Hôn Trộm 55 Lần - Chương 62

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Hai Ba Chuyện Bên Lề Hạnh Phúc
【 Chú, van xin chú ly hôn đi mà 】
Sau khi Hứa Gia Mộc mang Tống Tương Tư và Tiểu Hồng Đậu về nước, chuyện đầu tiên làm là chuẩn bị cho hôn lễ.
Mãi cho đến lúc này, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo mới biết, người trong lòng Hứa Gia Mộc lại là người quen của bọn họ.
Bị dấu diếm lâu như vậy, Kiều An Hảo đương nhiên có chút khó chịu, không nhịn được châm chọc Hứa Gia Mộc mấy câu, sủng vợ không có giới hạn Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo khó chịu, cũng theo vợ cảm thấy khó chịu.
Khó chịu thì khó chịu, nhưng bản thân là anh trai và chị dâu Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo vẫn rất vui vẻ vì Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư chuẩn bị hôn lễ, dĩ nhiên cũng thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
Chỉ là, vui mừng nhất khi có thể gặp lại Tiểu Hồng Đậu chính là Tiểu Niên Cao.
Đối với Tiểu Niên Cao mà nói, lúc này Hứa Gia Mộc nhất định giống như là thần tượng, dĩ nhiên cũng dẫn Tiểu Hồng Đậu tới nhà bọn họ, để cho bé không chỉ có thể cùng đi nhà trẻ với Tiểu Hồng Đậu, ngay cả về nhà cũng có thể ở chung.
Mấy ngày cử hành hôn lễ này, Tiểu Niên Cao và Tiểu Hồng Đậu không có đi nhà trẻ, người lớn làm việc người lớn, trẻ con chơi trò chơi của trẻ con, sau đó mọi chuyện kết thúc, lại không muốn đi nhà trẻ nữa rồi.
Ngày hôm sau sau khi Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư kết hôn, Tiểu Niên Cao vô ý nghe được Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên nói, Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật, Paris, Provence, Aegean Sea, La Mã. . . . . . Rất nhiều nơi, nhưng là không thể mang theo Tiểu Hồng Đậu, cho nên nhờ họ chăm sóc Tiểu Hồng Đậu một tháng.
Tiểu Niên Cao luôn luôn thông minh, mặc dù bé không biết hưởng tuần trăng mật là gì, nhưng là bé biết được chú và thím sau khi kết hôn, có thể đi chơi một tháng, vì vậy liền chạy lên lầu, đẩy ra phòng đồ chơi.
Nằm úp sấp trên giường, Tiểu Hồng Đậu đang ở giữa một đống lớn hình ghép bản đồ, ngẩng đầu lên, mong đợi nhìn Tiểu Niên Cao, hỏi: "Sữa chua của em đâu?"
Lúc này Tiểu Niên Cao mới nhớ tới, mình mới vừa xuống dưới lâu là muốn lấy sữa chua cho Tiểu Hồng Đậu, vì vậy lại vội vàng xoay người, chạy xuống lại, trong chốc lát, ôm hai hộp sữa chua đi lên, một người một hộp, Tiểu Niên Cao lại mở miệng hỏi Tiểu Hồng Đậu: "Em có phải ngày mai cũng không muốn đi nhà trẻ hay không?"
"Ừ." Tiểu Hồng Đậu ăn sữa chua, gật đầu.
Tiểu Niên Cao cầm sữa chua bỏ xuống, đáy mắt phát sáng nói với Tiểu Hồng Đậu: "Vậy chúng ta kết hôn đi, chúng ta kết hôn, là có thể đi hưởng tuần trăng mật."
Tiểu Hồng Đậu ngẹo đầu, hỏi: "Hưởng tuần trăng mật là gì?"
Tiểu Niên Cao lắc đầu một cái: "Không biết, chỉ là có thể đi chơi một tháng."
Một tháng. . . . . . Hai mắt Tiểu Hồng Đậu sáng lên, lập tức đồng ý.
Sau đó hai người bạn nhỏ vừa uống sữa chua, vừa bắt đầu nằm xem hình ảnh bản đồ Tiểu Hồng Đậu mới vừa ráp xong, nghiên cứu tìm đường đi.
Bản đồ kia chỉ là bản đồ Trung Quốc, Tiểu Hồng Đậu không có biết chữ nhiều như Tiểu Niên Cao, có một số hình ghép vần cũng không có ghép được toàn bộ, cho nên chỉ có thể chỉ xuống chỗ mà mình đã ghép lại: "Bắc Kinh."
"Chúng ta đang ở Bắc Kinh." Tiểu Niên Cao nói.
"Tây An."
"Tốt." Tiểu Niên Cao đồng ý.
"Đại Liên."
Tiểu Niên Cao vẫn là đồng ý.
"Tô Châu, Lệ Giang. . . . . ." Đợi đến khi Tiểu Hồng Đậu học ghép vần xong đâu vào đó, lại chỉ đến địa phương cuối cùng chưa được ghép lại kia, nói: "Tân Cương."
Mặc dù Tiểu Niên Cao không hiểu tin tức thời sự, nhưng mà thỉnh thoảng xem ti vi chung với Lục Cẩn Niên, sẽ nghe được một chút tin tức, lập tức lắc đầu, nói: "Không được, Tiểu Hồng Đậu, chúng ta không thể đi Tân Cương, nơi đó rất loạn!"
Tiểu Hồng Đậu liếc mắt nhìn khối hình ghép Tân Cương vẫn còn đang lộn xộn, sau đó quay đầu vừa liếc nhìn Tiểu Niên Cao, cong lên đôi môi đỏ thắm, nói: "Không sao, Tân Cương chỉ là mới vừa bị em không cẩn thận dùng chân đá nên rối loạn thôi."
Nói xong, Tiểu Hồng Đậu lại nhanh chóng ghép hình lại, ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Niên Cao cười híp mắt nói: "Anh xem, hiện tại không còn lộn xộn nữa, chúng ta có thể đi!"
Tiểu Niên Cao: ". . . . . ."
Mặc kệ quá trình bàn bạc của hai đứa bé như thế nào, nói tóm lại cuối cùng bọn chúng đã đạt thành thỏa thuận với nhau, bọn chúng là không tới vườn trẻ nữa mà chuẩn bị kết hôn.
Ngày hôm sau, Hứa Gia Mộc đưa hai con đi nhà trẻ, vừa mới lên xe, Tiểu Niên Cao đã mở miệng nói: "Chú, cháu muốn kết hôn với Tiểu Hồng Đậu."
"Đúng, ba, con muốn kết hôn với Tiểu Niên Cao." Tiểu Hồng Đậu lập tức mở miệng phụ họa.
Chân Hứa Gia Mộc khẽ run rẩy, đạp lệch chân ga, làm cho anh sợ đến ngay lập tức đạp thắng xe, dừng xe ở ven đường, sau khi điều hòa lại cảm xúc của mình một chút, mới vừa làm chú rễ, tính tình Hứa Gia Mộc rất là tốt mở miệng giải thích lý do không thể kết hôn cho Tiểu Niên Cao và Tiểu Hồng Đậu: "Ba và Lục Cẩn Niên là anh em ruột, về mặt pháp luật, chúng ta là người một nhà, cho nên, hai đứa các con không thể kết hôn, về mặt pháp luật, Tiểu Niên Cao, con là anh họ của Tiểu Hồng Đậu, Tiểu Hồng Đậu, con là em họ của Tiểu Niên Cao, hai đứa các con là anh em, không thể kết hôn. . . . . ."
Hứa Gia Mộc nói có chút lòng vòng, đến cuối cùng, anh cũng có chút không hiểu được thì hai con nghe anh giải thích có hiểu rõ không.
Anh lái xe đi một lát, sau đó đang chuẩn bị mở miệng tiếp tục cố gắng giải thích một lần, bỗng nhiên Tiểu Niên Cao mở miệng nói: "Chú, con cầu xin chú ly hôn đi mà."
Xe lại một lần nữa đột ngột ngừng lại.
"Chú, chú ly hôn với thím đi, sau khi ly dị, con liền có thể kết hôn với Tiểu Hồng Đậu."
Từ trước đến giờ tính tình Hứa Gia Mộc đối với hai con rất tốt, không nhịn được cắn răng nghiến lợi nói một câu: "Chú không thể nào ly hôn, dù là ly hôn, hai đứa các con cũng không thể ở chung một chỗ! Bởi vì các con có liên hệ máu mủ!"
Nãy giờ Tiểu Hồng Đậu vẫn trầm mặc, nháy mắt hai cái nói với Hứa Gia Mộc: "Ba, con quyết định, bắt đầu từ bây giờ, con giải trừ quan hệ máu mủ với Tiểu Niên Cao rồi."
Tiểu Niên Cao thông minh lập tức nói tiếp: "Như vậy chúng con có thể kết hôn rồi chứ!"
Hứa Gia Mộc hít sâu một hơi, trực tiếp ngậm miệng không nói lời nào, một cước đạp chân ga đến cửa nhà trẻ, xách hai con xuống, kín đáo đưa cho cô giáo vườn trẻ, cũng không quay đầu lại rời đi.
-
-
【 Ba như thế nào mà trông con! 】
Lúc Tiểu Hồng Đậu mới trở về nước, trừ Tiểu Niên Cao, đều có chút sợ người lạ đối với Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo hay Hứa Gia Mộc.
Tiểu Hồng Đậu đối với Hứa Gia Mộc mà nói, bản thân mất mà được nên càng vui mừng hơn, hơn nữa lại là con gái, trời sanh ba đối với con gái luôn là cưng chìu không giới hạn, vì vậy tính nhẫn nại của Hứa Gia Mộc đối với Tiểu Hồng Đậu có thể nói là rất tốt. . . . . . Quả thực là cưng chìu Tiểu Hồng Đậu lên tới tận trời, ngay cả luôn luôn sợ Tống Tương Tư nhất, Tiểu Hồng Đậu cũng không sợ nữa.
Cuối cùng vẫn là có liên hệ máu mủ, sau khi Tiểu Hồng Đậu tiếp nhận Hứa Gia Mộc, ngược lại thích dính Hứa Gia Mộc hơn một chút, bởi vì mặc kệ bé ở trước mặt Hứa Gia Mộc, tùy hứng như thế nào, Hứa Gia Mộc cũng sẽ không tức giận mà thương yêu bé.
Giống như hôm nay, Tống Tương Tư có việc tạm thời phải ra ngoài một lát, Tiểu Hồng Đậu đang chơi đùa trên bậc thang trơn bóng, muốn uống sữa bình, liền đưa ra yêu cầu với Hứa Gia Mộc đang ở bên cạnh.
Hứa Gia Mộc xuống lầu lấy sữa bình, toàn bộ quá trình chỉ mất năm phút đồng hồ, trong năm phút đồng hồ này, Tiểu Hồng Đậu không cẩn thận không có ngồi vững, từ trên bậc thang trượt lăn xuống, phía dưới sàn đã lót thảm thật dầy, tuyệt không làm đau bé, Tiểu Hồng Đậu đang chuẩn bị bò dậy, tiếp tục chơi, kết quả cửa bị đẩy ra, sau đó miệng bé lại méo xẹo, bắt đầu nằm trên mặt đất, khóc.
Hứa Gia Mộc bị dọa sợ đến hồn bay phách tán, để bình sữa ở một bên, lập tức đi tới, ôm lấy Tiểu Hồng Đậu, vô cùng dịu dàng dụ dỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hồng Đậu vẫn còn vươn nước mắt, uất ức hề hề vỗ một cái thật mạnh lên đầu Hứa Gia Mộc, dùng giọng điệu giáo dục của Tống Tương Tư dạy mình, nói với Hứa Gia Mộc: "Ba ngu ngốc, ba như thế nào mà trông con!"
【 Vợ chồng Lục Kiều *** 】
( một )
Từ nhỏ Kiều An Hảo đã lớn lên trong gia đình giàu có, vốn được nuông chiều từ bé.
Trong vòng nửa năm Lục Cẩn Niên rời đi, cô ở một mình, đóng tiền điện, quét dọn vệ sinh, đổi bóng đèn, những cái căn bản của cuộc sống bình thường cũng đều dần dần học được, sau khi kết hôn, Lục Cẩn Niên hứa sẽ nuông chiều cô, gần như tất cả mọi chuyện đều không cần cô làm cô nghĩ, vì vậy dần dần làm cho Kiều An Hảo gặp chuyện gì cũng có thói quen lệ thuộc vào Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hạ không có cách nào mang thai được, đối với ba Kiều mẹ Kiều mà nói, Tiểu Niên Cao chính là bảo bối, mẹ Kiều thỉnh thoảng lại tìm lý do đưa Tiểu Niên Cao trở về nhà họ Kiều ở.
Hôm nay nhiệt độ Bắc Kinh đột nhiên giảm xuống, khi Lục Cẩn Niên về nhà, liên tục nhảy mũi, đúng dịp mẹ Kiều đến thăm Tiểu Niên Cao, mượn cơ hội này phát huy, nói sợ Lục Cẩn Niên lây vi khuẩn qua cho Tiểu Niên Cao, không nói hai lời liền mang Tiểu Niên Cao trở về nhà họ Kiều, để cho Kiều An Hảo chăm sóc Lục Cẩn Niên dưỡng bệnh thật tốt.
Vốn là Lục Cẩn Niên cũng không có gì nghiêm trọng, không biết có phải nguyên nhân là bị mẹ Kiều nói như vậy hay không, mà chín giờ tối, thật sự phát sốt, anh không thích đi bệnh viện, hôm nay dì Trần có chuyện bận, cũng không còn ở Cẩm Tú Viên, cho nên nhiệm vụ chăm sóc Lục Cẩn Niên liền rơi xuống người Kiều An Hảo.
Trong nhà có thuốc dự phòng, kể từ sau khi kết hôn, hòm thuốc gần như chỉ có mỗi Lục Cẩn Niên động tới, cho nên Kiều An Hảo vừa vòng quanh phòng ngủ tìm tủ sắt, vừa hỏi người có vẻ không còn chút tinh thần nào Lục Cẩn Niên đang nằm trên giường: "Ông xã, hòm thuốc để ở đâu?"
Giọng nói Lục Cẩn Niên giống như không còn hơi sức: "Dưới tủ TV."
Sau khi Kiều An Hảo tìm được, không phải đi xem sách hướng dẫn cách dùng thuốc, ngược lại theo thói quen đi hỏi Lục Cẩn Niên: "Bị cảm nên uống những thuốc nào?"
"Thuốc viêm họng có uống được hay không?"
"Uống mấy viên?"
Lục Cẩn Niên rất khó chịu, nhưng đối mặt những vấn đề Kiều An Hảo hỏi, lại không có chút nào là không chịu được, anh một bên trả lời, vừa chống thân thể mệt mỏi dậy, giọng điệu ôn hòa nói: "Mang hòm thuốc tới đây."
Kiều An Hảo ngoan ngoãn nghe lời, Lục Cẩn Niên ở trong hòm thuốc lấy cho mình hai loại thuốc.
Kiều An Hảo không chuẩn bị nước, vội vàng chạy xuống lầu, cửa phòng ngủ không có đóng, Lục Cẩn Niên nằm nửa người ở trên giường, đợi trong chốc lát, lại nghe được phía dưới truyền đến tiếng vang lanh lảnh, là âm thanh ly thủy tinh rơi xuống đất, Lục Cẩn Niên không để ý thân thể khó chịu, vội vàng xuống giường, chạy vội ra ngoài, thấy Kiều An Hảo đang chuẩn bị ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ ly thủy tinh trên đất, anh vội vàng bước xuống cầu thang chạy qua, bắt tay của cô: "Để anh dọn dẹp, em lấy giúp anh bao tay cao su ra đây."
Kiều An Hảo nhanh chóng cầm bao tay trở lại, cô nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lục Cẩn Niên, liền muốn chính mình mang bao tay đi nhặt, lại bị Lục Cẩn Niên giành trước mang vào, vừa mang, vừa ngồi xổm người xuống xử lý sạch sẽ đống bừa bãi trên mặt đất, sau đó rót cho mình một ly nước, dắt tay Kiều An Hảo lên lầu.
Lục Cẩn Niên uống thuốc, liền mệt mỏi nằm ở trên giường, Kiều An Hảo vươn tay sờ sờ trán của anh, phát hiện lại nóng hơn, cô nghĩ đến rõ ràng chính mình nên chăm sóc anh, nhưng kết quả lại gây phiền toái cho anh hơn, hơn nữa cô được Lục Cẩn Niên cưng chìu, trong nhà có một số đồ vật cũng không biết để ở đâu, đáy mắt Kiều An Hảo hiện lên một tia áy náy, cúi đầu, nhỏ giọng nói với Lục Cẩn Niên: "Lục Cẩn Niên, có phải em là một người vợ rất tệ hay không?"
"Hả?" Lục Cẩn Niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi nâng mí mắt lên, giống như rất là nghi hoặc tại sao đột nhiên cô lại nói những lời này.
"Kết hôn ba năm, vẫn luôn là một mình anh chăm sóc cho em, mà em ngay cả khi anh đang bị bệnh, cũng không thể chăm sóc tốt cho anh, em quá tệ, có phải hay không?"
"Nói như vậy, thật là gay go." Lục Cẩn Niên gật đầu, phụ họa.
Kiều An Hảo cũng biết mình bị Lục Cẩn Niên làm hư rồi, nhưng có mấy lời, cô muốn bản thân mình phải tự kiểm điểm lại, nhưng khi nghe Lục Cẩn Niên nói , cô vẫn là có chút khó chịu, lập tức ngẩng đầu lên, trợn mắt giận dữ nhìn Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, cười khẽ một tiếng, giơ tay lên, cọ xát gò má của cô, sau đó liền kéo cô vào trong *** của mình, ôm thật chặt lấy: "Chỉ là, anh thích em bết bát như thế, để cho anh có cảm giác, em không thể bỏ được anh."
Lòng Kiều An Hảo áy náy, trong nháy mắt bởi vì câu nói này của Lục Cẩn Niên, mà tràn đầy cảm động.
Lục Cẩn Niên cọ cọ vào tóc Kiều An Hảo, nhắm hai mắt lại, ngửi mùi hương trên tóc của cô, một lát sau, nói tiếp: "Anh cũng không cần em đối xử tốt với anh, chỉ cần em để cho anh đối tốt với em, cái này là đủ rồi."
Kiều An Hảo không nhịn được vươn tay ra, ôm Lục Cẩn Niên thật chặc.
Đều nói, tình yêu là có thời kỳ bảo đảm chất lượng, hai người ở chung một chỗ lâu ngày, tất nhiên sẽ xuất hiện trở ngại cùng xung đột, nhưng cô và Lục Cẩn Niên, trong quá trình chung sống với nhau, sinh hoạt càng ngày càng ăn ý, càng ngày càng đẹp tốt.
Mặc kệ là ba năm trước đây, hay là ba năm này, anh đối với cô, vẫn thủy chung như một.
Có một người chồng như thế, cô còn cầu gì nữa?
"Lục Cẩn Niên, anh nói, tại sao em lại yêu anh như vậy chứ."
"Thật sao?" Một câu nói đơn giản như vậy, lại chọc cho bệnh tình của Lục Cẩn Niên tốt hẳn lên: "Kiều An Hảo, anh cũng rất buồn bực, làm sao anh lại yêu em như vậy!"
-
( hai )
Kiều An Hảo có hẹn với Triệu Manh.
Cuộc hẹn kết thúc, vừa vặn sáu giờ tối, là lúc Lục Cẩn Niên tan việc, vì vậy lúc Lục Cẩn Niên trở về nhà, thuận đường đi đón Kiều An Hảo.
Xe Lục Cẩn Niên vừa vặn dừng ở chỗ cửa hàng dôid diện Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo đi bộ băng qua đường.
Lục Cẩn Niên đứng ở ven đường, chờ Kiều An Hảo.
Lúc Kiều An Hảo sắp đi tới bên cạnh Lục Cẩn Niên, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, cô sờ soạng điện thoại di động để nhận điện thoại, vừa vặn bị một chiếc xe máy chạy qua tông ngã, cũng may Lục Cẩn Niên phản ứng nhanh, kịp thời kéo cô vào trong *** của anh.
Tình huống vừa rồi vô cùng nguy hiểm, giọng nói Lục Cẩn Niên có chút nổi cáu: "Kiều An Hảo, em đi đường mà còn nhận điện thoại cái gì?"
"Em có biết rất là nguy hiểm hay không!"
"Nếu như ***ng phải thì làm thế nào?"
Kiều An Hảo đuối lý, đối mặt lửa giận của Lục Cẩn Niên, cô cắn cắn môi dưới, sau đó vươn tay, nắm tay của anh, bị anh hất ra, Kiều An Hảo tiếp tục nắm lấy, lần nữa bị hất ra, giọng điệu Kiều An Hảo mềm nhũn nói: "Chỉ có ở bên cạnh anh, em mới có thể dám đi như vậy thôi."
Một câu nói rất đơn giản, lửa giận dưới đáy lòng Lục Cẩn Niên trong nháy mắt hầu như biến mất không còn tung tích, mặt mày anh trở nên dịu dàng, cầm lấy tay cô, lên xe.
Chỉ có ở bên cạnh anh, em mới có thể dám đi như vậy thôi.
Bởi vì em tin tưởng anh, có thể bảo vệ cho em trước tiên.
Mười sáu năm trước, anh yêu em, em cũng yêu anh, ai cũng không có can đảm mở miệng nói ra, trong lòng đó chính là bí mật nhỏ ngọt ngào.
Mười sáu năm sau, em gả cho anh, anh cưới em, mỗi ngày khi ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào trong nhà, mở mắt, sẽ nhìn thấy em, sau đó, anh còn rất tin tưởng em.
Cái này đại khái là câu chuyện đẹp nhất động lòng người nhất trên nhân gian.
【 Mặc cho vật đổi sao dời, anh cũng chỉ yêu em 】
Năm tháng như thoi đưa, quãng thời gian tám năm chầm chậm trôi qua như dòng nước chảy. Bánh Mật và Đậu Đỏ cũng đã đến tuổi đi học tiểu học.
Vào ngày trước ngày nhập học mùng Một tháng Chín, đúng dịp Tết Trung Thu, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo mang theo Bánh Mật, Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư mang theo Đậu Đỏ, cùng với hai vợ chồng Trình Dạng và Kiều An Hạ tới nhà cũ của nhà họ Kiều nghỉ lễ.
Mặc dù Hàn Như Sơ và Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo bị vây giữa những ân ân oán oán, mẹ Kiều đã từng không thèm nhìn mặt Hàn Như Sơ. Nhưng mà dù sao thì cũng là do Hàn Như Sơ đã gây ra tội nghiệt, hơn nữa Hứa Gia Mộc lại là đứa bé mà ông bà Kiều xem từ nhỏ đến lớn, cho nên ngược lại, mối quan hệ giữa bọn họ không bị ảnh hưởng chút nào.
Một đám người lớn nhưng lại chỉ có hai đứa bé nên ai cũng đều cưng chiều yêu thương hai đứa nhóc này. Vào lúc Đậu Đỏ được hai tuổi rưỡi, Hứa Gia Mộc mới biết đến sự tồn tại của con gái mình, nên anh luôn luôn cố gắng thân thiết với bé. Nhưng chờ đến khi gặp phải Trình Dạng và Kiều An Hạ thì dường như anh lại bị bỏ rơi mất rồi.
Tết Trung Thu, người một nhà vui vẻ hòa thuận, Bánh Mật và Đậu Đỏ đùa nghịch vui vẻ. Đến mười giờ đêm, hai đứa bé đã mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, một đứa nằm trong lòng Trình Dạng, một đứa nằm trong lòng Kiều An Hạ, ngủ thật say.
Mẹ Kiều đành phải sai người đi chuẩn bị phòng.
Lục Cẩn Niên và Hứa Gia Mộc đang định đứng dậy, bế con mình lên lầu ngủ, thì Trình Dạng và Kiều An Hạ lại giành trước, mỗi người bế một đứa đi lên lầu.
Kiều An Hạ đặt Bánh Mật xuống, đi vào toilet lấy một chiếc khăn lông ẩm. Lúc đi ra, cô bắt gặp Trình Dạng đang ngồi ở đầu giường, nhìn chăm chú vào Đậu Đỏ và Bánh Mật đang nằm song song trên giường, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa yêu thương. Thậm chí, trên gương mặt anh còn thoáng qua vẻ hâm mộ không dễ gì phát hiện.
Kiều An Hạ đứng ở cửa toilet một lúc lâu, tận đến khi cửa phòng bị Kiều An Hảo đẩy ra, Trình Dạng lấy lại tinh thần, Kiều An Hạ mới tươi cười cầm lấy chiếc khăn lông ẩm đến bên giường, lau mặt cho hai đứa bé.
Lúc ba người từ trên lầu đi xuống, mẹ Kiều đang lôi kéo Tống Tương Tư, tán gẫu chút chuyện bát quái trong làng giải trí.
Trước kia, mẹ Kiều chưa bao giờ cảm thấy hứng thú đối với những chuyện trong làng giải trí, nhưng kể từ khi bà có con rể Trình Dạng - là người hoạt động trong làng giải trí, thì lại cũng giống mấy cô gái trẻ, truy lùng các ngôi sao mới nổi.
Cuối cùng, cuộc trò chuyện giữa Tống Tương Tư và mẹ Kiều dừng lại ở một đạo diễn. Mẹ Kiều tò mò hỏi: "Đạo diễn kia có bảy đứa con thật sao?"
Tống Tương Tư gật đầu, nói: "Thật ạ."
Đúng lúc này, Kiều An Hạ từ trên lầu đi xuống, nghe thấy mẹ Kiều nói một câu: "Có thể sinh nhiều con như vậy, cho dù bị phạt tiền, cũng là có phúc."
Tống Tương Tư là người giàu tình cảm, biết Kiều An Hạ không thể có con, lập tức lảng sang chuyện khác.
Kiều An Hạ biết ý của Tống Tương Tư, nên cũng giả vờ như không nghe thấy gì cả, gọi một tiếng: "Mẹ."
Bầu không khí lại tiếp tục hài hòa êm đẹp, tận đến mười hai giờ đêm, ba cặp đôi này mới rời khỏi nhà họ Kiều.
Trên đường về nhà, Trình Dạng tiếp một cuộc điện thoại, đại khái là bạn học cùng đại học của anh gọi điện tới, nói vợ mình mới sinh đôi, mời anh tới uống R*ợ*u mừng tiệc trăm ngày của hai đứa bé.
Trình Dạng nói chúc mừng xong, lại cam đoan khẳng định sẽ tới rồi mới cúp điện thoại.
Kiều An Hạ vốn đang ngồi bên ghế lái phụ, có chút buồn ngủ, sau khi nghe được cú điện thoại này, cô đã gần như tỉnh táo ngay lập tức.
Tám năm trước, sau khi cô đỡ cho Kiều An Hảo một nhát dao kia, cô gần như đã hoàn toàn đánh mất cơ hội được làm mẹ.
Gần như... Hai chữ này của bác sĩ, khiến cho đáy lòng ngập tràn tuyệt vọng của cô lại được le lói một tia hi vọng. Tuy rằng thật xa vời, nhưng cô vẫn không ngừng đi gặp bác sĩ.
Lúc ban đầu, Trình Dạng còn cùng cô đi tới bệnh viện, nhưng sau khi thấy cô liên tục uống đủ các loại thuốc đông y tây y trong vòng hai, ba năm, mà thuốc thì có đến ba phần là độc, nên anh đã quyết định từ bỏ.
Khi đó, người vẫn luôn bao dung và chiều chuộng cô là anh, đã phải nổi trận lôi đình vì cô cứ kiên trì uống thuốc. Từ đó về sau, cô chỉ dám vụng trộm uống. Nhưng mà, đảo mắt một cái đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn chưa có thai.
Kiều An Hạ nghĩ đến đây, tâm tình lại càng trở nên âm u.
________
Ngày hôm sau, Trình Dạng đi đám phán một hợp đồng, lúc về tay anh xách túi lớn túi nhỏ.
Kiều An Hạ lại gần nhìn thì phát hiện ra có một ít là đồ chơi trẻ em.
Dường như Trình Dạng biết Kiều An Hạ đang thắc mắc điều gì, bèn giải thích với cô rằng đây là quà mà anh mua cho cặp song sinh nhà bạn học của anh.
Trong đám đồ chơi có hai cái cặp sách rất đẹp, một cái dành cho bé trai, một cái dành cho bé gái. Không cần hỏi, Kiều An Hạ cũng biết, Trình Dạng mua hai cái cặp sách này cho Bánh Mật và Đậu Đỏ.
Tính toán cẩn thận thì tám năm qua, Trình Dạng đã mua cho hai đứa nhóc này không ít quà. Có vài lần, cô và anh đi dạo qua gian hàng của trẻ con, vẻ mặt của anh khi chọn đồ lúc đó vô cùng chuyên chú. Thậm chí cứ cách một khoảng thời gian, anh lại chủ động đề nghị tới Cẩm Tú Viên chơi. Mặc dù anh không nói, nhưng cô biết, anh muốn đến thăm Bánh Mật và Đậu Đỏ.
Cho nên thực chất, trong lòng anh rất muốn có một đứa con, có đúng không?"
"Nghĩ gì vậy?" Trình Dạng thấy Kiều An Hạ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm hai cái cặp sách không nói không rằng, vươn tay xoa xoa đầu cô, hỏi.
Kiều An Hạ hoàn hồn, quay sang lắc đầu với Trình Dạng, sau đó lại cười cười chuyển hướng đề tài, nói: "Tối nay chúng ta ăn gì?"
"Em muốn ăn cái gì?"
"Ăn đồ cay nhé?"
"Được." Trình Dạng không thèm suy nghĩ đã đồng ý: "Anh đi thay quần áo, sau đó sẽ đưa em đi."
Kiều An Hạ ngoan ngoãn gật đàu.
Trình Dạng hôn lên trán cô một cái rồi đi vào phòng ngủ.
Cơm nước xong, Trình Dạng và Kiều An Hạ tiện đường ghé vào xem bộ phim mới được công chiếu do Lục Cẩn Niên thủ vai chính. Giá vé xem phim vô cùng cao, trên mạng cũng phản hồi rất tốt, sau khi xem xong hai người cảm thấy quả thực không tệ. Đợi đến khi họ về đến nhà thì đã là mười một giờ đêm.
Trình Dạng đi tắm trước, trước khi ra khỏi phòng tắm còn xả nước ấm giùm Kiều An Hạ, sau đó thuận tay để áo ngủ của cô lên chiếc ghế tựa cạnh bồn tắm.
Khi Kiều An Hạ tắm xong, ra ngoài đã không thấy Trình Dạng ở trong phòng ngủ. Cô đi tìm thì thấy đèn trong thư phòng bật sáng, bên trong truyền đến giọng nói đang cố gắng hạ thấp của Trình Dạng, như là sợ bị ai nghe thấy.
"Mẹ, con đã nói rồi, là chính con không muốn có con. Không phải là do Hạ Hạ không muốn."
"Hạ Hạ vẫn luôn muốn có con, nhưng con lại cảm thấy trẻ con rất phiền toái, cho nên không muốn cô ấy sinh."
"Con không lừa mẹ! Mẹ là mẹ của con, con lừa mẹ làm gì? Cũng không phải là con bao che cho Hạ Hạ nên mới nói như vậy."
"Mẹ cũng đừng gọi điện thoại cho Hạ Hạ, là do con không muốn có con, mẹ gọi điện cho ấy chẳng khác nào oán trách cô ấy không muốn sinh con."
"Con đã nói, con không muốn có con!"
Trình Dạng nói xong lời cuối cùng này, giọng điệu rõ ràng mang theo sự tức giận.
Kiều An Hạ đứng ở cửa phòng, cúi đầu ảm đạm xoay người, nhẹ nhàng quay trở lại phòng ngủ.
Kiều An Hạ trở lại phòng ngủ, liếc mắt một cái liền trông thấy ảnh cưới của mình với Trình Dạng đang treo trên tường. Cô đờ đẫn nhìn chằm chằm tấm ảnh cưới đến sững sờ.
Chưa đầy hai phút sau, Trình Dạng đã đẩy cửa bước vào phòng ngủ, nhìn thấy đầu tóc của Kiều An Hạ vẫn còn ướt sũng, không nhịn được nhíu mày, "Không sấy tóc đi, mà đứng ngây ra ở đó làm gì vậy?"
Kiều An Hạ nghe thấy tiếng Trình Dạng mới hoàn hồn, vội vàng dời tầm mắt khỏi ảnh cưới. Cô quay đầu cười yếu ớt với Trình Dạng rồi chỉ vào mình trong bức ảnh trên tường, nói: "Em bỗng phát hiện ra mình rất xinh đẹp."
Trình Dạng cười "Ha ha", lấy máy sấy, rồi tự nhiên kéo Kiều An Hạ ngồi lên đù* mình, sấy tóc cho cô.
Trong phòng ngủ, chỉ có tiếng máy sấy kêu ù ù.
Kiều An Hạ cảm nhận được Ng'n t anh đang chầm chậm vuốt ve mái tóc mình thật dịu dàng, nhưng lòng cô lại như chìm vào tận đáy cốc.
Sau khi sấy khô tóc, hai người một trước một sau lên giường. Theo thói quen, Trình Dạng đưa tay ra ôm eo Kiều An Hạ, đây là ám hiệu giữa hai vợ chồng họ. Kiều An Hạ biết, Trình Dạng muốn cùng cô làm chuyện vợ chồng. Nhưng có lẽ là do hai ngày nay nghe được chuyện liên quan đến con cái quá nhiều nên Kiều An Hạ không có hứng thú. Vào lúc Trình Dạng định cởi dây áo ngủ của cô thì cô lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay của Trình Dạng: "Trình Dạng, hôm nay em hơi mệt."
Trình Dạng áp bờ môi vào vành tai cô: "Một chút là được rồi."
Hô hấp nóng bỏng của người đàn ông phun bên tai khiến cô có cảm giác hơi ngứa ngáy. Kiều An Hạ bất giác đưa đầu mình cách xa Trình Dạng ra một chút, sau đó nói như làm nũng: "Ngày mai có được không? Hôm nay em mệt lắm."
Trìn Dạng ngừng lại động tác, nhìn chằm chằm Kiều An Hạ một lát, thấy cô kiên trì mới không tiếp tục nữa, chỉ giúp cô cài lại áo ngủ rồi kéo cô vào trong lòng, cưng chiều nói: "Ừ."
Đêm càng lúc càng khuya, Kiều An Hạ không hề cảm thấy buồn ngủ, ngược lại, Trình Dạng nằm bên cạnh lại hô hấp đều đều, ngủ thật say.
Kiều An Hạ nghiêng đầu ghé vào *** Trình Dạng, nghe tiếng tim đập mạnh của anh, không nhịn được ngẩng đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Trình Dạng, hai hốc mắt không hiểu sao lại đỏ ửng.
Cô nghĩ, nếu có thể sinh cho anh một đứa con... Cho dù là con trai hay con gái, nhất định anh cũng sẽ đều thích, nhất định sẽ vô cùng cưng chiều nó. Quan trọng hơn cả, đó chính là kết tinh tình yêu của hai người họ.
Ngàn vạn người con gái trên thế gian này, khi yêu sâu sắc một người đàn ông, đều muốn sinh cho anh ta một đứa con. Vậy mà Kiều An Hạ cô lại không thể làm được điều đó.
Nước mắt nhất thời đong đầy khóe mắt. Kiều An Hạ lập tức quay đầu, đưa lưng về phía Trình Dạng, lặng lẽ khóc.
______
Vào bữa tiệc mừng trăm ngày của hai đứa bé sinh đôi nhà người bạn học nọ, rất nhiều người hỏi Trình Dạng, khi nào thì chuẩn bị có em bé?
Mỗi khi Kiều An Hạ nghe thấy câu hỏi này, trái tim lại bị P0'p nghẹt đến đau đớn, nhưng cô vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt tươi cười dịu dàng.
Trình Dạng đứng bên cạnh ôm vai cô, cầm ly R*ợ*u, cười đến là thoải mái: "Tớ không có thích trẻ con lắm. So với trẻ con thì tớ lại thích nuôi mấy con chó hơn."
"Thôi đi, lúc trước khi còn học đại học, không biết kẻ nào uống R*ợ*u vào đã nói: Mai sau muốn sinh một trai một gái. Trai gái song toàn, thì đời người mới thắng lợi hả?!" Bạn học của Trình Dạng bóc mẽ anh.
"Mấy người bọn tớ, ai cũng có con cả rồi, chỉ còn có một mình cậu thôi đó Trình Dạng. Cậu phải nhanh lên..." Một người bạn học có vẻ nhỏ tuổi nhất uống một ngụm R*ợ*u rồi quay sang nói với Kiều An Hạ đứng cạnh Trình Dạng: "Chị dâu, chị xinh đẹp như vậy, Trình Dạng lại rất anh tuấn, hai người có gene tốt phải gọi là không còn lời gì để nói. Nếu hai người sinh con, em bé cũng sẽ rất xinh xắn. Hai người phải nỗ lực từ bây giờ đi, đến sang năm, mấy người chúng tôi có thể uống R*ợ*u mừng đầy tháng của em bé rồi..."
Kiều An Hạ lặng lẽ nắm chặt bàn tay, móng tay dài được cắt tỉa cắm sâu vào lòng bàn tay khiến cô bị đau, nhưng cô vẫn gắng sức nở nụ cười yếu ớt.
Trình Dạng ôm bờ vai vợ mình, dường như cảm nhận được sự khác thường của cô, lập tức mở miệng, ngắt lời người bạn học đang nói không ngừng nghỉ kia: "Được rồi, chuyện của cậu với bà xã thế nào rồi hả? Lần trước tớ nghe mọi người bàn tán ầm ĩ, cái gì mà không ở với nhau được nữa?"
Người bạn học này nghe vậy, lắc đầu thở dài một hơi: "Còn có thể thế nào chứ? Sau bảy năm bắt đầu cảm thấy chán nản ngứa ngáy. Không hiểu sao nhìn thấy nhau thì chỉ muốn cãi nhau, nhưng khi tách nhau ra lại cảm thấy trống trải..."
Những người đang ngồi ở đây đều đã kết hôn, người kết hôn sớm nhất thì con đã vào tiểu học, cho nên khi nhắc đến đề tài này vô cùng có tiếng nói chung. Nhất thời, câu chuyện được chuyển hướng, Kiều An hạ như tránh được một kiếp nạn, âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nhưng khi cúi đầu, ánh mắt cô nhìn ly R*ợ*u lại trở nên hoảng hốt.
Mặc dù Trình Dạng là vì không muốn người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, nên vẫn luôn nói anh không muốn có con mà không phải nói cô không thể làm mẹ. Những năm qua, cô cũng đã thử dùng vô số biện pháp nhưng vẫn chưa thể có thai, niềm hi vọng đã từng le lói nơi đáy lòng cũng dần dần biến thành tuyệt vọng. Mấy lần tụ họp cùng bạn bè, vừa nghe mọi người hỏi tại sao cô vẫn chưa muốn có con là cô lại cảm thấy mình bị K**h th**h, không hiểu sao lại bắt đầu căng thẳng và chột dạ như một tên trộm.
__________
Kết thúc bữa tiệc mừng trăm ngày cặp đôi song sinh của người bạn học kia thì đã là bốn giờ chiều. Trình Dạng uống hơi nhiều, nên Kiều An hạ đành phải lái xe về nhà.
Dường như tâm tình của Trình Dạng không tệ, vừa vào phòng ngủ đã ôm cô gọi "Bà xã, Hạ Hạ", gọi một lúc lại bắt đầu hôn cô. Sau đó, hai người liền đúng lý hợp tình làm nốt chuyện vợ chồng mà tối hôm qua Kiều An Hạ đã từ chối.
Chỉ vài phút sau khi xong việc, Trình Dạng đã ngủ say. Kiều An hạ biết tỷ lệ mang thai của bản thân mình là rất nhỏ, nhưng vẫn học theo trên mạng, nằm ở một tư thế dễ mang thai nhất.
Khoảng nửa giờ sau, điện thoại của Trình Dạng vang lên, trên điện thoại hiện lên tên của một người phụ nữ - "Lâm Vi".
Kiều An Hạ biết cái người tên là Lâm Vi này, năm ngoái truyền thông Hoàn Ảnh đã ký được hợp đồng với một sao nữ thuộc Bắc Ảnh. Cô cũng đã hợp tác với Trình Dạng trong một bộ phim, mặc dù lời thoại chỉ có vài câu nhưng vẫn gây được ấn tượng với rất nhiều người.
Kiều An Hạ cũng biết, Lâm Vi này rất thích Trình Dạng, luôn muốn dùng mọi biện pháp để tiếp cận anh.
Cũng không phải Kiều An Hạ tự tin rằng Trình Dạng sẽ không bị ςướק đi, mà cô tin tưởng, Trình Dạng sẽ không bao giờ phản bội mình.
Cho nên Kiều An Hạ để điện thoại của Trình Dạng ở chế độ yên lặng, rồi không để ý đến cuộc gọi vừa rồi của Lâm Vi nữa.
Có lẽ là do lây nhiễm cơn buồn ngủ của Trình Dạng, nên Kiều An Hạ cũng thiếp đi một lát. Lúc tỉnh lại đã là chạng vạng sáu giờ tối. Trình Dạng vẫn còn đang ngủ say. Khi Kiều An Hạ vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối thì lại nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi điện thoại đến là mẹ Trình Dạng, mẹ chồng Kiều An Hạ.
Lúc chuông điện thoại reo, Kiều An Hạ đang ngồi xổm trước thùng rác bóc tỏi, cô nghe thấy tiếng chuống hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn chiếc điện thoai di động đang để trên ghế. Thấy cái tên được hiển thị trên đó, không hiểu sao đáy lòng cô lại trầm xuống, khựng lại một lúc mới đứng lên cầm lấy điện thoại nghe: "Mẹ ạ."
"Hạ Hạ, đang bận à? Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại." Ngay sau câu chào hỏi của Kiều An Hạ là giọng nói ấm áp của mẹ Trình Dạng truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
"Không ạ..." Kiều An Hạ cụp mí mắt, giải thích qua loa: "Đang nấu cơm ạ..."
"Trình Dạng đâu? Sao không giúp con?"
"Anh ấy vừa uống chút R*ợ*u nên đang ngủ ạ."
"Thằng bé này... Lại uống nữa? Lúc nào cũng thế..." Trong giọng nói của mẹ Trình Dạng mang theo chút trách cứ.
"Cũng không uống nhiều ạ..." Kiều An hạ vội vàng giải thích rồi chuyển đề tài: "Mẹ, mẹ gọi điện thoại cho con có chuyện gì không ạ?"
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là..." Mẹ Trình ở đầu bên kia ngập ngừng nói: "... Hạ Hạ, con với Trình Dạng kết hôn cũng được tám năm rồi, con không muốn có một đứa trẻ hay sao?"
"Mẹ..." Kiều An Hạ bất chợt không biết nói như thế nào.
Dường như mẹ Trình cũng cảm thấy câu hỏi của mình quá mức đường đột, nên cười cười, nói: "Hạ Hạ, mẹ gọi điện không phả là bắt con phải sinh con ngay, mà chỉ muốn hỏi con một chút, khi nào thì định có em bé? Con và Trình Dạng cũng không còn trẻ nữa, bây giờ con cũng đã là sản phụ lớn tuổi rồi. Qua mấy năm nữa, chỉ sợ là không thể sinh được nữa..."
"Hạ Hạ, mẹ cũng đã gọi điện thoại cho Trình Dạng, mẹ biết chuyện hai đứa không muốn có con, vấn đề là ở Trình Dạng. Nó nói nó không muốn, chỉ muốn thế giới của hai người. Nhưng mà tư tưởng này không đúng, đợi qua vài năm nữa, các con sẽ biết con cái có tầm quan trọng như thế nào đối với một gia đình. Không có con, sao có coi là một gia đình hoàn chỉnh được chứ..."
"Trình Dạng hồ đồ, nhưng con không thể cũng hồ đồ theo nó. Lại nói, nhà họ Trình chỉ có một mình Trình Dạng, ông nội nó vẫn ngày ngày trông ngóng được ôm chắt nội. Đó là tâm nguyện cả đời này của ông cụ..."
"Hạ Hạ... Nếu con bận, sinh con xong mẹ sẽ giúp con trông cháu... Hạ Hạ, con và Trình Dạng kết hôn đã nhiều năm như vậy, mẹ cũng chưa từng yêu cầu con làm gì, cho nên chuyện con cái, con có thể thương lượng một chút với Trình Dạng hay không...?"
Kiều An Hạ tựa vào bàn ăn nghe giọng nói điềm đạm của mẹ Trình trong điện thoại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô nắm chặt củ tỏi trong tay, bờ môi mấp máy thật lâu mới gắng sức nặn ra được một câu nói: "Mẹ, con biết rồi ạ. Con sẽ nói chuyện với Trình Dạng."
Mẹ Trình nghe được câu này mới thấy yên tâm, lại dặn dò Kiều An Hạ nhất thiết phải có một đứa trẻ, sau đó lại quan tâm hỏi han Kiều An Hạ vài câu, mới cúp điện thoại.
Trong phòng bếp thật yên tĩnh, Kiều An Hạ đứng thất thần gần mười phút đồng hồ, mới chậm rãi ngồi xổm xuống thùng rác, lại tiếp tục bóc tỏi như chưa hề nghe một cuộc điện thoại nào, nhưng lại có một giọt nước mắt thật to, theo vỏ tỏi rơi vào trong thùng rác.
_____
Ngày hôm sau, đợi đến khi Trình Dạng tới Truyền thông Hoàn Ảnh, cô mới tự mình lái xe tới bệnh viện, tìm bác sĩ chuyên khoa vẫn luôn khám chữa cho cô mấy năm qua.
Vị bác sĩ chuyên khoa này đang tiếp đón bệnh nhân, Kiều An Hạ đợi khoảng nửa giờ mới đến lượt mình, lại là những thủ tục kiểm tra quen thuộc. Sau khi kết thúc, Kiều An Hạ ngồi trước mặt bác sĩ, nhìn bà lật xem kết quả kiểm tra của mình, từ đầu cho đến cuối vẫn chỉ giữ im lặng. Mãi cho đến lúc bác sĩ lật đến tờ cuối cùng, Kiều An Hạ mới miệng, nhưng câu hỏi lại không phải là "Tình huống của tôi thế nào?" như mọi lần, mà là một câu: "Có phải tôi không còn hi vọng mang thai nữa rồi đúng không?"
Bác sĩ nhìn chằm chằm vào kết quả kiểm tra thật lâu, mới ngẩng đầu nhìn về phía Kiều An Hạ: "Cô Kiều, cơ thể của cô hiện nay có..."
"Vẫn có khả năng mang thai, phải không?" Kiều An Hạ ngắt lời bác sĩ, vẻ mặt cô thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh: "Nhưng mà tỉ lệ rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không đáng kể, có đúng không?"
Trong phòng yên tĩnh rất lâu, lâu đến mức Kiều An Hạ cho rằng bác sĩ sẽ không mở miệng nói chuyện nữa thì giọng nói chậm rãi của bà lại vang lên: "Nhát dao kia đâm vào quá sâu, làm cho *** của cô bị tổn thương rất nặng, buồng trứng cũng bị ảnh hưởng cho nên khi trứng rụng, khả năng sống sót là rất thấp. Cô đã điều dưỡng nhiều năm như vậy nhưng tình hình vẫn chưa chuyển biến tốt, hơn nữa, tuổi cô càng lúc càng lớn, cho nên tỉ lệ mang thai cũng vì thế mà càng lúc càng thấp..." Dường như bác sĩ cũng nhận ra mình nói vấn đề này có biết bao tàn nhẫn nên dừng lại một chút mới nói tiếp: "Nếu cô Kiều thật sự muốn có con, tôi khuyên cô nên đi nhận nuôi một đứa trẻ thì hơn. Thực ra con cái... cũng không nhất định phải là do mình sinh ra, huyết thống quả thực là có năng lực thần kỳ, nhưng mà khi cô nuôi dưỡng đứa trẻ ấy nhiều năm thì tình cảm cũng trở nên sâu đậm. Cô cũng có thể có được một gia đình đầm ấm như tất cả mọi người..."
__________
Kiều An Hạ ra khỏi bệnh viện thì đã là giờ cơm trưa, nhưng cô lại không muốn ăn chút nào, chỉ ngồi ngơ ngác ở công viên cạnh bệnh viện một mình cho đến khi trời sẩm tối mới lái xe quay về nhà.
Lúc ấy Trình Dạng đã về rồi. Kiều An Hạ điều chỉnh cảm xúc của bản thân rồi đi vào phòng ngủ. Trình Dạng đang tắm, điện thoại di động bị anh tùy tiện ném lên giường. Kiều An Hạ cầm lên xem, phát hiện người phụ nữ tên Lâm Vi kia vừa gửi cho anh một tin nhắn
"Anh Trình Dạng. Chủ nhật này là sinh nhật của em, em mời mọi người tới Kim Bích Huy Hoàng ăn cơm. Anh nhớ đến nhé?"
Kỳ thực, Kiều An Hạ cũng có biết qua về Lâm Vi, đó là một cô gái rất xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng, không giống với những đứa con gái muốn leo lên quyền quý, cũng không có hành động quyến rũ Trình Dạng. Hơn nữa, có mấy lần quay phim, cô tới studio thấy Lâm Vi lặng lẽ mua nước hoặc đồ ăn cho Trình Dạng rồi đặt lên ghế của anh nhưng cũng không nói cho anh biết. Vì vậy có thể thấy, Lâm Vi rất thích Trình Dạng, nhưng chỉ muốn lại gần bên anh một chút mà không có ý định làm tiểu tam.
Kiều An Hạ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lát, rồi đột nhiên gửi cho Lâm Vi một tin nhắn, rất nhanh đã nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Vi. Ngay sau đó, Kiều An Hạ nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm đã ngừng chảy, cô cũng không trả lời tin nhắn vừa rồi mà dứt khoát xóa sạch toàn bộ.
_____
Vào ngày chủ nhật, thời tiết vô cùng đẹp. Trình Dạng vốn định đưa Kiều An Hạ ra ngoại thành chơi nhưng cô lại nói mình có việc, hẹn bạn bè nên ra ngoài một mình.
Kiều An Hạ đi tới một quán cafe yên tĩnh, nằm cách nhà mình chừng ba cây số. Bởi vì là buổi sáng nên trong quán vô cùng vắng vẻ, không có khách. Cô đứng ở cửa, nhìn trái phải một hồi, cũng không thèm để ý đến lời hỏi han của người phục vụ, trực tiếp bước tới vị trí trong cùng, sau đó ngồi xuống trước mặt Lâm Vi.
Kiều An Hạ dùng điện thoại của Trình Dạng hẹn gặp Lâm Vi. Lâm Vi cứ nghĩ rằng người hẹn mình là Trình Dạng, cho nên trong nháy mắt, khi nhìn thấy Kiều An Hạ cố ý trang điểm tỉ mỉ ngồi trước mặt mình, sắc mặt cô đã trở nên kinh ngạc. Cho dù cô và Trình Dạng là trong sáng nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng và bất an như là vừa bị ai đó bắt gặp mình trộm đồ. Lâm Vi nắm chặt quai túi xách, miễn cưỡng nở nụ cười tươi tắn, gọi một tiếng: "Cô Kiều."
Kiều An Hạ cười dịu dàng với Lâm Vi, sau đó đón lấy hai tách cafe mà người phục vụ bưng tới, đưa một tách cho Lâm Vi rồi mở miệng hỏi thẳng: "Cô thích Trình Dạng có đúng không?"
Lâm Vi lại càng cảm thấy lo lắng bất an, trong lòng nghĩ rằng Kiều An Hạ tới đây là để bảo vệ quyền lợi của một người vợ chính thức.
Kiều An Hạ mỉm cười với người phục vụ, sau đó cầm thìa khuấy tách cafe, uống một ngụm rồi lại mở miệng: "Cô đừng căng thẳng như vậy. Tôi biết, cô thích Trình Dạng. Hôm nay tôi hẹn cô đến đây là muốn hỏi, cô có yêu Trình Dạng hay không?"
"Tôi..." Lâm Vi nhìn vẻ mặt của Kiều An Hạ, không thấy giống như là đến trừng trị tiểu tam, nhưng lại không thể hiểu cô có ý gì. Do dự một lát, cuối cùng Lâm Vi cũng không thể trả lời câu hỏi của Kiều An Hạ.
"Hoặc là... Cô yêu Trình Dạng bao nhiêu?" Kiều An Hạ nhìn chằm chằm vào Lâm Vi không rời mắt, tiếp tục truy hỏi.
Lâm Vi cúi thấp đầu, cắn môi, do dự hồi lâu, cuối cùng mới áy náy nói khẽ: "Thực xin lỗi, cô Kiều. Tôi thích Trình Dạng, nhưng mà tôi cũng không có ý định quấy nhiễu cuộc hôn nhân của cô và anh ấy. Tôi chỉ muốn làm bạn với anh ấy, nhìn anh ấy vui vẻ và hạnh phúc là được rồi... Thật sự xin lỗi, nếu như tôi mang phiền nhiễu đến cho cô, từ nay về sau tôi sẽ giữ khoảng cách với anh ấy, coi như không quen biết..."
"Không cần phải như vậy..." Kiều An Hạ ngắt lời Lâm Vi.
Lâm Vi ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc nhìn Kiều An Hạ, như là không hiểu ý của cô.
Kiều An Hạ nắm chặt lấy tách cafe trên bàn, im lặng thật lâu. Sau khi cô uống hết cafe trong tách, mới hạ quyết tâm, cười rạng rỡ nói: "Hôm nay tôi tới tìm cô, là muốn nhờ cô giúp một chuyện."
Kiều An Hạ và Lâm Vi nói chuyện xong đã là ba giờ sau.
Vẻ mặt của Kiều An Hạ vẫn bình tĩnh, nhưng mà dường như Lâm Vi lại chưa thể tiêu hóa hết những lời mà Kiều An Hạ vừa nói, vẻ mặt có chút sửng sốt.
Kiều An Hạ nhận lấy tách cafe thứ hai từ người phục vụ, uống hơn một nửa rồi mới mở miệng nói với Lâm Vi đang dần khôi phục vẻ mặt bình thường: "Cô Lâm, ý của tôi đã vô cùng rõ ràng. Không biết là cô đồng ý hay không đồng ý?"
Lâm Vi không hé răng.
"Nếu cô đồng ý, tôi sẽ mau chóng an bài mọi thứ giúp cô."
Lâm Vi cụp mắt xuống, vẫn giữ im lặng.
"Cô Lâm, chuyện này đối với cô mà nói, là một cơ hội. Cô thật sự không muốn sao?"
Lâm Vi mấp máy môi, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Kiều An Hạ. Cô nhìn Kiều An Hạ thật lâu, cuối cùng mới nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Tôi đồng ý với cô."
Kiều An Hạ nghe được mấy chữ này, đáy mắt nhất thời mờ mịt hơi nước. Cô cố gắng nở nụ cười với Lâm Vi. Qua một lúc lâu, dường như phải dùng một sức lực thật lớn, cô mới khẽ nói một câu: "Cảm ơn."
Giữa tháng năm là kỷ niệm ngày cưới của Kiều An Hạ và Trình Dạng.
Ngay đầu tuần, Trình Dạng đã đặt chỗ trước ở một nhà hàng. Mấy ngày hôm đó, Trình Dạng đang phải gấp rút ghi hình cho một bộ phim nhưng vẫn cố bớt chút thời gian để quay về Bắc Kinh. Trên đường về nhà đón Kiều An Hạ, anh còn cố ý lượn qua một cửa hàng, tốn gần hai giờ để chọn quà cho cô.
Kiều An Hạ nhận được điện thoại của Trình Dạng từ sớm. Lúc anh về, cô đã trang điểm xong xuôi.
Lúc này là sáu giờ tối, Trình Dạng còn chưa vào đến nhà đã chở Kiều An Hạ tới nhà hàng.
Gọi đồ ăn xong, lại đợi người phục vụ cầm thực đơn rời đi, Trình Dạng mới lấy món quà vừa mua từ trong túi áo ra, đưa cho Kiều An Hạ: "Kỷ niệm ngày cưới vui vẻ."
Kiều An Hạ tươi cười như hoa, hỏi một câu: "Quà gì thế?" Thấy Trình Dạng không có ý định trả lời, liền vươn tay nhận lấy, mở ra. Bên trong là một chiếc lắc tay nạm kim cương, là kiểu dáng mới nhất của Tiffany, tinh tế và xa xỉ đến lóa cả mắt.
Chiếc lắc tay này, từ lúc Tiffany còn chưa sản xuất, Kiều An Hạ đã chú ý đến nó. Lần đó, cô chỉ vào bản thiết kế chính thức trên trang web, nói một câu với Trình Dạng: "Chiếc lắc tay này nhìn không tệ, rất xinh đẹp."
"Thích không?" Trình Dạng hỏi.
"Thích." Kiều An Hạ nắm cổ tay, khoa tay múa chân một chút, nói rằng so với tưởng tượng của cô nó còn đẹp hơn.
Trình Dạng cười dịu dàng.
Kiều An Hạ cẩn thận đặt chiếc lắc tay vào trong hộp, thả vào trong túi, rồi cũng nhân tiện lấy ra một cái hộp gấm, đẩy đến trước mặt Trình Dạng: "Đây là quà kỷ niệm mà em mua cho anh."
Đó là một chiếc đồng hồ đeo tay đẳng cấp nhất, số lượng có hạn trên thế giới. Trình Dạng cẩn thận cất vào túi áo ***, bảo quản cẩn thận.
Đồ ăn được đưa đến rất nhanh chóng. Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm. Không khí thoạt nhìn vừa ấm áp lại vừa tốt đẹp.
Cơm nước xong, Trình Dạng đón lấy ấm trà Phổ Nhị mà người phục vụ bưng tới. Kiều An Hạ rót trà, động tác chuẩn mực tuyệt đẹp.
Bóng đêm càng lúc càng sâu, nhưng ngọn đèn ngoài cửa sổ vẫn tỏa sáng lộng lẫy.
Kiều An Hạ thổi trà, nhìn chăm chú vào Trình Dạng, sau đó bất chợt nói ra một câu: "Trình Dạng... Cả đời này của em chỉ có một nguyện vọng, đó là hi vọng anh có thể có được những điều tốt đẹp nhất."
Ánh mắt Trình Dạng tỏa sáng lấp lánh: "Có em, đã là điều vô cùng tốt đẹp rồi."
Kiều An Hạ lộ vẻ ngượng ngùng, cúi đầu cười yếu ớt. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút mê ly, nhưng mà khóe môi cô vẫn giương lên. Từ góc độ của Trình Dạng nhìn lại, dường như cô đang mỉm cười. Qua một lúc lâu, Kiều An Hạ mới chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Trình Dạng, nói: "Trình Dạng, sau này, anh sẽ rất hạnh phúc."
"Em cũng vậy." Hạnh phúc của anh là do em ban cho. Hạnh phúc của em là do anh trao tặng. Nếu anh được hạnh phúc, thì sao em có thể không hạnh phúc được chứ?
Kiều An hạ mỉm cười, chuyển hướng đề tài: "Không còn sớm nữa rồi, tính tiền thôi."
Trình Dạng gật đầu, đi theo người phục vụ đi quẹt thẻ tính tiền. Lúc anh xoay người, Kiều An Hạ lại rót ra thêm hai ly trà, trong đó có một chén bị cô thả vào một viên thuốc nhỏ.
Khi anh quay về, Kiều An Hạ đang nhìn chằm chằm vào ly trà. Viên thuốc kia đã tan hết, nhìn ly trà lúc này không khác gì một ly trà bình thường.
"Anh uống nốt ly trà này đi." Kiều An Hạ ngẩng đầu, nhìn Trình Dạng rồi đưa ly trà cho anh.
Trình Dạng cũng không từ chối, cúi đầu, cầm lấy ly trà trên tay cô, uống một hơi cạn sạch.
Khi Kiều An Hạ và Trình Dạng ra khỏi nhà hàng thì đã có người chạy xe của Trình Dạng đến trước cửa. Theo quán tính, Trình Dạng định đưa tay ra nhận lấy chìa khóa xe thì Kiều An Hạ lại cầm lấy chìa khóa xe trước: "Để em lái cho."
Trình Dạng liếc nhìn Kiều An Hạ một cái nhưng cũng không nói gì thêm, mà chỉ gật đầu đồng ý.
Mặc dù nhà họ ở ngay Bắc Kinh nhưng mỗi khi vào dịp lễ tết, Kiều An Hạ và Trình Dạng lại qua đêm ở khách sạn. Trình Dạng đã đặt phòng ở khách sạn Bốn Mùa từ sớm. Kiều An Hạ hỏi xong địa chỉ đã lập tức lái xe tới đó.
Bởi vì Trình Dạng phải trở về gấp để kỷ niệm ngày cưới, bôn ba cả một ngày nên anh có chút mệt. Sau khi ngồi lên xe, anh nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Đến cửa khách sạn Kiều An Hạ nhỏ giọng đánh thức anh, Trình Dạng mở mắt ra nhìn, có vẻ hơi hoảng hốt, anh nhìn Kiều An Hạ, chần chờ một lát, mới đi theo cô xuống xe, vào phòng khách sạn, Trình Dạng cũng chưa tắm rửa, liền uể oải mệt mỏi nằm ở trên giường
Kiều An Hạ vào trong phòng bếp rót một cốc nước, lúc đi vào phòng ngủ, Trình Dạng đã hoàn toàn ngủ say, sắc mặt vẫn luôn trắng nõn nay được nhuộm thêm màu hồng.
Kiều An Hạ gọi tên Trình Dạng mấy lần, anh đều không có phản ứng, cô lẳng lặng nhìn chằm chằm Trình Dạng nhìn một lát, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt Trình Dạng mặt, khi vuốt ve đến cánh môi của anh, nước mắt cô bỗng dưng tí tách rơi xuống. Nhưng ngay sau đó cô đã lập tức đứng bật dậy, cầm lấy thẻ phòng, bước nhanh rời khỏi đó.
Kiều An Hạ đi thang máy xuống bên dưới rồi ra khỏi khách sạn, liền nhìn thấy một chiếc xe có biển số quen thuộc. Cô đi lên phía trước, cửa sổ xe lập tức hạ xuống, bên trong là Lâm Vi đang mặc một chiếc váy trắng đơn giản.
Kiều An Hạ cố nén để không rơi nước mắt, cô cụp mí mắt, không muốn nhìn Lâm Vi, chỉ nhanh chóng đưa thẻ phòng tới. Đợi đến khi Lâm Vi tiếp nhận, thân thể của cô mới hơi hơi run rẩy một chút, vội vàng bỏ lại một câu "Hãy chăm sóc anh ấy", rồi lập tức xoay người, lảo đảo bước nhanh xuống đường.
-
Trên cái thế giới này, tình yêu có rất nhiều loại, nhưng mà những người yêu sâu đậm, đều có một điểm chung, đó là luôn hi vọng đối phương được hạnh phúc, cũng luôn tự cho là đúng rằng, rời xa anh, chính là vì muốn tốt cho anh, nhưng mà cô lại quên mất một điều, cuộc sống nào có cái gì là thập toàn thập mỹ? Đôi khi, khuyết điểm lại chính là một điều tuyệt vời nhất, cô muốn bổ sung chỗ anh thiếu hụt, nhưng mà cô lại không biết rằng, anh sẽ vì vậy mà mất đi càng nhiều thứ hơn!
-
Kiều An Hạ đón xe trở lại nhà, nằm sấp ở trên ghế sofa, đau đớn khóc nức nở.
Từ nhỏ cô đã là một người con gái cá tính mạnh mẽ, chỉ cần cô thích, dù có hao tổn tâm cơ cũng muốn giành được. Cả cuộc đời này, ngoại trừ thời niên thiếu đã từng si mê Lục Cẩn Niên nhưng không chiếm được, có cái gì mà cô không chiếm được đâu?
Nhưng mà cô không nghĩ tới, một ngày kia, cô lại phải tự tay buông bỏ thứ mà mình muốn có nhất.
Cô muốn cho anh có một gia đình đầm ấm, ở đó sẽ có một người vợ đối xử tốt với anh, có một đứa con kháu khỉnh xinh xắn.
Cô không làm được điều ấy, nên cô hi vọng sẽ có một người con gái khác thật lòng yêu anh và có thể làm được điều ấy.
Cô biết, có lẽ lúc này cô và Trình Dạng tách ra, cả hai sẽ cùng cảm thấy đau khổ. Nhưng mà thời gian sẽ là một liều thuốc hiệu nghiệm nhất. Một ngày nào đó, anh sẽ chữa khỏi vết thương nơi đáy lòng, giống như là trước kia, cô yêu Lục Cẩn Niên sâu đậm như vậy, cũng đau đớn như vậy, sau này không phải là đã được giải thoát rồi sao?
Cô rất rất yêu anh.
Cô cũng không nỡ để anh rời đi.
Nhưng mà cô không còn biện pháp nào khác, bởi vì sinh mệnh của cô không hoàn chỉnh.
Lâm Vi nhìn chằm chằm Trình Dạng, ánh mắt nhất thời trở nên dịu dàng như nước.
Đây là người đàn ông mà cô vừa gặp đã yêu sâu đậm, chỉ tiếc, khi cô gặp được anh, anh đã kết hôn, vợ của anh cũng vô cùng xinh đẹp.
Tình cảm này đã bị cô vụng trộm chôn sâu ở nơi đáy lòng. Trong đêm khuya yên tĩnh, khi nằm ngủ một mình, không phải là cô chưa từng mơ tới cảnh tượng sẽ được ở bên anh, nhưng mà cô không dám hi vọng xa vời rằng có một ngày, anh lại gần ngay trong gang tấc một cách dễ dàng như vậy.
Lâm Vi cảm thấy mình như đang nằm mơ, một giấc mơ thật đẹp.
Qua thật lâu, cô mới nhẹ nhàng vươn tay, chạm vào mặt anh. Dường như anh bị cái gì đó K**h th**h, bất chợt cựa mình một cái. Một luồng điện theo đầu Ng'n t của cô truyền khắp toàn thân cô, khiến cô bị giật mình, rụt mạnh Ng'n t về.
Lâm Vi dè dặt cẩn trọng xoa xoa hai đầu Ng'n t vừa mới chạm vào gò má của Trình Dạng, tận đến khi luồng nhiệt đó nguội dần, cô mới lại lấy hết dũng khí, cúi đầu, chạm vào môi anh.
Đúng vậy, lấy hết dũng khí.
Dù cô biết, hiện tại người đàn ông này, bị vợ bỏ thuốc, cô chỉ cần hơi khơi gợi một chút, tất cả sẽ thuận lợi diễn ra theo kế hoạch, nhưng mà cô vẫn cần dũng khí.
Lúc bờ môi của hai người còn cách nhau một khoảng tầm 10 cm, trái tim Lâm Vi đập nhanh đến mức không kiềm chế được, tay cô nắm chặt lấy ga giường, hai mắt nhắm lại, lông mi cũng run rẩy, sau đó cô từ từ cúi thấp đầu xuống.
Hai bờ môi càng lúc càng gần, Lâm Vi cũng có thể cảm giác được cánh môi nóng bỏng của người đàn ông. Ngay khi môi của cô sắp chạm tới môi anh, đột nhiên người đàn ông đang toàn thân vô lực kia, đã vươn tay đẩy mạnh cô ra.
Sức lực rất lớn.
Cô không đề phòng, nên bị ngã dúi xuống sàn nhà, mạnh đến mức cái ௱ô** cũng ê ẩm.
Ngay sau đó, người đàn ông trên giường giãy giụa đứng dậy, nghiêng ngả chao đảo đi vào phòng tắm, khóa trái cửa lại. Bên trong vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Qua gần hai giờ, cửa phòng tắm mới lại được mở ra, Lâm Vi vẫn còn ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn thấy quần áo của Trình Dạng ướt đẫm, nhỏ nước tong tong. Anh từ bên trong đi ra, từ trước đến nay đây là lần tắm nước lạnh lâu nhất của anh, đến mức toàn thân đều tản ra hơi lạnh.
Trình Dạng đứng ở vị trí cách Lâm Vi rất xa, anh nhìn chằm chằm cô, cũng không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại như đang muốn chất vấn, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?
Người bày ra chuyện này không phải là Lâm Vi, nhưng mà cô lại giống như kẻ trộm vừa bị bắt tận tay, nên cảm thấy khẩn trương và bất an không sao hình dung được. Dưới cái nhìn chăm chú của Trình Dạng, cuối cùng cô cũng không chịu nổi mà rơi nước mắt.
Trình Dạng vẫn không lên tiếng, dường như đang rất nhẫn nại tiếp tục nhìn chằm chằm cô, chờ cô nói.
Lâm Vi không chịu nổi nữa, bật khóc thành tiếng: "Anh Trình Dạng, thực xin lỗi... Là cô Kiều bảo em tới đây... Trước đó cô ấy đã hẹn em nói chuyện..."
Sau khi tắm nước lạnh xong, đầu óc Trình Dạng đã hơi tỉnh táo lại một chút, anh đã đoán được rốt cuộc vì sao lại có chuyện này, nhưng mà nghe được chính lời của Lâm Vi xác nhận, anh vẫn cảm thấy có một đám lửa giận, không thể kiềm nén được đã bùng cháy ở nơi đáy lòng.
Anh là chồng của cô, anh yêu cô như vậy, nhưng cô lại tặng anh cho một người phụ nữ khác mà không hề kêu than một tiếng!
"Cho nên, cô ấy bỏ thuốc cho tôi, rồi bảo cô tới? Mà cô cũng tới thật?"
Giọng điệu của Trình Dạng vô cùng hung ác, khiến Lâm Vi sợ tới mức run rẩy, đầu càng cúi thấp xuống, nước mắt từng giọt từng giọt tí tách rơi, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nức nở của cô.
Trình Dạng nghe tiếng khóc, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngẫm lại sự việc này cũng không phải do lỗi của Lâm Vi, thở dài một cái, lại quay đầu hỏi: "Cô ấy nói với cô những gì?"
Lâm Vi ngừng khóc, thút thít nói: "Cô ấy nói em nhất định phải đối xử tốt với anh, cô ấy nói cô ấy không thể cho anh một gia đình hoàn chỉnh, hi vọng em có thể làm được điều đó."
Lúc nói ra những lời này, Lâm Vi phát hiện tâm trạng luôn bất an và khao khát của mình từ hôm nói chuyện với Kiều An Hạ, không hiểu sao đã có thể bình tĩnh lại. Mà Trình Dạng lại mím chặt đôi môi, anh biết cô là vì chuyện con cái mới làm như vậy, nhưng mà anh vẫn cảm thấy vô cùng phẫn nộ, vì để anh có thể có con, mà cô bỏ rơi anh sao?
"Ngày hôm đó, cô ấy đã nói rất nhiều về thói quen sinh hoạt của anh, nói anh không thích uống sữa tươi, buổi tối không thích ăn đồ có nhiều dầu mỡ, thích ăn thịt xào khô..."
"Cô ấy nói, cả đời này, không phải chỉ có mỗi tình yêu, mà cho dù chỉ có tình yêu, thì cũng không có khả năng chỉ có một tình yêu duy nhất. Cô ấy còn nói, anh xứng đáng có được một gia đình hoàn chỉnh và hạnh phúc, cô ấy đã làm lỡ của anh rất nhiều năm rồi, không muốn anh lại bị lỡ dở thêm nữa."
Lâm Vi nói rất nhiều rất nhiều, khi nói xong lời cuối cùng, cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu lên nói: "Có lẽ đêm nay cô Kiều sẽ rời đi..."
Lâm Vi còn chưa nói hết câu, Trình Dạng đã nhíu chặt mày lại, anh nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên vách tường, rồi lập tức lao ra phòng.
-
Kiều An Hạ khóc thật lâu mới ngừng lại được, cô nhìn đồng hồ, đã qua hai giờ kể từ khi cô rời khỏi khách sạn, Trình Dạng và Lâm Vi, sợ là đã...
Nghĩ đến đây, đáy lòng Kiều An Hạ lại nhói đau.
Chuyện đau đớn nhất của đời người, chính là phải tự tay giao người mà mình yêu sâu đậm cho người khác.
Cho tới bây giờ, cô vẫn luôn là người ích kỷ và bốc đồng, còn anh, lại luôn cam chịu uất ức như vậy.
Kiều An Hạ xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, đi vào phòng ngủ, bắt đầu thu dọn đồ đạc, vừa thu dọn, cô vừa rơi nước mắt.
Đợi đến thu dọn xong, Kiều An Hạ liền đặt lá đơn ly hôn đã chuẩn bị từ trước lên trên bàn, cầm Pu't, tạm dừng một lát, rồi nhanh chóng ký tên mình lên đó, thật vất vả mới ngừng khóc, giờ lại rơi nước mắt.
Cô kích động đóng nắp Pu't, vừa mới chuẩn bị đặt Pu't ở trên bàn, bỗng nhiên cửa phòng ngủ bị người nào đó mở tung ra.
Kiều An Hạ bất giác quay đầu, nhìn thấy Trình Dạng toàn thân ướt sũng đứng ở cửa.
Cô trố nhìn, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Trình Dạng đã đi tới trước bàn, thấy tờ đơn ly hôn đã có chữ ký đang đặt trên bàn, cơn tức của Trình Dạng lại bùng phát. Anh không cần suy nghĩ liền cầm lên, xé thành mảnh nhỏ, rồi ném vào mặt Kiều An Hạ.
Mảnh vụn của giấy tuy nhẹ, nhưng bởi vì bị dùng sức ném, nên đâm vào mặt Kiều An Hạ khiến cô cảm thấy đau đớn.
Trình Dạng như là bị chọc tức, chỉ vào Kiều An Hạ hai lần, cuối cùng lại không nói gì cả, mà xoay người đi quanh phòng ngủ, đến bên giường thấy hành lý mà Kiều An Hạ đã sắp xếp xong, một bụng tức giận của Trình Dạng lại càng không có chỗ phát tiết. Anh đột nhiên giơ chân lên, đạp đổ va li hành lý, khiến nó phát ra tiếng vang cực lớn.
"Kiều An Hạ, em..." Lời nói thô tục đã đến bên miệng, nhưng Trình Dạng vẫn cố gắng nuốt xuống, ép bản thân phải ngậm miệng, tiếp tục dậm chân, đi quanh phòng, cuối cùng nhìn thấy một túi rác màu đen đặt bên cạnh bàn trà, bên trong đầy đủ các loại chai lọ.
Trình Dạng cau mày, cúi đầu, bắt đầu bới túi rác, phát hiện bên trong đầy đủ các loại thuốc, thuốc bắc, thuốc tây... Toàn bộ đều là để điều dưỡng *** buồng trứng, thuốc hỗ trợ cho việc mang thai.
Rõ ràng thật lâu trước kia, anh đã bắt cô ngừng lại việc uống thuốc, thuốc trong nhà đều bị anh ném đi rồi, sao vẫn còn nhiều như vậy... Trong nháy mắt, Trình Dạng đã hiểu rõ, mấy năm nay, cô luôn luôn vụng trộm uống thuốc trị liệu sau lưng anh?
Kỳ thực đối với chuyện con cái, anh đã nghĩ thông suốt rồi.
Đúng là anh rất thích trẻ con, nhưng mà anh cũng không ngại bọn họ không có con.
Nhưng mà, anh không nghĩ tới, chuyện không thể có con này, dường như đã *** rễ vào trong lòng cô, biến thành chấp niệm.
Trình Dạng nhìn chằm chằm này đống thuốc lớn này một lát, bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh tới trước mặt Kiều An Hạ, vươn tay kéo cô vào trong lòng: "Hạ Hạ, về sau đừng làm như vậy, có được không?"
Kiều An Hạ đang yên lặng, bởi vì cái ôm và những lời này mà bỗng nhiên rơi nước mắt.
"Trình Dạng, em không muốn rời xa anh, nhưng mà, em cũng không muốn để cho anh..."
"Anh biết, anh đều biết cả..." Trình Dạng ôm Kiều An Hạ càng chặt hơn: "Nhưng mà anh không thèm để ý, so với con cái, anh càng cần em hơn."
-
Nửa năm sau, lễ Giáng Sinh.
"Trình Dạng, anh không đưa em đi xem pháo hoa sao? Sao lại dẫn em tới nơi này?" Kiều An Hạ nhìn căn nhà cũ nát ở một vùng nông thôn, nghiêng đầu, hỏi Trình Dạng.
Trình Dạng không nói gì, chỉ cười dịu dàng với Kiều An Hạ, cởi dây an toàn xuống xe, lại mở cửa xe cho Kiều An Hạ, rồi nắm tay kéo cô vào trong nhà.
Trong phòng đồ đạc thật cũ nát, bên trong còn có mùi vị ẩm ướt.
Kiều An Hạ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Trình Dạng một cái, Trình Dạng vẫn không nói gì, nắm tay cô đi vào buồng trong.
Bên trong có một cậu bé tầm tám chín tuổi đang ngồi, da dẻ trắng nõn, bộ dạng vô cùng xinh đẹp, giống như bé gái.
"Trình Dạng..." Kiều An Hạ vừa gọi tên Trình Dạng, Trình Dạng liền vẫy vẫy tay với cậu bé này. Cậu bé rất hiểu chuyện đi tới trước mặt Kiều An Hạ và Trình Dạng. Trình Dạng khom người xuống, vỗ vỗ bả vai cậu bé, chỉ vào Kiều An Hạ đang đứng bên cạnh nói: "Con có muốn về nhà cùng chúng ta không? Về sau ba sẽ là ba của con, còn đây là mẹ của con."
-
Câu chuyện về Trình Dạng và Kiều An Hạ vẫn chưa chấm dứt, những chuyện sau này chúng ta hãy tự tưởng tượng. Cậu bé được nhận nuôi này lớn hơn Đậu Đỏ một tuổi. Cậu bé thường xuyên giúp Đậu Đỏ học bài và giải quyết rắc rối. Mỗi ngày tan học đều chờ cô bé về nhà cùng. Về sau, khi hai người lớn lên đã nảy sinh tình cảm, tạo nên một câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã vô cùng đẹp đẽ.
Thời niên thiếu, các bạn từng có chấp niệm hay không?
Ở trên sân tập thể dục, ở trước cổng trường chật chội vào giờ tan học, ở bên khung cửa sổ của lớp học ngắm nhìn ra bên ngoài, giữa đám người mặc bộ đồng phục giống nhau đã từng nhìn thấy một người mà khiến cho mình cảm thấy rung động hay chưa? Người mà bạn thầm mến đó, có thích người khác hay không? Đã khi nào từng vụng trộm chờ đợi anh ấy và người trong lòng của anh ấy không ở bên nhau nữa? Đã khi nào nhìn thấy bọn họ ở bên nhau mà cảm thấy thương tâm khổ sở chưa? Đã khi nào nhìn thấy anh ấy đau khổ vì cãi nhau và chia tay người yêu, mà đáy lòng lại cảm thấy hơi hơi thoải mái, cho rằng rốt cuộc bản thân cũng có cơ hội rồi hay không? Và liệu đã bao giờ yêu anh ấy đến mức biến thành chấp niệm hay chưa?
Nếu như không có chấp niệm, thanh xuân sao còn gọi là thanh xuân nữa?
Và cuối cùng, chấp niệm thời thanh xuân của bạn, rốt cuộc có được toại nguyện không?
__________HẾT TRỌN BỘ__________
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc