Hôn Trộm 55 Lần - Chương 52

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thư Tình Của Năm Ấy
Khi Lục Cẩn Niên nghe đến đoạn Kiều An Hảo nói hôm qua đến bệnh viện, mi tâm hơi nhíu lại.
Bệnh viện? Hôm qua Kiều Kiều đi bệnh viện? Sao anh lại không biết?
Trợ lý nhớ lại chiều qua Lục Cẩn Niên nhận được cuộc điện thoại khóc lóc của Kiều An Hảo, cũng trở nên khẩn trương: "Lục tiên sinh, hôm qua Kiều tiểu thư gọi điện cho anh, khóc nức nở như thế, có phải có liên quan đến việc đi bệnh viện không? Chẳng lẽ Kiều tiểu thư gặp phải bệnh khó chữa trị nào đấy..."
Trợ lý còn chưa nói xong đã nhận được ánh mắt lạnh buốt của Lục Cẩn Niên, tức khắc sợ hãi giơ tay bịt miệng, một lúc sau mới cẩn thận nói: "Lục tiên sinh, vừa rồi tôi lỡ miệng, lỡ miệng..."
Lục Cẩn Niên hoàn toàn không quan tâm tới trợ lý, quay đầu nhìn Kiều An Hảo đứng trên sân khấu, trong lòng vẫn bị những câu suy đoán vừa rồi của trợ lý khiến cho lòng dạ thấp thỏm lo lắng.
Chẳng lẽ, thật sự gặp phải căn bệnh khó chữa trị nào đấy...
Suy đoán này trong đầu Lục Cẩn Niên vẫn chưa hoàn toàn hình thành, bên tai đã vang lên giọng nói dịu dàng êm ái của Kiều An Hảo: "Tôi đã có thai."
Lục Cẩn Niên ngồi ở ghế khách quý tập trung tinh thần, nhìn chăm chú Kiều An Hảo trên sân khấu, khẽ chớp mắt, nét mặt bình thản giống như vừa rồi cô gái không có lên tiếng nói chuyện.
Trợ lý ngồi bên cạnh cũng bị bốn từ này của Kiều An Hảo làm cho đầu óc mơ hồ.
Ngay cả giám khảo và khán giả có mặt cũng bị bốn từ này của cô làm cho sững sờ.
"Tôi muốn giữ đứa bé này, cho nên trước khi sinh, tôi sẽ không tiếp nhận bất cứ thông báo gì, xảy ra tình huống đột ngột này, tôi chỉ có thể nói, tôi rất xin lỗi, vô cùng xin lỗi." Kiều An Hảo lại cúi người thật sâu.
Lý do của Kiều An Hảo khiến tất cả mọi người đều không tìm được bất kỳ cái cớ phản bác nào.
Không thể vì một bộ phim mà bắt thí sinh giành hạng nhất trận chung kết bỏ đứa bé trong bụng, dẫu sao, đó cũng là một sinh mạng sống sờ sờ.
Thế nhưng, nếu thí sinh hạng nhất lần tranh tài này không phải nữ chính bộ phim, nếu không để cho Kiều An Hảo, chẳng lẽ lại để thí sinh hạng hai?
Ngay khi lãnh đạo tổ thực hiện chương trình đang lẩm bẩm tìm đối sách, đạo diễn Hollywood nghe người dẫn chương trình bên cạnh phiên dịch lời của Kiều An Hảo, sau đó liền gật đầu, vươn tay ra với Kiều An Hảo, nói một câu hữu nghị: "Chúc mừng cô."
Kiều An Hảo vội vàng chìa tay bắt tay với đạo diễn.
Sau đó, đạo diễn liền giơ micro nói: "Đây là chuyện hết sức đáng vui mừng, tôi sẽ đi nói chuyện với người phụ trách liên quan của bộ phim, tranh thủ chờ sau khi đứa trẻ ra đời sẽ khởi động bộ phim này."
Khi lần thứ hai Kiều An Hảo nhắc tới đứa trẻ, Lục Cẩn Niên còn đang trong điệu bộ gió nhẹ mây bay, nhìn Kiều An Hảo duyên dáng yêu kiều trên sân khấu, chớp mắt một cái, tiếp đó khi đạo diễn lên tiếng phát biểu, anh mới hậu tri hậu giác phản ứng lại vừa rồi Kiều An Hảo đã nói gì, mắt nhìn lên sân khấu như có tật, chớp một cái, lại chớp cái nữa, sau đó mang vẻ không xác định quay lại, bình tĩnh nhìn trợ lý bên cạnh hỏi: "Vừa rồi, Kiều Kiều đã nói gì vậy?"
Trên mặt trợ lý tràn ngập sự kinh hỉ, có chút kích động nói: "Lục tiên sinh, Kiều tiểu thư nói cô ấy có thai."
"Ừ, tôi biết rồi." Lục Cẩn Niên giống như là đang nghe trợ lý báo cáo công việc, rất bình tĩnh gật đầu, nhưng động tác vừa thực hiện được một nửa, cả người như bị điểm huyệt, không nhúc nhích chút nào.
Một cảm giác vui sướng không cách nào nói ra dâng trào từ sâu trong tim, dâng đến đỉnh điểm, Lục Cẩn Niên chộp lấy cánh tay trợ lý bên cạnh, mở miệng, vì quá kích động mà giọng cũng có vẻ run rẩy: "Kiều Kiều có thai?"
Trợ lý bị đau gật mạnh đầu: "Lục tiên sinh, chúc mừng anh, sau này anh sẽ được làm bố giống tôi rồi!"
Lúc này, trên sân khấu đã hoàn thành nghi lễ ký hợp đồng, người dẫn chương trình đang đọc lời bế mạc.
Lục Cẩn Niên đột nhiên đứng bật dậy, trợ lý lại càng hoảng sợ, ý thức xung quanh có rất nhiều người đang nhìn Lục Cẩn Niên, vội vàng kéo tay áo Lục Cẩn Niên: "Lục tiên sinh, anh ngồi xuống đã."
Lục Cẩn Niên hoàn toàn không để ý tới trợ lý, hất tay anh ta ra, xuống khỏi ghế khách quý, vòng sang bậc thang bên, không để ý tới sự ngăn cản của nhân viên, cất bước thẳng lên sân khấu.
Người dẫn chương trình đã kết thúc lời bế mạc, tất cả mọi người chuẩn bị rời rạp, ngay cả nhân viên quay chụp cũng chuẩn bị tắt máy, khán giả dưới sân khấu cũng lục tục đứng dậy, lại bỗng nhiên thấy có người xông lên sân khấu, mọi người dồn dập hướng mắt lên, thí sinh dự thi đi đến lối vào hậu trường cũng đều dừng bước, quay lại nhìn người đi lên sân khấu, ngay cả Kiều An Hảo cũng ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt mọi người.
Người đó đội mũ lưỡi trai, che đi quá nửa khuôn mặt, bước đi rất nhanh, chạy thẳng đến chỗ Kiều An Hảo.
Bởi vì Lục Cẩn Niên đi ngược lại ánh sáng khiến người ta không thấy rõ được gương mặt anh, Kiều An Hảo chỉ nhận thấy một luồng gió mãnh liệt phóng về phía mình, mọi người còn chưa có phản ứng, người đó đã ôm lấy cánh tay cô, cô muốn giãy thoát thì giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Em có thai ư?"
Hóa ra là Lục Cẩn Niên, không phải anh nên ở trong xe chờ cô à? Tại sao lại có mặt ở hội trường?
Kiều An Hảo lòng tràn đầy hoài nghi, nhưng vẫn gật đầu với Lục Cẩn Niên, ngữ điệu rất nhẹ nhàng chậm rãi: "Ừ, hôm qua vừa mới kiểm tra, được một tháng rồi."
Lục Cẩn Niên chỉ thấy trái tim đập rất nhanh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vọt ra khỏi cổ, ánh mắt nóng bỏng nhìn Kiều An Hảo chăm chú: "Nói cách khác, anh sắp được làm bố rồi?"
"Ừ." Kiều An Hảo tiếp tục gật đầu, trên gương mặt mang theo nụ cười nhẹ.
"Vậy vì sao hôm qua em không nói cho anh biết!" Bất chợt Lục Cẩn Niên gắt gỏng hét.
Nụ cười trên mặt Kiều An Hảo bị tiếng hét của Lục Cẩn Niên làm cho ngưng lại, ngay sau đó trong thâm tâm dâng lên nỗi oan ức, không phải cô muốn hôm nay dành cho anh một niềm vui lớn hay sao?
Kiều An Hảo mất hứng cụp mắt, định hất hai cái tay của Lục Cẩn Niên đang đặt trên vai ra, quay người bỏ đi thì đã bị anh ôm nhấc bổng người lên.
Kiều An Hảo phản xạ ôm lấy cổ Lục Cẩn Niên, không cẩn thận lại làm mũ lưỡi trai của anh rơi xuống.
Khán giả ở dãy đầu thấy rõ gương mặt Lục Cẩn Niên, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp, hai nữ sinh ngồi phía sau trợ lý và Lục Cẩn Niên kích động kêu: "Người vừa rồi ngồi trước mặt chúng ta không ngờ lại là Lục Cẩn Niên!"
"Đúng vậy, làm sao lại không phát hiện ra cơ chứ, bằng không đã có thể xin anh ấy chụp hình ký tên rồi!"
"Thật đáng tiếc..."
Kiều An Hảo được Lục Cẩn Niên ôm từ trong hội trường ra bãi đậu xe.
Lục Cẩn Niên mở cửa xe, cẩn thận từng li từng tí đặt Kiều An Hảo vào ghế phụ, sau đó điều chỉnh ghế ngả về sau, để Kiều An Hảo có không gian ngồi lớn một chút, lúc điều chỉnh ghế còn không ngừng hỏi Kiều An Hảo có thoải mái không.
Bây giờ Kiều An Hảo đã có thai, nhưng mới một tháng nên không có khác gì với trước đây, thật ra ngồi thế nào cũng không sao cả, ban đầu còn có thể trả lời lại với câu hỏi của Lục Cẩn Niên như "Vậy là được rồi" "Cứ vậy thôi, không phải chỉnh nữa".
Thế nhưng Lục Cẩn Niên cứ giữ mãi dáng vẻ như muốn gây sự: "Như thế này có được không? So với vừa rồi, ngồi thế nào khiến em thoải mái hơn?... Góc này? Thoải mái hơn chứ?... Hay góc này?"
Đến cuối cùng, Kiều An Hảo hoàn toàn bị tiếng Lục Cẩn Niên lải nhải làm phiền, cô đảo cặp mắt trắng dã, không thèm lý tới Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo bực mình, đành giữ nguyên góc độ này của cái ghế, sau cùng lúc kéo dây đai an toàn vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Kiều Kiều, em khẳng định tư thế này ngồi thoải mái nhất chứ?"
"Lục Cẩn Niên..." Tính tình có dịu dàng hơn nữa thì cũng bị Lục Cẩn Niên làm cho tức giận, nhưng Kiều An Hảo chỉ tức giận gọi tên anh, Lục Cẩn Niên lại "cạch", lập tức cởi dây đai an toàn ra, tiếp tục điều chỉnh ghế cho Kiều An Hảo: "Không được, tư thế này, dây đai an toàn sẽ đè lên bụng, sẽ không tốt cho sự trưởng thành của con."
Kiều An Hảo quay đầu, hít sâu một hơi, kìm nén cơn bực bội trong ***, cố gắng duy trì nụ cười mỉm, nói với Lục Cẩn Niên: "Bác sĩ nói, con bây giờ còn chưa thành hình, chỉ mới lớn bằng hạt đậu thôi, cho nên, chúng ta ngồi thế nào cũng không sao."
"Tên bác sĩ nào nói? Anh ta đúng là lang băm, con của anh sao có thể là hạt đậu được?" Lục Cẩn Niên vừa phản bác vừa tiếp tục mân mê góc độ của ghế, sau đó còn thỉnh thoảng kéo dây đai an toàn khoa tay múa chân một chút, phát hiện dây đai làm thế nào cũng đè vào bụng Kiều An Hảo, cuối cùng cúi người, cẩn thận bế Kiều An Hảo ra ngoài, quay về phía trợ lý đang cầm túi của Kiều An Hảo phân phó: "Anh lái xe, tôi ngồi với Kiều Kiều ở phía sau."
"Vâng, Lục tiên sinh." Trợ lý vội vàng mở cửa sau xe, Lục Cẩn Niên giống như đặt vật báu, động tác vô cùng nhẹ nhàng đặt Kiều An Hảo vào, sau đó mình cũng ngồi vào theo, tiện thể còn đóng cửa.
Chỗ ngồi sau xe không điều chỉnh được như phía trước, Lục Cẩn Niên sợ Kiều An Hảo ngồi không thoải mái, cầm gối ôm đặt sau lưng Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, vậy được chứ? Có thoải mái không?"
Nói rồi lại đổi một cái gối khác khá lớn: "Cái gối này thoải mái hơn chứ? Hay cái kia?"
"Hay là, anh để hai cái cho em dựa nhé?"
Lại nữa rồi... Tuy đây là che chở và yêu thương, nhưng che chở và yêu thương quá mức cũng khiến người ta nổi nóng đấy!
Kiều An Hảo lần này ngay cả lời cũng không nói, lấy hai cái gối Lục Cẩn Niên để phía sau ra, nhét mạnh vào *** Lục Cẩn Niên, không thèm nhìn Lục Cẩn Niên lấy một cái, chỉ nói với trợ lý vừa lên xe bốn từ: "Về Cẩm Tú Viên!"
Đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng với không đếm xỉa của Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên cũng không chút hờn giận, ngược lại còn đưa tay nắm tay Kiều An Hảo, che trước mặt cô, để tránh cho lúc trợ lý khởi động xe, bởi vì quán tính, Kiều An Hảo nghiêng người về phía trước, không cẩn thận ***ng vào mặt sau của ghế trước, dĩ nhiên miệng của Lục Cẩn Niên cũng không nhàn rỗi, vẫn không ngừng mở miệng nói với trợ lý: “Chậm một chút, tốc độ chậm một chút! Cậu chạy nhanh như vậy làm gì? Trên xe có thai phụ, chậm thêm chút nữa! Phía trước là đèn đỏ, nhanh dừng xe! Lại chậm chút nữa!”
Vừa mới bắt đầu Kiều An Hảo còn có thể lầu bầu tốc độ xe quá chậm, còn không bằng đi xuống đẩy xe, thế nhưng Lục Cẩn Niên lại giơ tay lên, vuốt lưng nàng, ôn tồn khuyên an toàn là quan trọng nhất, thêm nữa trợ lý hoàn toàn không dám đắc tội Lục Cẩn Niên, chỉ có thể nghe lời hắn không ngừng giảm tốc độ, giảm tốc độ, lại giảm tốc độ, cho nên cuối cùng Kiều An Hảo dứt khoát nhắm mắt ngậm miệng tiến vào trạng thái giả ૮ɦếƭ, sau đó lấy tốc độ 20km/h, chậm rì rì đến biệt thự Cẩm Tú Viên.
Xe vừa dừng lại, Kiều An Hảo muốn mở cửa xuống xe, Lục Cẩn Niên lại không cho, để cho trợ lý tắt máy xe, hắn mới nhanh chóng mở cửa xe, xuống xe, đi vòng qua bên phía Kiều An Hảo, mở cửa xe cho nàng, chờ nàng bước xuống, lập tức đưa tay đỡ nàng.
Kiều An Hảo đẩy Lục Cẩn Niên, bước từng bước nhỏ, đi vào trong viện.
Lục Cẩn Niên nhận lấy túi của Kiều An Hảo từ trong tay trợ lý, vội vàng đuổi theo, đuổi theo hai bước, nghĩ đến chuyện trợ lý mật báo, quay đầu, để lại một câu cho trợ lý: “Trầm Minh Triết, cậu đừng tưởng rằng chuyện đó đã xong, hôm nào tôi sẽ tính sổ với cậu.”
Sau đó ba bước thành hai bước đuổi theo Kiều An Hảo, đỡ nàng lần nữa: “Kiều Kiều, chúng ta không vội, đi từ từ, coi chừng ngã.”
Kiều An Hảo dừng bước, xoay người, nghiêm túc nhìn Lục Cẩn Niên: “Lục Cẩn Niên, đứa bé mới một tháng, không cần khẩn trương như vậy.”
“Ừ, ừ.” Lục Cẩn Niên tuyệt đối không phản bác mà gật đầu đồng ý, miệng lại nhắc nhở: “Kiều Kiều, cẩn thận, phía trước là bậc thang, chậm một chút...”
Kiều An Hảo hít sâu một hơi, dứt khoát không nói thêm gì nữa.
Vào phòng, Lục Cẩn Niên lập tức khom người, cầm dép lê, đặt trước mặt của Kiều An Hảo, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô, cởi dây giày dùm cô, tự mình giúp cô đổi giày.
Trở lại phòng ngủ, Kiều An Hảo mở TV theo thói quen, sau đó ôm gối dựa, vùi trên ghế sô pha, xem trận chung kết được phát lại.
Lục Cẩn Niên giống như vệ tinh vây quanh Kiều An Hảo, vừa bưng nước vừa gọt trái cây cho cô, sau đó cầm laptop, lên mạng tìm kiếm, chọn một số sách dành cho thời kỳ mang thai, thỉnh thoảng còn hỏi thăm một chút ý kiến của Kiều An Hảo.
Chỉ là sự thật chứng minh, hỏi cũng chỉ hỏi suông, Kiều An Hảo nói không cần mua sách, cuối cùng vẫn thấy trong hóa đơn mua hàng.
Mua sách xong, Lục Cẩn Niên đặt máy tính xuống, ngồi bên cạnh Kiều An Hảo, cầm cây tâm cắm vào miếng táo, *** miệng Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, anh thật sự làm ba rồi sao?”
Đây là lần thứ tám Lục Cẩn Niên mở miệng hỏi về vấn đề này trong tối nay, Kiều An Hảo cũng tốt tính gật đầu khẳng định với hắn lần thứ tám, “Ừm” một tiếng, sau đó mở to miệng cắn miếng táo.
Lục Cẩn Niên đợi đến khi Kiều An Hảo ăn xong miếng táo, lại cầm một quả nho, lột vỏ, đưa đến bên miệng Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, bảo bảo đã được một tháng, có đúng không?”
Lần này Kiều An Hảo cũng lười “Ừ”, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, mở miệng ngậm quả nho, tầm mắt chưa từng rời khỏi truyền hình.
Lục Cẩn Niên cầm cây tâm cắm miếng dưa gang: “Kiều Kiều, em nói, anh làm ba rồi sao?”
Kiều An Hảo đưa tay lên, vuốt vuốt cái đầu có chút đau.
Lục Cẩn Niên vội vàng để cây tăm xuống, giơ tay lên, xoa giúp Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, em khó chịu chỗ nào sao? Có muốn đi gặp bác sĩ hay không? Em phải biết, bây giờ em không phải chỉ một mình...”
Kiều An Hảo đột nhiên gạt tay Lục Cẩn Niên, đứng lên: “Lục Cẩn Niên, tối nay từ lúc anh biết em mang thai, đến bây giờ, trong lời anh nói với em, có câu nào thoát khỏi bảo bảo?”
Nói xong, Kiều An Hảo hung hăng trừng mắt với Lục Cẩn Niên, đi vào trong phòng tắm.
Lục Cẩn Niên vội vàng đứng lên, đuổi theo Kiều An Hảo: “Kiều Kiều...”
“Anh đừng nói chuyện với em!” Kiều An Hảo xoay người, mở miệng ngắt lời Lục Cẩn Niên, giơ tay lên, chỉ vào hắn, lòng đầy căm phẫn nói: “Lục Cẩn Niên, em nói cho anh biết, nếu anh quan tâm bảo bảo như vậy, chểnh mảnh em, em liền nói cho bảo bảo biết, lúc đầu ở nước Mỹ vào ngày hôm sau em mang thai nó, anh để cho em uống thuốc ***, muốn *** nó!”
Lục Cẩn Niên há miệng, sau đó tính toán trong đầu một chút, thời gian mang thai một tháng... Thật đúng là vào đêm đó... Lập tức Lục Cẩn Niên bị dọa đến hồn bay phách tán, theo bản năng muốn mở miệng giải thích với Kiều An Hảo, kết quả cô nàng bước vào phòng tắm, không cho hắn bất kỳ cơ hội mở miệng nào, đóng mạnh cửa phòng tắm.
Kiều An Hảo tắm xong, từ phòng tắm ra ngoài, vẫn không để ý tới Lục Cẩn Niên, bò lên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại ngủ.
Lục Cẩn Niên vào phòng tắm, vội vàng tắm rửa sạch sẽ, cũng theo lên giường, thuận tiện tắt đèn trong phòng.
Mượn ánh đèn ngủ mờ nhạt, Lục Cẩn Niên nghiêng đầu nhìn Kiều An Hảo mất hứng, sau đó lặng lẽ vươn tay, tìm tay của cô để nắm, bị hất ra, lại nắm, lại bị hất ra, lại nắm, lần này không bị hất ra.
Lục Cẩn Niên nhéo nhéo bàn tay mềm mại không xương của Kiều An Hảo, nhỏ nhẹ mở miệng: “Kiều Kiều, tại anh quá vui mừng, em đừng tức giận.”
Thật ra Kiều An Hảo cũng không phải giận thật, cô đã sớm nghĩ đến sau khi Lục Cẩn Niên biết mình có con khẳng định rất kích động, nhưng lại không ngờ hắn kích động cả đêm đều chỉ xoay quanh bảo bảo, hoàn toàn bỏ quên cô, đáy lòng nổi lên sự ghen tuông, lúc tắm rửa, cô đã không sao nữa, chẳng qua phụ nữ chạm mặt với người đàn ông của mình, sẽ trở nên quái đản, rõ ràng đáy lòng rất muốn giẫm bậc thang leo xuống, lại cố ý đợi Lục Cẩn Niên cho bậc thang, mới leo xuống, nhưng lại không tình nguyện, rõ ràng đáy lòng đã ấm thành hoa, nhưng ngoài miệng lại không nóng không lạnh trả lời một tiếng “Ừm”.
Lục Cẩn Niên thử sáp lại gần Kiều An Hảo, thấy nàng không né trành mình, sau đó đưa tay ôm nàng vào lòng, giống như thề thốt, trịnh trọng mở miệng: “Kiều Kiều, anh sẽ làm người cha tốt, chỉ là, trước khi làm một người cha tốt, anh nhất định sẽ làm một người chồng tốt.”
Đây là hắn đang gián tiếp ám chỉ, có đứa bé, hắn tất nhiên rất vui, nhưng cuối cùng đứa bé vẫn không quan trọng bằng nàng sao?
Kiều An Hảo lại nhích lại gần trong *** của Lục Cẩn Niên, giọng nói hoàn toàn mềm nhũn: “Thật ra thì em biết, anh vì bảo bảo trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lần này mới khẩn trương như vậy, vừa rồi tính tình em cũng không tốt.”
Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo thật chặt, ôm rất lâu, mới cúi đầu, ở bên tai Kiều An Hảo, giọng nói mang theo một loại sức quyến rũ mê hoặc lòng người, mở miệng nói: “Kiều Kiều, cám ơn em, anh sẽ dùng cả đời để đối xử tốt với em.”
Cám ơn em yêu anh.
Cám ơn em đã làm vợ anh.
Cám ơn em còn mang thai đứa con của anh.
Thiên ngôn vạn ngữ không thể biểu đạt được sự biết ơn của anh với em, cho nên, anh sẽ dùng quãng đời còn lại, cố gắng đối tốt với em.
Cả đời.
Ba chữ* xa xỉ hư ảo như vậy, nhưng từ trong miệng Lục Cẩn Niên nói ra, lại làm cho người ta có một loại cảm giác tin cậy.
*Cả đời trong tiếng trung là 一辈子, nên có ba chữ nhé.
Kiều An Hảo giơ tay lên, ôm eo Lục Cẩn Niên.
Bóng đêm yên tĩnh, trên giường hai người lẳng lặng ôm nhau.
Không biết qua bao lâu, Lục Cẩn Niên đột nhiên lên tiếng: “Kiều Kiều, ngàn vạn lần em đừng nói cho bảo bảo biết, chuyện anh từng cho em uống thuốc ***...”
Lục Cẩn Niên còn chưa nói xong, liền thấy Kiều An Hảo từ trong *** mình ngẩng đầu lên, ném tới ánh mắt, hắn lập tức chuyển đề tài: “Kiều Kiều, tối nay em biểu diễn, thật rất đặc sắc.”
Kiều An Hảo chưa bảo giờ biết, Lục Cẩn Niên cao lạnh nhạt mạc, lại có một mặt gió chiều nào theo chiều ấy như vậy, không nhịn được bật cười, sau đó nghĩ đến những chuyện xấu bị vạch trần ở trên mạng trước trận đấu, vì thế tò mò mở miệng hỏi: “Lục Cẩn Niên, bộ phim Hollywood kia, anh thật sự có đầu tư sao?”
“Ừ, chồng của Lucy là một trong những đạo diễn làm phim, bộ phim trước đó, là do hai người bọn anh đề nghị sắp đặt.” Lục Cẩn Niên giải thích tường tận, sau đó lại bổ sung: “Lần trước anh tới Mỹ công tác, cũng vì bộ phim này.”
Kiều An Hảo đột nhiên nghĩ đến lúc trước khi Lục Cẩn Niên rời đi, để trợ lý viết thư, nói giúp nàng đạt được vị trí ảnh hậu, vì vậy không nhịn được mở miệng nói: “Này Lục Cẩn Niên, anh ghi danh cho em, em đi dự thi, trên đường lại náo ra vụ tai tiếng lớn như vậy, có phải làm giả thành tích thật sự hay không?”
“Không có.” Vẻ mặt Lục Cẩn Niên bảo đảm nhìn Kiều An Hảo, giọng nói ôn hòa: “Anh lấy nhân cách đảm bảo, tất cả thành tích các trận đấu, đều chân thật, không trộn lẫn bất kỳ gian lận nào.”
Dừng một chút, Lục Cẩn Niên từ từ nói chi tiết: “Thật ra thì, Kiều Kiều, bản thân anh muốn cho em đi cửa sau, chỉ là, lúc ấy anh nghĩ tới trận chung kết rồi cho em đi cửa sau, vì những trận đầu của trận đấu, anh hết sức có lòng tin ở em, chỉ là không ngờ, trận đấu sau cùng, em lại biểu diễn kinh diễm xuất chúng như vậy, chinh phục tất cả giám khảo.”
Lần đầu tiên Kiều An Hảo được Lục Cẩn Niên dùng vẻ mặt nghiêm trang như vậy khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được đỏ lên, sau đó vùi trong *** Lục Cẩn Niên, không thẹn thùng nói: “Lục Cẩn Niên, em thật sự rất lợi hại, em rất bội phục bản thân mình!”
Trời vừa rạng sáng, khi Trình Dạng tỉnh lại, phát hiện Kiều An Hạ vẫn không ngủ, cô mang tai nghe, đưa lưng về phía hắn, đang xem điện thoại di động.
Ánh sáng phát ra từ màn hình, chiếu vào làn da trắng nõn của cô, càng thêm trắng nõn tinh tế.
Trình Dạng gọi “Hạ Hạ”, cô gái đeo tai nghe, nên không nghe thấy, vì vậy Trình Dạng ngồi dậy, nhìn về phía màn hình điện thoại di động của Kiều An Hạ.
Thị lực Trình Dạng rất tốt, mặc dù cách một khoảng, nhưng nhìn chăm chú màn hình điện thoại một lúc, vẫn nhìn thấy rất rõ đó là tin tức về Lục Cẩn Niên lúc chiều.
Sắc mặt Trình Dạng lập tức trở nên nghiêm túc.
Sắc mặt Trình Dạng lập tức trở nên nghiêm túc.
Hắn nhớ tới, lúc tối, lúc trận chung kết lựa chọn nữ chính Hollywood tiến hành gần xong, Kiều An Hảo nói nàng đã mang thai, Lục Cẩn Niên kích động xông lên đài, khi đó Kiều An Hạ vốn cùng hắn cười nói “Kiều Kiều mang thai, em sắp làm dì” thì nét mặt lập tức ngưng trệ, mắt cô không chớp nhìn màn hình chằm chằm, cho đến khi chuyển qua quảng cáo, hắn gọi cô mấy tiếng, cô đều không có phản ứng, cuối cùng hắn chỉ có thể phiền não đứng lên, rời khỏi nhà, đi lanh quanh vài vòng dưới khu chung cư, mới trở về.
Có một số việc, hắn đã tận mắt nhìn thấy, trong lòng hiểu rõ, nhưng bởi vì thích, cho nên ủy khuất chính mình, trở thành người ngu ngốc, ra vẻ cái gì cũng không biết.
Nhưng, một lần hai lần có thể nhịn, ba lần bốn lần cũng có thể nhịn, hắn không biết, đây là đêm thứ mấy Kiều An Hạ mất ngủ sau khi Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo kết hôn.
Kiều An Hạ vẫn xem video clip cho đến khi kết thúc, cuối cùng không nhịn được giơ tay lên, bụm miệng, nhẹ nhàng khóc nức nở.
Trình Dạng ngồi một bên, bình tĩnh nhìn, không quấy rầy cô.
Kiều An Hạ khóc hồi lâu, mới ngừng lại, cô đặt điện thoại vào bên gối, rút tai nghe ra, vén chăn lên, giống như là muốn xuống giường, kết quả khóe mắt liếc thấy bóng dáng bên cạnh, cả người run lên, nghiêng đầu, một phen sửng sốt, mới nở nụ cười: “Trình Dạng, sao anh lại thức rồi?”
Trình Dạng vẫn như cũ nhìn chằm chằm Kiều An Hạ không chớp mắt, không nói lời nào.
Từ lúc Kiều An Hạ và Trình Dạng ở cùng một chỗ cho tới nay, lần đầu tiên hắn nhìn mình như vậy, khiến đáy lòng nàng nổi lên một sự kinh hoảng không nói nên lời, ánh mắt nàng lung tung né tránh, sau đó vươn tay, tóm lấy tay Trình Dạng, vậy mà, đầu ngón tay của nàng vừa ***ng tới tay của hắn, hắn liền phản ứng mãnh hết sức mãnh liệt hất tay của nàng ra, vén chăn lên, xuống giường, nhặt quần áo trên đất, vội vàng mặc vào, sau đó đi về phía cửa.
Kiều An Hạ vội vàng đuổi theo, đưa tay nắm lấy cánh tay Trình Dạng: “Trình Dạng, có phải anh tức giận không?”
“Em cảm thấy được?” Thật ra hắn không muốn nổi giận với nàng, hắn vẫn đè nén cơn nóng trong ***, nhưng lúc này làm sao cũng không đè xuống được: “Kiều An Hạ, anh chịu đựng đủ rồi, nếu trong lòng em thật sự không bỏ được người khác, chúng ta chia tay đi.”
Chia tay? Kiều An Hạ bỗng dưng trợn to mắt, ngay cả chính cô, cũng không rõ vì sao khi nghe đến hai chữ này, nàng lại phản xạ có điều kiện đưa ra nét mặt này.
Trình Dạng nói xong câu đó, mới ý thức được mình đã nói những gì, hắn hạ tầm mắt, cánh môi mở ra, muốn giải thích với Kiều An Hạ, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ là rút cánh tay bị cô nắm lại, xoay người rời đi.
Cho đến khi cửa phòng trọ truyền đến tiếng đóng sầm, Kiều An Hạ mới phục hồi tinh thần, cô mở to hai mắt, sờ lên trái tim của mình, xác định nhiều lần, mới ý thức được, chính mình vì một câu chia tay của Trình dạng mà sợ hãi, khủng hoảng.
Trước nàng nói với nhiều bạn trai như vậy, cũng không phải ai cô cũng chủ động đưa ra đề nghị chia tay, cho dù là những người bạn trai trước nói chia tay trước với cô, cô cũng không sao cả, nhưng hiện tại, hoàn toàn khác biệt.
Rốt cuộc nàng bị sao vậy?
Ngày hôm say là Đại hội cổ đông hoàn ảnh truyền thông mỗi năm một lần, Lục Cẩn Niên tất nhiên phải tham gia.
Hội nghị là mười giờ sáng, bảy giờ rưỡi hắn rời giường, chạy đến phòng ăn, nấu một nồi cháo trắng thanh đạm.
Trợ lý sợ kẹt xe trễ thời gian hợp, tám giờ rưỡi lái xe đến Cẩm Tú Viên đón Lục Cẩn Niên.
Lúc đến nơi, Lục Cẩn Niên đang ở trên lầu phục vụ Kiều An Hảo rời giường, hắn ở dưới lầu đợi khoảng mười lăm phút, mới thấy Lục Cẩn Niên giống như đang hầu hạ Thái hậu nương nương, cẩn thận che chở cho Kiều An Hảo xuống lầu.
Trợ lý vốn tưởng rằng cuối cùng có thể lên đường, kết quả ai ngờ thế nhưng Lục Cẩn Niên không chút hoang mang ngồi ở phòng ăn bồi Kiều An Hảo dùng bữa sáng, hoàn toàn không có khái niệm thời gian, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ăn xong một bát cháo, một ly sữa và một quả trứng gà, mới không nhanh không chậm lên lầu thay quần áo.
May là trong lúc Lục Cẩn Niên thay quần áo, Kiều An Hảo xách áo vest của hắn đến phòng khách, ủi một chút, thuận tiện lặng lẽ nhét vào trong túi áo vest bức thư tình mà buổi sáng mình lén lút lấy ra từ dưới sàng, tiện thể nhét ví tiền của hắn vào chung một chỗ, sau đó cầm theo áo vest đi vào phòng thay quần áo, đưa cho Lục Cẩn Niên vừa mặc xong áo sơ mi.
Phong thái Lục Cẩn Niên cao quý ưu nhã mặc áo vest vào, vừa cài nút, vừa nói với Kiều An Hảo: “Buổi trưa có thể anh sẽ cùng dùng bữa với cổ đông, không về được, đến lúc đó anh sẽ sắp xếp người mang bữa trưa tới đây cho em.”
Kiều An Hảo buồn cười gật gật đầu, cầm cà vạt đeo vào trên cổ cho Lục Cẩn Niên, giúp hắn buộc lại, sau đó vỗ vỗ *** hắn, nói: “Em để ví tiền bên trong cho anh.”
“Ừ.” Lục Cẩn Niên cúi đầu, hôn một cái vào gò má Kiều An Hảo, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Còn nữa, bây giờ em mang thai, tốt nhất không nên ra ngoài, nếu như muốn đi dạo phố hay đi chơi, chờ anh rảnh đi với em.”
“Được.” Kiều An Hảo đồng ý, theo Lục Cẩn Niên xuống lầu, đưa hắn tới trước cửa.
Trợ lý chờ ngoài cửa, nóng lòng như lửa đốt: “Lục tiên sinh, bây giờ cách giờ hợp, chỉ còn bốn mươi phút thôi.”
Lục Cẩn Niên gật đầu, vừa mang giày, vừa nói với Kiều An Hảo: “A, đúng rồi, tử lạnh có trái cây, anh đã rửa giúp em, lấy ra là có thể ăn.”
“Ừ.” Đôi mày Kiều An Hảo cong cong nở nụ cười.
Lục Cẩn Niên cúi đầu, lại hôn Kiều An Hảo, mới theo sau phụ tá lên xe.
Kiều An Hảo đứng trước cửa, phất phất tay về phía chiếc xe.
Xe khởi động, chậm rãi quay đầu, lúc đi ngang qua cửa, Lục Cẩn Niên hạ cửa sổ xe: “Có chỗ nào không thoải mái hoặc không thích hợp, nhất định phải gọi điện cho anh, biết không?”
Hội nghị diễn ra từ mười giờ đến mười hai giờ, mới được một nửa.
Buổi trưa liên hoan, đặt trước ở khách sạn lớn tại Bắc Kinh, trong quá trính ăn cơm, Lục Cẩn Niên viện cớ rời khỏi bữa tiệc, gọi điện thoại cho Kiều An Hảo, xác nhận cô ở nhà mọi chuyện đều tốt, mới trở lại bữa tiệc.
Cơm nước xong, Lục Cẩn Niên thanh toán.
Hắn nhìn hóa đơn nhân viên phục vụ đưa tới, sau đó lấy ví tiền từ trong túi áo vest ra, lấy thẻ, đưa cho nhân viên phục vụ.
Quét thẻ xong, Lục Cẩn Niên ký tên, lúc bỏ ví tiền vào trong túi, lại phát hiện bên trong có thứ gì đó, thô ráp.
Mi tâm Lục Cẩn Niên nhăn lại, lấy ví tiền ra, đưa tay sờ vào bên trong, sau đó móc ra một lá thư màu lam nhạt.
Lục Cẩn Niên nhăn lông mày, anh rút ví tền ra, sờ tay vào bên trong một lần nữa, sau đó lấy ra một phong thư màu lam nhạt.
Phong thư này giống như đã được viết từ nhiều năm trước, bên ngoài viền đã có chút mốc, quả đào màu đỏ phía trên đã hơi phai màu, để lộ lớp mặt màu trắng
Những thứ này, giống như ở trong trường học, chỉ những cô gái mới lớn mới có thể dùng thôi. Sao Kiều An Hảo lại để trong ví của anh chứ?
Lục Cẩn Niên cầm chiếc phong thư đó, anh do dự một lúc, còn chưa kịp mở ra xem thì trợ lí đứng bên cạnh đã tò mò hỏi: " Lục tổng, đó là cái gì, sao nhìn giống thư tình như vậy?"
Cho dù trợ lí không nhắc đến, từ khi anh nhìn thấy phong thư kia, cũng nghĩ đến thư tình... Dù sao, từ lúc anh còn đi học, đã không ít lần nhìn thấy những phong thư rực rỡ như vậy trong ngăn kéo rồi, nhưng lúc đó, trong lòng anh chỉ có một người mà thôi, anh không có hứng thú với bất kì ai khác nữa, cũng không muốn có chút hứng thú nào, vì vậy, những phong thư đó anh đều ném đi mà không mở ra đọc, trực tiếp ném vào trong thùng rác bên cạnh sân tập trong trường.
Nhưng mà, chưa nhìn thấy bên trong ra sao thì không chắc chắn được đó có phải là thư tình hay không, tuy nhiên, Lục Cẩn Niên vẫn bị những lời nói này của trợ lí khiến cho khuôn mặt hiện lên một vòng đỏ sẫm, sau đó anh gấp nhanh lại phong thư, bỏ vào trong túi cùng với ví tiền, anh đứng lên, lạnh nhạt nói: "Về công ty."
Trên đường đi về công ty, Lục Cẩn Niên ngồi ở ghế sau, trong đầu anh toàn là hình ảnh của phong thư kia.
Khó trách Kiều Kiều lại chủ động chuẩn bị âu phục cho anh, hóa ra là vì cô muốn nhét phong thư này vào túi áo, rốt cuộc là có chuyện gì mà cô không thể nói thẳng cho anh nghe, lại phải dùng cách viết như thế này?
Ba giờ chiều, còn có một cuộc hội nghị, anh đến công ty thì đã hai giờ rưỡi rồi, Lục Cẩn Niên quay lại phòng làm việc của mình, khóa trái cửa chính, sau đó anh ngồi trước bàn làm việc, lấy lá thư từ trong túi ra, anh không rõ cảm giác lúc này của mình là gì nữa, sâu trong lòng có một chút hồi hộp, giống như mình lúc còn trẻ, giống như đúc lần đầu tiếp xúc thân mật với Kiều An Hảo mà mình không biết phải làm như thế nào vậy.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào phong thư được coi như rất lớn kia một lúc, sau đó anh mới hít sâu một hơi, dùng đầu ngón tay căng thẳng mở phong thư ra, anh rút ra từ bên trong một tờ giấy màu trắng dùng để viết thư được gấp lại.
Trái tim của Lục Cẩn Niên đập rất nhanh, khi còn trẻ, có một khoảng thời gian thì gấp thư thành hình trái tim rất được yêu chuộng, với một người luôn trầm mặc như anh, rất khó mở miệng yêu cầu người khác dạy mình gấp, vì vậy, anh nhân lúc giờ ra chơi, lén nhìn hai cô gái đang ngồi gấp thư, anh muốn học cách gấp, nhưng lại khiến cho một cô gái trong đó hiểu nhầm, là anh có ý gì đó với cô ấy, vì vậy sau khi tan học cô ấy còn chặn anh lại, mời anh cuối tuần đi xem phim cùng cô ấy được không?
Ngón tay run run của Lục Cẩn Niên mở hình trái tim đó ra, sau đó anh đặt nếp uốn giấy trải xuống trên mặt bàn, trong lòng bàn tay anh đã đổ đầy mồ hôi, anh nuốt nước bọt, sau đó cúi đầu nhìn chữ trên tờ giấy.
Mới nhìn qua thì những chữ kia còn có chút non nớt, hơi giống với nét Pu't của Kiều An Hảo, nhưng rất trẻ con, giống như chữ hồi cấp 3 mà cô viết.
Đầu tiên, là ghi tháng năm, và một dấu chấm câu.
Bạn học Lục Cẩn Niên.
Thật mạo muội khi viết cho bạn lá thư này, mong rằng nó sẽ không mang phiền phức đến cho bạn.
Phía sau chữ "phiền phức" còn vẽ thêm một khuôn mặt tươi cười rất ngộ nghĩnh nữa, khiến cho khuôn mặt của Lục Cẩn Niên vô thức cũng tươi cười.
Thật mạo muội khi viết cho bạn lá thư này, mong rằng nó sẽ không mang phiền phức đến cho bạn.
Phía sau chữ "phiền phức" còn vẽ thêm một khuôn mặt tươi cười rất ngộ nghĩnh nữa, khiến cho khuôn mặt của Lục Cẩn Niên vô thức cũng tươi cười.
"Cũng vì, mỗi con người tồn tại trong cuộc đời này, chính là vì chờ đợi một nửa khác xuất hiện, mình rất mong, mình vẫn tiếp tục tồn tại, chính là vì bạn."
Lúc Lục Cẩn Niên nhìn đến những dòng này, anh có chút ngẩn ngơ, dòng chữ này có chút quen thuộc, hình như anh đã nghe qua ở đâu đó rồi, nhưng bây giờ lại không nghĩ ra.
Lục Cẩn Niên nhăn nhăn đôi lông mày, anh tiếp tục đọc.
"Mình cũng không mơ ước quá nhiều, chỉ là hi vong được ở cùng một chỗ với bạn."
"Mình cũng không có tài văn chương gì, mình chỉ muốn nói, dù có năm mươi năm sau, mình vẫn yêu bạn như bây giờ."
"Mình mong, cả cuộc đời này, không có người nào như bạn, để mình tiếp tục yêu nữa."
Lúc Lục Cẩn Niên đọc đến đây, anh nhìn chằm chằm vào trang thư màu trắng nhạt kia, có chút giật mình.
Những lời này, hình như anh đã nghe qua ở đâu đó...
"Bạn biết không, từ ngày mình gặp được bạn, thì tất cả những việc mà mình làm, đều muốn được gần bạn hơn."
"Mình đã có rất nhiều lần mơ, nhưng trong những giấc mơ đó đều có bạn, mình cũng tưởng tượng rất nhiều lần, mỗi lần đều muốn ở chung một chỗ với bạn, mình cũng ước rất nhiều điều, nhưng điều ước nào cũng là mong bạn yêu mình."
Nhìn đến đây, cuối cùng Lục Cẩn Niên cũng nhớ ra, nội dung bên trong bức thư, chính là nội dung bên trong máy ghi âm của Kiều An Hảo, là cuộc nói chuyện giữa cô và Hứa Gia Mộc.
Đây là có chuyện gì đang xảy ra?
Cô nói những lời tỏ tình đó cho Hứa Gia Mộc, vậy sao lại viết bức thư này cho anh?
"Đối với cả thế giới này, bạn chỉ là một người bình thường, nhưng đối với mình, bạn là cả thế giới."
"Dù sống hay ૮ɦếƭ, mình chỉ yêu bạn."
Cuối thư là một dòng chữ được viết bằng Pu't kim tuyến màu xanh dương: "Đẹp nhất không phải là nhìn trời đang mưa, mà là bạn và mình cùng tránh mưa dưới một mái nhà."
Tái Pu't: Kiều An Hảo.
Phía dưới là ngày, tháng, năm này của năm năm trước.
Nói cách khác, lá thư này chính là do Kiều An Hảo viết cho anh đầu hè năm năm trước?
Lúc đó, anh còn quay phim ở Hàng Châu, cô học đại học Bắc Kinh, cả hai đều sắp tốt nghiệp đại học. Mặc dù thứ hạng trong bảng xếp hạng cuối học kì của anh thấp hơn cô, tuy nhiên, anh vẫn nhớ rất rõ top 10 người cao nhất, khắc sâu trong trí nhớ.
Ngày hôm đó, một mình cô chạy đến Hàng Châu, nhưng lại bị rơi túi tiền, lúc đó anh còn đang ở trong trường quay, mạo hiểm chạy đến bên cô trong trời mưa to... Ngày hôm đó, chính là ngày đầu tiên, anh và cô ở chung một căn phòng... Trong đêm đó, anh còn lén hôn trộm cô, ngầm thề sẽ phụ trách với cô... Cũng trong một đêm đó, anh quyết định đập tan tất cả những đùa giỡn, lúc bức chân vào sự nghiệp nghệ sĩ của mình, anh sẽ tỏ tình với cô...
Mà cô, chính là trong đêm của mười ngày sau, viết lá thư này...
Nghĩ đến đây, Lục Cẩn Niên nhìn đến tám chữ trên bức thư, trong đôi mắt hiện lên tia sáng, cầm lá thư đưa về phía trước.
Anh còn nhớ rất rõ, bên trong cây Pu't ghi âm hôm đó, Kiều An Hảo đã nói: "Dù sống hay ૮ɦếƭ, mình chỉ yêu bạn."
Sau đó Hứa Gia Mộc cũng nói một câu: "Dù sống hay ૮ɦếƭ, mình chỉ yêu bạn."
Nhưng trên bức thư cô gửi cho anh cũng ghi dù sống hay ૮ɦếƭ, mình chỉ yêu bạn.
Hứa Gia Mộc nói với cô câu đó, vì sao cô lại viết cho anh?
Đây chính là một chi tiết bất ngờ rất quan trọng chăng?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc