Hôn Trộm 55 Lần - Chương 51

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Em Mang Thai 
Hàn Như Sơ thấy anh, vô cùng kinh ngạc, liền nhào lên ôm lấy Hứa Gia Mộ. Sau đó khóc lóc như mít ướt, miệng nói: “Gia Mộc, rốt cuộc con đồng ý về thăm mẹ rồi hả? Con tha thứ cho mẹ, phải không?”
Hứa Gia Mộc không nói gì, chỉ đứng im tại chỗ để mặc Hàn Như Sơ ôm lấy, sau đó anh thấy gần tới giờ, mới rời khỏi đó, trước khi đi anh còn tiện thể trộm một phần văn kiện từ thư phòng nhà họ Hứa.
Kiều An Hảo là người thứ tám, cho nên là người cuối cùng chờ lên sân khấu biểu diễn.
Chuyên gia trang điểm chỉ có bốn người, vì thế Kiều An Hảo đến phòng hóa trang, Triệu Manh đi theo, còn phải chờ lát nữa mới có chuyên gia trang điểm rãnh rỗi.
Kiều An Hảo ngồi trước bàn trang điểm, đamh định nói với chuyên gia trang điểm đêm nay mình muốn mặc lễ phục như thế nào, để cô ấy trang điểm khuôn mặt cho hợp, nhưng lại nhìn thấy người thi đấu thứ hai là Lâm Thi Ý từ trong phòng thay đồ đi ra. Lời nói đến bên miệng Kiều An Hảo lập tức dừng lại, sau đó ánh mắt bị Lâm Thi Ý thu hút nhìn sang.
Cô ta mặc trang phục khiêu vũ cổ đại màu hồng, kiểu tóc và trang điểm cũng đều theo vẻ đẹp cổ điển.
Đây không phải là điểm quan trọng, điểm quan trọng là… Trên người cô ta mặc trang phục khiêu vũ, giống nhau như đúc với trang phục khiêu vũ của cô.
“Kiều Kiều, sao quần áo của Lâm Thi Ý và quần áo của cậu y hệt nhau thế? Cô ta lên sân khấu trước cậu, cậu phải làm sao bây giờ? Chúng ta tới gấp gáp như vậy, lại không mang theo quần áo, bây giờ vào cuộc thi, quần áo giống nhau sẽ bị trừ điểm.”
Kiều An Hảo nghe thấy Triệu Manh thì thầm bên tai, mới thu tầm mắt từ trên người Lâm Thi Ý về, vẻ mặt nhìn Triệu Manh ý bảo yên tâm, sau đó nói với chuyên gia trang điểm bên cạnh: “Trang điểm bình thường cho tôi, rồi phối hợp bộ y phục bây giờ tôi đang mặc trên người là được rồi.”
Thật ra…. Mỹ nhân ngư múa trống cô vốn không muốn múa, nhưng quần áo giống Lâm Thi Ý, trái tim cô vẫn hơi bực bội.
Làm sao hai người lại khéo như vậy? Chọn cùng một bộ y phục?
Lúc Lâm Thi Ý kết thúc, Kiều An Hảo cũng vừa xong phần hóa trang, cô và Triệu Manh đang ngồi nghỉ ngơi trong phòng. Đối với tiết mục biểu diễn của Lâm Thi Ý Kiều An Hảo tuyệt đối không quan tâm, nhưng khi thông báo đến tên tiết mục của Lâm Thi Ý, cô nhíu chặt chân mày.
Mỹ nhân ngư múa trống.
Đụng áo còn chưa tính, còn ***ng cả tiết mục?
Điều quan trọng nhất, tiết mục này là cô và Lục Cẩn Niên nghĩ ra, ngay cả Triệu Manh và trợ lý cũng không biết, làm sao mà Lâm Thi Ý biết được?
Mặc dù trong chốc lát Kiều An Hảo không đoán được Lâm Thi Ý dò la được tin tức ở đâu, nhưng cũng biết Lâm Thi Ý làm vậy, đơn giản chỉ là giành biểu diễn trước tiết mục của cô, khiến cho tiết mục cô dày công chuẩn bị bị ngâm nước nóng (Ý là không dùng được nữa).
Trái tim Kiều An Hảo vốn hơi bực bội, lúc này thì hoàn toàn nghẹt thở rồi.
Lâm Thi Ý làm mỹ nhân ngư múa trống không giống với Kiều An Hảo biểu diễn, mặc dù không đặc sắc như Kiều An Hảo, nhưng có thể nhảy ở độ khó cao như vậy cũng khiến cả sảnh đường reo hò khen hay, thậm chí mấy giám khảo còn cho điểm cao.
Lúc Lâm Thi Ý từ trước sân khấu đi ra hậu trường, còn cố tình gửi cho Kiều An Hảo một ánh mắt khiêu khích.
Năm người tiếp theo thi đấu cũng hết sức xuất sắc.
Đợi đến người thứ bảy biểu diễn xong, Kiều An Hảo liền đi lên trước sân khấu. Xuyên qua hành lang dài Kiều An Hảo có thể nghe thấy lời nói và cho điểm của mấy giám khảo đang ngồi trước sân khấu. Ngay lúc chuẩn bị đưa ra kết quả cuối cùng, người chủ trì đang tính hô lên tên người cuối cùng tham gia tuyển chọn lên sân khấu, thì Tống Tương Tư được mời đến làm khách vip đêm nay bỗng nhiên mở miệng: “Xin lỗi, cho tôi xen ngang một lát.”
Người chủ trì nuốt lời nói vừa tới bên miệng xuống bụng, cười lên tiếng: “Xin mời Tương Tư.”
Tống Tương Tư ghé mặt trước microphone, khóe miệng kề sát gần, giọng rõ ràng trong trẻo mở miệng nói: “Tôi rất vui mừng ban tổ chức đã cho tôi cơ hội, để tôi tới làm khách vip trong đêm chung kết này, cho nên tôi đặc biệt chuẩn bị cho mọi người một kinh hỉ. Bây giờ sắp kết thúc trận chung kết, chỉ còn lại một người diễn viên cuối cùng, cho nên trước đó, tôi muốn xin sử dụng mười phút của ban tổ chức, nói niềm vui kinh ngạc này ra cho mọi biết, không biết có được không?”
Người chủ trì hiển nhiên là bị yêu cầu này của Tống Tương Tư làm cho sửng sốt, theo bản năng anh ta quay đầu nhìn về phía lãnh đạo ngồi bên cạnh, rõ ràng vì chưa bàn bạc trước nên lãnh đạo cũng bị yêu cầu đột ngột của Tống Tương Tư làm cho có chút kinh ngạc.
Tống Tương Tư vốn không để lãnh đạo có thời gian phản ứng, trực tiếp cầm microphone bắt đầu quay người vẫy tay với khán giả, rồi mở miệng nói: “Các bạn khán giả ở đây hôm nay, xin hỏi, các bạn có chờ mong kinh hỉ mà tôi chuẩn bị này không?”
Lúc đầu dưới sân khấu kêu la hỗn độn “Chờ mong,” đến cuối cùng thì biến thành trăm miệng một lời “Chờ mong,” giọng nói trật tự mà lại vang dội, quả thực muốn vùi lấp cả hiện trường trận đấu.
Mấy người lãnh đạo vốn đang ngồi cùng một chỗ, nhỏ giọng trao đổi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy khán giả dưới sân khấu phản ứng mãnh liệt như vậy, nếu không cho Tống Tương Tư mười phút đồng hồ, sợ là sẽ khiến mọi người kháng nghị. Mấy người lãnh đạo cùng nhau gật đầu, sau đó có một nhân viên công tác đưa microphone cho một lãnh đạo, người lãnh đạo cầm lấy giọng trong trẻo mở miệng nói một tiếng: “Có thể.” l@quydon.com
Người chủ trì lập tức thu hồi tấm thẻ trong tay, phản ứng hết sức lịch sự mở miệng nói: “Trước khi người cuối cùng lên sân khấu dự thi tuyển chọn, chúng ta xem rốt cuộc nữ thần Tống Tương Tư là khách vip đêm nay chuẩn bị cho mọi người kinh hỉ gì trước nhé.”
Người chủ trì giơ tay lên, làm tư thế “Mời” với Tống Tương Tư.
Tống Tương Tư thoải mái nói câu “Cảm ơn,” nhưng vẫn đứng trước hàng ghế khách vip của mình chứ không lên sân khấu, ngược lại nhìn xung quanh rồi quay về một hướng, lên tiếng: “Mời ra.”
Tất cả khán giả dưới sân khấu bị hành động của Tống Tương Tư làm cho sững sờ, mọi người đều im lặng hết.
Khoảng hơn mười giây sau, bên trái dưới hàng ghế khán giả có một người đứng lên, vóc người rất cao, bình tĩnh di chuyển vòng qua ngoài cùng bên trái sân khấu, giẫm xuống cầu thang đi về phía sân khấu.
Trên màn hình lớn của sân khấu xuất hiện một giương mặt đẹp trai, mặc bộ tây trang màu lam, thắt caravat vô cùng xinh đẹp.
Anh đứng chính giữa sân khấu, vì trong tay không có microphone nên nhìn trái phải hai lần, người chủ trì lập tức bình tĩnh trở lại, cầm microphone của mình đưa tới.
Anh cúi đầu rất lễ phép với người chủ trì, tỏ vẻ cảm ơn, sau đó xoay người cúi đầu 90 độ với khán giả dưới sân khấu rồi đứng thẳng người. Mở miệng liền phá vỡ bầu không khí nghi hoặc khó hiểu của mọi người có mặt ở đây: “Xin chào mọi người, tôi là chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm của công ty Hứa thị Hứa Gia Mộc.”
Hứa Gia Mộc… Ba chữ nhảy ra này, hiện trường cuộc thi vốn yên tĩnh không tiếng động đã bắt đầu có tiếng nói vang lên, sau đó càng lúc càng nhiều, đến cuối cùng bầu không khí dưới sân khấu trở nên có chút hỗn loạn.
“Hứa Gia Mộc? Không phải là chồng cũ của Kiều An Hảo sao?”
“Đúng vậy, sao hôm nay anh ta lại xuất hiện ở trong cuộc thi này?”
“Bây giờ tôi vẫn chưa rõ trong hồ lô của Tống Tương Tư bán thuốc gì, không phải nói kinh hỉ à?”
“Đúng rồi, còn tưởng Tống Tương Tư lên sân khấu hát cho chúng ta nghe đấy?”
………
Đối mặt với dưới sân khấu đang xôn xao, Hứa Gia Mộc lại lạnh nhạt ung dung, vẻ mặt không có gì là ‘bốn bề dậy sóng’ cả. Anh nhìn thẳng phía trước, nâng micrphone không nóng không lạnh tiếp tục mở miệng nói: “Tôi thật sự rất cảm ơn cô Tống Tương Tư đã vì tôi mà xin mười phút đồng hồ, đồng thời cũng rất cảm ơn ban tổ chức đã đồng ý cho mười phút này, lúc này tôi đứng trên sân khấu, không phải là để biểu diễn cho mọi người, mà là để giải thích cho mọi người.”
Một câu “Giải thích” của Hứa Gia Mộc cuối cùng cũng khiến cho bầu không khí dưới sân khấu yên tĩnh lại.
Kiều An Hảo đứng sau sân khấu, nhìn Hứa Gia Mộc trên màn hình, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Sao Hứa Gia Mộc lại đột nhiên lên trên sân khấu?
Còn nữa, anh nói muốn giải thích? Giải thích chuyện gì?
Hôm nay là trận chung kết của Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên không thể đi ra hậu trường, nên đặc biệt dẫn theo trợ lý, ngồi trên hàng ghế thứ nhất của khách vip để xem.
Tính kỹ thì đây là lần đầu tiên anh làm khán giả trong ba lần Kiều An Hảo dự thi, hai lần trước đều ngồi trong xe vừa xem truyền hình trực tiếp vừa chờ cô.
Vì sợ người xung quanh nhận ra mình, Lục Cẩn Niên còn cố ý đội mũ lưỡi trai lên đầu, tiện thể dựng thẳng cổ áo khoác lên, che kín hơn nửa khuôn mặt.
Lục Cẩn Niên tới chỉ để xem Kiều An Hảo, mấy phần thi trước không chút hứng thú nào, vừa ngồi xuống liền cúi đầu nghịch di động.
Trợ lý ngồi bên cạnh, trái lại rất kích động, luôn ghé sát tai Lục Cẩn Niên, hoặc là chạm vào cánh tay anh, nói mấy lời bình luận linh tinh “Anh Lục, anh nhìn xem, bộ dạng người con gái này rất xinh đẹp,” “Anh Lục, phần biểu diễn này tuyệt quá.”
Lục Cẩn Niên ít khi nhìn trợ ký, thỉnh thoảng cũng sẽ ghét anh ta phiền, ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái, sau đó trợ lý lập tức cười vẻ mặt nịnh nọt nói: “Nhưng mà tôi tin, cô Kiều là tuyệt nhất!”
Ha ha…. Vuốt đuôi ngựa! Trong lòng Lục Cẩn Niên âm thầm cười nhạo, sau đó quay đầu tiếp tục chơi di động, nhưng trên khuôn mặt kiêu ngạo rõ ràng như treo dòng chữ “Điều này còn cần cậu nói à.”
Trước khi Kiều An Hảo đi ra, Lục Cẩn Niên chỉ ngẩng đầu hai lần.
Lần đầu tiên là khi bên tai vang lên bối cảnh âm nhạc mỹ nhân ngư múa trống quen thuộc, phản xạ có điều kiện tưởng Kiều An Hảo ra biểu diễn, sau đó liền ngẩng đầu. Vì cách sân khấu rất gần, Lục Cẩn Niên nhìn rõ đó là Lâm Thi Ý, hơn nữa cô ta còn mặc quần áo giống y đúc Kiều An Hảo.
Điệu múa này, áo váy này, đều là anh chọn giúp cho Kiều An Hảo, cũng không nói cho người khác biết, sao Lâm Thi Ý lại giống hết toàn bộ?truyện bên di3ndanlequydon.com
Vậy tiết mục sau của Kiều Kiều phải làm sao bây giờ? Có người múa trước điệu múa này rồi, nếu Kiều Kiều múa nữa, rõ ràng không chiếm được ưu thế.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Lâm Thi Ý không ngừng xoay tròn trên sân khấu, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo.
Lần thứ hai Lục Cẩn Niên ngẩng đầu là khi Tống Tương Tư xin mười phút, lúc có người đi lên sân khấu, trợ lý ghé sát lỗ tai anh, dùng giọng điệu hết sức kinh ngạc nói: “Anh Lục, là anh Hứa.”
Anh còn chưa hỏi lại ai là anh Hứa, chợt nghe giọng của Hứa Gia Mộc truyền tới, sau đó theo bản năng Lục Cẩn Niên liền nắm chặt điện thoại, ngẩng đầu chăm chú nhìn Hứa Gia Mộc.
Hứa Gia Mộc nở nụ cười nhàn nhạt: “Tôi nghĩ các vị ở đây, cùng các bạn trước màn hình TV đều biết tên của tôi, là vì gần đây chú ý vào scandal của tôi chắc không ít hơn cô Kiều An Hảo.”
"Không sai, thật sự tôi và cô Kiều từng có hôn ước, nhưng mà, giữa tôi và cô Kiều, trừ quan hệ hôn ước, không có bất kỳ tình cảm gì, nói đơn giản, mấy năm nay, cô Kiều vẫn luôn là một người bạn tốt của tôi."
"Nếu tôi và cô Kiều tổ chức đám cưới đơn giản, coi như là đã kết hôn, như vậy, tôi và cô Kiều xác thực là từng kết hôn, nhưng mà, trên thực tế, tôi và cô Kiều không phải là một đôi vợ chồng được pháp luật công nhận, đến tận bây giờ, tôi là người độc thân chưa kết hôn, mà không phải là người độc thân sau khi ly hôn, nói đơn giản, chính là chúng tôi chưa có lấy giấy chứng nhận kết hôn."
Giọng điệu của Hứa Gia Mộc điềm tĩnh ung dung, nhưng mà lời trong miệng anh ấy nói ra, giống như địa lôi, nổ ầm vang giữa hiện trường, tàng phá tất cả, còn lại chỉ là một mảnh hỗn độn.
Hứa Gia Mộc vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, cầm micro, chậm rãi mở miệng: "Còn nữa, tấm hình đám cưới mà mọi người nhìn thấy ở trên mạng, Hứa Gia Mộc ở bên trong, cũng không phải là tôi."
Dư vị tàng phá của quả địa lôi lúc nãy còn chưa có bình ổn lại, bây giờ lại tới thêm một quả nữa, không chỉ khán giả kích động kinh ngạc, ngay cả ban lãnh đạo đều trở nên không bình tĩnh rồi, thậm chí một người trong đó cũng không nhịn được bật thốt lên hỏi một câu: "Chẳng lẽ trên thế giới này còn có hai Hứa Gia Mộc sao?"
"Không sai, thật sự đã từng có hai Hứa Gia Mộc." Hứa Gia Mộc thừa nhận, khiến cho hiện trường xôn xao một trận.
Bởi vì có một người lãnh đạo khơi ra, những người lãnh đạo khác cũng không nhịn được mở miệng: "Hai Hứa Gia Mộc? Ý của anh Hứa đây là Hứa gia có một cặp sanh đôi?"
"Hứa Gia Mộc kia, chính là anh trai của tôi." Hứa Gia Mộc dừng một chút, tiếp tục mở miệng, nói gằn từng chữ ra một cái tên: "Lục Cẩn Niên."
Lần này toàn bộ hiện trường hoàn toàn nổ tung.
Ban lãnh đạo cũng bắt đầu ồn ào xôn xao.
"Lục Ảnh đế ? Lục Ảnh đế và anh có chút giống, nhưng mà cũng không giống hoàn toàn."
"Nhìn từ trên tấm hình, cho thấy người kia rõ ràng là anh Hứa, chỉ là trên mặt có thêm một vết sẹo mà thôi."
"Vấn đề này chúng ta tạm thời không nhắc đến ở đây, bây giờ tôi sẽ cho mọi người xem một vật." Hứa Gia Mộc nói xong, liền móc ra một phần văn kiện từ trong túi, đưa cho người chủ trì bên cạnh: "Có thể làm phiền anh phóng to tài liệu bên trong này lên trên màn hình lớn được không?"
"Được."
"Cám ơn." Hứa Gia Mộc nho nhã lễ phép nói một tiếng cám ơn.
"Không có chi." Người chủ trì lập tức cầm tài liệu chạy về phía sau hậu trường.
Khoảng chừng sau năm phút đồng hồ, trên màn hình lớn hiện ra những ảnh chụp trong tài liệu kia.
Lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên những tấm hình kia, cả hiện trường yên lặng như tờ, cách hai mươi giây, mới thay đổi một ảnh chụp, đợi đến khi phát ra tấm hình cuối cùng, Hứa Gia Mộc nói tiếp: "Đây là quyển hồ sơ bệnh án của tôi ở bệnh viện, theo như những tấm hình này, chắc hẳn tất cả mọi người có thể thấy rõ ràng, thời gian tôi thật sự tỉnh lại, là tháng chín năm trước, mà không phải là tháng hai năm trước."
"Nhưng tôi nghĩ, có rất nhiều người trong lòng còn nảy sinh nghi ngờ, bởi vì tháng hai năm trước, bà Hàn Như Sơ đã công khai triệu tập ký giả một lần, đưa tin anh Hứa Gia Mộc người thừa kế của công ty Hứa thị đã tỉnh lại, hơn nữa lúc ấy truyền thông cũng có tin tức đưa lên ảnh chụp anh Hứa Gia Mộc xuất viện, sau đó cũng có rất nhiều ảnh chụp anh Hứa Gia Mộc tham gia một vài bữa tiệc bị tuôn ra."
"Như thế câu hỏi được đặt ra ở đây, rốt cuộc là tin tức năm ngoái là thật, hay là lời tôi nói ra bây giờ là thật?"
Hứa Gia Mộc ném ra câu hỏi này xong, liền trầm mặc thật lâu, anh ấy vẫn nhìn thẳng về phía trước, mí mắt cũng rũ xuống.
Mặc dù thoạt nhìn anh ấy rất bình tĩnh, nhưng xuyên qua màn hình lớn, nhìn sắc mặt anh ấy, vẫn xuất hiện một tia giãy giụa, giống như là đang đấu tranh chuyện gì đó khó có thể hạ quyết định.
Hứa Gia Mộc trầm mặc khoảng một phút đồng hồ, đang lúc tất cả mọi người đều cho là anh ấy sẽ không nói gì nữa, đột nhiên anh ấy móc một cái usb từ trong túi ra, đưa cho người chủ trì ở bên cạnh, nói: "Làm phiền anh lần nữa chiếu hết tài liệu có trong này cho mọi người cùng xem."
Người chủ trì nghi ngờ một chút, bèn nói: "Được."
Lúc anh ta vừa đưa tay ra nhận cái usb đó, giữa chừng đột nhiên Hứa Gia Mộc dùng lực nắm chặt trở lại, sắc mặt của anh ấy trở nên có chút tái nhợt, cánh môi mím chặt, qua một hồi lâu, cuối cùng vẫn đặt usb vào trong tay người chủ trì.
Rất nhanh một đoạn đối thoại vang lên giữa hiện trường.
"Mẹ, con có thể hỏi mẹ một chuyện không?"
"Gia Mộc, con hỏi đi."
"Có phải mẹ đã sớm biết anh con thích Kiều Kiều hay không?"
"Gia Mộc, con đột nhiên hỏi cái này làm cái gì?"
"Mẹ, lúc con còn đang hôn mê ở bệnh viện, khi nào tỉnh lại bác sĩ cũng không cách nào xác định, mà lúc đó tình hình công ty Hứa thị gặp nhiều nguy cơ, mẹ vì giữ được công ty Hứa thị, liền tìm anh con và Kiều Kiều, kỳ thật con luôn nghĩ, theo tính tình của anh con, tại sao anh ấy đột nhiên đồng ý đề nghị tới đóng vai con, đến bây giờ con mới biết, là bởi vì Kiều Kiều."
"Gia Mộc. . . . . ."
"Mẹ, mẹ sớm biết anh con thích Kiều Kiều, đúng không? Khi đó mẹ lấy Kiều Kiều làm mồi dụ, anh ấy mới đồng ý tới đóng vai con, cùng Kiều Kiều giả làm vợ chồng, có đúng hay không?"
"Gia Mộc, con khỏe lên đã lâu rồi cũng chưa trở về thăm mẹ, không dễ dàng gì trở về một lần, có thể không nhắc đến tên tạp. . . . . . bọn họ hay không."
"Mẹ, những tin tức trên mạng kia là do mẹ thả ra phải không? Chỗ ở của anh con và Kiều Kiều, cũng là mẹ tiết lộ cho ký giả phải không? Còn có hai tấm hình Kiều Kiều ăn cơm với anh con, lúc trước không phải con bảo mẹ xé rồi sao? Tại sao mẹ không xé, sau lưng con truyền đi ra ngoài hả? Mẹ, anh con với Kiều Kiều, bọn họ đã giúp đỡ chúng ta, tại sao bây giờ mẹ xoay lưng hại người đã từng giúp đỡ chúng ta chứ?"
"Gia Mộc, con đừng tức giận. . . . . . Mẹ bảo đảm, mẹ bảo đảm đây là một lần cuối cùng. . . . . ."
Đoạn đối thoại phát tới đây, đột nhiên ngừng lại, tiếp theo sau đó rốt cuộc đã nói những gì, không ai biết được.
Lúc này ở hiện trường, an tĩnh một cách dị thường.
Hứa Gia Mộc đứng ở trên bục sân khấu, lẳng lặng giơ micro lên: "Tôi nghĩ, cái gì cũng không cần tôi nhiều lời nữa chứ? Đoạn đối thoại được ghi lại vừa rồi kia, có thể giải thích tất cả rõ ràng rồi."
Mẹ của anh làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, anh tức giận, anh oán hận, nhưng anh không nghĩ tới, có một ngày như vầy, anh và mẹ mình phải đứng ở vị trí đối địch nhau.
Anh biết, mẹ mong đợi anh về nhà, ở trên thế giới này, mẹ quan tâm nhất chính là anh đứa con trai này.
Hôm nay anh trở về rồi, mẹ thật sự rất vui vẻ, nhưng bà lại không biết, anh có mục đích mới trở về, anh cố ý nói với bà những lời đó.
Trong lòng anh rất rõ ràng, hôm nay sau khi đoạn đối thoại này truyền ra ngoài, những lời nhục mạ kia, sẽ từ trên người của Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên, chuyển sang trên người của mẹ anh.
Nhưng mà, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo là người vô tội . . . . . . Phạm sai lầm là mẹ của anh, anh rất muốn làm một người con trai hiếu thảo, nhưng mà, anh đấu tranh nhiều ngày như vậy, cuối cùng vẫn không thể trơ mắt nhìn, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo, hai người quan trọng như sinh mạng của anh, cuối cùng bị buộc đi trên con đường xa xứ.
Nếu hai bên, nhất định phải quay lưng với một bên, anh chỉ có thể lựa chọn quay lưng với phía người sai kia.
Lúc này trên mặt Hứa Gia Mộc, đã không còn ung dung bình tĩnh như lúc đầu, thay vào đó là nặng nề: "Tôi hi vọng sau khi tôi đứng ra giải thích và làm sáng tỏ chân tướng sự việc xong, mọi người có thể dừng công kích đối với cô Kiều Kiều An Hảo, cám ơn mọi người."
Hai tay Hứa Gia Mộc cầm micro, khom người chào thật sâu, sau đó cúi đầu, nói một câu: "Thật xin lỗi."
Ba chữ này của anh, không có thêm tiền tố.
Người biết, biết anh nói xin lỗi Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo.
Người không biết, lại cho rằng anh xin lỗi là vì mẹ của mình.
Anh vẫn giữ động tác khom người khoảng nửa phút, mới đứng thẳng lên, đưa micro cho người chủ trì đứng bên cạnh, xoay người đi về phía hành lang sau hậu trường.
Kiều An Hảo từ trên màn hình thấy Hứa Gia Mộc đi ra lối ra, theo bản năng quay đầu, sau đó liền nhìn thấy anh đẩy cửa mở ra, đi về phía mình.
Sắc mặt của anh rất tệ, bước chân đi cũng rất nhanh.
Khi đi ngang qua bên cạnh Kiều An Hảo, cô bật thốt ra một câu: "Anh Gia Mộc."
Bước chân Hứa Gia Mộc hơi dừng lại một chút, sau cùng anh cũng chỉ gật đầu một cái, sau đó không nói câu nào, anh liền đi sát qua bên cạnh, sải bước đi qua phòng nghỉ, rời khỏi.
Bởi vì Hứa Gia Mộc đột nhiên bước lên, khiến cho cuộc tranh tài bị cắt ngang, bầu không khí cũng có chút theo không kịp, người chủ trì cố ý cho năm phút quảng cáo xen vào, để mọi người điều chỉnh trạng thái.
Bởi vì tiết mục phát sóng trực tiếp, đoạn clip Hứa Gia Mộc xuất hiện kia, sớm đã bị người cắt ra ngoài, đăng lên trên mạng, đặt lên trang đầu.
Những người ban đầu hận thấu xương chửi bới Kiều An Hảo, đã sớm không còn mắng nữa mà chuyển sang máng khác, nhưng còn một số ít người vẫn cứ níu lấy Kiều An Hảo tiếp tục mắng những lời như tranh tài có chỗ dựa, thế nhưng đại đa số người bày tỏ bị chân tướng làm khiếp sợ, cũng không thiếu người trước kia mắng Kiều An Hảo, chạy đến trên web riêng của cô xin lỗi.
Năm phút đồng hồ rất nhanh liền qua đi.
Người chủ trì đứng ở trên sân khấu, phổ biến thể lệ dự thi thêm lần nữa, sau đó liền long trọng mời những người dự thi cuối cùng của trận chung kết.
"Ông Lục, cô Kiều sắp lên sân khấu, ông muốn tôi cho ông một cái này hay không?" Không biết từ lúc nào, trợ lý ở một bên trong tay lấy ra hai cây gậy huỳnh quang, giơ lên một cây màu hồng tới trước mặt của Lục Cẩn Niên.
Ngây thơ! Trong lòng Lục Cẩn Niên oán thầm một câu, cũng không có nhận lấy, tầm mắt theo dõi chăm chú nơi cửa bước lên sân khấu.
Không cần thì thôi! Trong lòng trợ lý cũng đáp lại một câu, sau đó mỗi tay cầm một cái, quơ qua quơ lại, trong miệng còn hô lên một câu: "Cô Kiều, cố gắng lên!"
Theo tiếng nhạc vang lên, cửa xoay ở nơi đó chậm rãi xoay một vòng, anh ngồi ở chỗ này cả đêm, chỉ vì chờ nhân vật chính.
Bảy người dự thi trước mặt, đều đã ăn mặc long trọng, chỉ riêng Kiều An Hảo mặc một cái váy dài bằng len rất đơn giản, tóc dài dịu dàng buông xuống ở sau ót, bó thành cặp kính ở phía sau, gần như đều nhìn không ra đồ trang sức trang nhã nào.
Không phải muốn múa trống sao? Tại sao không mặc trang phục múa? Cũng không tạo hình? Chẳng lẽ dự định để như vậy múa?
Ấn đường Lục Cẩn Niên cau lại, sau đó liền nghe người chủ trì hỏi: "Kiều An Hảo, hai lần trước biểu diễn đều rất đặc sắc, lần này mang đến cho mọi người tiết mục gì?"
"Thật ra ban đầu chuẩn bị một tiết mục vô cùng đặc sắc cho mọi người, nhưng bởi vì có một số lý do nên tôi tạm thời thay đổi." Kiều An Hảo đứng trên sân khấu, duyên dáng yêu kiều.
Tạm thời thay đổi? Là bởi vì Lâm Thi Ý sao? Ánh mắt của Lục Cẩn Niên bỗng dưng lạnh xuống.
Người chủ trì lại hỏi: "Vậy tiết mục mà Kiều An Hảo thay đổi là tiết mục gì?"
Kiều An Hảo nhìn vào màn hình: "Một câu chuyện xưa."
"Một câu chuyện xưa?" Người chủ trì bày ra bộ dạng vô cùng hứng thú: "Vậy thì giao sân khấu cho Kiều An Hảo, để cho chúng tôi cùng mọi người mong đợi một câu chuyện xưa của cô."
Trên sân khấu chỉ còn lại một mình Kiều An Hảo, cô yên lặng khoảng mười giây, mới cầm micro lên, bắt đầu nói những suy nghĩ trong đầu mà mình đã chuẩn bị ở phía sau hậu trường ra ngoài: "Anh ấy nói, anh ấy đợi tôi 13 năm, 13 năm, nói ra là ba chữ đơn giản như vậy, nhưng cất giấu gần 5000 đêm dài dằn dặt, thế nhưng, anh ấy không biết, ký ức mà tôi nhớ sâu nhất, chính là 16 giờ anh ấy chờ tôi, một đêm kia đã hẹn đi ăn cơm, tôi lại sai hẹn, ban đêm trời đổ mưa, thế nhưng anh vẫn một mực cố chấp không chịu đi, anh gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, vẫn nhấn mạnh một câu, anh vẫn ở chỗ này chờ em, nơi nào cũng không đi."
Lục Cẩn Niên nghe được câu này, vẻ mặt trong nháy mắt ngưng trệ, nhìn chằm chằm không rời mắt Kiều An Hảo trên sân khấu.
Trợ lý lại kề sát bên tai Lục Cẩn Niên, nhỏ giọng nói: "Ông Lục, hình như người cô Kiều nói chính là ông."
Kiều An Hảo mỉm cười: "Lúc đi học, tôi thường xuyên nhìn qua cửa sổ, thấy anh ở trong phòng học cầm Pu't soạt soạt vẽ tranh, khi đó, tôi rất tò mò rốt cuộc anh vẽ cái gì, chỉ là tôi chưa từng có cơ hội hỏi, qua rất nhiều năm, có một ngày tôi đi tìm anh, nhìn thấy một xấp giấy ở trong một căn phòng nhà anh, hình vẽ phía trên đấy đều là một bé gái, bộ dạng không giống nhau, đẩy xe đạp, nằm ngủ ở trên bàn, cắn Pu't khi không giải được bài. . . . . . Bé gái kia, chính là tôi lúc còn nhỏ."
Thì ra, cô đã thấy được những bức họa ở trong biệt thự Nghi Sơn kia.
Khóe môi Lục Cẩn Niên không nhịn được cũng khẽ cong lên theo Kiều An Hảo.
"Có một lần quay phim, xuất hiện ngoài ý muốn, tôi từ vách đá té xuống, phía dưới là con sông cuồn cuộn, thời gian chỉ trong nháy mắt, tôi bay ra rất xa, lúc ấy tôi thật sự cảm thấy tôi sắp ૮ɦếƭ rồi, nhưng tôi không muốn ૮ɦếƭ, tôi cố gắng chống chọi lại, cuối cùng vẫn lâm vào hôn mê, sau đó khi tôi mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy toàn thân anh ướt nhẹp, một khắc kia, tôi cảm thấy được mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, bởi vì tôi là một người ngay cả ૮ɦếƭ cũng sẽ có một người đi theo cùng." Giọng của Kiều An Hảo rất ôn hòa, sau khi nói đến đây, khóe môi cô vẫn cố gắng giương lên, nhưng trong đáy mắt cũng đã chứa đầy nước mắt.
"Mùa thu năm trước, bởi vì hai người bạn hít thuốc phiện, mà tôi có quan hệ rất tốt với một người trong đó, vì thế liền vô tội bị dính líu, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió nghi ngờ hít thuốc phiện, anh không nỡ thấy tôi bị mọi người mắng, vì vậy đứng ra, căng đan bản thân mình là con riêng bùng nổ, sau đó để cho tất cả những vết đen và thối nát trong cuộc sống mà mình đã trải qua, đều bị tiết lộ ở trước mặt của mọi người, chỉ vì muốn bảo vệ cho tôi."
Sau khi Kiều An Hảo nói đến đây, nước mắt đã chảy xuống.
Ngay cả ban lãnh đạo đang ngồi ở bên cạnh và khán giả dưới sân khấu đều có chút trở nên nặng nề.
Kiều An Hảo cố gắng giương lên khóe môi, tiếp tục nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Có một đoạn thời gian, anh rời xa tôi, trước khi rời đi, anh viết cho một người bạn của mình một bức thư, thư viết rất dài, ước chừng chiếm bốn trang của màn hình điện thoại di động 5 inch, trừ trang đầu tiên là nội dung cần giao phó, ba trang sau, từng câu từng chữ trong đó, đều có liên quan đến tôi, ngay cả câu nói sau cùng, bên trong cũng nhắc đến tên của tôi."
Kiều An Hảo hít vào một cái, dùng giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào nói tiếp: "Thật lâu về sau, tôi mới biết được, anh đã đi Mĩ, khi tôi ở Mĩ đã cùng anh đi ăn cơm tại một nhà hàng Trung Quốc, bởi vì chỉ có một mình tôi ăn, cho nên tôi chỉ gọi một phần ăn, kết quả thực đơn đến trong tay của anh, món ăn trên đó anh cũng không nhìn đến, liền soàn soạt gọi ra mấy món, tất cả những món anh gọi ra đều là những món tôi thích ăn, vào giờ phút này, tôi thật sự vô cùng muốn hỏi anh một câu mà lúc ấy tôi không hỏi ra, rốt cuộc một mình anh ngồi trong phòng ăn ở nhà hàng đó bao nhiêu lần, đã nếm qua bao nhiêu lần những món tôi thích ăn, cho nên mới có thể không nhìn thực đơn, mà đã có thể gọi ra những món tôi thích?
"Lúc chụp ảnh 《Thần kiếm 》, điều kiện đoàn phim có chút khó khăn, có một đêm, một tên ăn trộm lẻn vào trong phòng của tôi, lúc ấy tên trộm kia bị mù quáng, lúc hắn cầm gối đầu đè ngộp tôi, là anh xuất hiện, nhưng mà rất nhanh anh liền rời đi, khi đó, tôi và anh vẫn trong tình trạng chia tay, đó là lần thứ hai anh cứu mạng tôi, nếu như bây giờ là thời cổ đại, cứu mạng một lần lấy thân báo đáp, như vậy tôi muốn lấy thân báo đáp anh hai lần, cả đời này, kiếp sau nữa."
. . . . . .
Kiều An Hảo nói xong lời cuối cùng, phần lớn người ở dưới sân khấu, không phải rơi nước mắt, chính là vành mắt đã đỏ lên.
"Không phải tôi đang khoe khoang, cũng không phải tôi hạnh phúc, mà là rất hạnh phúc, tôi chỉ muốn đứng ở trên sân khấu này, nói hết một lần từng chuyện mà anh đã từng làm cho tôi, tôi muốn nói cho anh biết, mặc dù tôi chưa từng nói qua, nhưng trong lòng tôi đều nhớ rất rõ."
"Trước khi kết thúc câu chuyện xưa này, tôi muốn nói với anh một câu."
Dứt lời cô xòe một bàn tay ra.
"Em." Tay của cô giơ ra một ngón.
"Yêu." Ngón tay biến thành cây kéo.
"Anh." Cây kéo biến thành tảng đá.
"Ông Lục, cô Kiều ở trước mặt toàn bộ thế giới tỏ tình với ông nha!" Trợ lý lại kề sát nói khẽ vào trong tai Lục Cẩn Niên lần nữa.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào Kiều An Hảo trên sân khấu, mặt mày thoáng hiện một nét kích động.
Vừa rồi anh còn cảm thấy tiếc nuối vì tối nay cô không thể biểu diễn tiết mục mỹ nhân ngư múa trống, lại không nghĩ rằng, cô xoay lưng cho anh một kinh hỉ lớn như vậy.
Một ngón tay, cây kéo, tảng đá.
Ngôn ngữ tay là ngôn ngữ tỏ tình tốt đẹp nhất mà anh đã từng nói với cô.
Vật đổi sao dời, cô đứng dưới ánh đèn sân khấu, lấy lời nói tỏ tình biến thành ngôn ngữ tay của người khuyết tật để tỏ tình.
Lúc này Kiều An Hảo thật sự có một chút kích động, muốn thêm một câu "Yêu anh 13 năm" ở phía sau, nhưng cô nghĩ đến, mình đã từng viết một bức thư tình, vùi ở trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy, cũng không có lấy ra, nhưng lại cảm thấy có chút không cam lòng, vì vậy nuốt nước miếng một cái, đè xuống lời nói không ngừng vọt lên trên cổ họng, sau đó cúi người chào, nói: "Một câu chuyện xưa của tôi kể xong rồi, cám ơn mọi người."
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Sau cùng vẫn là trợ lý vỗ tay trước, sau đó có người bắt đầu vỗ tay, tiếp đó cả hiện trường tranh tài, tiếng vỗ tay như sấm.
Trợ lý thấy Lục Cẩn Niên ngồi cạnh chỉ bình tĩnh nhìn lên Kiều An Hảo trên sân khấu, những người xung quanh đều nhiệt tình vỗ tay, trợ lý đẩy Lục Cẩn Niên: "Lục tiên sinh, sao anh không vỗ tay cho Kiều tiểu thư? Anh đang ám chỉ Kiều tiểu thư biểu diễn không đặc sắc à?"
Đồ hâm... Lục Cẩn Niên nhìn trợ lý bằng nửa con mắt, cái nhìn thâm thúy chăm chú vào Kiều An Hảo, giơ tay lên vỗ tay vì cô.
Ha ha... Không có tôi nhắc thì anh biết vỗ tay sao? Trợ lý quay đầu, lắc lư que phát sáng trong tay: "Kiều An Hảo, tôi rất ủng hộ cô!"
Người dẫn chương trình đi lên sân khấu, đứng bên cạnh Kiều An Hảo: "Tiết mục vừa rồi của Kiều An Hảo thực sự rất xúc động, chúng ta hãy xem giám khảo cho bao nhiêu điểm?"
Người dẫn chương trình chìa tay về phía ban giám khảo.
Từ trái sang phải, các vị giám khảo lần lượt lên tiếng.
"Tiết mục rất xúc động, thần thái rất sinh động, nếu chỉ xem biểu diễn, tôi vô cùng hài lòng, tôi cho điểm tối đa."
"Chỉ bằng tiết mục này, tôi cho điểm tối đa."
"Nghe câu chuyện của cô, tôi cảm thấy đây đúng là tình yêu đẹp nhất tôi từng nghe, tôi chúc các vị hạnh phúc, điểm tối đa."
...
Người cuối cùng lên tiếng là khách mời tối nay, Tống Tương Tư, cô ấy nghiêng đầu, nở nụ cười với Kiều An Hảo, sau đó ngẩng lên: "Trong mắt tôi, cô ấy là thí sinh tốt nhất cho vai chính của Hollywood."
"Ồ, toàn bộ là điểm tối đa, Kiều An Hảo tiểu thư lần này đã chinh phục được tất cả các vị giám khảo, tiếp theo chúng ta đến phần khán giả cho điểm." Lời người dẫn chương trình vừa dừng, khán giả bên dưới cầm máy chấm điểm bắt đầu cho điểm.
"Bây giờ Kiều An Hảo đang xếp thứ tư."
"Thứ ba."
"A, thứ hai."
"Con số vẫn đang tăng."
"Bắt đầu tính giờ."
"Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một!"
Khi người dẫn chương trình hô đến một, điểm của Kiều An Hảo vừa lúc vượt qua người đang đứng đầu, sự bứt phát ngay giây phút cuối cùng khiến người dẫn chương trình cũng trở nên kích động: "Chúc mừng cô, Kiều An Hảo, cô đã giành quán quân cho cuộc tuyển chọn nữ nhân vật chính Hollywood của chúng tôi, sau đây chúng ta sẽ bước vào nghi lễ, chính là nghi lễ ký hợp đồng tại chỗ, mời đạo diễn phụ trách bộ phim này tới từ nước Mỹ và cô gái dẫn chương trình của chúng tôi."
Tiếng nhạc vang lên, trợ lý vui mừng hớn hở nhìn Lục Cẩn Niên nói: "Lục tiên sinh, chúc mừng, Kiều tiểu thư đã giành hạng nhất."
"Không cần khách khí." Rất hiển nhiên, Lục Cẩn Niên được nghe lời tỏ tình trước công chúng, tâm trạng tốt không nói, lần đầu tiên cũng chú ý đến trợ lý nói nhảm cả đêm không chút ngưng nghỉ.
"Lục tiên sinh, Kiều tiểu thư giành hạng nhất, có phải anh sẽ mời chúng tôi đi ăn không?"
Cũng chẳng phải anh giành hạng nhất, muốn mời cũng là mời Kiều An Hảo... Lục Cẩn Niên không hề nghĩ ngợi trả lời một câu: "Không có hứng thú."
"Thế tôi đi tìm Kiều tiểu thư bảo cô ấy mời tôi đi ăn, cô ấy nhất định sẽ đồng ý." Trợ lý quay đầu, thầm nói một câu, keo kiệt!
Lục Cẩn Niên nhìn sang trợ lý, sau đó đột nhiên giống như nhớ tới điều gì, mở miệng nói: "Thẩm Minh Triết, nếu tôi nhớ không lầm, Kiều Kiều vừa nói tôi viết thư cho một người bạn, chỉ anh đúng không? Rõ ràng tôi đã nói với anh, anh không được nói cho cô ấy biết mà?"
Không xong, vừa rồi kích động chỉ lo nói đến tiết mục của Kiều tiểu thư xúc động và giành giải, lại quên mất sự việc mình phản bội Lục Ảnh đế.
Có thai
Gương mặt trợ lý cứng đờ, không dám nhìn tới Lục Cẩn Niên.
"Còn nữa, chuyện tôi tự để lộ scandal, anh có thể giải thích cho tôi xem, vì sao Kiều Kiều biết được không?"
Trợ lý cắn chặt hàm răng, lần này thật sự ૮ɦếƭ chắc rồi.
"Cô ấy lại làm sao biết, trong buổi tối lễ tình nhân đó, tôi đợi cô ấy mười sáu tiếng đồng hồ?"
Trái tim trợ lý sắp ngừng đập đến nơi.
Nhưng vào lúc này, Kiều An Hảo ở trên sân khấu bỗng giơ micro lên nói: "Rất xin lỗi, hợp đồng này tôi không thể ký."
Trợ lý đang kinh hoàng khiếp sợ, nghe Kiều An Hảo nói giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức quay đầu: "Lục tiên sinh, Kiều tiểu thư giành hạng nhất, kết quả lại không ký hợp đồng."
Lục Cẩn Niên cũng bị những lời bất ngờ của Kiều An Hảo làm cho sửng sốt, hoàn toàn không để ý tới chuyện tính sổ trợ lý, ngẩng đầu lên nhìn về phía chính giữa sân khấu.
Rất hiển nhiên cả hội trường đều vì câu nói của Kiều An Hảo mà giật mình.
Người dẫn chương trình giơ micro, có chút khó tin hỏi lại: "Kiều An Hảo, cô vừa mới nói gì? Hợp đồng này cô không thể ký được ư?"
"Phải." Kiều An Hảo rất bình tĩnh gật đầu.
Thấy Kiều An Hảo khẳng định lần nữa, không khí trong hội trường bắt đầu trở nên xao động.
Tới tham gia tranh tài, giành hạng nhất trong trận chung kết, vậy mà không ký hợp đồng? Đây là ý gì?"
Rất rõ ràng, lãnh đạo của tổ thực hiện chương trình và giám khảo đều bắt đầu không vui.
"Lục tiên sinh, làm sao Kiều tiểu thư không ký hợp đồng chứ? Đây là cơ hội tốt đó, đến Hollywood, quay về có thể nắm chắc được vị trí Ảnh hậu!" Giọng điệu trợ lý mang theo vẻ tiếc nuối.
Ban đầu Lục Cẩn Niên bộc lộ ra vui sướng vì được nghe cô tỏ tình, giờ này đã biến mất.
Cô vì anh đầu tư bộ phim này, bị nói trên mạng Lục Cẩn Niên anh dùng tiền lừa bịp, cho nên mới lên tiếng từ chối vai nữ chính sao?
Lục Cẩn Niên đang suy nghĩ, đã có giám khảo hỏi: "Kiều An Hảo, tôi muốn biết, lý do cô không ký hợp đồng là gì? Là vì người đầu tư phía sau là CEO Lục Cẩn Niên Lục tiên sinh của hãng truyền thông Hoàn Ảnh, còn cô bị người khác nói là đã được sắp đặt trước giành hạng nhất trong trận chung kết, cô muốn chứng minh mình không đi cửa sau nên mới nói lời từ chối ư?"
Một vị giám khảo khác cũng lên tiếng: "Người giành hạng nhất cuộc thi nhất định phải là nữ chính của bộ phim này, không phải Quá Gia Gia1, cô muốn thế nào thì như thế, phiền Kiều An Hảo Kiều tiểu thư tôn trọng tổ thực hiện chương trình, tôn trọng giám khảo, tôn trọng hàng nghìn khán giả đang ngồi trước máy thu hình!"
1 Quá Gia Gia: Là một dạng nhân vật trẻ em sắm vai trong một trò chơi. Tức là một nhóm trẻ em chia ra đóng vai các thành viên trong một gia đình, như "bố" "mẹ" "con" "thú cưng" vân vân..., sử dụng những đạo cụ đơn giản (cũng có thể không cần), bắt chước theo các hoạt động của người lớn, như nấu cơm, chăm con, làm đám cưới.
"Xin lỗi, về quyết định này của tôi, tôi chỉ có thể nói, thành thật xin lỗi." Kiều An Hảo rất nghiêm túc cúi người, sau đó giơ micro lên nói tiếp: "Ban đầu tôi cũng không biết, chồng tôi Lục Cẩn Niên là người đầu tư bộ phim này, thẳng thắn mà nói, cuộc thi này anh ấy báo danh cho tôi, mỗi lần thi đấu tôi đều cố gắng làm thật tốt, bởi vì tôi muốn giành tiếng nói2 cho anh ấy, tôi biết, dù chúng tôi có gian dối hay không, anh ấy đầu tư vào bộ phim này, tôi có gột rửa thế nào cũng không sạch, thế nhưng, tôi dám bảo đảm, nếu có thể, tôi tuyệt đối sẽ không vì những gì viết trên mạng mà buông bỏ việc ký hợp đồng, không chỉ không bỏ, tôi còn diễn tốt nhất, chứng minh cho mọi người thấy, nữ chính của bộ phim này là tôi, tôi là nữ chính của bộ phim này."
2 Nguyên văn là "争口气" - tranh khẩu khí, nằm trong câu "Không hấp bánh bao tranh khẩu khí". Ý của câu này là "Người khác nói bạn làm không tốt, bạn càng phải làm cho tốt".
"Nhưng thật đáng tiếc, ngay ngày hôm qua, tôi đến bệnh viện một chuyến, buộc tôi phải bỏ tiết mục tôi dày công chuẩn bị mà tạm thời biến nó thành một câu chuyện."
Kiều An Hảo dừng một lát rồi nói tiếp: "Tôi đã có thai."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc