Hôn Trộm 55 Lần - Chương 05

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Sợ Gây Phiền Toái Cho Mình
Tan tiệc, Kiều An Hảo vào toilet, cho đến lúc cô đi ra, thì mọi người trong phòng đều đã về hết.
Vì gần đây không có chỗ đậu xe, xe dừng ở giao lộ ngoài hai trăm thước, Triệu Manh thừa dịp lúc Kiều An Hảo vào toilet thì đi lấy xe.
Kiều An Hảo đi tới cửa khách sạn, Triệu Manh vẫn chưa lấy xe trở về, cô liền đứng ở ven đường chờ, kết quả lại thấy Lục Cẩn Niên từ trong khách sạn đi ra.
Kiều An Hảo đứng ở ngay phía trước khách sạn, Lục Cẩn Niên đi thẳng ra, tất nhiên sẽ cùng cô chạm mặt.
Lục Cẩn Niên không thích cùng cô xuất hiện ở nơi công cộng, coi như là bất đắc dĩ chạm mặt, anh cũng chỉ là xem cô thành không khí, nhắm mắt làm ngơ.
Thay vì chờ anh đi tới phớt lờ cô, chi bằng cô ngoan ngoãn thức thời né tránh.
Kiều An Hảo thừa dịp Lục Cẩn Niên không có chú ý tới mình, liền nhanh chóng xoay người, hướng về phía trước mà đi. Chỉ là cô còn chưa đi bao xa, bất chợt có chiếc xe dừng lại bên cạnh cô. Cửa kính xe hạ xuống, bên trong truyền ra tên cô: "Tiểu Kiều."
Kiều An Hảo nghiêng đầu, nhìn đến chỗ ghế phụ cạnh nhà sản xuất Tôn, lập tức lễ phép mỉm cười mở miệng: "Tôn tổng."
Nhà sản xuất Tôn đưa đầu ra ngoài cửa: "Tiểu Kiều, sao em đi một mình ở chỗ này? Không có xe sao?"
Nói xong, nhà sản xuất Tôn liền tự mình đẩy cửa xe ra, xuống xe, thay Kiều An Hảo mở cửa xe sau: "Em ở đâu? Anh đưa em về."
Kiều An Hảo liền vội vàng lắc đầu, nói cám ơn: "Tôn tổng, cám ơn ngài, không cần làm phiền ngài, người đại diện của tôi đã đi lấy xe, tôi ở chỗ này chờ cô ấy."
"Như vậy à..." Nhà sản xuất Tôn đáy mắt lóe lên tia tiếc nuối, mắt vẫn nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, càng nhìn càng thấy Kiều An Hảo lớn lên mỹ lệ động lòng người, nhịn không được tiếp tục hỏi một câu: "Tiểu Kiều tốt nghiệp trường đại học nào?"
Kiều An Hảo mặc dù nghĩ cách tránh Lục Cẩn Niên, lại cũng không dám đắc tội ông bầu Tôn, cho nên không thể làm gì khác hơn là lễ phép trả lời câu hỏi của ông ta: "Đại học X."
"Đại học X, đó là trường tốt..."
-
Trước khi Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên, thì anh cũng đã nhìn thấy cô.
Cô chỉ nhìn anh một cái, liền nhanh chóng xoay người, hướng về một bên đi, rõ ràng là tránh anh.
Lục Cẩn Niên dừng chân một chút, ánh mắt trở nên có chút lãnh, anh đang chuẩn bị hướng về phía xe mình đang đậu ở ven đường, lại thấy một chiếc xe dừng lại ở bên Kiều An Hảo, sau đó ông bầu Tôn từ trong xe bước xuống.
Cách một khoảng cách, Lục Cẩn Niên không nghe được bọn họ đang nói những chuyện gì, thế nhưng anh có thể nhìn ra được, hai người trò chuyện khá tốt, Kiều An Hảo thỉnh thoảng hướng về phía ông bầu Tôn cười khoe cả hàm răng trắng xinh, cũng không biết cô rốt cuộc nói chút gì, chọc cho ông bầu Tôn vẻ mặt hớn hở, một bộ dạng rất ư là vui vẻ.
Thậm chí đến cuối cùng, ông bầu Tôn thế nhưng lấy di động ra, một bên nghe Kiều An Hảo nói, một bên bấm điện thoại chốc lát, sau đó Kiều An Hảo cũng móc điện thoại ra, đèn tín hiệu trên di động sáng ngời, rõ ràng là có cuộc gọi đến.
Nói vậy là hai người trao đổi số điện thoại...\'
Kiều An Hảo và bầu Tôn tán gẫu một vài chuyện vặt vãnh, trò chuyện một hồi, bầu Tôn bất chợt hỏi số điện thoại của Kiều An Hảo, nói là để tiện liên lạc, cho mối quan hệ hợp tác tốt đẹp trong tương lai.
Kiều An Hảo cũng không nghĩ có gì không ổn, liền đọc số của mình.
Sau khi hai người lưu số nhau rồi, bầu Tôn cất di động, mở miệng nói : "Tiểu Kiều, vậy anh còn có việc, đi trước nhé."
Kiều An Hảo nhanh chóng mở cửa xe giúp bầu Tôn, chờ ông bầu đi vào rồi, Kiều An Hảo mới đóng cửa xe, hướng về phía trong xe vẫy vẫy tay, kèm theo nụ cười nói: "Tôn tổng, tạm biệt."
Bầu Tôn cũng hướng về phía Kiều An Hảo vẫy tay, rồi khởi động xe.
Kiều An Hảo đợi cho xe đi được một đoạn, mới thu hồi nụ cười trên mặt, sau đó nhận thấy Triệu Manh lâu như vậy vẫn chưa quay lại, vì vậy vừa cầm di động gọi Triệu Manh, vừa nhìn quanh một vòng xem liệu có phải Triệu Manh đã đến nhưng không tìm được cô.
Nút còn chưa nhấn, Kiều An Hảo lại thấy Lục Cẩn Niên đang đi về phía mình, động tác của cô nhịn không được cứng đờ, sau đó theo bản năng liền rũ mi mắt xuống.
Kiều An Hảo vốn tưởng rằng Lục Cẩn Niên sẽ như thường ngày phớt lờ cô rồi đi lướt qua, ai ngờ khi anh tới trước mặt cô thì dừng lại.
Kiều An Hảo tim loạn lên, đập mạnh một nhịp, lo lắng ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng, ánh mắt anh nhìn thẳng chằm chằm vào chiếc di động nằm trong tay Kiều An Hảo, không có độ ấm cũng không cảm xúc.
Kiều An Hảo đã quen vẻ mặt như tảng băng trôi của Lục Cẩn Niên, chỉ là cô không hiểu, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô làm gì chứ.
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên nhìn chòng chọc đến Ng'n t cũng đóng băng, cô hơi mất tự nhiên giật giật đầu Ng'n t, cầm di động độ chặt hơn. Thấy anh một mực không có ý định hé răng, cô mượn đại một đề tài để che đi sự xấu hổ, mở miệng nói : "Cái kia, lúc tiệc hồi tối, cám ơn anh."
Thành thật mà nói, Lục Cẩn Niên có thể mở miệng giúp cô giải vây, cô được sủng ái mà rất lo sợ, trong nháy mắt đó, lòng cô như nở hoa, mừng rỡ như điên, dù đã qua hơn một tiếng, cô hiện vẫn đang nghĩ về điều đó, đáy lòng vẫn còn nhè nhẹ vui sướng, không thể khống chế mà cứ tràn ngập.
Anh vậy mà chịu giúp cô chứ ... Này có được tính là cho thấy anh kỳ thực không chán ghét cô đến mức không thể chịu đựng thêm nữa?
Lục Cẩn Niên nghe Kiều An Hảo nói, ánh mắt mới ôn hoà chuyển dời từ chiếc điện thoại trong tay Kiều An Hảo đến trên mặt cô.
Đèn đường mờ vàng, lẳng lặng đánh vào *** trắng nõn tỉ mỉ của cô, khiến cho ngũ quan của cô thoạt nhìn điềm tĩnh dịu dàng.
Trong đầu Lục Cẩn Niên thoáng hiện lên vẻ mặt mỉm cười vui vẻ của cô với bầu Tôn, trong nháy mắt mặt anh lạnh thêm vài phần, mở miệng phát ra âm thanh nhạt nhẽo không chút ấm áp : “Cô suy nghĩ nhiều rồi!”
Kiều An Hảo kinh ngạc ngẩng đầu, do cô suy nghĩ nhiều sao?
Đôi môi mỏng xinh đẹp của Lục Cẩn Nhiên lạnh lùng nhếch lên, giọng nói băng giá lại truyền đến : “Không phải tôi muốn giúp cô, chẳng qua tôi ngại bản thân gặp phiền toái. Cô là người mới, có thể diễn vai nữ hai đã là chuyện khiến nhiều người bàn tán, cố tình lại diễn cùng tôi, cô không sợ người ta nói cô phải lên giường mới có vai diễn nhưng tôi cũng không muốn nghe những loại tin đồn không cần thiết này!”
Thì ra, vốn anh không có ý định giúp cô, chẳng qua anh sợ cô gây phiền phức cho anh, là cô tự mình đa tình… Kiều An Hảo rũ mắt xuống, che giấu sự mất mát trong đáy mắt, đôi môi khẽ run, không hé răng, Ng'n t lại dùng sức nắm chặt vạt áo mình.
Lục Cẩn Niên đứng tại chỗ một lúc khá lâu, thản nhiên liếc mắt Kiều An Hảo, sau đó đôi chân thon dài thẳng tắp bước, lướt qua vai Kiều An Hảo rời đi.
Lục Cẩn Niên đi khá lâu, nhưng Kiều An Hảo cũng chưa phản ứng gì, cho tới khi bên tai cô truyền đến tiếng P0'p còi chói tai, cô mới lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn phía Triệu Manh đang đỗ xe ven đường.
Kiều An Hảo mở cửa xe, ngồi xuống.
“Bên kia xảy ra tai nạn giao thông, cho nên tớ mới đến chậm nửa tiếng!” Triệu Manh vừa lái xe vừa giải thích với Kiều An Hảo lý do cô tới chậm.
Kiều An Hảo vẫn im lặng, đầu tựa trên ghế, quay mặt sang hướng cửa sổ, hai mắt nhắm lại.
Triệu Manh nhìn đường đằng sau qua kính chiếu hậu, sau đó quay đầu xe : “Kiều Kiều, đêm nay ít nhiều gì cũng nhờ Lục Cẩn Niên, mình thục sự không nghĩ tới, anh ta lại có thể mở miệng giải vây giúp cậu!”
Kiều An Hảo nghe Triệu Manh nói những lời này, cô chỉ ra sức mím môi, nhắm mắt, bên tai lại tiếp tục truyền đến lời Triệu Manh nói : “Xem ra, không phải Lục Cẩn Niên không nể tình xưa nghĩa cũ, ngẫm lại cũng thấy bình thường, tốt xấu gì hai người cũng đã quen nhau nhiều năm, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm!”
Tình cảm…. Làm sao Lục Cẩn Niên có thể vì tình cảm mà giúp cô chứ, anh bất quá chỉ sợ tin đồn giữa anh và cô có giao dịch ám muội.
Là cô đã quá ngây thơ ngu ngốc, thấy anh vừa mở miệng vì mình nói chuyện, lại nảy lên vui mừng như trúng giải thưởng lớn.
Cô nên sớm nghĩ đến, đó chẳng qua đều do cô suy nghĩ quá nhiều, Lục Cẩn Niên làm sao có khả năng sẽ mở miệng giúp đỡ cô?
Tại sao cô có thể quên, anh từng dùng những lời lẽ lạnh như băng chắc chắn với cô một điều : “Mặc kệ người tôi thích là ai, dù sao người đó vĩnh viễn không phải cô!”
Triệu Manh thấy Kiều An Hảo từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng nói một câu, nhịn không được vươn tay đẩy nhẹ Kiều An Hảo một cái : “Cậu sao vậy? Tâm trạng không tốt?”
“Không có!” Kiều An Hảo vẫn nhắm chặt mắt, vì cô sợ mình vừa mở mắt ra, những giọt nước mặt ẩn nhẫn sẽ rơi xuống trước mặt Triệu Manh : “Tối nay uống chút R*ợ*u, nên mình hơi mệt!”
“À, vậy cậu nghỉ ngơi đi, khi nào đến nơi, mình sẽ gọi cậu!”
Kiều An Hảo khẽ “ừ” một tiếng.
Không khí bên trong xe hoàn toàn lâm vào im lặng.
Khuynh Thành Thời Gian hai ngày trước không có cảnh quay của Kiều An Hảo, nhưng mỗi ngày cô đều đến đoàn làm phim đúng giờ, tới trường quay nhìn một cái.
Ngày đầu tiên quay cũng không có phần của Lục Cẩn Niên, từ lúc đó anh liên tục không xuất hiện. Buổi chiều ngày thứ hai anh có một màn diễn, mười giờ sáng, anh liền tới hiện trường phim, không gấp gáp đi hoá trang trước, mà là tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống, xem cảnh đang quay.
Có thể là vì Lục Cẩn Niên xuất hiện, những nhân viên không cảnh quay ngày hôm nay đều đến tham gia náo nhiệt, chỉ có điều vì thần khí Lục Cẩn Niên quá mức lạnh lùng, đừng nói đi đến gần, ngay cả chung quanh anh phạm vi ba mét cũng không có bóng người.
Buổi trưa tập thể đoàn làm ăn cơm hộp, ngay cả Lục Cẩn Niên cũng không ngoại lệ. Anh không chút nào ghét bỏ mà nhận lấy hộp cơm trợ lý tới, ung dung thản nhiên ăn hết.
Tư thái anh ăn cơm rất ưu nhã, toàn thân tiết ra một cỗ quý khí, sau khi ăn xong liền trực tiếp vào phòng hóa trang.
Cảnh quay chiều nay của Lục Cẩn Niên là cùng Tống Tương Tư phối hợp diễn.
Tống Tương Tư buổi sáng có cảnh quay, cho nên sớm đã thành hóa trang xong, đợi được sau khi Lục Cẩn Niên đi ra, thợ trang điểm Tống Tương Tư lập tức tiến lên trang điểm lại cho cô, sau đó nhân viên ánh sáng và nhân viên công tác đều mỗi người đều vào vị trí của mình.
Lục Cẩn Niên và Tống Tương Tư hai người trước sau thời điểm vào giới không sai biệt lắm, trong vài bộ truyền hình điện ảnh "hot", hai người đảm nhiệm vai nam chính nữ chính sắm vai tình lữ, nam tuấn nữ mỹ, vì vậy hai người liên tiếp nhiều năm liền đều được bình chọn "Cặp đôi màn ảnh đẹp nhất".
Bởi vì hai người nhiều lần hợp tác, trên cảnh quay cũng có chút quen thuộc nhau. Lần này lại cùng diễn, tuy không đóng cặp, nhưng cả hai vẫn như trước đem kịch bản biểu đạt thành bầu không khí tình cảm, chắc chắn hết sức đúng chỗ. Quá trình quay thuận lợi khiến đạo diễn vẫn không ngừng kêu : "Tốt!", "Tuyệt!", "Đẹp, tiếp tục!".
Cảnh quay đến một nửa, đạo diễn hô ngừng, phân phó thợ trang điểm nhanh tới trang điểm lại cho hai người.
Trợ lý đưa cho Lục Cẩn Niên chai nước suối, Lục Cẩn Niên vặn nắp uống chỉ hai ngụm, liền phất tay cho trợ lý mang đi, sau đó chờ thợ trang điểm chỉnh lại hóa trang, liền dẫn đầu đi vào sân, chờ Tống Tương Tư còn đang trang điểm lại.
Tống Tương Tư chỉnh xong hóa trang, hai người tiếp tục quay nửa cảnh sau.
Hơn nửa cảnh quay cũng đã làm hai người đều nhập vai, cho nên nửa cảnh quay sau, diễn xuất càng mượt, thậm chí trong phút chốc, khiến mọi người lầm tưởng rằng đây là cảnh hiện thực.
Nửa cảnh sau quay thuận lợi hơn so với nửa cảnh trước, Lục Cẩn Niên và Tống Tương Tư hai người cơ hồ là hành văn liền mạch lưu loát, đợi khi cả hai diễn xong, toàn trường một mảnh an tĩnh, qua ước chừng mười giây, đạo diễn mới hậu tri hậu giác hô : "Cắt!".
Cảnh diễn hôm nay dừng ở đây, rốt cuộc quay xong.
Đoàn làm phim lựa chọn sân bãi trong một khu sơn trang nghỉ mát ở ngoại thành. Bởi vì áp dụng hình thức quay khép kín, cho nên khu sơn trang nghỉ mát này trực tiếp được đoàn làm phim bao thầu hết, mà nhân viên công tác của đoàn cũng nghỉ tại khách sạn trong sơn trang.
Phòng khách sạn thì hạn chế, mà đoàn làm phim thì có nhiều người, bởi vì ngoại trừ một ít đại minh tinh có phòng riêng ở ngoài, những minh tinh khác đều là cùng người đại diện của mình ở chung một phòng.
Kiều An Hảo và Triệu Manh về đến phòng, nghỉ ngơi chốc lát, hai người liền cùng nhau đi lên nhà hàng trên tầng ba của khách sạn ăn bữa tối.
Bữa tối là một bữa tiệc buffet, Kiều An Hảo và Triệu Manh cầm đĩa đi lấy những món mình thích, lúc đang tìm chỗ ngồi, bầu Tôn ngồi cạnh cửa sổ cách đó không xa hướng về phía Kiều An Hảo vẫy vẫy tay : "Tiểu Kiều, lại chỗ này ngồi, bàn một chút về phần diễn ngày mai."
Bầu Tôn ngồi bàn sáu người, nhưng đã có năm người ngồi : đạo diễn, nam chính Trình Dạng, Tống Tương Tư, còn có Lục Cẩn Niên, chỉ còn lại một ghế trống, thật khéo đúng ngay bên cạnh Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hảo bưng dĩa đi tới trước bàn ăn, cước bộ hơi dừng một chút, thẳng đến khi bầu Tôn mở miệng lần nữa rủ cô ngồi, Kiều An Hảo mới nâng mí mắt thật nhanh nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên. Anh không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ thờ ơ ăn. Kiều An Hảo lúc này mới cẩn thận đặt dĩa lên bàn, sau đó tư thế cứng ngắc ngồi xuống.
Đạo diễn đang nói điểm chính của phần quay ngày mai, thấy Kiều An Hảo, chỉ hướng cô gật đầu một cái xem như chào hỏi, trong miệng vẫn thao thao bất tuyệt tiếp tục huơ tay múa chân nói.
Trên bàn ăn, ngoại trừ Lục Cẩn Niên như không có việc gì ngồi ăn phần của mình, tất cả những người khác đều đặt lực chú ý trên người đạo diễn. Vì vậy Kiều An Hảo cũng không dám động đũa, quy quy củ củ ngồi trên ghế chuyên chú nghe đạo diễn nói.
Cũng may đạo diễn nói cũng không nhiều, rất nhanh liền nói xong, sau đó mọi người mới đều động đũa.
Bầu Tôn ngồi đối diện Kiều An Hảo, lúc cầm lấy chiếc đũa, nhìn thoáng qua Kiều An Hảo, sau đó cười híp mắt hỏi một câu : "Ngày mai tiểu Kiều có cảnh quay của em, đã thuộc lời kịch chưa?"
"Dạ, rồi." Kiều An Hảo cười gật đầu một cái, trả lời.
"Em ăn ít vậy?" Bầu Tôn nhìn thoáng qua trong dĩa của Kiều An Hảo, mở miệng hỏi.
"Dạ." Kiều An Hảo cười lên tiếng.
"Như vậy sao được, quay phim rất cực đó." Nói xong, bầu Tôn gọi nhân viên phục vụ đứng bên cạnh : "Này, thêm một phần cơm bào ngư và bò bít tết."
Lục Cẩn Niên nghe được đối thoại của hai người, động tác nhai hơi dừng lại, sau đó vẻ mặt lạnh lùng tiếp tục nhàn nhã ăn, chỉ là nhiệt độ quanh anh lại thấp đi vài phần.
Kiều An Hảo ngồi bên cạnh Lục Cẩn Niên, cô có thể cảm nhận được rõ ràng lãnh khí của anh thấp xuống không bình thường, cả người càng thêm căng thẳng, động tác ăn cơm cũng hơi có vẻ câu nệ.
Hết lần này tới lần khác bầu Tôn thỉnh thoảng nói với cô đôi lời, Kiều An Hảo chỉ có thể miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười, giả bộ như không có việc gì, cùng bầu Tôn trò chuyện.
Kiều An Hảo cảm thấy đây là bữa cơm cực khổ nhất mà cô từng ăn trong đời.
Thật vất vả cho đến khi lần lượt đạo diễn, Tống Tương Tư và Trình Dạng ăn xong rồi rời đi, thì Kiều An Hảo cũng vội vàng đặt đũa xuống, tỏ vẻ đã ăn no.
Lúc cô chuẩn bị mở miệng nói với bầu Tôn và Lục Cẩn Niên mình còn có việc phải đi trước thì bầu Tôn dường như nhớ ra việc gì, nhanh chóng mở miệng nói với Kiều An Hảo : “Tiểu Kiều, gần đây ngoài quay phim thì em còn bận chuyện gì không?”
Kiều An Hảo lắc đầu : “Không có”.
“Thật đúng lúc anh có một người bạn, anh ta chịu trách nhiệm cho một thương hiệu mỹ phẩm lớn của châu Âu tại thị trường châu Á. Người phát ngôn của bọn họ đã ký hợp đồng lúc trước vừa mới đến kỳ hạn năm nay. Hiện họ đang chuẩn bị tìm một người phát ngôn mới, anh ta vừa nhờ anh tiến cử. Anh thấy khí chất và diện mạo của em không tệ cho nên anh đã giới thiệu em.”
Lục Cẩn Niên nghe bầu Tôn nói một hơi dài xong, tay cầm đôi đũa bỗng nhiên tăng thêm sức lực.
Kiều An Hảo cảm thấy mình và bầu Tôn không quen thân đến vậy nên khi nghe ông ta giới thiệu cho mình phát ngôn, trong lòng cô có cảm giác bất an, suy nghĩ một chút, liền khéo léo mở miệng từ chối : “Tôn tổng, tôi sợ tôi không có khả năng đảm nhiệm công việc phát ngôn này, dù sao tôi cũng chỉ là một người mới, muốn danh tiếng không có danh tiếng.”
“Có gì mà không đảm nhiệm được? Dù sao anh cũng chỉ giới thiệu, có được hay không còn chưa biết. Đến lúc đó có thời gian, anh sẽ đưa em đi gặp người bạn kia. Đạt được thì đạt, không đạt được thì cũng hết cách.”
Bầu Tôn đã nói đến vậy, nếu Kiều An Hảo lại cự tuyệt thì thật có chút không nể mặt mũi cho ông bầu, cô đành gật gật đầu nói : “Vậy được rồi, cám ơn ông, Tôn tổng.”
Theo lời chấp thuận của Kiều An Hảo, Lục Cẩm Niên ngồi bên cạnh chợt đặt đũa xuống bàn.
Hành động của anh không hề mạnh, nhưng lại cố tình làm cho người ta cảm giác được áp lực rất lớn.
Bầu Tôn thấy Lục Cẩn Niên không tức giận, vẻ mặt lập tức tươi cười hỏi : “Ông Lục, ăn ngon chứ?”
Lục Cẩn Niên không lên tiếng mà rút ra tờ khăn giấy ở một bên, chậm rãi lau khóe môi. Sau đó anh đặt khăn ở trên bàn, ngẩng đầu nhìn lướt qua bầu Tôn, ánh mắt lạnh lùng : “Tôn tổng, tôi có chút chuyện muốn thảo luận với ông, không biết hiện tại ông có thời gian không?”
“Có, có, đương nhiên là có.” Bầu Tôn cũng vội vàng buông đũa xuống, nhanh chóng cầm lấy y phục ở phía sau chỗ ngồi đứng lên. Sau đó khi ông đi qua người Kiều An Hảo, vươn tay vỗ lên bả vai cô : “Tiểu Kiều, em cứ từ từ ăn, anh và ông Lục đi trước.”
Kiều An Hảo đang mặc một chiếc váy hai dây, lúc tay của bầu Tôn đặt ở trên vai cô, vừa ngay nơi lộ *** bên ngoài.
Đáy mắt Lục Cẩn Niên thoáng qua một tia sắc bén, rồi chợt bật người dậy, lại nhìn thoáng qua kịch bản mình đặt một bên, đang tính vươn tay lấy, rốt cuộc cũng dừng lại động tác, liền trực tiếp xoay người, trầm tĩnh lạnh nhạt rời đi.
Bầu Tôn nhìn Lục Cẩn Niên rời đi, cũng không dám nán lại quá lâu, liền vội vàng đuổi theo.
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, Kiều An Hảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy toàn thân đều mệt lả. Ngồi trên ghế đợi tâm tình bình ổn lại đôi chút, lúc này cô mới đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Kiều An Hảo còn chưa đi được hai bước, phía sau chợt truyền đến thanh âm lễ phép của người phục vụ : “Cô ơi, thật ngại, cảm phiền cô chờ một chút.”
Kiều An Hảo ngoảnh đầu lại, nhìn thấy người phục vụ trên tay cầm kịch bản đưa tới: “Có phải đây là của cô bỏ quên không ạ?”
Lúc đến, Kiều An Hảo căn bản không cầm theo kịch bản, liền lắc đầu.
“Vậy chắc là của người trong đoàn làm phim bỏ quên rồi, làm phiền cô giúp tôi trao lại.”
Kiều An Hảo nhận lấy.
“Cám ơn”. Người phục vụ mỉm cười với Kiều An Hảo, nói một tiếng cảm ơn rồi rời đi.
Lúc ăn cơm, trên bàn chỉ có cô, Lục Cẩn Niên, Tống Tương Tư và Trình Dạng là bốn diễn viên, kịch bản không phải của cô thì chắc là của một trong ba người đó.
Kiều An Hảo vừa nghĩ, vừa tiện tay lật ra kịch bản, muốn tìm ra chút đầu mối từ bên trong xem có thể đoán ra là của ai hay không. Kết quả cô mởi chỉ mở ra trang đầu, liền nhìn thấy ba chữ quen thuộc.
Ba chữ kia, nét viết mạnh mẽ có lực, tràn đầy khí thế.
Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên vậy mà để quên kịch bản ở nơi này.
Tim Kiều An Hảo bỗng đập mạnh một nhịp.
Trở lại phòng khách sạn, Kiều An Hảo nằm sấp trên bàn sách, nhìn chằm chằm vào kịch bản kia, trong lòng cân nhắc nên để ngày mai lúc quay phim mới đem kịch bản trả lại cho Lục Cẩn Niên hay là bây giờ đưa qua cho anh luôn?
Kiều An Hảo nghiêng về phương án thứ nhất hơn, nhưng ngày mai đều là cảnh quay của Lục Cẩn Niên, ngộ nhỡ buổi tối anh cần phải thuộc kịch bản thì sao?
Thật ra Kiều An Hảo có thể để nhân viên khách sạn hoặc Triệu Manh đưa kịch bản qua cho Lục Cẩn Niên, thế thì cô sẽ không phải rối rắm như vậy, nhưng cô lại chút không tình nguyện.
Kiều An Hảo miên man suy nghĩ một trận, cuối cùng vẫn là cầm lấy di động gọi cho Lục Cẩn Niên đi qua.
Điện thoại reo lên vài tiếng mới có người bắt máy, Lục Cẩn Niên hoàn toàn không cho Kiều An Hảo rề rà mở miệng, liền trực tiếp ném ra hai chữ: "Chuyện gì?"
Tuy rằng nói chuyện qua điện thoại, nhưng Kiều An Hảo vẫn cảm nhận được tâm tình của Lục Cẩn Niên dường như không được tốt cho lắm, Kiều An Hảo càng căng thẳng nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: “Anh để quên kịch bản trong phòng ăn.”
Lục Cẩn Niên đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, sau đó ném ra con số “1001”, rồi liền cúp máy.
Kiều An Hảo nghe tiếng “pi pi pi” thật lớn trong điện thoại, mất một hồi lâu mới phản ứng được, Lục Cẩn Niên bỏ lại câu “1001” là số phòng của anh.
Anh nói số phòng cho cô để làm gì? Ý là muốn cô đem kịch bản lên phòng của anh sao?
Kiều An Hảo nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cũng chỉ có khả năng này, nên cô tùy tiện lấy một cái cớ nói với Triệu Manh rồi cầm kịch bản rời khỏi phòng.
Phòng 1001 là phòng Tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn.
Kiều An Hảo đứng ở trong thang máy nhìn dãy số màu đỏ nhảy liên tục, đáy lòng càng ngày càng khẩn trương.
Rốt cuộc đã đến tầng trên cùng, cửa thang máy mở ra, Kiều An Hảo hít sâu một hơi, cầm kịch bản đi ra.
Cô dựa theo hướng dẫn ở hành lang khách sạn, đi về phía phòng 1001.
Trên đường, đúng lúc đi ngang qua phòng nghỉ của nhân viên tạp vụ tầng trên cùng, cửa phòng không khóa, bên trong có hai nhân viên phục vụ nữ đang thấp giọng nói chuyện với nhau.
“Vừa nãy tôi mới đưa cà phê đến phòng 1003, thật đáng sợ mà. Lục ảnh đế không hiểu sao lại phát cáu đến như vậy, đem lần quay này của bọn họ tất tần tật ra mà bắt bẻ hết.”
“Hình như người kia bị anh bắt bẻ, là nhà sản xuất của bộ phim này.”
“Chính là nhà sản xuất đó, nhà sản xuất đun nước nóng đưa cho anh ta, anh ta vung tay lên, khiến nhà sản xuất bị bỏng. Vừa mới gọi bác sĩ đến đây để bôi thuốc cho nhà sản xuất, nghe nói bỏng rất nặng.”
“Có thể không nặng sao? Nước sôi vừa nấu xong mà! Dù sao đêm nay phòng 1001 muốn phục vụ cái gì, tôi cũng không dám đi đâu, lúc đó cô đi đi, lá gan cô to mà.”

Kiều An Hảo nghe cuộc đối thoại giữa hai người nhân viên kia thì vốn dĩ trong lòng khẩn trương càng trở nên bất an hơn.
Cô chầm chậm đi đến trước cửa phòng 1001, nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, cô âm thầm hít vài hơi rồi mới vươn tay nhấn chuông trên vách tường.
Sau khi ấn xong thì Kiều An Hảo mới phát hiện, chuông cửa đang trạng thái ‘Không làm phiền’, vì thế cô đành giơ tay lên gõ cửa.
Tuy nhiên cửa lại không khóa nên khi bị cô chạm liền mở ra.
Kiều An Hảo đưa đầu vào nhìn, phát hiện trong phòng khách không có người, vì thế lại giơ tay lên gõ. Sau đó cửa phòng ngủ bị Lục Cẩn Niên đẩy ra.
Không biết có phải vì lúc nãy anh nổi giận với nhà sản xuất không mà nét mặt anh có chút lạnh cứng đờ. Toàn thân anh toát ra hàn khí người-lạ-chớ-đến-gần càng mãnh liệt.
Kiều An Hảo đứng ở ngoài cửa, không đi vào trong, chỉ duỗi ra kịch bản trong tay : “Kịch bản của anh.”
Lục Cẩn Niên thản nhiên đứng ở cửa phòng ngủ nhìn Kiều An Hảo, không có ý định muốn đi qua lấy.
Kiều An Hảo ngừng lại trong chốc lát, đành phải bước vào phòng. Cô không đem kịch bản đến trước mặt Lục Cẩn Niên mà đặt ở trên bàn trà trong phòng khách : “Tôi để kịch bản ở đây, tạm biệt.”
Nói xong, Kiều An Hảo xoay người ra cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc