Hôn Trộm 55 Lần - Chương 13

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Trong Và Ngoài Phim
Vì vừa rồi trời mưa to, mặt đường còn đọng lại nhiều vũng nước, Lục Cẩn Niên lái xe với tốc độ cực nhanh, khiến cho nước bắn ra tứ phía, có vài giọt đã bắn lên cánh tay đang để trần của Kiều An Hảo.
Xe của Lục Cẩn Niên rời đi, đường phố bên ngoài Cẩm Tú Viên, trong nháy mắt liền trở nên trống rỗng, cô quạnh, chỉ còn mình Kiều An Hảo đứng đó.
Đèn cao áp ở ngã tư đường mang thứ ánh sáng thản nhiên, chiếu vào thân thể gầy yếu vẫn đang run rẩy của Kiều An Hảo, đượm một chút bất lực và cô đơn khó nói thành lời.
Kiều An Hảo đứng tại chỗ hồi lâu, dần dần cũng ngừng rơi lệ, cô mở túi xách ra, lấy chiếc khăn tay ở bên trong lau nước mắt rồi mới xoay người, đi vào biệt thự.
Kiều An Hảo cầm lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, lúc đang đứng bên cạnh giá để giày, má Trần từ trong phòng ngủ đi ra, không chào hỏi Kiều An Hảo trở về như thường lệ, ngoài ý muốn lại nói:
“Bà chủ, tôi vừa chuẩn bị cơm chiều cho bà, bà có muốn ăn luôn hay không?”
Kiều An Hảo vừa khóc xong, tâm tình cũng vơi đi ít nhiều, cũng không để ý tới tại sao má Trần lại biết đêm nay mình trở về, cho nên chỉ lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói một câu:“Không cần, tôi đã ăn ở bên ngoài rồi.”
Dừng một chút, lại nói với má Trần một câu: “Tôi hơi mệt, muốn lên lầu trước.”
“Tôi giúp bà chủ đi pha nước tắm, bà hãy nghỉ ngơi trước đi.”
Má Trần nói xong, liền muốn lên lầu, Kiều An Hảo khẽ cười một chút, ra tiếng cự tuyệt: “Không cần, tự tôi làm được rồi, má nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Tốt lắm, bà chủ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Kiều An Hảo lại hướng về phía má Trần hơi nở nụ cười rồi đi lên lầu.
Trở lại phòng ngủ, Kiều An Hảo tùy ý ném túi xách trên ghế sa lon, sau đó đi tắm nước ấm sạch sẽ, thay một bộ quần áo ngủ khô ráo đi ra, ngoài ý muốn lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, liền vào phòng thay đồ đem va li hành lý mình mang đến Cẩm Tú Viên lúc đầu ra , sau đó nhập mật mã mở ra, tìm kiếm một chiếc hộp nhỏ bên trong, ngồi vào tấm thảm trải trên sàn nhà, mở chiếc hộp ra.
Bên trong rất hỗn độn, một đôi vé máy bay, vé xe lửa, còn kèm theo mấy tờ một trăm nhân dân tệ màu đỏ chói mắt.
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm những thứ kia bản edit của xẩm xẩm trong chốc lát, mới đưa tay khuấy đảo một chút, lấy ra một phong thư màu lam.
Ng'n t Kiều An Hảo nhẹ nhàng dien dan lqd vuốt ve phong thư kia, sau đó cầm phong thư đứng lên.
Mặt sau phong thư có dính keo, lại chưa từng bị ai mở ra, qua rất nhiều năm, độ dính càng thêm chắc chắn.
Chẳng qua bởi vì thời gian trôi qua cũng đã lâu, màu sắc của nó đã có vẻ cũ đi, màu sắc ngôi sao ở giữa kia cũng sắp rơi rụng gần hết, lộ ra từng mảnh từng mảnh trắng trắng.
Má Trần chờ Kiều An Hảo đi lên lầu, mới trở về phòng ngủ của cô, sau đó cầm lấy điện thoai, gọi một cuộc ra bên ngoài.
Thời điểm di động reo, xe Lục Cẩn Niên gần tới đường Vành đai 3. Vì trận mưa to vừa đi qua nên đường phố khá vắng, xe trơn tru bắn với tốc độ nhanh. Khi nghe thấy tiếng chuông, anh cũng chẳng thèm giảm tốc độ, chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua số người gọi, là của biệt thự Cẩm Tú viên.
Lục Cẩn Niên do dự một chút, sau đó ở lối thoát trước mặt, tách khỏi đường Vành đai 3, từ từ đỗ lại ven đường, cầm di động lên.
Đoàn phim nghỉ ngơi ba ngày, anh biết cô quay về nội thành, chắc chắn sẽ về nhà, cho nên đã gọi điện cho má Trần trước, để bà chuẩn bị cơm tối, đồng thời nói má Trần, khi Kiều An Hảo đã vào nhà thì gọi cho anh.
Má Trần cũng không biết là Lục Cẩn Niên đưa Kiều An Hảo về nhà, cho nên đợi đến khi Lục Cẩn Niên bắt máy, liền lịch sự trực tiếp nói: "Ông Lục, bà chủ đã trở về rồi, nhưng cô ấy bảo là đã ăn tối ở ngoài, nên không ăn, liền lên lầu, nói là mệt."
Lục Cẩn Niên nhạt nhẽo "Ừ" một tiếng, đang định cúp máy, thì chợt nhớ tới lúc Kiều An Hảo đứng ở ven đường cầm dù bắt taxi, quần áo tóc tai hơi ướt. Vì thế liền dừng động tác tắt cuộc gọi lại, anh thấp giọng, lạnh nhạt căn dặn má Trần: "Dì đi nấu canh gừng chống cảm, rồi đưa lên cho bà chủ."
#Mèo: Ây da, nên xưng với má Trần là "bà" hay "dì" đây?!?
"Bà chủ nói muốn nghỉ ngơi..."
"Canh gừng nấu không tốn mấy phút. Nếu bà chủ đang ngủ thì đánh thức cô ấy, cho cô ấy uống rồi ngủ tiếp." Lục Cẩn Niên không chờ má Trần nói hết câu, liền trực tiếp cắt ngang lời bà, dừng một chút, d.i.ễ.n đ.à.n l.ê q.u.ý đ.ô.n lại bổ sung thêm một câu: "Nhớ chỉnh điều hòa trong nhà cao một chút. Bà chủ hôm nay mắc mưa, đừng để bị cảm."
"Tôi biết rồi, ông Lục."
Lục Cẩn Niên suy nghĩ một lát, thấy không còn gì dặn dò, sau đó trầm mặc vài giây, lại nói một câu: "Đừng nói cho bà chủ biết là tôi dặn dì chuẩn bị."
Sau đó liền tắt máy.
Cúp điện thoại, đang lúc chuẩn bị khởi động xe, Lục Cẩn Niên chợt nhớ ra một vấn đề rất muốn hỏi, nhưng lại quên mất.
Bà chủ về nhà tâm tình có tốt không? Còn khóc không?
Anh nhấc điện thoại, tính nhấn số gọi lại, nhưng do dự một hồi, lại nhét di động vào trong túi. Ngồi trên ghế lái, tay tùy ý đặt trên vô lăng, trong đầu đột nhiên hiện ra bộ dạng Kiều An Hảo lệ rơi đầy mặt. Thẳng thắn mà nói, anh quen cô hơn mười năm, đa số thấy cô, nếu không phải cười mỉm chi xinh đẹp, thì là cúi thấp đầu buồn bực không nói năng, thỉnh thoảng có lúc mất hứng, cũng chỉ mím chặt môi. Khóc như tối nay, thì là lần đầu tiên.
Lục Cẩn Niên nghĩ tới nghĩ lui, liền cảm thấy nước mắt cô trượt xuống lòng bàn tay anh lại dậy lên nỗi đau, một đường đau thẳng đến con tim, đau đến ruột gan rối bời. Sau đó anh liền khởi động xe, ngay tại giao lộ phía trước, đánh vòng cua hướng về Cẩm Tú Viên.
Bất thình lình có tiếng gõ cửa, dọa Kiều An Hảo đang nhìn chằm chằm phong bì màu xanh phải nhảy dựng lên, sau đó cô nghe thấy bên ngoài mơ hồ có tiếng gọi "Bà chủ" của má Trần. Vì vậy vội vội vàng vàng nhét phong thư vào trong hộp, đậy nắp lại, đặt lại vào trong vali, sau đó khóa mật mã, đẩy vali về chỗ cũ, mới đi ra mở cửa.
Má Trần bưng chén sứ tinh xảo, đưa cho Kiều An Hảo: "Bà chủ, tôi nấu một ít canh gừng, bên ngoài trời mưa, uống chút đi, cẩn thận bị cảm."
Uống hớp canh gừng, sau lưng Kiều An Hảo tiết ra một tầng mồ hôi mỏng. Sau khi má Trần mẹ bưng bát rời khỏi, Kiều An Hảo liền trực tiếp bò lên giường, lấy di động lướt Weibo. Có status mới, cô để ý từ đầu tới cuối trang duy nhất một nội dung chúc mừng sinh nhật của Tống Tương Tư, phần lớn bạn thân đều là minh tinh làng giải trí. Ngay cả Lục Cẩn Niên cũng gửi dòng tin nhắn trên weibo cho Tống Tương Tư, một câu rất đơn giản: "Chị, sinh nhật vui vẻ!" Còn đính kèm thêm biểu tượng bánh ga-tô nữa.
Sự kiện vừa được phát ra chưa tới ba tiếng, lượt bình luận đã vượt qua con số 100,000. Kiều An Hảo mở ra, như thường lệ là một nhóm fan liên tục hô to: "Ông xã".
Kiều An Hảo cũng gửi tin chúc mừng trên weibo cho Tống Tương Tư. Cô không ngờ rằng Tống Tương Tư rất nhanh liền trả lời cô: Cám ơn em gái.
Trong bộ phim Khuynh Thành Thời Gian, Kiều An Hảo đóng vai em gái của Tống Tương Tư. Lúc diễn, Tống Tương Tư thường gọi Kiều An Hảo là "em gái", do đó từ "em gái" này chỉ là xưng hô bưng từ trong phim ra ngoài thôi.
Chỉ trong chốc lát, dòng tin nhắn của cô đã tăng lên tới 1000 lượt trả lời của fan Tống Tương Tư. Lục Cẩn Niên cũng tham gia đóng Khuynh Thành Thời Gian, mà Tống Tương Tư lại gọi cô là "Em gái", nên mọi người liền sẽ biết Kiều An Hảo cũng có vai trong phim, tất nhiên không ít fan của anh cũng bay vào:
"Hóa ra cô là người tình mới của ông xã nhà tôi à!"
"Xinh đẹp nha!"
"Quay thì quay, nhớ không được quyến rũ ông xã nhà tôi!"
"Ai da, sao ông xã lại tìm cho mình tình địch càng ngày càng đẹp thế này, áp lực quá đi!"
...
Kiều An Hảo cứ thế nhàm chán nhìn hết comment trên trang weibo của mình. Cô cũng không biết mình rốt cuộc xem tới dòng thứ mấy trăm, thì cơn buồn ngủ bỗng ập đến, cô liền chìm vào giấc ngủ say.
-
Lúc Lục Cẩn Niên lái xe vào trong sân biệt thự Cẩm Tú Viên, anh nhìn gian phòng biệt thự qua cửa kính xe, thấy đèn đã tắt, chỉ có hai phòng ngủ lầu một và lầu hai còn bật đèn ngủ.
Lục Cẩn Niên không lái xe vào ga ra, trực tiếp dừng trước cửa, sau đó xuống xe, mở cửa đi vào nhà.
Má Trần đã ngủ, nên không ai ra đón.
Lục Cẩn Niên đổi giày, theo đèn tường phòng khách đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ, bên trong là một mảng yên tĩnh, Lục Cẩn Niên đi vào liền có thể nhìn thấy Kiều An Hảo đang nằm nghiêng trên giường ngủ thật sâu.
Lục Cẩn Niên bước từng bước nhẹ nhàng, không tiếng động đến bên giường. Dưới ánh đèn mờ nhạt, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kiều An Hảo một hồi lâu, sau đó vươn tay, rút lấy chiếc di động trong tay Kiều An Hảo, đặt lên tủ đầu giường, rồi lấy chăn nhẹ nhàng đắp kín phần lưng cô phơi ra hơn phân nửa.
Lục Cẩn Niên thuận thế ngồi trên giường, một hồi sau mới vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gò má cô. Ng'n t cái chậm rãi vuốt ve hàng mi phía dưới, như động tác lau đi nước mắt, cuối cùng tay anh dừng lại trên đầu cô, lẳng lặng đặt thật lâu cũng không di chuyển.
Kể từ hơn năm năm trước đây, anh biết cô là người mà anh không thể yêu, nên anh luôn hờ hững lạnh nhạt trước mặt cô, cho dù đôi khi vượt ngoài tầm kiểm soát, anh cũng sẽ nhanh chóng che đậy cảm xúc thật sự của anh, để cô không nhận thấy được đằng sau anh lại mất khống chế vì lý do thực sự là tình yêu.
Cả cuộc đời này, ngoại trừ người mẹ thân sinh ra anh, người duy nhất anh quan tâm cũng chỉ có cô thôi.
Mẹ cho anh sinh mạng, để anh đến được với thế giới này, cảm thụ được tất cả mọi thứ đen tối lạnh lẽo nhất của thế giới này.
Mà cô lại khiến anh được tái sinh, để cho anh thấy trên thế giới này, ban đầu vẫn còn tồn tại một loại thanh sạch và ấm áp.
Cô không biết rằng cô là toàn bộ hy vọng và động lực sống của anh trong kiếp người này.
Ngay cả bây giờ, anh thăng chức rất nhanh, anh cao cao tại thượng, cô vẫn như cũ là niềm hi vọng và động lực của anh.
Không ai biết rằng anh trên thế giới này, rõ ràng là người có gia đình, nhưng từng ấy năm vẫn luôn là một thân một mình.
Cho dù hiện tại có nhiều người vây quanh anh như thế, nhưng họ không biết được kỳ thật nội tâm anh cô đơn hơn bất cứ ai khác. Lqd
Hồi nhỏ, anh không mơ ước bao nhiêu, chỉ có cô. Nhưng thứ anh không có được nhiều lắm, trong đó cũng có cô.
Anh từng nghĩ tới muốn tranh đấu, chỉ là còn chưa bắt đầu đã không có tư cách, sau đó thì cô bắt đầu tránh né anh.
Ngay cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao cô bắt đầu né tránh anh?
Cho đến bây giờ, anh vẫn còn nhớ rõ, cô hoàn toàn rút khỏi thế giới của anh là từ bữa tiệc của Hứa Gia Mộc, vì lúc đó anh vì cô mà tâm trạng rất tệ, nên đã uống không ít R*ợ*u. Trong lúc mơ mơ màng màng thì cảm giác dường như cô đi đến bên cạnh mình, hỏi anh một câu nhưng cụ thể là gì thì anh không rõ . Vì say khướt rồi nên anh cũng không nhớ chính mình lúc ấy đã trả lời như thế nào, chỉ là khi tỉnh lại thì không thấy cô trong phòng nữa. Anh hỏi Hứa Gia Mộc cô về hồi nào thì được cho biết là cô đã về từ sớm. Anh nghĩ chắc đó chỉ là ảo giác, cho nên cũng không để ý nhiều.
Từ sau bữa tiệc của Hứa Gia Mộc lần đó, anh nhín chút thời gian trong lúc bận bịu ngập đầu, số lần anh gặp cô cũng dần dần ít đi, thỉnh thoảng có chạm mặt thì cô cũng không nói chuyện với anh.
Thật ra, so với việc khiến cô từ yêu biến thành không thể yêu năm năm trước, thì việc cô từng bước rời xa khỏi thế giới của anh thì đau khổ hơn nhiều.
Lục Cẩn Niên dừng nơi đáy mắt Kiều An Hảo, có rất nhiều cảm xúc đan xen: đau đớn, yêu thương, khổ sở, ấm áp, bất đắc dĩ... Cuối cùng tất cả đều biến thành căn bệnh của trái tim.
Chỉ những lúc cô không nhìn thấy, anh mới dám để cho những cảm xúc ấy lộ ra một cách chân thật.
Nhìn như luôn ra vẻ không sao cả, nhưng thật ra trong lòng cực kỳ quan tâm.
Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, không thể không hít một hơi thật sâu, sau đó kéo thần trí về, anh từ từ cúi xuống và nhẹ nhàng mà hôn lên thái dương của cô. Anh muốn nói với cô gái đang ngủ say này một câu "Anh yêu em", nhưng yết hầu lên xuống hai lần cũng không phát ra được. Anh chỉ đành chậm rãi đứng lên rồi bỏ đi.
Có một loại tình yêu dù gắng thế nào cũng không thể thốt nên lời được.
Vì vừa ra khỏi cửa miệng liền sẽ bay đi mất.
Đối với anh mà nói, anh đã mất quá nhiều nên không còn gì để mất nữa, do đó chỉ có thể tuyệt vọng duy trì tình trạng hiện tại.
Mặc dù tình hình hiện nay rất là tệ.
Niềm vui treo ở bên rìa, tình yêu giấu dưới đáy lòng.
-
Ngày hôm sau, má Trần rời giường, đang định ra khỏi phòng ngủ đi chuẩn bị bữa sáng, kết quả mở cửa, liền nhìn thấy Lục Cẩn Niên từ trên lầu đi xuống.
Má Trần hoài nghi rốt cục ông Lục tối qua trở về hồi nào, cho nên sửng sốt một lúc, mới mở miệng lên tiếng chào hỏi dien\' dan\' le\' quy\' don\' : "Chào buổi sáng, ông Lục."
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ gật đầu, liền đi về phía cửa, thay giày.Lúc lấy chìa khóa xe, Lục Cẩn Niên nói với má Trần một câu: "Đừng nói cho bà chủ biết tôi đã trở về."
Sau đó cũng không chờ má Trần kịp phản ứng kịp, liền trực tiếp đẩy cửa rời đi.
Cho đến khi má Trần hồi hồn thì chỉ còn mơ hồ tiếng xe Lục Cẩn Niên rời đi vọng lại.
Má Trần đứng tại chỗ, lắc cái đầu mờ tịt, chẳng qua là cảm thấy ông Lục thực kỳ lạ, rõ ràng là quan tâm tới bà chủ, sao cứ phải nghĩ mọi cách giấu giếm đi chứ?
-
Hai ngày kế tiếp, Kiều An Hảo đều ở lại Cẩm Tú Viên, không ra ngoài, mỗi ngày đều trôi qua yên ả như thường lệ. Lục Cẩn Niên đang nghỉ phép ba ngày nay, cũng không trở về, nhưng Kiều An Hảo nghe tin tức và được biết rằng hai ngày nay anh đều vẫn ở trong nội thành.
Chỉ có điều nửa đêm lúc má Trần dậy đi toilet, một lần vô tình nhìn qua cửa sổ thấy xe Lục Cẩn Niên.
Đậu trong sân biệt thự, anh ngồi bên trong, không xuống xe, cũng không đi vào phòng, mà ngây người một hồi thật lâu, sau đó liền lái xe đi.
Trở về đoàn phim, sang ngày hôm sau vẫn quay như thường lệ, từ sáng đến tối đều là cảnh quay của Tống Tương Tư, Trình Dạng và Lâm Thi Ý. Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, mới tới phiên Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo.
Bối cảnh của cảnh quay này là vào buổi tối, nam hai đi đã lâu không tung tích nhưng lại đột nhiên về trong trạng thái say khướt, lầm tưởng nữ hai là người mình yêu nên thổ lộ và hôn say đắm.
Nhưng mọi người trong giới showbiz đều biết, Lục Cẩn Niên từ lúc vào làng đến nay, những màn bắt buộc có cảnh hôn thì cũng chỉ là hôn giả.
Vì vậy từ đầu buổi, đạo diễn đã nói với Kiều An Hảo chỉ là hôn giả, nhưng dầu như thế thì cũng là cảnh hôn đầu tiên của hai người, cho nên Kiều An Hảo từ sáng sớm mà đã bắt đầu lo lắng, một mực căng thẳng mãi cho tới cảnh quay tối.
Theo tiếng chuẩn bị của đạo diễn, Kiều An Hảo ra trước trường quay, ngồi trên chiếc ghế sofa xem ti vi.
Sau đó theo tiếng bắt đầu của đạo diễn, các máy quay chung quanh Kiều An Hảo bắt đầu chuyển động 365 độ.
Cho đến khi đạo diễn thấy hài lòng với cảnh quay, mới ra hiệu cho Lục Cẩn Niên.
Để cho có cảm giác, Lục Cẩn Niên hơi uống chút R*ợ*u, nhưng chưa đạt được mức ngà ngà say thì đã thấy ám hiệu của đạo diễn. Anh liền lắc lư đẩy cánh cửa bước vào phòng.
Kiều An Hảo nghe tiếng cửa mở, lập tức quay đầu lại, thấy Lục Cẩn Niên đứng không vững nơi cửa, dd.idễn đđ.àn ll.ê qq.úy đang loay hoay với đôi dép lê. Vì vậy cô liền tiến lên trước, giúp Lục Cẩn Niên thay giày, sau đó đỡ Lục Cẩn Niên đi đến bên ghế sofa, ngồi xuống. Thời điểm cô đang chuẩn bị đi rót ly nước cho Lục Cẩn Niên, anh đột nhiên ôm chầm lấy cô, ấn ngã cô xuống ghế.
Cảnh quay tới đây không có một chút sơ hở. Kế tiếp là Lục Cẩn Niên say khướt nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, nhìn lại nhìn, rồi hôn lên.
Nhưng thời điểm Lục Cẩn Niên cúi đầu xuống hôn Kiều An Hảo, bị đạo diễn hô một tiếng "Cắt", ngay sau đó truyền đến tiếng đạo diễn: "Lục ảnh đế, biểu cảm của cậu không tốt, làm lại một lần nữa."
Đây là lần đầu tiên cảnh diễn của Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên không tốt, phải quay lâu như vậy, hơn nữa nguyên nhân còn là Lục Cẩn Niền.
Vì cứ mỗi lần quay lại, không biết là do trạng thái của Lục Cẩn Niên không tốt, hay là vì nguyên nhân khác, mà cứ tới đoạn hôn Kiều An Hảo là anh liền có vấn đề.
"Cắt, Lục ảnh đế, tư thế cậu hôn sai rồi."
"Cắt, Lục ảnh đế, lúc cậu hôn tiểu Kiều, không nhìn cô ấy."
"Cắt, Lục ảnh đế..."
"Cắt..."
Cứ sai liên tiếp như thế, cho dù Lục Cẩn Niên là CEO của Truyền thông Hoàn Ảnh, cũng chọc cho đạo diễn bốc hỏa. Do đó, mỗi lần quay hỏng, ông trực tiếp nói: "Không được, không được, nghỉ ngơi 10 phút. Lục ảnh đế, cậu chỉnh lại cảm giác đi. Thợ trang điểm, dặm lại!"
Vì trạng thái đêm nay của Lục ảnh đế cực kém, người xung quanh bắt đầu xì xào bàn ra tán vào.
Lục Cẩn Niên vẫn khuôn mặt lạnh nhạt bình tĩnh, chờ sau khi thợ trang điểm chỉnh lại hóa trang xong, anh như đã đưa ra quyết định cho một chủ ý, nói với đạo diễn bên cạnh: "Cảnh hôn lát nữa, không hôn giả."
Lục Cẩn Niên vẫn giữ biểu cảm lạnh nhạt bình tĩnh, chờ nhân viên trang điểm chỉnh trang lại cho mình, anh như đã đưa ra được quyết định cho một chủ ý, quay sang đạo diễn bên cạnh nói: “Cảnh hôn lát nữa, không cần hôn giả.”
Âm thanh của anh nghe như không có cảm xúc gì đặc biệt, cũng không cao lắm, nhưng vẫn rơi vào tai một đám nhân viên và diễn viên của đoàn làm phim đứng cách đó không xa, bọn họ còn đang trưng ra vẻ mặt buồn bực vì anh liên tục NG trong nháy mắt trở nên sửng sốt vì lời nói của anh.
Cảnh hôn lát nữa, không cần hôn giả … Đây là ý gì? Không phải từ trước đến giờ anh không bao giờ diễn cảnh hôn thật hay sao?
Sâu trong đáy lòng mọi người đều lờ mờ đoán ra được đáp án nhưng không ai dám tin tưởng vào nó, tất cả đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó đồng loạt đem tầm mắt đặt trên người Lục Cẩn Niên và đạo diễn.
Đạo diễn rõ ràng nghe được ý tứ dien dan lqd rành mạch trong lời nói của anh, nhưng cuối cùng cũng cảm thấy vô cùng khó tin.
Hôn thật đối với Lục Cẩn Niên mà nói, từ trước đến giờ đều vô cùng khó xảy ra, phải biết rằng từng có một nhà sản xuất mãnh liệt yêu cầu anh thực hiện hôn thật,ai nào mà coppy không xin phép thì đều bị não tàn hết kết quả Lục Cẩn Niên vẫn cố chấp làm theo ý mình như cũ sau đó hủy bỏ hợp đồng với ông ta, cuối cùng còn bị kiện cáo, bồi thường rất nhiều vì đơn phương chấm dứt hợp đồng trái pháp luật.
Vì lẽ đó nên đạo diễn từ chối hơn nữa ngày, xong vẫn cố ý hỏi lại anh để khẳng định chắc chắn: “Ông Lục, lời này của ông là có ý gì?”
Lục Cẩn Niên nhìn không chớp mắt về phía trước, từ đầu đến cuối đều không mở miệng nói chuyện, vẫn đợi nhân viên trang điểm chỉnh sửa lại kiểu tóc cho anh, mới đứng lên, nhìn lướt qua về phía đạo diễn, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng trả lời đạo diễn đúng trọng tâm vấn đề: “Cảnh quay lát nữa, để cho hôn thật.”
Sau đó liền quay đầu, nhàn nhã liếc mắt một cái sang trợ lý ở bên cạnh, trực tiếp buông một câu: “Tôi đi toilet.”, sau đó ung dung bước đi.
Tống Tương Tư vừa thong dong tao nhã ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế, vừa xem cảnh diễn của Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên, đang cầm chai nước khoáng để uống nước thì đột nhiên nghe được mấy chữ Lục Cẩn Niên vừa thốt ra, liền câu lên một nụ cười không thể che giấu, nước theo đó chảy vào trong mũi, sau đó lại vì quá nhiều nước mà không kiềm được phun hết trên mặt đất rồi kịch liệt ho khan, trong lòng lại không nhịn được khinh thường: Lục Ảnh đế rõ ràng muốn ăn đậu hủ của người khác, thế mà lại bày ra bộ dáng như kiểu mình rất mệt mỏi vì phải ăn quá nhiều.
Tiếng ho khan của Tống Tương Tư làm Lục Cẩn Niên hơi quay đầu một chút, vừa lúc này, Tống Tương Tư cũng ngẩng đầu, nhìn về phía anh, lúc tầm mắt hai người tiếp xúc nhau, Tống Tương Tư dù ho khan vô cùng khó nhọc vẫn không quên ném lại cho anh một ánh mắt trêu tức.
Lục Cẩn Niên nhìn thấy ánh mắt kia, mặt mày lại càng trầm lặng, trực tiếp quay đầu, bước chân rời đi dường như cũng nhanh hơn.
Lục Cẩn Niên thế nhưng lại đồng ý hôn thật, điều này đối với, đạo diễn mà nói, là một chuyện vô cùng đáng mừng, phải biết rằng, tin tức này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây chấn động rất lớn.
Cho nên đạo diễn vừa lĩnh hội được tin tức này, liền trực tiếp chạy đến trước mặt Kiều An Hảo đang ngồi chỉnh lại trang điểm, căn bản không phải để hỏi ý của Kiều An Hảo xem có chấp nhận hôn thật hay không, mà bộ dáng giống như đem chuyện tốt đến với cô: “Tiểu Kiều, nói cho cô biết nhé, cảnh hôn của cô và Lục Ảnh đế lát nữa, sẽ chuyển thành hôn thật.”
Kiều An Hảo như gặp phải cú sốc lớn, không thể tin hỏi lại đạo diễn: “Hôn thật?”
"Đúng, hôn thật!" Đạo diễn không hề do dự khẳng định lần nữa với Kiều An Hảo, sau đó khá kích động lại nói: “Tiểu Kiều, tôi nghĩ trong thời gian cô làm diễn viên, chắc chắn có người đã nói với cô rồi. Điều cơ bản nhất của một diễn viên chính là rèn luyện hàng ngày thì mới trở nên chuyên nghiệp được. Chỉ là quay phim thôi mà, đừng căng thẳng, cũng đừng câu nệ, tận lực nhập vai vào hôn, không có chuyện gì to tát hết.
Nói xong, đạo diễn hăng hái bừng bừng quay người rời đi, tới thẳng trường quay, chỉ đạo các nhân viên công tác khôi phục lại hiện trường cảnh quay lộn xộn.
Vì phấn khích nên đạo diễn nói chuyện hơi lớn tiếng. Vốn dĩ mọi người đang đoán già đoán non liệu Lục Cẩn Niên có thiệt muốn quay cảnh hôn thật với Kiều An Hảo không, bây giờ biết kết quả rồi thì ngay lập tức lượng người đến vây xem tăng vọt.
Hầu hết đều là các nữ diễn viên và nữ nhân viên công tác đang bàn tán xôn xao trong giọng điệu hâm mộ pha lẫn đố kị.
“Ông trời ơi, Lục ảnh đế vậy mà muốn quay cảnh hôn thật nè trời.”
“Kiều An Hảo thật là tu tám kiếp mới được may mắn hôn Lục ảnh đế.”
“Đúng nha, hôn thật á hả, là hôn bằng lưỡi á...”
......
Xung quanh túm năm tụm bảy mỗi người một câu. Kiều An Hảo thì không có tâm tư đi nghe mấy người bàn tán, trong đầu cô hiện giờ chỉ có suy nghĩ phải hôn sâu với Lục Cẩn Niên như thế nào…
Thực tế không phải là anh và cô chưa từng hôn nhau, nhưng hôn sâu thì… là lần đầu tiên.
Truyện được đăng tải duy nhất tại di-ễn đ-àn l-e qu-y đ-ôn. Các bạn hãy tẩy chay ném đá các trang ăn cắp nhé.
Kiều An Hảo càng muốn làm tốt thì càng hồi hộp.
Lục Cẩn Niên rất nhanh trở về trường quay, khác với vẻ căng thẳng của Kiều An Hảo, anh lại trông rất bình tĩnh, như thể cảnh quay kế cũng chẳng khác gì so với những cảnh quay thường.
Theo ký hiệu của đạo diễn, hai người vào vị trí của mình. Trường quay phút chốc trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người chăm chú theo dõi Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên.
Từ lúc bắt đầu quay cảnh Lục Cẩn Niên bắt lấy cánh tay Kiều An Hảo rồi đè ngã cô lên ghế sofa, tuy đáy lòng Kiều An Hảo hồi hộp nhưng tổng thể vẫn không xảy ra vấn đề gì. Chỉ là lúc Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm cô chuẩn bị hôn, Kiều An Hảo vô cùng khẩn trương, có chút bất an nhắm tịt mắt lại. Lúc này môi Lục Cẩn Niên chỉ cách môi Kiều An Hảo chỉ 1 cm thôi, nhưng đạo diễn lại đột nhiên hô "Cắt".
Lục Cẩn Niên đành đột ngột dừng lại hành động
Đây là lần đầu tiên Kiều An Hảo quay phim tới nay bị NG, nhưng trái lại đạo diễn cực kỳ khoan dung, giọng điệu khá hòa nhã nói một câu: “Tiểu Kiều, cô nhắm mắt sớm quá, phải chờ lúc hai người hôn rồi mới được nhắm.”
Tốt Joanne gật đầu, nói: "Thực xin lỗi", và sau đó quay lại từ đầu.
Lần này, Kiều An Hảo không nhắm mắt trước, nhưng khi môi Lục Cẩn Niên dán lên môi cô thì cô nàng hóa đá đặc biệt cứng.
Môi Lục Cẩn Niên dán lên môi cô, *** hai cái, đầu lưỡi đang chuẩn bị cạy mở môi cô thì chợt ngừng động tác lại, sau đó ngẩng đầu, ra vẻ ngần ngại nói với đạo diễn: “Xin lỗi, tôi thấy lúc nãy chưa được tốt, làm lại lần nữa đi.”
Đạo diễn gật đầu, ra hiệu nhân viên công tác đi tới sửa sang lại trường quay.
Tuy rằng Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo đóng chung, nhưng ngoại trừ đối thoại theo lời kịch bản trong lúc quay thì hai người rất ít nói những lời dư thừa. Khi Lục Cẩn Niên đứng dậy khỏi người Kiều An Hảo giữ khoảng cách, lần đầu tiên nói chuyện với Kiều An Hảo đang ngồi dậy trên ghế sofa: “Lát nữa quay, lúc tôi nhìn cô thì cô nhớ phải nhìn lại tôi. Trong kịch bản viết rõ ràng là hai người đối mặt!”
Kiều An Hảo đương nhiên biết là phải đối mặt, nhưng khi cô và Lục Cẩn Niên mắt đối mắt, thì ánh mắt cô đều rơi vào trạng thái tự do, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào con ngươi của Lục Cẩn Niên. Vì vậy lúc anh bất chợt vạch trần điểm ấy, Kiều An Hảo hơi đỏ mặt, gật đầu, nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.
Lục Cẩn Niên không phản ứng, chỉ thờ ơ quay đi.
Cảnh quay này đã liên tục NG rất nhiều lần rồi, cho nên lần này trước khi bắt đầu quay, đạo diễn không kiên nhẫn lặp đi lặp lại các điều lưu ý trong công việc, sau đó nói với Kiều An Hảo một câu: “Tiểu Kiều, đừng căng thẳng, hãy thả lỏng một chút.”
Lúc này mới ra hiệu bắt đầu quay.
Trong phòng khách biệt thự trang hoàng xa hoa, ánh đèn mờ nhạt rọi lên cơ thể Kiều An Hảo, cô lặng lẽ xem tivi le-ê q\'uy đ,ôn. Lúc nghe tiếng cửa mở, cô liền ngoảnh đầu lại và thấy Lục Cẩn Niên đang say bí tỉ bước vào nhà, cô lập tức chạy đến dìu Lục Cân Niên tới bên ghế sofa. Kiều An Hảo nói theo lời kịch. Khi cô chuẩn bị đi lấy nước, người đàn ông đột ngột nắm lấy cổ tay cô.
Lục Cẩn Niên nắm chặt tay cô, không như lần NG trước, cái sức mạnh này như thể đang cố gắng bắt lấy thứ mình muốn.
Kiều An Hảo ngẩn ra, rồi cả người đột nhiên bị ngã xuống ghế, sau đó Lục Cẩn Niên đè lên người cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Khi hai con mắt giao nhau, tiềm thức Kiều An Hảo rất muốn trốn tránh, nhưng trong đầu chợt nhớ tới lời Lục Cẩn Niên nói sau cảnh quay NG trước, vì vậy cô cố nén không để cho tầm mắt chuyển hướng mà dõng dạc nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt của người đàn ông rất đẹp, đen láy thâm thúy đến không thấy đáy. Mặc dù trong lúc diễn, anh cố gắng thu liễm ánh mắt lạnh nhạt, nhưng vẫn khiến người khác có một loại cảm giác rất xa cách.
Hai người lặng lẽ nhìn mắt nhau khoảng mười giây, ngay khi Kiều An Hảo cho rằng Lục Cẩn Niên sẽ cúi xuống hôn môi mình thì ánh mắt anh chợt thay đổi. Đôi mắt luôn có sắc thái hờ hững tĩnh lặng bắt đầu sâu thăm thẳm và trở nên dày đặc đến tận cùng. Đáy mắt anh có một cỗ cảm xúc kỳ lạ cuộn lên, càng lúc càng mãnh liệt như xoáy nước, thu hút Kiều An Hảo không thể rời tầm mắt. Sau đó cô thấy trong mắt anh là một sự yêu thương và nỗi đau sâu sắc nhưng nồng nàn.
Đáy lòng Kiều An Hảo phút chốc tê dại như có dòng điện đánh trúng, cùng lúc ấy trống *** cũng đập liên hồi càng lúc càng nhanh như thể muốn nhảy ra khỏi ***g *** cô vậy.
Lục Cẩn Niên từ từ cuối thấp xuống, từng chút từng chút. Cánh môi anh khẽ run rẩy, nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
Một dòng điện thế cao áp bắn ra từ môi hai người, nhanh chóng truyền đi khắp cơ thể.
Giây phút môi anh tiếp xúc môi cô cũng chưa có thêm động tác mới, chỉ yên tĩnh dán sát cùng một chỗ với nhau.
Không ai giành phần chuyển động trước.
Bên tai ngoài tiếng máy quay loạt xoạt di chuyển cũng không có âm thanh nào khác. Trong thời điểm đó, cả thế giới như lâm vào một mảnh tĩnh lặng.
Lục Cẩn Niên một giây trước an tĩnh bất động, đột nhiên ngang ngược cạy mở cánh môi Kiều An Hảo. Đầu lưỡi xông vào, tung hoành xâm chiếm trận địa, quấn chặt lấy lưỡi mềm mại của cô, gắt gao quấn quít một chỗ.
Lúc này, Kiều An Hảo không phân biệt rõ đây tới cùng là quay phim hay một giấc mơ, nhưng cô cứ thế đắm mình trong đó. Cô không nén được liền nhắm hai mắt lại, cả người hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn say mê ấy. Mọi âm thanh bên tai đều dần dần xa rời, chỉ còn tiếng thở dốc của anh và cô, cùng nhịp tim hai người tang tốc vượt trội.
Anh mạnh mẽ hôn cô, d;đ;l;q;đ mang theo vài phần dứt khoát, mỗi lúc một sâu, thậm chí từ từ đặt cả sức nặng cơ thể lên người cô, như thể bất cứ khi nào cũng muốn nuốt cô vào bụng.
Chỉ trong khi diễn, anh mới dám đem tất cả tình yêu của mình bùng phát, dốc hết toàn lực hôn cô thật sâu.
Nụ hôn kéo dài rất lâu mới ngừng lại. Môi Lục Cẩn Niên chầm chậm rút khỏi môi Kiều An Hảo, đôi mắt tinh tế của anh lẳng lặng dừng ở trên người cô.
Vì quá say đắm vào nụ hôn dài vừa rồi, nên hô hấp của anh khá dồn dập, hơi thở liên tục phả lên gò má cô.
Đạo diễn đứng ở một bên nhìn màn hình, cẩn thận suy nghĩ về cảnh hôn rốt cục có thể kết thúc mỹ mãn. Khi ông đang định hô "Cắt", Lục Cẩn Niên chợt chậm rãi đưa tay vuốt ve hai gò má Kiều An Hảo.
Phản ứng lại hành động của anh, hàng lông mi dài đang nhắm run nhè nhẹ, rồi cô khẽ hé mở mắt.
Tầm mắt hai người một lần nữa khóa chặt nhau.
Đáy mắt Lục Cẩn Niên vẫn còn lưu lại thứ tình cảm kích động kia, còn chưa thể nguôi ngoai, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, Ng'n t chậm rãi vuốt ve hai gò má của cô.
Trong nháy mắt, người đàn ông luôn bị cho là lạnh nhạt quái gở đó, hiện giờ toàn thân chỉ còn lại sự dịu dàng vô bờ.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, không chút nào che lấp cảm xúc của mình, giống như cô chính là bảo bối mà anh trân trọng nhất trên thế giới này, thanh âm mang theo vài phần men say vài phần trầm thấp mê hoặc lẩm bẩm:“Em biết không? Chỉ một nụ cười lơ đãng của em liền khiến cho toàn bộ thế giới của tôi trở nên ấm áp.”
-
Cảnh hôn qua đi, đáng nhẽ sẽ có tiếng hô "cắt" của đạo diễn nhưng mãi vẫn chưa ngừng lại, vì hiện tại Lục Cẩn Niên vẫn đang tiếp tục diễn, nhân viên công tác nhịn không được kinh ngạc nhìn về phía đạo diễn, đạo diễn lại làm một tư thế trầm ngâm, nhìn chằm chằm trên các các thông số hình ảnh trên màn hình, vẻ mặt tràn đầy kích động.
thật ra lời thoại trong kịch bản hoàn toàn không phải như vậy, không nghĩ tới, Lục Cẩn Niên thế nhưng lại có thể sáng tạo ra lời thoại động lòng người như vậy, đều là như vậy làm cho người xem vô cùng phấn chấn!
-
thanh âm của Lục Cẩn Niên, tựa như trong thứ mật ngọt ngào rót vào lỗ tai Kiều An Hảo, để rồi chìm đắm vào lòng cô, cô nhìn ánh mắt Lục Cẩn Niên, bắt đầu trở nên có chút hoảng hốt.
Lục Cẩn Niên có khuôn mặt vô cùng đẹp, mềm mại dịu dàng vẫn lan tràn trong mắt anh, anh nhìn chằm chằm Kiều An Hảo thật lâu, sau mới nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, mang theo vài phần khàn khàn, đem một câu mà anh giấu ở đáy lòng rất nhiều năm, chậm rãi nói ra:“Có Cẩm Năm của em, An Hảo."
“Cho nên......” Theo lời nói của mình, anh cũng chậm rãi chạm trán hai người vào nhau, Ng'n t vẫn đang đặt trên gò má cô bắt đầu có chút run rẩy nhè nhẹ, anh dừng ước chừng vài giây, nhìn vào đôi của cô, bây giờ đang triền miên, sau đó nuốt một ngụm nước miếng, mở miệng nói, lộ ra rất nhiều bi ai cùng thương cảm:“Vĩnh viễn ở bên cạnh anh , được không?”
Lục Cẩn Niên nói xong lời này, dưới đáy lòng yên lặng bổ sung thêm hai chữ: Kiều Kiều......
Những lời này, đều là nói cho cô nghe , cũng chỉ có thể thông qua cách này nói cho cô nghe.
Cẩm năm âm khác là Cẩn Niên, An Hảo là cô.
Thật ta ý tứ anh đang muốn biểu đạt, là có Cẩn Niên của em, An Hảo.
đáy mắt Kiều An Hảo hoảng hốt, trở nên có chút mờ mịt, trong nháy mắt, cô hoàn toàn quên chính mình còn đang quay phim, cô cảm thấy hết thảy, là một giấc mộng vô cùng đẹp.
Cô không hề động đậy, anh cũng không có nhúc nhích, hai người vẫn lẳng lặng vẫn duy trì tư thế như vậy.
Đạo diễn ở nhìn chằm chằm màn hình, sau đó, cầm lấy loa, hô một tiếng:“Cắt!”
Sau đó liền không tiếc lời khen :“Hoàn hảo, cảnh quay vừa rồi thật là vô cùng tốt !”
Theo tiếng đạo diễn vừa vang lên, Lục Cẩn Niên không chút lưu luyến tách khỏi Kiều An Hảo, sự ấm áp và dịu dàng lúc đóng phim khi nãy trở lại thờ ơ và xa cách của thường ngày. Cảnh quay hoàn tất, anh trực tiếp cất bước bỏ đi.
Thời điểm Lục Cẩn Niên đi ngang qua Tống Tương Tư, cô nàng nghiêng đầu nhìn anh, hào phóng nở một nụ cười thật rạng ngời, ẩn ý nói một câu: "Lục đại ảnh đế của chúng ta đã có thể lấy giả tráo thật rồi!"
Tống Tương Tư cố tình nhấn mạnh bốn chữ "Lấy giả tráo thật".
Lục Cẩn Niên làm như từ đầu không nghe thấy lời của Tống Tương Tư, không nhìn đến cô lấy một cái, đi thẳng một mạch tới chỗ trợ lý, nhỏ giọng ném một câu cực cực nhạt: "Đi tẩy trang", ngay sau đó đi trước về phòng hóa trang.
Lục Cẩn Niên rời đi đã lâu, mà Kiều An Hảo vẫn còn ngây ngốc nằm trên ghế sofa, mãi đến khi Triệu Manh chạy tới gọi, cô mới phục hồi tinh thần một chút, sau đó lại hồn vía lên mây, bước theo sau Triệu Manh đi vào phòng thay đồ.
Cảnh quay vừa rồi quả thật cực kỳ xuất sắc, Triệu Manh không nhịn được tấm tắc khen Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên. Kiều An Hảo một chữ cũng chưa nghe, tâm trí cô hiện giờ chỉ quay quanh ánh mắt Lục Cẩn Niên nhìn cô lúc quay phim khi đó, nụ hôn anh trao và những lời nói kia...
Giữa môi và răng cô vẫn còn vương lại hương vị và độ ấm khi anh hôn.
Kiều An Hảo chạm vào đôi môi mình, dđ.sau lqđ.đó mặt liền ửng hồng.
Khi Kiều An Hảo và Triệu Manh tiến vào phòng hóa trang, đúng lúc Lục Cẩn Niên vừa tẩy trang xong, thay quần áo, từ bên trong đi ra.
Kiều An Hảo vẫn đắm chìm trong cảnh quay chưa lấy lại tinh thần, mãi đến lúc nghe Triệu Manh hô "Ông Lục", cô mới ngẩng đầu, nhìn Lục Cẩn Niên bước ra từ cửa phòng hóa trang. Vốn mặt cô có chút ửng hồng, nhất thời trở nên càng đỏ hơn, cũng chào một tiếng: "Ông Lục."
Lục Cẩn Niên không chút biểu tình nào trên mặt, bước chân vẫn giữ đều tốc độ. Ngay lúc Lục Cẩn Niên đi ngang qua, Kiều An Hảo trộm nhìn anh một cái. Anh như thể đã nhận ra tầm mắt của cô, khẽ liếc đôi mắt đạm mạc không cảm xúc qua phía cô, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi gì, như cô là một người xa lạ không liên quan, sau đó đi thẳng.
Kiều An Hảo vô thức quay đầu lại nhìn bóng lưng Lục Cẩn Niên, chỉ thấy mỗi lạnh lùng hờ hững, so với sự dịu dàng ấm áp ở cảnh quay ấy thì đó dường như chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi.
Kiều An Hảo nháy mắt tìm được bình ổn nơi con tim, lập tức thanh tỉnh lại. Đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ đẹp, tỉnh mộng, cô nên trở về với thực tế. Những dịu dàng và tình cảm của anh chỉ là nhu cầu lúc quay, không phải cho cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc