Hôn Trộm 55 Lần - Chương 08

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Diễn Xuất Đáng Kinh Ngạc
Lục Cẩn Niên đi lên lầu, vào thư phòng cầm một phần văn kiện, rồi lại đi xuống lầu.
Má Trần thấy Lục Cẩn Niên ra khỏi thang máy, lập tức ngừng động tác trong tay: "Ông Lục, ông phải đi sao?"
Lục Cẩn Niên lạnh nhạt gật đầu, đi thẳng một mạch đến lối vào, và thay giày. Lúc cầm lấy chìa khóa xe, anh quay đầu, nhìn đồ sứ trang trí triều đại nhà Thanh mà má Trần đang chùi trong phòng khách, dừng giây lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi : "Thân thể bà chủ hai ngày nay thế nào?"
Má Trần nghe câu hỏi của Lục Cẩn Niên, tức khắc quy quy củ củ thành thật báo cáo, truyện được dịch tại trang lê quý đôn : "Thân thể bà chủ ngày hôm qua đã tốt hơn nhiều, nhưng hôm nay có vẻ đã lên tinh thần, chắc không có gì đáng ngại..."
Má Trần còn chưa nói hết câu, Lục Cẩn Niên liền cầm chìa khóa xe, kéo cửa bước ra ngoài.
Thái độ đó, phảng phất như là người mở miệng hỏi tình hình Kiều An Hảo không phải là anh, mà là má Trần cứ muốn nói cho anh nghe.
Lục Cẩn Niên mở cửa xe, ngồi xuống, sau đó quay vô lăng, quay đầu xe qua bên khoảng đường trống bên cạnh. Khi anh nhìn tình hình giao thông qua kính chiếu hậu, lại thấy Kiều An Hảo núp dưới tán ô che nắng, ngồi hái hoa trong vườn, tẩy chay các trang web ăn cắp không xin phép. Mặt Lục Cẩn Niên hơi chớp động, liền đạp mạnh chân ga, dừng xe tại chỗ.
Lục Cẩn Niên không chớp mắt nhìn Kiều An Hảo trong kính chiếu hậu một lúc lâu, mới rút ra trong túi một ***, và châm lửa. Một loạt động tác liên tiếp mà thanh cao, không mảy may làm gián đoạn tầm mắt anh nhìn qua gương.
Mãi đến khi *** cháy hết, đầu lọc làm bỏng ngón tay anh, thì Lục Cẩn Niên mới hoàn hồn. Vẫn như cũ nhìn chăm chú vào kính chiếu hậu, anh tùy ý dập *** vào gạt tàn, sau đó hạ cửa kính xe xuống, làm tản đi mùi khói thuốc trong xe, mới ra sức mím môi, buộc mình phải dời mắt khỏi kính chiếu hậu, tay nắm chặt tay lái, nặng nề đạp chân ga. Xe ma sát một chút, liền lăn bánh ra khỏi cửa sân biệt thự.
Kiều An Hảo hái một bó hoa to, tâm tình vui sướng quay vào nhà, sau đó nhờ má Trần bưng bình hoa không ra, cắm hoa vào, tiếp đó lấy kéo cắt bỏ vài cành lá dư thừa, lúc này mới hài lòng, ôm mang đặt ở ngay chính giữa trên bàn.
Lúc Kiều An Hảo đi rửa tay, má Trần mới chợt nhớ tới Lục Cẩn Niên quay về lại đi, liền nói với Kiều An Hảo : "Bà chủ, vừa nãy ông Lục đã trở về, cầm một xấp giấy tời rồi lại đi."
Động tác rửa tay của cô khẽ dừng một chút, sau đó không chút tâm tình nào "ồ" một tiếng, tiếp tục cúi đầu, thong thả rửa tay. Chỉ là vốn cô hái hoa nên hơi nới lỏng tâm tình, trong nháy mắt liền chùng xuống.
Vì Lục Cẩn Niên tạm thời có việc, làm trì hoãn bốn ngày, nên vừa quay lại đoàn phim, cảnh quay của Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên vào ngày hôm sau liền bị đưa ra tiến hành ngay.
Thời tiết ngày quay đặt biệt tốt, và cũng như lần trước hôm Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên dự định quay, toàn bộ diễn viên đoàn phim đều đã sớm vây quanh ngoài sân.
Lúc Kiều An Hảo trang điểm và thay xong y phục đi ra, Lục Cẩn Niên đã chờ ở trường quay. Và như trước, xung quanh anh trong vòng bán kính hai mét đều không có ai dám tiếp cận, thế nhưng lại có rất nhiều nữ diễn viên không ngừng nhìn về phía chỗ anh.
Điạo diễn vừa nhìn thấy Kiều An Hảo tới, ngay lập tức tự mình chạy tới thông báo Lục Cẩn Niên, tất cả mọi người đều đứng ở vị trí của mình, chờ bắt đầu quay.
Trong kịch bản, nữ hai và nam hai là bạn từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Nam hai xem nữ hai như là em gái mình, thế nhưng nữ hai vẫn luôn thầm thương nam hai. Cơm chấm đôn quý lê đàn diễn. Thẳng đến một ngày, khi nam hai chuẩn bị kết hôn cùng người phụ nữ anh ta yêu, nữ hai cuối cùng không chịu đựng nổi quay sang thiết kế hãm hại nam hai, khiến cho nam hai và người yêu phải chia rẽ nhau.
Mà cảnh quay đầu tiên của bọn họ hôm nay là cảnh bạn gái của nam hai đi nước ngoài, nam hai uống say, nữ hai ra để an ủi nam hai.
Ngay sau khi đạo diễn hô "bắt đầu", tất cả máy quay đều hướng mặt Lục Cẩn Niên.
Căn phòng trang trí đặc biệt sang trọng, Lục Cẩn Niên chán chường ngồi dưới đất, quần áo trên người anh nhăn thành một đùm, lăn lông lốc bên cạnh rất nhiều vỏ chai R*ợ*u, mà trong tay anh cũng đang cầm một bình R*ợ*u, vẻ mặt thống khổ không ngừng nốc từng ngụm R*ợ*u.
Diễn xuất của Lục Cẩn Niên trước nay luôn hoàn hảo, mặc kệ tính cách anh ngoài đời thực có bao nhiêu lạnh lùng và khó tiếp cận, diễn đàn lê quý đôn, nhưng khi anh nhập vai, trong tích tắc đấy anh như biến thành một người hoàn toàn khác, bỏ xuống tất cả lạnh nhạt và xa cách, bao phủ chỉ có đau thương và thống khổ. Thậm chí vì để cường điệu cảm giác đau đớn không nói thành lời khi mất đi người yêu, anh
làm ra bộ dáng bị sặc lúc rót R*ợ*u, bất thình lình khom người ho kịch liệt rồi lại ngẩng dậy, kèm theo tiếng anh ho khan, một giọt nước mắt chậm rơi xuống nền nhà.
"Lục ảnh đế quả nhiên là Lục ảnh đế, tùy tiện làm một biểu hiện, đã phát huy nhân vật trong kịch bản vô cùng nhuần nhuyễn."
"Trời ạ, thao tác sặc R*ợ*u và rơi lệ kia, trong nháy mắt đã làm cảnh quay thật sống động."
Theo phần thể hiện của Lục Cẩn, những người xung quanh không nhịn được tán thưởng.
Ngay cả Lâm Thi Ý chẳng biết từ lúc nào đứng bên cạnh Kiều An Hảo cũng không nhịn được mở miệng cười nói: "Cô Kiều, tôi nghĩ cô chắc chắn sẽ không phụ diễn xuất tốt của ông Lục, nhất định sẽ nhập vai hết sức tốt đẹp."
Một người diễn xuất thần như thế, bạn diễn của anh quả thực phải mang áp lực rất lớn, bởi vì một khi phối hợp không tốt, cho dù diễn tốt như thế nào, cũng không thu lại điều gì cả, chỉ làm hỏng cảnh quay.
Lâm Thi Ý sở dĩ tới đây xem, chính là muốn nhìn xem năng lực của Kiều An Hảo như thế nào, hiện tại Lục Cẩn Niên vừa mở đầu liền làm cho người khác kinh ngạc như vậy. Cô ta trong nháy mắt trở nên vui sướng khi người khác gặp họa, bởi vì, Kiều An Hảo chỉ là một người mới, đoàn làm phim của Khuynh thành thời gian và Lục Cẩn Niên lại có yêu cầu cao về diễn xuất, Kiều An Hảo tuyệt đối là không có khả năng tiếp thu được vai diễn.
Lâm Thi Ý nghĩ đến đây càng chắc chắn rằng Kiều An Hảo sắp bị xấu mặt, vì thế cố chấp hướng về phía Kiều An Hảo giả mù sa mưa mở miệng nói: "Chúng tôi đều thực sự chờ mong diễn xuất kế tiếp của cô đấy."
Lâm Thi Ý nói xong, liền đưa tầm mắt quét sang những người đứng bên cạnh một vòng, ngay lập tức có vô số người gật đầu phụ họa theo, nói đúng.
Kiều An Hảo làm sao không biết rằng, trong lời nói của Lâm Thi Ý chính là mang theo ám chỉ, muốn xem bản thân mình tiếp theo sẽ bị xấu mặt như thế nào.
Kiều An Hảo không có nói bất cứ điều gì, vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ như cũ, chỉ đến khi đạo diễn gọi tên cô, cả người trong nháy mắt như là thay đổi hoàn toàn, vội vàng chạy về phía Lục Cẩn Niên ở trong phòng.
Cô nhìn tình hình của anh hiện tại, vô cùng lo lắng gọi tên anh, ngay lập tức đi tới, quỳ trên mặt đất rồi giật lấy chai R*ợ*u trong tay anh.
Lúc này, Lục Cẩn Niên đã say đến bất tỉnh nhân sự, Kiều An Hảo cố hết sức kéo Lục Cẩn Niên từ dưới đất lên trên ghế salon, sau đó cầm lấy khăn ướt trên bàn trà, nhanh chóng lau mặt cho anh.
Kiều An Hảo không phải là không biết làm gì, nhưng là trong giờ khắc này, cô nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, anh đang nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt đầy thống khổ, cô nghĩ đến anh đã từng nói với cô, cho dù người anh yêu là ai, vĩnh viễn đều không phải là cô. Đáy mắt Kiều An Hảo liền toát ra đau thương không thể nói thành lời.
Cô trước giờ vẫn luôn yêu anh, nhưng trong hiện thực phũ phàng kia, không dám để tình yêu ấy biểu hiện ra một chút nào, nhưng bây giờ đang đóng phim, cô hoàn toàn không cần sợ hãi hay kiêng kỵ điều gì cả. Vì thế nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cả người Kiều An Hảo liền nhập tâm vào vai diễn, cô vừa dựa theo kịch bản của đoàn làm phim, lại có thể tự làm chủ được diễn xuất của mình. Kiều An Hảo đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, mang theo vài phần si mê, mang theo vài phần yêu thương cùng khổ sở, thấp giọng hỏi anh một câu: "Tại sao người anh yêu không thể là em?"
Sau đó, cô ra sức cầm lại nước mắt, ghé vào trên *** Lục Cẩn Niên.
Chỉ có lúc quay phim như thế này, cô mới dám to gan tới gần anh như thế.
Đáy lòng nghĩ vậy, Kiều An Hảo liền cảm thấy tuyệt vọng, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt chảy xuống.
Cảnh quay đến đây là kết thúc.
Nhưng mà toàn bộ phim trường, vẫn im lặng như trước, cả tiếng hô ”Cắt” chậm chạp của đạo diễn cũng không có truyền đến.
Lúc ngón tay Kiều An Hảo chạm vào gương mặt Lục Cẩn Niên, trong tích tắc toàn thân anh bỗng căng thẳng, nếu không phải trời sinh anh mạnh mẽ, biết kiềm chế, giấu đi biểu cảm trong mắt, có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh giả vờ say R*ợ*u rồi ngủ chỉ sợ anh đã sớm xúc động.
Giọng nói Kiều An Hảo nhẹ nhàng mà đau thương “Tại sao người anh yêu không thể là em?”, anh giấu bàn tay bên người mình, nếu lqd không đã bị ống kính quay được bàn tay đang nắm chặt lại thành quả đấm.
Sau đó đầu của cô dán lên ***g *** của anh, anh rõ ràng cảm giác được tốc độ tim mình bắt đầu đập nhanh hơn, ngay cả hô hấp cũng trở nên bất ổn, kế tiếp, anh còn cảm thấy được sự ẩm ướt trên quần áo của mình.
Là nước mắt của cô sao?
Cuối cùng Lục Cẩn Niên không kiềm chế được mở mắt, cô nhắm mắt rơi lệ, vẻ mặt đau thương, cứ như vậy rơi vào mắt của anh.
Ánh mắt của cô chân thật quá mức, chân thật đến mức khiến cho Lục Cẩn Niên trong phút chốc, cảm thấy diễn xuất của cô quá xuất sắc, tận đáy lòng cô thật sự thích anh sao? Cho nên có thể diễn biểu hiện thích một người hoàn mỹ chân thành như thế…
Lục Cẩn Niên nuốt cổ họng xuống hai lần, ngón tay nhịn không được giơ lên, muốn lau đi giọt nước mắt rơi trên gương mặt cô.
Đột nhiên đúng lúc này, giọng nói của đạo diễn truyền đến:”Cắt.”
Kiều An Hảo vừa nghe tiếng của đạo diễn, nhanh chóng thu lại ánh mắt đau thương, khổ sở, sau đó không dám làm bất kỳ điều gì nữa, đầu lập tức rời khỏi ***g *** của Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên mạnh mẽ giơ tay lên, bỗng nhiên rơi giữa không trung, anh nhìn Kiều An Hảo không chớp mắt, cẩn thận đánh giá cô, cũng không nhìn thấy vẻ bi thương và thống khổ nào nữa trên mặt cô.
Từ lúc quay xong Kiều An Hảo không dám nhìn Lục Cẩn Niên, làm sao có thể chú ý tay anh hơi giơ lên, chính là lúc cô vô tình lén lút ngắm trộm Lục Cẩn Niên, mới phát hiện anh đang nhìn mình chằm lqd chằm, tốc độ nhịp tim của cô tăng mãnh liệt, sau đó hơi chột dạ mở miệng nói:“Diễn xuất lúc nãy, là tôi tự nghĩ ra, không có nói trước với anh, thật xin lỗi.”
Một câu này, khiến cho tay Lục Cẩn Niên tay lên, nắm thật chặt thành quả đấm rồi lại bỏ xuống, tiếp đó đáy lòng dâng lên một tia trào phúng.
Sự thật chứng minh, lại một lần nữa anh có ý nghĩ viển vông, anh biết rõ mỗi một lần đều là suy nghĩ hão huyền của mình, nhưng mà vẫn muốn tự chuốc lấy tổn thương để chứng minh.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Lục Cẩn Niên trở nên lạnh lẽo, anh chợt vươn tay, đẩy Kiều An Hảo vẫn đang ở ngồi bên cạnh mình ra, sau đó đặt hai chân xuống đất, từ trên ghế salon đứng lên, cũng không liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, vẻ mặt lạnh nhạt đi tới chỗ nghỉ ngơi của anh.
Lục Cẩn Niên trước nay đều có thể nhập vai thần tốc và cũng có thể xuất vai thần tốc. Những người đã từng hợp tác qua với anh đâm cũng quen. Anh mỗi khi quay xong thì chẳng nói chẳng rằng gì với bạn diễn liền xoay người rời đi.
Khi đạo diễn hô cắt, các cameras liền dừng quay, người vây quanh chỗ Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo đều có khoảng cách nhất định, lê quý đôn bởi vậy mọi người căn bản không phát hiện ra điều khác thường nho nhỏ giữa Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo.
Đạo diễn cúi đầu nhìn lại phần nội dung vừa quay, sau đó lập tức đứng lên, trước tiên ca ngợi phần thực hiện của Lục Cẩn Niên một phen, sau đó liền quay sang nhìn Kiều An Hảo mang theo vài phần kinh diễm, hào phóng mở miệng trực tiếp khen: "Tiểu Kiều, đoạn cô vừa quay quả thật rất tuyệt. Tôi và ông Lục hợp tác nhiều năm như vậy, ngoại trừ Tống Tương Tư ra, những người đóng với ông ấy đều rất ư tầm thường. Kết quả, cô vậy mà một lần liền thông qua, hơn nữa còn phát huy trên trường quay đặc biệt tốt, rất tuyệt, rất tuyệt!"
Diễn người thật cảnh thật có thể không tốt sao? Kiều An Hảo đè xuống đáy lòng tự giễu, cong môi cười với đạo diễn, nói một câu "Cảm ơn", tiếp đó liền đi dặm lại phấn.
Mà đám đông vây quanh chạy tới xem Kiều An Hảo diễn, trên mặt mọi người lúc này đều là vẻ mặt tràn đầy bội phục, thậm chí một số người đã bắt đầu thì thầm khen ngợi lên.
"Thật sự không ngờ, người mới Kiều An Hảo này có thể diễn quá xuất sắc như vậy!"
"Đúng đó, thảo nào lúc ở bữa tiệc, Lục ảnh đế nói Kiều An Hảo là dựa vào thực lực để có được vai diễn này, xem ra là thật."
"Kiều An Hảo diễn xuất tốt, dáng dấp vừa xinh đẹp, lần này đóng cặp với Lục ảnh đế, đoán chừng sắp tới thành tâm điểm* đây!"
* Nguyên văn "đại hồng đại tử"
Đại hồng, đại tử, tử hồng, phấn hồng, trong suốt: mức độ nổi tiếng trên mạng TQ, chia theo màu gồm đại hồng (đỏ đậm), tử hồng (đỏ tím), đại tử (tím đậm), phấn hồng (hồng nhạt), trong suốt. Màu càng đậm thì càng nổi tiếng.
Lâm Thi Ý nghe xung quanh người này nối tiếp người kia khen không dứt, nhịn không được nhìn Kiều An Hảo cách đó không xa đang chỉnh lại trang điểm.
Thật không ngờ, cái người mới giữa chừng ςướק vai diễn của cô ta lại có diễn xuất xuất chúng như vậy. Cô ả vẫn cho rằng cô chỉ là một người mới không hề có kinh nghiệm, không nghĩ tới cô vậy mà có thể diễn đẹp như vậy, thậm chí còn có thể không đỏ mặt, không thở gấp, bình tĩnh ung dung như vậy mà đóng với Lục ảnh đế.
Truyện được dịch và đăng tải trên diễn đàn lê quý đôn. Như mọi người đã nói, tiếp tục như vậy, Kiều An Hảo sắp tới sẽ thành tâm điểm chú ý của quần chúng.
Ở lĩnh vực điện ảnh và truyền hình trong vòng mấy năm nay, cô ả vẫn luôn bị Tống Tương Tư dồn ép thê thảm. Nhịn nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cục chịu đựng đến lúc Tống Tương Tư hiện tại không thế nào nhận diễn, cô ả cho là mình cuối cùng có thể thay thế Tống Tương Tư trở thành Ảnh hậu kế nhiệm trong làng giải trí. Kết quả, bây giờ lại lòi ra một Kiều An Hảo!
Ánh mắt Lâm Thi Ý thoáng âm u vài phần.
Cô ả không thể để người khác cản trở con đường thành Ảnh hậu của cô ả, ai dám ngăn cản đường đi của ả, cô ả tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Lâm Thi Ý lạnh lùng cong khóe môi, đạp gót giày, hùng hổ rời đi.
"Tốt, rất đẹp!" Theo câu nói kết thúc vừa lòng của đạo diễn, lại thêm một cảnh quay kết thúc rất suông sẻ và thành công.
"Còn một cảnh quay phải thay trang phục, nhân viên công tác nhanh nhanh đưa diễn viên đi chuẩn bị." Đạo diễn cầm lấy kịch bản, nhìn cảnh quay tiếp theo một chút, sau đó giơ loa lên phân phó.
Quần áo và giầy phần quay hôm nay của Kiều An Hảo sớm đã được chuẩn bị tốt, toàn bộ đều treo ở trong phòng thay đồ. Triệu Manh vừa nghe thấy lệnh chỉ đạo của đạo diễn, lập tức chạy lên trước, đưa Kiều An Hảo vào phòng thay quần áo.
Lúc Triệu Manh vươn tay định mở cửa phòng thay đồ, bất thình lình cửa lại bị người bên trong giành mở ra trước. Một cô gái trẻ vội vội vàng vàng từ bên trong đi ra, nhìn cũng không dám nhìn Kiều An Hảo lấy một cái, chỉ cúi thấp đầu hô một câu "Chào chị Kiều", liền hấp tấp chạy đi.
Bởi vì thời gian cấp bách, Kiều An Hảo và Triệu Manh không ai suy nghĩ gì nhiều, vào phòng thay quần áo, rất nhanh thay xong quần áo và giầy cao gót, liền trở lại trường quay.
Ở cảnh này, nội dung quay là nam hai biết nữ hai phá hoại tình yêu của mình, liền đến tìm nữ hai tính sổ.
Trước ống kính, Kiều An Hảo đứng bên cạnh hồ bơi dưới ô che nắng, im lặng đọc sách.
Đây là một cảnh quay tĩnh, cho nên Kiều An Hảo chỉ cần cầm sách đã được chuẩn bị trước, truyện được dịch và đăng trên trang diễn đàn của lê quý đôn, ngồi yên một chỗ để cho các thợ nhiếp ảnh lựa chọn ống kính thích hợp.
Chờ cho đến khi lựa chọn được ống kính, theo chỉ đạo của đạo diễn, Lục Cẩn Niên ngồi trong xe thể thao đạp lên chân ga, xe nhanh chóng phóng vọt tới chỗ Kiều An Hảo. Sau khi tới gần bên cạnh Kiều An Hảo, xe thắng gấp một cái, liền dừng lại, Lục Cẩn Niên xuống xe, hung hăng đóng sầm cửa, tức giận đi tới chồ Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo nhìn thấy Lục Cẩn Niên, lập tức cười xán lạn, nhưng cô còn chưa kịp gọi tên nam hai, Lục Cẩn Niên đã giật lấy sách trong tay Kiều An Hảo, hung hăng ném xuống đất, sau đó liền mắng tới tấp vào mặt Kiều An Hảo.
Cảnh quay đến đây, tất cả đều rất thuận lợi, cũng rất tuyệt, tình tiết kế tiếp là Lục Cẩn Niên nói với Kiều An Hảo rằng không bao giờ muốn gặp lại cô nữa. Nhưng lúc xoay người rời đi, Kiều An Hảo có chút hoảng loạn vươn tay kéo Lục Cẩn Niên, kết quả lại bị Lục Cẩn Niên dùng sức hất ra, tiếp đó Kiều An Hảo bị sức lực như vậy hất té ngã trên đất.
Thật ra Lục Cẩn Niên cũng không phải thật sự dùng sức hất, mà chỉ làm ra tư thế như đang dùng sức, mà Kiều An Hảo lại rất phối hợp với cái vung tay của Lục Cẩn Niên, liền thuận thế ngã trên mặt đất.
Quả thật lúc Lục Cẩn Niên vung tay, Kiều An Hảo liền buông cánh tay Lục Cẩn Niên ra, chính là ở thời điểm cô đang chuẩn bị thuận thế ngã, chân mang giày cao gót, lại bởi vì cô dùng sức, nháy mắt liền gãy gót, sau đó cả người cô liền mất thăng bằng. Trong tình huống căn bản không kịp phản ứng, cả người liền "tõm" một tiếng, rơi vào trong hồ.
Bể bơi sâu hơn hai thước, Kiều An Hảo bị chìm vào trong lòng nước, quẫy đạp lên vô số bọt nước.
Sự việc đến đột ngột khiến cho mọi người xung quanh không kịp phản ứng.
Lục Cẩn Niên vừa hất tay Kiều An Hảo ra, lạnh lùng xoay người bước đi, nhưng vừa mới đi được vài bước, liền nghe thấy âm thanh rơi xuống nước từ phía sau vang đến, anh theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Kiều An Hảo đang vùng vẫy trong bể bơi.
Kiều An Hảo không biết bơi, mà bể bơi này ở ngoài trời, không có cơ chế điều chỉnh nhiệt độ của nước, hiện tại trời đã gần tối, nước rất lạnh, mà cô lại vừa mới bị cảm mấy ngày trước.
Sắc mặt Lục Cẩn Niên trong nháy mắt liền tái nhợt, không kịp nghĩ ngợi gì cả liền trực tiếp lao người xuống bể bơi.
Kiều An Hảo dần chìm xuống nước, cả người đều vô lực, cảm giác được dòng nước lạnh băng kia sặc vào trong mũi mình, hô hấp trở nên đứt đoạn, cô muốn mở miệng ra kêu cứu, rồi lại càng có thêm nhiều nước tràn vào trong bụng. Cô bắt đầu giãy giụa, nhưng càng giãy giụa lại càng chìm xuống nhanh hơn. Ngay tại lúc cô sắp tuyệt vọng liền cảm giác được có một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng mình, giây tiếp theo liền được kéo vào trong một ***g *** ấm áp.
Lục Cẩn Niên đưa Kiều An Hảo lên bờ, sau đó nhanh chóng đưa tay ra ấn vào bụng cô.
Bởi vì bị Lục Cẩn Niên ép tay giữ vào bụng, Kiều An Hảo liên tiếp phun ra mấy ngụm nước, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại, ngay lập tức nghĩ đến hậu quả của việc bản thân rơi xuống nước.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh khiến cho cô không kịp đề phòng gì cả, người khác chắc chắn cũng không có phát hiện thấy điều gì bất thường, nhưng chính cô lại biết rõ, mình bị ngã xuống bể bơi là do gót giày đột nhiên bị gãy, từ lúc bắt đầu đến giờ, cô đều đứng trên đường phẳng, gót giày không thể tự nhiên gãy đi, khẳng định là có người muốn làm cô xấu mặt.
Từ lúc Kiều An Hảo rơi xuống nước đến khi cô được Lục Cẩn Niên cứu, thời gian không đến hai phút, hoàn toàn không có trở ngại gì cả, Kiều An Hảo sau khi phun hết nước ra lại nhìn Lục Cẩn Niên, cô nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, chậm chạp không muốn tỉnh dậy.
Lục Cẩn Niên hơi nhăn trán lại, đáy mắt xẹt qua vẻ hỗn độn xen lẫn kinh hoảng, sau đó liễn đưa tay ra vỗ nhẹ vào má Kiều An Hảo, thấy cô như cũ vẫn không có phản ứng, ngược lại thân thể còn không ngừng run rẩy. Lục Cẩn Niên mấp máy môi, dường như không còn để ý đến xung quanh đang có rất nhiều người đứng xem, liền hít sâu một hơi, cúi đầu xuống, đến bên môi cô.
Trong thâm tâm Kiều An Hảo thì đang nghĩ, người khác càng muốn làm cô xấu mặt, cô sẽ càng không cho người đó được như ý.
Bây giờ cô đang quay phim, bị rơi xuống nước là ngoài ý muốn, nhưng Kiều An Hảo lại muốn biến sự ngoài ý muốn này thành một màn diễn xuất đặc sắc.
Trong kịch bản, lúc này nam chính đã có tình cảm với nữ chính, cho nên nữ chính rơi xuống nước, nam chính nhảy xuống nước cứu cô cũng rất hợp lý ...... Kiều An Hảo nghĩ đến đây, lông mi thật dài khẽ chớp chớp, đáy lòng yên lặng suy nghĩ lời thoại của nữ chính, sau đó chậm lqd rãi mở mắt, rơi xuống nước rất lạnh, khiến cho cô mở miệng nói chuyện, giọng nói có chút run run: "Bởi vì em thích anh, mới làm như vậy, em đảm bảo sau này sẽ không bao giờ làm như vậy nữa…anh có thể tha chứ cho em không?”
Lúc Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo lên bờ, có người đi theo đột nhiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó mới vội vàng thốt ra một câu: “Rơi xuống nước rồi!”
Nghe tiếng động của người nọ, đạo diễn cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, cầm loa, đang chuẩn bị chỉ huy nhân viên công tác cầm thảm đi qua xem có vấn đề gì không, kết quả trước sự giám sát của đạo diễn, liền truyền đến giọng nói của Kiều An Hảo: “Bởi vì em thích anh, mới làm như vậy, em đảm bảo sau này sẽ không bao giờ làm như vậy nữa…anh có thể tha chứ cho em không?”
Trong nháy mắt đạo diễn dừng mọi hành động, nghiêm túc theo dõi hình ảnh trên màn hình.
Ban đầu Lục Cẩn Niên nghe thấy âm thanh của Kiều An Hảo, cả người có chút hoảng hốt, anh nhìn chằm chằm đôi mắt tối đen của cô chừng 5 giây, sau đó mới tỉnh táo nhận ra Kiều An Hảo đang diễn xuất.
Vừa rồi cô rơi xuống nước không phải ngoài ý muốn mà là cô nghĩ ra ý tưởng diễn xuất?
Lục Cẩn Niên áp chế lo lắng tận đáy lòng, hai mắt tiếp tục thản nhiên đánh giá Kiều An Hảo, xác nhận cô không trở ngại gì nữa, tiếp đó đáy lòng dâng lên một nỗi phẫn nộ không nói nên lời.
Vì quay phim mà cô liều mạng như vậy? Vừa mới bị cảm mạo, lại rơi xuống nước lạnh như thế...... Hơn nữa, cô không hề biết bơi lội, nếu mình không đúng lúc đi cứu cô, cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm thế nào?
Biểu tình Lục Cẩn Niên nháy mắt trở nên lạnh như băng, ngay tiếp theo khắp người anh phát ra hơi thở, còn xen lẫn vài phần hàn khí bức người, anh nhìn về Kiều An Hảo, cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp ném Kiều An Hảo đang ôm trong *** xuống đất, mang theo vài phần tức giận đứng lên, xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Lục Cẩn Niên rời xa, đạo diễn giơ loa, cực kỳ hài lòng hô một tiếng “Cắt”, sau đó nói với nhân viên công tác: “Nhanh, nhanh cầm khăn tắm đưa cho Tiểu Kiều và ông Lục.”
Nghe đạo diễn phân phó, nhân viên công tác nhanh chóng ôm quần áo và khăn tắm chạy về phía Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên.
Chẳng qua lúc nhân viên đưa khăn tắm đến trước mặt Lục Cẩn Niên, anh lại hung hăng trừng mắt nhìn, khiến nhân viên làm việc sợ tới mức cũng không dám nói câu nào, sau đó thẳng tắp lui hai bước, cuối cùng lqd vẫn là trợ lý của Lục Cẩn Niên tiếp nhận khăn tắm, đánh bạo đi đến bên người Lục Cẩn Niên, thận trọng mở miệng nói: "Ông Lục, lau khô nước trên người đi, cẩn thận bị cảm.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc