng lạnh lùng, phiêu phiêu truyền tới: – Được!.
Được!.????. Linh Tuệ dựng người dậy như lò xo. *** phập phồng lên xuống dữ dội. Hoảng hốt run run nói:
- Thầy …Tống….vừa rồi em còn mơ ngủ không nghe rõ giọng thầy.
- Giờ đã nghe rõ chưa?.
- Rõ rồi.
- Vậy biết phải làm gì chưa?.
- Ầy….thực ra là chưa biết rõ ạ.
Bên kia giọng hơi trầm xuống:
- Trong vòng 30 phút nữa, mang cơm sáng đến nhà cho tôi!.
- Hôm nay là ngày nghỉ mà thầy!. – Linh Tuệ mếu máo. Cái con người này, thật là quá hư rồi!.
Bên kia chậm rãi hỏi lại: – Vậy không được sao?.
- Được, nhưng thầy ơi, em hiện giờ đang ở rất xa, ở tít tít tít quê nhà cơ. Chắc không thể về kịp đâu ạ.
Xong Linh Tuệ đưa điện thoại ra xa rồi lại vào gần, làm tiếng nói cũng lúc lên cao lúc xuống thấp. Giả bộ kêu lên:
- Ây da, sóng đúng là yếu quá đi!.
Bên kia có tiếng cười khẽ, giọng đều đều:
- Cô nghĩ với chỉ số thông minh của cô, trừ khi tôi chịu tin, thì tỉ lệ cô lừa được tôi là bao nhiêu?.
Linh Tuệ ỉu xìu:
- 100% là….không thể!.
Cô còn chưa kịp nói tiếp bên kia đã cúp máy, di động còn tiếng tút tút liên hồi.
Lẳng điện thoại sang một bên, cô gục đầu xuống gối, hận không thể 1 chân đạp bay Tông Thế Kiệt sang Lào định cư. Thấy thái độ xám xịt của bạn, Thuỷ “tiểu” mang bộ mặt hóng hớt hỏi qua:
- Chuyện gì đấy?!.
Linh Tuệ vẫn gục mặt xuống gối:
- Nói thầy Tống mời tao đi ăn sáng mày có tin không?!.
Thuỷ “tiểu” hừ mũi một cái.
Thực ra, con gái vốn là thích tìm đồng minh, hơn nữa Thuỷ “tiểu” cũng là chị em tốt của cô, Linh Tuệ bèn ngẩng đầu lên kể khổ, thêm mắm, thêm muối vào tố tội Tống Thế Kiệt ức hiếp cô như thế nào.
Quả nhiên Thuỷ “tiểu” mắt sáng rực như hung quang, sau đó xông vào P0'p cổ Linh Tuệ.
- Mày…mày bị làm sao đó!
Thuỷ “tiểu” gằn giọng: – P0'p ૮ɦếƭ mày, P0'p ૮ɦếƭ mày, P0'p ૮ɦếƭ mày…..
Mãi sau Linh Tuệ mới gỡ được tay Thuỷ “tiểu” ra, dịch xa cả km, thở hổn hển:
- Mày bị điên à?. Tao là người bị hại cơ mà.?.
Thuỷ “tiểu” trừng mắt:
- Giờ mày thử đứng giữa sân trường hét, tôi được đi làm cũng thầy Tống, tôi được ăn cơm cùng thầy, được ở nhà thầy xem nào, đảm bảo 80% nữ sinh trong trường đều muốn P0'p cổ mày ૮ɦếƭ tươi.
- May mà vẫn còn 20 % hiểu chuyện!. – Linh Tuệ vỗ *** thở phào.
Thuỷ “tiểu” hừ lạnh một tiếng:
- 20% còn lại muốn tận mắt nhìn mày bị P0'p cổ ૮ɦếƭ!.
Ặc..ặc….xã hội này, đúng là quá xấu xa, Biến th' rồi!.
Ngước mắt lên nhìn trời, trời cao trong xanh, mây trắng trôi lững lờ, cúi mặt xuống nhìn đất, nước sương vẫn vương ngọn cỏ. Thời tiết thật đẹp, tinh thần rất thoải mái, khí thái rất dễ chịu, tất cả đều rất tuyệt vời, vậy mà Linh Tuệ cô phải đi hầu hạ một tên đại hắc ám khó chiều.
- Mai tôi đi công tác!. – Tống Thế Kiệt buông đũa xuống, trầm tĩnh nói.
Ây da, quả nhiên làm việc tốt ắt có đãi ngộ tốt. Cuối cùng thì những ngày tháng bình yên cũng sắp đến rồi.
- Thầy đi bảo trọng!. – Linh Tuệ cười tươi, thật lòng thật dạ chúc phúc.
Thế Kiệt khẽ nhoẻn miệng cười: – Cô cũng vậy!.
Công nhận nụ cười của Tống Thế Kiệt càng nhìn càng thấy đẹp, dù là cười mỉm hay cười nhe răng cũng đều đẹp.
- Ấy, thầy không cần khách khí thế, em biết tự lo cho mình mà, dù sao cũng cảm ơn sếp!.
- Không cần cảm ơn tôi, quan tâm đến nhân viên là trách nhiệm của sếp mà.!.
Linh Tuệ cười nhiệt tình, dõng dạc nói:
- Ây da, sếp quả thật là bậc vĩ nhân vĩ đại, hiếm có hiếm thấy, đất nước này có thầy quả thật kiến thiết lên bao nhiêu, thấy anh tài như vậy không được hưởng phúc quả thật quá bất công, vậy nhân dịp đi công tác, thầy tiện du lịch mấy ngày cho thư giãn, không thì mấy tháng thì càng tốt!.
Thế Kiệt nheo mắt cười cười: – Nói hay lắm!.
Linh Tuệ trưng điệu cười sáng lạn, nghe Thế Kiệt nói tiếp:
- Có qua có lại mới toại lòng nhau, cô đã mất công làm cơm sáng cho tôi,vậy tôi cũng nên mời cô hưởng phúc cùng cho phải!.
Cô bị câu này làm cho tí thì nghẹn ૮ɦếƭ vội xua xua tay:
- Không cần, không cần!.
Tránh xa yêu nghiệt!. Câu này luôn luôn được cô áp dụng triệt để. Huống hồ, yêu nghiệt lần này thuộc loại cao thâm, nguy hại không để đâu hết. Du lịch, nghe hấp dẫn đấy, nhưng đi cùng Tống Hắc Ám kia, e rằng lỗ nhiều hơn lãi!.
- Cô ấy! – Thế Kiệt nhẹ nhàng – Luôn tìm trăm phương ngàn kế khiến sếp của mình phải nợ ân tình, rốt cuộc là có ý gì đây?.
Đã bảo nghiệt vương này đạo hạnh rất cao thâm mà, chỉ 1 câu nói như gió thoảng thôi đã khiên cô nốc – ao rồi!.
Đã bảo nghiệt vương này đạo hạnh rất cao thâm mà, chỉ 1 câu nói như gió thoảng thôi đã khiên cô nốc – ao rồi!.
Sáng hôm sau, cơ bản là cả đêm không ngủ được nên lúc ca khúc ” Cry on my shoulde” *** vang lên cô vẫn còn mắt nhắm mắt mở, mơ mơ, màng màng, vừa bắt máy đã nghe cái giọng lành lạnh của Tống Thế Kiệt truyền tới:
- Cô đang ở đâu?.
Linh Tuệ hoảng hồn,bật dậy ngó qua cái đồng hồ vội vàng nói:
- 30 phút nữa em có mặt!.
Rõ ràng là sân bay rất đông người, nhưng vừa liếc qua cô đã nhận ra ngay Tống Thế Kiệt nổi bật ở một góc. Anh ta mặc áo sơ mi nhạt, nghiêng đầu đọc tạp chí, thần thái thanh cao, dường như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
Tim Linh Tuệ đột nhiên đập dồn dập, bước chân cũng chậm chạp, cuối cùng cũng đến trước mặt anh. Thế Kiệt ngẩng đầu lên, trầm lạnh hỏi: – Đến rồi à?.
Cô ngơ ngẩn gật đầu: – Vâng!.
Gập quyển tạp chí, khẽ nâng cổ tay lên, giọng vẫn lạnh: – Kịp giờ!.
Rồi đưa vé máy bay cho Linh Tuệ – Của cô.
Nhìn thấy đã nhiều bây giờ mới được tận tay cầm lấy, Linh Tuệ không cách gì tránh khỏi xúc động, trông tờ giấy hình chữ nhật được kẹp vào quyển sổ con con mà mắt hơi ươn ướt!.
Xuống máy bay trời cũng bắt đầu quá trưa, cái nơi công tác này lại là khu du lịch nên người đến cũng đông mà người đi cũng đông, hành khách ở sân bay đúng là nhiều lên rõ rệt!.
Quả thật là khu du lịch có tiếng có khác, ngay cả không khí hít cũng thấy khoan khoái lạ lùng, mở mắt ra nhìn cái gì cũng thấy tươi mới, thoáng đãng!. Vừa vào phòng trong khách sạn Linh Tuệ đã đánh ngay 1 giấc, theo kinh nghiệm cho biết, đi biển buổi tối mới đẹp!.
Công việc thì không có nhiều, với trình độ và tài ăn nói của Tống Thế Kiệt cơ bản là chỉ cần nửa ngày hôm đó là xong. Thời gian còn lại tha hồ mà hưởng ngoạn!.
Trời mới chớm đông, buổi tối không khí hơi lành lạnh, thêm gió biển thổi lại càng thêm rùng mình. Căn đúng lúc Thế Kiệt đi tắm Linh Tuệ mới khoác thêm áo lẻn đi chơi. Chứ không con người này, rảnh là kiếm chuyện ђàภђ ђạ cô chơi!.
Đèn đường sáng rực, hàng quán đồ ăn bày la liệt, được cái món nào cũng ngon, đúng là mở mang tầm mắt ra rất nhiều. Linh Tuệ xắn tay áo lên gia nhập vào dòng người nhộn nhịp!. Đi lướt qua hàng thịt xiên nướng tẩm gia vị, nuốt nước bọt không trôi, cô chỉ tay vào mấy cái xiên đang quay quay:
- Ông chủ , bao nhiêu tiền 1 xiên?.
Ông chủ giơ bàn tay lên, nói:- 50 nghìn!.
50 nghìn???, Quá bằng đi ăn ςướק, tuy nhiên đây là khu du lịch, tình huống này cô có thể liệu trước được, bình thản mặc cả:
- 30 nghìn thôi!.
Ông chủ lúc lắc đầu, xua xua tay: – Không được!.
Linh Tuệ cắn răng: – Thêm 5 nghìn nữa!.
Ông chủ vẫn một mực lúc lắc đầu. Ây da, ca này khó đỡ quá!. Cô ngậm ngùi quay mặt đi. Tứ phía hàng quán nhiều đến hoa cả mắt, liếc trái ngó phải, thấy nơi đâu cũng toàn thức ăn, mùi hương nức cả mũi. Lúc trước trong khách sạn cô uống vài ba cốc nước cầm hơi, bây giờ bụng lại càng réo dữ tợn hơn, xoa xoa bụng, xem phim tàu thấy người ta hay nói: người không vì mình trời chu đất diệt, quả nhiên không sai, Linh Tuệ đành dằn lòng cất bước vào quán mì.
Ấy vậy nhưng chưa kịp vào đến quán đã thấy từ xa cái dáng cao ráo cùng gương mặt thanh tú xuất hiện. Hi vọng là đói quá nên cô hoa mắt,nhưng chân cô như có công tắc cứ thế tự động lùi dần.
Cái dáng cao ráo và gương mặt thanh tú kia tiến lại gần.
- Hầy, tống giám đốc cũng đi dạo ở đây ạ?!.
Thế Kiệt khẽ gật đầu, xong thở dài mắng:
- Cô ấy, đầu óc đã không thông minh như người bình thường còn thích đi lang thang.
Không thông minh? Lang thang????. Trong lòng xoắn quẩy lần 1.
- Nhỡ gây nguy hiểm cho ai thì sao? Có phải rất ảnh hưởng đến công ty không?.
Trong lòng xoắn quẩy lần 2!.
Công phu mặt dày của cô đã luyện đến đắc đạo rồi, dù lòng có xoắn quẩy cỡ nào mặt mày vẫn hớn hở:
- Tống giám đốc quả là học rộng hiểu nhiều, vậy từ sau anh đi đâu, em xin theo đấy!.
Khoé miệng Thế Kiệt nở rộng thêm: – Thật không?!.
- Thật! – Linh Tuệ gật đầu cái rụp đảm bảo. Xong thấy người trước mặt khẽ lắc đầu, cười cười rất kì quái!. Sau chỉ nói độc 4 chữ:
- Theo tôi qua đây!.
Linh Tuệ được đưa tới 1 nhà hàng hải sản, từ cửa trông vào đã thấy vô cùng sang trọng, hoành tráng rồi.Liếc mắt qua phía anh 1 cái, tự nhiên trong lòng Linh Tuệ thấy cảm kích, thì ra Tống Thế Kiệt cũng không phải người xấu xa cho lắm!.
Đưa quyển thực đơn cho cô, anh mỉm cười nói, ngữ khí nhu hoà:
- Ăn gì?.
Linh Tuệ cầm quyển thực đơn, đập vào mắt là một loạt những món không những lạ mắt mà đến tên cũng mới được nghe lần đầu, thầm nuốt nước bọt, đến khi nhìn xuống giá tiền cô phải thầm nuốt lần nữa. Ây da, hầu hạ sếp lớn bao lâu, bây giờ được trả công thế này, không chơi tới bến, chẳng phải rất lãng phí sao?. Cô chỉ vào mấy món thấy ngon mắt nhất!.
Chị tiếp viên khẽ gật đầu cười nhã nhặn : – Quý khách còn dùng gì nữa không ạ?.
Linh Tuệ quay sang Thế Kiệt hỏi: – Tống giám đốc,anh ăn gì cứ gọi!.
Anh xua xua tay: – Thôi, cô gọi gì tôi ăn lấy!.
Thức ăn được bê ra,Linh Tuệ mắt rơm rớm nước, đúng là dùng chỗ thức ăn này bây giờ đập ૮ɦếƭ cô đi cũng được!. Linh Tuệ ngẩng đầu lên phấn khích hỏi:
- Thầy thấy thế này đủ ăn chưa ạ?.
Thế Kiệt đáp đơn giản: – Gọi nữa sợ cô không đủ tiền trả!.
Cô? Có…có…có…có…có..có…phải nhầm chủ ngữ rồi không?.
30 phút sau bước ra khỏi nhà hàng. Đi bên cạnh một gương mặt vừa thản nhiên vừa lạnh lùng là một gương mặt tái nhợt, xám xịt.
Linh Tuệ càng nhìn cái vẻ mặt hơn hớn bên cạnh càng thấy nghẹn. Sao anh ta có thể cười tươi thế chứ?.Mà nghĩ cũng đúng thôi, đổi lại là cô, nếu được mời ăn một bữa hời thế thì không cười rách cả mồm mới lạ.
Ôi, gian thương, tư sản, phát xít, không những đầu độc tâm hồn sinh viên, còn ép kiệt ví của sinh viên nữa!.
Linh Tuệ đáp mình lên gường, tiền thì cháy túi, trong lòng thì ân hận đến thối ruột thối gan, lăn qua lăn lại cả chục vòng mới ngủ được. Trong giấc mơ cô toàn thấy mưa là mưa, từng hạt, từng dây cứ quấn lấy nhau.
Sáng hôm sau, mới 6h sáng ” Cry on my shoulde” đã *** gào lên.
Dưới ánh mai, Tống Thế Kiệt quần áo thể thao chỉnh chu, gọn gàng, trẻ trung, trông rất phong độ. Linh Tuệ nhăn nhó:
- Tống giám đốc, anh gọi em có việc gì mà sớm thế?!.
Gió sớm thổi qua làm cô run run, lạnh hết cả người.
Anh chỉ tay vào con đường rộng, 2 bên có trồng hàng dừa cảnh rất đẹp:
- Chạy bộ!.
Èo, con người này, hôm qua thì vắt kiệt túi tiền hôm nay lại vắt kiệt sức lực sao?. Rốt cuộc là cô đã đắc tội gì với tên họ Tống này chứ?!.
Sáng nào Linh Tuệ cũng phải chạy ra bến xe buýt, tuy đoạn đường có ngắn nhưng cũng gọi là có vận động, về cơ bản chạy bộ cũng chẳng mệt lắm, nhưng khổ lỗi, đôi chân một mẩu của cô phải cun cút đuổi theo người cao mét 8 kia, thành ra chạy được 1 đoạn cô đã gập mình thở gấp.
- Em không chạy nữa đâu.
Thế Kiệt cũng dừng lại, quay đầu đi về phía cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Mệt lắm hả?.
- Không phải mệt mà là rất mệt!.
Thử hỏi con gà đuổi theo con đà điểu thì con gà có mệt không?!.
- Vậy thì nghỉ một lát!.
Linh Tuệ gật đầu, lê thân vào lề đường ngồi. Vậy mà ngồi chưa được 1 phút trời bắt đầu đổi màu và đổ mưa. Cô ngước mắt nhìn lão thiên, khóc chẳng ra nước mắt, lần này dù muốn hay không vẫn phải chạy!.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc