Hôn Trộm 55 Lần - Chương 58

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Hứa Gia Mộc hài lòng quan sát, liền hướng về phía nhân viên bán hàng đo kích thước ngón tay của Tống Tương Tư.
Kích thước này, chính là tối hôm qua hắn thừa dịp cô ngủ, cầm thước cuộn len lén đo.
"Thật xin lỗi, tiên sinhkhông có kích thước thích hợp rồi, xin hỏi ngài hiện tại nhu cầu cấp bách sao? Chúng tôi có thể tìm nhân viên liê quan giúp ngày đổi."
"Tốt." Hứa Gia Mộc gật đầu, sau đó móc ví tính tiền.
Chiếc nhẫn sửa đổi xong, thời điểm Hứa Gia Mộc cầm trên tay, đã là gần năm giờ tối, hắn quan sát hai vòng, xác nhận không có vấn đề gì, liền bỏ hộp gấm vào trong túi, rời đi.
Trên đường về nhà, Hứa Gia Mộc trở lại khách sạn lớn Bắc Kinh gọi điện thoại, mua một cái ghế lô, sau đó thuận thế để cho bọn họ giúp mình chuẩn bị một bó hoa.
Xe sắp lái đến nhà trọ Tô Uyển, Hứa Gia Mộc nghĩ đến tối hôm qua Tống Tương Tư dặn dò mình hôm nay về nhà mua chút trái cây, vì vậy liền quay đầu xe, chạy vào siêu thị.
Tống Tương Tư để cho Hứa Gia Mộc nhìn mua, Hứa Gia Mộc trực tiếp đem mỗi dạng trái cây cũng chọn một chút, cuối cùng phát hiện quá nhiều, dứt khoát giữ lại địa chỉ, để siêu thị giao hàng tận nơi, sau đó mình liền đi ô-tô trở về nhà.
Mở cửa, cửa phòng rất an tĩnh, trời chiều xuyên thấu qua cửa sổ sát đất bao phủ nữa không gian màu hồng.
Hứa Gia Mộc nhìn quanh một vòng phòng khách, không thấy bóng người Tống Tương Tư, sau đó liền gọi tên cô.
Không ai trả lời, Hứa Gia Mộc đổi giày, dựa vào phòng ngủ đi tới, đẩy cửa ra, thấy bên trong vẫn như cũ trống rỗng.
Không có ở nhà?
Hứa Gia Mộc nhíu nhíu mày, lấy ra điện thoại di động, gọi cho Tống Tương Tư, mới vừa nói máy, liền nghe sau lưng truyền mơ hồ truyền đến tiếng chuông điện thoại, Hứa Gia Mộc xoay người đi ra, liền nhìn thấy cửa phòng khách bị đẩy ra, hắn trực tiếp thu lại di động, đi về phía Tống Tương Tư lên tiếng hỏi: "Đi nơi nào?"
Sắc mặt Tống Tương Tư có chút không tốt, tóc lộn xộn buộc ở sau ót, nghe được âm thanh của hắn, ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, sau đó liền cúi đầu đổi giày.
Hứa Gia Mộc lại mở miệng nói: "Anh đã đặt chỗ ở khách sạn Bắc Kinh, đừng đổi giày, trực tiếp xuất phát đi ăn cơm đi."
Tống Tương Tư giống như là không nghe thấy lời nói của Hứa Gia Mộc, đi đến phòng ăn, lấy nước uống.
Hứa Gia Mộc bị xem nhẹ hai lần, ấn đường cau lại: "Thế nào? Tâm tình không tốt?"
Tống Tương Tư uống cạn li nước, để li xuống, cũng không đi ra phòng khách, trực tiếp lại gần bàn ăn, quay đầu, nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc mở miệng nói: "Hôm nay xế chiều em đi bệnh viện."
Bệnh viện? Hứa Gia Mộc trên mặt trong nháy mắt treo đầy lo lắng, không hề nghĩ ngợi liền đi tới trước mặt của Tống Tương Tư: "Thế nào? Là nơi nào không thoải mái? Thế nào đi bệnh viện cũng không nói cho anh biết một tiếng, để anh đi cùng em. . . . . ."
Tống Tương Tư không đợi Hứa Gia Mộc nói hết lời, liền thẳng thắng ngắt lời hắn: "Em mang thai."
Vẻ mặt Hứa Gia Mộc trong nháy mắt ngơ ngẩn, hắn nhìn chằm chằm Tống Tương Tư ánh mắt của hắn hiện lên một tia không thể tin, sau đó thì không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả vui mừng, xông lên trái tim, sau đó môi của hắn liền theo nâng lên: "Thật. . . . . ."
Hứa Gia Mộc chưa hỏi xong, Tống Tương Tư liền xoay người từ một bên trong túi xách rút mấy trang giấy, đưa tới trước mặt của Hứa Gia Mộc.
"Báo cáo kiểm tra mang thai?" Hứa Gia Mộc vui mừng hỏi ngược một câu, liền nhận lấy, sau đó cúi đầu nhìn, hai mắt chăm chú, sắc mặt từng điểm từng điểm lạnh xuống, tay nắm lấy trang giấy bắt đầu ru rẩy kịch liệt, hắn ước chừng nhìn chòng chọc một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, cặp mắt máu đỏ nhìn chằm chằm Tống Tương Tư hỏi: "Đây là cái gì?"
Tống Tương Tư nhìn về phía Hứa Gia Mộc cười khẽ một tiếng, trong miệng, nói không chút để ý: "Giấy trắng mực đen, rõ ràng, Hứa thiếu gia không biết sao?"
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm Tống Tương Tư, hô hấp bắt đầu không ổn định.
Tống Tương Tư tiếp tục cười, sau đó liền rút tờ giấy trong tay Hứa Gia Mộc, dung giọng điệu vô cùng bình thản, nhìn về phía Hứa Gia Mộc đọc: "Tống Tương Tư, nữ, không đau, giải phẫu N4o th4i. . . . . ."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Hứa Gia Mộc trong lúc bất chợt liền nóng nảy hô một tiếng.
Tống Tương Tư giống như là căn bản không có nghe được, tiếp tục đọc xuống.
Hứa Gia Mộc chợt vương tay ςướק đi tờ giấy, ném thật mạnh vào mặt của Tống Tương Tư: "Ta TM để cho ngươi câm miệng! Ngươi có nghe hay không!"
Tống Tương Tư thật ngậm miệng lại, nhìn lại ánh mắt của Hứa Gia Mộc, tối đen như mực, bên trong thần thái bình tĩnh.
Hứa Gia Mộc lại cảm thấy ánh mắt của Tống Tương Tư lúc này, cực kỳ kinh khủng, hắn chỉ tờ giấy trên đất, âm thanh nghiến lợi hại: "Ngươi thật sự bỏ đứa bé của ta?"
"Đúng vậy a. . . . . ." Tống Tương Tư gật đầu một cái: "Bỏ rồi, nếu như ngươi cần, ta có thể đọc lại nội dung tờ giấy sinh non ấy. . . . . ."
Nói xong, Tống Tương Tư liền cong người xuống muốn đi nhặt tờ giấy bị Hứa Gia Mộc ném xuống đất.
Đầu ngón tay Tống Tương Tư còn chưa có ***ng phải tờ giấy kia, Hứa Gia Mộc trong lúc bất chợt liền vươn tay, nắm chắc cánh tay của cô, lôi cô lên, hung hăng đặt trên bàn ăn: "Ta hỏi ngươi một lần cuối, ngươi thật sự bỏ đứa bé?"
"Ta phải lập lại bao nhiêu lần, ngươi mới bằng lòng tin hả?" Tống Tương Tư nhìn lại ánh mắt của Hứa Gia Mộc, dừng lại chốc lát, lại mở miệng nói: "Đúng, ta đem ngươi bỏ đứa bé của ngươi. . . . . ."
Vẻ mặt Hứa Gia Mộc trong nháy mắt có chút trở nên dữ tợn, hắn *** níu lấy bả vai của cô, dùng sức lay động, đầu của cô ***ng phải bàn ăn, phát ra tiếng vang đông đông đông.
Đau đớn thẳng tắp chui vào đáy lòng Tống Tương Tư, nhưng trừ sắc mặt của cô có chút tái nhợt, thì vẻ mặt bình tĩnh không có chút nào gợn sóng.
Cô bình tĩnh như vậy , thành công đánh sụp nội tâm Hứa Gia Mộc , để cho cả người hắn hoàn toàn mất đi lý trí, hắn nghĩ cũng không nghĩ liền giơ tay lên, P0'p lấy cổ cô, cực kỳ dùng sức: "Ngươi trả đứa bé cho ta, ngươi trả đứa bé cho ta, ta muốn P0'p ૮ɦếƭ ngươi, P0'p ૮ɦếƭ ngươi!"
Tống Tương Tư chỉ là bình tĩnh như nước nhắm mắt lại, mặc cho tùy ý hắn, không giãy giụa, không phản kháng, cũng không cầu xin.
Hô hấp của cô dần dần có chút không thông, đang thời điểm cô cho rằng mình sẽ vì hít thở không thông mà ૮ɦếƭ, hắn trong lúc bất chợt liền buôn cổ cô ra, đem cả người cô từ trên bàn ăn kéo một cái , nặng nề quăng một bên trên ghế sa lon.
Tống Tương Tư bị vứt choáng váng, theo bản năng che lại bụng của mình, ngay sau đó cô nghe được bên tai mình tiếng đồ vật bị vứt, đinh tai nhứt óc.
Cô nghiên đầu, thấy Hứa Gia Mộc giống như một tên điên, đem toàn bộ đồ vật có thể di dời đều đổ ầm ầm xuống đât, thậm chí còn ôm ghế, bắt được nơi nào thì đập nơi đó, cả nhà, mảnh vụn đền thủy tinh rơi xuống, nện vào đầu của hắn, cắt qua mặt của hắn, thế nhưng hắn lại không phản ứng chút nào.
Những tiếng vỡ nát kia, ước chừng vang lên hơn một giờ, mới ngừng lại, cả phòng khách một mảnh hỗn độn, cơ hồ không có chỗ đứng, hắn lúc này, giống như là đã tiêu hao hết hơi sức, thở hổn hển nhìn chằm chằm cô cực kỳ lâu, sau đó mới lảo đảo cất bước, đi tới trước mặt cô, cúi người, P0'p cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô, câu môi cười đứng lên: "Tống Tương Tư, ngươi được, ngươi thật giỏi. . . . . ."
"Ngươi đọc ác hơn so với trong tuowrg tượng của ta, đều nói hổ dữ cũng không ăn thịt con, ngươi TM lòng dạ độc ác đến mức cả đứa bé cũng xuống tay được!"
"Ngươi TM tại sao lại bỏ đứa bé của ta? Ngươi có hỏi qua ta sao?"
"Ha ha. . . . . ." Hứa Gia Mộc nói xong, liền tự nhiên nở nụ cười, cười cười, khóe mắt của hắn thì trở nên có chút ****, hắn hướng về phía cô không ngừng gật đầu, sau đó lại đột nhiên chuyển mắt, nhìn ngoài cửa sổ trời đã có chút tối: "Tám năm, qua hôm nay, chúng ta quên biết tám năm rồi. . . . . ."
Tám năm. . . . . . Thật là một thời gian dài đăng đẳng. . . . . . Hắn buồn chán, cả người trong lúc bất chợt có chút hoảng hốt.
Hắn nghĩ tới tối nay sẽ cầu hôn cô, thế nhưng đều tốt đẹp đó chỉ là ý tưởng, bị bản báo cáo sinh non của cô, hoàn toàn đánh nát.
Cô ngay cả đứa bé của hắn cũng không muốn, như thế nào sẽ chấp nhận hắn đây?
Đúng vậy. . . . . . Hắn luôn nghĩ, hắn yêu cô, nhưng không nghĩ đến giữa cô và hắn chỉ là giao dịch, cô không có động lòng với hắn.
Hứa Gia Mộc lại nhẹ nhàng cười ra tiếng, hắn nhìn đáy mắt xinh đẹpcủa cô, ẩm ướt, hắn giống như là đã suy nghĩ kĩ, mở miệng nói với nàng: "Tống Tương Tư, bắt đầu từ bây giờ, giữa ngươi và ta, nhất đao lưỡng đoạn, không hề qua lại!"
Hơn một năm trước kia, côliền muốn cùng hắn tách ra.
Về sau, hắn tới tìm cô mấy lần, cô mỗi lần đều là đối chọi gay gắt, hắn liền sẽ không có quấy rầy cô, suy nghĩ một chút, khi đó thật ra thì bọn họ cũng coi như là nửa kết thúc, nếu như hắn không có đi tới nhà trò Tô viên, không có ***ng phải cô, không có ôm lấy cô, có lẽ bọn họ thật sự sẽ kết thúc. . . . . .
Thật ra thì đi chung với nhau trong tám năm, hắn phản đối cô đề cập tới hôn nhân, cô cũng phản đối hắn nói qua tình yêu, thậm chí có thời điểm trong vòng giải trí cô và những nam minh tinh khác náo loạn dẫn đến xì can đan, hắn không hỏi, cô cũng chưa từng giải thích qua.
Hắn và cô rất ăn ý không quan tâm đến cuộc sống của đối phương, cũng đều rất có ăn ý không đem cuộc sống riêng tiết lộ cho nhau.
Thật ra thì chính là một cuộc giao dịch, giao dịch đến cuối cùng, hắn động lòng.
Tám năm, tám năm liền rơi vào kết cục như vậy.
Chỉ tiếc, hắn cuối cùng không phải Lục Cẩn Niên, cô cũng không phải là Kiều An Hảo.
Hắn và cô thời gian dây dưa nữa lâu, cũng không hơn chuyện xưa tốt đẹp của họ.
Hứa Gia Mộc từ từ buông lỏng cằm Tống Tương Tư ra, lui về phía sau hai bước, sau đó liền xoay người đi, đáy mắt đầy nước mắt, theo mặt lăn xuống, hắn không có dừng lại, cứ như vậy trực tiếp cất bước ra khỏi nhà trọ.
Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, nước mắt Tống Tương Tư cuối cùng không nhịn được rơi xuống.
Kết thúc. . . . . . Cuối cùng kết thúc.
Tám năm, dây dưa dài đến tám năm , rốt cuộc vào giờ khắc này kết thúc.
Cô từ khi biết hắn, cũng biết, hắn và cô không phải người cùng một thế giới.
Cô là Cô bé lọ lem, hắn là hoàng tử, nhưng là bọn họ không phải đồng thoại (truyện nhi đồng).
Thật ra thì tận đáy lòng cô vẫn luôn nói với mình, không cần yêu hắn, nhưng. . . . . . Cô chính là như vậy không có tiền đồ, cuối cùng vẫn yêu hắn.
Cô rõ rằng buộc mình phải buông bỏ tình cảm này, nhưng mỗi lần đều chấm dứt thất bại.
Cuối cùng cô không có biện pháp, cho nên liền tự tại bức hắn, *** đứa bé của hắn, để cho hắn hoàn toàn hận cô.
Như cô mong muốn, hắn nói, Tống Tương Tư, bắt đầu từ bây giờ, giữa ngươi và ta, nhất đao lưỡng đoạn, không hề qua lại.
Cô không có đường lui. . . . . . Từ hơn một năm trước kia, cô đã nghĩ muốn chém đoạn quan hệ của bọn họ, đến bây giờ, rốt cuộc đã đứt.
Cô chẳng oán được ai, là cô tự tay đem đường lui lấp kín.
Cô ngay cả đường sống để hối hận cũng không có.
Hắn và cô cả đời này không bao giờ có khả năng nữa.
Ngay cả tình nhân không lộ ra ánh sáng của hắn cũng không còn cơ hội.
Lộ Minh Minh là cô tự chọn, cô chính là bởi vì biết mình đối với hắn lòng mềm yếu, mới có thể làm quyết tuyệt như vậy, nhưng tại khi đã hư ý nguyện, cô lại còn khổ sở như vậy?
Tám năm a tám năm, cô yêu một người tám năm, cứ như vậy tự tay P0'p ૮ɦếƭ quan hệ của mình và hắn.
Từ đó về sau, sinh ly cùng tử biết, một đời một kiếp, không còn qua lại.
Tống Tương Tư cuối cùng không nhịn được liền đau khóc thành tiếng, khóc đến cuối cùng, cô toàn thân co quắp, ôm bụng, nhiều tiếng nức nở, bi thương và tuyệt vọng.
Chín giờ, Tống Tương Tư kéo rương hành lý từ nhà trọ Tô Uyển rời đi, cô ở ven đường chận một chiếc taxi, trực tiếp đến sân bay.
11 giờ, Tống Tương Tư lên máy bay, khi bước vào sân bay, Tống Tương Tư đem điện thoại di động mang theo người, ném vào trong thùng rác.
Mười một giờ rưỡi, máy bay cất cánh, Tống Tương Tư cách cửa sổ, nhìn đèn đêm sáng chói Bắc Kinh, sắc mặt lành lạnh.
Tình yêu là dần dần khắc sâu, cà phê là từ từ chuyển lạnh, chuyện xưa chậm rãi kết thúc.
Một người cũng không yêu, khi yêu, rồi đến cuối cùng lại buông bỏ, là bởi vì vĩnh viễn không thấy được hi vọng.
Gặp lại sau, người em yêu, gặp lại sau, anh đền em thời gian tám năm.
Máy bay càng bay càng cao, cho đến cuối cùng không nhìn thấy đèn đuốc của Bắc Kinh nữa, nước mắt Tống Tương Tư mới lăn xuống gò má.
Cách dòng nước mắt cô hoảng trông thấy, Tống Tương Tư của tám năm trước mặc một bộ váy trắng, tóc chải buộc kiểu đuôi ngựa, đứng trước mặt Hứa Gia Mộc đẹp trai dưới ánh mặt trời, nhìn chằm chằm tấm chi phiếu di chuyển trong tay anh, cắn góc môi bất lực và rất không yên lòng, cuối cùng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được, tôi ở cùng anh.”
Ngày Kiều An Hạ xuất hiện, thời tiết toàn thành phố Bắc Kinh rốt cuộc đã chuyển thành ấm áp.
Sáng sớm Trình Dạng và mẹ Kiều bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, mặc dù hôm trước Kiều An Hạ đã hẹn Kiều An Hảo hôm nay sẽ gặp nhau ở nhà họ Kiều, nhưng rõ ràng bụng Kiều An Hạ đã lớn vẫn đi cùng Lục Cẩn Niên tới bệnh viện đón cô xuất viện.
Trở lại nhà họ Kiều đã là mười hai giờ trưa, đúng lúc người giúp việc mới chuẩn bị xong cơm trưa, Kiều An Hạ là người đang bị thương, Kiều An Hảo là phụ nữ có thai, chuẩn bị đồ ăn dinh dưỡng thanh đạm.
Ăn xong cơm trưa, Trình Dạng và Lục Cẩn Niên theo ba Kiều đi vào thư phòng, để lại ba người Kiều An Hảo, mẹ Kiều, Kiều An Hạ ngồi trong phòng khách xem TV.
Kiều An Hảo đã mang thai hơn ba tháng, thích ngủ lười biếng, dựa vào bả vai Kiều An Hạ xem TV, rồi ngủ lúc nào không biết.
Kiều An Hạ cảm giác được vai mìn*** trĩu hơn, không nhịn được quay đầu sang thì nhìn thấy bộ dạng Kiều an Hảo nhắm mắt ngủ say, lập tức chặn câu nói đang tính mở miệng. Sau đó nhẹ nhàng chạm vào mẹ Kiều đang ngồi bên cạnh, chỉ tấm chăn cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Mang chăn đưa cho con với.”
Kiều An Hạ nhận lấy chăn nhẹ nhàng đắp lên người Kiều An Hạ, khi nhét vào dưới cánh tay cô, vừa đúng lúc cô nhìn thấy bụng hơi nhô lên của Kiều An Hảo. Tầm mắt Kiều An Hạ dừng lại ở hình ảnh ấy, tay phía dưới của cô liền sờ lên bụng cứng rắn của Kiều An Hảo, trong nháy mắt lòng cô thầm hâm mộ, sau đó giống như bị điện giật rụt tay về, trong đáy mắt toát lên vẻ u ám.
Đợi sau khi Kiều An Hảo tỉnh dậy đã là sáu giờ tối, mẹ Kiều cũng đã chuẩn bị xong bữa tối, mọi người dứt khoát ở lại nhà họ Kiều dùng cơm rồi mới ai về nhà nấy.
Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên về Cẩm Tú Viên, Trình Dạng lái xe đưa Kiều An Hạ về nhà ở của mình, không biết có phải mệt mỏi không mà dọc đường đi Kiều An Hạ luôn nhắm mắt lại, một câu cũng chưa nói.
Đến cửa khu nhà, Trình Dạng mở cửa rồi chắn trước mặt Kiều An Hạ: “Trước tiên nhắm mắt lại đã.”
Kiều An Hạ buồn bực ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trình Dạng một cái: “Làm gì?”
“Nhắm mắt lại.” Trình Dạng lặp lại lần nữa, chứng kiến bộ dạng thờ ơ của Kiều An Hạ, thế là anh dứt khoát vòng ra sau người Kiều An Hạ, giơ tay lên che kín hai mắt cô, sau đó dùng chân đá văng cửa đẩy Kiều An Hạ vào trong nhà.
“Trình Dạng, anh làm gì vậy hả?” Kiều An Hạ xoay đầu muốn tách hai tay Trình Dạng ra, nhưng người đàn ông lại cúi đầu, dán bên tai cô nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng, sau đó tiện tay khép cửa phòng, tiếp tục đẩy Kiều An Hạ đi một mạch tới giữa phòng khách mới dừng lại, rồi chậm rãi thả tay khỏi mắt Kiều An Hạ.
“Trình Dạng, rốt cuộc là anh muốn làm điều bất ngờ gì thế…..” Kiều An Hạ vừa nói vừa mở to mắt, sau đó thì nhìn thấy xung quanh mình rất nhiều đom đóm đang bay lượn, từng đoàn từng đoàn tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp trong đêm tối.
Nhờ ánh sáng của đom đóm, Kiều An Hạ nhìn thấy trên mặt đất trong phòng rải đầy cánh hoa hồng màu đỏ thẫm và hồng nhạt, trước mặt mình còn đặt một người mẫu, trên người mặc chiếc váy cưới màu trắng xinh đẹp.
Vốn hôm nay cô xuất viện, ba mẹ Kiều hi vọng cô và Trình Dạng ở lại nhà họ Kiều, Trình Dạng nói muốn dẫn cô về bên này, lúc đó cô còn tưởng rằng vì hai người đã lâu rồi không thân mật, nghĩ anh nếu ở nhà họ Kiều thì bất tiện nên mới dẫn cô tới đây. Nhưng thật không nghĩ rằng, thì ra anh đã chuẩn bị cho cô một kinh hỉ ở chỗ này.
Đom đóm…. Đó là mơ ước từ nhỏ của cô, từ sách vở và phim hoạt hình cô biết trên thới giới này còn có một loại côn trùng có cánh phát ra ánh sáng trong đêm tối. Lúc cô còn nhỏ, không ít lần quấn quít lấy ba Kiều đòi đom đóm, đáng tiếc giữa thành phố Bắc Kinh rất khó tìm được, sau đó đom đóm trở thành điều tiếc nuối trong ký ức của cô.
Lúc cô và Trình Dạng ở chung một chỗ, từng đề cập tới những việc thời thơ ấu, nhưng cho rằng đó là chuyện cười để tán dóc mà thôi.
Cô lại không nghĩ rằng, những thứ tiếc nuối đó, có một ngày anh thế mà lại bù đắp cho cô.
Kiều An Hạ nhìn đom đóm không ngừng bay lượn xung quanh mình và Trình Dạng, đáy mắt cười nhẹ nhàng, theo bản năng cô quay đầu nhìn về phía Trình Dạng.
Trình Dạng nhìn vào mắt cô, trong ảnh ngược có rất nhiều ánh sáng đom đóm, anh cười dịu dàng với cô, sau đó không hề có dấu hiệu báo trước đã quỳ gối trước mặt cô, cầm một chiếc hộp gấm màu đỏ từ trong túi, mở ra nâng lên trước mặt Kiều An Hạ: “Hạ Hạ, em đồng ý gả cho anh không?”
Kiều An Hạ cúi đầu thì nhìn thấy ánh sáng kim cương trong hộp gấm phản chiếu, cô há to miệng, theo bản năng muốn thốt ra câu “Em đồng ý,” nhưng sau đó trong đầu hiện lên suy nghĩ cả đời này cô không thể mang thai, nên ba chữ này giống như kẹo cao su dính trong cổ họng cô, làm thế nào cũng không phun ra được.
Trình Dạng vững vàng quỳ một gối trước mặt Kiều An Hạ, vẻ mặt dịu dàng, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.
Tay Kiều An Hạ cuộn thành nắm đấm, trong đầu cô có hai dòng suy nghĩ bắt đầu đánh nhau kịch liệt.
Một bên kêu cô đừng làm lỡ cuộc đời Trình Dạng, một bên kêu cô gật đầu đồng ý Trình Dạng.
Sau khi đấu tranh rất lâu, Kiều An Hạ bỗng nhiên lùi người ra sau một bước, nhìn về phía Trình Dạng nhẹ nhàng lắc đầu: “Trình Dạng, em không thể gả cho anh.”
Mi tâm Trình Dạng hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn Kiều An Hạ vô cùng ngạc nhiên.
Đáy mắt Kiều An Hạ chưa đầy nước, cánh môi cô run rẩy lợi hại, còn chưa nói gì nước mắt đã lộp bộp rơi xuống: “Trình Dạng, anh biết rõ em không thể mang thai, vì sao còn muốn cưới em?”
Khoảng thời gian này cô luôn muốn để bản thân mình trở thành một người ngu ngốc, giả vờ như hoàn toàn không biết bản thân mình chẳng thể làm mẹ. Cô cho rằng như vậy là có thể yên tâm thoải mái ở cùng một chỗ với Trình Dạng, nhưng đợi tới nửa đêm tỉnh mộng, cô không nỡ ngủ, mở to mắt nhìn Trình Dạng cuộn mình trên sofa bên cạnh, đáy lòng sẽ rất đau khổ và áy náy.
“Anh biết không, bây giờ em chỉ là một người tàn phế, cả đời này em khó có khả năng mang lại cho anh một gia đình đầy đủ!”
“Em thật sự rất muốn ở cùng với anh suốt cuộc đời này, nhưng mà em không thể ích kỷ liên lụy anh như vậy, điều này đối với anh mà nói, không công bằng….” Cuối cùng Kiều An Hạ không nhịn được khóc ra tiếng: “Cho nên, Trình Dạng, không nên lấy em, được không? Không cần phải cưới em….”
Trình Dạng thu nhẫn về, đứng lên giơ tay lau nước mắt đang không ngừng rơi xuống cho Kiều An Hạ: “Hạ Hạ…. Anh không muốn công bằng, anh muốn chính là em.”
Nước mắt Kiều An Hạ rơi càng nhiều, Trình Dạng lau thế nào cũng không hết, cuối cùng dứt khoát nâng mặt cô lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Nếu bây giờ em không muốn kết hôn cũng không sao, chúng ta tạm thời có thể tiếp tục làm người yêu, nếu em sợ làm lỡ cuộc đời anh, cả đời không muốn kết hôn với anh, vậy thì kiếp này chúng ta sẽ làm người yêu, dù sao cuộc đời này em không gả, anh sẽ không cưới….”
Kiều An Hạ “Oa” một tiếng, sau đó liền ôm cổ Trình Dạng, khóc như một đứa trẻ.
Trình Dạng ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô, hạ thấp giọng dụ dỗ: “Được rồi, đừng khóc nữa….”
Tiếng khóc không giảm tí ti nào.
Dường như đom đóm không có cảm giác mệt mỏi, vẫn không ngừng bay vòng quanh hai người, màu vàng ấm áp, lập lòe chớp tắt lúc tối lúc sáng.
Thời gian như nước chảy, chậm rãi trôi qua, đảo mắt xuân qua hạ đến, hạ đi thu tới, thu đi đông vào. Trong một đêm tuyết rơi đầy bay lả tả, Kiều An Hảo cách ngày sinh chỉ gần một tuần, tối đó cô bất chợt bị đau đến tỉnh ngủ, theo bản năng cô vươn tay, đẩy Lục Cẩn Niên bên cạnh.
Lục Cẩn Niên tỉnh rất nhanh, trước tiên anh hỏi một câu “Làm sao vậy?” Sau đó chợt nghe thấy Kiều An Hảo vì đau mà phát ra tiếng kêu rên, trong nháy mắt cả người tỉnh táo lại. Anh vội bật đèn, nhìn thấy sắc mặt Kiều An Hảo tái nhợt, drap dưới người ướt một mảng, rõ ràng đã vỡ nước ối.
Mặc dù trước khi chào đón Bánh Mật sinh ra Lục Cẩn Niên đã học đủ mười bài công tác chuẩn bị, vốn anh không thuộc về mảng y học, nhưng đã sớm thành một nửa là bác sĩ khoa phụ sản rồi, thế mà gặp phải tình huống này, người vẫn lộ ra vẻ hoảng hốt lo sợ.
Lục Cẩn Niên gần như là nhảy từ trên giường xuống mặt đất, anh gọi điện thoại cho bệnh viện trước, sau đó ngay cả quần áo cũng chẳng thèm thay, trực tiếp ôm Kiều An Hảo chạy xuống dưới lầu.
Kiều An Hảo đau quá cả người co rúm lại, Lục Cẩn Niên chứng kiến bộ dạng này của cô, người lại càng hoảng sợ theo, thậm chí phải khởi động hai lần xe mới nổ máy.
Tuyết rơi rất dày, toàn bộ ngã tư đường đều là một mảng trắng xóa, nhiệt độ rất thấp, bông tuyết rơi xuống đất đã kết thành băng. Lục Cẩn Niên lái xe cực nhanh, thỉnh thoảng lúc gặp khúc rẽ Kiều An Hảo còn có thể nghe thấy tiếng trơn trượt của lốp xe, cô chịu đựng cơn đau, theo bản năng mở miệng nói: “Lục Cẩn Niên, anh đừng quá gấp gáp…..”
Đừng quá gấp gáp? Làm sao có thể không gấp được chứ?
Lúc mang thai đúng là rất cao hứng, cuối cùng anh và cô cũng có một baby, gia đình bọn họ đã hoàn chỉnh rồi.
Nhưng mà bây giờ chứng kiến cô đau lợi hại thế này, đã từng cao hứng biết bao nhiêu thì bây giờ sợ hãi bấy nhiêu.
Đến bệnh viện, Lục Cẩn Niên ngay cả xe cũng không tắt máy, gần như là lộn nhào nhảy xuống xe, sau đó không hề có phong độ ôm Kiều An Hảo chạy vọt lên trên lầu khoa phụ sản của bệnh viện.
Kiều An Hảo vừa vào phòng sinh, ngoài hành lang phòng sinh chỉ có một mình Lục Cẩn Niên.
Trong phòng sinh vẫn luôn truyền ra tiếng kêu đau tê tâm liệt phế của Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên nghe thấy trong lòng run sợ. Từ trước đến nay tâm lý chịu đựng của anh vô cùng tốt, vậy mà giờ hoang mang rối loạn không biết làm sao. Cuối cùng lúc sắp không làm chủ được tinh thần anh mặc kệ tất cả, lấy điện thoại ra lần lượt gọi cho Hứa Gia Mộc, Trình Dạng, Kiều An Hạ, trợ lý, Triệu Manh bảo mọi người qua đây.
Hứa Gia Mộc là người đến đầu tiên, anh mới vừa ra khỏi thang máy đã nghe tiếng Lục Cẩn Niên từ hành lang truyền tới.
“Sao lại thế này? Đã gần một giờ rồi, sao còn đau đớn như vậy hả?”
Cùng với giọng nói mất bình tĩnh của Lục Cẩn Niên, ngay sau đó trong phòng sinh truyền ra tiếng thét chói tai của Kiều An Hảo, tiếp theo nữa chính là tiếng la hét vô cùng mất bình tĩnh của Lục Cẩn Niên: “Kiều Kiều, Kiều Kiều, em sao rồi?”
Tiếp nữa chính là tiếng đá cửa dồn dập liên tiếp “Thùng thùng thùng.”
Hứa Gia Mộc vội vã bước chân đi tới cầm cánh tay Lục Cẩn Niên, hung hắng kéo anh lui ra sau một mét. Đúng lúc này trong phòng sinh Kiều An Hảo lại kêu thảm thiết một hồi, Lục Cẩn Niên liền dồn sức nhảy dựng lên nhào tới cửa phòng sinh một lần nữa, cũng may Hứa Gia Mộc nhanh chóng vươn tay ôm lấy eo anh, kiên quyết kéo anh đứng lại: “Lục Cẩn Niên, anh có thể bình tĩnh chút được không?”
“Cậu không nghe tiếng cô ấy đang gọi tên của tôi sao? Đã kêu một giờ rồi!” Lục Cẩn Niên giãy dụa tay chân lung tung, ý tính thoát khỏi Hứa Gia Mộc: “Tôi muốn đi vào, đi vào!”
“Đi vào em gái nhà anh!” Ngay lúc Hứa Gia Mộc sắp không khống chế được Lục Cẩn Niên đá hoàn toàn đánh mất lý trí, thì Kiều An Hạ hùng hùng hổ hổ mang giày cao gót đi tới, phía sau còn dẫn theo Trình Dạng.
Kiều An Hạ không hề nghĩ ngợi giơ chân hung hăng đạp lên đùi Lục Cẩn Niên đang đá loạn xạ: “Anh kêu cái gì? Tôi còn chưa ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng la hét của anh, Kiều An Hảo vốn đang có tâm tình để sinh, bị anh la lớn như vậy, làm càng khó sinh hơn!”
“Kiều An Hạ, cô cmn nói ai khó sinh đấy?” Hai mắt Lục Cẩn Niên đỏ bừng trừng về phía Kiều an Hạ.
Kiều An Hạ “Cắt” một tiếng, trực tiếp quay đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên một cái liền vươn tay kéo tay Hứa Gia Mộc đang ôm eo Lục Cẩn Niên ra.
Người Lục Cẩn Niên lảo đảo về phía trước, đầu suýt nữa ***ng vào cửa phòng sinh.
Anh vừa đứng vững người, lại giơ chân lên đạp cửa phòng sinh.
Đang lúc chân anh còn chưa chạm tới cửa, giọng trong trẻo của Kiều An Hạ truyền tới: “Anh đá đi, tốt nhất là một cước đá văng luôn, tất cả mọi người chúng ta vọt vào, dù cho nhìn thấy một đống người xông tới, tâm lý bác sĩ chắc sẽ bị ảnh hưởng. Dù thế nào thì bị hại gián tiếp cũng là Kiều An Hảo, có thể nghiêm trọng hơn, cuối cùng chính là một thi thể hai mạng người… Đây đúng là biện pháp rất tốt để giết vợ hại con…”
Cả người Lục Cẩn Niên giống như bị điểm huyệt, bỗng nhiên động tác hung hăng đạp cửa liền dừng giữa không trung, anh đờ đẫn tầm nửa phút, sau đó để chân xuống, trưng ra khuôn mặt lạnh lùng không hoảng hốt, xoay người tránh xa cửa phòng sinh.
Trong phòng sinh, Kiều An Hảo kêu đau đớn không ngừng.
Trợ lý và Triệu Manh cũng lần lượt chạy tới.
Trong hành lang có vài người đều rất yên tĩnh.
Lục Cẩn Niên đi tới đi lui không ngừng, mỗi lần lúc nghe thấy Kiều An Hảo kêu thảm thiết, cả người sẽ giật mình theo, sắc mặt anh vô cùng tái nhợt, sau đó có mấy hạt mồ hôi rơi xuống.
Thời gian như nước chảy, rốt cuộc trong phòng sinh cũng hoàn toàn yên tĩnh lại.
“Sinh xong rồi?” Kiều An Hạ như đang chịu trách nhiệm nặng nề hỏi một câu.
Không ai trả lời, tất cả mọi người đang dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong.
Một giây, mười giây, một phút, hai phút….. Trong phòng sinh vẫn yên tĩnh như cũ, không có tiếng kêu gào đau đớn của người lớn, cũng không có tiếng khóc của đứa bé, yên lặng như vậy còn ngấm vào người hơn cả tiếng kêu như xé vải của Kiều An Hảo lúc nãy.
"Sao lại không có chút tiếng động gì thế này?" Kiều An Hạ lại lên tiếng hỏi, còn nhìn Trình Dạng để tìm kiếm sự an ủi, Trình Dạng không có kinh nghiệm với nét mặt ngưng trọng lắc đầu, tỏ ý không biết.
Lục Cẩn Niên vẫn duy trì một tư thế, không nhúc nhích chút nào, trái tim anh đã vọt lên tận cuống họng.
"Chẳng lẽ có chuyện gì sao?" Triệu Manh mở miệng nói.
"Không đến mức đấy chứ?" Trình Dạng nói tiếp.
Hứa Gia Mộc cũng mất bình tĩnh: "Nhưng vì sao bên trong lâu như vậy không có chút xíu âm thanh gì cả?"
Trợ lý thì hoàn toàn vô tâm: "Trước đấy tôi có xem tin tức, về việc một sản phụ khó sinh mà ૮ɦếƭ, bác sĩ thì lén bỏ chạy từ cửa sau phòng sinh..."
Lục Cẩn Niên không dễ dàng được Kiều An Hạ nói cho một tràng để tỉnh táo lại, cả người run lên, sau đó giống như kẻ điên lao về cánh cửa phòng sinh, đá rồi lại đạp, anh dùng sức rất lớn, cánh cửa rung chuyển, lớp kính cũng rung động theo.
Ngay khi Lục Cẩn Niên sắp đến bờ sụp đổ, bên trong liền vang lên tiếng khóc "oe".
Âm thanh mạnh mẽ thanh thúy đánh thẳng vào tai mỗi người.
"Sinh rồi, sinh rồi!" Kiều An Hạ chợt vươn tay, thuận tay chụp lấy trợ lý bên cạnh ôm lấy, vui sướng giậm chân, thì bị Trình Dạng kéo vào lòng mình.
Trên gương mặt trợ lý treo nụ cười hân hoan: "Lục tiên sinh, Tiểu Kiều tiểu thư sinh rồi..."
Triệu Manh kích động hô: "Cuối cùng Kiều Kiều đã sinh rồi!"
Cơ thể Hứa Gia Mộc rõ ràng đã thả lỏng: "Tôi được làm chú rồi!"
Duy chỉ có Lục Cẩn Niên đứng tại chỗ, không có phản ứng chút nào, giống như bị choáng váng.
Cửa phòng sinh nhanh chóng mở ra, y tá ôm đứa trẻ đã được tắm sạch đi ra, trên gương mặt mang nụ cười vui vẻ: "Chúc mừng Lục tiên sinh, là một bé trai."
"Cho tôi xem nào, cho tôi xem nào!"
Đám người hỗn loạn vây lại.
"Ô kìa, thật là đáng yêu quá!"
"Đúng vậy, trắng trắng mềm mềm..."
"Ôi, nó cười với tôi!"
Lục Cẩn Niên trở lại bình thường, không nhìn đến Bánh Mật được mọi người vây quanh, chạy thẳng vào bên trong phòng sinh, lao đến trước giường, lập tức quỳ xuống.
Kiều An Hảo nằm trên bàn, sắc mặt tái nhợt, trên mặt đầy mồ hôi, nhắm mắt thở hổn hển, có vẻ mệt mỏi suy yếu.
Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo thật lâu, sau đó vươn tay nắm lấy tay cô: "Kiều Kiều..."
Kiều An Hảo nghe tiếng, hơi giương mí mắt lên, nhìn Lục Cẩn Niên, thấy sắc mặt anh hết sức khó coi, trong lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp, môi khẽ hé, mang theo sự yếu ớt và tủi thân lên tiếng: "Đau quá."
Lục Cẩn Niên nắm chặt tay Kiều An Hảo, gật mạnh đầu, nói "Xin lỗi", sau đó cầm tay cô đặt lên môi hôn, những giọt nước mắt nặng nề rơi xuống: "Sau này chúng ta không sinh, không bao giờ sinh nữa."
Khi Lục Cẩn Niên nói câu đó, Kiều An Hảo rõ ràng cảm giác được tay anh đang run rẩy, nắm tay cô chỉ một phút thôi mà lòng bàn tay đã ướt nhẹp, hóa ra, cô sinh con, anh càng căng thẳng hơn cả cô.
Trong nháy mắt, nỗi thống khổ vừa phải chịu đều biến t***nh phúc đáng giá.
Kiều An Hảo sinh xong, trời đã sáng, cô được chuyển sang phòng bệnh, mệt mỏi quá độ liền thiếp đi.
Đám người hơn nửa đêm bị Lục Cẩn Niên gọi đến thấy mẹ con bình an, đều yên tâm quay về.
Hứa Gia Mộc là người về cuối cùng, trước khi đi, còn chạy đến giường trẻ con nhìn Bánh Mật vừa mới ăn sữa xong, đã nhắm mắt lại ngủ vùi.
Bánh Mật như ý thức được có người đang nhìn, đầu khẽ lắc lư, miệng chép chép, môi nhếch lên thành nụ cười không hẳn là cười.
Hứa Gia Mộc nhìn hình ảnh như vậy, môi cũng cong lên, cười cười, ánh mắt Hứa Gia Mộc trở nên có chút hoảng hốt.
Anh nhìn Bánh Mật chăm chú một lúc, lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh.
Tối qua có tuyết rơi, đến giờ còn chưa dừng, cả không gian được bao trùm bởi một màu trắng.
Hứa Gia Mộc lấy từ trong túi ra một ***, đốt lửa, đứng hút bên cạnh xe, mặc cho tuyết rơi lên đầu vai.
Bánh Mật ra đời, anh được làm chú... Tâm trạng anh phải rất vui vẻ, thực tế anh cũng rất vui, nhưng không biết vui vẻ đến đỉnh điểm, anh lại càng đau khổ.
Bởi vì nhìn khuôn mặt ngây thơ của Bánh Mật, trong đầu anh lại hoảng hốt nhớ đến đứa bé đã bị Tống Tương Tư lấy ra...
Nếu đứa bé còn đó, bây giờ sợ là đã được tám tháng rồi... Thêm một tháng nữa, cũng sẽ như Bánh Mật, khóc oe oe xuất hiện trên đời... Sau đó, chúng có thể cùng nhau lớn lên, anh hả, có thể đưa hai đứa đi chơi...
Nghĩ ngợi, trong mắt Hứa Gia Mộc nổi lên một màu hồng.
Anh đang nghĩ viển vông gì vậy? Đứa bé đã bị cô ấy lấy ra rồi, còn cô ấy cũng đã đi, anh và cô ấy, sẽ đúng như cái ngày đó anh nói, từ nay về sau, không còn chút quan hệ gì nữa, thật sự không còn dây mơ rễ má gì nữa.
Bố Kiều mẹ Kiều sáng ra đã nhận được điện thoại của Kiều An Hạ, biết tối qua Kiều An Hảo sinh, mẹ Kiều tự xuống bếp nấu canh gừng, xách đến bệnh viện.
Lúc xế chiều, Kiều An Hạ, Triệu Manh và trợ lý lại tới, mãi đến chạng vạng mới được yên tĩnh, chỉ còn Lục Cẩn Niên Kiều An Hảo và Bánh Mật, lúc này Kiều An Hảo mới có không gian, tự cho Bánh Mật Pu' sữa mẹ, chụp lại tấm hình mình và Bánh Mật nắm tay, gửi cho bạn bè.
Có không ít bạn bè cùng giới nghệ sĩ, không biết ai đã đăng lên mạng, rất nhanh tin tức vợ chồng Lục Kiều sinh quý tử truyền khắp internet, trở thành tin tức được tìm kiếm nhiều nhất.
Tại Seattle nước Mỹ, giờ đang là tám giờ sáng.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa, chiếu lên chiếc giường kiểu châu Âu, vừa hay đập vào mắt Tống Tương Tư, cô nhíu mày, lông mi thật dài lay động hai cái rồi mở mắt, giơ tay lên theo quán tính, che đi ánh sáng rồi lười biếng ngồi dậy.
Tống Tương Tư sờ chiếc ipad bên cạnh, còn chưa kịp mở ra đã thấy thông báo tin tức: Vợ chồng Lục Kiều sinh quý tử.
Tống Tương Tư hơi giật mình, mở tin tức ra xem, đập vào mắt là một bức ảnh: Một bàn tay to nắm một bàn tay nhỏ.
Bàn tay lớn kia, xinh xắn mảnh dẻ, trên ngón áp út đeo chiếc nhẫn "Trái tim vĩnh hằng" rực rỡ.
Tống Tương Tư đơn giản nhìn lướt qua nội dung tin tức, khi thấy bốn từ mẹ con bình an, khóe môi hơi nhướng lên, rồi vén chăn xuống giường, vóc người cô vẫn rất thon thả như trước, nhưng cái bụng lại to ra.
Bước chân cô đi về phía phòng tắm rất chậm, giống như là sợ không cẩn thận ngã xuống, có thể là bụng hơi lớn, ép tới thắt lưng không thoải mái, cô còn vươn tay chống giữ ngang lưng.
Cô đứng ở trong phòng tắm đánh răng đến một nửa, bất chợt liền ngừng lại, vươn tay che bụng của mình, có thể là bên trong bảo bảo quá bướng bỉnh, đạp rất mạnh, khiến cô đau, cô buông xuống ly đánh răng, chống trên bồn rửa mặt thật lâu, mới khôi phục bình thường.
Thật ra thì, ban đầu cô thật sự muốn bỏ đứa bé kia.
Bởi vì cô không muốn để cho đứa bé ra đời không có cha, cũng không muốn nhiều năm sau, ma xui quỷ khiến, sau đó con của mình biến thành giống như Lục Cẩn Niên Tư, bị người khác phỉ nhổ chỉ trích.
Nhưng mà, khi cô nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, lúc bác sĩ chuẩn bị gây mê cho cô, cô bất chợt liền rơi nước mắt.
Đứa bé này của cô, cũng đã gần hai tháng, mặc dù chưa ra đời, nhưng cũng là một sinh mạng.
Cho dù cô biết, một nữ nhân mang thai một đứa bé sẽ rất khổ cực.
Cho dù cô biết, cô không phải là nhân vật chính trong tiểu thuyết, coi như là len lén sinh hạ đứa bé này, cũng không thể nào cùng nam chính kết thúc tốt đẹp.
Nhưng mà, cô vẫn mềm lòng.
Thật ra thì một người ở xứ lạ quê người, mang thai thật sự không ổn.
Huống chi cô còn là người trong giới giải trí, sợ bị người khác không cẩn thận chụp ảnh, ra cửa đều phải lén lút.
Cho dù những năm này cô có kiên cường cách mấy, nhưng mà ban đêm cũng len lén khóc không ít lần.
Vậy mà, bất kể như thế nào, nhìn bụng ngày một trở nên to lớn, cô lại cảm thấy tất cả, đều là đáng giá.
-
Kiều An Hảo sinh con suôn sẻ, Tiểu Niên Cao coi như là đủ tháng sinh, thật ra thì ngày thứ tư mới có thể xuất viện, chẳng qua Lục Cẩn Niên cảm thấy trong nhà ở cữ không có bệnh viện chăm sóc, có bác sĩ trông chừng để gọi kịp thời, nên để cho Kiều An Hảo đủ tháng, mới xuất viện.
Ngày xuất viện, vừa vặn là ngày đầy tháng của Tiểu Niên Cao.
Ba Kiều, mẹ Kiều ở nhà họ Kiều cố ý tổ chức tiệc đầy tháng.
Danh sách khách mời là Kiều An Hạ và Trình Dạng phụ trách, mời vài bằng hữu trên thương trường của nhà họ Kiều, cũng mời vài diễn viên có quan hệ không tệ với Kiều An Hảo, lúc viết thiếp mời, cũng không có cảm thấy có bao nhiêu, đợi đến khi khách mời đến, cũng tràn đầy phòng khách nhà họ Kiều.
Tiểu Niên Cao mặc dù mới một tháng, nhưng đã vô cùng xinh xắn, nhất là đôi mắt kia, đen như mực, lại lớn lại tròn, thấy người nào, cũng không sợ người lạ, chẳng qua là lông mi dài không ngừng vụt sáng giống như cánh bướm.
Đứa trẻ xinh xắn, luôn là chuyện vui, mọi người cũng không nhịn được tiến lên ôm Tiểu Niên Cao, chẳng qua lúc người nữ ôm, gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Niên Cao giống như muốn khóc vậy, gặp phải đàn ông ôm, cậu sẽ nhìn chằm chằm người kia.
Mặc dù có mẹ Kiều quan sát, Tiểu Niên Cao sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng mà người làm mẹ như Kiều An Hảo, vẫn luôn chú ý đến hành động của Tiểu Niên Cao, cô phát hiện tình huống này xong, không nhịn được liền tiến tới bên tai Lục Cẩn Niên đang nói chuyện với người khác, thấp giọng nói: "Lục Cẩn Niên, anh xem Tiểu Niên Cao, vừa ***ng đến con gái sẽ khác, vừa ***ng đến đàn ông đã cười, đây là ý gì?"
Có sao? Lục Cẩn Niên không nhịn được liếc mắt nhìn Tiểu Niên Cao mấy lần.
Trong suốt quá trình, liên tiếp có mấy người đàn ông ôm Tiểu Niên Cao, Kiều An Hảo lại phát hiện một quy luật mới: "Lục Cẩn Niên, Tiểu Niên Cao ôm người lớn tuổi, ôm một hồi sẽ muốn đổi người..."
"Thấy nam đẹp sẽ nép sát lại, anh xem... Bây giờ Trình Dạng ôm nó, nó còn cười với Trình Dạng đấy..."
Theo lời của Kiều An Hảo, Hứa Gia Mộc liền chìa tay, đón lấy Bánh Mật từ trong *** Trình Dạng, Bánh Mật thế mà vươn tay ra, P0'p lấy mặt Hứa Gia Mộc, cười khanh khách với anh.
Kiều An Hạ đứng bên cạnh Hứa Gia Mộc, đợi khi Hứa Gia Mộc ôm một lúc, vươn tay muốn đón Bánh Mật, ai ngờ Bánh Mật lại quay mặt, cười ngây ngô với Hứa Gia Mộc.
Đáy lòng Kiều An Hảo bỗng có chút lo nghĩ: "Lục Cẩn Niên, anh xem có phải Bánh Mật có vấn đề về xu hướng giới tính không..."
Lục Cẩn Niên "A" một tiếng, công năng còn chưa có, xu hướng giới tính lấy đâu ra, anh còn chưa kịp bác bỏ, Kiều An Hảo đã kéo tay áo anh, cực kỳ nghiêm túc nhìn vào mắt anh hỏi: "Lục Cẩn Niên, anh thành thật khai báo, có phải trong xương tủy anh thích đàn ông hơn phải không?"
"Lại còn là tiểu thịt tươi [1] nữa?"
[1] Tiểu thịt tươi: Chỉ đàn ông trẻ tuổi đẹp trai.
"Trình Dạng do anh nâng đỡ?"
"Lục Cẩn Niên, chẳng lẽ anh có... với Trình Dạng..."
Lục Cẩn Niên nghẹn họng buồn bực, đây là ý nghĩ quái quỷ gì thế hả!
Lục Cẩn Niên âm thầm hít một hơi, để tâm trạng bình tĩnh lại, dán vào tai Kiều An Hảo, thấp giọng nói: "Kiều Kiều, bây giờ anh rất lo lắng cho chỉ số IQ của Bánh Mật."
"Vì sao?" Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên, có chút không vui khi anh nói con mình như thế: "Bánh Mật mới có một tháng, sao anh biết nó sẽ không thông minh?"
"Trên mạng có nói, chỉ số thông minh của con trai được di truyền từ mẹ." Lục Cẩn Niên để lại một câu như vậy bên tai Kiều An Hảo rồi quay người nở nụ cười lễ phép với người đến bắt chuyện.
Kiều An Hảo đứng tại chỗ nhìn Bánh Mật chằm chằm, nháy mắt hai cái, mới hậu tri hậu giác phản ứng lại vừa rồi Lục Cẩn Niên nói gì, cấp tốc đi đến bên cạnh anh, kéo chéo áo anh, uất ức mở miệng nói: "Lục Cẩn Niên, anh vừa mới gián tiếp mắng em ngu hả?"
Bánh Mật có vẻ rất thích Hứa Gia Mộc, nép sát vào *** Hứa Gia Mộc, ai đón cũng không muốn đi, còn Hứa Gia Mộc cũng cực kỳ thích Bánh Mật, nhìn ánh mắt anh, sự yêu chiều dường như có thể tràn ra nước.
Khi đến trưa, Bánh Mật vẫn nằm trong lòng Hứa Gia Mộc.
Bánh Mật kéo tã lót, mẹ Kiều gọi cô trông trẻ đến thay cho Bánh Mật, Bánh Mật khóc lóc không chịu ra khỏi lòng Hứa Gia Mộc, cuối cùng vẫn do Hứa Gia Mộc vụng về dưới sự giúp đỡ của cô trông trẻ lau ௱ôЛƓ sạch sẽ cho Bánh Mật rồi đổi tã mới cho cậu.
Đây là lần đầu tiên nên động tác của Hứa Gia Mộc không được trôi chảy, lúc lấy tã lót ra, có mấy giọt nước tiểu vẩy lên quần tây của anh, anh lại không để ý, chỉ cầm khăn ướt lau, sau đó tiếp tục bế Bánh Mật đã được thay tã xong trêu chọc.
Tiệc trưa, một bàn có thể ngồi mười người, trừ những người ngày thường quen biết nhau, còn có một anh em tốt của Trình Dạng trong vòng giải trí.
Người bạn tốt đó không phải diễn viên, mà là một nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng trong ngành, chuyên môn chụp hình cho ngôi sao lớn.
Khi người bạn thân đó nói chuyện mình từng chụp hình cho ai, hàn huyên trò chuyện thế nào nhắc đến Tống Tương Tư.
"Các vị không phải nói, Tống Tương Tư là người phụ nữ tôi thấy có sức hút nhất, không phải một trong."
"Các vị không phải nói, Tống Tương Tư là người phụ nữ tôi thấy có sức hút nhất, không phải một trong."
Người bạn thân kia dường như thực sự rất yêu thích Tống Tương Tư, đánh giá cô ấy rất cao, cứ như đang ca ngợi nữ thần trong lòng mình, khen không dứt miệng: "Chỉ cần là cảm giác tôi mong muốn, nói cho cô ấy, cô ấy chỉ mất vài phút là đã có thể hiểu, tôi từng chụp cho rất nhiều ngôi sao, cô ấy là người tôi chụp thoải mái nhất, chỉ tiếc, mấy tháng trước cô ấy đã ngừng chụp hình."
Nói đến Tống Tương Tư, Kiều An Hảo liền vô thức nói: "Chị Tương Tư rất tốt với tôi, trước kia đã giúp tôi không ít, cũng không biết vì sao lại lặng lẽ rút khỏi vòng giải trí, hồi trước chị ấy nhận một bộ phim, vi phạm hợp đồng, phải bồi thường tới mấy trăm triệu."
"Tính tình chị Tương Tư rất tốt, sức hút..."
Một bàn người quen biết Tống Tương Tư, chỉ cần nhắc đến cô ấy đều là những lời khen ngợi.
Trên gương mặt Hứa Gia Mộc từ đầu chí cuối đều treo một nụ cười hờ hững, giống như người mà họ đang thảo luận không có chút quan hệ nào với anh, thậm chí nhiều lần trong đó, còn nhấc Bánh Mật lên cao, chọc Bánh Mật cười ngây ngô hồn nhiên, khoa tay múa chân.
"Nhưng Tống Tương Tư biến mất thật hả, không chút tin tức gì..." Trình Dạng uống một ngụm R*ợ*u, phát biểu một câu.
"Tôi đã gặp cô ấy một lần." Người bạn tốt của Trình Dạng lại mở miệng, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ, nói tiếp: "Khoảng sáu tháng trước, ở Los Angeles Mỹ, cô ấy và một người đàn ông đi dạo cửa hàng, tôi chào hỏi với cô ấy, cô ấy vẫn như cũ, có vẻ hờ hững, nói với tôi hai câu rồi ôm cánh tay người đàn ông kia đi."
Hứa Gia Mộc nghe được rõ ràng những lời người kia nói, trên mặt vẫn không có sự biến đổi gì quá lớn, ánh mắt anh luôn chăm chú vào gương mặt Bánh Mật, khi tay Bánh Mật chạm vào cằm anh, anh còn nhếch môi cười với cậu, ánh mắt đen nhánh thâm thúy.
Thoạt nhìn Hứa Gia Mộc thực sự rất bình thường, nhưng không ai chú ý đến, trong khi ban đầu mọi người nói chuyện trời đất, anh vừa chơi đùa với Bánh Mật vừa tiếp lời đôi câu, thế nhưng sau đó, một từ anh cũng không nói, tất cả sự chú ý dường như đều đặt trên người Bánh Mật, mãi đến khi Bánh Mật ngủ say trong lòng anh, Kiều An Hảo bảo cô trông trẻ ôm đi, Hứa Gia Mộc còn lắc đầu, cứ ngơ ngác ôm Bánh Mật nhìn.
Cái ngày Bánh Mật đầy tháng đồng thời cũng là ngày lễ Giáng Sinh.
Từ lúc Kiều An Hảo bụng to đến giờ, hầu như chưa có ngày nào ra ngoài chơi, đến khi khách dự tiệc đầy tháng giải tán, mẹ Kiều và cô trông trẻ trông Bánh Mật, bảo mấy thanh niên ra ngoài ăn chơi.
Tính toán như thế, một nhóm người bình thường gặp nhau cũng rất ít khi tụ họp, Lục Cẩn Niên đơn giản bảo trợ lý đặt hẳn một phòng riêng ở "Kim Bích Huy Hoàng", mọi người cùng vào đó vui chơi.
Nói là ra ngoài chơi, Kiều An Hảo đang trong thời kỳ cho con Pu', không thể uống R*ợ*u, chỉ uống một ít nước hoa quả ép.
Khi còn trẻ, tụ họp như thế không biết có bao nhiêu lần, Hứa Gia Mộc luôn luôn tham dự các trò chơi, lần nào cũng chơi đủ các trò mới mẻ, thế nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, khi anh tham gia các buổi tụ họp như vậy thì lại trầm lặng hơn vẻ sôi nổi trước kia.
Kiều An Hạ vẫn cái tính cũ, đầy nhiệt tình, nương theo R*ợ*u vào, lại kêu gọi mọi người chơi trò cũ rích "nói thật".
Khi mọi người lần lượt đoán số, Kiều An Hảo ngược lại có ảo giác như thời gian đang quay ngược lại.
Giống như là trở lại lúc cô đang quay bộ phim《 Khuynh Thành Thời Gian 》, có một lần Trình Dạng cũng mời khách ở "Kim Bích Huy Hoàng ", khi đó Kiều An Hạ mới vừa làm bạn gái của Trình Dạng, mặc dù chị ấy không quen với người cả phòng, nhưng lại làm quen rất nhanh, cuối cùng cũng giống như ngày hôm nay, bày ra trò chơi nói lời thật lòng và mạo hiểm để mọi người cùng chơi.
Đêm đó, Lục Cẩn Niên giúp cô cản rất nhiều R*ợ*u, bởi vì cô thua trò chơi oảnh tù tì nhiều lần, còn hát một bài 《 Thật Đáng Tiếc 》.
Đêm đó, anh còn dạy ngôn ngữ tay của người khuyết tật cho cô rất nhiều lần, ngón tay, cây kéo, tảng đá, chỉ là cô không biết.
Lần này, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên ngồi ở chính giữa, Lục Cẩn Niên vẫn phối hợp ăn ý với Kiều An Hảo giơ tay ra theo trình tự “Bao, kéo, đá”, Lục Cẩn Niên chơi oảnh tù tì với người khác luôn thắng, hai vợ chồng Lục Kiều vẫn chưa bị phạt.
Thật ra Hứa Gia Mộc chơi oảnh tù tì cũng rất lợi hại, nhưng không biết là vận may không đến, hay là có chuyện gì xảy ra, lại thua liên tục vài ván.
Vẫn theo quy tắc cũ, chọn một trong hai nói lời thật lòng hay là mạo hiểm, sau đó phạt ba ly R*ợ*u.
Hứa Gia Mộc cũng không ăn vạ, thua liền thành thật nhận thua, uống từng ly từng ly thấy đáy.
Anh đều chọn nói lời thật lòng, lúc đầu, câu hỏi mọi người đặt ra đều là vài câu hỏi đùa giỡn.
Ví dụ như: Đêm đầu còn hay không? Lúc tự xử thì dùng tay trái hay là tay phải? Bao lâu thì có thể xuất ra ngoài?
Nhưng những câu hỏi này, hỏi một hồi liền xong, Hứa Gia Mộc luôn thua, thua đến cuối cùng, thì đã bị hỏi tới vấn đề tình cảm.
Hỏi: "Hứa Gia Mộc, sau khi anh và Lâm Thiên Thiên hủy bỏ hôn ước, đến bây giờ cũng không có đính hôn và cũng không có kết giao bạn gái, là vì có người trong lòng à?"
Hứa Gia Mộc thẳng thắn: "Có."
Hỏi: "Vậy anh hủy hôn là bởi vì cô ấy sao?"
Hứa Gia Mộc chớp mắt một cái, gật đầu: "Phải".
Hỏi: "Vậy tại sao anh không có đi cùng với cô ấy?"
Lần này Hứa Gia Mộc rơi vào trầm mặt một hồi lâu, nét mặt của anh thật bình thản, nhưng không biết vì sao, trong nháy mắt đó cả phòng bao trở nên cực kỳ an tĩnh, dường như tất cả mọi người đều nhìn thấy một chút cô đơn từ trên người anh, nhưng mà rất nhanh, anh liền câu môi cười cười, trả lời rất tùy ý: "Chia tay rồi."
Hỏi: "Người nào nói chia tay trước?"
Vấn đề này dường như làm khó Hứa Gia Mộc, anh sửng sốt thật lâu, cuối cùng mới nói: "Cô ấy không cần tôi."
Là cô ấy không cần anh, hơn một năm trước, cô ấy đều chỉ nghĩ tới cùng anh tách ra, về sau còn phá đi đứa bé của anh.
Hỏi: "Vậy cho đến bây giờ anh còn thích cô ấy không?"
"Thích." Lần này ngược lại Hứa Gia Mộc không chần chờ.
Hỏi: "Cô ấy là ai?"
Tính đến hiện tại, Hứa Gia Mộc đã uống gần bốn mươi tám ly R*ợ*u, tửu lượng của anh luôn tốt, lúc này cũng đã say thần trí ௱ôЛƓ lung.
Nhưng ánh mắt của anh rất sáng, khi nghe tới câu hỏi này, anh lại trầm mặc, qua một hồi thật lâu, anh liền lảo đảo đứng lên, đi tới bục chọn bài hát, sau đó cứ thế chọn một ca khúc.
Giai điệu mở đầu rất quen thuộc, chỉ sau năm giây, Hứa Gia Mộc liền giơ micro hát lên: "Về sau, cuối cùng tôi cũng học được thế nào là yêu, đáng tiếc em đã đi xa từ lâu, biến mất giữa biển người."
"Chạy trốn, Hứa Gia Mộc!" Kiều An Hạ đã uống rất nhiều, dựa vào trong *** Trình Dạng, quơ tay lung tung, nói không rõ ràng.
Hứa Gia Mộc giống như không có nghe thấy, tiếp tục hát một câu: "Về sau, ở trong nước mắt rốt cuộc cũng hiểu ra, có một vài người khi đã bỏ qua cũng không bao giờ trở lại nữa. . . . . ."
Sau đó anh liền hát không nổi nữa.
Hứa Gia Mộc dường như không nghe được gì nữa, tiếp tục hát một câu: “Về sau, rốt cục cũng hiểu rõ, người đã không còn ở đây...”
Sau đó anh không hát nổi nữa.
Hứa Gia Mộc cảm thấy như có gì ngăn ở yết hầu của anh, nửa vời, hô hấp cũng trở nên khó khắn.
Âm nhạc vẫn vang lên, không có ai hát, âm thanh nhẹ nhàng truyền đến.
“Tình yêu khi đó, vì sao có thể đơn giản như vậy, mà vì một người thời niên thiếu, nhất định để tôi yêu sâu đậm như thế...”
“Oa, không hát nữa rồi hả?” Triệu Manh cũng uống hơi nhiều, chỉ ngây ngốc hỏi một câu, sau đó đứng lên, đem bình R*ợ*u đến bên miệng, nhắm mắt lại, coi như là làm micro, hát tiếp: “giống như trong đêm khuya, em không còn, chỉ có thể lẳng lặng hối tiếc...”
Có thể là không chịu được sự cuốn hút, người khác cũng nhẹ nhàng mở miệng hát theo: “Nếu lúc ấy chúng ta không quật cường, hiện tại đã không phải tiếc nuối...”
Hứa Gia Mộc nghe được lời hát như thế, giống như bị điện giật, tay liền nắm chặt lại.
“Em đã ở trong hồi ức của anh như thế nào, là nụ cười hay là im lặng, những năm gần đây không có ai để cho anh hết cô đơn...”
Hứa Gia Mộc lui về phía sau hai bước, nhẹ nhàng đặt micro xuống, sau đó đi về chỗ ngồi.
“Về sau, cuối cùng thế nào lại yêu em, đáng tiếc em đã đi xa rồi, biến mất trong biển người, về sau, rốt cục cũng đã hiểu rõ, một khi bỏ lỡ, liền không thể...”
Hứa Gia Mộc đóng cửa lại, còn có thể nghe thấy tiếng song ca nam nữ bên trong: “Vĩnh viễn không thể gặp lại, có một người đàn ông yêu một người phụ nữ.”
Hứa Gia Mộc rời khỏi, mới biết được bên ngoài tuyết rơi khá nhiều, từng mảng tuyết lớn lả tả rơi xuống.
Lúc này đã là 10 giờ khuya, bởi vì có lễ giáng sinh, trên đường phố vẫn náo nhiệt như cũ, chân trời thi thoảng còn vang lên tiếng pháo hoa.
Hứa Gia Mộc đứng ở con phố bên cạnh, đột nhiên không biết nên đi đâu, anh nâng đầu nhìn bông tuyết, qua một lúc, sau đó liền đi về phía bãi đỗ xe.
Trên đường đi vừa lúc qua một cửa hàng, rạp chiếu phim ở tầng một vẫn còn bán vé, trên màn hình lớn còn có thể nhìn thấy, hiện tại đang phát tin Hoàn Ảnh truyền thông năm nay sẽ chiếu phim mới vào lễ giáng sinh, từ trên áp phích có thể nhìn được gương mặt quen thuộc.
Anh nhớ tới, rất nhiều năm trước, chính mình cũng đi theo Tống Tương tư vào lễ giáng sinh, sau khi xem một bộ phim vào đêm khuya, khi đó cô còn chưa tiến vào giới giải trí, vĩnh viễn luôn mang một gương mặt không trang điểm trắng nõn sạch sẽ, ánh mắt giống như vầng trăng non cười rộ lên.
Ngày đó, giống như hôm nay, cũng có tuyết lớn, sau khi xem phim xong, nơi nơi đều là những cặp đôi nắm tay nhau, chỉ riêng cô và anh kề vai thong thả rảo bước, một chiếc xe chạy tới lúc qua đường, anh vươn tay kéo bả vai của cô, sau đó cũng không buông tay cô nữa, cô cũng không né tránh.
Thật lâu Hứa gIa Mộc mới chuyển tầm mắt khỏi tấm áp phích, sau đó cúi đầu, nhìn chính lòng bàn tay của mình.
Anh rõ ràng đã nắm tay cô, như thế nào, lại để cô chạy mất?
Anh vốn muốn cầu hôn cô, cưới cô làm vợ, cả đời nắm tay cô, thế nào anh và cô lại mỗi người một ngả?
Cô sống tốt không?
Anh thì sao? Cũng rất tốt... Tuy không có đám hỏi, nhưng Hứa thị phát triển không ngừng, mấy tháng này nhận được nhiều đơn đặt hàng, kiếm tiền dễ dàng như trở bàn tay.
Anh và cô đều tốt, chỉ là không ở cạnh nhau.
Hứa Gia Mộc đứng tại chỗ rất lâu, tuyết đã rơi một tầng dày trên vai, mãi đến lúc có một đứa bé đáng yêu chạy đến, không cẩn thận ***ng vào chân anh, sau đó đặt ௱ôЛƓ ngồi chồm hổm trên mặt đất “oa” một tiếng, anh mới lấy lại tinh thần, vội vàng khom người xuống, nâng đứa bé dậy.
Mẹ đứa bé theo sát phía sau, nói một tiếng cảm ơn với anh, sau đó ôm lấy nó, vừa lau nước mắt, vừa vội vàng đi tiếp.
Vả mặt Hứa Gia Mộc bình tĩnh duy trì động tác khom người một lúc lâu sau mới đứng thẳng, đi về phía xe của mình.
Lên xe, anh cũng không biết bản thân mình muốn đi đâu, liền lung tung mở ra.
Sau cùng chạy đến một tiệm hoa còn chưa đóng cửa, anh liền ngừng xe, mua một bó hoa cúc xinh đẹp, cẩn thận đặt ở trên ghế phụ, rồi lái xe rời đi.
Tuyết rất lớn, đường khó đi, Hứa Gia Mộc lái xe khá chậm, bình thương chỉ mất hai tiếng, anh lại mất gần ba tiếng mới đến nơi.
Đó là một nghĩa trang, chìm trong tuyết trắng, anh dẫm xuống tuyết.
Một bia bị tuyết che lấp, anh quỳ một gối trước mộ bia, lấy tay quét tuyết xuống, có tuyết đã đông thành băng, anh dùng rất nhiều sức mới gỡ ra được, ngón tay đã rướm máu.
Hứa Gia Mộc đặt hoa trước bia mộ.
Trên ảnh chụp bia mộ để trống, Hứa Gia Mộc nhìn rất lâu, sau đó vuơn t ay, vuốt phẳng, mới đứng lên.
“Ba ba không biết con thích hoa gì, cho nên mỗi lần tới, đều đổi một loại hoa, cửa hàng bán hoa có rất nhiều chủng loại, đều bị ba ba mua hết, lần sau ba ba mang đồ chơi cho con, được không?”
“Hôm nay là lễ giáng sinh... nếu con còn ở đó, có lẽ con đã được hưởng giáng sinh đầu tiên, có lẽ lúc đó ba ba sẽ tặng quà cho con...”
“Con có một anh trai, dáng vẻ rất đáng yêu, lúc trưa hôm nay nó dùng ngón tay chỉ vào ba ba, mềm mại vô cùng, nếu con được sinh ra, lúc bắt lấy tay của ba, cũng sẽ như thế, đúng không?”
“Còn có... ba ba rất nhớ mẹ con, nhưng là, mẹ con không cần ba ba nữa rồi...”
Trong mắt Hứa Gia Mộc nổi lên hồng hồng, anh lầm bầm đến đây, đột nhiên cúi xuống, qua một lúc lâu, anh mới khẽ cười: “Ba ba đi đây, qua vài ngày sẽ trở lại thăm con.”
Hứa Gia Mộc cúi thấp người hơn, hôn lên bia mộ lạnh lẽo, sau đó xoay người, đi về xe.
Trong đầu anh không biết sao lại thế này, liền nghĩ đến câu hát kia
“Nếu lúc ấy chúng ta không quật cường như thế, hiện tại đã chẳng ai phải tiếc nuối...”
Em đã ở trong hồi ức của anh như thế nào, là nụ cười hay là yên lẵng, những năm gần đây không ai có thể làm anh hết cô đơn...” Sau đó, bên tai anh lại lờ mờ vang lên lời Tống Tương tư từng nói với anh
“Gia Mộc, em sẽ ở bên cạnh anh...”
“Gia Mộc, em mang thai rồi...”
“Gia Mộc, chúng ta chia tay đi.”
Tay của anh mạnh mẽ nắm chặt tay lái, tiếng khóc truyền ra, Tương Tư, đều là Tương Tư...
Em đã ở trong ký ức của anh như thế nào, là nụ cười hay là yên lặng, ...
Về sau, cuối cùng thế nào anh lại yêu em như thế này, đáng tiếc em đã đi xa, biến mất giữa biển người...
Về sau rốt cục khi anh hiểu ra được, có người một khi bỏ lỡ, liền không gặp lại.
-
Seatle, Mỹ, tiếng chuông giáng sinh vang lên, cửa phòng sinh mở ra, Tống Tương tư được đẩy vào trong, cách chừng một phút đồng hồ, người y tá ôm một đứa bé được bao bao chỉnh tề, dùng tiếng anh nói với Tống Tương tư: “Chúc mừng, là một công chúa.”
“Cảm ơn1” Tống Tương Tư nở nụ cười, sau đó ôm lấy đứa bé vào lòng.
Bé con da trắng nõn nà, nhìn thấy Tống Tương Tư nhìn mình, lại toét miệng cười.
Rõ ràng thân thể mệt ૮ɦếƭ đi được, lại bị ánh mắt ấm áp ý cười của bé con làm cho vui vẻ, cô cúi đầu, hôn lên bờ trán mềm mại của bé, vẻ mặt giống như đang bừng sáng.
Đứa bé rúc trong lòng cô ngủ.
Tống Tương Tư nhìn chằm chằm khuôn mặt của đứa bé, lờ mời còn nghe được tiếng pháo chúc mừng bên ngoài.
Qua lúc lâu, cô mới ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, biết là cách nhau rất xe, lại vẫn cứ nhìn mãi.
Giáng sinh ở Bắc Kinh, là như thế nào?
Mà anh, đang như thế nào?
Tống Tương tư ý thức được mình đang nghĩ xa vời, vội vàng thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm đứa bé đang ngủ, nở nụ cười ấm áp.
Nhưng nụ cười cũng không che giấu được đáy mắt cô đơn của cô.
Đã qua chính tháng, không dám, từ nay về sau không liên quan, thật là đến bây giờ, không hề liên quan rồi.
-
Mười hai giờ khúy, Lục Cẩn Niên rời khỏi phòng bao.
Tất cả mọi người đều say khướt không còn biết gì, từ bên trong đi ra ngoài đều lảo đảo.
Tại cửa, lúc mười hai giờ đêm khuya, có một hàng lớn pháo hoa, Kiều An Hạ cực kỳ kích động, nghiêng người lảo đảo chạy tới chạy lui, Trình Dạng ở đằng sau bắt mãi không được, chạy đến lúc H**g phấn, Kiều An Hạ lại giơ hai tay lên, hô một câu: “Trình Dạng, em yêu anh!”
Trợ lý và Triệu Manh có chút đứng không vững, nhìn một màn kia mà cười nghiêng ngả.
Kiều An Hảo nắm tay Lục Cẩn Niên, đứng ở bậc thềm cao nhết, mặt mày chậm chạp dâng lên nét cười.
Pháo hoa tan, mọi người tách ra.
Kiều An Hảo không uống R*ợ*u, cũng biết lái xe, cho nên cùng Lục Cẩn Niên trực tiếp đi đến bãi đỗ xe.
Lục Cẩn Niên đã uống không ít R*ợ*u, nhưng đầu óc cũng rất nhanh tỉnh táo lại, tuyết rơi rất lớn, khoảng cách đến bãi đỗ xe chỉ khoảng hai trăm mét, Lục Cẩn Niên *** khoác của mình ra choàng lên người Kiều An Hảo, cúi người cõng cô lên
Kiều An Hảo ghé vào trên vai anh, nhớ lại hơn một năm trước, bởi vì sửa đường, xe không tiến được vào Cẩm tú viên, ngày đó có mưa, Lục Cẩn Niên cũng ở trước mặt cô như thế này,.
Mười ba năm trước gặp nhau, trung học ba năm, đại học bôn ba hai nơi, tốt nghiệp xong mỗi người một nơi, đã hơn một năm trước mới gặp lại, đến tết âm lịch đầu năm nay mới kết hôn... qua đi qua lại, giống như một bộ phim quay chậm, xẹt qua trong đầu cô.
Tâm tình của cô trở nên cực kỳ an tĩnh, giống như đi qua mọi phồn hoa, rốt cục cũng tìm được sự yên bình.
Hôm nay xuất viện, là tiếc đầy tháng của bánh ngọt, buổi tối tụ hội... một ngày bận rộn, có thể là vì mang thai nên rảnh rỗi, chợt đột nhiên làm nhiều chuyện như thế, Kiều An Hảo không thích ứng kịp, cảm giác cả người mệt mỏi, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khới, cô ôm cổ Lục Cẩn Niên, trong bão tuyết, nói bên tai của anh rất nhiều thứ.
Nói bọn họ đã trải qua như thế nào, nói tương lai của bọn họ, còn nói đến lúc bọn họ về già, cô nhất định phải ૮ɦếƭ trước anh.
Nói xong, Kiều An Hảo không biết mình đã nói những gì, sau đó nhẹ nhàng cười, lại tiến đến bên tai hỏi anh: “Lục Cẩn Niên, nếu tương lai có một ngày, xuất hiện một người đẹp trai hơn anh, có nhiều tiền hơn anh, yêu em hơn anh, ừ... không phải so với anh càng yêu em, mà là yêu em khiến em cũng động lòng với người đó, đến lúc đó anh sẽ làm thế nào?”
Bãi đỗ xe ở không xa, cước bộ của anh ngày càng chậm, như muốn kéo dài giai đoạn này.
Gió tuyết càng lúc càng lớn, đường phố hai bên đường đều bị tuyết bao phủ.
Lục Cẩn Niên giẫm lên tuyết, phát ra âm thanh kẽo kẹt êm tai, anh kéo cô lên, mới mở miệng trả lời: “Làm cho anh ta ૮ɦếƭ đi.”
“ừ” Kiều An Hảo nhẹ nhàng lên tiếng.
Lục Cẩn Niên đi trên mặt đất cực kỳ kiên định: “Không phải nói, yêu em đến ૮ɦếƭ đi sống lại sao? Vậy thì để anh ta ૮ɦếƭ đi... Dù sao có anh tới yên am, không cần anh ta phải sống...”
Kiều An Hảo không nhịn được cười thành tiếng, cô gắt gao ôm cánh tay của anh, nhìn tuyết tràn ngập trên đường, đột nhiên có một loại cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Lúc sắp đến gần bãi đỗ xe, Lục Cẩn Niên đột nhiên mở miệng nói: “Kiều Kiều, em có biết không? Anh có một nguyện vọng, nguyện vọng rất nhỏ, chỉ có bốn chữa.”
“Gì thế?” Kiều An Hảo ghé vào đầu vai của anh, nghiêng đầu, nháy mắt nhìn khuôn mặt của anh, đã sinh cho anh một đứa nhỏ, đã chung chăn chung gối nhiều ngày nhiều đêm với anh như vậy, như thế nào lúc nhìn thấy anh, vẫn tim đập thình thịch?
Bước chân của anh dừng ở trước cửa bãi đỗ xe, Kiều An Hảo ở phía sau trượt xuống, sau đó anh xoay người, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, cánh môi đóng đóng mở mở, ngữ điệu cực kỳ nhạt nói bốn chữ.
Gió to, tuyết lớn, giọng của anh rất thấp, rất nhanh đã chìm vào trong tuyết.
Nhưng Kiều AN Hảo lại nghe rõ ràng, cô cười, cũng mở miệng nói lại ba chữ.
Lục Cẩn Niên cười khẽ một tiếng, sau đó liền cúi đầu, bưng lấy mặt của nàng, hôn lên.
Cách đó không xa, không biết là ai, lại mở một ca khúc, đó cũng là bài ca cực kỳ quen thuộc của vợ chồng Lục Kiều.
"Đẹp nhất không phải trời mưa xuống, là từng cùng ngươi trú mưa dưới mái hiên, nhớ lại hình ảnh, ở bàn đu dây lay động. . . . . ."
Hôn càng ngày càng sâu.
Gió gào thét, tuyết bay lên.
Hắn mới vừa nói bốn chữ là: trọn đời có em.
Nàng mới vừa nói ba chữ là: Em cũng vậy.
Ta có một nguyện vọng, nguyện vọng rất nhỏ, chỉ có bốn chữ: trọn đời có ngươi.
【 Hứa Gia Mộc: thật muốn dẫn ngươi đi gặp ta lúc trước, như vậy ngươi sẽ biết rõ, sự xuất hiện của ngươi, đến tột cùng thay đổi ta như thế nào. 】
Hai năm rưỡi sau.
Hơn ba năm trước, Kiều An Hảo mang thai mới bắt đầu tham gia tuyển chọn nữ chính bộ phim Hollywood kia, hôm nay chính thức hoàn thành.
Lục Cẩn Niên để xuống tất cả công việc ở Bắc Kinh, giao tiểu Niên Cao mới ba tuổi cho Kiều An Hạ cùng Hứa Gia Mộc chăm sóc, tự mình bay đến nước Mĩ đón Kiều An Hảo về nước.
Bộ này quay ước chừng năm tháng, thời gian Kiều An Hảo cùng tiểu Niên Cao ở chung với nhau tính được chừng không vượt qua được một tuần lễ, mặc dù mỗi ngày đều sẽ cùng tiểu Niên Cao chat webcam, nhưng Kiều An Hảo vừa xuống máy bay, cái gì cũng không chú ý liền thúc giục Lục Cẩn Niên vội vàng lái xe trở về Cẩm Tú viên.
Xe mới vừa dừng hẳn, Kiều An Hảo liền không kịp chờ đợi đẩy cửa xe ra, chạy vào phòng, nàng vừa kêu tên tiểu Niên Cao, vừa hướng trong phòng khách quét một vòng, sau đó liền vội vã lên lầu, cuối cùng ở trong phòng đồ chơi tìm được tiểu Niên Cao, Kiều An Hạ nằm sấp ở đối diện với con, đang xếp gỗ với hắn.
Nói là cùng Kiều An Hạ xếp gỗ, thật ra thì chính là một mình tiểu Niên Cao xếp, Kiều An Hạ càng giống như là trợ thủ của hắn, thỉnh thoảng theo phân phó của hắn, tìm một khối xếp gỗ, đưa tới.
"Dì, muốn chữ U màu hồng nhạt."
"Chữ L màu vàng."
"Chữ S màu tím."
"Dì, là màu tím, không phải màu quýt!"
Kiều An Hảo không nhịn được nữa cười hì hì ra tiếng, sau đó kêu một câu "Tiểu Niên Cao", liền giẫm chận tại chỗ đi tới, ôm hắn lên.
Tiểu Niên Cao ngoan ngoãn hôn lên mặt của Kiều An Hảo một cái, kêu một câu: "Mẹ."
Sau đó liền từ trong *** Kiều An Hảo tuột xuống, dắt Kiều An Hảo cùng với mình mở chồng xếp gỗ mới, giọng nói chuyện, rõ ràng dịu dàng rất nhiều.
"Mẹ, có thể hay không làm phiền ngươi cho ta màu xanh dương cá E hình dáng?"
"Mẹ, xin mẹ cho con một. . . . . ."
"Mẹ, cám ơn mẹ, cho con thêm một. . . . . ."
Kiều An Hạ thấy tiểu Niên Cao đối với mình cùng đối với Kiều An Hảo quả thực là thái độ khác biệt một trời một vực, không nhịn được cười một tiếng, dựa vào Kiều An Hảo"Này" một tiếng, nói: "Kiều Kiều, Lục ảnh đế cũng thật là đạt rồi, mình là nô lệ của vợ đã đành, còn huấn luyện nhi tử còn nhỏ tuổi thành nô lệ của mẹ. . . . . ."
Kiều An Hảo liếc mắt nhìn Kiều An Hạ, chỉ là mím môi cười, sau đó theo thỉnh cầu của tiểu Niên Cao, đưa một khối hình vuông màu đen cho hắn.
Sau đó, Kiều An Hảo giống như là nhớ tới thứ gì vậy, nâng mí mắt nhìn một cái cầm một thanh S***g đồ chơi lăn qua lộn lại nhìn Kiều An Hạ, nói: "Đúng rồi, thứ hai em muốn đưa tiểu Niên Cao đi nhà trẻ, ngày mai chị có rãnh không? Cùng em đi dạo cửa hang đi."
"Được." Kiều An Hạ thuận thế chập chạp nằm xuống trên nệm, đem khẩu S***g giơ lên thật cao, sau đó nói: "Đây là Hứa Gia Mộc mua cho tiểu Niên Cao đúng không?"
"Ừ." Kiều An Hảo đáp một tiếng, cúi đầu, lại cầm một khối xếp gỗ đưa cho tiểu Niên Cao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc