Hôn Trộm 55 Lần - Chương 27

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Khiến Cô Thất Vọng Rồi?
Đợi chừng 15 phút, mắt Kiều An Hảo nhìn thấy xe của Lục Cẩn Niên, từ đầu đường đằng xa, rẽ vào đây.
Lúc này vừa lúc mặt trời lặn về phía tây, ánh mặt trời đỏ bừng, khiến cho ngôi biệt thự Cẩm Tú Viên ngói đỏ tường tráng, càng giống như một thê giới thần tiên.
Lục Cẩn Niên vừa đến chỗ khúc ngoặt, liền thấy Kiều An Hảo đứng bên ngoài hàng rào biệt thự, trên hàng rào cây tường vi đủ loại màu sắc, nở thật đúng lúc, cô gái mặc một chiếc váy phủ dài xuống đất, tóc đen dài đến eo, da trắng như tuyết, dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời cùng hoa tươi, giống như một phong cành tuyệt đẹp chủ có trong ảo giác.
Lục Cẩn Niên nhìn có chút thất thần, cho đến khi Kiều An Hảo đứng ở ven đường, vẫy vẫy anh, anh mới mở trừng hai mắt, chợt hồi thần, vội vàng đạp thắng xe, nhưng xe, vẫn vượt qua Kiều An Hảo khoảng cách chừng ba thước như cũ.
Trước khi Lục Cẩn Niên đến đón Kiều An Hảo, đã chuẩn bị tốt tất cả, mặc trên người là một bộ tây trang màu xanh đậm, chải kiểu tóc Hứa Gia Mộc vẫn thường hay để, trên mặt dán rất nhiều vết sẹo, ngay cả lông mày đều là dựa theo hình dáng lông mày của Hứa Gia Mộc, phác thảo mà vẽ lên.
Hứa Gia Mộc cùng Lục Cẩn Niên một người khí chất cao ngạo lạnh lùng như băng, một là Đại thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, coi như là tướng mạo hai người ở một chỗ nào đó rất giống nhau, nhưng lại làm cho người khác có những cảm nhận khác nhau, cho nên rất khó để có thể khiến cho người ta không thể nhận ra.
Nhưng là bây giờ, nếu như không phải Kiều An Hảo đã biết trước đây là Lục Cẩn Niên cải trang Hứa Gia Mộc đi ra ngoài, cho dù cô lớn lên cùng Hứa Gia Mộc từ nhỏ, cũng vẫn rất khó khăn để phân biệt được người trước mặt này là "Hứa Gia Mộc" cải trang.
Tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc, đang được cử hành trong nhà họ Hứa, khoảng cách từ Cẩm Tú Viên đến cũng không xa, mặc dù lúc này đang là giờ tan việc, đường có chút đông đúc, nhưng bất quá cũng chỉ 40 phút, liền đã tới nhà họ Hứa.
Thời gian bắt đầu tiệc sinh nhật, là tám giờ tối, lúc này bất quá chỉ mới bảy giờm còn một giờ nữa, khách đến dự tiệc còn chưa tới, sân lớn như vậy, lại trống không yên tĩnh.
Lục Cẩn Niên tùy ý tìm một chỗ trống, dùng xe, cùng Kiều An Hảo đi đến của phòng, Lục Cẩn Niên ấn chuông cửa, chưa tới mười giây, liền truyền đến tiếng mở khoám sau đó cửa được người mở ra, là Hứa quản gia đã phục vụ lâu năm ở nhà họ Hứa, nghe nói là lúc ban đầu Hàn Như Sương được gả tới, màn đến từ nhà họ Hàn.
Quản gia tránh người sang một bên, để cho Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên đi vào, sao đó mới hô vào trong nhà: "Ông chủ, bà chủ, là cô An Hảo tới."
Rõ ràng hai người Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên đứng ngoài cửa, quản gia lại chỉ nói một mình Kiều An Hảo.
Mới vòng qua cửa trước, Kiều An Hảo liền chạm mặt Hàn Như Sơ đi từ trong nhà ra nghênh đón.
Hàn Như Sơ mặc một bộ váy lộ vai màu đỏ, trên cổ đeo một viên hồng bảo thạch rất lớn, toàn bộ tóc được vấn lên, thoạt nhìn đoan trang quý khí, cũng giống như quản gia, mở miệng ra cũng chỉ nói đến Kiều An Hảo: "Kiều Kiều đến rồi à?"
Theo giọng nói của bà ta, liền kéo một tay của Kiều An Hảo, nhiệt tình dắt cô đi vào nhà, từ đầu đến cuối cũng không hề nhìn đến Lục Cẩn Niên đứng bên cạnh Kiều An Hảo, tựa như anh cũng chỉ là không khí.
Hàn Như Sơ một bên tiếp đón Kiều An Hảo ngồi xuống, một bên dặn dò quản gia đi pha trà, không có nửa điểm ý tứ muốn tiếp đón Lục Cẩn Niên ngồi xuống, liền quay đầu, tươi cười hiền lành nhìn Kiều An Hảo, hỏi một vài câu quan tâm: “Kiều Kiều, những ngày gần đây sống như thế nào? Quay phim có mệt hay không?”
“Không có gì ạ.” Kiều An Hảo cong cong môi, vừa lễ phép vừa khách khí nói một câu.
“Không có là tốt rồi, nếu như mệt mỏi, cũng không cần chụp ảnh quay phim, nếu không còn nên suy nghĩ đến Kiều thị làm việc, bác có thể an bài con đến Hứa thị......” Hàn Như Sơ mới nói được một nửa, quản gia liền bưng một cái khay đi tới, ở trên đặt ba ly trà nóng hôi hổi.
Quản gia đặt một ly ở trước mặt của Hàn Như Sơ, sau đó lại bưng lên một ly đặt ở trước mặt của Kiều An Hảo, một ly cuối cùng kia chính là đặt ở trên bàn, cũng không có mời Lục Cẩn Niên uống, làm như là làm cho có mà thôi.
Kiều An Hảo nhẹ giọng nói với quản gia một câu cám ơn, sau đó mới trả lời câu hỏi của Hàn Như Sơ:“Con chính là rất thích quay phim, cho nên người không cần lo lắng cho con.”
“Con đã thích, thì cứ nghe theo con.” Đôi môi đỏ mọng của Hàn Như Sơ cười cười, bưng ly trà trên bàn lên.
Kiều An Hảo nở một nụ cười ấm áp, khóe mắt nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên đứng sau cửa sổ sát đất, hơi thở trên người anh lạnh nhạt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kiều An Hảo nhẹ nhàng nhíu mày một chút, mới nhớ đến, từ lúc cô vào nhà đến bây giờ, Hàn Như Sơ vẫn luôn quay quanh chính mình hỏi đông hỏi tây, căn bản là không có để ý đến Lục Cẩn Niên, thậm chí người hầu trong nhà này, ngay cả tiếp đón cơ bản nhất là mời anh ngồi xuống cũng không có.
Lúc này trong phòng không có người ngoài, ai nấy đều biết là Lục Cẩn Niên giả làm Hứa Gia Mộc, cho nên Kiều An Hảo cũng không cần diễn trò, trực tiếp mở miệng gọi tên của Lục Cẩn Niên: “Lục Cẩn Niên?”
Lục Cẩn Niên đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nghe được giọng nói của Kiều An Hảo, cũng không có xoay người, chỉ là hơi nghiên đầu một chút, tầm mắt dừng ở trên người của Kiều An Hảo, anh không nói gì, ánh mắt lại lộ ra mọt chút nghi hoặc.
Kiều An Hảo hướng về phía Lục Cẩn Niên vẫy vẫy tay, sau đó vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Đứng ở nơi đó làm cái gì? Lại đây ngồi đi?”
Hàn Như Sơ đang bưng ly trà, khi nghe được những lời này của Kiều An Hảo, vẻ mặt cứng lại một chút, trong lúc đó vẻ mặt mang theo một chút ghét bỏ cùng chán ghét, nhưng mà, cũng chỉ thoáng qua một cái chớp mắt, sau đó vẻ mặt mang theo ý cười, dáng vẻ nhàn nhã nhẹ nhàng nhấp một hớp nước trà.
Vẻ mặt vừa rồi của Hàn Như Sơ, bất quá cũng chỉ trong một cái nháy mắt, nhưng vẫn rất rõ ràng rơi vào trong mắt của Lục Cẩn Niên.
Giống như trước đây khi anh còn nhỏ, lần đầu tiên gặp Hàn Như Sơ, anh liền thấy vẻ mặt này, căm hận cùng khinh thường.
Nhiều như vậy năm , cũng chưa từng thay đổi.
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên không có chút biến hóa gì, giống như là bình thường đã tập mãi thành thói quen, ánh mắt lạnh nhạt mang theo vẻ mặt lúc nãy của Hàn Như Sơ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, nhẹ nhàng nháy mắt một cái, nhỏ giọng nói một câu: “Không cần.”
Sau đó cũng không chờ Kiều An Hảo mở miệng nói thêm cái gì, liền xoay người tiếp tục nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Hàn Như Sơ nghe được lời nới của Lục Cẩn Niên, khóe môi kéo ra một tia cười lạnh, sau đó lại tiếp tục uống hai hớp trà, quay đầu, tươi cười rạng rỡ cùng Kiều An Hảo tiếp tục tán gẫu việc nhà.
Bởi vì lễ phép cùng tôn trọng, Kiều An Hảo vẫn trò chuyện cùng Hàn Như Sơ, nhưng khóe mắt của cô, lại thỉnh thoảng liếc nhìn Lục Cẩn Niên một cái.
Anh vẫn luôn giữ im lặng, nếu không phải cô vẫn ngẫu nhiên liếc mắt nhìn thoáng qua anh một cái, cũng sẽ không biết sau cửa sổ sát đất còn có một người đang đứng.
Đang lúc trò chuyện, người giúp việc đi tới, thì thầm hỏi Hàn Như Sơ một số vấn đề của bữa tiệc, Hàn Như Sơ cười áy náy với Kiều An Hảo, rồi quay sang dặn dò.
Kiều An Hảo phân vân, buông ly trà bưng trong tay ra, đi về phía Lục Cẩn Niên. Khi Kiều An Hảo chỉ còn cách Lục Cẩn Niên hai thước, thì Hứa Vạn Lý từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Kiều An Hảo, lên tiếng gọi : "Kiều Kiều."
Kiều An Hảo đành dừng bước, chào hỏi Hứa Vạn Lý: "Bác Hứa."
Hứa Vạn Lý mỉm cười gật đầu, vừa sửa sang lại cà vạt của mình, vừa đi đến trước mặt Kiều An Hảo, miệng thì hướng Hàn Như Sơ: "Như Sơ, đã lâu tôi không gặp Kiều Kiều rồi, con bé ngày càng xinh đẹp nha."
Hàn Như Sơ phân phó đâu vào đấy, nghe tiếng của Hứa Vạn Lý, liền tao nhã đứng lên, đi tới trước mặt Hứa Vạn Lý, ân cần giúp Hứa Vạn Lý sửa sang lại cà vạt: "Kiều Kiều từ nhỏ đã là đứa bé xinh xắn mà."
Hứa Vạn Lý cười ha hả, vô tình liếc mắt qua, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Lục Cẩn Niên đang đứng nơi cửa sổ sát đất cũng vừa ngó sang.
Tươi cười trên mặt Hứa Vạn Lý chợt cứng ngắc, rồi ông lạnh lùng dời tầm mắt, ôm bả vai Hàn Như Sơ đi về phía sô pha.
Lục Cẩn Hiên nhìn bóng lưng của Hứa Vạn Lý, mím chặt môi, rũ mi che bi thương nơi đáy mắt.
Hứa Vạn Lý ôm Hàn Như Sơ ngồi xuống, rồi quan tâm hỏi tình hình tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc, Hàn Như Sơ dịu dàng trả lời, bầu không khí như thể đồng vợ đồng chồng tát Biển Đông cũng cạn.
Lục Cẩn Niên nhìn một màn kia, xót xa cho người mẹ bởi vì sinh mình mà phải sống lay lắt đầu đường xó chợ rồi qua đời, hai bàn tay vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Tuy rằng một loạt phản ứng vừa rồi của Hứa Vạn Lý đều biểu hiện vô cùng tự nhiên, nhưng Kiều An Hảo có thể thấy rõ ràng sự không vui của Hứa Vạn Lý khi nhìn thấy Lục Cẩn Niên.
Trước đây, không phải Kiều An Hảo chưa từng cùng Lục Cẩn Niên giả làm Hứa Gia Mộc giao tiếp với Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ, nhưng đại đa số là trên bữa tiệc, lúc đó mọi người đều cố gắng diễn tốt vai của mình, không có cơ hội nói chuyện phím, vì vậy cô không phát hiện ra mấy chuyện này.
Han Jin Lu từng năm cho sự thờ ơ và coi thường, trên thực tế Joanne là tốt để được hiểu rằng trong thế giới này, có lẽ không phải là một người phụ nữ có khả năng chồng trong một đứa trẻ sinh ra ngoài Haoshenghaoqi thanh cấp phát nhẹ.
Hàn Như Sơ lạnh nhạt và khinh bỉ Lục Cẩn Niên, thì Kiều An Hảo có thể hiểu. Trên đời này, có người phụ nữ nào có thể đối xử ôn tồn hòa nhã với đứa con riêng của chồng cùng người phụ nữ khác chứ.
Thế nhưng, Kiều An Hảo không hiểu tại sao Hứa Vạn Lý cũng làm mặt lạnh đối với Lục Cẩn Niên. Cho dù Hứa Vạn Lý không thích đứa con trai Lục Cẩn Niên này đi chăng nữa, cũng không đến mức cả nói cũng chẳng thèm chứ?
Kiều An Hảo đau lòng, nhìn sang Lục Cẩn Niên tính mở miệng nói chuyện, nhưng đột nhiên Lục Cẩn Niên kìm nén giọng: "Tôi ra ngoài hút ***."
Sau đó cũng không chờ Kiều An Hảo có phản ứng, liền xoay người ra khỏi phòng.
"Kiều Kiều, lại đây..." Kiều An Hảo đang muốn đuổi theo Lục Cẩn Niên, thì bỗng Hàn Như Sơ ới gọi.
Kiều An Hảo "vâng" một tiếng, vẫn luyến tiếc ngó Lục Cẩn Niên châm ***, rít một ngụm lớn bên ngoài cửa sổ, sau đó mới quay người đi về phía sofa.
Khoảng bảy giờ bốn mươi, khách được mời tới tiệc chiêu đãi đã lục ***c đến.
Không biết Lục Cẩn Niên đi đâu, chỉ có Hàn Như Sơ, Hứa Vạn Lý cùng Kiều An Hảo, ba người cười tươi vui vẻ đứng ở cửa tiếp đón khách đến dự.
Đúng lúc đó, Hàn Như Sơ gọi quản gia tới, nói nhỏ hai câu bên tai bà, ý bảo quản gia ra ngoài tìm Lục Cẩn Niên.
Gần bảy giờ năm mươi, Lục Cẩn Niên vẫn chưa xuất hiện, đáy mắt Hàn Như Sơ hiện lên một tia tức giận, nhưng cố giữ thái độ bình thản cười tươi đón tiếp mời các cổ đông của Hứa Thị vào đại sảnh dự tiệc. Sau đó im lặng rời đi, mới vừa đi tới cửa biệt thự, quản gia liền đẩy cửa bước vào, Hàn Như Sơ lập tức lạnh giọng hỏi một câu: “Nó ở đâu?”
Quản gia còn chưa mở miệng trả lời, Lục Cẩn Niên đã bước tới, theo sát phía sau ung dung đi vào.
Hàn Như Sơ truyền cho quản gia một ánh mắt, quản gia lập tức thức thời đi tới đại sảnh chiêu đãi khách.
Hàn Như Sơ mang giày cao gót, trông vô cùng đẹp đẽ cao quý, ung dung bước đến trước mặt Lục Cẩn Niên, còn chưa kịp lên tiếng, có hai vị khách tiến vào, bà lập tức nở nụ cười tươi như hoa, vươn tay kéo cánh tay Lục Cẩn Niên, vẻ mặt vui vẻ tiếp đón hai người họ: “Triệu tổng, Triệu phu nhân.”
Sau đó, ánh mắt hiền dịu nhìn Lục Cẩn Niên, lên tiếng thúc giục: “Gia Mộc, nhanh chóng chào hỏi Triệu Tổng và Triệu phu nhân.”
Vẻ lạnh lùng cùng xa cách trên người Lục Cẩn Niên đều bị anh thu lại, từ trước đến giờ anh không nói nhiều, vì muốn giống với Hứa Gia Mộc, lại phải làm theo câu nói của Hàn Như Sơ nên cố điều chỉnh cho giọng nói của mình dịu dàng hơn, chào hỏi: “Chú Triệu, cô Triệu, hoan nghênh hai người đã đến.”
Nói xong, Lục Cẩn Niên còn hướng về phía đại sảnh đang diễn ra yến tiệc, đưa tay ra hiệu kính mời.
Chờ vợ chồng Triệu tổng đi đến đại sảnh, Hàn Như Sơ mới buông cánh tay của Lục Cẩn Niên ra, duy trì khoảng cách với vợ chồng Triệu Tổng đang ở phía trước.
Bà thừa dịp không ai chú ý tới mình, hơi nghiêng đầu, giọng nói lạnh như băng, cố đè thấp xuống: “Đêm nay là tiệc sinh nhật của Gia Mộc, tôi khuyên cậu tốt nhất chú ý giùm tôi một chút, đừng gây ra sai lầm gì.”
Hàn Như Sơ nói tới đây, vừa lúc có một vị khách đi tới trước mặt bà, bà lập tức dừng lại, cười tươi sáng lạng đón tiếp vị khách kia, chờ người đó đi rồi, bà mới tiếp tục nói với Lục Cẩn Niên, giọng điệu giống như cảnh cáo, lạnh lùng nói: “Lúc trước cũng không có ai ép cậu phải làm việc này, là cậu cam tâm tình nguyện đồng ý, hơn nữa, đừng quên, mạng của cậu cũng là Gia Mộc nhà chúng tôi cứu lấy!”
Những lời nói này đều rơi vào tai Lục Cẩn Niên một cách rõ ràng rành mạch, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, giống như câu nói của bà không phải nói cho mình nghe, ánh mắt lướt qua chỗ đại sảnh yến tiệc một chút, nhìn thấy Kiều An Hảo đang đứng cách đó không xa, nghiêng đầu, nhìn Hàn Như Sơ cười cười, thoạt nhìn tình cảm giống như mẹ con bình thường, sau đó anh rút cánh tay mình ra, đi tới chỗ cô.
Hàn Như Sơ nói đúng, việc giúp đỡ Hứa Gia Mộc là do anh tự nguyện.
Thậm chí ngay cả việc này cũng không phải do Hứa Vạn Lý hay Hàn Như Sơ nhờ anh, mà là quản gia của Hứa Gia tìm anh.
Quản gia không đưa cho anh bất kỳ một ưu đãi gì, cũng không có giọng điệu cầu khẩn gì, chỉ là một câu nói đơn giản: Hứa gia gặp nạn, cần anh cùng Kiều An Hảo đóng vai vợ chồng, giúp Hứa gia vượt qua giai đoạn khó khăn.
Mặc dù một câu phản đối kia cực kỳ ngắn gọn, nhưng cũng có mười mấy chữ, vậy mà trong đó anh chỉ chú ý đến ba chữ: Kiều An Hảo.
Khi đó anh, đã có một thời gian rất lâu không gặp qua cô, người vây quanh anh, cũng không nhận ra cô, nên ba chữ này chỉ có thể hiện lên rồi quấn quanh đầu óc của anh vô số lần, lúc ấy bất chợt anh nghe được từ trong miệng người khác cái tên đã khắc sâu trong đáy lòng của mình, tim cứ như vậy mà loạn nhịp, qua hồi lâu, đầu óc của anh mới bắt đầu chuyển động, nhưng cũng chỉ là tự hỏi hết lần này đến lần khác: "Diễn vai vợ chồng với Kiều An Hảo."
Anh biết Hứa Vạn Lý cùng Hàn Như Sơ rất chán ghét mình, nhưng anh trầm mặc hồi lâu, vẫn đồng ý.
Không có bất kỳ yêu cầu gì, cũng không có bất cứ điều kiện gì mà đồng ý.
Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn tốt cho ba chữ Kiều An Hảo.
Coi như là chiu hết mọi uất ức cùng chán ghét, cũng đáng giá.
Bởi vì không có ai biết, ngay lúc đó, trong lòng anh có bao nhiêu xao động, anh cảm thấy đó là sự thiên vị của trời cao dành cho anh, cho anh một cơ hội tốt như vậy, để cho anh có thể xuất hiện bên cô một lần nữa.
-
"Gia Mộc!" Kiều An Hạ thấy Lục Cẩn Niên đầu tiên, vẫy tay một cái, chào hỏi một tiếng.
Kiều An Hảo đưa lưng về phía Lục Cẩn Niên lập tức xoay người, đợi đến lúc Lục Cẩn Niên đến gần, mới cười ấm áp vui vẻ kêu một tiếng: "Anh Gia Mộc."
Anh Gia Mộc... Giọng của cô gái nhẹ nhàng mềm mỏng, lúc ba chữ này phát ra từ giữa miệng của cô, lại mang theo vài phần uyển chuyển.
Không giống như lúc cô gọi anh, đều là "Anh Lục" khách sáo xa cách như vậy, cho tới gần đây khi cô hai lần gọi tên anh, cũng khiến cho anh vô cùng thỏa mãn.
Lục Cẩn Niên đè nén sự chua xót trong lòng, nhìn mặt Kiều An Hảo, mang theo vài phần dịu dàng, vươn tay tự nhiên mà ôm lấy vòng eo mềm mại của cô.
Dù Lục Cẩn Niên cải trang thành bộ dạng của Hứa Gia Mộc, nhưng mùi hương trên người anh lại không thay đổi, lúc Kiều An Hảo bị anh ôm lấy thắt lưng, liền ngửi được mùi hương tản mát ra từ trên người anh, nhịp tim bỗng dưng lại tăng nhanh, trên mặt lại thêm mấy phần ngượng ngùng.
Cử động của hai người, chứng minh sự ngọt ngào *** giữa vợ chồng mới cưới một cách rất sâu sắc.
Mặt mày có thể cải trang, nhưng giọng nói lại không thể thay đổi, vì thế Lục Cẩn Niên đối với những người quen thân với Hứa Gia Mộc, cố gắng hết sức cũng không mở miệng nói chuyện.
Dần dần, mọi người đều cho rằng mặt Hứa Gia Mộc bị hủy vì tai nạn giao thông, dẫn đến tính tình thay đổi, không muốn mở miệng nói chuyện.
Vì thế Lục Cẩn Niên lúc này, đối mặt với lời chào nhiệt tình vừa rồi của Kiều An Hạ, cũng chỉ là cong môi lên, gật đầu một cái.
Kiều An Hạ cũng đã tiếp nhận việc "Hứa Gia Mộc" sau khi bị tai nạn giao thông thì không thích mở miệng nói chuyện, vì thế chỉ đứng ở bên cạnh Trình Dạng, giới thiệu: "Gia Mộc, đây là bạn trai của tôi, Trình Dạng."
Trình Dạng hào phóng vươn tay: "Chào anh."
Lục Cẩn Niên vẫn không nói gì như cũ, chẳng qua là bắt tay với Trình Dạng.
Kiều An Hảo sợ rằng để lâu, sẽ bị Kiều An Hạ nhìn ra đầu mối gì, lập tức lấy một cái cớ, nói: "Em và anh Gia Mộc phải đi tiếp đón những người khác."
Sau đó chờ Kiều An Hạ cũng Trình Dạng gật đầu, liền rời đi cùn Lục Cẩn Niên.
-
Tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc, đúng tám giờ thì bắt đầu, Hứa Vạn Lý cùng Hàn Như Sơ cũng sợ bị người khác phát hiện ra sơ hở, cho nên lời chào mừng bắt đầu bữa tiệc, là Hàn Như Sơ lên nói.
Lục Cẩn Niên chẳng qua là đứng trên khán đài, chờ Hàn Như Sơ nói xong, giơ ly R*ợ*u lên, cạn một ly R*ợ*u với mọi người.
Đi xuống khán đài, Kiều An Hảo khoác tay Lục Cẩn Niên, kính khách một vòng R*ợ*u, lấy lý do cẩn thận, liền giống như lúc trước cùng tham gia tiệc, yên lặng không tiếng động lui đến một góc trong sảnh tiệc, giao lại khách mời trên bữa tiệc cho Hàn Như Sơ cung Hứa Vạn Lý chiêu đãi.
Mặc dù trong góc có rất ít người lui tới, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có người đi qua, vho nên Kiều An Hảo cũng Lục Cẩn Niên cận lực tránh nói chuyện phiếm, để tránh xuất hiện điều gì không may.
Lúc mới mời R*ợ*u, Lục Cẩn Niên thay Kiều An Hảo uống không ít R*ợ*u, khách của nhà họ Hứa không ít, uống có chút nhiều, buổi tối lại chưa ăn gì, trong bụng Lục Cẩn Niên có ít khó chịu, vì thế ngồi dựa vào ghế sô pha nhắm mắt lại.
Kiều An Hảo suy tư trong chốc lát, nghĩ đến hình ảnh trước lúc bữa tiệc bắt đầu, Lục Cẩn Niên vì Hàn Như Sơ cùng Hứa Vạn Lý không chú ý, không nói tiếng nào đi ra ngoài, đứng bên cạnh xe ***, trong lùng lại đau đớn, theo bản năng quay đầu, lại thấy Lục Cẩn Niên đang nhắm mắt dưỡng thần.
Mặt dù trên mặt người đàn ông dán đầy vết sẹo, cố ý biến mình thành dáng vẻ của Hứa Gia Mộc, nhưng Kiều An Hảo xuyên qua khuôn mặt giả trang ấy, mơ hồ lại thấy được khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Lục Cẩn Niên.
Vẻ mặt của Kiều An Hảo trở nên dịu dàng, không kìm được mà bắt đầu nhìn Lục Cẩn Niên chằm chằm.
Nhìn một chút, trong đầu của cô, lại không nhịn được mà bắt đầu khái quát nên những đường cong sinh động từ bên mặt của người đàn ông, bắt đầu từ trong trí nhớ, phác họa vẻ ngoài của anh.
Đến cuối cùng, Kiều An Hảo liền hoàn toàn nhập tâm vào sự tiêu khiển của mình, trên mặt cũng dần trở nên ấm áp đa tình.
Lục Cẩn Niên đợi đến khi bụng trở nên dễ chịu một chút, không nhịn được mở mắt, lại thấy Kiều An Hảo nghẹo đầu, nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, trên mặt còn mang theo vài phần si mê cùng thâm tĩnh.
Tim của Lục Cẩn Niên bỗng chốc đập lệch một nhịp, theo bản năng nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, làm mất đi ánh mắt xinh đẹp tinh khiết của cô, thấy được cái bóng của Hứa Gia Mộc.
Lông mày của Lục Cẩn Niên giật giật, sửng sốt ước chừng năm giây, mới đôt nhiên nhớ tới khuôn mặt của mình lúc này chính là của Hứa Gia Mộc.
Khó trách cô ấy sẽ nhìn mình đến nhập thần như thế, khó trách trên mặt của cô sẽ hiện lên tình yêu... Thì ra, cô ấy xem mình như Hứa Gia Mộc.
Cũng đúng, sao anh lại quên, lúc cô đối mặt với mình, không chỉ là rũ mắt xuống, còn rất hay nhìn sang nơi khác, chưa từng yên ổn như vậy mà nhìn mình?
Lục Cẩn Niên cảm thấy trong lòng mình như bị thứ gì đó cắt sâu vào, đau nhói nhanh chóng lan khắp toàn thân, đáy mắt anh khẽ nhoáng lên một phần ảm đạm, liền xoay đầu, trốn tránh ánh mắt sinh đẹp nhưng tổn thương người của Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo không biết đến phản ứng lúc này của Lục Cẩn Niên, vẫn đắm chìm trong tâm tư của mình như cũ, tinh thần vẫn chưa trở về, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt Lục Cẩn Niên.
Mặc Dù ánh mắt Lục Cẩn Niên không nhìn Kiều An Hảo, nhưng vẫn cảm giác được Kiều An Hảo đang ngẩn người nhìn mình như cũ, môi của anh dần trở nên khô chát, thần xui quỷ khiến trong đầu lại hiện lên lời nói trong máy ghi âm mà Kiều An Hạ để lại trong xe mình.
Sinh thời, em thích anh nhất.
Sinh thời, em chỉ yêu anh.
Lục Cẩn Niên nhớ đi nhớ lại, cả người liền chậm rãi, đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Lục Cẩn Niên nghĩ nghĩ, cả người liền lập tức từ chỗ ngồi đứng lên.
Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo bắt đầu đi theo mọi người vào bữa tiệc, vì muốn làm ra bộ dáng vợ chồng đang trong thời kì tân hôn ***, dọc theo đường đi đều là Lục Cẩn Niên nắm tay Kiều An Hảo đi đến góc sô pha, sau khi ngồi xuống, trong quá trình Lục Cẩn Niên nhắm mắt dưỡng thần, vẫn không thả tay Kiều An Hảo ra, mà Kiều An Hảo chỉ lo nhìn chằm chằm mặt của Lục Cẩn Niên mà ngẩn người, cũng hoàn toàn quên tay của chính mình còn bị anh nắm, lúc này Lục Cẩn Niên đột nhiên đứng dậy, trực tiếp kéo cánh tay Kiều An Hảo lên, nháy mắt như hồi hồn từ trong hồi tưởng lại.
Kiều An Hảo có chút khó hiểu chớp chớp mắt nhìn, nhìn đến trên người của Lục Cẩn Niên giống như đang tản mát ra hơi thở không hờn không giận, cô từ trên ghế salon đứng lên đi theo, như bản năng mở miệng: “Lục......”
Cô vừa phát ra được nửa chữ, liền thấy có người đang đi tới, lập tức sửa miệng: “Anh Gia Mộc, anh làm sao vậy?”
Kiều An Hảo kêu tên “Lục”, thanh âm cũng chưa hoàn toàn mở ra, trên bữa tiệc rất ồn ào, cho nên Lục Cẩn Niên chỉ nghe được câu sau kia của Kiều An Hảo.
Anh Gia Mộc......
Lục Cẩn Niên không tiếng động dùng sức mím môi, sau đó liền buông lỏng tay chính mình còn đang nắm tay Kiều An Hảo, sau đó xoay người rời đi.
Kiều An Hảo vội vàng đuổi theo: “Anh định đi đâu vậy?”
Lục Cẩn Niên bước chân rất nhanh, Kiều An Hảo mang cao giày cao gót, cố hết sức đuổi theo, lúc cô thật vất vả vươn tay kéo lấy cổ tay anh, anh ngay cả đầu cũng không có quay lại một chút, liền né khỏi tay của cô, đi vào toilet.
Cửa Toilet trước mặt Kiều An Hảo bị đóng lại thật mạnh, Kiều An Hảo kinh ngạc đứng đó, vẻ mặt có chút mờ mịt, nhưng là trong lòng của cô lại biết, tâm tình của Lục Cẩn Niên đang rất tệ.
Kiều An Hảo hồi tưởng một chút về những chuyện vừa mới phát sinh, phát hiện chính mình giống như cũng không có làm sai cái gì, vì thế nghiêng đầu, nhìn trong bữa tiệc tiếng trò chuyện cười nói vui vẻ, còn có người cùng đứng chung một chỗ với vẻ mặt tươi cười khách sáo của Hứa Vạn Lý cùng Hàn Như Sơ, cảm thấy có chút giật mình, đều là con của nhà họ Hứa, một người cho dù là hôn mê bất tỉnh, đều có thể được nhiều lời chức phúc đến như thế, mà một người khác lại nhận hết xem thường cùng ghét bỏ, sau khi mẹ qua đời, ngay cả sinh nhật đều không có người nào nhớ rõ.
-
Lục Cẩn Niên tâm tình nóng nảy đứng ở nơi ngăn cách bên trong toilet, châm một ***.
Mấy năm nay anh đã hình thành thói quen này, những lúc tam tình anh không tốt, hoặc là đặc biệt tưởng nhớ đến người phụ nữ kia, sẽ liều mạng ***.
Kỳ thật anh không thích mùi vị TL, có chút gay mũi, nhưng mấy năm nay anh đều ở một mình, trừ bỏ dùng cái biện pháp này này đến làm ૮ɦếƭ lặng thần kinh của mình, anh thật sự không thể nghĩ ra được biện pháp nào khác.
Trong phòng rửa tay có người tiến vào không ngừng, có người đi ra ngoài, bồn cầu trong các ngăn cách không ngừng truyền đến tiếng nước, thậm chí còn có người đứng ở nơi đó mà đi tiểu, một bên nói chuyện phiếm một bên đi tiểu.
Lục Cẩn Niên ở tại nơi thanh âm hỗn tạp cùng dày đặc mùi TL vây quanh hơi thở của mình, cố gắng áp chế tâm tình phập phồng của mình xuống.
Anh biết, anh đây là đang ghen.
Biết rõ chính mình chính là thế thân của Hứa Gia Mộc, nhưng là lại thấy được nơi đáy mắt của cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Hứa Gia Mộc, anh vẫn bị K**h th**h.
Hóa ra, thật sự yêu một người mà nói, ghen chính là một loại bản năng, yêu nhiều cũng sẽ vô cùng mẫn cảm, không phải anh muốn kìm chế là có thể kìm chế lại được.
Đến cuối cùng, Lục Cẩn Niên cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc là nghĩ cái gì nữa, đợi đến lúc anh phục hồi tinh thần, phát hiện trong bồn cầu trước mặt, mấy đầu TL rơi xuống, di động trong ***, đang rung liên tục, cầm điện thoại di động ra, là Kiều An Hảo gọi tới, anh không nghe máy, trực tiếp ấn phím tắt, sau đó ném nửa *** còn lại trong tay vào bồn cầu, ấn nút xả nước.
Nước chảy phát ra tiếng ào ào, rất nhanh bồn cầu lại yên tĩnh, Lục Cẩn Niên hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo bản thân một chút, đẩy cửa phòng, đi ra ngoài. Sau đó đứng trước bồn rửa mặt, nghiêm túc chăm chỉ rửa tay, cầm khăn giấy lau sạch sẽ, mới ra khỏi toilet.
---
Lục Cẩn Niên đi vào toilet không bao lâu, Hàn Như Sơ đã kêu người đi tìm, nói để Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên chuẩn bị tý đã, đợi lát nữa hãy cắt bánh ga – tô.
Kiều An Hảo thật sự không dám đi qua đi lại, đành phải đứng chờ trước ngưỡng cửa phòng rửa tay, trên đường đi còn lấy di động ra gọi qua cho Lục Cẩn Niên, nhưng mãi không có người nghe máy.
Đoán chừng tầm mười phút trôi qua, Hàn Như Sơ kêu người qua bên này thúc giục một lần nữa, lequydon, Kiều An Hảo đành phải gọi điện thoại thêm lần nữa, lần này điện thoại còn chưa vang lên tiếng thứ hai, đã bị người ta nhấn phím tắt. Kiều An Hảo nhíu nhíu mày, vừa mới chuẩn bị tự mình vào gọi Lục Cẩn Niên, thì Lục Cẩn Niên từ trong toilet đi ra.
Kiều An Hảo vội vàng đi lên phía trước, đầu tiên hai mắt nhìn vẻ mặt người đàn ông, phát hiện rất bình tĩnh, mới mở miệng nói: “Vừa nãy có người tới giục, bảo là muốn cắt bánh ga – tô rồi.”
Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng gật đầu, động tác nhẹ đến mức gần như khó có thể để người ta thấy được, sau đó lại chìa tay, đặt ngang eo Kiều An Hảo, ôm cô trở về hội trường bữa tiệc.
Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo vừa xuất hiện, hội trường bữa tiệc lập tức yên tĩnh lại, trong nháy mắt đèn trong cả đại sảnh tắt, hai người giúp việc phụ mang chiếc bánh ga – tô nhiều tầng lên, chậm rãi bước tới, phía trên mặt cắm đầy những ngọn nến, ánh lửa chập chờn đong đưa.
Không biết là ai bắt đầu, hát vang lên bài sinh nhật vui vẻ.
Chiếc bánh ngọt đặt trước mặt Lục Cẩn Niên, tất cả mọi người đi vòng quanh xung quanh, đợi hát xong bài hát, mọi người vươn đầu, thổi tắt nến.
Trong nháy mắt ngọn nến tắt, lập tức hơn mười ngọn đèn pha lê trong đại sảnh đồng loạt sáng lên, cả hội trường bùng nổ một loạt tiếng reo hò, có người huýt sáo, cũng có người la hét “Sinh nhật vui vẻ.” Mọi người cũng nhao nhao mang lễ vật đã chuẩn bị kỹ càng, từng người đưa tới trước mặt Lục Cẩn Niên.
Đã có người giúp việc đứng bên cạnh trước rồi, chờ sau khi Lục Cẩn Niên nhận phần quà tặng, lập tức vươn tay qua cầm, ngay cả Hàn Như Sơ và Hứa Vạn Lý cũng đã chuẩn bị quà tặng cho Lục Cẩn Niên.
Truyện chỉ post ở diendan,lequydon.com.
Cả hội trường bữa tiệc đều rất vui vẻ, không ai chú ý tới khi Lục Cẩn Niên vươn tay nhận quà tặng của Hứa Vạn Lý, đầu ngón tay cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên trong đời nhận quà từ tay ba của mình.
Kiều An Hảo là người cuối cùng tặng quà, có những người quen thuộc Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc, sau khi Kiều An Hảo tặng quà xong, người ta chơi trò đùa quái đản kêu gào một câu, bắt Kiều An Hảo hôn môi thọ tinh (người có sinh nhật).
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều đồng loạt càn rỡ gây rối phụ họa theo.
Kiều An Hảo sợ hãi nâng mí mắt liếc Lục Cẩn Niên một cái, do dự một lát, trong tiếng ồn ào có nhịp điệu “Hôn một chút”, nổi dũng khí, kiễng chân lên, nhắm mắt rồi hôn lên môi Lục Cẩn Niên, nhanh như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào lập tức rời đi.
Ngay lập tức, trong đại sảnh bữa tiệc vang lên tiếng hoan hô và vỗ tay đinh tai nhức óc.
Trên mặt Kiều An Hảo, hiện lên một tầng hồng nhạt mỏng, ánh mắt chuyển động, chauws đựng vài phần thẹn thùng, âm điệu uyển chuyển thanh thúy: "Anh Gia Mộc, sinh nhật vui vẻ."
Trên cánh môi của Lục Cẩn Niên còn lưu lại hơi ấm lẫn hơi thở của Kiều An Hảo, anh chìn cô chằm chằm một láy, mối giật giật, rũ mi mắt xuống, che lại cảm xúc mãnh liệt trong đáy mắt, trên môi nở một nụ cười, ưu nhã thong dong nhận lấy con dao người giúp việc đưa tới, bắt đầu cắt bánh ngọt.
-
Ăn xong bánh ngọt, khách bắt đầu lục tục rời sân, Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên đứng trước của nhà họ Hứa, theo lễ tiễn khách khứa lên xe, từng chiếc từng chiếc lái ra khỏi sân lớn của nhà họ Hứa, trong chốc lát sân lớn trở nên trống rỗng, vốn là quanh cảnh ồn ào náo nhiệt, trong nháy mắt có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Người giúp việc trong biệt thư ra ra vào vào, dọn dẹp đống bừa bãi trên bữa tiệc.
Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên đi theo phía sau lưng Hứa Vạn Lý cùng Hàn Như Sơ, đi tới chỗ bậc thàng trước cửa biệt thự, thì dừng lại, Kiều An Hảo tiến lên gọi Hứa Vạn Lý cùng Hàn Như Sơ cách mình nửa thước: "Bác trai, bác gái..."
Bước chân của Hứa Vạn Lý cùng Hàn Như Sơ dừng lại, đồng thời quay đầu, có thể Hứa Vạn Lý uống R*ợ*u hơi nhiều, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Kiều An Hảo mím môi cười, lễ phép mở miệng nói: "Bọn con sẽ không vào đâu, sắc trời cũng không còn sớm, phải về trước."
Lục Cẩn Niên không nói lời nào, trực tiếp cất bước đi đến trước xe của mình, mở cửa xe, ngồi vào, lái xe đến trước người Kiều An Hảo, mở cửa sổ xe xuống, cũng không nói gì, chẳng qua là ấn một tiếng còi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn thẳng về phía trước, cũng không liếc mắt nhìn Hứa Vạn Lý cùng Hàn Như Sơ.
Kiều An Hảo lập tức vẫy tay với Hứa Vạn Lý cùng Hàn Như Sơ, mở cửa xe ra, ngồi vào, sau đó ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, nói về phía bọn họ: "Tạm biệt."
Hứa Vạn Lý cùng Hàn Như Sơ cũng nói với Kiều An Hảo một câu "Tạm biệt", sau đó vẫn hòa ái nhiệt tình dặn dò Kiều An Hảo vài câu, Lục Cẩn Niên nhìn thẳng về phía trước không nói tiếng nào, chờ đến khi bọn họ nói xong những lời khách sáo, mới đạp chân ga, chuyển tay lái, chậm rãi lái xe, ra khỏi sân lớn nhf họ Hứa.
-
Từ nhà họ Hứa về Cẩm Tú Viên, vừa vặn đi qua một con phố phồn hoa nhất thủ đô.
Xe chở nước buổi tối làm việc, vừa mới đi qua con đường này, trên đường ướt nhẹp, đèn đường chiếu xuống, phản xạ lại thành từng mảng ánh sáng sáng ngời.
Lục Cẩn Niên hạ cửa sổ xe, gió đêm xen lẫn hơi ẩm, thổi vào trong xe từ cửa sổ, thổi đến bên người làm người ta thoải mái.
Tiệc sinh nhật diễn ra nhiều giờ, cộng thêm việc uống R*ợ*u, Kiều An Hảo hơi mệt chút, nghĩ đến việc sau khi về nhà còn phải cho Lục Cẩn Niên một bất ngờ, cho nên vừa lên xe, liền dựa vào ghế, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.
Trong xe Lục Cẩn Niên, vốn là đang mở nhạc, đang phát đến một ca khúc trữ tình, một giọng nữ rất từ tính, Lục Cẩn Niên không biết là bài gì, nhưng cảm thấy nghe cũng không tệ lắm, lúc nghe được mấy câu, ngheeng đầu liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, thấy mi mắt của cô khép lại như là đã ngủ, liền giơ tay lên, thuận tay tắt nhạc trong xe.
Bên trong xe lập tức yên tĩnh lại, chỉ có một vài âm thanh thỉnh thoảng truyền tới từ ngoài cửa xe.
Kiều An Hảo cũng không có ngủ, bất quá chẳng qua là đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lúc bất chợt phát hiện tiếng hát bên tai không còn, liền mở mắt, vừa vặn xuyên qua kính chiếu hậu bên ngoài cửa sổ, thấy được gò má của Lục Cẩn Niên đang chăm chú lái xe.
Lúc này đêm khuya vắng người, hai bên đường phố đầy những sắc đèn nê ông muôn màu muôn vẻ, tư thế lái xe của Lục Cẩn Niên rất tùy ý, ánh sáng rực rỡ của ánh đèn thỉnh thoảng qua trên mặt anh, mặt dù trên mặt anh dán sẹo, nhưng vẫn có mấy phần anh tuấn kinh động từ trong xương anh thẩm thấu ra ngoài.
Đầu Kiều An Hảo hơi giật giật, tìm một góc tương đối thoải mái, nhịn không được nhìn chằm chằm cái bóng trong gương chiếu hậu của Lục Cẩn Niên, không khỏi phát ngốc.
Con đường phía trước phải rẽ, Lục Cẩn Niên quay đầu theo bản năng, nhìn lướt qua kính chiếu hậu của Kiều An Hảo bên này, muốn xem đướng phía sau, kết quả lại thấy cô gái chẳng biết từ lúc nào đã tỉnh lại, ánh mắt đen nhánh xinh đẹp, nhìn kính chiếu hậu chằm chằm, nhìn mình đến nhập thần,
Chân mày Lục Cẩn Niên hơi cau, nhanh chóng quay đầu, lưu loát khống chế bánh lái nơi khúc ngoặt, sau đó liếc vào cái gương trước mặt, thấy bên trên hiện lên gò má mấy phần tương tự với Hứa Gia Mộc, tay nắm vô lăng không nhịn được mà dùng lực.
Lục Cẩn Niên chịu đựng sự khó chịu ước chừng năm phút đồng hồ đi đường, phát hiện Kiều An Hảo ngay cả nháy mắt cũng không nháy mắt một cái nhìn chằm chằm cái bóng trong gương chiếu hậu của mình, mặt mày lạnh băng, một giây kế tiếp một tay vừa khống chế tay lái, một bên vừa rút khắn ướt tẩy trang ra, lau lung tung trên mặt.
Lông mày dựa theo lông mày Hứa Gia Mộc mà vẽ, theo cử động của Lục Cẩn Niên, rất nhanh biến mất không thấy, lông mày của anh vốn đẹp, liền hiện ra.
Trên mặt dán đầy những vết sẹo kia, cũng nổi lên theo, Lục Cẩn Niên tùy ý lấy tay xé xuống, nửa gương mặt trắng nõn bóng loáng, liền hiện lên trong mắt Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm kính chiếu hậu ngẩn ra, trừng mắt nhìn, trong nháy mắt hồi thần, đầu tiền là liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên vẫn còn đang bóc bỏ vết sẹo, sau đó lại nhìn ngoài cửa xe một chút, quầy R*ợ*u quán ăn đêm dày đặc con phố Bắc Kinh, không ít minh tinh buổi tối cũng sẽ tới nơi này, vì vậy ngay tiếp theo cũng sẽ có một đội phóng viên buổi tối sẽ cắm tại nơi này, cho tới bảy tới tám phần mười tin tức giải trí đều được đưa từ nơi này, nếu đúng lúc bị người nào chụp được, ngày hôm sau cô cùng Lục Cẩn Niên, nhất định chính là xì căng đan trang đầu.
Kiều An Hảo theo bản năng giơ tay ;ên, đóng cửa sổ xe cạnh mình, sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn cửa sổ xe hạ xuống hoàn toàn bên Lục Cẩn Niên, vừa chuẩn bị ý bảo Lục Cẩn Niên đóng cửa sổ xe, nhưng lại thấy kính chắn gió phía trước, thầm nghĩ nếu có người chụp hình từ phía trước, đóng cửa sổ xe cũng không làm được gì.
Minh tinh bình thường đến nơi này, đều dùng khẩu trang che mặt, hôm nay cô cùng Lục Cẩn Niên tham gia sinh nhật, vốn là không cầm gì nhiều đừng nói đến là khẩu trang, nếu là bị người chụp hình, coi như muốn giải thích cũng khó khăn.
Kiều An Hảo suy nghĩ một chút, hướng về phía Lục Cẩn Niên bên tay lái, lên tiếng nói: "Vêt sẹo trên mặt khoan đã gỡ xuống, về nhà rồi hẵn nói."
Động tác trên tay Lục Cẩn Niên dừng lại một chút, ngược lại càng dùng thêm sức gỡ một vết sẹo trên mặt xuống, bởi vì lực rất mạnh, trên làn da trắng nõn cũng hiện lên một chút hồng.
Kiều An Hảo thấy một màn như vậy, không chút do dự bắt lấy cổ tay Lục Cẩn Niên, ngăn anh gỡ thêm một vết sẹo nữa: "Về nhà lấy nước tẩy trang gỡ ra, cẩn thận kẻo tổn thương tới da..."
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên lạnh nhạt liếc mắt nhìn bàn tay nắm lấy cổ tay mình của Kiều An Hảo, mặt mày lạnh hơn mấy phần, giọng nói lúc mở miệng, phá lệ lạnh lẽo xa cách: "Thế nào? Khiến cô thất vọng rồi?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc