Hôn Trộm 55 Lần - Chương 56

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Kết Thúc
Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, Kiều An Hảo còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên bên cạnh lại nhảy ra một người, bất chợt chắn trước mặt mình. Vì lực đạo quá mạnh, Kiều An Hảo bị đẩy lùi về sau hai bước, thắt lưng đập vào bồn rửa mặt, cô đau nên cau mày, sau đó liền nghe thấy *** bị đâm.
Thế giới, dừng lại ở hình ảnh này.
Kiều An Hảo không quay đầu nhìn người che chắn trước mặt mình, nhưng khi người kia gục trước mặt cô, ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người là cô đã biết là ai rồi.
Cô xuyên qua bờ vai Kiều An Hạ nhìn thấy trước mặt là Hàn Như Sơ đeo chiếc khẩu trang.
Máu tươi bắn tung tóe, bắn ngược lại vào mặt bà ta, phần trên khẩu trang màu trắng có một loạt vết tròn màu đỏ.
Nhìn thấy ghê cả người.
Ánh mắt Kiều An Hảo mở rất to, cánh môi run lẩy bẩy mấy lần mới chậm rãi quay đầu nhìn Kiều An Hạ tựa vào vai cô, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hô hấp dồn dập không ổn định.
Kiều An Hảo mấp máy môi mấy lần mới miễn cưỡng phát ra được một tiếng rất nhỏ: “Chị….”
Theo giọng không bình tĩnh của cô, Kiều An Hảo nghe thấy rõ tiếng chất lỏng nhỏ giọt rơi xuống mặt đất.
Theo bản năng cô cúi đầu xuống, phát hiện bên chân mình đều là máu, một giây sau cô như phát điên lên, bỗng nhiên trong cổ họng kêu the thé: “Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên….”
Vì dùng sức để kêu, âm cuối của Kiều An Hảo hơi vỡ ra.
Triệu Manh đứng ngoài cửa nghe tiếng kêu thế liền hoảng sợ, theo bản năng cô ấy đẩy cửa ra :”Sao thế, Kiều….”
Triệu Manh còn chưa dứt lời, nháy mắt đã bị hình ảnh trong toilet dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lời nói cũng ấp a ấp úng: “Đại, đại, chị Kiều…. Sao….”
“Kiều An Hạ, Kiều An Hạ… Chị đừng làm em sợ, chị đừng làm em sợ…” Kiều An Hảo kích động vươn tay che miệng vết thương Kiều An Hạ lại, ý muốn cho máu ngừng chảy. Nhưng chất lỏng đỏ tươi này lại không theo ý cô cứ chảy mãi không ngừng ra bên ngoài. Nước mắt Kiều An Hảo rơi lộp bộp xuống, cô biết bản thân không nên cáu giận với Triệu Manh, nhưng cô đã hơi phẫn nộ mở miệng: “Triệu Manh, cậu ngốc quá, cậu còn ૮ɦếƭ đứng ở đây làm gì? Nhanh gọi xe cấp cứu, gọi Lục Cẩn Niên đi.”
Tiếng cuối cùng Kiều An Hảo dùng lực kéo dài ra, Triệu Manh chợt bừng tỉnh, cô ấy không hề nghĩ ngợi liền xoay người chạy ra khỏi toilet, lớn tiếng kêu với bên ngoài: “***, ***!”
Lúc dao găm đâm vào bụng Kiều An Hạ, Kiều An Hạ phản kháng theo bản năng tay nắm được chuôi dao, Hàn Như Sơ không rút ra được nên dứt khoát buông tay. Khi nghe thấy tiếng thét chói tai của Kiều An Hảo mới từ từ lấy lại tinh thần cười khanh khách hai tiếng rồi lùi ra sau hai bước. Rõ ràng người bà ta muốn giết là Kiều An Hảo thế mà lại bị Kiều An Hạ chắn một đao này, nhưng bà ta vốn không phân biệt được người bị thương là Kiều An Hạ hay là Kiều An Hảo, chỉ đứng đó thì thào nói nhỏ: “Đã ૮ɦếƭ, đã ૮ɦếƭ, rốt cuộc tôi cũng *** cô con tiện nhân này, khà khà ha….”
Cuối cùng Hàn Như Sơ như phát điên, ngẩng đầu cười phá lên ha ha ha.
Cửa toilet bị người đẩy mạnh ra, xông vào đầu tiên chính là Lục Cẩn Niên, anh mở miệng kêu tiếng “Kiều Kiều” trước, sau đó bị một màn trước mặt dọa sợ chân bước không nổi
"Sao trở về. . . . . ." Theo sát phía sau là Trình Dạng, chỉ nói ba chữ, liền thấy Kiều An Hạ tựa vào trên người Kiều An Hảo, máu khắp người, cả người anh chấn động, giây tiếp theo vội chạy qua: "Hạ Hạ, Hạ Hạ?"
Phía sau Trình Dạng là Hứa Gia Mộc, anh vốn là muốn mở miệng nói chuyện , nhưng tầm mắt lại bị nụ cười đáng ghét của người bên cạnh làm cho chú ý.
Tống Tương Tư thấy Hứa Gia Mộc dừng bước, ý thức nhìn anh một cái, sau đó theo tầm mắt của anh nhìn lại, liền nhận ra người nọ là ai, đáy mắt cô nhất thời hiện lên một tia lo lắng.
Hứa Gia Mộc chỉ đứng tại chỗ không quá nửa phút, đột nhiên xông tới chỗ Hàn Như Sơ, không hề nghĩ ngợi liền giơ tay lên, cho Hàn Như Sơ một cái tát: "Bà câm miệng cho tôi!"
Hàn Như Sơ bị Hứa Gia Mộc đánh khiến bà ngẩn ra, sau đó lại cười hì hì, chỉ vào Hứa Gia Mộc: "Con là con của mẹ, con đánh mẹ, con mình đánh mình, hi hi hi. . . . . . Con mình vì người khác đánh mình. . . . . ."
Cười cười, Hàn Như Sơ bỗng dưng liền chảy nước mắt, nhìn Hứa Gia Mộc, uất ức nói: "Con là con mẹ, tại sao không nghĩ cho mẹ?"
Hứa Gia Mộc nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó liền nắm chặc cổ tay Hàn Như Sơ: "Bây giờ đi với con báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát? Con muốn mẹ vào tù sao?” Hàn Như Sơ lắc đầu, đứng tại chỗ khi thì khóc khi lại cười: "Hứa Gia Mộc, con ngu lắm, lại muốn mẹ bị vào tù!"
Hứa Gia Mộc không nói nhiều, chỉ là kéo cổ tay Hàn Như Sơ, đi ra ngoài.
"Mẹ không đi, mẹ không đi!" Hàn Như Sơ giống như điên hét lên.
Hứa Gia Mộc ngoảnh mặt làm ngơ, về sau, mạnh mẽ kéo bà ta ra.
Tống Tương Tư bất chợt lên tiếng: "Em đi với anh."
Hứa Gia Mộc không lên tiếng, chỉ là dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái, liền kéo Hàn Như Sơ rời đi.
Tống Tương Tư quay đầu, nói vọng vào phòng rửa tay: "Chúng tôi đi trước tới đồn, xe cứu thương đã gọi, rất nhanh sẽ tới, ghi khẩu cung xong, chúng tôi sẽ đi bệnh viện thu thập chứng cứ ."
Trình Dạng cùng Kiều An Hảo hoàn toàn không có phản ứng, giống như không nghe được lời nói của Tống Tương Tư.
Lục Cẩn Niên đặt hết sự chú ý vào Kiều An Hạ, cũng không lên tiếng, cuối cùng trợ lý cùng Triệu Manh nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Tống Tương Tư lúc này mới rời đi.
Không có Hàn Như Sơ trong phòng vệ sinh, trong nháy mắt an tĩnh rất nhiều.
Sắc mặt của Kiều An Hạ nhợt nhạt, cô cảm thấy nước mắt Kiều An Hảo rơi trên mặt mình, lông mi hơi hơi run rẩy, tốn sức nâng mí mắt, nhìn Kiều An Hảo một cái, sau đó cong môi, cười với cô.
Nhìn thấy nụ cười của Kiều An Hạ, nước mắt Kiều An Hảo rơi càng nhiều: "Chị. . . . . ."
Kiều An Hạ dùng sức giơ tay lên, sờ sờ nước mắt trên mặt Kiều An Hảo, dừng lại một lát, cô lên tiếng nói: "Em khóc cái gì, làm mẹ, không được dọa em bé trong bụng, cẩn thận khi sinh ra, sẽ thích khóc đó."
Cô từ nhỏ ăn sung mặc sướng, nói một không nói hai, lòng tự ái nếu so với người khác mạnh hơn rất nhiều, cho nên lời nói ra, rất không nể tình, đáy lòng luôn là âm thầm ảo não hối hận, nhưng ngại, lại không muốn thừa nhận sai lầm của mình.
Nhưng vào giờ phút này, cô cảm thấy , hình như chính mình phải đi đến cuối cuộc đời, những thứ kia mình liều mạng muốn duy trì, lập tức trở nên không phải thứ quan trọng nữa.
Khi cô biết Kiều An Hảo mang thai, liền muốn hỏi: "Em bé là con trai hay con gái?"
"Còn chưa biết." Kiều An Hảo lắc đầu, có hai giọt nước mắt rơi trên tóc Kiều An Hạ.
"Em bé khỏe chứ?"
Kiều An Hảo chợt gật đầu, nức nở nói không nên lời.
Kiều An Hạ mỉm cười, một lát sau, lên tiếng nói: "Kiều Kiều, thật xin lỗi."
Thật ra thì vào năm năm trước, cô nên nói câu này.
Cô bao nhiêu lần trong cơn ác mộng tỉnh dậy, sau đó sẽ không cách nào ngủ được, nhưng mà, chỉ là cô thiếu dũng khí.
Nhiều lần muốn mở miệng, muốn nói "Thật xin lỗi" , nhưng không nói được, lúc này nói ra được, cô phát hiện, tâm tình mình trong nháy mắt trở nên vô cùng yên tĩnh.
"Nếu như không phải do chị, em cùng Lục Cẩn Niên, có thể sớm ở bên nhau…” Kiều An Hạ bất chợt ho khan, hơi thở trở nên yếu đi.
Lúc này đối với Kiều An Hảo, dù là Kiều An Hạ từng làm qua chuyện thật có lỗi với mình, cô cũng sẽ không chút do dự tha thứ chị ấy, đối với cô mà nói, quan trọng nhất là an nguy của Kiều An Hạ, cô lắc đầu, lên tiếng ngăn lời nói của Kiều An Hạ lại: "Đừng nói nữa, em không trách chị, chị không cần nói, xe cứu thương lập tức tới ngay. . . . . ."
Kiều An Hạ lại ho kịch liệt hai cái, máu nơi vết thương chảy ra bên ngoài rất nhiều, Trình Dạng dùng sức ấn chặt, không để cô mất máu quá nhiều.
Bởi vì đau đớn, Kiều An Hạ hít vào một hơi, cô chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó mới nhịn đau đớn, răng run rẩy, tiếp tục mở miệng: "Kiều Kiều, em hãy nghe chị nói, em không biết gì cả, ban đầu chị mượn nhà vệ sinh của em, vô ý nghe được nội dung em cùng Gia Mộc nói chuyện, chị liền thu âm lại, giao cho Hàn Như Sơ. . . . . ."
Có thể Kiều An Hạ không đủ sức, nói lại chân tướng rất ngắn gọn, nhưng Kiều An Hảo vẫn nghe rõ.
"Thật ra thì chị không cố ý muốn hại em, Kiều Kiều, chỉ vì không muốn gả cho Gia Mộc, em không biết là ba mẹ anh ấy ép ta lấy anh ấy. . . . . ." Kiều An Hạ nói đứt quãng, giọng nói cũng từ từ nhỏ dần: "Chị không biết em thích Lục Cẩn Niên, nếu như chị biết, chắc canh sẽ không làm như vậy, chị cho là em muốn gả cho Hứa Gia Mộc, là thích anh ấy, nhiều lần chị đi tìm Lục Cẩn Niên, để cho anh ấy cách xa em một chút. . . . . ."
"Kiều Kiều, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi, chị không ngờ hành động của chị lại ngông cuồng như vậy, khiến em gặp nhiều phiền phức."
Sau khi Kiều An Hạ nói đến đây, bất chợt hít vào một hơi, nắm lấy cổ tay Kiều An Hảo thật chặt, giống như dùng sức mạnh nhất, tiếp tục cố gắng lên tiếng nói: "Chị vẫn cho là chị thật lòng thích anh ấy, nhưng hiện tại mới phát hiện, chị không thích anh ấy, chỉ là không phục, rõ ràng cái gì chị cũng tốt, tại sao đối với chị như vậy. . . . . ."
"Cũng không phải chị muốn lạnh lùng với em, chỉ là không biết nên đối mặt làm sao với em, thật ra thì rất nhiều lần cũng muốn xin lỗi em, nhưng mà không mở miệng được, chị sợ em chán ghét chị. . . . . Càng về sau, chị phát hiện mình sai càng nhiều, lại càng không có dũng khí đi nói xin lỗi. . . . . ."
Thời gian qua giống như quỷ thần xui khiến, ban đầu cô chỉ là không muốn gả cho Hứa Gia Mộc, cho nên mới thông đồng với Hàn Như Sơ.
Tuy nhiên không ngờ tới, sau lại xảy ra nhiều chuyện không khống chế được như vậy.
Về sau nữa, cô cho là Kiều An Hảo thích Hứa Gia Mộc , trăm phương ngàn kế muốn cho Lục Cẩn Niên cách xa Kiều An Hảo một chút.
Khi đó, cô đang đối xử tốt với Kiều An Hảo, nhưng mà lại làm chuyện xấu nhất.
Rõ ràng vừa bắt đầu, chỉ là một sai lầm, nhưng đến cuối cùng, liền biến thành tội không thể tha thứ.
Ngay cả chính cô, đều không thể tha thứ cho chính mình, cô có quyền đến xin Kiều An Hảo tha thứ cho mình sao?
"Kiều Kiều, cho nên, em không cần đau khổ, dù là hôm nay chị có xảy ra chuyện. . . . . . Đó cũng là chị nợ em."
"Sẽ không. . . . . ." Kiều An Hảo không nhịn được nức nở: "Sẽ không xảy ra chuyện gì, dù là chị không cố ý làm chuyện có lỗi với em, nhưng mà em cũng biết, trong lòng chị rất đau lòng, bởi vì từ nhỏ đến lớn, chị một mực che chở cho em, lúc đi học, người khác khi dễ em, mỗi lần như vậy đều là chị đứng gia bảo vệ . . . . . . Cho nên, chị nhất định phải sống tốt, sau này còn bảo vệ em nữa. . . . . ."
Chỉ một chút sai lầm, đã gây ra chuyện.
Chỉ một chút sai lầm, liền phạm vào thị phi.
Dù là Kiều An Hạ có sai lầm, nhưng Kiều An Hảo chắc canh, ở trong lòng của cô, cô vẫn luôn coi mình như người em thân nhất.
Nếu không, ngay lúc nguy hiểm, đứng ra thay cô ngăn cản một dao kia.
Phải biết, một dao kia rất có thể sẽ mất mạng. . . . . . Nếu là một người không xem mình là người thân nhất, làm sao có thể sẽ vì mình mà bất chấp tính mạng của mình?
Kiều An Hảo nghĩ tới đây, khóc không thành tiếng, cô không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Lục Cẩn Niên một cái, bất lực mở miệng hỏi: "Xe cứu thương đâu? Làm sao còn chưa đến? Xe cứu thương đâu?"
Lục Cẩn Niên ngồi xổm xuống, kéo Kiều An Hảo vào trong ***, vừa trấn an cô, vừa nhìn trợ lý, trợ lý vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi thúc giục.
Đang nói xin lỗi, trong lòng Kiều An Hạ cảm giác có một sự đè ép, khiến cô không cách nào thoải mái, hiện tại xin lỗi xong, hơi sức cũng đã hết, cảm thấy ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.
Một tay khác của cô, bị một bàn tay quen thuộc nắm lấy, trước sau như một cảm giác thật ấm áp.
Dưới mặt đất bãi đậu xe, cô nhìn thấy xe của anh, hoảng hốt không dám tới, hiện tại, cô vẫn có chút lo sợ không dám nhìn tới anh.
Hô hấp Kiều An Hạ càng ngày càng yếu, cô cảm thấy nhiệt độ của mình bắt đầu giảm xuống, tinh thần bắt đầu tan rã, rốt cuộc từ từ đảo mắt, nhìn Trình Dạng, đôi mắt anh đã đỏ từ bao giờ.
Anh ấy khóc vì cô đó. . . . . . Thật ra anh vẫn không buông tay cô được?
Kiều An Hạ không nhịn được cúi xuống, há miệng, dường như mất hết sức lực, mới lên tiếng nói: "Trình Dạng. . . . . ."
Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng Trình Dạng vẫn biết cô kêu tên của mình
Trình Dạng cúi thấp đầu, kề tai sát vào miệng cô, anh nghe thấy cô dùng tốc độ thật chậm, nói từng chữ: "Thật xin lỗi, em hiểu rõ lỗi của em."
"Em đã bỏ số điện thoại đó. . . . . . Đã từ bỏ. . . . . ."
"Còn có. . . . . . Em biết đã lâu như vậy, em đều không nghiêm túc nói với anh, em thích anh."
Kiều An Hạ dừng một chút, mới nói tiếp: "Không phải thích anh, là em yêu anh."
Bao nhiêu người khi còn niên thiếu, sai lầm đem nông nổi nhất thời trở thành chấp niệm cả đời?
Thật ra tình yêu chân chính không phải là ích kỷ, mà là tác thành.
Trước đây cô thấy Lục Cẩn Niên đối xử tốt với Kiều An Hảo như vậy, không phải vì cô còn yêu Lục Cẩn Niên, cũng không phải vì cô ghen tị Kiều An Hảo, mà là vì cô không cam lòng, cô không phục.
Suy cho cùng, vẫn là cô yêu không đủ.
Nếu thật sự yêu một người, sao có thể khiến cho anh ấy khó xử?
Bởi vì, anh ấy buồn, bạn sẽ càng buồn hơn…
Chỉ tiếc là cho đến bây giờ cô mới cẩn thận suy nghĩ thấu đáo đạo lý này.
Khóe mắt Kiều An Hạ rơi xuống một giọt nước mắt, nhưng là cô lại hời hợt cười với Trình Dạng, nụ cười như vậy, tuyệt không giống như nụ cười ngang tàng sáng rỡ trước đây, loại cười trong veo cực kỳ mềm mại ấy, thuần khiết như một đứa trẻ ngây thơ trong sáng.
“Trình Dạng, nếu em biết, em… những năm ấy, gặp được anh… lúc ấy… em chắc chắn sẽ không buông bỏ chính mình như vậy… đi kết bạn, nhiều như vậy…”
Khi Kiều An Hạ nói tới đây, ngừng lại, khóe môi còn có chút máu tươi, mí mắt rõ ràng đã bắt đầu khép lại, cô liều mạng khiến cho mình phải mở to mắt, nhìn Trình Dạng nhiều hơn một chút, nhưng cô lại ấp a ấp úng không nói ra được hai từ “bạn trai” sau cùng, cuối cùng vẫn không thể chống đỡ được, chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Cô nói đều là sự thật… Cô đã từng cho rằng người mình yêu nhất chính là Lục Cẩn Niên, cô không có được anh thì người khác cũng không có, cô liền nghĩ tới thử dùng biện pháp kia, biến tướng nói cho Lục Cẩn Niên, rằng Kiều An Hạ mới là người muốn.
Tuổi trẻ bồng bột u mê không chịu tỉnh ngộ… Đợi cho tới một ngày trong lai, gặp được người mình thật lòng thật dạ muốn nắm tay đi đến cuối cuộc đời mới biết, cái gì gọi là hối hận.
Nếu thời gian có thể quay trở lại… nếu cuộc đời có thể lặp lại một lần nữa… nếu cô biết tương lai sẽ gặp được tình yêu chân chính, cô nhất định, nhất định, nhất định sẽ làm một cô gái tốt.
Chỉ là, những đạo lý này, khi viết trên giấy sẽ không thể hiểu được, chỉ khi tự mình trải qua mới thấu hiểu được sự thâm sâu trong từng con chữ.
Kiều An Hạ rất muốn mở to mắt ra nhìn Trình Dạng thêm một lần nữa, nhưng mí mắt cô như bị keo dính chặt, mặc cho cô gắng sức bao nhiêu cũng không nâng lên nổi.
Trong khoảng khắc này, đáy lòng cô trở lên có chút sợ hãi.
Có phải cô sẽ cứ như thế này mà ૮ɦếƭ không?
Có phải từ nay về sau cô sẽ không thể nhìn thấy Trình Dạng và Kiều Kiều nữa?
Cô… Rõ ràng đã hối hận, cô rõ ràng đã vô cùng áy náy, hôm nay cô là tới giải thích với bọn họ muốn “Trăm năm hòa hợp”, nhưng, tại sao, tại sao lại biến thành như thế này?
Kiều An Hạ giãy giụa một hồi lâu vẫn không thể mở mắt to ra lần nữa, cuối cùng đành buông tha, cánh môi cô giật giật, muốn gọi tên anh “Trình Dạng”, nhưng còn chưa mở miệng, ý thức đã hoàn toàn tan rã, hoàn toàn rơi vào khoảng không tối đen.
Một giọt lệ theo khóe mắt cô, trùng trùng điệp điệp rơi xuống cánh tay Trình Dạng đang đỡ cổ cô.
Toàn thân Trình Dạng run rẩy, chỉ biết gắt gao ôm lấy Kiều An Hạ, trán của anh kề sát trán Kiều An Hạ, mặc dù không phát ra tiếng khóc, nhưng lại thấy bả vai run run đừng đợt.
Đúng vậy… Anh yêu cô bé ấy, tên là Kiều An Hạ, cô ấy không phải là người tốt nhất trên thế giới này, thậm chí nhiều người còn nói cô không tốt.
Anh yêu cô gái này, người đã quen rất nhiều bạn trai, tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất dành cho rất nhiều chàng trai.
Nhưng như vậy thì sao?
Đối với anh, anh chưa bao giờ để ý những chuyện đã qua của cô, anh chỉ nghĩ đến tương lai của cô.
Quãng thời gian gần đây, mặc dù anh không có liên lạc với cô, nhưng cũng không có nghĩa là anh không nhớ nhung cô, chỉ là anh muốn xem rốt cuộc trong lòng cô có thật sự tồn tại hình bóng của anh không…
Nhưng, ai ngờ được, cuối cùng lại xảy ra chuyện như thế này?
“Hạ Hạ…” Trình Dạng nghẹn ngào gào lên.
(Cân: edit tới đây tui bị rơi hai giọt nước mắt = = !)
Kiều An Hảo quỳ ngồi một bên, tựa vào *** Lục Cẩn Niên khóc không lên lời, tay cô níu chặt áo Lục Cẩn Niên, bởi vì dùng quá sức khiến cho áo anh nhăn nhúm.
Cuối cùng khóc tới mức làm động đến thai nhi, Kiều An Hảo đau tới mức rúc vào trong lòng Lục Cẩn Niên, thân thể run rẩy mãnh liệt.
Ngoài cửa “Trăm năm hòa hợp” có tiếng xe cứu thương truyền đến.
-
Khi Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư ra khỏi Cục Công An đã là 5 giờ chiều, mặt trời ngoài cửa sổ đã ngả về tây, cả đường phố bị nhuốm sắc hồng.
Ở trong cục cảnh sát vẫn chưa xem điện thoại, vừa ra ngoài, đứng ở cửa thì Lục Cẩn Niên gửi tin nhắn đến, nói Kiều An Hạ đã thoát khỏi nguy hiểm, người vẫn chưa tỉnh lại, Trình Dạng đang ở bên cạnh chăm sóc, nhưng lưỡi dao đâm vào ***, chỉ e cả đời này không có cơ hội mang thai nữa rồi.
Đọc xong tin nhắn, sắc mặt Hứa Gia Mộc khó coi đến cực điểm, nhớ đến lúc Hàn Như Sơ nổi điên trong phòng thẩm vấn, móng tay ấn vào *** khiến cho máu chảy ra, nhìn rất hung dữ.
Đưa Hàn Như Sơ tới Cục Công An, người lái xe là Hứa Gia Mộc.
Đi đến bên xe, Tống Tương Tư nhìn thoáng qua Hứa Gia Mộc, cảm thấy tâm trạng anh có chút không ổn, nói: “Em lái xe nhé.”
Hứa Gia Mộc dừng lại một chút, quay đầu, liếc nhìn Tống Tương Tư, liền chuyển sang chỗ ngồi bên tay lái.
Tống Tương Tư khởi động xe, chậm rãi lái lên đường, lúc chuẩn bị rẽ trái trên con đường phía trước, quay đầu nhìn Hứa Gia Mộc, anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, yên tĩnh như đang ngủ.
Suốt quãng đường đi Tống Tương Tư không hề quấy rầy Hứa Gia Mộc, đỗ xe ở bãi đỗ xe dưới lòng đất của khu nhà trọ Tô Uyển, cô còn chưa mở miệng, Hứa Gia Mộc đã mở mắt, giọng rất bình tĩnh: “Đến rồi?”
Tống Tương Tư khẽ gật đầu, Hứa Gia Mộc đẩy cửa xe bước xuống.
Trở lại nhà trọ, Hứa Gia Mộc trực tiếp ngã lên sofa, đưa tay che lại hai mắt mình.
Tống Tương Tư cực kỳ yên tĩnh, nhìn Hứa Gia Mộc một lúc, liền đi rót cho anh một cốc nước, nhẹ nhàng đặt trên bàn trà, sau đó mới ôm hộp thuốc từ dưới lên, lúc vươn tay chuẩn bị kéo tay Hứa Gia Mộc xuống để xử lí vết thương trên mặt anh thì nhìn thấy từ đầu Ng'n t anh che khuất mặt, có nước mắt ướt sũng tràn ra.
Động tác của Tống Tương Tư liền dừng lại.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, qua khoảng hơn nửa phút, tiếng Hứa Gia Mộc trầm thấp nức nở truyền đến.
Từng đợt từng đợt, đánh trúng nơi sâu nhất trong trái tim Tống Tương Tư, khiến cho cô hết sức đau lòng, cuối cùng vẫn đưa tay lên, nhẹ nhàng cầm tay Hứa Gia Mộc, thấp giọng nói: “Không sao, em sẽ ở bên cạnh anh.”
Thật ra cô rất muốn nói, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Nhưng cô biết, cô không thể luôn bên anh, cô chỉ có thể cùng anh trải qua những giây phút khó khăn nhất, bên anh, chờ anh thoải mái trở lại, cô cũng sẽ phải rời đi thôi.
Bởi vì, lúc đó, anh cũng không cần đến cô nữa.
Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư ở đây hơn bảy năm, trong thời gian này, mặc dù thân thiết *** vô số lần nhưng ai từng mở miệng nói với đối phương một câu ám muội tình cảm nào.
Giờ đây một câu “Em sẽ ở bên anh” của Tống Tương Tư thẳng tắp đâm vào trái tim Hứa Gia Mộc, khiến cho toàn thân anh cứng ngắc hơn năm phút, không động đậy, sau đó dứt khoát ngồi dậy, kéo Tống Tương Tư vào trong lòng, gắt gao ôm lấy.
Tống Tương Tư bị Hứa Gia Mộc bất thình lình ôm như vậy làm cho kinh ngạc, cô sửng sốt mất mấy giây mới đưa tay lên ôm lại Hứa Gia Mộc.
Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên anh ôm cô như vậy.
Một phòng yên tĩnh, hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy rất lâu, rất lâu, lâu tới mức Hứa Gia Mộc cảm thấy tâm trạng bất an trập trùng của mình dần bình tĩnh lại, anh nhắm mắt lại, trong không khí đều là mùi hương trên người Tống Tương Tư nhàn nhạt tản mát ra, trong nháy mắt này, trong đầu Hứa Gia Mộc lại đột nhiên hiện lên buổi sáng tại “Trăm năm hòa hợp”, lúc đó kích động muốn mua cho Tống Tương Tư một chiếc nhẫn, muốn kết hôn với cô, muốn cùng cô cứ như thế này qua cả đời… Bình bình đạm đạm, vô cùng đơn giản… Không cần nghĩ đến kế hoạch mở rộng thương trường, không cần phải trở thành một người mạnh mẽ trên thương trường…
-
Lúc đó xe cứu thương tới kịp, tuy Kiều An Hạ không mất nhiều máu, nhưng cũng chỉ là nhặt được cái mạng bé nhỏ trở về.
Có điều giống như tin nhắn Lục Cẩn Niên đã gửi cho Hứa Gia Mộc, con dao găm trúng *** Kiều An Hạ, tạo thành một lỗ hổng lớn như vậy, mặc dù đã khâu lại nhưng cơ hội mang thai gần như bằng không.
Nghe được tin tức này, khó chịu nhất không phải Trình Dạng, cũng không phải Kiều ba Kiều má, mà là Kiều An Hảo, cô vốn bị động thai, nằm trên giường bệnh, khóc tới nỗi mắt sưng húp như hai hột đào, trong lòng muốn bao có bấy nhiêu áy náy.
Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo thương tâm như vậy, hiển nhiên rất không yên tâm, liền gọi điện thoại cho Lucy, nhờ bà tìm giúp một bác sĩ phụ sản tốt nhất ở nước ngoài, xem có thể nghĩ ra biện pháp điều dưỡng nào tốt không?
Cuối cùng bác sĩ nước ngoài còn gọi video cho Kiều An Hảo, nói bọn họ sẽ dùng hết sức lực nghĩ biện pháp, còn nói thêm với Kiều An Hảo, ở nước bọn họ cũng có trường hợp tương tự, cuối cùng vẫn có thể làm mẹ, cô phải tin tưởng vào thế giới này, kỳ tích luôn luôn tồn tại.
Kiều An Hảo nghe những lời này xong, rốt cuộc cảm xúc cũng ổn định trở lại, cuối cùng ổn ổn định định ngủ.
Đợi cho đến khi Kiều An Hảo ngủ say, Lục Cẩn Niên đắp chăn cho cô xong, rón rén bước ra khỏi phòng bệnh, đứng ngoài hành lang, gọi điện thoại cho Lucy: “Cảm ơn bà, hôm nay đã giúp tôi diễn trò.”
Đúng, chỉ là diễn trò, lúc bác sĩ nước ngoài nghe xong Lục Cẩn Niên thuật lại, đều lắc đầu, *** bị phá hủy, sao có thể có khả năng mang thai.
Thật ra trước khi gọi cho Lucy, trong lòng Lục Cẩn Niên cũng hiểu rõ, cả đời này Kiều An Hạ cơ bản không có khả năng làm mẹ nữa rồi.
Nhưng anh vẫn nhờ mọi người giúp anh diễn một vở kịch.
Cái Kiều An Hảo cần chỉ là một tia hy vọng, vậy thì anh sẽ cho cô một tia hy vọng.
Không riêng gì cô, còn có Kiều An Hạ tỉnh lại sau hôn mê.
Thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất thế gian, một ngày nào đó, sẽ làm lành vết thương trong lòng các cô ấy.
-
Kiều An Hạ được các bác sĩ giỏi nhất chữa trị, dùng những loại thuốc tốt nhất, trải qua ba ngày đầu tiên, trải qua cơn nguy hiểm, về sau cũng sẽ rất mau chóng hồi phục.
Kiều An Hạ nằm trên giường bệnh dưỡng thương, mặc dù có mẹ và Trình Dạng ở bên làm bạn 24 giờ nhưng mỗi ngày Kiều An Hảo đều tới thăm cô.
Hai người đều rất ăn ý, không nhắc tới những chuyện không vui trước đây, vẫn cười cười nói nói như trước, nhìn vào chính là hai chị em hết mực yêu thương lẫn nhau, ngay cả cô y tá chỉ gặp có một lần còn vụng trộm nói lời khen ngợi với má Kiều, bà sinh được hai cô con gái thật tốt.
Thật ra nhiều lúc, đúng đúng sai sai, thị phi trái phải không cần phán xét.
Trên thế giới này, không có ai là lương thiện tuyệt đối, cũng không có ai độc ác tuyệt đối, có nhiều lúc, bản thân sẽ nguyện ý thứ tha, là vì ta quan tâm.
-
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến ngày Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo kết hôn.
Vốn dĩ Kiều An Hảo muốn hôn lễ lui lại một thời gian, muốn đợi Kiều An Hạ xuất viện rồi tổ chức, nhưng cô lúc này có bầu hơn hai tháng, *** đã nhô lên rõ ràng, chỉ sợ bụng to lên sẽ không mặc được váy cưới, thì phải đợi tới khi sinh em bé, đợi đầy tháng rồi mới cử hành hôn lễ được, huống hồ thiệp cưới đã phát hết rồi, nếu muốn sửa thời gian thì lại phải lần lượt thông báo.
Cho nên bàn tới bàn lui vẫn lại quyết định thời gian cũ.
Kiều An Hạ không thể xuống đi lại, chắc chắn không thể làm phù dâu, nhưng cô vẫn muốn tham gia hôn lễ, sau cùng Trình Dạng nghĩ ra một biện pháp, đó là cùng để bác sĩ đi cùng Kiều An Hạ tới hôn lễ, cho dù có đột ngột xảy ra chuyện gì thì cũng có thể giải quyết kịp thời.
-
Trong đồn công an chỉ có người trực ban, Hứa Gia Mộc đưa một hộp thuốc tới, có một người dẫn anh tới phòng thẩm vấn.
Bên trong chỉ có một bóng đèn, ánh sáng hỗn loạn, còn có mùi nấm mốc thoang thoảng.
Hàn Như Sơ ngồi sau song sắt, nghe thấy âm thanh trầm ***c, hơi ngẩng đầu lên, mới có vài ngày không gặp mà nhìn bà dường như đã già đi rất nhiều, mái tóc đen đã bạc đi bao nhiêu.
Hàn Như Sơ chỉ liếc nhìn qua Hứa Gia Mộc rồi quay đầu đi, ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn kẻ thù.
Hứa Gia Mộc khép mi xuống, nói với người phía sau lưng mình: “Tôi có thể một mình ở đây với bà ấy không?”
Người nọ gật gậ, rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Trong phòng thẩm vấn vô cùng yên tĩnh, Hứa Gia Mộc đứng một chỗ hồi lâu, bước gần hơn đến trước song sắt, sau đó đột ngột “Phốc” một tiếng, quỳ xuống trước mặt Hàn Như Sơ.
Hàn Như Sơ nghe thấy tiếng, ngoảnh đầu lại, nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc đang quỳ rạp dưới đất, vẻ mặt lạnh giá, không có chút nào thả lỏng.
“Mẹ, con biết lúc này mẹ không muốn nhìn thấy con, nhưng con vẫn đến thăm mẹ.”
“Hạ Hạ bị mẹ đâm một dao, cả đời này đã không còn khả năng mang thai nữa rồi.”
“Việc mẹ nhờ dì Vân tìm luật sư đã bị con ngăn lại rồi, dì Vân cũng bị con cho về quê rồi, ba ra nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không quay trở lại, nhà cũ Hứa gia con chuẩn bị bán, chắc khoảng hai ngày nữa, cục công an sẽ đề xuất kháng án với tòa, xin tòa phán quyết.”
Khi Hứa Gia Mộc nói đến đây, thanh âm run lên nhè nhẹ: “Trong phòng giam này, chắc chắn mẹ cũng không dễ chịu gì, mẹ đã nhiều tuổi như vậy, thân thể không tốt, trong này nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Cách vài ngày con sẽ qua thăm mẹ một lần… mặc dù, mẹ không muốn gặp con.”
“Con hi vọng mẹ ở đây có thể thức tỉnh lại chính mình, nếu… nếu hai mươi năm sau, mẹ ra ngoài, buông xuống những thù hận trước đây, mẹ vẫn là người mẹ tốt của con.”
Cánh môi Hàn Như Sơ giật giật, như muốn nói gì đó với Hứa Gia Mộc, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Đáy mắt Hứa Gia Mộc ánh lên một tia thất vọng, anh dập đầu xuống đất một cái: “Mẹ, con xin lỗi.”
Những lời này, anh chỉ đơn thuần đứng trên lập trường một đứa con trai để nói.
Còn đối với Hàn Như Sơ, anh rốt cuộc chỉ là một thằng con bất hiếu.
Phòng thẩm vấn lại trở về yên tĩnh, đầu Hứa Gia Mộc dập trên sàn gạch rất lâu mới chậm rãi đứng lên, anh nhìn Hàn Như Sơ, để lại một câu “Chú ý giữ gìn sức khỏe”, sau đó đợi thật lâu không thấy Hàn Như Sơ nói gì, đành cô đơn rời đi.
Hàn Như Sơ nhìn bóng lưng Hứa Gia Mộc, ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Trong khoảng khắc Hứa Gia Mộc kéo cửa ra, bà vẫn không nhịn được mà nói lên: “Gia Mộc, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.”
[Cân: edit đến đây, Cân đã tốn không biết bao nhiêu nước mắt, phải đợi rất lâu mới lại có thể nhìn màn hình để tiếp tục ;((( ]
Mặc dù chỉ là một câu đơn giản nhưng vẫn khiến hốc mắt Hứa Gia Mộc đỏ lên, anh quay đầu, nhìn Hàn Như Sơ, mỉm cười: “Mẹ, con chờ người ra ngoài.”
Lúc nói những lời này, Hứa Gia Mộc là thật long thật dạ ngóng trông hai mươi năm sau, Hàn Như Sơ ra khỏi ngục, lúc đó tóc bà hẳn đã bạc trắng, anh sẽ chăm sóc bà tới tận cuối cuộc đời.
Nhưng cuối cùng anh không ngờ Hàn Như Sơ lại không cho anh cơ hội đó.
-
Hôm trang trí hội trường tổ chức hôn lễ, những người quan trọng đều tham dự, nhưng khi tiến vào hội trường diễn ra hôn lễ chân chính của bọn họ, họ mới phát hiện bố trí hội trường so với bọn họ tưởng tượng lúc đầu kinh diễm ảo mộng hơn rất nhiều, như thể trong chuyện cổ tích vậy.
Ánh sáng long lanh của đèn thủy tinh không ngừng chiếu xuống tạo thành những đóa hoa, tạo hào quang chói lọi quanh khách mời, còn có một chiếc bánh gato cao chín tầng… Rồi còn có màn hình lớn không ngừng chiếu hình ảnh đám cưới của Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo cùng những bài hát kết hôn.
Mười hai giờ, khách tới đông đủ.
Mười hai giờ mười lăm phút, trợ lý bắt đầu đọc diễn văn, cả hội trường yên tĩnh.
Mười hai giờ hai mươi phút, trợ lý mời chú rể phù rể bước ra, vỗ tay rào rào.
Giờ lành kết hôn là mười hai giờ hai mươi tám phút, cho nên cách lúc đón cô dâu chỉ còn tám phút, bởi vì người dẫn chương trình giao cho trợ lý, nên trong tám phút, trợ lý thuận miệng phỏng vấn Lục Cẩn Niên một chút: “Tôi nghe nói lúc trước chú rể và cô dâu giả vờ vợ chồng, là cô dâu không cho chú rể tiết lộ thông tin ra ngoài, xin hỏi cô dâu đã làm như thế nào?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc