Hứa!Đừng buông tay anh…em nhé - Chương 12

Tác giả: Dambo & Dobo

Nấu cơm?. Linh Tuệ thêm một khẳng định nữa, Tống Thế Kiệt đúng là đồ tư sản độc ác do đế quốc Mĩ đào tạo, ép kiệt sức sinh viên đến cùng.!.
Mặt cô trầm xuống.!. Ủ rũ đứng lên.
Ây da, phụ thân, phụ mẫu sinh ra cô vốn dĩ đã là con người nấu ăn ngon, nhưng rắc rối ở chỗ lão Thiên lại sinh ra một Lâm Linh Tuệ rất ghét, vô cùng ghét ôm mình vào cái bếp.!.
Ngó sang cái đồng hồ, Linh Tuệ đã moi được lí do, vội vàng nói:
- Thầy Tống, muộn rồi hay em với thầy ăn cơm hàng nhá?.
Thế Kiệt im lặng dùng ánh mắt quái dị nhìn cô. Linh Tuệ cắn răng nói thêm:
- Em sẽ là người đi mua.!.
Anh nhíu mày, lẳng lặng đáp:
- Tôi bị đau dạ dày, em còn bắt tôi ăn cơm hàng cháo chợ à, mau đi xuống nấu cơm đi.!.
Èo, là do anh ăn uống không đúng bữa, không đúng giờ và không đủ chất dinh dưỡng, sao giờ lại bắt Linh Tuệ cô phục vụ chứ?. Về cơ bản là rất quá đáng!.
- Sao còn đứng đấy.!. – Thanh âm có chút cao hơn.
Lúc cô bước gần ra đến cửa anh còn tử tế nói thêm:
- Nấu 5,6 món đơn giản là được.!.
Linh Tuệ nghe xong suýt nữa thì khóc thét lên.!. 3,4 món đơn giản là đã quá lắm rồi, huống hồ là 5,6 món, cô đang nghĩ không biết có phải anh đang muốn phạt cô về mấy cái tội kia không?. Xì…..đùng là đồ tư sản nhỏ nhen.
Ây da, cuối cùng cũng xong. Cô chùi tay vào tay vào tạp dề, nhìn khắp bàn một lượt, 6 món, mặn ngọt có đủ, cô không biết anh thích ăn gì nên nấu toàn món cô khoái.
Cầm đũa, Linh Tuệ quơ quơ vài lần rồi lại buông xuống,toàn món ngon đấy nhưng quả thật ngồi trước mặt Tống Thế Kiệt cô nuốt không trôi, với lại thức ăn cô nấu cũng không phải để phục vụ mình nên không có tâm trạng.
- Cô thích ăn gừng à?.
Thế Kiệt chưa động đũa vào món nào, nhìn qua bàn ăn đã thấy ngợp mùi gừng, lông này anh hơi nheo vào.
Cô gật đầu, nói nhu hòa:
- Vâng ạ
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Tống Thế Kiệt không hiểu sao Linh Tuệ thấy có chút xót thương. Rồi tiện đũa cầm tay cô gắp thức ăn vào bát cho anh, mỉm cười khích lệ.
- Gừng rất tốt cho dạ dày, thầy ăn nhiều vào.
Anh chậm rãi gật đầu, mặt càng thêm xanh xao hơn, điềm tĩnh đưa thức ăn lên miệng, hành động có vẻ cưỡng miễn.
Nhìn Thế Kiệt chầm chậm nhai, cô hỏi nhướn mày lên hỏi:
- Thầy Tống thấy thế nào?.
- Cũng được. – Vẫn là thanh âm trầm tĩnh, lạnh nhạt đặc trưng nhưng Linh Tuệ nghe có cảm giác như người nói sắp ngột thở đến nơi. Trong lòng không tránh khỏi lo lắng, người cô nhổm hẳn dậy, hướng về phía Thế Kiệt.
- Thầy Tống, thầy sao vậy, sắc mặt thầy khó coi quá!.
Quả thật là rất khó coi.!. Da xanh ủng, nhợt nhạt đến rợn người, nghe hơi thở cũng vô cùng nặng nề.
Anh chậm rãi lắc đầu:
- Không sao.!.
Cô thấy giọng anh hạ quãng trầm thấp đến mức yếu ớt, vốn đã rất sợ hãi giờ lại càng thêm hoảng hồn hơn. Èo, đừng bảo là ăn thức ăn do cô nấu bị ngộ độc thực phẩm nhá!.
- Thật sự là không sao chứ?
- Thế cô muốn tôi bị làm sao à?. – Vẫn là thanh thanh trong trẻo, giọng lãnh đạo chuyên đi bắt nghẹn cấp dưới.
Phì, con người này, sắp ૮ɦếƭ rồi mà vẫn còn hoạnh họe này nọ. Thật sự là chưa nhìn thấy quan tài chưa nhỏ lệ sao?. Cô là đang quan tâm mà. Hầy…. làm người tốt quả thật còn khó hơn làm kẻ xấu xa, câu này càng nghe, càng làm, càng ngẫm, càng thấy đúng.
Linh Tuệ rút kinh nghiệm ngồi xuống, không nói thêm lời nào nữa. Mặt cúi gằm, nhìn thức ăn.
Bỗng cái dáng thanh tú, cao ráo trước mặt cô đứng dậy đột ngột, tiếp đó là tiếng xô ghế rất vội vã, bước chân cũng có vẻ gấp gáp. Linh Tuệ trố mắt, thất kinh ngó theo tấm lưng rộng của Thế Kiệt. Trong lòng không đơn giản chỉ còn 2 chữ lo lắng liền vội vã đuổi theo.
Thế Kiệt một tay ôm bụng một tay ấn ***, thức ăn trong dạ dày xông đến tận miệng, liên tục tuôn thốc tuôn tháo ra ngoài, ruột gan cồn cào, toàn thân nóng rát như trà lửa, cả người từ trong ra ngoài khó chịu mãi không thôi.
Một lúc sau, thức ăn trong bụng được tống sạch, anh thấy trong người khí thái tốt lên bội phần, không kìm được thở xuôi một cái rồi xả nước đi ra ngoài.
Vừa quay đầu đã thấy Lâm Linh Tuệ đứng ở cửa, mặt mày tái mét, ngó anh trừng trừng, mắt rơm rớm nước.
- Thầy Tống….thầy……
- Tôi không sao. – Anh nhẹ nhàng, ngữ khí ôn nhu. Chẳng phải anh chưa từng được quan tâm thế này nhưng thật sự là không hiểu sao nhìn Lâm Linh Tuệ tự nhiên Thế Kiệt thấy có chút động lòng.
Cô run rẩy lắc đầu, điệu bộ ấm ức lắm:
- Không phải tại em đâu thầy.!.
- Tôi biết.
Ây da, biết rồi hả? Nhưng sao Linh Tuệ có cảm giác như cô đang bị bẫy thế nhỉ?.
- Vậy thầy không đánh trượt em chứ?.
Thế Kiệt nhíu mày, hồ nghi.
- Đánh trượt?.
- Hu hu. Em nhận. Lỗi là tại cái đầu ngu dốt của em, lẽ ra em nên kiểm tra lại hạn sử dụng của thực phẩm trong tủ lạnh nhà thầy, thầy bị ngộ độc thực phẩm thế này em xin nhận trách nhiệm 100%, mong thầy nể tình em chăm sóc thầy, thầy giơ cao đánh khẽ, đừng đánh trượt em nha thầy, em mặc dù học hành không ra gì nhưng rất ngoan ngoãn, ý thức rất, rất rất, rất rất rất tốt, tuyệt nhiên không thể đúp học cũng bọn năm 3 được.
Tiếng nói chậm rãi cất lên, hàn khí thoát ra phải nói là lạnh tới buốt cả da đầu:
- Em khóc là vì lí do này à?.
Linh Tuệ được đà gật đầu,gật lấy gật để, ấy vậy mà gật chưa đến lần thứ 3 cái dáng tiêu sái, ngạo mạn, lạnh băng, bình thản lướt qua cô không chút luyến tiếc.
Chậc chậc, lần này còn lướt nhanh thật!.Người đâu mà hỉ nộ bất thường thế?.
Hôm sau mẹ cô, bà Lâm tự nhiên đòi về quê rất chi là không bình thường, rõ ràng bà bảo sẽ ở lại chơi đến hết tuần cơ mà.
- Mẹ, sao mẹ về sớm vậy?.
Bà Lâm đang thu dọn mấy thứ linh tinh do cô mua cho ấn vào túi bỗng dừng lại, cầm tay Linh Tuệ, thắm thắm thiết thiết, thân thân mật mật nói:
- Tiểu Tuệ nhỏ bé của mẹ à, nghe mẹ nói này!. Mẹ nào cũng vậy thôi, đều muốn con cái mình tìm được một chốn nương tựa vững chắc, tin cậy. Các cụ có câu ép dầu, ép mỡ ai nỡ ép duyên, mẹ biết con với Vũ Thiên vốn chẳng mặn nồng gì, chỉ là đóng kịch trước mặt mẹ thôi, nhưng thực sự Vũ Thiên là người tốt, nó nhất định sẽ yêu thương con hết mực, mẹ cho con tự do lựa chọn tình yêu mà con muốn chung sống, gắn bó, mẹ hi vọng Vũ Thiên có và sẽ là tình yêu đó của con. Mẹ chỉ muốn con hạnh phúc Tiểu Tuệ nhỏ bé à.
- Mẹ!. – Cô xà vào bà Lâm, từ khe lệ 2 hàng nước mắt đang long lanh chảy từ bao giờ. Chỉ là không ngờ mẹ cô bình thường ăn nói mạnh mẽ, thẳng thắn, hôm nay lại sống dịu dàng, nội tâm đến như vậy.
Đứng đằng sau cánh cửa, Vũ Thiên tình cờ nghe được đoạn đối thoại, môi anh khẽ cong lên thành nụ cười toại mãn, thật sự là rất nhu hòa, dễ chịu.
Anh muốn một nửa của anh sẽ là do chính anh theo đuổi, là do anh chinh phục, là cô ấy tự nguyện, là cô ấy thật lòng, chân thành yêu anh, chứ không phải do bị ép buộc, không phải cưỡng lòng mà theo. Anh nhất định sẽ theo đuổi Lâm Linh Tuệ, nhất định anh sẽ làm cho Tiểu Tuệ nhỏ bé kia được hạnh phúc trong vòng tay của anh.!.
Ây da, chờ đợi chưa chắc đã là đáng sợ nhưng quả thật giây phút tiễn li, chia tay kiểu này khiến Linh Tuệ cô vô cùng khó chịu. Đứng ở sân ga, mắt cô cứ dõi theo bóng con tàu chở bà Lâm mãi không thôi. Được!. Cô nhất định sẽ sống thật tốt để mẹ cô yên tâm.
- Lâm tiểu thư, chúng ta về thôi.!.
Cô gật đầu, trong lòng có chút quyến luyến.
- Oh yeahhhhhh!. Linh Tuệ cuối cùng mày cũng đã trở về. – Vừa về đến kí túc xá Linh Tuệ đã bị ôm tới nghẹn thở, Thủy “tiểu” mừng mừng tủi tủi cứ ôm mãi không thôi.
Oài, cứ làm như Linh Tuệ cô đi biệt tích cả nghìn thế kỉ mới về không bằng, mới có 1 ngày mà, hê hê, xem ra tình cảm của Thủy “tiểu” đối với cô độ sâu đậm đã đạt đến mức chín quả rồi. Được, rất đáng hoan nghêng.!.
Tuy nhiên, cái gì cũng có giới hạn của nó và giờ thì Linh Tuệ sắp tắc thở ૮ɦếƭ tới nơi rồi.
- Họ Hứa, não mày bị ủi à?. Thả tao raaaaaaaaaaaa.!.
Thủy “tiểu” buông tay, bĩu môi nói:
- Con ranh, yêu mày thế mà mày thái độ như vậy à?.
- Xì xì……tao thừa biết thiếu tao cuộc đời mày coi như vất đi rồi. Nói xem có chuyện gì?
Thủy “tiểu” cười phớ lớ, kéo tay Linh Tuệ vào phòng, giọng hí hửng:
- Hê hê, tình hình mày phải giúp tao.
Linh Tuệ đáp:
- Giúp gì?
- Cho gã khốn kia một trận. – Giọng căm thù sâu sắc.
Bình sinh cô đã là người rất trọng bạn bè, ai gặp chuyện cô nhất định sẽ giúp đến nơi đến chốn. Linh Tuệ hùng hổ nói:
- Được, giúp thế nào?.
- Chúng ta phải cho hắn sập nghiệp, khuynh gia bại sản mới thôi. – Ngạo khí ngút trời, Thủy “tiểu” cũng hùng hổ không kém.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc