Hot girl lưu lạc giang hồ - Chương 04

Tác giả: Diệp Toàn

“Tôi không muốn chịukhổ như thế , để cho tôi ૮ɦếƭ đi …” Hoàng Thi Hàm vẫn quyết ý hướngvề phía cửa động .
Kết quả giống nhaulần nữa phát sinh , cả người Hoàng Thi Hàm đổ xuống.
Nàng không biết quáiphong này là chưởng lực của lão thái bà , chỉ cho là ông trời đangcản trở nàng , lập tức đem tam tự kinh mà bản thân biết đem ra mắng ,còn không có ý muốn dừng lại .
Mắng mắng , ý thứccủa nàng đã dần mơ hồ , nàng hoàn toàn không biết tâm mạch của mìnhsắp tê liệt mà ૮ɦếƭ ; thân hình cũng ngăn không được run rẩy co rúm.
Ngay khi nàng sắp hônmê trong nháy mắt từ không trung lại vang lên thanh âm của lão thái bà: “Cô gái trẻ , ngươi có phải nóng đến chịu không nổi nữa hay không ?Chẳng lẽ ngươi đã quên Hàn Ngọc Sàn vạn năm sao ?” Một câu bừng tỉnhngười trong mộng .
Đúng vậy , Hoàng ThiHàm từng nằm qua giường ngọc kia , vẫn còn nhớ lúc đấy lạnh đếnmức nhảy khỏi giường , lúc này nàng sao không suy nghĩ đến thì ragiường Ngọc Thạch có thể có công dụng kỳ diệu chứ ?
Hoàng Thi Hàm khônglãng phí phút nào , lập tức lảo đảo hướng đến Hàn Ngọc Sàng vạnnăm , sau đó động tác cực kỳ nhanh nằm xuống .
Nói cũng kỳ quái ,thân thể của nàng vốn đang khô nóng khó chịu , nhưng vừa nằm xuốngkhối giường Ngọc Thạch , lại dần dần bình ổn , chẳng qua kết quảvẫn lúc lạnh lúc nóng , khiến trái tim nàng không thể chịu nổi , chonên ngất đi .
“Tôi… Tôi hôn mê trongbao lâu?” Hoàng Thi Hàm từ trong mộng tỉnh lại , hé mắt ra liền nhìnthấy Lão thái bà ngồi ở mép giường , trên mặt hiện ra vẻ hiền lànhhòa ái trước giờ chưa từng thấy .
“Không lâu , mới bảyngày mà thôi” Lão thái bà cười nhạt , “ Bây giờ ngươi cảm thấy thếnào ? Có chỗ nào … không khỏe không ?”
“Bảy ngày? Tôi ngủ mêbảy ngày ?” Hoàng Thi Hàm cả người hơi tỉnh táo , bất ngờ phát hiệnmình mặc trên người xiêm y quái dị , hình như là đồ hóa trang diễn catứ hí* ( một loại kịch địa phương ở Đài Loan và Phúc Kiến)
“Đúng rồi ! Tôi quênhỏi bà ….” Hoàng Thi Hàm giống như là nhớ ra điều gì đó , “Tôi trướcgiờ chưa gặp qua việc lạ như vậy , vì sao …” Không đợi nàng nói hết ,Lão thái bà đã đoạt trước nói : “Lão thân thấy ngươi không chịu nằmở trên giường lớn , cho nên đành phải cho ngươi ăn – Liệt Dương Đan- vào. Cũng may ngươi có năng lực thích ứng tốt , lại có thể nằm trêngiường này tới bảy ngày bảy đêm, không những hóa giải độc tính LiệtDương đan , đồng thời cũng nhận được âm mạch khí trong Hàn ngọc ,thật sự là đáng mừng .”
“Hả ?” Hoàng Thi Hàmkhông hiểu “Vậy thì có gì đáng mừng?”
Lão thái bà nét mặtđầy vẻ nghiêm túc . “Bây giờ nội lực của ngươi đã đủ tám phần hảohầu , nếu vận dụng đúng , là đạt tới chi cảnh thu phát tự nhiên ;đến lúc đó lão thân sẽ tiếp tục giúp ngươi một tay , đả thông haimạch Nhâm Đốc , từ đó ,lại phối hợp thêm quyền cước kiếm thuật ,trong thiên hạ , ai dám cùng ngươi tranh phong nội lực chứ?’
Hoàng Thi Hàm nhịnkhông được cười ha ha “Lão thái à , đừng nói giỡn với tôi , vì saotôi luôn nghe thấy ngươi nói chuyện buồn cười vậy ?”
“Chẳng lẽ ngươi khôngtin những gì lão thân nói ?” Lão thái bà thực ra cũng không cảm thấybất ngờ .
“Tôi không tin” HoàngThi Hàm không muốn giấu diếm , nói lời ngay thật.
“Được , vậy bây giờchúng ta sẽ chứng thật một chút !” Ngay tức khắc , Lão thái bà bỗngnhiên phát chường nhanh như điện , bàn tay to vung lên , chén đèn dầutrên thạch bích tức khắc chợt lóe , dập tắt . Trong động tức thì rơivào trong bóng đêm , đưa tay không thấy được năm ngón.
Tuy nhiên , khi HoàngThi Hàm nỗ lực trừng lớn đôi con ngươi , đánh giá bốn phía một lầnthì không ngờ phát hiện thấy bích họa trên tường , văn tự lại càngthấy rõ ràng .
“ Di ? Vì sao tôi nhìnthấy ?” Hoàng Thi Hàm tim thình thịch đập , không hiểu thế nào .
“Đó là bởi vì ngươiđem lực chú ý tập trung lên trên mắt , khí trong cơ thể liền tự nhiênngưng tụ , cho nên ngươi mới có thể nhìn thấy trong bóng đêm .” Lãothái bà chậm rãi nói . “Nói cách khác , nếu ngươi hiểu được cáchsử dụng hòa tan nội lực vào trong huyết mạch , tập trung ở hai tay ,tự nhiên có thể dễ dàng nâng vật nặng ; tập trung ở hai chân , nhưvậy chân của ngươi nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, sauđó đạt tới cảnh giới bước đi như bay.”
Lời nói khiến HoàngThi Hàm nghe cảm thấy hứng thú . “Nếu vậy , phải tới khi nào tôi mớicó thể tùy tâm sở dục vận dụng nội lực , đạt tới loại cảnh giớimà bà nói ?”
Lão thái bà khôngnghĩ ngợi gì nói : “Nếu ngươi kiên trì hăng say tu luyện , hành côngkhẩu quyết trên thạch bích , nhanh thì nửa năm , tất có thể đạt tớituyệt hảo ; ngược lại thì vô kỳ , lão thân cũng không dám nói xằng.”
“Nửa năm a! Lâu nhưvậy !” Hoàng Thi Hàm lè lưỡi “đó thực là những năm tháng buồn chánđó!”
Lão thái bà không cholà đúng . “Chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý tu luyện nghiêm túc , thờigian lẽ nào còn có thể tồn tại .” Hoàng Thi Hàm chăm chăm nhìn bà ,cẩn thận nhai nuốt từng câu từng chữ.
Lão thái bà mỉmcười với nàng , “ngươi giống với lão thân , đều là người có cửuhuyền âm mạch trên người , cho nên lão thân có thể hiểu suy nghĩ củangươi . Ngươi yên tâm đi ! Nói không chừng bằng tư chất của ngươi khôngđến nửa năm liền có thể thành , bây giơ cần làm bản thân bối rốichứ ? Nếu cần cái gì , gọi ta một tiếng là được .” Lão thái bàchỉ tay lên trên thạch bích , cười nói : “Ta sẽ ở trên đầu!”
Hoàng Thi Hàm men theotay bà ngưng mắt nhìn lại , lúc này mới phát hiện phía trên có mộtcái động nhỏ , khó trách lúc trước bà ta luôn như có như không nhưnglại biết nàng không nằm ở trên giường Ngọc Thạch , thì ra là như vậy.
“Cô gái trẻ ! văn tựtrên tín bích cùng hĩnh vẽ ngươi hãy thu hết lại , ngươi chỉ cần theothứ bản thân nhìn thấy , tuần tự diễn luyện từng chút , tin rằngtrong tương lai không lâu , nội lực trong cơ thể ngươi sẽ đạt tới cảnhgiới thu phát tự nhiên . Lão thân tại đây chúc ngươi thành công .” Nóixong những lời này , Lão thái bà lại thâm sâu liếc mắt nhìn nàngmột cái , lập tức thả người , vọt khỏi động , bóng dáng tức thìbiến mất .
Mình thật sự có nộilực ? Hoàng Thi Hàm ngây ngốc ngồi ngẩn người trên giường Ngọc thạch, lập tức liền rơi vào thế giới mơ mộng của bản thân .
Khí tức là cái gọilà nội lực . Tuy rằng theo khoa học Phương Tây nghiên cứu lý luộn nólà không có căn cứ , nhưng nó đích xác có tồn lại là một loại vậtvô hình .
m khí ? Cửu huyền âmmạch ? Dung nhập vào cơ thể ? Chân khí ? Nội lực ? Mấy thứ này HoàngThi Hàm không phải muốn là hiểu được .
Suy nghĩ của nàngcùng lực chú ý khi này đã bất tri bất giác dừng ở trên một bứchọa .ánh mắt chuyên chú thế này , so với nàng năm đó học thi lên đạihọc K thì chỉ có hơn chứ không kém ; nàng đã hoàn toàn bị bức họakia làm cho hấp dẫn.
Đó là một bức tranhgiống như *** , khắp thân đầu những điểm hồng nhỏ , phân biệtcác tên khác nhau ; văn tự phía dưới thì lý giải từng công năng mỗicái .
Hoàng Thi Hàm cũngkhông vội đọc giải thích cùng công năng mà đem lực chú ý đặt ở điểmđen trong điểm nhỏ .
Dựa vào lời dặn củamũi tên , điểm đen nhỏ này là phương hướng , lộ tuyến của huyết mạchchạy đi .
Học một biết mười ,giả sử nói được người ngoài dùng lục điểm trúng , như vậy chỉ cầnlấy nội lực trong cơ thể , chạy theo lộ tuyến bình thường , là cóthể thoát được việc bị kiềm chế . Hoàng Thi Hàm nghĩ thầm : Wow ,nếu vậy xem ra , trong phim võ hiệp là đều có lý mà làm theo a .
Đúng như những lờilão thái bà nói : Chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý tu luyện nghiêm túc, thời gian có lẽ là không còn tồn tại . Mà khi này , Hoàng Thi Hàmnhìn không rời mắt ở bức họa , sớm đã tiến vào chi cảnh vong ngãchưa tỉnh .
***
Hửng sáng , mặt trờimới lên . Một mảnh sương mù xuyên thủng tầng tầng mây trôi , chỉ thânhai thân ảnh như ưng giương cánh , một đường từ dưới cách nhanh chóngnhư bão tố . Chỉ bằng trong nháy mắt , song song bình yên vô sợ dừngtrên đỉnh núi.
“Lão bà bà , ngàyhôm nay sao không buộc ta trở lại chuồng chó tối tăm kia ?”
“Không cần ! Chẳng lẽngươi không nhớ rõ , ngươi đã ở chỗ đấy bao lâu?”
“Đương nhiên nhớ rõ a! Thiếu ba ngày nữa là được nửa năm …Chẳng lẽ bằng công lực hiệntại của ta , đã không cần phải tiếp tục chờ đợi ở nơi đấy nữa sao?”
“Không sai , nội lựccủa ngươi đã đủ hỏa hầu , kế tiếp là diễn luyện chiêu thức …” Trảiqua gần nửa năm khổ tâm tu luyện , khi này Hoàng Thi Hàm đã không ௱ôЛƓmuội như ngày xưa , không chỉ có thể vận dụng nội lực đúng cách ,đạt tới cảnh giới thu phát tự nhiên , thậm chí còn có thể dùngchưởng đánh đá , khinh công lại càng không thể nói xuông .
Lão thái bà thấynàng thành thục nội lực , chiêu thức khẩu quyết ở trong động đã ghinhớ trong lòng , bởi vậy mới đưa nàng lên thẳng đỉnh núi , hảo tuluyện võ công cao sâu nhất , như kiếm thuật , quyền pháp , ám khí vàcẩm nã.
“Cầm nó !” Lão tháibà đưa cho nàng một đoản kiếm một thức hai thốn , dặn dò nói : “ Bộnày là Ngọc Nữ thần kiếm chia làm mười ba chiêu , gặp cường thìcường , gặp yếu thì yếu . Lão thân diễn luyện trước một lần , ngươiphải nhìn cho rõ …” Dứt lời , kiếm đã xuất thủ .
Bà chỉ sợ Hoàng ThiHàm không kịp nhìn kỹ , bởi vậy đem chiêu thức chậm dần . Nhưng từtoàn thân nàng phát tán ra khí khách khiến người xem đến khiếp sợ ,bộ Ngọc Nữ thần kiếm ẩn hàm lưới kiếm chặt chẽ , ở giữa chiêuthức biến ảo , lại càng khó có thể tìm được chút sơ hở nào.
“Bộ Ngọc Nữ thập tamkiếm vốn là chỗ đứng của lão thân trên giang hồ , là bí mật khôngtruyền , người trong giang hồ muốn tìm lão thân tuyền thụ nhiều vô kể. Bây giờ ngươi may mắn trở thành đệ tử độc truyền của lão thân , hivọng sau khi học thành , tiếp tục phát huy loại trừ những chỗ yếucủa nó , giữ gìn tinh thần công lý chính nghĩa của võ lâm TrungNguyên , vì dân chúng mưu phúc lợi…” Lão thái bà trong miệng thì thàonói xong , nhưng chiêu thức trong tay chưa nghỉ , một lần lại một lần ,để Hoàng Thi Hàm ngắm nhìn như si như say .
Trong Binh khí phổ ,đao xếp hạng nhất , kiếm thứ hai , nhưng tuyệt không phải kiếm khóđịch với đao . Kiếm nhẹ hơn so với đao , khi sử dụng linh hoạt xảoquyệt hơn , đó là điều mà đao cồng kềnh không theo kịp.
“oh !” Hoàng Thi Hàmnhịn không được nói leo “Vậy đao có ưu thế là gì?”
“Đao làm người , nộilực trong đó tất phải có chỗ hơn người , bởi vậy đao phần lớn làbinh khí mà nam nhân lựa chọn để tu luyện. Điều kiện đòi hỏi trướctiên là , nam nhân nhờ vào dương cương khí , nội lực chung quy so vớimột cô nương vẫn thâm hậu hơn . Khi ngươi ứng đối cùng với người dùngđao thì chỉ cần tránh va chạm với binh khí , một khi nội lực khôngbị lưu mất , không bị đánh tan ,sẽ tìm ra sơ hở trong đao pháp củađối phương , một kích đắc thủ , đấy là con đường nhất định thắng .”Lão thái bà kiếm chiêu vừa phát vừa thu lại , xoạt một tiếng , kiếmđã vào vỏ . “Vi sư đã diễn luyện xong , ngươi có thể nhìn ra nhữngthứ gì ?” Hoàng Thi Hàm lắc đầu “Thực ra ngươi chưa luyện xong , tổngcộng ta nhìn được mười hai chiêu kiếm của ngươi .”
Lão thái bà ha hacười . “Hảo nhãn lực , vì sư quả nhiên không nhìn nhầm , ngươi quảnhiên là kỳ tài khó gặp .” Trên mặt bà tràn ngập vui mừng .
Dừng một lúc , tiếpđó nàng lại nói : “Chiêu thức mười ba vốn là tinh túy của Ngọc Nữthần kiếm , chiêu thức vừa ra , kiếm tất thấy máu mới có thể trởvào bao. Bởi vậy , vi sư dự định chờ ngươi học xong mười hai chiêuthức trước , sau khi thuần thục sẽ tiếp tục truyền thụ cho ngươi .”
“ Còn học nữa?”Hoàng Thi Hàm sững sờ.
“Thực ra đây cũngkhông phải học gì , mà là cần chiêu kiếm sắc bén , trên đỉnh núi tuylà đất cằn sỏi sạn , nhưng luôn có nhiều chim bay thú chạy . Vi sưkhông muốn vô cớ tổn thương tới sinh linh vô tội , cho nên mới trênđường thu chiêu , không muốn lại bị ngươi liếc mắt một cái là nhìnthấu .” Trải qua nửa năm ở chung , Hoàng Thi Hàm cảm giác được lãobà bà thực ra là một người cực thiện lương . Nhưng mà nàng không rõ, vì sao lão bà bà lại coi trận luận võ kia là mục tiêu lớn nhấtcuộc đời mình ? bà hẳn phải là người không màng tới danh lợi mớiđúng chứ!
“Tiểu nha đầu , ngươilại đang suy nghĩ cái gì ?” Lão thái bà nhìn nàng.
“À , không … không cógì .”Hoàng Thi Hàm kéo suy nghĩ lại , “ Thật hy vọng ta vĩnh viễnkhông cần phải học chiêu thứ mười ba của Ngọc Nữ thần kiếm , như vậy, chẳng phải càng hợp tác phong của người ?” Lão thái bà nghĩ mộtchút , lại thì thào nói : “Một ngày nào đó ngươi sẽ phải xuất rachiêu này …” Ánh mắt của nàng thâm thúy mà xa xôi , dồng thời ẩn hàmmột vẻ bi thương nhàn nhạt.
Hoàng Thi Hàm khôngbiết bà đang suy nghĩ điều gì , hoặc là , nhớ tới điều gì , đànhphải nói sang chuyện khác : “Đương nhiên rồi ! Ta nếu muốn không phảixuất ra chiêu thứ mười ba , nhất định phải đem mười hai chiêu thứcphát huy đến tận cùng .”
“Đó là đương nhiên !”Lão thái bà phục hồi tinh thần , mắt sáng như đuốc . “Người kế thừaKiếm hậu đích truyền từ đời này sang đời khác , nếu ngay cả bọnđạo chích ngang ngược cũng không thể đánh bại , ước hẹn Đoạn HồnLĩnh ngươi sao có thể đối mặt được !” Bà càng nói âm điệu cũng dầnlạnh như băng .
Hoàng Thi Hàm lèlưỡi , bộ dạng giả bộ cười khẽ , “ Ngươi đừng hung dữ như vậy nha ,ta hảo hảo luyện công là được , tương lai nhất định sẽ không để chongười mất mặt đâu !” Lão thái bà bất vi sở động , vẫn là biểu tìnhnghiêm túc , “ Một khi đã như vậy , vậy ngươi còn đứng đấy làm gì ?Mau luyện!” “Vâng , tuân mệnh !” Hoàng Thi Hàm theo tiếng sau đó khônghề để bà liếc mắt một cái nữa , rút kiếm ra khỏi vỏ , bắt đầumột lần diễn luyện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc