Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Chương 79

Tác giả: Thượng Quan Miễu Miễu

Quá gợi cảm!
Uất Noãn Tâm thay đồ ngủ xong, nằm trên giường, không khỏi có chút căng thẳng. Lúc trước bọn họ ngủ chung với nhau, nếu không phải lúc cô bị bệnh anh phải chăm sóc cô, thì cũng là lúc cô uống say, bất tỉnh nhân sự. Trong tình trạng tỉnh táo như thế này, như một đôi vợ chồng bình thường đắp cùng chăn ngủ cùng giường, lại là lần đầu tiên, cố gắng tỏ ra bình thường một chút, nhưng phát hiện rất khó.
Nam Cung Nghiêu tắm xong đi ra, không mặc đồ ngủ, chỉ quấn bên hông chiếc khăn tắm Winnie Pooh của cô, đủ che đậy bộ phận quan trọng.
Cô đỏ mặt: “Sao anh không mặc đồ ngủ hả?” Quá gợi cảm! Quá…. hấp dẫn.
“Phiền phức!” Anh lau sơ tóc, liếc xéo cô nở nụ cười, điệu bộ lười biếng, một đôi mắt rất đẹp, lông mi rất dài, lúc liếc xéo người khác, giống như được ban cho một loại ma thuật nào đó.
Lồng иgự¢ trần cường tráng, cơ thể khỏe đẹp, tám múi cơ bụng, đường cong bắp thịt tuyệt đẹp, thắt lưng rộng và hông hẹp, màu da màu đồng thật hấp dẫn, bên trên còn đọng lại vài giọt nước, nói không nên lời sự hấp dẫn ૮ɦếƭ người.
Dáng người này…. có cần đẹp đến vậy không trời!
Ngay cả người mẫu cũng phải xấu hổ đứng sang một bên.
Rõ ràng muốn người khác phạm tội mà!
Uất Noãn Tâm há miệng, ngu ngơ nhìn anh, chỉ biết nuốt nước bọt. Cô không phải người phụ nữ háo sắc, thực sự không phải phụ nữ háo sắc mà, chỉ là đối thủ quá mạnh mẽ!
Nam Cung Nghiêu cười, lộ ra một hàm răng trắng, rất đẹp nhưng cũng xấu xa. “Em đang muốn nhảy bổ lên ăn sạch anh phải không?”
Hở……. Cô vô cùng 囧, vội vàng dời tầm mắt. “Làm, làm gì có! Anh cho rằng mình đẹp lắm sao! Cơ thể đẹp hơn anh, em thấy quá nhiều rồi.”
Nam Cung Nghiêu tiện tay gỡ bỏ chiếc khăn, giống như một con báo săn nguy hiểm đang sẵn sàng tấn công, từ từ đi về phía cô, một tay nâng cằm cô lên, trong mắt tản ra một luồng khí tà ma, nguy hiểm hỏi: “Em đã nhìn qua cơ thể của người đàn ông khác rồi hả?”
Mặt của cô nóng ran, mạnh miệng. “Đương, đương nhiên, còn đẹp hơn anh nhiều.”
“Phải không?” Giọng nói càng rét lạnh. Giống như quỷ hút máu.
Cô run cầm cập, tự biết mình không nên chọc anh. “Trên TV… kênh nào cũng có….. người mẫu trên sàn Catwalk gì gì đó…..”
“Em chắc chắn mắt mình không có bệnh chứ? Bọn họ sao có thể so với anh!” Với sự kiêu ngạo bẩm sinh, lại không phải sự tự tin một cách mù quáng. Cho nên, anh hoàn toàn có quyền coi trời bằng vung.
Uất Noãn Tâm không nói chuyện.
“Lúc nãy có phải em muốn nhảy bổ lên đúng không? Có muốn cắn một miếng khôg?” Anh chủ động hiến thân, khuôn mặt gian tà, cực kỳ đẹp, rất có sức hấp dẫn. Đôi môi hồng, lại rất đầy đặn kia….
Uất Noãn Tâm hết hồn. Anh đang làm gì vậy? Đang hấp dẫn cô sao? Cô cũng là người có liêm sĩ được chưa?
Không phải có câu nói như vậy sao….. người có liêm sĩ, tuyệt đối phải chống lại tất cả sức hấp dẫn.
Trừ khi…. sức hấp dẫn thực sự quá lớn!
Cô cảm giác chính mình đang dao động, dần dần xuôi theo chiều gió.
Thấy cô căng thẳng đến nỗi sắp không chống đợ nổi rồi, Nam Cung Nghiêu mới cười buông tha cho cô, nằm một bên. “Đồ nhát gan!”
Cô bây giờ mới thở trở lại, vội trốn vào bên giường còn lại.
“Nằm chi cho xa vậy hả? Sợ anh ăn em sao?”
“Không có đâu…..” Cô cười mỉa. “Em sợ….. quá chật….”
Đùa sao! Giường rộng hai mét! Chật ở đâu chứ! Nam Cung Nghiêu giống như đang bắt gà, kéo cô lại, rồi dùng cánh tay kẹp cổ cô lại.
“Như vậy…. cánh tay của anh sẽ bị tê đó….”
“Quen rồi, ngày trước Vũ Nhi….” Anh dừng đúng lúc.
Uất Noãn Tâm không khỏi có chút khó chịu, ngày trước, anh mỗi tối đều ôm Vũ Nhi ngủ như vậy sao? Cho đến bây giờ, cô ấy nửa đêm còn đi đến phòng anh.
Dừng dừng dừng…. sao lại nghĩ bậy nghĩ bạ rồi. Vũ Nhi đã làm sáng tỏ, chẳng qua tình cảm anh em của bọn họ quá tốt, không thể nhỏ nhen xem cô ấy là kẻ địch được.
“Ở đây đã quen chưa?”
“Ưm! Ở đây rất tốt, đi làm rất thuận tiện, dưới lầu còn có siêu thị, còn có hai mươi bốn giờ….”
“Anh đang hỏi, không có anh, có quen không?”
Uất Noãn Tâm không trả lời, làm sao có thể quen chứ? Nhưng không quen thì sao nào? Càng không quen, cũng phải ép chính mình phải quen, nếu không sẽ càng đau khổ hơn!”
Cô không trả lời, Nam Cung Nghiêu thở dài nói: “Không có em, anh không quen, rất không quen… thói quen quả nhiên rất đáng sợ, đã quen có em trong cuộc sống, đã quen việc có em đi vào cuộc đời anh. Đến một ngày đột nhiên không thấy em, anh phát hiện, anh rất nhớ em….”
Uất Noãn Tâm bị câu nói của anh quấy nhiễu làm cho tim chua xót, hỗn loạn, run rẩy, bởi vì quá đột ngột, chính mình không biết phải nói gì. “Có thể…. lúc mới đầu như vậy…. qua hai ngày sẽ quen với việc không có em thôi…..”
“Đồ ngốc, rõ ràng em biết không phải vậy.” Nam Cung Nghiêu hôn lên trán cô, một tay vuốt ve bả vai trần của cô, nhẹ nhàng xoa qua xoa lại. Thực sự thực sự rất nhớ, chỉ muốn nhập cô vào trong cơ thể, để không thể rời xa nhau.
“Anh như vậy…..em không quen lắm.”
“Vậy em hy vọng anh hung dữ, tàn nhẫn, làm mặt lạnh với em sao?”
“Không phải….. chỉ là đột nhiên cảm thấy quá hạnh phúc….. lại rất bất an, lo sợ anh chỉ xúc động nhất thời mà nói ra những lời đó…..”
Khi một người con gái yêu sâu đậm một người con trai, lại không nắm chắc lòng của anh ta, luôn không có cảm giác an toàn. Chỉ cần một câu vô tâm của anh ta, cũng có thể khiến cô ấy rối rắm rất lâu, không ngừng đoán già đoán non. Lời nói ngọt ngào dịu dàng, thì lại không dám tin một cách dễ dàng, bởi vì lo sợ một giây trước đang ở trên thiên đường, một giây sau sẽ bị rớt xuống đáy vực sâu thẳm.
“Đừng lo lắng quá nhiều. Em biết đó, phàm những lời anh nói, đều không hề giả dối!”
“Nói thì nói như vây, nhưng….”
“Được rồi! Anh không biết phải làm sao mới có thể khiến em có cảm giác an toàn, nhưng điều quan trọng là, bây giờ anh đang ở bên cạnh em!”
“Vâng!” Tối nay, giữa cô và Vũ Nhi anh đã chọn cô, chứng tỏ anh vẫn quan tâm cô không phải sao? Cô không nên cứ lo được lo mất, để bầu không khí khó lắm mới ấm áp trở nên cứng nhắc. Chỉ cần yên tâm ôm lấy anh, cảm nhận sự dịu dàng của anh trong giây phút này, cố gắng quý trọng nó. Bởi vì có lẽ, sau này sẽ rất khó có được khoảnh khắc như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc