Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Chương 269

Tác giả: Thượng Quan Miễu Miễu

Cuối cùng cũng tốt đẹp
Sắc mặt của Nam Cung Nghiêu trắng bệch, môi cũng khô nức, nhưng vẫn cố căng môi nở nụ cười với cô, cố gắng nâng bàn tay đầy máu lên, hơi thơ mong manh cất tiếng. "Đừng....... Đừng khóc........... Xin lỗi em......... Anh không thể......... Chăm sóc cho em....... và bé Thiên rồi.........."
Uất Noãn Tâm nắm chặt tay anh, lắc đầu liên tục. "Anh phải cố gắng, cố gắng lên! Xe cấp cứu sẽ đến ngay thôi! Anh không được xảy ra chuyện gì, anh không thể ૮ɦếƭ! Anh không được..........Không được bỏ lại mẹ con em........"
"Nếu anh không ૮ɦếƭ............. Mà em................. vẫn muốn............. rời xa anh................ anh sống..............cũng không có ý nghĩa gì............... cứ coi như.............. coi như bù đắp vậy............"
"Không! Chỉ cần anh sống, em hứa với anh, cả đời này, em không rời xa anh."
"Thật sao?"
"Thật mà!" Cô gật đầu thật mạnh. "Em hứa với anh!!! Em sẽ không rời xa anh....."
"Vậy thì tốt quá......." Cuối cùng anh cũng yên tâm nhắm mắt lại.
"Nghiêu...." Uất Noãn Tâm chảy nước mắt ròng ròng, gào to. "Cứu anh ấy đi....... Mau cứu anh ấy đi........."
Em xin lỗi, xin lỗi anh, em không nên cãi nhau với anh! Không nên nghi ngờ anh! Chỉ cần anh có thể qua khỏi chuyện này, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa, xin anh phải vượt qua.........
...........
Ở bệnh viện.
Bác sĩ đang tiến hành cấp cứu, Uất Noãn Tâm sốt ruột đứng chờ ngoài cửa, luôn chú ý mọi chuyện bên trong. Ngũ Liên thấy cả người cô run rẩy, đôi môi trắng bệch, bèn ϲởí áօ ngoài khoác lên người cô. "Em yên âm, anh ta chỉ bị thương ở lưng, không nguy hiểm đến mạng sống đâu, em không cần quá lo lắng."
"Thật sao? Cho nên, cho nên anh ấy nhất định sẽ sống, đúng không anh? Anh ấy sẽ không có chuyện gì, đúng không?" Ánh mắt của Uất Noãn Tâm ngổn ngang, cả người bị vây trong tình trạng gần sắp điên lên.
Lúc nãy đúng là nguy hiểm thật, nếu không phải anh định đi thăm bé Thiên, sau đó nhìn thấy cảnh này, vội đuổi theo, thì hậu quả không biết sẽ ghê gớm đến thế nào. Nhưng chuyện quan trọng nhất, vẫn là cô không sao, anh tin Nam Cung Nghiêu cũng nghĩ như vậy, nếu không anh ta sẽ không lấy mạng mình đỡ một dao cho cô.
Hai tiếng sau.
Cuối cùng cũng kết thúc ca phẫu thuật, bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm. "Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm rồi, không có bị thương đến cơ và xương, dưỡng bệnh một hai tháng là có thể mạnh khỏe trở lại."
Nghe thấy tin này, sức lực cả người Uất Noãn Tâm đều bị rút hết, yếu ớt ngã vào lòng Ngũ Liên. "Anh ấy không sao.......... Anh ấy không sao rồi......... Hay quá........... Em phải đi xem anh ấy........."
Cô vừa trải qua căng thẳng, đã không còn sức. Chưa đi được một bước, thì cô ngất đi, Ngũ Liên vội tìm y tá truyền dịch cho cô.
.........
Ở bên cạnh chăm sóc Nam Cung Nghiêu một tuần, vết thương của anh cũng đỡ hơn rất nhiều, đã có thể ngồi dậy ăn uống. Tất nhiên Uất Noãn Tâm bận rộn phục vụ anh, chỉ sợ có một chút sơ sẩy. Về nhà nấu canh gà, rồi lại vội vã chạy đến bệnh viện.
Nam Cung Nghiêu nằm dựa vào cái gối, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Anh tỉnh rồi à!"
"Ừ! Em chạy đi đâu vậy? Sáng sớm không thấy em đâu." Do được chăm sóc quá lâu, Nam Cung Nghiêu giống như một đứa trẻ, nói chuyện cũng mềm mại, còn có chút giọng điệu làm nũng.
"Buổi sáng em thấy anh ngủ ngon quá, nên không gọi anh dậy ăn sáng, chạy về nhà hầm canh mang đến đây."
Nam Cung Nghiêu nắm lấy tay cô. "Những việc này, gọi Hà quản gia làm được rồi, sao phải tự mình chạy đi."
"Anh không thích sao?"
"Tất nhiên anh thích rồi! Anh chỉ không muốn em vất vã quá thôi!"
"Chỉ hầm canh thôi mà, vất vã gì chứ!" Cô mở hộp đựng canh ra, mùi thơm của canh gà bay khắp phòng, Nam Cung Nghiêu lại cảm thấy rất buồn nôn, do anh uống quá nhiều. Một đôi lông mày rậm xinh đẹp cau lại, "anh không uống có được không? Ngán quá!"
"Bây giờ anh đang trong giai đoạn bình phục, cần phải bồi bổ cơ thể. Uống thêm một tuần nữa, mới có thể ăn cơm bình thường, anh chịu khó một chút đi!"
"Còn phải uống một tuần nữa sao? Không được không được! Đánh ૮ɦếƭ anh cũng không uống." Anh ngán muốn ૮ɦếƭ, lại giở tính, Uất Noãn Tâm đành phải dỗ anh như dỗ trẻ, nhẫn nhịn dỗ dành anh. "Chỉ uống thêm một tuần nữa thôi, được không?"
"Không muốn!"
"Ngoan đi!"
"Không uống không uống!"
"Anh không nghe lời, em sẽ giận đó!"
Nhìn thấy cô nghiêm mặt lại, Nam Cung Nghiêu hết cách. Gì đây, một chút lòng thành cũng không có. Anh mới làm nũng mấy câu, thì cô đã mất bình tĩnh rồi. Nghĩ đến lúc trước, anh ngoan ngoãn với cô biết bao nhiêu. Nếu không thể thoát được chuyện uống canh gà, vậy thì phải tranh thủ lợi ích của mình. "Nếu anh uống canh, thì anh được lợi ích gì?"
"Lợi ích đó là cơ thể anh sẽ mau bình phục lại!"
"Vậy thì thôi đi!"
"Vậy anh muốn gì?"
Anh ngoắc tay, "em đến đây anh nói cho em nghe!"
Uất Noãn Tâm hết cách với anh, đành phải đi qua đó. Hôn một nụ hôn thật kêu trên má của cô, Nam Cung Nghiêu nở nụ cười rất hài lòng. "Thì là cái này nè!"
Cô đỏ mặt, đánh nhẹ lên tay anh, anh lập tức cau mày lại. "Đau quá đi!"
"Thật sao? Đau ở đâu ở đâu vậy?"
Anh kéo tay cô đạt ở trước иgự¢ mình, giọng nói dịu dàng. "Ở đây đau quá đi! Em dám bạo hành gia đình với anh!"
Uất Noãn Tâm hết biết nói gì. Người này cũng hơn ba mươi tuổi rồi, còn làm nũng như vậy, cứ như coi trai mình vậy, thật hết cách mà!
Hai người đang anh em nồng thắm, đút từng muỗng canh gà, thì đột nhiên có người gõ cửa. Ngũ Liên và Hứa Linh Lung cùng đi vào.
Uất Noãn Tâm vô cùng mừng rỡ, "hai người đến rồi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc