Hot girl lưu lạc giang hồ - Chương 06

Tác giả: Diệp Toàn

Trong bao quần áochứa quần áo của nàng , kế có : một đôi giầy đá bóng , quần bò ,T-shirt , đồng hồ , nhẫn , một bộ đồ lót , cùng với một đoản kiếmnàng chưa từng thấy trước đây , còn có một bộ trang phục .
“ Nha đầu , ngươi kiếmkê lại đi , nhìn xem có rơi mất thứ gì hay không ?” Lão thái bà đứngtrước mặt nàng , trên mặt không khỏi hiện lên một nét thương cảm khily biệt .
“Kiếm này không phảicủa ta” Hoàng Thi Hàm cầm lấy đoản kiếm , tỉ mỉ xem xét từng chitiết .
“Đây là binh khí vi sưnăm đó đeo bên mình , tên là ‘Phục Ma kiếm’ , ngay hôm nay vi sư truyềncho ngươi , hi vọng lần đi ra giang hồ này hết thảy đều thuận lơi.Phục Ma kiếm bề ngoài không thu hút nhưng khi Hoàng Thi Hàm cầm kiếmlên tay , từ từ rút kiếm khỏi vỏ bao thì ánh mắt không khỏi sángngời.
Hoàng Thi hàm tuyrằng chưa từng thấy qua một danh kiếm nhưng tốt xấu gì cũng được xưngtụng là một người luyện kiếm , hơn nữa lại có danh sư chỉ đạo , bởivậy nàng có thể dễ dàng cảm giác được sát khí lạnh lẽo Phục Makiếm truyền đến .
Năm đó Phục Ma kiếmvừa xuất , bọn đạo chính tà ma nghe thấy mất hồn mất vía , cũngbởi vậy sát khí của nó dần dần càng gia tăng . Người trong hắc đạongược lai xưng ta là ‘ Bạch phát ma nữ’ đây là sự việc bất ngờ .”Lão thái bà từ từ nói , bất tri bất giác nói ra truyện bụi trầnnhiều năm trước.
Một thân võ công củavi sư chỉ dùng đối phó với những kẻ có tâm địa bất chính , chỉ cầnlà người bị vi sư chọn , tuyệt khó thoát khỏi cái ૮ɦếƭ . Vi sư thaytrời hành đạo , tự cảm thấy không có lỗi với lương tâm của mình ,càng không có lỗi với thiên hạ chúng sinh . Sau này nắm chắc niềm tinnhư vậy …” Lão thái bà ghét ác như cừu , xuống tay vô tình , HoàngThi Hàm trước sự kiệm Giang Bắc mười tám trại , hiểu được nguyên tắclàm việc cùng thủ đoạn của bà .
Nhưng mà , lấy bạochế bạo , lấy giết chỉ có giết , dù sao cũng không phải là phươngthức mà một người văn minh có thể làm . Bởi vậy , Hoàng Thi Hàm rấtnhanh nghĩ đến việc phong cách làm việc của nàng khi vào giang hồ sẽkhác với bà , chỉ là không nói ra miệng mà thôi .
“ Lần đi giang hồ này, có lẽ ngươi sẽ gặp phải một số người không rõ nguyên nhân đến trảthù , đến lúc đó ngươi cần cân nhắc để lo liệu , vi sư không muốn thamdự bất cứ chuyện gì .” Lão thái bà nói đến đây , trên mặt hốt nhiênthoáng hiện vẻ nghiêm túc , “tóm lại danh ‘ Kiếm Hậu’ sau này hoàntoàn cột lên người ngươi ,hi vọng ngươi đừng phá hủy danh hào của nó, tự thu xếp ổn thỏa !” Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
“Vâng !’ Hoàng Thi Hàmcung kính đáp một tiếng .
Lão thái bà lại thâmsâu nhìn nàng một chút , lập tức chuyển đầu , không hề liếc mắtnhìn nàng một lần nào nữa . “Ngươi đi đi ! Đi!” Tuy bộ dạng của bàgiả bộ trấn định , nhưng Hoàng Thi Hàm đã sớ từ trong vành mắt nhìnthấy một lớp sương mờ . “lão bà bà , ta …” Hoàng Thi Hàm đau thươngkêu một tiếng , nước mắt không ngăn được trượt xuống từ hốc mắt .
Người không phải cỏcây , ai có thể vô tình . Hai năm qua thời gian nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn , nhưng hai người đã sớm bồi dưỡng đượcmột loại tình cảm không cần nói cũng biết , mà nay lịn rịn lưuluyến , đương nhiên cũng là việc cực kỳ hiển nhiên .
“Lão bà bà , ta khôngnỡ bỏ ngươi , ta … ta không nỡ đi ….” Hoàng Thi Hàm khóc , bỗng nhiênbước một bước dài gục trước người của bà , khóc rống không thôi .
Lão thái bà dịudàng vuốt ve lọn tóc của nàng , than nhẹ một tiếng : “Tiểu nha đầu ,thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn , đấy mới là nhân sinh .”“Tiểu nha đầu” Lão thái bà thấy nàng không nói lời nào cứ khóc mãi, đành phải nói tiếp “Đừng khóc nữa! Nói không chừng một ngày kia ,vi sư không chịu ngồi yên muốn đi ra giang mồ một chút , đến lúc đóchúng ta sẽ có một ngày gặp lại nhau .”
“Thật vậy sao ?”Hoàng Thi Hàm ngẩng đầu , hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn bà , “Bà bàngươi không được gạt ta , nhất định phải tới tìm ta nhé !”
Lão thái bà nghĩmột chút “Được , vi sư đáp ứng ngươi , ta nhất định sẽ gặp lạingươi.”
Hoàng Thi Hàm chậmrãi đứng dậy , đưa tay lau đi nước mắt trên mặt , “Lão bà bà , ngươiphải bảo trọng , ta xuống núi.”
“Ngươi cũng vậy” Lãothái bà miễn cưỡng cười “Giang hồ nham hiểm xảo trá , biết ngườibiết mặt nhưng không biết tâm đối phương , một ngày kia bản thân ngươitự có thể biết .”
Hoàng Thi hàm gậtđầu , “ đa tạ bà bà dạy bảo , lần đi giang hồ này ta nhất định vạnsự cẩn thận , chờ tới mười năm tháng tám chấm dứt cuộc hẹn ở ĐoạnHồn Lĩnh , ta sẽ quay lại đây thăm bà bà .” Nàng khoác tay nải lên vai“ Cáo từ , lão bà bà” Liền theo đó thả người một cái , hướng nhanhvề phía vách đá , chỉ trong nháy mắt , nàng đã biến mất không cònthấy bóng dáng .
Địa lý Trung Hoa đạilục Hoàng Thi Hàm không quá rõ nhưng nàng vẫn có thể biết đại kháimột điều , ra khỏi Thái Hành Sơn đi thẳng về hướng Đông Nam , ướcchừng bảy ngày là tới Khai Phong.
Khai Phong là mộttỉnh của Hà Nam đồng thời cũng là một trong số những kinh đô nổitiếng cũ , vốn là nơi thu hút nhiều người tới tham quan du lịch ,cónhững danh thắng xưa cũ nổi tiếng như Thiết tháp , Long đình cùng ĐạiTướng Quốc Tự nổi tiếng nhất .
Nàng chạy một mạchkhông dừng lại , thẳng đến khi vào thành Khai Phong thì mới phát hiệnngựa xe như nước ở trên đường , ngươi đi đường nối liền không dứt ,hiện ra một cảnh tượng dị thường náo nhiệt .
Bảy ngày lộ trìnhnày , Hoàng Thi Hàm nhờ lương khô và nước uống Lão thái bà chuẩn bịtrước nên không cảm thấy đói khát . Nhưng nhìn tửa lầu , trà quán haibên đường trước mắt , nhìn nhìn , đi tới đi lui , nàng bỗng nhiên cảmthấy một hồi ừng ực ừng ực mơ hồ từ trong bụng truyền ra .
Dù sao cách ngày hẹnvẫn còn sớm … Quản người ! Mình tìm một chỗ ăn rồi tính sau … Trướcý định , Hoàng Thi Hàm nhìn lướt chung quanh , ánh mắt rất nhanh dừngở bảng hiệu Khai Phong đại tửu lâu không xa .
Hoàng Thi Hàm sờ sờtúi trong người , trong túi có một bao bạc vụn , hai thỏi bạc nămlượng , cùng với một lá vàng . Sau khi xác định không rơi mất , nàngmới bước nhanh vào tửu lâu.
“Vị cô nương này mauvào bên trong” Mã hán tử mặc đồ như tiểu nhị cười dài chào đón ,lập tức dẫn Hoàng Thi Hàm đến chỗ ngồi .
Khai Phong đại tửu lâulà tòa lâu có kiến trúc hai tầng , lầu một tất cả đều là bàn lớnnhỏ còn lại lầu hai là kiểu ghế lô , nhưng không có cửa , không gianmở hoàn toàn .
“Chỗ ngồi này đượckhông ?” Tiểu nhị dùng ngón tay chỉ vào một bàn nhỏ.
Hoàng Thi Hàm lắcđầu , “Có chỗ nào thanh tịnh một chụt không?” Tiểu nhị hơi chần chờmột chút , cuối cùng vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười chuyên nghiệp ,“Có , mời cô nương đi theo tôi” Lập tức dẫn nàng đi lên lầu hai.
Bởi vì Hoàng Thi Hàmlẻ loi một mình , một bàn bốn người ngồi đã là không tệ rồi ,huống chi trong tửu lâu này đã có bảy bàn đầy . Nhưng mà tiểu nhịthấy nàng khí thế bất phàm , hơn nữa những cô nương đi lưu lạc gianghồ thường có thói quen khen thưởng , hắn nghĩ thầm đợi nàng sau khiăn uống no đủ tất sẽ kiếm được tiền boa , bởi vậy mới dẫn nàng lênlâu hai ngồi ở hàng ghế lô.
“Cô nương , gian ghếnày được không ?” Trên mặt tiểu nhị đầy nét tươi cười.
“Tốt lắm , cám ơnngươi.” Hoàng Thi Hàm gật gật đầu.
Tiểu nhị vẫn cườihỏi: “Cô nương muốn dùng gì ?”
Hoàng Thi Hàm nghĩmột chút “Đồ ăn đừng quá nhều , lấy một vài món đặc biệt ở điếmcác ngươi là được .”
“R*ợ*u chứ? Cô nươnguống R*ợ*u gì?”
“Không cần R*ợ*u , chota một bình trà .”
“Vâng , cô nương . Tiểunhân lập tức đi thu xếp” Tiểu nhị cung kính đáp một tiếng , lập tứchạy xuống dưới lầu mang lên một ấm trà sau đó đi tiếp các khách nhânkhác .
Hoàng Thi Hàm rótđầy một ly trà , nhấp nhẹ một ngụm , đôi mắt đồng thời nhìn chungquanh , tràn đầy lòng hiếu kỳ .
Suốt hai năm , nàngcùng Lão thái bà sinh hoạt trên Thái Hành Sơn , cũng chưa từng đếnchỗ đông người , bây giờ nhìn , chợt phát hiện mình giống như diễnviên mặc đồ cổ kịch , cái loại cảm giác này thật sự là cực kỳquỷ dị .
Kỳ thật , ngườikhiến người khác cảm thấy tò mò không phải ai khác mà chính làHoàng Thi Hàm .
Từ lúc nàng đi vàoKhai Phong đại tửu lâu , nàng liền trở thành tâm điểm để ý của nhìnngười , nhưng mà chính nàng chưa phát giác ra mà thôi .
Tuy rằng Lão thái bàcố gắng giả dạng nàng không khác những nữ hiệp hành tẩu nhưng khíthể trên mặt nàng hay là cả bộ dạng thì đều không giống vậy.
Trên đầu nàng không Pu'itóc , một đầu tóc dài như thác nước xõa ở trước *** , hơn nữa đôimắt to tròn quan sát nhìn xung quanh , trên mặt thể hiện rõ sự tòmò.
Biểu tình trên mặtnàng , tóc , cùng khí chất độc đáo khó có thể bỏ qua , liền hấpdẫn ánh mắt của mọi người ; nhất là người trẻ tuổi mặc đồ xanhngồi ở bàn nhỏ dưới lầu .
Người trẻ tuổi nàytuổi chừng hai mươi lăm , hai mươi sáu , dáng người cao gầy , mi thanhmục tú , ngũ quan coi là đoan chính nhưng ánh mắt nhìn lên Hoàng Thihàm vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy biểu tình suy tính .
Hoàng Thi Hàm lúcnày thị lực kinh người , tuy rằng kinh nghiệm duyệt người không phảinhiều nhưng mà nàng lại rất dễ dàng phát giác trên cái cằm củangười trẻ tuổi kia có một nốt ruồi , hơn nữa ánh mắt còn mập mờ ,vẻ mặt bỡn cợt , vừa nhìn đã biết là một nam nhân hư hỏng .
Có phải nam nhân hưhỏng trên đời này đều đễ dàng hấp dẫ ánh mắt nữ nhân hay không ?Hoàng Thi Hàm cũng không rõ . Nàng chỉ biết lúc này đang ngồi trongtửu lâu là đủ , mà người trẻ tuổi kia lẻ loi một mình , cùng vớinhững bàn tốp năm tốp ba lớn tiếng có vẻ là không giống .
Nhìn nhìn , trong bấttri bất giác tiểu nhị đã đặt toàn bộ món lên mặt bàn , không coi lànhiều , chỉ có bốn món một canh , cũng đủ một mình Hoàng Thi Hàmhưởng dụng.
Ngay sau đó , HoàngThi Hàm thu hồi ánh mắt , lập tức cầm đũa lên , mặc kệ ánh mắtngười khác , một hồi sói nuốt hổ vồ.
Có lẽ là vì lâu lắmrồi không có một bữa ăn ngon đúng nghĩa , bởi vậy Hoàng Thi Hàm ănrất vội , tướng ăn cũng không thể nào văn nhã được , so với ngườitrẻ tuổi kia thì khác nhau một trời một vực
Người trẻ tuổi kiatuy rằng nhìn như có điểm tà khí nhưng bộ giạng mơ hồ lại biểu hiệnrất có giáo dưỡng , tướng ăn không chỉ từ tốn mà trong khi ăn thithoảng còn cầm lấy khăn lau miệng , như là có chút thích sạch sẽ
Sau một hồi , bốnmón ăn cùng một món canh trên bàn đã bị Hoàng Thi Hàm ăn sạch sẽ .
“Tiểu nhị ca” HoàngThi Hàm vẫy tay với tiểu nhị đứng cách đó không xa , “Nơi này cóphòng nào có thể cho ta ngủ?” Tiểu nhị không ngờ nàng sẽ hỏi mộtcâu như thế , không khỏi rơi vào sửng sốt , nhưng vẫn là rất nhanhcười lắc đầu “Chúng tôi ở đây chỉ phục vụ cơm , cô nương muốn dừngchân , phải đi tìm một gian khách điếm”
“Ác , cám ơn ngươi, tađã biết” Hoàng Thi Hàm nghĩ một chút “Tiểu nhị ca , có khách điếmnào tốt một chút không , ngươi giới thiệu cho một gian được không ?”
Tiểu nhị không phảinghĩ ngợi gì liền cười nói “Cô nương , Nam thành nhỏ bé này có một‘Long Môn khách điếm’ danh tiếng tốt lắm , là khách điếm tốt nhấttrong thành Khai Phong .” Trong khi nói chuyện , tiểu nhị đã dọn dẹpsạch sẽ mặt bàn , lại giúp nàng châm một ly trà , sau khi thấy nàngkhông mở miệng hỏi lúc này mới xoay người rời đi tiếp đón khách nhânkhác.
Hoàng Thi Hàm nhấpmột ngụm trà , chậm rãi di chuyển tầm mắt xuống dưới lầu , không dựđoán được ánh mắt người trẻ tuổi kia may mắn thế nào cũng chuyểntới trên mặt Hoàng Thi Hàm , hai người bốn mắt chạm nhau , tâm HoàngThi Hàm không khỏi nhảy dựng thình thịch . Đôi mắt thật trong suốt …Đôi tròng mắt người trẻ tuổi kia quả nhiên thập phần trong sáng ,tràn ngập vẻ thông minh rạng rỡ , ngay sau đó hắn trừng mắt nhìnnàng , đồng thời trên mặt nở nụ cười .
Nét cười của hắncùng biểu tình trên mặt hắn giống nhau , buống bỉnh lại có tia tàác , khi người khác nhìn có một cảm giác quỷ dị không nói lên lời .
Hoàng Thi Hàm chưatừng bị nam nhân nhìn như vậy , huống hồ thần sắc đối phương lại cựckì ám muội , làm cho người ta nhìn mà da gà rơi đầy đất , không muốnnhìn lâu .
Nàng từ từ cầm lấychén trà , chuyển tầm mắt sang chỗ khác , chuẩn bị sau khi uống xongchén trà sẽ rời khỏi tửu lâu này , đi Long Môn khách điếm tìm chỗngủ trọ .
Vừa cầm lấy chéntrà đột ngột người trẻ tuổi kia còn nhanh hơn nàng kêu một tiếng :“Tiểu nhị , tính tiền!” “Vâng ,công tử” Tiểu nhị vội vàng chạy đến.
Bốn món một canh ,thêm năm cân bạch càn …” Tiểu nhị cười dài duỗi tay ra , “Công tử ,tổng cộng là hai lượng tám”
p class=\\\\\\\\\\\\"MsoNormal\\\\\\\\\\\\" style=\\\\\\\\\\\\"mso-margin-top-alt: auto; mso-margin-bottom-alt: auto; line-height: normal;\\\\\\\\\\\\">Người trẻ tuổi gậtđầu , cầm lấy chén R*ợ*u , một ngụm uống cạn . “Tiểu nhị , phiềnngươi đi mời chưởng quầy xuống .”
Tiểu nhị liếc mắtnhìn hắn một cái “Công tử ,xin chờ một lát, tiểu nhân lập tức đi”Lập tức xoay người , bước nhay về hướng quầy lớn cách đó không xa.
Tuy rằng Hoàng ThiHàm đã chuyển tầm mắt đi nhưng dư quang khóe mắt vẫn nhìn thấy nhấtcử nhất động người trẻ tuổi kia , thậm chí còn có thể nghe rất rõràng mỗi một câu hắn nói .
Lấy công lực hiệngiờ mà nói , bất luận giữa tình huống ồn ào thế nào , mỗi mộtkhách nhân trong tòa tửu lâu này đàm luận cái gì , nàng đều không bỏsót .
Từ khóe mắt biếtđược , người trẻ tuổi kia vẫn còn nhếch mép cười tà về phía nàng ,Hoàng Thi Hàm thật sự không rõ , thanh niên tà ác này rốt cuộc đangcười cái gì ?
Hoàng Thi Hàm đặtchén trà xuống , vốn định gọi tiểu nhị đến tính tiền nhưng nhấtthời không lên tiếng , lại không biết bất giác lại đem tầm mắt chuyểnđến dưới lầu .
Hắn đang nhìn cái gì? Hắn đang cười cái gì ? Rốt cuộc hắn muốn làm gì ? Kỳ thật HoàngThi Hàm cũng không phải rất muốn biết .
Diều duy nhất nàngcảm thấy hứng thú chính là thanh niên này bề ngoài có chút tà ácnhưng đôi tròng mắt lại phóng ra một tia nhìn không sao nói được hấpdẫn người khác , làm cho người ta sau khi liếc thấy sẽ luyến tiếcphải quay đầu lại.
Hoàng Thi Hàm mặt khôngchút thay đổi ngóng nhìn lên đại sảnh , bộ dạng ra vẻ tùy hứng nhưngtrên thực tế lại thầm đề nội lực chăm chú nghe người trẻ tuổi kiarốt cuộc muốn tìm chưởng quầy nói cái gì ?
Nàng sẽ nghe đượccái gì đây ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc