Hôn Sủng - Chương 91

Tác giả: Cẩm Tố Lưu Niên

Hai Trăm Nghìn, Tháo Mặt Nạ Của Cô Xuống!
Editor: tamthuonglac
Cận Tử Kỳ hơi sững sờ, nhưng cũng thật sự nghe lời mà không quay đầu lại nhìn.
Cô nâng tay lên nhẹ chạm vào cánh tay của hắn, kinh ngạc hỏi: "Sao thế?"
Nhưng Tống Kỳ Diễn lại làm như không có chuyện gì mà nhếch miệng cười cười, vuốt ve vài sợi tóc rơi ra lộn xộn bên gò má của cô.
Hắn cười đến mức giống như một Giáo đồ Cơ Đốc Giáo thành kính: "Anh muốn khiêu vũ với em, Cận Tử Kỳ."
Ánh đèn bên trong phòng yến hội một lần nữa từng cái một được dập tắt, chỉ còn âm nhạc lãng mạn vang lên khắp nơi.
Ánh mắt Cận Tử Kỳ chợt vụt sáng, mím khóe môi, đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn nắm bàn tay mềm mại của cô thật chặt, tầm mắt lướt qua Cận Tử Kỳ, nhìn đến Tần Viễn ở phía cửa.
Hai người cách nhau xa xa gật đầu cười cười, xem như là chào hỏi, khi Tần Viễn đưa ánh mắt của anh đến gần mặt Cận Tử Kỳ, Tống Kỳ Diễn đã kéo bàn tay của Cận Tử Kỳ đi vào sàn nhảy.
Ánh đèn ngũ sắc biến hoá liên tục cũng tạm thời để cho khuôn mặt của Cận Tử Kỳ ẩn vào bóng mờ âm u.
"Tần tổng tối nay có thể tới, đối với lão già ta đây mà nói, kinh hỉ thật lớn a!"
Ở cửa sảnh tiệc, Viên lão nhìn sang Tần Viễn bên cạnh cười đến không khép miệng, lấy thân phận địa vị giờ này ngày này của Tần Viễn, có thể tới tham gia tiệc sinh nhật cháu gái ông, mặt mũi đã là lớn lao biết bao!
Khóe miệng Tần Viễn hơi vểnh, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Viên lão nghiêm cẩn rồi."
Nói xong câu chào hỏi này, Tần Viễn lập tức lại đưa mắt hướng về phía trong sàn nhảy.
Khi tìm kiếm được bóng dáng nhỏ gầy màu tím kia được Tống Kỳ Diễn ôm loanh quanh trong ***, ánh mắt của anh khẽ nheo lại.
Tầm mắt ngưng lại ở trên người đôi nam nữ đang ôm nhau mà khiêu vũ, rốt cuộc không dời mắt được.
Từ khi anh bước một chân vào sảnh tiệc thì đã chú ý tới bóng lưng người mặc váy lễ phục màu tím đậm này.
Dường như thần kinh thị giác bị một loại trọng lực dẫn dắt, không thể khống chế lại mà truy đuổi theo dấu tích của cô ấy.
Dáng người nhỏ bé yểu điệu đó, bộ dáng tóc dài thướt tha, đúng như bóng lưng kinh hồng* thoáng lướt qua trong thang máy cao ốc Tống thị ngày hôm trước, không khỏi có cảm giác quen thuộc xâm nhập vào đầu óc của anh.
(Kinh hồng: chỉ tư thái nhẹ nhàng phiêu dật, tướng mạo cô gái xinh đẹp)
Mà đứng ở trước mặt cô là Tống Kỳ Diễn hoàn toàn càng thêm kích phát nghi hoặc trong tận đáy lòng anh.
Chẳng lẽ cô ấy chính là vị hôn thê của Tống Kỳ Diễn?
Muốn tiến lên mượn danh nghĩa chào hỏi để thấy rõ mặt của cô, lại bị Viên lão xông tới mặt ngăn lại.
Trong lúc hàn huyên thăm hỏi, ánh mắt lại thất lạc trên người của bóng dáng màu tím kia.
"Đó là tiểu tử Tống gia, các cậu vẫn chưa có gặp mặt nhau qua?" Giọng nói của Viên lão ở bên cạnh lần nữa vang lên.
Tần Viễn hơi hơi thu hồi tầm mắt, "Không, chúng tôi xem như là người quen biết cũ rồi, bạn học thời đại học."
Vẻ mặt Viên lão bừng tỉnh hiểu ra, ha ha cười nói: "Cũng là giới trẻ tuổi các cậu giao tế rộng nha, cũng không giống như những lão già cổ hủ chúng ta chỉnh tề ở nhà nuôi chim dưỡng cá giết thời gian."
Tần Viễn quay lại cười khẽ, liếc mắt liền nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đã lôi kéo bóng dáng màu tím kia đi vào sàn nhảy.
Trong sàn nhảy nam nữ mờ mờ ảo ảo, nhưng làm thế nào cũng nhìn không thấy rõ dáng vẻ của người phụ nữ kia.
Giữa trung tâm sảnh tiệc, các loại váy dạ hội dài mang sắc thái riêng như những cánh bướm đủ màu đang ganh đua sắc đẹp, nhẹ nhàng nhảy múa.
Trong tay Tần Viễn cầm một ly sâm banh, ánh mắt tùy thời lại chuyên chú chìm ngập đuổi theo bóng hình màu tím ấy.
Gương mặt như có điều suy nghĩ, giống như một tòa điêu khắc cao ngất hãm sâu vào trong ký ức không thể tự kềm chế.
Cơ thể mảnh mai của cô ấy giống như một cây đàn tranh cổ xưa, dường như bất kỳ một vị trí nào cũng có thể chảy ra một đoạn Sơn Thủy, sự yên lặng, sự ưu nhã, điềm nhiên, lại mang theo một loại ảo ảnh đầy ***.
Tần Viễn bưng ly R*ợ*u lên nhấp một ngụm, ngắm nhìn hình bóng tà váy tím cùng thảm trải sàn đỏ rực như lửa hoá thành một loại sức sống nguyên thuỷ hấp dẫn đầy mê hoặc mà không một ngôn ngữ nào hình dung được.
Ánh mắt của anh thoáng nghiêng đi, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn khoác lên vòng eo của cô ấy——
Giờ phút này, hắn chính là người khảy đàn đó.
Thân thể của cô ấy ở trong vòng tay Tống Kỳ Diễn, hoá thành một đóa hoa Violet-Tử La Lan nở rộ.
Không quá tràn trề mà cao quý, nhưng khi anh ngắm nhìn thêm một chút thì thoáng sinh ra một loại cảm xúc đau thương nhạt nhoà ở cô, bàn tay nắm chuôi ly R*ợ*u dừng lại, lắc lư chất lỏng màu vàng kim bên trong.
Loại cảm giác đau đớn này quá mức quen thuộc, giống như đã chôn giấu ở chỗ sâu trong ký ức, rồi lại lộ ra xa lạ bỡ ngỡ.
—— mười năm, đã qua rồi mười năm, thời gian quả nhiên là thứ đồ tốt, đủ để con người ta chữa khỏi vết thương đau đớn nhất.
Tần Viễn tự giễu mà cong khóe miệng lên, một hơi uống cạn sạch ly R*ợ*u sâm banh cầm trong tay, mặc cho chất lỏng lạnh như băng thiêu cháy cổ họng của mình, chảy vào máu của mình, thẩm thấu vào xương tuỷ.
-----------------
Cận Tử Kỳ lảo đảo bị Tống Kỳ Diễn lôi vào sàn nhảy.
Giờ phút này, hắn đang gắt gao bắt lấy tay của cô, tay kia nhẹ nhàng đặt ở bên eo cô.
Dưới ánh đèn ngũ sắc xoay tròn, hắn cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống mắt của cô vô cùng dịu dàng, rồi lại mang theo sự tức giận bá đạo.
Vũ khúc theo tiết tấu biến hóa, một tay hắn nhẹ nhàng nắm eo cô, xoay một vòng thứ nhất.
Thân thể hai bên như có như không nhẹ nhàng dán sát nhau, Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn sang hắn, đôi mắt bình tĩnh: "Anh có tâm sự?"
"Không có, chẳng qua là cảm thấy tiệc sinh nhật có chút nhàm chán." Tống Kỳ Diễn hơi nhếch mày cười nhạt.
Nhịp bước chân của họ đặc biệt hài hòa, giống như trước đó cũng đã luyện tập qua vô số lần.
Anh lui em tiến, một người bước, một người xoay, vạt áo tây trang tựa như muốn nhẹ nhàng chuyển động theo tà váy dài.
"Tiểu Kỳ. . . . . ." Hắn khẽ gọi một tiếng chìm ngập bên trong vũ khúc hòa âm, nhưng dường như cô nghe được nên ngẩng đầu lên.
Tống Kỳ Diễn nhẹ nhàng kéo cô lại gần, dán sát lên ***g *** của mình, bước nhảy chậm lại, dường như tuyên bố với mọi người rằng hắn hoàn toàn có quyền chiếm giữ người phụ nữ trong *** này.
"Cái gì?" Cô thì thầm hỏi một câu, ánh mắt lộ ra chút tò mò nhìn sang hắn.
Tống Kỳ Diễn cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm mà nhìn cô chăm chú, sự trầm mặc chợt phủ xuống cả hai bên.
Chẳng qua bước nhảy của họ vẫn hài hoà như cũ, giống như một bài thơ lặng thầm thở dài, ai cũng không biết tiết tấu.
Lúc âm nhạc chuẩn bị kết thúc, Tống Kỳ Diễn lại bỗng dưng dừng bước, Cận Tử Kỳ lảo đảo đi lên phía trước, một cước đạp lên trên giày của hắn, vì vậy mà xấu hổ đỏ mặt.
"Thực xin lỗi..." Cận Tử Kỳ dựa vào ánh đèn lờ mờ cúi đầu, "Anh không sao chứ?"
Cận Tử Kỳ không thấy âm thanh của Tống Kỳ Diễn vang lên, cho rằng giẫm lên bị thương, trên mặt có chút lo lắng: "Chúng ta đi xuống trước đi."
Không để ý tới vũ khúc còn chưa kết thúc, lập tức muốn lôi kéo hắn đi xuống, nhưng Tống Kỳ Diễn lại nắm tay của cô thật chặt.
"Tiểu Kỳ, nếu như có người vạn bất đắc dĩ lừa gạt em, em sẽ đối đãi với anh ta như thế nào?"
Giọng nói của Tống Kỳ Diễn ở trong vũ khúc cũng không rõ ràng, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn nghe ra đại khái.
Cô quay đầu lại nhìn sang gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn trong sàn nhảy lúc sáng lúc tối, có chút nghiền ngẫm thần sắc không rõ ràng trên mặt hắn.
Khóe mắt xẹt qua thoáng nhìn những người tham gia nhảy múa, "Hay là đi xuống trước rồi hãy nói, đứng ở chỗ này làm trở ngại người khác khiêu vũ."
Cận Tử Kỳ còn chưa đi ra được một bước, Tống Kỳ Diễn đã ỷ mạnh mà kéo cô trở lại: "Trả lời anh trước."
Giọng điệu của hắn không khỏi nghiêm túc, ngay cả lực đạo của bàn tay trên đầu vai cô cũng có chút to lớn.
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ cau lại, có chút không hiểu nhìn lại hắn, cô biết nếu không cho ra đáp án hắn sẽ không bỏ qua, lại khẽ thở dài một tiếng, khoan thai trả lời: "Có thể xử trí như thế nào, không phải như vầy phải không?"
—— Ý ở ngoài lời, không so đo tranh cãi, vì vậy không giải quyết được gì?
Lòng Tống Kỳ Diễn thấy may mắn mà thở phào nhẹ nhõm.
—— nếu như hiện tại nói với cô sự thật, cũng sẽ không nên như thế nào.....
Chẳng qua, hắn mới vừa công tác chuẩn bị tính toán nói thật cảm xúc của mình thẳng thắn, Cận Tử Kỳ lại bổ sung thêm một câu nữa.
"Không có ai sẽ thích bị người ta lừa gạt, em cũng giống vậy, bất kể là vạn bất đắc dĩ vẫn là hành vi cố ý, trong mắt của em, chẳng qua đều là vì mình mà tìm lấy cớ lừa dối người khác, bất cứ chuyện gì dính vào hai chữ nói dối cũng không còn là chuyện đơn thuần nữa."
"Vậy nếu như bị em phát hiện sẽ như thế nào?"
Tống Kỳ Diễn hỏi tới có chút vội vàng, Cận Tử Kỳ lại không trả lời ngay, mà nhíu chặt hàng lông mày đen xinh đẹp quan sát hắn.
"Tống Kỳ Diễn, có phải là anh có chuyện gì còn gạt em vì thế mới tung ra những lời nói dối hay không?"
Cận Tử Kỳ không phải là cô gái tiểu bạch, ở thương trường dốc sức làm việc nhiều năm như vậy, thế nên ánh mắt vẫn phải có chút năng lực.
Nhìn sang dáng vẻ Cận Tử Kỳ híp lại đôi mắt đẹp hồ nghi, trái tim Tống Kỳ Diễn căng thẳng, trên mặt lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà "ồ" một tiếng: "Chỉ là muốn biết em có đói bụng không, có muốn đến phòng bếp lấy chút thức ăn hay không."
Cận Tử Kỳ cau mày nhìn xuống những người khác đang khiêu vũ chung quanh: "Việc này cùng chuyện vừa rồi anh hỏi em có liên quan với nhau sao?"
—— tại sao nhất định phải đứng ở chính giữa sàn nhảy để thảo luận?
"Anh nói có thì có!" Dã man không hiểu chuyện kéo cánh tay của cô qua, lôi vào trong *** của mình, "Anh còn muốn nhảy."
Âm nhạc lần nữa vang lên, là từng bước dài.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tống Kỳ Diễn giống như bị chọc tức, không thể làm gì nên theo sát hắn quay lại sàn nhảy.
Chợt nhớ tới vấn đề mới vừa rồi của hắn, lại kết hợp với vẻ mặt của hắn vào khoảnh khắc ấy, trong lòng Cận Tử Kỳ mơ hồ có cân nhắc, cô khẽ nhếch mày, lúc cô xoay qua một vòng trở lại trong *** hắn, ngẩng mặt lên.
"Nếu là có người lừa dối em, nhất định em sẽ không dễ dàng buông tha hắn." Nhàn nhạt, giọng nói nghiêm túc.
Sau đó rõ ràng cảm nhận được bước nhảy dưới chân nhốn nha nhốn nháo.
Xem ra thật đúng là có việc gạt cô, chẳng lẽ ở bên ngoài bao nuôi tiểu tình nhân mới đầu hai mươi tuổi?
Nhìn ánh đèn sàn nhảy lóe lên, ánh mắt Tống Kỳ Diễn trở nên âm u, cô lại ức chế không được mà mỉm cười.
Thoáng lại gần dán sát vào lỗ tai của hắn, môi đỏ mọng hé mở, hơi thở thơm như hoa lan: "Em sẽ bắt hắn phải quỳ lên bàn phím!"
Cảm nhận được thân thể Tống Kỳ Diễn khe khẽ chấn động, Cận Tử Kỳ giống như đứa nhỏ đùa dai tinh quái được như ý mà cong lên khóe môi.
-------------------
Cảm nhận được thân thể Tống Kỳ Diễn khe khẽ chấn động, Cận Tử Kỳ giống như đứa nhỏ đùa dai tinh quái được như ý mà cong lên khóe môi.
Giờ phút này cô tựa nhẹ vào trong *** Tống Kỳ Diễn, chỉ có đôi mắt là lộ ra ở bên ngoài.
Ánh mắt lơ đãng liếc về phía khác.
Lướt qua đầu vai Tống Kỳ Diễn, lướt qua đám người, lại bỗng dưng ngắm vào một đôi con ngươi màu nâu đồng.
Cảm giác tựa như đứa trẻ bướng bỉnh làm chuyện xấu bị người lớn bắt được tại chỗ, thần sắc Cận Tử Kỳ ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lại khó khăn lắm mới dời mắt đi chỗ khác, theo bước nhảy mà xoay tròn, đem đôi con ngươi màu nâu đồng kia bỏ rơi sau đầu.
Tần Viễn chẳng biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh biên sàn nhảy, mang đôi mắt vội vã bức người xuyên thẳng qua những người khác trong sàn nhảy bắn về phía người con gái trong *** Tống Kỳ Diễn.
Bàn tay đang cắm ở trong túi quần chậm rãi siết chặt, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, nắm tay từ từ trở nên cứng ngắc.
Tống Kỳ Diễn xoay người lập tức thấy được Tần Viễn đứng ở bên biên sàn nhảy xem mọi người khiêu vũ, hiển nhiên cũng phát hiện chỗ ánh mắt Tần Viễn dừng lại, đúng là người ở trong *** của mình.
—— chẳng lẽ cậu ta đã nhìn ra rồi chút gì đó rồi sao?
Con ngươi đen híp lại, trong nội tâm thêm vài phần tính toán, bàn tay nắm ngang eo Cận Tử Kỳ càng siết chặt.
Tròng mắt đang nhìn đầu người trong *** mình, nhưng tâm tư đã mơ hồ thêm mấy phần cảm giác khổ sở lạ lùng, khi nào thì hắn phải trở nên khiếp đảm như vậy, lại phải dè dặt trốn tránh người kia?
Không từ thủ đoạn nào mà muốn ngăn cản bọn họ gặp mặt nhau, chính là vì phòng ngừa người kia đánh thức ký ức đã ngủ say bấy lâu của cô.
Hắn là tiểu nhân, vô sỉ mặt dạn mày dày đã giả mạo người kia trong ký ức của cô, vậy thì thế nào?
Nếu Tần Viễn đã không thể đứng ở bên cạnh cô nữa, như vậy lý do hắn trông chừng cô lại có lỗi gì?
Tống Kỳ Diễn giơ tay lên ấn đầu của cô giam giữ vào trong *** của mình, bản thân cũng cúi đầu vùi vào mái tóc thơm ngát của cô.
—— anh sẽ nói cho em biết tất cả chân tướng, nhưng không phải là bây giờ, Cận Tử Kỳ, không phải ngay trước mặt Tần Viễn. Nếu đã quên mất, vậy thì hãy hoàn toàn ném cậu ta ra khỏi thế giới của em đi.
"Có phải là không thoải mái hay không?" Khi Cận Tử Kỳ ở trong *** hắn hơi ngẩng mặt lên, ân cần mà hỏi thăm.
Kể từ sau khi cô cự tuyệt Viên Qua, Tống Kỳ Diễn vẫn có gì đó là lạ, thật làm người ta bất an.
Tống Kỳ Diễn lại hơi híp mắt, gương mặt đang trằn trọc trong tóc của cô, bộ dáng có chút say khướt, giọng nói trầm thấp lộ ra men say: "Mới vừa rồi uống nhiều R*ợ*u, dường như có chút say."
Cận Tử Kỳ thấy hắn thật sự không thoải mái, lại theo lời của hắn mà nói tiếp: "Vậy thì qua bên kia nghỉ ngơi một chút."
Nói xong thì thoáng lui ra khỏi vòng tay của Tống Kỳ Diễn, lập tức muốn lôi kéo hắn đi đến đúng phương hướng Tần Viễn đang đứng.
Tống Kỳ Diễn phát hiện bóng trắng bên kia, vội vàng không ngừng kéo lấy Cận Tử Kỳ, "Thật sự thì anh không có uống say."
Bàn tay kia khoác lên cổ tay cô truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, giữa lúc cô vẫn chưa mở miệng, đã đi tới trước mặt cô, nghiêng người đặt xuống hàng mi của cô một nụ hôn, giống như hồ điệp xẹt qua nhụy hoa.
"Anh chỉ muốn khiêu vũ với em." Giọng nói trầm khàn lộ ra thâm tình khó nén.
Cận Tử Kỳ nhìn lại trong con ngươi đen của hắn long lanh sóng nước phiếm động, suy tư về tính chân thực trong lời nói của hắn, một hồi lâu sau, khóe môi mới cong lên, đưa tay, chủ động vòng ở hông của hắn đem mặt dựa vào đầu vai của hắn.
Bọn họ ở trong sàn nhảy nhẹ nhàng đung đưa, cũng không khác những người đang khiêu vũ ở chung quanh.
Ánh mắt Tống Kỳ Diễn vẫn chú ý đến động tĩnh của Tần Viễn ở bên kia.
Sau đó nhìn thấy có nữ khách mời chủ động đến chỗ Tần Viễn mời nhảy, mà Tần Viễn lại ngoài dự đoán đã đón nhận lời mời.
Khóe miệng anh chứa một nụ cười nhạt mang bạn gái vào sàn nhảy, vào lúc chuyển động bước nhảy, cũng không có gì khác thường, tựa như còn có thể từ cánh môi của anh đang khẽ nhúc nhích nhìn ra anh ta đang tán gẫu.
Thế nhưng, Tống Kỳ Diễn lại có thể lờ mờ cảm giác được ánh mắt Tần Viễn vẫn như cũ như có như không chuyển sang về phía bọn họ bên này.
Dừng ở trên người Cận Tử Kỳ.
Tần Viễn nhìn như ôn nhuận vô hại, kì thực giống như một con sư tử hùng mạnh ngủ đông, tùy thời đều chuẩn bị phát động công kích.
Nếu anh ta thật ôn văn nho nhã như vậy, làm sao có thể có đất đặt chân sống yên ổn ở bữa tiệc toàn là ngươi lừa ta gạt trên thương trường?
Ánh mắt Tống Kỳ Diễn càng u ám, hắn một chút cũng không nghi ngờ, khi khúc nhạc kết thúc, Tần Viễn sẽ phải đi thẳng tới đây.
Một khi đã xác định mục tiêu, thì nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn mánh khoé để đạt được.
Về điểm này, Tần Viễn và hắn thật sự rất giống nhau, bất quá biết đâu chừng cũng là có cùng máu huyết tình thân thủ túc.
Cho nên, việc Tần Viễn tận mắt nhìn thấy rõ mặt của Cận Tử Kỳ, sợ là chuyện sớm hay muộn thôi.
"Kỳ Diễn, có thể trao đổi bạn nhảy với cậu một chút không?"
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng ôn nhuận khiến cho Cận Tử Kỳ vốn đang tựa vào trong *** Tống Kỳ Diễn không nhịn được mà quay đầu.
Chẳng qua, một tay của Tống Kỳ Diễn đè cái ót của cô xuống, ngăn cản cô quay đầu lại.
Nhưng cô vẫn có thể nhận ra được sau lưng có người đến gần, cúi đầu nghiêng mắt nhìn qua, thậm chí có thể nhìn thấy một đôi giày da màu nâu, còn có ống quần tây trang màu trắng.
Bàn tay của Tống Kỳ Diễn khoác lên trên eo cô siết căng, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt: "Bà xã tương đối thẹn thùng, không có thói quen cùng người xa lạ khiêu vũ, thật sự ngại quá."
Cô rất hay thẹn thùng xấu hổ sao?
Cận Tử Kỳ khẽ nâng mắt lọt vào trong tầm mắt chính là đường cong của chiếc cằm kiên nghị của Tống Kỳ Diễn, sau đó bên tai nghe được giọng nói ôn hòa mang ý cười: "Không sao, chẳng qua là khiêu vũ mà thôi, Kỳ Diễn cậu làm việc quá cẩn thận."
Sau lưng người nọ có ý không hề đạt mục đích thề không bỏ qua, hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhăn lại, vừa định mở miệng, bên người lại vang lên một giọng nam lười biếng quen thuộc, là Doãn Lịch.
"Các người cũng chơi trò trao đổi bạn gái mà nói, tại sao có thể thiếu đi tôi chứ?"
Cận Tử Kỳ đang tựa vào trong *** Tống Kỳ Diễn cũng có thể nhìn thấy Doãn Lịch ngoài cười nhưng trong không cười mà tới gần nơi này, mà trong tay của anh cũng đang dắt tay một cô gái dáng dấp ngọt ngào, vẻ mặt của nữ khách mời đầy ngượng ngùng.
Những người đàn ông ưu tú như vậy tụ họp lại cùng một chỗ, không có nữ khách mời nào sẽ phản đối việc trao đổi bạn nhảy.
Khóe miệng Tống Kỳ Diễn lộ ra một nụ cười, nhàn nhạt, "Nếu như vậy, thế thì phiền anh chiếu cố vợ tôi nhiều rồi."
Hầu như vừa dứt lời, bàn tay Tống Kỳ Diễn đang đỡ thân thể Cận Tử Kỳ buông lỏng, trước khi cô hiểu được chuyện gì, chỉ cảm thấy thân thể xoay tròn một vòng, váy áo nhẹ bay, cả người cô đã bị ném vào trong ***g *** tươi mát của một người khác.
"Cẩn thận một chút, nếu như té bị thương rồi anh không bồi thường nổi." Giọng điệu ngả ngớn lẳng lơ khiến cho Cận Tử Kỳ phải ngước mắt.
Dĩ nhiên là Doãn Lịch, cũng không phải là người đàn ông xa lạ vừa rồi đứng ở sau lưng cô.
"Nhìn thấy anh rất thất vọng sao?" Đuôi chân mày của Doãn Lịch khẽ nhếch, vẻ tươi cười bên khóe miệng không giảm.
Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, hơi nghiêng mắt thì nhìn thấy Tống Kỳ Diễn tiếp nhận bạn nhảy đã đổi qua, dư quang khóe mắt lại liếc nhìn đến một bên mặt nghiêng của người đàn ông mặc tây trang màu trắng.
Chẳng qua là vẫn chưa kịp nhìn kỹ, thân hình Tống Kỳ Diễn đã nhoáng qua một cái, lập tức chiếm cứ cả tầm mắt của cô.
Cũng thành công chặn lại phạm vi tầm nhìn mà cô có thể đạt được.
Ấn tượng đối với người đàn ông kia, Cận Tử Kỳ chỉ nhớ rõ ngay cả sau gáy của anh ta cũng cảm thấy được dày công tu bổ tỉ mỉ.
Hẳn là một người đàn ông tinh anh mọi việc đều đuổi theo sự hoàn mỹ trên thương giới.
"Tiểu Kỳ, em có biết phân đoạn kế tiếp trong tiệc sinh nhật là gì không?" Doãn Lịch ở bên tai cô nghẹ giọng hỏi.
Tại thời điểm anh mở miệng, Cận Tử Kỳ phát giác Doãn Lịch đang mang mình hướng ra cửa chính của sảnh tiệc.
Cô không biết tại sao Doãn Lịch phải hỏi như thế, cho dù có phân đoạn trò chơi, cô xưa nay cũng chỉ làm người xem, mà sẽ không tham dự trong đó, cho nên trước giờ cũng chưa từng quan tâm.
Doãn Lịch nhìn vẻ mặt cô hơi hoang mang, ý cười ở khóe miệng càng đậm, giương mắt quét nhìn những người khác trong sàn nhảy, kê sát vào tai cô nhấn rõ từng chữ một cho hay: "Bí mật, mời, nhắm, mắt!"
Khi Cận Tử Kỳ nghe thấy lời của anh, mũi nhọn của ánh sáng nơi đáy mắt thoáng qua không rõ, mà vũ khúc đã gần đi đến phần kết thúc.
Khi tất cả mọi người bắt đầu lục tục lui ra sàn nhảy, Doãn Lịch lại nhẹ nhàng buông bờ eo của cô ra, bắt đầu túm lấy cổ tay của cô lập tức đi xuyên qua đám người.
"A Lịch. . . . . ." Cận Tử Kỳ kinh ngạc quá nhiều bất an, cô quay đầu lại nhìn về phía vị trí Tống Kỳ Diễn.
Là trước đó Tống Kỳ Diễn ngầm cho phép Doãn Lịch hành động như vậy sao?
Vậy mà, trong đám người hỗn loạn ngăn che tầm mắt của cô, khiến cô không tìm được bóng dáng cao ngất quen thuộc ở loanh quanh.
Cận Tử Kỳ bị Doãn Lịch lôi kéo rất nhanh đã chạy ra cửa, xung quanh vang lên tiếng hò hét của các nữ khách mời.
Khóe mắt lơ đãng quét qua, lại nhìn thấy bóng trắng kia vội vã nói gì đó với bạn gái bên cạnh, sau đó bỏ lại bạn nhảy rồi đuổi theo phương hướng của bọn họ bên này.
Chẳng qua vẫn chưa đuổi theo được mấy bước, một bóng dáng màu R*ợ*u đỏ khác đã chặn lại đường đi của anh.
Hầu như cô chỉ liếc mắt một cái thì đã nhận ra được, đó là Tống Kỳ Diễn, một tay của hắn đang đặt trên vai của người đàn ông kia.
Mạch suy nghĩ của Cận Tử Kỳ càng thêm hỗn loạn, cô không hiểu những người đàn ông này vì sao phải mang bộ dáng như vậy?
Đột nhiên, "Bộp" một tiếng, cả sảnh tiệc trừ bàn của chủ tiệc toàn bộ đều rơi vào trong bóng tối.
-------------
Bên kia, khi Tần Viễn nhìn đến Doãn Lịch kéo tay Cận Tử Kỳ, thì bước nhảy cũng dừng lại, giống như dự cảm được cái gì đó, ánh mắt nhìn bóng hình màu tím kia chằm chằm không hề chớp mắt.
Phát hiện Doãn Lịch đang loanh quanh bên bóng dáng màu tím kia lập tức không nói hai lời bỏ tay ra, Tần Viễn cùng bạn nhảy nói tiếng xin lỗi, dưới chân khẽ động, theo bản năng đuổi theo bóng dáng màu tím đó.
Trong lòng có một loại ý niệm nào đó càng ngày càng mãnh liệt, mê hoặc thân thể anh di chuyển qua chỗ bóng dáng màu tím kia.
Chẳng qua, hai chân mới vừa bước ra, thì thấy được Tống Kỳ Diễn chẳng biết từ lúc nào đã đến trước mặt anh.
Thế nhưng không hề nghe được bất cứ động tĩnh nào tiếng bước chân của hắn.
Bàn tay Tống Kỳ Diễn khoác lên đầu vai anh, lực đạo khá lớn, đang nhìn anh vừa đau thương vừa lạnh nhạt.
Bước chân Tần Viễn chậm lại, tĩnh lặng nghênh đón ánh mắt của Tống Kỳ Diễn.
Trong mắt cả hai người họ đều tĩnh mịch sâu không thấy đáy.
Sau đó, ánh sáng đèn toàn hội trường chợt dập tắt, sảnh tiệc tràn ngập trong bóng tối dù đưa tay cũng không thấy được năm ngón.
"A Lịch, anh muốn dẫn em đi đâu vậy? Áo khoác và Tống Kỳ Diễn cũng còn ở bên trong!"
Cửa chính sảnh tiệc bỗng nhiên bị Doãn Lịch đẩy ra, ánh sáng mãnh liệt xông vào khiến đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ nheo lại.
Lực độ trên cổ tay trắng mịn vẫn tồn tại như cũ, tốc độ dưới chân cũng không vì vậy mà chậm lại.
Cận Tử Kỳ sau khi chần chờ, vẫn là cố gắng ngăn cản Doãn Lịch lôi kéo mình đi lên phía trước, "A Lịch!"
Doãn Lịch thấy Cận Tử Kỳ không phối hợp, xoay người qua nhìn vẻ mặt nghi hoặc hoang mang của cô, bờ môi kéo căng, "Nói rất dài dòng, sau khi trở về sẽ nói cho em biết, Tống Kỳ Diễn chốc lát nữa là tới rồi."
Nói xong, không để cho Cận Tử Kỳ cơ hội bác bỏ, vội vã lôi kéo cô như muốn đi.
Lại nghe được ở cửa chính sảnh tiệc phía sau bọn họ, một giọng nam hơi có vẻ dồn dập thật giống như đã chuyển kiếp qua vô số năm ánh sáng từ xa xa truyền đến, "Đứng lại!" Giọng nói khàn khàn đem theo hết toàn lực.
Cận Tử Kỳ bất ngờ ngẩng đầu nhìn qua cánh cửa xoay tròn phía trước, hầu như khi nghe được hai chữ kia thì bước chân lập tức dừng lại.
Ở đại sảnh yên tĩnh, dường như cô có thể nghe được rõ ràng tiếng thở dốc của người đàn ông phía sau lưng.
Tựa hồ là phải trải qua vất vả khó khăn, xông phá tầng tầng lớp lớp các trở ngại mới đi đến được phía sau lưng của cô.
Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó, lại quên mất làm sao để xoay người, cô phát hiện tim mình thế nhưng lại không khỏi khó chịu.
Phảng phất như có một bàn tay nhéo lấy trái tim của cô, sức lực tàn nhẫn không ngừng buộc chặt.
Tần Viễn cúi thấp người thở gấp, nhìn sang bóng lưng màu tím đang dừng lại, thu lại ánh mắt sa sầm trên mặt chỉ tràn đầy ánh sáng.
Làm như sợ đã quấy nhiễu cô, anh thả nhẹ bước chân của mình, từ từ đi về phía cô.
Hai tay rũ xuống bên người bởi vì khoảng cách càng ngày càng đi đến gần cô mà chậm rãi nắm chặt.
Cận Tử Kỳ đứng sững ở tại chỗ, nghe tiếng bước chân ở sau lưng từ từ đến gần, cũng nghe thấy chính nhịp tim mình ngột ngạt nặng nề.
Thân thể lại giống như là trúng phải một loại ma chú, làm thế nào cũng không thể di chuyển đi.
Rõ ràng cô cũng rất tò mò, đến tột cùng là một người đàn ông như thế nào, để cho Tống Kỳ Diễn và Doãn Lịch tìm cách ngăn cản cô gặp mặt, nhưng tại sao cũng không tìm thấy sức lực để cho mình quay đầu lại.
—— giống như ở sâu trong ký ức có một loại mâu thuẫn vô hình, cự tuyệt để cho cô quay người lại.
Cửa chính của sảnh phòng tiệc sát bên được mở ra, tốp năm tốp ba nam nữ trẻ tuổi đeo mặt nạ tuôn ra, một loạt tiếng nói tiếng cười rộn rã.
Bọn họ cũng đang cử hành vũ hội hóa trang, trên người ai cũng mặc cosplay .
Khi Doãn Lịch nhìn đến Tần Viễn thì lông mày cau chặt, khoảnh khắc nhìn thấy nhóm nam nữ đi ngang qua trước mặt đeo mặt nạ, sắc con ngươi trong mắt chợt lóe, khóe miệng bắt đầu xao động bày ra một nụ cười sâu đậm hứng thú.
Anh tiện tay kéo một người nữ sinh lại, "Người đẹp, em cho anh mượn mặt nạ dùng một chút."
Không đợi nữ sinh kia kịp phản ứng, Doãn Lịch cũng đã tháo mặt nạ hình hồ ly màu vàng kim kia xuống trước.
Anh nhìn Tần Viễn từ xa đang đến gần, độ cong ở khóe miệng gia tăng, đuôi lông mày khẽ nhếch, thời điểm tròng mắt chuyển sang Cận Tử Kỳ, đưa tay, lập tức đem mặt nạ hồ ly trong tay đeo lên mặt Cận Tử Kỳ.
Dưới mặt nạ đôi mắt màu nâu nhạt nhìn sang Doãn Lịch, hơi có mấy phần sững sờ, Doãn Lịch lại cười nhẹ một tiếng.
Anh không e dè gì mà ôm vai của cô qua, chuyển hướng thân thể cô ra quay lưng với người đàn ông kia.
"Tiên sinh, vội vội vàng vàng đuổi theo bạn gái người ta không tha như vậy, có thể không phải là hành vi của một quý ông lịch lãm nha!"
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ dưới mặt nhìn sang, người đàn ông kia, anh ta như đang đứng ở dưới ngọn đèn dầu suy yếu.
Ánh đèn rực rỡ lộng lẫy của sảnh khách sạn chiếu rọi lên trên bộ tây trang màu trắng của người đàn ông đó, tạo nên một vầng sáng vàng nhàn nhạt trên mái tóc nâu của anh, dưới mái tóc ngang trán là một đôi con ngươi màu nâu thẫm thâm thuý.
Không thể phủ nhận, anh ta thế nhưng đến mức tận cùng lại là một người đàn ông anh tuấn nho nhã như thế.
Làn da trắng nõn, đường nét ngũ quan tinh xảo khéo léo, góc cạnh rõ ràng không làm mất đi vẻ nam tính, ngay cả lọn tóc mai ở thái dương có vẻ cũng được tu bổ tỉ mỉ qua, càng lúc càng lộ ra sự lão luyện lưu loát.
Bốn mắt giao nhau, Cận Tử Kỳ dường như nhìn thấy tim của mình đang giãy giụa kịch liệt trong ***g ***, không thể thở nổi, toàn thân cũng từ từ cứng ngắc, cảm giác cả thế giới cũng lật nghiêng lên.
Máu thịt trong cơ thể như hoá khói đen mù mịt xuất ra ngoài, cắn nuốt lý trí của cô.
Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy một trận đau đầu, phủ đầy cảm giác hít thở không thông vọt tới cô——
"Phanh!" Cửa chính phòng yến tiệc vốn đang đóng chặt bị đẩy mạnh ra, cũng làm cho ánh mắt đang rối loạn của cô đang nhìn đôi mắt nâu sẫm kia mở lớn ra, theo tiếng động mà nhìn lại, thấy là Tống Kỳ Diễn đã đuổi sát theo.
Tống Kỳ Diễn nhìn qua so với người đàn ông xa lạ này cũng không cao hơn bao nhiêu, hắn bước nhanh đi đến chỗ của cô.
Đang cùng Tần Viễn gặp thoáng qua nhau, vốn vẫn luôn trầm mặc Tần Viễn đột nhiên mở miệng: "Cô ấy là ai?"
Bước chân Tống Kỳ Diễn dừng lại một chút, nghiêng đầu chống lại ánh mắt lãnh đạm của Tần Viễn, khóe miệng ẩn chứa ý cười, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn trong trẻo lạnh lùng: "Bà xã của tôi, cậu cũng đã gặp qua."
Mới vừa tiếp tục cất bước đi tới bên cạnh Cận Tử Kỳ, nhưng bả vai đã bị đè lại, "Tên của cô ấy."
Đôi tròng mắt đen của Tống Kỳ Diễn thẳng tắp mà nhìn Tần Viễn chằm chằm, ánh mắt ngưng trọng phức tạp, "Thất Thất, tên của cô ấy gọi là Thất Thất."
Tần Viễn nhìn sang ánh mắt hắn thản nhiên, chân mày lại vặn chặt: "Cái gì Qi?"
"Thất trong một hai ba bốn năm sáu bảy, nếu không cậu cho rằng là cái gì bảy?" Tống Kỳ Diễn nhẹ nhàng mà cười nói.
Tần Viễn quay đầu nhìn về phía Cận Tử Kỳ đeo mặt nạ, "Lần đầu tiên gặp mặt, cũng không thể liên tục đeo mặt nạ chứ?"
Ánh mắt sáng quắc dừng trên chiếc mặt nạ ở trên mặt Cận Tử Kỳ, như muốn đốt nó thành một cái hố.
"Vì cái gì không thể?" Doãn Lịch lại dẫn đầu trả lời, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn mê người, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhướng, "Chẳng lẽ anh không biết năm nay thịnh hành vũ hội hoá trang đeo mặt nạ sao? Thật sự là lạc hậu, ông chú à!"
Sắc mặt Tần Viễn cứng đờ, nhưng khi nghe được tiếng cười khẽ của Cận Tử Kỳ lại ném tầm mắt đi, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô dưới mặt nạ mỏng hơi nhếch lên, như có như không một độ cong.
Một tiếng cười khẽ nhẹ đến không nghe được kia, lại làm cho anh chợt sinh ra ảo giác như gặp mây mù xanh xanh.
Trong lòng có ý niệm đang chộn rộn, tùy thời đều chuẩn bị từ dưới đất chui lên.
Mà khi Tống Kỳ Diễn chạy tới bên cạnh Cận Tử Kỳ, đưa lưng về phía Tần Viễn cùng Doãn Lịch đến đây trao đổi ánh mắt, ung dung thản nhiên nhướng hàng lông mày thanh tú lên, lập tức ôm lấy thân thể của Cận Tử Kỳ quay lại.
"Tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc, rời đi như vậy cũng không lễ phép, chúng ta vào đi thôi."
Tống Kỳ Diễn đưa tay vén lại tóc mai của cô rơi ra lộn xộn, ngữ điệu thân mật dịu dàng nói, sau đó quay sang Tần Viễn còn đứng ở nơi đó gật đầu chào: "Chúng tôi đi vào trước."
Nói xong, thì khoác vai Cận Tử Kỳ đi tới phòng tiệc, từ đầu đến cuối đều không nhìn lại liếc mắt đến Tần Viễn một cái.
Tần Viễn kinh ngạc đứng ở tại chỗ, hai tay nắm chặt từ từ buông ra, khớp xương cũng đã xanh trắng không có chút huyết sắc nào.
Hai tay Doãn Lịch đút trong túi quần bước đi thanh thản lướt qua anh, đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn Tần Viễn: "Tần tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, mới vừa rồi không có cùng anh chào hỏi tử tế, thất lễ rồi."
"Anh biết tôi?"
Doãn Lịch lại thờ ơ hào phóng mà cười một tiếng, đối với ánh mắt Tần Viễn âm trầm xem như không thấy: "Nói chung ngưỡng mộ đại danh đã lâu, dĩ nhiên là biết anh, Tần Viễn Tần tiên sinh."
Bên môi Tần Viễn cũng thoáng hiện lên một chút ý cười yếu ớt, vui vẻ nhưng không có lan ra đến đáy mắt: "Ngược lại tôi học thức kém lạc hậu."
Doãn Lịch giương mày lên, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Tần Viễn đưa mắt nhìn bóng lưng Doãn Lịch rời đi, nụ cười nhàn nhạt trên môi vụt tắt, đường nét rõ ràng trên gương mặt tuấn tú dần dần che lấp đi thần sắc u ám, nhưng trong đầu chợt lóe lên hình ảnh đôi mắt dưới mặt nạ kia, bờ môi của anh mím chặt thành một đường thẳng.
Xoay người, cũng một lần nữa đi theo trở lại phòng yến hội.
Có một số việc, một khi nổi lên trong đầu, cũng không phải nói dừng lại là có thể dừng lại được.
Một lần nữa trở lại sảnh tiệc Cận Tử Kỳ thành công đưa tới sự chú ý của mọi người, công lao thuộc về mặt nạ trên mặt.
Cô muốn cầm lấy đi, nhưng Tống Kỳ Diễn ngăn cô lại: "Cùng lễ phục của em rất hợp, đừng tháo xuống."
Cô đã nhìn thấy rõ sự mong đợi và yêu thích ở trong đáy mắt hắn, lại ngượng ngùng mà thu tay về.
Tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, Tống Kỳ Diễn ngồi ở bên cạnh cô, cũng không đến cùng một chỗ chủ bàn với Viên lão.
"Thật sự thì anh có thể đi qua đó, một mình em không sao." Không muốn bởi vì mình mà cho tạo phiền toái cho hắn.
Tống Kỳ Diễn lại vuốt khăn ăn đặt ở trên đùi của cô, ngón tay *** lên chiếc mặt nạ màu vàng kim lạnh như băng trên mặt cô, khóe mắt quét nhìn đến chỗ chủ bàn xem thường: "Anh không thích phí sức lực cùng một đám lão già đàm luận."
Cận Tử Kỳ giương môi cười cười, lập tức không khuyên hắn đi qua đó nữa, ăn đến một bữa cơm, Tống Kỳ Diễn liên tục lấy lòng săn đón, ngay sau đó các tân khách khác ngồi cùng bàn đều nhìn qua cô mập mờ lại hâm mộ mà khẽ cười.
"Ăn nhiều trái cây một chút, dưỡng lại dung nhan." Tống Kỳ Diễn lại đem một miếng dưa Hami đặt vào trong chén của cô.
Dường như hắn không một chút nào để ý bị những người khác định nghĩa là người đàn ông điển hình trong gia đình bị vợ quản nghiêm.
Tâm tình Cận Tử Kỳ bởi vì trước đó bị rối loạn một ít từ từ bình thản, cô ngắm nhìn Tống Kỳ Diễn, mang theo nụ cười nhạt, bắt đầu dùng dao nĩa xiên dưa Hami, nhai kĩ nuốt chậm.
Cảm giác được có hai luồng ánh mắt vẫn dừng ở trên người của mình, Cận Tử Kỳ theo giác quan thứ sáu nhìn qua, liền thấy được Tần Viễn đang ngồi ở một bàn khác.
Thật sự thì cô đã nhận ra anh ta rồi, anh chính là người đã giúp cô che dù dưới trời mưa, hơn nữa, gần đây tạp chí tài chính và kinh tế và qua báo chí khắp nơi có thể thấy được hình của anh, cô đã đoán được tên của anh ta —— Tần Viễn.
Người đàn ông bên cạnh lại thay cô múc chén canh, thúc giục cô uống xong, Cận Tử Kỳ lập tức hướng sang Tần Viễn vẫn sâu kín đang nhìn mình nhẹ nhàng gật đầu như gửi lời chào hỏi, sau đó cúi đầu cầm lấy muỗng ăn canh.
Một lát sau, cô phát hiện hai luồng ánh mắt sáng quắc kia từ trên người của mình đã dời đi.
-----------
Phần cuối tiệc sinh nhật, khi thấy khách mời dùng cơm cũng gần xong, có người đi lên chủ đài của sảnh tiệc.
Là Nhị công tử Viên Qua của Viên gia, trong tay anh ta cầm micro trong nháy mắt trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
"Tiệc sinh nhật mà lấy việc dùng cơm làm phần kết thúc thì thật quá mức không thú vị, tiệc tối ở nước ngoài, tổng hội có chút trò chơi độc đáo, hôm nay mọi người tụ họp ở một chỗ là điều không dễ dàng, chúng ta sẽ cùng nhau chơi một trò chơi đi!"
Qua một phen lời nói của Viên Qua đã thành công khơi dậy sự quan tâm hiếu kỳ của khách khứa, mọi người bắt đầu cúi đầu xuống nói riêng với nhau.
Các ánh mắt tràn đầy tò mò lại nhìn lên Viên Qua trên sân khấu đang cười tủm tỉm.
Viên Qua nhìn quanh một vòng, biết rõ lòng hứng thú của mọi người bị treo ngược không sai biệt lắm mới tiếp tục nói: "Cái trò chơi này thật sự thì rất đơn giản, ở chỗ tân khách nếu có ai bỏ ra chi phiếu ít nhất một vạn là có thể hướng những khách mời khác nói lên một yêu cầu."
Toàn hội trường nhất thời có một loạt âm thanh thổn thức, ngay cả Cận Tử Kỳ trong góc chỉ lo ăn uống cũng ngẩng đầu lên, mà Tống Kỳ Diễn thì một tay vuốt cằm híp con ngươi đen như có điều suy nghĩ nhìn lên sân khấu.
"Đương nhiên, chi phiếu mọi người quyên ra tôi sẽ không nuốt riêng, cũng sẽ lấy danh nghĩa của mọi người quyên cho những khu vực nghèo khó cần trợ giúp, danh như ý nghĩa, cũng chính là biến tướng của hình thức quyên tiền."
"Ai ra giá cao hơn là người chủ đạo, có thể chỉ định bất cứ người nào ở đây thực hiện một chuyện, đối phương nếu muốn cự tuyệt yêu cầu, nhất định phải so với đối phương ra giá nhiều gấp đôi để cho mình trở thành người chủ đạo, đương nhiên, cũng không loại trừ có phát sinh trường hợp bất ngờ anh hùng cứu mỹ nhân!"
Viên Qua sử dụng một câu nhìn như lời nói đùa mà nói phần cuối, tân khách dưới đài đều là một bộ dáng nhao nhao muốn thử.
Người có thể ngồi ở chỗ này dĩ nhiên là không thiếu tiền xài, trong đó có rất nhiều người trong giới có tiếng tăm, nghĩ đến có thể làm cho những quý tộc tinh anh này nghe đến chính mình một lần, khó tránh khỏi cũng H**g phấn lên.
Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn Tống Kỳ Diễn mặt tràn đầy hứng thú, nghi ngờ hỏi: "Anh muốn chơi?"
Tống Kỳ Diễn khẽ mỉm cười, cũng là vào lúc sóng to không sợ hãi, lại thay cô múc thêm một chén canh nữa: "Uống nhiều chút, gầy như vậy sau này làm sao sinh em gái cho Mỗ Mỗ?"
Cận Tử Kỳ lại bởi vì những lời này của hắn mà đỏ mặt, đương nhiên lại nghĩ tới sự việc kia, hoá ra để cho cô ăn nhiều như vậy cũng là vì dưỡng thành nghiệp lớn cho vợ yêu của hắn?!
Tống Kỳ Diễn nhìn thấy bộ dạng cô phồng mang trợn má, cười đến càng thêm vui vẻ, ghé sát lỗ tai của cô, đôi mắt nhìn lên trên sân khấu, môi mỏng cũng không thành thật chạm vào vành tai của cô, giọng nói tức cười: "Đang suy nghĩ gì?"
Cận Tử Kỳ vừa định phản bác hắn một câu, bên kia lại vang lên một giọng nữ dễ nghe mà cao ngạo: "Năm vạn."
Theo vị trí ánh đèn chiếu sáng nhìn lại, là Bạch Tang Tang!
Vừa ra khỏi miệng không phải là một vạn, cũng không phải là hai vạn, trực tiếp nhảy tới năm vạn!
Cô ta yêu kiều đứng dậy, quay đầu nhìn về phía phương hướng Cận Tử Kỳ, ánh đèn cũng theo đó đánh sáng một góc.
Bạch Tang Tang xinh đẹp mang trên mặt mấy phần ý cười nghiền ngẫm, lông mày nhẹ giương, giọng nói thản nhiên: "Tống tiên sinh từ nhỏ ở nước ngoài lớn lên, tư tưởng hiển nhiên so với chúng tôi những người phương Đông thổ sanh thổ trường thì cởi mở hơn, đến một cái cách thức hôn lưỡi tiêu chuẩn lãng mạn đối với Tống tiên sinh mà nói, hẳn không phải là việc khó chứ?"
Bạch Tang Tang lúc này cả gan làm loạn xuất ra yêu cầu như thế, cả phòng yến hội lại là một loạt ầm ầm vang dội.
Ánh đèn đã chuyển sang Tống Kỳ Diễn, người đàn ông bị soi sáng nhưng vẻ mặt vẫn cười yếu ớt, không chút nào thấy mất tự nhiên.
Thậm chí còn bưng ly R*ợ*u lên, cúi đầu khẽ nhấp một hớp, đem yêu cầu của Bạch Tang Tang trở thành việc trang trí.
Cận Tử Kỳ khi nghe thấy yêu cầu hàng lông mày đen xinh đẹp bỗng chốc chau chặt, ánh mắt bắn về phía Bạch Tang Tang, chống lại ánh mắt liếc xéo khiêu khích của cô ta, xem ra Bạch Tang Tang là có ý làm tới.
Nếu như cô muốn ngăn cản, nhất định phải ra giá một trăm ngàn, một phen chỉnh đốn con số chi phiếu là số tiền tăng gấp đôi.
Nếu không ra giá, cũng có vẻ tỏ rõ Cận gia cô quá mức hẹp hòi, khó trèo lên nơi thanh nhã rồi!
Khóe mắt liếc về phía Tống Kỳ Diễn, hắn như vậy không lo ngại gì, cũng đoán chừng cô sẽ nhảy ra ngăn Bạch Tang Tang lại sao?
Mắt thấy Bạch Tang Tang đã đi tới đây, hàng lông mày dưới mặt nạ của Cận Tử Kỳ càng cau chặt, một trăm ngàn. . . . . .
Nhưng nghĩ đến Tống Kỳ Diễn muốn cùng Bạch Tang Tang môi lưỡi dây dưa hôn môi, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy một trận ghê tởm, hình ảnh do dự lớn hơn nữa ở nơi này trước đó cũng biến mất hầu như không còn.
Vào lúc trước khi Bạch Tang Tang đi tới bên cạnh bàn, giọng nói Cận Tử Kỳ nhàn nhạt quanh quẩn ở trong không khí: "Một trăm ngàn."
Người đàn ông bên cạnh cúi đầu uống R*ợ*u đáy mắt khó nén vui vẻ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì trầm mặc.
Chiếc mặt nạ màu vàng kim của Cận Tử Kỳ dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng chói mắt, cô chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đẹp lãnh diễm chống lại Bạch Tang Tang khiêu khích, mím môi mỉm cười: "Một trăm ngàn, xin mời Bạch tiểu thư từ đâu đánh tới thì quay về nơi đó đi."
Bạch Tang Tang mang giọng mỉa mai, cánh môi mọng thoa son màu cam cong lên, hai cánh tay nhỏ bé trắng mịn ung dung vòng trước ***, khẽ nhướng càm mắt liếc Cận Tử Kỳ: "Cận tiểu thư ngược lại ra tay hào phóng."
Cận Tử Kỳ hơi rũ lông mi xuống cười một tiếng, quay đầu lại khẽ chạm bả vai Tống Kỳ Diễn: "Bạch tiểu thư có thể chờ đâu, còn không mở chi phiếu ra đến bỏ vào trong thùng quyên góp."
Vẻ tươi cười của Bạch Tang Tang bị kiềm hãm, có chút tức giận bất bình mà nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, khạc ra hai chữ: "Hèn hạ."
"Lời nói này của Bạch tiểu thư thật không đúng, chúng tôi là vợ chồng, đồ của anh ấy hiển nhiên là của tôi, tôi kêu giá anh ấy trả tiền là trải qua việc đúng nghĩa, hay là Bạch tiểu thư, muốn Bá Vương ngạnh thượng cung*?"
(*Bá Vương ngạnh thượng cung: ý là chỉ cưỡng gian. Bá vương chỉ người khỏe mạnh, sức lực dẻo dai. Ngạnh thượng cung là chỉ cây cung rắn chắc, phải dùng lực rất lớn mới kéo được, ngay cả người khỏe mạnh như Sở bá vương, cũng phải dùng sức mới kéo được cung, tên được bắn ra như vậy nhất định là "cường tiễn". Cổ nhân, thường dùng "cường tiễn" để thay cho "cưỡng gian", vì hai từ này có cách phát âm giống nhau. Tại sao phải dùng một từ năm chữ thay cho một từ hai chữ, bởi cưỡng gian ở đây nghĩa không tốt, là từ nên tránh.)
Cận Tử Kỳ nói đùa mà giống như phản bác, toàn trường là tiếng cười khe khẽ, Bạch Tang Tang giận đến không để ý tới Cận Tử Kỳ nữa, xoay người không chút nào lưu luyến đạp giày cao gót trở lại vị trí của mình.
Tống Kỳ Diễn lúc này mới đặt ly R*ợ*u xuống, kéo đầu vai Cận Tử Kỳ qua, "Thật sự là phá sản, nếu như gả cho tên tiểu tử nghèo, hôm nay chính là đem hai quả thận bán cũng không đủ em chơi trận này!"
Giọng điệu đầy cưng chìu, chỉ cần là người đều không khó thấy được mức độ Tống Kỳ Diễn đối với vị tiểu thư Cận gia này sủng ái như thế nào.
Cận Tử Kỳ lại háy hắn một cái, chính mình chọc cho hoa đào rơi lả tả thì tự mình chịu trách nhiệm, đừng nghĩ để cho cô hao tài.
Tống Kỳ Diễn thích nhất chính là nhìn dáng vẻ Cận Tử Kỳ vì mình tranh giành ghen tuông, khi đó cô đâu nào còn có bộ dáng cao cao tại thượng bình tĩnh, hoàn toàn là một người vợ nhỏ bé đáng yêu sinh động.
Cho nên, hơi có chút phá tài thì thế nào, xem như là làm công ích được rồi.
Tống Kỳ Diễn đã móc quyển chi phiếu từ bên trong túi áo tây trang ra, cầm lấy Pu't do người phục vụ đưa tới ký tên.
Viết ra chi phiếu con số một trăm nghìn như long phượng nhảy múa, ngay cả chân mày cũng chưa từng nhăn lại một chút.
Vừa muốn xé xuống, lại nghe được một giọng nói cách xa trong không khí xen vào: "Hai trăm nghìn."
Thân hình Cận Tử Kỳ đang đứng thẳng sửng sốt, ánh đèn vốn dừng ở chỗ họ bên này nhanh chóng chuyển động, sau đó vững vàng mà toả sáng vào vị trí của một người khác, tầm mắt của cô cũng theo ánh đèn đó đi qua.
Ánh mắt của Tống Kỳ Diễn lạnh giá, bàn tay cầm chi phiếu cũng hơi siết chặt.
Mọi người đều men theo giọng nói đó xem người đàn ông nào hô lên giá hai trăm nghìn kếch xù.
Đã thấy, Tần Viễn ngồi ở bên bàn tròn, một đôi tròng mắt sâu sắc, một tay còn nắm ly R*ợ*u chân cao.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Cận Tử Kỳ dưới chiếc mặt nạ kia, mở miệng đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng: "Hai trăm nghìn, xin mời vị tiểu thư mặc váy dạ hội tím đậm này, lấy mặt nạ của cô xuống."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc