Hôn Ước Quý Tộc - Chương 13

Tác giả: Bamboo

Tuấn Nam Mĩ Nữ
Hai chiếc xe thể thao số lượng có hạn lần lượt dừng lại trước một tòa nhà màu trắng trang nhã, hai bên con đường đá là hai hàng cây lâu năm nghiêng bóng mát rượi, tòa nhà màu trắng nằm khuất sau hai hàng cây, nếu ngước mắt nhìn lên sẽ thấy nóc nhà màu đỏ như ẩn như hiện trong sương mù.
Nơi đây bao quanh bởi núi rừng, chỉ có duy nhất một con đường đi lên đến đây. Không khí mát lạnh hòa cùng mùi hương thanh khiết của núi rừng ban cho người ta cảm giác thư thái dễ chịu.
“Cạch”
Cửa xe phía trước mở ra, Hải Duy bất đắc dĩ nhìn “mình” hai mắt ngái ngủ. Đánh cái ngáp dài, bộ dáng Hải Lâm tuy lười biếng nhưng không làm người ta ghét bỏ, ngược lại còn có chút đáng yêu. Hai mắt mờ mịt nhìn phía trước ngơ ngác hỏi:
-Tới rồi sao?
-Hai người là anh em song sinh thật sao?
Từ phía sau Hải Nghi sánh đôi cùng Hải Nam tiến, không nhìn được Hải Nghi cho ra một lời bình không hợp thời.
Cô liếc nhìn Hải Lâm đang mang bộ dáng của Lâm Đại Ngọc mà nhìn mình, sau đó liếc nhìn Hải Duy vẫn duy trì tư thái trầm mặc, nói tiếp.
-Môt người thì lạnh lùng, chính chắn. Người kia thì ngây thơ, ngốc nghếch…
-…nhưng đáng yêu.
Trước khi Hải Lâm bùng nổ thì Hải Nghi cũng hào phóng cho ra lời nhận xét mát lòng, mát dạ. Nói rồi, cô nghịch ngợm thè lưỡi. Hải Nam bên cạnh cưng chiều nhìn cô làm trò, hắn chỉ cười nhẹ nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Liếc thấy Hải Duy ngầm đánh giá mình, hắn không nói gì.
“Ký cho em đi”
“Đây này, ký ở đây nữa”
“oa, đẹp trai quá, ký cho cho em nữa”
Tiếng huyên náo càng ngày lớn dần thu hút ánh nhìn của bôn người. Hải Nghi tò mò nhìn đám đông đang ồn ào trước mặt. Bốn người ánh mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn đám đông kia. Tính tò mò trỗi dậy Hải Nghi toan bước lên trước xem náo nhiệt thì giữa đám đông “nhú” lên một cánh tay, trên tay còn có một tờ áp phích, vẫy vẫy bọn họ.
-Hải… Hải Nam, tớ ở đây!
A, giọng nói này sao nghe quen nhỉ, Hải Nam nhìn sang anh em Hải Duy, ánh mắt như muốn hỏi.
-Minh Quân cậu đến đây lúc nào.
Hải Lâm bình tĩnh hỏi người còn đang vướng trong kia, đồng thời cũng nói ra đáp án của Hải Nam. Bộ dáng khoanh tay đứng nhìn, vui vẻ khi người gặp họa, không có tý ý định ra tay cứu giúp.
“Phù”
Cuối cùng cũng ký xong chữ ký cuối cùng, Minh Quân chật vật mà lách khỏi đám nữ sinh hai mắt long lanh hình trái tim đang nhìn mình đắm đuối kia, rất lãng tử mà bước lại phía bốn người. Bất quá bộ dạng bây giờ của anh ta không quá tệ, chỉ là tóc tai rối bù, quần áo xốc xếch… phải công nhận là nữ sinh trường này “tàn phá” dữ dội thật. Một anh chàng sáng láng đẹp trai trong phút chốc thành ra bộ dạng này, thật thế thảm.
Hải Nghi nhìn anh ta bằng ánh mắt đồng tình, nhưng trong lòng cũng thầm đưa ra quyết định, sau này không được để Hải Nam một mình đối mặt với đám nữ sinh này, mình phải bảo vệ hắn.
Lúc này một chiếc xe BMW màu bạc từ từ dừng lại giữa đám nữ sinh và năm người. Kéo đám nữ sinh đang mê loạn về thực tại.
Cánh cửa mở ra, Hải Phong vô cùng đẹp trai và lịch lãm mỉm cười nhẹ với mọi người, thành công lần nữa làm cho đám nữ sinh chuẩn bị đăng kí nhập viện vì “thiếu máu”.
Hải Phong nhìn bọn người Hải Nam nói.
-Hi, sớm nhỉ!
-Ngài hiệu trưởng, tốc độ của ngài cũng quá chậm đi.
Hải Nam trêu chọc nhìn “hiệu trưởng” khiêu khích.
Không thèm ngó tới tên “học trò” này nữa. Hải Phong nhanh chóng vòng qua cửa xe bên kia, mở ra, một đôi chân trắng muốt bước xuống. Một cô gái xinh đẹp mĩ lệ động lòng người, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt tự tin nhìn mọi người mỉm cười, mái tóc nâu xoăn dài tùy ý xõa bên vai làm nổi bật làn da tuyết trắng. Có thể dùng một hai từ để hình dung, đó là quyến rũ.
Hải Nghi nhìn thế nào cũng vẫn thấy quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
“aaaaaaaaa, Hoàng Tử đến rồi”
Tiếng la hét của đám nữ sinh kéo Hải Nghi ra khỏi suy nghĩ của mình. Nhìn theo hướng la hét, chỉ thấy Hoàng Tử Minh dịu dàng như ánh nắng mặt trời mỉm cười đi tới. Từ lúc nào hắn được phong là Hoàng Tử rồi, từ lúc biết được tên hắn cô đã thầm nhẩm “Hoàng tử Mặt Trời”, không ngờ nó đã được sử dụng như một nickname.
-Chị, đến rồi sao. Hiệu trưởng, chào thầy.
Hoàng Tử Minh đứng trước mặt nỹ nữ gọi một tiếng chị. Cũng nói cho mọi người biết đucợ thân phận của cô gái xinh đẹp này. Thật bất ngờ nha, không ngờ hôm nay mọi người được gặp mặt đại tiểu thư nhà họ Hoàng- Hoàng Bảo Anh- “Kiều nữ thương trường”.
Hải Nghi như bừng tỉnh đại ngộ, phì cười thành tiếng thu hút ánh của mọi người.
-Hải Nghi, chuyện gì vậy.
Hải Nam thích nhìn bộ dáng khi cười của cô, tò mò hỏi. Hải Nghi chỉ chỉ mỹ nữ trước mặt nhìn Hải Nam, sau đó lại quay sang anh em Hải Duy, thản nhiên nói.
-Cô ấy chẳng phải là “phụ huynh học sinh” mà Hải Phong gặp trước kia sao.
Ba người ngẩng ra sau đó tỏ vẻ hiểu rõ. Anh em Hải Duy vẫn còn nhớ mối thù hôm trước vì Hải Phong có lý do chính đáng là đi gặp phụ huynh học sinh chuẩn bị hồ sơ nhập học cho học sinh cho nên không bị ông phạt. Ngay hôm sau có học sinh Hoàng Tử Minh đến trường nhập học.
“Tách”
Trong thời khắc quan trọng này không thể thiếu sự có mặt của Hà Hiểu Lam- Trưởng ban CLB báo chí. Hiểu Lam mặt quần jean , áo pull bên ngoài khoác một chiếc áo jean ngắn đến ngang lưng, chuyên nghiệp hướng micro vào mỹ nữ.
-Chị Bảo Anh, đối với chuyến tham quan này có ý kiến gì không?
-Vâng, tôi rất vui khi được hiệu trưởng Hải Phong mời tham gia chuyến tham quan này, hi vọng chuyến đi này có thể giúp Tử Minh làm quen được với nhiều bạn tốt.
Khi nói câu đó còn có ý tứ nhìn về phía của nhóm năm người Hải Nghi, thật đúng là người con gái thông minh, muốn giúp em trai có được mối quan hệ tốt với hai đại gia tộc để thuận lợi thừa kế tập đoàn Hoàng Gia.
-A, Hải Nam, Hải Nghi hôm nay hai người còn mặc áo đôi nha! Áo đều là màu trắng cả, hai người cho dân chúng biết tí cảm nhận đi.
Hiểu Lam tinh ý mà phát hiện áo của Hải Nam và Hải Nghi là cùng màu, tận tình hỏi rõ.
-Là trùng hợp thôi.
-Trùng hợp thôi.
Hai người ăn ý mà đưa ra câu trả lời giống nhau.
-Thật là trùng hợp nha, Hoàng Tử cũng mặc áo sơ mi trắng.
Lời vừa nói ra mọi người lúc này mới nhìn thấy rõ ràng Hoàng Tử Minh mặc áo sơ mi trắng còn tháo bỏ hai cúc áo, đẹp trai mê người đang cười tỏ vẻ không có gì nhìn Hải Nghi. Hải Nghi lười để ý, còn anh bạn Hải Nam thì không dễ chịu chút nào, nhìn vào giống như Hải Nghi và Hoàng Tử Minh mới là một cặp vậy vì họ đều mặc sơ mi trắng, còn hắn thì áo pull trắng.
Trong lòng âm thầm quyết định, nhất định sau này phải đặt làm áo đôi có một không hai để không có ai mặc trùng nữa.
-Đi thôi.
Hải Nghi tự nhiên nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Hải Nam vừa đi, vừa nói, đồng thời cũng khiến cho tâm tình ai kia buông lỏng đôi chút. Nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay, Hải Nam khó có được tâm tình vui vẻ, nói.
-Ừ, chúng ta đi thôi.
Nói rồi hai người cứ thế bỏ lại mọi người đang bàn luận xôn xao, tay trong tay đi vào tòa nhà màu trắng.
-Này, Hải Nam đợi tớ với.
Anh chàng ca sĩ Minh Quân thấy bạn tốt đi cũng chẳng dám ở lại lâu cũng tiếp bước theo sau, mọi người cũng dần dần tiến vào trong.
Hiểu Lam đắc ý nhìn mấy ảnh, không tệ nha, hôm nay thu hoạch rất tốt, toàn lạ tuấn nam mỹ nữ, khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Ma Cà Rồng
Bóng tối phủ dần cả ngọn núi, gió đêm rít gào, lạnh lẽo. Tất cả các cửa sổ đều đóng kín. Bên trong tòa nhà màu trắng sáng đèn rực rỡ.
Bước ra khỏi phòng tắm Hải Nghi không thấy Hiểu Lam đâu, chỉnh lại mái tóc rối, khoác thêm chiếc áo lông, cô bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Dọc theo hành lang cô cũng không thấy ai, chắc là tập trung ở phòng khách hết rồi.
Phòng khách thật lớn, ghế sô pha màu kem xếp khít nhau tạo thành vòng tròn lớn giữa nhà, đèn chùm thật lớn treo trên cao, chiếu sáng cả khách phòng, khi Hải Nghi thong thả bước xuống từng bậc thang thì mọi người đang nói cười rất vui vẻ.
Hải Lâm đang tán chuyện với các bạn gái, cách nói chuyện vui vẻ khiến mọi người rất thích thú lắng nghe. Hải Duy luôn im lặng ngồi kế bên, tựa vào ghế. Không thấy anh hai Hải Phong đâu chắc là bận hầu chuyện với người đẹp.
Ánh mắt đảo một vòng, cô bắt gặp thân hình lười biếng của Hải Nam ngồi chống cằm ở quầy bar. Bộ dáng mê người không biết đang suy nghĩ cái gì, bên cạnh năm sáu cô gái cũng học hắn ta chống cằm, ánh mắt mê li nhìn vẻ mặt trầm ngâm của hắn.
Cô không hiểu sao mình lại giận khi thấy xung quanh hắn có nhiều cô gái vây quanh. Vỗ đầu mình mấy cái, Hải Nghi nghĩ rằng chắc mình bệnh rồi, sao có thể như thế chứ.
“Phì”
Nghe tiếng ai phì cười phía sau, Hải Nghi xoay người lại nhận ra đó là Hoàng Tử Minh, hắn cũng đi vào phòng khách, nghĩ lại hành động xấu hổ vừa rồi, Hải Nghi thật muốn đào cái lỗ để chui xuống. Thấy ánh mắt lấp lánh ý cười chưa tan của Hoàng Tử Minh, cô cảm giác rất quen thuộc, nhưng không biết giải thích tại sao. Khẽ ho khan, Hải Nghi giả vờ như không có việc gì, bình tĩnh đi xuống dưới.
Phía sau, Hoàng Từ Minh bỏ hai tay vào túi quần thong thả theo sau cô. Hải Nam đang lọt vào trong suy nghĩ của riêng mình nhưng khi thấy bóng dáng quen thuộc thì hứng khởi chạy tới, bộ dáng cún con lấy lòng.
-Hải Nghi, trời lạnh lắm uống nước ấm đi.
Hải Nghi chỉ hờ hững liếc xéo đám con gái phía sau Hải Nam, mặt lạnh nhận lấy ly nước trên tay Hải Nam, uống một hớp. Quả thật, ấm hơn rất nhiều. Hai người ngồi xuống sô pha.
Phía đối diện nhìn thấy Hoàng Tử Minh cũng ngồi xuống dịu dàng cười như ánh mặt trời không bao giờ tắt. Quay sang nhìn thấy gương mặt lạnh lùng, cao ngạo như một vương tử châu Âu của Hải Nam, cô cứ tưởng mình nhìn nhầm, người này như tắt kè hoa, biến đổi trạng thái không ngừng, cô hứng thú muốn tìm hiểu xem đâu là con người thật của hắn.
Nhận thấy ánh mắt của Hải Nghi chiếu thẳng vào mình, Hải Nam thu hồi tầm mắt nhìn xuống đôi mắt to tròn của người bên cạnh, cong môi cười, thấp giọng nói bên tai cô.
-Hải Nghi à, có phải em cảm thấy hôn phu của mình rất đẹp trai hay không?
Nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trong tầm mắt, Hải Nghi thẳng thắn gật đầu.
-Ừ.
Hải Nam có chút sửng sốt không ngờ cô sẽ trả lời thẳng thắn như vậy, lại còn chỉ có một tiếng “Ừ”. Hải Nghi vươn tay nắm lấy cằm hắn xoay qua phải, rồi xoay qua trái, mới lắc đầu, cảm thán.
-Với gương mặt yêu nghiệt này, đi ra ngoài nhớ mang khẩu trang nếu không sẽ hại rất nhiều người… chậc chậc.
Nói rồi còn làm bộ tiếc nuối, trong mắt ánh lên ánh sáng khoái trá, điều này không khỏi qua được mắt Hải Nam. Hắn cười khổ, nhìn gương mặt tinh nghịch của Hải Nghi cười cười bao dung.
Hành động mờ ám của hai người thu hút rất nhiều ánh mắt. Mọi người cùng “Ồ” lên kinh ngạc. Hiểu Lam làm sao bỏ qua khoảnh khắc này.
“Tách” một cái vang lên, Hải Lam làm như không nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Hải Nghi, chỉ nhìn chằm chằm máy ảnh, ánh mắt ngây thơ hồn nhiên nói với Hải Nghi.
-Nghe nói ma cà rồng thường rất đẹp trai, Hải Nghi cậu đừng để cho tên yêu nghiệt này lừa gạt hút hết máu nha.
Mọi người đều cười ha ha, Hải Lâm cười khoa trương nhất nhìn gương mặt lạnh lùng đầy sát khí của Hải Nam. Hải Lâm nói.
-Leader à, cậu rất có tố chất làm ma cà rồng.
Hải Nghi cảm thấy rét run, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng, cảm giác sợ hãi vây lấy, cô nắm chặt tay, gương mặt tái mét, trong ký ức dường như cô nhìn thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai, trong phút chốc khi cười để lộ ra hàm răng đầy máu. Cô hoảng loạn đứng bật dậy.
Cảm giác ấm áp bao lấy bàn tay lạnh lẽo của cô. Hải Nam chăm chú nhìn gương mặt trắng bệt của Hải Nghi, quan tâm hỏi.
-Hải Nghi, em sao vậy?
Hải Nam chỉ cảm thấy toàn thân Hải Nghi run lên, đôi môi bị cắn cơ hồ muốn bật máu. Hải Nam cảm thấy trái tim mình như bị ai đó Ϧóþ nghẹt, đau lòng ôm lấy Hải Nghi đi về phòng, bỏ lại ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Hải Lâm đáng thương quay sang bên cạnh hỏi.
-Hải Duy, em nói gì sai sao?
Hải Duy từ đầu đến giờ vẫn im lặng nhìn theo bóng hai người đi lên lầu như có điều suy nghĩ. Vươn tay ôm lấy Hải Lâm, nói.
-Không sao đâu, đừng sợ.
“AAAAAAAAA”
Tiếng các cô gái hét lên phá vỡ không khí trầm mặt này. Thật là dễ thương quá đi, tình anh em thật thắm thiết, nhiều cô nàng còn khoa trương cảm động đến rơi nước mắt.
Bên trong căn phòng có để hai từ “Hiệu trưởng”.
-Gia gia từng nói Hải Nghi rất sợ tối, đặc biệt là ma cà rồng, em ấy rất sợ, cho nên từ khi về nhà, gia gia luôn căn dặn không được tắt đèn hành lang hay ngoài sân, còn cho thắp hết đèn ngoài vườn, vì sợ Hải Nghi đi về ban đêm một mình.
Hải Phong chậm rãi nói, ánh mắt lướt nhìn anh em Hải Duy. Trong căn phòng, Hải Lâm buồn bã nói.
-Làm thế nào đây, chắc em ấy rất sợ. Chuyện gì đã xảy ra khiến em ấy hoảng sợ đến thế chứ.
Câu nói của Hải Lâm khiến hai người trong phòng sửng sốt. Hải Nghi tinh nghịch, vui vẻ, dường như rất vô tư, hoạt bát, trong suốt những năm qua em ấy đã gặp phải chuyện đã kích gì sao.
Trong căn phòng tối, tiếng người phụ nữ van xin nức nở, kèm theo tiếng cười man rợ của người đàn ông. Ánh mắt ông ta nhuộm đầy tơ máu, đôi môi nhếch lên kinh hoàng, ông ta từ từ kéo người phụ nữ dậy, đôi tay ác quỷ vuốt ve cái cổ trắng ngần của người phụ nữ kia.
Người phụ nữ sợ hãi muốn rụt người lại, khiến ông ta giận dữ, ánh mắt như lưỡi dao sắt bén nhìn chằm chằm cần cổ của người phụ nữ, trong phút chốc tiếng hét kinh hoàng vang lên rồi từ từ yếu dần… yếu dần…
Người đàn ông lạnh lùng ném người phụ nữ xuống sàn nhà lạnh băng, dùng tay lau nhẹ máu nơi khóe miệng, nơi cổ người phụ nữ xấu số máu tươi tràn ra.
Bé Hải Nghi sợ hãi ôm chặt đầu gối, vùi đầu vào giữa hai chân để không phát ra tiếng thở dốc, cơ thể nhỏ bé đáng thương co rút trong bóng đêm…
-Đừng mà!
Hải Nghi giật mình thở dốc, mồ hôi túa ra trên trán, nỗi ám ảnh cứ vây lấy cô không ngừng nuốt chừng tuổi thơ của cô, cơ thể yếu bị người ôm lấy, cảm giác ấm áp, an toàn bao phủ tâm hồn cô, khiến Hải Nghi dần bình tĩnh lại, bên tay là giọng nói quen thuộc.
-Đừng sợ, không sao rồi, chỉ là ác mộng thôi.
Hải Nam vuốt nhẹ sống lưng cô, cảm giác ẩm ướt nơi bàn tay cho thấy vừa rồi cố rất hoảng sợ, mồ hôi ướt đẫm áo. Hải Nghi ngửi mùi trà xanh quen thuộc, thoải mái tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của Hải Nam, không tự chủ được vươn bàn tay run run ôm lấy thắt lưng anh.
Nhận thấy người con gái trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi, Hải Nam càng ôm chặt cô hơn, khẽ hôn lên tóc cô, nói khẽ.
-Không sao, anh đây rồi.
Hải Nam không biết rằng, chỉ một câu nói “anh đây rồi” của anh đã làm cho Hải Nghi ghi nhớ suốt đời, nỗi sợ hãi biến mất, nhường chỗ cho tình cảm lấp đầy.
Cho đến rất nhiều năm về sau khi hai người tóc đã bạc đầu, ngồi tựa vào nhau, ông lão hỏi.
-Bà đã yêu tôi khi nào thế?
Nghe thấy tiếng nói trầm thấp của người bên cạnh, bà lão ngẩng gương mặt phúc hậu lên nhìn, khóe miệng tràn ra nụ cười hạnh phúc, bà nói.
-Có lẽ từ giây phút, ông nói “Anh đây rồi” đấy.
Hai ông bà nhìn nhau, trong mắt là rất nhiều tia hạnh phúc cùng yêu thương vây lấy nhau, hai người ôm nhau cùng nhìn về phía chân trời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay