Hôn Trộm 55 Lần - Chương 29

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Hứa Gia Mộc Có Phản Ứng
Cho dù lúc trước rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà leo lên giường của anh, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, chắc chắn không phải vì thích anh.
Có lẽ đêm đó uống nhiều cô coi anh là thế thân của Hứa Gia Mộc, cũng có lẽ là do say R*ợ*u sau đó loạn tính làm bậy. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, bát nước đổ rồi khó hốt lại được, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, có lẽ cô sẽ lấy cớ qua loa đại khái nào đó nói với anh.
Thật ra trong lòng anh hiểu rõ, giao dịch này chắc chắn không phải là chủ ý của cô, nhưng mà anh tự thôi miên bản thân cho đó là thật, truyện chỉ post diendannlequydon.com, cứ mãi làm giao dịch với cô không dứt. Sau đó lại an ủi bản thân, không phải anh phản bội em trai Hứa Gia Mộc của mình, mà là Kiều An Hảo người phụ nữ này quyến rũ anh trước.
Suy nghĩ của anh thật sự không trong sáng, rất xấu xa, nhưng anh không có cách nào khác, anh chỉ có thể dựa vào nhược điểm đó, một lần lại một lần phát sinh chút chuyện gì đó với cô.
Sau này, khi quan hệ của anh và Kiều An Hảo bắt đầu có chiều hướng tốt, anh dè dặt cẩn thận giữ gìn, sau nữa, anh đã cho rằng bản thân mình và Kiều An Hảo cứ như vậy phát triển thuận theo tự nhiên, bọn họ đã yêu nhau rồi.
Nhưng khi máy ghi âm của Kiều An Hạ tới trên tay anh, trong tiệc sinh nhật vẻ mặt cô nhìn chăm chú vào bản thân đang đóng vai “Hứa Gia Mộc” vẻ mặt đó….
Thì ra, lại là do anh mơ mộng hão huyền.
Rốt cuộc anh như thế này, biết rõ rành rành là bản thân anh suy nghĩ viển vông, nhưng vẫn không khống chế được mơ ước xa vời.
…..
Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, sâu trong *** trái rõ ràng cảm giác được, một đợt lại một đợt đau nhói. Anh không nhịn được giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ ***, sau đó dụi tắt *** trong tay đã sắp cháy đến đầu Ng'n t. Dừng lại đứng trước cửa sổ một lát, rồi mới bước đi tiếp, trở về trước bàn làm việc, kéo ngăn kéo đầu tiên, từ bên trong lấy ra tờ giấy đã bị xé làm hai, ghép lại với nhau, là một tấm thiếp mạ vàng nhỏ nhắn, phía trên mặt chữ viết đã ố vàng, giống như bị nước đổ vào, chữ viết đã hơi mờ mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra chữ lúc đầu: “Chúc mừng Cẩn Niên, An Hảo.”
----
Má Trần không có ở đây, cả ngôi biệt thự tối đen như mực, ngay cả đèn trước cửa cũng không bật lên.
Kiều An Hảo bật đèn, nhìn thoáng qua phòng khách lầu một trống rỗng, sau đó nặng nề lê người lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ. Cô liếc mắt một cái nhìn lên vách tường trước mặt, đầy bong bóng đủ mọi màu sắc, xếp chồng lên thành chữ sinh nhật vui vẻ, nhất thời cơ thể cứng ngắc đứng ở cửa.
Cho tới bây giờ, cô còn nhớ được rõ ràng, bản thân hết lòng bận rộn cả một buổi chiều trang trí phòng, thậm chí trong đầu còn không ngừng tưởng tượng khi Lục Cẩn Niên nhìn thấy tình cảnh này, rốt cuộc sẽ có vẻ mặt ra sao.
Mặc dù là cô mang lại kinh ngạc vui mừng cho anh, nhưng lúc đó cô còn vui vẻ H**g phấn hơn là bản thân mình đạt được chuyện kinh hỉ.
Kiều An Hảo ngơ ngác đứng trước cửa hồi lâu, mới đi vào phòng ngủ, cô quan sát một vòng xung quanh bốn phía tường dán đầy bong bóng của phòng ngủ. Cuối cùng tầm mắt dừng lại mấy chữ bản thân bày các ngọn nến tạo thành trên ban công, sau đó cả người như mất đi toàn bộ sức lực, từ từ ngồi chồm hổm xuống, tiếp theo ôm lấy đầu gối, chôn đầu vào đó.
Cô ngu ngốc cũng biết, khi trên xe rõ ràng anh tức giận trút vào cô.
Nhưng cô nghĩ như thế nào cũng không biết được, rốt cuộc mình trêu chọc anh chỗ nào, khiến cho anh tức giận như vậy.
Kiều An An càng nghĩ, càng cảm thấy tủi thân, sau đó, bờ vai cô bắt đầu run khe khẽ, tiếng nức nở như có như không bay ra.
Qua rất lâu, Kiều An Hảo ngẩng đầu lên từ trên đầu gối, nước mắt trên mặt đã cạn, hốc mắt hồng hồng, bởi vì ngồi chồm hổm có lúc lâu, lúc cô đứng lên, chân tê rần, người liền ngã nhào trên sàn nhà.
Kiều An Hảo cắn cắn môi, bò lên từ trên mặt đất, nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, đã là mười hai giờ mười một phút, sinh nhật của anh đã qua rồi.
Kiều An Hảo đứng ngẩn ngơ một hồi, mỡi rũ mắt xuống, ra khỏi phòng ngủ.
Biệt thự trống không, chỉ có tiếng bước chân của một mình cô, từ trong đáy lòng của Kiều An Hảo có một chút cô đơn không nói nên lời.
Cô đi tới phòng chứa đồ, lấy ra một cái hộp giấy, lại trở về phòng ngủ, sau đó quỳ trên mặt đất, nhặt từng ngọn nến lên, cất vào trong hộp, lại ôm xuống lầu, cất vào phòng chứa đồ.
Lúc trở về phòng ngủ, Kiều An Hảo cầm trong tay một thanh sắt bén nhọn, hướng về phía bong bóng trên vách tường, lần lượt đâm lên, bong bóng nổ tung, một tiếng rồi lại một tiếng vang lên bên tai cô, cô tựa hồ một chút cũng không kinh sợ, vẻ mặt nhìn vô cùng an tĩnh, Ng'n t còn không ngừng liên tục kéo da bong bóng từ trên vách tường xuống, nhét vào trong túi rác.
Dọn dẹp phòng ngủ xong, Kiều An Hảo tiện thể mang túi rác xuống lầu, lúc chuẩn bị mở cửa ném xuống, liền nghĩ tới bánh ngọt được cô làm lạnh trong tủ, sau đó tạm dừng một giây, liền đi về phía nhà ăn, mở tủ lạnh ra, bưng bánh ngọt ra, hai tay khẽ nắm thành một quả đấm, một giây sau liền đem bánh ngọt bỏ vào trong túi rắc, trực tiếp mang ra khỏi phòng, ném ra thùng rác bên ngoài khu tập thể.
Đợi đến khi Kiều An Hảo xử lí xong toàn bộ, đã là rạng sáng một giờ, cô tháo trang sức tắm rửa, sau đó liền bò lên giường.
Không biết có phải nguyên nhân vì thời gian này mỗi đêm đều có Lục Cẩn Niên trở về hay không, cô cảm thấy bên người như thiếu đi cái gì đó, lăn qua lộn lại, làm thế nòa cũng không ngủ được, lúc sau không dễ dàng gì mới ngủ được, kết quả một lúc không lâu sau, đột nhiên tỉnh lại, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, sắc trời đã hơi sáng, bên kia giường trống không, hiển nhiên Lục Cẩn Niên cũng chưa trở về.
Kiều An Hảo ôm lấy chăn ngồi trên giường một hồi, nghe âm thanh mở khóa truyền đến từ dưới lầu, Kiều An Hảo theo bản năng xốc chăn lên chạy xuống giường, chân khong chạy từ phòng ngủ, mới vừa bước đến chỗ cầu thang, lại nhìn thấy bóng dáng má Trần mang theo bao lớn bao nhỏ đi về phòng bếp.
Đáy lòng Kiều An Hảo nổi lên một cơn mất mác, đứng tại chỗ một hồi, xoay người trở về phòng ngủ, cô không có nửa điểm bối rối, nghĩ đến hôm nay phải đến đoàn làm phim, vì thế lại gọi điện cho Triệu Manh, gọi cô lái xe qua đón mình sớm một chút-
Lục Cẩn Niên một đêm không ngủ, mãi cho đến bảy giờ sáng, nghe thấy tiếng động truyền vào từ bên ngoài phòng làm việc, mới hoàn hồn từ trên ghế làm việc, sau đó đi vào phòng ngủ ở phía sau, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Lúc chín giờ, mở một cuộc họp sớm, khi kết thúc, bất quá chỉ mới mười giờ.
Hôm nay phải đi đến đoàn làm phim 《 khuynh thành thời gian 》, tối qua xe để lại cho Cố Khuynh Thành, xe khác lại không ở biệt thự Nghi Sơn, vẫn là ở Cẩm Tú Viên, cho nên vừa tan họp, Lục Cẩn Niên trực tiếp bảo trợ lý gọi một chiếc xe chuyên dụng, đưa bọn họ đến Cẩm Tú viên.
-
Tuy Kiều An Hảo đã bảo Triệu Manh đến sớm một chút để đưa cô đến đoàn làm phim, nhưng lúc Triệu Manh đến, đã không còn sớm, gần mười một giờ giữa trưa.
Triệu Manh không lái xe vào, mà đứng ở ngoài cửa biệt thự.
Kiều An Hảo chào má Trần, mang theo túi đi ra ngoài, lúc này Triệu Manh đã quay đầu xe, đứng bên đường đối diện.
Lúc Kiều An Hảo chuẩn bị qua đường, một chiếc xe Mercedes dứng trước cửa chính biệt thự, cô vội vàng dừng bước lại, vừa chuẩn bị vòng qua xe, lại nhìn thấy cửa xe Mercedes bị đẩy ra, trợ lý của Lục Cẩn Niên bước xuống từ ghế lái phụ, sau đó đi về sau hai bước, mở cửa xe phía sau.
Lục Cẩn Niên xuống xe, đi về phía trước hai bước, sau đó mới thấy Kiều An Hảo ở cửa sân, bước chân lập tức dừng lại.
Trong lúc đó hai người cách nhau một khoảng ước chừng một thước, người nào cũng không mở miệng nói chuyện trước với người đối diện.
Trợ lý cũng không chũ ý đến tình huống phía sau, cúi người, sau khi ghi vào sổ của tài xế xe chuyện dụng, mới xoay người, nhìn đến Lục Cẩn Niên đứng tại chỗ không cử động, không nhịn được nghi ngờ gọi một tiếng: "Ngài Lục?"
Sau đó đi về phía trước hai bước, nhìn đến Kiều An Hảo đứng trước mặt Lục Cẩn Niên, nhất thời lễ phép kính cẩn cúi chào một tiếng: "Chào cô Kiều."
Kiều An Hảo hoàn hồn, gật đầu một cái về phía trợ lý, không nhìn lại Lục Cẩn Niên, chỉ là dùng sức nắm chặt túi xách trong tay, sau đó dịch sang hướng bên cạnh hai bước, vòng qua Lục Cẩn Niên, đi về phía đường đối diện.
Kiều An Hảo có chút vội vàng, căn bản không chú ý đến xe chuyên dụng Lục Cẩn Niên dùng đã khởi động, suýt nữa đâm vào, may mà Lục Cẩn Niên phản ứng đúng lúc, đột nhiên kéo cánh tay Kiều An Hảo, cứng rắn kéo cô về phía sau hai bước, sau đó xe băng qua trước mặt cô, chậm rãi lái đi.
Trợ lý bị hoảng sợ, nhìn sắc mặt Kiều An Hảo có chút tái nhợt hỏi: "Cô Kiều, cô không có việc gì chứ?"
Kiều An Hảo miễn cưỡng ổn định tinh thần, lắc lắc đầu với trợ lý, sau đó mới để ý đến cánh tay của mình vẫn còn bị Lục Cẩn Niên nắm, trong lòng bàn tay của anh khô ráo ấm áp.
Thân thể Kiều An Hảo cứng nhắc một chút, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên một chút, người đàn ông cúi thấp đầu, con ngươi tối đen thâm thúy nhìn cô chằm chằm, cô theo bản năng cụp mắt xuống, do dự một chút, lại giãy tay mình ra khỏi tay Lục Cẩn Niên, sau đó không nói tiếng nào cúi thấp đầu, đi về phía đướng đối diện.
Bàn tay Lục Cẩn Niên cứng ngắc dừng lại giữa không trung, vẫn duy trì tư thế như đang nắm vật gì đó, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng dáng Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo mở cửa xe, Triệu Manh đang gọi điện thoại bên trong quay đầu, tặng phía bên kia một nụ hôn, liền cúp điện thoại, sau đó liền khởi động xe, đạp chân ga, rời đi.
Xe ngoặt ở một chỗ phía trước, hoàn toàn còn không nhìn thấy, Lục Cẩn Niên còn đứng ngẩn người tại chỗ.
Trợ lý theo Lục Cẩn Niên nhiều năm, nhạy bén ngửi được không khí không thích hợp, thức thời rời xa Lục Cẩn Niên vài bước, giả câm giả điếc trầm mặc.
Qua rất lâu sau, ánh mắt đẹp đẽ nho nhã của Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng chớp chớp, thu lại tầm mắt từ phương xa, sau đó buông cánh tay xuống, sắc mặt vô cùng bình tĩnh quay đầu, không một tiếng động bước đi, đi về phía trong biệt thự.
Trợ lý chờ Lục Cẩn Niên đi trước một khoảng cách, mới bước đi, theo nhiều năm kinh nghiệm của anh ta, dù lúc này Lục Cẩn Niên nhìn rất im lặng bình tĩnh, nhưng lại là lúc tâm tình anh tệ nhất.
Trợ lý cũng không có đi theo Lục Cẩn Niên vào nhà, chỉ cầm cái chìa khóa xe, mở cửa xe, ngồi vào trước chỗ điều khiển chờ.
Thím Trần vừa mới tiễn Kiều An Hảo, đang chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm, kết quả lại nghe thấy cửa bị người đẩy ra, tưởng Kiều An Hảo quên lấy thứ gì, nên mới trở lại, vì thế vội vàng buông chén xuống, đi ra: “Rất......”
Thím Trần vừa mới kêu một chữ, lại nhìn thấy Lục Cẩn Niên đứng ở trước cửa đổi giày, vì thế vội vàng sửa miệng, giọng nói cũng không tùy ý như vừa rồi: “Ông Lục, ngài đã trở lại.”
Lục Cẩn Niên không nhìn thím Trần, cũng không nói chuyện, thậm chí ngay cả đầu cũng lười gật.
Thím Trần sớm đã quen tính tình lạnh lùng như vậy của Lục Cẩn Niên, tiếp tục cười hỏi: “Ông Lục đã ăn cơm trưa chưa? Có muốn ăn một chút gì không?”
Nhìn thấy Lục Cẩn Niên vẫn như cũ không có gì phản ứng gì, vì thế vẻ mặt cũng có chút xấu hổ, cuối cùng nói một câu: “Bà chủ vừa mới ra cửa.”
“Tôi biết.” Thật ra khi Lục Cẩn Niên nghe được những lời này, liền mở miệng đáp lại ba chữ.
Thím Trần nhìn Lục Cẩn Niên nói chuyện, nhất thời lại nói nhiều hơn: “Ông Lục, tối hôm qua sinh nhật ngài nhất định rất vui vẻ đi?”
Nhắc đến tối hôm qua, sắc mặt Lục Cẩn Niên nháy mắt liền u ám, đáy mắt anh thoáng hiện lên một tia tàn bạo, đi nhanh về phía cầu thang.
Thím Trần cũng không đi chú ý tới vẻ mặt của Lục Cẩn Niên, tiếp tục tự mình đứng ở nơi đó lải nhải lẩm bẩm nói: “Phải biết rằng bà chủ muốn cho ngài một ngạc nhiên lớn, chuẩn bị cũng mất gần một buổi chiều đó.”
Ngạc nhiên, cái gì ngạc nhiên?
Lục Cẩn Niên giống như bị người điểm huyệt nói, cả người đọt nhiên liền đứng ở trên cầu thang.
“Bà chủ còn tự mình mua rất nhiều công cụ làm bánh ngọt, làm cho ngài một cái bánh ngọt, bà chủ nói, đó là lần đầu tiên cô làm bánh ngọt, còn làm không tốt lắm, kết quả tôi thấy bà chủ vẫn là rất có thiên phú, làm một lần liền làm thành công.”
“Cô ấy còn thổi trang trí rất nhiều bong bóng ở khắp phòng, còn dùng những ngọn nến nhỏ xếp thành chữ ở trên ban công phòng ngủ......”
Thím Trần còn nói chưa xong, Lục Cẩn Niên liền cất bước lớn đi lên lầu, đẩy mạnh cửa phòng ngủ ra, lại phát hiện trong phòng ngủ vẫn như thường ngày, bức tường có họa tiết màu trắng, trên ban công vẫn như trước nay không hề thay đổi, cửa sổ mở ra, gió hạ thổi đến, rèm cửa sổ lay động, cành lá xanh biếc lay động, mang theo một mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng, hoàn toàn không thấy cảnh tượng mà thím Trần vừa nói.
Lục Cẩn Niên chỉ ở trong phòng ngủ đứng không quá mười giây, liền xoay người lại đi xuống lầu, đi thẳng đến phòng bếp.
Thím Trần cũng lập tức đi theo tiến vào: “Ông Lục, phòng bếp không được sạch sẽ, ngài muốn làm cái gì, tôi làm giúp ngài.”
Lục Cẩn Niên căn bản không trả lời, chỉ nhìn về phía phòng bếp quét mắt một vòng, quả nhiên giống như lời thím Trần nói, anh thật sự thấy được một cái lò nướng mới tinh, sau đó anh liền kéo ra lần lượt tất cả ngăn kéo trong phòng bếp, cuối cùng ở ben trong một cái tủ chứa đồ, thấy được nguyên liệu làm bánh ngọt.
Lục Cẩn Niên cảm thấy cổ họng chính mình như là bị cái mạnh mẽ P0'p chặt lại, có chút khó chịu, lại có chút kích động nói không nên lời.
Anh đóng thật mạnh ngăn tủ lại, sau đó bình tĩnh đi ra khỏi phòng.
Trợ lý nhìn thấy anh đi ra, lập tức xuống xe, mở cửa sau xe ra.
Kết quả Lục Cẩn Niên lại nhìn cũng không nhìn hắn một cái trực tiếp đi ra khỏi biệt thự.
Trợ lý nghi hoặc nhìn theo phương hướng Lục Cẩn Niên rời đi, lại nhìn vẻ mặt khó hiểu của thím Trần, sau đó liền đuổi theo sau lưng Lục Cẩn Niên.
Kết quả vừa mới đi tới cửa, trợ lý liền nhìn thấy Lục Cẩn Niên đang tìm kiếm cái gì ở trong thùng rác trước cửa......
Trợ lý đi tới cửa, liền bắt gặp Lục Cẩn Niên đang lục lọi tìm kiếm trong thùng rác.
Mặc dù mỗi ngày luôn có người thường xuyên đi thu gom rác của Cẩm Tú Viên, nhưng do hiện tại là mùa hè oi bức, thùng rác vẫn thoang thoảng bốc mùi khó ngửi.
Anh trợ lý đứng hình chỉ một giây, rồi nhanh chóng chạy lên trước, bịt mũi hỏi: "Ông Lục, ở đây bẩn lắm. Ngài muốn tìm cái gì? Tôi kiếm người giúp ngài tìm..."
Lục Cẩn Niên như không hề nghe thấy trợ lý nói gì, vẫn im lặng chuyên tâm tìm kiếm trong thùng rác. Sau đó đáy mắt anh sáng lên, từ bên trong lôi ra một túi rác màu đen.
Trợ lý vội vàng lui về sau một bước, thấy Lục Cẩn Niên mở túi rác ra, rồi như người mất hồn, đứng bất động bên cạnh túi rác, mắt chỉ tập trung vào một điểm bên trong.
Bánh ga-tô đã nát bấy, kem bê bết toàn bộ túi rác, còn có mấy vỏ bong bóng bể, và cả mùi sữa đã bị ôi thiu bốc lên.
Lục Cẩn Niên chìm trong hoảng loạn, cảm giác như có một bàn tay P0'p chặt tim anh, đau đớn truyền khắp cơ thể, Ng'n t cầm túi rác cũng bắt đầu phát run.
Trợ lý không biết Lục Cẩn Niên đang nhìn gì, chỉ thấy vẻ mặt của anh rất không ổn, đứng sang một bên không dám thở mạnh.
Lục Cẩn Niên vẫn duy trì tư thế đứng mở túi rác, một hồi thật lâu mới khẽ chớp mắt, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm đống hỗn độn trong túi rác kia, như thể đang mường tượng ra hình dạng ban đầu của bánh. Chừng mười giây sau, anh lại chớp mắt, sau đó cầm túi rác chậm rãi thả lại vào thùng, rồi bơ hết mọi người, quay vào trong sân.
Má Trần thấy Lục Cẩn Niên đi vào, lên tiếng gọi: “Ông Lục”. Lục Cẩn Niên bỏ ngoài tai, tiếp tục đi thẳng lên lầu, vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Tựa cả người vào cánh cửa, anh hơi ngửa đầu, nhìn chùm đèn trên trần, biểu tìn*** trĩu lại mơ màng.
Hóa ra, má Trần nói thật... Tối qua cô ở nhà, chuẩn bị cho anh một sự bất ngờ.
Má Trần nói rằng, đấy là chiếc bánh sinh nhật đầu tiên cô tự tay làm.
Chỉ cần hôm qua anh về nhà, những thứ đó đều là của anh, tại sao anh lại không về? Tại sao anh lại không trở về?
Nghĩ tới đây, sự chua xót hiện rõ nơi đáy mắt, yết hầu thở không thông, anh ôm lấy mặt, cuống họng phát ra tiếng nức nở mơ hồ, thầm mắng trong nghẹn ngào: “Lục Cẩn Niên, tại sao mày lại không về?”
-
Lúc Lục Cẩn Niên đi xuống lầu, đã khôi phục lại cao ngạo và lạnh nhạt lúc đầu, anh tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, không nói gì rồi lên xe rời đi.
Dọc đường đi, Lục Cẩn Niên vẫn duy trì tư thế lúc vừa mới lên xe, mắt đăm chiêu nhìn ngoài cửa sổ, như hơi ngẩn người, hoặc như đang suy tư điều gì.
Bầu không khí trong xe ngột ngạt không thể tả.
Trợ lý không dám thở mạnh, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, nhanh chóng lái xe đến trường quay.
-
Kiều An Hảo không ăn cơm trưa ở Cẩm Tú Viên, cùng Triệu Manh đến chỗ đoàn làm phim, liền vào luôn khu nhà ăn.
Tối hôm qua ngủ không ngon, tâm tình cũng không tốt, cho nên tinh thần hơi kém, Kiều An Hảo cầm chén đĩa, chọn qua loa vài món rồi tìm một chỗ ngồi.
Kiều An Hảo đói bụng, nhưng lại không có cảm giác ngon miệng, động tác ăn cơm cực kỳ chậm chạp.
Triệu Manh bưng cái khay chứa hai chén trắng đầy ắp đồ ăn.
Triệu Manh ngồi xuống, đem một bát nhỏ đặt trước mặt Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, món thịt Đông Ba này, cho cậu khẩu phần đầy đó.”
Kiều An Hảo cám ơn, rồi mở nắp chén. Mùi thịt ngào ngạt đánh vào mũi, chẳng những không gợi lên cảm giác thèm ăn, ngược lại còn khiến dạ dày có chút khó chịu.
Món giò heo kho của nhà hàng này do bậc thầy Hàng Châu đích thân ra tay, hương vị vào loại hạng nhất, được xem là món chủ chốt ở nơi đây. Bình thường Kiều An Hảo rất thích ăn, nhưng lần này không biết vì sao, chọn một miếng thịt nạc bỏ vào miệng, liền dâng lên cảm giác là lạ khó chịu, bèn thè ra, chuyển qua ăn rau xanh.
“Sao vậy?” Triệu Manh ngậm một họng, ồm ồm hỏi.
“Trong bụng rất không thoải mái.” Rõ ràng Kiều An Hảo không biết nhiều lắm, còn cảm thấy như dạ dày thắt lại, buông đũa trong tay xuống, nhìn Triệu Manh ở đối diện, nói: “Có thể do hôm qua uống hơi nhiều.”
Ăn cơm xong, lúc trở lại trong phòng, Kiều An Hảo uể oải nằm trên giường, thoáng chốc đã ngủ luôn.
Không biết có phải do tối hôm qua ngủ quá ít không, cô cảm giác được mình ngủ rất ngon, sau cùng còn bị Triệu Manh chụp hình.
Kiều An Hảo ngủ ngon nên còn chưa phục hồi lại ý thức, vẻ mặt đần độn mở to mắt mơ màng hỏi một câu: “Sao vậy?”
“Cái gì sao vậy? Buổi tối cậu còn có buổi chụp hình, nhanh đi ăn cơm chiều rồi đến phim trường thôi!” Triệu Manh nói xong, tiện đem tấm thảm trên người cô xốc lên.
Kiều An Hảo nghe nói như thế, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã đang hoàng hôn, sau đó cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua thời gian, vậy mà đã sắp sáu giờ tối, cả người tỉnh táo lại, vội vàng sốt ruột bò xuống giường, chỉ đơn giản đi toilet rửa mạt, tiện cùng Triệu Manh đến nhà ăn luôn.
Buổi tối cô vẫn không có khẩu vị, Kiều An Hảo chọn tới chọn lui, sau cùng chỉ chọn một phần ra trộn và một chén cháo trắng, nhưng cũng không xong.
Triệu Manh ăn hơn phân nữa đĩa cá tê cay, ở bên cạnh cô ăn với khí thế ngất trời.
Hương vị của món cá, không ngừng chui vào trong mũi của Kiều An Hảo, khiến cô cảm thấy cháo trắng của mình cũng đã nhiễm mùi cá, không hiểu sao trong bụng lại cồn cào, nghĩ chỉ muốn phun hết ra.
Trong phòng ăn có không ít người ở đây, Kiều An Hảo sợ chính mình nôn ra sẽ ảnh hướng đến người khác, chọc người ta nghi ngờ, vì thế liền nhanh chóng buông đũa xuống, làm một tư thế tay với Triệu Manh, thần tốc chạy ra khỏi nhà ăn, vọt vào toilet, cảm giác muốn nôn không hiểu sao lại dần biến mất, Kiều An Hảo đành phải rửa sạch tay, ngượng ngùng trở về nhà ăn, ai ngờ vừa đi tới cửa, ngửi thấy mùi vị trong nhà ăn, trong bụng lại thấy không thoải mái, nghĩ đến bản thân cũng không có hứng thú muốn ăn gì, vì thế gửi cho Triệu Manh một tin nhắn, trực tiếp ra ngồi nghỉ trên sofa ở bên ngoài.
-
Buổi tối đóng phim, cần lên sân khấu hơi nhiều, lúc Kiều An Hảo chạy tới phòng hóa trang, Tống Tương Tư và Trình Dạng đều đã ở đó.
Kiều An Hảo chỉ đơn giản chào hỏi với bọn họ một tiếng, sau đó ngồi trên ghế hóa trang của mình.

Hứa Gia Mộc Có Phản Ứng
10/05/2016
Chương Trước Cài ĐặtChương Sau
Phụ trách trang điểm cho Kiều An Hảo chính là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, là một chuyên gia trang điểm có thâm niên, mặc một chiếc áo đầm màu hồng, trên người không biết sử dụng nhãn hiệu nước hoa nào, cách một khoảng đã bắt đầu ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt cực kỳ mê người. Nhưng mà khi trang điểm cho Kiều An Hảo, vừa dựa sát vào, hương thơm này quá nồng nặc, khiến Kiều An Hảo bứt rứt thiếu kiên nhẫn, trong bụng lại bắt đầu hơi khó chịu.
Thời gian trang điểm hơi lâu, Kiều An Hảo cố gắng chịu đựng bụng không thoải mái, đến cuối cùng, cảm giác khó chịu càng lúc càng mãnh liệt, giống như trong bụng có gì đó bắt đầu cuộn lên.
Kiều An Hảo ra sức kiềm chế xúc động bản thân mình muốn nôn ra, rất vất vả mới chờ tới lượt trang điểm xong, lập tức vội vã cách xa chuyên gia trang điểm, khi đó qua lúc lâu sau, sự khó chịu ‘dời sông lấp biển’ trong bụng Kiều An Hảo mới từ từ yên ổn lại.
Kiều An Hảo thay quần áo xong, cùng Triệu Manh đi tới studio, đạo diễn đang ở đó truyền đạt nội dung chính với diễn viên quay tối nay, nhìn thấy Kiều An Hảo tới, lập tức vẫy vẫy tay với cô.
Lục Cẩn Niên đứng bên cạnh Tống Tương Tư, lập tức biết điều hơi nhích sang một bên, lộ ra khoảng trống, để lại cho Kiều An Hảo.
Bước chân của Kiều An Hảo hơi ngừng lại, chỉ nâng mắt nhìn thoáng qua quần áo của Lục Cẩn Niên, sau đó nhịp chân cứng ngắc đi tới, truyện chỉ post bên diendanjlequydon.com, đứng bên cạnh Lục Cẩn Niên, ánh mắt thẳng tắp nhìn đạo diễn đang cảm xúc dâng trào truyền đạt nội dung chính của kịch bản, ánh mắt cũng không thèm quét qua người Lục Cẩn Niên lần nào.
Đạo diễn mặt mày hớn hở nói gần 20 phút, mới dừng lại, ra hiệu diễn viên mỗi người ai vào vị trí người đó.
Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên phải chụp chung với nhau, cho nên chỗ hai người muốn đi đều phải đi cùng nhau. Sau khi đạo diễn truyền đạt mệnh lệnh, Lục Cẩn Niên theo bản năng như về phía Kiều An Hảo, Kiều An Hảo mơ hồ cảm nhận được tầm mắt của Lục Cẩn Niên, nhưng bộ dạng giả vờ như hoàn toàn không biết, không nhìn sang anh, chỉ là bước chân đi có hơi gượng gạo, dẫn đầu đi trước.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm bóng dáng Kiều An Hảo tầm năm giây, mới bước kịp theo sau.
Kiều An Hảo nghe tiếng bước chân của Lục Cẩn Niên phía sau, bước đi có hơi cứng ngắc, mất rất nhiều hơi sức, mới khiến cho bản thân cố gắng duy trì sự bình tĩnh thong dong, từng bước từng từng đi về phía trước.
Đi tới nơi, Kiều An Hảo dừng lại, tiếp đó Lục Cẩn Niên cũng theo đứng bên cạnh cô.
Cánh tay Lục Cẩn Niên gần sát cánh tay Kiều An Hảo, chỉ cần hơi động đậy, là *** hai người có thể chạm vào nhau.
Hai người cũng không ai nói chuyện với ai, thậm chí ngay cả điều cơ bản nhất là trao đổi ánh mắt cũng không có. Thoạt nhìn như là người xa lạ không quen biết nhau, ngay cả bầu không khí xung quanh người cũng có chút trì trệ.
Cũng may không lâu sau, khẩu lệnh của đạo diễn vang lên, trong thoáng chốc mọi người vào vai diễn, bắt đầu quay phim.
Đêm nay quay, có bốn màn, mà Lục Cẩn Niên chỉ cần quay diễn hai màn đầu.
《 Khuynh thành thời gian 》đã quay được một thời gian dài mọi người đều càng ngày càng thông thạo nhân vật của mình, trên cơ bản rất ít khi NG (No good), cho nên quay cảnh đầu, kết thúc rất thuận lợi.
Đạo diễn hài lòng hô “Tốt,” sau đó dặn dò nhân viên công tác mau đi sắp xếp để diễn cảnh thứ hai, chuyên gia trang điểm cũng lập tức đi tới nơi diễn viên mình phụ trách để trang điểm lại.
Chuyên gia trang điểm tới gần, làm Kiều An Hảo lại ngửi thấy mùi hương đó khiến cô không thoải mái, vì làm dịu bụng đang quằn quại, bắt buộc cô nghĩ tới những chuyện khác.
Chuyên gia trang điểm tới gần khiến cô lại ngửi thấy mùi hương đó làm cô không thoải mái, vì muốn làm đi sự khó chịu nên cô buộc phải nghĩ đến những chuyện khác, nhưng cuối cùng khi trang điểm mắt cho cô, lại đứng quá gần, mùi hương kia lại bay vào mũi, cô không thể chịu được nữa, đột nhiên nghiêng đầu nôn ra.
Vốn lúc tối Kiều An Hảo không ăn bao nhiêu, bây giờ đã tiêu hóa không còn gì cả, nôn ra cũng chỉ là một ít axit.
“Cô Kiều, bị sao vậy? Cơ thể không khỏe à?” Thợ hóa trang quan tâm hỏi một câu.
Kiều An Hảo nôn một chút, cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn, sau đó Triệu Manh đưa chai nước suối cho cô để súc miệng, lúc này thợ hóa trang mới mở miệng nói: “Ngày hôm qua uống ít R*ợ*u, có lẽ dạ dày bị khó chịu.”
Thợ trang điểm dặm lại son trên môi Kiều An Hảo, bởi vì uống nước nên bị trôi một chút: “Vào mùa hè, vài đồ ăn dễ biến chất, không chú ý thì rất dễ bị đau bao tử, tốt nhất là nên uống thuốc.”
“Ừ.” Kiều An Hảo cười cười, không nói nữa.
Tống Tương Tư đang trang điểm ở bên cạnh, nghe rất rõ cuộc nói chuyện giữa Kiều An Hảo cùng người thợ trang điểm, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên, người đàn ông này vừa mới thấy cô ấy nôn mửa, chân mày đã gắt gao nhíu lại.
Tống Tương Tư đưa tay sờ môi, âm thầm nở nụ cười nhẹ, chờ hóa trang làm xong việc, thừa lúc chưa quay cảnh tiếp theo, đi giày cao gót tới bên cạnh Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên biết rõ có người đang ở bên cạnh mình, nhưng có chút phản ứng nào.
Tống Tương Tư ung dung đi một vòng xung quanh anh, sau đó đứng bên cạnh anh, theo tầm mắt của Lục Cẩn Niên nhìn về phía Triệu Manh đang đùa giỡn cùng Kiều An Hảo.
Tống Tương Tư giống như cố ý, im lặng không nói gì, mãi cho đến khi đạo diễn thông báo quay cảnh tiếp theo, cô mới đứng thẳng người, cúi đầu, nhìn móng tay của mình, chậm rãi mở miệng, nói một câu: “Kiều An Hảo giống như bị khó chịu dạ dày, nói là bởi vì ngày hôm qua uống R*ợ*u.” Sau đó liền bước đi, tới chỗ phim trường.
-
Bắt đầu quay cảnh thứ hai, Lục Cẩn Niên đứng ở trong đoàn để ý đến Kiều An Hảo đang trang điểm, phát hiện cô nôn mửa lần nữa, anh nhíu mày, xoay người trở về phòng hóa trang.
Sau khi tẩy trang xong, trợ lý đã lái xe đến cửa phòng hóa trang, Lục Cẩn Niên mở cửa xe, ngồi xuống, trợ lý khởi động xe, đi ra khỏi khách sạn của đoàn phim, lúc đi tới ngã ba, Lục Cẩn Niên ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe vẫn im lặng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói một câu: "Tìm một nhà thuốc lớn gần đây, đến đó một chuyến."
Trợ lý “Vâng" một tiếng, vừa kiểm tra dẫn đường, vừa hỏi một câu: "Ông Lục, ông có chỗ nào không thoải mái sao?"
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ xoay đầu, nhìn về phía ngoài cửa xe.
Trợ lý không hỏi nữa, theo sự dặn dò của Lục Cẩn Niên, tìm được địa chỉ một nhà thuốc mở cửa suốt 24 giờ, định vị, rồi khởi động xe.
Nhưng hai mươi phút sau, xe đến trước cửa tiệm, trợ lý tắt máy: "Ông Lục,ông muốn mua thuốc gì? Tôi mua cho."
"Tôi đi mua." Lục Cẩn Niên nhàn nhạt nói ba chữ, rồi đẩy cửa xe ra, xuống xe, đi vào trong tiệm thuốc.
Thuốc dạ dày có rất nhiều loại, Lục Cẩn Niên không biết nên mua loại nào, cuối cùng thuật lại lời nói của Tống Tương Tư cho người bán.
Người bán hàng giới thiệu cho Lục Cẩn Niên mấy loại thuốc, có thuốc Đông y cũng có thuốc Tây, sau đó anh lại tự nhìn sách hướng dẫn một chút, cưối cùng chọn một loại thuốc Đông y có tác dụng hỗ trợ dạ dày, trả tiền, rời đi.
Trở lại phim trường, Kiều An Hảo vẫn còn chưa diễn xong, Lục Cẩn Niên dứt khoát bảo trợ lý ngừng xe dưới lầu trước của khách sạn, bản thân mình cũng ngồi ở trong xe.
Qua khoảng nửa tiếng, nơi xa mới có xe lục tục trở về.
Luc Cẩn Niên nhìn chằm chằm ngoài xe, mãi đến khi nhìn thấy xe của Kiều An Hảo ở xa xa, anh liền mở của xuống xe.
Trợ lý theo Lục Cẩn Niên đã nhiều năm như vậy, tuy không phải lúc nào cũng có thể đoán đúng tâm tư của Lục Cẩn Niên, nhưng hiện tại cũng có thể hiểu được Lục Cẩn Niên đợi lâu như vậy, là vì Kiều An Hảo, cho nên sau khi Lục Cẩn Niên xuống xe, cũng vội vàng xuống theo.
Chỗ đậu xe trước cửa khách sạn đã bị người khác chiếm, Triệu Manh đành phải dừng xe ở phía đối diện, sau đó xuống xe cùng Kiều An Hảo, đi bộ về khách sạn.
Lúc sắp đi đến cửa khách sạn, trợ lý của Lục Cẩn Niên thức thời gọi một tiếng: "Cô Kiều."
Kiều An Hảo cùng Triệu Manh đồng thời dừng bước, nhìn lại chỗ phát ra âm thanh, nhìn thấy Lục Cẩn Niên cùng trợ lý của anh đứng ở dưới một thân cây một chỗ không xa đó, ánh sáng nơi đó có chút tối, không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Triệu Manh quay đầu liếc mắt nhìn Kiều An Hảo một cái: "Lục ảnh đế tìm cậu kìa."
Kiều An Hảo tựa như không nghe thấy lời Triệu Manh nói, môi mấp máy, đứng tại chỗ không hề cử động.
Trợ lý nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên theo bản năng, sao đó lại lên tiếng: "Cô Kiều, ở đây."
Triệu Manh: "Kiều Kiều, cậu đờ ra ở chỗ này làm gì?"
Kiều An Hảo hạ tầm mắt, vẫn không có ý đi qua như cũ.
Dưới lòng trợ lý nổi lên một chút thấp thỏm, vừa định mở miệng gọi Kiều An Hảo một lần nữa, kết quả Lục Cẩn Niên đứng bên cạnh anh lại chủ động cất bước đi tới chỗ Kiều An Hảo.
Hai mắt trợ lý mở to, sửng sốt chừng nửa phút, mới nhanh chóng đi sang theo.
Khi Lục Cẩn Niên chỉ còn cách Kiều An Hảo còn có nửa thước, chân dừng bước, dưới ánh đèn đường mờ nhạt ở một bên, kìm nén ánh mắt, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo.
Gió ban đêm ở vùng ngoại thành, mang theo một chút khí lạnh, thổi tới từng cơn, thổi đến làm cho mát tóc dài của Kiều An Hảo có chút hỗn độn.
Lục Cẩn Niên chăm chú nhìn Kiều An Hảo rất lâu, ý thức được việc cô gái không có ý muốn mở miệng, đáy mắt vụt qua một chút mất mát, sau đó đem túi lớn cầm trong tay, đưa về phía Kiều An Hảo: "Cho em."
Túi lớn trong suốt, Kiều An Hảo có thể lờ mờ nhận ra là thuốc dạ dày.
Đầu Ng'n t của cô thoáng chốc run nhè nhẹ, đáy lòng có một loại khổ sở nói không nên lời.
Nếu đổi lại là lúc trước, cô không thoái mái, anh đưa thuốc cho cô, cô sẽ cảm thấy cực kỳ vui vẻ và hạnh phúc, nhưng khi đã trải qua chuyện tối hôm qua... Anh luôn luôn như vậy, đối xử với cô lúc tốt lúc xấu, khiến cô không thể phân biệt được trong lòng anh, rốt cuộc cô là gì.
Có lẽ là một thời gian trước cô và anh ở chung với nhau rất tốt, đáy lòng cô dâng lên kỳ vọng, cho rằng chính mình cùng anh có thể có hi vọng ở chung với nhau, nhưng hôm qua ở trong xe, anh đối xử với cô hung dữ tàn nhẫn như vậy, trong nháy mắt lại khiến cô thức tỉnh.
Nếu anh vẫn luôn đối xử lạnh lùng với cô, cô sẽ đua khổ, nhưng hẳn sẽ không giống với hiện tại, mất mát xen lẫn khổ sở.
Phải biết rằng, khi hi vọng chuyển thành thất vọng, là tuyệt vọng nhất.
Cô thật sự có chút sợ, mỗi một lần anh đối xử ôn hòa với cô, sau lưng đều đã cất giấu một con dao bén nhọn.
Tay Kiều An Hảo giật giật, cuối cùng nắm chặt váy của mình, không vươn tay ra nhận lấy hộp thuốc Lục Cẩn Niên đưa tới.
Ng'n t Kiều An Hảo giật giật, cuối cùng nắm chặt làn váy của mình, không có đưa tay nắm lấy hộp thuốc Lục Cẩn Niên đưa tới.
Lông mày Lục Cẩn Niên nhíu lại, mang theo gói to sức lực lớn thêm một ít, tay vẫn duy trì tư thế đưa cho Kiều An Hảo như trước, không có rút về.
Lúc này trời đã dần tối, mọi người trong đoàn làm phim đã vào quán R*ợ*u Đại Lâu, chỗ rẽ ánh sáng mờ ảo, bốn người ai cũng chưa mở miệng nói chuyện, xung quanh thật yên tĩnh.
Lục Cẩn Niên nâng tay hồi lâu, Kiều An Hảo vẫn duy trì bộ dáng thờ ơ, không khí lại trở nên có chút giằng co.
Đứng ở phía sau Lục Cẩn Niên là trợ lý cùng Triệu Manh đáy lòng đều có chút lo lắng cùng xấu hổ.
Một trận gió lạnh thổi tới, cảm giác như được ngâm người trong nước mát, Kiều An Hảo run rẩy, vẻ mặt rất thản nhiên quét mắt nhìn theo hộp thuốc trong tay Lục Cẩn Niên, bộ dáng như muốn bỏ đi.
Trợ lý nhìn thấy cảnh tượng như vậy, phản ứng nhanh chóng đem gói thốc trong tay Lục Cẩn Niên, đưa cho Triệu Manh: “Dạ dày cô Kiều không thoải mái, ông Lục cố ý đi mua thuốc cho cô ấy.”
Triệu Manh suy nghĩ một chút, vươn tay nhận lấy, thay Kiều An Hảo nói một tiếng: “Cám ơn.”
Sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kiều An Hảo một cái, tầm mắt Kiều An Hảo vừa mới nhìn xuống hộp thuốc trong tay cô vừa mói nhận lấy, Ng'n t Triệu Manh cứng ngắc một chút, nhưng mà Kiều An Hảo lại không có phản ứng quá lớn, quay đầu, cất bước rời đi.
Kiều An Hảo đi không quá một mét, giọng nói nhẹ nhàng của Lục Cẩn Niên, xuyên qua bóng đêm, ở phía sau cô truyền đến: “Nếu thân thể thật sự không thoải mái, ngày mai tôi nói cho đoàn làm phim chuyển vai của cô diễn chậm lại vài ngày.”
Bóng dáng Kiều An Hảo cứng ngắc một chút, rồi tiếp tục bước thêm hai bước, mới dừng lại được, đưa lưng về phía Lục Cẩn Niên đứng trong chốc lát, mới quay đầu, liếc mắt nhìn anh một cái, ánh mắt thực bình thản, lời nói trong miệng cô nói ra cũng thực xa cách: “Ông Lục, không cần đâu, cám ơn.”
Ông Lục...... Lục Cẩn Niên bị này ba chữ này khiến anh có chút thất thần, nhìn nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hơn nữa ngày không chớp mắt, anh mới nhẹ nhàng mà gật đầu một cái, động tác có chút kích động, như là đang che lấp đáy lòng bất an cùng khủng hoảng của mình.
Sau một lúc lâu, mấp máy môi, như là muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại đóng chặt, dừng một lát, mở miệng: “Thời gian không còn sớm, về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Kiều An Hảo không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó quay đầu, nói nhỏ với Triệu Manh một câu “Đi thôi”, liền tiếp tục cất bước rời đi.
Triệu Manh xấu hổ bắt vuốt vuốt tóc chính mình, nở một nụ cười xán lạn với Lục Cẩn Niên: “Ông Lục, hẹn gặp lại.”
Sau đó liền chậm chạp chạy đuổi theo Kiều An Hảo đã đi thật xa.
Bóng dáng của Kiều An Hảo cùng Triệu Manh, biến mất ở cửa lớn của khách sạn thật lâu, tầm mắt Lục Cẩn Niên mới không nhìn theo nữa, cũng mở miệng nói một câu “Đi thôi”, sau đó liền dẫn đầu cất bước đi về phía khách sạn.
Trợ lý vẫn không nói gì, một đường chỉ để ý ấn thang máy, chờ đưa Lục Cẩn Niên trở về phòng của anh, nấu cho Lục Cẩn Niên một ly nước sôi, lúc đi vào phòng ngủ, giống như anh ta nghĩ, Lục Cẩn Niên đứng trước cửa sổ, đang ***.
Trợ lý không có đến quấy rầy Lục Cẩn Niên, chỉ đem nước sôi đặt ở một bên trên bàn, nhẹ nhàng không tiếng động ra phòng ngủ, lúc đứng ở trước cửa phòng ngủ, vẫn nhiều chuyện nói một câu: “Ông Lục, *** nhiều không tốt cho thân thể.”
Đầu Ng'n t đang kẹp *** của Lục Cẩn Niên run lên, có khói bụi nhẹ nhàng rơi xuống, anh không có quay đầu lại, cũng không nói chuyện, cho dù là đưa lưng về phía trợ lý gật gật đầu, ngay cả chuyển động cũng không có.
Trợ lý đứng một lúc, không nói gì cả, chỉ đóng cửa nhẹ nhàng, rồi rời khỏi phòng Lục Cẩn Niên.
---
“Kiều Kiều, cậu và Lục ảnh đế xảy ra chuyện gì thế?” Sau khi Triệu Manh vào thang máy, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi.
Kiều An Hảo không nói gì, tầm mắt lại lơ đãng dừng trên hộp thuốc Triệu Manh đang cầm trong tay, mấp máy môi.
“Thời gian trước mình thấy các cậu còn rất tốt mà? Anh ta chọc giận cậu rồi hả?”
“Kiều Kiều, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Dọc đường đi Triệu Manh hỏi mấy lần, từ đầu tới cuối Kiều An Hảo đều không trả lời, trở lại phòng khách sạn, trực tiếp vào phòng, tắm sạch sẽ xong đi ra, rồi lên giường nằm.
Kiều An Hảo vừa mới chuẩn bị kéo chăn, một hộp đồ bay tới, rơi trước mặt cô.
Là hộp thuốc đau bao tử Lục Cẩn Niên mua cho cô.
“Kiều Kiều, đây là Lục ảnh đế đưa cho cậu, cậu muốn uống thì uống, không muốn uống thì tự mình ném đi, dù thế nào mình cũng không xử lý giúp cậu đâu.” Theo câu nói thẳng thắn của Triệu Manh, người cô cũng đi vào toilet.
Kiều An An nhìn chằm chằm hộp thuốc kia lại nhìn ra ngoài một lúc, rồi đặt lên trên tủ đầu giường, nằm xuống, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, đáy lòng bắt đầu có chút rối rắm.
Kiều An An rất muốn uống thuốc trị đau bao tử của Lục Cẩn Niên mua cho cô, rồi lại không muốn uống, giống như lúc cô còn ở dưới lầu, muốn nhận, nhưng lại bắt buộc bản thân không cầm lấy.
Trong lòng cô hiểu rõ, bản thân cô chỉ là đang dùng cách ngây ngốc, bù lại những ủy khuất anh đã từng mang tới.
Có lẽ là vì do đau bao tử, Kiều An Hảo cảm thấy toàn bộ tinh thần mệt mỏi, rõ ràng trong đầu một giây trước còn đang phân vân muốn uống thuốc Lục Cẩn Niên đưa tới hay không, cuối cùng một giây sau người lại vô ý thức lâm vào giấc ngủ.
Một đêm này ngủ rất sâu rất ngon, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Kiều An Hảo cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.
Từ buổi sáng đến buổi tối, diễn cả một ngày, Kiều An Hảo vội vàng sửa sang lại bản thân, cùng Triệu Manh đi xuống lầu, qua nhà ăn ăn bữa sáng.
Bữa sáng cũng giống với mọi ngày, dinh dưỡng đầy đủ, Kiều An Hảo đã có món thịt chiên vàng giòn, vô cùng thèm ăn, còn đặc biệt ăn hai xiên.
Cùng Triệu Manh ngồi xuống, cô uống hai ngụm sữa đậu nành trước, mới cầm đôi đũa lên gắp miếng bánh quẩy, *** trong miệng cắn một ngụm. Mọi ngày ăn cũng không béo ngậy như vậy, truyện online bên dienddanlequydon.com, nhưng không biết hôm nay chuyện gì xảy ra, Kiều An Hảo cảm thấy ngán lợi hại, vì cả đêm bụng trống không sau đó lại bị cuồn cuộn lên, cô đột nhiên buông đũa và miếng bánh quẩy, cũng không chờ Triệu Manh mở miệng hỏi cô làm sao, người ngay lập tức chạy ra khỏi nhà ăn, vọt vào toilet.
Ngay cả toilet Kiều An Hảo cũng không kịp vào, chỉ có thể nằm úp sấp trên bồn rửa tay công cộng ở phía ngoài, cong người nôn ra.
---
Lục Cẩn Niên xuống lầu ăn sáng, mới vừa ra thang máy, đã nhìn thấy Kiều An Hảo vội vã chạy vào toilet.
Sau đó nghe thấy trợ lý bên cạnh nói: “Cô Kiều thoạt nhìn thần sắc không được tốt.”
Lục Cẩn Niên nhíu nhíu mi tâm, chần chờ chưa tới nửa giây, đã trực tiếp kêu trợ lý xuống phòng ăn trước chờ mình, sau đó giẫm lên bậc thềm đuổi theo Kiều An Hảo.
Lục Cẩn Niên vừa đi tới cửa toilet, đã nghe thấy tiếng nôn mửa từ bên trong, anh đi vào, thì nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của Kiều An Hảo, nằm úp sấp trước bồn rửa tay, nôn đến thần trí mơ màng.
Lục Cẩn Niên không chút lưỡng lự vọt tới trước mặt Kiều An Hảo, cầm cánh tay cô: “Làm sao vậy? Trong bụng lại khó chịu hơn à?”
Kiều An Hảo nghe thấy giọng Lục Cẩn Niên, cơ thể run nhè nhẹ, còn chưa kịp phản ứng gì, lại cúi đầu nôn tiếp.
Lục Cẩn Niên lại một lần nữa gấp gáp mở miệng: "Đã uống thuốc ngày hôm qua chưa? Giờ anh đưa em đi bệnh viện."
Lục Cẩn Niên vừa nói, một bên vừa vương tay lên, muốn bảo trợ lý gọi điện thoại, dặn dò chuẩn bị xe.
Trong bụng Kiều An Hảo cũng không có thứ gì để nôn ra, nôn ra đều là một chút nước chua, cô xuyên quă mặt gương, nhìn thấy hành động của Lục Cẩn Niên, miễn cưỡng đứng thẳng người, lắc đầu với Lục Cẩn Niên: "Không cần..."
Vẫn còn chưa nói xong, Kiều An Hảo lại cúi xuống bồn rửa tay nôn khan hai lần, đợi đến khi không nôn nữa, mới vươn tay, mở vòi nước ra, rửa sạch sẽ, sau đó vốc nước, súc miệng, dùng ngữ điệu rất bình tĩnh nói với Lục Cẩn Niên bên cạnh: "Tôi không sao, lát nữa vẫn còn phải quay phim. không cần đi bệnh viện."
Nói xong, Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên, rút khắn giấy từ một bên, lau bàn tay ướt sũng, lại đi ra ngoài nhà vệ sinh.
Bất quá Kiều An Hảo vừa mới bước một bước, tay của Lục Cẩn Niên lại đặt lên vai cô, quay cả người cô lại, nhìn thoáng qua khuôn mặt có chút tái nhợt, cánh môi mím chặt, một giây sau liền tóm lấy cổ tay cô, đi ra ngoiaf nhà vệ sinh, vừa đi vừa dùng một giọng điệu không cho phép thương lượng, chắc chắn nói: "Chắc chắn phải đi bệnh viện."
"Thật sự không cần." Kiều An Hảo nói, lại muốn tránh khỏi sự kìm hãm của Lục Cẩn Niên, nhưng sức lực của cô nếu so sánh với anh, căn bản không có tí tác dụng nào, cuối cùng vẫn bị Lục Cẩn Niên kéo đến chỗ cửa xe của anh bên ngoài khách sạn, anh mở cửa xe, lúc đang chuẩn bị nhét Kiều An Hảo vào, chợt đột nhiên truyền đến tiếng điện thoại di động.
Lục Cẩn Niên dừng lại một chút, nghe ra là của Kiều An Hảo, sau đó động tác không có tí chần chừ đè Kiều An Hảo vào chỗ ngồi, bản thân mình thì vòng qua xe, mở cửa xe, ngồi xuống, lúc đang chuẩn bị khởi động xe, lại nghe thấy tiếng bắt điện thoại của Kiều An Hảo, ngữ điệu mang theo vài phần ngạc nhiên mừng rõ nói một câu: "Thật hay giả vậy? Anh Gia Mộc có phản ứng rồi hả?"
Chân giẫm lên chân ga của Lục Cẩn Niên, đột nhiên dừng lại, anh sững sờ chứng mười giây, mới ngẩng đầu, xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt cô, tiếp tục mang theo vài phần vui mừng nói vào trong điện thoại: "Thật sự là tốt quá, con biết rồi, giờ con sẽ sang ngay, vâng... hẹn gặp lại."
Kiều An Hảo cúp điện thoại, mới kịp thời nhận ra mình đang ở trên xe Lục Cẩn Niên, ý cười trên mặt nhất thời thu lại, trầm mặc một hồi, quay về hướng Lục Cẩn Niên nói: "Bác G.i g.i điện thoại, nói anh Gia Mộc có phản ứng, đưa tôi sang xem đi."
Dừng một chút, Kiều An Hảo lại mở miệng: "Vừa lúc chỗ của anh Gia Mộc cũng là ở bệnh viện, tôi đi xem anh Gia Mộc, tự mình đi lấy số cũng được, anh cũng không cần đi theo đâu."
Tay cầm tay lái của Lục Cẩn Nien, bởi vì dùng lực, xương chỗ các đốt Ng'n t trở nên trắng bệch, môi của anh nhúc nhích hai lần, không nói gì, chì là một chút cũng không chịu giẫm lên chân ga, bỗng chốc vòng tay lái, trực tiếp lái xe rời khỏi đoàn làm phim.
Đi khỏi một khoảng thật xa, Lục Cẩn Niên mới mở miệng, giọng nói nghe qua có chút khô khốc: "Tôi đưa cô qua đó."
Kiều An Hảo gật gật đầu, không lên tiếng, tiếp đó hai người cũng không nói bất cứ cái gì với nhau.
Lúc sắp vòa thành phố, Lúc Cẩn Niên mới nghĩ đến cái gì đó, lấy di đông gọi cho trợ lý, để anh ta nói với đạo diễn đổi ngày quay phim hôm nay.
Xe vững vàng đứng ở chỗ cửa bệnh viện Hứa Gia Mộc nằm, Kiều An Hảo nhìn thoáng qua người đến người đi ở trước cửa bệnh viện, quay đầu nói với Lục Cẩn Niên: “Cám ơn anh đã đưa tôi đến đây.”
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm bệnh viện ngoài cửa sổ xe không chớp mắt, quai hàm kéo căng rất chặt chẽ, qua một lúc lâu, mới “Ừ” một tiếng.
Kiều An Hảo tạm dừng trong chốc lát, còn nói thêm với Lục Cẩn Niên: “Tôi đi xuống trước, bác Hứa còn chờ tôi ở bên trong.”
“Được......” Lục Cẩn Niên nói có chút kéo dài, chỉ cảm thấy trong cổ họng lên chút nóng rát chua xót, suýt chút nữa đạp lên chân ga.
Kiều An Hảo vừa kéo cửa xuống xe, lại phát hiện cửa bị khóa trái, quay đầu nhắc nhở Lục Cẩn Niên một chút.
Lục Cẩn Niên “Uhm” một tiếng, sau đó bối rối nâng tay lên, khi mở khóa cửa xe, thế nhưng đèn lớn trong xe lại sáng lên, anh vội vàng thay đổi lại ngay.
Kiều An Hảo nghe được xe truyền tới âm thanh “Răng rắc”, liền đẩy cửa xuống xe, cửa xe mở ra, xuống xe, lúc khép lại cửa xe, suy nghĩ một chút, xoay người nói một câu với Lục Cẩn Niên: “Hẹn gặp lại.”
Lục Cẩn Niên gật gật đầu, khi Kiều An Hảo sắp đóng cửa xe lại, liền lên tiếng: “Kiều Kiều......”
Kiều An Hảo giống như bị người điểm huyệt nói, người lập tức cứng đờ, cô cùng Lục Cẩn Niên quen nhau nhiều năm như vậy, anh luôn kêu cô là Kiều An Hảo, Kiều đồng học, cô Kiều...... Nhưng lại chưa bao giờ giống như Hứa Gia Mộc cùng Kiều An Hạ, gọi qua tên của cô, Kiều Kiều.
Ng'n t Kiều An Hảo dùng sức nắm chặt cửa xe, mặt ngoài gió êm sóng lặng, nội tâm mãnh liệt cuồn cuộn giông bão.
Lục Cẩn Niên giống như cũng ý thức được chính mình dưới tình thế cấp bách, thế nhưng bật thốt lên cái tên mà dưới đáy lòng anh vô số lần gọi qua của cô, biểu tình chập chạp một chút, cuối cùng tiếp tục bình tĩnh nói: “Khi gặp Gia Mộc, nhớ đến gặp bác sĩ thử, bệnh bao tử như thế nào rồi.”
“Tôi biết rồi.” Kiều An Hảo cũng nói không nên lời, chỉ cảm thấy giây phút này đáy lòng có chút khổ sở, cô cố gắng nở một nụ cười thật tươi với Lục Cẩn Niên, sau đó còn nói một câu “Gặp lại”, nhìn thấy Lục Cẩn Niên gật đầu, đôi môi giật giật, giống như cũng đang nói một câu “Gặp lại”, nhưng là bởi vì giọng nói quá nhỏ, cô cũng không có nghe thấy, tái sau đó liền đóng cửa xe, xoay người đi vào bệnh viện.
Lục Cẩn Niên ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Kiều An Hảo rời đi, đến khi cô biến mất khỏi trong tầm mắt của anh một hồi lâu, anh vẫn còn nhìn theo.
Trong giây phút này, anh đột nhiên phát hiện, mấy năm nay, anh giống như vẫn luôn nhìn theo bóng dáng của cô.
Khi còn học sơ trung, anh vụng trộm núp ở trên con đường về nhà của cô, nhìn theo bóng dáng của cô cùng Kiều An Hạ, hoặc là Hứa Gia Mộc nói nói cười cười cãi nhau ầm ĩ.
Khi học trung học, anh rất nhiều lần giống như vô tình đứng ở cửa trường học, trong đám đông bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của cô, nhìn theo chằm chằm.
Đến khi lên đại học, mỗi lần cô đến Hàng Châu rồi lúc cô rời đi, anh đều vụng trộm đi tiễn cô, chỉ là cô không biết, anh đứng ở ngoài sân bay, ngoài nhà ga, nhìn theo bóng dáng của cô đi qua cửa kiểm tra vé.
Cho tới bây giờ, cũng như vậy......
Kỳ thật có rất nhiều khi, rất nhiều khi, chỉ cần cô quay đầu, là có thể nhìn thấy anh, chỉ là rất nhiều khi, rất nhiều khi, cô đều không có quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái.
-
Hứa Gia Mộc ở trong bệnh viện là nằm trong phòng bệnh cao nhất, Hứa gia tốn không ít sức người sức của, cả một tầng lầu, đều có rất ít người ngoài ra vào.
Nữ quản lý canh giữ ở cửa, nhận ra Kiều An Hảo, giống như là đang đợi Kiều An Hảo, thấy cô từ trong thang máy đi ra, lập tức dẫn cô đi vào trong phòng bệnh.
Kiều An Hảo vừa tới cửa phòng bệnh, liền thấy nhiều người mặc áo blouse trắng vây quanh Hứa Gia Mộc kiểm tra.
Hàn Như Sơ đứng một bên lo lắng nhìn Hứa Gia Mộc vẫn đang nằm bất động.
Kiều An Hảo nhẹ nhàng bước vào, đứng bên cạnh Hàn Như Sơ, nhỏ giọng chào: “Bác Hứa.”
Hàn Như Sơ ngoảnh đầu, hốc mắt đỏ hoe như vừa khóc, lập tức bắt lấy tay Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, cháu đến rồi.”
Kiều An Hảo gật đầu, nhìn về phía Hứa Gia Mộc được bao vây bởi các bác sĩ chuyên môn, “Anh Gia Mộc thật sự có phản ứng ạ?”
“Đúng vậy, hôm nay bác tới thăm nó, lúc ngồi bên cạnh trò chuyện với nó, thì thấy Ng'n t nó động đậy.” Hàn Như Sơ thể hiện sự vui mừng không che giấu: “Kiều Kiều, Gia Mộc nó quả thật động đậy, nó chạm vào chỗ này của bác nè…” Hàn Như Sơ vừa nói, vừa xòe bàn tay nơi Hứa Gia Mộc chạm qua, chỉ cho Kiều An Hảo: “Chỗ này! Gia Mộc ***ng vào chỗ này nè!”
Hàn Như Sơ vừa dứt lời, một chuyên gia bác sĩ dẫn đầu quay lại, đi tới trước mặt Hàn Như Sơ, tháo khẩu trang xuống.
“Con tôi như thế nào?” Hàn Như Sơ không đợi bác sĩ mở miệng, liền mau mắn ςướק lời hỏi han.
Bác sĩ bảo: “Anh Hứa rất bình thường, nếu hôm nay có phản ứng, chứng tỏ bệnh nhân sẽ tỉnh lại.”
Hàn Như Sơ nghe nói thế, liền vui mừng cười đến rơm rớm nước mắt: “Thật sao? Gia Mộc khi nào sẽ tỉnh?”
“Cái này tạm thời rất khó nói, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tỉnh lại, nhưng cụ thể khi nào thì không nói trước được. Chỉ có điều, bà yên tâm, nếu anh Hứa đã có phản ứng thì chứng tỏ phương pháp có hiệu quả. Tôi tin tưởng anh Hứa rất nhanh sẽ hồi tỉnh thôi.”
“Cám ơn, cám ơn.” Hàn Như Sơ lien tục nói cám ơn, có lẽ vì quá mức kích động và vui sướng, nên không kiềm được những giọt nước mắt lăn dài.
-
Hứa Gia Mộc cuối cùng đã có hy vọng hồi tỉnh, vui mừng nhất chắc chắn là người mẹ ruột thịt của anh – Hàn Như Sơ.
Thật ra, Kiều An Hảo cũng vui, Hứa Gia Mộc được xem là một trong những người bạn tốt nhất của cô, nhưng sau niềm vui lại đượm nỗi buồn man mác.
Mặc dù Lục Cẩn Niên khi đối tốt khi cộc cằn với cô, mặc dù chuyện hôm sinh nhật anh khiến cô buồn lòng.
Cứ việc bây giờ anh dịu dàng với cô, cũng là bởi vì, trước đó anh đã trút giận lên người cô, cô nhìn anh phát tiết giận dữ như vậy, đã thấy được anh chán ghét cô, cô thương anh, nhưng cô cũng là con người, cô không thể cứ mãi chịu oan ức bởi anh, rồi sau đó lại hạ mình bám lấy anh, van xin anh.
Cô hơi mất hứng, có tức giận, người con gái nào cũng có tự trọng của riêng mình, nhưng đúng là cô chưa từng nghĩ đến muốn không có một chút quan hệ nào với anh.
Đúng là, hiện tại Hứa Gia Mộc bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, cho đến lúc ấy, cô và anh sẽ không thể sắm vai phu thê, cô và anh có phải sẽ mỗi người một ngả, trở lại quan hệ xa lạ như trước đây không?
Hàn Như Sơ ngây ngốc ở trong bệnh viện đến 11 giờ trưa mới rời đi, Kiều An Hảo vẫn ở cùng, cô được Lục Cẩn Niên đưa tới, không hề lái xe, cho nên tiện lên xe của Hàn Như Sơ.
Trước khi lên xe, cô nhớ tới dạ dày của mình mấy ngày nay không được thoải mái.
Trước khi cô xuống xe, Lục Cẩn Niên còn nhắc nhở cô đi bác sĩ khám xem sao.
Kiều An An liếc mắt một cái số người trong phòng khám rất nhiều đếm không hết được, cảm giác trong bụng mình cũng không còn khó chịu như trước nữa, dứt khoát chẳng muốn đi đăng ký lấy số.
Không phải cô chưa từng bị đau bao tử, uống thuốc qua hai ngày là khỏe rồi.
Hàn Như Sơ gọi điện thoại, làm Kiều An Hảo đổi lại ngày quay tất cả các cảnh diễn, cho nên cả ngày hôm nay, cô cũng không có chuyện gì để làm, lên xe Hàn Như Sơ hỏi: “Kiều Kiều, con muốn đi đâu?”
Kiều An An nghĩ ngợi một lát, dường như bản thân cũng không có cảm giác muốn đi chỗ nào khác, cuối cùng nói: “Cẩm Tú Viên ạ.”
Truyện chỉ post bên diiendanlequydon.com.
Lúc Hàn Như Sơ khởi động xe, nhìn thoáng qua thời gian, đã gần giữa trưa rồi, mở miệng nói: “Bây giờ cũng đã tới giờ cơm trưa, nếu không thì Kiều Kiều con theo bác cùng về nhà họ Hứa đi, cũng đã lâu rồi con không tới nhà họ Hứa ăn cơm đấy vừa đúng lúc bác Hứa con không ở nhà, trong nhà chỉ có mình bác, cũng không ai trò chuyện, coi như theo giúp bác, cơm nước xong bác kêu lái xe đưa con về nhà.”
Kiều An Hảo nghĩ tới hai ngày trước ở Cẩm Tú Viên bản thân mình chuẩn bị niềm vui ngạc nhiên cho Lục Cẩn Niên nhưng tất cả đều biến thành mất mát, trở về cũng khó tránh sẽ nghĩ tới hình ảnh đau lòng đó, vì thế gật đầu: “Được ạ.”
Bỗng nhiên, nghĩ tới nhà họ Kiều và nhà họ Hứa cùng ở trong một khu nhà, vì thế nói thêm: “Con ăn cơm xong, đi tới nhà họ Kiều, cũng đã khá lâu con chưa gặp chú và thím.”
Hàn Như Sơ cười khen Kiều An Hảo có hiếu, sau đó liền lái xe đi về hướng nhà họ Hứa, dọc theo đường đi, hai người hàn huyên chút chuyện trong nhà.
Quàn gia nhà họ Hứa nhìn thấy Kiều An Hảo và Hàn Như Sơ cùng nhau trở về, đặc biệt vui vẻ, rất nhiệt tình kêu Kiều An Hảo ngồi xuống rồi đi pha trà, thậm chí còn bảo người giúp việc làm mấy món ăn mà Kiều An Hảo thích nhất.
Mặc dù chỉ có hai người Hàn Như Sơ và Kiều An Hảo ăn cơm trưa, nhưng người làm chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, hết sức phong phú.
Trước kia khi còn ở nhà họ Kiều, Kiều An Hảo và Kiều An Hạ không ít lần tới nhà họ Hứa ăn cơm, Hàn Như Sơ và quản gia đều biết khẩu vị bọn cô, cho nên đồ ăn vừa lên tới, Hàn Như Sơ liền gắp một miếng thịt gà đặt vào chén Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, đây chính là món ăn mà con thích nhất do chính dì Vân làm, đã lâu rồi bà ấy không xuống bếp, hôm nay con tới, bà mới tự mình làm đó.”
Dì Vân trong miệng Hàn Như Sơ, chính là quản gia mà lúc bà gả tới nhà họ Hứa mang theo.
Nói tới thịt gà đúng là món Kiều An Hảo thích ăn nhất, suy nghĩ một chút cũng có vài tháng không thấy rồi, Kiều An Hảo có chút thèm ăn, cười tủm tỉm nói tiếng “Cảm ơn,” không chút nào câu nệ cầm đôi đũa bắt đầu ăn.
Hương vị trước sau như một, không có gì thay đổi, Kiều An Hảo không nhịn được khen quản gia hai câu.
Quản gia được Kiều An Hảo khen vô cùng vui vẻ, lại tự mình gắp cho cô một miếng cá do bản thân làm.
Cá kho, nghe là đã thấy bắt đầu ngon miệng, Kiều An Hảo vội vàng gắp một miếng, đưa lên miệng, nhưng vừa ăn hai miếng, liền lờ mờ cảm thấy mùi cá tanh, sau đó trong bụng đột nhiên cuộn lên một lát, cô giơ tay, che miệng, thoáng cái nôn lên.
“Kiều Kiều, làm sao vậy?”
“Cô đang khỏe, như vậy là sao hả?”
Hàn Như Sơ và quản gia cùng quan tâm hỏi.
Kiều An Hảo khoát tay, chạy vào toilet ở lầu một, quay về phía bồn cầu, tiếp tục nôn khan.
Hàn Như Sơ vội vàng buông bát đũa, đi tới, cửa bị Kiều An Hảo khóa trái, Hàn Như Sơ đẩy hai lần nhưng không đẩy được, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng nôn mửa không ngừng truyền ra.
Hàn Như Sơ gõ cửa hai cái: "Kiều Kiều? Con làm sao vậy? Kiều Kiều?"
"Con không sao..." Kiều An Hảo nói được ba chữ, lại ói ra.
Hàn Như Sơ nghe âm thanh nôn mửa kia, nhíu mày lo lắng, trực tiếp phân phó với quản gia: "Đi gọi điện thoại, kêu bác sỹ gia đình đến đây một chuyến, Kiều Kiều đã nôn thành như vậy, khẳng định là ở chỗ nào không thoải mái."
Quản gia đứng tại chỗ không hề động.
Hàn Như Sơ nhịn không được lại thúc giục, sau đó quản gia mới tiến đến bên tai Hàn Như Sơ, thấp giọng nói: "Phu nhân, nôn mửa không nhất định là ngã bệnh, cũng có khả năng là mang thai."
Hàn Như Sơ đã từng sinh con, là người từng trải, nghe được câu này, trong nháy mắt bừng tỉnh hiểu ra, bà ta quay đầu nhìn toilet đóng chặt cửa một cái, sau đó liền cất bước đi về phía phòng khách, đi tới đi lui hai bước, vẫy vẫy tay về phía quản gia, gần kề bên tai của bà ta, nhẹ giọng nói: "Bà đi gọi điện thoại cho chị Lâm, mời chị ấy tới đây ngay một chuyến."
"Vâng, phu nhận." Quản gia lập tức đi làm theo.
Cùng buổi sáng, Kiều An Hảo nôn xong thoải mái đi rất nhiều, từ trong toilet ra ngoài, thì thấy Hàn Như Sơ ở ngoài cửa, lập tức mang theo vài phần xin lỗi nói: "Bác Hứa, thật xin lỗi, ảnh hưởng đến bác ăn cơm."
"Không có việc gì, nhưng con, sao lại thế này, ói thành như vậy." Hàn Như Sơ chỉ chỉ nhà ăn, cùng Kiều An Hảo đi trở về.
Kiều An Hảo: "Đêm sinh nhật anh Gia Mộc, uống quá nhiều R*ợ*u, hôm sau trong dạ dày liền không thoải mái, hai ngày này luôn luôn muốn ói."
"Dạ dày không thoải mái, lát nữa bảo lái xe đưa con trở về, mua thuốc uống, không cần kéo dài như vậy, cẩn thận kéo dài sẽ xuất hiện vấn đề lớn."
Kiều An Hảo mặt mày cong cong mỉm cười, mang theo vài phần ngây thơ nói: "Vâng, bác gái."
Hàn Như Sơ cười cười, không nói gì, cùng Kiều An Hảo ngồi ở trước bàn ăn, tiếp tục ăn cơm, ăn được hai miếng, bà ta thấy trên bàn có nước canh dưa chua hầm với vịt già, sau đó tự mình múc thêm một bát, đưa cho Kiều An Hảo, Kiều An Hảo nói một tiếng "Cảm ơn", nhận lấy, cầm thìa uống một ngụm, mùi vị chua, rất thích, vì thế lại tiếp tục uống vài ngụm, Hàn Như Sơ ngồi ở đối diện, nhìn hành động này của Kiều An Hảo, mặt mày lóe lóe, một bên khóe miệng kéo lên một nụ cười, tiếp tục tao nhã ăn cơm.
Ăn cơm xong, có khách đến nhà họ Hứa, Hàn Như Sơ chào hỏi và mời khách ngồi xuống, sau đó nói với Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, con còn nhớ không? Đây là dì Lâm, lúc trước con với Gia Mộc kết hôn, cô ấy tặng cho con một chiếc vòng bạch ngọc."
Nhắc tới vòng bạch ngọc, Kiều An Hảo lại nghĩ tới, vị khách này là chị em với Hàn Như Sơ có quan hệ rất tốt, làm ở khoa phụ sản bệnh viện đông y.
Kiều An Hảo lập tức lễ phép chào hỏi một tiếng: "Dì Lâm, người khỏe."
Vị phu nhân được gọi là dì Lâm này, lập tức dịu dàng nở nụ cười, nhìn Kiều An Hảo từ trên xuống dưới, nhưng miệng lại nói với Hàn Như Sơ: "Như Sơ, người con dâu này của chị dáng vẻ rất xinh đẹp."
Hàn Như Sơ cười, cũng đi theo khen Kiều An Hảo một câu.
"Coi chị đắc ý chưa kìa." Vị phu nhân Lâm kia nói với Hàn Như Sơ một câu, sau đó lại khách sáo hỏi Kiều An Hảo mấy vấn đề, sau đó ánh mắt rơi vào trên cổ tay Kiều An Hảo mang theo một cái vòng tay, nhất thời đi tới gần, vươn tay bắt lấy cổ tay Kiều An Hảo, Ng'n t im lặng không một tiếng động đặt trên động mạch của Kiều An Hảo, ngoài miệng lại nói: "Đây là vòng tay Chanel mới nhất năm nay, còn là số lượng có hạn, dì còn không giành được."
"Đây là vòng tay dạng xích mới nhất năm nay của Channel đi, lại là mẫu giới hạn số lượng, dì cũng thể mua được."
Kiều An Hảo cùng bà Lâm không quen thân, cũng không muốn người khác ***ng vào một cách thân thiết như vậy, nhưng cũng vì lễ phép, không thể trực tiếp rút tay ra cho xong chuyện, chỉ có thể duy trì giáo dưỡng, cười yếu ớt một hồi.
"Lúc trước nhìn thấy ảnh chụp lắc tay này, dì liền cảm thấy rất được, giờ nhìn đến vật thật quả thật là đẹp mắt, bất quá da của cô Kiều trắng, mang vào còn đẹp hơn dì nhiều." Ngoài miệng bà Lâm như đang vuốt mặt, tiếp tục khen ngợi Kiều An Hảo một đợt, mới bỏ tay khỏi cổ tay của Kiều An Hảo, sau đó yên lặng nhìn về phía Hàn Như Sơ.
Hàn Như Sơ bưng ly trà, nhận thấy tầm mắt của bà Lâm, nhìn bà ta vài giây, rũ mắt xuống, chậm rãi uống một ngụm trà, sau đó từ từ đặt ly trà xuống, dùng một giọng nói ôn hòa ấm áp mở miệng nói chuyện với Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, không phải con muốn đến nhà họ Kiều sao? Bác bảo dì Vân chuẩn bị cho con chút đồ ăn lót dạ, con xách qua đi."
Kiều An Hảo thông minh, nghe nói như thế, liền biết Hàn Như Sơ đang muốn nói chuyện phiếm riêng với bà Lâm, vì thế thức thời chào tạm biết hai người, mang theo và thứ Hàn Như Sơ chuẩn bị, rời khỏi nhà họ Hứa.
-
Quản gia đưa Kiều An Hảo ra khỏi nhà lớn nhà họ Hứa, mới trở về, nói với Hàn Như Sơ đang ngồi trong phòng khách: "Bà chủ, cô An Hảo đã đi rồi."
Hàn Như Sơ gật đầu một cái, nhìn thoáng qua người làm xung quanh, quản gia lập tức hiểu ý mang theo toàn bộ người làm ra ngoài phòng, lúc này Hàn Như Sơ mới mở miệng, nói với bà Lâm: "Chị Lâm, thế nào rồi?"
"Như Sơ, vừa rồi chị nhân cơ hội bắt mạch con dâu của em, xem mạch tượng, tuyệt đối là có thai, bởi vì sợ thời gian bắt mạch lâu, sẽ bị con bé phát hiện, cho nên thời gian mang thai cụ thể chị không dám xác định, nhưng ít nhất cũng phải có hai hai tháng rồi." Bà Lâm dừng một chút, lại mở miệng hỏi: "Có thai là chuyện vui a, sao em lại ung dung thản nhiên như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi à?"
Sắc mặt của Hàn Như Sơ rất bình tĩnh, tiếp tục ung dung tao nhã bưng ly trà, từ từ nhấp một hớp trà lài, sau đó mới nâng mắt lên, mở miệng nói: "Chị Lâm, việc này cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Bà Lâm nhìn vẻ ặt nháy mắt trở nên nghiêm túc của Hàn Như Sơ, tuy cảm thấy nghi ngờ, nhưng sau một lúc lâu, vẫn gật đầu: "Được, tôi coi như cái gì cũng không biết."
Mặt mũi Hàn Như Sơ tươi cười lên, tiếp tục bắt chuyện uống trà chiều với bà Lâm.
Bưởi chiều bà Lâm còn có việc trong bệnh viện, không lâu sau lại nói lời tạm biệt, Hàn Như Sơ đứng ở cửa, nhìn xe bà Lâm chạy đi, mới xoay người, trở vào nhà.
Hàn Như Sơ đi thẳng lên phòng ngủ ở lầu hai, quản gia cũng theo vào, đóng cửa, mới đi đến bên người Hàn Như Sơ, đè thấp giọng hỏi: "Bà chủ, cô An Hảo thật sự có thai rồi sao?"
Ánh mắt bình tĩnh ôn hòa của Hàn Như Sơ khi đối mặt với bà Lâm khi đó trở nên có chút sắc bén, "Ừ" một tiếng với quản gia.
"Đứa trẻ trong bụng cô An Hảo là con của ai?" Quản gia vừa nảy sinh nghi ngờ này, sau đó biểu tình cũng trở nên nghiêm túc: "Sẽ không phải là của tên tạp chủng Lục Cẩn Niên kia chứ?"
Hàn Như Sơ lúc này dứt khoát không lên tiếng, sắc mặt càng trở nên âm trầm.
Qua rất lâu, quản gia lại hỏi: "Bà chủ, bà định làm thế nào?Chẳng lẽ lại để mặc cô An Hảo sinh đứa bé kia ra sao?"
Lời này giống như đã hỏi đến chuyện trong đáy lòng Hàn Như Sơ, bà ta khẽ phất tay về phía quản gia nói: "Ông đi ra ngoài trước đi, để tôi suy nghĩ một mình một chút."
“Vâng, phu nhân.” Quản gia cung kính trả lời một câu, rời khỏi phòng ngủ.
Phòng trong chỉ còn lại một mình Hàn Như Sơ, mười phần im lặng, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, chiếu toàn bộ thế giới, một mảnh an tĩnh.
-
Kiều An Hảo về Kiều gia không có báo trước, nhưng vận khí cũng không tệ lắm, Kiều Thanh Hải cùng Thẩm Di đều ở nhà.
Kiều Thanh Hải cùng Thẩm Di thấy Kiều An Hảo trở về, rất vui vẻ, sau khi Kiều An Hảo 10 tuổi cha mẹ qua đời, bọn họ liền dẫn cô về nhà bọn họ nuôi dưỡng, hơn mười năm, tình cảm chú ruột đối với cháu gái đã sớm khắc sâu hơn rất nhiều, tự nhiên xem Kiều An Hảo trở thành con gái nhỏ của mình.
Người hầu ở Kiều gia nhìn thấy Kiều An Hảo cũng vui vẻ, mang rất nhiều đồ ăn ngon bày ra trên bàn, mở miệng liền gọi một tiếng “Cô chủ nhỏ”.
Kiều Thanh Hải cùng Thẩm Di lúc ban đầu thật sự định gả Kiều An Hạ cho Hứa Gia Mộc, dù sao cũng là cha mẹ ruột, thiên vị con gái ruột mình một chút cũng là chuyện dĩ nhiên, nhưng sau đó Hứa gia lại chọn Kiều An Hảo, bọn họ cũng không ý kiến gì.
Sau khi Kiều An Hảo “Gả cho” Hứa Gia Mộc, liền dọn ra khỏi Kiều gia, bởi vì công việc quay phim, rất ít khi có thời gian trở về, cho nên Kiều Thanh Hải cùng Thẩm Di vây quanh cô, hỏi đông hỏi tây, sợ cô ở bên ngoài một mình sống không được tốt.
Hàn Như Sơ cũng hay quan tâm Kiều An Hảo như vậy, nhưng mà Kiều An Hảo cũng không có cảm động, ngay cả đáp lại cũng chỉ mang theo lễ phép cùng tôn trọng cơ bản nên có, hiện tại cô đối mặt với sự quan tâm của chú thím mình, đáy lòng lại tràn đầy cảm động cùng ấm áp.
Giống như khi cô mười tuổi, mất đi một gia đình, nhưng là ông trời đối đãi với cô cũng không tệ, cho cô một ngôi nhà khác.
Kiều An Hảo vốn muốn ở Kiều gia thêm một lúc rồi mới trở lại đoàn làm phim, nhưng là Kiều Thanh Hải cùng Thẩm Di quá nhiệt tình, “thịnh tình không thể chối”, cô làm sao cũng không mở miệng nói đi được, vì thế toàn bộ một buổi chiều, Kiều An Hảo cùng Thẩm Di đan áo len, Kiều Thanh Hải chơi cờ, mãi cho đến khi chạng vạng, Kiều An Hảo mới mở miệng nói muốn rời đi.
Lúc ba giờ chiều, Hàn Như Sơ gọi một cuộc điện thoại đến, cố ý dặn dò Thẩm Di trước khi Kiều An Hảo đi, bà sẽ đến, cho nên Thẩm Di trong lúc đưa Kiều An Hảo rời khỏi, gọi một cuộc điện thoại lại cho Hàn Như Sơ.
Không quá năm phút đồng hồ, xe của Hứa gia đã xuất hiện ở cửa Kiều gia, Hàn Như Sơ đẩy cửa sau ra xuống xe, trước cùng Kiều Thanh Hải và Thẩm Di nói vài câu khách sáo, mới xoay người, nhìn Kiều An Hảo nói :“Bác đặc biệt để lại lái xe đưa cháu đi.”
Kiều An Hảo cười nói một tiếng “Cám ơn”.
Hàn Như Sơ mở ra hộp dự bị phía sau, chỉ chỉ bên trong hai hộp tổ yến, nói: “Cái này mở ra có thể ăn, là buổi chiều bác cố ý bảo dì Vân chuẩn bị cho cháu, đặc biệt chọn lựa tổ yến tốt nhất, cháu ở đoàn làm phim, khẳng định chịu không ít khổ, cả người gầy đi rất nhiều, mấy ngày nay dạ dày lại không tốt, thì càng không thể ủy khuất chính mình, đem cái này mang đi, tẩm bổ thân thể.”
Kiều Thanh Hải cùng Thẩm Di nhìn thấy Hàn Như Sơ thay Kiều An Hảo chuẩn bị chu đáo như vậy, rất là vui mừng.
Kiều An Hảo lại nói cám ơn, sau đó cùng bọn họ trò chuyện vài câu, rồi mới lên xe.
-
Hàn Như Sơ cũng không có lên xe, trực tiếp ở lại Kiều gia.
Khi xe ra khỏi tiểu khu của Kiều gia, đã sắp bảy giờ, đi trên đường lớn Nam Thành, hôm nay đặc biệt đông đúc, bình thường một giờ tuyệt đối có thể đến nơi, nhưng hôm nay phải gần hai giờ mới đến.
Đợi cho đến khi về đến khách sạn đoàn làm phim thuê, đã là mười giờ đêm.
Xa xa chụp diễn buổi tối còn chưa có kết thúc, khách sạn dưới lầu có chút im lặng.
Lái xe đỗ xe ổn định xong, xuống xe trước, mở cửa xe cho Kiều An Hảo, chờ Kiều An Hảo xuống xe, mới đi ra phía sau, mở cửa sau lấy hộp đồ, xách hai bên hai hộp tổ yến xuống, có hơi nặng, lái xe lễ phép mở miệng nói: “Cô Kiều, ngài ở phòng nào, tôi đưa lên giúp cô.”
Kiều An Hảo nhìn thoáng qua lái xe hai tay xách hai hộp, nhẹ giọng nói câu “Cảm ơn,” sau đó xoay người đi vào trong đại sảnh của khách sạn, lái xe xách hai chiếc hộp, lễ độ cung kính đi theo sau cách xa hai bước.
Hai người đều không chú ý tới, cách đó không xa trong một chiếc xe, một người đang ngồi….
---
Sau khi Lục Cẩn Niên đưa Kiều An Hảo vào bệnh viện, vẫn chưa rời đi, có lẽ tầm khoảng mười một giờ, nhìn thấy xe Kiều An Hảo và Hàn Như Sơ, trong đầu ngây ngốc, không suy nghĩ được gì. Một mình ở trong xe lại ngồi hồi lâu, mới xoay xoay tay lái, chẳng có mục đích rời đi, mãi đến lúc hoàng hôn, mới lái xe về dưới lầu khách sạn của đoàn làm phim. Cũng không lên lầu, ngồi yên trong xe, đợi vẻn vẹn bốn giờ, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang đi tới.
Đó là xe nhà họ Hứa.
Xe đứng trước cửa chính của khách sạn, cửa xe mở ra, xuống đầu tiên chính là lái xe nhà họ Hứa, còn cung kính giúp Kiều An Hảo mở cửa xe phía sau, tiếp đó xách hai hộp đồ gì đó ở đằng sau ra, đi theo Kiều An Hảo vào khách sạn.
Chắc là nhà họ Hứa mang các loại thuốc bổ gì gì đó tới cho Kiều An Hảo, nhà họ Hứa vẫn luôn đối xử tốt với Kiều An Hảo, giống như là người một nhà vậy. Nếu là Hứa Gia Mộc tỉnh lại, một nhà bọn họ thật sự hoàn toàn tốt đẹp.
Truyện chỉ của dienddanlequydon.com.
Lục Cẩn Niên kéo cửa kính xe xuống, đốt một ***, nuốt mây nhả khói, cảm thấy đau đớn không nói nên lời, từ trong xương cốt ra tới bên ngoài vẫn mãi chưa kết thúc.
---
Triệu Manh không có trong phòng khách sạn, lái xe đặt đồ xuống chỗ trống trong khách sạn, rồi cung kính chào tạm biệt rời đi.
Cả ngày Kiều An Hảo không làm gì cả, nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi không nói nên lời. Tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, rồi lên giường, lúc mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc ngủ, cửa phòng mở ra, sau đó giọng Triệu Manh liền truyền tới: “Tổ yến, Kiều Kiều, mình có thể ăn được không?”
Kiều An Hảo ngay cả ánh mắt cũng không mở, chỉ nói với Triệu Manh một câu “Ừ,” sau đó liền xoay người lại, vừa đúng tầm mặt đối diện với đèn bàn trên tủ đầu giường, chiếu khiến cô hơi khó chịu, vì thế cô mở to mắt để tắt đèn nhưng thoáng nhìn thấy hộp thuốc bao tử bị mình để qua một bên đêm hôm qua. Sau đó tầm mắt liền đặt lên trên hộp thuốc, nhìn chằm chằm.
Triệu Manh mở một lọ tổ yến, vừa ăn vừa khen mùi vị không tệ. Sau đó đi tới trước mặt Kiều An Hảo, thăm dò hỏi một câu: “Kiều Kiều, cậu có muốn ăn không? Mùi vị ngon lắm.”
Kiều An Hảo chưa ăn gì, vốn không cảm thấy đói, bị Triệu Manh hỏi như vậy, ngược lại cảm thấy trong bụng trống rỗng. Vừa mới suýt thì nữa thì đi vào giấc ngủ, thứ nhất bị Triệu Manh làm ồn ào hơn nữa thấy được hộp thuốc bao tử, mất cả cơn buồn ngủ. Vì thế gật đầu với Triệu Manh, Triệu Manh liền để lọ tổ yến trong tay mình xuống, vui vẻ chạy tới, đưa cho Kiều An Hảo một lọ, lại còn không quên mở nắp trước rồi đưa cho cô.
Giống như Triệu Manh đã nói, hương vị tổ yến ngon vô cùng, Kiều An Hảo ăn mấy miếng, trong bụng cũng không cảm thấy khó chịu, vì thế bắt đầu ăn tiếp.
Từ trước đến nay Triệu Manh là người thích ngủ muộn, ăn xong tổ yến, liền ngồi trước bàn sách nghịch máy vi tính, chơi còn chưa tới nửa giờ, đã ngáp liên tục.
Từ trước đến nay, Triệu Manh là người thích ngủ muộn, ăn xong tổ yến, liền ngồi trước bàn sách nghịch máy tính, chơi còn chưa tới nửa giờ, đã ngáp liên tục, cuối cùng thật sự không thể chịu được nữa mới đứng lên, đi tắm, lúc lên giường, Kiều An Hảo đã sớm ngủ say.
-
Sau hai ngày, Kiều An Hảo vẫn hay nôn mửa như cũ, trước kia cô cũng thường xuyên thấy trong bụng không thoải mái, nhưng cùng lắm cũng chỉ hai ba ngày, sau đó cơ thể theo bản năng điều tiết hết ra, cũng không vấn đề gì, ai ngờ lần này vậy mà giằng co đến mấy ngày, cũng không thấy tốt lên, trong lòng cô không nhịn được nổi lên chút lo lắng, muốn đi bệnh viện kiểm tra xem sao, rốt cuộc hôm trước vừa mới nghĩ như vậy, hôm sau ăn cái gì đó, lại hoàn toàn không thấy ghê tởm hay buồn nôn nữa, hai ngày trước thấy thịt nướng đã muốn phun ra, nhưng bây giờ trong bụng cũng không thấy có chút nào không thoải mái, Kiều An Hảo cho rằng mình đã bình thường như mấy lần trước, bản thân đã tự điều tiết, vì thế cô hoàn toàn yên tâm.
Lấy tổ yến của Hàn Như Sơ ra, ước chừng có khoảng bốn mươi lọ, mỗi lúc trời tối Triệu Manh đều ăn một lọ, nói ra có vẻ lợi hại vậy thôi, chứ dù Kiều An Hảo không ăn mỗi ngày giống như Triệu manh nhưng cũng đã liên tục ăn hết năm sáu lọ.
Cũng không biết có phải gần đây quay phim quá mệt mỏi hay không, Kiều An Hảo luôn mệt rã rời, mà Triệu manh cũng thấy cô thường xuyên ngáp liên tục.
Mãi đến một buổi tối, khi Kiều An Hảo quay phim xong, cũng mới có tám giờ, vậy mà không thể mở mắt ra được, lúc đóng chung cùng Lục Cẩn Niên, còn ngáp một cái, khiến cho cảnh quay bị gián đoạn, phải quay lại.
Kiều An Hảo uống hết nửa chai nước lạnh, muốn tinh thần tỉnh táo một chút, muốn lần quay thứ hai được thuận lợi, kết quả sắp quay xong xuôi, lại không thể khống chế được ngáp mấy cái, khiến đoạn diễn phải NG.
Sau khi Kiều An Hảo tiến vào đoàn làm phim, biểu hiện luôn rất tốt, vậy mà giờ lại bị NG hai lần, đạo diễn không hề tức giận, chỉ phân phó lại để Kiều An Hảo nghỉ ngơi nửa giờ.
Kiều An Hảo cũng không biết gần đây mình có chuyện gì, ngày trước ngủ bảy tiếng, cũng đã đủ, nhưng hai ngày nay lại muốn ૮ɦếƭ, tuy đạo diễn không trách móc cô, nhưng đã NG hai lần liên tục, cũng chậm trễ không ít thời gian, mà đêm nay lại là đêm quay phim, khó tránh khỏi sẽ liên lụy nhiều người cùng thức đêm theo.
Kiều An Hảo cố gắng cho lần quay thứ ba của mình thuận lợi thành công xong, một mình đi ra khỏi phim trường.
Vừa mới có một trận mưa đổ xuống, nhiệt độ giảm không ít, Kiều An Hảo chỉ mặc một chiếc váy ngắn mỏng manh, gió lạnh thổi qua, khiến cô rùng mình, trong nháy mắt tinh thần đã tỉnh táo không ít.
Vì muốn duy trì loại tinh thần này, Kiều An Hảo trực tiếp đi bộ ở bên ngoài, sau cùng nhìn thấy một gốc cây hoa dâm bụt vừa nở, liền ngừng lại, ngắm nhìn.
Vừa lúc lại có một trận gió lạnh thổi đến, không khí ẩm ướt hỗn loạn sau cơn mưa, khiến cánh hoa rời lả tả xuống, có giọt nước mưa bắn vào *** trần trụi của cô, lạnh khiến cô run rẩy cả người, ôm bả vai, chà chàn chân, lúc vừa định quay về phim trường, đột nhiên có một chiếc áo khoác lên vai cô.
Kiều An Hảo lặng đi một chút, quay đầu, nhìn thấy Lục Cẩn Niên, chẳng biết từ lúc nào đã yên lặng không một tiếng động xuất hiện ở phía sau mình.
Lục Cẩn Niên giống như không hề chú ý đến đáy mắt kinh ngạc của Kiều An Hảo, vươn tay, chỉnh lại áo khoác trên vai cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc