Hôn Trộm 55 Lần - Chương 44

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lục Cẩn Niên, Em Mang Thai.
"Vậy công ty phải làm sao?"
"Công ty hoạt động không tốt sao?"
Lục Cẩn Niên hỏi lại một câu khiến cho trợ lí không biết nói như thế nào nữa, dừng một chút, trợ lí nhớ đến cuộc điện thoại mà Kiều An Hảo đã gọi đến, nhớ đến những lời dặn dò của cô ấy, anh ta lại tiếp tục hỏi.
"Lục tổng, anh tính lúc nào mới đi?"
Lục Cẩn Niên do dự một lát rồi mới trả lời.
"Vẫn chưa biết."
"Lục tổng, những chuyện anh giao cho tôi làm cho cô Kiều, tôi đều làm tốt..."
Lục Cẩn Niên nghe đến hai chữ "cô Kiều", anh không nói thêm câu nào nữa, nhưng anh lại dùng sức nắm chặt ly R*ợ*u trong tay.
Trợ lí nhớ đến những lời dặn dò của Lục Cẩn Niên, không được nói cho cô Kiều biết những... chuyện kia, nhưng anh ta lại không tuân theo lời nói đó, vậy nên lúc này trợ lí chột dạ, anh cố ý chuyển sang đề tài khác, hỏi tiếp.
"Lục tổng, lúc trước là vì cô Kiều nên anh rời khỏi đây mà không một lời từ biệt sao?"
Nét mặt Lục Cẩn Niên có chút cứng ngắc, mím chặt môi lại, dưới đáy mắt chứa đầy phức tạp, trong phút chốc, anh ngửa đầu uống hết R*ợ*u trong ly, sau đó khuôn mặt dần khôi phục lại sự lạnh lùng bình tĩnh vốn có, lạnh nhạt mở miệng nói.
"Chuyện đã qua, không cần phải nhắc đến nữa."
"Nhưng cô Kiều đã tìm..."
Vốn dĩ trợ lí muốn nói "Nhưng cô Kiều đã tìm anh 4 tháng rồi." Vậy mà anh ta chỉ vừa nhắc đến hai chữ "cô Kiều", ngay cả chữ "đã tìm" còn chưa nói xong thì đã bị nghẹn lại, bởi vì Lục Cẩn Niên hung hăng đặt ly R*ợ*u xuống mặt bàn, lạnh lùng nói.
"Tôi đã nói không được nhắc đến chuyện của cô ấy trước mặt tôi!"
Lời nói của trợ lí bị nghẹn lại trong nháy mắt.
Phút chốc trong phòng yên tĩnh lại.
Sau đó, khi trợ lí mở miệng hỏi Lục Cẩn Niên một số vấn đề khác, anh ta không mở miệng nói câu nào nữa, khuôn mặt tối sầm lại, liên tục nhả ra khói TL.
Hút một hơi cuối cùng, không biết là Lục Cẩn Niên đã nhớ ra chuyện gì, bỗng nhiên dụi *** vào trong chiếc gạt tàn, anh đứng thẳng người lên.
"Thời gian không còn sớm nữa, tôi về khách sạn trước đây."
Trợ lí nghe thấy câu nói này, cả người anh ta trở nên nôn nóng.
Lúc trợ lí nói những chuyện kia cho cô Kiều nghe, là vì anh muốn bênh vực Lục Cẩn Niên mà thôi, nhưng sau này anh ta mới biết được, cô Kiều cũng thích Lục tổng, trong bốn tháng qua, mỗi ngày qua đi cô ấy đều kiên trì gọi điện thoại cho anh hỏi thăm về tình hình của Lục Cẩn Niên, điều này khiến trong lòng anh ta tràn ngập sự áy náy.
Đêm nay anh lại một lần nữa nhận được điện thoại của cô Kiều, vốn dĩ muốn nói giúp cô ấy trước mặt Lục tổng, nhưng không ngờ vừa nghe đến hai chữ "cô Kiều", Lục tổng đã trở mặt ngay, khiến anh ta sợ đến mức không dám nói tiếp nữa.
Sau đó anh ta còn cố hỏi xem sau này Lục tổng sẽ đi đâu tiếp theo, có quay trở về Bắc Kinh nữa không, ai ngờ hỏi cả một buổi cũng không có chút kết quả nào, ngược lại bây giờ Lục tổng lại phải đi.
Như thế nào thì cũng phải giúp cô Kiều hỏi để tìm chứ...
Nghĩ đến đây, trợ lí lại mở miệng một lần nữa "Lục tổng, anh đang ở khách sạn nào vậy?"
Lục Cẩn Niên nghiêng đầu nhìn trợ lí. "Có chuyện gì không?"
Trợ lí bị ánh mắt của Lục Cẩn Niên làm cho chột dạ, anh cảm giác chút tâm tư của mình đã bị Lục tổng nhìn ra, vội vàng đáp lại.
"Tôi chỉ muốn tiễn anh một đoạn mà thôi, hơn nữa hôm nay anh cũng không lái xe đến đây."
Lục Cẩn Niên nghe xong lời nói của trợ lí thì vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào anh ta, ngay lúc trợ lí cảm giác bản thân không chịu nổi nữa, bỗng nhiên Lục Cẩn Niên lên tiếng.
"Khách sạn Bốn Mùa."
Không đợi trợ lí kịp phản ứng lại, Lục Cẩn Niên đã kéo ghế đứng lên, bước ra ngoài.
Trợ lí sững sờ trong phút chốc mới kịp phục hồi lại tinh thần, hắn vội vàng lấy điện thoại ra, gửi cho Kiều An Hảo một tin nhắn: "Cô Kiều, Lục tổng đang ở khách sạn Bốn Mùa, theo sự hiểu biết nhiều năm của tôi đối với Lục tổng, chắc chắn anh ấy đang ở phòng 1001, cô báo số chứng minh nhân dân của Lục tổng thì nhân viên khách sạn sẽ giúp cô mở cửa, số chứng minh nhân dân của anh ấy là..."
Sau đó, trợ lí nhắn đến một dãy số thẻ trên giấy chứng minh nhân dân cho Kiều An Hảo, sau khi gửi xong tin nhắn, giống như nhớ ra chuyện gì đó, anh ta tiếp tục soạn một tin nhắn khác: "Đúng rồi, cô Kiều, Lục tổng nói anh ấy sắp phải đi, cô có thể dùng số chứng minh nhân dân này để hỏi bên công ty hàng không, xem anh ấy đặt vé chuyến nào, thật sự thì tôi chỉ có thể giúp cô như vậy thôi, còn lại thì cô tự tìm cách đi."
Sau khi trợ lí gửi xong tin nhắn này, anh ta kéo ghế ra khỏi phòng, đuổi theo sau Lục Cẩn Niên.
Lại bán đứng Lục Cẩn Niên một lần nữa, trợ lí không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.
Từng yêu thương cô Kiều nhiều như vậy, không có khả năng Lục tổng đã hết yêu, anh ấy càng trốn tránh, càng chứng minh trong lòng của anh ta còn quan tâm rất nhiều... Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, lại khiến cho Lục tổng quyết tâm buông tay cô Kiều.
Tuy nhiên, muốn tháo chuông thì cần người buộc chuông, trên thế giới này người làm cho Lục tổng đau khổ thì chỉ có cô Kiều, người khiến cho Lục tổng được hạnh phúc cũng chỉ có cô Kiều mà thôi.
Vậy nên anh ta không tính là đang bán đứng Lục tổng, đúng không? Chính xác là anh đang giúp đỡ Lục tổng... Giúp anh ấy tìm lại hạnh phúc đã đánh mất nhiều năm qua.
Ừ! Đúng, chính là như vậy, anh đang giúp Lục tổng tìm lại hạnh phúc! Đợi đến tương lai khi Lục tổng và cô kiều lại thân thiết với nhau, nếu anh bị lộ những chuyện... bán đứng đó, anh ta có thể đi tìm cô Kiều nhờ giúp đỡ.
Trợ lí nghĩ mình có Kiều An Hảo làm bùa hộ mệnh, cuối cùng cũng miễn cưỡng yên tâm trở lại, xuyên qua kính chiếu hậu, anh ta nhìn lén Lục Cẩn Niên đang ngồi ở hàng ghế sau.
Trợ lí không trực tiếp tiễn Lục Cẩn Niên lên tận phòng, chỉ lái xe đưa anh ta đến trước của khách sạn, sau đó anh ta lái ô tô rời khỏi đó.
Trong lễ mừng năm mới, vốn dĩ khách sạn đã có rất ít người ở, hơn nữa bây giờ đã là giữa đêm khuya, ngoài một tiếp tân và hai bảo vệ đứng bên ngoài, cả đại sảnh không còn một bóng người khác.
Thang máy dừng ở tầng thấp nhất của khách sạn, Lục Cẩn Niên ấn nút mở, đợi khoảng hai phút sau thì thang máy mới kêu lên leng keng hai tiếng, chậm rãi mở ra, Lục Cẩn Niên bước vào rồi nhấn lên tầng cao nhất.
Thang máy lên đến nơi, Lục Cẩn Niên đi ra ngoài , đi thẳng đến phòng 1001 ở cuối cùng, anh lấy thẻ mở khóa từ trong túi quần, quẹt mở cửa.
Gian phòng chậm rãi mở ra sau khi anh quẹt thẻ, tối đen một mảnh.
Mượn ánh sáng bên ngoài hành lang, Lục Cẩn Niên cắm chiếc thẻ mở phòng vào chỗ nguồn điện, đèn trong phòng lập tức được sáng lên.
Anh thuận tay đóng cửa lại, bước từng bước vào phòng khách, thuận tay cởi chiếc áo khoác trên người ra, kéo cà-vạt trên áo sơ mi qua một bên, sau đó đi về phía phòng ngủ.
Một tay của Lục Cẩn Niên mở cửa phòng ngủ, tay còn lại đang kéo cà-vạt, sau đó còn thuận tay ném nó xuống góc giường, anh giơ một tay lên, vừa mở cúc áo, còn thuận tiện mở luôn thắt lưng, vừa chuẩn bị đi vào phòng tắm, khóe mắt anh quét qua một chỗ, sau đó hành động của cả cơ thể bị dừng lại, khoảng ba giây sau, anh mới quay đầu nhìn Kiều An Hảo đang cắn môi dưới ngồi trên ghế xô pha gần cửa sổ.
Lục Cẩn Niên không hề chuẩn bị tinh thần, hoàn toàn không lường trước được Kiều An Hảo đang ở trong phòng mình, tay đang cởi nút áo chợt ngừng lại, cả người giống như bị người ta đóng băng, đứng sững tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Kiều An Hảo đánh bạo lẻn vào phòng người khác như vậy, trong lòng cô có chút thấp thỏm không yên, mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên một hồi, sau đó đứng lên, đi về phía Lục Cẩn Niên: "Lục Cẩn Niên, xin lỗi, đã quấy rầy anh rồi."
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, hai mắt nhìn theo Kiều An Hảo chậm rãi đi tới gần mình, cả người thẫn thờ, có chút cảm thấy mình đã sinh ra ảo giác.
Kiều An Hảo đứng cách Lục Cẩn Niên chừng nửa thước thì dừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, còn chưa mở miệng thì phát hiện tốc độ tim đập của mình nhanh đến mức gần như bất cứ lúc nào cũng có thể bật ra khỏi cổ họng: "Lục Cẩn Niên, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
Lời này của Kiều An Hảo giống như con dao găm bén nhọn nhất thế gian, mạnh mẽ đâm vào trái tim Lục Cẩn Niên, trong nháy mắt khiến sắc mặt anh tái nhợt đi.
Câu nói này có ý tương tự với tin nhắn anh gởi cho cô lúc trước: "Tối nay lúc dùng cơm, chúng ta nói chuyện rõ ràng chút."
Thế nhưng đêm đó anh đợi cả một đêm, hạ thấp dáng người, bỏ đi tôn nghiêm, đều không thể chờ được cô tới.
Nói chuyện một chút... Cô ngay cả cơ hội cho anh nói cũng không có, liền trực tiếp phán anh tội ૮ɦếƭ.
Tay cầm nút áo của Lục Cẩn Niên khẽ run lên, bởi vì lực đạo lớn nên kéo đứt nút áo, rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang răng rắc, khiến cho Lục Cẩn Niên hơi hoàn hồn lại, tiêu cự trong mắt anh trong phút chốc nhắm chuẩn xác vào cô, tầm mắt băng hàn thấu xương khiến cho Kiều An Hảo đang ở trong căn phòng bật mấy sưởi cảm thấy lạnh lẻo, anh nhìn chằm chằm vào cô ước chừng nửa phút, mới mở miệng, trong lời nói không có chút cảm xúc nào: "Tôi nghĩ, giữa tôi và cô không có chuyện gì để nói."
Đi theo lời là tầm mắt bình tĩnh vô ba của anh rời khỏi mặt cô, tay đặt trên áo dời xuống, cởi nút áo tiếp theo, động tác ung dung ưu nhã kéo cửa phòng tắm ra, đang chuẩn bị bước vào thì tựa như anh nhớ ra cái gì đó, nhưng không quay đầu nhìn Kiều An Hảo, chỉ hơi khựng lại chút, giọng nói vẫn bình thản như nước lặng: "Tôi mặc kệ cô vì sao tiến vào phòng này, tôi hi vọng trước khi tôi đi ra, cô đã rời đi rồi, đừng để tôi báo cảnh sát."
Nói xong, Lục Cẩn Niên liền bước vào phòng tắm.
Dưới tình thế cấp bách, Kiều An Hảo vươn tay ra kéo tay của Lục Cẩn Niên.
Sống lưng Lục Cẩn Niên căng cứng, anh mím chặt môi, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ mềm mại trắng nõn đang cầm lấy tay mình, trong mắt có đủ loại tình cảm phập phồng thác loạn, cuối cùng chỉ hóa thành hai chữ cứng ngắc: "Buông ra!"
Kiều An Hảo bị âm điệu lạnh lẽo của Lục Cẩn Niên hù dọa, đầu ngón tay có chút run rẩy, cô cúi thấp đầu, bàn tay nhỏ run run càng nắm chặt lấy anh, bởi vì bất an cho nên lòng bàn tay đều là mồ hôi, "Lục Cẩn Niên, em biết anh đang tức giận, nhưng có thể phiền anh cho em chút thời gian không? Để em nói xong lời em muốn nói..."
"Không có hứng thú!" Lục Cẩn Niên hơi mất kiên nhẫn cắt ngang lời Kiều An Hảo, trực tiếp nâng tay kia lên bắt lấy cổ tay của Kiều An Hảo cố gắng kéo tay cô ra khỏi tay mình.
Kiều An Hảo cảm giác được cái tay đang cầm lấy tay của Lục Cẩn Niên đang bị kéo xuống từng chút một, đáy lòng cô càng sốt ruột, dưới tình thế cấp bách, cô liền trực tiếp nói ra lời tối nay mình muốn nói với Lục Cẩn Niên: "Lục Cẩn Niên, tối đêm thất tịch Valentine đó..."
Kiều An Hảo còn chưa nói mấy câu kế tiếp, mấy chữ "tối đêm thất tịch Valentine" này giống như ma chú khiến cả người Lục Cẩn Niên giống như phát điên, phản ứng cực kỳ mãnh liệt, người đàn ông vốn lạnh nhạt tựa như thay đổi thành một người khác, mạnh mẽ ấn cô lên vách tường, vươn tay ra P0'p lấy cổ cô, P0'p ૮ɦếƭ những lời kế tiếp cô muốn nói ra.
Kiều An Hảo cảm nhận được rõ hơi thở phái nam lạnh thấu xương, lực đạo anh P0'p cổ cô hơi lớn, khiến cho cô khó thở, sắc mặt cũng theo đó mà đỏ lên.
Anh từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt hung ác tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát cô, khuôn mặt lạnh lùng, hiện lên sự tàn ác bạo động: "Cô là tới tìm tôi nói chuyện một chút? Hay là tới nhắc nhở tôi, lúc trước tôi nực cười thế nào?"
Lục Cẩn Niên im lặng một giây, mở miệng lần nữa, cảm xúc đã có chút ổn định, lời nói ra bình thản mà cường thế, không để cho người khác có chút nghi vấn cùng làm trái: "Nếu tối nay cô tới tìm tôi là muốn nói chuyện với tôi, vậy tôi nói cho cô biết, không cần. Bởi vì những quá khứ này, đối với tôi mà nói đã không còn quan trọng nữa rồi."
Nói xong, Lục Cẩn Niên liền buông tay P0'p cổ Kiều An Hảo ra, cẩm lấy cổ tay cô, không cho cô cơ hội phản kháng nào, trực tiếp kéo cô đến cửa phòng, kéo cửa ra, dùng sức đẩy cô ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, khóa trái cửa.
Không có sự hiện hữu của cô, mới khiến cho thân thể căng cứng của Lục Cẩn Niên hơi có chút thả lỏng.
Anh đứng ở phía sau cửa trong chốc lát mới cất bước đi về hướng phòng ngủ, anh vốn muốn tắm rửa, nhưng lại tìm trong hành lý một gói thuốc, rút một *** châm lửa.
Trong lúc anh chuẩn bị ngậm lấy ***, lại thoáng nhìn qua góc của hành lý, một cái điện thoại di động yên tĩnh nằm ở đó.
Anh nhìn chằm chằm vào cái điện thoại đó hồi lâu, mới vươn tay ra cầm nó lên, khởi động máy.
Sim trong điện thoại đã bị anh ném đi, sau khi bật nguồn thì hiển thị thông báo sắp hết pin, anh ngây ngẩn nhìn chăm chú vào bức ảnh chụp Kiều An Hảo trước kia mình cài làm hình nền trong chốc lát, mới mở mục tin nhắn ra.
Tin đầu tiên, là tin của anh và cô, thời gian là rạng sáng của bốn tháng trước.
Anh sững sờ hồi lâu, mới mở nội dung tin nhắn ra.
"Anh đừng chờ tôi, tôi sẽ không đi gặp anh."
Anh nhớ rất rất rõ dòng tin nhắn này, là lúc anh đợi cô ba ngày ba đêm ở trước nhà họ Kiều, cả người mệt mỏi tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, thì cô gởi tin tới.
Đó là tin nhắn hồi âm đầu tiên sau khi anh thu mua Hứa thị, sau khi anh đợi cô cả một đêm vào đêm thất tịch Valentine đó.
Cho tới bây giờ anh vẫn nhớ rõ, lúc đó anh kích động đến mức nào.
Nhưng đợi đến lúc anh nhìn thấy nội dung, anh mới biết, thì ra cô biết anh đợi cô... Chỉ là trốn không gặp mà thôi.
Đáy lòng anh hiện lên sự tuyệt vọng, tuy nhiên vẫn không hề từ bỏ như trước, anh vẫn níu kéo cô lại, nói: "Kiều Kiều, anh em yêu."
"Yêu em mười ba năm."
Hai tin nhắn kia giống như đá chìm đáy biển, chừng hai tiếng sau mới nhận được hồi âm.
"Anh xứng sao?"
"Tôi sẽ không để anh làm hại anh Gia Mộc."
Tôi sẽ không để anh làm hại anh Gia Mộc.
Thì ra ở trong lòng cô, anh không chỉ thua kém Hứa Gia Mộc, nếu làm tổn thương đến Hứa Gia Mộc, sự hiện diện của anh không đáng một đồng.
Anh xứng sao?
Đúng vậy, anh xứng sao?
Từ khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô tùy ý mang một túi xách mà anh phải làm việc đến mấy tháng mới có thể kiếm được.
Bởi vì cô bị đau sinh lý, nghỉ ngơi ở trong bệnh viện, ba mươi đồng tiền thuốc men đã khiến anh tiêu hết 60% toàn bộ tài sản, còn cô mở ví tiền Chanel ra, một xấp tiền dày cộm cả đời anh cũng chưa thấy qua.
Ở Hàng Châu, cô và Hứa Gia Mộc, Kiều An Hạ đi dạo phố, đồ có giá tiền năm con số, cô mua nó mà không hề chớp mắt một cái, còn lúc ấy anh thích cô thì sao? Chỉ cảm thấy xấu hổ bởi vì một thứ bình thường nhất trong cửa hàng anh cũng mua không được.
Cho nên, anh xứng sao?
Chính vì anh biết mình không xứng nên mới vẫn luôn cố gắng như vậy.
Anh cho là có tiền thì sẽ có tư cách, nhưng kết quả, đây chỉ là ý nghĩ viễn vông của anh mà thôi.
Đêm thất tịch Valentine đó, cô lỡ hẹn, anh không ngại.
Đợi cô ba ngày, anh vẫn không sao.
Thậm chí khi anh nhìn thấy cô bị người khác dính líu đến, bị xì căng đan hít thuốc phiện, tất cả dư luận đều chỉ trích cô, mắng cô, lúc đó anh đều tự mình đứng ra thay cô ngăn S***g.
Anh biết, một khi anh để lộ ra sơ hở của bản thân, chắc chắn sẽ có người bỏ đá xuống giếng nói xấu sau lưng anh.
Thế nhưng, anh chỉ muốn cô sống tốt.
Từ khoảng khắc anh quyết định yêu cô, anh đã nghĩ phải bảo vệ tốt cho cô.
Thế nhưng khi anh nói một câu "Anh yêu em" với cô, đổi lại cô cho anh một câu "Anh xứng sao."
Đúng vậy, anh không xứng, cho dù cô mất đi cha mẹ, nhưng cô vẫn có xuất thân quang vinh chói lọi, đường đường chính chính như cũ.
Anh thì sao? Con của kẻ thứ ba, con trai của gái điếm, con riêng... Nói chung trên đời này, từ hình dung dơ bẩn nhất đều tồn tại trên người anh.
Khi đó, xì căng đan về anh huyên náo nhất trên blog, quá khứ của anh, quá khứ của mẹ anh đều bị người không biết tên phơi bày ra.
Anh yên tĩnh ở trong bóng đêm, nhìn chằm chằm vào câu "Anh xứng sao?" do cô gởi tới, thế giới lập tức long trời lở đất.
Anh vì yêu cô mà đẩy mình vào trong tình cảnh bất kham, nhưng tình yêu khiến anh thấp bé như một hạt cát, lúc ấy anh ti tiện như vậy, ti tiện bị cô nói anh không xứng, vậy mà anh còn không có lòng tự trọng nhắn về cho cô một câu: "Kiều Kiều, anh trả Hứa thị lại cho Hứa Gia Mộc, chúng ta trở lại như trước kia, được không?"
Đổi lấy kết quả, là anh bị cô đưa vào danh sách đen.
Khi đó, anh hoàn toàn ૮ɦếƭ lặng như tro tàn.
Tình yêu kiên trì mười ba năm, anh cũng không tiếp tục tìm cớ để yêu nữa, nhưng làm thế nào anh cũng không tìm được lý do để không yêu cô.
Nhưng cho dù lúc cuối cùng anh thật sự rời khỏi thế giới của cô, anh vẫn phản xạ có điều kiện gởi cho trợ lý một list dài về chuyện của cô ấy.
Lúc đánh từng chữ từng chữ vào mail, anh mới biết qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn là tất cả trong thế giới của anh.
Đầu ngón tay đột nhiên truyền đến cơn đau, khiến cho Lục Cẩn Niên đang nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại nhớ lại chuyện cũ chợt hoàn hồn lại, lúc này anh mới phát hiện thì ra tàn thuốc đã cháy hết, làm phỏng tay mình.
Anh ném tàn thuốc vào trong gạt tàn, cắt điện thoại, bước vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa chỗ tay bị phỏng.
Không nói thì cũng quên đi mất, đột nhiên sao lại nhớ tới quãng thời gian qua lại từ rất lâu đã bị phủ bụi này?
Nguyên nhân có lẽ là do cô thường xuyên xuất hiện trước mặt anh.
Thật sự anh rất muốn biết tại sao trước kia cô dứt khoát cắt đứt quan hệ như vậy, sao giờ đây lại tới tìm anh?
Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, đột nhiên lắc lắc đầu, giơ tay lên tắt vòi nước.
Thật sự là hỏng bét hết rồi, anh đã dùng quãng thời gian dài như vậy, cố gắng quên đi cô, một lần lại một lần thuyết phục chính mình tiếp nhận kết quả này, từ nay về sau không còn liên quan gì tới cô nữa, nhưng khi cô vừa mới xuất hiện có ba lần, anh đã bắt đầu dao động.
Lại tiếp tục như thế này, chắc chắn anh sẽ giẫm vào vết xe đổ mất… Những đau thương và tuyệt vọng của lần trước, anh không muốn nếm trải lần thứ hai.
Bàn tay Lục Cẩn Niên nắm chặt bồn rửa mặt, cúi đầu, trầm mặc một hồi, dáng vẻ như đã hạ quyết tâm gì đó, rút khăn tay, lau sạch tay mình, rồi đi ra khỏi phòng tắm, lột chiếc áo sơ mi đã cởi hết khuy, thay một chiếc mới. Sau đó dọn dẹp chút hành lý ít ỏi cho vào trong va li, nhấc điện thoại bàn gọi một cuộc: “Đặt giúp tôi một tấm vé máy bay đi Mỹ trong thời gian ngắn nhất, còn có trả phòng.”
Cúp điện thoại, Lục Cẩn Niên nhìn quanh căn phòng, xác nhận không bỏ sót thứ gì đó, kéo va li đi ra cửa phòng.
-
May mà ngày đó Kiều An Hảo gặp được Lục Cẩn Niên, liền trở thành thư ký, trong nhóm chỉ có cô, Triệu Manh, và trợ lý của Lục Cẩn Niên.
Sau khi cô bị Lục Cẩn Niên ném từ trong phòng ra, trong đầu liền xuất hiện một ý nghĩ, chính là lên nhóm Wechat phát một cái biểu cảm khóc lóc.
Triệu Manh nhảy ra đầu tiên: [ Kiều Kiều, sao vậy? Lục ảnh đế không tốt với cậu à?]
Kiều An Hảo ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, rầu rĩ không vui đáp lại một câu: [ Không ]
[ A? ] Trợ lý bày ra một cái biểu cảm cực kì kinh ngạc, sau đó nói ra một tràng: [ cô Kiều, không lẽ cô vẫn chưa vui vẻ nói chuyện với Lục tiên sinh à? ]
Kiều An Hảo hỏi: [ Tôi cũng muốn vui vẻ nói chuyện với anh ấy, nhưng tôi vừa nhắc đến đêm hôm lễ tình nhân, anh ấy lập tức bừng bừng nổi giận, túm chặt cổ tôi không cho nói nữa, sau đó ném tôi ra khỏi phòng. ]
Người thích đọc tiểu thuyết ngôn tình như Triệu Manh khi thấy đoạn hội thoại này liền quên đi mục đích gia nhập nhóm này mà bày ra một cái biểu tình háo sắc: [ Oa, Lục ảnh đế thật giỏi nha, chảy nước miếng à. ]
Trái lại trợ lý lại cảm thấy cực kỳ bình thường : [ Chính là như vậy, lúc ở Kim Bích Huy Hoàng, tôi nhắc đến cô Kiều thế là Lục tiên sinh lập tức xù lông! Tôi sợ tới mức không dám nói cái gì nữa. ]
Trợ lý rất nhanh lại phát thêm một tin tức: [ cô Kiều, đây chính là Lục tiên sinh đang chống lại cô. ]
Kiều An Hảo: [ Vậy tôi ở cửa đợi anh ấy, chờ anh ấy xuất hiện, tôi sẽ một hơi giải thích cho anh ấy nghe. ]
Trợ lý: [ Nhưng theo hiểu biết nhiều năm của tôi về Lục tiên sinh, anh ấy từ trong phòng đi ra thấy cô, rất có khả năng sẽ không cho cô cơ hội nói chuyện đâu. ]
Kiều An Hảo: [ Cậu đang giúp tôi đấy à? ]
Trợ lý: [ uh, nhưng tôi chỉ đang nói sự thật thôi mà… ]
Triệu Manh háo sắc hồi lâu đột nhiên phát ra một cái biệu tượng khinh bỉ: [ Hai tên đần độn! Lục ảnh đế không muốn nhắc tới chuyện quá khứ, vậy chính là không được nhắc tới! Càng nhắc tới, anh ấy sẽ càng trốn tránh Kiều Kiều, ngộ nhỡ một lúc nào đó lại tìm không thấy người thì phải làm thế nào? Đối phó với người như Lục ảnh đế, tớ nói cho cậu biết, Kiều Kiều, biện pháp đơn giản nhất chính là ngủ cùng anh ta! ]
Kiều An Hảo: […]
Trợ lý: […]
Triệu Manh: [ Ý của hai người là gì hả, là khinh thường ý kiến của tôi sao? Nói hai người ngu dốt, quả nhiên là ngu thật mà! Hai người thử nghĩ mà xem, nếu thật sự là Lục ảnh đế vì Kiều Kiều lỡ hẹn mà không tham gia lễ tình nhân, vậy sau này anh ta cần gì phải tới cửa Kiều gia đợi Kiều Kiều? ]
Triệu Manh: [ Lúc trước Lục ảnh đế đợi Kiều Kiều bao nhiêu ngày như vậy, cuối cùng buông tha, sau đó không nói câu gì mà bỏ đi, chắc chắn là anh ta đã chờ đợi trong tuyệt vọng, đối với anh ta mà nói, anh ta cho rằng Kiều Kiều không thích mình, cho nên bây giờ ý của anh ta cũng là Kiều Kiều có thích mình hay không, căn bản không phải vì tại sao lúc trước Kiều Kiều không tới gặp anh ta! ]
Trợ lý: [ bộ dáng nói như thể rất có lý ấy. ]
Triệu Manh: [ như thể cái đầu cậu, vốn dĩ chính là như vậy. ]
Triệu Manh lại hỏi: [ Kiều Kiều, tớ hỏi cậu, lần này cậu gặp Lục ảnh đế, mục đích cuối cùng là có muốn sống cùng anh ta không? ]
Kiều An Hảo: [ Có ]
Triệu Manh: [ Vậy thì không ổn rồi! Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa giải, mặc dù hai người không phải vợ chồng, nhưng có thích nhau, cho nên có thể áp dụng đạo lý này. Nghe hai người miêu tả thì có thể khẳng định bây giờ trái tim Lục ảnh đế đã trở thành sắt đá, một lòng không muốn quay lại với Kiều Kiều, cho nên bây giờ cho dù Kiều Kiều xuất hiện nói với anh ta rằng mình thích anh ta, anh ta cũng chưa chắc đã tin, thế nên nói nhiều như vậy vô ích, cũng không bằng cái biện pháp thô thiển đơn giản của tớ, ngủ với anh ta, đến lúc đó chắc chắn trong lòng anh ta sẽ loạn tùng phèo, tớ không tin Lục ảnh đế sẽ vẫn giữ được thái độ cứng rắn như vậy! ]
Triệu Manh đánh gần một màn hình, sau khi đánh xong, dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, lại nói với Kiều An Hảo: [ Kiều Kiều, nhớ kỹ đêm đó ngủ phải làm vài lần với anh ta, ngộ nhỡ anh ta ngủ say quá mà lật mặt, cậu vẫn có thể mang thai, ha ha… Đến lúc đó chúng ta lấy đứa bé ra uy hiếp anh ta! ]
Bị Triệu Manh nói như vậy, trợ lý cũng đi theo diễn trò: [ cô Kiều, đến lúc có em bé, nhớ cho tôi bế bế bồng bồng xíu nha, tôi muốn đi khoe với Lục tiên sinh, để cho anh ta chỉ có thể ngắm không thể sờ. ]
Sau đó Triệu Manh và trợ lý bắt đầu ảo tưởng chuyện sau khi Kiều An Hảo có em bé, sẽ giúp cô đi kích động nếu Lục Cẩn Niên lật mặt không nhận người.
Kiều An Hảo đọc đoạn hội thoại của hai người, không nói gì phát ra một cái biểu tượng mồ hôi rơi xuống, đưa ra vấn đề trọng điểm: [ Vấn đề là, anh ấy không để ý tới tớ, tớ phải làm sao mới ngủ được với anh ấy? ]
Kiều An Hảo còn chưa kịp đọc tin kế tiếp của trợ lý và Triệu Manh, cánh cửa phòng đóng chặt trước mặt bất chợt bị kéo ra.
Cô thấy Lục Cẩn Niên mặc quần áo chỉnh tề kéo va li hành lý đi từ bên trong ra.
Kiều An Hảo kinh ngạc mất một một giây mới kích động đứng thẳng người lên: “Lục Cẩn Niên, anh muốn đi đâu?”
Lục Cẩn Niên coi cô như không tồn tại, trực tiếp kéo va li hành lý, bước nhanh tới thang máy.
Kiều An Hảo vội vàng đuổi theo, nhưng lại không theo kịp tốc độ bước của Lục Cẩn Niên, đợi tới khi cô đi tới thang máy thì Lục Cẩn Niên đã vào thang máy xuống lầu.
Kiều An Hảo gấp gáp bấm cái thang máy khác, sau đó lấy điện thoại di động ra, tiếp tục gửi tin cho Triệu Manh và trợ lí: [ Làm sao bây giờ? Lục Cẩn Niên kéo va li hành lí đi rồi? ]
Trợ lí đi theo Lục Cẩn Niên xử lý qua rất nhiều sóng to gió lớn trong buôn bán, giờ phút này trái lại biểu hiện cực kỳ trấn định, không chút kích động gửi tin đi: [ Kiều Kiều, trước tiên cô đừng sốt ruột, tôi sẽ giúp cô thăm dò chuyến bay của Lục tiên sinh.
Lúc Kiều An Hảo đi thang máy xuống, Lục Cẩn Niên đã kéo va li hành lý ra tới cửa chính của khách sạn.
Kiều An Hảo không dám lơi lỏng dù chỉ một chút, vội vội vàng vàng đuổi theo, khi cô chạy tới đường lớn, Lục Cẩn Niên đã từ ven đường bắt được một chiếc taxi.
Kiều An Hảo bước xuống cầu thang, từ cửa khách sạn chạy ra, đến ven đường, lúc bắt một chiếc taxi, trong di động nhận được tin nhắn của trợ lí gửi đến: [ Lục tiên sinh đặt vé máy bay đi Mỹ. Kiều Kiều, bây giờ cô trực tiếp ra sân bay đi, tôi cũng giúp cô đặt một tấm cùng chuyến, còn về cô Triệu, phiền cô đi lấy hộ chiếu giúp Kiều Kiều, lấy thêm mấy bộ quần áo đem ra sân bay cho cô ấy. ]
Sau khi trợ lý sắp xếp tất cả xong, còn nói: [ Kiều Kiều, xuống máy bay, cô nhất định phải đi theo Lục tiên sinh, ngàn vạn lần không được đi lung tung, ở Mỹ nếu lạc mất anh ta, thì thật sự sẽ không tìm được anh ta đâu. ]
Lúc trợ lý gửi tin tới, Kiều An Hảo đã bắt được một chiếc taxi, cô đọc tin của trợ lý, vội nói với lái xe đi tới sân bay.
Chiếc xe phi trong đêm chưa tới mười phút, di động của Kiều An Hảo có nhắc nhở đã đặt được vé máy bay.
Khi Kiều An Hảo đuổi tới sân bay, Triệu Manh đã ở cửa xuất phát của sân bay chờ.
Kiều An Hảo trả tiền taxi, rồi đi theo lời Triệu Manh, tới cửa vào quốc tế số 3, cô vẫn chưa tìm thấy Triệu Manh, Triệu Manh đã đẩy cửa xe, gọi tên cô, sau đó quăng đồ ra, rồi thần tốc chạy tới phía cô, đầu tiên đưa cho cô hộ chiếu: “Kiều Kiều, đây là hộ chiếu, quần áo tớ không lấy cho cậu đâu, cậu không đem cái gì đi mới có thể khiến cho Lục ảnh đế đau lòng.”
Kiều An Hảo gật mạnh đầu một cái, nói một tiếng “Cảm ơn”, lúc chuẩn bị tạm biệt Triệu Manh đi vào sân bay, Triệu Manh lại kéo tay cô lại, đưa cho cô môt hộp thuốc: “Kiều Kiều, cậu mang thứ này theo.”
Kiều An Hảo mở hộp thuốc, nhìn thấy bên trong chỉ có một viên thuốc màu trắng, ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: “Đây là cái gì?”
Sắc mặt Triệu Manh có chút xấu hổ, nhìn trước ngó sau một phen, ho nhẹ một tiếng, tiến đến bên tai Kiều An Hảo, nhỏ giọng nói: “Đây là thuốc – kích – dục, gặp nước tan ngay, cậu yên tâm, không làm hỏng bộ phận nào trên cơ thể đâu, nếu cậu ở Mỹ không làm ăn gì được Lục ảnh đế, thì phải dựa vào nó!”
Sau đó rời khỏi tai Kiều An Hảo, nháy mắt với cô, cười chói lọi nói: “Được rồi, vào đi thôi.”
-
Kiều An Hảo làm thủ tục hải quan xong, đi thẳng lên máy bay, tới chỗ ngồi của khoang hạng nhất mới tìm thấy Lục Cẩn Niên.
Dáng vẻ anh dường như rất buồn ngủ, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Có thể bởi vì cô nhìn thấy anh, bước chân hơi dừng lại một chút, khiến cho giác quan nhạy bén của anh cảm nhận được cái gì đó, mí mắt liền mở ra, lúc nhìn thấy cô, lại như thấy việc không liên quan đến mình mà nhắm mắt vào.
"Chào cô, xin hỏi chỗ ngồi của cô là số mấy?” Cô tiếp viên hàng không nhìn thấy Kiều An Hảo đứng một chộ không nhúc nhích, mặt mỉm cười tiến lên hỏi.
Kiều An Hảo cười cười xin lỗi cô tiếp viên hàng không, rồi đi vào khoang trong.
Kiều An Hảo tìm thấy chỗ của mình, ngồi xuống chưa lâu thì cửa cabin đóng lại, bên trong cabin vang lên những điều an toàn cần biết.
Cô rút điện thoại ra, gửi một tin nhắn đến nhóm: [ Máy bay sắp cất cánh. ]
Triệu Manh: [ Chúc cậu thành công! ]
Trợ lý: [ Kiều Kiều, nhất định phải cố gắng nha! ]
Triệu Manh: [ Kiều Kiều, thật sự tớ cực kỳ hi vọng, lúc cậu trở về, là cùng Lục ảnh đế trở về. ]
Trợ lý: [+1]
Kiều An Hảo đọc một loạt tin nhắn của hai người, tận đáy lòng bỗng nổi lên cảm động, cô đáp lại một câu “Cảm ơn”, sau đó liền tắt máy.
Dựa lưng vào ghế ngồi, Kiều An Hảo nhắm mắt lại, theo bản năng giơ tay lên, đè hộp thuốc trong túi mình, đáy lòng nổi lên tức giận chính mình, sau đó âm thầm thề rằng, ngày về nước, nhất định sẽ là ngày cô và Lục Cẩn Niên trở về cùng nhau.
-
Chuyến bay kéo dài 15 tiếng, rốt cuộc máy bay cũng hạ cánh xuống Los Angeles Mỹ.
Ngoại trừ điện thoại di động, ví tiền và hộ chiếu ra, Kiều An Hảo không còn đồ gì khác, cho nên lúc cửa cabin mở ra, căn bản không cần sắp xếp hành lý gì cả, thần tốc chạy dọc theo lối đi giữa cabin ra cửa khoang.
Lúc trợ lý đặt vé, đã không còn vé khoang hạng nhất, Kiều An Hảo đành phải ngồi khoang phổ thông, cho nên đi từ khoang phổ thông đến khoang hạn nhất bị tiếp viên hàng không ngăn lại: “Thật xin lỗi, xin cô chờ một chút, để cho người đi trước xuống máy bay trước.”
Giọng nói của tiếp viên hàng không nhỏ nhẹ lễ phép, thế nhưng lại truyền vào khoang hạng nhất, Lục Cẩn Niên đang thu thập đồ đạc, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về bên này một cái, khi tầm mắt nhìn thấy Kiều An Hảo cũng không có phản ứng gì quá lớn, dáng vẻ như việc không liên quan đến mình, kéo va li hành lý, đi xuống máy bay.
Đợi cho người khoang hạng nhất lục tục đi hết, tiếp viên hàng không mới cười với Kiều An Hảo, đưa tay ra hiệu xin mời: “Cô có thể đi rồi ạ.”
Kiều An Hảo căn bản không để ý tới tiếp viên hàng không, trực tiếp lao ra ngoài, lúc bước vào sân bay, Kiều An Hảo nhìn quanh trái phải một vòng, nhìn đến cuối con đường bên trái, thì thấy lac đang kéo va li hành lý chuẩn bị rẽ, vì thế vội vàng đuổi theo.
Không biết là trùng hợp, hay là có sự tồn tại của yếu tố nào đó, mà mỗi lần Kiều An Hảo sắp mất dấu Lục Cẩn Niên, luôn có thể nhìn thấy bóng dáng anh, ngay cả lúc bắt taxi, dường như Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên cũng đồng thời bắt được.
Kiều An Hảo cũng không biết bản thân mình muốn đi đâu, cho nên chỉ bảo người lái taxi bắt kịp chiếc xe của Lục Cẩn Niên đang ngồi.
Lúc này ở Los Angeles đang là sáng sớm, xe trên đường cũng không nhiều, cho nên hai chiếc taxi gần như là một trước một sau đế trước cửa một khách sạn.
Khi Kiều An Hảo xuống xe, vừa lúc Lục Cẩn Niên xách va li từ sau chiếc taxi kia xuống, trực tiếp kéo vào khách sạn, Kiều An Hảo trả tiền taxi xong cũng theo vào khách sạn.
Lục Cẩn Niên đứng trước đại sảnh đặt phòng tổng thống, Kiều An Hảo cũng cầm chứng minh thư đưa ra trước quầy yêu cầu món ăn của tổng thống.
Hai người đồng thời quét thẻ, khi ký tên, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên đồng thời đi đến trước quầy lấy để Pu't ký tên, bàn tay hai người không cẩn thận cùng nắm lấy cây Pu't, Kiều An Hảo mở to mắt, quay đầu, hốt hoảng nhìn Lục Cẩn Niên, mà Lục Cẩn Niên lại chẳng thèm nhìn cô một cái, vẻ mặt thản nhiên buông tay ra, lưu loát đi sang bên khác lấy cây Pu't mới, ký tên, sau đó lấy thẻ phòng, trực tiếp kéo va li tới thang máy.
Kiều An Hảo vội vàng ký xong, đưa tới trước quầy, sau khi lấy thẻ phòng, liền chạy theo tới thang máy.
Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo cùng bước vào thang máy lên tầng, trong thang máy vô cùng yên tĩnh, ngoài hai người phục vụ khách sạn, chỉ có hai người bọn họ.
Toàn thân Lục Cẩn Niên lạnh lùng đứng đó, tay nắm va li hành lý, Kiều An Hảo đứng bên cạnh anh, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người anh, vậy mà anh lại như không hề thấy Kiều An Hảo, một cái liếc mắt cũng không lạc trên người cô.
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên coi thường, trong lòng có chút buồn bã, từ khoảnh khắc cô nhìn thấy Lục Cẩn Niên, đã muốn giải thích với anh chuyện lúc trước mình lỡ hẹn, nhưng khi ở trong công viên Tây Giao, anh vừa nhìn thấy cô liền đi, ở trong nhà bà, anh trực tiếp tiễn khách, ở trong khách sạn, cô chỉ vừa mới nhắc đến đêm hôm lễ tình nhân, đã bị anh phẫn nộ khác thường ném ra khỏi phòng, nhưng lúc này đây anh và cô đang ở trong thang máy, sao anh không xua đuổi cô…
Nghĩ tới đây, Kiều An Hảo đột ngột mở miệng, phá tan bầu không khí tĩnh mịch trong thang máy.
Cô sợ mình lại giống như lần trước, chưa nói hết câu đã bị anh nắm cổ, không cho nói tiếp, vì thế liền dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp đưa ra vấn đề trọng điểm, đơn giản rõ ràng nói ra: “Em ở bệnh viện.”
Nhân viên phục vụ là người Mĩ tóc vàng mắt xanh, nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng lại cho rằng Kiều An Hảo đang tự nói chuyện một mình, vì thế quay đầu mỉm cười nhìn cô, kết quả lại phát hiện Kiều An Hảo đang nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, liền cho là hai người quen biết nhau, đành đem lời tới bên miệng nuốt trở vào bụng.
Đè nén trong lòng rốt cuộc cũng nói ra, khiến cho đáy lòng Kiều An Hảo thoải mái hơn một chút, tiếp tục bổ sung: “Đêm hôm lễ tình nhân ấy, em không tới gặp anh, là vì em ở trong bệnh viện…”
Lục Cẩn Niên nắm chặt va li hành lý trong tay, gia tăng lực, sau đó trên mặt của anh liền hiện lên một tia tự giễu.
Vừa nghe thấy cô nói cô nằm viện, trong lòng anh chợt nổi lên một tia đau lòng.
Anh thật là hết thuốc chữa rồi, dưới tình huống bị cô thương tổn thành như vậy còn cùng cô là chuyện điên khùng.
Thậm chí bây giờ thấy cô một thân một mình tới Mỹ, biết là cô đi theo anh, lại vẫn cố ý đợi cô nhiều lần.
“Tôi đã nói với em rồi, tôi không muốn nhắc tới chuyện trước kia!” Lục Cẩn Niên không biết là đang tức giận chính mình hay là đang tức cô nữa, mở miệng nói chuyện, giọng điệu mang theo vài phần gây sự, dứt khoát gọn gàng ngắt lời cô: “Không cần biết em kiếm cớ gì, hay là em thật sự nằm viện, kể cho tôi nghe đều không có tác dụng, tôi cũng không có hứng thú nghe! Tôi nghĩ trong lòng em nên rõ ràng một chút, điều tôi để ý không phải là em vì sao không tới gặp tôi, mà là…”
Lục Cẩn Niên nói tới đây bỗng nhiên dừng lại.
Lục Cẩn Niên, rốt cuộc là mày điên cùng cô ấy đến khi nào?
Rõ ràng đã nói là sẽ quên đi, vậy cần gì phải nhiều lời vô nghĩa với cô ấy như vậy?
Chẳng nhẽ muốn giẫm lên vết xe đổ, lại một lần nữa hưởng thụ loại cảm giác sống không bằng ૮ɦếƭ ấy sao?
Lục Cẩn Niên có chút thảm thương nhắm hai mắt lại, đem nửa câu sau “Em gửi cho tôi những tin nhắn này…” cường bạo ép trở về trong bụng, đổi thành một câu nghiến răng nghiến lợi “Thôi!”
Sau đó, Lục Cẩn Niên mở mắt, trên mặt khôi phục vẻ lạnh lùng, mở miệng mang theo thanh âm lạnh giá tẻ nhạt: “Tiểu thư Kiều, tôi không quan tâm lần này cô tới Mỹ là ôm theo mục đích gì, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với cô nữa.”
Trong thang máy yên lặng ước chừng nửa phút, tới được tầng chót, cửa thang máy mở ra.
Lục Cẩn Niên vẫn đứng ở trong thang máy không nhúc nhích, giống như đang suy nghĩ gì đó, sau một lúc lâu, lại trầm trầm mở miệng nói: "Nếu như có thể, tôi hi vọng cô sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt của tôi."
Nói xong, Lục Cẩn Niên không có ý muốn ở lại thêm, trực tiếp kéo rương hành lý của mình, cất bước rời đi.
Để lại Kiều An Hảo đứng một mình ngẩn ngơ trong thang máy, nhìn bóng lưng Lục Cẩn Niên dần dần biến mất.
Cô đã nói cho anh biết, bởi vì cô ở bệnh viện mới không thể đi gặp anh, thế nhưng anh lại không tin, thậm chí còn nói, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với cô nữa, không hy vọng cô xuất hiện ở trước mặt anh. . . . . . Cô đã chờ mong tới lúc hai người gặp lại, thế nhưng anh lại một lòng muốn chặt đứt.
Đáy mắt đen nhánh của Kiều An Hảo thoáng hiện một tia ảm đạm, cánh môi uất ức giật giật, liền rũ đầu xuống.
Cho đến khi cửa thang máy truyền đến tiếng còi báo động thì Kiều An Hảo mới lấy lại tinh thần, chầm chạp từ trong thang máy đi ra, sau đó thấy cuối hành lang, Lục Cẩn Niên đang cầm điện thoại di động, gọi điện thoại.
Kiều An Hảo liếc mắt nhìn thẻ mở cửa phòng trong tay mình, theo chỉ dẫn trên hành lang, tìm tới, mới phát hiện, mình sẽ ở phòng đối diện với Lục Cẩn Niên.
Người đàn ông nhìn cô bước tới, gương mặt trở nên lạnh lùng, dùng Anh văn lưu loát nói với người bên kia "Buổi tối gặp lại", sau đó ngắt điện thoại, giống như cô chỉ là không khí, cầm thẻ mở cửa phòng quét cửa phòng, tiến vào gian phòng của mình.
-
Kiều An Hảo đã ngủ ở trên máy bay, tuy nhiên ngồi ngủ nên không được thẳng giấc, nhưng cũng không khốn đốn lắm, tắm xong, nằm ở trên giường, trong đầu đều nghĩ đến Lục Cẩn Niên nói với mình trong thang máy.
Thái độ của anh thoạt nhìn kiên quyết như thế, hình như đời này kiếp này thật sự không muốn có chút dính dáng đến cô.
Đơn độc chính là hiện trạng giữa anh và cô bây giờ, cô muốn tới gần anh, tuyệt đối không thể nào, chẳng lẽ thực sự chỉ có biện pháp Triệu Manh nói với cô sao?
Nghĩ tới đây, Kiều An Hảo lại trèo xuống giường, cầm lấy viên thuốc mà Triệu Manh kín đáo đưa cho cô trước khi rời đi, chăm chú nhìn trong chốc lát, sau đó liền âm thầm quyết định.
Bất luận như thế nào, cô đều muốn tìm một cơ hội, cùng anh xảy ra chút chuyện.
Giống như Triệu Manh từng nói, dù là cuối cùng anh không chịu tha thứ cô như cũ, cô còn có thể lấy đứa bé làm lợi thế.
Kiều An Hảo quyết tâm, cả ngày cũng không ngủ, vẫn nằm ở cửa của mình miệng, chú ý căn phòng đối diện động tĩnh.
Lục Cẩn Niên có lẽ bị sai múi giờ, buổi sáng cửa phòng của anh cũng không động tĩnh gì, đến một giờ chiều, có nhân viên phục vụ bưng một phần đồ ăn mua bên ngoài đưa vào phòng của anh.
Mãi cho đến năm giờ chiều, cuối cùng Lục Cẩn Niên từ trong phòng đối diện ra ngoài, anh mặc một bồ đồ tây trang mới tinh, tư thế oai hùng cao lớn, lúc rời đi, giống như cảm giác được cô đang nhìn mình, còn liếc một cái về phía cửa phòng của cô.
Kiều An Hảo vội vàng chạy về trong phòng ngủ mình, cầm ví tiền, điện thoại di động, còn có viên thuốc Triệu Manh cho cô, sau đó mang giày, cũng đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng Kiều An Hảo hơi nặng, tiếng vang rất lớn, khiến cho Lục Cẩn Niên đang chờ thang máy, nghiêng đầu nhìn lướt qua phía cô.
Kiều An Hảo vừa nghĩ tới tính toán trong lòng mình, có chút chột dạ nên cúi đầu, trốn tầm mắt của anh.
Hai người như cùng đi chung một thang máy như cũ, nhưng lần này còn có thêm một cặp vợ chồng, giống như là người Pháp.
Kiều An Hảo không học qua tiếng Pháp, nghe không hiểu hai người kia đang nói những chuyện gì, nhưng từ nụ cười hai người thể hiện trên mặt, cùng thỉnh thoảng không coi ai ra gì mà hôn nhau, cũng có thể đoán được nhất định là đang nói những lời âu yếm nhau.
Suốt thời gian xuống tầng cuối cùng, Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo không nói gì, Kiều An Hảo len lén liếc Lục Cẩn Niên mấy lần, anh vẫn giữ vẻ mặt không xem cô tồn tại.
Thang máy xuống lầu một, lúc cửa mở ra, chuông điện thoại Lục Cẩn Niên vang lên, anh vừa nghe, vừa đi ra khỏi thang máy, Kiều An Hảo đứng ở sau lưng anh, nghe được anh dùng tiếng Anh nói một câu: "Tôi lập tức ra ngoài."
Kiều An Hảo đi theo Lục Cẩn Niên, ra khỏi khách sạn, Lục Cẩn Niên giơ điện thoại di động nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn thấy tới một một người phụ nữ xinh đẹp tóc vàng, đứng trước xe Ferrori thì ngắt điện thoại, cất bước đi tới chỗ cô gái đó.
Cô gái kia nhìn thấy Lục Cẩn Niên, hình như rất vui vẻ, thậm chí còn xông lên trước ôm Lục Cẩn Niên một cái, hai người đứng ở ven đường không biết nói nhỏ những thứ gì, sau đó liền lên xe.
Kiều An Hảo nhìn một màn kia, hơi lúng túng, cho đến lúc chiếc xe kia chậm rãi chạy nhanh dần, Kiều An Hảo mới mở to hai mắt, phục hồi tinh thần lại, vội vội vàng vàng chạy đến một chiếc xe đậu bên đường, mở cửa xe đi lên, bảo đuổi theo chiếc xe của Lục Cẩn Niên.
Cuối cùng Chiếc Ferrari màu đỏ dừng trước một nhà hàng, Lục Cẩn Niên cùng cô gái tóc vàng kia xuống xe, cùng nhau đi vào phòng ăn, Kiều An Hảo trả hết tiền xe, lúc đi theo vào, hai người đã ngồi xuống bàn ăn gần cửa sổ, người phụ nữ tóc vàng đang cầm thực đơn, gọi thức ăn với nhân viên phục vụ, hình như cô ta đang hỏi ý kiến Lục Cẩn Niên, còn cười tươi nói với Lục Cẩn Niên, cánh môi đóng mở nói hai câu, vẻ mặt Lục Cẩn Niên lạnh nhạt, anh gật đầu một cái, vô ý nghiêng đầu, vừa vặn thấy cô mới vào phòng ăn, chỉ là một trong nháy mắt, tầm mắt liền dời đi chỗ khác .
Kiều An Hảo tìm một khoảng cách tương đối gần với Lục Cẩn Niên cùng cô gái kia, một ngày chưa ăn cơm, cũng không đói, nhưng vẫn gọi một phần thịt bò bít tết.
Lục Cẩn Niên cùng cô gái tóc vàng kia ngồi đối diện nhau, không biết là nói chuyện gì rất vui vẻ, cô gái kia thỉnh thoảng thoải mái cười mấy tiếng.
Mặc dù bọn họ cách một khoảng cách, nhưng cô vẫn mơ hồ nghe được tiếng cười của cô gái kia, cảm thấy hơi chói tai.
Mặc dù từ đầu đến cuối, trên mặt Lục Cẩn Niên không có cảm xúc nào, nhưng đối với Kiều An Hảo đã biết anh lâu như vậy mà nói, cô có thể nhìn được, quan hệ giữa Lục Cẩn Niên cùng cô gái kia, tương đối tốt.
Cô gái tóc vàng kia cùng Kiều An Hảo gọi phần món ăn giống nhau, được phục vụ viên bưng lên món ăn lên cùng lúc.
Lúc Kiều An Hảo cầm nĩa cắt thịt bò bít tết, vừa vặn thấy cảnh tượng Lục Cẩn Niên tao nhã cầm dao nĩa, cắt thịt bò bít tết cho cô gái kia.
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm tay Lục Cẩn Niên một hồi lâu, không nhịn được cong môi, cầm dao dùng sức chọc chọc thịt bò bít tết trong dĩa của mình, đáy lòng nổi lên một sự giận dữ cùng ghen tức.
Rốt cuộc người phụ nữ kia có quan hệ gì cùng Lục Cẩn Niên?
Lục Cẩn Niên ngay lời giải thích của mình cũng không tin, còn nói về sau không bao giờ nữa muốn gặp cô, chẳng lẽ nguyên nhân chính có liên quan đến người phụ nữ này?
Nghĩ tới đây, tay nắm dao của Kiều An Hảo chợt run lên, không cẩn thận liền cắt vào tay mình, sau đó ngón tay cũng cảm thấy một sự bén nhọn đau đớn, cắt vào khiến cho đầu ngón tay Kiều An Hảo run lên, tay nắm nĩa, nặng nề đập đập trúng đĩa, phát ra tiếng vang loảng xoảng, sau đó rơi xuống đất, khiến mọi người chung quanh quay lại nhìn.
Nhân viên phục vụ đứng ở một bên thấy như vậy, vội vàng đi tới, khom người giúp Kiều An Hảo lượm nĩa, đổi cho cô cái khác , lúc đưa cho cô, thấy trên ngón tay lại chảy máu, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm: "Thưa cô, ngón tay của cô bị thương, vẫn ổn chứ?"
Lúc này Kiều An Hảo mới cúi đầu, nhìn đến trên ngón tay của mình chảy máu, cũng may vết thương rất cạn, không có gì đáng ngại, cô ngẩng đầu lên, vừa mới chuẩn bị lắc đầu với nhân viên phục vụ, lại thấy Lục Cẩn Niên vốn đang nhìn về phía mình, chẳng biết đã nghiêng đầu lúc nào, tầm mắt như có như không nhìn ngón tay của cô.
Kiều An Hảo lập tức nhìn chằm chằm vào Lục Cẩn Niên, trong khoảnh khắc đó, cô có một loại ảo giác, cho là Lục Cẩn Niên muốn ngồi dậy tới đây, nhưng ai ngờ qua khoảng mười giây, người đàn ông đó lại nhàn nhạt quay đầu lại, tiếp tục trò chuyện cùng cô gái tóc vàng ngồi đối diện anh.
Nhân viên phục vụ cầm băng cá nhân tới, đặt ở trên bàn ăn của Kiều An Hảo: " Băng cá nhân của cô."
Kiều An Hảo miễn cưỡng nở nụ cười nhân viên phục vụ, nói một câu: "Cám ơn."
Đợi đến khi nhân viên phục vụ rời đi, Kiều An Hảo mới cầm băng cá nhân, xé ra, chậm chạp dán vào đầu ngón tay của mình, cô ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên, anh cầm chai R*ợ*u đỏ, rót R*ợ*u cho cô gái kia, mà cô gái kia cầm điện thoại di động, giơ lên trước mặt anh, chỉ vào màn ảnh, không biết để cho nhìn cái gì.
Đáy lòng Kiều An Hảo trong nháy mắt bị mất mác cùng khổ sở bao phủ, thời điểm trước kia, đừng nói cô bị thương, anh và cô đi bộ, cô mệt, anh không chút do dự cong người xuống, cõng cô, nhưng bây giờ, anh lại lạnh lùng không nhìn đến cô.
Dán hết băng cá nhân, Kiều An Hảo không muốn ăn nữa, cô ngồi một lát, liền đứng dậy, tính tiền rồi rời đi.
Mãi cho đến khoảng hơn chín giờ tối, Kiều An Hảo ngồi ở quầy bar nhỏ trong phòng khách, đã ngồi gần hai tiếng, rốt cuộc thấy chiếc Ferrari màu đỏ chậm rãi dừng ở ven đường.
Kiều An Hảo vốn tưởng rằng chỉ có Lục Cẩn Niên xuống xe, lại không nghĩ rằng cô gái tóc vàng kia lại cùng anh xuống xe, trong đầu của cô ong lên, muốn nổ tung.
Chẳng lẽ người phụ nữ kia muốn về khách sạn cùng Lục Cẩn Niên? Phụ nữ nước ngoài cởi mở như vậy, cô nam quả nữ, cùng ở một phòng. . . . . .
Cả người Kiều An Hảo bật dậy, khiến cho người đàn ông nước ngoài ngồi đối diện cô đang xem báo, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
Chẳng lẽ Lục Cẩn Niên thích người phụ nữ nước ngoài kia? Cô phải làm sao? Cô còn muốn cùng anh bắt đầu lần nữa!
Kiều An Hảo càng nghĩ, trong đầu càng loạn, đáy lòng càng sợ hãi, cuối cùng, đầu nóng lên, cũng không biết nơi nào xuất hiện một cỗ tức giận, liền đi giày cao gót, bước ra khách sạn, đi một mạch tới trước mặt Lục Cẩn Niên cùng người phụ nữ kia, dù muốn mở miệng hay không, cũng dịu dàng gọi một tiếng: "Chồng à."
Cô gái tóc vàng kia là vợ của một vị đạo diễn mà Lục Cẩn Niên đã từng quen khi quay phim ở Hollywood, vốn là một bác sĩ tâm lý, tên là Lucy, biết đêm nay anh sẽ về Mỹ, vì thế cố ý mời anh cùng ăn một bữa cơm.
Xe dừng ở cửa khách sạn, Lục Cẩn Niên nói một tiếng cảm ơn với Lucy, tiện thể đẩy cửa xuống xe, ai ngờ Lucy cũng theo anh xuống xe, còn gọi anh lại.
Lục Cẩn Niên quay đầu, nhìn về phía Lucy, Lucy lại cười khanh khách mở miệng nói: "Niên, tôi cảm thấy tối nay anh có chút không bình tĩnh, trong lòng luôn không yên, có chuyện gì phiền lòng sao? Nói ra, có lẽ tôi có thể giúp anh một chút."
Lục Cẩn Niên nhàn nhạt mở miệng: "Tôi không sao."
"Niên, anh không lừa tôi được đâu, đừng quên nghề nghiệp của tôi là gì, dù tối nay anh đã rất cố gắng để biểu hiện mình đang rất bình tĩnh, nhưng tôi vẫn có thể thấy anh có chút khác thường, ví dụ như trong lúc ăn cơm, anh nhìn ra cửa sổ mười chín lần, lúc tôi lái xe đưa anh trở lại, anh cũng nhiều lần nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu đến mất hồn, thậm chí tối nay trong quá trình chúng ta nói chuyện, có bốn lần tôi nói chuyện với anh, anh cũng không trả lời tôi..."
Lúc Lucy đang mang vẻ mặt tươi như hoa mà nói hăng say, bất chợt một tiếng kêu trong trẻo dịu dàng truyền đến: "Ông xã."
Nghe thấy giọng nói này, toàn thân Lục Cẩn Niên, lại run lên một chút.
Lời Lucy đang muốn nói, bị phản ứng kỳ lạ này của anh khiến phải dừng lại, cau mày, quan tâm hỏi một câu: "Niên, anh làm sao vậy?"
Lục Cẩn Niên còn chưa kịp lắc đầu với Lucy, đột nhiên lại có một bóng dáng nhỏ nhắn vọt tới, nhào thẳng vào trong lòng Lục Cẩn Niên: "Ông xã, anh đã đi đâu vậy? Em ở đây đợi anh đã lâu rồi."
Lucy bị cô gái lao tới một cách bất ngờ này làm cho hoảng sợ, mặc dù cô không hiểu tiếng trung, nhưng cũng biết mấy từ tiếng trung, "Ông xã" chính là một từ trong đó, cô nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Lục Cẩn Niên, dùng tiếng anh hỏi: "Niên, không phải anh vẫn chưa kết hôn sao? Sao cô ấy lại gọi anh là ông xã?"
Kiều An Hảo biết tiếng anh, vừa nghe thấy lời của Lucy, càng thêm xác định quan hệ của cô ấy và Lục Cẩn Niên không bình thường.
Mặc kệ rốt cuộc Lục Cẩn Niên có thật sự thích hay chỉ giả vờ thích cô gái ngoại quốc này hay không, nhất định cô phải nghĩ cách khiến cô gái ngoại quốc này biết khó mà lui, từ nay về sau cũng không đến làm phiền Lục Cẩn Niên nữa.
Tròng mắt của Kiều An Hảo đảo liên hai vòng, sau đó lại giống như đang chứng tỏ địa vị của bản thân, nhón chân lên, hôn hai cái bẹp bẹp lên mặt của Lục Cẩn Niên, vừa rồi không dễ dàng gì Lục Cẩn Niên mới có thể khiến đầu óc mình khôi phục lại bình thường, lúc này, cả người lại càng trở nên cứng nhắc.
Mà Kiều An Hảo cứ nhưu bị nghiện, cứ mở miệng gọi ông xã không ngừng, làm nũng mà nói: "Ông xã, em cố ý đi từ Bắc Kinh đến đây để tìm anh, ông xã, ngồi máy bay mệt quá..., ông xã, em có một tin tức tốt muốn nói cho anh..."
Kiều An Hảo buột miệng nói một câu cuối cùng, căn bản trong đầu cũng không biết mình có tin tức tốt gì để nói cho Lục Cẩn Niên, vì vậy ngập ngừng một chút, sau đó liền nháy hai cái mắt, nói: "Ông xã, em có thai rồi!"
Đúng đúng đúng, cô đã có thai, nhất định cô gái ngoại quốc này sẽ biết khó mà lui!
Sau khi nói xong, Kiều An Hảo mới nhớ tới việc mình đang nói tiếng trung, lỡ như cô gái tóc vàng này nghe không hiểu thì làm thế nào?
Đôi mắt to của Kiều An Hảo loé lên hai cái, sau đó lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Lucy, tiếp tục dùng tiếng anh lặp lại lần nữa: "Ông xã, em có thai rồi, anh có vui không?"
Vốn Lucy chỉ nghe hiểu từ "Chồng”, trong nháy mắt ánh mắt trở nên kinh ngạc nhìn về Lục Cẩn Niên lần nữa, mở miệng hỏi: "Niên? Mang thai?"
Sự kinh ngạc của Lucy rơi vào đáy mắt Kiều An Hảo, giống như phát hiện bạn trai mình có vợ nên muốn tìm kiếm sự xác thực.
Làm sao cô có thể để cho cô ta xác thực được?
Nếu bây giờ trong lòng cô còn chưa từ bỏ, vậy cũng đừng trách cô quá đáng!
Vì vậy Kiều An Hảo liền ôm cổ của Lục Cẩn Niên, gương mặt rực rỡ, dùng tiếng Anh thật ngọt ngào lặp lại một lần nữa: "Chồng à, em đặc biệt từ Bắc Kinh đến tìm anh, lão công, ngồi máy bay mệt quá à, chồng, em còn chưa được ăn cơm tối, rất đói. . . . . ."
Bị biểu hiện không đầu không đuôi của Kiều An Hảo làm kinh hãi, Lục Cẩn Niên một hồi lâu cũng chưa trở lại bình thường, rốt cuộc lúc này đã phục hồi tinh thần lại.
Ai có thể nói cho anh biết, Kiều An Hảo đang giở trò quỷ gì? Đang đùa giỡn gì vậy?
Lục Cẩn Niên nhìn Lucy với ánh mắt xin lỗi, mở miệng nói: "Thật xin lỗi…"
Câu xin lỗi của anh rơi vào trong tai Kiều An Hảo, rõ ràng chính là muốn níu giữ người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp kia, làm sao cô có thể cho anh cơ hội đó chứ?
Dưới tình thế cấp bách, Kiều An Hảo dù muốn hay không cũng nhón chân lên, dùng sức nhấn đầu anh xuống, đang ở đất khách quê người, người đến người đi trên đường cái, cô ngăn miệng Lục Cẩn Niên,chặn câu nói tiếp theo “Thật xin lỗi không nói chuyện được rồi” của anh lại.
Mềm mại cùng ấm áp đã quen thuộc kia khiến máu toàn thân của Lục Cẩn Niên giống như chảy ngược lại, căn bản không giơ tay lên đẩy Kiều An Hảo ra.
Lúc Lục Cẩn Niên nói xin lỗi với Lucy, cô mới nhận ra tiếp theo nhất định Lục Cẩn Niên sẽ nói với mình: xin lỗi không tiếp chuyện được, chỉ là không ngờ trong lúc bất chợt cô gái tóc đen xinh đẹp kia đã ngăn chặn môi của Lục Cẩn Niên, khiến cho cô không nhịn được sợ hãi than một câu, sau đó liền cười lắc lắc đầu, lui về phía sau hai bước, lên xe, nổ máy, rời đi.
Kiều An Hảo nghe được tiếng xe xa dần ở sau lưng, cho là cô gái nước ngoài đã bị mình đánh lui thành công, đáy lòng không nhịn được chút đắc chí, sau đó mới hài lòng rời khỏi môi Lục Cẩn Niên.
Chung quanh có một ngời đàn ông nước ngoài thấy một màn như vậy, không nhịn được huýt sáo một hơi, Lục Cẩn Niên thức tỉnh, lúc này anh mới phản ứng kịp, vừa rồi mình bị Kiều An Hảo cưỡng hôn, gương mặt vốn là lạnh nhạt thờ ơ, bỗng trở nên đỏ ửng, vẻ mặt liên tục biến chuyển, sau đó đẩy Kiều An Hảo còn ôm cổ mình ở trong *** ra, sau đó xoay người, sải bước đi tới khách sạn.
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên hất ra, bước chân lảo đảo hai cái, sau đó liền giẫm lên giày cao gót, đuổi theo Lục Cẩn Niên, vươn tay, kéo cổ tay của anh.
Cơ thể của Lục Cẩn Niên chợt căng thẳng, không quay đầu lại nhìn Kiều An Hảo ở sau lưng, chỉ là dùng sức tránh tay cô, lại khiến cho Kiều An Hảo giơ tay khác lên, dáng vẻ giống như muốn ôm lấy người phía trước, gắt gao ôm lấy cánh tay anh.
Lục Cẩn Niên nhíu mày, tiếp tục dùng sức tránh cánh tay đó của cô, phát hiện tránh không được, liền lạnh giọng mở miệng, nói: "Buông ra!"
Cơ thể Kiều An Hảo run nhẹ lên, ôm chặt tay anh hơn.
Rốt cuộc Lục Cẩn Niên có chút không chịu nổi quay đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt của Kiều An Hảo, xuất hiện một tầng lửa giận: "Rốt cuộc cô muốn như thế nào?”
Đã từng vì Hứa Gia Mộc mà nói anh không xứng yêu cô, khiến anh không thể không buông tay rời đi. Bây giờ lại quấn quít làm phiền đi theo anh từ Bắc Kinh tới nước Mỹ, còn luôn làm chuyện giống như đang tuyên thệ chủ quyền ngay trước mặt Lucy, gọi anh là ông xã, nói đã mang thai đứa bé của anh.
Rốt cuộc là cô muốn như thế nào?
Có thể là ánh mắt của Lục Cẩn Niên quá dọa người, khiến Kiều An Hảo theo bản năng cúi đầu, né tránh ánh mắt anh, nhỏ giọng nói: “Em làm rơi ví tiền.”
Ví tiền cô thật sự đã bị mất, mặc dù là cô vứt nó.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm đầu xù xì của cô, không nói gì.
Kiều An Hảo giương mắt nhìn, liếc vẻ mặt anh một cái, còn sót lại chút tức giận vừa nãy, khiến người ta không đoán được trong lòng anh nghĩ gì. Cô có chút không xác định được tới cùng là anh tin mình hay không, vì thế liền nhẹ nhàng ôm cánh tay anh, còn tay kia thì ra sức níu chặt áo anh, rồi lục túi xách của mình ra, cúi đầu nhỏ giọng nói tiếp: “Thật sự đã làm mất, em từ trong nhà ăn ra, rồi đi một đoạn đường sau đó đón một chiếc taxi về khách sạn, lúc tính tiền mới phát hiện mình mất ví, nên mượn tiền xe ở quầy lễ tân.”
Mặc dù những lời này là cô sử dụng chút tâm tư nhỏ làm ra, nhưng khi cô thật sự nói với anh, trong đầu cô không kìm nén được nhớ lại hồi trước lúc còn học đại học cô đi Hàng Châu, ví tiền bị người ta đánh cắp, cô gửi cho anh một tin nhắn, anh liền ngàn dặm xa xôi đến tìm cô, nhưng bây giờ, anh dành cho cô chỉ có sự lạnh lùng và không đếm xỉa tới.
Trong lòng hơi chua xót, hốc mắt cũng đỏ lên, mở miệng nói chuyện mang theo vài phần đáng thương: “Lúc đầu bọn họ không cho em mượn, em nói có bạn bè ở đây, sẽ trả lại cho họ, bọn họ mới đồng ý cho em mượn tiền, nhưng bọn họ không cho em lên phòng nghỉ ngơi, nhất định cứ bắt em ngồi bên đường cái chờ anh trở về, em chờ anh hơn hai giờ anh mới về, em cũng chưa ăn cơm, em đói bụng.”
Kiều An Hảo nhẹ nhàng nói, mỗi một chữ nói ra đều đâm vào trái tim Lục Cẩn Niên khiến anh hơi đau.
Mặc dù cô cúi đầu, anh không nhìn rõ mặt cô, nhưng từ lời nói của cô thì trong đầu có thể nghĩ được bộ dạng tội nghiệp và tủi thân của cô.
Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, thầm hít một hơi, cố gắng kéo lý trí của mình về, sau đó đưa tay lấy ví tiền, rút một tệp tiền rất dày từ trong đó ra đưa cho Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo nhìn thấy tiền thì lắc đầu, không chìa tay ra lấy: “Số tiền này không đủ, phí sử dụng khách sạn một đêm đều phải vài vạn.”
Lục Cẩn Niên nhíu mày, rút ra một tấm thẻ, đưa cho Kiều An Hảo: “Mật mã cô cũng biết.”
Đây là lần đầu tiên Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên gặp lại sau khi xa cách bốn tháng, anh dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với cô, mặc dù vẫn rất lạnh nhạt, nhưng trong đó không có cảm giác từ chối và bài xích như trước, nhất là khi anh nói năm chữ “Mật mã cô cũng biết,” khiến cô không biết sao lại thế này, nước mắt cứ thế rơi từng giọt từng giọt, nện lên tay áo anh mà cô gắt gao nắm chặt lấy.
Nước mắt ấm áp, lại khiến đáy lòng Lục Cẩn Niên bỏng rát, anh cảm giác rất rõ ràng, thật vất vả mới ép trái tim mình cứng rắn đã bắt đầu mềm xuống.
Kiều An Hảo giơ tay lên, lau qua loa nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn Lục Cẩn Niên, tủi thân nói: “Em không cần tiền, em muốn ăn cơm.”
Xin cơm…. Rõ ràng hai chữ rất buồn cười, nhưng lại khiến Lục Cẩn Niên không thể nào cười nổi.
Anh nhìn chằm chằm ánh mắt đầy nước của cô, trái tim vốn đang đấu tranh đã không kiềm chế được thỏa hiệp xin thua, sau đó hoàn toàn mềm xuống.
Thậm chí anh còn rất muốn vươn tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng che chở yêu thương.
Quả thật anh rất đáng thương… Sau khi bị cô giẫm nát và tổn thương, nhưng chỉ cần một giọt nước mắt của cô là có thể khiến anh bỏ xuống tất cả canh cánh trong lòng.
Cánh môi Lục Cẩn Niên giật giật, giống như đang bắt buộc mình không được nói lời gì ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Cô đi vào trả tiền trước đi.”
Kiều An Hảo rất sợ mình thả tay Lục Cẩn Niên thì anh sẽ ‘bỏ của chạy lấy người’ như dạo trước, nên không chịu nghe lời Lục Cẩn Niên, ngoan cố đứng yên tại chỗ.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hai giây, cuối cùng cũng nhượng bộ, không nói gì xoay người, để Kiều An Hảo tùy ý nắm tay mình, đi vào trong đại sảnh khách sạn.
Kiều An Hảo túm tay anh bị lực đạo của anh lôi kéo, chỉ có thể cất bước đi.
Cước bộ của anh đi rất nhanh, vì có thể giữ được tay anh cô đành phải chạy chậm dọc đường mới theo kịp.
Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng vang dồn dập của giày cao gót giẫm lên đường, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cô bước liên tục, nên đi chậm lại.
Đi tới trước đại sảnh, cô lễ tân lễ phép thân thiện hỏi: “Chào anh, xin hỏi ngài cần giúp gì ạ?”
Lục Cẩn Niên không để ý tới, chỉ quay đầu, không nóng không lạnh nhìn thoáng qua Kiều An Hảo, nói lời không có cảm xúc gì: “Bao nhiêu tiền?”
Kiều An Hảo giống như vợ bé bị ức hiếp, nhỏ giọng nói: “Bốn mươi.”
Lục Cẩn Niên rút tờ 100 ra, trực tiếp đặt trên bàn lễ tân, giống như không vừa lòng bọn họ để Kiều An Hảo ngồi một mình trên sofa chờ đợi hai tiếng đồng hồ, ngay câu “Cảm ơn” cũng không thèm nói, trực tiếp phun ra một câu “Không cần trả lại,” sau đó liền xoay người, đi tới cửa bước ra ngoài đường.
Lục Cẩn Niên chặn một chiếc taxi bên đường, mở cửa xe nhìn qua Kiều An Hảo, giọng cứng nhắc nói: “Lên xe.”
Lúc này Kiều An Hảo mới buông tay Lục Cẩn Niên ra, ngồi vào trong xe, sau đó giống như sợ Lục Cẩn Niên đột ngột đóng cửa xe, một mình đi về, nên rất nhanh nắm lấy vạt áo, kéo anh vào trong xe.
Lục Cẩn Niên hơi nhíu mày không nói gì, nhưng phát hiện đáy lòng mình lại hưởng thụ hành động mềm mại đáng thương như thế của Kiều An Hảo, anh cúi người chui vào trong xe theo cô, sau đó nói địa điểm với tài xế.
Dọc đường đi, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên không nói chuyện với nhau, mãi đến lúc taxi dừng lại trước một nhà hàng, Kiều An Hảo mới phát hiện nhà hàng này là nơi mà Lục Cẩn Niên và cô gái tóc vàng kia đã tới vào buổi tối, ghen tuông trong lòng lại nổi lên, nhỏ giọng nói: “Em không thích ăn cơm Tây.”
Dường như Lục Cẩn Niên ghét Kiều An Hảo đòi hỏi nhiều quá, cau mày.
Kiều An Hảo vội vàng sửa miệng: “Cứ ăn cơm Tây thôi.”
Từ đầu Lục Cẩn Niên không để ý tới cô, nói một câu xin lỗi với bác tài xế taxi sau đó lại nói ra một cái tên khác.
Lần này taxi dừng trước một nhà hàng cơm Trung.
Lục Cẩn Niên tính tiền xuống xe, nhìn thoáng qua vạt áo bị Kiều An Hảo nắm chặt, nhưng cũng không phản ứng gì cả, chỉ chờ cô từ bên trong chui ra sau đó liền sải chân bước tiếp đi vào phòng ăn.
Lục Cẩn Niên ngồi xuống cầm thực đơn trên bàn, trực tiếp ném tới trước mặt Kiều An Hảo.
Phòng ăn ở đây là khu vực phồn hoa nhất, bình thường mọi người chọn tới đây làm điểm dừng chân cho bữa tối rất nhiều, vì nơi đây vừa tiết kiệm nhân viên phục vụ, thực đơn lại chỉ in trên một trang giấy, rất gọn cho việc gọi món, còn nếu muốn gọi món gì thì tự mình viết ở đằng sau, sau đó đưa đến quầy lễ tân là xong, đỡ phải rắc rối phức tạp.
Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào thực đơn mà không có phản ứng gì, lông mày giật giật, liền cầm cây Pu't một bên đưa đến trước mặt cô.
Kiều An Hảo đang ngây ngẩn bị hành động của anh làm cho giật mình, ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đen nhánh long lanh nhìn Lục Cẩn Niên.
Trên mặt Lục Cẩn Niên cũng chẳng biểu hiện ra thái độ gì nhưng lại mở miệng nói chuyện, chỉ là chính anh cũng không nhận ra rằng giọng nói của mình bỗng trở nên dịu dàng: "Muốn ăn gì thì viết ra."
"Vâng." Kiều An Hảo đáp một tiếng, cầm Pu't lên, tiếp tục nghiên cứu thực đơn, có thể bởi vì đi học lúc nhiều năm nên tạo cho cô một tật xấu, chính cô cũng không chú ý mà theo thói quen thỉnh thoảng lại cắn cắn cây Pu't khi nghĩ nên ăn món gì.
Nhìn cảnh tượng này, ánh mắt Lục Cẩn Niên có chút trở nên mơ hồ, trí nhớ lại bị kéo về hồi mình từng học xong khóa thể dục vội ôm quả bóng chạy về dãy phòng học, giả giờ như đi ngang qua lớp học của cô, cô bị phân ngồi ở góc trong cùng nhưng anh chỉ cần liếc qua là biết ngay cô ở đâu, lúc ấy cô vẫn còn ở lớp ba, có thể vì không thể làm bài mà cũng giống như bây giờ, ngồi cắn Pu't, khuôn mặt lộ vẻ ai oán đáng thương, cầm quyển menu cả nửa ngày mới đặt Pu't check món.
Không khí lúc ấy khô khan nhưng anh đã chăm chú nhìn cô gần mười phút, cho đến khi Hứa Gia Mộc ướt đẫm mồ hôi chạy tới, khoác tay lên trên vai anh hỏi vì sao lại ngẩn người thì anh mới thu hồi tầm mắt dời đi.
Có vài người, có một số việc, rõ ràng đã bị cố ý quên đi, thậm chí trong bốn tháng này, đầu óc anh cơ hồ chưa từng xuất hiện bất cứ chuyện gì lên quan đến cô, anh cứ tưởng mình đã có thể hoàn toàn quên đi, lại chưa từng nghĩ tới chỉ cần cô vô ý có một cử động nhỏ là đã có thể khiến những hồi ức mà anh đang cố cất sâu trong tâm trí thức tỉnh toàn bộ.
Kiều An Hảo chọn một hồi lâu cũng chỉ chọn được mỗi một món, sau đó đặt Pu't ở trên thực đơn, đẩy tới trước mặt Lục Cẩn Niên.
Động tác của cô khiến Lục cẩn Niên giật mình quay về thực tại, ánh mắt hoảng hốt nhanh chóng bị thay thế bởi một lớp băng sương, giơ tay lên lật thực đơn, thấy cô chỉ check một món duy nhất liền nhíu mày một cái, không nói câu gì cầm Pu't lên, nhanh chóng soạt soạt vài đường, sau đó đứng đứng dậy, đem thực đơn đưa đến trước quầy lễ tân.
Lúc này là đã qua giờ cơm tối, trong phòng ăn chỉ còn lại rất ít người, nên rất nhanh món ăn liền đã được đưa lên hết.
Lúc này Kiều An Hảo mới phát hiện, Lục Cẩn Niên cầm Pu't soạt soạt vài cái kia lại gọi tới bốn món mặn, một món canh, cộng thêm một đồ ngọt, toàn bộ đều là những món cô thích.
Kiều An Hảo nhớ lại lúc anh hắn rời đi, để trợ lý viết bức thư điện tử đó, đáy lòng lại trở nên có chút mềm yếu.
Lúc anh chọn mấy món này trên thực đơn, động tác ấy sao mà thuần thục, rõ ràng là đã làm rất nhiều lần mới có thể nhớ được cụ thể những món ăn này ở chỗ nào. Nói như vậy...lúc anh một mình ở bên Mỹ, có phải hay không thường xuyên đến nơi này, nhà hàng có những món ăn mà cô thích?
Đáy mắt Kiều An Hảo bỗng nóng lên, cô cắn cắn môi dưới, cúi đầu nhỏ giọng nói một câu: "Xin lỗi."
Kiều An Hảo nói câu "Xin lỗi." này có chút bất thình lình, Lục Cẩn Niên nghe không rõ, mi tâm khẽ chau lại nhìn về phía Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo ngẩng đầu lên, nhìn vào trong mắt Lục Cẩn Niên, bởi vì ngấn nước mắt nên có chút lấp lánh, "Lục Cẩn Niên, thật sự rất xin lỗi, lúc trước hại anh đợi em thời gian dài như vậy, còn có ngày đó nói với anh như thế..."
Ý của Kiều An Hảo chính là những lời nói vô tâm thốt ra lúc ở trong văn phòng của Lục Cẩn Niên.
Nhưng rơi vào trong tai Lục Cẩn Niên, lại làm cho anh lập tức nhớ lại đêm hôm đó, tin nhắn cô gởi cho anh.
Mây mù trong mắt Lục Cẩn Niên thoáng chốc trở nên nặng hơn, đột ngột giơ tay lên vỗ mạnh xuống bàn một cái, có chút *** mở miệng ngắt lời cô: "Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, không được nói những lời này!"
Kiều An Hảo bị khí thế của anh dọa sợ tới mức đầu ngón tay khẽ run lên, vội vàng ngậm miệng lại, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh lấy một cái, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Phản ứng của Lục Cẩn Niên có chút mãnh liệt, khiến cho không ít người trong nhà hàng ghé mắt, Kiều An Hảo loáng thoáng có thể nghe thấy mọi người dùng tiếng Anh trò chuyện với nhau giữa cô và Lục Cẩn Niên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tay của cô theo bản năng nắm thành quyền, đầu càng cúi thấp hơn.
Một cảm giác bị áp bức lan ra từ trên người Lục Cẩn Niên, *** anh phập phồng rất lợi hại, Lục Cẩn Niên như vậy khiến Kiều An Hảo có chút sợ anh giống như trước đây, ngay lúc này anh đột nhiên đứng dậy, quay người muốn đi.
Mặc dù trong lòng cô có chút sợ, tuy nhiên cô vẫn vươn tay ra bắt lấy vạt áo của Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên nhận ra được cử động của Kiều An Hảo, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy bàn tay nhỏ mảnh mai trắng nõn cầm lấy vạt áo của mình, cảm xúc *** trong ***g *** từ từ bắt đầu tiêu tán, khoảng chừng qua một phút, Lục Cẩn Niên thở ra một hơi dài, vươn tay rút một đôi đũa, đưa tới trước mặt Kiều An Hảo, lúc mở miệng, giọng nói đã khôi phục lại bình thường: "Ăn cơm đi."
Đầu tiên là Kiều An Hảo nâng mí mắt lên, lén lút đánh giá hai mắt Lục Cẩn Niên, nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đã không còn tư thế dọa người của khi nãy nữa, lúc này cô mới vươn tay ra nhận lấy đôi đũa, tay kia vẫn nắm chặt lấy vạt áo của Lục Cẩn Niên không buông, cúi đầu, ngoan ngoãn ăn cơm.
Triệu Manh nói không sai... Xác thực Lục Cẩn Niên hoàn toàn không muốn nói chuyện trước kia với cô... Nhưng cô lại có thể cảm giác được, trong đáy lòng anh có cô, cho nên chẳng lẽ khi cô và anh ở cùng một chỗ, thực sự chỉ còn lại biện pháp kia của Triệu Manh sao?
Kiều An Hảo dùng sức nắm đũa, vừa bới cơm ăn vừa dùng đuôi khóe mắt len lén liếc Lục Cẩn Niên một cái, phát hiện anh đang chăm chú nhìn vào cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.
Kiều An Hảo nhìn quanh nhà hàng một vòng, nhìn thấy máy thức uống lạnh tự động cách đó không xa, cắn cắn đôi đũa, mở miệng nói với Lục Cẩn Niên bên cạnh: "Em muốn uống nước chanh."
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm ảnh ngược của Kiều An Hảo trên cửa sổ một hồi lâu, nghe thấy giọng của cô thì thu hồi mắt lại, sau đó đứng lên đi đến tủ thức uống lạnh ở bên cạnh.
Kiều An Hảo nhìn theo bóng lưng Lục Cẩn Niên, thấy anh lấy ví tiền ra, rút một tờ tiền giấy mới tinh nhét vào trong, sau đó nhìn chằm chằm từng hàng đồ uống bên trong, dường như đang tìm nước chanh. Kiều An Hảo âm thầm cắn góc môi, để đũa xuống, nhanh chóng lấy từ trong túi hộp thuốc Triệu Manh đưa, cho một viên vào một cái ly không.
Vừa đúng lúc này, Lục Cẩn Niên khom người từ cửa ra phía dưới lấy một chai nước chanh, cầm tiền xu của máy thối lại xoay người đi.
Kiều An Hảo qua quýt nhét hộp thuốc vào trong túi, sau đó giữ chặt ly không, che viên thuốc bên trong lại.
Lục Cẩn Niên mang theo nước chanh quay lại, ngồi ở vị trí lúc đầu, vặn nắp chai nước chanh rồi mới đưa về phía Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo nhận lấy chai nước chanh, rót vào trong cái ly có chứa viên thuốc trước, sau đó mới âm thầm nhẹ nhõm cầm một cái ly khác rót xuống.
Kiều An Hảo đặt chai nước chanh còn dư ở trên bàn, tiếp đó đấy cái ly có chứa thuốc đẩy tới trước mặt Lục Cẩn Niên, chớp chớp lông mi thật dài, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, nhẹ giọng nói: "Cho anh."
Bình thường Lục Cẩn Niên ngoại trừ cà phê và trà thì chỉ uống nước lọc, trước giờ không uống những thứ nước có chai màu sắc rực rỡ này, cho nên chỉ liếc nhìn ly nước chanh một cái, lắc đầu từ chối: "Tôi không uống."
Có lẽ nhận thấy mình cự tuyệt quá mức dứt khoát, dừng một giây, lại bổ sung một câu: "Cô uống đi."
Sau đó trong lòng Lục Cẩn Niên dấy lên nụ cười khổ, cho dù cô tổn thương anh ngàn lần, anh vẫn không không chế được mà sợ cô bị ủy khuất, còn theo bản năng đền bù lại.
Kiều An Hảo không có nói chuyện, vẫn duy trì động tác nâng ly, mở to đôi mắt đen nhanh, vô tội mà mê người nhìn anh.
Lục Cẩn Niên bị ánh mắt của cô nhìn không thể chống đỡ được, cuối cùng có chút bất đắc dĩ vươn tay ra, nhận ly nước chanh.
Lúc này Kiều An Hảo mới mỉm cười, mặt mày cong cong, vẻ mặt mềm mại, sau đó giơ ly nước chanh kia lên ***ng vào ly của Lục Cẩn Niên, ngửa đầu, ừng ực ừng ực uống hết ly nước.
Lục Cẩn Niên bị nụ cười vừa rồi của Kiều An Hảo làm cho thất thần, đợi đến khi cô đặt ly không xuống, chớp chớp mắt, lúc hỏi anh sao lại không uống, anh mới rũ mí mắt xuống, bưng ly nước chanh lên, uống một ngụm.
Rất ngọt, rất ngán, mang theo chút vị chua, không phải hương vị anh thích, vừa định để ly xuống, lại nhìn thấy cô mong đợi nhìn mình, Lục Cẩn Niên chỉ vùng vẫy một giây, rồi trực tiếp uống sạch ly nước chanh kia.
Kiều An Hảo vẫn nhìn Lục Cẩn Niên uống, đến khi cái ly hết sạch mới cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm, nhưng trong lòng lại trở nên có chút khẩn trương.
Triệu Manh nói với cô, phải qua nửa giờ sau dược hiệu mới có thể phát tác, nói cách khác, bây giờ phải nhanh chóng đi theo Lục Cẩn Niên về khách sạn...
Kiều An Hảo vội vả ăn sạch cơm trong chén, buông đũa xuống, nói với Lục Cẩn Niên chẳng biết từ lúc nào lại nhìn vào cửa sổ: "Em ăn no rồi."
Lục Cẩn Niên nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại, chẳng nói chẳng rằng lấy ví tiền ra, đứng dậy đi đến quầy lễ tân tính tiền.
Đi ra khỏi nhà hàng, ven đường đậu một chiếc taxi, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên lên xe, quay trở lại khách sạn.
Lúc đứng trong thang máy lên lầu, sắc mặt Lục Cẩn Niên đã bắt đầu phiếm hồng, hơi thở trở nên dồn dập, ánh mắt nhìn Kiều An Hảo vô cùng nóng bỏng, trong cơ thể lăn lộn một luồng khí nóng không thể nào đè ép xuống được.
Thang máy dừng ở tầng cao nhất, cửa vừa mở, Lục Cẩn Niên như muốn hất Kiều An Hảo ra, không có bất kỳ chần chừ bước nhanh ra ngoài.
Kiều An Hảo theo phản ứng của Lục Cẩn Niên, đã mơ hồ nhận ra dược hiệu bắt đầu phát tác, cô hoàn toàn không cho Lục Cẩn Niên bất cứ cơ hội chạy trốn nào, đi như chạy đuổi theo anh, lúc Lục Cẩn Niên cầm thẻ phòng, cà thẻ mở cửa ra thì mạnh mẽ xông lên, nhào vào trong *** Lục Cẩn Niên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc