Hôn Trộm 55 Lần - Chương 23

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Chỉ Riêng Cô Ấy, Cô Không Được Đụng Vào
Điện thoại vừa được nghe, Tống Tương Tư trực tiếp đặt lên tai mình, lời nói rõ ràng truyền vào trong điện thoại: “Lục đại Ảnh đế, tôi không phải là Kiều An Hảo, tôi là Tống Tương Tư, tôi gọi điện để báo cho anh biết, cách đây khoảng một tiếng, Kiều An Hảo đã bị Lâm Thi Ý mang đi!”
-
Đêm nay, Lục Cẩn Niên có một cuộc hẹn.
Anh vẫn luôn không thích tham gia mấy kiểu ăn uống như này, nguyên do cũng vì tính cách đã duy trì từ lúc nhỏ đến giờ, luôn không biết làm sao để có thể khen người khác, cũng không biết giả mù sa mưa lấy lòng người khác, cho nên khi đi ăn cùng mọi người, lúc nào cũng là dáng vẻ nghiêm túc không nói lời nào, cũng không động đũa bao giờ.
Lúc đang nhàm chán nên lấy điện thoại di động ra xem, thấy mấy hoạt động của đoàn làm phim mới up lên, cũng nhìn lướt qua xem nội dung, đêm nay là nhà sản xuất Tôn mời khách, nên anh ta gửi ảnh chụp cho mọi người. Anh nhìn thấy ảnh của Kiều An Hảo, cô đang ngồi giữa Triệu Manh và Tống Tương Tư, cúi đầu nghịch di động.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình điện thoại thật lâu, mãi đến khi có người đến mời R*ợ*u mình, mới không đổi sắc mặt cất di động vào trong túi áo, bưng ly R*ợ*u lên, đơn giản hàn huyên hai ba câu.
Lúc kết thúc bữa ăn, đã là 10 giờ tối, trong lúc chờ trợ lý lái xe đến, anh có đi vào toilet, kết quả lúc đi ra lại ***ng phải Kiều An Hạ.
-
Kiều An Hạ có bảy ngày nghỉ, hôm nay là ngày cuối cùng, đêm nay Trình Dạng sẽ đưa cô trở lại thành phố, hai người cũng thuận đường ăn một bữa cơm chiều.
Nhà hàng này nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, cảnh đêm ở đây rất đẹp, cho nên ăn cơm xong, Trình Dạng và Kiều An Hạ cũng không vội vã rời đi, mà còn nán lại vừa nói chuyện phiếm vừa thưởng thức cảnh đêm, mãi cho đến 10 giờ, thừa dịp Trình Dạng gọi người phục vụ đến thanh toán, cô mới đi vào toilet.
Vừa ra đến cửa, cô đã nhìn thấy Lục Cẩn Niên cũng từ trong toilet nam đi ra.
Người đàn ông thấy cô, rõ ràng hơi ngẩn người, vẻ mặt lại không có nhiều cảm xúc, tuy rằng không mở miệng nói chuyện, nhưng vẫn nhìn cô gật đầu một cái, còn ga – lăng tránh đường, nhường cô đi trước.
Tuy rằng trong lòng Kiều An Hạ cũng có vài phần khẳng định Kiều An Hảo chính là cô gái mà anh thích, nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn, cho nên sau khi đi qua người Lục Cẩn Niên được vài giây, liền mở miệng hô một tiếng: “Lục Cẩn Niên.”
Lục Cẩn Niên hơi nhíu mày, do dự một chút, vẫn dừng bước lại, nhưng không có xoay người nhìn Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ xoay người nhìn bóng lưng nhạt nhẽo của anh, hít sâu một tiếng, sau đó di chuyển bước chân, đi tới trước mặt Lục Cẩn Niên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, mím môi, mở miệng hỏi: “Tôi nghĩ mình đã biết người trong lòng anh là ai.”
Ánh mắt anh hơi động một chút, vẻ mặt thì vẫn trấn định như cũ, mím môi, không có ý tứ nào muốn mở miệng.
“Lục Cẩn Niên, anh cho là mình luôn tỏ ra bình tĩnh thản nhiên như vậy, thì có thể che dấu mọi thứ rất cẩn thận sao?” Kiều An Hạ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó lại ngẩng đầu, nhìn Lục Cẩn Niên, mỗi chữ phát ra đều rõ ràng: “Lục Cẩn Niên, người trong lòng anh là…”
Lời nói của Kiều An Hạ còn chưa hết, điện thoại của anh đã kêu lên, anh nhíu mày, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy tên người gọi, thoáng giật mình, có chút khó tin, hoặc nghĩ rằng có thể mình đang nằm mơ, sau đó từ từ trượt màn hình để nhận cuộc gọi, anh còn chưa mở miệng, bên trong đã truyền đến giọng nói dứt khoát của Tống Tương Tư: “Lục đại Ảnh đế, tôi không phải là Kiều An Hảo, tôi là Tống Tương Tư, tôi gọi điện để báo cho anh biết, cách đây khoảng một tiếng, Kiều An Hảo đã bị Lâm Thi Ý mang đi!”
Lục Cẩn Niên nghe lời của Tống Tương Tư nói, mi tâm rét lạnh, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Bên ngoài phòng vệ sinh rất yên tĩnh, giọng nói của Tống Tương Tư hơi to, Kiều An Hạ đứng gần đó có thể nghe rõ ràng nội dung trong điện thoại di động, mới nghe được một nửa đã ném chuyện đang nói đi, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, vẻ mặt khẩn trương hỏi:" Kiều Kiều thế nào?"
Lục Cẩn Niên mím môi thật chặt, cất điện thoại trở lại vào túi, không để ý tới lời của Kiều An Hạ, trực tiếp giơ tay đẩy Kiều An Hạ trước mặt mình ra, cất bước rời đi.
Kiều An Hạ bị Lục Cẩn Niên đẩy khá mạnh ***ng vào vách tường sau lưng, lúc đứng vững đã thấy Lục Cẩn Niên bước vào thang máy, Kiều An Hạ dừng lại mấy giây nhanh rồi chóng đứng lên vội vàng đuổi theo.
Thang máy xuống lầu một, Kiều An Hạ vội vàng lao ra ngoài thang máy, lúc chạy đến khách sạn thì thấy vẻ mặt Lục Cẩn Niên tối sầm kéo trợ lý từ trong xe ra, sau đó chui vào xe, ngay cả thắt dây an toàn cũng không kịp, trực tiếp đạp ga, lái xe rời khỏi.
Trợ lý bị Lục Cẩn Niên hất ra lảo đảo vài bước mới lấy lại được thăng bằng, nhìn thấy Kiều An Hạ đuổi tới, lập tức buồn bực lên tiếng hỏi:" Cô Kiều, ông Lục bị sao vậy?"
"Lên xe trước rồi nói!" Kiều An Hạ vẫy tay gọi một chiếc taxi, kéo trợ lý vào, sau đó lớn tiếng ra lệnh cho tài xế:" Đuổi theo chiếc xe Audi A8 biển số đuôi 88 trước mặt.”
"Chiếc xe đó? Rõ ràng chạy nhanh như vậy...." chưa nói hết, Kiều An Hạ đã lấy ra một xấp tiền mặt, không kịp đếm, ném lên người tài xế:" Lái đi!"
Tài xế nhìn xấp tiền rơi trên người sững sờ, Kiều An Hạ cởi giầy cao gót ra rồi cầm phần gót bén nhọn, nhắm vào cổ tài xế:" Có đi hay không?"
Tài xế hoảng hồn nuốt nước bọt, không hề nghĩ ngợi gì thêm, nhấn ga, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo xe của Lục Cẩn Niên.
Lúc này Kiều An Hạ mới từ từ thu lại giầy cao gót, nhìn trợ lý giải thích:"Vừa rồi nữ thần Tống Tương Tư gì đó của mấy người vừa gọi cho Lục Cẩn Niên, nói Kiều Kiều bị Lâm Thi Ý mang đi!"
***
Lúc Lục Cẩn Niên ở trong thang máy, lại nhận được điện thoại của Tống Tương Tư, báo có người nhìn thấy xe của Lâm Thi Ý đỗ dưới bãi đậu xe của khách sạn, cô ta đang ở trong phòng của mình, Lục Cẩn Niên liền dùng hết tốc độ, chạy về nơi của đoàn phim.
Cũng may lúc này là đêm khuya, con đường vắng vẻ, anh dùng tốc độ nhanh nhất lái, bình thường đi cũng mất 2 tiếng, nay chỉ mất nửa tiếng, đã dừng trước khách sạn.
Lục Cẩn Niên rút chìa khóa, rồi xuống xe, nhanh tay đóng cửa, ấn chốt khóa xe xong sau đó bước nhanh vào đại sảnh khách sạn.
Trong đại sảnh có mấy người trong đoàn làm phim đang chuẩn bị đi ra ngoài, thấy Lục Cẩn Niên lập tức nhường đường, lên tiếng chào hỏi:" Ông Lục."
Gương mặt tuấn tú căng thẳng, Lục Cẩn Niên đi thẳng tới thang máy nhấn nút khởi động.
-
Kiều An Hạ bắt một chiếc taxi đuổi theo phía sau cũng dừng ở dưới lầu, lập tức đẩy cửa xe chạy vội vào trong khách sạn.
Kiều An Hạ vừa vào cửa khách sạn thì Lục Cẩn Niên đã bước vào thang máy. Cô nhanh chân xông lên trước, vừa theo dõi số tầng Lục Cẩn Niên đi, vừa liên lục nhấn nút thang máy.
Thang máy xuống tầng trệt liền mở cửa, trợ lý của Lục Cẩn Niên đúng lúc chạy tới, hai người liền vọt ngay vào thang máy, nhấn số tầng theo chỗ Lục Cẩn Niên đã leo lên.
Kiều An Hạ lao ra khỏi thang máy, đứng trên hành lang nhìn xung quanh một lượt, thấy Lục Cẩn Niên đứng gõ cửa trước căn phòng cuối cùng bên trái, bèn vác theo túi xách chạy về phía anh.
Kiều An Hạ chạy được vài bước thì bị trẹo chân, đành dựa vào tường, tháo giày cao gót xách trên tay, chân trần chạy vội qua.
-
Sau khi tống Kiều An Hảo vào phòng nhà sản xuất Tôn, nửa tiếng sau Lâm Thi Ý nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ của ông: “Tôi thích!”
Lâm Thi Ý nhếch môi cười, nhắn tin trả lời: “Chúc ông một đêm vui vẻ”, rồi leo lên giường thích chí xem ti vi.
Khoảng mười giờ rưỡi, Lâm Thi Ý vào toilet thay băng, rồi soi gương ngắm bản thân. Vì tới kỳ nên *** cô ả nở lớn hơn bình thường, nổi bật phần eo nhỏ gọn gợi cảm. Đang suy tính giành ra thời gian rỗi để đi nâng *** thì bất chợt truyền đến một tràng tiếng đập cửa.
Tiếng đập cửa rất dồn dập.
Cô ả ló đầu ra.
Lâm Thi Ý rút tay khỏi *** đẫy đà, tò mò ra khỏi phòng tắm, lên tiếng hỏi: “Ai đó?”
Không tiếng trả lời.
Lâm Thi Ý cho là người đại diện của mình đi chơi ở phòng lounge dưới lầu đã về, bèn từ tốn ra mở cửa.
Kết quả, ngước mắt lên nhưng lại thấy Lục Cẩn Niên.
Người đàn ông thoạt nhìn đặc biệt âm lạnh, tỏ ra thái độ thù địch.
Cái “rét” đột ngột ập đến khiến Lâm Thi Ý không khỏi khẽ rùng mình, đáy lòng nổi lên một cảm giác xấu.
Lục Cẩn Niên không phải là vì Kiều An Hảo mà tới chứ… Nhưng hai người họ hình như đâu thân quen, hơn nữa sở dĩ Lục Cẩn Niên điều tra kỹ lưỡng vụ án xích đu là vì anh không muốn người trong đoàn bày trò hãm hại nhau…
Lâm Thi Ý thấp thỏm bất an, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra bộ dáng tươi cười, nghiêng đầu, ỏng ẹo hỏi: “Có chuyện gì không, ông Lục?”
“Kiều An Hảo đâu?” Lục Cẩn Niên lạnh lẽo trực tiếp chất vấn.
Quả nhiên là Kiều An Hảo… Đáy mắt Lâm Thi Ý lóe lên tia hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, tiếp tục cười với Lục Cẩn Niên: “Cô Kiều hẳn phải ở trong phòng cô ấy chứ…”
“Láo toét!” Lâm Thi Ý còn chưa dứt lời, Kiều An Hạ vừa chạy đến lập tức nỗi cơn Tam Bành, ngay giây sau đó không đợi mọi người kịp phản ứng liền vác đôi guốc hung hăng đập tới tấp vào Lâm Thi Ý: “Mày bớt ở đây giả ngây giả dại đi. Mày tưởng tao không biết em gái tao bị mày mang đi ư?”
Đôi guốc của Kiều An Hảo trực tiếp quất vào đầu Lâm Thi Ý, vừa mạnh vừa chuẩn xác. Cơn đau ập đến khiến vẻ mặt Lâm Thi Ý tức khắc liền trắng bệch, bèn lui về sau hai bước, rồi giơ tay ôm lấy đầu, nhưng vẫn cứng miệng: “Tôi không biết các người đang nói cái gì cả?”
“Không biết?” Tánh Kiều An Hạ trước nay luôn nóng nảy, khi nghe thấy cụm từ giả dối của Lâm Thi Ý thì lập tức bốc hỏa. Cô bất ngờ lao tới trước mặt Lâm Thi Ý, nắm lấy chùm tóc hung hăng giật xuống, rồi không thương tiếc quăng vài cái tát vào mặt cô ả: “Không biết này!”
Lục Cẩn Niên đứng ở cửa, thấy một màn hành động như vậy, hàng lông mày chỉ giật giật, nhưng không có ý muốn tiến lên ngăn cản.
“Lâm Thi Ý, tao nói cho mày biết, tốt nhất mày nên mau nói tung tích hiện giờ của em gái tao ở đâu!” Kiều An Hạ nói xong, giật mạnh tóc Lâm Thi Ý, rồi nâng mặt ả lên. Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thi Ý lúc này hằn lên khuôn bàn tay sưng vù đỏ chói, chứng tỏ Kiều An Hảo vừa nãy ra sức không hề nhẹ chút nào. Kiều An Hạ nhìn trực diện vào mắt Lâm Thi Ý, giọng điệu sắc bén hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc em gái tao ở đâu?”
Lâm Thi Ý mím chặt môi, bộ dạng như thể sống ૮ɦếƭ cũng nhất quyết không mở miệng.
Kiều An Hạ tức điên đến đỉnh điểm, cô nhìn quanh một lượt, thấy trên bàn có một con dao gọt hoa quả, không nghĩ ngợi bèn lập tức dí dao vào mặt Lâm Thi Ý: “Tao cho mày ba giây, nếu mày không khai thật, tao sẽ hủy khuôn mặt của mày!”
Lâm Thi Ý nhìn thoáng qua con dao đang kề sát nơi gò má của mình, trong lòng rét run, nhưng vẫn cố gắng phản kích lại Kiều An Hạ: “Cô dám? Đây là phạm pháp đó!”
“Phạm pháp?” Kiều An Hạ như nghe chuyện cười, cô cong môi cười lạnh hai tiếng, vỗ nhẹ dao lên mặt Lâm Thi Ý: “Mày mang em tao đi thì không phạm pháp à? Nếu chúng ta đều cùng phạm pháp, vậy hãy chờ xem cuối cùng, ai ૮ɦếƭ thảm hơn!”
Kiều An Hạ nói xong liền lạnh lùng hô một tiếng: “Ba!”
Lâm Thi Ý hơi run một chút, lại nghe một tiếng “Hai” lọt vào tai mình.
“Một!” Kiều An Hạ dứt lời, không thương tiếc cầm dao vạch lên mặt Lâm Thi Ý.
Chẳng qua chỉ mới sượt nhẹ qua một tí, vài giọt máu đã rỉ ra.
Lâm Thi Ý lập tức bị dọa sợ đến khóc ra nước mắt, run rảy la lên: “Tôi nói, tôi nói! Dừng tay đi!”
Động tác của Kiều An Hạ khẽ khựng lại.
Lâm Thi Ý run cầm cập, tiếp tục nói: “Kiều An Hảo đang ở trong phòng của Tôn tổng…”
Lục Cẩn Niên đang đứng ở cửa vừa nghe vậy, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia tàn ác, lập tức liền xoay người, nước rút chạy đi.
“Bốp.” Sau khi Kiều An Hạ nghe Lâm Thi Ý nói xong, lại hung hăng tặng thêm cho ả một cái tát lên mặt, sau đó nắm chặt cằm ả, nói từng chữ: “Lâm Thi Ý, tao nhớ đã nói với mày, nếu mày dám động đến em gái tao, tao sẽ cho mày sống không bằng ૮ɦếƭ! Tao cảnh cáo mày, tốt nhất mày nên cầu nguyện cho em gái tao không xảy ra chuyện gì, nếu không…”
Lúc Kiều An Hạ nói tới đây, bởi vì trong lòng bỗng có linh cảm xấu nên giọng nói trở nên run rẩy: “Lâm Thi Ý, mày chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ dưới tay tao!’
Nói xong, Kiều An Hạ nhìn thoáng qua con dao gọt hoa quả trong tay mình, hướng về phía Lâm Thi Ý nở nụ cười, giọng nói có chút châm biếm nói: “Tôi còn tưởng bản lĩnh của cô được nhiều hơn cơ, mới nhẹ nhàng xẹt qua một đường, đã bị dọa thành như vậy! Cô thật sự nghĩ là tôi đã hủy khuôn mặt của cô à?”
Kiều An Hạ hung hăng ném con dao trong tay xuống đất, sau đó chạy ra khỏi phòng Lâm Thi Ý, lúc đến cửa, nhìn thấy trợ lý của Lục Cẩn Niên, dứt khoát nói: “Đi nhặt giày của tôi đi!”
Sau đó, cả người chạy vội đến trước thang máy, trực tiếp ấn nút lên tầng cao nhất.
-
Lâm Thi Ý không phải là chưa từng giật dây đem phụ nữ tặng cho nhà sản xuất Tôn, vì thế lúc anh ta nhìn thấy tin nhắn của Lâm Thi Ý, ngay lập tức liền sáng tỏ ý tứ của cô, thế nên mới nhanh chóng rời khỏi suối nước nóng, lái xe trở về khách sạn.
Dọc đường đi, nhà sản xuất Tôn vẫn suy nghĩ, lần này Lâm Thi Ý sẽ đưa ai đến cho anh, khi anh ta mở cửa phòng mình ra, lúc đi vào phòng ngủ, nhìn thấy người nằm trên giường thì toàn thân đều trở nên kích động trong nháy mắt.
Anh ta không thể nghĩ tới, Lâm Thi Ý thế nhưng lại đem Kiều An Hảo đến cho gã... Đây chính là người mà gần đây gã luôn thèm nhỏ dãi!
Cô gái bị hạ thuốc, tinh thần và trí tuệ đều trì trệ, cả người vô lực cuộn mình trên giường, thân thể mềm mại như nước, có lẽ do chịu tác dụng của thuốc mà mặt cô gái đỏ ửng, vì mặc đồ bơi mà để lộ một diện tích lớn ***, cũng theo đó phiếm hồng, nhìn qua vô cùng mê hoặc.
Nhà sản xuất Tôn nhìn hình ảnh kia ở trên giường mình, suýt nữa đã kích động đến mức buông VK đầu hàng, anh bước vài bước đến bên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Kiều An Hảo trong chốc lát, tim anh ta đập thình thịch, rồi lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Lâm Thi Ý. Sau đó, vươn tay vuốt ve khuôn mặt sống động nhỏ nhắn của Kiều An Hảo, đứng dậy đi tắm rửa.
Nhà sản xuất Tôn qua quýt tắm mình trong vòi hoa sen một lúc, khi lau người, còn do dự một chút, cầm chai nước hoa xịt vài cái lên thân thể mập mạp của mình, bấy giờ mới hết sức hài lòng buộc khăn tắm lại bên hông rồi đi ra ngoài.
Kiều An Hảo cảm thấy trong cơ thể mình như có một đám lửa đang bùng cháy mạnh mẽ, cả người đều thấy vô cùng H**g phấn, tất cả các giác quan của cô đều trở nên hết sức mẫn cảm, chỉ cần ai đó va chạm nhẹ nhàng vào *** là cô đã có phản ứng mãnh liệt.
Từ trước đến nay, cô chưa rơi vào tình trạng này bao giờ, một tia lý trí còn sót lại trong đầu giúp cô cảm thấy mọi chuyện thật không bình thường, nhưng đầu óc càng ngày càng trì trệ, khiến cô không thể tự mình tìm ra cách để bản thân bình tĩnh lại.
Loại đồ bơi mà Kiều An Hảo mặc có thể nói là loại bảo thủ nhất, cô gái cuộn tròn người lại, xé cũng không xé được, cởi ra cũng rất khó khăn, cho nên trong lúc nhất thời sốt ruột, nhà sản xuất Tôn liền dùng sức hơi lớn một chút. Sự đau đớn khiến cho Kiều An Hảo nhíu nhíu máy, sau đó lại âm ỉ ngửi thấy được một mùi hương thật xa lạ, mùi nước hoa vô cùng gay mũi, trộn lẫn với hương vị hỗn loạn trên người đàn ông.
Đàn ông? Kiều An Hảo nhíu mày, mơ màng mở mắt, cố gắng dùng chút sức lực còn lại nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt một lúc lâu, thế nhưng rốt cuộc vẫn không nhận ra được là ai.
Đàn ông? Kiều An Hảo nhíu mày, mơ màng mở to mắt, cố gắng nhìn xem người trước mặt mình là ai, nhưng vẫn không thể nhìn ra được rốt cuộc là người nào.
Nhưng mà, cô lại có thể ngửi được mùi hương trên cơ thể người kia, biết người đó không phải là Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hảo nâng lên tay muốn đẩy ra bàn tay đang cởi bỏ quần áo của cô, nhưng mà cô bị hạ thuốc, hoàn toàn không có một tí sức lực nào, vỗ vào tay của Tôn tổng giống như trêu ghẹo, khiến cho bản tính háo sắc của Tôn tổng nổi lên, mất hồn, nhịn không được cúi đầu, muốn hôn trên mặt của Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo lờ mờ né tránh, không phải là tác dụng phụ của thuốc, mà là do cô không biết ai đang hôn môi mình, nói tóm lại, làm cho cô thấy ghê tởm, cô giãy dụa muốn né tránh sự xâm phạm của người đàn ông kia, nhưng cả người cô xụi lơ không có có sức để chống cự.
Tôn tổng loay hoay một lúc lâu, rốt cục sắp cởi được quần áo của Kiều An Hảo, đột nhiên điện thoại hắn vang lên.
Tôn tổng không muốn để ý đến, nhưng chuông điện thoại tiếp tục vang lên, Tôn tổng không vui đứng dậy, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, thì ra là vợ hắn gọi tới, vì thế vội vàng leo xuống giường, trốn vào toilet, nghe điện thoại.
Tuy rằng ý thức Kiều An Hảo mơ hồ, nhưng cô cũng biết tình huống này không đúng, cho nên khi người đàn ông kia vừa rời khỏi, thì vùng vẫy muốn leo xuống giường, kết quả, thế nào cũng không đứng dậy nổi, cuối cùng chỉ có thể dịch người lại gần mép giường, ngã xuống giường.
Rơi xuống đất đau đớn, khiến cho cô rên một tiếng, sau đó vươn tay, vịn vào một bên cái bàn, cố gắng đứng lên, kéo thân thể, đi về phía cửa.
Toàn thân cảm giác không có sức làm cho hai chân Kiều An Hảo giống như bị liệt, mỗi lần nhấc lên thì giống như phải dùng sức lực của toàn thân, thật vất vả miễn cưỡng đi tới cửa phòng ngủ, rốt cuộc cô không chống đỡ được nữa liền ngồi xổm xuống.
Tôn tổng cúp điện thoại, đi ra khỏi toilet, nhìn lên trên giường không thấy Kiều An Hảo, vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Kiều An Hảo đang ngồi xổm trên đất, nở nụ cười hì hì, miệng gọi “Bảo bối”, rồi vươn người bế Kiều An Hảo từ dưới đất đứng lên.
Lúc này tinh thần Kiều An Hảo hoàn toàn lờ mờ, ngoan ngoãn giống như con mèo con, chẳng những không né tránh, ngược lại còn mềm nhũn dựa vào trong lòng Tôn tổng.
Hành động đó của cô khiến cho lòng Tôn tổng ngứa ngáy khó nhịn, vội vã đặt cô lên trên giường, sau đó tiếp tục hành động......
-
Kiều An Hảo ở trong phòng của Tôn tổng......
Những lời này có ý nghĩa như thế nào, trong nháy mắt Lục Cẩn Niên hiểu được.
Dựa theo thời gian Kiều An Hảo biến mất đến bây giờ, đã là nửa tiếng, bọn họ đi từ suối nước nóng đến khách sạn của đoàn phim, nhiều nhất cũng chỉ mất nửa tiếng, tính ra, nói cách khác, Kiều An Hảo ở trong phòng của Tôn tổng đã một giờ......
Một giờ......
Ngón tay Lục Cẩn Niên run run lấy di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho quản lý khách sạn, muốn lấy thẻ mở cửa phòng của Tôn tổng .
Thang máy đến tầng cao nhất, Lục Cẩn Niên đi ra, phục vụ khách sạn đã đứng ở bên ngoài, Lục Cẩn Niên nhận thẻ mở cửa phòng, suy nghĩ một chút, bảo phục vụ khách sạn rời đi, sau đó thì sải bước đến bên ngoài phòng của Tôn tổng.
Lục Cẩn Niên mở cửa phòng Tôn tổng ngay lập tức, trái tim giống như ngừng đập, đầu ngón tay anh run run đẩy cánh cửa ra, phát hiện trong phòng yên lặng đến quỷ dị, sau đó đi đến cửa phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên chưa bước đến phòng ngủ, nhưng xuyên qua khe cửa mở liền có thể thấy được cảnh tượng trên giường.
Bầu Tôn đè trên người Kiều An Hảo, đang ra sức cởi bỏ quần áo trên người cô. Còn Kiều An Hảo vô lực nằm trên giường, đôi mắt đen láy nhưng lỏng lẻo vô hồn nhìn trần nhà, trông như con Pu'p bê xinh đẹp.
Tức giận xen lẫn đau khổ chực trào, trong nháy mắt tràn ngập từng đường ven máu.
Anh lăn lộn trong làng giải trí lâu như thế, cũng biết có một số loại sao nữ leo lên đài cao từ cuộc sống về đêm bẩn thỉu, nên ít nhiều sẽ giữ c*** K**h th**h.
Lục Cẩn Niên như cảm thấy có gì đó đập mạnh vào trái tim mình, hô hấp nhất thời trở nên khó khăn. Trong nháy mắt, sắc mặt anh trở nên hung tợn, ngay sau đó liền giơ chân, hung hăng đá văng cánh cửa phòng ngủ, đằng đằng sát khí lao vào bên trong.
Cánh cửa bị đá tạo nên tiếng vang rất lớn, khiến nhà sản xuất Tôn giật mình, bèn nghiêng đầu nhìn về phía cửa. Nhưng chưa kịp nhận diện được người, thì ông ta đã bị Lục Cẩn Niên chạy tới trước mặt, tóm lấy cánh tay và thụi một đấm vào mặt.
Lục Cẩn Niên dùng toàn lực đấm bầu Tôn méo mặt sang hẳn một bên, cơ thể mập mạp bị mất thăng bằng liền “Rầm”, ngã ngửa ra mặt sàn.
Lục Cẩn Niên hừng hực lửa nóng đi tới trước mặt bầu Tôn, khom người kéo cơ thể béo tròn lên, rồi một cước mãnh liệt đá văng ông ta ra tới phòng khách.
Sàn nhà trơn trượt, bầu Tôn bị ***ng trúng ghế sofa thì mới dừng lại được. Còn chưa định thần, thì bất chợt một cái ghế vung tới, nện thẳng vào người ông ta.
Bầu Tôn không kịp né tránh, chỉ biết ôm mình kêu rên đau đớn.
Lục Cẩn Niên như không thấy bầu Tôn thống khổ, khuôn mặt hung bạo từng bước từng bước đi tới, dựng bầu Tôn lên, cong chân mạnh mẽ đá vào bộ phận bên dưới ông: “Ai cho ông động vào cô ấy! Mẹ mày ai cho phép mày động vào cô ấy!”
Cứ theo sau mỗi lời nói là một cú thụi, một cú đấm, một cú đá. Lục Cẩn Niên như phát điên, gầm lên: “Mẹ mày dám! Xem hôm nay tao phế mày ra sao!”
Lục Cẩn Niên vừa thốt ra lời, liền nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, ghen tuông và đau khổ, khiến anh hoàn toàn mất lý trí, tức giận đùng đùng túm lấy cái ly thủy tinh bên cạnh, hung hăng ném vào đầu ông ta.
Chớp mắt, máu đỏ từ đầu bầu Tôn chảy xuống.
-
Kiều An Hạ và trợ lý của Lục Cẩn Niên chạy đến, đang khúc bầu Tôn bị Lục Cẩn Niên đá ra khỏi phòng ngủ.
Kiều An Hạ thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trắng toát, liền lùi ra sau một bước.
Mà trợ lý của Lục Cẩn Niên lần đầu tiên thấy cảnh tượng *** như vậy, mặc dù đang rất sốc, nhưng lúc thấy bầu Tôn bị chảy máu đầu, tức khắc lấy lại được bình tĩnh sau cơn sợ hãi, sau đó vội vàng xông lên ôm lấy Lục Cẩn Niên đang cầm nửa phần ly thủy tinh còn lại định đâm vào cổ tay lão ta: “Ông Lục, đủ rồi! Cứ tiếp tục như vậy, sẽ gây ra án mạng mất!”
“Ông Lục, đủ rồi! Cứ tiếp tục như vậy, sẽ gây ra án mạng mất!”
Lục Cẩn Niên không để ý tới lời nói của trợ lý, đẩy anh sang một bên, tay cầm phần ly thủy tinh còn lại, hung hăng đâm xuống.
Trợ lý nhanh tay ôm lấy thắt lưng Lục Cẩn Niên, dùng hết sức lực giữ chặt anh, kéo anh lùi về sau hai bước, lớn tiếng hét lên: “Ông Lục, nếu ông lỡ tay đánh ૮ɦếƭ người, chính ông cũng xong luôn đó!”
Đáy mắt Lục Cẩn Niên như tóe lửa, điên cuồng thoát khỏi kiềm kẹp của trợ lý, nông nóng lao đến chỗ bầu Tôn.
Kiều An Hạ thấy Lục Cẩn Niên như lên cơn điên, côn đồ đang cầm phần thủy tinh bén nhọn đâm vào cổ họng của bầu Tôn, cô hoảng sợ đưa tay bưng kín miệng mình.
Trợ lý căng thẳng như có lửa đốt trong lòng, vô tình thoáng thấy Kiều An Hảo đã bất tỉnh trong phòng, bèn buột miệng thốt lên: “Ông Lục, cô Kiều bất tỉnh rồi, phải nhanh đưa đi bệnh viện, tránh xảy ra chuyện gì!”
Lời này như câu thần chú, tức khắc làm ngừng lại hành động của Lục Cẩn Niên.
Phần thủy tinh bén nhọn chỉ cách cái cổ ngấn đầy mỡ béo của bầu Tôn chừng hai cm.
Anh nhìn mặt mũi bị đánh bầm dập của bầu Tôn, ***g *** phập phồng kịch liệt, mấp máy môi hít thở vài hơi rồi quăng mảnh thủy tinh trong tay đi.
Bầu Tôn sợ hãi nhắm tịt mắt lại.
Phần thủy tinh sượt qua tai, bay thẳng tắp ra ngoài, ***ng vào chiếc ti vi cách đó không xa, tạo thành vệt nứt trên màn hình, ly thủy tinh vỡ tan thành nhiều mảnh, phân tán khắp nơi.
Bầu Tôn sợ tới mức kinh hồn bạt vía, toàn thân run rẩy.
Lục Cẩn Niên như chưa hết giận, hung hăng đá ngã bàn cà phê bên cạnh, rồi cúi xuống P0'p lấy cổ bầu Tôn, ổn định hô hấp rồi sắc bén nói: “Trong làng giải trí, ông muốn làm cái gì, ngủ với ai, tôi mặc kệ, cũng không liên quan tới tôi!”
Lúc nói đến đây, con ngươi của Lục Cẩn Niên nổi lên tia máu, bàn tay P0'p cổ bầu Tôn đây gân xanh, đáy mắt đen kịt lóe tia hung ác hủy diệt: “Nhưng tôi cảnh cáo ông, duy chỉ cô ấy, ông không được ***ng vào! Nếu không tôi tuyệt đường sống của ông!”
(Bình tĩnh rồi, không mày-tao nữa.)
Dứt lời, Lục Cẩn Niên u ám đứng lên, không thèm liếc mắt đến Kiều An Hạ đứng ở cửa cùng trợ lý nhẹ nhõm thở dài, lui hai bước rồi xoay người đi vào phòng ngủ.
Anh kéo khăn trải giường, bọc lấy người Kiều An Hảo, sau đó ôm cô đi ra khỏi phòng.
Khi Lục Cẩn Niên đi ngang qua cửa, Kiều An Hạ mới chớp chớp mắt hồi phục tinh thần, cô buông bàn tay đang che miệng xuống, nhìn Kiều An Hảo mê man được Lục Cẩn Niên ôm trong lòng, lo lắng hỏi han: “Kiều Kiều thế nào rồi?”
Sau đó, Kiều An Hạ vươn tay muốn nắm lấy tay của Kiều An Hảo.
Lục Cẩn Niên theo phản xạ ôm Kiều An Hảo né tránh khỏi tay của Kiều An Hạ, sau đó ôm chặt Kiều An Hảo hơn như đang che chở vật báu. Anh làm ngơ như không nhìn thấy Kiều An Hạ, ôm Kiều An Hảo rời đi.
Trợ lý lúc này đã từ dưới đất bò dậy, kéo Kiều An Hạ đang thẫn thờ nhìn cánh tay lơ lửng giữa không trung hướng phía thang máy trước khi Lục Cẩn Niên chạy đi.
Trước khi trợ lý và Kiều An Hạ chạy tới cửa thang máy, cánh cửa vừa mở thì Lục Cẩn Niên liền bế Kiều An Hảo đi vào, không quan tâm tới hai người kia.
Anh trợ lý đẩy Kiều An Hạ đang thất thần vào trước, rồi tiếp bước nhảy vào thang máy, nhấn nút tần trệt.
Thang máy xuống tầng trệt, Lục Cẩn Niên dẫn đầu bế Kiều An Hảo bước ra, trợ lý nhanh chóng đuổi theo, giành trước mở cửa ghế sau.
Chờ Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo ngồi xong, đóng cửa xe, sau đó trợ lý lại mở cửa chỗ ghế phụ, nhấn cô ngồi xuống, rồi mới vội vàng lên xe nổ máy, lái tới bệnh viện gần nhất.
Trợ lý lái với tốc độ rất nhanh, trong xe im lặng như tờ, không có một bài phát biểu. Kiều An Hạ một mớ đầu óc hỗn độn, phát ngốc nhìn trân trối con đường đằng trước một hồi thật lâu, mới lay động con người liếc qua kính chiếu hậu, thấy Lục Cẩn Niên vẫn dùng bộ dáng bảo bọc ôm Kiều An Hảo. Cô gái mềm nhũn tựa đầu trước *** anh, sắc mặt ửng đỏ. Mà Lục Cẩn Niên như lo cô dựa đầu không thoải mái, điều chỉnh tư thế cho cô một chút, thuận tiện vuốt thuận mái tóc rối, từng sợi từng sợi thẳng hàng. Kiều An Hạ thấy rõ ràng động tác nhu hòa của Lục Cẩn Niên, hoàn toàn không như sự *** điên cuồng đối với bầu Tôn khi nãy, thậm chí từ trong thờ ơ lạnh lùng thường ngày của anh còn có thể nhìn thấy một tia nhu tình.
Kiều An Hạ cảm thấy nghèn nghẹn rất khó chịu, đáy mắt chua xót. Cô muốn chuyển tầm mắt khỏi anh, nhưng không cách nào di chuyển được.
Xe đến Bệnh viện nhân dân thành phố, Lục Cẩn Niên không nói câu nào, liền đẩy cửa, ôm Kiều An Hảo nhanh chóng xuống xe, đi vào phòng cấp cứu.
Lúc trợ lý và Kiều An Hạ đỗ xe xong xuôi đâu đó rồi đi theo vào, thì Lục Cẩn Niên dưới sự hướng dẫn của y tá đã bế Kiều An Hảo đi thang máy lên tầng hai, hai người đành phải ngựa không ngừng vó đuổi theo.
Khi bác sĩ kiểm tra cho Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên một mực ôm cô trong lòng. Lấy máu, đo huyết áp, đo nhiệt độ cơ thể, ngay cả khi bác sĩ truyền nước biển cho Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên vẫn không có ý định buông tay. Mãi cho đến khi bác sĩ treo bình dịch rồi rời đi, Lục Cẩn Niên mới ngẩng đầu, quay sang phía trợ lý phân phó: “Cậu đi lấy một bộ quần áo sạch sẽ.”
Trợ lý biết Lục Cẩn Niên cho mình đi lấy đồ cho Kiều An Hảo, liền gật đầu rồi cầm chìa khóa xe, đi ra ngoài phòng bệnh. Lúc sắp tới cửa, thấy Kiều An Hạ luôn ngồi một bên im hơi lặng tiếng, anh cất bước đảo sang chỗ cô, thấp giọng hỏi thăm: “Cô Đại Kiều, có muốn tôi tiện đường đưa cô về nhà không?”
Kiều An Hạ lắc đầu với anh trợ lý.
Anh trợ lý cười gật đầu một cách lịch sự, khẽ khàng lui ra ngoài.
Trong phòng bệnh là một mảnh yên tĩnh, Kiều An Hạ nắm chặt tay ngồi một bên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên vẫn cứng đầu ôm Kiều An Hảo. Người đàn ông luôn duy trì tầm mắt dừng trên người Kiều An Hảo, không xao động quét nhìn quang cảnh và người xung quanh.
Trong phòng bệnh là một mảnh yên tĩnh, Kiều An Hạ nắm chặt tay ngồi một bên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên vẫn cứng đầu ôm Kiều An Hảo. Người đàn ông luôn duy trì tầm mắt dừng trên người Kiều An Hảo, không xao động quét nhìn quang cảnh và người xung quanh.
Hoặc có thể nói, tại thời điểm này, trong mắt anh chỉ có Kiều An Hảo. Bất cứ điều gì khác đều không thể lọt vào tầm mắt anh.
Màn đêm dần buông, Kiều An Hạ nhích cơ thể đã tê cứng của mình, sau đó đứng dậy đi rót hai ly nước, một ly đưa tới trước mặt Lục Cẩn Niên. Người đàn ông thậm chí cũng không thèm nâng mí mắt lên nhìn. Kiều An Hạ mím môi, tay siết chặt ly nước, cảm thấy trong phòng này thì mình như là người dư thừa.
Kiều An Hạ đứng trước mặt Lục Cẩn Niên một lúc, sau đó bưng ly nước xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Đứng trước cửa sổ trên hành lang, cô vô định nhìn màn đêm bên ngoài ô cửa, thơ thẫn người.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, đêm càng về khuya, ngay cả tiếng xe trên đường phố cũng dần thưa thớt. Mãi đến một giờ sáng, trợ lý mang theo quần áo quay về, gõ cửa phòng, bước vào, và đặt túi đồ trên ghế sofa, rồi lặng yên không tiếng động lui ra ngoài. Thấy Kiều An Hạ đứng đờ người trước cửa sổ, anh trợ lý lên tiếng hỏi thăm: “Cô Đại Kiều, ở đây đã có ông Lục, cô có muốn về nghỉ ngơi trước không? Đã khuya lắm rồi.”
Kiều An Hạ trầm mặc một lúc lấu, mới khàn khàn đáp: “Để tí nữa, chờ Kiều Kiều ổn định, tôi sẽ đi.”
Trợ lý không lên tiếng, chỉ đứng cùng Kiều An Hạ.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, nước biển trong bình gần truyền hết, Lục Cẩn Niên nhấn chuông gọi y tá rút kim cho Kiều An Hảo, và lại đo huyết áp và nhiệt độ lần nữa. Xem mọi thứ đều khôi phục bình thường, y tá quay sang Lục Cẩn Niên dặn: “Nên ở lại bệnh viện thêm một đêm để quan sát. Trong thứ bệnh nhân ăn trúng có chất gây ảo giác, là một loại chất có hại, tuy rằng liều lượng không lớn, nhưng e là một lúc nữa sẽ tái phát.”
Lục Cẩn Niên gật đầu, chờ y ta đi khỏi, mới vươn tay kiểm tra mạch của Kiều An Hảo, thấy nhịp đập đã bình thường, nhanh hơn so với lúc trong khách sạn, ban đầu hôn mê bất tỉnh đã thành chìm vào giấc ngủ.
Lục Cẩn Niên thầm nhẹ nhõm, thận trọng đặt Kiều An Hảo nằm lên giường, cởi toàn bộ áo tắm và khăn trải giường xuống, thay cô đắp chăn, rồi vào phòng tắm.
Một lát sau, Lục Cẩn Niên cầm một cái khăn vắt nước ấm, ngồi bên giường, vén chăn, cực kỳ chăm chú cẩn thận lau người cho Kiều An Hảo.
Bầu Tôn từng chạm qua cô… Cô nhất định sẽ cảm thấy bẩn thỉu… Anh phải giúp cô lau sạch trước khi cô tỉnh…
-
Tiếng rung điện thoại thức tỉnh Kiều An Hạ. Cô lấy di động, phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Trình Dạng, sau đó mới nhớ lúc rời khỏi khách sạn vẫn chưa thông báo với anh.
Kiều An Hạ đang định gọi lại cho Trình Dạng, thì anh lại gọi đến lần nữa. Kiều An Hạ bắt máy, nghe giọng đầy lo lắng của anh truyền đến: “Hạ Hạ? Em đã đi đâu?”
Kiều An Hạ rũ mi mắt, áy náy nói: “Xin lỗi nha, Kiều Kiều xảy ra chút chuyện, em vội đi tìm nên quên nói cho anh biết.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc