Hứa!Đừng buông tay anh…em nhé - Chương 16

Tác giả: Dambo & Dobo

Nhưng chợt nhớ đến việc sắp phải làm, Linh Tuệ vội lôi lục cặp lấy câu hỏi phỏng vấn mẫu ra rất chăm chú đọc chữ, gió bên ngoài khẽ thổi làm mấy lọn tóc cô bay bay, khung cảnh tự nhiên trở nên vô cùng nhàn dịu, dưới cái nắng vàng nhạt đầu đông, trông lại càng bình yên, thật dễ gây cảm giác xao xuyến trong lòng.
Đọc qua đọc lại, thỉnh thoảng cô có nhấc cổ tay lên xem đồng hồ, là nhân viên tập sự mà làm việc trễ thật rất đáng trách!
Bỗng bên cạnh có tiếng chuông điện thoại. Liền sau đó là tiếng píp. Rồi lại tiếng chuông điện thoại, rồi lại píp. Nén tò mò không được, quả nhiên điện thoại reo lần thứ 3, cô len lén quay sang ngó qua 1 chút. Vừa ngó mắt đã sáng rực nên – I phone 4G – đã từng nghe qua, bây giờ mới được tận mắt chiêm ngưỡng, quả là tiền nào của ấy, vừa trông đã rất thích mắt, ngắm mãi cũng không thấy chán.
Đang lúc nuốt nước bọt, chợt thấy cái I phone phi theo phương ngang, lướt qua mặt cô, an nhàn bay ra ngoài theo hướng cửa sổ.
Linh Tuệ nhìn theo, và cô chính thức bị…..hóc!.
Dụi, dụi, dụi……cô quay sang bên cạnh, tự tiếu phi tiếu nhìn.
Cái tên khác người vẫn còn ngồi đó, đang thản nhiên nhếch mép lên cười. Vẫn chưa hết ngỡ ngàng, cô quay đầu lại, ngó theo hướng cái I phone. Tiếc thật!. Dịch vị trong dạ dày tuôn trào mỗi lúc một nhiều. Từ lâu đã nghe câu ném tiền qua cửa sổ, nhưng đến bây giờ mới được tận mắt chứng kiến, quả thực là mở mang tầm mắt ra rất nhiều, trong lòng đương nhiên dâng cao một cảm giác sửng sốt nhưng cũng kèm theo bất mãn. Rốt cuộc trong cái đất nước nhỏ bé này, còn có bao nhiêu bản sao của Tống Thế Kiệt nữa!?.
- Tiếc à?!
Thanh âm trong trẻo, lạnh lùng từ bên cạnh vang lên, trong giọng nói có pha ít giễu cợt.
Linh Tuệ phải công nhận là chất giọng rất hay, nghe rât hợp tai, nhưng có phải phát âm đã sai cao độ rồi không?.
Tiếc?. 4 chữ T, I, Ê, C và dấu sắc phải nâng quãng lên một đoạn dài mới đúng.
Cô chép miệng:
- Chẹp chẹp, thật lãng phí.
Bên kia có tiếng cười lạnh, thản nhiên đáp:
- Thứ gì một khi đã không còn cần thiết thì là rác!.
Linh Tuệ sững người, mãi sau mới hiểu. A! Đây cũng có thể coi là một loại thể hiện đẳng cấp.
- Anh bạn đúng là rất khác người!.
Lại cười lạnh nhưng lần này bên kia đã qua liếc cô một, nghiêng đầu, chậm rãi nói, trong mắt có ý cười cười:
- Vậy hả?.
Cô gật đầu, miệng cười cứng ngắc, xong chẳng biết nói gì, lại cúi xuống chăm chú nhìn chữ. Bỗng giật mình!. Không phải chứ?. 2 chữ hữu duyên giang hồ vẫn tâm đắc là đây sao?.
Viên Thành Quân! – Siêu sao thần tượng, rõ ràng là anh ta!.
Nghe đồn câu nói nổi tiếng của họ Viên này “Thứ gì một khi đã không còn cần thiết thì là rác!”, cũng chính vì câu nói vừa ngạo mạn, vừa ngang ngược lại thoáng vẻ phá phách này đã giúp cái tên Viên Thành Quân và câu status của anh ta trở thành một thương hiệu vô cùng quyến rũ.
Và cũng không biết có phải do quá nổi tiếng hay là “sinh ra đã sẵn tính trời” mà con người này vô cùng thờ ơ, hờ hững, lạnh lùng, thậm chí có người còn bán tín bán nghi Viên Thành Quân không phải là người phàm trần mà là tiên nhân giáng thế!. Nhưng quả thật là anh ta – Viên Thành Quân rất đẹp trai, có thể khẳng định là tài sắc vẹn toàn!.
Chiều nay siêu sao thần tượng này có mở cuộc họp báo, giới thiệu bộ phim mới cũng là bộ phim đầu tay, vốn nổi tiếng là người vô cùng khó moi tin, chí ít là cũng chưa một vua săn tin nào moi được tin giật gân, scandan từ chính miệng hắn. Nếu có thì cũng chỉ vài ý vu vơ, chẳng thế khai thác, biến tướng gì nhiều.
Cái tòa soạn báo Linh Tuệ làm việc lại vô cùng Biến th', mỗi lần đi lấy tin không thành công sẽ trừ 10% tiền lương. Chắc cũng vì cái quy định này mà tòa soạn số nào ra cũng đắt như tôm tươi, tin tức nóng hổi, giật tung cả chảo, danh uy lẫy lừng. Nhiều người muốn vào làm mà xếp hàng cả 3 thu cũng chưa chắc được.
Viên Thành Quân – 10% tiền lương!. Lúc phân công công việc, tất cả mọi người đều đổ dồn những mắt long lanh, thiết tha, đầy ý vị thân tình nhìn cô. Tống Thế Kiệt mức độ ảnh hưởng của tên họ Tống này phủ sóng quá lớn, và cái phòng thông tin giải trí này chính là dư chấn nặng nề sau khi hắn ra đi!.
Viên Thành Quân – 10%, 10% – Viên Thành Quân…..Linh Tuệ lúc đó hận sao khóc không thể ra nước mắt, tiền lương còn chưa thấy mặt mũi đâu đã thấy 10% bay mất tiêu rồi, số cô đúng là đã nghèo lại còn khó, thập phần xui xẻo, thập phần đen đủi!.
Nhưng Viên Thành Quân ngồi đầy rồi, ông trời có phải là vẫn thương cô không?. Linh Tuệ quay ra liếc, cười ngu ngơ một cái.
Viên Thành Quân nhếch mép cười lại!. Nhìn rất kì quái!.
- Nhận ra tôi rồi hả?.
Èo, thì ra là đã biết cô là phóng viên ngay từ đầu!. Linh Tuệ lập tức đưa tay lên:
- Hỳ, Viên Thành Quân, tôi là phóng viên của toàn soạn XYZ, anh cho tôi phỏng vấn nhá!.
Viên Thành Quân chậm rãi lắc đầu, đáp rất gọn gàng: – Không!.
- Tại sao chứ?.
- Tôi không thích!.
Kẻ tức thời mới là trang tuấn kiệt, Linh Tuệ lập tức hạ giọng:
- Anh không thích thì thôi vậy!.
Viên Thành Quân có thoáng ngạc nhiên, từ bỏ dễ thế sao?. Thường thì phải nài nỉ gãy lưỡi cơ mà. Linh Tuệ tiếp tục, tay véo một cái thật mạnh vào cạnh sườn mình, mắt lập tức rơm rớm nước:
- Dù sao thì tôi cũng biết mình sớm phải bỏ nghề….
Viên Thành Quân nghiêng đầu, tự tiếu phi tiếu nhìn cô.
Linh Tuệ hơi cắn môi, mắt cúi xuống ra chiều khổ tâm sâu sắc, cô tiếp tục:
- Nhà tôi ở nông thôn, lên thành phố học tập rồi lập nghiệp, thân gái một mình, vất vả và nguy hiểm thật không thể tưởng tượng được hết, nhưng cái chữ nghèo, chữ khổ cứ theo bám mãi không buông. Tôi còn trẻ có thể phấn đấu được nhưng còn bố mẹ tôi ở dưới quê, cơm ăn còn không đủ vậy mà còn bị bệnh tật đau đớn ђàภђ ђạ, làm được đồng nào tôi gửi hết về nhà đồng ấy, 2 cụ chỉ có mình tôi là con, nay lại đi vắng, chẳng biết ngày nào về, chắc cô đơn, hiu quạnh lắm.
Viên Thành Quân không nói gì, môi giật giật, chăm chú nhìn.
- Làm phóng viên, lương còm cõi, tiền dành dụm chẳng có, về quê thật cũng khó sống, nhưng phận làm con, để bố mẹ già một mình leo đơn là không thể được, sống mà mang cái tội bất hiếu thật đáng chê cười. Tôi định làm hết thàng này, xin nghỉ việc về quê phụng dưỡng bố mẹ rồi ai ưng thì lấy chồng. Anh không biết chứ phỏng vấn được anh tòa soạn sẽ thưởng cho tôi một số tiền kha khá, tôi định dùng nó để làm vốn về quê. – giọng cô bỗng trầm xuống một quãng nữa, nghe càng ủy khuất – nhưng số tôi vốn khổ – mắt cô hơi liếc sang phía Viên Thành Quân – khiếp này chắc không thể sống thọ….
Viên Thành Qu*** ngại hỏi: – Thật sao?.
Linh Tuệ gật đầu chầm chậm, lại véo mạnh vào cạnh sườn mình cái nữa.
- Tôi nói dối anh làm gì chứ!
- Sao cô lại nói những điều này với tôi?.
Hê hê, xem ra Viên Thành Quân cũng tinh đấy, nhưng đứng trước Lâm Linh Tuệ cô thì vẫn còn là đàn em. Mấy cái bi ai, sầu khổ, tố nghèo này, cô làm đi làm lại, quen tới nỗi, lật tay là mây, phẩy tay là gió rồi.
- Dân tỉnh lẻ lên thành phố bị người ở đây coi thường còn không hết, anh nghĩ liệu có người bạn tử tế nào không?. Mà con gái xa nhà, tâm sự nhiều, lại yếu đuối, rất cần một người để tâm sự, anh làm nghệ thuật chắc cũng nghe nhiều, nỗi buồn chỉ có nói ra mới có thể xoa dịu được. Vừa gặp anh Viên đây đã thấy thân tình từ kiếp trước, khó tránh khỏi có chút động lòng, tôi từ trước tới giờ sỗng vô cùng nội tâm và nhạy cảm.
Quả nhiên Viên Thành Quân tỏ ra đồng cảm sâu sắc:
- Tôi hiểu!.
Linh Tuệ sụt sùi: – Cảm ơn anh!.
- Vậy cô có cần tôi giúp gì không?.
Linh Tuệ lắc đầu, xúc động nói:
- Không cần đâu, số tôi vốn sinh ra đã mang khiếp vất vả. Nhưng mà chỉ khổ cho bố mẹ tôi, cả đời lam lũ khổ sở rồi, bây giờ tôi lại chẳng giúp được gì…..
Viên Thành Quân đăm chiêu suy nghĩ, lát sau nói:
- Thật không ngờ cô còn trẻ mà đã khổ sở tới vậy!.
Suy nghĩ thật lâu mà nói câu thật…..ngớ ngẩn!. Linh Tuệ thấy khá bực mình : “ Ai chẳng biết là khổ, cái chính, cái quan trọng là cho tôi phỏng vấn đi, đồ gà!.”.
- Vậy tôi cho cô hỏi 10 câu, hi vọng giúp cô ít nhiều!.
Cô biết mà, điểm yếu lớn nhất của con người chính là lòng trắc ẩn!. Có trách thì chỉ có thể trách lão thiên quá dở hơi thôi!. Haha.!.
Hôm sau trời quang mây tạnh, gió thổi nhè nhẹ, nắng buông dịu dàng, tóm lại là đẹp trời, rất dễ chịu.
Trên trang nhất tạp chí Ngôi Sao, ảnh Viên Thành Quân xinh đẹp choán gần hết trang, bên dưới cái tít màu đỏ to đùng: Viên Thành Quân và những câu trả lời!.
Quả nhiên số báo này bán chạy hơn bất cứ những số nào trước kia, thế mới biết cái tên Viên Thành Quân nổi tiếng đến thế nào.
- Linh Tuệ, em thật là giỏi, em vô cùng giỏi, giỏi cực kì luôn đấy! – Giả Tịnh Văn không giấu khỏi khâm phục, khen lấy khen để.
- Đúng đó!. Tổ chúng ta thật đúng là toàn nhân tài!. – Đinh Tường Uy ngồi kế bên vốn là người trầm tư cũng phải lên tiếng.
- Tiểu Tuệ, lập được chiến công hiển hách thế này, không khao không được.
Ây da, 2 câu trên có thể chấp nhận được nhưng câu cuối của Tạ An Kỳ là không ổn đâu à nha.!.
- Em không bị trừ lương là may lắm rồi, sao có tiền đãi chứ!.
Tạ An Kỳ vỗ vai cô cái bốp:
- Em không biết hả?. Sếp tổng gọi em lên phòng sếp có việc, chắc chắn là có thưởng rồi!.
Linh Tuệ ngây người:
- Thật sao?.
- Thật! – Tạ An Kỳ chắc nịch quả quyết!.
Sếp tổng nhìn cô một lượt, xong nói:
- Lâm tiểu thư mới là nhân viên tập sự nhưng thật sự là rất được việc!.
Linh Tuệ cười ngại:
- Có gì đâu, cơ bản là bạch kim để đâu sáng đó thôi ạ!.
- Nói rất hay, Lâm tiểu thư không những làm việc giỏi là đoán ý người khác cũng rất giỏi, quả nhiên là sinh viên của Tống tổng.
Ớ ớ!, thế qué nào mà họ Tống lại rơi vào đây được, còn nữa, câu trước câu sau hình như có gì đó liên quan tới nhau. Cô thấy bắt đầu lạnh sống lưng.
- Sếp nói gì em không hiểu.
Lão Triệu cười ngọt:
- Là thế này: Tổng giám đốc bên AJO muốn cô sang giúp anh ta một số công việc, cô chịu khó một chút nhé, tòa soạn được như ngày hôm nay là do có AJO giúp sức rất nhiều.
Câu này nói ra, chữ nào chữ ấy đều khiến cô không lạnh mà run. Trời hôm nay rất đẹp mà, nắng rất hiền hòa mà, sao lại có sét đánh ngang trời quang thế này chứ?. Linh Tuệ cẩn trọng hỏi lại:
- Tổng giám đốc bên AJO tên là gì vậy ạ?.
- Ồ, Tống Thế Kiệt!.
Giết cô đi, giết luôn đi!.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc