Hôn Trộm 55 Lần - Chương 32

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Hứa Gia Mộc Tỉnh Lại
Chỉ mất 15 phút, xe đã dừng trước bệnh viện Hứa Gia Mộc đang nằm.
Có thể Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ đang bận việc, đều chưa qua đây, từ trước đến nay quan hệ giữa Lục Cẩn Niên và Hứa Gia Mộc vẫn khá tốt, lúc Kiều An Hảo đưa mắt ý hỏi anh có muốn lên lầu thăm Hứa Gia Mộc không, Lục Cẩn Niên suy nghĩ một lát, liền gật đầu đồng ý. Sau đó xe dừng trong bãi đỗ xe dưới lầu Hứa Gia Mộc đang nằm, khóa xe xong, theo Kiều An Hảo cùng nhau xuống, đi vào.
Y tá của Hứa Gia Mộc đã đứng trước đại sảnh chờ Kiều An Hảo, vừa nhìn thấy cô đi vào, lập tức dẫn cô lên lầu, vừa đi vừa kể lại quá trình tỉnh lại của Hứa Gia Mộc: “Tối hôm nay lúc tầm sáu giờ, anh Hứa đột nhiên cử động, từ sau lần trước anh Hứa cử động được, mỗi ngày đều sẽ thế. Nhưng tối hôm nay cử động rất nhiều lần, lúc đó cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là tôi vừa đi toilet một chút, khi trở về, phát hiện anh Hứa thế mà mở mắt….”
Theo dòng kể của y tá, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên bước vào phòng bệnh, giống như y tá miêu tả, Hứa Gia Mộc nằm trên giường bệnh, cánh tay đang cắm kim treo ống truyền dịch, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trần nhà, như đang nhớ lại gì đó.
Mặc dù không có tình yêu cũng không chung dòng máu, nhưng với Kiều An Hảo, Hứa Gia Mộc giống anh trai ruột của cô. Từ nhỏ đến lớn, anh trai vẫn luôn che chở cho cô, nhất là sau khi ba mẹ cô qua đời, Hứa Gia Mộc lại càng cưng chiều cô hơn. Cho nên khi cô nhìn thấy Hứa Gia Mộc hôn mê bất tỉnh lâu như vậy, thật sự đã mở hai mắt, đáy lòng không hiểu sao kích động, cô không hề nghĩ ngợi liền vọt tới bên cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc một lúc lâu, xác định trong đáy mắt người đàn ông, có hình bóng phản chiếu của mình, sau đó mới mở miệng, gọi một tiếng: “Anh Gia Mộc.”
Hứa Gia Mộc nhìn Kiều An Hảo, vẻ mặt đơ như gỗ, giống như cô chỉ là một người xa lạ, cứ ngơ ngác như vậy nhìn cô, không có phản ứng gì.
Kiều An Hảo bị ánh mắt xa lạ của Hứa Gia Mộc nhìn như vậy trong lòng có chút hoảng sợ, tiếp tục gọi một tiếng: “Anh Gia Mộc?”
Sau đó lại mở miệng, cẩn thận mà nhẹ nhàng hỏi: “Anh Gia Mộc, anh không biết em sao?”
Hứa Gia Mộc nghe thấy câu cuối của Kiều An Hảo, rốt cuộc ánh mắt di chuyển, tầm mắt nhìn chằm chằm Kiều An Hảo xinh đẹp, có một tia sáng.
Kiều An Hảo nín thở, nhìn Hứa Gia Mộc, không dám lên tiếng, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Hứa Gia Mộc nhìn Kiều An Hảo hồi lâu, sau đó mới miễn cưỡng di chuyển tay mình, sờ lên tay Kiều An Hảo, muốn cầm một lát, truyện bên diiendannlequydon.com, nhưng làm thế nào cũng không có sức, cuối cùng đành phải lực bất tòng tâm nhìn về phía Kiều An Hảo mấp máy môi, nụ cười rất nhẹ, nhưng mất rất nhiều sức lực, mới phun ra được hai chữ mơ hồ không rõ ràng: “Kiều…. Kiều….”
Kiều An Hảo lập tức chảy nước mắt, cô cầm chặt bàn tay Hứa Gia Mộc, kích động mở miệng nói không suy nghĩ: “Anh Gia Mộc, rốt cuộc anh cũng tỉnh lại, anh có biết không, anh hù ૮ɦếƭ người ta, anh Gia Mộc, em cứ nghĩ tới anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa….”
Lục Cẩn Niên đi theo Kiều An Hảo vào phòng bệnh, thấy hình ảnh như vậy, chỉ cảm thấy có rất nhiều cây kim, đâm chi chít vào trái tim mình.
Kiều An Hảo cầm tay Hứa Gia Mộc, kích động một lúc lâu sau, mới nhớ tới Lục Cẩn Niên, sau đó liền nâng tay, lau nước mắt, cái mũi đã đỏ, hơi dịch người ra, nói với Hứa Gia Mộc: “Anh Gia Mộc, còn có Lục Cẩn Niên, anh ấy cũng tới.”
Lục Cẩn Niên nghe được lời của Kiều An Hảo, mất rất nhiều sức lực, mới có thể cứng rắn áp chế sự khó chịu trong lòng, vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, quay lại phía Hứa Gia Mộc, mở miệng gọi một tiếng: "Gia Mộc."
Hứa Gia Mộc nhìn ánh mắt Lục Cẩn Niên, nhuốm một chút ỷ lại, tựa như việc đã hôn mê lâu như vậy, căn bản đều không ảnh hưởng đế tình cảm với người anh trai duy nhất của anh trên thế giới này, anh mất rất nhiều sức lực, mới nói ra được một tiếng: "Anh."
Hứa Gia Mộc mới vừa tình lại, nói chuyện phải rất cố sức, Lục Cẩn Niên lại ít nói, vô cùng trầm mạc, vì thế trong phòng bênh chỉ có một mình Kiều An Hảo lải nhải nói chuyện, tuy nhiên lời nói của Kiều An Hảo, đại đa số là cho Hứa Gia Mộc nghe.
Nói đến một chút việc đã phát sinh trong vòng mấy tháng Hứa Gia Mộc đã hôn mê, còn nói đến cảnh tượng lúc xảy ra tai nạn.
Đối với Kiều An Hảo mà nói, chuyện một người bạn rất quan trọng với mình có thể sống sót qua tai nạn, thật sự là một chuyện cao hứng và phấn khởi.
Đôi khi, một chuyện, cực kỳ bình thường, không có gì mờ ám, nhưng một khi bạn đã biết, giữa cô và anh ta có chuyện gì đó, bạn sẽ luôn không thể kìm được lòng mà nghĩ lung tung.
Vì thế, sự cao hứng cùng phấn chấn của Kiều An Hảo, rơi vào trong mắt của Lục Cẩn Niên, lại mang theo vài phần hàm nghĩa khác, nhất là khi Kiều An Hảo mở miệng gọi một tiếng anh Gia Mộc, cách gọi khiến cho Lục Cẩn Niên ghen đến điên cuồng.
Lúc Kiều An Hảo nói với Hứa Gia Mộc: "Anh Gia Mộc, anh phải nhanh chóng khoẻ lại, em đã quay một bộ phim mới, lúc trước anh đã nói qua, nếu em quay phim, anh phải là người xem trung thành nhất..." Đang nói đến đoạn này, Lục Cẩn Niên cuối cùng có chút không chịu nổi lên tiếng nói một câu: "Tôi đi toilet một lúc." Sau đó, liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Mãi đến đêm nay, nhìn thấy cô nói chuyện với cậu ấy, anh mới biết được, thì ra giữa bọn họ, có nhiều ước định như vậy.
Phản ứng của Hứa Gia Mộc tuy có chút chậm chạp, nhưng lúc Kiều An Hảo nhắc tới chuyện phim truyền hình, cảm xúc nơi đáy mắt vẫn hơi có chút nhấp nhô, trong đầu ngay lập tức hiện lên ba chữ "Tống Tương Tư" kia, ***g *** có một sự phẫn nộ không nói nên lời, dần trở nên có chút quay cuồng.
Cuối cùng đây là lần đầu tiên Hứa Gia Mộc tỉnh lại, mê man lâu như vậy, thân thể yếu ớt, cho nên một lúc không lâu sau, có chút vẻ không đủ tinh thần, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ.
Kiều An Hảo đắp chăn cho Hứa Gia Mộc xong, xoay người dặn dò y tá chăm sóc cho Hứa Gia Mộc rất nhiều xong, mới cầm lấy túi sách của mình, ra khỏi phòng bệnh.
-
Lục Cẩn Niên đi ra ngoài, vẫn chưa trở về phòng bệnh, anh đứng trong hành lang, xuyên qua lớp kính của phòng bệnh, nhìn Kiều An Hảo ngồi cạnh giường bệnh của Hứa Gia Mộc, dáng vẻ lải nhải, tuy không biết tới cùng là cô đang nói gì, nhưng đáy lòng vẫn dâng lên một phần hâm mộ, thậm chí anh còn có một loại ý nghĩ, hận bản thân mình không phải là người bị tai nạn biến thành người sống cuộc sống thực vật như Hứa Gia Mộc.
Hứa Gia Mộc chìm vào giấc ngủ, Lục Cẩn Niên nhìn hình ảnh Kiều An Hảo chăm sóc đắp chăn cho Hứa Gia Mộc, cuối cùng cũng xoay người, rời đi.
-
Kiều An Hảo đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy trong hành lang trống trơn, không có bóng dáng của Lục Cẩn Niên, thiện thể lấy điện thoại ra gọi cho anh một cuộc điện thoiaj, không ai nghe máy, vì thế tìm người quản lý hỏi chỗ nhà vệ sinh của nam tìm thử, biết được Lục Cẩn Niên không có ở đó, mới đi xuống lầu.
Kiều An Hảo ra khỏi khu nội trú, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lục Cẩn Niên như cũ, vì thế lại lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Lục Cẩn Niên, sau đó liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ phía trước không xa truyền tới đây.
Kiều An Hảo theo nơi tiếng chuông phát ra, đi qua, sau đó ở đi đến một nơi có bốn cây cột, nhìn thấy Lục Cẩn Niên đang dựa vào cây cột ***.
Kiều An Hảo nhíu mày, cắt đứt điện thoại, trong lời nói mang theo một chút oán trách: “Tại sao lại không bắt điện thoại?”
Lục Cẩn Niên nghe được câu hỏi của Kiều An Hảo, liền hoàn toàn thanh tỉnh lại, có chút kích động dập tắt *** trong tay, mở miệng trả lời: “Gia Mộc thế nào rồi?”
“Ngủ.” Kiều An Hảo trả lời một câu, lại hỏi: “Anh như thế nào một mình xuống đây? Gọi điện thoại cũng không bắt máy.”
Lục Cẩn Niên lấy di động ra, quả nhiên nhìn thấy có ba cuộc gọi nhỡ, giật giật khóe môi, trước tiên trả lời vấn đề của Kiều An Hảo: “Muốn hút *** lá, xuống dưới đây ***.”
Tạm dừng một lát, Lục Cẩn Niên mới giải thích nửa câu sau của Kiều An Hảo: “Vừa rồi không có nghe tiếng điện thoại reo, thực xin lỗi.”
Lúc đầu Kiều An Hảo không thấy Lục Cẩn Niên bắt máy lại không thấy người đâu, đáy lòng thật có chút khó chịu, nhưng trong nháy mắt từ lúc vừa mới nhìn thấy anh, chút khó chịu này liền biến mất, hiện tại nghe được lời giải thích của anh, lập tức mặt mày hớn hở cuối thấp đầu nở nụ cười, kết quả nhìn đến mặt trên của thùng rác ở bên cạnh cây cột phóng anh đang dựa vào, thế nhưng thấy thật là nhiều tàn thuốc, vì thế mi tâm lại nhíu nhíu: “Anh vừa mới hút nhiều thuốc như vậy sao?”
Lục Cẩn Niên không có mở miệng.
Kiều An Hảo có chút căm tức lại có chút lo lắng nói: “*** đối thân thể không tốt, tốt nhất là không nên hút.”
Kiều An Hảo gật đầu.
Lục Cẩn Niên dẫn đầu đi xuống bậc thang, lấy ra điều khiển của cửa xe, chờ Kiều An Hảo ngồi vào trong xe, mới đóng cửa xe, đi theo lên xe.
Lục Cẩn Niên lái xe lực chú ý lại không tập trung ở phía trước, thậm chí có một lần, suýt chút nữa vượt đèn đỏ, vẫn là do Kiều An Hảo đúng lúc lên tiếng nhắc nhở, anh mới hoàn hồn, vội vàng phanh lại.
Kiều An Hảo ngồi ở trên ghế phụ, bởi vì Lục Cẩn Niên tặng quà sinh nhật cùng Hứa Gia Mộc tỉnh lại, tâm tình phá lệ rất tốt, mặt mày phấn chấn.
Lục Cẩn Niên xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn khuôn mặt của cô, tâm tình lại rơi xuống đáy cốc, Hứa Gia Mộc tỉnh lại, cô vui vẻ như vậy sao?
Mùa hạ ở Bắc Kinh, đêm khuya luôn đúng giờ thì trời đổ mưa, xe rời khỏi bệnh viện không quá vài phút, trờ liền đổ mưa to tầm tã, bất quá chỉ qua mười phút, mưa liền ngừng lại.
Lục Cẩn Niên nhìn trên cửa sổ xe còn ngẫu nhiên thổi qua vài giọt mưa nhỏ, mở miệng hỏi vấn đề chính mình đêm nay luôn luôn nghĩ đến: “Bác sĩ có nói Gia Mộc lúc nào sẽ có thể đứng lên được hay không?”
“Khôi phục nhanh thì gần một tháng, khôi phục chậm khả năng thì phải hai ba tháng.” Kiều An Hảo thành thật những gì mình biết nói lại cho Lục Cẩn Niên.
“Ừ.” Lục Cẩn Niên khẽ lên tiếng, không nói chuyện tiếp, suy nghĩ trở nên rối loạn.
Nhanh thì một tháng, chậm thì hai ba tháng......
Đây không phải là đại biểu cho thời gian anh cùng cô ở cùng một chỗ, lâu là hai ba tháng, ngắn thì chỉ có ba mươi ngày sao?
Ngã tư đường ở Bắc Kinh, luôn được duy trì và sửa chữa vào buổi tối.
Đường đi đến Cẩm Tú viên, đêm nay vừa mới bị phong tỏa, để sửa chữa.
Lục Cẩn Niên vốn là muốn muốn khởi động xe đi đường vòng, Kiều An Hảo nghĩ đi băng qua cũng chỉ mất mười phút đi đường, đi đường vòng sợ là phải mất nửa tiếng, vì thế liền đề nghị đi băng qua trở về.
Lục Cẩn Niên không có ý kiến, trực tiếp đem xe dừng lại ở ven đường, hai người tản bộ đi về phía Cẩm Tú viên.
Bởi vì trời vừa đổ mưa, mặt đường có một ít vũng nước, Lục Cẩn Niên sợ Kiều An Hảo bị nước văng trúng chân sẽ cảm lạnh, liền ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Để anh cõng em đi.”
Kiều An Hảo bị hành động bất thình lình của Lục Cẩn Niên dọa ngẩn ra, nhìn chằm chằm phía tấm lưng rắn chắc của anh một lúc lâu, lại nghe anh nhẹ giọng: “Trời mưa, đường khó đi lắm.”
Kiều An Hảo cho rằng Lục Cẩn Niên lo lắng cô đi giày cao gót sẽ bị đau chân, nhanh chóng hoàn hồn, có chút được ưu ái mà hoảng: “Không cần đâu, tôi có thể tự đi, đường có bao xa.”\'
Lục Cẩn Niên vẫn duy trì tư thế ngồi xổm: “Lên đi.”
Vừa nói, anh vừa xoay qua bắt lấy tay cô vắt lên lưng mình, rồi nâng hai chân cô nhấc bổng lên.
Kiều An Hảo sợ ngã, vội vàng ôm lấy vai Lục Cẩn Niên, dính sát vào lưng anh, không dám nhúc nhích.
Bờ vai anh rất rộng, bước đi ổn định, giày da trầm ổn vượt qua hết vũng nước này đến vũng nước khác. Kiều An Hảo ghé trên lưng anh, trong lòng sinh ra một loại cảm giác không nói nên lời, thân thể C*ng c*ng cũng dần được buông lỏng.
Thành phố lúc một giờ khuya vừa qua cơn mưa có hơi se lạnh, vài giọt nước còn đọng trên cành lá, gió đêm thổi qua, lắc rắc rơi trên mặt, trên cánh tay, trên mái tóc Kiều An Hảo. Cái lành lạnh buổi đêm này khiến tâm tình cô trở nên rất yên bình.
Có thể do Kiều An Hảo hay bị tụt xuống, Lục Cẩn Niên đi được vài bước lại dừng lại, kéo cô lên, tay của Kiều An Hảo theo bản năng ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy từng đường cong hoàn mỹ trên gương mặt anh.
Trước *** Kiều An Hảo dán vào sau lưng anh, chỉ có quần áo ngăn cách, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, nóng nóng, truyền tới trong lòng cô, tạo nên một dòng nước ấm dồn dập chảy, khiến tay đang ôm cổ anh, không nhịn được, tăng thêm sức.
Bởi vì hai người ở rất gần, cô có thể ngửi được mùi TL nhàn nhạt trên người anh, mặt mày cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiệu, âm thanh mở miệng, cũng rất nhẹ nhàng: “Lục Cẩn Niên?”
“Ừm?” giọng điệu của anh, cũng rất nhẹ, bước chân ung dung trầm ổn, lại rất vững vàng.
Kiều An Hảo ghé vào trên lưng anh im lặng gần một phút đồng hồ, mới tiến đến gần lỗ tai của anh, nhỏ nhẹ mở miệng nói: “Chúng ta đã là bạn học của nhau nhiều năm rồi.”
Lục Cẩn Niên không hiểu tại sao đột nhiên cô lại nói những lời này, trán anh hơi nhăn lại “ừ” một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Tính cả cấp hai là sáu năm.”
“Chúng ta chỉ là bạn bè của nhau thôi sao?” Lúc Kiều An Hảo nói ra những lời này, tâm tình không hiều sao có chút khẩn trương.
Nếu bọn họ là bạn bè của nhau, sau khi Hứa Gia Mộc xuất viện, cho dù anh và cô không thể sắm vai vợ chồng như hiện tại, nhưng vẫn có thể liên hệ với nhau, không phải sao?
Cho dù anh thật sự yêu người khác, cho dù anh mãi mãi không thay đổi, nhưng cô gái kia cũng đã lập gia đình, thời gian lâu dài, anh cũng phải có gia đình của mình, cho đến lúc đó, dù không cưới cô vì tình yêu, thì cũng không sao, chỉ cần cô và anh vẫn còn liên hệ với nhau, không phải cô vẫn có hy vọng sao?
Bạn bè…. Thời niên thiếu trước đây, vì quá mức nghèo khó tự ti, cho nên chỉ có thể làm một người bạn lặng lẽ bên cạnh cô, thế nhưng thời gian đó, thật ra trong lòng anh, từ trước tới giờ chưa hề muốn làm một người bạn của cô cả.
Sau này lúc anh biết cô và Hứa Gia Mộc có hôn ước, lúc đó anh liền nghĩ, mình và cô không xuất hiện cùng nhau, có lẽ sẽ quên cô rất nhanh. Nhưng đợi đến lúc anh và cô càng ngày càng xa, anh mới phát hiện, thời gian đó tối tăm cỡ nào. Lúc bấy giờ, anh rất hi vọng, bản thân có thể có lý do để tới được gần cô, cho dù không thể nói chuyện, chỉ cần có thể thấy mặt từ xa, anh đã thỏa mãn. Nhưng dù cho ước vọng tầm thường như vậy, cũng không cách nào thực hiện được, cuối cùng hai người cứ như vậy thành người xa lạ.
Nếu không phải Hứa Gia Mộc xảy ra tai nạn xe, có lẽ anh và cô cứ như hai đường thẳng song song như vậy, không xuất hiện cùng nhau.
Nhưng bây giờ Hứa Gia Mộc đã tỉnh, anh và cô phải kết thúc….
Nếu kết quả cuối cùng, là cô và Hứa Gia Mộc ở cùng nhau, như vậy thì anh sẵn lòng mang tình yêu sâu sắc biến thành bí mật không thể nói ra, vĩnh viễn theo sát bên cạnh cô, làm một người bạn không phiền hà. Lúc cô khổ sở, có thể an ủi cô, lúc cô gặp vấn đề gì đó, có thể giúp đỡ cô, lúc cô vui vẻ, chân thành chúc phúc cho cô…..
Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, vẻ mặt dao động, với Kiều An Hảo đang nằm úp sấp trên vai mình, âm sắc lành lạnh nói: “Không phải chúng ta luôn là bạn tốt sao?”
Không phải chúng ta luôn là bạn tốt sao?
Trong đầu Kiều An Hảo tự hỏi lại những câu hỏi này hai lần, mới hoàn toàn hiểu được anh có ý gì, trái tim lơ lửng, lập tức rơi xuống, cô giống như tự uống một viên thuốc an thần, hùa theo Lục Cẩn Niên, quả quyết “Ừm” một tiếng, nói: “Vâng, chúng ta luôn là bạn bè.”
Rõ ràng đã từng yêu đối phương sâu sắc như vậy, dùng hết toàn tâm toàn lực muốn làm một nửa kia của đối phương, nhưng năm tháng đổi thay, thời gian không ngừng trôi, vì đã từng mất đi, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vì yêu quá sâu, nên càng nhát gan, chỉ cần có thể làm bạn bè, chính là phần quà tặng trời ban ơn cho.
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ cõng Kiều An Hảo đi qua một cột lại một cột đèn ảm đạm, lúc gần tới Cẩm Tú Viên, một biệt thự trong viện trồng gốc hoa quế, lúc này hoa quế đang mùa nở rộ, mùi hoa lan tỏa xung quanh.
Kiều An Hảo nằm trên lưng Lục Cẩn Niên, ngửi hương thơm mùi hoa quế, khóe môi không nhịn được hơi cong lên.
Lục Cẩn Niên cố gắng bước rất chậm, như muốn kéo dài thời khắc tốt đẹp như vậy tới vô tận.
Lúc đi qua một biển quảng cáo, Kiều An Hảo nhìn thấy trên biển quảng cáo có hai chữ “Bảy năm,” sau đó nhớ tới cú điện thoại lúc trước mình nhận được của bệnh viện, muốn hỏi Lục Cẩn Niên, vì thế thò đầu ra phía trước, mở miệng phá vỡ không khí yên lặng giữa hai người: “Lục Cân Niên, hồi nãy lúc ở trên xe, anh nói với em, anh tặng em bảy phần quà sinh nhật, vậy anh còn nhớ rõ bảy phần quà đó là gì không?”
Mỗi một phần quà tặng cho cô, đều là anh dày công chuẩn bị, sao anh lại không biết chứ?
Lục Cẩn Niên giả vờ như không nhớ rõ, hỏi: “Là những gì?”
Kiều An Hảo nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc, sau đó liền đếm từng cái một: “Quà tặng năm lớp mười, là một hộp âm nhạc.”
Hộp âm nhạc này không đắt, chỉ hơn 100 đồng, đó là lần đầu tiên anh tham dự tiệc sinh nhật cô, nhìn thấy Hứa Gia Mộc, Kiều An Hạ tặng xa xỉ phẩm đắt tiền, đáy lòng đặc biệt mất mát.
“Quà tặng năm lớp 11, là một cuốn nhật ký rất xinh đẹp.”
“Quà tặng năm lớp 12, là một chiếc cốc uống nước bằng sứ.”
“Năm nhất đại học, anh tặng em là một khung hình.”
“Năm hai và năm ba đại học, theo thứ tự là một sợi dây chuyền và một chiếc lắc chân… Quà tặng sau cùng nhất, chính là con Pu'p bê sứ đêm nay.”
Kiều An An đếm từng món quà sinh nhật mà mấy năm nay Lục Cẩn Niên tặng cho mình, hoàn toàn trùng khớp với trong trí nhớ của Lục Cẩn Niên. Nhưng khi cô nói xong câu quà tặng sau cùng, anh nhăn mày, không có gì ngoài quà tặng hôm nay, phần quà tặng thứ bảy, không phải năm thứ tư đại học, tặng cô hoa hồng và bánh ngọt sao? Hơn nữa quà tặng năm tư đại học kia, là phần quà tặng quý giá nhất mà mấy năm nay anh tặng cô, sao cô không nói ra?
Trong lòng Lục Cẩn Niên mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng vẻ mặt không biến sắc hỏi: “Năm tư đại học, anh cũng có tặng cho em một phần quà sinh nhật, em không biết hả?”
“Năm tư?” Kiều An Hảo có chút nghi ngờ nói: “Có phải anh nhớ nhầm không vậy, vào ngày sinh nhật đại học năm tư đó, anh ở Trường Sa tham gia liên hoan phim, không tới tham dự tiệc sinh nhật của em mà, làm sao có thể tặng quà cho em chứ?”
Mặc dù Lục Cẩn Niên không thấy rõ vẻ mặt Kiều An Hảo, nhưng theo như lời cô nói, thấy cô mù tịt ngỡ ngàng, vì thế lại có chút nghi ngờ lên tiếng: “Không có sao?”
Về phần quà Lục Cẩn Niên tặng Kiều An Hảo, từ trước tới giờ cô đều giữ gìn rất tốt, cho nên không có khả năng cô sẽ nhớ nhầm, nhưng vì để tránh chuyện xuất hiện ngoài ý muốn, Kiều An Hảo vẫn nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ, mới chắc chắn nói với Lục Cẩn Niên: “Thật sự không có, năm đó ngay cả câu sinh nhật vui vẻ anh cũng không nói với em mà!”
Lục Cẩn Niên không nói gì, đáy lòng lại lờ mờ hiểu rõ, năm đó anh đạt được giải thưởng, ngàn dặm xa xôi chạy tới Bắc Kinh, chứng kiến quà tặng bị ném trong đống rác, thật ra cô không nhận được, nói cách khác, có người chặn phần quà tặng đó lại.
Sẽ là ai?
Trong đầu Lục Cẩn Niên lập tức hiện lên tên Hàn Như Sơ.
Là bà ta, nhất định là bà ta!
Chuyện đêm đó, tới quá mức đột ngột, cho anh đả kích quá lớn, anh vốn không suy nghĩ trong đó có sơ hở, bây giờ nhớ lại, anh mới phát hiện, lúc trước Hàn Như Sơ sao khẳng định được người anh thích chính là Kiều An Hảo chứ. Chắc chắn là bà ta thấy được phần quà mà anh tặng cho Kiều An Hảo này.
Nói vậy từ trước tới nay Hàn Như Sơ vẫn ghét mình, biết anh thích vị hôn thê của con trai mình, cho nên mới làm như vậy.
Thì ra, người phụ nữ này, không đơn giản là chỉ hại ૮ɦếƭ đứa bé của anh, mà còn hại anh vẫn luôn hiểu lầm Kiều An Hảo nhiều năm như vậy.
Tận đáy lòng anh, lập tức buồn phiền hối hận rồi lại vui sướng.
Vui sướng là vì anh yêu cô gái này, mặc dù không thương anh, nhưng lại chưa bao giờ giẫm lên tâm ý của anh.
Buồn phiền hối hận là vì anh lại bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, đã từng oán hận người thật ra rất vô tội là Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo nhìn thấy rất lâu sau Lục Cẩn Niên cũng không lên tiếng, lại mở miệng: “Sinh nhật năm thứ tư đại học, anh thật sự có tặng quà cho em sao?”
Lục Cẩn Niên lấy lại tinh thần, rất bình thản mở miệng nói: “Hình như là anh nhớ nhầm rồi.”
Kiều An Hảo lập tức bình tĩnh lại, ôm cổ Lục Cẩn Niên, tiếp tục hỏi câu khi mình đếm số quà tặng kia, nghĩ tới vấn đề: ‘Có phải anh thật sự thích Smily gì đó không?”
“Hả?” Lục Cẩn Niên lên tiếng hỏi lại: “Làm sao vậy?”
"Em phát hiện quà anh tặng em, đều có khắc chữ Smily này, cái tên này vài năm nay, rất thịnh hành a." Kì thật ngay từ lúc đầu khi Lục Cẩn Niên tặng món quà đầu tiên cho Kiều An Hảo, cũng có khắc mấy chữ ghép Smily này, lúc ấy cô cũng không biết đó là cái gì, cũng không biết nhãn hàng này chuyên bán quà tặng đủ loại kiểu dáng, mãi đến khoảng bốn năm trước kia, khi cô nhì thấy một cửa hàng trên phố chuyên bán quà tặng của nhãn hàng Smily, cô mới biết được, thì ra mấy chữ cái này, thực ra là tên một nhãn hiệu.
Giọng điệu của Lục Cẩn Niên vẫn lạnh nhạt như cũ: "Quà tặng của nhãn hiệu kia cũng không tệ cho lắm."
"Đúng vậy." Kiều An Hảo mang theo một bộ dạng cực kỳ đồng ý, qua một lát sau, lại nói: "Anh có biết nhãn hiệu này còn có một chuyện cũ rất cảm động hay không?"
Lục Cẩn Niên: "Chuyện cũ gì?"
"Em nhìn thấy trên một trang web nhỏ, sở dĩ nhãn hiệu này có tên là Smily, là ghép từ những chữ cái so, much, i, love, you mà thành, nghe nói ông chủ lập nên nhãn hiệu này là một người đàn ông, là một người rất si tình, nguyên do anh ta lập nên nhãn hàng này, chính là để nói rõ cho người con gái mình yêu, tuy nhiên sức cạnh tranh của quà tặng lại quá lớn, nhãn hàng này chìm xuống vài năm, mới nổi lên lại, sau đó chuyện xưa này cũng được trang web đó truyền ra."
"Thì ra còn có chuyện xưa lãng mạn như vậy."
"Đúng vậy, thật sự rất lãng mạn!" Trong lời nói của Kiều An Hảo mang theo một chút hâm mộ: "Cô gái kia thật hạnh phúc."
Lục Cẩn Niên cười cười, không nói gì, cõng Kiều An Hảo quẹo vào ngưỡng cửa nhỏ của Cẩm Tú viên.
So, much, i, love, you.
Smily.
Đã từng, quà của anh tặng cô đã từng rẻ tiền như vậy, nhưng lại có ý nghĩa rất sâu sắc.
Quà tặng lúc đầu, mẫy chữ kia đều là anh viết lên.
Càng về sau, đại khái là hơn bốn năm trước kia, lúc ấy anh và cô đã không còn liên hệ với nhau, nhưng anh đã có tiền, sau đó anh bắt đầu bán những loại đồ này.
Đồ được bán đều là những quà tặng giá thấp, tiền thuê của hàng ở mặt tiền của Bắc Kinh rất đắt, lúc đầu cũng không có lời nhuận gì, trên cơ bản đều là lỗ, lúc ấy trợ lý của anh còn nói, anh không có óc kinh tế, bảo anh đóng đại lý của cửa hàng này lại, anh nhất định không chịu, không vì cái gì khác, chì là vì đó là lời tỏ tình đầu tiên mà anh tặng cho cô.
Smily.
So, much, i, love, you.
I, love, you, so, much, tình yêu của anh dành cho em là như vậy.
-
Lúc Hàn Như Sơ gọi điện trả lời cho bệnh viện, Hứa Gia Mộc đã ngủ, Kiều An Hảo cũng đã rời khỏi, nhưng bà biết con trai của mình đã tỉnh, tuy đã khuya, nhưng vẫn gọi quản gia lái xe chở bà đến bệnh viện.
Trên đường từ nhà họ Hứa đến bệnh viện, vừa lúc đi qua khu phố của Cẩm Tú viên.
Dọc trên đường đi Hàn Như Sơ đều nghĩ đến con trai của mình, căn bản không để ý đến ngoài cửa sổ, nhưng quản gia lái xe, lại đột nhiên lái chậm lại.
Chân mày Hàn Như Sơ nhíu lại, ngẩng đầu, nhìn thấy quản gia nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào phía trước cửa sổ xe, không biết đang nhìn cái gì, lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"
Quản gia nghe thấy giọng của Hàn Như Sơ, mới chỉ chỉ ngoài của sổ xe, nói: "Bà chủ, bà xem, là cô An Hảo."
Hàn Như Sơ nhìn theo hướng Ng'n t quản gia chỉ, quả nhiên thấy Kiều An Hảo, tuy nhiên cô lại được người cõng trên lưng, mà lưng người kia, lại là Lục Cẩn Niên.
Bởi vì khoảng cách rất xa, mặt khác trên đường còn đang thi công, cho nên căn bản không có khả năng biết hai người đang nói cái gì, nhưng là nhìn vào vẻ mặt của hai người, cũng biết là đang trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Quản gia: “Thoạt nhìn, giống như quan hệ của cô An Hảo cùng cái tạp chủng kia cũng không tệ lắm, cậu chủ thích cô An Hảo, hiện tại thật vất vả cậu chủ mới tỉnh......”
Khi quản gia nói tới đây, vừa vặn thấy Kiều An Hảo nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên đang cõng Kiều An Hảo trên lưng, bà liền phanh xe lại, xe liền đứng vững vàng trên đường, qua một lát, mới nói: “Hiện tại cô An Hảo có thể thích cái tạp chủng kia hay không? Vậy cậu chủ nên làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Hàn Như Sơ, nháy mắt một mảnh băng hàn, chỉ là ngồi ở trong xe không nói được một lời, nhìn chằm chằm hai người ngoài cửa sổ, thẳng đến khi Lục Cẩn Niên cõng Kiều An Hảo trên lưng vào tiểu khu, bà mới thu hồi tầm mắt, quản gia ngồi ở trên ghế lái, có chút tức giận nói: “Uổng công cậu chủ đối tốt với cái tạp chủng kia như vậy, đã vậy cậu ta còn quá đối đãi với cậu chủ......”
Hàn Như Sơ nghe được mấy lời này, vẻ mặt càng thêm khó coi, giọng điệu có chút lạnh lùng cắt đứt lời nói của quản gia: “Lái xe.”
Sau đó, xe khởi động, rời đi.
-
Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên nói chuyện lâu như vậy, cũng có chút mệt mỏi, cuối cùng không nói lời nào, ghé vào trên vai Lục Cẩn Niên, nhắm hai mắt lại.
Hô hấp của cô thực nhẹ, không ngừng thổi lên trên cổ anh, làm cho đáy lòng anh dâng lên một tia tạp niệm, bước chân cũng có chút cứng ngắc.
Một trận gió thổi tới, mang theo một chút cảm giác mát, làm cho Lục Cẩn Niên tỉnh táo lại, anh cố gắng đè ép đáy lòng đang xao động, bước chân bước đi càng lúc càng chậm.
Tuy rằng lúc này hai người không có nói chuyện với nhau, nhưng so với lúc vừa mới nói chuyện với nhau không khí lại tốt hơn rất nhiều, làm cho người ta có một loại cảm giác năm tháng yên tĩnh.
Cho dù Lục Cẩn Niên suy nghĩ muốn con đường này dài thêm một chút, nhưng là vẫn như cũ cũng có điểm cuối, bước vào sân biệt thự nhà mình.
Trong viện hoa nở, bởi vì một trận mưa, rơi rụng đầy đất, trên chân Lục Cẩn Niên dính vài cánh hoa.
Đi đến trước cửa nhà, Lục Cẩn Niên nâng tay lên nhấn chuông cửa, âm thanh chuông cửa còn chưa có dừng, thím Trần liền ra mở cửa: “Ông Lục, bà chủ.”
Lục Cẩn Niên gật đầu một cái, xem như chào hỏi.
Anh ghé vào Kiều An Hảo phía sau, mở to mắt, kêu một tiếng: “Thím Trần.”
Vào phòng, Kiều An Hảo không có chút ý muốn leo xuống, Lục Cẩn Niên cũng lên tiếng để cho cô leo dưới, liền như vậy tiếp tục cõng cô trên lưng, thím Trần giúp Kiều An Hảo tháo giày, mang dép lê, sau đó chính mình mới đi đổi giày, cõng Kiều An Hảo trên lưng tiếp tục đi vào bên trong, lúc đi đến cầu thang, Lục Cẩn Niên giống như là nghĩ tới cái gì, với Kiều An Hảo mở miệng nói: “Về nhà .”
Kiều An Hảo biết Lục Cẩn Niên đây là muốn chính mình xuống dưới, đáy lòng có chút không muốn, tạm dừng năm giây, mới không tình nguyện mở miệng nói: “Thả tôi xuống đây đi.”
Lục Cẩn Niên không nói chuyện, chỉ là cuối thấp thân thể, Kiều An Hảo thuận thế từ trên người của anh tuột xuống.
Sau đó, Lục Cẩn Niên mở miệng nói: “Tôi đi vào toilet, cô đi lên lầu trước, giúp tôi xả nước tắm đi.”
Kiều An Hảo gật gật đầu, xoay người, hướng về phía trên lầu đặng đặng đặng chạy tới.
Lục Cẩn Niên nhìn bóng dáng Kiều An Hảo biến mất ở khúc cua cầu thang, mặt mày giãn ra mỉm cười, xoay người cho thím Trần một ánh mắt, thím Trần lập tức chạy vào trong phòng bếp.
Trong phòng ngủ không mở điện, Kiều An Hảo đẩy cửa phòng ngủ ra, theo bản năng đi sờ soạng công tắc trên vách tường, còn chưa kịp ấn xuống, liền phát hiện trong phòng ngủ có ánh sáng, mày nhíu lại, liền cất bước, đi vào, sau đó người liền mở to mắt đứng yên tại chỗ......
Phòng ngủ không bật đèn, Kiều An Hảo đẩy cửa ra, tay sờ soạng tìm công tắc trên tường, chưa kịp nhấn thì phát hiện trong phòng ngủ có tia sang le lói. Cô nheo mi tò mò, đi vào trong, sau đó liền sững sờ tại chỗ.
Dưới chân là hai hàng nến song song tạo một lối đi nhỏ ở giữa, uốn khúc quanh giường và sofa, dẫn đến ban công.
Những ngọn nến lung linh tỏa sáng dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật” bằng bong bóng màu hồng phấn và tím nhạt gắn trên bức tường đối diện ti vi.
Cảnh này rất quen thuộc! Kiều An Hảo ngây ngốc một lúc lâu, mới bước chân men theo con đường nến đi về phía ban công. Cô vừa vòng qua ghế sofa, ánh lửa vàng cam bố trí đầy rẫy trên ban công nhấp nháy làm nổi bật những cây nến đỏ không được thắp nơi trung tâm, xếp thành sáu chữ : Kiều Kiều, sinh nhật vui vẻ.
Đây rõ ràng là bất ngờ cô chuẩn bị vào ngày sinh nhật của Lục Cẩn Niên mà.
Đang lúc Kiều An Hảo đắm chìm trong kinh ngạc, chưa phản ứng kịp với sự việc đang diễn ra, thì sau lưng cô truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Kiều An Hảo ngoảnh đầu, thấy Lục Cẩn Niên vẫn mặc lễ phục lúc tham gia họp báo buổi chiều nâng chiếc bánh ga-tô được thắp nến, chậm rãi thanh lịch dọc theo lối nhỏ đi về phía cô.
Những ngọn nến lay lắt hắt trên mặt anh, nhiễm lên một tầng màu vàng, càng khiến cho dung mạo của anh thêm anh tuấn bức người, ánh sáng phản chiếu trong mắt anh càng thêm đặc biệt sáng ngời.
Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên từng bước từng bước tiến gần, con tim hoảng hốt cứ tưởng như đang rơi vào ảo giác.
Khi cách còn nửa mét, Lục Cẩn Niên dừng bước, anh đưa bánh tới trước mặt Kiều An Hảo, hiếm khi nghiêm túc chuyên chú nhìn vào mắt cô, từ tính bảo: “Thời gian gấp rút, không thể như em tự tay làm bánh, nên tôi đành phải nhờ trợ lý đến Thiên Nga Đen mua một cái.”
Cũng may vừa nãy khi Kiều An Hảo bước vào nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ cũng đã hoài nghi Lục Cẩn Niên phải chăng đã biết những gì cô làm vào ngày sinh nhật anh, nên lúc này khi nghe những lời nói của anh, thì hoàn toàn chắc chắn. Cô nhìn anh, run rẩy lên tiếng: “Anh biết rồi ư?”
Lục Cẩn Niên biết Kiều An Hảo hỏi gì, khẽ chớp chớp, chăm chú nhìn vào mắt của cô, vẫn một mảnh sáng trong, anh gật đầu rồi mở miệng: “Ừ, tôi biết.”
Đôi môi Kiều An Hảo giần giật, cũng muốn hỏi anh làm sao biết được, nhưng lời còn chưa hỏi, anh đã mở miệng nói tiếp, đem chuyện anh trở về Cẩm Tú Viên sau ngày sinh nhật, biết mình bỏ lỡ bất ngờ mà cô chuẩn bị, vẫn luôn muốn nói cho cô: “Xin lỗi, đêm đó vì lý do cá nhân, tâm tình không tốt, thương tổn đến em. Cũng xin lỗi vì đã bỏ lỡ điều bất ngờ mà em cất công dành cho tôi.”
“Tôi muốn nói một tiếng xin lỗi với em chuyện đêm đó.” Lục Cẩn Niên khựng lại, rồi tiếp lời: “Cũng muốn cám ơn em.”
Ngọn lửa chập chùng, Kiều An Hảo nhìn người đàn ông tuấn tú mê người trước mắt này đến hít thở không thông, đáy mắt nổi lên tầng ****.
Khóe mắt càng lúc nhạt nhòa khiến Kiều An Hảo không thấy rõ hình ảnh trước mắt mình, chỉ mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều ánh sáng, cô cố gắng nhếch khóe môi, muốn mở miệng nói tiếng “cảm ơn”, nhưng cánh môi vừa mới giật giật, nước mắt đã không thể khống chế, theo hai gò má của cô lăn xuống.
Một tay Lục Cẩn Niên bưng bánh ngọt, một tay khác duỗi ra lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở: “Ước nguyện đi.”
Kiều An Hảo gấp gáp gật đầu, lại có vài giọt lệ mới rơi xuống, cô cong khóe môi nhiều hơn, nhắm mắt lại thầm ước nguyện trong lòng, đợi đến khi ước xong, mở to mắt, lại một chuỗi giọt nước mắt chảy xuống, thổi tắt ngọn nến, sau đó nở nụ cười chói lọi nhìn anh, nghẹ ngào nói: “Cảm ơn anh…”
Cô đang muốn nói gì đó, nhưng thế nào cũng không nói nên lời, chỉ là nước mắt càng ngày càng rơi nhiều hơn.
Cô thích anh lâu như vậy, trước đây chỉ đúng một lần rơi nước mắt trước mặt anh, mà cũng chỉ đúng một giọt, lúc ấy anh chỉ nhìn cô một cái, rồi xoay người rời đi, từ sau đó, mặc kệ anh đối xử với cô như thế nào, cho dù muốn khóc, cô cũng chỉ vụng trộm một mình.
Rõ ràng đêm sinh nhật anh hôm đó đã qua lâu như vậy, cô cũng cảm thấy tủi thân như thế nào, cũng không có khóc như bây giờ, nhưng hiện tại, cô không biết rốt cuộc mình đã xảy ra chuyền gì, nước mắt không thể dừng lại được.
Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo khóc như một đứa trẻ, đáy lòng cũng có chút kích động, liền đặt bánh ngọt sang một bên, thong thả lau nước mắt cho cô, nhưng đầu Ng'n t hơi run nhẹ nhẹ đã tố cáo sự hoảng hốt của anh, đến sau cùng, anh hơi căng thẳng nói: “Đừng khóc…”
Trong thâm tâm Kiều An Hảo cũng hiểu được mình khóc nhiều đến mức quái đản, nhưng là rất nhiều khi, người phụ nữ như một sinh vật kỳ quái, gặp phải chuyện rất thương tâm, rõ ràng nên khóc thì lại kiên cường chịu đựng không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng lúc đáng nhẽ nên cười, mà lại khóc đến rối tinh rối mù, cô cố gắng muốn ngăn nước mắt lại, đến sau cùng cũng đã cười thanh tiếng, sau đó liền đưa tay ôm lấy eo của anh, chôn đầu trước *** anh.
Cả người anh cứng đờ, mãi đến khi cảm giác được nước mắt của cô làm ướt đẫm áo của anh, trước *** truyền đến cảm giác ẩm ướt, mới vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, động tác có chút gượng gạo.
Kiều An Hảo dần dần bình tĩnh cảm xúc của chính mình, chôn trong lòng anh, đem nước mắt cọ cọ, mới ngẩng đầu, đôi mắt đã trở nên đỏ bừng, nhìn Lục Cẩn Niên cười cười: “Xấu hổ quá, tôi không kiềm chế được…”
Bởi vì vừa khóc, đáy mắt cô sáng ngời, lúc cô cười rộ lên, mang theo vài nét trẻ con, trên hốc mắt vẫn còn một giọt lệ vương lại.
Kiều An Hảo cười cười: "Tôi đâu muốn khóc..."
Lục Cẩn Niên nhìn đến nhập thần, theo bản năng giơ tay lên, đầu Ng'n t ***ng vào giọt lệ kia, sau đó tay lại đặt trên gò má của cô không hề động đậy, Kiều An Hảo còn chưa nói hết câu, liền bị hành động của anh ngăn lại, đôi mắt sáng ngời mở to, vô tội nhìn anh.
Hai người chăm chú nhìn nhau rất lâu, ánh mắt vẫn gắt gao chạm vào nhau, không khí bên trong đã dần trở nên ám muội.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc