Hôn Trộm 55 Lần - Chương 55

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Nguy Hiểm
"Còn nữa, trận chung kết nữ chính Hollywood, Triệu Phi Yến múa trên trống, là cô đã cố ý ăn cắp ý tưởng của tôi!"
"Kiều An Hảo, cô đừng ngậm máu phun người, cô có chứng cớ gì, chứng minh tôi ăn cắp ý tưởng của cô!" Lâm Thi Ý bị Kiều An Hảo mắng đến sắc mặt khó coi, giọng nói trở nên vô cùng hung hăng.
"Bởi vì tôi không tin trên thế giới này có nhiều sự trùng hợp như vậy, có thể trùng hợp đến nỗi có cùng sáng kiến với tôi còn có cùng ý tưởng về trang phục múa nữa! Lúc ấy tôi đã không nghĩ ra, bất quá bây giờ tôi đã hiểu, sợ là vấn đề xuất hiện từ cửa tiệm chuyên may trang phục múa đó đi!" Lúc ấy đầu óc Kiều An Hảo ngơ ngẩn, trong chốc lát không nghĩ ra vấn đề xuất hiện tại nơi nào, nhưng sau khi cô nói chuyện này với Lục Cẩn Niên, nghĩ đến cửa tiệm chuyên may trang phục múa kia, giống như biết cô muốn biểu diễn tiết mục Triệu Phi Yến, tuy rằng không biết là múa trên trống, nhưng nếu Lâm Thi Ý vô tình từ nơi nào đó lấy được tin tức này, cũng không phải khó đoán ra là cô muốn múa trên trống, dù sao đó là tác phẩm kinh điển cả đời của Triệu Phi Yến.
"Có điều không sao, Lâm Thi Ý, không thừa nhận cũng chẳng là gì, cho dù cô có ăn cắp ý tưởng của tôi, mặc trang phục múa của tôi, cuối cùng vẫn không thể lấy được hạng nhất."
Kiều An Hảo nói tới đây, dừng lại, bắt chước giọng điệu vui sướng khi người gặp họa của Lâm Thi Ý vừa mới nãy đối với Kiều An Hạ, chậm rãi nói: "Chẳng qua, cũng thật sự là làm khó cô, người từ trước đến giờ không giỏi múa, vì muốn ngáng chân tôi, mà khổ tâm đi luyện múa, tôi nghĩ mấy ngày nay cô vì luyện múa, khẳng định trải qua rất thê thảm? Suy nghĩ một chút, cô thật đúng là đáng thương, bất quá, Lâm Thi Ý, tôi cảm thấy so sánh với khiêu vũ, phương diện kia ở trên giường, phỏng chừng cô càng sở trường hơn, dù sao chuyên môn của cô là dựa vào chuyện tạo niềm vui cho đám bạn trai của cô mà..."
Nếu Lâm Thi Ý dám lấy khuyết điểm của Kiều An Hạ ra để mở lại vết sẹo của Kiều An Hạ, vậy thì đừng trách cô nói chuyện không khách khí, xé nát da mặt của cô ta ra!
Vốn là lần nào Lâm Thi Ý cũng không sánh bằng Kiều An Hảo, không tranh nổi bị Kiều An Hảo làm cho khó chịu, bây giờ còn bị cô châm chọc thẳng thừng như vậy, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, đã quên Kiều An Hảo đang mang thai, không hề nghĩ ngợi vươn tay, hướng về phía trên mặt của Kiều An Hảo vung lên: "Kiều An Hảo, đồ tiện nhân, mày câm miệng cho tao!"
Một tát này của Lâm Thi Ý nếu quả như thật sự đánh lên mặt Kiều An Hảo, nhất định cô sẽ đứng không vững, cả người sẽ ***ng vào bồn rửa mặt bên cạnh.
Cái bồn rửa mặt kia, ngang tầm với bụng của cô, lực đẩy quá mạnh, đứa bé trong bụng của cô, nhất định sẽ không còn...
Trong lòng Kiều An Hảo thất kinh, lại không dám đánh trả lại Lâm Thi Ý, sợ xảy ra đánh nhau, bản thân mình sẽ chịu thiệt, cho nên theo bản năng giơ tay lên, bảo vệ bụng của mình.
Mắt thấy tay Lâm Thi Ý cách mặt mình càng ngày càng gần, Kiều An Hảo có thể nghe thấy được tiếng gió, cô theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Theo sau bên tai liền nghe được âm thanh cái tát vang dội.
Toàn thân Kiều An Hảo khắc chế không được run lên, nhưng không cảm giác được mặt mình đau, ngược lại bên tai nghe được tiếng bạt tay, lúc này cô mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc, thấy được một cảnh tượng khó tin.
Đáng lẽ Lâm Thi Ý vung tay đánh cô, lại bị Kiều An Hạ nắm thật chặc, mà Kiều An Hạ nghiêm nghị đứng ở trước mặt cô, gương mặt mang theo phẫn nộ, ánh mắt cũng không chớp hướng đến trên mặt Lâm Thi Ý, liên tục quăng vài cái tát vừa hung hăng vừa mạnh bạo!
PS: Hạ Hạ chính là một chị gái tốt ~ chẳng qua vì kiêu ngạo ~ nhưng vẫn không đành lòng nhìn Kiều Kiều bị thương tổn ~ hôm nay cập nhật xong, ngày mai tiếp tục!
PPS: Tương Tư muốn bỏ đứa nhỏ? Hạ Hạ có quay lại cùng Trình Dạng? Liệu Hứa Gia Mộc muốn hoàn toàn chấm dứt với Tương Tư hay không?
Ước chừng Kiều An Hạ tát Lâm Thi Ý mười cái, mới ngừng lại được, cả người Lâm Thi Ý bị đánh đến đờ đẫn, trố mắt nhìn Kiều An Hạ, thế nhưng không có chút phản ứng nào, mặt cô ta sưng to, dấu ngón tay đan xen nhau, trên *** trắng nõn non nớt vô cùng chói mắt.
Đến khi Lâm Thi Ý cảm giác được sự đau rát truyền đến từ trên mặt mình, mới hậu tri hậu giác phản ứng lại rốt cuộc chuyện gì vừa mới xảy ra, cô ta giơ tay lên, bưng kín mặt, đáy mắt đong đầy nước mắt nhìn chằm chằm Kiều An Hạ, giọng nói mang theo phẫn hận: "Có ai như cô sao? Bị Trình Dạng vứt bỏ, tâm tình không tốt lại phát tiết lên người khác sao?"
"Bốp ----"Lâm Thi Ý còn chưa nói xong, Kiều An Hạ lại giơ tay lên, tàn nhẫn bạt tai cô ta, sức đánh so với lúc nãy tất nhiên nhẹ hơn, nhưng cũng khiến cho cả người Lâm Thi Ý đập lên vách tường, đầu ***ng ra tiếng.
Kiều An Hạ cũng không chờ Lâm Thi Ý kịp phản ứng, đạp gót giày đi thẳng đến, nắm cổ Lâm Thi Ý, đè cô lên tường, khiến cho khuôn mặt của cô ta ngẩng lên, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô ta, vênh váo hung hăng nói: "Tôi nhớ rõ lần trước đã nói với cô, tốt nhất về sau khi nhìn thấy tôi và Kiều An Hảo thì phải đi đường vòng."
Kiều An Hảo đứng ở phía sau cách xa khoảng một mét, nghe được tên của mình, trong nháy mắt tỉnh táo lại sau khi cả người vừa mới bị mất phản ứng vì sự *** mà ngang tàng của Kiều An Hạ, cô nhìn chằm chằm Kiều An Hạ, cảm thấy chấn động.
Hồi nãy Kiều An Hạ sở dĩ ra tay ngăn cản Lâm Thi Ý, là lo lắng cho cục cưng trong bụng của cô gặp nguy hiểm?
"Tôi cho cô biết, lúc nãy chỉ là cảnh cáo, nếu cô còn dám tiếp tục..." Kiều An Hạ nói tới đây, dừng một chút, vẻ mặt càng thêm rét lạnh: "Ồ, không đúng, không phải cô còn dám tiếp tục, mà tôi nói cho cô biết, từ giờ trở đi, tốt nhất khi cô nhìn thấy tôi và Kiều An Hảo thì hãy trốn thật xa, lỡ như cô ***ng phải tôi, nếu ngày đó tâm tình của tôi tốt, có lẽ sẽ cho cô một con đường, tha cho cô cũng không có gì, nhưng nếu ngày đó vừa vặn có chuyện gì khiến tâm tình tôi không tốt, tôi mượn cô trút giận, thì phải làm thế nào đây?"
Kiều An Hạ nói tới đây, tàn nhẫn trừng mắt nhìn Lâm Thi Ý: "Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi cho cô biết, tôi Kiều An Hạ không sợ trời không sợ đất, nói được thì làm được, nếu cô không tin, lần sau cô có thể thử xem!"
Nói xong, Kiều An Hạ muốn bỏ cổ Lâm Thi Ý ra, xoay người bước đi, nhưng dư quang nơi khóe mắt nhìn qua gương thấy Kiều An Hảo đứng phía sau cách đó không xa, ánh mắt bình tĩnh nhìn mình, trong lòng Kiều An Hạ trầm xuống, nghĩ đến nếu mình rời đi, Lâm Thi Ý nổi điên đối phó với Kiều An Hảo, nói không chừng đứa nhỏ của Kiều An Hảo...
Kiều An Hạ cắn chặt môi, rồi nghiêng đầu, tay đang nắm Lâm Thi Ý đột nhiên đổi thành kéo tóc cô ta, bước chân cao ngạo, kéo Lâm Thi Ý đến phòng toilet.
Trong phòng rửa tay, toàn tiếng thét chói tai đau đớn của Lâm Thi Ý, Kiều An Hạ giống như chẳng nghe thấy gì, thời điểm khi đi ngang qua chỗ quét dọn, thuận tay rút cây lau nhà, sau đó mở cửa phòng ngăn, mạnh mẽ đẩy Lâm Thi Ý vào trong, sau đó đóng cửa lại, dùng cây lau nhà chặn cánh cửa, hừ lạnh, xoay người, hướng tới cửa phòng toilet đi ra.
Thời điểm Kiều An Hạ đi ngang qua bên cạnh mình, Kiều An Hảo gọi: "Chị?"
Bước chân Kiều An Hạ dừng lại, nhưng không có quay đầu nhìn Kiều An Hảo, đại khái khoảng ba giây, một lần nữa bước đi, hướng về phía ngoài cửa đi ra.
Trong phòng ngăn phía sau, truyền đến tiếng chửi rủa không có hình tượng chút nào và âm thanh đập cửa rầm rầm của Lâm Thi Ý.
"Chị!" Kiều An Hảo tiếp tục kêu Kiều An Hạ, cất bước đuổi theo, nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay của Kiều An Hạ: "Chị, vừa rồi cám ơn chị, nếu không nhờ chị, có lẽ em..."
"Cô cám ơn tôi làm gì?" Kiều An Hạ không đợi Kiều An Hảo nói hết lời, đột nhiên cắt đứt lời của cô, giọng điệu lạnh nhạt: "Vừa rồi tôi làm chuyện này, là vì người đàn bà đê tiện kia nói năng lỗ mãng với tôi, không có quan hệ gì tới cô!"
Kiều An Hạ nói xong, muốn rút cánh tay ra khỏi tay Kiều An Hảo, nhưng bị Kiều An Hảo nắm chặt hơn, Kiều An Hạ sợ mình dùng sức quá mạnh, làm bị thương đến Kiều An Hảo, đành phải lấy tay còn lại, gỡ từng ngón từng ngón tay Kiều An Hảo ra.
Sức Kiều An Hảo không ngăn nổi Kiều An Hạ, thời điểm ngón tay cuối cùng bị cô gỡ ra, nhịn không được lo lắng nói: "Chị, không phải bởi vì Lục Cẩn Niên mà tự giận mình chứ?"
Khi Kiều An Hạ nghe những lời này, giống như là bị kích thích, sắc mặt liền tái nhợt, ngay cả hơi thở trong *** cũng phập phồng, cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó bỏ ngón tay của Kiều An Hảo ra, nhanh chóng kéo cửa phòng rửa tay ra, xông ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
Kiều An Hảo khom người nhặt di động lên, không hề nghĩ ngợi đuổi theo.
-
Lục Cẩn Niên ở trong phòng khách đợi Kiều An Hảo một hồi lâu, mà vẫn chưa thấy cô trở lại, gọi điện thoại cho cô, thế nhưng phát hiện di động không thông, vì thế có chút lo lắng đi đến toilet, kết quả vừa đi tới cửa phòng rửa tay, thì thấy Kiều An Hạ từ bên trong vọt ra, bước chân anh ngừng lại, Kiều An Hạ đi qua bên cạnh anh, sau đó chợt nghe tiếng Kiều An Hảo "Chị", người cũng từ trong phòng rửa tay chạy ra.
Lục Cẩn Niên sợ Kiều An Hảo không cẩn thận vấp ngã, theo bản năng vươn tay, ôm eo cô, kéo vào trong *** mình, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Kiều An Hảo không để ý tới Lục Cẩn Niên, chỉ há miệng kêu "Chị!", nhưng Kiều An Hạ giống như không nghe thấy, trực tiếp ấn thang máy, bước vào rời đi.
Cánh môi Kiều An Hảo run run, theo bản năng rũ mi mắt xuống, nỗi cô đơn trên mặt không che lấp được lộ ra ngoài.
Tuy rằng Lục Cẩn Niên không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì trong phòng rửa tay, nhưng cũng biết, Kiều An Hảo khổ sở bởi vì Kiều An Hạ, anh im lặng ôm chặt cô, một bên nhẹ giọng dỗ cô, một bên mang cô trở về phòng.
Trải qua chuyện như vậy, tất nhiên Kiều An Hảo không có khẩu vị ăn cơm, Lục Cẩn Niên kêu phục vụ vào tính tiền, dẫn Kiều An Hảo ra khỏi phòng, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Kiều An Hảo nhỏ giọng đem chuyện xảy ra trong phòng rửa tay nói với anh.
Từ đầu đến cuối Lục Cẩn Niên không hề lên tiếng ngắt lời cô, lắng nghe rất cẩn thận, thời điểm nói đến lúc cuối, Kiều An Hảo còn nhẹ giọng bổ sung một câu: "An Hạ cũng vì em, mới ra tay đánh Lâm Thi Ý."
Lục Cẩn Niên khẽ gật đầu, không lên tiếng, vươn tay mang theo vài phần yêu thương và sủng nịch, vuốt mái tóc dài của cô.
Nhưng trên mặt Lục Cẩn Niên, đáy mắt rõ ràng hiện lên một tia đau lòng và không vui.
Tuy rằng Lục Cẩn Niên đối với chuyện tình của Kiều An Hạ từ đầu đến cuối đều không có lên tiếng, nhưng khi anh và Kiều An Hảo về nhà, thừa dịp Kiều An Hảo đang tắm, anh lấy di động ra, nhắn tin cho Kiều An Hạ.
Anh không thích Kiều An Hạ, thậm chí từng chán ghét Kiều An Hạ, nhưng, Kiều An Hảo thích, anh nguyện ý bảo vệ điều đó, giống như lúc cô vô ý nhìn thấy văn kiện phân chia tài sản của anh, biết anh quan tâm đến Hứa Gia Mộc, cho nên hết lòng giúp anh và Hứa Gia Mộc chu toàn tình nghĩa anh em.
Một tuần trước hôn lễ của anh và cô, tuy rằng cô không nói gì, nhưng anh vẫn có thể thấy được, cô thực sự hi vọng Kiều An Hạ có thể làm phù dâu, thực lòng vui vẻ chúc phúc cho cô đi lấy chồng.
Chỉ cần là cô muốn, anh sẽ cố gắng đi tranh thủ.
-
Kiều An Hạ từ trong thang máy đi ra, mới ý thức tới bản thân mình đi quá vội vàng, ví tiền và chìa khóa xe vẫn còn trong phòng khách.
Kiều An Hạ đứng ở cửa thang máy trong chốc lát, cuối cùng vẫn không đi lên lầu lấy, mà lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho thư ký, nhắc nhở cô ta ngày mai mang về công ty cho mình, rồi bước ra khách sạn.
Ban đêm có chút lạnh, áo khoác ở trên lầu, Kiều An Hạ chỉ mặc mỗi chiếc váy đơn bạc, cái lạnh làm cô run rẩy.
Bởi vì không có tiền, cho nên Kiều An Hạ dùng di động kêu một chiếc xe riêng, lúc đang chờ xe, cô thấy xe của Trình Dạng đi ra từ bãi đậu xe dưới đất ở nơi không xa.
Vẻ mặt Kiều An Hạ có chút ngưng trệ, tầm mắt nhìn chằm chằm vào xe của Trình Dạng.
Khoảng cách của chiếc xe càng ngày càng gần, đáy lòng của cô có một sự khẩn trương không giải thích được, cô nhìn qua cửa kính xe, chạm vào ánh mắt của Trình Dạng, ánh mắt của anh rất thâm thúy, lần đầu tiên trong đời cô thật sự không hiểu anh đang suy nghĩ gì, khi xe sắp chạy đến trước mặt cô, đáy lòng Kiều An Hạ bỗng dưng xuất hiện một loại chờ mong, chờ mong Trình Dạng dừng xe, nhưng cuối cùng, người đàn ông mà cô cho rằng căn bản không tồn tại, tốc độ xe không hề có dấu hiệu chậm lại, chạy như bay qua trước mặt cô, lưu lại một trận gió mãnh liệt.
Kiều An Hạ theo bản năng quay đầu, nhìn theo đuôi xe đã đi rất xa, cảm giác trái tim mình ở trong nháy mắt này, giống như bị khoét sạch, đi theo chiếc xe kia.
Kiều An Hạ bình tĩnh đứng tại chỗ, thẳng đến khi chiếc xe cô gọi đứng ở trước mặt, cô mới tỉnh táo lại, lên xe, báo địa điểm, rồi lại bắt đầu thất thần.
Trong căn hộ tối mịt, Kiều An Hạ mở đèn, nhìn trong phòng ở đâu cũng có dấu hiệu của Trình Dạng, tâm tình càng thấy khổ sở, một ngày này, kỳ thật cô không có làm bao nhiêu chuyện, nhưng lại cảm thấy giống như đã trải qua rất nhiều năm, thân thể vô cùng mệt mỏi, toàn thân cô vô lực ngã xuống sô pha, nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, bên tai liền truyền đến tiếng chuông di động báo có tin nhắn.
Sau một lúc lâu, tầm mắt Kiều An Hạ mới vòng vo, nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động của mình, lại thấy được mấy chữ "mylove".
mylove... Kiều An Hạ sửng sốt trong chốc lát, mới phản ứng được là Lục Cẩn Niên...tên này là do cô đặt, nhưng vì sao bây giờ nhìn thấy cô lại không thoải mái như vậy?
Kiều An Hạ cầm điện thoại di động lên, không nhìn nội dung tin ngắn của Lục Cẩn Niên, mà là mở thông tin ra sửa lại "mylove" thành "Lục Cẩn Niên", dừng trong chốc lát, nghĩ nghĩ, lại đổi thành "Em rễ".
Lúc Kiều An Hạ vừa ấn xuống "Xác nhận", di động lại liên tục leng keng hai tiếng, nhưng vẫn là tin nhắn Lục Cẩn Niên gởi tới, mà Kiều An Hạ nhìn hai chữ "Em rễ" kia, trong lòng không thoải mái đã chuyển biến tốt hơn nhiều.
Mở ra tin nhắn, đầu tiên thấy Lục Cẩn Niên gởi tới một tấm hình, đó là hình lễ phục màu xanh lam nhạt, máng trên móc áo, phía dưới còn bày ra một đôi giày cao gót cùng màu.
Kiều An Hạ sửng sốt một hồi, mới nhìn xuống: "(Tôi là Lục Cẩn Niên, tuy rằng lúc đầu cô không đáp ứng tham gia hôn lễ của tôi và Kiều Kiều, Kiều Kiều cũng biết cô sẽ không tới, nhưng vẫn cố ý kêu người làm riêng lễ phục cho cô. Còn có chuyện Pu't ghi âm, Kiều Kiều cũng không biết, về sau cũng sẽ không biết.)"
Mặc dù chỉ ít ỏi mấy lời, thế nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy phong cách làm việc của Lục Cẩn Niên, nội dung đơn giản mà trực tiếp.
Kiều An Hạ nằm trên ghế sa lông, nhìn chằm chằm tấm hình chụp lễ phục màu xanh và giày cao gót trong điện thoại di động, mí mắt không hề chớp thật lâu sau.
Khoảng qua thời gian 3 phút, có nước mắt từ khóe mắt của cô chảy xuống, càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, Kiều An Hạ bật khóc thành tiếng.
Lễ phục và giày cao gót kia, là ba năm trước đây cô và Kiều An Hảo cùng nhau xem tivi, cô nhìn trúng trang phục phù dâu đấy, sau đó chỉ cho Kiều An Hảo nói, tương lai lúc Kiều An Hảo kết hôn, cô nhất định phải làm phù dâu cho Kiều An Hảo, hơn nữa cô còn chuẩn bị cho Kiều An Hảo một bộ quần áo giống nhau như đúc, cô muốn phải xinh đẹp duyên dáng hơn cô dâu.
Lúc đó cô chỉ đang nói đùa, nhưng không nghĩ tới, một ngày kia, Kiều An Hảo kết hôn, lại đem cho cô bộ lễ phục mà mình thích, còn thật sự tìm người làm riêng.
Hình ảnh ngày ấy, rõ ràng ở tivi chợt lóe lên... Ngày hôm sau phát lại, Kiều An Hảo cố ý thu lại sao?
Còn có, câu nói sau cùng của Lục Cẩn Niên là có ý gì?
Kiều An Hảo thích anh ta mười ba năm, anh ta thích Kiều An Hảo mười ba năm, thời điểm còn trẻ bởi vì cô ích kỷ, khiến cho bọn họ rõ ràng có thể thuận lý thành chương, lại trong tình yêu phải đi con đường xa nhất, còn là một vòng gian khổ như vậy.
Tất nhiên Hàn Như Sơ có lỗi, nhưng nếu không phải lúc trước cô nói với Hàn Như Sơ là Hứa Gia Mộc yêu mến Kiều An Hảo, nếu không phải vậy thì sau này sẽ không phát sinh chuyện bi thảm này...
Phải biết rằng, Kiều An Hảo cho tới bây giờ cũng không mắc nợ Kiều An Hạ cô, là Kiều An Hạ cô mắc nợ Kiều An Hảo, là Kiều An Hạ cô làm sai, nhưng vì sao lúc Kiều An Hảo dẫn theo Lục Cẩn Niên đến Kiều gia, còn mua cho cô nhiều thứ cô thích như vậy? Tại sao phải liên tục lấy lòng cô? Vì sao ở trong toilet thấy Lâm Thi Ý nói cô như vậy, không để ý bản thân mình có thai mà lao tới? Vì sao biết cô không đi tham gia hôn lễ, còn chuẩn bị lễ phục cho cô?
Cô tình nguyện Kiều An Hảo mắng mình, chất vấn mình, cắt đứt quan hệ với cô, cũng không muốn thấy Kiều An Hảo đối tốt với cô, bởi vì như vậy chỉ khiến cô càng thêm khó chịu.
Đến cuối cùng Kiều An Hạ bật khóc, trong tiềm thức muốn giống như trước, lúc khổ sở, tìm Trình Dạng kể lể, nhưng lúc cô cầm điện thoại di động lên, mới nghĩ đến Trình Dạng và cô hình như đã không còn liên quan đến nhau nữa.
Lúc cô không thấy Trình Dạng, không phải là không muốn, nhưng đêm nay chạm mặt anh, cô mới phát hiện, cho tới bây giờ, dĩ nhiên là mình nhớ anh, nghĩ tới, dưới đáy lòng của cô có một cơn đau đè nặng, từng chút từng chút, ray rứt tê buốt.
Cô tự nhận trong cuộc đời này, thật sự động lòng yêu thương chính là Lục Cẩn Niên, nhưng, những gì Trình Dạng mang tới cho cô, Lục Cẩn Niên chưa từng cho cô cảm giác này.
Lúc cô bị Lục Cẩn Niên cự tuyệt, đáy lòng vẫn luôn không phục, cô cao ngạo không nghĩ sẽ hạ thấp tư thái của mình.
Nhưng, đêm nay cô bị Trình Dạng thờ ơ lạnh nhạt, dường như không có việc gì, cô phát hiện mình có khi là sợ hãi, có khi là yếu đuối.
Thậm chí, cô từ nhỏ đã là công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng lại có xúc động muốn đi khom người xin lỗi cầu hòa với Trình Dạng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kiều An Hạ đột nhiên kinh ngạc, quên cả khóc, chỉ nhắm mắt lại, ở trong đầu lặp lại ý niệm vừa mới hiện lên của mình.
Trong phòng thực yên tĩnh, bầu không khí thực thích hợp cho người ta thấy rõ nội tâm của bản thân.
Thời điểm lúc ban đầu quen biết, là anh theo đuổi cô trước, cô cảm thấy anh tức giận lên rất đẹp trai, còn là một ngôi sao lớn, lại bị Lục Cẩn Niên cự tuyệt lần thứ hai, đáy lòng chính là không phục, đơn giản chỉ muốn cùng ở chung một chỗ với Trình Dạng.
Anh đối với cô thật sự tốt lắm, tính tình cô nóng nảy lại cố chấp, nhưng mặc kệ cô phát cáu cỡ nào, anh mãi mãi cũng là dịu dàng dụ dỗ cô.
Có một lần nửa đêm cô có kinh nguyệt, chắc là do uống nhiều R*ợ*u quá, đau bụng kinh, cô nằm ở trên giường đau đến lăn lộn, là anh vội vàng đưa cô đi bệnh viện, đợi cho cô hết đau, mới phát hiện, ngay cả giày anh cũng không mang.
Kỳ thật, trong khi cô quan sát, cực kỳ hâm mộ lúc Lục Cẩn Niên đối tốt với Kiều An Hảo, bên người cô đã có một người đàn ông, đối với cô tốt lắm rất tốt... Không phải sao?
Nghĩ đến cuối cùng, Kiều An Hạ không còn cách nào, không đi đối mặt để xác định lòng mình, cô hoàn toàn rõ ràng khẳng định, cô không rời bỏ Trình Dạng được, cô không biết mình rốt cuộc thích Trình Dạng từ khi nào, nhưng là bây giờ cô thật sự thích anh, hơn nữa loại thích này, hoàn toàn không giống như loại cô từng thích Lục Cẩn Niên.
Một là xúc động muốn chinh phục, một là quyết tâm muốn gần nhau.
-
Ngày hôm sau, là ngày cô dâu, chú rể, phù dâu, phù rể mặc thử áo lễ phục.
Lễ phục của Lục Cẩn Niên là do một cửa hiệu áo cưới tư nhân cao cấp làm riêng, còn đặc biệt mời nhà thiết kế từ nước Pháp về.
Không chỉ có chú rể và cô dâu, ngay cả lễ phục của phù rể phù dâu đều được làm riêng, có một không hai.
Cửa hiệu áo cưới này có cái tên rất tầm thường, "Trăm năm hảo hợp", hẹn mười một giờ trưa mặc thử lễ phục.
Thời điểm Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo đến, Triệu Manh và Tống Tương Tư thân là phù dâu, cùng với phù rể Hứa Gia Mộc và Trình Dạng cũng đều đến.
Bởi vì trợ lý đã kết hôn, cho nên Lục Cẩn Niên cố ý an bài anh ta làm người chủ trì hôn lễ, bất quá hôm nay trợ lý vẫn lại đây cùng nhau náo nhiệt, thuận tiện thử tây trang mà Lục Cẩn Niên đã chuẩn bị cho anh.
Trước khi tới, trợ lý nghĩ khẳng định có người còn chưa ăn sáng, cố ý đến cửa hàng cháo, đóng gói vài phần thức ăn.
Thiết kế sư và nhóm phụ tá của cửa hàng đều đang sửa sang lễ phục, trợ lý tự mình xách thức ăn mua tới mở ra, tiếp đón mọi người lại đây ăn.
Hứa Gia Mộc biết Tống Tương Tư thích ăn cháo thịt nạc trứng muối, cố ý kéo một chén đến trước mặt, dùng muỗng khuấy hai cái, ăn thử trước, cảm thấy hương vị không sai, liền múc một muỗng, đưa tới bên miệng Tống Tương Tư đang ngồi bên cạnh xem tạp chí.
Tống Tương Tư liếc mắt nhìn muỗng cháo Hứa Gia Mộc đưa tới, mở miệng chuẩn bị ăn vào, lại thấy dạ dày hơi nhộn nhạo, sau đó nhìn, đứng lên, không để ý tí nào đến Hứa Gia Mộc, giày cao gót đạp xuống đi vào toilet
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tống Tương Tư, không nhịn được nhíu mày một cái.
Bắt đầu từ tối qua, cô gái này hình như có điểm không đúng. . . . . . Hơn nửa đêm mớ về nhà với thân thể nồng nặc mùi R*ợ*u, anh hỏi cô đã đi đâu, cô cũng im lặng, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm ngủ, anh chạm vào cô một cái liền bị cô đạp một cước xuống giường, anh còn chưa kịp tức giận thì cô đã ôm gối đi ra khỏi phòng ngủ, một mạch đi tới phòng khách, còn tiện tay khóa trái cửa lại.
Sáng nay rời giường, anh vốn tưởng rằng cô sẽ cùng mình là đi tới "bách niên hảo hợp" , kết quả là lúc anh rửa mặt xong, đi ra phòng ngủ, vừa mới chuẩn bị chào hỏi cô một câu, cô lại cầm lấy túi của mình, coi anh như không khí, một mạch đi về phía cửa chính, anh đứng ở cửa chính đá cánh cửa rồi cầm theo chìa khóa xe của anh rời đi, anh vội vã đuổi theo xuống lầu, vốn tưởng rằng cô sẽ chờ anh, không ngờ cô đã lái xe của anh đi từ khi nào, anh chỉ còn biết bắt một chiếc xe taxi đuổi theo sau. Anh lại thấy ở phía trước cửa "bách niên hảo hợp" cô bị cảnh sát giao thông chặn lại.
Thế nhưng Tống Tương Tư vẫn không có ý tuân thủ dừng xe, cứ thế đi thẳng.
Rõ ràng bãi đỗ xe cửa "bách niên hảo hợp" nhiều như vậy nhưng cô lại cố ý dừng xe trên đường lớn.
Vào trong "bách iên hảo hợp", anh cố ý ngồi ở bên cạnh cô, cùng cô nói chuyện, cô cũng bỏ mặc.
Thật ra thì nếu đổi lại ngày trước, anh sao có thể nhân nhượng cô như vậy, đừng nói tới chuyện cô có để ý anh hay không, mà điều trước tiên là anh còn chẳng thèm để ý đến cô !
Nhưng bây giờ anh tự mình đút cháo cho cô ăn, thấy cô nhanh chóng há miệng thì tâm tình có chút chuyển biến tốt, ai ngờ, đột nhiên cô lại bày ra bộ lạnh mặt, đứng dậy rời đi.
Phụ nữ...đúng là khó hiểu mà.
Hứa Gia Mộc cười một tiếng, cầm cái muỗng vừa định đem đút cho Tống Tương Tư bỏ vào miệng của mình, nhưng đưa đến khóe miệng, lại cảm thấy không nuốt nổi liền ném cái muỗng, ngồi trên ghế sa lon ngây ngẩn một hồi, cuối cùng vẫn không an tâm đành đứng dậy đi về phía toilet.
Toilet và phòng thay đồ cách nhau một hành lang, bên trong đặt một vài chiếc tủ kính lớn chứa đầy các loại trang sức.
Hứa Gia Mộc đi ngang qua một cái trong những cái tủ kia thì bước chân ngừng lại, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương màu hồng trong đó.
"Tiên sinh, ngài muốn mua nhẫn cầu hôn hay là nhẫn kết hôn?" Nhân viên phục vụ thấy Hứa Gia Mộc chăm chú nhìn hồi lâu, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.
Hứa Gia Mộc giật mình hoàn hồn, thấy Tống Tương Tư không biết lúc nào đã từ toilet đi ra ngoài, trở lại phòng thay đồ, anh nhìn nhân viên phục vụ lắc đầu một cái, liền cất bước chạy về phía toilet, dựa lưng vào tường nhà vệ sinh nam, châm một ***.
Vừa rồi bỗng dưng trong lòng anh xuất hiện một loại kích động, muốn mua một chiếc nhẫn kia, tặng cho Tống Tương Tư. . . . . .
Thẳng thắn mà nói, từ bé đến lớn, tư tưởng về tương lai sẽ kết hôn với một người con gái có gia thế môn đăng hộ đối đã ăn sâu bén rễ trong đầu anh.
Sau khi anh và Kiều An Hảo hủy bỏ hôn ước, Hứa thị lại rơi vào trong tay Lục Cẩn Niên, lúc đó anh vẫn chưa biết mẹ mình làm rất nhiều chuyện sai trái như vậy, bối cảnh gia tộc Lâm Thiên Thiên khá tốt, mẹ anh rất thích, vâjy thì anh và Tống Tương Tư sẽ không có bất kỳ liên quan nào, tuy rằng anh cảm thấy Lâm Thiên Thiên yếu ớt quá mức, nhưng lúc đề ra lễ cưới hỏi, Lâm Thiên Thiên không cự tuyệt, vậy thì anh cần gì phải cự tuyệt.
Thật ra thì cũng không thể tính là lễ cưới, chỉ là hẹn thề bằng miệng, nghi thức đính hôn đều còn chưa tổ chức, có khi tận một tháng anh và Lâm Thiên Thiên cũng không gặp mặt nhau.
Suy nghĩ cẩn thận, sau đó anh và Tống Tương Tư sẽ hòa hảo, cũng không quá để ý tới Lâm Thiên Thiên, ngày hôm qua cô ta chạy tới công ty tìm anh. Hôm trước anh anh bận công việc đến tận nửa đêm, lúc mở mắt ra là đã quá trưa, mắt còn ngái ngủ bỗng nhiên liền bị Lâm Thiên Thiên ôm lấy bổ nhào lên giường, áp trên người anh, hỏi anh khi nào thì bọn họ cử hành hôn lễ?
Lúc anh nghe câu đó, chẳng biết thế nào mà trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của Tống Tương Tư, chần chờ một hồi lâu, anh mới nhìn Lâm Thiên Thiên trả lời một câu như có lệ, chờ cô ta tốt nghiệp rồi nói sau.
Sau Lâm Thiên Thiên còn lải nhải nói về chuyện tổ chức hôn lễ, càng nói trong lòng anh càng như có cái gì đó bị đè nén, cuối cùng liền đẩy mạnh cô ta ra, xuống giường đi vào toilet.
Có lẽ là bắt đầu từ hôm qua, trong lòng anh bắt đầu có chút dao động.
Hôn nhân trên thương trường thật sự là một lợi thế then chốt thật sao?
Nhưng chẳng phải bố và mẹ anh là một ví dụ của bi kịch đó sao?
Mà Lục Cẩn Niên với Kiều An Hảo thì sao? Bọn họ không có tranh cãi, mỗi ngày đều rất hạnh phúc, cho dù có cãi nhau thì sau đó cũng bị cuốn đi vì hạnh phúc.
Đừng nói bọn họ, đến cả người ngoài cuộc nhìn vào đều cảm thấy hạnh phúc thay...
" Hứa tiên sinh? Ngài ở trong này làm gì vậy?" Trợ lý đẩy cửa toilet, liền nhìn thấy Hứa Gia Mộc đứng một bên thì có chút sửng sốt mở miệng hỏi.
Hứa Gia Mộc dụi tắt *** trong tay, không nói gì, rửa sạch tay sau đó ra khỏi toilet, vừa đến cửa phòng thay đồ, anh liền thấy cánh cửa phòng thay quần áo nữ đang mở ra, Tống Tương Tư mặc một chiếc váy lụa dài màu trắng, khoác một chiếc áo khoác ở bên ngoài, tóc dài vấn cao lộ ra chiếc cổ tinh tế, từ bên trong đi ra.
Bước chân của Hứa Gia Mộc liền dừng lại, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư đang bị Kiều An Hảo với Triệu Manh vây quanh không ngớt lời khen ngợi.
Tuy chiếc váy này là trang phục của phù dâu nhưng lại khiến anh rung động từ tận sâu nơi đáy lòng.
Thậm chí trong đầu anh bây giờ đang không ngừng bắt đầu vẽ ra một Tống Tương Tư mặc áo cô dâu, so với hiện tại thì sẽ có bao nhiêu xinh đẹp động lòng người.
Tống Tương Tư là cô dâu...vậy ai sẽ là chú rể?
Tim Hứa Gia Mộc khễ đập chậm một nhịp.
Bảy năm trước, thẳng thắn mà nói thì anh cũng không hiểu vì sao năm đó lại có lòng tốt cứu Tống Tương Tư, sau đó lại xấu xa đem giữ cô ở bên người nhiều năm như vậy cũng không chịu buông ra.
Anh vẫn vẫn cảm thấy bản thân nên cứ như vậy mà kết hôn, cho nên trong bảy năm ở đây, mặc kệ anh và Tống Tương Tư đã có bao nhiêu thời gian vui vẻ khí quên ở bên nhau, từ đầu anh đã nghĩ sẽ không cùng cô kết hôn, nhưng anh lại không nghĩ tới việc cô lại sẽ đi lấy người khác.
Nhưng hiện tại, anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là cô sẽ cứ xinh đẹp như vậy mà làm cô dâu của người khác, tim anh liền như bị đâm thủng một lỗ, không ngừng co rút vì đau đớn.
"Anh Gia Mộc, anh làm gì mà ở trong này ngẩn người vậy?" giọng nói trong trẻo của Kiều An Hảo đột nhiên truyền đến, anh liền giật mình nhìn chằm chằm Tống Tương Tư.
Hứa Gia Mộc khó khăn chuyển dời tầm mắt lên trên người Tống Tương Tư: "Như thế nào?"
Lục Cẩn Niên chỉ chỉ vào mấy bộ quần áo nam trên tay nhà thiết kế, nhắc nhở: "Thử đồ."
Hứa Gia Mộc "à" một tiếng, vào phòng thay quần áo nam.
Kiều An Hạ biết hôm nay Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo đến mặc thử lễ phục, hai ngày trước mẹ cô cũng có gọi điện cho cô, nói là có đặt cho cô vài bộ quần áo, nhắc nhở cô hôm nay phải đến đây mặc thử.
Kiều An Hạ khóc tới hơn nửa đêm, ngày hôm sau tỉnh lại thì mắt đã sưng to đến không dám nhìn người khác, bản thân cô nghĩ sẽ không tới, cuối cùng do dự một chút vẫn lái xe đến đây.
Lúc Kiều An Hạ dừng xe trước "bách niên hảo hợp", thấy xe của Trình Dạng, trong mắt cô có chút hoảng sợ, không dám bước vào.
Tìm chỗ trống đễ đỗ xe, Kiều An Hạ ngồi ở trong xe nhìn chằm chằm xe của Trình Dạng hồi lâu, đến cuối cùng vẫn không có dũng khí đẩy cửa bước ra.
Không biết ngồi trong xe đã bao nhiêu lâu, Kiều An Hạ thấy một bóng dáng từ chiếc xe hơi màu đen sang trọng bước xuống.
Nhìn vóc dáng này có lẽ là con gái, tuổi không nhỏ, đội mũ và bịt mặt bằng khẩu trang, che kín khuôn mặt, Kiều An Hạ nhận không nhận ra là ai nhưng cảm thấy bóng dáng kia cực kỳ quen thuộc.
Trong khi Kiều An Hạ đang lục lọi trí nhớ xem người đó là ai thì cô lại thấy người đó lấy từ trong túi mang theo bên người ra một đồ vật sáng loáng, nhét vào trong túi áo.
Tốc độ người kia rất nhanh, nhưng Kiều An Hạ vẫn thấy rõ ràng đồ vật ấy là một con da găm.
Kiều An Hạ nghi hoặc nhíu mày, trong lòng có suy nghĩ lung tung, ban ngày ăn mặc như vậy, còn cầm theo dao găm, để làm gì vậy?
Một người khác đứng ở trước thang máy, giơ tay lên nhấn nút để đóng cửa thang máy, trên cổ tay lộ ra một vòng ngọc, làm cho Kiều An Hạ lập tức đứng thẳng người.
Vòng ngọc kia cực kỳ quen thuộc, cô chắc chắn đã gặp thấy rất nhiều lần....
Rốt cuộc đã được thấy nó ở đâu rồi ?
Càng nóng nảy muốn biết, thì đầu óc Kiều An Hạ càng lọan, cuối cùng không nhịn được liền tự vỗ mạnh vào trán một cái, đúng lúc cửa thang máy đóng, Kiều An Hạ lại liếc mắt qua chiếc vòng ngọc đó, đôi mắt cô liền mở lớn nhất có thể.
Hàn Như Sơ!!!!
Cô nhớ ra chính là Hàn Như Sơ!
Khó trách cảm thấy bóng dáng ấy quen thuộc như vậy!
Lúc còn rất nhỏ, cứ mỗi lần nhìn thấy Hàn Như Sơ thì cô nhất định sẽ thấy chiếc vòng đó!
Không đúng, đang yên đang lành Hàn Như Sơ lại chạy tới "Bách niên hảo hợp" làm gì?
Kiều An Hảo đang ở đây, còn có nhiều người như vậy, thì một mình bà ta có thể gây ra sóng gió gì được.....
Nhưng mà, sao bà ta lại mang theo dao găm...
Càng suy nghĩ đáy lòng Kiều An Hạ càng khủng hoảng ,cuối cùng không suy nghĩ được nhiều liền nhanh chóng đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe, vội vàng chạy nhanh tới cửa thang máy .
Từ trong thang máy đi ra, vừa đúng lúc Kiều An Hạ thấy bóng dáng Hàn Như Sơ quay hướng về phiá nhà vệ sinh, hàng lông mày của cô cau lại, cũng đi theo về phía toilet.
Lúc Kiều An Hạ bước vào toilet, thấy Hàn Như Sơ kéo một phòng cạnh cửa đi vào, cô sợ bị phát hịên liền học bộ dạng bà ta kéo cửa phòng bên cạnh đi vào trong đó, sau đó xuyên qua khe cửa, liền thấy Hàn Như Sơ ở phía đối diện khóa trái cửa phòng lại.
Hàn Như Sơ ẩn núp trong toilet làm gì?
Kiều An Hạ tràn đầy nghi ngờ, chỉ có điều Kiều An Hạ không thấy Hàn Như Sơ ra nên trong lòng cũng bứt rứt đứng ở bên bồn cầu không thể ra được, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cửa phòng đối diện.
Bởi vì lúc xuống xe vội, Kiều An Hạ không kịp mang theo điện thoại di động, ngồi trong phòng vệ sinh không làm gì nên có chút nhàm chán, cuối cùng nảy ra ý tưởng xé giấy vệ sinh.
Lúc ngồi ở trong đó đem giấy vệ sinh gần như đem xé sạch thì cửa phòng vệ sinh bỗng dưng lại được mở ra lần nữa, sau đó là giọng nói của Kiều An Hảo: "Triệu Manh, đưa cho mình cái khăn ướt. "
Theo tiếng nói không rõ của Kiều An Hảo, có một gian phòng vệ sinh đang đóng cửa.
Triệu Manh dường như là chỉ tới để giúp Kiều An Hảo, không đi vệ sinh, sau khi đưa cho Kiều An Hảo khăn ướt thì đi ra khỏi toilet, đứng chờ ở bên ngoài.
Thời gian Kiều An Hảo đi toilet rất ngắn, chỉ có 2 phút, cô nghe thấy phòng riêng có tiếng xả nước, sau đó cánh cửa phòng riêng bị mở ra, Kiều An Hạ nhìn qua khe cửa thì thấy giày đáy bằng của Kiều An Hảo đi trên mặt đất, cuối cùng dừng ở trước, bồn rửa tay, có tiếng nước chảy truyền ra, Kiều An Hạ mơ hồ nghe thấy tiếng khóa cửa phòng riêng đối diện mình.
Hàn Như Sơ nán ở bên trong lâu như vậy, rốt cục là muốn làm cái gì?
Toàn thân Kiều An Hạ đều căng cứng lên, có một dự cảm không tốt bò đầy cả người cô, cô cũng nhẹ nhàng mở khóa phòng riêng ra, lẳng lặng thản nhiên xem chừng Hàn Như Sơ ở đối diện.
Qua ước chừng mười giây, Hàn Như Sơ mở cửa, đi ra ngoài.
Kiều An Hạ nhìn thấy rõ Hàn Như Sơ lấy trong túi ra một con dao, tựa như sợ quấy rầy Kiều An Hảo, nhẹ nhàng rón rén đi về phía cô.
Kiều An Hạ thấy vậy, rốt cuộc cũng hiểu rõ tính toán của Hàn Như Sơ, sở dĩ bà ta vẫn luôn nán lại trong phòng rửa tay, hóa ra là ôm cây đợi thỏ Kiều An Hảo.
Bởi vì mặc thử áo cưới tốn nhiều thời gian, Kiều An Hảo không có khả năng không đi toilet, chỉ cần cô vừa xuất hiện, bà ta liền có thể thừa dịp lúc Kiều An Hảo không phòng bị, đâm cô một dao.
Tiếng nước chảy ở toalet vừa đúng lúc che đi tiếng bước chân của Hàn Như Sơ.
Nếu không phải Kiều An Hảo quay đầu lại thì hoàn toàn không biết nguy hiểm đang tới gần mình, nếu Hàn Như Sơ đâm Kiều An Hảo một đao từ sau lưng, cho dù Kiều An Hảo nhặt được một mạng đứa bé trong bụng chắc chắn sẽ không giữ được...
Kiều An Hạ nghĩ tới đây, đột nhiên kéo mạnh cánh cửa, lớn tiếng hô một câu với Kiều An Hảo đang rửa tay: "Kiều Kiều, cẩn thận!"
Từ đầu đến cuối Hàn Như Sơ không hề nghĩ tới trong toilet còn có người thứ ba, bà ta thấy hành tung của mình bị bại lộ, chẳng những không thu lại, ngược lại còn hung hăng hơn.
Hôm nay nếu bà ta đã đến đây, sẽ không ôm lấy kết quả tốt để rời đi.
Con trai của bà đã quay lưng về phía bà, chồng của bà không để ý tới bà, vinh quang và tôn nghiêm bà chiến đấu hơn nửa đời người đều bị bọn họ hủy sạch.
Bà bị người ta mắng là đồ đàn bà độc ác.
Sao bà có thể cam tâm?
Dựa vào cái gì con trai của kẻ thứ ba có thể lấy vợ có thể sinh con, còn có thể được con trai của bà bảo vệ?
Tiện chủng kia vốn không nên tồn tại trên thế giới này, tại sao cuối cùng lại sống một cuộc sống thuận bườm xuôi gió như vậy?
Còn bà thì sao? Sống một cuộc sống thống khổ, sống không bằng ૮ɦếƭ, trong lòng bà chất đầy oán hận, ban đêm bà nằm mơ, đều muốn hóa thành ác quỷ P0'p ૮ɦếƭ bọn họ.
Không phải Kiều An Hảo là bảo bối quan trọng nhất trên thế giới này của tiện chủng kia sao?
Được thôi, bà sẽ *** bảo bối quan trọng nhất nó, không đơn thuần là một người, còn muốn cả đứa bé kia nữa!
Bà muốn để cho tất cả bọn họ đều ૮ɦếƭ hết, bà đã hai bàn tay trắng, tiện chủng Lục Cẩn Niên kia cũng muốn hai bàn tay trắng.
Mọi người đồng quy vu tận đi!
Nghĩ đến đây, bên môi Hàn Như Sơ hiện lên nụ cười nhạt khát máu, đến cuối cùng thì phát ra tiếng cười có chút rướm người, dường như bà đã đánh mất tất cả lý trí cùng tính người, năm giây sau khi Kiều An Hạ nói xong, bà ta nắm chặc chuôi đao xông về hướng bụng của Kiều An Hảo, đâm vừa ngoan vừa chuẩn.
Kiều An Hảo vốn đang rửa tay, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, sửng sốt một lát mới ý thức tới là giọng của Kiều An Hạ, cô theo bản năng quay người lại, kết quả lại nhìn thấy sau lưng mình khoảng chừng hai thước, có một người mang khẩu trang cầm dao găm xông mạnh về phía cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc