Hôn Trộm 55 Lần - Chương 47

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Giải Thích
Hứa Gia Mộc rũ mắt xuống, giơ tay lên, móc một xấp giấy từ trong túi ra, đưa cho Hàn Như Sơ.
Hàn Như Sơ nhìn Hứa Gia Mộc, chần chờ một chút, nhận lấy, mở ra, lại phát hiện là tin nhắn di động được in ra.
Hàn Như Sơ mượn ánh đèn ven đường, cẩn thận nhìn một hồi, mới nhìn ra đây là tin nhắn được gửi đi vào đêm thất tịch tình nhân năm ngoái của Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên.
Hứa Gia Mộc im lặng một lúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng: "Trong bốn ngày này, Kiều Kiều ngất xỉu phải nằm viện, điện thoại di động ở nhà chúng ta, mẹ có thể nói cho con biết, là ai lấy danh nghĩa Kiều Kiều gửi những tin nhắn này không?"
Hàn Như Sơ không nói gì, bàn tay cầm những tin nhắn được in ra giấy kia lại hơi run rẩy một chút, sau một lúc lâu, bà ta mới ngẩng đầu lên, hỏi: "Gia Mộc, con lấy cái này ở đâu?"
Hứa Gia Mộc nhắm hai mắt lại: "Đã đến nước này, mẹ còn quan tâm là người nào ở sau lưng hãm hại mẹ sao? Vấn đề là, đây không phải là hãm hại, đây là sự thật!"
"Mẹ biết anh con yêu Kiều Kiều, có đúng không? Cho nên lúc đầy mẹ lấy Kiều Kiều làm mồi dụ đi tìm anh ấy, anh ấy mới đồng ý cải trang thành con, có đúng hay không? Mẹ không thể gặp anh ấy được, mẹ ngày lễ tình nhân Kiều Kiều đã có hẹn với anh, mẹ đã ra tay độc ác đẩy Kiều Kiều xuống cầu thang, sau đó mẹ lấy cái điện thoại di động này, gởi tin nhắn cho anh, có phải hay không!"
Lúc Hứa Gia Mộc hét lên tới đây, bỗng dưng hốc mắt đỏ lên: "Người có lỗi với mẹ là cha con, không phải là mẹ của anh con, cũng không phải là anh của con, mẹ tỉnh dậy đi, tất cả những điều này đều là lỗi của Hứa Vạn Lý! Tại sao mẹ không đi mà đối phó với Hứa Vạn Lý, tại sao mẹ lại muốn đối phó với bọn họ? Bọn họ đã làm sai chỗ nào!"
"Là Kiều An Hảo không biết xấu hổ đó làm có đúng không? Là Kiều An Hảo làm, có đúng hay không?" Trong lúc bất chợt Hàn Như Sơ cầm mấy tờ giấy kia lên tiếng.
Trong nháy mắt Hứa Gia Mộc có chút không biết nên nói gì, anh giơ tay lên, vuốt vuốt trán của mình, thở một hơi thật dài, sau một lúc lâu mới nói: "Mẹ thật sự khiến con rất thất vọng."
Chỉ là một câu nói rất đơn giản, nói xong Hứa Gia Mộc đã rút tay khỏi tay Hàn Như Sơ.
"Gia Mộc, con đừng đi…" Đột nhiên Hàn Như Sơ giống như đã nghĩ tới điều gì, quay đầu, trao cho quản gia một ánh mắt.
Trong nháy mắt quản gia như đã hiểu được ý của Hàn Như Sơ, lập tức mở miệng nói: "Cậu chủ, tin nhắn này là do tôi lấy điện thoại của cô Kiều gửi, bà chủ không biết chuyện này, chuyện này đều là do tôi làm, cậu đừng trách bà chủ..."
"Đủ rồi!" Dù Hứa Gia Mộc không quay đầu nhìn hai người ở sau lưng, nhưng trong lòng anh lại như gương sáng, cái gì cũng đã hiểu: "Không cần diễn trò nữa, các người thật sự xem tôi là đồ ngốc sao? Kiều Kiều bị đẩy xuống cầu thang, con đã hiểu là ý của ai, vì thế con tin, là bởi vì mẹ là mẹ con, sinh con ra và nuôi con lớn như vậy, con nghĩ rằng mẹ và con chiến tranh lạnh với nhau lâu như vậy, mẹ sẽ biết mình sai chỗ nào, lúc đó mẹ sẽ nghĩ đến cảm nhận của con trai, sau đó mẹ sẽ tôn trọng con trai của mẹ hơn."
"Nhưng trên thực tế con đã sai rồi."
"Nói thằng với mẹ, bản thân con cũng không biết tin nhắn này là ai gửi cho , đây là một bưu kiện ẩn tên mà con nhận được vào sáng nay, mà mẹ lại nghĩ là Kiều Kiều làm."
"Thật ra thì mẹ chưa từng nghĩ nó là lỗi của mình, dù sao mẹ vẫn luôn làm những việc có lợi cho mình, lại luôn nghĩ hết mọi cách để người khác không được sống tốt."
Nói tới đây, bất chợt Hứa Gia Mộc quay đầu, anh nhìn chằm chằm vào Hàn Như Sơ chẳng biết từ lúc nào đã khóc, vẻ mặt lại trở nên rất lạnh nhạt: "Con đã cho mẹ cơ hội, không chỉ một lần, ngay lúc vừa rồi, khi con hỏi mẹ, rốt cuộc mẹ còn làm gì nữa, mẹ chỉ cần mở miệng nói thằng với con, cho dù mẹ có gây ra những sai lầm kia, con đều có thể đi chuộc thay mẹ, nhưng mẹ không làm vậy, mẹ vẫn muốn xem con như một thằng ngốc để lừa gạt."
"Tốt nhất mẹ hãy tự chăm sóc bản thân đi, ta về sau cũng sẽ không trở về nhà họ Hứa rồi."
"Gia Mộc, đừng mà, mẹ sai rồi… Mẹ không thể không có con được, Gia Mộc..." Lúc Hàn Như Sơ nghe được câu nói sau cùng, rốt cuộc cũng vì quá đau lòng mà khóc thành tiếng.
Hứa Gia Mộc rũ mắt, đến cùng cũng là mẹ ruột, thấy bà khóc như vậy, trong lòng vẫn sẽ đau: "Con rất muốn tin mẹ, nhưng lúc này, con không làm được nữa."
Hứa Mộc nói xong, liền lui về sau hai bước.
Hàn Như Sơ càng khóc lớn hơn, hệt như tê tâm liệt phế: "Gia Mộc, mẹ đã không còn gì rồi, tối nay mẹ sẽ thân bại danh liệt, về sau mọi người cũng sẽ nói mẹ là một người rất xấu, nhất định ba con sẽ trách mẹ vì đã làm hỏng chuyện, nếu như mẹ mất con nữa, thật sự mẹ sẽ không còn gì nữa… Gia Mộc… Mẹ xin con đừng đi…"
Cuối cùng Hứa Gia Mộc vẫn xoay người đi.
Quản gia cũng lên tiếng bắt đầu van xin: "Cậu chủ, cậu đừng đi."
"Gia Mộc..."
Hứa Gia Mộc kéo cửa xe ra, ngồi vào.
"Gia Mộc, mẹ đã sai rồi, Gia Mộc…"
Hứa Gia Mộc nhắm mắt, đóng cửa lại, ngăn tiếng khóc phía ngoài.
Anh ngồi ngây người trong chốc lát, cũng không nhìn sang Hàn Như Sơ bên cạnh, dứt khoát chạy xe, rời đi.
Lúc lái xe, Hứa Gia Mộc vẫn không nhịn được, một giọt nước mắt lại lăn xuống.
Anh rất đau khổ.
Anh không thể nói ra mình đang đau khổ vì cái gì.
Anh cảm thấy trong một đêm, những gì mà mình từng biết đều đã đổ vỡ.
Người mẹ vẫn yêu thương anh, lại có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn với anh trai, với bạn của anh như vậy.
Người anh kì quái mà anh có chút hận kia, rõ ràng đã thu mua công ty Hứa thị, tuy nhiên lại một mực âm thầm để lại công ty cho anh, ngay cả trên giấy tờ chia tài sản để lại, người được lợi đều là tên của anh, cho dù mẹ của anh có đối xử với anh ấy như vậy.
Nước mắt ước đẫm không ngừng tuôn ta từ mắt Hứa Gia Mộc, anh đưa tay lên lau nước mắt, sau đó lại rút một tập tài liệu ở bên cạnh ra, đó là giấy tờ phân chia tài sản có chữ ký của Lục Cẩn Niên.
Thì ra, người anh trai từ nhỏ đã không yêu thương đến anh, đều là anh cảm thấy mình đã nhường nhịn người anh trai này, thật ra thì trong xương tuỷ, anh ấy vẫn luôn để ý đến người em trai này.
Hứa Gia Mộc nắm phần bản sao kia thật chặt, Ng'n t bắt đầu run rẩy, cuối cùng giống như không thể kìm nén được cảm xúc, dừng xe ở ven đường, gục trên tay lái, bả vai không ngừng run rẩy.
Bởi vì Hàn Như Sơ bị Hứa Gia Mộc kéo đi, buổi đấu giá bị buộc phải dừng lại, mất đi chủ nhân, tất nhiên những thứ tin tức bùng ra một cách bất ngờ kia cũng ngừng lại, mọi người rối rít tản ra.
Ba Kiều mẹ Kiều vừa rất tức giận, lại rất lo lắng, không ngừng an ủi Kiều An Hảo, thậm chí còn định kéo Kiều An Hảo trở về nhà họ Kiều.
Kiều An Hảo liên tục nói không có việc gì, nói chỉ muốn ở một mình cho yên tĩnh một lát, bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi cùng ba Kiều mẹ Kiều tách ra, Kiều An Hảo trở lại trên xe mình, đi ô-tô rời khỏi "Bắc Kinh hội", chạy đến trước quảng trường Thời Đại mới, cô mới tìm chỗ dừng xe, sau đó tìm mấy đồng tiền xu, đi đến trạm điện thoại công cộng, gọi một cú điện thoại cho Hàn Như Sơ.
Điện thoại vang rất lâu, mới được nhận nghe.
Bên trong Hàn Như Sơ, giọng nói chuyện nghe qua tức giận, giống như chịu K**h th**h rất lớn: "Alo, là ai vậy?"
Kiều An Hảo cầm ống nghe điện thoại công cộng, trầm mặc mười giây, mới mở miệng: "Tôi."
Mặc dù chỉ là một chữ, nhưng Hàn Như Sơ nghe ra biết là ai: "Cô gọi điện thoại cho tôi làm gì? Tôi không muốn nói với cô cái gì!"
Sau đó làm bộ như muốn cúp điện thoại.
Hình như Kiều An Hảo rất chắc chắn Hàn Như Sơ sẽ không cúp điện thoại, mà lựa chọn nghe, không nhanh không chậm, ung dung bình tĩnh mở miệng: "Phần tin nhắn đánh máy anh Gia Mộc nhận kia, là tôi gửi cho anh ấy, cho nên cho dù ở trong tiệc từ thiện, rõ ràng là tự tôi ngã sấp xuống, anh sẽ không tin tưởng bà, bởi vì ở đáy lòng anh ấy, tiềm thức đã cho rằng bà người mẹ này gây bất lợi cho tôi."
Giống như Kiều An Hảo đoán, điện thoại chẳng những không bị cắt đứt, bên trong lại truyền đến tiếng mắng một câu của Hàn Như Sơ nghiến răng nghiến lợi: "Tiện nhân!"
Kiều An Hảo ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục chậm rãi mở miệng nói lời của mình: "Dĩ nhiên, ghi âm trên tiệc từ thiện, cũng là tôi làm. Tất nhiên đoạn ghi âm kia, tôi không chỉ vì muốn cho bà khó chịu, mục đích chủ yếu của tôi vẫn là vì cho anh Gia Mộc nghe... Bác gái Hứa, tôi nghĩ anh Gia Mộc, bây giờ nhất định rất tức giận chứ?"
"Đồ tiện nhân!" Trong điện thoại Hàn Như Sơ vì bị tức giận mà có chút thở có chút khó khăn.
"Tiện nhân? Nhưng người yên tâm, tôi cho dù hèn hạ nữa, tôi cũng sẽ không *** đứa bé của người khác!" Kiều An Hảo cười khẽ một tiếng, giọng nói mang theo vài phần tò mò: "Nhưng, tôi rất muốn hỏi một chút, nếu tôi làm như vậy coi như là hèn hại, tôi rất muốn biết, người làm những chuyện này, nên hình dung như thế nào?"
Kiều An Hảo nói tới đây, nháy mắt mặt lạnh, mở miệng sắc bén giống như từng roi: "Bà đừng tưởng rằng người khác đều là đồ ngốc, thì bà thông minh nhất, bà chỉ ỷ vào Lục Cẩn Niên thích tôi, tôi thích Lục Cẩn Niên, bà mới có thể ở bên trong gây sóng gió, tôi gọi cú điện thoại, chính là vì nói cho bà, nợ trước kia bà thiếu, bây giờ phải bắt đầu hoàn lại, buổi tối sinh nhật bà năm trước, tôi từng nói với bà, tôi sẽ cho bà bị cô lập ૮ɦếƭ không được tử tế, thì tôi nhất định sẽ nói được thì làm được!"
Hàn Như Sơ nói: "Bị cô lập? Gia Mộc là con tôi, mẹ con chúng tôi liền tâm, cho dù bây giờ nó đang tức giận, nó cũng không thể không quan tâm tôi!"
Nếu trước đây, Kiều An Hảo cũng không có mười phần nắm chắc, nhưng bây giờ không giống, trong tay Hứa Gia Mộc đang cầm thư chia tài sản mà Lục Cẩn Niên đã kí tên kia.
Cô với Hứa Gia Mộc từ nhỏ cùng chơi đùa đến lớn, tuy Hứa Gia Mộc là con trai của Hàn Như Sơ, nhưng tính cách khác rất lớn, là một người trọng cảm tình, hơn nữa tin nhắn cô đánh máy, máy ghi âm, bức thư chia tài sản ba cái đột phát ở trước mắt Hứa Gia Mộc, đầy đủ dao động tín nhiệm của anh với Hàn Như Sơ.
Sau đó, chỉ cần cô và Lục Cẩn Niên bởi vì chuyện nhà họ Hứa, có bất kỳ bất lợi gì... Nhất định người Hứa Gia Mộc đầu tiên sẽ liên tưởng nghĩ đến chính là mẹ anh ấy làm!
Kiều An Hảo tự nhiên hỏi vặn lại một câu: "Vậy sao? Bác gái Hữa, chúng ta cứ xem đi, xem đến cuối cùng, hưu ૮ɦếƭ vì tay ai!"
Nói xong Kiều An Hảo lấy ống nghe từ bên tai ra, khi cô chuẩn bị gác điện thoại, cô đột nhiên như là lại nghĩ tới cái gì, đặt ống nghe đến bên tai, ngọt ngào nói: "A..., đúng rồi, còn có một việc quên nói cho bà, đó chính là tôi với Lục Cẩn Niên đã kết hôn, bà đã từng hao tổn tâm sức muốn lấy tôi ra để phá hủy Lục Cẩn Niên, nhưng vẫn thất bại, tôi rất muốn biết, hiện ở trong tay bà không có gì để uy hiếp Lục Cẩn Niên, làm thế nào đấu với anh ấy?"
"Hai người đều hèn ..." Hàn Như Sơ gằn từng chữ, hung ác cắn chặt răng nói, chẳng qua là bà còn chưa nói hết, trong lúc bất chợt liền ho khan.
Trong điện thoại truyền đến tiếng quản gia nhà họ Hứa khẩn trương: "Bà chủ, bà chủ, người làm sao vậy?"
"Bà chủ, người vậy mà ói ra máu rồi !"
"Mau gọi xe cứu thương, nhanh..."
Kiều An Hảo nghe động tĩnh lộn xộn bên trong, không có chút mềm lòng, ngược lại trên mặt mang một tầng khí thế kiêu ngạo của người gây sự vừa rồi nói chuyện với Hàn Như Sơ.
Hàn Như Sơ, lần đầu tiên, một đêm sinh nhật của bà kia, bà đã hoàn toàn bại bởi tôi!
Đêm nay, cũng như vậy!
Bà yên tâm, từ giờ trở đi, tính thế đã bắt đầu nghịch chuyển, từ nay về sau, bà tuyệt đối sẽ không chiếm được bất kỳ ưu thế gì!
Kiều An Hảo từ điện thoại công cộng trên đường đi trở về trên xe, nhận được điện thoại Lục Cẩn Niên.
Lúc này Bắc Kinh đã 11 giờ tối, Lục Cẩn Niên bên kia vừa lúc 10 giờ sáng.
Ngày hôm qua anh tắt máy trước khi cất cánh, có nhắc với cô, sau khi anh đến Mỹ, có hội nghị khẩn cấp mời dự họp, có thể không thời gian gọi điện thoại cho cô, bay đường dài sẽ phải mất 15 giờ, tính kỹ, đoán anh vừa họp xong, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, thì gọi điện thoại cho cô.
Kiều An Hảo không lên xe, tìm một chiếc ghế bên cạnh quảng trường ngồi xuống, vừa đúng trên đỉnh đầu có một cột đèn đường, ánh sáng ấm áp bao phủ toàn than cô.
Bởi vì thời gian hơi trễ, trên quảng trường chỉ còn có mấy người túm năm tụm ba, sau lưng không có gì ngoài tiếng xe chạy qua, không gian có chút yên tĩnh.
Lục Cẩn Niên gọi điện thoại video clip, cô nhận nghe, màn hình đen khoảng mười giây, thì gương mặt Lục Cẩn Niên mới nhảy ra.
Nhìn cảnh tượng từ sau lưng anh, có thể là ở trong phòng khách sạn, vừa mới tắm qua, trên người quấn quanh một chiếc áo tắm, tóc chưa sấy, mặc dù đã lau khô một nửa, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một giọt nước rơi xuống dưới.
"Kiều Kiều?"
"Ừ." Kiều An Hảo lên tiếng, còn chưa mở miệng, thì từ trên màn hình điện thoại di động thấy mi tâm tuấn dật của Lục Cẩn Niên nhíu lại: "Em đang ở bên ngoài?"
Theo câu hỏi của anh, anh giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian: "Chỗ của em bây giờ đã là mười một giờ khuya, sao không về nhà? Một mình ở bên ngoài? Rất không an toàn."
Khi Lục Cẩn Niên nhìn thời gian, cổ tay đeo dây đồng hồ màu đen đúng lúc tiến vào màn hình điện thoại di động, tay Kiều An Hảo chợt nắm chặt điện thoại di động, tầm mắt nhìn chằm chằm cái đồng hồ đeo tay kia, không dời được tầm mắt ra.
Có phải phía sau dây đồng hồ này, có một vết sẹo xấu xí, lại đau đớn lòng người đúng không?
Lục Cẩn Niên nói thật lâu sau, phát hiện cô gái đối diện từ đầu đến cuối không có phản ứng, xuyên qua màn hình điện thoại di động, thấy Kiều An Hảo ngơ ngẩn nhìn chằm chằm nơi nào đó, không nhịn được nghi hoặc lên tiếng: "Kiều Kiều? Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Kiều An Hảo hoàn hồn, lắc đầu một cái, mỉm cười với camera điện thoại, giọng nói mềm mại: "Không có."
Ngay sau đó liền đổi đề tài: "Chỗ của anh xong chưa?"
"Ừ. . . . . . Họp xong lúc 12 giờ, mới vừa trở lại khách sạn, ba giờ chiều còn có buổi hội nghị." Lục Cẩn Niên cẩn thận nói rõ lịch trình của mình.
Làm việc lâu như vậy, cũng không nghỉ ngơi. . . . . . Ba giờ chiều còn phải đi họp. . . . . . Kiều An Hảo "Ừ" một tiếng, sau đó đau lòng nói: "Vậy sao anh còn chưa nghỉ ngơi?"
"Đợi lát nữa ." Giọng nói của Lục Cẩn Niên rất dịu dàng, trả lời xong vấn đề của Kiều An Hảo, nhìn trong clip, phía sau cô là đường cái trống trải, có chút lo lăngs: "Có phải tâm tình không tốt hay không? Tại sao lại đi lang thang trên đường vậy?"
"Không có." Kiều An Hảo lại lắc đầu, sau đó xê dịch điện thoại di động xuống, chiếu vào đồ của mình: “Em mới vừa tham gia một buổi tiệc."
Kiều An Hảo mặc một chiếc váy trễ ***, bên ngoài khoác một áo khoác lạnh, lúc cô chiếu vào đồ mình mặc là chiếu từ trên xuống, Lục Cẩn Niên có thể thấy nửa *** trắng nõn từ trong màn hình, lập tức nhìn sang chỗ khác, giọng nói nhỏ lại: "Trời lạnh như thế này, sẽ cảm lạnh đó, nhanh lên xe rồi về nhà."
"Chờ một lát nữa thôi. . . . . ."
Lục Cẩn Niên khẽ quay đầu trở lại, thấy *** Kiều An Hảo vẫn ngang với mình, trong cổ họng anh cứng lên, phí thật nhiều công sức, mới miễn cưỡng nặn ra một câu: "Ngoan."
Tại sao lại có vẻ như giỗ em bé vậy. . . . . . Cô không phải là em bé. . . . . .
Kiều An Hảo bĩu môi, đáy lòng lại phát hiện hình như mình rất thích giọng nói như vậy của Lục Cẩn Niên, vốn là còn muốn ở chỗ này một lúc nữa, nhưng không thể chống lại, nên ngoan ngoãn lên xe.
Bởi vì lái xe, Lục Cẩn Niên không thể trò chuyện video, tại phía xa nước Mĩ, mặc dù trị an Bắc Kinh rất tốt, nhưng vẫn sợ cô sẽ có chuyện ngoài ý muốn, cho nên liền ngắt cuộc gọi video, đổi thành trò chuyện bình thường.
Lục Cẩn Niên sợ mình nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến sự chú ý lái xe của Kiều An Hảo, nên anh vẫn luôn duy trì sự im lặng.
Anh ở nước Mĩ có thể nghe thấy tiếng xe bên cô, còn cô thông qua tai nghe Bluetooth có thể nghe thấy âm thanh tivi bên anh, ô tô của Kiều An Hảo chạy về nhà, dù không có bất kỳ câu nói nào được nói ra, nhưng lại rất an lòng.
Kiều An Hảo dừng xe ở trong vườn Cẩm Tú viên, tháo tai nghe ra, cúp điện thoại, gọi lại cuộc gọi video cho Lục Cẩn Niên, đợi đến khi anh nghe máy, cô mới mở miệng nói: "Em đến nhà rồi."
"Ừ." Lục Cẩn Niên đáp một tiếng, Kiều An Hảo nghe bên trong có âm thanh huyên náo vang lên, sau đó đã nhìn thấy âm thanh của tivi đã bị Lục Cẩn Niên tắt đi, sau đó trong điện thoại truyền đến giọng nói của anh: "Trong tủ lạnh có sữa tươi, nhớ uống một ly..., ngủ sẽ ngon hơn."
Khi Lục Cẩn Niên ở nhà, đây đều là việc của anh, cho dù hiện tại anh đi công tác bên ngoài, nhưng vẫn lo lắng.
Kiều An Hảo "Ừ" một tiếng, đổi giày, chạy vào phòng bếp, cô đợi sữa tươi được hâm nóng, nhìn vào trong điện thoại di động, thấy Lục Cẩn Niên đang xem kênh tài chính kinh tế trên tivi, không nhịn được hỏi một câu: "Anh chưa buồn ngủ sao?"
Lục Cẩn Niên quay đầu, nhìn cô một cái: "Chờ một chút, chưa buồn ngủ."
Kiều An Hảo lấy sữa tươi hâm nóng ra, cắm một chiếc ống hút, hút một hơi, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ gì, theo câu nói của Lục Cẩn Niên mà tiếp lời: "Không phải là anh muốn em cũng không ngủ được chứ?"
Đến khi Kiều An Hảo nói xong những lời này, mới ý thức được mình đã nói gì, tại sao da mặt cô dày như vậy …
Kiều An Hảo không dám ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Niên trong video, đôi mắt đảo quanh, cuối cùng lặng lẽ nâng mí mắt, kết quả lại thấy gương mặt điển trai của Lục Cẩn Niên đang nhìn chằm chằm mình.
Nhịp tim Kiều An Hảo đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ lên, không nhịn được cúi đầu, lại hút một hơi sữa tươi, cô còn chưa nuốt xuống, liền nghe được giọng nói của Lục Cẩn Niên từ trong điện thoại từ từ truyền đến: "Ừ."
Chỉ là một từ đơn giản, Kiều An Hảo có chút không hiểu hỏi lại, "Cái gì?".
Lục Cẩn Niên nhìn phản ứng ngơ ngác của cô, khóe môi khẽ cong lên, người hơi lười biếng nhích lại chiếc gối phía sau, rồi nói: "Anh nói, ừ, chính xác là rất nhớ em."
Kết hôn cùng anh nhiều ngày như vậy, anh chưa từng nói một lời ngọt ngào với cô.
Tính toán cẩn thận , đây là lần đầu tiên.
Lòng của Kiều An Hảo giống như thứ gì đó chậm rãi đánh trúng một cái, vô cùng rung động, cô chỉ cắn ống hút, không uống sữa tươi, qua một hồi lâu , Kiều An Hảo mới “ừ” nhẹ một tiếng tỏ ý đã biết.
Phía bên kia điện thoại của Lục Cẩn Niên không lên tiếng, bình tĩnh nhìn cô như cũ, lông mi dài không chớp.
Kiều An Hảo rũ mi xuống, không nhìn Lục Cẩn Niên, hai bên điện thoại đều rất im lặng, Kiều An Hảo nuốt nước miếng một cái, buông ống hút trong miệng ra, nói: "Em cũng rất nhớ anh."
Kiều An Hảo nói xong năm chữ này, bất chợt nhịp tim trở nên nhanh hơn.
Yêu anh lâu như vậy, ở nước sân bay của nước Mĩ vừa khóc vừa gào thổ lộ với anh, nhưng lại chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
Tính toán cẩn thận , đây cũng là lần đầu tiên.
Không khí càng thêm yên lặng.
Cuối cùng Lục Cẩn Niên chuyển đề tài, giơ Ng'n t của mình, quơ quơ trước camera: "Em xem, đã tím rồi."
Kiều An Hảo ngẩng đầu lên, thấy trên màn hình điện thoại di động Ng'n t của Lục Cẩn Niên có mấy dấu răng, đều bầm tím.
Đây là rạng sáng ngày hôm qua, lúc anh lấy giấy kết hôn thì bị cô cắn. . . . . . Lúc ấy có cô lo lắng, cũng sợ hãi, nhớ là mình dùng lực rất mạnh, nhưng lại không nghĩ đến lại nặng như vậy.
Kiều An Hảo có chút ngượng ngùng cong cong môi.
Cơ thể Lục Cẩn Niên hơi chuyển động trên giường, giọng nói chậm rãi: "Hôm nay lúc họp, tất cả mọi người thấy được, còn hỏi tại sao bị vết thương này."
"À?" Kiều An Hảo chớp mắt: "Anh nói thế nào? Chẳng lẽ nói là em cắn anh."
"Không có." Lục Cẩn Niên một mực khẳng định, Kiều An Hảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó giọng nam vang lên lần nữa: "Anh nói chú chó nhỏ trong nhà tối hôm qua nổi điên, nên cắn, bọn họ còn tốt bụng khuyên anh, nhất định phải chích thuốc ngừa chó dại."
Đầu tiên Kiều An Hảo cười "Hì hì", sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền đanh lại: "Lục Cẩn Niên, anh đang gián tiếp mắng em là chó sao?"
Lục Cẩn Niên nở một nụ cười: "Còn chưa ngốc đến mức không thể cứu."
Kiều An Hảo nổi giận: "Lục Cẩn Niên, ý anh nói đầu em giống như của chó nhỏ sao?"
Lục Cẩn Niên cúi đầu cười ra tiếng, nhìn cô gái nhỏ trên màn hình điện thoại đang hơi nổi cáu, giọng thong thả nói: “Ừm, anh rất yêu chú chó nhỏ ngu ngốc.”
Anh rất yêu chú chó nhỏ ngu ngốc…. Kiều An Hảo cảm thấy dường như có sợi lông từ từ quét qua nơi mẫn cảm nhất trong trái tim mình, cả người trở nên có chút lơ lửng theo, ngay cả tầm mắt cũng không có mục tiêu cố định, đang không ngừng dao động.
Rõ ràng những lời này đang mắng cô là chó nhỏ mà, a, không đúng, chó nhỏ đã đành, lại còn chó nhỏ ngốc nghếch nữa chứ…. Nhưng cô lại cảm thấy rất ngọt ngào, chẳng lẽ cô có chứng thích bị ngược trong truyền thuyết?
Kiều An Hảo cảm thấy mình nên tiếp tục nghiêm mặt với Lục Cẩn Niên, ra vẻ như đang tức giận, nhưng khóe môi cô lại cong lên: “Lục Cẩn Niên, đây là anh đang tỏ tình trá hình với em sao?”
Lục Cẩn Niên tiếp tục cười nhẹ, không trực tiếp trả lời cho Kiều An Hảo, ngược lại ném cho cô một câu hỏi: “Em cảm thấy vậy ư?”
Em cảm thấy, anh chính là đang thổ lộ với em.
Kiều An Hảo nói thầm một câu, sau đó đặt bình sữa không lên trên bàn bên cạnh, liếc nhìn thời gian, đã hơn12 giờ đêm rồi.
Bên Lục Cẩn Niên mới hơn mười một giờ, ba giờ chiều anh phải họp, từ hôm qua sau khi ra khỏi nhà đến bây giờ còn chưa được nghỉ ngơi….
Kiều An Hảo nâng mí mắt, xuyên qua điện thoại, nhìn Lục Cẩn Niên bên kia đại dương: “Anh chưa buồn ngủ sao?”
“Ừ…. Lát nữa đi….” Bay đoạn đường dài, họp cả đêm, thật ra rất mệt mỏi, nhưng khi trò chuyện vui vẻ với cô, lại khiến cả người anh thoải mái vô cùng mà không hiểu vì sao, hơn cả khi một mình anh nằm trên giường nhắm mắt đi vào giấc ngủ, hơn cả việc nghỉ ngơi.
“Này gọi video đường dài rất mắc tiền đó, hơn nữa là do em gọi cho anh, đợi lát nữa điện thoại ngừng hoạt động mất.” Kiều An Hảo nhỏ giọng lẩm bẩm.
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên lười biếng ngồi trên giường tựa vào đệm, lấy di động ấn gì đó, từ đầu tới cuối không nói gì.
Kiều An Hảo nghe thấy bên Lục Cẩn Niên vang lên tiếng ấn phím.
“Anh đang làm gì đó?” Kiều An Hảo tò mò hỏi một câu: “Trả lời tin của trợ lý sao?”
“Ừ.” Lục Cẩn Niên có vẻ không tập trung lên tiếng, sau đó di động của Kiều An Hảo rung lên, tiếp theo có hai tin nhắn nhảy lên phần đang gọi video.
Mạng di động Trung Quốc gửi báo tin nạp tiền, tổng cộng có hai phần, mỗi một phần là năm con số, sau đó số dư trong di động của cô đạt tới sáu số.
Trong nháy mắt Kiều An Hảo ngớ người ra.
Trong di động vang lên giọng của Lục Cẩn Niên: “Nhận được rồi hả?”
Kiều An Hảo bừng tỉnh hiểu ra: “Lúc nãy anh ấn ấn, chính là nộp thêm tiền điện thoại cho em sao?”
Lục Cẩn Niên chỉ nhíu mày không nói gì, nhưng anh hành động như vậy, rõ ràng cô đã khẳng định được.
Cái gọi là hạnh phúc tràn đầy, có lẽ chính là cảm giác lúc này.
Có một số việc cô vốn muốn chờ anh trở về rồi nói, nhưng mà bây giờ đột nhiên cô có chút không muốn đợi nữa.
“Ừm…. Lục Cẩn Niên, nếu anh thật sự không ngủ được, em kể câu chuyện cũ cho anh nghe nhé?”
“Được.” Lục Cẩn Niên không hề ý kiến: “Rửa tai lắng nghe đây.”
Kiều An Hảo mỉm cười, nói vào trong điện thoại: “Anh chờ chút, em lên lầu trước đã.”
“Ừ.” Theo giọng Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo nhanh chân chạy vọt lên lầu, sau đó vào phòng ngủ, học bộ dạng trong video của Lục Cẩn Niên, nằm trên giường sau lưng lót một tấm đệm, ôm chăn nói: “Bây giờ em bắt đầu nhé.”
“Bây giờ em bắt đầu nhé.”
Lục Cẩn Niên lại “Ừ” một tiếng.
Kiều An Hảo nâng di động, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên trong video yên lặng tầm mười giây, giống như là đang sắp xếp lời nói, sau đó giọng rõ ràng mở miệng nói: “Trước kia, có một nam một nữ, quan hệ của bọn họ rất mập mờ, sau đó vào một ngày bọn họ hẹn nhau ăn cơm tối.”
“Ngày đó chính là một ngày lễ rất đặc biệt, cô gái rất vui vẻ, sáng sớm ra khỏi giường lục tung tủ mặc thử quần áo.”
Theo lời Kiều An Hảo kể, cô cảm thấy dường như trong nháy mắt thời gian bị kéo trở về lễ tình nhân đêm Thất tịch năm trước.
“Cô gần như là mang hết quần áo trong phòng thử qua một lần, rốt cuộc tìm được bộ tương đối vừa lòng, sau đó cô còn đi thẩm mỹ viện gần đấy, trang điểm khuôn mặt rất xinh xắn đẹp đẽ. Lúc đó thời gian chỉ mới hơn một giờ chiều, cách thời gian bọn họ hẹn còn hơn sáu giờ, vì cô gái muốn giết thời gian nên đi dạo lung tung trong cửa hàng, cuối cùng mới chợt nhớ ra cái gì đó, liền chạy đi chọn cho người đàn ông một phần quà tặng trong ngày lễ.”
“Lúc cô gái đứng xếp hàng tính tiền, bỗng nhiên xảy ra một số việc, cô gái liền đi tìm người đàn ông, lúc đó cô gái rất vô tâm thốt ra một câu khiến người đàn ông vô cùng tức giận, sau đó hai người đã xảy ra tranh cãi, cuối cùng người đàn ông bỏ đi.”
Giọng Kiều An Hảo rất mềm mại, rất êm tai.
Lục Cẩn Niên cực kỳ im lặng, ngồi nghe cũng rất chăm chú, nhưng dường như anh dự cảm được Kiều An Hảo kể rốt cuộc chuyện gì rồi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhưng cũng không lên tiếng cắt ngang lời cô nói.
“Thật ra lúc đó cô gái có xin lỗi, nhưng người đàn ông hơi nóng tính, cô gái cảm thấy không phải mình cố ý, trong lòng cũng có chút oan ức, sau đó hai người cứ như vậy không ai để ý đến ai.”truyện bên di3ndanlequydon.com.
“Bởi vì có một người đàn ông từ nhỏ đã đối xử rất tốt với cô gái bị người khác chọc tức, cô liền đi qua thăm.”
Theo lời Kiều An Hảo nói, dần dần Lục Cẩn Niên bị kéo nhớ lại thời gian đó, vốn từ nãy đến giờ anh đều rất yên lặng nghe cô nói bỗng dưng lên tiếng: “Thật ra người đàn ông này cũng không phải là nóng tính, chỉ là có chút để ý người con gái mang anh so sánh với người khác, anh tới phòng tập thể thao, chạy bộ đằng đẳng hai giờ liền, cuối cùng cảm thấy bản thân chưa đủ nhẫn nhịn, gửi cho tin nhắn xin lỗi cho cô gái.”
Kiều An Hảo hít sâu một hơi: “Nhưng mà, người đàn ông này không biết…. Lúc cô gái đi tới nhà người bạn, nghe bọn họ nói chuyện xong, trong lòng thật sự không dễ chịu, sau đó khi đi toilet, nhìn thấy khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của mình, có chút tiếc nuối buổi cơm tối của bọ họ cứ như vậy bị lỡ làng, vì thế đã nghĩ muốn gửi tin nhắn xin lỗi người đàn ông.”
“Cô gái kia không phải cứ như vậy đơn thuần suy nghĩ một chút là cô ấy có thể gửi tin nhắn cho người đàn ông.”các bạn đang đọc truyện bên di*endanlequydon.com.
Lục Cẩn Niên không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm Kiều An Hảo trên màn hình không rời mắt.
“Cô gái ấy suy nghĩ một lúc lâu mới sắp xếp được lời nói cho đúng.”
Giọng điệu của Kiều An Hảo rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng không biết vì sao lại khiến Lục Cẩn Niên cảm nhận mùi vị của đau thương.
“Nội dung tin nhắn của cô gái là: Buổi chiều em kích động quá, xin lỗi, anh nói hẹn em đêm nay ăn cơm, đến lúc đó chúng ta nói chuyện một chút nhé, có được không? Bây giờ em về nhà chờ anh….”
Vẻ mặt của Lục Cẩn Niên hơi đờ đẫn, xuyên qua điện thoại nên Kiều An Hảo không nhìn thấy Ng'n t anh đã bắt đầu run rẩy.
Kiều Kiều đã gửi tin nhắn cho anh? Tại sao anh chưa nhận được?
Trong lòng anh mơ hồ có một dự cảm nào đó…
Ngay sau đó Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng Kiều An Hảo, vẫn duy trì giọng điệu nhàn nhạt nói: “Cô bé vừa tới thì bà dì liền gọi, kêu rót cho bà ly nước.”
“Cô bé chắc là đồng ý… Nên ngay sau đó tắt di động, bưng cốc nước đi xuống lầu, trong lòng cô ấy còn đang tính gửi một tin nhắn, rốt cuộc không biết có vấn đề gì không. . .
“Chỉ là, lúc cô bé ấy bưng cốc nước lên lầu…” Hốc mắt Kiều An Hảo chợt phiếm hồng, cô ngẩng đầu, không nhìn màn hình di động nữa mà nhìn chằm chằm trần phòng ngủ, tiếp tục nói: “Ngay khúc ngoặt, đột nhiên có một người từ trên lầu vội vội vàng vàng vọt xuống, đâm sầm vào cô bé, cô bé không chút đề phòng liền bị trượt chân, lăn từ trên cầu thang xuống.”
Mặt Lục Cẩn Niên lập tức thất sắc, anh nhớ lại lúc ở Mỹ, Kiều An Hảo ở trong thang máy nói với anh, sở dĩ cô lỡ lẹn là vì nằm viện.
Lúc đó anh có chút đau lòng, nhưng lại không nghĩ rằng sự tình lại nghiêm trọng như vậy.
Qua một lúc lâu sau, Lục Cẩn Niên mới hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Sau đó, cô bé kia liền cảm thấy dường như mình sắp ૮ɦếƭ vậy…”
Dù cho là hồi tưởng lại, Kiều An Hảo vẫn nhớ như in bản thân lúc đó, mạng sống treo lơ lửng, trong đầu chỉ hiện ra duy nhất cách nghĩ đó.
“Cô ấy cảm thấy thể lực của mình đang dần cạn kiệt, ý thức mong manh, cô ấy vô cùng sợ hãi, vô cùng hoang mang, đột nhiên cô ấy muốn trò chuyện với chàng trai, cô ấy muốn gửi tin nhắn kia cho anh ấy, bởi cô ấy cảm thấy có thể đó lần cuối cùng cô ấy nói chuyện với chàng trai…”
Giọng Kiều An Hảo nhỏ dần, có chút khàn khàn: “Nhưng cô ấy không dễ dàng gì mới cầm được điện thoại, vừa ấn màn hình sáng lên thì liền ngất đi.”
Lục Cẩn Niên vừa định hỏi “Còn sau đó thế nào?”, đúng lúc vừa mở miệng, lại không không phát ra âm thanh nào.
Hai đầu điện thoại thành ra có chút yên tĩnh.
Khoảng một phút đồng hồ sau, Kiều An Hảo hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn phía màn hình di động, đáy mắt nhuốm một tầng hơi nước, lấp lánh long lanh: “Cô bé ấy suýt nữa đã ૮ɦếƭ, hôn mê tròn bốn ngày bốn đêm trong bệnh viện, đợi tới khi cô ấy tỉnh lại, chàng trai kia đã rời đi…”
Kiều An Hảo nói tới đây, nhớ lại bản thân lúc chạy ra khỏi bệnh viện, tìm kiếm bóng hình anh khắp thành phố Bắc Kinh, cuối cùng không nhịn được nữa mà khóc lên.
“Cho nên… lúc đó, em không đọc được tin nhắn anh gửi cho em, cũng không nhận được điện thoại anh gọi cho em? Thậm chí, ngay từ đầu em cũng không biết anh đợi ở nhà em ba ngày ba đêm?” Lục Cẩn Niên hỏi, trong giọng nói có chút run rẩy.
Kiều An Hảo không trả lời, bởi vì dòng lệ vẫn đang tuôn rơi.
Trong những ngày đó, cô đang hôn mê, vậy… những tin nhắn ấy là ai đã trả lời?
Trong đầu Lục Cẩn Niên hiện lên vô vàn cách nghĩ, nhưng vẫn không có được đáp án cụ thể, tiếng Kiều An Hảo mềm mại mang theo chút nức nở lại truyền đến: “Lục Cẩn Niên, cô bé ấy, cô ấy nói, nếu cô ấy biết, chàng trai kia gửi tin nhắn tỏ tình, nhất định cô ấy sẽ không cự tuyệt.”
Một câu nói đủ giải đáp tất cả nghi hoặc trong đầu Lục Cẩn Niên.
Trong nháy mắt này, Lục Cẩn Niên không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, anh sửng sốt một phen, thất thần, sau cùng đột ngột ngắt điện thoại.
Kiều An Hảo vốn đang đắm chìm trong cảm xúc bi thương khi nhớ lại chuyện cũ thì nghe thấy tiếng tút tút tút của đầu điện thoại bên kia truyền đến, chớp mắt ngạc nhiên, chăm chú nhìn màn hình di động, chầm chậm chuyển sang thẫn thờ.
Cô đang giải thích với anh… sao anh lại đột ngột tắt máy vậy?
-
Rõ ràng Lục Cẩn Niên không có vận động mạnh, chỉ đơn giản là gọi một cuộc điện thoại, thậm chí nội dung cuộc nói chuyện và giọng điệu còn quyến luyến như vậy.
Nhưng anh lại cảm thấy mình như vừa trải qua một cuộc chạy đua Marathon vậy, hô hấp dồn dập không thể khống chế.
Anh hung hăng vứt điện thoại di động ở đầu giường, trái tim run rẩy một hồi, sau đó tung chăn ra, đi tới đi lui vòng quanh phòng ngủ.
Kiều An Hảo vừa nói gì nhỉ?
Nói lúc trước cô ấy hôn mê tròn bốn ngày? Nói những tin nhắn ấy không phải cô ấy trả lời? Nói cô ấy còn muốn gửi tin nhắn giải thích?
Những điều này hoàn toàn tương phản với những gì anh biết!
Nói cách khác, Kiều An Hảo chưa bao giờ nói với anh rằng anh không xứng!
Hơn nữa, khi nãy cô ấy còn nhắc tới cái gì nhỉ?
Nếu cô bé kia biết chàng trai gửi tin nhắn tỏ tình, cô ấy nhất định sẽ không cự tuyệt!
Lục Cẩn Niên cảm thấy hạnh phúc quá đỗi, anh thật sự không có biện pháp nào tiêu hóa được.
Đây hẳn không phải ý nghĩ viển vông làm cho người ta mộng tưởng hão huyền đi?
Lục Cẩn Niên quay đầu nhìn ánh mặt trời chói lọi ngoài cửa sổ, trước kia lúc tâm lý anh có vấn đề, đều là buổi tối bị giày vò nhiều nhất, bây giờ đang là ban ngày ban mặt…
Lục Cẩn Niên đưa tay lên day day mi tâm, xong đời rồi, anh chắc chắn trong lòng lại xuất hiện vấn đề liền muốn gọi điện thoại cho Lucy, bảo cô khẩn trương, lập tức phái một bác sĩ tâm lý qua nói chuyện với anh!
Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, lập tức nhặt điện thoại từ trên mặt đất lên: “Lucy, lúc này tôi cảm thấy rất không bình thường, cô nhanh chóng tìm cho tôi một bác sĩ tâm lý đáng tin cậy tới đây, tôi đang ở khách sạn Hilton, phòng sô 1513…”
Lục Cẩn Niên ngừng một chút, trước khi ngắt điện thoại còn nói: “Cô tốt nhất là kêu hai người qua đây, lần này có khả năng không phải là chứng uất ức mà là chứng phán đoán.”
Ngắt điện thoại, Lục Cẩn Niên nhìn đến cuộc gọi phía dưới là của mình và Kiều An Hảo.
Vừa rồi anh thật sự gọi điện thoại nói chuyện với cô…
Lục Cẩn Niên suy nghĩ một lát rồi gạt một cái, gọi điện cho Kiều An Hảo, đầu bên kia rất nhanh bắt máy: “Em vừa gọi cho anh à?”
Mặc kệ câu hỏi của anh, đổi lại là chất vấn của Kiều An Hảo: “Lục Cẩn Niên, vừa rồi sao anh cúp điện thoại của em?”
Lục Cẩn Niên chỉ một mực hỏi: “Em vừa nãy gọi cho anh nói là em hôn mê bốn ngày, có đúng hay không?”
Kiều An Hảo há hốc mồm, chưa kịp trả lời, Lục Cẩn Niên lại hỏi: “Em còn nói, em không trả lời bất kỳ tin nhắn nào của anh, đúng hay không?”
“Còn nữa, em nói, nếu em biết anh tỏ tình với em, chắc chắn sẽ không cự tuyệt anh, đúng hay không?”
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên hỏi liền một lúc ba câu hỏi không có chen vào được câu nào, đáy lòng nổi lên một cơn tức giận, vừa định hỏi anh rốt cuộc là muốn như thế nào thì tiếng Lục Cẩn Niên lại truyền đến: “Kiều Kiều, thực ra trong trái tim em, anh là người em yêu nhất, xứng với em nhất, đúng không?”
Câu hỏi này khiến cho trái tim Kiều An Hảo âm ỉ nhói đau, cơn tức giận vừa rồi trong nháy mắt liền tan thành mây khói, cô vô cùng chắc chắn trả lời Lục Cẩn Niên: “Đúng.”
Bởi vì đau lòng, nên giọng Kiều An Hảo có chút kích động.
Cô mở to miệng, tiếp tục nói: “Thật ra em cũng giống anh…”
Nhưng lời của cô chưa kịp nói xong, điện thoại lại lần nữa bị Lục Cẩn Niên ngắt rồi.
Kiều An Hảo muốn nói một câu “Em cũng yêu anh tròn 13 năm, cả quãng thời gian của tuổi thanh xuân” phía sau, nhưng cứ như vậy bị tiếng tút tút tút từ điện thoại P0'p nghẹn trong cổ họng.
Cái quái gì thế!
Kiều An Hảo ném điện thoại đánh phịch một cái lên giường, Lục Cẩn Niên có ý gì vậy, tự nhiên ngắt điện thoại của cô đến hai lần!
-
Lục Cẩn Niên lại một lần nữa ném điện thoại lên giường, người giống như bị đứng hình, ngây ngốc đứng trong phòng khách sạn rất lâu, sau đó một trận vui sướng như thủy triều dâng trong lòng, khiến anh trong nháy mắt đắm chìm trong đó.
Lục Cẩn Niên nghĩ cuộc đời mình chưa bao giờ lại kích động, H**g phấn, vui sướng như hiện tại.
Vốn dĩ đã từng có một đêm, khiến cho anh sống không bằng ૮ɦếƭ, tới giờ nghĩ lại câu “Anh xứng sao?” mặc dù không phải cô gửi nhưng trong *** vẫn có chút cảm giác âm ỉ đau.
Tin nhắn đó, rốt cuộc là như thế nào, đã xảy ra chuyện gì?
Vấn đề này vừa xuất hiện trong đầu Lục Cẩn Niên chưa lâu đã bị anh vứt ra sau đầu.
Đối với anh mà nói, mưu mô và đớn đau, không phải là cái đáng sự nhất.
Đáng sợ nhất là bị cô gái mình yêu ghét bỏ.
Bây giờ đây, cô ấy nói cho anh biết, cô ấy chưa từng ghét bỏ anh.
Anh cảm thấy được nơi sâu nhất trong trái tim mình, ngày đêm bị đè nén, trong nháy mắt đã được quét sạch, khiến cho cả người anh cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Lục Cẩn Niên như bị niềm vui lớn quất ngã, cả người ngây ra hơn mười phút, sau đó mới bất tri bất giác hồi phục lại tinh thần, anh vội vàng nhặt điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Lucy, nói không cần sắp xếp bác sĩ tới chỗ anh nữa.
Cúp điện thoại, Lục Cẩn Niên nắm di động trong tay, lại nghĩ đến những lời Kiều An Hảo vừa nói với mình, tự nhiên lại toét miệng cười.
Kiều Kiều chưa từng ghét bỏ anh…
Tận đáy lòng anh nhanh chóng lan tràn một loại cảm giác thỏa mãn không nói lên lời.
Mãi cho đến khi điện thoại rung lên, Lục Cẩn Niên hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng mới dần hoàn hồn, nhìn lướt qua màn hình điện thoại, là trợ lý gọi tới, liền gạt sang tiếp điện thoại, có thể vì tâm tình quá tốt, đến nỗi những lần trước đều là sau khi trợ lý hô “Lục tiên sinh” Lục Cẩn Niên mới lên tiếng, nhưng lần này phá lệ chủ động mở miệng, hỏi: “Sao vậy?”
Mấy hôm trước trợ lý mới gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, chỉ là sau khi về nước Lục Cẩn Niên không tới truyền thông Hoàn Ảnh làm việc, cho nên trợ lý cũng ít liên lạc với anh, nhưng cho dù là ít đi nữa thì trợ lý cũng vẫn nhớ rõ phản ứng của Lục Cẩn Niên mỗi lần nghe điện thoại, lúc này tiếp nhận điện thoại mình còn chưa mở miệng chào hỏi đã nghe được câu “Sao vậy?”, khiến cho trợ lý hơi có chút thụ sủng nhược kinh, qua một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói chuyện chính: “Lục tiên sinh, tôi gọi điện thoại cho anh là muốn nói đêm nay anh thật sự rất ngầu, vậy mà lại có thể ra tay với nữ sĩ Hàn Như Sơ!”
Lục Cẩn Niên nghe thấy cái tên mà mình không muốn nghe, nhíu nhíu mày, cảm thấy mất hứng, may mà Kiều An Hảo đã cho đem đến cho anh niềm vui quá lớn, nên lúc này không có trở mặt ngắt điện thoại, hỏi ngược lại một câu: “Ra tay cái gì mà ra tay?”
Trợ lý nói: “Lục tiên sinh, việc anh làm sao lại hỏi tôi?”
Lục Cẩn Niên thấy trợ lý như đang nói mớ, chau mày: “Chả hiểu gì luôn, tôi đang ở Mỹ.”
Trợ Lý nghe Lục Cẩn Niên nói xong, “Á?” một tiếng, sau đó sững sờ nói: “Lục tiên sinh, anh đang ở Mỹ? Vậy tối nay chuyện trong bữa tiệc từ thiện là ai làm?”
"Dạ tiệc từ thiện nào?" Trợ lý không giải thích được khiến Lục Cẩn Niên có chút mất kiên nhẫn, giọng nói bỗng chốc lạnh xuống: "Cậu có thể nói rõ ràng hơn không?"
Cuối cùng trợ lý cũng đã hiểu, dạ tiệc từ thiện đó không phải là do Lục Cẩn Niên làm.
Cậu ta cảm giác Lục Cẩn Niên không vui, vội vàng trình bày: "Anh Lục, thật ra là tôi nghe cô Kiều nói, cô Kiều có một người bạn học được gả cho tổng giám đốc Vạn Hòa Lương vào hai năm trước, tối nay cô ấy đến Bắc Kinh đi tham gia buổi dạ tiệc từ thiện được tổ chức mỗi năm một lần, nói là trong dạ tiệc tối nay Hứa gia có giành được một vật phẩm đấu giá, nhưng khi bà Hứa lên đài nhận thưởng thì dàn nhạc bất chợt bị ngưng, ngay sau đó một đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa bà Hứa và một người đàn ông được phát ra, nội dung của cuộc đối thoại chính là việc bà Hứa hại ૮ɦếƭ đứa con của cô Kiều..."
Theo lời nói của trợ lý, mi tâm Lục Cẩn Niên dần nhíu chặt lại.
"Tôi đã hỏi cô Kiều sơ lược về nội dung cuộc ghi âm, tuy rằng nó không được đầy đủ, nhưng tôi có thể khẳng định, người kia chính là người lúc trước nói chuyện cùng bà Hàn Như Sơ, nội dung cuộc nói chuyện đều được tôi ghi âm vào trong chiếc Pu't, không phải nó ở trong tay anh sao, tôi còn tưởng tối nay anh sẽ ra tay..."
Nghe đến đó Lục Cẩn Niên cũng đã hiểu rõ chân tướng.
"Anh Lục, bà Hàn Như Sơ cao ngạo như vậy, nên biểu cảm của bà Hàn lúc bị vạch trần tại chỗ chắc chắn là rất phong phú, chỉ tiếc là tôi không ở đó." Trợ lý cảm thán một câu qua điện thoại, mang theo mười phần tiếc nuối.
"Việc máy ghi âm, ngoài cậu và tôi ra, còn ai biết nữa không?"
Im lặng nghe lâu như vậy, Lục Cẩn Niên đột nhiên lên tiếng hỏi.
Trợ lý bị hỏi có chút kinh ngạc, sau liền mở miệng nói: "Cô Kiều."
Dường như cùng lúc với trợ lý, Lục Cẩn Niên đồng thanh nói: "Kiều Kiều."
Không sai, chắc chắn là cô ấy.
Trợ lý của anh nói không sai, chỉ có một cái máy ghi âm, ở ngay trong ngăn kéo tại Cẩm Tú viên, mà Kiều An Hảo lại ở Cẩm Tú viên, cho nên khả năng cô đã phát hiện ra chiếc Pu't này là rất cao, hơn nữa tối nay cô còn tham gia buổi tiệc từ thiện kia.
Chả trách lúc tối...cô ấy đột nhiên nói nhiều như vậy, còn giải thích với anh về lễ tình nhân năm ngoái, còn nói cô không gửi tin nhắn, chỉ vì quá vui mừng mà anh lại quên mất vấn đề mấu chốt nhất, đó chính là cô hôn mê thì làm sao có thể nhắn tin với anh được? Chắc là sau đó cô mới xem điện thoại nên biết được chuyện này...
Thế nhưng trước mặt toàn bộ giới quý tộc Bắc Kinh, cô lại không vạch trần bộ mặt thật của Hàn Như Sơ.
Hàn Như Sơ là mẹ ruột của Hứa Gia Mộc, chẳng phải có một thời gian dài cô không thích Hứa Gia Mộc sao?
Cho đến bây giờ, chẳng phải cô vẫn luôn xem Hứa Gia Mộc là kẻ đã suýt lấy đi mạng sống của cô sao?
Nhưng cô lại chọn bỏ qua cho Hứa Gia Mộc, khiến cho con của hai người... Để cả anh và cô cùng hết giận...
Kiều An Hảo này đúng là một cô gái tốt, rốt cuộc cô muốn anh phải vui mừng cùng cảm động đến như thế nào nữa mới chịu dừng lại đây?
"Anh Lục? Anh Lục?" Chờ mãi vẫn không thấy Lục Cẩn Niên nói gì, trợ lý nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Lục Cẩn Niên hoàn hồn, không chần chờ mở miệng nói: "Bây giờ cậu lập tức đặt cho tôi một vé máy bay bay về nước, càng sớm càng tốt."
Nói xong Lục Cẩn Niên lập tức ngắt điện thoại, bắt đầu thu dọn hành lý
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc