Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp - Chương 02

Tác giả: Tùng Tô

Xuất Chiêu Tuỳ Ý
Cái tên Cẩu Thặng Nhi chẳng lấy gì làm hay, nhưng đó lại là một con mèo rất đáng yêu. Cẩu Thặng Nhi bị một con mèo vàng to lớn rượt đuổi, vì chân bị tật nên nó không thể chạy nhanh được. Nó hoảng hốt khi bị con mèo kia đuổi kịp, nhưng con mèo kia ăn *** nó, mà chỉ chạy quanh Cẩu Thặng Nhi hít hà. Sau mấy lần như vậy, Cẩu Thặng Nhi cũng đáp lại con mèo kia bằng những động tác thân thiết tương tự. Cố Hứa Ảo giống như người mẹ phát hiện ra con gái bắt đầu bước vào yêu đương, lập tức cảnh giác nghĩ tới chuyện làm thủ thuật cho Cẩu Thặng Nhi, để nó không đẻ ra một đàn mèo con.
1.
Tề Huy không dám nói gì, anh biết Bùi Trung Khải đang thực sự tức giận.
“Anh Bùi, anh việc gì phải tức giận, cô ta như vậy, anh bỏ cũng đáng”. Cô gái thản nhiên bình luận. Thấy không ai nói gì, cô gái tưởng mình đã nói đúng.
“Thích thì gặp, không thì thôi. Cô ta chẳng hiểu quy tắc, cứ tưởng hào phóng như anh Bùi sẽ không đối xử tệ với mình, lại còn cứ muốn hơn!”.
“Lúc đầu đã không muốn thuê nhà của cô ta rồi, đủ thứ quy định, không cho làm cái này, không được làm cái khác. Người đâu mà kỳ quặc hết chỗ nói, chắc anh cũng phải chịu không ít nhỉ”.
“Anh Bùi,…”
Tề Huy cũng ý thức được cô bạn mình đã quá nhiều lời, đang định ngăn lại thì Bùi Trung Khải đã bẻ lái, cho xe dừng bên đường, sầm mặt lạnh lùng nói với cô gái kia: “Xuống xe”.
Tề Huy lên tiếng: “Bùi Tử, đừng chấp trẻ con”.
“Hơn hai tuổi rồi còn trẻ con à? Chúng ta mười lăm, mười sáu tuổi đã có tiếng tăm rồi. Cậu đừng nói gì nữa, nếu không cậu cũng xuống luôn đi!”. Bùi Trung Khải lạnh mặt.
Tề Huy biết tính Bùi Trung Khải, nói giở mặt là giở mặt liền, và cũng biết anh là người cứng rắn, nói một là một, nên quay sang xua tay, nói với cô gái: “Em xuống trước đi”.
Cô gái nước mắt rưng rưng: “Đây là đường vành đai ba, em biết làm thế nào? Tề Huy, em biết làm thế nào?”.
Tề Huy nhìn ra phía ngoài xe, vẫn may chưa phải là đường trên cao, móc ví ra mấy trăm tệ đưa cho cô gái. “Gọi taxi nhé”.
Cô gái biết không thể tiếp tục ngồi lại được, sụt sịt xuống xe. Bùi Trung Khải lập tức rồ ga lao vọt đi, không chút thương hoa tiếc ngọc.
“Cậu có cần phải so đo với đàn bà như vậy không?”. Tề Huy châm một ***.
“Cậu không cảm thấy cô ta đã quá nhiều lời sao? Chưa từng thấy cô gái nào lại tự đắc đến như vậy!”.
“Ôi ôi, bỏ qua đi, bỏ qua đi, Bùi Tử, chẳng qua cũng chỉ vì một cô gái thôi, cậu tức làm gì? Không lẽ Bạch Cốt Tinh đó vẫn chưa bị cậu hạ gục, mà lại còn khiến cậu bị tổn thương? Ai da..”, còn chưa nói hết câu Tề Huy đã bị Bùi Trung Khải thụi cho một quả. Tề Huy nhăn mặt, tay này ra tay thật, chắc là bị nói trúng rồi.
Xe tới nơi, Bùi Trung Khải ném đám hành lý trước ngôi nhà Tề Huy thuê cho cô bạn gái, rồi bảo Tề Huy xuống xe. Tề Huy biết lúc này Bùi Trung Khải chưa thể nào trở lại bình thường được, nên lập tức xuống xe, rồi hét với theo chiếc xe vừa rời đi: “Hôm nay tôi mời cậu đi bả uống R*ợ*u”.
Cô bạn gái về muộn hơn Tề Huy nửa tiếng, mặt mày ủ rũ, cũng không thèm nhìn Tề Huy. Tề Huy nhờ mấy người khác chuyển đồ lên, cô gái mặc kệ anh bận rộn thu dọn, sắp xếp, còn mình hết cáu kỉnh lại càu nhàu. Tề Huy thấy cô cũng thật đáng thương, nhưng ai bảo cô phạm vào đại jỵ của Bùi Trung Khải. Bùi Trung Khải ,không thích nhất là những cô gái lắm lời. Tề Huy bước tới ôm lấy bạn gái, bị đẩy ra nhưng anh vẫn sấn đến, rồi không để cho cô kịp phản ứng liền hôn lên đôi môi cô. Tuy đó chỉ là một nụ hôn lướt qua, nhưng cô gái dần dần không vùng vẫy nữa mà ôm lấy Tề Huy, rồi hai người lập tức tiến đến giường, hổn hển làm hòa.
Chuyện xong, cô gái nức nở: “Bùi Trung Khải là gì mà anh sợ anh ta như vậy? Hồi nhỏ anh ta dẫn anh đi đánh nhau thật, nhưng bây giờ anh cũng là một ông chủ rồi sao anh còn sợ anh ta như vậy? Anh ta làm gì được anh cơ chứ! Anh nghĩ đến điệu bộ sợ sệt của anh trước mặt anh ta hôm nay mà xem!”.
Tề Huy châm ***, chau mày, ôm cô gái trở lại, dịu dàn nói: “Chẳng phải em cũng đã biết tính cậu ấy rồi còn gì, đối với ai mà cậu ấy chẳng như vậy. Thôi nào, không nói chuyện về cậu ấy nữa. Em nghỉ một lát đi, anh đi đây”. Nói xong, không để ý đến phản ứng của cô gái, Tề Huy mặc quần áo rồi đi.
Ra khỏi cửa, Tề Huy gọi điện cho Bùi Trung Khải: “Bùi Tử, đi uống R*ợ*u đi. Đến Sắc Độ nhé, tôi chờ cậu ở đó”.
Công việc của Tề Huy khá nhàn, làm nửa năm nghỉ nửa năm. Anh mở công ty quảng cáo, chẳng phải sáng tạo gì, chỉ lad tích trữ nguồn lực để mua truyền thông, nói trắng ra là đại điện cho khách hàng đến mua thời lượng quảng cáo, một năm có được đơn hàng của mấy khách hàng lớn là coi như dư dả, ký hợp đồng xong là mời khách hàng tới tụ điểm ăn hơi để củng cố quan hệ.
Khi Tề Huy tới quán Sắc Độ đã thấy Bùi Trung Khải ngồi trước quầy R*ợ*u, trò chuyện với cô gái bên cạnh, xem ra cô gái kia đang tìm cách thu hút anh. Bùi Trung Khải đúng là giỏi, không cần phải làm gì cũng có con gái tiếp cận,
Tề Huy chào hỏi phục vụ quen rồi đến ngồi xuống bên cạnh, Bùi Trung Khải tỏ ra rất hờ hững với cô gái kia. Tề Huy đang định hỏi Bùi Trung Khải thì lại thấy một cô gái tóc còn ngắn hơn cả anh đi tới. Cô ta choàng tay ôm lấy cổ Bùi Trung Khải, nói với giọng thân thiết: “Anh Bùi thân yêu, anh đây rồi”.
Bùi Trung Khải chợt nhớ ra đó là cô gái anh gặp ở hộp đêm tại thành phố biển, hình như cô ta tên Tiểu Mễ. Anh khẽ gạt tay cô gái đó ra, nói bằng giọng bình thản: “Đã lâu không gặp”.
Cô gái ngồi bên vốn đã định nổ cơn tam bành, nhưng thấy Bùi Trung Khải đúng là quen với cô gái ngông cuồng tự nhiên xuất hiện kia, thì biết ý cầm ly R*ợ*u đi chỗ khác tìm mối mới.
Tiểu Mễ mặc áo trễ cổ màu đỏ, không đeo trang sức, khiến khoảng *** càng trắng hơn. Cô ngồi ngay xuống thế chỗ cô gái vừa bỏ đi, tay đặt trên gối Bùi Trung Khải, yểu điệu trách: “Lần trước không nói gì đã bỏ đi, nhưng có duyên nên hôm nay đã gặp lại. Đúng là nên uống mừng rồi”. Nói rồi nháy mắt tinh nghịch đầy phong tình và điệu đà.
Bùi Trung Khải thay đổi tư thế chân, khiến bàn tay Tiểu Mễ tuột khỏi đầu gối anh, nhưng cô không lấy đó làm ngượng. “Em có bạn ở đằng kia, em đến chào một tiếng”, nói rồi đứng dậy, tay đặt lên vai Bùi Trung Khải, áp cả người vào anh, miệng ghé sát vào tai anh, nói: “Bùi Trung Khải, I miss you”, sau đó mới đứng thẳng dậy, cầm ly R*ợ*u đi về phía tối.
“Bùi Tử, cậu cũng quen với cô ta sao?”. Tề Huy không nén được hỏi.
“Không quen, cô ta là ai vậy?”. Bùi Trung Khải nhấp một ngụm R*ợ*u, đáp với vẻ không mấy để tâm.
“Mọi người đều gọi cô ta là Tiểu Mễ, tên thực là Mễ Tình Văn, người và tên chẳng ăn nhập gì với nhau. Bố cô ta là người cũng rất gớm, có quan hệ với xã hội đen, hồi trước từng là một người chuyên nhận thầu , sau đó không hiểu sao lại trở thành một ông chủ kinh doanh địa ốc có tiếng. Mấy hôm trước tôi còn thấy ông ta huênh hoang trên truyền hình lầ sẽ tạo ra những ngôi nhà cao cấp cho những ngừoi thành ôcng. Tiểu Mễ có học hơn cha, cô ta vừa đi du học ở nước ngoài về, trong thời gian một tháng cậu đóng cửa tu hành, cố ta đã kịp để lại tên ở khắp các hộp đêm chốn kinh thành, nghe nói không có việc gì là không dám làm. Cậu đừng có dây vào cô ta”.
Bùi Trung Khải vẫn nhấm nháp R*ợ*u, “Tôi thực sự chẳng có hứng thú gì với kiểu người như vậy”.
“Nhưng tôi lại thấy cô ta rất có hứng thú với anh, cẩn thận vẫn hơn”. Tề Huy nhìn về phía tối với vẻ không yên tâm, cô gái đó đang điên cuồng uống R*ợ*u với hết người này đến ngườik hác, chẳng còn phân biệt được đàn ông với đàn bà trong đám người hỗn độn đó. Nhìn mà thấy ghê. Trò này không phải là anh chưa từng chứng kiến, nhưng nhân vật chính là những người trẻ tuổi, hơn nữa lại chủ động, điều quantrọng là động tác uống R*ợ*u, không phải là ám muội mà chính xác hơn là kích tình. Tề Huy cảm thấy mình đã già, thực sự không thể nào chơi trò đó được nữa.
Cô gái kia biết tên mình, Bùi Trung Khải nhíu mày, không biết trời cao đất dày lại định đem trò lố gì ra dụ anh, biết đâu Bùi Trung Khải này cũng từng là bậc thầy phá gia chi tử.
Bùi Trung Khải giận dữ không phải vì có người nhận ra anh trong quán R*ợ*u, chuyện này anh đã gặp nhiều rồi. Ít nhất một nửa trong số những người đến đây là để tìm trò lạ, bao gồm cả kẻ đi săn và người được săn tìm. Lý dó anh đến quán bar giải sầu, chính là vì cô gái có cái tên Cố Hứa Ảo đã khuấy động anh.
Bùi Trung Khải không phải là chàng trai mới mười chín tuổi đôi mươi, nhưng bản tính anh vống ngang ngạnh, càng những thứ không có được thì anh lại càng hứng thú. Anh chắc chắn Cố Hứa Ảo không phải là người muốn bắt cố thả, cũng không có tâm cơ chơi đùa cùng anh, mà cô thực sự không có hứng thú gì với anh, thấy mặt anh thì không giấu nổi vẻ chán ghét không muốn nhìn. Bùi Trung Khải làm sao chịu nổi khi bị đối xử như vậy, từ trước đến nay anh muốn gì được nấy, quan hệ với phụ nữ luôn xuôi chèo mst mái, chưa có ai tránh anh như tránh tà như vậy. Không lẽ chỉ vì anh và cô không may phát sinh tình một đêm? Nói thật lòng, chuyện ấy không hề mang lại cho anh chút khoái cảm và cảm giác hưởng thụ nào, hơn nữa, nó kết thúc rất nhanh, chuyện như thế chưa bao giờ xảy ra với anh.
Bùi Trung Khải kết luận, Cố Hứa Ảo là một cái hạn mà anh phải qua, hạn này không phải là hạn tiền của, hay tình cảm, cũng không thể nói rõ đó là hạn gì, tóm lại Bùi Trung Khải thấy rằng, nếu anh không làm rõ về Cố Hứa Ảo thì sẽ ảnh hưởng tới hứng thú và “tính phúc” (*) của anh đối với phụ nữ trong phần đời còn lại.
2.
Chuyện tình cờ gặp Bùi Trung Khải không ảnh hưởng nhiều tới cuộc sống của Cố Hứa Ảo, cô vẫn còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui chuyển đến nơi ở mới.
Cẩu Thặng Nhi không quen, cứ kêu meo meo và quấn lấy chân cô, mấy lần suýt nữa thì cô giẫm phải nó. Chẳng biết làm gì với con mèo, cô bế nó lên, cười và mắng: “Số mày đúng là khổ. Chỗ ở rộng rãi hơn trước, mày có thể chạy nhảy thoải mái, không ai kìm hãm mày, nhưng thói quen vệ sinh phải duy trì”.
Cẩu Thặng Nhi kêu mấy tiếng meo meo như đã hiểu, sau đó nó không quấn lấy chân cô nữa mà hết ngửi chỗ này, hít chỗ khác, đi một lượt lãnh địa của nó.
Cố Hứa Ảo mất nửa ngày để sắp xếp đồ đặc. Nằm lên chiếc ga giường mới trải, cô cảm thấy quyết định của mình rất sáng suốt, nhà mới tốt hơn hẳn chỗ ở cũ.
Ăn cơn tối xong, cô mang Cẩu Thặng Nhi đi dạo ngoài bãi cỏ, Cẩu Thặng Nhi nhận ra nhà, chạy một cách sung sướng rồi mấy phút sau lại quay trở về.
Cái tên Cẩu Thặng Nhi chẳng lấy gì làm hay, nhưng đó lại là một con mèo rất đáng yêu. Cẩu Thặng Nhi bị một con mèo vàng to lớn rượt đuổi, vì chân bị tật nên nó không thể chạy nhanh được. Nó hoảng hốt khi bị con mèo kia đuổi kịp, nhưng con mèo kia ăn *** nó, mà chỉ chạy quanh Cẩu Thặng Nhi hít hà. Sau mấy lần như vậy, Cẩu Thặng Nhi cũng đáp lại con mèo kia bằng những động tác thân thiết tương tự. Cố Hứa Ảo giống như người mẹ phát hiện ra con gái bắt đầu bước vào yêu đương, lập tức cảnh giác nghĩ tới chuyện làm thủ thuật cho Cẩu Thặng Nhi, để nó không đẻ ra một đàn mèo con.
Vốn mới chỉ nghĩ vậy, ai ngờ, kể từ sau khi động đực, Cẩu Thặng Nhi cứ nằm bên cửa sổ hoặc cửa ra vào mà kêu, ý muốn bảo Cố Hứa Ảo cho nó ra ngoài, nếu cô không cho nó đi thì nó sẽ kêu suốt đêm. Không chịu nổi phiền phức, Cố Hứa Ảo gí vào đầu nó, mắng: “Nhất định phải chấn chỉnh lại mày thôi, cứ thấy mèo đực là rối cả lên, có đến mức thế không! Nếu mà tao để cho mày đi, mày sẽ bị “ăn” mất thôi, rồi sau đó vác cái bụng về. Nói cho mày biết, tao không giải quyết hậu quả cho mày đâu”. Nói như vậy, cũng phải gấp rút làm thủ thuật.
Trước khi làm thủ thuật, dường như Cẩu Thặng Nhi cũng có dự cảm nên nó cứ kêu luôn miệng. Cố Hứa Ảo bình tĩnh giúp bác sĩ giữ nó. Bác sĩ thú y là một chàng trai trẻ, thấy Cố Hứa Ảo bình tĩnh như vậy. thì vừa làm thủ thuật vừa nói: “Cô đúng là một người bạo dạn,những khách hàng nữ khác không dám nhìn tôi làm đâu, họ chỉ ném con vật cho chúng tôi rồi ra ngoài, có người còn khóc nữa”.
Cố Hứa Ảo không ngẩng đầu lên, nói: “ Kỹ thuật của các anh thế nào? Đừng có làm hỏng mèo của tôi là được”.
“Cô có thể lên mạng tham khảo, chỗ của chúng tôi là tốt nhất đấy”.
“Tất nhiên rồi, tôi đã đọc kỹ. Này, tôi còn muốn hỏi một câu, làm thủ thuật xong rồi, con mèo này còn động đực nữa được không?”.
Vị bác sĩ trẻ tuổi dừng động tác, quay lại nhìn Cố Hứa Ảo. Theo như anh ta biết thì chỉ có những người học y mới nói về phản ứng bản ứng của loài người và động vật một cách thẳng thắn như vậy, đúng là mình đã đánh giá thấp cô gái này rồi. Nghĩ vậy, anh ta hơi lúng túng và trả lời với vẻ đắn đo: “Theo lý thuyết thì không, nhưng cũng có thể có ngoại lệ”.
“Ý anh là bản năng đó không được quyết định bởi một cơ quan bộ phận nào trên cơ thể , thủ thuật triệt sản chỉ có thể tiến hành đề phòng về vật lý, nhưng không thể làm nó mất đi hoàn toàn H*m mu*n, đến mùa nó vẫn cứ động đực”.
Anh chàng bác sĩ trẻ giải thích với vẻ ngượng ngùng, sự bình tĩnh đối với vấn đề này và thái độ đối với con mèo của cô gái này khiến anh nghĩ tới Diệt Tuyệt Sư Thái (*), từ tên của con mèo này cũng thấy được điều đó. Thế là ý định thể hiện trước mỹ nữ lập tức tan biến, anh ta cúi đầu chăm chú vào làm thủ thuật.
(*)Diệt Tuyệt Sư Thái: nhân vật trong Ỷ thiên đồ long kí của kim dung. Bà nổi tiếng là một nhân vật cứng nhắc , giáo điều, nặng nề định kiến và quan điểm hắc bạch phân minh.
Chàng bác sĩ trẻ dặn dò Cố Hứa Ảo trong hai ngày không được để cho con mèo vận động, cũng không cho ăn, đặc biệt chú ý đừng để nó bị đau quá mà chạy nhảy lung tung. Cố Hứa Ảo đặt Cẩu Thặng Nhi vào trong chiếc làn nhỏ, bên trên phủ một tấm vải. Trước khi ra khỏi cửa, cô quay đầu lại nói: “À, kỹ thuật của anh tốt lắm, còn nhanh hơn trên mạng giới thiệu mấy phút”. Anh chàng bác sĩ vốn định nói mấy lời xã giao, nghe thấy cô nói vậy, bỗng ngắc ngứ.
Trời nóng, xe bus quá tải, cũng không vẫy được taxi, Cố Hứa Ảo mồ hôi nhễ nhại ôm chiếc làn đựng con mèo, tay xách túi đứng bên đường.
Đúng lúc đó Bùi Trung Khải nhìn thấy cô, vẫn áo phông và quần sooc, còn cầm làn và túi xách, trông chả khác gì các cô gái mới ra thành phố tìm việc. Mặt cô đỏ bừng, nhìn thì biết chắc là không vẫy được taxi. Bùi Trung Khải đưa mắt nhìn khu vực đông đúc, mặt trời gay gắt như vậy, e sẽ không kiếm được chiếc xe nào trống. Anh cố tình lái chiếc xe ghé sát lại. Đêm qua ngủ đẫy giấc nên sáng nay anh đang rất phấn chấn, sau khi đi vượt qua cô rồi, anh cho xe quay đầu lại. Vì xe anh chạy chậm nên những chiếc xe phía sau rất nôn nóng bấm còi. Bùi Trung Khải vẫn không vội, anh vẫn kiên trì lái xe theo sau cô.
Cố Hứa Ảo vẫn không vẫy được xe, xem ra cô không còn khỏe như trước, tay ôm chiếc làn, chiếc túi to trên vai chốc chốc lại tuột xuống, cô đành phải dừng lại, đặt nó trên làn rồi mới đi tiếp. Thế rồi đột nhiên một chiếc xe đỗ lại cạnh bên tỏa thêm hơi nóng. Trong lòng cô thấy bực bội, đã nóng rồi giờ lại thêm một chiếc máy phát nhiệt, cô vội xách chiếc làn định đi tiếp. Cửa kính của chiếc xe hạ xuống, một khuôn mặt thò ra: “Cô Cố, đi dạo phố à?”.
Cố Hứa Ảo ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông có khuôn mặt với nụ cười giả tạo , không nói gì định bỏ đi, đúng lúc đó Cẩu Thặng Nhi trong làn như đã hết thuốc mê, bắt đầu giãy giụa đau đớn. Cố Hứa Ảo đành phải ngồi xuống, mặc cho mồ hôi nhễ nhại, vén tấm khăn phủ lên vuốt ve, vỗ về nó.
Bùi Trung Khải nhìn Cố Hứa Ảo vỗ về dỗ dành con vật trong làn, rõ là vẻ dịu dàng của một cô gái với thú cưng, không còn thấy vẻ lạnh lùng khô khan, đàn bà đúng là chóng thay đổi.
Cố Hứa Ảo cúi đầu nhìn Cẩu Thặng Nhi đang kêu thảm thiết, rồi lại ngẩng lên nhìn mặt trời gay gắt, trong lòng quyết định ngay, gã họ Bùi này có thể làm gì được mình, mình chẳng có tài sản, địa vị gì , chẳng có gì khiến người khác phải ςướק bóc hoặc bắt cóc . Nghĩ vậy, cô đứng thẳng lên đặt tay lên cửa xe, nói: “Anh Bùi, có rảnh không, cho tôi đi nhờ một đoạn, không xa lắm đâu, tôi sẽ trả tiền”.
Bùi Trung Khải hoàn toàn không ngờ Cố Hứa Ảo lại chủ động đi nhờ xe, thời gian anh có, anh vốn chỉ định đùa cợt với cô gái đã khiến anh phải chịu thua, nhưng dường như cô gái ấy không chịu như vậy.
Cố Hứa Ảo thấy Bùi Trung Khải không nói gì, bèn nói: “Nếu anh Bùi không tiện, thì coi như tôi chưa nói gì”.
Đang định quay người bỏ đi, thì bàn tay đặt trên cửa xe của Cố Hứa Ảo bị giữ lại, cô quay lại, Bùi Trung Khải cười, nói: “Cô Cố nóng tính quá, không cho tôi cân nhắc một chút sao. Chuyện nhỏ thôi mà, đâu cần phải trả tiền nong”.
Bàn tay bị một người đàn ông nắm, so với cảm giác nóng bừng trên người cô thì bàn tay ấy vô cùng mát mẻ. Cô vội gạt tay Bùi Trung Khải ra, “Vậy thì cám ơn anh Bùi”. Nói rồi cô cúi người xách chiếc làn, cẩn thận trải chiếc khăn vải lên chiếc ghế da ở hàng sau rồi mới đặt làn lên.
Bùi Trung Khải không hề bỏ sót chi tiết khi Cố Hứa Ảo gạt tay anh, khuôn mặt trắng nõn của cô bị mặt trời chiếu ửng hồng lại càng thêm đỏ. Cô gái này còn “non” lắm, bị đàn ông nắm tay mà đã như vậy, đừng có giả bộ là ghê gớm nữa.
Cố Hứa Ảo khẽ vuốt vê con mèo, miệng nói: “Cẩu Thặng Nhi, không đau đâu, chờ chút nữa là về tới nhà thôi”. Bùi Trung Khải nghe vậy phì cười, nhìn vào kính chiếu hậu thì thấy Cố Hứa Ảo nhìn mình với vẻ cảnh giác, anh không nói gì, vẫn lái xe như thường.
Anh rất nhớ cái tên Cẩu Thặng Nhi, đêm hôm đó, trong lúc ngủ mơ, Cố Hứa Ảo đã lẩm bẩm rằng: “Cẩu Thặng Nhi, đừng đùa nữa!”. Lúc đó Bùi Trung Khải đã tưởng rằng đó là tên một anh chàng nhà quê nào đó, trong lòng còn thấy tiếc thay cho Cố Hứa Ảo, thậm chí còn thấy ghen vì một người như Cố Hứa Ảo lại đã từng bị gã nhà quê đó chạm vào. Hóa ra đó lại là tên của một con mèo. Nghĩ lại những chuyện đã từng xảy ra trong đêm kỳ lạ đó, trong lòng Bùi Trung Khải chợt thấy râm ran. Bỗng nhiên một chiếc xe đạp từ trong ngõ lao ra, Bùi Trung Khải bẻ lái đạp phanh. May mà chiếc xe đạp chỉ hơi loạng choạng một chút, người đi xe đạp là một cậu bé vừa đi vừa đeo tai nghe. Bùi Trung Khải không nén được, văng ra một câu: “Shit”.
Cố Hứa Ảo bị va vào thành của một chiếc xe hàng trước, bất giác đưa tay nắm chặt lấy chiếc làn bên trong có CẩuThặng Nhi, nó kêu meo meo mấy tiếng. Cố Hứa Ảo P0'p trán, trừng mắt nhìn phía sau lưng Bùi Trung Khải, lái xe không nhìn đường mà còn măng người khác.
Cả hai người bụng thì thầm rủa nhưng không nói ra miệng. Cố Hứa Ảo không nói cho Bùi Trung Khải địa chỉ của mình, khi chiếc xe tới trước khu, cô bèn bảo xe dừng lại, rồi sau đó lấy tờ hai mươi tệ đưa cho Bùi Trung Khải. Tất nhiên không đời nào Bùi Trung Khải lại cầm lấy, anh nói: “Coi như giúp bạn bè, sao lại tính toán chuyện tiền nong?”. Cố Hứa Ảo vẫn kiên quyết trả và nói với vẻ lạnh lùng: “Trước khi lên xe tôi đã nói rồi, tôi không thể nhờ không anh được”.
Bùi Trung Khải biết là Cố Hứa Ảo muốn vạch rõ ranh giới với mình, cười lạnh đáp:
“Lần nào cô Cố cũng trả tiền, sợ rằng phải liên quan đúng không? Cô cảm thấy cái giá này là phù hợp à? Nếu đã không muốn nhờ không, thì dùng cách khác cũng được mà”. Nói rồi đột nhiên kéo tay Cố Hứa Ảo, nửa người trên của Cố Hứa Ảo đổ về ghế trước, ngã vào lòng Bùi Trung Khải, cô vẫn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì môi cô đã bị môi Bùi Trung Khải bịt chặt lấy.
Cố Hứa Ảo ra sức vùng vẫy nhưng vì bị kẹt giữa Bùi Trung Khải và hai chiếc ghế ở hàng trước nên không thoát ra được. Trong lòng cô rất sợ, nhưng đúng lúc cô tưởng chừng bị ngạt đến nơi thì môi Bùi Trung Khải rời khỏi môi cô. Vì ở khoảng cách rất gần nên cô có thể nhìn thấy rất rõ ánh mắt của Bùi Trung Khải. Tuy trong lòng rất sợ, nhưng miệng cô vẫn nói cứng: “Anh đúng là đồ bỉ ổi, vô sỉ”.
“Biết tôi vô sỉ và bỉ ổi như vậy không phải là chuyện của một lần, hai lần, thế mà cô vẫn còn lên xe của tôi. Nếu đã chê tôi là bỉ ổi thì tránh xa tôi một chút. Cô chủ động lên xe, sao lại còn oán trách tôi?”.
Cố Hứa Ảo trừng mắt tới mức đỏ cả lên: “Anh vô sỉ, hạ..”.
Hai từ “hạ lưu” chưa kịp thốt ra thì một lần nữa cô lại bị cưỡng hôn. Lần này Bùi Trung Khải đã nổi giận, răng của hai người va vào nhau côm cốp. Cố Hứa Ảo càng ra sức vùng vẫy thì lại càng tạo cơ hội cho Bùi Trung Khải có được tư thế thích hợp hơn.
Nếu nhìn từ phía ngoài xe thì sẽ nghĩ rằng Cố Hứa Ảo đã nhào từ ghế sau lên ghế trước, chủ động hôn Bùi Trung Khải. Động tác của Bùi Trung Khải dần dần trở nên bừa bãi hơn.
Cố Hứa Ảo rất sợ, ngay cửa ra vào của khu nhà, lại đúng vào buổi trưa, người ra người vào đông đúc, thậm chí bảo vệ khu nhà còn ở ngay gần phía đầu xe, không lẽ anh ta định diễn trò trai gái ngay bây giờ? Cố Hứa Ảo cố tránh những nụ hôn của Bùi Trung Khải, dịu giọng cầu xin: “Xin anh, đừng có ở đây..”.
Ánh mắt của Bùi Trung Khải lạnh hơn cả hơi lạnh trong xe, nhưng giọng nói thì lại rất khiêu khích: “Vậy cô nói xem nên ở đâu?”.
“Anh..”
“Định nói tôi làm sao, nói rằng tôi vô sỉ hạ lưu, bỉ ổi?”.
Bùi Trung Khải không hề thương hoa tiếc ngọc: “Nếu cô không nói ở đâu, vậy để tôi quyết là được”. Bùi Trung Khải chỉnh chiếc ghế ngả về phía sau, kéo tuột Cố Hứa Ảo từ phía sau lên phía trước và đặt vào vị trí ghế phụ, rồi một tay túm chặt lấy tay Cố Hứa Ảo, một tay nắm vô lăng, rồ ga, lái xe vào trong tiểu khu.
Cố Hứa Ảo bị lôi khỏi xe, rồi bị kéo vào trong thang máy trong tình trạng đầu óc mụ mị, loáng thoáng nghe thấy tiếng của Bùi Trung Khải cười nói với cô gái trực thang máy và cả tiếng kêu thảm thiết của Cẩu Thặng Nhi.
Bùi Trung Khải đi vào nhà Cố Hứa Ảo, đặt chiếc làn xuống nền nhà, ném chiếc túi xuống, rồi quay sang nói với cô: “Cô Cố, về đến nhà rồi”.
Cố Hứa Ảo ra sức đẩy Bùi Trung Khải: “Anh.. Anh cút ngay ra khỏi nhà tôi!”.
“Tôi phát hiện rằng, việc mà cô Cố thích làm nhất chính là vong ân bội nghĩa, lấy oán báo ân. Tôi đưa cô về nhà, cô không biết cảm ơn, mời tôi một cốc trà mà còn bảo tôi cút đi. Không lẽ đây là cách mà cô đối xử với khách? Đúng là hiếm gặp trên đời”. Bùi Trung Khải quay lại rót một cốc nước.
“Rốt cuộc là anh muốn gì?”. Cố Hứa Ảo dựa vào tủ, tay sờ vào một vật vuông vuông.
“Tôi muốn làm gì ư? Là cô mời tôi tới, cô bảo tôi đừng ở đó, nên tôi nghĩ chỉ có thể là nơi này. Không lẽ tôi hiểu ai? Cô cảm thấy khách sạn tiện hơn à?”. Bùi Trung Khải uống nước, và thậm chí còn kéo ghế ngồi xuống.
“Anh là đồ lưu manh!”. Cố Hứa Ảo không thể tiếp tục nghe được nữa, không kịp nghĩ thêm, cô ném ngay vật mà tay cô sờ thấy.
Bùi Trung Khải nghiêng người tránh, hộpp đường bay qua thái dương anh, rơi xuống đất đánh “bịch” một tiếng. Đường đổ hết ra sàn nhà. Cẩu Thặng Nhi nghe vậy cũng kêu ré lên một tiếng.
“Bây giờ tôi lại phát hiện ra rằng cô rất thích ***!”. Cảm giác đau rát ở thái dương khiến Bùi Trung Khải nổi giận, vốn dĩ anh chỉ định dọa cô thôi, nhưng cô gái này liên tiếp thách thức anh.
Cố Hứa Ảo nhìn Bùi Trung Khải tiến dần từng bước về phía mình, đuôi mắt bị rách một vệt, máu đang rớm ra, trong lòng thấy hơi hối hận.
Chỉ chừng năm, sáu bước chân là Bùi Trung Khải đã dừng lại trước mặt Cố Hứa Ảo rồi đưa tay giữ cằm cô, “Cố Hứa Ảo, cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Chọc tức tôi, cô sẽ khó tránh việc gánh chịu hậu quả”.
Cố Hứa Ảo cảm thấy hơi hướng của một con dã thú, nhưng vẫn cứng mồm: “Bùi..Anh đừng có mà làm bậy”, Cố Hứa Ảo vẫn chưa biết tên anh.
Bùi Trung Khải bỗng cảm thấy rất khoái chí, “Họ Bùi, tên Trung Khải, Bùi Trung Khải, như thế là làm quen rồi nhé. Sao lại là làm vậy, chúng ta đều là những nguờii văn minh, người văn minh đối với người văn minh không cần thiết phải làm bậy. Cô không phản kháng thì tất nhiên tôi sẽ không làm bậy”.
Hai tay Cố Hứa Ảo bị giữ chặt như kìm không sao vẫy được, cố tránh khuôn mặt Bùi Trung Khải đang ghé sát lại, cô nói: “Bùi Trung Khải, anh không phải là người. Tôi sẽ tố cáo anh!”.
“Cô tố cáo tôi? Bảo vệ và hàng xóm đều nhìn thấy cô trong trạng thái dính chặt vào bạn trai và chủ dộng hôn tôi. Người trong thang máy cũng nhìn thấy cô dựa sát vào lòng tôi thân thiết. Lý lẽ của cô liệu có chấp nhận được không? Lúc đầu, tôi đã không đưa cô tới đồn cảnh sát chỗ khách sạn ấy là tốt lắm rồi. Cô “cắn thuốc” rồi leo lên giường người khác, cởi bỏ quần áo để dụ dỗ tôi”. Bùi Trung Khải ghé sát vào Cố Hứa Ảo , “Cô Cố, hình như cô đã chiếm đoạt tôi, hơn nữa, hành động xong cô còn cho tôi tiền”.
Cố Hứa Ảo nhìn thấy cái miệng đáng ghét đang nói những lời dổi trắng thay đen, rõ ràng là anh ta sai.. Trong cơn tức giận,cô lấy đầu húc vào người Bùi Trung Khải.
Bùi Trung Khải bị húc vào cằm rất đau, cơn giận dự trong lòng anh lại càng bốc cao, tay càng P0'p chặt hơn, anh dồn Cố Hứa Ảo ép chặt vào tường, rồi ép lấy môi cô một cách không thương tiếc.
Trong lòng Cố Hứa Ảo vô cùng hoảng hốt, mồ hôi cô toát ra, “Bùi Trung Khải, anh là đồ cầm thú. Tôi hận anh!”.
“Cô vốn đã hận tôi rồi, thêm một lần nữa thì có sao?”. Dường như Bùi Trung Khải đã quyết tâm.
Tấm rèm trước giường đung đưa bấn loạn, che khuất cuộc hỗn chiến giữa hai người.
3.
Chuyện xong, Bùi Trung Khải thấy trong lòng rất bực bội phiền muộn, cô ấy dù sao cũng là một cô gái, mình không cẩn thận đã ςướק đi hạnh phúc đầu tiên của cô gái ấy, vì thế cô ấy đã hận mình cũng là đúng, nhưng sao sự việc lại ra nông nỗi này? Sự nhẫn nại và lạnh lùng trước đây của mình đâu rồi? Anh đưa tay gạt mái tóc xòa kín mặt Cố Hứa Ảo, nhưng cô tránh sang bên, anh đành tiu nghỉu rót một cốc nước đặt trên bàn.
Mái tóc của Cố Hứa Ảo xõa ra đen nhánh, che kín mặt cô, người cô quấn chặt trong tấm chăn, cô nói bằng giọng lạnh lùng: “Chúng ta coi như đã hết nợ nần, anh cứu mạng tôi, tôi nợ anh, tất cả đã thanh toán xong! Anh đã nhận lấy đãi ngộ mà ân nhân muốn có, còn với tôi, những gì đã mất là do tôi tự chuốc lấy! Anh đi đi!”.
Bùi Trung Khải lái chiếc xe lao đi với tốc độ hơn trăm dặm Anh, luồn lách giữa dòng xe đông đúc của thành phố, khiến cho những chiếc xe khác tức giận bấm còi inh ỏi. Anh dừng lại ở bên cạnh quán Sắc Độ sau khi qua rất nhiều chỗ ngoặt và ngã rẽ.
Quán Sắc Độ buổi chiều không rầm rộ đón khách mà chỉ mở cửa hờ bán một số đồ uống thông thường. Mấy đôi tình nhân ngồi sát bên cửa sổ cùng uống chung một cốc nước giải khát, điệu bộ thân mật bộc lộ không chút kiêng dè giữa buổi trưa. Sắc Độ ban ngày đẹp dịu dàng là nơi gặp gỡ của những đôi yêu nhau, Sắc Độ ban đêm là đèn màu lấp lánh là chỗ hẹn hò bí mật của những cặp tình nhân.
Một lát sau, Bùi Trung Khải vẫn không sao lấy lại bình tĩnh. Sự việc đã phát triển tới mức không thể kiểm soát được. Bùi Trung Khải không phải là người thích *** phụ nữ, đặc biệt là trong chuyện chăn gối.
Kể từ hồi đi học Bùi Trung Khải đã có cả đống con gái thích. Hình thức của anh khá, nếu anh mặc áo sơ mi trắng và quần đen thì trông chả khác gì những học sinh Ba tốt mà thầy cô yêu mến, trông anh còn rất ngoan ngoãn, không có vẻ gì là nghịch ngợm . Có lần Tề Huy đã nói đùa rằng, những cô gái tốt thì muốn cứu vớt anh, còn những cô gái xấu lại muốn lôi kéo anh.
Khi tốt nghiệp cấp hai, Bùi Trung Khải đã đánh gãy hai chiếc xương sườn của kẻ khiêu khích anh. Sau mấy lần đánh nhau sau đó, Bùi Trung Khải tiếp tục nhận được lời thách đấu của giới xã hội đen, anh càng trở nên “nổi tiếng”, trở thành nhân vật số một và được mọi người gọi là “la sát mặt ngọc” vì mặt mũi trắng trẻo nhưng ra đòn rất hiểm.
Sau đó, anh bỏ học , lăn lội ngoài xã hội mấy năm, ngông nghêng hống hách, anh hùng anh hươu chán rồi lại cải tà quy chính, đăng kí thi chuyên ngành tiếng anh, nhận bằng cử nhân, sau đó đổi ngành, dựa vào thành tích tiếng Anh xuất sắc trở thành thủ khoa nghiên cứu sinh chuyên ngành Luật thương mại quốc tế, tốt nghiệp xong lựa chọn sang Mỹ học MBA hai năm, trở về nước hợp súc với người khác lập nghiệp, hoàn thành triệt để quá trình chuyển biến ngoạn mục mà người khác khó có thể tưởng tượng, từ cặn bã hội trở thành người ưu tú. Đến nay, công ty của anh làm ăn tương đối phát đạt, nhất là kể từ sau khi hỗ trợ các doanh nghiệp trong nước thực hiện thành công việc mua lại mấy công ty quốc tế lớn, công ty Trung Đỉnh đã tạo được tiếng tăm nhất định trong giới cùng ngành. Mười mấy năm trên thương trường, Bùi Trung Khải chưa khi nào gặp phải những khó khăn khiến anh phải nôn nóng.
Ngay sau hôm chuyển nhà, Bùi Trung Khải đã tiến hành điều tra về Cố Hứa Ảo. Điều khiến anh ngạc nhiên là Cố Hứa Ảo nhìn có vẻ không thể coi thường ấy lại là một đứa trẻ mồ côi đến từ cô nhi viện Phúc Lợi. Cô lớn lên ở một thành phố nhỏ miền Nam. Năm mười bảy tuổi thi đỗ vào chuyên ngành tiếng Anh của một trường đại học nổi tiếng ở Bắc Kinh, trong thời gian học đại học đã thực tập ở công ty Giai Dịch Quốc Tế. Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, cô ở lại làm việc tại Giai Dịch Quốc Tế, hiện là phiên dịch hàng đầu của công ty. Năm nay cô hai mươi sáu tuổi, chưa có bạn trai và cũng chưa từng yêu ai, rất thuần thục chuyên môn, tính cách lạnh lùng, rất ít giao du với người khác.
Không thể phủ nhận là quá trình mấy tiếng trước rất tuyệt, mặc dù lúc đầu Cố Hứa Ảo phản ứng rất dữ dội, nhưng không vì thế mà ảnh hưởng tới tâm trạng thưởng thức người đẹp của Bùi Trung Khải. Cuối cùng, trước sự điên cuồng của Bùi Trung Khải, Cố Hứa Ảo cũng mất đi sự tự chủ, mái tóc đen xòa ra trên gối, trên giường, tôn lên làn da ửng hồng, tạo thành một hình ảnh hoàn mỹ. Bùi Trung Khải thỏa mãn với “mảnh đất hoang” đã được mình khai khẩn, mặc dù anh phủ nhận mình là người coi trọng trinh tiết, nhưng không thể phủ nhận sự thích thú và tự hào của một người đàn ông sau khi là người đầu tiên mở toang cánh cửa H*m mu*n của một cô gái. Cảm giác ấy không kém gì cảm giác khi mở được cánh cửa của một thành trì kiên cố.
Bùi Trung Khải uống một hơi hết cạn cốc R*ợ*u, ánh mắt trời mỗi một lúc một nhàn dần, quán R*ợ*u mỗi lúc một nhộn nhịp, từng tốp năm tốp ba những người trẻ tuổi và cả những người không còn trẻ lần lượt đi vào. Hôm nay là khoảng thời gian yên tĩnh chỉ có một lần trong một tháng của Sắc Độ, không kể đến DJ và đội biểu diễn với những trang phục kỳ quái, trên sân khấu chỉ có một ca sĩ đang hát với cây đàn ghi ta dưới ánh đèn sân khấu.
Trò gây cười “uống R*ợ*u một cách tỉnh táo” ồn ào nhất mà Sắc Độ tổ chức vào tối thứ bảy thu hút không ít người, hoặc là do khác biệt hoàn toàn với cái tên rất kêu của nó, hoặc là do những người thường xuyên sống với R*ợ*u muống được “thanh tịnh” một chút, nhưng dù sao thì nó cũng rất hợp với tâm lý của nhiều người, không muốn ồn ào, gây gổ, chỉ ngồi nhìn và lắng nghe ca sĩ ôm cây đàn ghi ta hát hết bài này đến bài khác.
Chủ đề hôm nay là những bài hát thời đi học, khi bài “Người bạn cùng bàn vừa vang lên”, thì phía dưới lập tức trở thành một dàn hợp ca. Bùi Trung Khải không có những chuyện buồn thời trai trẻ ấy nên vịn bàn đứng dậy định đi, nhưng vừa đi qua hai chiếc bàn thì bị một người từ phía sau giữ lại.
“Anh Bùi thân yêu, không ngờ anh cũng có ở đây”.
Bùi Trung Khải quay lại nhìn, thì ra là Tiểu Mễ , hôm nay cô ta mặc một bộ đồng phục lính thủy, lớp trang điểm trên mặt cũng nhẹ nhàng rất nhiều, mái tóc ngắn được giấu dưới một mớ tóc giả dài cùng với một chiếc cặp có chiếc nơ hình con bướm, nếu không phải đang ở Sắc Độ thì hình ảnh này sẽ khiến người khác nghĩ rằng đó là một thiếu nữ xinh đẹp trong sáng. Nhìn chiếc bàn mà cô ngồi thì thấy những chàng trai và cô gái ngồi đó cũng mặc những bộ trang phục gần giống như vậy. Bùi Trung Khải chợt hiểu ra, họ đã mượn chủ đề của Sắc Độ để lập nhóm, anh cười,nói: “Các cô bé, ngoan lắm”.
Tiểu Mễ ngước đôi mắt dưới hàng tóc mai thẳng tắp, nhìn anh một cách điệu đà, “Anh Bùi không muốn chơi với bọn em một lúc sao?”.
Bùi Trung Khải thôi cười, “Tôi già rồi, chủ đề này cũng không hợp với tôi. Mọi người chơi đi, tôi về đây”. Nói xong, anh gạt tay Tiểu Mễ rồi định đi, nhưng không ngờ Tiểu Mễ giữ anh rất chặt và vì thế anh bị kéo theo. Anh nghe thấy một tiếng loạt tiếng huýt sáo, quay đầu lại nhìn anh không khỏi chau mày. Chiếc váy của Tiểu Mễ quả là rất ngắn, nó chỉ vừa đủ trùm kín ௱ôЛƓ, nên trong lúc hai người lôi kéo nhau, những người ngồi đây đều đã nhìn thấy hết.
“Anh Bùi, em cũng không muốn ở lại nữa”. Tiểu Mễ dẩu đôi môi đỏ, kéo tay Bùi Trung Khải.
Bùi Trung Khải không muốn lằng nhằng với một cô gái nhìn chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi ở một nơi như vậy, nên bước nhanh ra khỏi quán. Tiểu Mễ loạng choạng bước theo sau, miệng không ngừng gọi: “Từ từ đã nào! Từ từ đã nào!”.
Ra khỏi cửa quán, Bùi Trung Khải hất mạnh tay của Tiểu Mễ ra: “Cô về đi!”. Giọng anh tuy không to nhưng rất nghiêm nghị.
“Anh đi đâu vậy?”. Tiểu Mễ xoa cổ tay, nghiêng đầu nhìn Bùi Trung Khải.
Bùi Trung Khải không nghĩ rằng một cô gái mới hơn hai mươi tuổi đầu lại có đôi mắt lẳng lơ đến vậy., trong lòng thấy rất không ưa, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Tôi đi đâu cũng không liên quan gì đến cô. Cô cứ việc chơi trò của mình đi”.
“Em muốn chơi với anh”.
“Cô chơi không nổi đâu và tôi cũng không muốn chơi với cô”. Bùi Trung Khải rảo bước nhưng lập tức bị thân hình mềm mại áp sát, một giọng nói đầy sức cám dỗ như ma quỷ vang lên. “Chưa chơi thì làm sao biết được chơi không nổi, anh có muốn chơi không?”.
Bùi Trung Khải đẩy cô ta ra, “Cô còn nhỏ tuổi không hiểu phép tắc, tôi không trách cô. Hy vọng lần sau đừng để xảy ra sự việc tương tự”.
“Vậy em muốn về nhà, anh đưa em về nhé”. Tiểu Mễ vẫn không phật ý trước thái độ lạnh lùng của Bùi Trung Khải, mắt cô nhìn về phía chiếc xe, giọng nhõng nhẽo như của đứa trẻ đòi kẹo, khác hẳn với con người lẳng lơ lúc trước.
“Xin lỗi, tôi uống R*ợ*u không lái xe, nếu cô thiếu tiền, tôi có thể cho cô một trăm đồng đi taxi về nhà”. Bùi Trung Khải không mắc kế, lấy một tờ tiền từ trong ví ra. Tiểu Mễ ςướק lấy tờ tiền ném lại một câu “Tạm biệt”, rồi quay người chạy trở lại quán R*ợ*u. Gió làm bay mái tóc và tà váy, nhưng chủ nhân của nó vẫn không thèm để ý.
Bùi Trung Khải châm một ***, gọi một chiếc taxi, anh nghĩ bụng, nếu mình có một đứa con gái như vậy thì chắc chắn sẽ đánh cho nó gãy chân rồi nhốt trong nhà, chơi bời như vậy, là thân con gái chỉ có thiệt mà thôi. Nghĩ xong lại thấy buồn cười, thì ra mình đã từ thứ yếu lên chính yếu rồi, nếu là mười mấy năm về trước chắc mình cũng không thể nào hiểu nổi suy nghĩ này. Thời gian đúng là không là gì nhưng chẳng có ai là không phải tuân theo! Chửi thầm một tiếng, Bùi Trung Khải ngẩng đầu lên nhìn tài xế đang quay lại nhìn anh, ý muốn hỏi: “Muốn đi đâu?”.
Ngồi đến nửa đêm, thấy cổ họng đau rát, Cố Hứa Ảo bò dậy tìm nước uống trong bóng tối như một bóng ma. Cẩu Thặng Nhi đang nằm dưới sàn nhà, cảm nhận được bàn chân của chủ, bật dậy kêu meo meo. Kể từ lúc làm xong thủ thuật đến bây giờ, hầu như Cố Hứa Ảo không nó ngàng gì đến nó.
Cố Hứa Ảo ngồi xổm, mái tóc dài xòa xuống, cô bật chiếc đèn bên cạnh nhìn vết thương của Cẩu Thặng Nhi, mọi thứ đều bình thường. Cô khẽ vỗ đều con mèo rồi đứng dậy súc miệng, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, gạt những sợi tóc xòa xuống ra sau gáy, giật mình nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương. Đó là một khuôn mặt hơi nhợt nhạt, mắt sưng vù, tóc tai rối bời.
Nhìn người trong gương, cô khẽ nhếch môi lên, nhưng đôi mắt không hề có ánh cười. Ngây người một hồi, cô cúi người xuống rửa mặt cẩn thận, rồi lấy chiếc lược gỡ những đám rối ở đuôi tóc, rồi chải từ chân tóc đến ngọn tóc. Có lẽ nước lạnh đã làm mềm làn da, sắc mặt của cô bây giờ trông đã khá hơn.
Đưa mắt nhìn xuống dưới, cô mới phát hiện ra những vết bầm đỏ trên ***, dưới ánh đèn nhợt nhạt trong nhà tắm, nó càng trở nên đẹp một cách ***. Sờ vào những vết bầm đỏ, nghĩ đến việc mình từ chỗ phản kháng mạnh mẽ đến lúc buông xuôi thả lỏng mặc cho Bùi Trung Khải muốn làm gì thì làm, mỗi một sự thay đổi rất nhỏ trên cơ thể đều khiến cô vừa thấy sợ vừa thấy hoang mang: Đàn bà rút cục là gi nhỉ? Sao lại có thể ít phút trước còn căm hận người đàn ông trước mặt mình đến tột đỉnh một lúc sau đã lại có thể mặc người ấyvà cùng người ấy hưởng thụ. Không lẽ những vui thú của thể xác đã phản bội lại suy nghĩ và trái tim của mình?
Cô tắm qua rồi quay trở lại giường nằm. Phía đông trời dần dần hửng sáng. Cô mơ màng thiếp đi, khi tỉnh dậy thì đã sáng, hy vọng mọi điều u ám sẽ tan theo bóng đêm.
Đầu đau dữ dội, cổ họng vẫn đau rát như cũ. Không biết làm thế nào, cô đành gọi điện đến công ty xin nghỉ phép. Sau đó, cô thu dọn mọi thứ trong nhà, lọ đường đã được đặt lên bàn, những viên đường văng ra cũng đã được thu gọn về một chỗ, quần áo được đặt trên ghế. Cố Hứa Ảo đột nhiên thấy căm ghét, đem đổ hết đường vào trong thùng rác. Cô cũng giang tay ném thẳng hộp đường màu trắng mà một góc vẫn dính chút máu vào thùng rác.
Đến trưa, cổ họng lại càng rát hơn, Cố Hứa Ảo thấy hơi lo. Đến bệnh viện khám, thì ra họng hơi bị viêm, hỏa cấp công tâm, nên bị tổn thương ít nhiều.
Tề Huy sai cấp dưới đem chiếc xe mà Bùi Trung Khải để trước quán R*ợ*u mang về công ty. Cấp dưới về báo cáo: “Chiếc xe của bạn sếp cũng thật là bắt mắt, suốt dọc đường lái chiếc xe về đây tôi không biết phải nói gì, cũng không thể xóa được, đành liều mang về”.
Tề Huy xuống sân nhìn, cửa sau của chiếc xe đã bị ai đó viết một dòng bằng một thứ màu rất nổi: Bùi thân yêu, em đã quyết chọn anh rồi. Những người xung quanh đều bịt miệng cười thầm, anh cũng cười, mà đâu chỉ có cửa phía sau, đến cả cửa xe, và đuôi xe cũng bị viết những câu tương tự. Tề Huy gọi điện cho Bùi Trung Khải, cười ha hả, khiến Bùi Trung Khải ở đầu dây bên kia nổi cáu, đến lúc đó Tề Huy mới nói: “Anh đến lái xe về đi”.
Bùi Trung Khải nổi giận. Vì cuộc họp quan trọng ngày hôm nay anh mới nhờ Tề Huy đến quán Sắc Độ lái xe về hộ. Anh đáp: “Cậu lái đến đây là xong”.
“Đừng, nó quá bắt mắt. Không hiểu sao cấp dưới của tôi lại có đủ dũng khí để lái nó về nhà, tôi đã có tuổi rồi, không chịu nổi sự kích động đó đâu”.
“Cậu nói gì thế?” Bùi Trung Khải đang nghĩ đến chuyện vừa bàn trong hội nghị, không còn đầu óc nghe Tề Huy nói.
“Anh lại có chuyện đào hoa gì thế? Những lời cầu xin tình yêu được viết đầy trên xe của anh. Tôi xấu hổ lắm, không lái được đến đó đâu”. Tề Huy cố nín cười, nói.
Bùi Trung Khải có lẽ cũng đã biết là có chuyện gì, “Cậu xóa đi là xong thôi mà”.
“Tôi mà xóa đi thì anh lại không được nhìn thấy”. Tề Huy đùa.
“Sao mà nhiều lời thế, tối nay lái chiếc xe sạch sẽ đến đây”. Anh tắt điện thoại, mặt cau có, cái cô Tiểu Mễ này bám mình thật rồi.
Buổi tối, Tề Huy chờ ngoài cửa công ty Bùi Trung Khải, đây là khu tấc đất tấc vàng của thành phố. Có lúc anh đã nghĩ, tốt xấu đều có, từ một học sinh Ba tốt bỗng nhiên gây lộn, đánh nhau rồi từ chỗ đánh nhau trở thành đàn anh đàn chị, lúc đầu dìu dắt mấy đàn em làm ăn, cuộc sống cũng khá là thư nhàn, nhưng rồi Bùi Trung Khải nói rằng muốn đi học tiếp, hơn nữa rất nghiêm túc, điều khiến cho người khác phải lác mắt là anh còn học lên nghiên cứu sinh. Tề Huy cũng chịu ảnh hưởng, bỏ tiền học chuyên ngành quảng cáo, rồi tồn tại bằng nghề ấy cho đến bây giờ, ít nhiều cũng làm được một số điều, so với cuộc sống giang hồ thì tạm coi là đi đúng đường.
Tề Huy ném mẩu thuốc xuống đất, anh càng ngày cảm thấy phục Bùi Trung Khải.
“Thưa, ở đây không được tùy tiện ném đầu thuốc”. Một nữ công nhân vệ sinh chừng hơn bốn mươi tuổi nhìn Tề Huy.
Tề Huy cúi người nhặt đầu thuốc lên, ném vào túi rác cạnh người nữ công nhân ấy, miệng nói: “Xin lỗi”, rồi phủi tàn thuốc trên tay, thấy mình càng ngày càng gương mẫu.
Tề Huy ngẩng đầu lên nhìn thấy Bùi Trung Khải đang ra khỏi thang máy, bên cạnh là một cô gái trẻ xinh đẹp, không nhìn cũng biết cô gái đó thuộc loại Bạch Cốt Tinh. Anh quay lại nhìn màu đen trên thân xe dưới ánh mặt trời, nếu những dòng chữ đó không xóa đi, không hiểu nó sẽ như thế nào.
“Đây là Tề Huy, bạn từ hồi nhỏ. Đây là Lỗ Hành khách hàng của tôi”. Bùi Trung Khải giới thiệu một cách đơn giản để hai người làm quen với nhau. “Ta cùng đi ăn cơm nhé”.
Tề Huy ngồi ở phía sau nhìn cô gái tên là Lỗ Hành đang cười nhẹ nhàng chào mình, rồi sau đó tập trung nói chuyện với Bùi Trung Khải. Lỗ Hành nói muốn ăn một món đặc biệt một chút nên không muốn tới nhà hàng, cô còn nói muốn tìm hiểu cuộc sống trong các con ngõ nhỏ ở Bắc Kinh.
Tề Huy nhìn bộ trang phục công sở tinh tế của Lỗ Hành, chợt nảy ra ý muốn làm cho cô bạn gái thuộc loại giỏi giang của Bùi Trung Khải bộc lộ sự vụng về, vì vậy bèn nói: “Đi ăn lẩu cay đi, tôi biết gần đây có một quán nhỏ, rất ngon”. Nói rồi nhìn đồng hồ và bổ sung: “Bây giờ đi vẫn còn kịp, sẽ không phải chờ lâu đâu”.
Lỗ Hành cười nói: “Bùi Trung Khải, chúng ta tới đó đi”.
Bùi Trung Khải không hiểu suy nghĩ của Tề Huy, bèn lườm anh qua tấm gương chiếu hậu, rồi quay vô lăng, cho xe chạy tới quán đó.
Quán nằm trong ngõ, phía trước bài trí đơn giản, nhưng chứa được rất nhiều người, Tề Huy lấy số rồi nói to: “Tuyệt, tuyệt, chờ hơn chục phút là được”.
Lỗ Hành đến trước cửa quầy gọi một lô thức ăn, bê đến cả một đĩa đầy, cô thè lưỡi, nói như một đứa trẻ: “Xin lỗi nhé,ngửi thấy thơm quá, ai chủ chi đừng có mà kỳ kèo đấy”.
Bùi Trung Khải mỉm cười, chỉ vào Tề Huy: “Cậu ấy chen vào, nên để cậu ấy trả tiền”.
Tề Huy mỉm cười láu lỉnh, “Đáng bao nhiêu đâu?”.
Quả nhiên là Lỗ Hành rất thích, một tay cầm giấy ăn lau mồ hôi, còn một tay thì gắp thức ăn liên tục chẳng còn thấy đâu dáng điệu nhã nhặn, lịch sự lúc trước. Tề Huy cắn đũa cười, bị Bùi Trung Khải đưa chân dưới gầm bàn giẫm cho mấy cái, Tề Huy nén đau, nhìn bốn xung quanh, đúng lúc đó nhìn thấy Cố Hứa Ảo đang đi vào. Tề Huy khẽ huých Bùi Trung Khải rồi hất cằm về phía cửa ra hiệu.
Bùi Trung Khải quay lại nhìn thấy Cố Hứa Ảo đang cúi đầu xem thực đơn. Hôm nay cô mặc một bộ váy sợi bông, tóc buộc túm đuôi ngựa, sắc mặt không được tốt lắm, thỉnh thoảng lại húng hắng ho, không nhìn vào ai, chỉ chăm chú chọn món.
Khi Cố Hứa Ảo bê đĩa thức ăn quay về chỗ, mắt có nhìn quanh một lượt nhưng không dừng lại chỗ nào. Bùi Trung Khải bất giác co người lại, nhưng lập tức nhận ra rằng, Cố Hứa Ảo không nhìn thấy bọn họ, cô đi về phía bên cạnh bọn họ rồi ngồi xuống ăn cùng bàn với những người khác.
Tai của Bùi Trung Khải trở nên rất thính, anh nghe thấy giọng nói khản đặc của Cố Hứa Ảo: “Không đủ cay, cho thêm chút nữa?”, “Có tương ớt không?”, rồi thỉnh thoảng lại húng hắng ho mấy tiếng. Bùi Trung Khải cảm thấy dường như Cố Hứa Ảo đang tự làm khổ mình, giọng nói đã như thế rồi mà vẫn muốn ăn ớt, cô là người sống nhờ vào chiếc cổ họng cơ mà.
“Điệu bộ có vẻ không cay như hôm ấy”. Tề Huy nhìn chăm chú về phía Cố Hứa Ảo, nói.
“Rất cay, sao lại không cay, lưỡi của tôi tê hết rồi đây này”. Lỗ Hành đang lấy nước uống thì nghe thấy câu nói này.
Tề Huy phì cười, biết là Lỗ Hành hiểu sai, nhưng cũng không sửa lại mà nói với vẻ nghiêm chỉnh: “Bọn tôi ăn quen rồi nên không cảm thấy cay, còn cô, có lẽ đây là lần đầu phải không?”.
Bùi Trung Khải chỉ mỉm cười không nói gì, chỗ anh ngồi cách chỗ của Cố Hứa Ảo một chiếc bàn, trong lòng anh không muốn để cô nhìn thấy mình.
Tề Huy nhìn thấy Cố Hứa Ảo ra sức đổ ớt vào bát, không nén được há miệng ra dốc nước vào, như thể mình cũng đang bị cay. Nhìn sang thì thấy Bùi Trung Khải cũng uống nước, Lỗ Hành thì đang ở bên , không biết quan hệ khách hàng này sẽ phát triển đên đâu, Tề Huy đành kìm lại, hỏi với giọng ẩn ý: “Vẫn rất cay, phải uống nước thôi, liệu có phải cổ họng bốc khói đến nơi rồi không nhỉ?”.
Bùi Trung Khải gắp một miếng rong biển cho vào miệng chậm rãi nhai, không để ý lời của Tề Huy. Tề Huy ngồi tựa vào ghế chăm chú nhìn bóng nghiêng của Cố Hứa Ảo. Bùi Trung Khải mà anh biết là người tuyệt đối không sợ bạn gái có quá khứ, cho dù còn đang yêu hay đang hận, gặp thì gặp, thành phố này rộng lớn như vậy, tránh không gặp chỉ khi không còn nhìn thấy mặt trời, hoặc là làm bạn, hoặc là làm những người xa lạ của nhau, rất thoải mái, hợp thì ở bên, không hợp thì chia tay, đó là lý luận của Bùi Trung Khải. Nhưng cô gái đang ngồi trước mặt anh đây không đơn giản chỉ là một người xa lạ, lần trước Bùi Trung Khải đã chủ động nói chuyện trước, chưa biết chừng quan hệ của họ không phải đơn giản như vậy.
Cố Hứa Ảo ăn rất nhanh, sau ăn hết nửa bát canh cay thì cũng đã dùng hết một túi giấy ăn, cô bịt chiếc mũi đỏ ửng và đôi môi tê dại đứng dậy định đi thì người từ phía sau có người gọi: “Cô Cố”.
Thấy Cố Hứa Ảo sắp bước đi, Tề Huy vội đứng dậy, không kịp đưa mắt ra hiệu cho Bùi Trung Khải mà đã vội lên tiếng. Cố Hứa Ảo quay đầu lại nhìn. Tề Huy khua tay, “Cô Cố, ở đây”.
Thực ra, Cố Hứa Ảo đã không còn ấn tượng gì với Tề Huy vì vậy cô dừng ánh mắt không hiểu trên người Tề Huy mấy giây, sau đó nhìn sang bên cạnh thì thấy Bùi Trung Khải, ánh mắt cô hơi lóe lên, rồi sau đó thẳng người lên, đưa mắt nhìn Tề Huy, nói với giọng lạnh nhạt: “Anh cũng tới ăn cơm”.
“Cô Cố đã chuyển về ở đó rồi chứ. Căn nhà rất tuyệt đấy”. Tề Huy kéo dài câu chuyện.
“Cũng được, cám ơn. Mọi người cứ ăn đi nhé, tôi về trước đây”. Cố Hứa Ảo khẽ nhếch môi lên, gật đầu rồi quay người. Chỉ có Bùi Trung Khải mới nhìn thấy bàn tay cầm chiếc ví của cô run lên, lưng cô cứng đơ.
Tề Huy ngồi xuống mà chưa nói hết ý, cũng không nhìn thấy Bùi Trung Khải và Cố Hứa Ảo như thế nào, nhưng anh cảm thấy có một ánh mắt sắc như lưỡi dao, anh thầm kêu trong lòng, đã quá, đã quá.
Bùi Trung Khải không nói gì. Lỗ Hành chống cằm, nói: “Anh Bùi, tôi thấy các cô gái mà hai người quen rất xinh đẹp. Có lẽ cô ấy thấy tôi ngồi bên cạnh anh nên thấy ngại không muốn đến ngồi cùng. Có cần tôi giải thích rõ, rồi bảo cô ấy đến ngồi cùng không?”.
Tề Huy nói: “Cô Lỗ, cô cũng là một trong số đó. Có anh chàng đẹp trai của chúng tôi ở đây, muốn làm quen những cô gái không xinh đẹp cũng khó”.
Lỗ Hành bịt miệng cười nghiêng ngả, cô đã nhìn thấy, tuy là Tề Huy nói chuyện với cô gái kia, Bùi Trung Khải chỉ ngồi im, nhưng chỉ có ma mới không nhận ra là người có chuyện chính là anh ta, Tề Huy chỉ là người khơi mào, nói hộ. Vì thế, Lỗ Hành tiện mồm nói: “Anh Tề thật là hóm hỉnh. Này, Bùi Trung Khải, anh ấy đang chọc anh đấy”.
Bùi Trung Khải uống nốt ngụm nước cuối cùng, nhìn Tề Huy bằng ánh mắt lạnh lùng, đáp: “Cậu ấy không có việc gì làm nên nghĩ ra trò đấy”.
Tề Huy cảm thấy như có hơi lạnh ào tới, trong lòng có chút linh cảm không tốt, anh đã nghĩ chuyện này quá đơn giản. Cố Hứa Ảo rất khác với lần trước, tinh thần có vẻ không tốt, mắt hơi sưng, mặt cũng không có vẻ cứng rắn, mạnh mẽ. Cô không thèm nhìn và cũng không để ý tới Bùi Trung Khải, nhưng Bùi Trung Khải vẫn nhịn, chứ không khiêu khích theo kiểu con mèo bị giẫm phải đuôi như lần trước. Chuyện này rốt cuộc là sao nhỉ?
Tề Huy đưa Lỗ Hành về khách sạn, rồi sau đó chuyển lên ngồi ở vị trí ghế phụ, cố nén một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn bật ra câu hỏi: “Anh Bùi, tôi nhịn suốt một buổi tối rồi, vết thương trên đầu anh là vì sao vậy?”.
“Không cẩn thận bên bị va”. Bùi Trung Khải đáp với vẻ nghiêm túc.
“Tôi nhìn thì thấy không như vậy, nếu là va thì phải rách da, còn vết thương này của anh giống như là bị một vật gì đó đập vào”. Tề Huy không biết sợ. Ai cũng biết câu, hiếu kỳ hại ૮ɦếƭ con mèo, nhưng những người hiếu kỳ trên đời này vẫn có rất nhiều. Bùi Trung Khải không nói gì, Tề Huy càng được thể, “Có phải ép người khác làm theo ý mình nên là bị người ta cào cho không?”. Tề Huy chỉ định đùa cho vui, vì theo như anh biết thì từ trước đến nay chỉ có con gái theo đuổi Bùi Trung Khải, nếu Bùi Trung Khải chưa bao giờ bị hụt khi muốn thả câu ai đó.
“Liên quan gì đến cậu? Cậu thấy tôi phải sử dụng đến thủ đoạn hèn hạ đó sao?”. Nói đến đây, Bùi Trung Khải cảm thấy chột dạ, đúng là anh đã không sáng suốt dùng hạ sách, ép Cố Hứa Ảo theo ý mình, nhưng anh tự an ủi, cuối cùng tuy hai người chưa phải là đều thích thú như nhau, nhưng cũng có thể coi là phối hợp tạm được, nếu nói theo tình hình ấy thì cũng có thể hiểu là anh đã không phá vỡ nguyên tắc của mình.
Bùi Trung Khải cố thuyết phục mình như vậy, chà, một sự bắt đầu tồi tệ,một quá trình tuyệt vời , một kết cục thú vị.
“Bùi Tử chớ tự tin như vậy, tôi thì đang nghĩ đến khi nào phụ nữ giỏi giang hơn một chút, sẽ xuất hiện một nữ hiệp không bị anh mê hoặc, sau đó cài bẫy để anh rơi vào, rồi khiến anh dâng tiền của, dâng tuổi xuân, bán gia sản, bán thân xác, cuối cùng chẳng còn gì, còn người đẹp thì bỏ đi mất, để lại cho anh một đống đổ nát”. Tề Huy dường như bị chính tưởng tượng của mình làm cho kích động, tiếp tục nói: “Đúng rồi, phải xuất hiện một người phụ nữ như vậy”.
“Cậu mong tôi mạt vận đến thế sao?”. Bùi Trung Khải không nén được, cười lớn.
“Sao lại không mong, mong ngày mong đêm, mong có một người trả mối hận cho tất cả phụ nữ trong thiên hạ”.
“Cứ như lời cậu nói thì tôi là một tên ác bá, gạt đàn ông dối đàn bà không bằng. Cậu ghen với tôi à?”.
“Bùi Tử, tôi thấy cái cô Cố ấy, Cố Hứa Ảo ấy có những phẩm chất ấy, trông hơi lành lạnh, nhưng đáng tiếc cũng bị anh nhuộm màu rồi, nữ hiệp vẫn chưa lớn, công lực chưa đủ mạnh, đáng tiếc, đáng tiếc quá!”. Tề Huy thấy Bùi Trung Khải cũng vui theo nên rất đắc ý.
“Cậu rút cục có biết thế nào là nghiêm chỉnh hay không vậy?”. Bùi Trung Khải không nén được lên tiếng đe dọa.
Tề Huy lập tức ngây người, vừa mới vui vẻ như vậy, thế mà trở mặt ngay được. “Anh đúng là đồ mặt chó”, Tề Huy giận dữ nói một câu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm để ý gì đến Bùi Trung Khải nữa.
Bùi Trung Khải nghĩ cũng thấy mình hơi quá đáng, nên cười ngượng nùng, chuyển sang chủ đề khác: “Cậu có biết Lỗ Hành không?”. Thấy Tề Huy không thèm bắt chuyện với mình, bèn nói tiếp: “Cô ấy tới hợp tác với chúng tôi. Trung Đỉnh có thể nhận được một đơn hàng lớn, làm tốt thì cũng sẽ được như các cậu không làm gì mà vẫn đủ ăn nửa năm”.
“Anh là ông chủ lớn, đâu thèm để ý gì đến cuộc sống tầm thường như chúng tôi”. Tề Huy giận dữ nói.
“Lỗ Hành là người của tập đoàn ấy cử đến để tìm hiểu, họ định ra nước ngoài mua lại một công ty khoáng sản lớn và muốn Trung Đỉnh tư vấn”. Bùi Trung Khải tiếp tục nói.
“Tôi đang nghĩ không biết tại sao anh lại tỏ ra ân cần với người ta thế, quanh quẩn một hồi thì ra có âm mưu ở bên trong”. Tề Huy vừa nghe đến chuyện này liền lấy lại tinh thần.
“Là bọn họ tìm đến Trung Đỉnh trước, chẳng qua là tôi nghĩ cách thể hiện mặt tốt nhất của Trung Đỉnh ra để họ thấy rằng họ đã không tìm nhầm người”.
“Hì hì, bao gồm cả tổng giám đốc tư vấn đẹp trai và những tay chân ở phía sau”.
“Rốt cuộc là có thể nói chuyện được với cậu hay không vậy? Câu nào cũng nhắc tới chuyện bao gái. Tôi thấy mấy năm rồi mà cậu chả trưởng thành thêm được gì, chỉ nghĩ đến chuyện theo đuổi con gái”. Bùi Trung Khải không chịu đựng điệu bộ của Tề Huy thêm được nữa.
Tề Huy lúc lắc đầu, “Đừng vội phủ nhận như vậy, chuyện còn hồi sau cơ mà”.
Bùi Trung Khải không thèm để ý đến Tề Huy nữa, để Tề Huy ở ngoài ngõ, rồi quay ngoắt lái xe về nhà.
Bùi Trung Khải cầm một lon bia, nằm xuống ghế. Hôm nay là đêm trăng tròn, bầu trời đêm rất đẹp, nhưng lòng anh lại trĩu nặng, nhắm mắt lại là lập tức thấy hiện lên đôi mắt sưng mọng và lạnh lùng của Cố Hứa Ảo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc