Hôn Trộm 55 Lần - Chương 15

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Anh Cũng Thích Trời Mưa?
Kiều An Hạ không nghĩ nhiều, liền nói với anh: "Kiều Kiều bị cảm, khó chịu trong người, nên không muốn đi."
Anh rất bình tĩnh gật đều với Kiều An Hạ một cái. Ngoài mặt thì trông bình thường như không quan tâm, nhưng trong lòng thì âm ỉ bứt rứt thành một đống.
Khi đó, anh đã xác định là không được yêu Kiều An Hảo, cho dù có lo lắng thì cũng không có lý do, cũng như tư cách đi quan tâm cô. Rốt cuộc, vào đêm thanh vắng, anh một mình một xe chạy đến trước cửa nhà họ Kiều, đứng ngẩn người cho tới khi trời lờ mờ sáng mới rời khỏi.
Mặc dù biết cả đời không có khả năng có được Kiều An Hảo, nhưng anh vẫn không thề buông xuống được lo lắng.
Cho dù lúc ấy anh và cô không còn liên hệ qua lại, nhưng anh vẫn muốn biết được tình hình cô sống có tốt hay không.
Vì vậy, lần đầu nói chuyện với Kiều An Hảo, sẽ có lần hai, lần ba... Cứ như thế, bất tri bất giác kéo dài hơn bốn năm, cho đến khi mẹ của Hứa Gia Mộc - Hàn Như Sơ tìm tới anh, yêu cầu anh giả làm Hứa Gia Mộc, sắm vai vợ chồng với Kiều An Hảo... Từ lần đó, anh mới ít giao tiếp với Kiều An Hạ.
Sau sự việc năm năm trước, biết mình không được phép yêu Kiều An Hảo, anh bắt đầu nản chí, tuy thế anh không bao giờ nghĩ đến việc sẽ đi yêu một người phụ nữ khác, hay tùy tiện tìm đại một người thích hợp để đi suốt quãng đời còn lại.
Do đó, khi anh nghe Kiều An Hạ thủ thỉ với Kiều An Hảo rằng anh có ý đối với cô ta, còn sẽ trở thành bạn trai của cổ, anh không chỉ tức giận thôi... mà nhiều hơn là hoảng sợ.
Anh sợ, sợ Kiều An Hảo thực sự sẽ hiểu lầm anh và chị của cô.
Cho nên, khi anh về tới đoàn kịch, không trực tiếp lên lầu ngay, mà đứng ở dưới chờ Kiều An Hảo vừa đi vào khách sạn, lập tức chui vào xe Kiều An Hạ.
Hồi chiều, anh nổi nóng, nói với Kiều An Hạ mấy lời hơi nặng và tàn nhẫn hơn so với lúc đầu cô theo đuổi anh, nhưng hiện giờ anh cũng chỉ có duy nhất cách đó.
Nhưng thế cũng tốt, nếu đã không có khả năng với Kiều An Hạ, thì một đao cắt đứt, không cho cô hy vọng.
"Cốc cốc cốc Bất chợt truyền đến tiếng gõ cửa, đánh thức Lục cần Niên như đang đi vào cõi thần tiên. Anh thu lại tâm trạng ngần ngơ, tao nhã đứng lên, đi về phía cửa.
Trợ lý đi tìm Kiều An Hảo theo sự phân phó của Lục cản Niên, lúc nói cho cô biết ông Lục gọi cô lên lầu thì hơi do dự, sau cùng trước khi đi, nhắn nhủ thêm với cô: "Cô Kiều, ông Lục từ hồi chiều chỉ lo phê duyệt văn kiện cho tới giờ, mới vừa có chút thời gian, vẫn chưa dùng bữa tối. Tôi có hỏi anh ấy có muốn ăn chút gì đó không, nhưng anh ấy bảo không ăn. Tới sáng mai thì còn lâu lắm, có thể phiền cô làm chút gì cho anh ấy ăn không?"
Kiều An Hảo gật đầu, biểu thị đã biết, chờ lúc trợ lý rời đi, gương mặt vốn treo một bên ý cười từng chút từng chút tắt ngấm.
Cả buổi chiều, đầu cô là một mớ hỗn độn, chỉ vởn vơ xoay quanh Lục Cẩn Niên và Kiều An Hạ, từ những lời Kiều An Hạ nói lúc bữa cơm trưa thì xem ra quan hệ giữa Lục Cẩn Niên và chị ta có vẻ rất tốt.
Lúc đầu, sở dĩ cô đáp ứng Hàn Như Sơ, cùng Lục Cẩn Niên đóng giả vợ chồng dưới danh nghĩa Hứa Gia Mộc, vì ảo tưởng mình và Lục Cẩn Niên sau thời gian dài tiếp xúc sẽ có thể nảy sinh tình cảm. Thế nhưng nếu như Lục Cẩn Niên và Kiều An Hạ thực sự đến với nhau, thì anh và cô sẽ thật sự không có nửa điểm cơ hội rồi...
Trong nháy mắt, Kiều An Hảo thoáng vẻ cô đơn, cô đứng ngẩn người trước cửa một hồi thật lâu, mới quay người trở về phòng tìm di động. Đang lúc chuẩn bị lên lầu, chợt nhớ tới lời trợ lý của Lục Cẩn Niên, cô bèn đến bên điện thoại khách sạn, quay số cho bộ phận nhà hàng đặt một phần ăn khuya nhẹ.
Hiện đang là giờ cao điểm các thành viên trong êkíp làm phim dùng thang máy chạy lên chạy xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể ***ng người quen. Kiều An Hảo sợ bị bắt gặp, nên đành bưng bữa khuya leo thang bộ.
-
Buổi tối khi Lâm Thi Ý đang ở trong phòng cùng vài tiểu diễn viên, cô ta nhận được cú điện thoại của nhà sản xuất, ông ta tụng kinh về định nghĩa quấy rối, nên Lâm Thi Ý không thể làm gì khác hơn là thối lui khỏi phòng, nũng nịu vỗ về dỗ ngọt nhà sản xuất.
Trên hành lang đông đúc kẻ qua người lại, Lâm Thi Ý đi về phía lối thoát hiểm, vừa khéo đang tính đẩy cánh cửa, xuyên qua ô cửa kính, cô ta thấy Kiều An Hảo mang theo một phần ăn khuya leo thang bộ.
Lâm Thi Ý lòng tràn đầy nghi hoặc, Kiều An Hảo đi đưa đồ ăn sao? Cho ai?
Lâm Thi Ý chần chừ một chút, liền nhẹ giọng ngắt máy của nhà sản xuất, rồi đẩy cửa, âm thầm đi theo Kiều An Hảo.
-
Lục Cẩn Niên mở cửa, thấy là Kiều An Hảo, không nói gì, trực tiếp xoay người trở vào phòng.
Kiều An Hảo đứng ở cửa hít sâu một hơi, cất bước vào phòng, đóng cửa lại, mới đi vào trong.
Lục Cẩn Niên vào phòng tắm, mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy. Kiều An Hảo đem thức ăn khuya đặt lên chỗ trống trên bàn trà trước ghế sofa, sau đó tiện tay dọn dẹp một chút đống văn kiện và tạp chí bị Lục Cẩn Niên ném bừa bãi. Đang lúc định chuyển qua bên kia bàn, thì Lục Cẩn Niên đột ngột mở cửa phòng tắm, ánh mắt anh thẳng tắp bắn về phía Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên nhìn đến có chút khẩn trương, cô ôm chặt một xấp văn kiện, nhẹ giọng giải thích: "Vừa nãy lúc cậu trợ lý đến tìm tôi, có nói anh vẫn chưa ăn cơm tối, nên tôi mang bữa khuya tới cho anh."
Lúc này Lục Cẩn Niên mới chuyển tầm mắt về phía bàn trà, thấy quả nhiên có khay thức ăn bày bên trên, mi tâm chau lại, con ngươi trong phút chốc đượm vẻ sâu thăm thẳm.
Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào khay thức ăn khuya nhưng mãi vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào muốn ăn, cho rằng anh không có khẩu vị, sau một hồi đấu tranh mới cất lời: "Anh trợ lý nói, anh bận rộn đống văn kiện của công ty cả buổi chiều, nhất định đã kiệt sức rồi, nếu không ăn chút gì đó thì sẽ không gượng nổi cho tới sáng mai đâu?"
Lục Cẫn Niên vẫn không lên tiếng, ánh mắt quay trở về trên người Kiều An Hảo.
Ngón tay Kiều An Hảo bấu chặt xấp văn kiện trong lòng, có chút khó khăn mở miệng lần nữa: "Vả lại, cho dù anh không đói, cũng phải bỏ bụng chút chút. Ăn ít còn hơn là không ăn..."
Kiều An Hảo nói tới đây thì hoàn toàn không lo lắng nữa.
Cô và Lục Cẩn Niên ngoại trừ mối "quan hệ vợ chồng" trên danh nghĩa, thì chẳng khác gì hai con người xa lạ. Hơn nữa, ban đầu vao đêm tân hôn, cô rất thức thời nói với anh rằng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh l.e qu.y d.o.n, mà anh cũng không phản đối, còn bồi thêm một câu: "Cô tốt nhất nhớ kỹ lời cô đã nói". Vì vậy, sau khi kết hôn, cô chưa từng hỏi đến vấn đề ăn-mặc-ở-đi lại của anh, thậm chí ngay cả một câu hỏi quan tâm cơ bản hay chúc ngủ ngon cũng không nói. Thế nhưng hiện tại cô đang cố chấp thuyết phục anh ***ng đũa, có bị xem là vi phạm các thỏa thuận ban đầu của bọn họ không...
Nội tâm Kiều An Hảo bồn chồn, nên càng nói giọng càng nhỏ yếu ớt: "Lại nói, thường bỏ bữa sẽ không tốt cho dạ dày."
Lục Cẩn Niên một mực lặng thinh, mắt không chớp chằm chặp nhìn Kiều An Hảo.
Ngay khi Kiều An Hảo nhụt chí, nghĩ rằng Lục Cẩn Niên sẽ không ăn khuya, người đàn ông đột nhiên cất bước đi tới trước ghế sofa, ngồi xuống, sau đó chỉ vào khay thức ăn cô mang tới, không nặng không nhẹ hỏi: "Ăn cái gì?"
Kiều An Hảo kinh ngạc nhìn về phía Lục Cẩn Niên, thoáng chốc chưa phản ứng với ý tứ trong lời anh.
Lục Cẩn Niên dường như bị bộ dạng ngây ngốc không theo kịp nhịp độ nói chuyện của cô chọc cười, khiến tâm trạng tốt hẳn lên, khóe môi bất giác gợi lên đường cong, tuy lời ra vẫn bằng phẳng không cảm xúc: "Không phải nói mang đến cho tôi ăn à?"
Kiều An Hảo lúc này mới hiểu ý của Lục Cẩn Niên là về bữa khuya (lê quý đôn cô nàng muốn bị ăn đây mà), nhất thời khẽ cúi người đặt xấp văn kiện lên bàn, sau đó đi tới trước khay, mở hộp đồ ăn ra, đặt lên trên một tờ báo: "Một phần cơm chiên Dương Châu, một phần canh bí đao, một phần cánh gà, còn có một phần cải xanh xào..."
Lục Cẩn Niên trước sau không phát tiếng động nào, chỉ lặng lẽ dõi theo Kiều An Hảo, ánh mắt trở nên có chút mềm mại.
Kiều An Hảo bày ra trước mặt Lục Cẩn Niên, rồi thay anh bẻ đôi chiếc đũa dùng một lần, đưa tới: "Tôi không biết anh thích ăn cái gì, cho nên mỗi thứ kêu một ít..."
Kiều An Hảo vừa nói, vừa ngước mắt nhìn Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên vẫn thẳng tắp dừng ánh mắt nơi cô.
Hai người cứ thế chạm mắt nhau.
Kiều An Hảo thất kinh trong lòng, lời nói ra đến cửa miệng liền bị nghẹn lại, sau đó mở to đôi mắt bồ câu, nửa ngửa đầu nhìn lại Lục Cẩn Niên.
Trong con ngươi của Lục Cẩn Niên tuy không còn pha trộn sự thờ ơ và lạnh lùng xưa nay, nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc. Nó sâu sắc, lại phảng phất đang như lóe lên một tia sáng.
Kiều An Hảo nhìn rồi lại nhìn, nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh một cách kỳ lạ, thậm chí khuôn mặt cô phím đỏ theo từng dđl.q.đ.com hơi thở. Mãi cho đến khi mặt nóng lên, cô mới bất ngờ hoàn hồn, vội vàng thu hồi tầm mắt nhìn Lục Cẩn Niên, lóng ngóng đưa đôi đũa trong tay ra đằng trước: "Đũa."
Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng của Kiều An Hảo mới phục hồi tinh thần. Chớp mắt, đôi đồng tử khôi phục vẻ đạm mạc xa cách nguyên thủy, sau đó anh không nói tiếng nào nhận lấy đôi đũa, khép hờ mắt, từ tốn ăn.
Động tác nhai của Lục Cẩn Niên rất tao nhã, không phát ra tiếng dù là nhỏ nhất.
Bầu không khí trong toàn phòng rất yên tĩnh.
Kiều An Hảo ngồi xổm đối diện Lục Cẩn Niên một hồi thật lâu. Khi con tim hốt hoảng tìm được về nhịp đập bình ổn, cô mới nhận thức được vị trí hiện tại của mình, bèn nhướn mi len lén liếc nhìn người đàn ông trước mặt.
An Hảo liên tục ngắm trộm nhiều lần, phát hiện sự chú ý của Lục Cẩn Niên luôn đặt trên thức ăn, vì thế liền đánh bạo lén lút quan sát anh.
Anh vẫn mặc bộ quần áo lúc ăn cơm trưa, chỉ là cởi bỏ áo vest ngoài, tháo cà vạt, mở bung hai nút áo ở cổ, lộ ra vùng xương quai xanh đẹp tinh xảo, cổ tay áo xắn lên để lộ một đoạn cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, trông giản dị nhưng vẫn giữ được phong độ thanh lịch.
Anh chuyên tâm gắp thức ăn, lông mi dài thỉnh thoảng chớp động.
Lần đầu tiên gặp anh, cô tức khắc bị kinh hoảng trước tướng mạo khôi ngô ấy, gây ám ảnh suốt 13 năm qua, không biết bao nhiêu lần giữa đêm tỉnh mộng. Cứ mỗi khi nhìn kỹ anh, cô vẫn không khỏi bàng hoàng.
Thiết nghĩ, trên cả trái đất này, duy nhất chỉ có anh là hoàn hảo, khiến ai ai nhìn mãi cũng không chán.
Kiều An Hảo say đắm dán mắt vào Lục Cẩn Niên quá lâu. Có lẽ người nào đó bị nhột, bất thình lình ngước mi mắt. Kiều An Hảo hoảng sợ vội vã cúi thấp đầu, trái tim không dễ gì bình tĩnh trở lại, lập tức nhảy nhót mãnh liệt.
Kiều An Hảo lập tức né tránh ánh nhìn của Lục Cẩn Niên, cô ngoảnh đầu nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất để làm dịu đi tâm tình của mình lúc này, vốn là định nói điều gì đó nhưng bất chợt dừng lại, kìm lòng không được phát ra một câu: "Mưa rồi."
Vừa nói hết câu, cô liền đứng lên, đi về phía cửa sổ.
Lục Cẩn Niên nghe thấy lời nói của Kiều An Hảo cũng quay đầu nhìn ra cửa sổ, quả nhiên thấy trên mặt kính phủ dày đặc vết nước, mà Kiều An Hảo đứng trước cửa sổ đang chăm chú nhìn không chớp mắt.
Lục Cẩn Niên ngắm nhìn dáng vẻ cô một lúc mới kiềm chế thu hồi lại tầm mắt, tiếp tục ăn hết những đồ mà Kiều An Hảo mang đến rồi mới buông đũa xuống, đứng lên.
Anh rút tờ giấy ăn lau khóe miệng một chút, sau đó ném vào túi rác, bản thân chần chừ do dự mất mấy giây mới cất bước đi về phía cửa sổ, đứng bên cạnh Kiều An Hảo.
Lục Cẩn Niên cao hơn cô rất nhiều, bởi vì trời về đêm nên cửa sổ sát đất như trở thành một tấm gương phản chiếu hai bóng hình của anh và cô, cũng phản chiếu dáng vẻ mười phần tập trung ngắm nhìn trời mưa của Kiều An Hảo trước đôi mắt anh. Anh không nhịn được, nhắm mắt lại, mở miệng nói: "Cô cũng thích trời mưa?"
Kiều An Hảo lơ đãng duỗi tay miết lên mặt kính theo vết chảy của giọt mưa đi xuống, chợt nghe đến âm thanh của Lục Cẩn Niên truyền tới mới phát giác được anh đang đứng bên cạnh từ lúc nào, ngón tay tạm dừng một lúc mời nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng, tôi rất thích."
Lục Cẩn Niên không nói chuyện nhưng vẻ mặt nhất thời biến đổi mang theo chút mềm mại ôn hòa.
Một lát sau, Kiều An Hảo lạ tiếp tục đưa tay vẽ lung tung theo dấu vết của giọt mưa trên cửa kính, thế nào lại chú ý đến Lục Cẩn Niên, cô tò mò hỏi: "Anh cũng thích trời mưa sao?"
"Ừ, thích". Lục Cẩn Niên trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng chầm chậm mang theo tâm tình phảng phất muốn bộc lộ.
Thì ra cả anh và cô đều thích trời mưa... Có lẽ thầm mến chính là như thế, bởi vì hai người đều có chung sở thích, trong phút chốc cứ như điều này đã vô tình kéo khoảng cách của họ lại gần hơn rất nhiều.
Trong lòng Kiều An Hảo nhất thời dâng lên sự ngọt ngào, cảm giác như nó đang lan tràn toàn thân, ngấm vào tận cốt tủy.
Sở dĩ thích trời mưa là bởi vì lần đầu tiên hai người gặp nhau, khi đó trời cũng đổ mưa ào ạt như thế này.
Từ lần ấy, một lần gặp, nhiều năm sau đều mãi mãi khó quên, cứ một mực chung thủy dành tình yêu trong lòng cho anh.
Nhưng không biết anh thì sao?
Kiều An Hảo đang do dự muốn hỏi Lục Cẩn Niên tại sao lại thích trời mưa thì người đàn ông bên cạnh lại chủ động mở miệng trước: "Vốn dĩ lúc đầu tôi không thích trời mưa."
Lục Cẩn Niên nói tới đây, giống như đang nhớ lại hồi ức cũ, liền trầm mặc trong chốc lát rồi mới tiếp tục: "Vì một kỷ niệm khó quên, ... mới trở nên thích mưa!
Lục Cẩn Niên nói tới đây, giống như đang nhớ lại hồi ức cũ, im lặng trong chốc lát, mới tiếp tục nói rõ ràng: "Sau này, bởi vì một kỷ niệm khó quên mới thích trời mưa.”
Trái tim Kiều An Hảo chợt lỡ một nhịp, thì ra anh thích trời mưa, cũng có nguyên nhân giống cô... Chẳng qua cô vì một người, mà .lamlam.lqd. anh vì một hồi ức cũ.
Có lẽ từ lần kết hôn tới nay, đây là lần đầu tiên Lục Cẩn Niên ôn hòa nhã nhặn nói chuyện phiếm với cô, khiến cho lá gan của cô trở nên lớn hơn rất nhiều, bất giác hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng mình: "Chuyện gì khiến anh thích trời mưa?”
Lục Cẩn Niên nhìn mưa lớn ngoài cửa sổ, trong nháy mắt đôi mắt trở nên đa cảm: "Chuyện kia là lần đầu tiên tôi được tiếp xúc gần gũi với người quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi…”
Lục Cẩn Niên nói tới đây, bất chợt ý thức được mình đang nói gì, lập tức dừng lại.
Kiều An Hảo đứng ở một bên, tập trung tất cả lực chú ý, đang chờ Lục Cẩn Niên nói tiếp, nhưng chờ hồi lâu, lại không nghe Lục Cẩn Niên mở miệng nói tiếp, có chút nghi ngờ, quay đầu nhìn về Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên nhìn thấy qua cửa sổ thủy tinh trước mặt, thấy vẻ mặt cô bé đang nhìn mình chờ đợi.
Chuyện 5 năm trước, anh không có tư cách theo đuổi cô, cho dù yêu say đắm, cũng chỉ có thể đơn phương chôn dấu tình cảm tận đáy lòng, mà mới vừa rồi anh không để ý, suýt nữa tiết lộ tâm sự của mình.
Yết hầu Lục Cẩn Niên khẽ d/d\\l\\q/d chuyển động, để cho lý trí đè ép tất cả cảm xúc mạnh mẽ xuống, nhàn nhạt nói một câu: "Quên đi, thật ra cũng không có gì để nói.”
"Ồ." Kiều An Hảo lẳng lặng đáp một tiếng, không nói chuyện, chỉ nhìn mưa rơi ngoài trời, tâm tư nhẹ nhàng bay xa.
Lục Cẩn Niên nói, khi trời mưa để cho anh gặp được người quan trọng nhất cuộc đời anh, anh thích cô bé kia sao?
Thì ra anh cũng giống cô, cũng nhờ trời mưa mà gặp được người mình yêu nhất cả đời này, chỉ có điều, cô thích anh nhất, anh lại thích người khác nhất.
Ban đầu bởi vì có cùng sở thích với anh, mà lòng kích động ngọt ngào phát ngấy, lúc này lại tràn đầy nhàn nhạt đau buồn và chua xót.
Sau đó hai người không ai mở miệng nói với nhau một câu nào nữa, chỉ lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn mưa to ngoài trời, nghĩ tới tâm sự của mình.
Anh nghĩ tới, anh yêu cô.
Cô nghĩ tới, cô thương anh.
Mưa Bắc Kinh thường thường là mưa rào, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, song đã nửa tiếng, mưa to dần dần d.d.lq.d chuyển thành mưa nhỏ, đến cuối cùng, bầu trời đen nhánh cũng xuất hiện vô số ánh sao lấp lánh.
Lúc này Kiều An Hảo mới khẽ phục hồi tinh thần lại, phát giác vậy mà mình và Lục Cẩn Niên đứng trước cửa sổ nhìn mưa lâu như vậy.
Kiều An Hảo quay đầu, thấy anh còn thất thần nhìn mưa ngoài cửa sổ, cô chờ giây lát, nghĩ đến việc anh cho trợ lý tìm mình, cho nên mở miệng, hỏi: "Anh tìm tôi có chuyện gì không?"
Lục Cẩn Niên nghe Kiều An Hảo nói, mới nhớ tới mục đích mình để cho trợ lý gọi cô lên là muốn làm rõ với cô rằng giữa anh và Kiều An Hạ không có quan hệ gì. Nhưng anh và cô không phải là người yêu, cũng không phải vợ chồng thực sự, trừ cái thỏa thuận kia ra thì không có bất kỳ mối ràng buộc nào. Nếu anh trực tiếp giải thích chuyện giữa anh và một người phụ nữ, thì nó có vẻ hơi đường đột.
Lục Cẩn Niên trầm mặc một lúc lâu, vẫn chưa nghĩ ra được cách nên mở miệng giải thích với Kiều An Hảo như thế nào. Sau cùng, anh khẽ mấp máy môi, hỏi Kiều An Hảo một câu: "Còn cô? Gặp tôi, cũng không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Là anh kêu cô lên tìm anh, nhưng bây giờ lại hỏi cô muốn hỏi anh cái gì... Kiều An Hảo bị câu hỏi của Lục Cẩn Niên làm ngẩn ra, kế đó lắc đầu, có chút mờ mịt hỏi lại Lục Cẩn Niên: "Hỏi gì cơ?"
Lục Cẩn Niên cho rằng Kiều An Hảo chưa hiểu ám chỉ trong lời nói của mình, bèn bổ sung: "Buổi trưa lúc đi ăn cùng Kiều An Hạ, cô không có gì muốn hỏi tôi?"
Nhắc tới đó, thật vất vả Kiều An Hạ bởi vì phải dụ dỗ Lục Cẩn Niên ăn, rồi cùng anh ngắm mưa, mới quên đi chuyện ấy, chớp mắt lại hiện về trong tâm trí Kiều An Hảo. Ánh mắt cô chợt trĩu xuống, đăm đăm nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc không mở miệng.
Lục Cẩn Niên đứng ở bên cạnh, mang theo kiên nhẫn hiếm có, chờ Kiều An Hảo lên tiếng. Thế nhưng đợi đã lâu, cô gái vẫn một mực không chịu nói năng, khiến đáy lòng anh rơi vào sự hiu quạnh cuồn cuộn.
Anh vừa rồi hỏi cô có gì muốn hỏi anh không, rốt cuộc là đang mong đợi cái gì? Đang mong đợi cô sẽ vì để tâm lời Kiều An Hạ, anh có thể sẽ trở thành bạn trai của cô ta, sau đó xác nhận anh tin đó là thật hay giả sao?
Đối với cô mà nói, anh ở cùng với phụ nữ nào, phát sinh cái gì đó với phụ nữ nào, cô cho tới bây giờ đều luôn thờ ơ, làm sao có thể bận tâm chứ?
Đáy mắt Lục Cẩn Niên hiện lên một tầng tự giễu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được che lấy miệng, cười khẽ một tiếng. Một lát sau, như là quả thật bị bại bởi Kiều An Hảo, mang theo chút thất vọng lên tiếng: "Tôi và Kiều An Hạ..."
Khi Kiều An Hảo đang nghe đến Kiều An Hạ và anh có thể trở thành bồ bịch, cũng đã chật vật đến nỗi không thể thừa nhận. Tại thời điểm này, cô thực sự rất sợ từ miệng Lục Cẩn Niên thốt ra bọn họ muốn sống chung với nhau, dưới bàn tay vô thức nắm chặt thành đấm, môi gắt gao cắn chặt, sau liền cắt đứt lời Lục Cẩn Niên: "Chị tôi là một người tốt, xinh đẹp, xuất thân không tệ, cái gì cũng tốt..."
Kiều An Hảo còn chưa nói xong, Lục Cẩn Niên lạnh giọng thẳng thừng cắt đứt lời của cô: "Đi tắm!"
Câu nói giữa chừng của Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên bất chợt lấy một câu không chút liên quan “Đi tắm” cắt đứt mà bị dừng lại ở miệng. Cô buồn bực quay đầu, vừa định “Hả?” một tiếng, lại thấy vẻ mặt của Lục Cẩn Niên không biết đã trở nên cực kỳ lạnh lùng từ khi nào, như tảng băng bắc cực, bầu không khí xung quanh anh cũng trở nên rét hơn.
Kiều An Hảo mấp máy môi, không phát ra ra được tiếng, cũng đứng im tại chỗ không bất động.
Lục Cẩn Niên bặm chặt môi, tay gắt gao siết thành đấm, như thể cố gắng đè nén cảm xúc của mình. Sau khoảng mười giây, thấy Kiều An Hảo không có hành động gì, lại mở miệng, giọng điệu lạnh lùng pha lẫn tức giận: “Không nghe thấy tôi nói sao? Đi tắm! Chẳng lẽ còn muốn chờ tôi tắm giúp cô?”
Khi nói xong một chữ cuối cùng, thanh âm của Lục Cẩn Niên, trong nháy mắt trở nên thêm ác liệt, mang theo sự quyết đoán không cho người cự tuyệt. Kiều An Hảo khe khẽ run, l.q.đ. sau đó nhanh chóng lùi lại hai bước, xoay người, đi về phía phòng tắm.
-
Kiều An Hảo tắm rửa xong, bước ra khỏi phòng tắm, Lục Cẩn Niên vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía phòng khách, trong tay cầm *** đang hút dở. Khi anh nghe tiếng cửa phòng tắm mở ở đằng sau, hơi ngẩng đầu một chút, nhìn qua thuỷ tinh trước mặt, thấy Kiều An Hảo đi ra từ trong phòng tắm, liền đưa *** bên miệng, rít sâu một ngụm, sau đó dập tắt trong gạt tàn, thong thả xoay người, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, bình thản ném thẳng một câu: "Không phải cô hỏi tôi tìm cô tới có chuyện gì sao? Cô nghĩ tôi tìm cô có thể có chuyện gì ngoài nhu cầu thể xác, ngủ với cô, làm giao dịch trao đổi."
Khi Kiều An Hảo nghe Lục Cẩn Niên kêu mình đi tắm rửa, cũng đã dự cảm anh muốn làm gì, nhưng lại không nghĩ rằng vừa thấy cô đi ra, anh liền quăng cho cô một câu như vậy.
Nhu cầu thể xác, ngủ với cô, làm giao dịch trao đổi…
Kiều An Hảo cắn chặt môi, tay vô thức giữ chắc quần áo, sắc mặt hơi hơi trở nên có chút trắng.
Lục Cẩn Niên như là không nhìn thấy phản ứng của cô, nâng tay gỡ cúc áo rồi tuỳ tiện ném lên ghế sofa, để *** trần, đi thẳng vào phòng tắm. Khi đi ngang qua người Kiều An Hảo, anh khựng lại một chút, để lại một câu: “Đừng đứng ngốc ở chỗ này, đến chỗ cô nên chờ đi!”
Nói xong, liền trực tiếp lướt qua, bước vào phòng tắm, sau đó hung hăng đóng cửa lại.
Kiều An Hảo nghe tiếng đóng rầm phía sau, thân thể khẽ run. Lúc ban tối, anh còn dịu dàng như thế, cô đã nghĩ giữa bọn họ có hy vọng chuyển biến tốt.
Cho dù không thể yêu nhau, nhưng cũng có thể trở lại lúc cô thầm mến anh, khoảnh khắc anh để ý đến những chuyện vụn vặt của cô.
Cho dù khi đó anh vẫn tỏ ra xa cách với cô, chưa bao giờ nói nhiều nhưng cũng không cay nghiệt như bây giờ.
Lục Cẩn Niên tắm rất nhanh, anh chỉ tùy ý choàng một chiếc khăn tắm quanh hông, sau đó cầm khăn lau tóc, sau đó từ phòng tắm đi ra, lại thấy Kiều An Hảo vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, nhịn không được nhíu mày, bước tới bên người cô: "Không phải tôi bảo cô về chỗ cô cần chờ sao? Hay cô muốn làm luôn ở đây?"
Vừa nói, anh vừa nắm lấy cổ tay cô, hung hăng đẩy cô xuống ghế salon, sau đó đè lên người cô.
"Cô đã muốn thế, tôi sẽ thành toàn cho cô, dù sao cũng chỉ là thỏa mãn nhu cầu mà thôi."
Thân thể Kiều An Hảo hơi run rẩy một chút, cô vô thức rũ mi xuống để che lấp đau thương trong mắt.
Lục Cẩn Niên cúi đầu, anh đang muốn hôn Kiều An Hảo lại bất chợt nghĩ tới điều gì, liền vươn tay nắm lấy cằm của cô, bắt cô phải ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh, sau đó lạnh nhạt mở miệng: "Kiều An Hảo, cô đang muốn học Triệu Phi Yến và Triệu Hợp Đức, hai chị em cùng chung một chồng.
Kiều An Hảo bị anh nói như vậy, vẫn còn chút mơ màng, cô không hiểu rốt cuộc anh đang muốn nói điều gì. Anh lại tiếp tục nói, câu từ đầy trào phúng: "Kiều An Hảo, cô lên giường với tôi, thành người của tôi, vậy mà còn khen chị cô trước mặt tôi, không thấy ghê tởm hay sao?"
Từ lúc kết hôn đến bây giờ, Lục Cẩn Niên ăn nói khó nghe với cô không ít lần, cô tưởng mình đã ૮ɦếƭ lặng rồi, nhưng mỗi lần nghe lại, đáy lòng vẫn không nhịn được đau đớn, bởi vì để ý, bởi vì yêu, cho nên mãi luôn để ý.
Sắc mặt Kiều An Hảo hoàn toàn tái nhợt, cô khen chị gái cô ở trước mặt anh, như thế nào lại là ghê tởm?
Lục Cẩn Niên tăng thêm lực đặt vào cằm cô, tiếp tục nói: "Tôi cho cô biết, cô muốn, tôi cũng không muốn! Cô không thấy hai chị em cô chung một chồng là ghê tớm, nhưng tôi lại thấy ghê tởm! Nếu tôi đã ngủ với cô, thì sẽ không bao giờ động đến dù chỉ một sợi lông tơ của Kiều An Hạ! Cô cũng không đủ tư cách nói đến Kiều An Hạ ở trước mặt tôi, dù chỉ một chút tôi cũng không thích cô ta, cho dù cô ta một lòng một dạ thế nào, cũng không có nửa điểm quan hệ với tôi."
Thật ra khi cô khen Kiều An Hạ trước mặt anh, anh đã vô cùng tức giận chẳng *** giải thích với cô.
Có lẽ, ở trong lòng cô, hoàn toàn không để tâm đến chuyện của anh và những người phụ nữ khác.
Nhưng là, anh vẫn không thể nhịn xuống, lại dùng một phương thức như thế, để giải thích với cô.
Nghĩ đến đây, Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo đầy lạnh lẽo, đáy mắt hiện lên đau đớn và bất đắc dĩ, anh dùng lực mím môi, liền dùng sức cúi đầu, ngăn chặn môi của cô.
Lục Cẩn Niên hôn cô giống như đang cắn xé, anh .lamlam.lqd. dùng sức xé quần áo của cô, có hơi đáng sợ.
Kiều An Hảo nhớ đến cảm giác hai lần trước anh làm cô đau đến sống không bằng ૮ɦếƭ, cơ thể trở nên có chút khẩn trương, lúc Lục Cẩn Niên mạnh mẽ xông vào thân thể cô, khiến cả người cô không nhịn được mà run rẩy, bởi vì đau đớn, khóe mắt hơi ẩm ướt
Lục Cẩn Niên cảm giác rõ ràng cô gái phía dưới run rẩy, theo bản năng ngẩng đầu lên từ xương quai xanh của cô, đã thấy khóe mắt cô ướt đẫm, động tác của anh ngừng lại, trong đầu nhớ tới lần trước lúc kết thúc, hình ảnh vẻ mặt cô tái nhợt co rúc ở trên giường, anh nắm bả vai cô tăng thêm chút sức lực, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng như cũ, nhưng động tác lại nhẹ nhàng hơn một chút.
Kiều An Hảo không còn cảm giác khó chịu như vậy nữa, cơ thể căng thẳng, hơi buông lỏng một chút, vẫn có thể cảm giác được hơi đau, càng về sau, cảm xúc đau đớn đã được thay vào K**h th**h mãnh liệt mà Lục Cẩn Niên mang đến, thân thể mới hoàn toàn mềm nhũn ra. Lục Cẩn Niên d#d$l^q*d cảm giác được cô gái nhỏ đã động tình, sức lực cũng dần dần trở nên dịu dàng.
Cuối cùng, cũng đến lúc kết thúc, Lục Cẩn Niên gục ở trên người Kiều An Hảo, bởi vì thân thể được phóng thích, nên đầu có chút choáng váng, cảm giác như mình đã cho cô hết tất cả sức lực.
Lục Cẩn Niên gục ở trên người Kiều An Hảo thở dốc một chút, theo bản năng giơ tay lên, muốn vuốt ve mái tóc dài của cô, nhưng cuối cùng, vừa giơ tay lên, đã nắm thành quả đấm, dùng sức rút tay về, xoay người đứng dậy rời khỏi cơ thể cô, sau đó nhặt áo tắm dưới mặt đất lên, bọc lại cơ thể mình, mới quay đầu, nhìn lướt qua Kiều An Hảo bất ổn đang cuốn người trên ghế sa lon, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo nói: "Lần giao dịch này đã xong, nếu cô muốn chuyện gì có thể gửi tin nhắn cho tôi, nếu như không có, tôi xem gần đây có hợp đồng nào tốt sẽ sắp xếp cho cô.”
Nói xong, Lục Cẩn Niên lạnh lùng xoay người, đi vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Kiều An Hảo, lúc Lục Cẩn Niên xoay người đi, cô vươn tay, nhặt quần áo lamlam.lqd của mình lên, che lại cơ thể trần trụi của mình, nằm trên ghế sa lon lẳng lặng trong chốc lát, mới ngồi dậy, mặc quần áo vào.
Kiều An Hảo đứng lên, nhìn Lục Cẩn Niên đóng cửa phòng ngủ, suy nghĩ một chút, cuối cùng không gọi anh, yên lặng xoay người, đi ra khỏi phòng của Lục Cẩn Niên.
Lúc này đã là mười hai giờ đêm, Triệu Manh đã ngủ, Kiều An Hảo đi tắm rồi rón rén bò lên giường, lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Cô thật sự không biết tối nay rốt cuộc mình đã nói sai điều gì mà chọc anh tức giận như vậy?
Cô biết anh không thích cô, trước mặt anh cô làm cái gì đều vô cùng cẩn thận, sợ mình sẽ làm gì đó khiến anh thấy phiền.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ do một đêm say R*ợ*u mà chủ động quyến rũ anh, sau lại vì muốn che dấu tâm sự của chính mình mà đưa ra một lý do bừa bãi, không ngờ lại tạo cơ hội cho anh hết lần này đến lần khác tổn thương bản thân mình. Cô đề xuất với anh muốn giải trừ giao dịch, kết quả lại chọc anh phẫn nộ, nói chờ đến khi nào anh chơi chán, liền sẽ khiến cô biến mất triệt để khỏi giới giải trí.
Cho dù cô có thể rút khỏi giới giải trí, có thể buông bỏ hết những dây dưa với anh, quyết định để mặc cả đời mình về sau sống mãi với thứ tình cảm đơn phương hèn mọn này, nhưng cô lại không thể bỏ mặc Hứa Gia Mộc.
Hứa Gia Mộc chính là bạn từ nhỏ đến lớn của cô, lúc trước là do cô ích kỷ, nghĩ muốn tiếp cận Lục Cẩn Niên nên mới đáp ứng đề nghị của Hàn Như Sơ, nếu như bây giờ cô muốn từ bỏ, Hứa Gia chắc chắn sẽ xảy ra đại loạn.
Chẳng qua nghĩ lại về lời anh nói đêm nay, có lẽ anh thật sự không hề thích Kiều An Hạ.
Nghĩ vậy, Kiều An Hảo mới hơi buông lỏng một chút tâm tìn*** nề cả buổi của mình, nhưng vẫn không kìm được lo lắng cho Kiều An Hạ, cô sợ chị ấy sẽ phải đau khổ.
Ngày hôm sau, Kiều An Hảo có lịch trình, buổi sáng tám giờ đến studio, trang điểm, thay đồ sau đó bắt đầu quay phim.
Cô và Lục Cẩn Niên khi gặp nhau ở studio, trừ lúc quay phim còn lại không bao giờ nói chuyện với nhau câu nào, tối hôm qua giữa hai người lại không hề vui vẻ. Vì vậy, hôm nay lúc quay phim, Kiều An Hảo không thể bình thường như mọi ngày, thi thoảng lại lén lút nhìn Lục Cẩn Niên một cái.
Tâm tình của Lục Cẩn Niên cũng không tốt hơn cô là bao, khi quay phim còn thả lỏng cơ mặt để hoàn thành vai diễn theo kịch bản yêu cầu, nhưng đến khi đạo diễn hô: "Cắt", sắc mặt anh lại lập tức lạnh hẳn xuống, khiến cho không khí trong đoàn làm phim rất căng thẳng.
Đến giờ ăn cơm trưa, hôm nay nhà ăn lại tổ chức tiệc đứng.
Bởi vì buổi chiều còn tiếp tục quay nên Kiều An Hảo không thay đồ mà trực tiếp cùng Triệu Manh đi đến nhà ăn, lúc hai cô đến, người bên trong cũng đã vãn đi không ít.
Kiều An Hảo lấy một ít thức ăn, sau đó cùng Triệu Mạnh đi tìm chỗ ngồi, đi qua một bàn có tầm bảy, tám người đang ngồi, có vài ngôi sao nhỏ và nhân viên trong đoàn làm phim, không biết đang xì xào bàn tán gì đó, lúc thấy hai cô đến gần, lập tức ngậm miệng lại.
Chờ đến khi Kiều An Hảo và Triệu Manh tìm được chỗ rồi ngồi xuống, âm thanh nói chuyện so với lúc trước nhỏ hơn một chút, một người trong số đó vươn đầu về đằng trước, như là muốn nói điều gì đó rất bí mật, đám người còn lại đua nhau bàn luận sau đó đều nhất mực quay đầu nhìn về bàn của hai cô một cái.
Ban đầu, Kiều An Hảo vốn chẳng thèm để ý, đến lúc ăn được một nửa cơm mới phát hiện rất nhiều diễn viên và nhân viên của đoàn làm phim lúc đi qua chỗ cô lại giơ tay chỉ trỏ, sau đó lại quay đầu nói nhỏ cái gì đó với người bên cạnh.
Ban đầu Kiều An Hảo không để ý, chỉ khi ăn được một lúc, mới phát hiện nhiều diễn viên hoặc nhân viên ê-kíp trong phòng ăn thỉnh thoảng chỉ chỉ trỏ trỏ mình, rồi xì xà xì xầm gì đó với người bên cạnh.
Cứ liên tục như thế, đáy lòng Kiều An Hảo dâng lên một dự cảm xấu, cô nhịn không được buông đũa xuống, ngẩng đầu, ngước hỏi Triệu Manh trước mắt: “Đoàn phim hôm nay có chuyện gì sao?”
Triệu Manh mờ mịt lắc lắc đầu, ngậm một miệng thức ăn phun ra âm thanh ồm ồm: “Không có nghe nói.”
Nuốt tọng xuống đống thức ăn, Triệu Manh lại mở miệng hỏi: “Sao vậy?”
Vừa đúng lúc có người lại cầm đũa hướng về phía Kiều An Hảo chỉ chỉ, khi bị Kiều An Hảo nhìn thấy, lập tức quay người đi, mi tâm thanh tú của Kiều An Hảo nhíu lại, càng thêm khẳng định suy nghĩ đoàn làm phim nhất định đã xảy ra chuyện gì liên quan đến mình, vì thế liền đối với Triệu Manh đang ngồi trước mặt nhẹ giọng phân phó một câu: “Sau khi ăn xong, cậu đi hỏi thăm một chút, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
-
Kiều An Hảo vừa mới nói Triệu Manh đi hỏi thăm nghe xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng Triệu Manh còn chưa kịp đi hỏi thăm, khi hai người từ nhà ăn đi ra, chợt nghe đến một ít lời đồn nhảm.
Nhà ăn của khách sạn ở tầng bốn, từ nhà ăn đi ra thang máy, phải đi qua một sảnh *** lớn.
Lúc này đã qua giờ cơm, chỉ có năm sáu người ở trên ghế salon ở sảnh lớn, vừa ***, vừa nói chuyện phiếm.
Vài người nói chuyện thanh âm có lúc cao lúc thấp, nhưng mỗi một câu, cũng đủ cho những người trong sảnh lớn, nghe được rành mạch.
“Tôi đã sớm nói, Kiều An Hảo diễn đàn lê quý đôn khẳng định không phải dựa vào thực lực để tiến vào đoàn làm phim, đầu năm nay, chính là nhiều người biểu diễn kỹ xảo, cũng không gặp ai giống như cô ta vậy, đã được chọn vào đoàn làm phim, còn chạy theo người khác làm nữ nhị hào!
Triệu Manh nghe thấy như thế, theo bản năng quay đầu, liếc nhìn Kiều An Hảo một cái.
Kiều An Hảo mặt mày cũng rất bình tĩnh, chỉ là nâng tay lên hướng về phía Triệu Manh làm một động tác chớ có lên tiếng, ý bảo cô ấy đừng có làm kinh động đến vài người đang hăng hái bừng bừng nói chuyện phiếm kia, sau đó liền đứng tại chỗ, vẻ mặt trở nên hứng thú đứng nghe.
“Cô ta là loại người như vậy, nhìn qua bộ dạng thanh thuần xinh đẹp, kỳ thật bên trong so với ai khác cũng đều lẳng lơ hơn!” Lần này mở miệng là diễn viên nhỏ hạng ba, xuất thân là người mẫu trẻ, khuôn mặt nhọn tiêu chuẩn, trong tay cầm theo một ***, sau khi nói ra những lời này, còn xen lẫn một tia cười lạnh, rít một ngụm thuốc, nhả ra một vòng khói xinh đẹp, tiếp tục dùng giọng điệu khinh bỉ nói: “Chẳng qua cô ta ngược lại vẫn thật bình tĩnh, không biết là cô ta không biết vụ bê bối này của mình đã bị đưa ra ánh sáng, hay vẫn là da mặt dày, bị làm rõ cũng không quan tâm!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc