Hot girl lưu lạc giang hồ - Chương 17

Tác giả: Diệp Toàn

Hoàng Thi Hàm ngơ ngẩn ngồimột mình trên ghế đá ở hậu viện , tư thế như vậy đã bảo trì hồilâu .
Ba ngày qua này , nàng cùng ALãng ở trong dinh thự Mộ Dung , từ ngày xuyên không tới Minh Triều đếnnay , đó là đoạn thời gian vui vẻ nhất . Hai người bọn họ cả ngàykhông có việc gì làm , ở trong phòng cười đùa , cãi lộn , tình cảmmãnh liệt , trong bất tri bất giác , hai người bọn họ đã trải quatình cảm chân thành tha thiết .
Nhưng mà , thời gian vui vẻdù sao cũng là ngắn ngủi . Ngày hôm nay đã là mùng tám tháng tám ,ước hẹn ở Đoạn Hồn Lĩnh chỉ còn lại bảy ngày , nàng còn có thểtiếp tục trì hoãn , lưu luyến thêm nữa sao ?
Ngoại trừ lão thái bà ra , ALãng là người thân thiết duy nhất của nàng , nhưng … chẳng qua mớichỉ ở chung ba ngày ngắn ngủi , hiện giờ đã phải chia lìa . Đó lànhững ngày thương cảm khó có thể dứt bỏ được .
Ba ngày ? Ba ngày qua nàng đãđem tất cả trân quý nhất của mình cho hắn!
Nghĩ đến đây , hốc mắt HoàngThi Hàm đã thoáng hiện lên một tầng hơi nước . Nàng không thể rơi lệ, bởi vì nàng đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến .
“Ta chạy khắp nơi không thấynàng . Thì ra nàng trốn ở chỗ này …” Một đôi tay rắn chắc vờn quanhtấm lưng mảnh khảnh của nàng , mơ hồ truyền đến một tình ý ấm áp .
Cả người Hoàng Thi Hàm khẽrun lên , nhưng không mở miệng nói chuyện .
Dường như đã phát hiện ra sựbất thường của nàng “Nàng làm sao vậy?” A Lãng xoay người đi đếntrước mặt nàng , khó hiểu nhìn nàng .
“Không có gì .” Hoàng Thi Hàmcố nén nước mắt sắp rơi xuống “Em chỉ đang nghĩ … đến lúc em phải đirồi ..”
“Nàng nói gì ?” Sắc mặt ALãng đại biến “Nàng có lầm hay không”
“Không có .” Hoàng Thi Hàmlắc đầu .
“Thắng làm vua , thua làmgiặc ; Mộ Dung sơn trang giờ phút này là của cải của hai ta . Thi Hàm, vì sao nàng muốn đi ? Muốn đi chúng ta cùng đi có được không?” ALãng vươn hai tay run rẩy ra vịn lấy vai nàng , âm điệu nói chuyện gầnnhư khẩn cầu .
“Thực … thực xin lỗi , emkhông thể” Lúc này , nước mắt trong vành mắt nàng cũng không nhịnđược chảy xuống hai má .
“Vì sao?’ A Lãng không hiểu .
Lần ước hẹn đi Đoạn HồnLĩnh này sống hay ૮ɦếƭ Hoàng Thi Hàm cũng không biết , nàng có thểnào đành lòng đi khi trong lòng có vướng bận ? Nàng có thể nào đànhlòng đi với hết thảy mọi thứ trước mắt ?
Hoàng Thi Hàm đứng lên , launước mắt trên mặt . “Chàng không cần hỏi nhiều như vậy . Tóm lại ,nếu chúng ta hữu duyên , còn trên giang hồ tất có ngày gặp lại .Trái lại … nếu duyên chúng ta đã hết , vĩnh viễn khó có thể gặplại .”
“Trời ạ! Vì sao nàng phảitàn nhẫn như vậy …” A Lãng xoay nhanh quyền dùng sức đấm vào cột ,bản thân cũng như điên cuồng “Chẳng lẽ … Tất cả chuyện này đều nhưHoàng Thiết Chủy nói , chúng ta đời này kiếp này khó có kết quả ?Tại sao có thể như vậy chứ?”
Hoàng Thi Hàm không đành lòngnhìn bộ dạng bi thương của hắn , rồi lại không biết nên nói lời gìan ủi hắn . “A Lãng , chàng đừng như vậy . Trời xanh nếu thương xót ,ngày chúng ta gặp lại em nhất định sẽ giải thích với chàng.”
A Lãng buồn rười rượi “Từđầu tới cuối nàng chưa từng yêu ta?”
Hoàng Thi Hàm không muốn giấudiếm “Chàng là người duy nhất đời này kiếp này em yêu. Nhưng mà hiệngiờ … Ai! Quên đi , hết thảy đều tùy duyên đi!” Nàng vừa lau đi nước mặtlại vừa thống khổ khó khăn nén xuống nước mắt đang trào ra vành mắt, cuối cùng nàng thâm tình liếc mắt nhìn hắn , hai tay che mặt , khócthất thanh vào trong nội thất .
Cầm tấy tay nải , ngay cảdũng khí một lần cuối cùng đối mặt với hắn nói tạm biệt cũngkhông có. Lập tức rời khỏi Mộ Dung sơn trang đến nơi ước hẹn sinh tử.
Mười lăm tháng tám – trung thutrăng tròn gặp người tại Đoạn Hồn Lĩnh sẽ mất hồn . Truyền thuyếtgiang hồ này có thật hay không , tối nay sẽ rõ .
Hoàng Thi Hàm mặc trang phụcmàu đen , đeo khăn che mặt đen , khoanh chân ngồi ở một chỗ trống trải, hai mắt như khép hờ chăm chú nhìn vào con đường cách đó không xa.
Nàng nhắm mắt điều tứckhoảng một khắc đồng hồ , huyết mạch toàn thân như nham thạch nóngchảy nơi núi lửa di chuyển liên tục .Mãi đến khi bình ổn lại , khíthuyết đã thập phần thuận thư ; trong đan điền cũng giống như tíchtrữ sức lực chờ đợi tấn công , hết thảy đều như dự liệu .
Gì? Kỳ quái , sao còn chưatới ? Hoàng Thi Hàm buồn bực . Hay là mình tính sai ngày rồi ? Haylà đối phương không tới phó ước … Đúng lúc nàng đang suy nghĩ mộthồi thì tiếng bước chân nhỏ vang lên , nháy mắt sau đó , chỉ tahaysmột hán tử bịt mặt , đi bước một *** núi , trên người tỏa ramột hơi R*ợ*u nồng đậm .
Năm đó Đao Thần cùng KiếmHậu ước hẹn , truyền nhân hai phái che mặt ứng chiến tới phân thắngbại . Bởi vậy , Hoàng Thi Hàm liếc mắt một cái chỉ có thể thấy đôicon người sáng như sao trên khuôn mặt bị che mất .
Một đôi mắt thật sắc bén .Xem ra … Tối nay tất phải có một trận ác liệt … Hoàng Thi Hàm thầm suynghĩ , từ từ đứng dậy .
Hán tử che mặt đi tới trướcmặt nàng , cách nàng khoảng tám thước hơn , dừng thân mình lại , mộttiếng cuồng tiếu từ trong miệng hắn truyền ra “Ha ha ha ! ta tưởng ai ?Nguyên lai là một nữ nhân …”
“Ngươi chính là đệ tử củaĐao thần ?” Hoàng Thi Hàm khí tụ đan điền , cắt đứt lời chưa nói xongcủa hắn .
“Không sai !” Hán tử che mặtgật đầu , bật hơi nói . “Cuộc chiến hôm nay không phải ngươi ૮ɦếƭ thìlà ta ૮ɦếƭ . Rút kiếm đi!” Trong lúc hai người nói chuyện đều ngầmvận nội lực , không chỉ thay đổi âm điệu vốn có đồng thời còn ápđảo tinh thần đối phương . Sắp xếp thế này có đúng là ý trời haykhông ?
‘Cha’ một tiếng , Hoàng ThiHàm rút Phục Ma kiếm , một luồng sát khí nồng đậm từ trên ngườinàng tỏa ra .
“Kiếm tốt ! Đáng tiếc nócuối cùng cũng không phải đối thủ của Hàng Long đao!” Hán tử che mặtđiên cuồng gào thét một tiếng , lướt thân , vung đao , động tác gọngàng , tấn công liên tục .
Hàng Long đao trong tay hán tửche mặt tỏa sáng dưới ánh trăng , lóe ra ngàn vạn ngân quang , từtrong tay hắn nhẹ nhàng múa lượn , vô cùng tráng lệ .
Hoàng Thi Hàm ung dung ứngchiến , mừng thầm trong lòng . Thì ra đối phương sử dụng đao pháp ,quả nhiên như lão thái bà năm đó dạy nàng , nhất thành bất biến*(một việc đã hình thành rồi thì không thay đổi)
Lúc ấy ở Thái Hành Sơn ,chừng hơn nửa năm Hoàng Thi Hàm đều tốn công hóa giải chiêu thức trongbộ Bắc Đẩu Thất Tinh đao này . Hiện giờ vừa thấy hắn sử dụng ,toàn bộ chiêu thức đều hiện lên trong đầu nàng .
Hán tử che mặt thấy tấn cônglâu không được cũng có chút thấp thỏm , lập tức thu đao lui về , đứngim bất động giống như một pho tượng đá .
Giờ phút này hắn đang vậncông chuẩn bị thi triển một chiêu cuối cùng , Hoàng Thi Hàm tự nhiênnắm chắc trong lòng .
Kiếm Hậu sáng chế Ngọc Nữthập tam kiếm cuối cùng – Phi Vũ đúng là khắc với một chiêu cuốicùng này . Hoàng Thi Hàm thủy chung không dám quên nó . Lòng bàn taynàng hơi chảy mồ hôi , tim đập bình bịch không ngừng .
Thắng bại sắp rõ .
Nội lực của hán tử che mặthiển nhiên là vô cùng cao , quần áo phồng lên theo nhịp thở , bốnphía cát đá bay đầy trời , bụi mùi mịt .
Hoàng Thi Hàm nhìn hắn khôngrời , chỉ cần hắn dám bắt đầu tấn công , như vậy Phi Vũ kiếm sẽ đâmthủng ***g *** của hắn , trận luận võ cũng đem người này chấm dứt.
Nhưng mà , đúng lúc mạng đãđịnh , ánh mắt Hoàng Thi Hàm bỗng nhiên sáng ngời , mười thành nộilực ngưng tụ trên người trong bất tri bất giác tan hết.
Nàng nhìn thấy gì đó ? Nàngnhìn khăn che mặt đối phương chậm rãi bay , tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng cái mụn ruồi nhỏ kia nàng lại nhìn thấy rõ ràng .
Phía trên trái cằm của ALãng có một cái nốt ruồi như vậy … Đôi mắt sáng như sao kia … Trời ạ! Hắn thật là A Lãng , Hoàng Thi Hàm đã hoàn toàn xác định .
Tại sao là hắn ? Thiên a !người kia sao có thể là hắn … Trong lòng nàng kêu lên , ý chí chiếnđấu đã hoàn toàn biến mất . Trong phút chốc , cả người nàng như lạcvào giữa sương mù , không thể tìm thấy phương hướng .
Xuất kiếm giết hắn ? Nànglàm không được .
A lãng là nam nhân thân cậnduy nhất từ khi nàng bước tới thế giới lạ lẫm này , nàng đem tất cảmọi thứ quý giá của mình cho hắn , sao nàng có thể hạ thủ được ?
Nếu như mình không xuất kiếm, tỏ rõ thân phận thì sao ? Hoàng Thi Hàm nói gì cũng không muốn làmnhư vậy .
Ở thế giới này của hắn ,mệnh lệnh của sư phụ không thể không tuân theo . Tuy rằng nàng có thểkhông quan tâm tới thù của lão thái bà , nhưng A Lãng thì sao ? A Lãnghắn dám chống lại mệnh lệnh của sư phụ sao ?
Hoàng Thi Hàm nghĩ A Lãngtuyệt đối sẽ không hạ tay làm đau nàng , nhưng bản thân nàng khônggiết hắn , hắn lại không giết nàng , như vậy ân oán giữa Đao Thần vàKiếm Hậu cũng sẽ tiếp tục kéo dài , vĩnh viễn không dứt !
Từ lời lão thái bà nói ,Kiếm Hậu cùng Đao Thần đã dây dưa cừu hận suốt hai mươi lăm qua . Nàngcùng A Lãng đều còn trẻ như vậy , chẳng lẽ muốn hai người bọn họtiếp tục kéo dài hai mươi lăm năm ? Hoàng Thi Hàm toát mồ hôi lạnh ,không dám nghĩ gì thêm nữa .
Giết A Lãng , tỏ rõ thânphận , bắt tay giảng hòa , tất cả nàng đều không làm được , như vậynàng nên làm gì bây giờ ? Nàng có thể làm sao ?
૮ɦếƭ . Nàng bỗng nhiên nghĩtới ૮ɦếƭ . Đúng vậy , chỉ cần mình ૮ɦếƭ , ân oán giữa Đao Thần vàKiếm Hậu khẳng định một nét xóa bỏ , từ nay về sau cũng không cầncứ năm năm một lần phân thắng bại vô nghĩa thế này nữa .
Còn A Lãng ? Nếu mình ૮ɦếƭtrên tay hắn , A Lãng sẽ nghĩ thế nào ? hắn có chịu đựng cắn rứtlương tâm , suy sút không phấn chấn hay không ?
Không quản hắn được ! HoàngThi Hàm đã không cố được nhiều nữa .
Nàng vốn không thuộc về thếgiới này , sự biến mất của nàng đối với bất kì ai mà nói chỉ sợcũng không có bất kỳ ý nghĩ gì .
Hoàng Thi Hàm chợt nhớ tớilời Hoàng Thiết Chủy từng nói .
Mười lăm tháng tám , thiêncẩu cắn nguyệt , nản chí ngã lòng , tánh mạng tất tan .
Nàng đột nhiên nở nụ cười ,tuy rằng không thể cười ra tiếng nhưng trong lại cười khổ trong lòng ;cười đến thê lạnh , cười đến bất đắc dĩ .
Lúc này , chợt nghe A Lãngđiên cuồng hét lên một tiếng , ngay cả một chút thời gian nháy mắtcũng không kịp , cả người hắn đã theo đao lao tới , đao nhọn hướng***g *** nàng .
Hoàng Thi Hàm mỉm cười , ngaycả chút ý nghĩ do dự cũng không có , thân mình bổ nhào về phíatrước , đưa *** mình nhằm thẳng hướng đao trước mặt , máu tươi theođó vấy ra , nhuộm đỏ cả mặt đất .
“Trời ạ!Việc này sao có thểnhư vậy … Việc này không phải là như vậy ..” A Lãng vứt đao trên tay,xông lên phía trước , đỡ lấy thân thể Hoàng Thi Hàm đang ngã xuống .
Từ lúc từ biệt với HoàngThi Hàm ở Mộ Dung sơn trang , cuộc sống A Lãng đã nổi lên biến hóalớn .
Hắn nhớ nàng vô cùng , gầnnhư rơi vào cảnh suy sụp , hắn càng nghĩ càng không thông chính là ,một đoạn tình cảm mới vừa bắt đầu , vì một điều không hiểu ra saochấm dứt .
Hắn mất hết cam đảm , ngàygần đây không một ngày không mượn R*ợ*u giải sầu , cho đến ngày phóước mười lăm tháng tám thì hắn mới mang theo tâm tìn*** nề lênĐoạn Hồn lĩnh , ý đồ mượn kiếm của đối phương giải quyết thể xáckhông còn ý niệm sinh tồn này 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc