Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Chương 43

Tác giả: Thượng Quan Miễu Miễu

Không trêu chọc cô không thoải mái
Một miếng trứng cá nghẹn lại trong cổ họng của cô, có chút ngu ngơ nhìn anh. Đây là loại câu hỏi gì đây?
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, cô nghĩ, hẳn cho là có đi! Anh đã từng, làm cho cô động lòng, cảm động, biết rõ hai người không thể đến với nhau, vẫn chìm sâu trong đó, kết quả làm cho bản thân đầy thương tích.
Nhưng mà, loại câu hỏi này xuất phát từ miệng của anh, cảm thấy rất lạ lùng nha! Một khi đã đưa ra loại câu hỏi này, chứng tỏ anh cũng từng trải qua, mà còn rất sâu đậm. Cô hỏi ngược lại: “Anh có không?”
Cô hỏi ngược lại như vậy, lại làm cho Nam Cung Nghiêu tỉnh ra, ngạc nhiên về bản thân lại để lộ kỷ niệm ở sâu trong đáy lòng, còn ở trước mặt của cô, có lẽ vừa nãy bị xúc động quá rồi! Anh không muốn bị người khác thăm dò được bí mật chôn sâu nhất trong đáy lòng, đặc biệt là cô, gương mặt của Nam Cung Nghiêu trở lại lạnh như băng, dùng một chân tắt thuốc. “Nhanh ăn cho xong rồi lên xe!”
“Ò…..” Uất Noãn Tâm than thở. Lúc nãy còn bày ra dáng vẻ thâm sâu, khuôn mặt trong chốc lát lại lạnh như tiền, anh không có chút thay đổi nào sao?
Song, lúc anh nói ra câu hỏi đó, cô cũng có thể cảm thấy được sự bất đắc dĩ và đau đớn của anh, rất sâu. Vẫn là người con gái đó trong lòng anh sao? Muốn yêu lại không thể yêu, rất đau khổ, lại ghi khắc sâu trong lòng. Trong tim anh, địa vị của cô ấy, chắc hẳn sẽ không có người nào có thể thay thế, mãi mãi là người anh yêu nhất.
Tuy cô lấy góc độ là một người ngoài xem xét vấn đề này, nhưng vẫn không kiềm được có chút buồn bã. Không biết là vì anh, hay vì chính mình, không rõ nguyên nhân.
……………..
Từ khi Uất Linh Lung làm quản lý, văn phòng luật sư trở thành một chiến trường vui chơi, còn Uất Noãn Tâm như một món đồ chơi bị đùa giỡn vòng vòng. Mỗi người đều có cách ức hiếp cô, lấy lòng Uất Linh Lung, cô chỉ đành cắn răng chịu đựng. Ngoài công việc ra, cô không có bất kỳ qua lại gì với bọn họ.
Giờ cơm trưa, ở nhà ăn nhân viên.
Cả bàn luật sư, do Uất Linh Lung dẫn đầu, thành viên có mười người, cũng là cả bộ phận.
Uất Noãn Tâm ngồi một bàn, do cô dẫn đầu, thành viên bằng không.
Người sáng suốt vừa nhìn vào, liền biết cô bị xa lánh, đều dành ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm cô, có cả cười nhạo. Cô cũng không thèm để ý, cuối đầu ăn cơm. Giờ cơm trưa là thời gian thoải mái nhất của cô, một người làm công việc của mấy người, tiêu hao rất nhiều sức lực, tự nhiên ăn cũng nhiều hơn thôi.
Cô đang mải mê gặm chân gà, phía sau truyền đến một trận xôn xao.
“Nhìn kìa! Tổng tài!”
“Qua! Đúng nha! Anh làm sao lại đến nhà ăn nhân viên chứ? Ngoài sức tưởng tượng nha! Mau lấy di động ra chụp hình thôi. Khoảng cách như vậy, có thể chụp được ảnh đẹp không?”
“Còn có trợ lý Hướng, rất đẹp nha…..dáng người như người mẫu vậy.”
“Cô đừng có nghĩ lung tung, tôi dám đánh cược, cô ấy và tổng tài nhất định có gì đó với nhau.”
…………….
Uất Noãn Tâm quay đầu lại nhìn, đúng là Nam Cung Nghiêu và Hướng Vi. Cả người sang trọng quý phái của Nam Cung Nghiêu mặc một bộ vest được cắt may, dáng người cao ráo, cực kỳ chói mắt, chỉ trong chốc lát đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Nhưng anh vẫn bày ra bộ mặt lạnh như băng đó, mắt nhìn không chớp, không để bất kỳ người nào trong mắt.
Uất Linh Lung nhìn thấy Nam Cung Nghiêu, vô cùng vui mừng, vội vàng chỉnh sửa lại đầu tóc muốn bước lên chào hỏi, lại nhìn thấy ở phía sau anh có một người con gái, mặt trong chốc lát đen thui. “Cô ấy là ai?”
“Trợ lý đặc biệt của tổng tài, Hướng Vi, cô không biết sao? Anh của cô ấy là Hướng Lăng Phong, tổng giám đốc tiền nhiệm, hai anh em nhà đó rất lợi hại đó!”
“Cô ấy đã ở bên cạnh tổng tài tám năm rồi, cùng với anh trai cô ấy là cánh tay đắc lực của tổng tài, cũng là người đứng đầu thứ hai thứ ba trong công ty.”
“Cô ấy có song song hai bằng thạc sĩ pháp luật và tài chính của Harvard, thông thạo tám ngoại ngữ, tài sắc song toàn, đúng là một nữa thần mà…..”
“Nữ thần gì chứ! Tôi thấy dáng vẻ cũng bình thường thôi, chỉ được công phu trên giường lợi hại thôi!” Uất Linh Lung ghen tị nói.
Đám nhân viên liền nháy mắt với nhau, vội vàng sửa miệng. “Đúng vậy! Làm sao có thể bằng thiên kim thị trưởng của chúng ta, cô mới là số một ở Đài Loan này.”
Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu quét qua, Uất Noãn Tâm vội vàng quay đầu lại, mặt cuối thấp hơn, chỉ thiếu chút nữa là dán sát vào. Trong lòng thầm nghĩ tại sao anh lại đến đây, thật mất khẩu vị!
Nhưng Nam Cung Nghiêu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái bài trơ trọi kia, bóng người cô đơn của một người con gái, bàn cách đó đồng nghiệp của cô ngồi đầy. Hiển nhiên, Uất Linh Lung thật biết cách lãnh đạo, mới có vài ngày, đã có thể cô lập cô hoàn toàn. Hướng Vi đi gọi đồ ăn, anh tìm một chổ để ngồi, nở nụ cười có hàm ý. Giọng nói trầm ổn lạnh lẽo phá tan bầu không khí yên tĩnh, vang vọng khắp nhà ăn. “Luật sư Uất, làm phiền cô qua đây một chút.”
“Uất Linh Lung, có phải đang gọi chị không?” Đám nhân viên đẩy Uất Linh Lung, cô đắc ý đứng dậy. Nhưng Nam Cung Nghiêu vốn không thèm nhìn cô, mà cứ nhìn chằm chằm vào Uất Noãn Tâm đang quay lưng với anh. Cất giọng cao hơn, gọi đúng tên họ. “Luật sư Uất Noãn Tâm!”
Đáng ૮ɦếƭ! Anh cứ vậy mà tìm cô ta? Cô bị mất mặt, nhưng không thể làm loạn, căm phẫn ngồi xuống.
Lúc Nam Cung Nghiêu gọi rõ ràng ba chữ ‘Uất Noãn Tâm’, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn lên người cô, giống như hàng ngàn mũi tên, trong chốc lát đâm vào cô thành con nhím.
Cô có thể giả vờ, cô không phải Uất Noãn Tâm không?
Nhưng bởi vì chuyện bị xa lánh, cho nên mọi người đều biết đến cô? Ánh mắt có cần độc ác đến vậy không?
Uất Noãn Tâm tự biết mình khó trốn thoát, đành phải căng cứng da đầu, cuối đầu thấp xuống, nhìn mũi chân của mình từ từ bước qua, yếu ớt hỏi: “Tổng tài, anh tìm tôi?”
“Cô để quên phần ăn.”
“Nhưng…….tôi, tôi vẫn chưa ăn xong……đợi lát nữa trở về ăn tiếp.”
“Ngồi ngay trước mặt tôi ăn đi!”
Áp lực đến từ các đồng nghiệp nữ càng lớn hơn!
“Như vậy không tốt lắm đâu, anh là tổng tài….”
“Bưng qua đây!” Nam Cung Nghiêu không muốn nhiều lời với cô, trực tiếp hạ lệnh.
Uất Noãn Tâm hết cách, đành phải nghe lời bưng phần ăn qua, đầu vẫn cuối vô cùng thấp. Một Uất Linh Lung vẫn chưa đủ sao, anh còn cố ý khiến cho tất cả nhân viên trong công ty công kích cô sao? Có cần ác đến mức đó không?
“Cô có thói quen dám mặt sát vào phầm cơm trưa sao?” Nam Cung Nghiêu trêu chọc, khóe môi hơi cười nhếch lên, làm cho đám nhân viên nữ say mê điên đảo.
“Như, như vậy sẽ nhìn rõ hơn.”
“Ngẩng đầu lên đi!”
“Tối hôm qua tôi bị trẹo cổ, không thể ngẩng đầu lên.”
“Uất Noãn Tâm!” Anh hạ thấp giọng xuống, luôn lộ ra vẻ nguy hiểm…….
…………………………………………�� �…………………………………………� ��…..
P/S: Một đoạn nhỏ bị cắt trong văn án >
3
<
Anh điên cuồng ςướק đoạt, tàn nhẫn P0'p chặt cổ cô. “Đáng ૮ɦếƭ! Cô không phải là lần đầu tiên…..”
Cô lạnh lùng nhìn anh tức giận. “Sao nào! Trong chứng nhận kết hôn có cái quy định này sao?”
Vì tình thế bức bách, Uất Noãn Tâm mếu máo miệng, chỉ đành ngẩng đầu, ‘hai mắt lưng tròng’ nhìn anh.
Nam Cung Nghiêu suýt chút bị cô chọc cười, vì nhẫn nhịn, lông mày nhíu lại càng chặt hơn, nhìn vào có vẻ không vui.
Ngồi ăn cơm cùng bàn với anh thôi mà, cũng không phải chưa từng trải qua, uất ức đến vậy sao?
Nhưng mà, cô trưng ra bộ mặt đáng thương như chó con đó, là do không xác định được mục đích chuyến đi đến nhà ăn nhân viên của anh sao?
Tại sao trước giờ anh chưa từng phát hiện, cô có nhiều vẻ mặt đến vậy chứ. Lúc nhàm chán trêu chọc cô, cũng là một cách giải trí. Hơn nữa, còn bị nghiện. Bây giờ, một ngày không trêu chọc cô, cả người anh liền cảm thấy khó chịu.
Uất Noãn Tâm cảm thấy rất chán nản. “Tổng tài không phải anh có nhà ăn riêng, còn mời cả đầu bếp Itali sao? Có cần thiết xuống đây cùng ăn với những nhân viên nhỏ bé như chúng tôi không?”
“Xem ra cô rất hiểu rõ về tôi, tốn không ít công sức tìm hiểu nha?”
”Không có!” Chỉ cần mỗi ngày nghe vô số chuyện bát quát của đồng nghiệp “Tổng tài đẹp như thế nào”, “có tiền ra sao”, lại có scandal gì mới, làm sao không thể không nhớ một ít chứ? Còn có chuyện nhàm chán hơn, là lấy ngày sinh tháng đẻ của anh đi đối chiếu, xem thử xem có số mệnh trở thành tổng tài phu nhân hay không.
“Bản thân là một tổng tài, tất nhiên phải thông cảm với nhân viên, xem thử chất lương cơm như thế nào.” Anh liếc mắt về phía đĩa rau xanh của cô. “Xem ra thức ăn của công ty phải được cải thiện rồi, để nhân viên đói đến mức vàng vọt xanh xao.”
Vàng vọt xanh xao? Cô có sao? Cũng đúng thôi, gần đây công việc quá nhiều, người cũng gầy đi một vòng rồi.
Ra vẻ đạo đức, ném đá giấu tay, nếu như thu hồi yêu quái Uất Linh Lung kia, cô đảm bảo ngày mai bản thân sẽ vui vẻ chạy nhảy.
Cô lấy giọng điệu quan chức trả lời: “Cảm ơn tổng tài quan tâm, thức ăn của nhân viên công ty rất ngoan, chứa đầy dinh dưỡng, đồ ăn phong phú, rất hợp khẩu vị. Bản thân là một nhân viên, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.”
“vậy sao? Thái độ của cô lại không nói như vậy.”
“Đó là do ánh mắt của tổng tài quá chói mắt, tôi cảm thấy áp lực rất lớn. Cho nên, có thể tỉnh bước anh đến chổ khác được không, để tôi yên tâm ăn cơm?”
Nam Cung Nghiêu nhìn cô một trận, rất bình tĩnh thốt ra hai chữ. “Không thể!”
Uất Noãn Tâm suýt chút té lăn xuống đất. Làm ơn đi! Nếu không thể thương lượng, cũng nên giả vờ suy nghĩ một chút chứ, cho cô ảo tưởng anh dự định dời đi chổ khác cũng không được sao? Thật chẳng có nhân phẩm!
Nghĩ không thể đuổi được ‘ruồi bọ’, Uất Noãn Tâm đành phải dùng chiêu khác – ăn điên cuồng! Vội vàng giải quyết xong mớ đồ ăn rồi chạy lấy người!
“Cô rất đói sao? Có cần thêm một phần nữa không?” Nam Cung Nghiêu nhìn ra được ý đồ của cô, cố ý trêu chọc cô.
Uất Noãn Tâm coi như chưa nghe thấy, tiếp tục ăn cơm. Đối với anh chán ghét vẫn chán ghét, nhưng thức ăn không thể lãng phí. Hơn nữa, cô còn chưa ăn no!
Hướng Vi đã mua xong phần cơm nhân viên, nhìn thấy người ngồi đối diện là Uất Noãn Tâm, không tránh khỏi có chút bất ngờ, sững người một lúc. Gần đây tần suất xuất hiện của cô ấy, hơi quá cao rồi. Không lẽ, tổng tài đột nhiên đề nghị đến nhà ăn công ty, có liên quan đến cô ấy sao?
Bởi vì cô ấy đã giúp cô hai lần, Uất Noãn Tâm thân thiện chào hỏi với cô. “Xin chào!”
“Xin chào! Lần trước quên giới thiệu với cô, tôi là trợ lý đặc biệt của tồng tài, Hướng Vi.”
“Tôi là nhân viên bộ phận pháp luật, Uất Noãn Tâm.”
Hướng Vi có chút bất ngờ. Uất Noãn Tâm? Hình như giống tên của tổng tài phu nhân. Nhưng nghe nói tổng tài phu nhân rất đẹp, nhưng người ở trước mặt cô, có chút xấu còn có chút đần độn, chắc hẳn là trùng tên với nhau?
“Luật sư Uất nhất định học ở một trường nổi tiếng?”
“Hở……Tôi hiện tại là sinh viên năm tư của trường đại học Bắc Đại, còn một tháng mới tốt nghiệp.”
Hướng Vi phỏng đoán, cô không học ở trường đại học danh tiếng, còn chưa tốt nghiệp, theo lý mà nói không thể được vào làm việc ở một công ty lớn như Hoàn Cầu. Không lẽ công việc cô, là do tổng tài sắp xềp sao? Giữa hai người rốt cuộc có quan hệ gì?
Uất Noãn Tâm dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong bữa ăn trưa, vội vàng nói. “Tổng tài, trợ lý Hướng, tôi ăn xong rồi, hai người từ từ dùng!” Vừa quay đầu, liền ***ng phải Uất Linh Lung, trên tay cô ta cầm một chán canh hất vào người cô, lúng túng để canh chảy xuống.
“A….” Uất Linh Lung che môi, cố ý kinh ngạc. “Xin lỗi nha, tôi không phải cô ý….”
Cô ta thực sự không cố ý……mới lạ!
Uất Noãn Tâm đối với diễn xuất tài tình và hành động chua ngoa này của cô ta cảm thấy rất phản cảm, nhưng ở trước mặt nhiều người, cô không thể nổi giận đùng đùng với cấp trên của mình! Kiềm nén không vui trong lòng xuống, miễn cưỡng nở nụ cười. “Không sao, tôi sẽ tự mình giải quyết.”
“Tôi đưa cô vào nhà vệ sinh rửa sạch nha!”
“Không cần, tôi có thể….”
“Cần mà! Cần mà!” Uất Linh Lung vô cùng ân cần, như muốn bắt ép Uất Noãn Tâm phải đi.
Suốt cả quá trình Nam Cung Nghiêu không nói một câu, kỹ xảo Uất Linh Lung, anh luôn coi thường. Nhưng dù sao cô ta cũng là lãnh đạo của Uất Noãn Tâm do anh đưa lên, vốn không thể giúp đỡ Uất Noãn Tâm. Anh cũng muốn xem thử, người đàn bà này, có thể nhẫn nhịn đến bao lâu? Khi cô không thể tiếp tục nhẫn nhịn, sẽ phản kháng lại bằng cách nào đây.
Uất Noãn Tâm bị Uất Linh Lung kéo thẳng đến nhà vệ sinh, vừa bước vào, liền đẩy cô ta ra. “Cô gây sự đủ chưa!”

Cô ấy là người phụ nữ xấu sao?
Uất Linh Lung không nhìn ra Uất Noãn Tâm đang giở thủ đoạn gì, ngày càng bực tức, chỉ có thể mắng chửi cô. “Đồ đàn bà không biết xấu hổ, đê tiện, hồ ly tinh!”
Uất Noãn Tâm chăm chú lau sạch quần áo, chỉ xem như chó điên đang sủa bậy. Đợi cô ta chữi mệt, mới lạnh nhạt nói một câu. “Xin hỏi quản lý hết hứng chưa? Có cần ra ngoài cho mọi người chiêm ngưỡng, cô có bao nhiêu lợi hại không?”
“Cô………..”
“Cô nói không sai, tôi có bản lĩnh nên Nam Cung Nghiêu mới quay quanh tôi, khiến anh ta chủ động nói chuyện với tôi. Còn cô, cái gì cũng không có!” Cô chỉ muốn lấy những lời nhục mạ của Uất Linh Lung đánh trả lại, trong lòng vốn không nghĩ vậy, lại không nghĩ đến Hướng Vi đứng ở ngoài cửa, tự nhiên sẽ có thêm một hiểu lầm khác.
Vì thế, sau khi bữa tiệc kết thúc, lúc ăn cơm cùng nhau, Hướng Vi hoài nghi hỏi: “Tổng tài, anh và Uất tiểu thư có quan hệ gì?”
Nam Cung Nghiêu trả lời đại: “Quan hệ bình thường, sao vậy?”
“Anh có hiểu biết gì về Uất tiểu thư không?”
Nam Cung Nghiêu dừng lại một hồi, câu hỏi này, anh thực sự không biết trả lời như thế nào. Anh cho rằng anh hiểu rõ cô, dịu dàng lương thiện chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài của cô, thực ra trong lòng vô cùng tham lam, giống y như cha cô, chỉ có diễn là giỏi. Nhưng mấy ngày làm việc với nhau, anh có thêm một chút hiểu biết mới về cô. Ít nhất theo góc độ cấp trên mà nói, cô là một người rất cố gắng cũng là một nhân viên tốt vì công ty mà bán mạng.
Anh không biết nên trả lời ra sao, hỏi ngược lại: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Em chỉ cảm thấy Uất tiểu thư không đơn giản như vẻ bề ngoài nhìn thấy….” Đây hoàn toàn là kết luận mà Hướng Vi đứng ở góc độ khách quan mà ra. Cô thừa nhân bản thân có ý nghĩ khác với Nam Cung Nghiêu , nhìn thấy anh để ý người con gái khác, có chút ghen tị. Nhưng lúc trước đối với Uất Noãn Tân cũng có ấn tượng rất tốt, mặc dù cảm thấy cô có chút hồ đồ, nhưng con người ít ra cũng đơn thuần. Cho đến khi……nghe thấy những lời cô nói với Uất Linh Lung trong nhà vệ sinh.
Nam Cung Nghiêu không lên tiếng. Anh rất chắc chắn, Hướng Vi chưa bao giờ thích bàn tán những chuyện thị phi, đổ oan cho người khác. Cô nói ra những lời này, nhất định có lý do của cô, hơn nữa còn là vì anh mà nghĩ.
Xem ra, nếu không phải anh cố chấp cho rằng Uất Noãn Tâm là một người phụ nữ còn có một bộ mặt khác ở phía sau bộ mặt thật, cô quả thực có điểm đáng nghi.
……………….
Cuộc đối đầu gay gắt trong nhà vệ sinh không làm cho cô bị đuổi việc như cô mong muốn, Uất Linh Lung càng chèn ép cô hơn, lại không cho cô một nhát ra đi vui vẻ. Cô hết cách, đành phải tiếp tục cần cù làm việc ở Hoàn Cầu, vì bộ phận luật sư bán mạng. Hôm nay, đang bận đến trời long đất lỡ, Lương Cảnh Đường gọi điện đến, quan tâm hỏi thăm tình hình gần đây của cô.
Lúc trước cô từ chức ở văn phòng luật sư, nhảy qua Hoàn Cầu, anh không những không tức giận, còn ủng hộ cô làm vậy, làm cho cô rất cảm động. Chỉ là một tháng gần đây, công việc quá bận rộn, rất ít khi gọi điện thoại hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh. Ngược lại còn để anh chủ động gọi qua, khiến cô cảm thấy ấy náy.
Nói chuyện một lúc, Lương Cảnh Đường hỏi cô buổi tối có thời gian rảnh không, muốn mời cô dùng cơm. Uất Noãn Tâm còn cầm trên tay một đống tài liệu chưa xử lý xong, không thể phân thân, nhưng không đành từ chối. Nhìn thời gian trước mắt, ba giờ, nếu như gia tăng hiệu suất, hẳn có thể làm xong, liền hẹn buổi tối tám giờ.
Kết quả bận một hồi, mang chuyện đó hoàn toàn bỏ ra đằng sau. Cho đến khi bóng dáng Lương Cảnh Đường xuất hiện ở trước cửa văn phòng, mới giật mình nhớ đến. “Sao anh lại đến đây?”
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
“Anh ở nhà hàng đợi một lúc, không thấy em, lo lắng em có chuyện, nên đến công ty xem sao.”
“Tại sao anh không gọi điện thoại cho em?”
“Tắt máy rồi!”
Uất Noãn Tâm lấy ra xem, mới biết hết pin rồi, chán nản vỗ trán của mình. “Em thật lú lẫn mà! Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Mười giờ.”
“Mười giờ?”Uất Noãn Tâm kinh ngạc hét lên. “Vậy không phải anh đã đợi em hai tiếng rồi sao? Xin lỗi, xin lỗi nha! Em mời anh ăn cơm, coi như xin lỗi được không nào?”
“Không sao cả, dùsao anh cũng không bận chuyện gì khác.” Lương Cảnh Đường vẫn dịu dàng, hiểu ý người khác như vậy. Bất kể nơi nào có anh xuất hiện, đều mang đến cảm giác tựa như gió xuân. “Việc ở công ty giải quyết hết chưa? Hay anh đứng ở đây đợi em nha.”
“Không cần không cần đâu………….còn một chút thôi, em mang về nhà giải quyết một lát là xong ngay!”
Uất Noãn Tâm ba chôn bốn cẳng thu dọn tài liệu, giấy tờ suýt chút rơi xuống đất, điện thoại di động suýt chút rơi vào thùng rác. Lương Cảnh Đường bất đắc dĩ được lắc đầu, tự mình ra tay cứu vớt vật nhỏ đáng thương này.
“Em vẫn y như lúc trước! Liều mạng làm việc, ngay cả cơm cũng quên ăn! Lúc căng thẳng, không làm rơi cái này, cũng làm đổ cái kia.” Anh không có vẻ trách móc, giọng nói tràn đầy thương xót và cưng chiều.
Uất Noãn Tâm lè lưỡi. “Em là một người có đầu óc tốt! Nhưng cũng không có nghĩa một luật sư tốt nha!”
“Em không những là một luật sư tốt, còn là một người tốt bụng và hiền lành!” Lương Cảnh Đường bày ra bộ dạng hiểu rõ về cô, đắc ý nhặt lại tài liệu, trên góc có ghi tên của những nhân viên khác.” Những tài liệu này đều thuộc trách nhiệm của người khác sao? Em ôm hết toàn bộ hử?”
“Chuyện này…………..em không biết nên giải thích với anh như thế nào, dù sao em cũng không muốn vậy!” Mặc dù cô rất nhiệt tình và thích công việc luật sư ở bộ phận này, nhưng đâu có ai muốn làm việc mười mấy tiếng đồng hồ, còn bị người khác chiếm hết, làm nghĩa vụ lao động miễn phí.
“Nếu như công việc quá cực khổ, vậy suy nghĩ trở về văn phòng luật sư đi.”
“Em cũng muốn, nhưng…..” Lời vừa thốt ra, Uất Noãn Tâm liền ý thức được bản thân nói sai rồi. Lúc trước khi cô nói từ chức với Lương Cảnh Đường, là nói bản thân muốn vào làm việc ở Hoàn Cầu, bây giờ nói như vậy chẳng khác giấu đầu lòi đuôi.
Vội vàng xua tay. “Không có gì đâu! Làm công việc chính mình thích, cực khổ một tí, cũng đáng mà.”
“Ưm! Em cảm thấy đáng là được.” Lương Cảnh Đường mỉm cười, tỏ ý thông cảm.
Kỳ thực anh làm sao không nhìn ra chứ, cô đột nhiên từ chức nhất định có ẩn tình nào đó. Bất cứ người nào làm bất cứ chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, anh không muốn can thiệp quá nhiều, đặc biệt là cô. Anh tôn trọng quyết định của cô, chỉ sợ không nhìn thấy cô, anh sẽ cảm thấy rất thất vọng.
“Mọi thứ thu xếp xong hết rồi, chúng ta đi thôi! Bụng đói quá trời!”
“Đi thôi đi thôi đi thôi……..ăn một bữa thật hoành tráng…..” Uất Noãn Tâm kéo Lương Cảnh Đường ra khỏi văn phòng, hai người bước vào thang máy, thang máy tổng tài phía bên kia mở ra, Nam Cung Nghiêu bước ra. Ba người quay lưng với nhau, không nhìn thấy nhau…….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc