Hot girl lưu lạc giang hồ - Chương 20

Tác giả: Diệp Toàn

“Bác … Bác gái , chào …” Giọng nói Hoàng Thi Hoàng không rõ .
“Xin chào” Biểu tình nghiêm túc của người phụ nữ này giống y hệt lão thái bà . “Bên ngoài nhiều muỗi, mau vào trong ngồi”
Ôi trời ! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra …Bình tĩnh ! Bình tĩnh ! Mình nhất định phải bình tĩnh , ngàn vạn lần đừng quá xúc động mới được . Hoàng Thi Hàm âm thầm nhắc nhở bản thân , đi vào phòng khách .
Nhưng mà vừa vào đến phòng khách nhìn thấy người đàn ông đang xem báo trước mắt thì Hoàng Thi Hàm lại không kìm ૮ɦếƭ được bản thân kinh ngạc hô lên một tiếng
“A!” Hoàng Thi Hàm không còn cách nào bình tĩnh được nữa .
Người đàn ông lớn tuổi kia lộ ra nụ cười nhìn Hoàng Thì Hàm “Sao vậy ? nhìn lão già như bác còn đẹp trai hơn con trai nên bị dọa à!”
Hoàng Thi Hàm run rẩy toàn thân , kinh ngạc nhìn người đàn ông lớn tuổi kia , một câu cũng không nói được .
Người đàn ông lớn tuổi kia không phải có ba đầu sáu tay hay vẻ mặt quá đào hoa , mà là vì ngoại hình của ông và Đao Thần Dương Tà Thất giống y như đúc . Ba người ở bốn trăm năm trước và bốn trăm năm sau lại trở thành người một nhà ; chuyện quái dị này làm sao không khiến cho Hoàng Thi Hàm kinh ngạc cơ chứ?
“Bố không phải nói trước với con rồi sao” Người đàn ông lớn tuổi kia trừng mắt nhìn Lý Văn Cường “Bác sĩ yêu bệnh nhân là việc vô cùng vất cả , thằng nhóc con phải chăm sóc tốt cho người ta chứ !”
Lý Văn Cường cũng không biết vì sao Hoàng Thi Hàm lại biến thành như vậy “Thi Hàm , em làm sao vậy ?” Anh đi đến lắc lắc tay cô .
Hoàng Thi Hàm từ từ lấy lại tinh thần “Bác … Bác trai ,chào bác” Cô âm thầm hút một hơi thật sâu .
“Ừ , cô nhóc này đúng là rất xinh đẹp …” Người đàn ông lớn tuổi kia cười ha ha “Bác tên là Lý Đại n ,là cha của Văn Cường , sau này con có việc gì cứ tìm bác để nói chuyện , con người của ta rất dễ nói chuyện, cũng rất thích nói chuyện , ha ha !”
Hoàng Thi Hàm không lên tiếng , tim vẫn đập bình bịch không thôi .
“Biết ông nói nhiều là được rồi , đừng khiến cô bé sợ” Bà Lý từ trong phòng bếp bước ra , biểu tình trên mặt vẫn nghiêm túc .
Hoàng Thi Hàm ở cùng lão thái bà trên Thái Hành Sơn hai năm , chưa từng thấy bà cười qua . Bởi vậy , đối với người tên bà Lý này lại cảm giác thân thiết nói không lên lời .
Bà Lý vẫy tay gọi Lý Văn Cường “Có lời gì , vừa ăn vừa nói chuyện …”
“Đúng , đúng ! Vừa ăn vừa nói chuyện là tôi thích nhất” Lý Đại n mời mọi người ngồi , rồi lấy một bình cao lương lâu năm từ trong ngăn tủ ra .
Trên bàn bày bốn món một canh , tuy rằng phong phú nhưng Hoàng Thi Hàm không cảm nhận được vị gì . Bởi vì cô vẫn còn đang rong chơi trong thế giới của bản thân , chưa thoát ra được .
Lý Đại n quả nhiên thật sự rất thích nói chuyện , một khi uống R*ợ*u , cả trong phòng ăn chỉ nghe thấy mình tiếng của ông nói .
Đàn ông cao tuổi phần lớn có loại ham mê này , bọn họ thích ngẫm lại những năm tháng huy hoáng trong quá khứ , một lần lại một lần , không ngại phiền toái nói cho mọi người biết hồi xưa bọn họ phi thường dũng cảm đến cỡ nào .
Lý Văn Cường một câu cũng không xen vào , chỉ nhìn Hoàng Thi Hàm cười , thỉnh thoáng còn nháy mắt với nàng mấy cái ; còn bà Lý thì một bên im lặng không nói gì gắp thức ăn cho Hoàng Thi Hàm .
Lý Đại n uống hết một ly , lên giọng nói “Mấy người đừng nghĩ tôi cả đời đọc sách chỉ biết đại khác vài câu chữ , nếu nói đến tổ tiên của tôi , phải nói là vô cùng lợi hại!”
“Ông lại nói nữa , ông tạm thời đừng nói được không?” Bà Lý hung dữ trừng mắt nhìn “Mỗi lần ông già này say , thấy bên cạnh có người liền đem mấy lão tổ tông của ông ra kể , cái gì mà Đao Thần Kiếm Hậu ,cái gì minh chủ võ lâm , bát nháo lên!”
“Cái gì ?” Hoàng Thi Hàm yên lặng cả bữa lúc này không thể tiếp tục im lặng “Đao Thần? Kiếm Hậu? Lão tổ tông? Bác trai , chuyện là như thế nào?”
Lý Đại n trừng mắt nhìn vợ mình một cái “ Bà xem !Trên đời này vẫn có thanh niên trẻ mừng rỡ nghe tôi kể chuyện đó . Lúc này bà không thể nói tôi câm miệng rồi chứ!” Ông quay ra nói với Hoàng Thi Hàm “ Đao Thần và Kiếm Hậu là hai nhân vật truyền kì của bốn trăm năm trước , hai người võ công cao cường …” Việc ông nói kỳ thật Hoàng Thi Hàm đều tự biết , cô chỉ là chờ ông nói chuyện mình chưa rõ mà thôi .
“Con không biết đấy thôi , năm đó lão tổ ta đi theo A Lãng tập võ , thành truyền nhân của hắn, cuối cùng lên làm minh chủ võ lâm , uy phong quá đi chứ!” Lý Đại n mặt mày hớn hở ,giống như đang tự nói về bản thân mình .
“A Lãng ?” Lý Văn Cường sửng sốt , không kìm được nhìn Hoàng Thi Hàm “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thì em tưởng anh là người tên A lãng , đây là chuyện gì xảy ra ? Làm sao em biết được tên người này?”
Hoàng Thi Hàm không đáp , cô chỉ quan tâm một việc ‘Bác trai , người tên A Lãng kia cuối cùng ra sao vậy ? Anh ta … anh ta có khỏe không ?”
Lý Đại n không nghĩ ngợi gì , trả lời khá lưu loát “Hắn tốt lắm ! Lập được nhiều công danh bổng lộc , lúc đó nhân vật có thanh danh nhất chính là hắn , đáng tiếc hắn cả đời không lập gia đình , cuối cùng vẫn là lão tổ tông của bác thay hắn để tăng “
“Hắn … hắn thật sự cả đời không cưới vợ ? Hắn …” Hoàng Thi Hàm kích động , kìm lòng không được chảy nước mắt .
Lý Đại n thấy cô thích thú nghe, bống nhiên đi vào trong phòng ngủ , khi quay lại ngồi thì trên tay cầm theo một hộp gấm trông đã cũ .
“Cô bé , con đừng nghĩ lão tổ tông của bác chỉ biết đánh đánh giết giết , kỳ thật bọn họ cũng là một hán tử có máu có lệ , có tình !” Lý Đại n mở hộp gấm ra , lấy ra một chiếc nhẫn “ Năm đó trước khi A Lãng lâm chung không quên giao vật này cho lão tổ tông của bác , muốn người tìm được người nhà của chủ nhân chiếc nhẫn này , cho dù làm trâu làm *** cũng phải đối xử tử tế với bọn họ , chỉ tiếc lão tổ tông của bác không tìm được người nhà của chủ thân chiếc nhẫn này , cho nên cứ vậy truyền đời cho tới khi đến bác …”
Hoàng Thi Hàm chỉ càm thấy đầu vang lên ầm ầm , bản thân kích động không kìm được .
Trên chiếc nhẫn bạch kim kia khắc tên tiếng anh Anne , đó vốn là thuộc về cô , lại đời đời truyền lại , qua bốn trăm năm nay rốt cuộc lại quay về .
Lý Đại n thấy cô lệ rơi đầy mặt không kìm được than nhẹ một tiếng , “Mấy người con gái các cô chính là vậy , vừa nghe đến chuyện gì cảm động là khóc . Đúng thật là ! Chuyện đã qua bốn trăm năm ,tất cả ân oán tình cừu đã sớm xóa bỏ hết , theo gió tán đi rồi!”
Hoàng Thi Hàm vuốt ve chiếc nhân kia , hai mắt ngập lệ nhìn Lý Văn Cường , diễn cảm , tâm tình tựa như nhớ tới tình cảm phức tạp khi ly biệt với A Lãng ở Mộ Dung sơn trang .
Đây là một câu chuyện kỳ diệu bao nhiên , một tình yêu kỳ diệu bao nhiêu ; Hoàng Thi Hàm một chút cũng không nói lên được , hay đây vốn là một nhân duyên ông trời vốn đã định ?
“Cô bé , con rất thích nó phải không?” Lý Đại ân chỉ về chiếc nhân trên tay cô , nếu thích ta sẽ tặng nó cho con . Có điều con đừng cho rằng bác bất hiếu với lão tổ tông , trên thực tế , chủ nhân của chiếc nhân này hay là người nhà đấy còn khó tìm hơn mò tim đấy bể ! Bác không muốn đem củ khoai lang nóng này ném cho Văn Cường , đến lúc đó không biết phải hao tổn bao nhiêu tâm trí nữa.”
Hoàng Thi Hàm đem tầm mắt từ trên người Lý Văn Cường chuyển sang Lý Đại n “Cám ơn bác , bác trai , con nghĩ , vẫn nên giao nó cho Văn Cường thì hơn , nói không chừng một ngày kia anh ấy thật sự có thể tìm được chủ nhân chiếc nhẫn này.”
“Chủ nhân của chiếc nhẫn này ? Con đừng nói giỡn !” Lý Đại n ha ha cười “Chủ nhân chiếc nhẫn này đã ૮ɦếƭ từ bốn trăm năm trước trong sơn động , tìm đâu được chủ nhân nữa” Ngưng một lúc ,ông lại nói “Thế nào ? Bác kể chuyện không tồi chứ? Không chỉ kể hay mà lại còn có vật chứng nữa!”
Hoàng Thi Hàm gật đầu “Bác trai kể chuyện quả thật rất hay , nhưng mà có một chỗ con không hiểu lắm!”
“Hả ?” Lý Đại n sững sờ nhìn cô “Chỗ nào? Con nói đi!”
Hoàng Thi Hàm không chút do dụ nói “Đao Thần và Kiếm Hậu cùng là chí sĩ chính nghĩa trong bạch đạo , vì sao nhất định phải liều sống ૮ɦếƭ ? Chuyện này rất không thực tế a!”
Lý Đại n cười nói “ Là ai nói bọn họ phải phân định sống ૮ɦếƭ ? Nói toạc ra đó là chuyện nhà của bọn họ , ai quản thì người đó gặp xui thôi.”
“Việc nhà?” Hoàng Thi Hàm hoang mang .
“Đúng vậy ! Hai người họ vốn là một đôi vợ chồng . Đêm tân hôn , nam không cáo biệt mà lên núi bái sư học nghệ , vừa đi đã ba năm ; nữ vườn không nhà trống , cuối cùng tình cờ gặp được kỳ duyên được cao nhân chỉ điểm . Năm năm sau , nam trở thành Đao Thần , nữ trở thành Kiếm Hậu , đáng tiếc Kiếm Hậu không thể quên được hành động của Đao Thần đêm tân hôn , bởi vậy mới gửi thư khiêu chiến , năm năm quyết đấu một lần” Hoàng Thi Hàm lén nhìn bà Lý một cái , sau đó lại nhìn Lý Đại n , khì khì một tiếng , cuối cùng nhịn không được ha ha cười ra tiếng .
Không phải cửu nhân không sum họp , bốn trăm năm hai trước hai người họ là một đôi vợ chồng , bốn trăm năm sau bọn họ vẫn là một đôi bạn đời . Sinh mệnh luận hồi thật vô thường , phàm phu tục tử như chúng ta sao có khả năng hiểu được .
“Cười đã chứ!”. Lý Đại n không biết cô đang cười mình , tưởng rằng chuyện Đao Thần và Kiếm Hậu khiến cô cười . “Con vừa rồi khóc nay lại cười , vừa khóc vừa cười , cẩn thận buổi tối đái dầm đấy!” Hoàng Thi Hàm nghe vậy , không kìm được lại bật cười.
Ngay khi cô đang cười đã đời thì Lý Đại n đột nhiên nói một câu “ Cô bé, con gả cho Văn Cường của chúng ta được không ?”
“Gì ạ?” Hoàng Thi Hàm nhất thời cười không nổi “Bác trai , bác nói gì ?”
“Con gả cho Văn Cường của chúng ta , làm con dâu của chúng ta được không?” Thái độ của Lý Đại n khác thường , có chút nghiêm túc nói “ Con không rõ thôi , mỗi lần ta kể chuyện người khác mặt lúc nào cũng như dính phân vậy . Chỉ có con không những nghe thấy thú vị còn suy nghĩ đưa ra câu hỏi . Nếu con có thể trở thành con dâu bác , bác sẽ không thấy nhàm chán , lúc nào cũng cô độc nữa .”
“Bác trai , bác … bác đừng nói giỡn … Đâu có người nào đi giúp con trai cầu hôn…” Gò má Hoàng Thi Hàm không kìm được đỏ lên .
“Vậy thì có sao , liên quan gì , ai mở miệng không phải đều giống nhau sao .” Đôi mắt Lý Đại n xoay xoay “ Kỳ thật sáng hôm nay bác cùng bác gái đã sớm nói chuyện với mẹ con qua điện thoại , nói chuyện với nhau rất vui , bầy giờ chỉ cần con gật đầu .”
“Con …” Hoàng Thi Hàm không biết nên trả lời thế nào , dù sao chuyện này phát sinh bất ngờ như vậy , cô đâu có thể gật đầu đáp ứng trong thời gian ngắn .
Bà Lý nãy giờ vẫn yên lặng lúc này mở miệng nói “Buổi sáng bác có nói qua với mẹ con , mẹ con nói bà ấy không can thiệp đến chuyện của bọn trẻ .” Bà tiện đà nhoẻn miệng cười “Kỳ thật Văn Cường nhà chúng ta rất không tệ.Từ nhỏ hai bác nhìn nó lớn lên , nó cũng chưa từng có bạn gái , nếu con gả cho nó …” Nụ cười trên mặt bà tràn ngập yêu thương , Hoàng Thi Hàm không kìm được bị nụ cười của bà hấp dẫn .
Lý Văn Cường là một người đàn ông thế nào cô hiểu quả rõ , nhất là qua biểu hiện trong nửa năm nay của anh , bất luận là trái tim cùng nghị lực đều hơn hẳn so với A Lãng bốn trăm năm trước , cô sao lại không rõ được .
Trên đời này vì sao lại có việc thần kì giống như vậy ?
Cô không hiểu tại sao người cô gặp khi xuyên qua bốn trăm năm trước nay lại sinh hoạt ngay bên cạnh cô?
Đây rốt cuộc có phải là một đoạn nhân duyên đã định trước?
Hoàng Thi Hàm mở hồ nhưng không cách nào nghĩ ra được nguyên do .
Chỉ thấy cô đột nhiên đứng dậy , không đầu không đuổi cầm lấy ví da , đi giày vào , sau đó chạy ra khỏi cửa .
Lý Đại n không ngăn lại , chỉ đứng ở sau lưng cô kêu to “Cô bé , con muốn đi đâu ?
“Con về nhà hỏi mẹ đã …”
Tiếng nói còn trong không trung đã thấy Hoàng Thi Hàm biến mất không thấy bóng dáng .
- Hoàn-
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc