Hôn Trộm 55 Lần - Chương 28

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thất vọng?
Kiều An Hảo không rõ những lời này của Lục Cẩn Niên là có ý gì, cánh môi hơi dẩu lên, mờ mịt nhìn anh: “Uhm?” một tiếng.
Vì cô đang nắm lấy cổ tay của anh, nên dường như mặt hơi để gần anh, cô mân mê môi, vừa lúc đập ngay vào tầm mắt của anh, nhàn nhạt phớt hồng, cũng với da thịt trắng trẻo và hai con ngươi đen láy, thuần khiết động lòng người.
Trong đầu Lục Cẩn Niên hiện lên, lúc ở yến hội sinh nhật của Hứa Gia Mộc, một trận ồn áo, cô như thế kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn môi anh, cảm giác cực kỳ mềm mại, mang theo hương vị ngọt ngào, sau đó còn có chút e lệ, xinh đẹp hô một tiếng: “Anh Gia Mộc, sinh nhật vui vẻ.”
Đáy mắt Lục Cẩn Niên, chậm rãi nổi lên tàn ác, sau khi nghe được đoạn đối thoại trong cây 乃út ghi âm kí, xế chiều hôm nay Kiều An Hạ lại tự mình nói với anh những lời kia, đến buổi yến hội tối nay... Trong lòng anh vẫn còn cực lực chấn áp cảm xúc quay cuồng cuống, nhưng lúc này thì không chịu được nữa, anh liền mạnh mẽ thoát cổ tay mình ra khỏi tay của Kiều An Hảo, không chút do dự đem những vết sẹo còn thừa lại trên mặt kéo xuống.
Theo hành động của anh, cánh tay kia cũng không khống chế được tay lái liền quẹo vào một đường mòn, nhấn ga mạnh một cái, xe rẽ đông rẽ tây, đi đến một chỗ bờ sông không có một bóng người.
Căn bản đây không phải đường về nhà... Kiều An Hảo nghi ngờ nhìn anh, vừa định hỏi anh tới đây làm gì, chợt xe liền dừng lại.
Bới vì dừng có chút đột ngột, Kiều An Hảo theo quán tính, cả người nghiêng về phía trước, bên tai lờ mờ nghe được âm thanh dây an toàn bị mở ra, sau đó bả vai của cô bị anh nhấn một cái, thân thể vốn đang lao về phía trước, liền bị áp lại trên lưng xe, sau đó bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của Lục Cẩn Niên: “Giấc mộng đẹp bị phá vỡ, có phải cực kỳ thất vọng hay không?”
Lại là thất vọng?
Cô nhíu mày, nhìn vẻ mặt của Lục Cẩn Niên như đang kết băng ngàn năm, nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng hỏi lại: “Lục Cẩn Niên, anh nói cái gì? Mộng đẹp cái gì?”
Trong đáy mắt của anh có chút cảm xúc phức tạo, lại bắt đầu chuyển động, anh như đang lầm bầm lầu bầu, âm điệu đặc biệt thì thào nói nhỏ: “Đêm nay cô cực kỳ vui vẻ, phải không? Bởi vì cô nhìn thấy cậu ta rất sống động, không phải chỉ là một người thực vật đang ngủ say, không thèm nhìn đến cô... Nhưng tôi không phải là cậu ta...”
Nói tới đây, ánh mắt anh rất phẫn nộ, hay nói đúng hơn còn có bi thương, nhưng cũng không để Kiều An Hảo nhìn rõ ràng, đáy mắt hiện lên một tầng lạnh lẽo, tăng thêm sức lực nắm lấy bả vai của cô, trầm thấp nói ra: “Tôi không phải là cậu ta, tôi không phải là cậu ta, tại sao trong mắt cô chỉ có mình cậu ta, không thể thấy tôi? Tại sao?”
Âm thanh của Lục Cẩn Niên rất nhỏ, lời nói lại cực kỳ loạn, Kiều An Hảo không nghe được rõ ràng, chỉ mơ mơ màng màng thấy có chữ mắt, cái gì không phải cậu ta, cái gì không nhìn thấy anh?
Cô nghĩ thế nào cũng không rõ được tới cùng là Lục Cẩn Niên đang nói gì, trán càng nhăn lại hơn: “Cái gì không phải cậu ta? Cái gì không nhìn thấy, Lục Cẩn Niên, rốt cuộc anh đang nói gì?”
Lời nói của Kiều An Hảo lập tức quấy nhiều Lục Cẩn Niên, anh mạnh mẽ cúi xuống.
Lời của Kiều An Hảo lập tức đã kinh động Lục Cẩn Niên, lời anh muốn nói chợt dừng lại, vẻ mặt hơi đờ đẫn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hai giây, trong lúc bất chợt cúi đầu, ngăn chặn ở môi Kiều An Hảo.
Động tác của anh quá mức bất ngờ, Kiều An Hảo có chút không phòng bị, đợi đến lúc đầu óc cô tỉnh táo lại, đầu lưỡi nóng bỏng của Lục Cẩn Niên, hung hăng càn quét trong miệng của cô.
Nụ hôn của anh, rất mãnh liệt cũng rất thô lỗ, giống như đang phát tiết điều gì, thỉnh thoảng vì không thể khống chế được sức lực, làm đau cô.
Không gian trong xe có hơi nhỏ, tay Lục Cẩn Niên xé rách quần áo của Kiều An Hảo hồi lâu, cũng không xé hết, cuối cùng dứt khoát từ phía dưới, trực tiếp vén váy của cô lên, đẩy hông của cô, sau đó ૮ởเ φµầɳ cô ra, không chút do dự xông vào thân thể của cô.
Anh gắt gao đè ép thân thể của cô, không để cho cô nhúc nhích, sức lực anh muốn cô rất lớn, biết rõ làm đau cô, lại hết lần này tới lần khác không có ý thương hương tiếc ngọc chút nào, giống như muốn cô cũng phải chịu đựng nỗi đau, trả lại tất cả nỗi đau mà cô gây ra cho anh, anh dùng sức, sức lực càng mạnh, cuối cùng Kiều An Hảo không chịu được, không nhịn được hít một hơi, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng nói một từ: "Đau ."
Lục Cẩn Niên nghe vậy, cả người hơi dừng lại, nhưng mà sau đó sức lực lại càng mạnh hơn, Kiều An Hảo vì đau cũng rơi nước mắt, anh cúi đầu, ánh đèn ngoài cửa xe lờ mờ chiếu vào, thấy trên mặt cô ướt, khẽ nhấp cánh môi, sau đó cúi đầu, cố gắng ngăn chặn môi của cô, cắn xé.
Đã qua một thời gian dài, Kiều An Hảo không có trải qua loại ђàภђ ђạ đau khổ như địa ngục, có lẽ đã được một lúc, cô không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng dừng lại.
Kiều An Hảo vì đau nên cơ thể theo bản năng co rụt lại, Lục Cẩn Niên thấy hành động nhỏ của cô, kinh ngạc, vươn tay Ϧóþ cằm của cô, nhắm ngay ánh mắt của cô, mắt của anh có hơi đỏ, mang theo cảm xúc điên cuồng tuyệt vọng và đau đớn, đôi môi không ngừng run rẩy, hơi thở bất ổn phun ra mấy chữ: "Thấy rõ ràng tôi là ai?"
"Thấy rõ ràng không?" Anh hỏi xong, thì giọng nói nghiêm nghị chất vấn. ba xa anh chi thuong em
Bởi vì giọng nói quá lạnh, Kiều An Hảo không nhịn được sợ run cả người.
Lục Cẩn Niên thấy hành động của cô, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, mang theo vài phần suy sụp tinh thần, buông lỏng cằm của cô, người lui về phía sau một chút, khẽ cười hai tiếng, tiếp tục tự lầm bầm: "Quên đi, là tôi suy nghĩ viển vông, làm sao mà cô quan tâm tôi chứ?"
Giọng nói của anh vừa lạnh vừa thương tâm, lộn xộn trong miệng, Kiều An Hảo nghe không hiểu ra sao, không giải thích được, nhưng không lên tiếng nói chuyện.
Nháy mắt trong xe trở nên yên lặng, dường như có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên sông.
Không biết qua bao lâu, vẻ mặt Lục Cẩn Niên khôi phục vẻ tỉnh táo, anh không nói một lời rút khăn giấy, nhanh chóng dọn dẹp, sau đó sửa sang lại quần áo, ngồi ở trong xe một lát, muốn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, cuối cùng vẫn không nhìn, chẳng qua là yên lặng cầm điện thoại di động của mình lên, sau đó vươn tay, đẩy cửa xe ra.
Kiều An Hảo nghe thấy âm thanh của mở cửa xe, thân thể hơi co rúm lại một chút, chần chờ một giây, mới chậm rãi nâng lên mi mắt, nhìn cảnh vật bên ngoài qua gương chiếu hậu, khi thấy bóng lưng của Lục Cẩn Niên lướt qua, mới nhớ tới mình muốn tạo bất ngờ cho anh ở bên trong biệt thự Cẩm Tú Viên, cánh môi giật giật, nhưng mà một chút âm thanh cũng không phát ra.
Lục Cẩn Niên đứng ở bên cạnh cửa xe, tầm mắt nhìn chằm chằm một cây liễu rủ xuống ở bờ sông, không biết là đang suy nghĩ cái gì, một lát sau, tay vung lên, cửa xe “Phanh” một tiếng rồi đóng mạnh lại, sau đó người bước chân, đi mất.
Đột nhiên toàn bộ toa xe trở nên vô cùng yên tĩnh, Kiều An Hảo ngồi ở trên xe, không hề nhúc nhích, một lúc lâu sau, cô mới mở trừng mắt nhìn bên ngoài, ngồi ngay ngắn sắc mặt tái nhợt, sửa sang quần áo lộn xộn của bản thân lại một
chút, sau đó cột những sợi tóc lung tung về sau đầu, đổi chỗ ngồi đến chỗ lái xe, khởi động xe, trên đường chạy thẳng về biệt thự Cẩm Tú Viên.
-
Lục Cẩn Niên bắt một chiếc taxi, trực tiếp đi về truyền thông Hoàn Ảnh.
Lục Cẩn Niên thanh toán tiền xe, đi vào công ty, bảo vệ đang ngủ gật trong phòng trực, thấy có người đi vào, lắc lắc đầu, vừa nhìn thấy Lục Cẩn Niên, lập tức lấy lại tinh thần: “Lục tổng.”
Lục Cẩn Niên không nói gì, tiếp tục bước chân, đi về phía thang máy.
Bây giờ đã gần đến 11 giờ đêm, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh, Lục Cẩn Niên từ trong thang máy đi ra, trực tiếp đi về phía phòng làm việc của mình, kết quả khi đi ngang qua phòng làm việc của Tống Tương Tư, thấy cửa phòng mở, bên trong đèn còn đang phát sáng, có âm thanh rất nhỏ truyền tới.
Lục Cẩn Niên nhíu mày, dừng bước chân, đứng trong chốc lát, mới mơ hồ nghe rõ, Tống Tương Tư đè thấp tiếng nói từ tính hát lên ca khúc chúc mừng sinh nhật.
Lục Cẩn Niên do dự một chút, mới giơ tay lên, gõ cửa, âm thanh bên trong yên tĩnh trở lại, qua khoảng 3 giây, truyền đến giọng điệu trấn tĩnh trước sau như một của Tống Tương Tư: “Ai đó?”
Lục Cẩn Niên không có trả lời, nhưng mà trên tay hơi dùng sức, cửa phòng, bị anh đẩy ra.
Trong căn phòng rộng lớn của Tống Tương Tư, chỉ có một mình cô, mặc một chiếc váy tơ tằm màu trắng, ánh đèn chiếu xuống, biểu hiện ra hào quang chói mắt, cô lười biếng ngồi trên ghế sô pha, trên bàn trà đặt một chiếc bánh sinh nhật hai tầng, ngọn nến ở trên bánh đã được thổi tắt, bên cạnh có một chai Laffey và một chiếc ly thủy tinh chân cao.
Chắc hẳn là cô đã uống nhiều, hai mắt ௱ôЛƓ lung, nhìn thấy Lục Cẩn Niên đứng ở cửa, đôi môi đỏ mọng tinh sảo hơi hơi gợi lên, nở ra một nụ cười hào phóng sáng lạn, dung nhan trắng nõn của cô, càng trở nên quyến rũ động lòng người: “Lục đại ảnh đế, trễ như vậy anh còn quay lại công ty làm gì?”
Lục Cẩn Niên nhìn lướt qua chiếc bánh sinh nhật trên bàn, sau đó bước chân đi đến, đứng ở trước bàn trà, hai mắt nhìn chằm chằm Tống Tương Tư cầm chai rượu vang rót vào ly, bất thình lình lên tiếng hỏi một câu: “Hôm nay là sinh nhật của cô?”
Tươi cười trên mặt Tống Tương Tư càng trở nên kinh diễm, hai ngón tay tao nhã bưng lên ly rượu, mở miệng nói: “Không phải tôi, là của một người bạn.”
Nói xong Tống Tương Tư tù bên dưới bàn trà, lấy ra một chiếc ly chân dài khác, nhìn về phía Lục Cẩn Niên quơ quơ: “Muốn hay không uống một chút?”
Lục Cẩn Niên nhìn lướt qua Tống Tương Tư, im lặng một lúc, tùy tiện ngồi xuống ghế sofa đơn.
Tống Tương Tư thấy anh như vậy, biết là anh đồng ý, sau đó rót cho anh một chén rượu, đẩy đến trước mặt anh, sau đó lại rót cho mình một chén rượu, giơ lên, chạm ly với anh, một hơi uống cạn.
Lục Cẩn Niên cầm chén rượu lên, tao nhã uống một ngụm, không hề có ý muốn nói chuyện với Tống Tương Tư.
Tống Tương Tư đã sớm quen với thái độ như thế này của anh, coi như không nhìn thấy gì tự vui một mình, tửu lượng của cô rất tốt, liên tục bốn năm ly, vẫn không việc gì, nghiêng đầu, nhìn toàn thân Lục Cẩn Niên đi giày da, như vừa tham gia yến hội về, sau đó không để ý hỏi một câu: “Vừa đi tham gia yến hội hả?”
“Ừm” Lục Cẩn Niên mờ màng lên tiếng, lại uống một ngụm rượu.
Thật ra Tống Tương Tư đã biết là anh đến tham dự sinh nhật của em trai, dù sao Lục Cẩn Niên cũng là anh trai, cô cực kỳ muốn mở miệng hỏi một câu, người kia thấy thế nào, nhưng lời đến bên miệng, lại không biết hỏi thế nào, sau cũng chỉ
mân mê môi cười khanh khách, lại cầm lây chai rượu, rót cho chính mình, mới được nửa ly, chai rượu đã trống không.
Tống Tương Tư nhíu mày, tùy ý ném chai rượu xuống đất, cầm lỹ rượu lên, uống hết không còn một giọt, sau đó liền lung lay đứng lên, vào toilet, lúc trở ra, lớp trang điểm đã bị rửa sạch, lộ ra gương mặt trắng nõn sạch sẽ.
Có thể là do nước quá lạnh, Tống Tương Tư tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên đang ngồi trên sofa uống rượu, sau đó đi lên phía trước, đi vòng quanh anh một vòng, cúi đầu, tiến đến chỗ bả vai anh, ngửi ngửi như cún.
Trán anh nhăn lại, lập tức đứng lên, đẩy Tống Tương Tư ra.
Tống Tương Tư lui về sau vài bước, không đứng vững, liền ngã ngồi lên ghế sofa, sau đó nằm ngửa ra luôn, nhìn Lục Cẩn Niên, trêu đùa nói: “Lục đại Ảnh đế, trên người anh có mùi vị không bình thường, có phải đã cũng người phụ nữa nào xảy ra chuyện gì không?”
Nói xong, liền vũng vẫy ngồi dậy từ trên ghế sofa, cợt nhả nhìn Lục Cẩn Niên, thần bí nói: “Có phải là cô Kiều An Hảo không? Anh ngủ với cô ấy sao?”
Vẻ mặt của anh, trong nháy mắt liền trở nên nghiêm túc, mấp má môi, không nói gì liền xoay người, đi ra ngoài văn phòng của Tống Tương Tư.
Tống Tương Tư chậc chậc hai tiếng, đạp bước chân đuổi kịp: “Lại thẹn quá hóa giận rồi hả? Chẳng lẽ anh ngủ với cô ấy thật?”
Sắc mặt Lục Cẩn Niên càng thêm lạnh, anh mạnh mẽ dừng bước lại, xoay người nhìn chằm chằm Tống Tương Tư nói một câu: “Ngậm miệng!”
Sau đó giống như là rất phiền toái, giơ tay lấy trong túi ra một điếu thuốc, đưa lên hút.
Tống Tương Tư không trêu chọc Lục Cẩn Niên nữa, mà vươn tay, lấy từ hộp thuốc lá của anh ra một điếu, ngả ngớn đốt, ngón tay mảnh khảnh đưa tới miệng, hít một hơi, vị thuốc lá trong nháy mắt lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng của cô, mặt mày xinh đẹp hơi hốt hoảng, đã nhiều năm rồi không hút...
Có lẽ là chuyện bảy tám năm trước, lúc ấy chẳng qua cô cũng vừa học cách hút thuốc, sau đó cũng không lâu lắm, thì bị người kia cấm hút thuốc. . . Thật ra thì cô luôn hi vọng, vào giờ phút này mình hút thuốc, thì người kia sẽ xuất hiện bên cạnh cô, hung dữ ςướק đi điếu thuốc của cô, tức giận khiển trách cô một trận, nhưng cuối cùng chỉ là của hi vọng mà thôi, từ đó về sau, người kia cũng không xuất hiện trước mặt cô nữa. . .
Tống Tương Tư nghĩ tới đây, không nhịn được lắc đầu, ép buộc mình không suy nghĩ những chuyện vốn đã cố gắng quên đi, sau đó dùng sức hút một hơi, phun ra một làn khói lượn lờ, đôi mắt xinh đẹp nhìn xuyên
qua, thấy Lục Cẩn Niên đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào sự trống rỗng trước mặt, hình như đang ngẩn người.
Tống Tương Tư hơi nhăn trán, phủi tro tàn thuốc lá, khàn khàn giọng hỏi: "Thế nào? Tâm trạng không vui?"
Sau đó Tống Tương Tư lại không chút lưu tình tiết lộ sự thật: "Bởi vì muốn tốt cho Kiều An Hảo sao?"
Đúng vậy, bởi vì muốn tốt cho Kiều An Hảo. . .
Chẳng bao lâu sau, lúc mình khổ sở, thương cảm, không vui, cũng dính líu không rõ ràng đến ba chữ "Kiều An Hảo" này chứ?
Cổ họng Lục Cẩn Niên như bị thứ gì chặn lại, không muốn nói gì, định dùng sức hít một hơi thuốc, sau đó thò ơ chuyển đề tài: "Sinh nhật người bạn tối nay là người cô thích?"
"Ha ha . ." Tống Tương Tư giống như nghe được chuyện gì buồn cười vậy, trong lúc bất chợt nở nụ cười trong trẻo, cười đến nước mắt chảy ra ngoài, sau đó nhìn Lục Cẩn Niên, hết sức nghiêm túc nói: "Là người đã ૮ɦếƭ.”
Trong lòng của cô có một ngôi mộ, chôn cất một người.
Nhìn có vẻ là người rất vô tình, nhưng có lẽ đáy lòng cũng cất giấu một chuyện xưa đầy thương tâm.
Người đàn ông không có tính tò mò như phụ nữ, cho nên Lục Cẩn Niên im lặng không tiếp tục hỏi.
Tống Tương Tư cũng không nói chuyện, hai người cứ im lặng hút thuốc như vậy, một điếu lại một điếu, đang hút đến điếu thứ mấy không nhớ rõ, Tống Tương Tư bất chợt thấp giọng mở miệng: "Thật ra thì scandal của tôi và Niên Quan Vu là thật, thật sự xuất thân của tôi là người hầu rượu."
Lục Cẩn Niên sửng sốt, mới nhớ tới lúc Tống Tương Tư nổi tiếng, có tin đồn nói rằng cô là người đứng đầu bảng hộp đêm ở Bắc Kinh.
Nhưng trời sinh Tống Tương Tư giỏi diễn xuất, kỹ năng diễn xuất càng ngày càng giỏi, sau cùng, những scandal kia đều bị hào quang của cô che giấu.
Tống Tương Tư lại gần Lục Cẩn Niên, nói điều gì đó có vẻ như là một chuyện xấu xa, tiếp tục nhỏ giọng mở miệng nói: "Chẳng qua, tôi chỉ bán cho một người, năm vạn đồng. . ."
Vừa nói Tống Tương Tư nhìn về phía Lục Cẩn Niên giơ tay lên, ra dấu ‘Năm’, giống như tự giễu cười nói: "Bán bảy năm, không biết có bao nhiêu tiền đúng không?"
Tống Tương Tư nói xong, dập tắt điếu thuốc trong tay, trong nháy mắt giống như không có chuyện gì xảy ra, nhún vai một cái: "Không còn sớm nữa, tôi phải về nhà, bái bai Lục ảnh đế!"
Sau đó cũng không chờ Lục Cẩn Niên phản ứng, dứt khoát xoay người, giẫm lên giày cao gót rời đi.
Từ lúc Tống Tương Tư rời đi, trong văn phòng hoàn toàn yên lặng như tờ, Lục Cẩn Niên đứng tại chỗ, cho đến lúc tiếng đồng hồ báo nửa đêm truyền đến, anh mới đi đến trước cửa sổ, nhìn ánh đèn bên ngoài, nghĩ, biết sinh nhật của mình đã kết thúc.
Tầm mắt anh nhìn chằm chằm phương xa, dần dần có hơi lơ lửng, nhìn xuyên qua bóng đêm mập mờ của thành phố, giống như anh thấy được năm năm trước, anh vĩnh viễn cũng không thể quên được đêm hôm đó.
Đó là lúc Kiều An Hảo đi Hàng Châu, một buổi tối sau hai tháng ở chung một căn phòng với anh.
Chính một đêm kia, quan hệ vốn gần gũi của anh và cô, càng lúc càng xa, xa tới mức, gần như không còn cùng nhau xuất hiện.
Cho đến ngày nay, sự việc trôi qua đã hơn hai năm rồi, mỗi lần nằm mơ vào ban đêm, anh đều nhớ tới một đêm kia, rồi từ trong mơ đau lòng mà tỉnh lại.
Đêm đó là buổi lễ trao giải thưởng điện ảnh mỗi năm một lần, lúc đó anh dựa vào bộ điện ảnh đại giang nam bắt “hoài niệm khuân mặt”, đạt được giải thưởng nam hai suất sắc nhất, đó là khởi đầu cho sự nghiệp của anh đi đến đỉnh rực rỡ cao nhất, đêm đó cũng là sinh nhật mười hai tuổi của Kiều An Hảo.
Sinh nhật năm vừa rồi của Kiều An Hảo, cho dù có nhiều việc anh cũng đều sẽ tới Bắc Kinh chúc mừng sinh nhật cô.
Nếu anh có thể lựa chọn, kỳ thật năm đó anh cũng nghĩ muốn tới Bắc Kinh chúc mừng sinh nhật cô.
Nhưng mà anh phải tới Thượng Hải tham gia lễ trao giải thưởng, bởi vì sự kiện kia liên quan đến sự nghiệp diễn suất tương lai của anh, nếu anh lấy được cúp của nam hai xuất sắc nhất, thì từ nay về sau sự nghiệp của anh sẽ vô cùng thành công.
Cố gắng suốt bốn năm, anh là chỉ vì một ngày này, vì để cho bản thân trở nên có năng lực, có thể khiến cho cô có toàn bộ mọi thứ tốt nhất trên thế giới.
Cho nên sau khi cân nhắc, anh từ khách sạn đi Thượng Hải.
Chỉ là trước khi nên máy bay, anh sắp xếp trợ lý của mình đi Bắc Kinh, đặc biệt đưa hai món quà cho Kiều An Hảo, một món là bánh sinh nhật Thiên Nga Đen mà cô thích hàng năm, một món là một bó hoa tươi mà anh nhờ người mua từ nước Pháp về, trên bó hoa còn kèm theo một tấm thiệp, mặt trên có một câu do chính tay anh viết: “Cẩn Niên của em, giữ gìn sức khỏe.”
Đêm đó ban đầu anh quá vui mừng, bởi vì anh thật sự nhận được giải thưởng nam hai xuất sắc nhất, trước hàng vạn ánh mắt nhìn anh, cầm cái cúp thủy tinh kia, đối mặt với nhiệt nhiệt vỗ tay của truyền thông cùng với đồng nghiệp, trong khoảnh khắc đó anh rất kích động, cũng rất cảm động.
Buổi lễ trao giải kết thúc vào lúc tám giờ, còn bốn giờ nữa là tới sinh nhật của Kiều An Hảo, anh không có tham gia tiệc tối diễn ra sau đó, đêm đó ôm cúp,
ngay cả lễ phục trên người cũng chưa đổi, trực tiếp lên máy bay, trở về Bắc Kinh.
Máy bay đến sân bay quốc tế Bắc Kinh, đã là mười giờ rưỡi, bởi vì hắn về kịp, cho nên không có báo cho trợ lý nói mình tới Bắc Kinh, khi vừa xuống máy bay, anh vì muốn nắm bắt chặc thời gian, trực tiếp ngăn cản một chiếc taxi, đi tới nhà cũ của Kiều gia.
Lúc taxi từ sân bay ra đường cao tốc, đột nhiên mưa phùn nổi lên ở Bắc Kinh, anh ngồi ở ghế sau, nhìn những hạt mưa mờ ảo ở cửa kính xe, nghĩ tới mình với Kiều An Hảo lần đầu tiên gặp mặt cũng là ở dưới mưa, trong lòng mạc danh kỳ diệu trở nên mềm mại, cùng một tia hồi hộp không nói lên lời.
Anh nghĩ tới bản thân có thể thổ lộ với Kiều An Hảo, tim của anh càng lúc đập càng nhanh, thậm chí bàn tay đang cầm cúp cũng đã đầy mồ hôi.
Lúc mười một giờ mười năm, xe tới trước cửa nhà cũ của Kiều Gia, anh trả tiền rồi xuống xe.
Sinh nhật của Kiều An Hảo đã kết thúc, biệt thự Kiều gia thật yên tĩnh, chỉ có cửa lớn là còn mở, bảo vệ cửa không biết đã đi đâu.
Anh đợi taxi rời khỏi, sau đó hít một hơi thật sâu, đi về phía cửa lớn của biệt thự, vừa đi, đáy lòng lại sắp xếp lại ngôn từ, chỉ là người còn chưa đi đến cửa Kiều gia, liền dừng lại bước chân, tầm mắt nhìn vào bên trong thùng rác.
Người Kiều gia dọn dẹp vệ sinh, trong thùng rác chất đầy đủ loại hộp, vỏ chai rượu, hạt dưa và vỏ trái cây, bên cạnh những đồ đã bỏ đi đó, bén nhọn nhắm ngay vào trong tầm mắt của anh, một bó hoa tươi chưa từng mở ra và một chiếc bánh ngọt của Hắc Thiên Nga, đại khái là bị ném ra, nhìn bên trong hộp bánh ngọt, còn thấy chiếc bánh vì bị ném mà biến hình, những bông hoa kiều diễm mà buổi sáng anh mua, lại bị dẫm nát, thi*p vàng bị xé thành hai nửa, chật vật không chịu được.
Trong tích tắc đó, anh giống như bị điểm huyệt, đứng nguyên một chỗ, không thể động đậy được, đáy lòng vui sướng và mềm mại khi nghĩ đến những điều tốt đẹp, bị đánh tan thành mây khói, giống như bị người khác hung hăng tát một cái.
Anh đứng tại chỗ rất lâu, mới cất bước tiến lên, ngồi xốm xuống, nhặt bó hoa kia lên.
Bó hoa đó đối với Kiều An Hảo mà nói không đáng giá gì, nhưng hiện giờ nó đối với anh không chỉ có tiền bạc, mà còn là thù lao của vài tập tiếp theo.
Mưa bụi mù mịt, anh muốn đem những bông hoa này sửa lại thật đẹp, nhưng vô dụng, những bông hoa này bị dẫm lên quá ngoan độc, đã bị thối nát hết cả, ngón tay của anh khẽ ᴆụng, cánh hoa liền rơi xuống đất, sau cùng trong tay anh, chỉ còn một bó hoa thân cành lụi trụi.
Đầu ngón tay của anh run rẩy, mới nhạt lên hai nửa tấm thiệp, hợp lại cùng một chỗ, anh viết một câu kia: “Lục Cẩn Niên có em, mới mạnh khỏe”, có thể lạc vào rèm mắt, bởi vì mưa cọ rửa, mực hơi bị nhuộm vàng.
Anh cũng không biết mình ngồi ở đó ngây ngốc bao lâu, đột nhiên phía sau có tiếng xe truyền đến, sau đó cửa mở ra, tiếng bước chân vang lên: “Thật xấu hổ, đã quấy rầy.”
Anh thu lại cảm xúc, thong thả đứng lên, trong tay vẫn cầm bó hoa trụi lủi kia, xoay người, nhìn thấy người đến là quản gia của Hứa gia.
Từ đầu đến cuối quản gia cũng không chờ anh nói chuyện, chỉ tay vào một thân ảnh ở xa: “Phiền cậu đi theo tôi, bà chủ muốn gặp cậu.”
Anh tự nhiên biết được bà chủ trong miệng của quản gia, là Hàn Như Sơ, từ trước đến nay, bà ta đều ghét anh đến ૮ɦếƭ, thấy anh không có gì tốt, anh đứng tại chỗ, không hề động đậy.
Trái lại, quản gia cũng không gấp, lại nói tiếp một câu: “Bà chủ nói, có quan hệ đến chuyện của cô Kiều An Hảo.”
“Cô Kiều An Hảo”, bốn chữ này như là một sự uy Hi*p, hung hăng đập vào người anh, anh buông rèm mắt xuống, đi lên xe.
Quản gia lái xe, dẫn anh đến một nơi gặp mặt kín đáo, đề phòng bị theo dõi.
Trong phòng không có ai, chỉ có một mình Hàn Như Sơ, bà ăn mặc rất hoa lệ, trước mặt là màn hình rộng lớn, anh chỉ cần liếc mắt đã nhận ra những người trong đó, Hứa Gia Mộc, Kiều An Hảo, Kiều An Hạ, Triệu Manh.
Quản gia chờ anh đi vào sau đó đóng cửa.
Trong phòng bây giờ có anh và Hàn Như Sơ, anh không nói chuyện hay chào hỏi gì với Hàn Như Sơ, Hàn Như Sơ cũng không ngại, tao nhã cười cười, nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp quăng một cấu: “Cậu thích Kiều Kiều.”
Lời của bà là khẳng định, một chút nghi ngờ cũng không có.
Anh không lên tiếng.
Hàn Như Sơ cũng không hứng thú nghe anh nói, đưa mắt nhìn màn hình lớn trước mặt, rất ung dung tiếp tục mở miệng, nhưng mỗi một câu nói, đều sắc nhọn như dao.
"Chẳng qua tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi, bởi vì tôi nghĩ, có thể cậu không biết, nhà họ Hứa và nhà họ Kiều đã sớm có hôn ước từ lâu."
"Nói như vậy, có thể cậu chưa rõ, tôi sẽ nói đơn giản chút, Gia Mộc và Kiều Kiều có hôn ước, nói cách khác, Kiều Kiều là hôn thê của Gia Mộc, tương lai sẽ gả cho Gia Mộc, hơn nữa tôi nghĩ có chuyện cậu cũng không rõ, đó là bây giờ Kiều Kiều và Gia Mộc yêu nhau."
"Vả lại, cậu là một đứa con riêng, làm sao có thể yêu Kiều Kiều?"
"Cậu đừng quên, Kiều Kiều là con gái nhà họ Kiều, dù cha mẹ của con bé qua đời, bây giờ chỉ là một cô nhi, cũng không thay đổi được chuyện nó là thiên kim danh môn, nó có tài sản và cổ phần Kiều thị, hoặc cả đời này cậu cũng không kiếm được!"
"Mà Gia Mộc chúng tôi lại khác, người nối nghiệp tương lai của nhà họ Hứa, với Kiều Kiều là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho."
Lúc Hàn Như Sơ nói đến đây, Lục Cẩn Niên thấy màn hình lớn trước mặt, cảnh Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc đang hát một bài tình ca 《 Tình yêu tại thành phố Hiroshima 》, màn ảnh lớn không tiếng động, anh không nghe được tiếng bọn họ hát, nhưng anh lại thấy hai người bọn họ sóng vai đứng chung một chỗ, giống như lời Hàn Như Sơ nói, một cặp trai tài gái sắc được ông trời tác hợp.
"Tối nay tôi tìm cậu, nói cho cậu nhiều như vậy, là để cho cậu biết, không nên mơ mộng hão huyền với Kiều Kiều!"
"Tôi nghĩ mẹ cậu cũng nói với cậu, làm người phải biết ân nghĩa, cậu đừng quên, cậu còn sống được đến bây giờ, là con trai Gia Mộc của tôi hy sinh thân mình, cứu mạng của cậu nếu như không phải là con trai tôi, cậu đã sớm ૮ɦếƭ rồi!"
"Chẳng lẽ, cậu trả ơn cho ân nhân cứu mạng, chính là đoạt người nó yêu sao?"
Hàn Như Sơ nói một hơi xong, giống như không có việc gì, trực tiếp xoay người, đi về phía cửa phòng ra ngoài, lúc tới cửa, đột nhiên bà ta nhớ tới điều gì, dừng bước, chậm rãi quay đầu, nhìn ánh mắt của anh, mang theo mười phần chán ghét và khinh bỉ: "Những năm nay Gia Mộc đối với cậu như thế nào, trong lòng cậu biết rõ ràng, hi vọng không như mẹ cậu đi làm người thứ ba, mà cậu cũng giống như mẹ cậu trở thành kẻ thứ ba!"
Lời Hàn Như Sơ vừa dứt, xoay người tránh ra, chỉ để lại tiếng giày cao gót lanh lảnh càng lúc càng xa.
Đêm đó anh từ buổi họp mặt ra ngoài, hoàn toàn không có ký ức, anh chỉ nhớ rõ lúc anh phục hồi tinh thần lại, cả người đã đứng dưới trận mưa to, giống như một kẻ ngốc, trong tay còn đang nắm bó hoa bị vứt đi và cái thẻ bị xé làm hai, sau đó anh đã nhìn thấy Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc từ trong cuộc gặp mặt ra ngoài, dường như Kiều An Hảo uống rượu say, Hứa Gia Mộc cõng cô đi.
Anh đứng ở rất xa dưới mưa, nhìn bóng lưng của bọn họ, nghĩ lại, tại sao Kiều An Hảo lại thi vào lớp một, tại sao Kiều An Hảo vốn muốn đi Hàng Châu lại ở lại Bắc Kinh, thì ra là, cô cũng vì Hứa Gia Mộc.
Đêm đó anh đứng dưới mưa hồi lâu, đầu óc trống rỗng, ngày hôm sau phát sốt, khóa phòng nhốt mình trong phòng khách sạn, cứ mơ mơ hồ hồ suốt bảy ngày bảy đêm mới hoàn toàn tỉnh lại.
Đêm đó anh dầm mưa thật lâu, đầu óc trống rỗng, ngày hôm sau thì sốt cao, khóa mình một người trong phòng của khách sạn, ngây dại bảy ngày bảy đêm mới tỉnh táo lại.
Điện thoại của anh có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đa số là do truyền thông gọi tới, trong đó có một tin nhắn chúc mừng của Kiều An Hảo, chúc mừng anh đạt được giải thưởng điện ảnh nam hai suất sắc nhất.
Anh nhìn cái tin nhắn kia, anh nhắn tin trả lời theo bản năng, nhưng vừa đánh được hai chữ “Cảm ơn”, thì chuyện tình đêm sinh nhật của cô, lại như nước thủy triều tràn vào tâm trí của anh, ngón tay anh dừng lại hồi lâu, cuối cùng đem những chữ mình đánh, từng chữ từng chữ xóa đi, sau đó để điện thoại di động xuống, đứng lên, đi đến cửa sổ của khách sạn, nhìn ánh mặt trời chiếu vào đô thị phồn hoa, đáy lòng tối đen.
Kỳ thật so sánh với những lời mà Hàn Như Sơ nói với anh, thì bị Kiều An Hảo vứt đi hoa tươi với bánh ngọt, càng làm cho anh đau lòng hơn.
Cho tới bây giờ, anh luôn nghĩ làm cho bản thân trở nên thật tốt, sau đó có thể yêu cô, nhưng lại không hề nghĩ tới, cô có yêu bản thân hay không.
Sau đó Kiều An Hảo đến Hàng Châu khoảng ba lần, cũng hẹn anh đi ăn cơm, lúc trước nhận được tin nhắn của cô thì mừng rỡ giống như từ trên trời giáng xuống, nhưng khi đó là sự dày vò đối với anh.
Tình yêu tuổi trẻ, chưa từng thổ lộ đã phải từ bỏ, anh tự nói với chính mình, như vậy coi như hết, không biết có phải do tình cảm tác động hay không, càng không thấy, càng nhớ nhung, thậm trí có một lần khi đang quay xong một bộ phim, lúc quay về khách sạn nghỉ ngơi, ở trên đường nhìn thấy một cô gái, mặc quần áo giống Kiều An Hảo, anh lại đứng tại chỗ ngây người, nhìn hồi lâu, tới tận khi trợ lý gọi chính mình vài tiếng, anh mới hoàn hồn, sau đó trong lòng trở nên buồn phiền vô cớ.
Hai tháng sau khi tốt nghiệp đại học, anh đi làm hoạt động ở Bắc Kinh, thế nhưng không hẹn mà gặp Hứa Gia Mộc.
Lúc nhàn rỗi, anh cùng với Hứa Gia Mộc đứng ở trên ban công hút thuốc, anh nhớ những lời Hàn Như Sơ nói với mình, nên thường lơ đãng lên tiếng hỏi: “Nghe nói, Kiều Gia và Hứa Gia chuẩn bị kết thành thông gia?”
Anh nhìn theo làn khói mà không khỏi run lên, hút mạnh một hơi thuốc so với Hứa Gia Mộc, sau một lúc, lại hỏi: “Đại Kiều hay tiểu Kiều?”
Với Hứa Gia Mộc mà nói, hôn nhân của anh là một cuộc giao dịch không có liên quan tới tình yêu, chỉ cần có thể mang lại lợi ích cho Hứa Gia, cưới ai đều không quan trọng…Khi đó, Hứa Gia Mộc biết chuyện đám hỏi giữa Kiều gia và Hứa gia, nhưng còn chưa biết ai là người sẽ kết hôn với mình, lúc đó Hứa Gia Mộc cũng không biết chuyện Lục Cẩn Niên để ý đến Kiều An Hảo, nếu là biết, anh khẳng định sẽ không trả lời như vậy, anh chỉ nghĩ Lục Cẩn Niên muốn hỏi trong hai người đó anh nghiêng về ai, cho nên đáp một câu: “Đương nhiên là Kiều Kiều rồi.”
Một đáp án rất đơn giản, chỉ như vậy khiến anh yêu biến thành không thể yêu.
Thật ra khi nghe đáp án đó, vẻ mặt anh đều cứng ngắc, có thể là do không đủ ánh sáng nên Hứa Gia Mộc không có phát hiện ra điều gì bất thường, còn vỗ vỗ bả vai anh, giải thích đã trễ giờ làm, nói bạn bè rất lâu không gặp hẹn lúc khác cùng nhau tụ tập.
Anh không biết phải nói gì với Hứa Gia Mộc, chỉ cứng ngắc gật đầu.
Ngày hôm sau, lúc nhận được điện thoại của Hứa Gia Mộc, anh lơ mơ trong chốc lát, mới tỉnh lại.
Anh biết mình có khả năng gặp lại Kiều An Hảo, gặp lại lại không dám gặp, tâm tình mâu thuẫn như vậy lại thấy rối rắm thật lâu, cuối cùng lại giả thần giả quỷ như bình thường.
Hai tháng ngắn ngủi qua, kết thúc, anh lại cảm giác như đã qua mấy đời.
Thật ra một đêm kia, anh và cô đều không có nói chuyện gì với nhau, cô an vị ở bên cạnh Hứa Gia Mộc, anh sao có thể đối diện, anh uống rượu, uống đến say, người tựa vào sô pha, lúc tâm trạng đang hỗn loạn, lại lờ mờ cảm giác được cô xuất hiện bên cạnh mình.
Thật ra lúc anh uống say, thường xuất hiện ảo giác như vậy, nhưng lần đó lại vô cùng chân thực, bởi vì anh có thể nghe thấy được hương vị đặc trưng trên người cô.
Hương vị như vậy, khiến anh say rượu, lại càng muốn trầm luân, thâm chí anh còn nghe được cô nói chuyện với anh, dường như đang nói người trong lòng cô là ai, sau đó lại nói gì về anh, ngắn gọn nhưng cũng hỗn loạn, đợi đến lúc tỉnh rượu thì cô đã không còn ở đó.
Có lẽ chính là vào lúc đó, hai người càng lúc càng cách xa, ban đầu hai ba tháng mới gặp nhau, càng về sau thì là hơn nửa năm, một năm, rồi về sau nữa thì dường như cơ hội chạm mặt cũng không có...
Lại sau đó, Hứa Gia Mộc gặp tai nạn xe cộ, khiến anh và cô một lần nữa gặp lại, thật ra anh cũng đã nghĩ đến việc mình nên lấy tâm trạng như thế nào đối diện với cô, ngay đêm tân hôn cô đã trực tiếp mở miệng nói với anh, anh không được can thiệp vào cuộc sống của cô, cũng không được làm ảnh hưởng đến cô, càng không cho bất kỳ ai biết được quan hệ của bọn họ. Giới hạn rõ ràng như vậy, anh làm sao có thể chống đỡ, cuối cùng chỉ có thể nói một câu “tốt nhất là cô nên nhớ kỹ lời mình nói”.
Thật ra lúc ấy, anh đã muốn bắt đầu rất không đạo đức gì, anh biết rõ mình chỉ là vật thay thế, nhưng lại cố tình để cho cô đến ở tại biệt thự của mình, thậm chí còn mang tất cả giường trong các phòng còn lại ra ngoài, nhưng anh lại một mực từ đầu đến cuối không hề chạm vào cô.
Một thời gian ngắn đó, anh không ngừng lừa mình dối người, tự nói với mình là anh không thích cô,bởi vì chỉ có như vậy, anh mới có thể làm bộ như không có chuyện gì, thi thoảng quay về biệt thự của mình một cách ngẫu nhiên, cùng cô gần gũi nằm trên một chiếc giường, đơn thuần tất cả chỉ là vì diễn trò mà thôi.
Anh vẫn nghĩ đến, anh và cô cứ như vậy đi, đợi khi Hứa Gia Mộc tỉnh lại, anh liền rút lui.
Nhưng rồi, một đêm đó, cô chủ động câu dẫn anh... Một đêm đó, anh tưởng mình lại mơ một giấc mộng xuân, phải biết rằng trước kia, mỗi lần cô ở gần anh, anh đều đã phản ứng mãnh liệt như thế nào, thâm chí còn có một lần, anh để cô lên giường.
Ngày hôm sau tỉnh lại, anh mới biết được, đây không phải là mộng, đây là thực.
Trong nháy mắt, иgự¢ anh hiện qua vô vàn cảm xúc, ngay lập tức đi theo cô vào trong toilet, chất vấn cô.
Thật ra khi đó, anh biết đây là lần đầu tiên của cô, đáy lòng có một chút chờ mong, nhưng cuối cùng lại đổi lấy một câu của cô, cô muốn làm nữ chính của Khuynh thành thời gian.
Thật ra lúc anh bước vào giới giải trí, từ trong miệng Kiều An Hạ đã nghe được, cô vốn là muốn tham gia diễn xuất để vui đùa mà thôi.
Cô muốn làm nữ chính, có thể tìm Hứa gia và Kiều gia đầu tư, không đáng để dùng cái trân quý như vậy, đổi lấy một vai nữ chính, quả thực là không hợp lý.
Mặc kệ ban đầu rốt cuộc bởi vì nguyên nhân gì mà cô lên giường với anh, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, khẳng định không phải bởi vì yêu anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc