Hợp Âm Thứ Bảy - Chương 53

Tác giả: Lý Trà

Người Dự Thi Số 12
Cố Thất Hải nghe như vậy thì thầm giật mình. Mà sắc mặt Mã Tu Hòa vẫn thản nhiên như cũ.
Khúc Thi Thi thản nhiên cười cười, nói tiếp: “Khi hai người đến, vừa đúng lúc tôi đứng trên phòng nhìn thấy hai người cùng xuống xe, nếu tôi đoán không nhầm, hai người hẳn là người yêu của nhau đi?”
Ý tứ của Khúc Thi Thi rất rõ ràng, ở cuộc thi này, trừ Từ Lập và Dương An Linh ‘may mắn’ là cặp đôi được lọt vào, những thí sinh khác đều là đơn thương độc mã đến đây. Nếu Mã Tu Hòa và Cố Thất Hải có quan hệ thân thiết, dù thế nào đi chăng nữa, hai người hợp tác với nhau, khả năng thắng cũng là cao hơn những người khác.
“Tôi và cô ấy là hàng xóm.” Mã Tu Hòa chỉ nói một câu như vậy, không giải thích thêm gì nữa, nhưng ai cũng nghe ra giọng nói lạnh nhạt xa cách của anh.
Thời điểm mọi người đang còn trầm mặc, Dương An Linh lại nghiêng đầu nói nhỏ với Từ Lập, “Haiz, nếu hai người họ thật sự là người yêu, vậy thì tại sao cô gái kia khi vào nhà lại cầm hành lý nặng như vậy, người đàn ông còn làm như không thấy vượt lên đi trước cô ấy? Đổi lại là anh, anh có thể làm như vậy hay không?”
Từ Lập vội vàng nói: “Đương nhiên là không.”
Lời nói của Dương An Linh và Từ Lập mặc dù không phải là bằng chứng hoàn toàn xác thực, nhưng cũng đủ để làm dịu đi bầu không khí nghi ngờ. Ngay cả Khúc Thi Thi vừa mở miệng gây sự cũng không nói thêm gì nữa.
Một trong hai nhân vật chính là Cố Thất Hải mất rất nhiều sức mới có thể nén cười nổi, hành động ‘không phong độ’ của Mã Tu Hòa tất nhiên là cố ý, mỗi một bước đi anh đều tính toán cẩn thận, kể cả những nghi ngờ vô căn cứ và lời lý giải của Dương An Linh và Từ Lập cũng đều nằm trong tính toán của anh.
Cuối cùng là người đàn ông mặt vuông vẫn chưa tự giới thiệu lên tiếng: “Tôi là Thượng Dũng, ở phòng nâu.” Đột nhiên anh ta hỏi khó xử ho một tiếng, “…. Là một cảnh sát.”
“Này, này, này, không phải chứ, cả cảnh sát cũng đến đây?” Nguyễn Thiệu Đông thiếu kiên nhẫn nói, “Chúng ta còn ở đây làm gì? Chẳng phải đã thua luôn rồi sao?”
Dương An Linh không khách khí đáp lại: “Là ông tự ti quá thì phải? Hơn nữa, ai dám chắc chắn rằng cảnh sát là nhất định có thể phá án? Nếu không, trên thế giới này sẽ không có nhiều vụ án chưa giải quyết như vậy.”
Thượng Dũng nhíu mày, “Cô bé, phiền cô chú ý đến lời nói của mình hơn một chút.”
Dương An Linh thấy Thượng Dũng nghiêm mặt, có chút sợ hãi, Từ Lập kéo kéo ống tay cô một chút, cô cũng biết bản thân mình nói sai, đành phải ngồi im.
Tại tòa biệt thự hẻo lánh này, không có người nào đến từ đơn vị tổ chức, cũng không có bất kì chỉ thị nào, mười một thí sinh ngồi ở nhà ăn đều không biết phải bắt đầu cuộc thi thế nào.
Trừ một người.
Trong phút chốc, tòa biệt thự yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng đài, tiếng cười sắc bén truyền vào tai mỗi thí sinh.
Giọng cười kia rõ ràng đã bị xử lý qua, vừa chói tai lại vừa quỷ dị.
“Mọi người khỏe, tôi là người tổ chức cuộc thi suy luận này, hoan nghênh các vị đến với biệt thự cầu vồng.
“Biệt thự cầu, cầu vồng?” Lôi Xương là người đầu tiên kinh ngạc lên tiếng.
Cố Thất Hải nghe thấy vậy liền nhìn qua, ngoại trừ Lôi Xương, đa số những người khác nghe được câu nói từ radio xong liền có vẻ mặt không ổn lắm.
Giọng nói kia vẫn tiếp tục vang lên, “Trước khi cuộc thi bắt đầu, để tránh xuất hiện các hành vi gian lận, mời các vị tự giác lấy các thiết bị điện tử bỏ vào chiếc rương gỗ trong thư phòng, trong quá trình thi không thể ***ng vào đó, nếu không, sẽ hủy bỏ tư cách thi đấu. Mong mọi người phối hợp.”
Nghe xong chỉ thị, tất cả những người dự thi đều trở về phòng mình, lấy tất cả các thiết bị điện tử ra, sau đó đem chúng bỏ vào chiếc rương gỗ trong thư phòng, sau khi mọi người đi ra, cảnh cửa gỗ vốn đang mở rộng đột nhiên liền tự động khóa lại.
Nguyễn Thiệu Đông huýt sáo “Òa” một tiếng.
Giống như mọi người vẫn luôn bị theo dõi, giọng nói đều đều của radio lại vang lên: “Hôm nay các vị đi đường xa vất vả, để an ủi các vị, cũng là lễ gặp mặt trong cuộc thi này, tôi đã cố ý chuẩn bị một phần bánh ngọt để trong tủ lạnh phòng bếp, mời các vị dùng.”
Vù thế mọi người lại đến nhà ăn, mười một phần bánh ngọt chắc hẳn cũng không phải nhỏ, vì thế Tào Tân Lỗi, Dương An Linh và Từ Lập xung phong đến phòng bếp lấy bánh ngọt. Mọi người đang nhàn nhã chờ đợi, Cố Thất Hải tranh thủ nhìn Mã Tu Hòa một cái, vẻ mặt anh nghiêm túc, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phản ứng mỗi người ở đây, dù sao trong biệt thự này vẫn ẩn giấu một tên sát nhân hàng loạt cực kì hung ác, ai cũng không biết rốt cuộc là khi nào X bắt đầu ra tay, cũng không biết được X sẽ giết bao nhiêu người.
Nhưng đúng lúc này, ở phòng bếp lại truyền đến một trận ồn ào, Dương An Linh hoảng sợ hô lên: “Đây là gì?”
Mã Tu Hòa phản ứng nhanh nhấy, liền đứng dậy chạy về phía phòng bếp, Cố Thất Hải đi theo sau anh, đến lúc cô bước vào phòng bếp, chỉ thấy tủ lạnh đang mở, một bóng người cứng ngắc ngã trước tủ lạnh, tay chân đều bị dây thừng trói chặt, ngoài miệng cũng dán một miếng băng dính lớn, người kia nhắm mắt, trên người còn có một tầng băng mỏng.
“Hà Diễn!” Cố Thất Hải hô lớn, cô chạy nhanh đến bên người Hà Diễn, muốn ôm lấy anh, nhưng thân thể anh lạnh như băng, lạnh hơn rất nhều so với tưởng tượng của cô.
Rốt cuộc là vì sao Hà Diễn lại xuất hiện ở đây? Vì sao đột nhiên lại phát sinh tình huống như vậy?
Mã Tu Hòa nhìn Tào Tân Lỗi, Dương An Linh, Từ Lập, bọn họ cũng rất sợ hãi. Mã Tu Hòa trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Chúng tôi cũng không biết.” Tào Tân Lỗi hoàn hồn, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói, “Ba người chúng tôi đến phòng bếp, vốn định lấy bánh ngọt, nhưng vừa mở tủ ra, liền thấy có người ngã từ trong đó ra, chúng tôi còn chưa chạm qua vào người cậu ấy.”
Hà Diễn giống như hoàn toàn bất tỉnh, Cố Thất Hải không ngừng gọi tên cậu, nhưng thân thể cậu vẫn cứng ngắc không nhúc nhích.
Tiếng radio lại vang lên, vẫn là âm thanh quỷ dị chói tai ấy.
“Mười hai thí sinh, rốt cuộc cũng đã đến đông đủ, trận đấu bắt đầu.”
___________
Hà Diễn cảm thấy bản thân dường như vừa ngã vào một vực sâu lạnh như văng, quấn quanh cậu chính là vô vàn nỗi sợ hãi và hình ảnh của thần ૮ɦếƭ.
Cho đến khi cậu cảm thấy được một tiếng lại một tiếng gọi vang lên, và một đôi tay ấm áp đang nắm lấy tay cậu, vì thế cậu coi đó là niềm hi vọng, là đôi bàn tay kia đã từng chút, từng chút một kéo cậu ra khỏi vực sâu.
Rốt cuộc Hà Diễn cũng mở mắt.
Cố Thất Hải ghé vào đầu giường của cậu, trên mặt còn vương lại chút nước mắt.
“Hà Diễn, anh tỉnh rồi.”
Hà Diễn muốn động đậy một chút, nhưng trên người là chiếc chăn dày cộm, dường như bọc chặt lấy người anh, chỉ còn lại cái đầu và bàn tay phải bị cô nắm chặt.
Hà Diễn ho một tiếng, giọng nói khàn khàn: “Đây là đâu?”
Cố Thất Hải giật mình, “Anh thật sự không biết gì sao…. Đây là thành phố Nam.”
Hà Diễn hoang mang nhìn Cố Thất Hải, cô kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ ở tòa biệt thự này đang tổ chức cuộc thi suy luận, mà anh là thí sinh thứ 12.”
“Cuộc thi suy luận?”
“Anh không đăng kí dự thi?”
“Không. Anh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.”
“Vậy anh bị trói rồi nhốt vào tủ lạnh của tòa biệt thự này như thế nào?”
Hà Diễn nhăn mày, cố nhớ lại: “Có người tập kích anh, đêm qua khi đi học về, khi đến một ngõ nhỏ, đột nhiên có người nhảy ra, người đó ra tay rất nhanh, anh còn chưa kịp trở tay, đã bị người nọ cầm khăn tay bịt kín mặt mũi… Anh liền hôn mê. Chuyện sau đó anh không nhớ rõ, chỉ biết anh bị nhốt vào một nơi rất lạnh, suýt chút nữa là ૮ɦếƭ, nhưng mà, sau đó anh lại nghe được tiếng em gọi tên anh.”
Cố Thất Hải trong lòng còn hoảng sợ thở phào nhẹ nhõm: “Anh không có việc gì là tốt rồi.”
Có người gõ cửa phòng, Dương An Linh bước vào: “Sao rồi?”
Cố Thất Hải nói: “Anh ấy tỉnh rồi.”
Dương An Linh thích thú nhìn qua bàn tay Cố Thất Hải đang nắm lấy tay Hà Diễn, rồi mới nói: “Đến bây giờ radio vẫn không hề có động tĩnh gì, mọi người nói chuyện với nhau, cảm thấy nếu không hoàn thành chỉ thị lúc nãy là ăn bánh ngọt, người trong tổ chức có lẽ sẽ không nói bước tiếp theo cho chúng ta, nên….”
Cố Thất Hải gật gật đầu, “Tôi biết rồi, giờ tôi liền xuống dưới với mọi người. Nhưng mà Hà Diễn, anh ấy vừa tỉnh, người còn rất yếu, có thể để anh ấy tiếp tục nghỉ ngơi trong phòng không?”
“Chắc là có.”
Cố Thất Hải quay đầu lại nói với Hà Diễn: “Em xuống trước, anh nghỉ ngơi cho thật tốt nhé, có chuyện gì thì bảo em.” Cô giả bộ chỉnh lại chăn cho Hà Diễn, cúi đầu nói nhỏ: “Mọi chuyện nhất định phải cẩn thận, dù là ai hỏi, anh cũng phải giả vờ như không biết Mã Tu Hòa.”
Hà Diễn còn chưa hiểu hết lời cô nói, Cố Thất Hải nắm chặt lấy tay cậu một cái, sau đó liền rời khỏi phòng xám, cùng Dương An Linh xuống tầng 1.
Khi xuống lầu, Cố Thất Hải còn đang nghĩ về chuyện Hà Diễn bị tập kích, Dương An Linh đi bên cạnh dựa sát vào người cô, cười hì hì hỏi: “Anh chàng tên Hà Diễn này mới là bạn trai của cô phải không?”
“…Không phải, anh ấy chỉ là bạn của tôi thôi.”
Dương An Linh giống như không tin: “Tôi thấy cô với anh ta so với Mã tiên sinh kia xứng đôi hơn, tên họ Mã kia thật sự rất thiếu ga lăng, vậy mà hai người vẫn làm hàng xóm được.”
Mã Tu Hòa bị hiểu lầm như vậy, lại khiến cho Cố Thất Hải bật cười nhớ nhung. Hai người nói chuyện vài câu, rất nhanh đã đến phòng ăn.
Tào Tân Lỗi thân thiện hỏi Cố Thất Hải: “Cậu bạn kia không có chuyện gì chứ?”
“Không sao, anh ấy đã tỉnh lại rồi, nhưng anh ấy không có chút ấn tượng gì với người đã nhốt anh ấy vào tủ lạnh.”
Tần Châu suy đoán: “Hay đây chỉ là trò đùa dai do người trong tổ chức bày ra? Có lẽ là một câu đố của cuộc thi này chăng?”
Từ Lập lo lắng nói: “Trò đùa dai này không phải là quá đáng quá sao…”
Nguyễn Thiệu Đông khiêu khích nói: “Nếu cậu thấy sợ thì có thể cuốn gói cút đi.”
Từ Lập cứng họng, muốn phản bác nhưng lại nhận ra lúc này không thích hợp. Nguyễn Thiệu Đông khinh thường nhìn anh một cái, liền xoay người rời đi, mà Dương An Linh lại tức giận giơ giơ nắm đấm với bóng lưng của anh ta.
“Được rồi, nếu muốn tiếp tục thi, chúng ta hãy đi ăn bánh ngọt đi.” Tào Tân Lỗi lên tiếng giảng hòa, mở hộp bánh ngọt trên bàn ra, quả nhiên là chiếc bánh rất lớn, ước chừng tầm bốn, năm cân bên trên là một tầng bột màu nâu, còn có một lớp bơ sặc sỡ được vẽ thành hình ảnh những chiếc cây, biến cả cái bánh thành một bức tranh về một khu rừng.
Vẫn luôn trầm mặc ít lời, Thương Nhân Quân chủ động cầm dao, hạ tay xuống, liền cắt đi bức tranh cánh rừng đẹp đẽ ấy.
Tương Nhân Quân đang muốn tiếp tục xẻ chiếc bánh ra, thì tay cầm dao của anh đột ngột dừng lại.
Sốt hoa quả đỏ tươi như máu chảy ra từ trong chiếc bánh kem, nhuộm đỏ cả một mảnh “rừng rậm” bên trên chiếc bánh và cả con dao trên tay Tương Nhân Quân, mà kì dị hơn là trong chiếc bánh có hình một cô gái thu nhỏ được giấu bên trong chiếc bánh, giống như cô ấy bị chôn trong cánh rừng rậm vậy.
Từ Lập nhìn chằm chằm chiếc bánh ngọt từ phía xa, hô lên: “Giống hệt! Chiếc bánh ngọt này… Giống hệt với cảnh tượng năm ấy.”
Lời nói của Từ Lập giống như một quả bom, trong nháy mắt liền nổ lớn trong phần kí ức mà mọi người đã chôn sâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc