Hôn Trộm 55 Lần - Chương 25

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Đưa Quà Sinh Nhật Cho Anh
Đáy lòng Kiều An Hạ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn mím môi, nhìn Kiều An Hảo buồn cười lắc đầu: “Làm sao chị biết người trong lòng của Lục Cẩn Niên là ai chứ? Cũng đã lâu chị không liên lạc với anh ấy rồi, hai chúng ta đều biết giống nhau thôi, chỉ nghe người ta nói, cô gái anh ấy thích đã kết hôn, cho nên chị mới thuận miệng hỏi em.”
“Vâng.” Kiều An Hảo ngượng ngùng trả lời một câu, cắn ống hút, quay đầu nhìn về bên ngoài cửa sổ của quán cà phê.
Dừng một chút, Kiều An Hạ buông chén cà phê đang cầm trong tay ra, mở miệng hỏi tiếp: “Lâu rồi không thấy Gia Mộc, gần đây cậu ấy có khỏe không?”
Thực sự Hứa Gia Mộc còn nằm trong bệnh viện, chưa tỉnh lại, chỉ là người ngoài không biết mà thôi… Kiều An Hảo gật gật đầu, nói: “Rất tốt.”
Một lát sau còn nói: “Chị cũng biết, sau khi anh Gia Mộc bị hủy đi khuôn mặt, không muốn ra ngoài gặp người khác nữa.”
“Thật sự rất tiếc, nếu Gia Mộc không bị tai nạn xe cộ, cậu ấy cùng em nhất định là trai tài gái sắc.”
Kiều An Hảo rũ mắt xuống, che đi sự chột dạ nơi đáy mắt, cười cười, không nói gì.
“Nhưng mà cũng không quan trọng lắm, bây giờ kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ phát triển như vậy, chờ cơ thể Gia Mộc hồi phục tốt rồi, đến lúc đó sẽ có biện pháp.”
-
Lúc Lục Cẩn Niên nhận được tin nhắn của Kiều An Hảo, anh đang ngồi ở phòng họp của công ty truyền thông Hoàn Ảnh, nghe bộ phận quản lí báo cáo thành tích, những thành tích này, trước khi vào cuộc họp, anh đã xem sơ lược, cho nên có chút không tập trung khi nghe.
Đột nhiên điện thoại trong túi khẽ rung, lúc đầu anh không nghĩ sẽ lấy ra xem, nhưng cảm thấy hơi nhàm chán nên rút điện thoại ra, không ngờ là Kiều An Hảo gửi tin nhắn cho mình.
Trong nháy mắt khiến anh cảm thấy thời gian như xoay ngược lại, cảnh tượng này, giống như lúc anh học đại học, ngồi trong thư viện, bởi vì quay phim mà phải học lại, đột nhiên di động chuyển tới một tin nhắn, anh lấy ra xem, là Kiều An Hảo gửi đến một vài tin nhắn không quan trọng lắm: “Chuẩn bị anh đóng một bộ phim cổ trang à?” “Nghe anh Gia Mộc nói, bởi vì quay phim mà anh phải học lại?” “Ở Hàng Châu có tuyết rơi sao? Vậy có phải sẽ được nhìn thấy con đường phủ đầy tuyết hay không?”
Mỗi lúc như vậy, anh đều đang mệt mỏi cùng phiền chán, lại giống như có kỳ tích xuất hiện, anh bình ổn lại, sau đó một mình cầm lấy điện thoại, nói chuyện cùng cô một lúc lâu.
Lục Cẩn Niên nghĩ đến những điều tốt đẹp của tuổi thanh xuân, gương mặt cũng nhiễm một chút thương cảm cùng xúc động, ngón tay trên mặt điện thoại nhẹ nhàng chạm hai cái, gửi tin nhắn trả lời cô.
Lúc cuộc họp kết thúc đã là năm giờ, Lục Cẩn Niên trở lại văn phòng, xử lý một ít tài liệu cần thiết cho hôm nay, sau đó cầm điện thoại, nhìn thoáng qua thời gian, đã là năm giờ hai mươi, vì thế lại mở tin nhắn, nhìn lại tin nhắn giữa mình và Kiều An Hảo khi còn ở trong phòng họp, khóe môi nhịn không được cong lên thành một nụ cười.
“Ông Lục…” Trợ lý gọi tên của Lục Cẩn Niên, đẩy cửa vào.
Lục Cẩn Niên vội vàng đặt điện thoại lên bàn làm việc, vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng: “Có chuyện gì?”
“Ông Lục, tối nay có một bữa tiệc lúc 7 giờ, để không bị kẹt xe, chúng ta cần xuất phát sớm…”
Trợ lý còn chưa nói xong, Lục Cẩn Niên đã thản nhiên ngắt ngang lời: “Bữa tiệc tối nay tôi không đi.”
Trợ lý hơi lặng người, Lục Cẩn Niên đứng lên, vừa mặt đồ, vừa lạnh lùng nói: “Tôi ra xe trước, sáng mai cậu đến thẳng công ty, không cần đến Cẩm Tú Viên.”
Trợ lý hơi lặng đi, Lục Cẩn Niên đứng lên, vừa mặc đồ, vừa lạnh lùng nói: “Tôi ra xe trước, sáng mai cậu đến thẳng công ty, không cần đến Cẩm Tú Viên.”
Sau đó cũng không chờ trợ lý kịp phản ứng, Lục Cẩn Niên kéo cửa văn phòng, rời đi.
-
Có thể là do uống nhiều nước trái cây nên Kiều An Hảo muốn đi vệ sinh, lúc đi được một nửa mới phát hiện quên đem theo di động, bởi vì sốt ruột nên cô do dự một chút, cuối cùng vẫn trực tiếp rẽ vào phòng vệ sinh.
Nhưng Kiều An Hảo chỉ vừa rời đi có hai phút, điện thoại ở trên bàn liền vang lên.
Kiều An Hạ ngẩng đầu nhìn, thấy trên màn hình điện thoại hiện ba chữ “Lục Cẩn Niên”, do dự một chút, không nhận nghe.
Điện thoại tự động ngắt, nhưng chỉ ba mươi giây sau, Lục Cẩn Niên lại gọi lần nữa, Kiều An Hạ ngẩng đầu, nhìn điện thoại của Kiều An Hảo vài lần, lúc Lục Cẩn Niên gọi lần thứ tư, rốt cuộc cô vươn tay, cầm lấy điện thoại nhận cuộc gọi: “Là tôi.”
Lục Cẩn Niên bên kia điện thoại, nghe được giọng nói của Kiều An Hạ, khẽ cau mày, không nói gì.
Kiều An Hạ đợi một lúc, lại mở miệng nói: “Kiều Kiều đi vệ sinh, có chuyện gì thì đợi cô ấy trở về, tôi nói gọi lại cho anh.”
“Không cần.” Giọng nói dịu dàng của Lục Cẩn Niên theo điện thoại truyền tới: “Tôi đã đến bãi đậu xe tầng B dưới cửa hàng, lát nữa hai người cứ xuống đây đi.”
“Được.” Kiều An Hạ ngừng một chút, nói tiếp: “Tạm biệt.”, rồi lập tức ngắt điện thoại, sau đó chuẩn bị đặt điện thoại của Kiều An Hảo lên bàn, lại nhìn thấy trên màn hình điện thoại có hai tin nhắn nhắc nhở đã giao hàng.
Kiều An Hạ lập tức nghĩ đến lúc nãy Kiều An Hảo ngồi ở chỗ kia vui vẻ chụp hình ảnh này nọ, nhịn không được trong lòng có chút tò mò không biết cuối cùng cô ấy đã mua cái gì, cho nên mở ra xem.
Rất nhiều công cụ làm bánh ngọt, thật nhiều bong bóng, nến và mấy đồ trang trí.
Đây có phải là muốn tổ chức sinh nhật bất ngờ cho Hứa Gia Mộc không?
Kiều An Hạ nhịn không được cười nhẹ hai cái, sau đó trượt xuống chỗ ghi nhớ cuộc trò chuyện, kết quả lại thấy được tên “Lục Cẩn Niên”, cô nhíu mày, kéo đến trên cùng cuộc nói chuyện, xem Kiều An Hảo cùng người bán hàng nói chuyện với nhau, lúc nhìn thấy Kiều An Hảo dặn người bán hàng một câu “Ông Lục, sinh nhật vui vẻ”, cô mới hiểu được, lí do Kiều An Hảo mua mấy thứ này, không phải để mừng sinh nhật cho Hứa Gia Mộc, mà là cho sinh nhật của Lục Cẩn Niên…
Kiều An Hạ không nhịn được nhìn lướt qua hai gói quà được đóng gói ở trước mặt, nghĩ đến Kiều An Hảo nói với mình, hai ngày nữa cũng là sinh nhật của một người bạn cùng đoàn làm phim, người bạn đó, chính là Lục Cẩn Niên ư?
Tay Kiều An Hạ nắm chặt điện thoại của Kiều An Hảo, hơi dùng sức, ngón tay chạm phải màn hình, vài phần mềm không ngừng mở ra, sau đó bị đè lên bởi những phần mềm khác.
Đợi đến lúc Kiều An Hạ thu hồi lại cảm xúc, lúc cúi đầu xem lại điện thoại của Kiều An Hảo, phát hiện đầu ngón tay của mình bấm lung tung, vậy mà mở ra album ảnh của Kiều An Hảo.
Ảnh chụp cũng không nhiều, nhưng lúc mở ra lại lập tức hấp dẫn sự chú ý của Kiều An Hạ lần nữa.
Ảnh Kiều An Hảo chụp cũng không nhiều, nhưng khi mở ra đến giữa, lập tức sự chú ý của Kiều An Hạ bị thu hút.
Đó là một bức ảnh chụp chung, một nam một nữ, cô gái là Kiều An Hảo, người đàn ông lại là người mà cô vô cùng quen thuộc Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hạ ngừng lại khoảng năm giây, mới giơ ngón tay lên, phóng to hình ảnh, sau đó, Kiêu An hạ mới nhìn rõ, bức ảnh mờ kia quả thật là nằm ở trên giường mà chụp, Lục Cẩn Niên nằm nhấm mắt lại, ôm Kiều An Hảo vào trong иgự¢, đang chìm vào giấc ngủ, mà Kiều An Hảo vùi ở trước иgự¢ của anh, giữa chân mày mang theo một chút thùy mị của một thiếu nũ, tấm hình kia cũng không rõ ràng, chẳng qua là chụp đến trên иgự¢ Kiều An Hảo, nơi xương quai xanh trắng nõn của cô gái vết hôn đậm nhạt không đồng nhất, lại biểu lộ hết tất cả.
Kiều An Hạ nghĩ rằng cả đời này có lẽ cũng sẽ không bao giờ quên cảm giác lúc mình nhìn thấy tấm hình này.
Khi*p sợ, kinh ngạc, khó có thể tin, nhưng trên màn hình di động, nhìn thấy hình mình vừa mới nói chuyện trên Taobao được chụp lại, lại khiến cô không thể không tin.
Đại não của Kiều An Hạ, trống rỗng ước chừng khoảng một phút, mới có một chút nhận thức xuất hiện lại: Kiều An Hảo cũng Lục Cẩn Niên ngủ với nhau...
Tại sao bọn họ lại ngủ với nhau? Khi nào bọn họ lại ngủ chung một chỗ?
Kiều An Hạ vừa muốn, kiểm tra xem thời gian tấm hình kia được chụp, lại phát hiện là chuyện hai tháng trước...
Khó trách Lục Cẩn Niên lại đột nhiên bỏ qua hành động quá mực của Nam Nhị Hào, khó trách Kiều An Hảo tùy tiện nói một câu liền có thể khiến cho Lục Cẩn Niên tự ra mặt mời khách ăn cơm, còn khó trách lúc đầu mình có thể mời Lục Cẩn Niên ăn cơm, đó là bởi vì cô đã nói Kiều An Hảo cũng sẽ đi cùng, nên anh mới đồng ý...
Thì ra là, khi đó, hai người bọn họ đã sớm lén lút ngủ với nhau.
Kiều An Hảo đã gả làm vợ Hứa Gia Mộc, sao cô có thể dây dưa không rõ ràng với Lục Cẩn Niên? Nếu như sự việc bại lộ, Hứa Gia Mộc phải làm sao bây giờ? Khi đó, chẳng phải anh em ruột sẽ trở mặt thành thù sao? Còn có nhà họ Kiều cùng nhà họ Húa là thông gia, xảu ra chuyện như vậy, quan hệ thân thiết nhiều năm như vậy của hai nhà, chẳng phải cũng sẽ tan vỡ sao? Hơn nữa, Kiều An Hảo nhất đính sẽ bị người đời phỉ báng đến ૮ɦếƭ...
Kiều An Hạ nghĩ tới đây, sau lưng lại lạnh toát, chính cô cũng không dám tưởng tượng, nếu ngày đó thật sự đến, cuộc sống yên ổn mai sau của Kiều An Hảo cuối cùng sẽ thế nào ở nơi không một người thân này...
Ưóc chừng qua mười lăn phút, nhân viên phục vụ đi tới, hỏi Kiều An Hạ có cần đổi tách hay không, Kiều An Hạ mới phục hồi lại tinh thần, miễn cưỡng cười lắc đầu một cái với nhân viên phục vụ, đợi đến khi nhân viên phục vụ đi khỏi, đem điện thoại của Kiều An Hảo trở về nguyên dạng, trả lại chỗ cũ.
Kiều An Hạ trong lúc đầu óc rối bời, cầm muỗng, tùy ý khuấy cà phê, khuấy đến lúc nổi bọt, rốt cuộc Kều An Hảo cũng trở lại.
"Người hơi nhiều, để chị chờ lâu rồi." Kiều An Hảo cười nhẹ nhàng một cái.
Kiều An Hạ ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt trong sáng thuần khiết của Kiều An Hảo, có thế nào cũng không thể tin nổi Kiều An Hảo lại là loại con gái sẽ phản bội hôn nhân, cô miễn cưỡng tươi cười cười với Kiều An Hảo, cố gắng giữ cho câu nói của mình bình thường: "Lục Cẩn Niên mới vừa gọi điện thoại tới, nói anh ấy đã đến dưới bãi đậu xe, còn nói, chờ khi em đi vệ sinh xong quay lại, sẽ cùng đi xuống."
"Là sao?" Kiều An Hảo đáp một tiếng, thuận tay bấm vào mục tin nhắn, quả nhiên thấy Lục Cẩn Niên gõ tới mấy chữ sao không nghe điện cùng một cuộc gọi nhỡ, sau đó ngẩng đầu lên, cười híp mắt nói với Kiều An Hạ: "Vậy chúng ta đi xuống đi."
Không biết có phải do vừa mới thấy tấm hình kia trong điện thoại Kiều An Hảo hay không, mà Kiều An Hạ từ trên khuôn mặt tươi cười của Kiều An Hảo, mơ hồ thấy được một chút vội vàng cùng vui vẻ.
Vẻ mặt Kiều An Hạ như bình thường gọi nhân viên tính tiền, rồi cùng Kiều An Hảo đi thang máy xuống lầu, rất thờ ơ hỏi một câu: "Kiều Kiều, Hứa Gia Mộc đối với em như thế nào?"
Cái vấn đề này, Kiều An Hạ không chỉ hỏi Kiều An Hảo một lần, Kiều An Hảo nghiêng đầu, giọng nói mang theo một chút hồn nhiên: "Chị, cái vấn đề này sau khi em cùng anh Gia Mộc kết hôn, đã hỏi em nhiều lần rồi."
"Lo lắng cho em sau khi cưới lại không hạnh phúc." Lúc ban đầu hỏi, chính xác là bởi vì lo lắng, bởi vì sợ trước đó mình làm những chuyện thẹn với Kiều An Hảo, mang đến bất hạnh cho con bé, nhưng lần này hỏi, là bởi vì cô muốn biết, Kiều An Hảo cùng Lục Cân Niên lén lút ở chung một chỗ, có phải là vì Hứa Gia Mộc đối xử với con bé không tốt hay không?
Lời nói quan tâm yêu thương của Kiều An Hạ, khiến cho nụ cười trên mặt của Kiều An Hảo càng trở nên ấm áp động lòng người, mặc dù cô biết rõ người mình cưới không phải Hứa Gia Mộc, lại vẫn vì để cho Kiều An Hạ an tâm, tiếp tục che dấu lời nói dối ấy: "Sao lại không hạnh phúc a, anh Gia Mộc đối với em vẫn rất tốt, chị cũng không phải là không biết."
Thật ra thì điều Kiều An Hạ muốn hỏi chính là, nếu như Hứa Gia Mộc đối với em rất tốt, thì tại sao em và anh của anh ta lại vụng trộm ở chung một chỗm nhưng, lời nói khắc nghiệt như vậy, Kiều An Hạ vẫn không thể hỏi được, sợ nhìn thấy sự khó xử của Kiều An Hảo, sợ hủy hoại tình chị em giữa hai người, vì thế cuối cùng, Kiều An Hạ chẳng qua là nhấn mạnh hỏi một câu: "Thật sự rất tốt sao?"
"Thật sự rất tốt." Kiều An Hảo cũng không biết trong lòng Kiều An Hạ suy nghĩ cái gì, mặt mày điềm nhiên nhìn về phía Kiều An Hạ bảo đảm.
Kiều An Hạ nhìn chằm chằm Kiều An Hảo một lúc lâu, mãi đến khi thang máy đã xuống tần một, cửa thàng máy mở ra, Kiều An Hạ mới nhẹ nhàng gật đầu: "Rất tốt là tốt rồi."
Nói xong, Kiều An Hạ lại không nhịn được mà bổ sung một câu: "Kiều Kiều, chị thật sự hi vọng hôn nhân của em có thể hạnh phúc mỹ mãn, mãi cho đến già."
Hôn nhân của cô, bất quá chỉ là một tuồng kịch, nếu như có một ngày Hứa Gia Mộc tỉnh lại, cuộc hôn nhân này sớm muộn cũng sẽ biến mất, nhưng ai biết được ngày đó đến cùng là ngày nào, lại như lần trước, điều Kiều An Hảo có thể làm, chình là duy trì mối hôn nhân này của bản thân và Hứa Gia Mộc cho thật tốt.
Nghĩ tới đây, Kiều An Hảo cười ấm áp với Kiều An Hạ: "Chị, chị đừng lo lắng cho em, em nhất định sẽ rất hạnh phúc, ngược lại chị, phải nhanh chóng suy nghĩ cho việc cả đời của mình, thật ra thì Trình Dạng thật sự rất tốt."
Kiều An Hạ nhếch môi cười cười, không nói chuyện, đuôi mắt thấy được Lục Cẩn Niên đang ở chỗ đậu xe nháy đèn xe, lập tức chỉ cho Kiều An Hảo.
Địa điểm ăn cơm tối, là do Lục Cẩn Niên chọn, món ăn Quảng Đông dễ tiêu, địa điểm chọn đặc biệt lịch sự tao nhã có phong cách, trong một phòng lớn như vậy, chỉ có ba người, chính giữa còn có người đi vào, kéo một khúc nhạc vilon dễ nghe.
Cơm nước xong, chuông đồng hồ đã chạng vạng mười giờ tối, xe trên đường cũng ít dần, bởi vì Kiều An Hạ cùng Kiều An Hảo không lái xe, nên Lục Cẩn Niên lái xe đưa Kiều An Hạ về trước, Kiều An Hạ vốn là muốn trở về nhà họ Kiề, kết quả trên đường nhận được điện thoại của Trình Dạng, cuối dùng lại đổi thành đến nhà trọ của Trình Dạng.
Đợi đến khi Kiều An Hạ xuống xe, vào khu nhà trọ nhỏ của Trình Dạng, Lục Cẩn Niên mới lại khởi động xe.
Bởi vì lúc trước Kiều An Hạ cũng lên xe của Lục Cẩn Niên, cho nên Kiều An Hảo và Kiều An Hạ cùng ngồi ở phía sau xe, xe của Lục Cẩn Niên chạy đến giao lộ, đúng lúc đèn đỏ, vì thế liền phanh xe lại, xe chậm rãi ngừng lại, anh xuyên qua kính chiếu hậu, khi nhìn phía Kiều An Hảo, vừa vặn thấy túi đồ bên cạnh cô, nghĩ đến lúc ăn cơm, Kiều An Hạ có nói qua một lần, nói buổi chiều hai chị en các cô đi dạo phố chọn lựa quà sinh nhật.
Là chọn quà sinh nhật cho Hứa Gia Mộ đi...... Lục Cẩn Niên nhịn không được nhìn chằm chằm túi quà kia trong chốc lát, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tẻ nhạt, thoáng hiện lên một chút hâm mộ, cho nên khi đèn đỏ nhảy thành đèn xanh, anh cũng không hề đều có phản ứng gì, thẳng đến khi mấy chiếc xe ở phái sau không kiên nhẫn nhấn còi liên tục, Lục Cẩn Niên mới dậm chân ga, đánh tay lái, rẽ vào một hướng, sau khi đi được một đoạn, thình lình mở miệng, hỏi một câu: “Xế chiều là đi mua quà sinh nhật cho Gia Mộc?”
“Uhm.” Kiều An Hảo lên tiếng, nghĩ đến chính mình mua quà sinh nhật cho Lục Cẩn Niên, do dự một chút, quyết định vẫn là giữ lại đến thứ sáu rồi cho Lục Cẩn Niên kinh ngạc, vì thế liền không nói thêm cái gì.
Trên mặt của Lục Cẩn Niên, cũng không có biến hóa gì quá lớn, nhưng là tay đang nắm tay lái, lại nắm thật chặt, anh trầm mặc hồi lâu, lại mở miệng hỏi: “Mua quà gì vậy?”
“Một cái cà vạt.” Kiều An Hảo nói.
Lục Cẩn Niên gật đầu một cái, không nói gì nữa, ngoài cửa sổ đèn đường mờ nhạt, không ngừng chiếu lên trên khuôn mặt đẹp trai của anh, vẻ mặt anh dao động, thoạt nhìn có chút mơ hồ.
Buổi tối, Kiều An Hảo tắm rửa sạch sẽ, leo lên giường, Lục Cẩn Niên tắm rửa xong đi ra, ngay cả đèn ngủ cũng đều không tắt, liền trực tiếp áp đảo Kiều An Hảo bên dưới, hôn lên môi của cô, có điểm gấp gáp, tay cũng không có cởi đi váy ngủ của cô, trực tiếp gấp gáp kéo ra quần trong của cô, xông vào.
Thân thể Kiều An Hảo rung rung một chút, theo bản năng liền ôm lấy bả vai của Lục Cẩn Niên, thân thể anh cứng ngắc một chút, sau đó liền không rên một tiếng hôn sâu hơn.
-
Ngày mai Hoàn Ảnh truyền thông có một cuộc họp sớm, sáng sớm Lục Cẩn Niên dậy thật sớm, ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn, liền lái xe rời đi.
Hội nghị két thúc, đã là mười giờ sáng, giữa trưa mới có thời gian ăn cơm, Lục Cẩn Niên ngay cả nước cũng chưa uống, trực tiếp vội vã đi, kết thúc bữa ăn, đã là một giờ rưỡi chiều,từ lúc buổi sáng rời giường đến bây giờ Lục Cẩn Niên vẫn rất bận, rốt cục có cơ hội thở một hơi.
Giữa trưa đến chỗ ăn cơm, là một nơi phục vụ tổng hợp, khi Lục Cẩn Niên ở trong phòng nghỉ ngơi nhắm mắt dưỡng thần, trợ lý nhân cơ hội đem xe đưa vào khu vực bãi đỗ xe kêu người rửa sạch xe.
Rửa xe xong, đã là nửa tiếng sau, khi trợ lý trở lại phòng nghỉ, Lục Cẩn Niên đã tỉnh lại, đang nghe điện thoại.
Trợ lý không muốn làm phiền Lục Cẩn Niên, nên im lặng đứng ở một bên, vẫn đợi cho đến khi Lục Cẩn Niên cắt điện thoại, mới mở miệng nói: “Ông Lục, hiện tại chúng ta phải về công ty sao?”
Lục Cẩn Niên nhìn về phía trợ lý gật đầu một cái, đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi, cầm áo khoác lên, dẫn đầu đi về phía cửa ra khỏi phòng nghỉ.
Trợ lý vội vàng đuổi theo, đi được vài bước, như là nhớ tới đến chuyện gì, ở trong túi đồ lấy ra một cây 乃út ghi âm, đưa cho Lục Cẩn Niên: “Ông Lục, đây là đồ của ngài sao?”
Lục Cẩn Niên nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu một cái, lạnh nhạt ném ra một câu: “Không phải.”
"Nhưng đây là nhân viên rửa xe tìm thấy trên ghế sau của ngài."
乃út ghi âm này nếu không phải của Kiều An Hạ, thì cũng là của Kiều An Hảo... Lục Cẩn Niên khẽ nhăn mày, khựng bước chân, vươn tay cầm lấy 乃út ghi âm từ tay trợ lý, sau đó tiếp tục đi về phía thang máy.
-
Trở lại Truyền thông Hoàn Ảnh, trên bàn làm việc của Lục Cẩn Niên chồng chất mấy chồng văn kiện khẩn. Khi anh xử lý xong xuôi đã là bốn giờ rưỡi chiều.
Lục Cẩn Niên day day ấn đường mệt mỏi, uể oải dựa vào ghế làm việc, thư giãn chừng năm phút, rồi lại ngồi thẳng người. Lúc bật máy tính, anh thoáng liếc thấy chiếc 乃út ghi âm mình tiện tay đặt trên bàn.
Lục Cẩn Niên do dự một chặp, không nhập mật khẩu máy tính, mà cầm cây 乃út ghi âm kia lên.
Cây 乃út ghi âm này chắc được mua lâu rồi nên có nhiều chỗ đã sờn mòn.
Lục Cẩn Niên xoay tới xoay lui cây 乃út ghi âm, vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là của Kiều An Hảo hay Kiều An Hạ, thật khiến người khác tò mò. Tuy vật rơi trên xe anh, nhưng muốn trả về nguyên chủ thì đành phải nghe thử đoạn ghi âm thôi, nên Lục Cẩn Niên nhẹ tay nhấn nút \'play\'.
Tiếng lạo xạo hơn mười giây, sau đó mới truyền đến giọng nói quen tai gọi một cái tên thân thuộc: "Kiều Kiều, rốt cuộc là em muốn nói với anh cái gì"
Là tiếng của Hứa Gia Mộc, âm thanh rất từ tính, ngọt ngào êm tai.
Phần ghi âm không truyền đến giọng của Kiều An Hảo, vẫn lạo xạo như cũ không lâu, lại có giọng điệu thúc giục của Hứa Gia Mộc: "Kiều Kiều, em muốn nói gì thì nói nhanh lên, vì sao phải đóng cửa?"
"Ôi, Kiều Kiều, em biết chủ động rót nước cho anh từ bao giờ vậy?"
"Anh Gia Mộc, anh nghiêm túc đi, em thật sự có việc muốn nói với anh." Rốt cục máy ghi âm cũng truyền đến giọng mềm mại mang theo chút ngây thơ của Kiều An Hảo.
"Được, được, được, anh nghiêm túc." Hứa Gia Mộc dung túng, chàng nam sinh nghiêm trang lại, rồi ho khan hai tiếng: "Rồi, bây giờ anh thật sự nghiêm túc. Lại đây, Kiều Kiều, anh dỏng tai lắng nghe."
Máy ghi âm yên tĩnh một hồi lâu, mới vang lên giọng mềm mại, dịu dàng của Kiều An Hảo: "Có người nói rằng, mỗi con người tồn tại, là để cho một nửa kia của riêng mình được sinh ra. Em nghĩ, em được sinh ra trên cõi đời này, là vì có anh."
Bỗng chốc Lục Cẩn Niên cứng đờ, ánh mắt nhìn chòng chọc cây 乃út ghi âm rơi vào vô định.
Không có tiếng trả lời của Hứa Gia Mộc, nhưng Kiều An Hảo vẫn câu sau tiếp câu trước, dõng dạc từng câu từng lời.
"Em không có nhiều ước mơ, chỉ hi vọng có thể ở bên cạnh anh."
"Em không có tài văn chương, nhưng điều em muốn nói, em muốn năm mươi năm sau, vẫn có thể yêu anh như bây giờ."
"Có lẽ, suốt kiếp này, sẽ không có ai khiến em yêu da diết như anh vậy."
"Anh biết không, kể từ ngày hôm ấy gặp anh, em đã làm tất cả để được gần anh hơn."
"Em đã mơ rất nhiều giấc mơ, trong mỗi giấc mộng đều có anh. Em cũng từng tưởng tượng rất nhiều, mỗi lần đều tưởng tượng kề vai bên anh. Em cũng cầu nguyện rất nhiều điều, từng ước nguyện đều hi vọng anh yêu em."
“Đối với thế giới, anh chỉ là một con người. Nhưng đối với em, anh là cả thế giới.”
“Trọn kiếp, em yêu anh nhất.”
Kiều An Hảo dứt lời một lúc khá lâu, Hứa Gia Mộc mới lên tiếng: "Kiều Kiều..."
Hứa Gia Mộc chỉ gọi tên, 乃út ghi âm lại yên tĩnh. Qua một đoạn thời gian, Hứa Gia Mộc lại cất lời, nghe ra rất nghiêm túc: "Trọn kiếp, anh chỉ yêu em." (Trong tiếng Tàu chỉ có wo-ni = I-you nên bạn Niên nhà ta bị ăn một vố nhầm nghiêm trọng.)
Sau đó, máy ghi âm không còn tiếng nói chuyện.
Văn phòng rơi vào không gian tĩnh lặng, Lục Cẩn Niên vẫn duy trì tư thế cầm 乃út ghi âm, thật lâu sau cũng không nhúc nhích.
Vẻ mặt anh rất lạnh lùng, không nhìn ra được vui buồn, mắt không chớp chăm chăm nhìn chiếc 乃út. Trông anh chẳng khác nào bức tượng điêu khắc tuyệt tác.
Lục Cẩn Niên cũng không biết anh đã ngồi như thế bao lâu, mãi đến khi có tiếng gõ cửa, anh mới chầm chậm ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, cánh môi khẽ giật nhưng không phát ra tiếng. Anh nuốt khan, ghì chặt cây 乃út ghi âm, gắng gượng lắm mới giữ được độ bình thường trong giọng nói: "Vào đi."
Trợ lý đẩy cửa ra, nhưng không đi vào, chỉ đứng lễ độ cung kính nhắc nhở: “Ông Lục, hiện đã bảy giờ tối rồi, xin hỏi ngài tan tầm chưa?”
Lục Cẩn Niên hạ tầm mắt, trầm mặc trong chốc lát, mới trả lời: “Cậu về trước đi, một lúc nữa tôi tự lái xe về.”
“Vâng.” Trợ lý đáp, lui về sau hai bước, rồi nhẹ nhàng đóng cửa.
Văn phòng lại quay về với yên tĩnh, Lục Cẩn Niên ngồi lặng người trong chốc lát mới quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ, phát hiện màn đêm thực sự đã buông xuống, cả thành phố được bao phủ bởi hàng ngàn ánh đèn lấp lánh.
Lục Cẩn Niên theo thói quen bốc lấy gói thuốc, chậm rãi đứng lên, đi tới bên cửa sổ sát đất, sau đó châm một điếu, im lặng hút.
Thật ra có một số việc sớm đã biết, nhưng đến khi chính tai nghe bọn họ thổ lộ với nhau, anh mới nhận ra rằng vết thương lòng vừa đau vừa chua xót hơn cả tưởng tượng của anh.
Trọn kiếp, em yêu anh nhất.
Trọn kiếp, anh chỉ yêu em.
Thật là một màn tỏ tình khiến người ta ngưỡng mộ nhỉ...
Lục Cẩn Niên nhắm mắt, rít mạnh một hơi thuốc đè xuống cái tâm trạng đang cồn cào nơi đáy lòng. Nhưng do quá gấp nên khiến bản thân bị sặc, anh cúi người ho kịch liệt.
-
Hôm qua khi Kiều Hảo An đặt mua hàng trên mạng Taobao, đã cố tình tìm shop trong nội thành, nên chiều nay hàng đã được ship tới Cẩm Tú Viên.
Tổng cộng có hai thùng lớn, Kiều An Hảo nhờ má Trần cùng mang lên lầu, vì mai mới là ngày sinh nhật của Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo sợ bị anh phát hiện sẽ không còn bất ngờ nữa, cho nên đi vòng quanh phòng ngủ tìm chỗ giấu. Tìm tới tìm lui, cuối cùng đem giấu ở trong tủ đựng quần áo nơi phòng thay đồ, thuận tiện còn khóa ngăn tủ, rồi giấu chìa khóa đi.
Vì bị cô dùng để giấu 2 cái thùng kia, nên không còn chỗ đựng vali, Kiều An Hảo đành đặt đại ở góc phòng thay đồ. Sau đó, nhớ tới trong ấy đựng cái hộp sắt bí mật của mình, cô liền vội vàng lấy ra.
Trong lúc suy nghĩ nên giấu hộp sắt ở đâu, Kiều An Hảo mở hộp, nhìn lại xấp vé máy bay bên trong, yêu thích khẩy vài cái, rồi đem tấm phong bì màu xanh lam dưới cùng ra.
Kiều An Hảo mở phong bì, lấy lá thư bên trong ra. Chữ viết xinh đẹp, từng dòng từng chữ đập vào mắt cô.
Lục Cẩn Niên:
Có người nói rằng, mỗi con người tồn tại, là để cho một nửa kia của riêng mình được sinh ra. Em nghĩ, em được sinh ra trên cõi đời này, là vì có anh.
Em không có nhiều ước mơ, chỉ hi vọng có thể ở bên cạnh anh."
Em không có tài văn chương, nhưng điều em muốn nói, em muốn 50 năm sau, vẫn có thể yêu anh như bây giờ.
Có lẽ, suốt kiếp này, sẽ không có ai khiến em yêu da diết như anh vậy.
Anh biết không, kể từ ngày hôm ấy gặp anh, em đã làm tất cả để được gần anh hơn.
Em đã mơ rất nhiều giấc mơ, trong mỗi giấc mộng đều có anh. Em cũng từng tưởng tượng rất nhiều, mỗi lần đều tưởng tượng kề vai bên anh. Em cũng cầu nguyện rất nhiều điều, từng ước nguyện đều hi vọng anh yêu em.
Đối với thế giới, anh chỉ là một con người. Nhưng đối với em, anh là cả thế giới.
Trọn kiếp này, em chỉ yêu anh.
Kiều An Hảo.
Mặt trái lá thư, cô dùng 乃út lông hồng nhạt để viết lời bài hát của Châu Kiệt Luân : Rằng đẹp nhất không phải ngày mưa. Mà là khi trời mưa đã từng cùng anh trú mưa dưới mái hiên...
Khi đó, tuy cô sắp tốt nghiệp đại học, nhưng chữ viết vẫn mang nét trẻ trung non nớt. Qua hàng chữ được viết nắn nót, Kiều An Hảo mơ hồ thấy được cảm giác thấp thỏm và e thẹn của mình năm ấy.
Trước đấy, cô mang lá thư này đi tìm Hứa Gia Mộc, đọc thuộc lòng từng câu từng chữ. Hứa Gia Mộc nghe xong, mắng cô sến suá. Nhưng mắng thì mắng, anh vẫn nghiêm túc giúp cô chỉnh sửa từ ngữ, từ "Trọn kiếp này, em thích anh nhất" thành "Trọn kiếp này, em chỉ yêu anh."
Nào ai ngờ, cụm từ Hứa Gia Mộc sửa năm xưa như một lời tiên tri. Bao tháng năm trôi qua, Kiều An Hảo cô vẫn một lòng một dạ yêu Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hảo khẽ thở dài, gấp lá thư lại bỏ vào trong phong bì, rồi đậy nắp hộp sắt, nhìn quanh căn phòng một lượt, cuối cùng quyết định nhét hộp sắt dưới gầm giường.
Lục Cẩn Niên chỉ mới liên tục về Cẩm Tú Viên vài ngày thôi, Kiều An Hảo đã hình thành thói quen sau bữa tối sẽ ngồi xem ti vi ở phòng khách, chờ Lục Cẩn Niên về.
Thời gian Lục Cẩn Niên về có lúc sớm lúc muộn. Trong lúc đợi chờ, Kiều An Hảo tùy tiện bật một kênh truyền hình xem. Hết phim, đồng hồ cũng chỉ đúng 9:45pm. Bình thường vào giờ này, Lục Cẩn Niên đã trở về rồi, nhưng hôm nay, cô nấn ná thêm 20 phút quảng cáo, ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh tĩnh lặng, không có tiếng xe.
Kiều An Hảo nhàm chán đổi tư thế ngồi trên sofa, cầm remote đổi kênh lung tung, xem cái này một chút rồi lại qua kênh khác. Đến gần 11 giờ, má Trần đi uống nước, thấy Kiều An Hảo còn ngồi trong phòng khách thì giật bắn mình: "Bà chủ, sao cô còn chưa đi nghỉ ngơi?"
Kiều An Hảo nhìn màn hình ti vi, dối lòng mà rằng với má Trần: "Tôi chưa buồn ngủ."
Sau đó, nói với má Trần: "Uống xong rồi thì mau vào trong ngủ đi."
"Vậy cô chủ cũng nên đi ngủ sớm một chút." Má Trần dặn dò một câu, rồi mới quay về phòng ngủ của mình.
Trong phòng khách chỉ còn mỗi Kiều An Hảo, cô xem ti vi một lúc, rồi liếc nhìn đồng trên tường. Đã qua 30 phút, vậy mà Lục Cẩn Niên vẫn chưa về.
Còn nửa tiếng nữa, chính là sinh nhật của anh...
Kiều An Hảo cắn môi dưới, không kìm lòng được đành cầm điện thoại lên, định gọi cho Lục Cẩn Niên, hỏi anh đêm nay có về nhà không. Khi tìm được số của anh rồi, cô lại không tìm ra được lý do tạm bợ để gọi anh về, lần trước dù sao cũng có cái cớ.
Mặc dù thời gian gần đây cô rất hạnh phúc, cảm tưởng như thật sự là vợ anh vậy. Nhưng đó chỉ là ảo giác, sớm hoặc muộn rồi giấc mơ này cũng đến hồi kết thúc.
Kiều An Hảo mím môi, ngượng ngùng buông chiếc điện thoại, hai tay vòng ôm lấy đầu gối, ngồi trên sofa, lơ đãng xem ti vi nhưng không để tâm trên ấy đang chiếu cái gì.
Đồng hồ đổ chuông báo mười hai giờ, Kiều An Hảo nhúc nhích cơ thể đã tê cứng. Đã sang ngày thứ sáu, đến sinh nhật anh rồi, nhưng người đang ở nơi đâu.
Kiều An Hảo nuốt ngụm nước bọt, ngây ngẩn một hồi, rồi vơ lấy di động, gặm móng tay một chặm mới quyết định đánh một đoạn tin nhắn chỉ 4 chữ gửi cho Lục Cẩn Niên: Sinh nhật vui vẻ.
Kiều An Hảo lại cắn môi, đang chuẩn bị nhấn nút gửi thì nghe thấy tiếng động cơ xe bên ngoài.
Cô vội vàng ném điện thoại sang bên, chạy đến bên cửa sổ phòng khách, thấy ánh đèn le lói bên ngoài.
-
Lục Cẩn Niên đứng trước cửa sổ sát đất văn phòng làm việc, làm một điếu rồi lại thêm một điếu. Mãi đến khi bao thuốc lá hết sạch, anh mới thở dài một hơi, vứt bao rỗng vào thùng rác, đứng tại chỗ một lúc, sau đó cầm chìa khóa rời khỏi văn phòng.
Lúc lấy xe từ tầng hầm đi ra, Lục Cẩn Niên nhìn thoáng qua đồng hồ, đã mười một giờ, vừa vặn mưa rào kèm sấm chớp kéo đến, tạo những vũng nước tù nơi nền đất trũng.
Lục Cẩn Niên lái xe không mục đính dạo quanh một vòng thành phố Bắc Kinh. Thật ra anh tính về biệt thự Nghi Sơn, nhưng chạy được nửa đường, nghĩ đến quan hệ của anh và Kiều An Hảo được cải thiện ở nơi ấy, nhất thời đáy lòng nổi lên chua xót, sau đó liền đánh cua quay đầu xe, trở về nội thành.
Vì quả thật anh không biết đi nơi nào, đành liều mình phóng đi, đợi đến khi bình tĩnh, anh mới phát hiện đã vô thức lái xe vào trong sân biệt thự Cẩm Tú Viên.
Lục Cẩn Niên chần chừ một lúc, liền đạp phanh xe. Xe đột ngột dừng. Anh nhìn xuyên qua kính chắn gió đằng trước, thấy gian phòng trước mặt vẫn sáng đèn. Anh hạ tầm mắt, trầm mặc giây lát, rồi lại khởi động xe tính quay đầu rời đi.
Kết quả anh vừa giẫm lên chân ga, xe chỉ mới chạy được một chút, cửa phòng liền mở toang. Kiều An Hảo mặc áo ngủ, từ trong nhà đi ra.
Lục Cẩn Niên khựng chân chốc lát, rồi buông lỏng, xe chậm rãi dừng lại.
Kiều An Hảo mang dép lê chạy tới.
Lục Cẩn Niên hạ cửa kính xe. Kiều An Hảo chạy đến bên cạnh, mở to đôi mắt đen láy nhìn Lục Cẩn Niên, cười hỏi: "Anh đã về?"
Lục Cẩn Niên hạ cửa kính xe, Kiều An Hảo chạy đến bên cạnh, mở to đôi mắt đen láy, nhìn Lục Cẩn Niên, cười hỏi: “Anh đã về?”
Lục Cẩn Niên không trả lời, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, liền quay đầu nhìn thẳng kính chắn gió phía trước, khuôn mặt tuấn mỹ yên tĩnh đến dọa người, tản mát hơi thở lạnh lẽo cấm-người-tới-gần.
Kiều An Hảo cảm giác được dường như tâm trạng người đàn ông này không được tốt, chớp mắt khẽ thu lại nụ cười, thận trọng hỏi han: "Làm sao vậy?"
Lục Cẩn Niên lại nghe thấy tiếng cô, hơi quay đầu, liếc qua kính chiếu hậu nhìn cô, tay siết chặt vô lăng, sau đó đột ngột rút chìa khóa, đẩy cửa xuống xe.
Lục Cẩn Niên ngó lơ Kiều An Hảo đang đứng cạnh xe, bước nhanh đi thẳng vào nhà.
Kiều An hảo gấp gáp đuổi kịp, lúc cô chạy vào trong nhà, Lục Cẩn Niên đã đổi xong giày, đang ϲởí áօ khoác ra.
Kiều An Hảo chậm bước chân, đi đằng sau cách Lục Cẩn Niên nửa mét, nhỏ giọng hỏi: "Anh ăn tối chưa? Có muốn ăn chút gì không?"
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ ϲởí áօ, rồi tùy ý ném lên sofa, sau đó bước lên lầu.
Kiều An Hảo vớ lấy điện thoại của cô trên sofa, vội vàng chạy lên theo. Đi tới cửa phòng ngủ, Kiều An Hảo lại hỏi: "Em đi pha nước tắm cho anh? Mệt mỏi cả ngày rồi, ngâm nước ấm cho thoải mái."
Lục Cẩn Niên vẫn không phản ứng, thậm chí bước chân đi ra khỏi phòng ngủ cũng không dừng lại.
Kiều An Hảo phồng má nghi hoặc, đuổi theo Lục Cẩn Niên: "Đã trễ thế này, anh không nghỉ ngơi sao?"
Lục Cẩn Niên đẩy cửa phòng sách, xem Kiều An Hảo như không khí, trực tiếp đi vào, sau đó không đợi cô phản ứng, liền đóng “rầm” cửa.
Kiều An Hảo nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, há hốc miệng, vặn thử tay nắm thì cửa đã bị khóa trái.
Kiều An Hảo nhăn mặt, không hiểu có chuyện gì khiến tâm trạng Lục Cẩn Niên tệ thành ra thế này?
Kiều An Hảo đứng trước cửa phòng sách một hồi, mới xoay người trở về phòng ngủ. Cắn ngón tay suy tư một lúc, Kiều An Hảo nhớ đến lúc vô tình nghe thấy Lục Cẩn Niên và trợ lý nói chuyện: "Vả lại tôi chưa từng trải qua sinh nhật."
Cô nhớ rõ khi ấy, vẻ bình thản trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Cẩn Niên toát ra nỗi buồn và cô đơn.
Hôm nay là sinh nhật anh, vì thế mà anh thấy khó chịu trong người?
Kiều An Hảo chạy đến đầu giường, mở ngăn kéo, lấy ra hộp quà màu lam.
Cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ nhằm tạo bất ngờ cho Lục Cẩn Niên, rồi sau đó mới đưa quà. Nhưng hiện tại, anh tự nhốt mình trong phòng sách...
Kiều An Hảo cắn môi, đi xuống lầu tìm má Trần để lấy chùm chìa khóa dự phòng, sau đó đi đến phòng sách ở lầu hai.
-
"Kiều Kiều, Kiều Kiều, Kiều Kiều!”
Kiều An Hạ liên tục hô gọi “Kiều Kiều”, đột nhiên ngồi bật dậy trên giường.
“Hạ Hạ, làm sao vậy?” Trình Dạng nằm ở bên cạnh Kiều An Hạ, bị cô làm cho tỉnh giấc, hơi mơ màng ngồi dậy, vẻ mặt quan tâm hỏi.
Kiều An Hạ nhìn Trình Dạng, biết rằng bản thân vừa trải qua một giấc mơ, bây giờ mới âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, vươn tay chủ động ôm thắt lưng Trình Dạng, vùi mặt vào иgự¢ anh, nhỏ giọng nói: “Không có gì đâu, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi.”
Trình Dạng ôm Kiều An Hạ, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, tay dịu dàng vỗ về sau lưng cô: “Ngủ đi, đừng sợ, có anh đây.”
Kiều An Hạ không nói gì, tăng thêm lực ôm thắt lưng anh.
Trong đêm tối, lại một lần nữa rơi vào im lặng, Kiều An Hạ cảm giác được sức lực phía sau lưng mình dần dần biến mất, nhịp thở của người đàn ông bên cạnh trở nên kéo dài đều đặn, cô biết anh đã ngủ say, nhưng cô lại có chút khó khăn.
Kiều An Hạ mở to mắt, nhìn Trình Dạng đang nhắm mắt ngủ say, sau đó lặng lẽ dịch chuyển tay anh ra khỏi người mình, xốc chăn lên, xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.
Kiều An Hạ đi tới phòng bếp, cầm một lon RIO ướp lạnh, mở nắp, uống một ngụm, sau đó đi đến ban công, nhìn màn đêm yên tĩnh, mọi ánh đèn đều đã tắt, lại nhớ tới giấc mộng mình vừa mơ thấy.
Ở trong mơ, Kiều An Hảo biết cô làm chuyện sai trái, nhìn cô với ánh mắt tức giận, nói rằng cô đã hủy hoại hạnh phúc cả đời của cô ấy. Trong mơ, Kiều An Hảo còn khóc lóc nói rằng, cô ấy vẫn xem cô là người chị tốt nhất trên đời, nhưng tại sao cô lại có thể đối xử như vậy với cô ấy ?
Chỉ trích như vậy, tức giận như vậy, giống y như thật.
Kiều An Hạ không nhịn được nắm chặt lon RIO, cảm giác lạnh lẽo khiến trong lòng đang bất an cũng bình tĩnh hơn một chút.
Từ nhỏ, cô và Kiều An Hảo, Hứa Gia Mộc cùng nhau lớn lên, ba người như hình với bóng, quan hệ rất tốt, dường như lúc đó không có gì gọi là bí mật, thế mà có một việc, Kiều An Hảo biết, nhưng Hứa Gia Mộc lại không biết.
Trước khi tốt nghiệp đại học, cô vẫn là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, cuộc sống xa xỉ, có rất nhiều bạn trai đặc sắc, trong số những người bạn trai đó, có người là vì xúc động nhất thời, có người là vì cảm thấy kích thích, cũng có người vì cô đơn nên đồng ý, nhưng mà, cũng không có nghĩa là tim cô bị lay động.
Gần tới lúc tốt nghiệp, cô qua lại với người chủ quản của đài phát thanh truyền hình Thượng Hải, người đàn ông ấy cao lớn tuấn tú, giọng nói cuốn hút, nhưng thực sự cuốn hút cô chính là, người đàn ông đó rất cao ngạo, có điểm giống… Lục Cẩn Niên.
Lúc đó cũng như bây giờ, tuy không cam lòng, nhưng cô không muốn ôm hi vọng với Lục Cẩn Niên, ý nghĩ của cô rất đơn giản, chính là yêu người đàn ông kia, có lẽ sẽ biết được cảm giác khi ở bên cạnh Lục Cẩn Niên.
Nói như thế nào… Nói ngắn gọn lại, cuối cùng cô cũng có chút rung động, muốn kết hôn với anh ta, nhưng mà, mỗi lần nhắc chuyện này với cha mẹ cô, họ luôn kiên quyết phản đối, hơn nữa còn nói cho cô biết rằng, cô phải gả cho Hứa Gia Mộc.
Thời điểm đó, cô mới biết, thì ra Kiều gia với Hứa gia đã có hôn ước.
Sản nghiệp của Hứa gia rất lớn, Hứa Gia Mộc là con một, xem như là một người chồng tốt khó gặp.
Tuy rằng cha mẹ đối xử rất tốt với Kiều An Hảo, nhưng động tới chuyện tốt này, vẫn phải nghĩ đến con gái của mình trước tiên.
Tất cả cha mẹ, ai cũng nghĩ rằng quyết định của mình là tốt cho con cái, Kiều An Hạ đã từng cố thuyết phục cha mẹ của mình, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là kết thúc trong thất bại, ngay sau đó cô cùng người con trai ở tiết mục phát thanh kia cũng chia tay.
Kiều An Hạ vẫn luôn xem Hứa Gia Mộc là bạn bè của mình, không có nửa điểm tình cảm giữa nam nữ, mà cô lại không thể chống lại cha mẹ của mình, thật sự có phần lo lắng mình cuối cùng sẽ bị buộc gả cho Hứa Gia Mộc.
Một thời gian kia, khi Kiều An Hạ vẫn đang bị vấn đề này quấy nhiễu, thậm chí cô cũng nghĩ tới việc ra nước ngoài học, dùng phương pháp học hơn mười năm cũng không quay lại để trốn tránh đám cưới, nhưng trong lúc cái ý tưởng này của cô vẫn chưa hoàn toàn được áp dụng, trong lúc cô vô ý, nghe trộm được một đoạn đối thoại.
Kia là một ngày đầu hè sau buổi chiều, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn nhớ rõ ràng, ngày đó thời tiết tốt đến không thể ngờ, trời xanh mây trắng, gió nhẹ mây thưa.
Ngày đó người giúp việc đang quyét dọn căn phòng của cô, cô lại cần đi nhà vệ sinh gấp, liền mượn phòng vệ sinh của Kiều An Hảo ở gần đó dùng tạm, lúc ấy đang thịnh hành một loại phần mềm ghi âm ca hát, đúng lúc cô cũng bị cuốn hút, vì thế lúc đi nhà vệ sinh, liền mở điện thoại ra chuẩn bị hát để ghi âm, kết quả là nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng của Kiều An Hảo: "Anh Gia Mộc, em cần anh giúp em một chuyện, bất quá anh nhất định phải thay em giữ bí mật."
Con người trời sinh đều có tính hiếu kỳ, lúc cô nghe được câu nói kia, nhất thời liền quên mất chuyện mình cần làm, trái lại lại đứng lên từ bồn cầu, dán vào của nhà vệ sinh, nghe trộm, sau đó cô theo cuộc đối thoại của Kiều An Hảo cùng Hứa Gia Mộc mà biết, lần này Kiều An Hảo tìm Hứa Gia Mộc tới đây, là vì giúp cô giám định một bức thư tình.
Nội dung trong bức thư tình kia, quả thật được viết rất tốt, từng chữ tình cảm nòng nàn.
Đại thiếu gia Hứa Gia Mộc đó, trái lại lại mang theo vài phần ngiêm túc, rất bình tĩnh chờ Kiều An Hảo đọc xong bức thư tình, còn phá lệ nói ra một chút đề nghị cho Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo cũng tiếp thu đề nghị của Hứa Gia Mộc, vừa vui vẻ vừa nói lời cảm ơn với Hứa Gia Mộc, vừa hào phóng thực hiện lời hứa lúc ban đầu khi tìm Hứa Gia Mộc giám định thư tình, mời Hứa Gia Mộc đi ăn kem ly, hai người rất nhanh liền rời khỏi phòng ngủ.
Cho đến lúc bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh lại, Kiều An Hạ mới phục hồi tinh thần, trong đầu vừa nghĩ tới người người Kiều An Hảo thích không biết là ai, vừa mở cửa trở về phòng ngủ của mình, đợi đến khi cô từ trong sự hiếu kì phục hồi lại tinh thần của mình, lại phát hiện điện thoại của mình thế nhuwgn vẫn nằm ở trạng thái ghi âm, lúc cô chuẩn bị tắt trạng thái ghi âm, trong đầu bất chợt hiện lên một ý tưởng, cô do dự một lát, liền lưu đoạn ghi âm kia lại, sau đó mở lại một lần, lúc đang nghe đến đoạn đối thaoij của Kiều An Hảo cùng Hứa Gia Mộc, trong đầu nảy lên một suy nghĩ.
Cô lập tức chạy đến trước bàn, mở máy tính của mình ra, chép đoạn ghi âm kia vaof, đem một vài nội dung không cần thiết cắt đi, chẳng qua là giữ lại một chút để người ta có thể dễ dàng thấy được sự mập mờ của đoạn đối thoại, sau đó sao lại vào trong máy ghi âm mà năm ngoái cha đưa cho mình, đi đến nhà họ Hứa.
Cô biết, Hứa Gia Mộc cùng Kiều Gia Hảo đã đi ăn kem ly, nhưng vẫn giả vờ thành dáng vẻ muốn tìm Hứa Gia Mộc, cuối cùng biết được Hứa Gia Mộc không có ở nhà, liền đi tới trước mặt Hàn Như Sơ, để cho cô nghe một ca khúc mà mình vừa ghi được.
Hàn Như Sơ tất nhiên sẽ đáp ứng, chẳng qua là tay cô vừa bấm nút mở máy ghi âm, phát ra không phải là bài hát, mà là đoạn ghi âm bị mình động tay động chân.
Sau đó cô lại giả vờ làm ra bộ dạng hoảng hốt, lấy lại máy ghi âm, nhưng Hàn Như Sơ đã nghe được một phân của cuộc đối thoại, yêu cầu cô phát toàn bộ.
Cô vẫn dùng một loại vẻ mặt gấp gáp, ngồi bên cạnh Hàn Như Sơ, đợi đến khi máy ghi âm phát xong cuộc đối thoại, cô mới cẩn thận nói với Hàn Như Sơ: "Bac Húa, bác ngàn vạn lân đừng để cho Hứa Gia Mộc cùng Kiều Kiều biết, bác biết chuyện bọn họ yêu nhau, bọn họ đã nói với cháu, bảo cháu phải giữ bí mật."
...
Nghĩ lại đến đây, Kiều An Hạ liền giơ tay lên, uống một hơi cạn sạch ly rượu cầm trong tay.
Chuyện hợp tác là điều mà không ai có thể thay đổi được, hôn nhân là một loại hợp tác tốt nhất, cô vì chuyện riêng của bản thân, không thể làm gì khác hơn là bán đứng hạnh phúc cả đời của Kiều An Hảo.
Cô biết Hàn Như Sơ yêu con như mạng, nên mới cố ý diễn một tuồng kịch cho Hàn Như Sơ xem, khiến bà cho rằng con trai của bà cùng Kiều An Hảo là thật lòng yêu nhau.
Ưóc chừng qua hai tuần lễ sau, cô vô ý nghe lén được cha mẹ mình nói chuyện phiếm, biết được Hàn Như Sơ nhìn trúng ý Kiều An Hảo là con dâu, mà không phải Kiều An Hạ.
Một khoảnh khắc kia, cô biết, mình đã được như ý nguyện.
Nhưng, cô đã được như ý nguyện, kể từ một khắc kia, trở nên đau lòng bất an, ban đêm thường nằm mơ thấy ánh mắt oán hận của Kiều An Hảo, có lẽ là vì đền bù sai lầm lúc ban đầu, cũng có lẽ là vì muốn để cho lòng mình khá hơn một chút, cho nên từ lúc ấy về sau, cô liền dốc sức mà đối tốt với Kiều An Hảo
Cho đến buổi chiều hôm kia, cô biết được Kiều An Hảo đã kết hôn với Hứa Gia Mộc, mà vẫn dây dưa với Lục Cẩn Niên.
Sau đó, cô liên đem chiếc máy ghi âm tùy thân mình vẫn mang bên người, lặng lẽ đặt trên xe Lục Cẩn Niên.
Nguyên nhân cô làm vậy rất đơn giản, chính là vì để cho Lục Cẩn Niên biết, Kiều An Hảo cùng Hứa Gia Mộc là thật lòng yêu nhau, bất kể anh có yêu Kiều An Hảo nhiều đến đâu, có quan tâm Kiều An Hảo nhiều đến đâum cũng nhất định phải ૮ɦếƭ tâm, buộc phải vứt bỏ!
Bởi vì cô không thể trơ mắt nhì Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên lén lút như vậy sau lưng Hứa Gia Mộc, đợi đến có một ngày khi mọi chuyện bại lộ, người bị phỉ báng bị chỉ trích sẽ chỉ là Kiều An Hảo!
Năm năm trước, cô làm một chuyện sai lầm, đã có lỗi với Kiều An Hảo một lần.
Hiện tại, cô chỉ muốn cố gắng bảo vệ cho Kiều An Hảo thật tốt, không để cho con bé bị tủi thân.
-
Kiều An Hảo một tay cầm chìa khóa, một tay cầm hộp quà màu xanh, đứng ở cửa phòng sachsm hít một hơi thật sâu.
Cô đã từng tặng rất nhiều quà sinh nhật, nhưng đây là lần đầu cô khẩn trương nhất!
Kiều An Hảo giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, đợi một hồi lâu, trong phòng sách cũng không có động tĩnh, lúc này mới cầm chìa khóa, mở khóa, sau đó cầm tay nắm vặn một vòng, đẩy cửa ra một khe hở.
Có mùi thuốc lá nồng đậm gay mũi, bay thẳng vào mặt, Kiều An Hảo suýt nữa bị nghẹn ho khan, cũng may cô phản ứng nhanh kịp thời bịt mũi lại, đưa đầu vào dò xét, con ngươi đen như mực chuyển vòng vo hai vòng, nhắm ngay về phía Lục Cẩn Niên đang đứng quay lưng về phía cửa đứng ở chỗ cửa sổ sát sàn.
Dáng đứng của anh cao ngất, mặt đất quanh thân, rải rác rất nhiều mẩu tàn thuốc dài ngắn không đồng nhất.
Chỉ mới một lúc, mà đã hút nhiều như vậy?
Đầu chân mày của Kiều An Hảo nhíu lại, lấy dũng khí bước vào trong phòng sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước từng bước nhỏ, đi từ từ đến bên người Lục Cẩn Niên.
Đợi cho Kiều An Hảo lại gần, cô mới nhìn thấy, một tay anh kẹp một điếu thuốc lá, một tay còn lại thì cầm một vật rất giống cây 乃út, mà ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cây 乃út kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kiều An Hảo cắn cắn môi dưới, lại gần chỗ của Lục Cẩn Niên một chút, mà Lục Cẩn Niên vẫn cứ thất thần không hay biết, đến lúc này anh mới cảm giác được có người tới gần, nghiêng đầu, cặp mắt lạnh như băng nhìn lướt qua Kiều An Hảo, ngay sau đó lập tức nhét cây 乃út ghi âm cầm trong tay vào túi quần, giọng nói có chút lạnh lùng hỏi một câu: “Ai cho cô vào?”
Đã rất lâu có một đoạn thời gian, Lục Cẩn Niên luôn dùng giọng nói lạnh lẽo đông ૮ɦếƭ người không cần đền mạng này nói chuyện với cô.
Kiều An Hảo có chút run run không thích ứng được, sợ hãi liếc mắt nhìn anh một cái, phát hiện vẻ mặt của anh, lạnh lẽo có chút dọa người, Kiều An Hảo lại bắt đầu khẩn trương sợ hãi, cô theo bản năng dùng sức nắm chặt hộp quà trong tay, nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nhắm mắt lại, cầm đồ trong tay, đưa tới trước mặt của anh, giọng nói khe khẽ mềm mại nói một câu: “Tặng cho anh.”
Nói xong này ba chữ, Kiều An Hảo mới phát hiện trái tim của cô sắp nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
Cô cảm thấy giờ này khắc này, cùng cô lúc trước luôn ôm bức thư tình vừa tỉ mỉ viết xong, ngàn dặm xa xôi đi Hàng Châu tìm anh muốn thổ lộ, giống nhau như đúc, không yên lòng, bất an, khẩn trương, kích động, cứ như vậy ngắn ngủn một phút đồng hồ trôi qua, trong lòng bàn tay của cô đều ướt nhẹp mồ hôi.
Lục Cẩn Niên lại lạnh nhạt quay đầu đi, nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Kiều An Hảo đang cầm cái hộp quà màu lam kia, mi tâm nhíu lại, ánh mắt mang theo vẻ khó hiểu nhìn vào mặt của Kiều An Hảo, nhưng lại không có ý định vươn tay nhận lấy.
Kiều An Hảo cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, cánh tay cô giơ lên hộp quà có chút run run, đáy lòng cô càng thêm luống cuống, nhịn không được vụng trộm nhìn thoáng qua khuôn mặt anh, phát hiện tầm mắt sâu thẳm lạnh lẽo của anh, giống như băng tuyết ngàn năm không bao giờ đổi, nhìn chằm chằm vào cô, ngón tay của Kiều An Hảo đang cầm hộp quà run run một chút, theo bản năng lui về phía sau từng bước, mới nhỏ giọng còn nói bốn chữ: “Sinh nhật vui vẻ.”
Giọng nói của Kiều An Hảo rất nhỏ, nhưng lại truyền vào trong tai của Lục Cẩn Niên rất rõ ràng.
Hai gò má tinh xảo lạnh như băng của anh, trong nháy mắt liền sửng sốt, nhìn chằm chằm mặt của Kiều An Hảo, ánh mắt xẹt qua một chút kinh ngạc, anh giống như là không xác định được, một lát sau, giọng nói bình tĩnh mở miệng, hỏi lại một câu: “Cô nói cái gì?”
Đêm nay từ lúc theo anh về nhà đến bây giờ, đây là câu nói đầu tiên anh nói, tuy rằng chỉ có bốn chữ, nhưng là lại làm toàn thân Kiều An Hảo thả lỏng ngay lập tức.
Lá gan của cô càng lớn hơn một chút, ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt lạnh lùng như cũ của Lục Cẩn Niên, lặp lại lời nói cô vừa nói một lần nữa: “Sinh nhật vui vẻ.”
Dừng một chút, Kiều An Hảo lại mở miệng thêm vào hai chữ: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Kiều An Hảo liên tục hai lần nói “Sinh nhật vui vẻ”, làm cho Lục Cẩn Niên cuối cùng cũng xác định được chính mình không có nghe sai.
Sinh nhật vui vẻ...... Bốn chữ rất đơn giản, nhưng, đối với anh mà nói, cũng xa lạ như vậy.
Tính toán qua một chút, khoảng cách lần trước anh nghe được bốn chữ này, hẳn là đã mười bảy mười tám năm về trước đi?
Lục Cẩn Niên muốn nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy cổ họng giống như bị cái gì chặn lại vậy, mở miệng, nhưng không cách nào phát ra âm thanh.
Lục Cẩn Niên muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy cổ họng dường như bị thứ gì đó chắn ngang, há to miệng, nhưng không cách nào phát ra tiếng được. Anh nhìn chằm chằm Kiều An Hảo rất lâu, mới cố gắng đè nén không cho bản thân lún sâu vào ba câu “Sinh nhật vui vẻ” liên tiếp của Kiều An Hảo, ngay cả khi như vậy, anh cũng cố ý nói giọng lạnh lùng, còn mang theo chút run rẩy: “Làm sao mà cô biết, hôm nay là sinh nhật tôi?”
Ặc…. Chỉ nghĩ tới mua quà sinh nhật tặng anh, cho anh niềm vui bất ngờ, nhưng lại quên sinh nhật của anh là bản thân mình nghe trộm mới biết được.
Sắc mặt Kiều An Hảo hơi đỏ, cắn cắn khóe môi, cười có chút xấu hổ, thành thật mở miệng nói: “Hôm trước em lên lầu gọi anh ăn cơm, giữa lúc đó vô ý nghe được anh và trợ lý nói chuyện….”
Kiều An Hảo nói tới đây, nâng mặt lên quan sát vẻ mặt Lục Cẩn Niên, phát hiện không có thay gì đổi đặc biệt, lúc này mới lấy dũng khí nói hết lời lúc nãy còn chưa nói xong: “Sau đó, thì em biết sinh nhật anh.”
Âm lượng những lời này của Kiều An Hảo, càng lúc càng nhỏ, lúc tới âm cuối, giọng trực tiếp biến mất luôn, nhưng Lục Cẩn Niên nghe hiểu được ý tứ của cô.
Thì ra lúc trợ lý phàn nàn với anh thứ sáu là sinh nhật anh, thì cô đứng ở bên ngoài cửa thư phòng.
Lần đầu tiên trong đời Lục Cẩn Niên cảm thấy bản thân có một người trợ lý bận rộn nói nhiều, cũng là chuyện đúng đắn nhất.
Kiều An Hảo không nghe thấy Lục Cẩn Niên nói gì, lại nâng mí mắt len lén chăm chú nhìn Lục Cẩn Niên.
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên không thay đổi gì nhiều, đôi mắt thâm sâu, giống như có cảm xúc gì đó đang cuộn trào, nhưng lại giống như không có gì cả.
Kiều An Hảo có phần không đoán ra phía sau gương mặt lạnh lùng của Lục Cẩn Niên, rốt cuộc có vui hay không, các mem đang đọc truyện online của dienxdanlequydon.com, vì thế mang theo mấy phần lấy lòng tay nâng hộp quà của mình lên, giống như khoe khoang mở miệng nói: “Đây là quà sinh nhật tặng anh, chiều hôm trước lúc em dạo phố với Hạ Hạ, đã chọn nó.”
Lục Cẩn Niên nháy mắt một cái, con người đen như mực lặng lẽ nhìn chằm chằm Kiều An Hảo một lúc, sau đó mới vươn tay, cầm hộp quà từ tay Kiều An Hảo.
Không ai chú ý tới, đầu ngón tay anh đã hơi run rẩy.
Hình như là đã khống chế được cảm xúc của bản thân, Lục Cẩn Niên lần đầu lên tiếng, hỏi một câu thăm dò: “Là quà tặng gì vậy?”
Kiều An Hảo nghe Lục Cẩn Niên hỏi như vậy, hoàn toàn yên tâm, thấy vẻ mặt người đàn ông hơi giãn ra, trong lòng cũng theo đó vui sướng, khéo léo hiểu lòng người đáng yêu nói: “Dưới tình huống không biết quà tặng là gì, mở ra xem mới có ý nghĩa.”
“Vậy sao?” Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng hỏi lại một câu, sau đó ngón tay thon dài gạt mở giấy niêm phong bên ngoài hộp quà, tiếp đó mở lớp bọc phía ngoài, để lộ một hộp nhung màu vàng óng, bên trong đặt một chiếc kẹp cravat tinh xảo lặng lẽ nằm đó.
Ngọn đèn trong nhà chiếu xuống, mặt trên được dát mảnh kim cương nhỏ li ti, chiếu vào có chút chói mắt, đâm vào mắt Lục Cẩn Niên, không hiểu sao đáy mắt anh hơi nóng lên.
Trước kia khi anh sống cùng mẹ mình, điều kiện cuộc sống không đầy đủ, làm sao mà có tiền dư giả để mua quà tặng cho anh? Thậm chí ngay cả bánh ngọt, cũng là mẹ đi làm ở hộp đêm lén lút mang về cho, đây có lẽ là món quà duy nhất trong sinh nhật anh.
Sau khi mẹ qua đời, sinh nhật của anh cũng không có ai quan tâm, cho nên ngay cả bản thân anh cũng chẳng thèm để ý tới.
Nhưng anh không nghĩ đến, thậm chí có ngày như thế này, anh sẽ nhận được món quà tinh xảo mà động lòng người như vậy.
Hơn nữa phần quà tặng này, chính là của người con gái anh yêu thương sâu sắc nhiều năm rồi tặng cho.
Lục Cẩn Niên có cảm giác giống như lúc này mình đang nằm mơ, tư thái nhàn nhạt mà lại ưu mỹ đứng tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn cái cặp cà vạt kia, tựa như bị định hình, qua một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kiều An Hảo, giọng nói có phần chan chát nói một tiếng: "Cảm ơn."
Kiều An hảo khẽ mỉm cười, ánh đèn ngời ở phòng khách chiếu xuống, càng làm nổi bật lên gương mặt đáng yêu mềm mại: "Em không biết anh thích loại quà gì, cho nên cứ lựa theo ý thích của mình, cũng không biết anh có thích hay không."
"Thích." Lục Cẩn Niên không chút do dự trả lời, hai mắt anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái cặp cà vạt trong hộp, sau đó cẩn thận bảo vệ mà đóng nắp hộp, lại mở miệng nói: "Rất thích."
Kiều An Hảo tiếp tục cười, mặt mày cũng để lộ ra một chút vui mừng.
Ngón tay Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng vuốt ve trên cái hộp, nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười như hoa của Kiều An Hảo, sự lạnh nhạt giữa lông mày thu lại rất nhiều, từ trước đến nay dù thích hay không thích anh cũng không bao giờ để người bên cạnh biết một chút, từ bên miệng lại bất ngờ rơi ra một câu: "Đã rất nhiều năm anh không nhận được quà sinh nhật."
Một câu nói đơn giản, lại khiến cho nụ cười trên mặt Kiều An Hảo từ từ biến mất, trong đầu cô nghĩ tới ngày hôm đó mình đứng ngoài cửa phòng khách, nghe lén được câu nói kia của Lục Cẩn Niên: "Hơn nữa, sinh nhật của tôi có trôi qua như vậy cũng không có vấn đề gì", vẻ mặt lúc ấy, giống như hiện tại, giọng nói mặc dù lạnh nhạt, nhưng lại để lộ mấy phần đau thương.
Ở trong trí nhớ của cô, rất nhiều lần sinh nhật của Hứa Gia Mộc, Lục Cẩn Niên cũng sẽ tham dự, nhưng lại chưa bao giờ tổ chức cho mình một cái sinh nhật, Kiều An Hảo không nhịn được mà hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình: "Anh đều không tổ chức sinh nhật sao?"
"Ừ." Lục Cẩn Niên không mở miệng, chẳng qua là dùng âm thanh phát ra một câu nói, qua một lúc, anh mới từ từ mở miệng nói: "Sau khi mẹ mất, cũng không còn tổ chức sinh nhật nữa."
Những lời này của Lục Cẩn Niên được nói ra rất thờ ơ, nhưng Kiều An Hảo không biết tại sao, từ trong đáy lòng lại dâng lên từng đợt đau đớn chẳng chịt.
Cô biết Hứa Gia Mộc cùng Lục Cẩn Niên là anh em cùng cha khác mẹ, cũng biết mẹ của Lục Cẩn Niên mất sớm, nhưng trừ điều đó ra, cũng không biết nhiều.
Coi như là Hứa Gia Mộc lớn lên cũng Lục Cẩn Niên cũng không biết sinh nhật của anh, nhưng cha của bọn họ bác Hứa cũng nên biết đi... Coi như là con riêng, nhưng cũng là xương thịt của bác Hứa, cứ coi như không thể làm một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng như Hứa Gia Mộc, nhưng một món quà một câu chúc đơn giản nhất, cũng không có sao?
Kiều An Hảo mấp máy môi, mở miệng: "Vậy bác Hứa thì sao? Bác ấy cũng không tổ chức sinh nhật cho anh sao?"
Sắc mặt của Lục Cẩn Niên trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, từ trong đáy mắt chậm rãi hiện lên một chút oán hận.
Kiều An Hảo ngẩn người, ý thức được mình có thể đã nói sai, đáy lòng dâng lên một chút bất an, cắn cắn môi, nhỏ giọng mớ miệng, vừa mới chuẩn bị nói tiếng "Thật xin lỗi", nhưng mới chỉ nói một chữ "Thật", Lục Cẩn Niên mang vẻ mặt vẻ mặt lạnh như băng, lại chẫm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm ngoài cửa sổ, tựa như đang nói chuyện của người khác, ngữ điêu vô cũng bình tĩnh: "So với làm sinh nhật cho anh, ông ta có lẽ càng mong anh không có sinh nhật đi."
Anh ra đời, đối với cha của anh mà nói, là một vết nhơ của ông.
Nếu như có thể, nói vậy cha của anh, căn bản không muốn anh sinh ra trên thế giới này đi.
Sự đau đớn từ trong đáy lòng Kiều An Hảo, càng trở nên dữ dội.
Sự đau đớn từ trong đáy lòng Kiều An Hảo, càng trở nên dữ dội.
Một loại đau đớn không thể nói nên lời, cuồn cuộn trong cơ thể cô, nhanh chóng vọt lên đến cổ họng của cô, khiến cô không thể nói được gì.
Lục Cẩn Niên nhìn ngoài cửa sổ, trên mặt hiện lên một nụ cười khẽ, giống như đang giễu cợt một cái gì đó, mang theo vài phần lạnh nhạt thờ ơ nói: "Bất quá, cũng không có gì, đã là thói quen rồi."
Thói quen...
Hai chữ nhẹ nhàng, hoàn toàn chạm vào Kiều An Hảo, cô chưa bao giờ biết người đàn ông đơn độc lạnh lùng và cao ngạo mà cô yêu này, vẫn còn có một mặt đau lòng không muốn cho người biết như vậy.
Trong mắt Kiều An Hảo, liền phủ kín một tầng sương mù, nhìn một thân Lục Cẩn Niên ngạo mạn nhàn nhạt đứng bên cửa sổ sát đất, cũng không biết dũng khí đến từ đâu, trong lúc bất chợt liền thốt lên: "Trước kia từng có sinh nhật hay không, không quan trọng, sau này anh còn có em a..."
Lục Cẩn Niên chợt trở nên run rẩy, toàn thân căng thẳng.
Mặt ngoài thoạt nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng nội tâm đã sớm rối loạn.
Kiều An Hảo cố gắng khống chế vẻ mặt, muốn kiềm nén nước mắt của mình: "Nếu như anh không ngại, sau này sinh nhật hằng năm của anh, em có thể trải qua cùng anh."
Nếu như anh không ngại, sau này sinh nhật hằng năm của anh, em có thể trải qua cùng anh.
Mặc dù anh biết, cô gái anh yêu, không yêu anh, cô nói những lời này thật ra thì căn bản cũng không có hàm nghĩa gì khác, nhưng anh vẫn vì một câu nói căn bản không xem như là thật mà cảm động, vô cùng thỏa mãn, cảm động.
Yết hầu của Lục Cẩn Niên chuyển động lên xuống hai lần, trong lúc Kiều An Hảo vẫn không kịp phản ứng, đột ngột vươn tay, nắm cổ tay của cô, kéo cô vào trong иgự¢ của mình.
Động tác của Lục Cẩn Niên quá mức bất ngờ, Kiều An Hảo có chút phát ngốc, đợi đến khi cô phục hòi lại tinh thần, người đã bị Lục Cẩn Niên ôm lấy thật chặt, đầu áp vào trước иgự¢ của anh.
Kiều An Hảo cử động đầu theo bản năng, Lục Cẩn Niên lại đột nhiên giơ tay lên, đè cô lại, một tay đặt lên eo của cô: "Đừng cử động."
Theo giọng nói của Lục Cẩn Niên, gò má người đàn ông nhẹ nhàng cọ xát vào tóc Kiều An Hảo, đôi môi đặt trên tóc của cô, ngửi được hương thơm trên tóc, ngữ điệu có chút mập mờ nói: "Đừng cử động, để cho anh ôm một lát, một lát thôi."
Đáy mắt Lục Cẩn Niên có chút nóng lên, mí mắt chậm rãi buông xuống, tiếp tục gia tăng lực ôm cô.
Bất kể người em yêu là ai, hôm nay là ngày sinh nhật của anh, hãy để cho anh yên lặng ôm một lát, chỉ cần một lát, cho anh cảm thụ một chút ấm áp chưa bao giờ có, để anh không còn tịch mich cô đơn như vậy nữa trong chốc lát.
Anh thật sự không hề tuyệt tình hay lạnh lùng như mọi người thoạt nhìn thấy như vậy, nhưng chỉ có tuyệt tình cùng lạnh lùng như vậy, mới có thể khiến anh có thể đứng lên mà không thảm hại.
Kiều An Hảo không cử động, chẳng qua là lẳng lặng đưunsg tại chỗ để mặc cho Lục Cẩn Niên ôm thật chặt, không biết qua bao lâu, Kiều An Hảo nhẹ nhàng giơ tay lên, ôm eo Lục Cẩn Niên.
Bọn họ đều dành hết lòng đi yêu đối phương, lại quên nói với nhau một câu: "Anh/ Em yêu em/anh."
--
Một đêm kia, Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo trải qua như gió yên sóng lặng, hai người ôm nhau hồi lâu, mới tách ra.
Một đêm kia hai người không giống như những ngày trước, phát sinh quan hệ.
Buổi sáng khi Lục Cẩn Niên tỉnh lại, Kiều An Hảo còn đang ngủ, anh cũng không có quấy nhiễu cô, nhẹ nhàng không một tiếng động rửa mặt chải đầu xong, ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị đến công ty.
Lúc xuất hiện ở phòng ngủ, anh nhìn thoáng qua Kiều An Hảo còn dang nặng nề ngủ ở trên giường, nghĩ nghĩ, bước chân chậm rãi đi trở về, nhìn chằm chằm khuôn mặt khi ngủ của cô trong chốc lát, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên giữa trán của cô, thay cô đắp kín chăn, mới xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc Lục Cẩn Niên tìm kiếm cái chìa khóa xe, nhớ tới buổi sáng chính mình cố ý đặt ở trong túi đồ, ngồi trên xe, anh tạm dừng một chút, vẫn là đem cái cà vạt trong hộp quà do Kiều An Hảo tặng cho chính mình ra, nhìn vào kính chiếu hậu trong xe thắt cà vạt lên, sau đó mới hoàn toàn thỏa mãn khởi động xe, rời đi.
Khi Kiều An Hảo tỉnh dậy, đã gần mười một giờ trưa, bởi vì tối hôm qua ngủ quá muộn, trong người cô còn có chút mệt mỏi, chỉ mở mắt một chút, liền trở mình ôm chăn chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng mà, bất quá chỉ nhắm mắt lại được nửa phút, mới đột nhiên nhớ tới kế hoạch hôm nay của mình, người đang cọ cọ trên giường thoáng cái liền ngồi dậy.
Đầu tiên là nhìn thoáng qua thời gian, sau đó liền luống cuống tay chân nhảy xuống giường, rửa mặt chải đầu, xuống lầu.
Thím Trần đã chẩn bị xong cơm trưa, Kiều An Hảo ăn qua loa cho đầy bụng, liền kéo thím Trần lên lầu, giúp đỡ mình bắt đầu thổi bong bóng, trang trí phòng.
Kiều An Hảo cố ý di chuyển giàn hoa mới nở ra ban công phòng ngủ, nhờ thím Trần hỗ trợ, chính mình cầm ngọn nến cắm lên.
Tuy rằng rất đơn giản bảy chữ “Lục Cẩn Niên, sinh nhật vui vẻ”, nhưng là do cố gắng của hai người, cố gắng hai tiếng mới làm xong.
Bố trí xong phòng, Kiều An Hảo nhìn quanh trái phải một vòng, sau đó rất vừa lòng để cho thím Trần đem bánh ngọt do chính tay cô làm đến, ôm đến phòng bếp.
Kiều An Hảo từ nhỏ đến lớn, cũng đã từng làm vài bữa cơm, về phần bánh ngọt, trong cuộc đời cô lần đầu tiên làm bánh ngọt, hiện tại có chút luống cuống tay chân, bất quá cũng may có thím Trần hỗ trợ chỉ dẫn, Kiều An Hảo miễn cưỡng nướng ra một cái bánh ngọt.
Kiều An Hảo chờ bánh ngọt nguội, liền ở một bên trét kem, lại để cho thím Trần cắt một ít hoa quả, trang trí ở trên bánh ngọt, sau đó còn ở trên chỗ trống chính giữ bánh ngọt dùng kem màu đỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo viết lên bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”.
Kiều An Hảo nhìn thoáng qua bánh ngọt do chính mình làm thành, hương vị không biết ra sao, nhưng là cũng tạm thông qua, cho nên liền mười phần vừa lòng đem bánh ngọt ướp lạnh ở trong tủ lạnh.
Thím Trần ở một bên cười tủm tỉm rửa công cụ làm bánh ngọt, vừa nói: “Bà chủ thật đúng là có tâm, chuẩn bị một bất ngờ lớn như vậy cho ông Lục, buổi tối trở về, ông Lục khẳng định sẽ thật vui mừng.”
Mặt Kiều An Hảo vui vẻ cười cười, mở tủ lạnh ra, lại thưởng thức bánh ngọt do chính mình làm một chút, sau đó tròng mắt xoay tròn chuyển động, quay đầu, nhìn thím Trần nói: “Thím Trần, bằng không hôm nay cho thím nghỉ sớm? Trưa mai thím lại đến.”
Thím Trần như hiểu ra mở miệng nói: “Đúng đúng đúng, tôi như thế nào lại quên chuyện này, sinh nhật ông Lục, tất nhiên là muốn có thế giới riêng của hai người, tôi cũng không thể ở lại chỗ này làm bóng đèn, để tôi dọn dẹp xong rồi sẽ đi.”
Kiều An Hảo có chút ngượng ngùng nở nụ cười: “Cám ơn thím, thím Trần.”
Thím Trần khoát tay, nhanh nhẹn dọn dẹp xong mọi thứ, tạm biệt Kiều An Hảo, vui vẻ đi về nhà.
Kiều An Hảo đợi cho thím Trần đi rồi, mới để ý đến đã 5 giờ, cách bữa tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc, còn chưa đến hai giờ, cô vội vã chạy lên lầu, tắm rửa rồi trang điểm.
-
Bởi vì buổi tối phải thay mặt Hứa Gia Mộc tham gia tiệc sinh nhật, cho nên trợ lý giúp Lục Cẩn Niên để trống toàn bộ thời gian sau bốn giờ chiều, điều này cũng làm cho buổi sáng Lục Cẩn Niên vừa đến công ty, thì đặc biệt bận rộn, ngay cả cơm trưa, cũng ở trong phòng làm việc tùy tiện ăn đồ ăn mua ở bên ngoài.
Mỗi thứ sáu,thường lệ Truyền Thông Hoàn Ảnh đều có hội nghị, bình thường đều cố định lúc ba giờ chiều, nhưng hôm nay lại họp sớm hơn 1 giờ.
Họp xong đã là ba giờ,lúc Lục Cẩn Niên từ trong phòng họp trở về văn phòng của mình, vừa lúc đi qua phòng làm việc của Trình Dạng.
Buổi tối Kiều An Hạ phải tham gia tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc, cho nên cố ý đến Truyền Thông Hoàn Ảnh muốn tìm Trình Dạng cùng đi với mình.
Cửa phòng làm việc của Trình Dạng không khóa, Trình Dạng không biết đi đâu, chỉ có Kiều An Hạ một mình ngồi ở bên trong chơi game điện thoại di động, có thể là nghe thấy tiếng bước chân, Kiều An Hạ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó Lục Cẩn Niên từ trước mắt cô sải bước qua.
Lục CẩnNiên đi được hai bước, bước chân đột nhiên chậm lại, trợ lý cũng đi theo dừng bước, có chút khó hiểu nhìn về phía Lục Cẩn Niên: "Ông Lục?"
Ánh mắtLục CẩnNiên lóe ra một cái, nhàn nhạt lên tiếng nói: "Cậu về văn phòng chờ tôi trước, tôi có chút chuyện cần xử lý."
"Vâng." Trợ lý thấp giọng đáp lại một câu, rời đi.
Lúc Lục Cẩn Niên đợi cho không thấy bóng dáng trợ lý, mới xoay người, lui về sau hai bước, đứng ở cửa phòng làm việc của Trình Dạng.
Kiều An Hạ không ngờ Lục Cẩn Niên vậy mà sẽ quay trở lại, ngẩn ra, mới buông di động trong tay xuống, vẫn ngồi ở chỗ cũ không hề động, chỉ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt Lục Cẩn Niên, khoảng năm giây, mở miệng: "Có việc?"
Lục Cẩn Niên không trả lời, chân bước đi vào phòng làm việc của Trình Dạng không nói một tiếng, lúc cách Kiều An Hạ khoảng một thước, anh mới dừng bước chân lại, từ trong túi lý lấy ra cây 乃út ghi âm kia, nhìn cũng không nhìn Kiều An Hạ một cái, trực tiếp ném máy ghi âm đến bên cạnh Kiều An Hạ, sau đó xoay người, đi về phía cửa.
Kiều An Hạ nhìn thoáng qua máy ghi âm bị Lục Cẩn Niên ném ở một bên, mấp máy môi, cầm lấy máy ghi âm đứng lên, gọi một câu: "Lục Cẩn Niên."
Bước chân Lục Cẩn Niên dừng lại, nhưng không có xoay người.
Kiều An Hạ dẫm giày cao gót đi đến trước mặt anh, giơ cây 乃út ghi âm kia lên trước mặt Lục Cẩn Niên, gọn gàng dứt khoát mở miệng hỏi: "Nội dung cây 乃út ghi âm này, anh đã nghe qua rồi chứ?"
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên lạnh nhạt, một chút ý tứ nói chuyện cũng không có.
Kiều An Hạ từ trên vẻ mặt Lục Cẩn Niên, nhìn ra được anh đã nghe qua, nếu nghe qua, nói vậy đã biết Kiều An Hảo với Hứa Gia Mộc thật tâm yêu nhau ...
Kiều An Hạ mới vừa nghĩ tới đây, mi tâm nhíu lại cúi đầu xuống, tầm mắt như ngừng lại trên cái kẹp caravat mà Lục Cẩn Niên đang đeo kia.
Đó là quà sinh nhật Kiều An Hảo mua cho Lục Cẩn Niên!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc